Chương 75

Chương 75: Kiểm soát

Bây giờ là 5 giờ chiều, lẽ ra Jayne phải hai tiếng nữa mới tan làm ở bộ quân sự, không ai biết tại sao hắn lại đột nhiên về nhà, nhưng không khó để nhận ra tâm trạng hắn đang rất tệ, đáy mắt như có một màn đêm không thể xua tan.

Hàn Yến thấy vậy liền dừng lại, rồi lại ngồi xuống ghế sofa. Anh liếc nhìn Fren đang nằm sõng soài trên đất, bỗng nhiên tò mò muốn xem Jayne sẽ làm gì tiếp theo, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy hắn đánh nhau.

Jayne dùng tinh thần lực hất văng Fren, rồi khập khiễng bước vào phòng, tiếng bốt quân đội va chạm với mặt đất tạo thành những âm thanh nặng nề và áp bức.

Fren bị đập vào tường khá mạnh, một lúc sau mới đau đớn bò dậy. Khi thấy Jayne đang sầm mặt bước tới, cậu ta hoảng hốt, theo bản năng quay đầu tìm kiếm sự che chở của Hàn Yến, vừa lăn vừa bò đến chân anh: "Anh yêu! Cứu em với!"

Hàn Yến rõ ràng sẽ không để ý đến Fren. Anh ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt xanh xám vẫn luôn dõi theo bước chân của Jayne, nhưng trùng cái đó lại dừng lại khi chỉ còn cách anh ba bước chân.

"..."

Jayne không nói gì, hắn nheo đôi mắt đỏ đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào bàn tay Fren đang nắm lấy ống quần của Hàn Yến, cho đến khi đối phương giật mình rụt tay lại, rồi mới nhìn sang Hàn Yến ——

Người đàn ông vẫn thờ ơ, không từ chối cũng không chủ động.

Anh luôn lạnh lùng như vậy, trái tim như được làm bằng đá, không thể nào sưởi ấm được.

Jayne cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào tim mình, hàng mi không kìm được mà run lên. Hắn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ đứng im lặng trước mặt Hàn Yến một lúc lâu, rồi thu hồi tầm mắt, im lặng xoay người lên lầu.

"Cạch ——"

Tiếng cửa đóng lại.

Hàn Yến nghe thấy tiếng động, liền nhìn lên lầu, thấy cánh cửa đóng im lìm, yên tĩnh đến mức khó chịu. Anh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, cuối cùng cũng nhìn Fren, cúi người xuống bên cạnh cậu ta, hỏi một cách thờ ơ: "Sao rồi?"

Fren không hiểu, vẻ mặt vẫn còn hoảng loạn: "Cái... cái gì?"

Hàn Yến cười, khuôn mặt nho nhã và lịch sự đó không hề khiến người ta cảm thấy thân thiện, mà chỉ mang đến cảm giác như mèo vờn chuột: "Vẫn còn muốn làm trâu làm ngựa cho tôi sao?"

Hàn Yến đưa ra một điều kiện hấp dẫn: "Nếu cậu muốn, có lẽ tôi có thể xem xét..."

Chưa dứt lời, đã thấy Fren vừa lắc đầu vừa xua tay, nước mắt lưng tròng, hoảng loạn lùi lại: "Xin lỗi, tiên sinh... xin anh coi như em chưa nói gì cả... em chưa nói gì cả..."

Fren nói xong liền bò dậy, gần như chân mềm nhũn, vội vàng rời khỏi đó, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại, phát ra tiếng "rầm" lớn, có thể nói là chạy bán sống bán chết.

Hàn Yến thấy vậy liền nhướng mày, không hề ngạc nhiên, anh chậm rãi đứng dậy, có lẽ cảm thấy tình cảm của Fren cũng chỉ đến thế, gió thoảng qua là tan biến.

Mà Hàn Yến ghét nhất chính là những thứ mơ hồ và phù phiếm như mây khói.

Vẫn là tiền bạc mới khiến người ta thấy thích thú hơn.

Người đàn ông khẽ cười, đã chơi đủ trò mèo vờn chuột này, anh đẩy gọng kính, rồi xoay người lên lầu. Khi đẩy cửa bước vào phòng, anh thấy Jayne đang đứng quay lưng về phía mình bên cửa sổ, từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy Fren đang chạy bán sống bán chết.

Trong phòng khá tối, Hàn Yến bật đèn lên, rồi ngồi vào bàn làm việc như thường lệ, chuẩn bị làm việc. Anh không hề giải thích gì, có lẽ vì không cần thiết, có lẽ vì không có thói quen này, rõ ràng anh chưa bao giờ giải thích với ai điều gì, nhưng việc mở lời lúc này, lại như thể...

Như thể anh rất quan tâm đến Jayne.

Nên Hàn Yến đã không nói gì.

Jayne đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn Hàn Yến, thấy người đàn ông đã ngồi vào bàn làm việc, liền hỏi với giọng điệu không rõ cảm xúc: "Anh muốn cưới thêm vợ sao?"

Hàn Yến vẫn chưa ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: "Sao em lại hỏi vậy?"

Jayne không trả lời, chỉ kéo rèm cửa sổ lại, hàng mi dày rủ xuống, che khuất màn đêm và sự u ám đang lan tràn trong mắt hắn, lẩm bẩm: "Tiếc thật, hình như em đã phá hỏng chuyện tốt của anh rồi..."

Hàn Yến đang di chuột liền khựng lại, theo bản năng nhìn Jayne, thì thấy hắn đang dọn dẹp phòng. Họ sắp chuyển đến nhà mới, nên bây giờ có thể dọn dẹp đồ đạc dần dần, Jayne đang cất những thứ lặt vặt đó vào hộp.

Jayne luôn thích sưu tầm những thứ nhỏ nhặt, đồ trang trí, đá, búp bê, vòng tay. Những thứ này nhỏ nhắn và tinh xảo, dù hắn có giấu đi, cũng không ai phát hiện ra.

Hàn Yến thấy vậy liền thu hồi tầm mắt, cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng không lâu sau, Jayne lại đổi ga giường và vỏ gối, ôm giỏ đựng quần áo bẩn đi ngang qua anh.

Jayne: "Chồng, anh có quần áo bẩn cần giặt không?"

Hàn Yến: "Không có."

"..."

Không khí im lặng, Jayne vẫn chưa rời đi, ánh mắt hắn dừng lại trên ống quần của Hàn Yến, cảm thấy chỗ đó hơi khó coi.

Jayne nhắc nhở: "Quần của anh hình như hơi bẩn."

Hàn Yến ừ một tiếng: "Tối thay."

Jayne dừng lại một chút, không nói gì nữa, xoay người vào phòng giặt đồ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài đến tận đêm khuya. Trước đó, cả hai đều không chủ động nói chuyện với nhau, Hàn Yến thì mất tập trung, còn Jayne thì không rõ lý do.

Đêm đó, khi nằm trên giường, Hàn Yến nhắm mắt lại, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ban ngày. Thực ra anh không để tâm đến việc Fren câu dẫn mình, cũng không quan tâm đến việc dùng thủ đoạn để đạt được mục đích trong kinh doanh, điều anh thật sự quan tâm là tại sao mình lại không có ham muốn với Fren.

Là vì cậu ta không đủ xinh đẹp sao?

Khuôn mặt đó rõ ràng cũng khá ổn.

Là vì tính cách không đủ hấp dẫn sao?

Nhưng Fren rõ ràng rất ngoan ngoãn, khi cần thiết có thể cúi đầu khuất phục, hơn hẳn Jayne.

Vậy rốt cuộc là vì sao...

Hàn Yến chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, không phải vì anh đã tìm ra câu trả lời, mà là vì một trùng cái tóc bạc mắt đỏ đang lặng lẽ ngồi trên người anh, cúi đầu nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Hàn Yến nhướng mày: "Làm gì vậy?"

Jayne không nói gì, nắm lấy tay anh, rồi luồn vào trong vạt áo mình, để đầu ngón tay trùng đực chạm vào tất cả những nơi có thể chạm vào, eo thon, làn da mịn màng... Ý nghĩa của hành động này không cần nói cũng hiểu.

Hơi thở Hàn Yến dồn dập.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Jayne cố gắng quyến rũ, cúi xuống hôn Hàn Yến, nhưng trùng đực không hiểu sao lại không có phản ứng gì. Cuối cùng, hắn như một nàng tiên cá mất nước, nằm vật xuống lòng Hàn Yến với đôi mắt đỏ hoe, khẽ hỏi: "Anh không muốn sao?"

Hàn Yến đã có phản ứng.

Nhưng hôm nay anh bỗng nhiên nhận ra một vấn đề ——

Trùng cái này đang kiểm soát ham muốn của anh.

Vấn đề này khiến Hàn Yến hơi lo sợ, vì đối với một kẻ tham lam như anh, ham muốn là tất cả. Ai kiểm soát được ham muốn của anh, cũng có nghĩa là kiểm soát được trái tim anh.

Đây không phải là dấu hiệu tốt...

Hàn Yến nằm trên giường, nhắm mắt lại, có chút phản kháng với nhận thức này, anh nhẹ nhàng đẩy Jayne sang một bên, như thể muốn chứng minh điều gì đó, thản nhiên nói: "Muộn rồi, ngủ đi."

Anh có thể kiểm soát bản thân không chạm vào Jayne.

Cũng có thể kiểm soát bản thân không hôn hắn.

Hàn Yến dùng cách vụng về này để chứng minh rằng anh vẫn có thể kiểm soát ham muốn của mình, nhưng lại quên mất rằng ham muốn vốn là thứ nên thuận theo tự nhiên, nếu phải cố tình "kiểm soát", thì đã thua một nửa rồi.

Jayne rõ ràng không ngờ Hàn Yến lại đẩy mình ra, nên hắn ngồi bệt xuống mép giường, sững sờ vài giây mới hoàn hồn. Hắn theo bản năng nhìn Hàn Yến, thấy trùng đực đã nhắm mắt lại, như đã ngủ say.

Tại sao...?

Rõ ràng trước đây anh ấy chưa từng từ chối mình...

Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy...

Vì trùng cái kia sao?

Khuôn mặt Jayne dưới ánh trăng trông tái nhợt và bệnh tật, trong mắt hắn cuộn trào sự u ám, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn chậm rãi đến gần Hàn Yến trong bóng tối, dùng hai tay lạnh lẽo ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, ghé sát vào trán anh, nghiêm túc hỏi: "Anh chán ghét cơ thể em rồi sao?"

Cơ thể tàn tật, nhàm chán này...

Đã khiến Hàn Yến chán ghét rồi sao?

Jayne cười nhạt, thầm nghĩ sao có thể,

Chẳng phải hắn đã cho Hàn Yến cơ hội lựa chọn sao?

Hắn đã nhắc nhở Hàn Yến, mình là một kẻ tàn phế, hoặc là đừng cưới, nếu đã cưới thì đừng hòng buông tay...

Trừ khi chết.

Jayne cúi xuống hôn Hàn Yến, từng cái, từng cái một, mạnh mẽ và hung dữ, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong miệng, khiến đôi mắt đỏ sẫm của hắn càng thêm nguy hiểm.

Hàn Yến cứ tưởng Jayne hôn vài cái rồi sẽ thôi, nhưng không ngờ hắn lại càng lúc càng quá đáng, anh muốn tiếp tục giả vờ ngủ cũng không được, đành phải mở mắt ra.

Hàn Yến nhìn chằm chằm Jayne, cảm thấy trùng cái này hôm nay như bị trúng tà, vừa điên cuồng vừa kích động: "Tôi đã nói rồi, ngủ đi."

Jayne lạnh lùng cười nhạt: "Em đang ru anh ngủ mà."

Jayne nói xong liền tiếp tục cúi xuống hôn Hàn Yến, vẻ mặt chăm chú và cố chấp. Hắn hiểu rõ mọi sở thích của trùng đực, có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn của đối phương, nhưng càng làm vậy, Hàn Yến lại càng muốn đẩy hắn ra.

Jayne cố tình hôn lên tai Hàn Yến, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt càng thêm quyến rũ, nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt và u ám, toát lên vẻ đẹp mong manh và tan vỡ.

Hắn gọi anh là "chồng" bằng giọng nói khàn khàn và yếu ớt.

Khoang sinh sản trong bụng hơi co thắt vì trống rỗng.

Hắn đặt tay Hàn Yến lên bụng mình, im lặng ám chỉ điều gì đó.

"..."

Hàn Yến chậm rãi nhắm mắt lại, muốn bóp chết Jayne.

Tất nhiên, từ "bóp chết" ở đây không hẳn là nghĩa xấu, trong từ điển của Hàn Yến, từ này có rất nhiều nghĩa khác nhau, ví dụ như "làm tình" đến chết.

Nhưng Hàn Yến vẫn đẩy Jayne ra.

Anh đột nhiên nhận ra nếu tiếp tục ở lại trong phòng, anh sẽ nhanh chóng phá giới, nên anh mặc quần áo vào, cầm gối, rồi đi xuống phòng khách ngủ.

Hàn Yến cần thời gian để bình tĩnh lại, anh cần phải tìm hiểu rõ ràng cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu, trước đó, anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ tình huống nào của Jayne, vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Cửa phòng trên lầu vẫn đóng im lìm, cả trong lẫn ngoài đều yên tĩnh. Hàn Yến nằm trên ghế sofa chật hẹp, đôi môi bị cắn đến chảy máu vẫn còn hơi đau, anh thản nhiên liếm đi vết máu, bỗng nhiên cảm thấy mình như đang đi trên một con thuyền ọp ẹp giữa dòng nước xiết, khó mà giữ được bản thân.

Không chỉ Jayne đang phát điên, mà chính anh cũng vậy.

Một đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau, Hàn Yến tranh thủ lúc mọi người còn chưa tỉnh giấc liền lên lầu về phòng, rửa mặt thay quần áo như thường lệ, Jayne cũng giúp anh chuẩn bị áo khoác, tự tay mặc vào cho anh, rồi cẩn thận vuốt phẳng cúc áo.

Họ như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể đêm qua chưa từng tồn tại.

Hàn Yến cúi đầu nhìn Jayne, thấy quầng thâm dưới mắt trùng cái, liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, hỏi với giọng điệu khó hiểu: "Đêm qua không ngủ à?"

Hàn Yến định hôn lên đôi môi lạnh lẽo và mềm mại của Jayne, rồi đặt hắn lên bàn làm việc, thưởng thức vòng eo mềm mại dưới lớp quân phục, sau khi đã "chơi" đủ rồi mới hài lòng rời khỏi nhà, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.

Tốt lắm, đây lại là một bằng chứng cho thấy anh không thể kiểm soát được ham muốn của mình.

Đôi mắt sau cặp kính của Hàn Yến thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối, anh nghĩ, trong thời gian anh học cách kiểm soát ham muốn của mình, anh có lẽ sẽ không thể chạm vào Jayne nữa, một thương nhân khôn ngoan phải biết dừng lại trước vực thẳm, nếu không sẽ rơi xuống và tan xương nát thịt.

"Ừ..."

Jayne im lặng một lúc, rồi thản nhiên thừa nhận, cúi đầu cài cúc áo cho Hàn Yến, đôi mắt đỏ như thể vừa mất đi thứ gì đó: "Anh phải đi làm rồi sao?"

Hàn Yến ừ một tiếng, đang định rời đi, thì Jayne đột nhiên nắm lấy tay anh, một lúc sau mới buông ra: "Chồng..."

Hàn Yến quay đầu lại, đợi hắn nói.

Jayne nhỏ giọng nói: "Nhà mới của chúng ta đã trang hoàng xong rồi, sắp chuyển đến rồi."

Sau khi chuyển đến, sẽ không còn ai có thể làm phiền họ nữa.

Hàn Yến nói: "Em sắp xếp đi, anh còn phải họp."

Nói xong, anh nhìn đồng hồ, rồi xoay người ra cửa đi làm, phớt lờ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Jayne.

Trên bàn có một tấm thiệp mời đặt ở vị trí dễ thấy, nhưng Hàn Yến hôm nay lại mất tập trung, không hề phát hiện ra, nếu anh xem tin tức trên Tinh Võng, sẽ biết hôm nay là đám cưới của Thất hoàng tử Justus.

Jayne cầm tấm thiệp mời lên, lặng lẽ nhét vào túi quân phục, rồi khập khiễng rời khỏi phòng. Dù sao cũng là đám cưới của anh trai ruột, dù thế nào hắn cũng nên đến dự, mặc dù hắn không quen xuất hiện cùng Justus trong cùng một sự kiện. Trùng đực đang bận rộn với công việc, bình thường đã ít khi tham gia những hoạt động như thế này, hôm nay lại còn phải họp, chắc chắn sẽ không đi.

Hôm nay, Hàn Yến khá bận rộn, những công việc lặt vặt kia tạm thời kìm hãm suy nghĩ của anh. Chiều nay, trong cuộc họp, Barpe thân vương cũng có mặt, anh khéo léo thăm dò xem đối phương có hứng thú đầu tư vào một nền tảng video ngắn mới hay không, khiến Barpe thân vương có chút dao động.

Theo thói quen kinh doanh nhiều năm, điều đầu tiên Barpe thân vương cân nhắc không phải là lợi nhuận, mà là rủi ro: "Bây giờ mọi người đều quen xem video trên Tinh Võng, nếu tạo ra một phần mềm video độc lập, liệu có bất tiện cho họ không?"

Hàn Yến nói: "Mặc dù Tinh Võng có nhiều nội dung video, nhưng lại không được phân loại rõ ràng, hơn nữa, việc xếp hạng dựa trên số lượt donate khiến nhiều streamer nhỏ không có cơ hội nổi tiếng, tiêu cực quá nhiều."

Anh nói rồi đẩy gọng kính, thao tác trên máy tính, chiếu nội dung lên màn hình lớn: "Đây là vài chục streamer mới mà tôi đã chọn lọc, họ rất tiềm năng, nhưng lại không có cơ hội được chú ý, tôi dự định sẽ ký hợp đồng với họ khi nền tảng được thành lập."

Barpe thân vương liếc nhìn Hàn Yến, hơi ngạc nhiên hỏi: "Tiên sinh, phạm vi kinh doanh của cậu có phải hơi rộng quá không?"

Đối phương vừa mới phát triển xong phần mềm đặt đồ ăn chưa lâu, lại định lấn sân sang lĩnh vực giải trí, ngay cả Barpe thân vương cũng thấy hơi quá sức.

Hàn Yến lại không cho là vậy, vì thị trường phần mềm của Trùng tộc thực sự thiếu sự cạnh tranh, chỉ cần tham gia vào lĩnh vực phát triển phần mềm là chắc chắn có lãi, đây là một miếng bánh béo bở chưa ai khai thác: "Thực ra, dù là phát triển phần mềm hay ký hợp đồng với streamer, thì mục đích cuối cùng vẫn là hướng đến công chúng trên internet, bản chất không khác gì nhau, ngay cả việc mở rộng phần mềm cũng cần đến sự hỗ trợ của các streamer này."

Barpe thân vương chăm chú xem nội dung trên màn hình lớn, đến mức có người rót trà cho ông ta cũng không hay biết, khi nghiêng người, ông ta vô tình làm đổ cốc nước, nước trà nóng hắt lên người.

"Ngài không sao chứ?!"

Jonny vẫn luôn ngồi cạnh Hàn Yến, thấy vậy liền theo bản năng đứng dậy. Hắn lấy khăn giấy trên bàn, chạy đến chỗ Barpe thân vương, nửa quỳ xuống dùng khăn lau vết nước trà nóng trên người ông ta, giọng nói vội vàng: "Công ty có tủ thuốc dự phòng, để em đưa ngài đi rửa vết thương bằng nước lạnh, bỏng thì không tốt đâu."

Barpe thân vương không ngờ Jonny lại chạy đến, trước mặt Hàn Yến, ông ta có chút xấu hổ: "Tiên sinh, không sao, chỉ bị dính một chút thôi, không có gì đáng ngại."

Ông ta từng là quân y trên chiến trường, thể chất không yếu ớt như trùng đực, đừng nói là không bị bỏng, mà dù có bị bỏng thì cũng không ảnh hưởng gì đến da.

Jonny đã trải qua một thời gian rèn luyện, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là cậu nhóc bốc đồng như trước nữa. Nghe vậy, hắn chợt nhận ra đây là nơi công cộng, liền rụt tay lại, đặt khăn giấy vào tay Barpe thân vương, đồng thời sai nhân viên đi lấy tủ thuốc, tìm cớ cho hành động vừa rồi của mình: "Xin lỗi, là nhân viên công ty chúng tôi vô ý làm bỏng ngài, vẫn nên đến phòng nghỉ xử lý vết thương một chút."

Nói xong, hắn lại lùi về chỗ ngồi bên cạnh Hàn Yến, hành động có chừng mực, đúng mực, rõ ràng đã có thể tự lập.

Barpe thân vương không khỏi ngẩn người, ông ta thấy tay áo và đầu gối mình đều bị ướt, nhớ đến việc lát nữa còn phải tham dự đám cưới của Thất hoàng tử, liền đứng dậy đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

Hàn Yến đành phải tạm dừng cuộc họp, tranh thủ giờ nghỉ uống trà, ánh mắt anh dừng lại trên máy tính, vô tình thấy tin tức trên Tinh Võng đang đưa tin về đám cưới của Thất hoàng tử Justus với một trùng đực, anh khẽ dừng lại.

Hàn Yến hỏi Jonny: "Hôm nay là đám cưới của Thất hoàng tử Justus sao?"

Jonny suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Bây giờ chắc cũng sắp bắt đầu rồi, anh không biết sao?"

Hàn Yến không nói gì, anh đang tự hỏi tại sao mình lại không nhận được thiệp mời cho một sự kiện lớn như vậy, không thể nào là Hoàng thất quên được: "Sao Barpe thân vương không đi?"

Jonny: "Ông ấy là bậc trưởng bối, có thể đến muộn. Lần trước đám cưới của anh và Jayne, ông ấy cũng đến lúc tiệc bắt đầu rồi."

Đôi mắt xanh xám của Hàn Yến liếc nhìn hắn, không rõ cảm xúc: "Em nhớ rõ lắm nhỉ."

Jonny biết mình lỡ lời, liền cúi đầu im lặng.

Hàn Yến nghĩ mãi, cũng không hiểu tại sao mình lại không nhận được thiệp mời, và tại sao Jayne lại không nói cho anh biết, cuối cùng, anh đứng dậy khỏi ghế, kết thúc cuộc họp, thản nhiên nói: "Anh có việc phải đi trước, khi nào Barpe thân vương ra ngoài, em nhớ thay anh xin lỗi."

Jonny nghe vậy liền ngạc nhiên: "Cuộc họp vẫn chưa kết thúc mà, anh định đi đâu?"

Hàn Yến, tên cuồng công việc này, ngoài công việc ra còn có chuyện gì quan trọng hơn sao? Chẳng lẽ anh ta cũng muốn đến dự đám cưới?

Jonny bỗng nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu.

Sau khi rời khỏi công ty, Hàn Yến mua một món quà ở trung tâm thương mại gần đó, rồi lái phi hành khí đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Anh tính toán thời gian, thấy hôn lễ chắc mới bắt đầu thôi, nhưng khi đến cửa đại sảnh, anh lại thấy Jayne đang khập khiễng bước ra, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Jayne vẫn không thích những nơi ồn ào náo nhiệt.

Vì càng náo nhiệt, hắn càng trông thảm hại, như một chú chó hoang bị bỏ rơi.

Hắn ngồi một mình trong góc khuất một lúc, rồi đặt món quà xuống, rời đi.

Hàn Yến đút tay vào túi, đứng từ xa nhìn Jayne, thầm nghĩ anh lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa rồi, lần này không phải là ham muốn, mà anh chỉ thấy trùng cái đó thật đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chủcông