Chương 31-35

Chương 31: Hắn cần phải cho Thư Nô một cái giường

"Nằm xuống, lộ bụng ra."

Trong tình huống Thư Nô hoàn toàn bị sợi tơ tinh thần của hắn khống chế, hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với Thư Nô, đương nhiên, đây vốn là quyền lực của Hùng chủ.

—— Ta muốn, ngươi phải ngoan ngoãn nằm xuống, để ta vuốt ve, để ta cắn.

Mộ Tây có thể cảm nhận rõ ràng, suy nghĩ và hành vi của mình đều bị kỳ lột xác ảnh hưởng.

Bình thường, cho dù có ý định vuốt ve tóc tai, hay bụng của Thư Nô, hắn cũng sẽ không hành động ngay lập tức mà không suy nghĩ.

Nhưng bây giờ, ý nghĩ vừa mới xuất hiện, sợi tơ tinh thần đã trói chặt con Thư Trùng trên mặt đất.

Hắn không thể trốn tránh mà nói đó là do sợi tơ tinh thần tự làm, sợi tơ tinh thần đại diện cho ý chí của hắn.

Mộ Tây không định suy nghĩ về lợi hại của việc bị ảnh hưởng tư duy bởi kỳ lột xác vào lúc này, hắn chịu đựng cơn đau âm ỉ vẫn còn tồn tại trong cơ thể, cụp mắt đánh giá con Thư Trùng bị sợi tơ tinh thần của mình cố định trên mặt đất.

Vóc dáng Thư Trùng thật sự rất đẹp, cơ bắp săn chắc và đầy đặn, khiến bộ quần áo hơi nhàu nhĩ trông căng phồng, khiến người ta rất muốn xé bỏ lớp che đậy đó, để trực tiếp cảm nhận.

Có một con Thư Trùng như vậy ở bên cạnh, quả thực có thể thu hút sự chú ý của hắn rất tốt, khiến hắn tạm thời quên đi nỗi đau lột xác.

Mộ Tây cúi người xuống.

Thể chất của Hùng trùng và Thư Trùng vốn có sự khác biệt, Hùng trùng rất khó luyện được cơ bắp đầy đặn như Thư Trùng.

Ví dụ như cánh tay săn chắc này, còn có cái bụng mềm mại và đàn hồi của con mèo lớn mà hắn đã cảm nhận lần trước...

Hình như rất ngon, muốn cắn.

Nếu như tránh những bộ phận đặc biệt, việc Hùng trùng cắn sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Thư Trùng, ngược lại sẽ khiến Thư Trùng đặc biệt hưng phấn.

Mộ Tây nghe thấy hơi thở Thập An thay đổi, nhưng không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều.

Ảnh hưởng của pheromone xưa nay luôn là lẫn nhau, pheromone của Hùng trùng có thể khiến Thư Trùng say mê, điên cuồng, pheromone của Thư Trùng cũng sẽ khiến Hùng trùng muốn gần gũi, chinh phục.

Chỉ là Mộ Tây lý trí hơn một chút, tinh thần lực cấp S, có thể khiến hormone trong cơ thể hắn tăng tốc phân bố vì Thư Nô, nhưng vẫn có thể bình tĩnh phân tích trong đầu "Mình bị ảnh hưởng bởi kỳ lột xác bao nhiêu, thì bị ảnh hưởng bởi pheromone của Thư Nô bấy nhiêu".

Gần sát, hơi thở Mộ Tây phả vào mặt Thập An, có thể cảm nhận được con Thư Trùng đang run rẩy.

"Ta muốn thưởng thức xem cơ bắp của ngươi có mạnh mẽ như vẻ ngoài hay không, hãy chuẩn bị kỹ càng." Mộ Tây cực kỳ lịch sự nhắc nhở trước.

Thập An nhanh chóng chớp mắt, không biết là do quá căng thẳng hay vì mất tập trung.

...

"Hùng chủ..." Con Thư Trùng lẩm bẩm sau một lúc lâu, giọng khàn khàn mang theo sự ẩn nhẫn và bối rối.

"Đừng sợ, sẽ không quá đau, ít nhất không đau bằng lột xác." Mộ Tây nói, cảm nhận được Thư Nô dần dần ngừng run rẩy, đôi mắt dị sắc chuyển hướng về phía hắn.

Mộ Tây xoa mái tóc vàng nhạt của Thư Nô, lời nhắc nhở vừa rồi của hắn chỉ là thông báo, chứ không phải hỏi ý kiến.

Ngón tay đặt lên cánh tay Thư Nô, đầu ngón tay vuốt dọc xuống, ống tay áo lập tức bị xé ra làm đôi.

Dùng sợi tơ tinh thần ngưng tụ thành lưỡi dao ở đầu ngón tay, việc này không hề khó khăn gì đối với Mộ Tây, vấn đề duy nhất là, khả năng kiểm soát độ chính xác của hắn đối với sợi tơ tinh thần đã giảm đi rất nhiều.

Một đường rạch này, ngoài lớp vải bị xé rách, Mộ Tây còn nhìn thấy một vết hằn mờ nhạt trên da cánh tay Thư Nô.

Haiz, khả năng kiểm soát khó khăn này.

Trên vết hằn, dần dần rỉ ra một giọt máu đỏ tươi. Mộ Tây hơi chột dạ liếc nhìn biểu cảm của Thư Nô, lặng lẽ dùng ngón tay lau đi giọt máu đó.

Khả năng hồi phục của Thư Trùng rất mạnh, vết hằn mờ nhạt ban đầu do hắn không kiểm soát được lực đã nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Thể chất cực kỳ mạnh mẽ, cho dù vô tình làm hơi quá một chút, Thư Nô cũng có thể nhanh chóng hồi phục.

Nhưng hắn đã hứa sẽ không để Thư Nô quá đau, vẫn nên cố gắng tránh những sai lầm như vậy thì hơn.

Trước khi cắn xuống, Mộ Tây liếc nhìn Thư Nô. Thực ra ngay sau khi hắn nói câu đó, Thư Nô đã giảm bớt run rẩy, cố gắng kìm nén.

Lúc này, Thư Nô nghiến chặt răng, môi dưới trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Là đang kháng cự sao?

Thư Nô không có quyền từ chối nhu cầu của Hùng chủ.

Cắn xuống.

Nghe thấy tiếng rên nghẹn ngào của Thư Nô, dường như toàn thân cơ bắp đều căng cứng lại vào lúc này, cứng đến mức khiến Mộ Tây cảm thấy mình đang cắn một miếng sắt.

Mộ Tây cau mày, vẫn giữ nguyên tư thế, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cổ con Thư Trùng như đang dỗ dành thú cưng, hy vọng đối phương có thể bình tĩnh lại.

Cơ thể căng cứng của Thư Nô run lên bần bật dưới sự vuốt ve của hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau, Thư Nô mới bắt đầu bình tĩnh lại.

Cơ bắp căng cứng dần dần thả lỏng dưới sự điều khiển ý thức của chủ thể.

Mềm mại rồi, có thể tiếp tục cắn. Mộ Tây dùng răng cọ xát, cắn cơ bắp đương nhiên có cảm giác hơn là uống dịch dinh dưỡng.

Thập An cố gắng giữ bình tĩnh, phối hợp với Mộ Tây.

Cộng thêm việc đã gần mười năm kể từ lần lột xác cuối cùng, quá tập trung vào việc chống lại phản ứng của cơ thể nên không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu ta đã quên mất rằng kỳ lột xác sẽ rất đau.

Cường độ đau đớn sẽ khác nhau tùy theo thể chất và cấp bậc của mỗi trùng.

Lột xác của Hùng trùng cấp S không phải là chuyện dễ dàng.

Mộ Tây nhất định rất đau.

Nhưng cậu ta không thể thay Mộ Tây chịu đựng nỗi đau lột xác, điều duy nhất có thể làm là phối hợp với Hùng trùng, để Hùng trùng trút bỏ nỗi đau lên người mình.

Trong lòng Thập An chua xót, cậu ta muốn ôm Mộ Tây, tay vừa động, mới phát hiện mình vẫn đang bị Mộ Tây trói.

Tư thế này... quá khó khăn.

Nhất định phải nhịn.

...

Mộ Tây vừa mới đưa tay lên, lại đột nhiên nhận được thông tin từ một cụm sợi tơ tinh thần nào đó.

Cụm sợi tơ bị ướt?

Mộ Tây hiểu rõ ý nghĩa của điều này, tay dừng lại, lùi ra.

Khi cảm nhận được Mộ Tây dừng lại, Thập An biết đã xong, sắc đỏ trên mặt dần dần biến mất, từ từ trở nên trắng bệch.

"Hùng chủ..." Nhìn thấy Mộ Tây nhìn chằm chằm vào nơi khó coi nhất của mình với vẻ mặt không chút thay đổi, Thập An cảm thấy vừa xấu hổ vừa hối hận, lại vừa bối rối.

Thực ra những sợi tơ màu trắng này vốn dĩ bị Mộ Tây khống chế, việc cậu ta cố gắng che giấu phản ứng của mình trước mặt Mộ Tây, sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ.

Đối mặt với Mộ Tây, sự nhẫn nại của cậu ta luôn mong manh như vậy.

Thập An tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, nhưng ngay sau đó, cậu ta cảm thấy Mộ Tây bắt đầu di chuyển vị trí, đi xuống phía dưới.

Thập An đột nhiên mở mắt.

"Không sao thật chứ? Cứ tiếp tục thế này sẽ không bị mất nước quá nhiều sao?" Mộ Tây dùng đầu ngón tay cảm nhận, dính một chút lên, rồi hỏi.

Thập An ngây người nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Mộ Tây, cảm thấy mình sắp nghẹt thở, sóng não hỗn loạn, tất cả sự chú ý đều tập trung vào đầu ngón tay đang vuốt ve của Hùng trùng.

Còn Mộ Tây, gần như với giọng điệu nghiên cứu học thuật, nói: "Không được, kỳ lột xác của Hùng trùng cấp A trở lên thường kéo dài từ năm đến bảy ngày, với tốc độ này, nước trên phi thuyền sẽ không đủ cho ngươi bổ sung."

Thập An xấu hổ và tức giận đến mức muốn chôn sống mình ngay tại chỗ, cậu ta há miệng khô khốc, nói: "Xin lỗi Hùng chủ... Tôi, tôi..."

Mộ Tây hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Thư Nô, nói: "Chúng ta phải giải quyết vấn đề này, trước tiên, ta cần biết cấu tạo khoang thể của ngươi."

"Ừm... Hả?" Thập An nhìn xúc tu tinh thần (bàn tay chạm) bán trong suốt xuất hiện sau lưng Mộ Tây, lập tức trợn tròn mắt.

Ý của Hùng trùng là muốn...

Những sợi tơ tinh thần màu trắng quấn quanh mắt cá chân Thập An tách ra hai bên rồi nâng lên, Mộ Tây dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn ở vị trí thích hợp để xúc tu tinh thần (bàn tay chạm) có thể đi qua, bỏ đi lớp vải đã ướt, mỗi bước đều rất thuần thục.

"Đừng lo lắng, bề mặt của nó rất mềm mại và trơn bóng, sẽ không làm ngươi bị thương." Nói rồi, Mộ Tây cố ý để xúc tu tinh thần (bàn tay chạm) biểu diễn một vòng trước mặt Thư Nô, thái độ nghiêm túc, rất có khí thế dọa người.

...

Thập An nhìn chằm chằm vào trần khoang nghỉ, không còn sức lực để nói chuyện. Giống như một con cá bị trói mà vẫn còn tỉnh táo, ngoài há miệng thở dốc ra thì chẳng làm được gì khác.

Mộ Tây cụp mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng, với thái độ như đang nghiên cứu một đề tài mới, chậm rãi di chuyển xúc tu tinh thần (bàn tay chạm) đến vị trí đã chọn.

Cho dù đã có video hướng dẫn, đây vẫn là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với hắn.

Nếu không dùng xúc tu tinh thần thăm dò rõ ràng, hắn sẽ không đi vào.

...

"Chảy ra càng nhiều rồi, đây không phải là tín hiệu tốt, ngươi chú ý để ta..." Mộ Tây chịu đựng cơn chấn động năng lượng đang dần tích tụ trong cơ thể, quay đầu nhìn về phía Thư Nô, rồi dừng lại ngay khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ của Thư Nô.

Thư Nô ngẩng đầu lên, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào trán. Đôi mắt nhắm nghiền, môi dưới đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Mộ Tây tái mặt, cúi người xuống giữ cằm Thư Nô, ngưng tụ ra một xúc tu tinh thần (bàn tay chạm), tách hàm răng của Thư Nô ra.

"Ư..."

"Ngươi vừa mới hưng phấn, hai lần." Mộ Tây rút một xúc tu tinh thần khác ra, nhìn chằm chằm vào Thập An bình tĩnh thuật lại.

Thần sắc Thư Nô từ khát khao chuyển sang tuyệt vọng.

Sau khi hắn rút xúc tu tinh thần ra, Thư Nô nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, dù bị sợi tơ tinh thần trói buộc, vẫn cố gắng vùng vẫy tiến lại gần hắn, đôi mắt một vàng một lam ánh lên nước.

Mộ Tây đứng yên tại chỗ, không tăng cường trói buộc của sợi tơ tinh thần, liền bị Thư Nô lao vào lồng ngực.

Mộ Tây cảm thấy hơi đau ở ngực, có chút khó hiểu tại sao Thư Nô, người luôn ẩn nhẫn và kìm nén, lại có phản ứng mạnh như vậy.

Mang theo sự khó hiểu này, hắn rút xúc tu tinh thần trong miệng Thư Nô ra.

Thư Nô dường như đột nhiên mất thăng bằng, ngã về một bên, Mộ Tây nhanh tay đỡ lấy cậu ta.

Thập An rên rỉ, hít sâu vài hơi mang theo hơi ấm từ người Mộ Tây, cơ thể trống rỗng mới có chút hơi ấm.

Một lúc lâu sau, Thập An đưa ra lựa chọn, cậu ta run rẩy vòng tay ôm lấy Mộ Tây.

Xin lỗi, tôi thực sự không nhịn được nữa.

Muốn được gần gũi hơn, muốn bị tàn phá, muốn bị bóp nát, dù sau này có thể chữa lành được hay không cũng không quan trọng, chỉ cần lần này thôi.

Mộ Tây cảm thấy mình không cần cái ôm này, nhưng bây giờ, hắn thực sự đang ôm Thư Nô. Mặc dù Thư Nô đã bắt đầu kéo những sợi tơ tinh thần trên người hắn, hắn cũng không có ý định đẩy đối phương ra.

Đã ôm rồi, tiếp theo là gì? Một nụ hôn? Một cái giường?

Hắn thực sự sẽ nghiện một con Thư Trùng sao?

Khi Thư Nô kéo những sợi tơ tinh thần trên eo hắn, và còn muốn tiếp tục, Mộ Tây giữ tay Thư Nô lại, "Ngươi biết mình đang làm gì không?"

"Biết," Thập An nhìn chằm chằm vào Mộ Tây, giọng khàn đặc, ánh mắt si mê, tất cả lòng ái mộ và nhung nhớ đều không còn che giấu nữa, "Tôi muốn làm với ngài."

"Ngươi bị ảnh hưởng bởi pheromone của ta." Mộ Tây khẳng định.

"Tôi không phủ nhận mình bị ảnh hưởng," Thập An kìm nén sự sôi sục trong cơ thể, nắm lấy tay Mộ Tây, "Nhưng tôi vẫn muốn làm với ngài."

"Giết tôi, hoặc là... cho tôi một lần, chỉ một lần thôi... Tôi không phải đối thủ của ngài, quyền lựa chọn từ đầu đến cuối đều nằm trong tay ngài."

Thập An buông tay Mộ Tây ra, bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.

Hắn bị Thư Nô của mình uy hiếp, Mộ Tây nhìn động tác của Thư Nô, trong lòng lại có chút mong đợi.

"Ngươi có biết lúc đầu ta định làm gì không?"

"Xin lỗi, Hùng chủ, bây giờ trong đầu tôi chỉ có ngài, không thể nghĩ đến điều gì khác." Vứt bỏ lớp vải cuối cùng, Thập An vội vàng áp sát Mộ Tây.

Mộ Tây đưa tay, năm ngón tay luồn vào tóc Thư Nô, tách đôi môi của con trùng đang hôn mình ra.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nóng lòng của Thư Nô, Mộ Tây nói:

"Ta định dùng tứ chi của mình để cảm nhận nhiệt độ và độ ẩm bên trong ngươi."

Mộ Tây không thể nói ra câu "Ta muốn làm ngươi", hắn ép Thư Nô nhìn thẳng vào mình, cho đến khi đối phương dần dần hiểu ra, vẻ mặt trở nên kinh hãi, Mộ Tây mới dùng sợi tơ tinh thần bọc cậu ta lại.

Vẻ mặt Thư Nô ngay lập tức từ kinh hãi chuyển sang bất an, Mộ Tây buông tay, xoa mái tóc vàng nhạt của Thư Nô, nói: "Ta chỉ nghĩ là có thể đổi sang chỗ khác."

Hắn cần phải cho Thư Nô một cái giường...

Đây thực sự là một khởi đầu khó khăn, Mộ Tây không chắc mình có nghiện Thư Nô hay không, nhưng hắn vẫn muốn lên giường, đây là lễ nghi của quý tộc.

Chương 32: "Tư thế này, tôi không hôn được ngài..."

Dù đã dùng tinh thần xúc tu (tay) thăm dò một lần, Mộ Tây vẫn cẩn thận, tỉ mỉ thăm dò, phân tích như đang kiểm tra chức năng của cơ giáp mới.

Tìm ra bí mật mà Thư Nô che giấu, đó là chấp niệm của Mộ Tây.

Lúc trước, hắn đã muốn xé áo khoác của Thư Nô, xem gã giấu gì bên trong. Lúc này, Thư Nô hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn, Mộ Tây sẽ không bỏ qua bất kỳ bộ phận nào.

Lúc này, Thư Nô không có chút sức chiến đấu nào, ngay cả tinh thần cũng mơ màng, hoàn toàn không đề phòng hắn, quá dễ dàng ra tay.

Mộ Tây vừa hành động, vừa đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên trán Thư Nô, tinh thần vốn đang hoảng loạn vì bị hắn thăm dò, dần dần tập trung vào tay hắn.

"Đừng suy nghĩ nhiều, cứ giao cho ta." Mộ Tây vuốt tóc cho Thập An, thu tay về.

Sức khôi phục của thư trùng cấp A rất mạnh, Mộ Tây không cần lo lắng sẽ gây ra thương tích nghiêm trọng cho Thư Nô trong quá trình nghiên cứu. Khi nghiên cứu Thư Nô, Mộ Tây không hề kiềm chế lực đạo.

Hắn còn có thể nhân cơ hội nghiên cứu, lực đạo lớn nhất mà Thư Nô có thể chịu đựng, lực đạo khiến gã có phản ứng mạnh mẽ nhất.

Mộ Tây vừa thăm dò, vừa ghi chép trong tinh thần hải.

Tốc độ mất nước của Thư Nô thực sự khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại phun trào một lần.

Sự phun trào này hình như có quy luật, cần thỏa mãn một số điều kiện, cần nghiên cứu thêm.

Phản ứng của Thư Nô cũng dần dần thay đổi, từ bị động chịu đựng trước khi mất nước lần đầu tiên, đến chủ động phối hợp với thăm dò của hắn lần thứ hai, đến lần thứ ba, Thư Nô lại đề nghị đổi góc độ thăm dò.

Cảm giác này giống như khi hắn định ghi chép loại thức ăn mà mèo cưng thích nhất bằng cách cho nó ăn hàng ngày, con mèo lai nhà hắn đột nhiên đòi ăn loại thức ăn mà hắn chưa từng cho nó ăn.

Mộ Tây không bài xích việc đổi loại thức ăn cho mèo cưng nhà mình, huống chi hắn đã định cho nó ăn loại thức ăn đó, hắn chỉ kinh ngạc vì nó chủ động đòi hỏi.

Thư Nô đang nhìn hắn, ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự căng thẳng và bất an của gã.

Hình như chỉ cần hắn tỏ ra chút không vui, Thư Nô sẽ nói, gã không thực sự muốn loại thức ăn đó, thức ăn hắn đang cho gã ăn cũng rất ngon.

Mộ Tây không từ chối, cũng không đồng ý ngay, hắn hỏi: "Tại sao muốn đổi góc độ?"

"Như vậy, tôi có thể tự động, ngài chỉ cần hưởng thụ..." Thập An đỏ mặt nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Mộ Tây, gã bỗng dưng im bặt.

Mộ Tây luôn bình tĩnh, lạnh lùng như vậy, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn lay động, cho dù lúc này bọn họ đang kết hợp theo cách thân mật nhất của hùng trùng và thư trùng.

Thập An cố gắng bình ổn tâm trạng, nhưng hiệu quả không tốt, hắn vẫn khát vọng sự tiếp xúc sâu sắc, mãnh liệt hơn.

"Ngươi không thích góc độ này sao?" Mộ Tây hỏi.

"Tư thế này, tôi không hôn được ngài..." Trong lúc giằng co với khát vọng của cơ thể, Thập An vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng, trong giọng nói còn có chút ấm ức.

Mộ Tây sững người.

Hôn sao?

Lưng Thư Nô áp sát vào mặt giường được làm bằng sợi tơ tinh thần màu trắng.

Nhưng với khả năng khống chế cơ bắp của thư trùng cao cấp, nếu hắn chậm lại một chút, phối hợp cúi người, Thư Nô có thể chạm mặt với hắn.

Nhưng... Hắn chưa từng nghĩ đến việc hôn Thư Nô, cũng không muốn bị đối phương hôn.

"Hùng chủ, ngài, ngài không cần vì yêu cầu của tôi mà phiền lòng, tôi..." Thập An nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng bổ cứu.

Vừa dứt lời, Thập An đã thấy Mộ Tây cúi xuống.

Thập An theo bản năng nín thở, mong đợi mơ hồ nhen nhóm trong lòng.

Hắn cảm thấy Mộ Tây đang ôm lấy hắn, tầm nhìn thay đổi, hùng trùng bế hắn lên.

Sự thay đổi góc độ khiến Thập An không nhịn được rên rỉ, "Hùng chủ..."

Mộ Tây dùng tay kéo thư trùng lại, chỉnh lại tư thế, hơi ngẩng đầu, vừa lúc chạm mũi vào thư trùng đang cúi đầu xuống.

Rất gần, chỉ cần tiến thêm một chút, là có thể thỏa mãn Thư Nô.

Mộ Tây ngừng thở, đưa tay ra sau gáy Thư Nô, ấn xuống.

Dù chưa từng làm, nhưng trong thời đại quảng cáo tràn ngập các tòa nhà cao tầng, ai mà chưa từng liếc qua vài đoạn phim tình cảm?

Hôn thôi mà, hắn cũng biết.

Hệ thống thông gió trong phi thuyền vẫn hoạt động, nhưng mùi tin tức tố trong phòng lại nồng nặc hơn.

Mùi rất bình thường, như nước lọc, không phải kiểu khiến người ta mê muội...

Mộ Tây không hiểu sao Thư Nô lại thích hôn, có lẽ vì tiếp xúc quá gần, tần suất hít thở và nhịp tim đều tăng nhanh.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến Mộ Tây vừa căng thẳng vừa mới mẻ.

Gần kề như vậy, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, gần như cùng tần suất, đều rất nhanh.

Nhiệt độ tăng cao, hơi thở giao hòa.

Thư Nô không có ý dừng lại, như thể rất hưng phấn vì kiểu tiếp xúc này.

Muốn so xem ai hít thở nhiều hơn sao? Lúc này mà lùi bước thì khác gì bỏ chạy khỏi võ đài khi đang đánh nhau? Mộ Tây đương nhiên không thể sợ hãi, phải cắn trả gấp bội.

Thập An đã lạc lối, ôm chặt người trước mặt, chỉ còn lại bản năng và khát vọng.

Nguyên lai, Mộ Tây luôn lạnh lùng cũng có thể nhiệt tình như vậy...

Đúng rồi, hai lần Mộ Tây làm hắn, cảm nhận từ cơ thể cũng không hề lạnh nhạt.

Chỉ là, bất kể hắn có chìm đắm đến đâu, khi vô tình nhìn vào mắt Mộ Tây, hắn đều thấy sự bình tĩnh, lạnh lùng trong mắt đối phương, như thể tinh thần và thể xác tách rời...

Thập An nắm chặt tay, cái ôm chân thực này khiến hắn có chút bối rối, lại thấy an tâm.

So với kiếp trước, có thể được Mộ Tây đối xử như vậy, đã rất tốt rồi.

......

"Ưm..."

Thập An nằm sấp trên giường, khẽ rên rỉ, lắc lắc đầu.

Thập An mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh.

Ánh đèn trong khoang nghỉ ngơi là độ sáng thích hợp nhất cho giấc ngủ, những chiếc đèn nhỏ ở các góc phòng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tuy căn phòng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của đồ đạc.

Thập An nằm im, cảm giác trên người khiến hắn nhớ lại chuyện tối qua.

Hắn có chút không bình tĩnh nổi. Mộ Tây thật sự cùng hắn làm, không chỉ một lần.

Tim dường như bị thứ gì đó nhồi đầy, nặng trịch.

Thập An luồn năm ngón tay vào mái tóc, dấu vết còn sót lại từ đêm qua với Mộ Tây, vẫn còn rất nhiều chỗ, thậm chí ở những nơi sâu kín mà ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng, vẫn còn lưu lại khí tức hùng trùng mãnh liệt...

Thập An giãn mày ra, thở dài đầy thỏa mãn.

Thập An chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên kia giường.

...

Không có trùng.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng khí tức hùng trùng, trên người hắn vẫn còn lưu lại cảm giác bị hùng trùng đè ép trên giường, khoái cảm khiến trùng say mê, nhưng Mộ Tây lại không ở bên cạnh.

Thập An đè nén cảm giác trống rỗng sau lần đầu tiên được khai phá, tập trung tinh thần cảm nhận.

Xung quanh phi thuyền đều là những sợi tơ tinh thần của Mộ Tây, tất cả đều mang theo khí tức của Mộ Tây, điều này khiến hắn khó xác định vị trí của hùng trùng.

Sau vài lần dò tìm không thể định vị được hùng trùng, Thập An dần dần nhận ra, Mộ Tây hẳn là không ở trong phi thuyền, nhưng cũng không ở xa.

Bên ngoài? Đám thảo dược trong sân.

Theo những thao tác khi hắn đặt chân đến hành tinh trồng trọt, hành tinh này hẳn là đã nằm dưới sự kiểm soát của Mộ Tây, không cần lo lắng cho sự an toàn của đối phương.

Tuy nghĩ vậy, Thập An vẫn lập tức rời khỏi giường.

Cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, Mộ Tây đã ôm hắn đi tắm rửa, ga giường cũng được đối phương thay mới.

Thập An nhớ đến vẻ mặt mệt mỏi của Mộ Tây khi tắm rửa cho hắn, hắn nhìn xuyên qua cánh cửa không đóng kín, thấy được một căn phòng nghỉ ngơi khác trong phi thuyền, được trang trí bằng những sợi tơ trắng được xử lý cẩn thận.

Việc này đáng lẽ phải do thư trùng làm, ngay cả khi hắn sinh ra ở khu vực thành phố ngầm, từ nhỏ đã được dạy dỗ rằng "Hùng trùng quý giá thì yếu đuối, thân là thư trùng trời sinh có trách nhiệm bảo vệ và chăm sóc hùng trùng".

Nhưng Mộ Tây đã lo liệu tất cả, thậm chí còn dùng xúc tu tinh thần đưa khăn tắm cho hắn.

Thập An quỳ trên giường một lúc, những sợi tơ trắng theo động tác đứng dậy của hắn mà rơi xuống, không có chăn, lúc ngủ chỉ có những lớp tơ này đan lại che phủ trên người.

Cảm giác kỳ lạ phía sau khiến Thập An không dám dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể xuống, ngồi xuống một cách cẩn thận, mới phát hiện mình không mặc bộ đồ ngủ đã mặc khi đi ngủ.

Kiếp trước hắn có thói quen ngủ trần, kiếp này mỗi khi mặc đồ ngủ đều chỉ vì Mộ Tây. Lần này, sau khi ngủ cùng Mộ Tây, có lẽ hắn đã theo bản năng... cởi bỏ đồ ngủ.

Thập An không biết Mộ Tây nghĩ gì khi phát hiện ra bản chất của hắn, khi nhìn thấy bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, hắn xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm giường.

Trong không gian chứa đồ còn có vài bộ quân phục đã nhận cùng Will, nhưng không hiểu sao, Thập An lại cầm lấy bộ đồ ngủ đã được Mộ Tây gấp cẩn thận.

Mặc đồ ngủ, cũng chỉ mặc mỗi áo ngủ, Thập An đi chân trần trên những sợi tơ trắng phủ kín phi thuyền, bước ra ngoài.

Bên ngoài là buổi sáng sớm, trên những chiếc lá non màu nâu của cây thuốc còn đọng sương, dẫm lên có cảm giác mát lạnh.

Thập An dựa vào cảm ứng đi vòng quanh phi thuyền nửa vòng, rất nhanh liền phát hiện Mộ Tây đang đứng đối diện với ánh bình minh.

Một cảm giác thân mật không nói nên lời tràn ngập trong lòng, muốn đến gần, muốn một lần nữa đắm chìm trong sự chi phối của Mộ Tây.

Thập An thất thần bước về phía trước.

Hùng trùng đang đứng quay lưng lại với hắn, phía sau hùng trùng có hai cánh màu đen đang hơi mở ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cánh của Mộ Tây.

Thập An chậm rãi bước tới, dù biết Mộ Tây không thể không nhận ra sự xuất hiện của mình, hắn vẫn cố gắng bước nhẹ nhàng.

Không muốn làm phiền hùng trùng.

Đôi cánh màu đen cao vút khẽ vỗ, hoa văn màu vàng ẩn hiện bên trong, đẹp đến mức khiến trùng không thể rời mắt.

Xung quanh Mộ Tây tụ tập rất nhiều bướm trắng, hoặc bay lượn, hoặc đậu trên những bông hoa bên cạnh hùng trùng.

Thập An chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Tây, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi đôi cánh của Mộ Tây, dường như có một sức hút chết người nào đó đang lôi cuốn hắn, Thập An như bị thôi miên mà đưa tay ra...

—— Không, không được.

Đầu ngón tay Thập An run lên, dừng lại chỉ cách đôi cánh màu đen nửa phân.

Cánh của hùng trùng cực kỳ yếu ớt, trong thời đại hòa bình của tinh tế, chỉ có một số hùng trùng của các hành tinh đã ký kết hiệp ước liên quan mới có thể công khai trải rộng cánh của mình trước công chúng.

Mỏng manh như vậy, dường như chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng sẽ khiến nó bị tổn hại.

Thập An cố gắng kìm nén ham muốn chạm vào, có chút khó khăn rụt tay lại.

Vừa rụt tay lại, Mộ Tây liền quay đầu nhìn hắn, Thập An bỗng nhiên không còn thấy việc rụt tay lại khó khăn nữa.

Đôi mắt màu tím của hùng trùng dừng lại trên tay hắn một chút, rồi lại rời đi.

"Đừng có thứ gì cũng muốn đưa móng vuốt ra cào, nhỡ có độc thì sao?" Ánh mắt Mộ Tây hơi cụp xuống, dường như đang thưởng thức những con bướm trắng vừa đậu trên hoa.

"Vâng, hùng chủ." Thập An ngoan ngoãn đáp, đôi mắt dị sắc dán chặt vào Mộ Tây, sáng đến mức có thể phát ra ánh sáng.

Đây là một trong số ít lần hắn ở trước mặt Mộ Tây mà không có cảm giác thuộc hạ đối diện với cấp trên, mà là một loại thân cận và không muốn rời xa.

Chúng ta đã từng gắn bó chặt chẽ, đã từng ngủ chung giường, ta biết cảm giác đôi môi của hắn, cũng rõ ràng nhiệt độ da thịt và nhịp đập huyết quản của hắn, hắn là hùng chủ của ta.

Lần đầu tiên Thập An có nhận thức sâu sắc về mối quan hệ giữa hắn và Mộ Tây, khác với cấp trên và thuộc hạ kiếp trước, hắn vẫn thân tâm thần phục Mộ Tây, nhưng còn có thể dùng một tư thế khác thần phục dưới thân đối phương.

Chương 33: Cánh chỉ dùng để khơi dậy tình cảm.

Mộ Tây rất bất đắc dĩ với việc thư trùng luôn thích nhìn chằm chằm vào mặt hắn đến thất thần, chỉ đành chủ động nhắc nhở: "Ngươi xem những con bướm trắng dưới đất."

Bướm trắng? Thập An không hiểu, những con bướm nhỏ này có gì đáng xem, so được với một sợi tóc của hùng chủ sao?

Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Mộ Tây về phía những con bướm trắng, Thập An sững sờ.

Những con bướm trắng nằm rải rác, không phải đang nghỉ ngơi, tư thế cứng nhắc như vậy, rõ ràng là... đã chết.

Thập An nhớ đến những con bướm trắng này vừa rồi còn bay lượn quanh Mộ Tây, dường như còn lướt qua đôi cánh của Mộ Tây, sau đó liền rơi xuống.

Mộ Tây vừa nói... nhỡ có độc thì sao?

Thập An mở to mắt, nhìn những con bướm trắng đậu trên mặt đất xung quanh, tất cả đều bất động... Chỉ vì hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Mộ Tây, mới bỏ lỡ điều kỳ lạ này.

Lại một con bướm xanh bay vòng quanh Mộ Tây vài vòng, rồi chậm rãi rơi xuống trước mắt Thập An, Thập An cảm giác thế giới quan của mình bị đảo lộn.

Hùng trùng quý giá, xinh đẹp và vô hại, mặc dù có tinh thần lực, nhưng hầu như không có sức sát thương.

Cánh hùng trùng có độc?

Chưa từng nghe thấy...

"Biết nếu ngươi vừa rồi chạm vào thì sẽ xảy ra chuyện gì không?" Mộ Tây hỏi với vẻ thích thú.

Thập An nhìn những con bướm trắng dưới đất, rồi lại nhìn đôi cánh mỏng manh của Mộ Tây, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Cánh của Mộ Tây có lẽ thật sự có độc tố, có thể khiến bướm trắng trúng độc chết khi tiếp xúc hoặc ở gần trong thời gian dài, nhưng hắn là thư trùng cấp A, thể chất cường tráng hoàn toàn khác với loài bướm trắng này.

Ánh mắt Mộ Tây từ cổ áo ngủ của Thập An trượt xuống nút thắt bên hông, dường như đang suy tính điều gì, rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt dị sắc của Thập An, nói: "Muốn thử không?"

Dù sao thì, đôi cánh đó cũng có độc, vấn đề duy nhất là liệu độc tố có đủ mạnh để hạ gục một thư trùng cấp A hay không, Thập An biết mình không nên mạo hiểm, nhưng...

Sức hút chết người đó lại xuất hiện, hắn thậm chí cảm thấy, đây là Mộ Tây đang cố tình dụ dỗ hắn.

"Nói trước, ta cũng không chắc ngươi có chịu được hay không, cho ngươi mười giây để suy nghĩ." Mộ Tây nói.

Sức hút đó không hề giảm bớt bởi câu nói của hùng trùng, trái lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn muốn chạm vào, muốn vùi mặt vào dưới đôi cánh của hùng trùng, áp sát vào xương cánh trên lưng đối phương.

Thập An khó có thể kiểm soát mà bước lên, đồng thời giơ tay ra.

Chỉ cần... chạm nhẹ một cái.

Mộ Tây hơi nghiêng người, nhìn về phía Thư Nô, đợi đến khi Thập An chỉ còn cách hắn một gang tay, liền đưa tay ra nắm lấy tay Thập An.

Ngước mắt nhìn chăm chú vào mắt Thư Nô, ánh mắt đối phương dán chặt vào người hắn, không, là phía sau hắn.

Mộ Tây dẫn tay Thập An, chậm rãi đưa ra sau lưng.

Bàn tay được dẫn dắt dần dần xuất hiện lực phản kháng, Mộ Tây hơi nhướng mày kinh ngạc, thư trùng cau mày như đang chống lại bản năng.

"Không, hùng chủ, ta không khống chế được... Như vậy sẽ..." Làm tổn thương ngài...

"Thời gian suy nghĩ đã hết." Mộ Tây nói, đồng thời, đôi cánh đang khép hờ đột nhiên mở rộng ra, vừa vặn chạm vào những ngón tay đang cuộn lại giãy giụa của Thư Nô.

A ——

Dường như có một dòng điện chạy từ điểm chạm đến khắp cơ thể, khoái cảm mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập từng tấc da thịt, nhận thức về mọi thứ xung quanh dần dần biến mất, trong thế giới cảm nhận của hắn chỉ còn lại hùng trùng trước mặt.

Đây là sự kích thích trực tiếp hơn cả pheromone, chỉ có hùng trùng tạo ra tất cả những điều này mới có thể khiến hắn thỏa mãn.

Mộ Tây cảm thấy Thư Nô bỗng cứng người, đồng tử đột nhiên giãn rộng, da mặt đỏ bừng vì máu dồn lên... Cơ thể Thư Nô nghiêng về phía trước, ngã vào người hắn.

"Mộ Tây... Hùng chủ..." Thập An vội vàng gọi.

Cánh hùng trùng, vốn dĩ là để khơi dậy tình cảm.

Mộ Tây đại khái có thể đoán được trạng thái tinh thần của Thư Nô lúc này, chỉ cần đối phương còn nửa phần tỉnh táo, sẽ không gọi tên hắn.

Chỉ là khi gọi tên hắn, Thư Nô lại rất không an phận, cả móng vuốt lẫn miệng. Mộ Tây phải dùng tơ tinh thần quấn quanh mới ngăn được đối phương áp sát vào cánh của hắn.

Nhưng đây không phải là một tư thế tốt, tay của Thư Nô đã bị hắn dùng tơ tinh thần trói ra sau lưng.

Miệng thì không thể trói, để tránh bị Thư Nô lưu lại dấu hôn trên gáy, Mộ Tây chỉ có thể tạm thời dùng xúc tu tinh thần.

Dù vậy, Mộ Tây vẫn đánh giá thấp khả năng của tứ chi Thư Nô, hay nói cách khác, đánh giá thấp sự khao khát của Thư Nô đối với hắn.

Trong trạng thái gần như mất hết sức lực, Thư Nô vẫn có thể nhấc chân lên, hướng về phía hắn...

Mộ Tây nín thở, ngay cả người theo đuổi nhiệt tình nhất mà hắn từng gặp cũng chưa từng làm vậy với hắn, nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa để Thư Nô thành công.

Vội vàng dùng tơ tinh thần kéo chân Thư Nô ra, dù cách lớp quần vẫn có thể cảm nhận được sự ma sát, Mộ Tây lóng ngóng lấy chiếc áo choàng đen từ trong không gian chứa đồ.

Ném áo choàng xuống đất bên cạnh, xúc tu tinh thần lập tức trải rộng áo choàng, đồng thời dùng tơ tinh thần kéo Thư Nô đang bám dính lấy hắn ra xa.

Đợi đến khi Thư Nô bị trói chặt trên chiếc áo choàng dưới đất, Mộ Tây mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa điều chỉnh lại hơi thở, vừa chỉnh trang lại quần áo hơi xộc xệch, Mộ Tây liếc nhìn Thư Nô đang bị trói trên áo choàng, rồi bước tới.

Cổ chân, dưới đầu gối, trên đầu gối, cổ tay, khuỷu tay... Xác nhận những vị trí phát lực chính của Thư Nô đều đã bị tơ tinh thần quấn chặt, Mộ Tây tìm một chỗ cách thư trùng khá xa trên áo choàng rồi ngồi xuống.

Ghi chép về cánh của hùng trùng cấp cao trong tộc trùng rất ít, hắn có thể nhân cơ hội này để nghiên cứu kỹ lưỡng.

"Ưm ưm..." Thập An đỏ mặt, âm thanh bị chặn lại nghẹn ngào kìm nén, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mộ Tây, những nơi bị tơ tinh thần quấn quanh đã hằn lên những vết đỏ do giãy giụa.

Mộ Tây không lo lắng Thư Nô sẽ tự làm mình bị thương, chưa kể đến khả năng hồi phục của Thư Nô, cách hắn dùng tơ tinh thần trói buộc cũng rất cẩn thận.

Mộ Tây bắt đầu nhớ lại kiến thức thừa kế liên quan đến đôi cánh: "Phần lớn cánh hùng trùng đều có độc tố, đẳng cấp khác nhau, cường độ độc tố cũng khác nhau..."

Ánh mắt Thập An không rời khỏi Mộ Tây dù chỉ một giây, tiếng rên rỉ có chút đau đớn, càng giãy giụa mạnh hơn, vừa cố gắng xoa dịu cơn đau bằng cách cọ xát vào tơ tinh thần, vừa khao khát được đến gần hùng trùng.

Mộ Tây mở màn hình thiết bị đầu cuối, so sánh kiến thức thừa kế của mình với tư liệu lịch sử của tộc trùng.

"Ở thời cổ đại, hùng trùng cấp cao có thể dựa vào độc tố trên cánh để ám hại trùng hậu, khiến chúng giao phối và sinh sản hậu duệ với mình. Đến thời đại tinh tế, không còn trùng hậu, thư trùng và á thư có khả năng sinh sản, hùng trùng cũng không cần phải..."

Mộ Tây đột nhiên khựng lại, có thứ gì đó đang quấn quanh eo hắn...

Rất dài, cảm giác cọ xát qua lớp vải như roi thép, nối liền hắn với thứ gì đó.

Đây là...

Xương cánh của Thư Nô?

Mộ Tây hơi cứng người cúi đầu xuống, không chỉ trên eo hắn, bên cạnh còn có vài xương cánh màu sẫm đang bò về phía hắn.

Hắn tưởng rằng Thư Nô đã nằm gọn trong lòng bàn tay, nên đã lơ là cảnh giác... Cuối cùng vẫn đánh giá thấp đối phương.

Cảm nhận được lực kéo ở eo, Mộ Tây nắm chặt chỗ xương cánh đang quấn quanh, đứng dậy, nhìn về phía Thư Nô đang vặn vẹo trong tơ tinh thần.

"Nếu ngươi không chạm vào ta, ba tinh thời (giờ tinh tế) là có thể khôi phục trạng thái, còn nếu tiếp tục..." Mộ Tây đang nói thì lại một xương cánh quấn lấy cổ chân hắn, kéo hắn về phía trước, Mộ Tây loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

"Thôi được rồi, nếu tiếp tục, một tinh thời là có thể khôi phục..." Mộ Tây có chút không cam lòng, nhưng đúng là hắn đã dụ dỗ Thư Nô làm thí nghiệm, giờ tự mình ra trận làm vật thí nghiệm cũng không phải là không thể, chỉ là...

Hắn không quen với cảm giác cơ thể bị cuốn vào cơn điên cuồng, mỗi khi thăm dò Thư Nô, tâm trạng và phản ứng của hắn đều có chút mất kiểm soát.

Ví dụ như khi thăm dò, hôn Thư Nô, nhất định phải dây dưa đến cùng, chỉ khi Thư Nô rút lui trước, hắn mới chịu dừng lại.

Còn khi thực sự tỉnh táo, Mộ Tây lại thích sự thân mật vừa chạm liền rời, vuốt ve mái tóc vàng nhạt trên đầu Thư Nô, xoa xoa cái bụng tròn trịa.

Xương cánh vẫn tiếp tục kéo, Mộ Tây không cho rằng những xương cánh này sẽ cho hắn thời gian đưa Thư Nô về phi thuyền, hắn thậm chí không thể dừng lại cởi giày để chiến đấu khi bị nhiều xương cánh như vậy quấn lấy.

Bước chân dẫm lên chiếc áo choàng đen.

Tuy rằng đám thảo dược dưới đất mọc rất dày, đế giày của hắn hầu như không dính bùn đất, nhưng khi dẫm lên áo choàng đen, Mộ Tây vẫn tái mặt.

Đây là áo choàng thiếu tướng của hắn, vậy mà lại phải ở trên này...

Mộ Tây ngồi xổm xuống bên cạnh Thư Nô, những xương cánh đã ngoan ngoãn hơn, tiếp theo đó là sự giãy giụa kịch liệt hơn của Thư Nô.

"A a..." Bệ hạ...

Vì bị xúc tu tinh thần chặn miệng nên âm thanh của Thư Nô không thể phát ra rõ ràng, Mộ Tây không nghe rõ đối phương gọi gì, nhưng lại theo bản năng dừng lại.

Sau đó mới cúi người xuống gần hơn.

Lời tác giả:

Muốn nuôi Thư Nô sao? Bảy tinh tệ một con, tương đương với một chai nước lọc, có thể mang về nhà đón 520. (520 trong tiếng Trung đồng âm với "Anh yêu em")

Chương 34: Toàn bộ trùng tộc đều muốn đẻ trứng cho ngài:

Trời dần sáng rõ, từ rạng đông đến bình minh.

Cánh của Mộ Tây đã được thu lại từ lâu, hắn cài lại thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh chiếc áo choàng.

Lấy từ trong không gian chứa đồ một chiếc khăn tắm phủ lên người Thư Nô. Thư Nô nằm ngửa co quắp, chiếm hơn nửa diện tích chiếc áo choàng, một đoạn cẳng chân vẫn lộ ra bên ngoài. Đôi mắt một lam một vàng nhìn lên bầu trời, ánh mắt vô hồn, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Thật nực cười.

Mộ Tây ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn bầu trời xanh lam và những cây thuốc, rồi lại nhìn xuống chiếc áo choàng bên dưới, khó tin rằng mình lại thật sự ở một nơi như thế này cùng Thư Nô...

Ánh mắt di chuyển, dừng lại bên hông, một xương cánh đang ngoan ngoãn quấn quanh, giả vờ bám dính vào đó. Bên cạnh hắn còn vương vãi vài xương cánh, hoặc trải ra trên áo choàng, hoặc bò từ chân hắn lên.

Cảm giác như bị đánh dấu chủ quyền.

Mộ Tây nghiêng đầu nhìn Thư Nô, Thư Nô vẫn còn vẻ mặt ngơ ngẩn.

Có lẽ chỉ là ảo giác của hắn.

Mộ Tây nghĩ vậy, lấy một chai nước lọc từ trong không gian chứa đồ đặt cạnh đầu thư trùng.

Nước trong phi thuyền không đủ cho Thư Nô bổ sung, đều là nước dự trữ khẩn cấp của hắn, may là thời kỳ lột xác đã qua, đêm nay có thể quay về hành tinh a Mika.

Thập An đắm chìm trong dư vị, sau khi trùng rời đi vẫn còn ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn.

"Ưm..." Thập An hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đầu gối đang co lại của trùng bên cạnh, nhìn theo ống quần xuống dưới là đôi giày chiến đấu dài của hùng trùng.

Vừa rồi... Hắn gần như tưởng tượng mình đang được bệ hạ sủng hạnh, vị hoàng đế tương lai sẽ thống trị một nửa tinh hệ của tộc trùng, vị hoàng đế đã từ chối tất cả lời cầu hôn của "trùng hậu", tự lập làm hoàng đế, đồng thời coi những "trùng hậu" đã khơi mào "cuộc chiến trùng hậu" là mục tiêu săn đuổi - Hoàng đế Sekagya.

Từ khi bệ hạ liệt những "trùng hậu" này vào danh sách mục tiêu săn đuổi, đã không còn trùng nào dám cầu hôn bệ hạ nữa, bệ hạ chưa từng sủng hạnh ai, đương nhiên cũng bao gồm cả hắn.

Nếu bệ hạ thật sự sủng hạnh ai đó, có lẽ sẽ giống như vừa rồi...

Chỉ mở thắt lưng, kéo khóa quần xuống, làm sao cho lễ phục không bị xộc xệch trong quá trình.

Không đáp lại cũng không từ chối sự lấy lòng của người hầu hạ, động tác không dịu dàng cũng không thô bạo, giống như đang xử lý công việc quân sự, có lẽ còn quy định rõ thời gian.

Chỉ được làm một lần, sau đó chỉ cần xử lý qua loa vết tích trên người, trùng cài lại khóa quần, cài lại thắt lưng, ánh mắt bình tĩnh như chỉ vừa hoàn thành một bài huấn luyện, rồi quay người rời đi, tiếng giày chiến đấu gõ trên mặt đất ngày càng xa...

Nhưng Mộ Tây... hùng chủ của hắn vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Thập An cảm thấy có thứ gì đó tràn ngập trong lòng, lấp đầy hắn, gần như sắp tràn ra ngoài...

"Tỉnh rồi à?" Mộ Tây liếc nhìn Thư Nô dường như hơi quá khích, lên tiếng hỏi.

Thư Nô từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào giày của hắn.

Nhưng Mộ Tây rất chắc chắn, vừa rồi giày của hắn không dính bất cứ thứ gì, cũng không hiểu sao Thư Nô có thể nhìn chằm chằm vào đó mà trở nên hưng phấn như vậy.

Thập An giật mình hoàn hồn, hơi lúng túng ngẩng đầu nhìn Mộ Tây đang ngồi bên cạnh: "Hùng, hùng chủ..."

Vậy thì, Thư Nô nên chung đụng với hùng chủ như thế nào? Thập An không biết, trong trải nghiệm duy nhất của hắn, hắn gần như mềm nhũn đến mức không thể đứng dậy, tinh thần thỏa mãn đến mức kiệt sức, ngay cả việc rửa mặt cũng do Mộ Tây thao túng hoàn thành.

"Tỉnh rồi thì thu xương cánh của ngươi lại đi." Mộ Tây nói.

Xương cánh?

Thập An lúc này mới nhận ra xương cánh của mình đã được phóng ra, nhìn theo xương cánh, rất nhanh ánh mắt liền rơi xuống bên hông Mộ Tây.

Xương cánh như vũ khí sắc bén mang theo ánh sáng lạnh lẽo quấn quanh hông hùng trùng, mũi nhọn sắc bén đâm vào chỗ tiếp giáp giữa thắt lưng và áo khoác của hùng trùng, nhìn thế nào cũng giống như hiện trường một hung khí kề cận hùng trùng cao quý.

Thập An vội vàng thu hồi xương cánh.

Như một đoạn phim tua ngược, xương cánh trông giống như sợi roi hợp kim dài từ từ rút khỏi người Mộ Tây, rồi nhanh chóng biến mất vào trong cơ thể thư trùng.

Nếu chủ trùng không chủ động kiểm soát, xương cánh sẽ bị tiềm thức của chủ trùng chi phối.

Thập An tuy không rõ khi trong đầu chỉ có Mộ Tây, những xương cánh này đã làm gì sau lưng hắn, nhưng trong tình huống đó, suy nghĩ trong tiềm thức của hắn chắc chắn sẽ không trong sáng gì.

Thập An có chút hoảng loạn, trong ký ức, Mộ Tây lúc giao phối với hắn dường như rất bình thường, xương cánh của hắn hẳn là không làm gì... chứ?

"Ngươi còn nửa tinh thời để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ khởi hành về a Mika." Nói xong, Mộ Tây đứng dậy, ánh mắt lướt qua chiếc áo choàng nhàu nát, dừng lại một chút.

Đó là thứ Thư Nô lấy ra để kiềm chế bản thân. Trong quá trình hắn giải độc cho Thư Nô, Thư Nô đã hoàn toàn mở lòng với hắn, nhưng vẫn luôn kiềm chế, không chủ động đòi hỏi, cũng không ôm hôn hắn.

Thật kỳ lạ, Thư Nô không phải không muốn đòi hỏi, nhưng vì lý do nào đó, đã ép buộc bản thân phải kiềm chế. Bởi vì ở ngoài trời nên không dám buông thả?

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, độc tố của Thư Nô đã được giải, Mộ Tây không định tốn thêm tâm trí cho phản ứng giải độc của Thư Nô nữa.

Mộ Tây quay người đi về phía phi thuyền.

Vào trong phi thuyền, Mộ Tây kết nối với Tiểu i, dặn dò chuẩn bị đồ ăn.

"Vâng," Tiểu i vừa điều khiển robot nhà bếp bắt đầu làm việc, vừa chúc mừng Mộ Tây: "Chủ trùng kính yêu của tôi, chúc mừng ngài thăng cấp SS, ngài là hùng trùng SS duy nhất của tinh hệ Sekagya, thậm chí là toàn bộ tộc trùng..."

"Tiểu i, câu này ngươi đã nói một lần rồi khi ta thức tỉnh lần trước, đẳng cấp chỉ là hư danh." Mộ Tây phản ứng bình thản, đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn duy nhất.

Ngoài việc tinh thần lực tăng cường, cánh lớn hơn một chút, độc tính mạnh hơn một chút, Mộ Tây vẫn chưa phát hiện ra sự khác biệt nào giữa SS và trước kia.

Tiểu i cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Mộ Tây, trong dữ liệu của nó, tất cả hùng trùng cấp cao đều là báu vật của toàn bộ tộc trùng.

"Nhưng khi ngài trở thành hùng trùng cấp SS, tất cả giống cái cấp cao của tộc trùng sẽ phát cuồng vì sinh ra một ấu trùng mang gen của ngài."

Robot mang lên một bàn bánh trái cây.

"Đó mới là rắc rối lớn..." Mộ Tây biết rõ giống cái của tộc trùng khao khát ấu trùng đến mức nào.

Thời kỳ nguyên thủy, hùng trùng bị trùng hậu thao túng, thư trùng làm binh chủng và á thư làm ngành nghề đều không có quyền giao phối và sinh sản, khiến mỗi thế hệ giống cái đều biến thái trong im lặng.

Sau biến cố ở mẫu tinh, dòng dõi trùng hậu bị cắt đứt, đội hộ vệ của trùng hậu chiếm đoạt tất cả tài nguyên bao gồm cả hùng trùng, làm theo ý mình, thư trùng và á thư có quyền sinh sản của riêng mình, lịch sử tộc trùng bước sang một kỷ nguyên mới.

Tộc trùng lớn mạnh trong sự cướp đoạt và thôn tính, trải qua một loạt biến đổi, hùng trùng từ tài nguyên trở thành trùng dân, nhưng sự khao khát giao phối và sinh sản điên cuồng, thấp hèn của giống cái tộc trùng vẫn được di truyền.

"Rắc rối?" Tiểu i nghi ngờ hỏi: "Ngài đang đau đầu lựa chọn giống cái cấp cao nào làm thư quân sao?"

Thập An thay quần áo xong, vừa bước vào phòng ăn liền nghe thấy robot nói câu này, bước chân khựng lại.

Mộ Tây đã nhận ra sự xuất hiện của Thập An từ lâu, gật đầu với Thư Nô, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.

Tiểu i điều khiển robot mang ra một phần bữa sáng khác đã được chuẩn bị sẵn trong bếp, nhìn qua còn phong phú hơn cả phần của Mộ Tây.

Mộ Tây ăn xong miếng bánh trái cây cuối cùng trong đĩa, robot lập tức dọn đĩa đi, và nhanh chóng thay bằng món cuộn chay mật hoa.

Hùng trùng cần bổ sung đường và vitamin hơn giống cái, đặc biệt là hùng trùng như Mộ Tây, luôn phân tán tơ tinh thần, lượng tinh thần khổng lồ cũng cần năng lượng để duy trì.

Thập An không chú ý đến đồ ăn trước mặt, cũng không quan tâm robot đã thay đĩa cho Mộ Tây mấy lần.

Chọn thư trùng cấp cao nào làm thư quân... Đây là điều không có trong ký ức kiếp trước, chẳng lẽ vì hắn trọng sinh, đã khiến tiến trình lịch sử thay đổi, xuất hiện sai lệch lớn như vậy?

Thập An chìm trong suy nghĩ của mình, thói quen của quân nhân vẫn khiến hắn nhanh chóng ăn sạch sẽ cả đĩa thức ăn.

Mộ Tây liếc nhìn đĩa của Thư Nô đã trống trơn, nghiêng đầu nhìn robot, dưới sự điều khiển của Tiểu i, robot lắc đầu, biểu thị thư trùng đã hấp thụ đủ năng lượng.

Mộ Tây suy nghĩ một chút, gắp miếng bánh mật quả mềm cuối cùng trong đĩa của mình, đặt vào đĩa của thư trùng.

Thập An giật mình, khi ngẩng đầu lên thì Mộ Tây đã đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Thập An cúi đầu nhìn miếng bánh mềm nghe có vẻ rất ngọt ngào trong đĩa, là loại bánh ngọt mà hùng trùng thích nhất.

Đây là cho hắn? Tại sao?

Lần đầu tiên được hùng trùng chia sẻ thức ăn, Thập An do dự gắp miếng bánh, bỏ vào miệng.

Vị ngọt mềm mại lan tỏa khắp khoang miệng.

Thư trùng cần bổ sung năng lượng chủ yếu là protein, Thập An chưa bao giờ thử đồ ngọt như vậy, điều này khiến hắn nhớ đến nụ hôn của Mộ Tây...

"Trùng chủ, ngài không cần vội vàng cân nhắc chọn giống cái cấp cao nào làm thư quân, ngài hoàn toàn có thể thử hết tất cả bọn họ." Tiểu i đưa ra đề nghị với Mộ Tây đang bước vào khoang ngắm cảnh.

"Trước tiên giấu kín chuyện này đi." Mộ Tây ngồi xuống ghế sofa vũ trụ.

Tiểu i lập tức phân tích những điều mà Mộ Tây đang ám chỉ, nhìn vào đáp án khả thi mà nó phân tích được, Tiểu i không thể hiểu nổi.

Nó cảm thấy phân tích của mình có vấn đề, liền lên tiếng hỏi: "Ngài đang ám chỉ điều gì?"

"Chuyện ta lột xác thăng cấp." Mộ Tây nói.

Đáp án phân tích được đã được xác nhận, Tiểu i vẫn không thể hiểu được. Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh từ trùng chủ, nó nhất định phải tuân theo: "Tuân lệnh."

"Tôi có thể ghi lại lý do ngài chọn giấu kín chuyện này không?" Tiểu i hỏi.

Lý do sao?

Mộ Tây nhìn vũ trụ sâu thẳm bên ngoài khoang ngắm cảnh, hắn cần thêm thời gian, cần phải mạnh mẽ đến mức có thể tùy ý từ chối tất cả những lời theo đuổi mà hắn không thích, có thể khiến những trùng có ý đồ này tự động dập tắt ý nghĩ.

Lời tác giả:

Muốn ăn miếng bánh mật quả mềm không? Cắn một miếng, vị ngọt mềm mại sẽ lan tỏa khắp khoang miệng.

Chương 35: Tài khoản lương của Thư Nô đều thuộc về hùng chủ:

"Trong tuần ngài lột xác, khu trùng kiến thành phố ngầm đã hoàn thành một phần ba, tất cả đều theo đúng kế hoạch."

Tiểu i vừa báo cáo công việc, vừa tìm kiếm một bài hướng dẫn massage, rồi điều khiển xúc tu tinh thần massage cho Mộ Tây.

"Phiên tòa xét xử Bridges • Clayford đã diễn ra hai ngày trước, Bridges đã nhận tội ám sát cựu Tổng đốc, động cơ là do cựu Tổng đốc đã cướp đi tiểu hùng trùng mà hắn để ý. Nhưng hắn tuyên bố không có ý định ám sát ngài, chỉ là muốn sinh một ấu trùng giống như ngài..."

Xúc tu tinh thần đang xoa bóp vai Mộ Tây dừng lại, một lúc sau mới tiếp tục động tác xoa bóp theo bài hướng dẫn.

"Tôi đã mua robot gia sư cho hai ấu trùng trong phủ Tổng đốc. Chúng biết phi thuyền ngắm cảnh nào có vé miễn phí cho ấu trùng, thậm chí còn biết thao tác thiết bị bay cơ bản, có thể đi từ trạm trung chuyển tinh hệ A đến hành tinh a Mika, nhưng lại chưa được học giáo dục cơ bản, điều này nhất định phải được bổ sung."

Mộ Tây đang nằm thư giãn trên ghế sofa vũ trụ mở mắt ra.

"Từ trạm trung chuyển tinh hệ A đến hành tinh a Mika?" Mộ Tây nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, khi đội trưởng vệ binh Will đưa hai ấu trùng đi làm giấy chứng minh, tôi tiện thể điều tra, nhưng chỉ ra khỏi tinh hệ Sekagya, không có quyền hạn tinh võng, sẽ rất khó tra được." Tiểu i nói.

"Tinh hệ A, hướng mà hạm đội Vương tước đến hôm đó, không phải là tinh hệ A sao?" Mộ Tây lẩm bẩm.

"Đúng vậy, theo phân phó của ngài, tôi đã viết trải nghiệm gặp gỡ hạm đội Vương tước vào báo cáo hàng ngày, gửi cho nguyên soái bằng tài khoản công tác của Tổng đốc hành tinh a Mika."

"Ừm." Mộ Tây thờ ơ gật đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh mái tóc xoăn bạch kim của tiểu hùng trùng Ariel.

Màu tóc bạch kim thuần khiết như vậy, dù là trong toàn bộ tộc trùng cũng rất hiếm thấy.

Có lẽ... chỉ bình thường hơn đôi mắt dị sắc của Thư Nô một chút thôi.

Mộ Tây vừa lơ đãng một chút, liền nghe Tiểu i nói: "Trùng chủ, ngài cũng biết, mỗi ngày nguyên soái phải nhận một lượng lớn tài liệu. Mà báo cáo hàng ngày ngài gửi bằng tài khoản công tác của Tổng đốc hành tinh a Mika chỉ có độ ưu tiên C, loại tài liệu này, dù thế nào nguyên soái cũng phải nửa tháng sau mới xem được."

Mộ Tây hoàn hồn, điều khiển xúc tu tinh thần bắt đầu xoa bóp cánh tay, thản nhiên nói: "Nếu ta dùng tài khoản riêng gửi báo cáo cho ngươi, thì ngay khi báo cáo của ngươi vừa được gửi đi, thư ký của phụ thân ta có lẽ đã đến rồi."

"【Nguyên soái Sekagya đã gửi yêu cầu liên lạc toàn tần số cho ngài】, Tiểu i, ngươi nhận hay không?"

Tiểu i kiểm tra lại thời gian gửi báo cáo, lúc đó, phi thuyền vừa mới đáp xuống hành tinh trồng trọt, bên ngoài hành tinh là Thập An đang lái cơ giáp chạy đến.

Không thể nhận, trùng chủ đang lột xác, hùng trùng trong thời kỳ lột xác không thể bị quấy rầy và kích thích. Còn từ chối... Từ chối liên lạc của thống soái tối cao, Tiểu i cảm thấy, trùng chủ sẽ không sao, nhưng nó chắc chắn sẽ bị đưa về nhà máy trùng để tái lập trình.

Đây rõ ràng là một câu hỏi chết người.

May mắn thay, nó đã học được thuật đánh trống lảng.

"Trùng chủ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, kỹ thuật massage của ngài thật sự rất bình thường, ngài có cân nhắc để Thư Nô của ngài thử không? Đây vốn là công việc của hắn."

Mộ Tây nhìn bài hướng dẫn trên màn hình, rồi lại nhìn xúc tu tinh thần trên cánh tay mình, im lặng một lúc, nói: "Hắn đang giặt áo choàng, có đến hay không."

"Giặt áo choàng?" Tiểu i kết nối với camera của phòng tắm, hình ảnh thư trùng tóc vàng nhạt đang đứng trước máy giặt tuần hoàn không khí được Tiểu i hiển thị.

"Máy giặt tuần hoàn không khí trong phi thuyền là hoàn toàn tự động, robot cũng sẽ lấy quần áo đã giặt xong và cất vào tủ, tại sao Thư Nô lại đứng đó?" Tiểu i không hiểu nói.

Mộ Tây cũng không biết tại sao đối phương lại đứng đó, hắn đã không còn muốn chiếc áo choàng đó nữa, đốt lò là nơi nó nên đến.

Chẳng lẽ... Thư Nô có sở thích sưu tầm đồ vật?

Mộ Tây hơi nhíu mày, từ khi phát hiện có quân nhân lén lút thu thập cốc nước hắn đã uống, khăn tay đã vứt... hắn liền rất phản cảm với loại sở thích này.

Những sợi tơ tinh thần vô hình đang biến đổi hình dạng liên tục bên cạnh Thư Nô, cho đến khi có tiếng "tít", máy giặt tuần hoàn không khí dừng hoạt động, những sợi tơ tinh thần mới dần dần ngừng lại.

Thư Nô bước tới mở nắp máy giặt.

Không khí dạng lỏng do áp suất phục hồi trở lại trạng thái khí, quần áo trong máy giặt ngay lập tức khô ráo.

Mộ Tây "nhìn" Thư Nô lấy áo choàng ra, đi ra khỏi phòng tắm, Thư Nô chậm bước chân bên ngoài phòng tắm, ánh mắt lưỡng lự giữa hướng đi đến khoang ngắm cảnh và hướng đi đến khoang nghỉ ngơi.

Sau đó, Thư Nô bước về phía khoang nghỉ ngơi, gấp gọn áo choàng, cất vào tủ quần áo.

Nếu là thư trùng có sở thích sưu tầm, sẽ cất quần áo của hùng trùng vào tủ quần áo của hùng trùng sao? Mộ Tây "nhìn" Thư Nô đóng cửa tủ, tạm thời từ bỏ ý định giáo dục tư tưởng cho đối phương.

Tiểu i, dựa vào mạng tinh thần của Mộ Tây, đã quan sát toàn bộ quá trình, cảm thấy rất hài lòng: "Ừm, là một Thư Nô đủ tiêu chuẩn, biết chủ động giặt quần áo bẩn cho hùng chủ."

Mộ Tây: "..." Nhưng hắn vẫn rất muốn ném chiếc áo choàng đó vào lò đốt.

Phi thuyền dừng lại trên bãi đất trống bên ngoài phủ Tổng đốc, cửa khoang mở ra, bên ngoài là đội cận vệ xếp hàng chỉnh tề, Mộ Tây, người đã tiêm thuốc ức chế pheromone, từng bước đi xuống phi thuyền.

"Tổng đốc." Đội trưởng vệ binh Will và quản gia Gordon đứng đầu hàng quỳ xuống hành lễ, các vệ binh phía sau cũng đồng loạt ngồi xổm xuống.

Mộ Tây đỡ đội trưởng vệ binh và quản gia dậy, nói: "Trận仗 thế lớn như vậy, là muốn tôi vừa nghỉ phép trở về đã phải tập trung vào công việc sao?"

"Thiếu tướng tự cho mình nghỉ phép nửa tháng, hiện tại vẫn chưa hết hạn, ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi." Gordon cảm thấy Mộ Tây so với trước khi rời khỏi hành tinh a Mika có thêm một loại cảm giác khó tả, càng quyến rũ, càng thu hút trùng hơn, cử chỉ điệu bộ đều khiến trùng không thể rời mắt.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy, huống chi là những thư trùng trẻ tuổi máu nóng này. Điều gì đã khiến thiếu tướng thay đổi như vậy?

Gordon mỉm cười nghiêng người, trong lúc đó giả vờ lơ đãng liếc nhìn Thập An đang đi theo sau Mộ Tây.

Tuy rằng giữa hai lông mày thư trùng vẫn còn chút ưu phiền, nhưng sắc mặt lại hồng hào, ánh mắt nhìn Mộ Tây không chỉ là sùng bái, mà còn có sự quyến luyến rõ ràng hơn.

Đây mới đúng là ánh mắt của thư trùng nhìn hùng chủ, xem ra thiếu tướng ở hành tinh trồng trọt đó không chỉ nghỉ ngơi tốt, mà còn thực sự trải nghiệm cuộc sống của hùng trùng.

Thư Nô này... thủ đoạn thật cao明. Bám trụ nhiều năm trong ba đại quân đoàn, đừng nói là leo lên vị trí cao hơn, ngay cả ký túc xá của thiếu tướng cũng chưa có trùng nào đặt chân vào được.

Gordon thầm cảm thán trong lòng, rồi đón Mộ Tây vào biệt thự chính của phủ Tổng đốc.

Đội trưởng vệ binh Will không nhận ra bất kỳ tiến triển nào giữa Thập An và thiếu tướng, ánh mắt dừng lại trên người Thập An, càng nhìn càng chướng mắt, thư trùng này, chắc chắn đang nhắm vào vị trí của hắn.

Đợi Mộ Tây vào biệt thự, Will liền chặn Thập An lại.

Thập An dừng bước, cũng không để ý đến Will, mà nhìn về phía Mộ Tây trước. Thấy hùng trùng quay lưng về phía mình, bước chân không hề chậm lại, Thập An liền biết lần kiểm tra này hắn không thể tránh khỏi.

"Trưởng quan, ngài có gì dặn dò?" Thập An nhìn về phía Will, nếu Mộ Tây đã sắp xếp hắn vào đội cận vệ trên danh nghĩa, hắn đương nhiên phải gọi đối phương là trưởng quan.

Dù là tranh đấu gia đình hay hãm hại đồng nghiệp, đều không phải là lĩnh vực mà thư trùng am hiểu.

Will nhìn chằm chằm Thập An hồi lâu, cuối cùng chỉ nghiêm mặt nói: "Tự ý rời khỏi đơn vị, tự ý sử dụng cơ giáp, phạt lao động giáo dục một tháng, trong vòng một tháng này đình chỉ lương, hậu cần sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt theo quy định."

Thập An sững sờ một chút, mới đáp: "Vâng!"

Hắn cũng hiểu quy định quản lý quân nhân, không có bất kỳ bất mãn nào với sự sắp xếp của Will, chỉ sững sờ vì vừa biết mình cũng được nhận lương trong đội cận vệ.

"Đi thay quần áo, sau đó đi theo ta đến khu thành phố ngầm." Rõ ràng Thập An đang mặc quân phục thường ngày, nhưng Will vẫn cảm thấy rất khó chịu, trên người đối phương dường như có mùi gì đó khiến hắn phát điên.

"Vâng, trưởng quan." Thập An cũng không muốn làm bẩn bộ quần áo mà Mộ Tây đưa, hơi cúi người với Will, rồi đi vào biệt thự.

Mộ Tây và quản gia đang ở trong thư phòng, bàn bạc công việc tồn đọng trong thời gian qua.

Trong tuần hắn lột xác, Tiểu i đã xử lý xong tất cả công việc mang tính chất máy móc, hiện tại chỉ còn lại một số sự vụ cần cân nhắc kỹ lưỡng hơn.

Ví dụ như, các quý tộc trên hành tinh a Mika đều rất quan tâm đến tài sản của gia tộc Bridges • Clayford. Từ khi Bridges bị đội điều tra đưa đi, các thế lực ngầm đã nổi lên, tòa án hành tinh a Mika mỗi ngày đều nhận được rất nhiều tài liệu đen liên quan đến gia tộc của Bridges.

Một bữa tiệc chia chác thịnh soạn như vậy, với tư cách là Tổng đốc đương nhiệm của hành tinh a Mika, Mộ Tây không có lý do gì để không tham gia.

Sau khi bàn bạc xong những sắp xếp cơ bản, Mộ Tây tiễn quản gia ra ngoài, liền nghe Tiểu i báo cáo: "Trùng chủ, có một tài khoản thu nhập của ngài sẽ bị dừng tăng."

Mộ Tây nhíu mày, chuyện mà Tiểu i phải đặc biệt báo cáo với hắn, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, nhưng hắn không nghĩ ra tài khoản nào của mình sẽ bị ảnh hưởng.

"Chuyện gì vậy?" Mộ Tây hỏi.

"Đội trưởng vệ binh của ngài đã đình chỉ lương của Thư Nô ngài một tháng." Tiểu i nói.

"Hả?" Mộ Tây không hiểu, đình chỉ lương của Thư Nô thì liên quan gì đến tài khoản của hắn.

Chờ đã... Toàn bộ tài sản của Thư Nô đều thuộc về hùng chủ, tài khoản lương của Thập An được liên kết trực tiếp với hắn.

Lời tác giả:

Muốn mua một Thư Nô không? Vừa bị cắt lương một tháng, không thể mang lại thu nhập cho hùng chủ, nên bị rao bán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chủcông