Chương 10: Duyên sinh duyên diệt
Sắc mặt Tu Lăng rất lạnh.
Anh và đám bạn thân trùng hợp cũng tới đây tụ tập. Vừa rồi, Lý Khánh Anh đi WC trở lại, bắn cho anh một ánh mắt mờ ám: "Đoán xem, mình vừa thấy ai?"
Tu Lăng không thèm để ý, tiếp tục uống rượu.
Lý Khánh Anh nhịn không nổi: "Thật là... con người này, sao cậu không có tí tò mò nào thế hả?"
Ngô Thúc Nguyên ngồi một bên lắc đầu: "Cậu còn không biết tính tình Tu Lăng sao?"
Tu Lăng chính là loại người cho dù đối phương hiếu kỳ đến mức nào cũng tỏ ra thờ ơ, khiến cho đối phương phải tự khai ra mọi chuyện.
Lý Khánh Anh cũng mất hứng: "Haiz... Mình vừa nhìn thấy người đẹp cấm cung của cậu."
Quả nhiên, Tu Lăng hơi nhíu mày. Họ nói vậy không phải là hình dung nơi ở của Nhân Ly, mà là ngầm ám chỉ, cô không bao giờ ra khỏi nhà, không bao giờ xuất hiện trước mặt họ. Nhân Ly chưa từng cùng Tu Lăng đi ra ngoài xã giao, đám bạn thân của Tu Lăng cũng vì thế mà không mấy vừa ý về cô vợ sống khép kín của anh.
Tu Lăng hững hờ: "Vậy sao?"
Thấy Tu Lăng không có biểu cảm gì, Lý Khánh Anh cũng thức thời dập tắt ý định trêu chọc: "Nhưng mà sắc mặt cô ấy thoạt nhìn không tốt lắm."
Không tốt ư? Tu Lăng bắt đầu lo lắng. Cô ấy vốn là người không bao giờ thể hiện cảm xúc trên mặt, có bao nhiêu suy nghĩ giấu hết trong lòng. Để người khác dễ dàng nhìn ra sắc mặt không tốt, chắc chắn cô ấy đã gặp phải chuyện gì lớn lắm!
Thấy đám người kia ra khỏi phòng, anh liền theo sau.
Quả nhiên...
Tả Dật Phi? Thật không ngờ anh ta đã trở về!
Nhân Ly ngồi ở ghế sau, vẻ mặt không biểu cảm. Sao Tu Lăng lại ở đây? Cô thấy mình lúc này giống vai hề quá, cho dù có tỏ ra thờ ơ không quan tâm, cũng chỉ là tự dối mình mà thôi.
Dừng xe trong bãi đỗ, Tu Lăng dùng một tay ôm lấy Nhân Ly, lôi cô từ trong xe ra. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, nói bằng giọng điệu châm chọc: "Sao mà mặt xị ra như thế?"
Cô cố đẩy tay anh ra, nhưng anh ôm cô rất chặt.
"Anh muốn làm gì?"
"Chẳng phải em rất thích tỏ ra thản nhiên sao? Sao hôm nay lại mất bình tĩnh như thế?" Tu Lăng chợt "ồ" lên một tiếng như nhớ ra chuyện gì thú vị, "Anh biết rồi. Cái này gọi là, gặp lại cố nhân, mừng vui khôn xiết?"
Nhân Ly tức giận đến mức hàm răng run lên: "Anh buông ra."
Tu Lăng nhếch khóe miệng: "Như thế này lại gọi là gì nhỉ? Để anh đoán nhé. Bị người khác nói trúng tâm sự, lão tu thành nộ[1] sao?"
[1] "Lão tu thành nộ" và "não tu thành nộ": Thẹn quá hóa giận, xấu hổ quá mà tức giận.
Tu Lăng bỗng nhiên cảm thấy nực cười, nhớ lại thời ôn thi đại học, giáo viên ngữ văn giảng giải, hai câu "lão tu thành nộ" và "não tu thành nộ" về cơ bản ý nghĩa tương đương nhau, nhưng "lão tu thành nộ" mức độ cao hơn rất nhiều, thể hiện rõ sự tức giận không gì sánh bằng.
Nhân Ly giơ một tay lên không trung, Tu Lăng chộp lấy: "Em thử xem."
Cô đột nhiên không còn hứng thú nữa, toàn thân trở nên mệt mỏi rã rời: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Câu này phải để anh hỏi em chứ?"
Cả đêm ấy, Tu Lăng điên cuồng chiếm lấy cô, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thang máy mở ra, anh lập tức ôm cô vào nhà. Nhân Ly ngay cả giãy giụa cũng không muốn. Dường như anh không hài lòng với thái độ ấy của cô, ném cô lên giường, rồi hung hăng cắn vào xương quai xanh của cô. Nghe thấy cô hít mạnh một hơi, anh mới hài lòng, sau đó lột hết quần trên người.
Anh xâm chiếm cô như tằm ăn rỗi. Động tác hoàn toàn không hề có lấy một chút dịu dàng. Bình thường, dù anh không quá ôn nhu, nhưng ít ra phần nào cũng chú ý tới cảm nhận của cô, thỉnh thoảng sẽ biết điều. Nhưng hôm nay thì không, chỉ còn lại những thô bạo, những cộc cằn.
Nhân Ly hoảng hốt đến bừng tỉnh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cô mím chặt môi, ép bản thân không được phát ra âm thanh, nhưng anh nhất định muốn đối đầu với cô bằng được. Lúc lên đến cực hạn hoan ái, anh nằm trên người cô, gằn giọng hỏi: "Nói, anh là ai?"
Cô nghiêng đầu né tránh, không muốn nhìn anh.
Tu Lăng cười lạnh, vươn tay bật đèn ngủ đầu giường. Nhìn thấy sự kinh ngạc xen lẫn xấu hổ trên gương mặt cô, anh mới nguôi cơn tức giận, giọng dịu dàng hơn: "Nói đi, anh là ai?"
Tu Lăng còn gác hẳn chân lên đùi cô, quấn quýt lấy nhau, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt toàn bộ cơ thể cô. Anh ấy lại có hứng thú muốn giằng co?
"Anh muốn làm gì?"
"Nói hay không?"
Nhân Ly bực bội: "Mạc Tu Lăng, anh điên rồi."
Anh chỉ cười, tiếp tục công việc đang dang dở.
Sao anh ấy lại trở nên dịu dàng như thế? Nhân Ly không hiểu, nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn phối hợp, hai tay ôm lấy cổ anh.
Tu Lăng hôn lên môi cô, rồi trượt xuống theo cần cổ của cô, bất chợt anh dừng lại: "Đau không?"
Nhân Ly ngây người một lúc rồi mới hiểu ra. Anh đang hỏi cô, chỗ vừa bị anh cắn có đau hay không ư?
Nếu Tu Lăng không nhắc tới thì thật sự cũng không phát hiện ra, đúng là hơi đau. Nhưng cô vẫn lắc đầu: "Không đau, anh cứ tiếp tục."
Tu Lăng cười: "Tiếp tục cái gì?"
Ngượng quá! Nhân Ly nhấc chân lên định đạp anh, kết quả phản ứng của anh nhanh hơn cô, nháy mắt đã cố định chân cô lại.
Tâm trạng của anh tốt hẳn lên, không bận tâm tới thái độ của cô nữa, lúc này thực sự "tiếp tục."
Triền miên cả một đêm dài, tựa hồ một giây anh cũng không chịu buông tha cô.
Kết quả là, sáng hôm sau hai người đều dậy rất muộn.
Đối với Mạc Tu Lăng mà nói, quả thật là anh đã hơi mất kiểm soát bản thân, nhưng dù sao chuyện này vẫn nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận được.
Nhân Ly trong lòng đã xác định rõ. Tả Dật Phi quay trở về thì sao nào? Bên cạnh anh bây giờ đã có một người phụ nữ, cho dù anh vẫn một mình, cũng không còn liên quan tới cô nữa rồi. Cô đã ở bên một người đàn ông khác. Đã làm chuyện thể xác thân mật nhất với người ấy. Duyên cũ tình xưa, rõ ràng còn nguyên vẹn trong ký ức như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng thật ra đã cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Xa xôi như vậy, ngay cả huyễn tưởng một chút cô cũng không dám.
Nhân Ly khẽ cựa mình. Anh ấy vẫn chưa rời giường ư?
Cô liếc một cái, Tu Lăng đang nhìn cô. Xấu hổ quá! Cô còn chưa mặc quần áo, mà hình như anh cũng vậy.
Con người đúng là kỳ lạ, rõ ràng chuyện thân mật nhất đã làm, nhưng lại không muốn lộ diện hoàn toàn trước mặt đối phương. Thật không biết đây là cái tư tưởng gì nữa? Nhân Ly buồn bực với chính mình.
Tu Lăng vẫn chăm chú quan sát cô.
Cô quay người lại liền bắt gặp ánh mắt anh, một lúc sau, cô rốt cuộc không nhịn được, nghi hoặc mở miệng: "Anh nhìn gì?"
"Em."
Cô ảo não quay đầu.
Tu Lăng khẽ cười, nhặt khuyên tai lên: "Khuyên tai của em rơi này."
Cô lườm anh một cái, tại anh cả, cô quên tháo khuyên tai. Sờ soạng một lúc, quả nhiên vài viên đã rơi mất. Cô bắt đầu bực mình, bắt anh lật người lại để tìm nốt những viên khác.
Tu Lăng nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, khẽ thở dài.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng không tồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro