Hoàn
Tôi là một người thất bại, yếu đuối. Tự ti đã trở thành con người vốn có của tôi, mặc cho có xuyên việt đến một thế giới khác nó vẫn bám theo tôi mọi lúc mọi nơi, những lời hứa phải thay đổi chính mình tuôn ra liên tục, nhưng có cái nào thành công?! Thời gian đầu xuyên việt, tôi ở trong bụng mẹ lắng nghe bên ngoài. Phụ thân kiếp này của tôi là một cái tra nam, ông ta có tám thiếp thất và một phu nhân, đã thế thỉnh thoảng tôi còn nghe được những tin tức ông tằng tịu với nô tỳ trong phủ qua miệng của mọi người, mà tôi chính là kết quả của một trong các nô tỳ đó.
Sau này khi tôi sinh ra, nương trở thành thiếp thất thứ chín, nàng bị các di nương khác khí dễ đến không dám nói gì. Nương sai sao? Nàng không sai, sai là thế giới nam tôn nữ ti này. Đáng tiếc tôi chỉ biết trầm mặc yếu đuối giống như nương. Tôi thật mệt mỏi. Lời hứa sau khi sinh ra đâu rồi? Nó biến đi đâu mất rồi? Tôi luôn ngồi một mình tự hỏi, kiếp trước là ai tôi đã quên mất, chỉ còn mỗi ký ức từ những bộ tiểu thuyết đã xem, lại không dám coi đây là một tiểu thuyết thế giới. Trở thành cửu tiểu thư phủ thừa tướng, tôi chẳng nhận chút vinh quang vốn có nào, nhưng cũng không nhận đến quá nhiều bắt nạt như các loại lạn đường cái xuyên việt kia. Cuộc sống ở thế giới này có thể nói là rất bình yên, nương chăm nom, các di nương không thèm để ý tôi cái này điểu ti đến hạn thời gian cũng không hạ thấp thân phận cắt xén cái gì, đám gia nô cũng bởi vì môn quy nghiêm ngặt chưa từng dám cuỗm tay trên ức hiếp tôi. Bản thân tôi không như những người xuyên việt khác có thể bạo gan nói ra những kiến thức khác thời đại trong đầu. Có lẽ họ không cảm thấy gì, nhưng có lẽ tôi suy nghĩ nhiều quá, sợ một khi không cẩn thận chính mình bị lôi đi dìm lồng heo. Hoặc thứ tôi khao khát chỉ là một chút ấm cúng, cuộc sống giản đơn một ngày qua một ngày cùng người mình thích, người đó cũng sẽ thích mình, hai lão nhân nắm tay nhau mỉm cười bước vào quan tài.
Chỉ là...
Chính bản thân tôi cũng chưa từng mong chờ qua chế độ nam tôn nữ ti này cho mình giấc mơ thành hiện thực.
Ông trời đùa cợt cho tôi xuyên đến thế giới này trở thành trong tiểu thuyết lưu hành tiểu thư phủ thừa tướng. Tôi lại không có năng lực khuấy đảo thiên hạ kia. Thật uổng một phen khổ tâm của ông trời già mà. Cái gì yêu quý cuộc sống, đối với tôi một người sống qua hai kiếp người mà nói chứng kiến được thế giới này tuy là phép màu nhưng tôi càng muốn tới nơi người chết hơn. Bởi vì tôi vốn đã chết, thế giới này cũng không thoải mái bằng hiện đại. Thế nhưng nếu thật sự ông trời muốn tôi sống sót, vậy sống hết mình đi.
Đã từng có những ước mơ xuyên qua thời trưởng thành, giờ ước mơ đã được thỏa mãn, tôi còn nguyện vọng gì chưa dứt nữa chứ. Cuộc sống cứ trôi đi một cách bình yên, tôi hòa mình bằng cách các tỷ tỷ học gì chính mình cũng học, nếu không được phép học liền bỏ qua. Ngoại trừ thành thục hơn một chút tôi cũng chẳng thể hiện ra cái gì khác lạ cả, thêu thì bét nhè, cầm kỳ thi họa mọi thứ không tinh thông, là phế vật trong phế vật. Mà bởi vì như vậy nên càng không ai muốn phản ứng tôi hơn, chỉ có mẫu thân mỗi ngày sầu lo, nhưng châm chọc là nàng lo lắng tôi không thể lấy lòng "phụ thân". Ngược lại đại tỷ tỷ bởi vì thiên tài danh xưng được trên dưới phủ quan ái, cùng di nương và đại phu nhân câu tâm đấu giác mỗi ngày, sau nàng trở thành thái tử phi, xung quanh mới được yên bình một thời gian.
Lúc đó tôi mười lăm tuổi, lễ trưởng thành tôi ngồi với gốc cây một ngày, ngày hôm sau cả phủ thừa tướng quến nữ vào cung tham gia yến tiệc chúc thọ hoàng thái hậu. Tôi không nghĩ tới hoàng đế trẻ như vậy, hoàng hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng hai người tôn quý nhất thiên hạ cũng phải ngồi hàng thứ hai, bởi vì hàng thứ nhất là bọn họ mẫu thân, hay còn gọi là hoàng thái hậu.
Tiệc vui mau chóng đưa ra, ngồi khu vực giành cho thứ nữ, tôi ngạc nhiên nhìn tỷ tỷ đạn ra một bài hát mà tôi có ấn tượng từ kiếp trước. Bài hát tên gì tôi đã không nhớ rõ, chỉ nhớ được rằng người sáng tác ra nó là Lý Bạch.
* "Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán."
* Dịch nghĩa:
Trong đám hoa với một bình rượu
Uống một mình không có ai làm bạn
Nâng ly mời với trăng sáng
Cùng với bóng nữa là thành ba người
Trăng đã không biết uống rượu
Bóng chỉ biết đi theo mình
Tạm làm bạn với trăng và bóng
Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân
Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi
Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn
Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa
Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi
Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này
Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại.
Hóa ra tỷ tỷ cũng là người xuyên việt. So sánh với bản thân, tôi phát hiện ra đại tỷ mạnh mẽ hơn tôi nhiều.
"Hâm mộ hả!?" Bên cạnh tôi một thứ nữ nhà nào đó che miệng cười duyên, "Đó là nhà các ngươi phủ thừa tướng đích nữ đúng chứ, nàng thật là tài ba mà. Chẳng lẽ nhà các ngươi nữ nhân đều giỏi giang như vậy, tôi nghe nói trên dưới phủ còn không ai dám chống đối lão phu nhân đâu."
"Chẳng có gì phải hâm mộ hết."
Bên cạnh thiếu nữ khác sắc mặt vặn vẹo, trong mắt còn ẩn hàm ghen tị. Đó là một trong số người nổi bật trong nhà, là tứ tỷ có khúc mắc với đại tỷ, thường hay đứng ta khiêu chiến với đại tỷ sau đó sát vũ mà về. Đáng lẽ ra tôi không nên cùng các tỷ tỷ ngồi gần nhau, chỗ này thật đáng sợ.
Nhưng nói đi nói lại, phủ thừa tướng đúng là nơi tập hợp các loại nữ nhân kỳ quái, một thiên tài như đại tỷ và phế vật là tôi cũng không quá đáng chứ.
Tối hôm đó khi trở về, có lẽ bởi vì dính bàn tay vàng của đại tỷ, tôi mở ra thông đạo ký ức tiếp nối kiếp trước. Một cơn bất lực hiếm hoi dâng lên trong lòng. Kiếp trước sinh ra trong một ngôi nhà giàu có, bị các anh chị trong nhà đem dưỡng đến tính cách yếu đuối, không ham tranh đoạt. Nhưng sau khi lớn lên họ luôn xem tôi như cục đá cản đường, tại trước một ngày tốt nghiệp thuê người tiêm AIDS vào tôi. Bị kết tội lén dùng thuốc phiện không có cơ hội biện bạch, bên ngoài thanh danh thối đến mức nào tôi không biết, nhưng cũng đoán chắc được phần nào. Ngồi trong tù nhìn xuyên qua cửa sổ, ngoài trời bông tuyết trắng xinh đẹp tỏa ra hơi lạnh thấu xương nhẹ nhàng đáp xuống, tôi mỉm cười nhắm mắt ra đi. Thật là một cái chết bình yên.
Sau khi sống lại, tôi chỉ cảm thấy buồn cười khi chứng kiến vận mệnh trùng hợp đến kỳ lạ. Kiếp trước tôi sinh vào ngày tuyết rơi, ba mẹ tai nạn xe cộ cũng là vào ngày này. Ngày tôi chết, những bông tuyết trắng xóa như thiên thần hạ xuống trần gian xoa dịu những vết rạch thấm máu trong tim, nhưng lại làm nó đóng băng vĩnh viễn. Và giờ, tôi sống lại, cũng vào ngày này, một mùa tuyết rơi rét lạnh, mang theo cái tên cũ bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngồi than ngắn thở dài, tôi nâng lên cổ áo chống cái rét buốt của tuyết rơi, chợt trên đầu vang lên thanh âm lộc cộc, nếu không phải nơi đây yên tĩnh đến lá rơi cũng có thể phát ra tiếng, tôi đã không chú ý tới thanh âm đó.
"Ai ở trên đó?"
Tôi chạy tới chỗ có thể nhìn rõ khung cảnh trên mái nhà, đó là lần đầu tiên tôi gặp Hàn Vương, không, có lẽ là lần thứ hai, bởi vì lần đầu tiên tại lúc tham gia yến tiệc Hàn Vương từng cầu Bạch Phi đại tỷ trở thành vương phi, làm đại tỷ trở thành kinh thành được hâm mộ nhất nữ nhân. Nhưng bây giờ Hàn Vương mặc một thân hắc y dạ hành ngồi xổm trên mái ngói biệt viện nhà tôi. Đừng tưởng đeo khăn che mặt tôi có thể không nhận ra được. Thực ra tôi không nhận ra được, nhưng ai bảo hắn ta đeo bội kiếm có treo một con gà con đáng yêu tràn ngập hiện đại hình ảnh thêu rõ ràng như vậy chứ, không nhận ra mới có quỷ. Mà chắc con gà con là đại tỷ thêu, ngoài tôi ra thì chỉ có đại tỷ là người hiện đại xuyên qua tới đây, không bài trừ còn người hiện đại nào xuất hiện qua quay xung quanh Hàn Vương nữa.
Tôi có mặt mũi gì để một vị vương gia tơi chơi nhà mình biệt viện đêm khuya, hoặc là...
Nghĩ tới một khả năng, tôi trầm mặc nhìn Hàn Vương, Hàn Vương cũng trầm mặc nhìn tôi, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tôi cắt đứt bầu không khí áp lực này.
"Hàn vương gia, đại tỷ biệt viện ở bên kia."
Hàn vương bị phát hiện thân phận chỉ gật đầu rồi biến mất trong đêm tối, tôi tiếp tục ngồi bên gốc cây chôn hũ tro cốt của nương tiếp tục thẫn thờ. Sau đó chỗ này lại đón thêm một vị khách nữa, một lão đầu từ trên cây ngã xuống, tôi chậm rãi mới phản ứng lại đây, căm tức đứng dậy quát.
"Lão đầu, ông ngã lên mộ nương tôi."
"A! Xin lỗi xin lỗi! Lão đầu này già rồi không chú ý gì hết, là lão có lỗi làm phiền người chết." Lão đầu nhanh chóng nhảy ra hướng gốc cây liên tục chắp tay dập đầu, "Xin phu nhân đừng trách lão đầu ta vô lễ! Lão đầu ta vô tình mạo phạm nên mong ngài đừng trở thành quỷ về báo thù a ta mỗi ngày thắp nhang khấn phật cho phu nhân an nghỉ dưới suối vàng để xin lỗi!"
Tôi cũng nhanh bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ lên tiếng: "Chỗ này một biệt viện nghèo nàn chỉ có chút bạc vụn, nếu ngài đến xin tiền ta có thể cho ngài toàn bộ."
Dù sao cũng không ai quan tâm, chết thì chết bái.
Lão đầu: "..."
Lão đầu ngốc bức ôm mấy bộ trang sức phẩm, dở khóc dở cười khi bị người coi là đến xin ăn, đành phải giải thích, "Lão đầu ta không phải đến xin ăn, là đến giải quyết một vài chuyện cũ..."
Xoa xoa huyệt thái dương, tôi không nghĩ gì cả xoay người về phòng, nếu còn thức nữa trời sáng mất.
Bị bỏ lại lão đầu: "..."
Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện trên bàn có mấy cái bánh bao nóng hổi, tôi lại nhớ tới hôm qua ăn mặc rách rưới lão đầu tử. Trầm mặc cầm lấy bánh bao lên cắn, miếng bánh không có vị gì lại đột nhiên ngọt ngào lên, hốc mắt tôi nóng rát.
Lạ ghê a, tại sao tôi có cảm giác ủy khuất như vậy?
Cuộc sống của tôi trở về quỹ đạo, mỗi ngày ngẩn người ngắm trời, trăng, sao, nếu có cái gì biến động thì đó là mỗi ngày ba bữa đã có thêm rất nhiều món ăn ngon đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Tôi cứ nghĩ mình có thể phế vật đến thế mãi, đột nhiên một ngày não tôi co thắt lại, cơn đau dâng lên, dữ dội đến mức cơ thể không cử động được, mà ở trong cơn đau này, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng làm sắc mặt tôi trắng bệch.
Trước khi bị HIV/AIDS, tôi từng được kiểm tra bị ung thư não.
Vì cái gì?
Chẳng lẽ kiếp trước nữa tôi phạm vào tội nghiệp nặng nề nên mới phải hứng chịu cơn hành hạ này đến hành hạ khác.
Ung thư não, HIV/AIDS, đây là cái quái gì vận mệnh?
Cắn chặt răng, đợi cơn đau thối lui, tôi mới cảm thấy mình như bị nhúng trong nước. Kiếp trước không kịp phẫu thuật đã bị nhốt tù, cuối cùng phát bệnh đột tử. Kiếp này không ai chữa được căn bệnh này cũng chỉ có thể chờ chết, mà tôi đã sống hai kiếp, hai thế giới, cũng nên thỏa mãn a.
Tại sao luôn có chút không cam lòng?
Nước mắt không chịu được rơi xuống.
Tôi sẽ chết, ngay tại đây, không ai nhặt xác, không, tưởng tượng đến thi thể không hoàn chỉnh khắp nơi giòi bọ nhúc nhích, thật ghê tởm, tôi thà để nó bị thiêu đốt tan biến vào trong thiên địa còn hơn.
Khóc một lúc làm tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi, bình bình thản thản không có gợn sóng, cho dù tôi đột nhiên nhận được thánh chỉ ban cho Hàn Vương làm thiếp thất cũng không khiến lòng tôi nổi lên gợn sóng nào.
Tôi luôn thật yếu ớt.
Sau khi biết mình sẽ chết, tôi bỏ mặc tất cả, sống ngày nào hưởng thụ ngày đó, cho dù cuộc sống chẳng có gì dễ chịu cả. Cái nào trạch đấu cung đấu nhìn trong tiểu thuyết còn được, đến khi thử thử liền cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn nên tôi chưa từng thử qua. Ngoại trừ bị nhốt trong một cái viện tử rách nát chờ chết ra thì chẳng có ai tới đây muốn tôi chết cả, nên tôi phản kháng làm cái gì, đằng nào cũng chết mà thôi.
Ngày tôi lên kiệu hoa, không ai đến tiễn đưa, lạnh lẽo vô cùng, có lẽ họ cảm thấy tôi không quan trọng gì đến cho Hàn Vương phát tiết lửa giận, chết thì chết đi, tôi cũng nghĩ vậy.
Nhập kiệu đỏ, bước qua tiểu môn, tôi không được phép bước vào chính đường nên không có cái gì bái đường hết, làm tiểu thiếp cho người ta cũng chỉ có thể như vậy. Cũng tốt, ít nhất tôi chết đi sẽ không ai phải đau lòng, dù sao tôi cũng là ác độc pháo hôi cướp đi đại tỷ vương phi của Hàn Vương, chàng hẳn rất chán ghét tôi đi.
Tôi lúc này chút nào không biết vận mệnh thứ này kỳ diệu chính tôi chẳng thể đoán được.
Hàn Vương không đến, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sáng sớm hôm sau tôi bị nha hoàn đánh thức, bọn họ không hỏi tôi cái gì, có lẽ họ đã biết kết cục này đi. Nha hoàn đi tới trải chuốt gọn gàng và pha nước tắm cho tôi. Theo quy củ tôi nên đi gặp chính phi, nhưng lúc này chính phi chưa có thế nên tôi không cần phải làm gì cả, theo thói quen tôi tìm gốc cây nào đó ngồi xuống tiếp tục ngẩn người mà chẳng biết mình suy nghĩ cái gì. Đến nay tôi còn mơ hồ việc mình chuyển biến thân phận thành thiếp nhà người ta.
Bên cạnh chỉ còn lại một tên nha hoàn, tôi không biết tên nàng ta là gì, nhưng tôi vẫn cười nhẹ lên tiếng, "Này, ngươi có biết vận mệnh thứ này thật kỳ diệu không, tôi vòng đi vọng lại cũng trốn không thoát vận mệnh an bài."
Không cam lòng có ích gì?
Chẳng thể phán kháng chẳng có sinh lộ...
Nha hoàn chỉ cúi đầu không nói, tôi cũng không có hy vọng nàng nói gì, cúi đầu úp mặt vào đầu gối, nghĩ nghĩ bản thân tên cũng đã khắc lên bài vị cùng mẫu thân, cũng không có tâm nguyện gì còn sót lại, tôi ngậm miệng.
Cuộc sống của tôi trở nên bình thản không đáng lo, mấy bữa trước chàng có đến bắt đầu phát tiết lên cơ thể lúc nào cũng sụp đổ của tôi, ngoài eo đau chân toan ra thì mọi thứ vẫn đâu vào đấy.
Tôi bắt đầu cầm lên kim thêu, từ trúc trắc cho đến thành thục, mùa đông đến nơi nên tôi làm cho chàng một cái áo thật đẹp, cũng làm cho tôi một bộ giữ ấm, ngoại trừ thân phận thiếp thất ở ngoài tôi cũng không có bị ủy khuất cái gì, cũng không dâng lên cái gì ý chí cầu sinh. Cơn đau đầu chỉ thỉnh thoảng mấy tháng mới phát tác một lần, chắc là do cái suy nghĩ được chăng hay chớ của tôi cũng là một loại sống tích cực đi.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi một cách vô tình, mười bảy tuổi sinh nhật qua đi, tôi có hỉ sự, cả vương phủ bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Đối lập lại, tôi không thể nào cười nổi, người ung thư kiêng kỵ nhất là chịu kích thích, mà có thai cũng là một trong số đó.
Có lẽ số tôi nên đến đây thôi.
"Nàng có vẻ hơi buồn?" Chàng ôn nhu xoa đầu tôi, "Mấy vị đại phu đã nói nữ nhân có thai thường suy nghĩ rất nhiều chuyện không đâu, có ta ở đây nàng không cần lo lắng, nàng muốn cái gì cứ nói ra, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận ta sẽ không từ chối."
Tôi mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười châm biếm yên lặng quay đầu.
Nếu đứa bé là nữ thì nó sẽ có số phận như thế nào?
Tôi không hỏi ra khỏi miệng, bởi vì đáp án rất rõ ràng từ đôi mắt chờ mong của chàng. Một đứa bé kế thừa huyết mạch.
U ám cúi đầu, tôi che khuất đi biểu cảm của mình, chờ đợi chàng rời đi mới lẩm bẩm: "Nếu ngươi dám bóp chết nó, ta sẽ khiến ngươi hối hận một đời, dày vò một kiếp, đêm đêm bất an."
Một người ôn nhu khi điên lên, đó là thế nhân cũng phải sợ hãi.
Mùa tuyết càng ngày càng dày nặng, tôi tặng chàng chiếc áo bản thân vất vả làm, chàng rất vui vẻ nhận lấy, còn hỏi han tôi ân cần về sức khỏe về thai nhi. Tôi thấy chàng dường như chấp nhận tôi như một người thê tử. Nếu không phải tôi là tiểu thiếp có lẽ sẽ ảo giác rằng chàng phải lòng tôi. Mà mục đích của tôi là khiến chàng yêu tôi, nắm giữ tôi như nắm giữ đại tỷ.
Đây là một cuộc chơi, ai phải lòng trước ai thua.
"Nàng không cần ra ngoài thế này, trời mau đổ tuyết, nàng nhanh trở về phòng giữ ấm."
Tôi ngượng ngùng cúi đầu để chàng nắm tay tôi vào trong, thực ra tôi ra ngoài chỉ muốn ngắm tuyết, nhưng nếu chàng không muốn tôi lạnh liền ở trong nhà ngắm tuyết là được, bên trong ấm áp hơn. Tôi châm trà cho chàng, chàng hỏi này hỏi nọ, nhìn chàng lấy sách ra ngồi bên cửa sổ đọc, không hiểu sao tôi chẳng muốn động lấy đồ thêu, cứ như vậy mải mê nhìn chàng.
Chàng bật cười nhìn tôi, vẻ đẹp của chàng như hoa mai nở trong tuyết, cho dù là hắc y tôi vẫn cảm thấy như vậy.
"Ta thật đẹp mắt sao?"
Tôi theo bản năng trả lời, "Thật đẹp!"
Ý thức được mình lỡ lời, tôi đỏ mặt bịt miệng, chàng dường như bị lời nói làm cho sững sờ, ánh mắt nhìn tôi không rõ, cuối cùng lại gần, ngón tay thon dài đem mái tóc vướng trên mặt tôi tách ra.
"Nàng cũng thật đẹp mắt?"
Không hiểu sao tôi hỏi lại câu giống trước kia lời chàng hỏi tôi, "Nếu ngày nào thiếp không còn khuôn mặt xinh đẹp này nữa, chàng còn thích thiếp chứ?"
"Sẽ không." Chàng giọng nói chắc nịch ôm trầm lấy ta, "Nàng trong lòng ta là đẹp nhất."
Thật đáng châm chọc, không hổ là Hàn Vương, một lời liền chúng tâm can. Hẳn là chàng đã từng làm thế với đại tỷ để lôi kéo vị kia người xuyên việt để nàng trở thành vương phi. Tôi có thể chắc chắn vương phi vào phủ là lúc tôi biến mất trên thế giới này.
Tôi chắc chắn sẽ cho chàng bài học nhớ đời vì trêu chọc tôi. Một người sắp chết sẽ để ý đến cái gì chứ? Và con của tôi, nó thuộc về tôi, tôi muốn mang nó đi thế giới bên kia mặc cho nó tràn đầy oán hận. Không có mẹ nó sống thế nào chứ?
Ở trong lòng chàng thật ấm áp, bất tri bất giác tôi ngủ lúc nào không hay, đợi tỉnh lại chàng đã rời đi, sững sờ đỡ lấy mảnh vải khoác trên vai, tôi dằn lại nỗi lòng của mình lấy đồ ra tiếp tục công việc may vá dưới bầu trời tuyết.
Tình cảm hai chúng tôi cũng dần tăng lên, chàng chăm sóc tôi thật cẩn thận, cẩn thận đến nỗi lúc nhận ra tôi đã phải lòng chàng từ bao giờ, có lẽ bởi chàng giống như những gì tôi ước mong, một cuộc sống bình phàm không có sóng gió.
Nhưng cũng rất dễ bị sóng gió nhấn chìm không phải sao?!
Những cơn đau đầu thời gian ngày càng rút ngắn, đã có một lần tôi suýt để chàng nhận ra được cái gì. Nhưng chàng cũng sẽ rất nhanh nhận ra được thôi, bởi vì sắc mặt tôi càng ngày càng trắng xám, giống như người chết vậy. Từng ngày từng ngày như chiếc đồng hồ tích tắc báo hiệu tử vong hàng lâm, mà bản thân tôi giống như không biết việc này tiếp tục an phận làm tiểu thiếp của mình, an phận dưỡng thai.
Thai đã được bốn tháng rồi, bụng tôi nhô ra một ít. Dấu đi khuôn mặt đắc ý vì sắp rời đi thế giới này, tôi mang lên lớp mặt nạ ôn nhu. Mà chàng lúc nào cũng giành thời gian cho tôi, đem tôi sủng hư, tôi biết mình bị chàng sủng đến vô pháp vô thiên, nếu không làm sao có thể tùy tiện lúc không có quản gia lén vào thư phòng xem chàng, xem chàng chăm sóc thật cẩn thận nàng ấy, cầm lấy tay nàng ấy nói.
"Nàng mau tỉnh lại đi a, nếu nàng không tỉnh lại ta phải làm sao, chẳng lẽ nàng đồng ý để ta cùng muội muội nàng sống đến hết đời." Chàng nhắm mắt lại nắm chặt tay người con gái bạch y xinh đẹp ngủ say trên giường băng, "Nàng mau tỉnh lại đi, chỉ có nàng mới xứng làm ta vương phi, ta không muốn lợi dụng nàng ấy nữa, nàng ấy càng ôn nhu càng làm ta tội lỗi..."
Tôi nhắm mắt rời đi, ngửa mặt lên trời. Tuyết đã rơi từ lâu, tại sao vẫn còn nước rớt lên mặt chứ?
Phải chăng tôi đã hãm sâu vào? Không! Không thể như vậy! Vì đứa con còn không sinh ra trong bụng tôi, tôi tuyệt không thể đưa nó cho hai người họ.
Đại tỷ! Ha ha! Đại tỷ trêu chọc đại sứ nước khác bị hạ độc không biết sống chết lại để người khác gánh thay cho mình!
Tôi biết bản thân cảm xúc không đúng, nhưng tôi không còn đường nào khác. Tôi không muốn đứa con trong bụng lớn lên trong hành hạ, hành hạ tôi đủ rồi. Tội nghiệt còn lại để tôi gánh, đứa bé ngây thơ như vậy, hồn nhiên như vậy chắc chắn sẽ được lên thiên đàng.
Nhưng tại sao tôi vẫn không cam lòng?!
Từ ngày đó trở đi, tôi chỉ chăm chú với thêu thùa, chàng tới vẫn như trước ôn nhu với chàng, cho đến tôi chết đi, tôi vẫn phải làm tròn trách nhiệm một người thê tử đối với chàng.
Ngày thái hậu lần nữa mở yến tiệc chiêu đãi mọi người đã đến, tôi bởi vì mang thai nên ở nhà, nhưng những chuyện trên đại điện vẫn truyền đến tai tôi. Người đại sứ đã yêu cầu được gặp đệ nhất mỹ nhân. Mà tôi được biết vị kia đệ nhất mỹ nhân đang nằm trong thư phòng Hàn Vương kiến tạo, làm sao giao ra?!
Người đó còn so sánh các vị tiểu thư trong phủ thừa tướng kể cả tôi, lúc đó nhìn chàng âm trầm phẫn nộ quát lớn đuổi tôi đi, tôi biết chàng cảm thấy không công bằng, cảm thấy tôi không xứng với chàng.
Cái thai đúng theo yêu cầu của tôi không giữ được, chỉ bởi vì cú tát đó đem tôi đẩy ngã xuống đất. Cả bụng và đầu cứ như bị người cắt đi vậy, không còn chút cảm giác nào nữa. Lần đầu tiên trong đời tôi thật tức giận, tại sao tôi phải gánh vác số phận của người con gái đó. Cứ như vậy đi! Chết là sẽ hết. Không! Không thể như vậy! Tôi muốn trả thù hai người này! Con tôi phải chết cùng tôi chứ không phải bị cha nó giết! Không đúng, suy nghĩ của tôi không đúng! Làm ơn đừng nghĩ những thứ tiêu cực ấy đi!
Tôi được cứu sống, chàng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. A! Nam nhân đó!
Nhưng tôi chưa làm gì, nàng đã xuất hiện trước mặt tôi. Mùa xuân đến với cây cỏ thơm ngát, nàng như tuyệt thế thiên liên hiện ra trước mắt thế nhân. Tôi không biết nàng làm sao tỉnh lại, tôi cứ thế sững sờ nhìn nàng thiên kiều bá mị trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, tôi ngơ ngác nhìn nàng ta, lại nhìn chàng đã đặt hết lên nàng ta sự chú ý của mình. Lại xem bên cạnh mình bấy lâu nha hoàn cứ tung tăng đi đến đó, trái tim tôi lạnh như hầm băng, cắn răng lên tiếng.
"Xem ra mọi người đều tưởng Bạch tiểu thư đã chết đâu!?"
Bạch Phi cười khẽ, mỗi động tác của nàng đều đem mọi người hớp hồn, "Đúng vậy, ta đã gần như chết, may mắn có quý nhân tương trợ, sợ rằng tỉnh lại thứ nhất nhìn thấy chính là vong xuyên hà ven đường bỉ ngạn hoa."
Không ai còn chú ý đến tôi, tất cả mọi người chỉ chú ý vị tỷ tỷ không biết xấu hổ cướp tác phẩm của người khác cho mình, tôi đã không có dũng khí vạch trần nàng ấy, tôi cứ có cảm giác mình bị thế giới này bỏ qua, có lẽ... sắp đến lúc rời đi rồi, xin lỗi con của ta, ta yếu đuối bất lực, không thể cho con công đạo.
Chàng ấy cũng tham gia náo nhiệt, tôi phát hiện có ánh nhìn chê cười chiếu tới, tôi mỉm cười đáp lại bọn họ, làm những người đó thất vọng rồi, tôi sẽ không đánh ghen gì đâu... cho dù tôi đã yêu phải chàng, hận chàng, tôi vốn đã là con người yếu đuối như vậy. Tối đó, ánh trăng thật sáng, nhìn bóng lưng chàng dường như muốn đi, tôi chợt níu chàng lại, ôn nhu hỏi, "Nếu ngày nào thiếp không còn khuôn mặt xinh đẹp này nữa, chàng còn thích thiếp chứ?"
Chàng vẫn như cũ nhìn ta, nhưng lần này là cái xoa đầu, "Nàng rất đẹp."
"Đúng vậy." Tôi lẩm bẩm nhìn chàng bóng lưng ngày càng xa, trái tim như bị đao cắt, "Chờ mong điều gì chứ?"
Đêm đó tôi đã khóc rất lâu.
Chàng đón đại tỷ tới vương phủ làm vương phi, tôi trầm mặc ngồi dưới gốc cây ngẩn người thật lâu, lâu đến nỗi chàng đến qua tôi cũng không có phản ứng.
Biên cương dường như có tình báo khẩn cấp, hôm đó chàng đến xem tôi, mệt mỏi gục ra bàn. Tôi lúc đi tới thấy vậy, lấy chăn khoác lên cho chàng, nó dường như làm chàng tỉnh hẳn. Chàng kinh ngạc nhìn tôi, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, ngược lại tôi ôn nhu nhìn chàng dặn dò, "Buổi tối chàng nên nghỉ ngơi, ra ngoài dễ bị cảm phong hàn đấy."
Tôi thấy chàng giật mình, trong mắt hàm áy náy, nhưng ai biết áy náy ấy có được bao lâu chứ, tôi không biết, chàng không nói gì, tôi cũng không phải người hỏi nhiều trầm lặng rời đi, bóng lưng quyết tuyệt không chút hối ý.
Trở về biệt viện, lão đầu trước kia lại xuất hiện, cũng là trên nhánh cây tôi thường ngẩn người, cũng là theo kiểu cách rơi xuống. Chợt trong lòng tôi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm quen thuộc. Tôi cười khẽ đưa ra hết trang sức trên người mình, nói.
"Lão đầu, lại gặp mặt."
Lão đầu sửa sang lại y phục, im lặng một lát rồi thở dài, "Tiểu cô nương, ngươi chưa từng thay đổi."
"Không, tôi đã thay đổi qua, chỉ là ngài không cảm nhận được." Ngực tôi nghẹn lại, mím môi, tôi nói tiếp, "Với lại số mệnh này nên hoàn."
Lão đầu kinh hãi, "Có ý gì?"
Tôi cụp mắt, "Tôi chỉ muốn ngày nào đó chết đi ngài đem tro cốt tôi theo gió mà thổi đi, tôi muốn chứng kiến thế giới tốt đẹp bên ngoài."
Tiếng bước chân vang lên đánh thức tôi trong bi thương, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy lão đầu ở đâu, người xuất hiện trước mắt tôi là chàng. Tôi nhìn thoáng qua chàng, từ trong lòng lấy ra mấy tấm bùa hộ mệnh đặt trong lòng chàng, chỉnh lại y phục của chàng, cười khẽ.
"Chúc chàng bình an trở về, hảo hảo sống sót!"
Phải sống sót mới có thể nhìn thấy tôi chết chứ. Hàn vương, chàng xuất hiện ở đây đã chứng minh tôi thành công không phải sao?!
Rơi vào lưới tình cảm thụ tốt đẹp chứ?!
Đại tỷ cùng xuất phát trên chiếc xe, tiễn đưa bọn họ rời đi, tôi tiếp tục ngồi dưới gốc cây ngơ ngẩn xuất thần. Đã không có cái gì vướng bận không phải sao, tôi cũng nên buông tay.
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, mỗi lần tin chiến thắng trở về thì tôi lại làm một cái áo. Tôi thua rồi, nhưng tôi vẫn thắng. Mỗi ngày đắm chìm trong vui mừng, tôi không chú ý tới lão đầu mỗi ngày đến thăm tôi sắc mặt càng ngày càng khó coi cùng với tiếng thở dài bất lực. Có lần tôi nói:
"Lão đầu, không cần để ý nhiều như vậy, căn bệnh này vốn không có thuốc chữa, một căn bệnh khác của tôi lại bỗng nhiên đột phát, qua mùa đông năm nay tôi nên đi gặp đứa con đáng yêu của mình, nó chắc chắn sẽ vui mừng khi gặp lại mẹ mình a, nga, tôi nên mang theo mấy bộ y phục trẻ con để nó mang."
Chỉ là lời an ủi của tôi sai sao? Tại sao lão đầu sắc mặt kém như vậy chứ?
Mùa thu đến rồi đi vô cùng vội vã, đã một năm chúng tôi tách ra, tin chàng gặp mai phục bị bắt truyền đến tai tôi. Tôi biết đã đến lúc mình tự do rồi.
Mất ba tháng để chạy tới biên cương, không ai phát hiện ra tiểu thiếp nho nhỏ trong phủ vương gia biến mất đột ngột. Tôi cảm thấy mình thật giỏi, giống ninja thật đấy.
Lén lút băng qua rừng rậm chạy tới bên kia tòa thành, để được vào thành, tôi phải đi vòng qua đến cửa sau tòa thành, rạch trên mặt những nhát chém vô pháp liền lại, thấy tôi bộ dáng xấu xí lại còn trên người tất cả đều là mùi hôi thối, mọi người khinh thường chẳng thèm liếc qua một cái liền rời đi.
"Vì sao vào thành?"
Tôi vội vàng run ra hết tài sản của mình, chỉ còn vài đồng bạc, đem đưa cho binh lính, tôi gãi đầu nhếch miệng cười để lộ ra không chỉnh tề răng: "Đại quan thương xót, tôi có mấy huynh đệ nhờ tôi đến tìm kiếm mấy bang huynh đệ ăn mày, nghe nói bọn họ kiếm ăn no hơn ngoài kia, ngài biết chiến tranh mà, nhà đều bị phá hủy, chỉ có thể tìm cái đùi ôm."
"Được rồi đi vào đi vào đi!"
Tôi vui mừng quá đỗi chạy vào, bỏ qua thần sắc chán ghét trên mặt tên lính, tìm ăn xin trộn lẫn, từ bọn họ tìm hiểu tới tin tức.
"Tiểu sửu, ngươi biết không, nghe nói bệ hạ chạy tới biên cương là vì đệ nhất mỹ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy mà, chiến thần vì nàng lần đầu tiên bị bắt, hoàng đế vì nàng rời kinh thành ra biên cương nguy hiểm, thật đáng sợ."
Tôi làm như không có việc gì xảy ra tò mò hỏi, "Hoàng thượng hẳn là muốn trảm chiến thần chứ?"
"Có cái này ngươi không biết." Tên ăn mày thần bí hề hề ghé vào tai nàng, "Hoàng thượng giam giữ chiến thần tại rất gần, còn cho một đống lính canh gác ở đó, một con kiến cũng lọt không vào, còn vị mỹ nhân kia, aiz, lòng dạ rắn rết mà, vì mạng sống không từ thủ đoạn chèo giường hoàng đế đem người ta mê hoặc đến trời nam đất bắc, bây giờ còn đang rất vui vẻ đây, ném ân nhân qua sau đầu."
Tôi giật mình, biết chàng bị người canh gác cẩn thận tôi không dám làm càn, may mắn ăn mày có mặt khắp nơi không ai không quen thuộc tòa thành này, cả ổ chó cũng có mấy trăm cái. Nó giúp tôi tìm ra con đường tắt dẫn tới nơi chàng bị giam giữ, tôi tìm tới thông đạo bên trong, thông đạo đủ để tôi đứng thẳng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, chứ bò đi không biết lúc nào mới tới. Đến cửa thông đạo, tôi mở nó ra thò đầu đánh giá bên ngoài có hay không có người canh gác, phát hiện không ai mới dám ra ngoài.
Chàng không phải bị giam ở đây sao?
"Ngươi là ai?" Miệng đột nhiên bị bịt lại làm tôi giật thót, cố "ưm ưm" mãi chàng mới thả tôi ra, thở hổn hển mấy hơi, tôi nắm chặt tay chàng nhổ ra một câu, có lẽ bị chàng bịt miệng nên giọng hơi khàn khàn, chàng không nhận ra tôi.
"Chạy!!"
Chàng giật mình dò hỏi, "Ngươi đến cứu ta?"
Tôi gật đầu đi trước kéo tay chàng chui trở lại thông đạo, theo sự chỉ dẫn của tôi, hai người rất nhanh chạy tới một cánh cửa khác, mới vừa hé ra một khe, bên kia truyền tới thanh âm thiên kiều bá mị quen thuộc, cùng với thanh âm đáng xấu hổ.
"Bệ hạ, ngài... ngài... ưm... nhẹ chút... ưm...!"
"Tiểu tiện hóa, không nghĩ tới ngươi đều phá thân, thân là chiến thần còn có lúc vội vàng a ha ha, nếu hắn biết ngươi bị ta đè có cảm tưởng gì đây."
Tôi không biết chàng có cảm tưởng gì, chàng kéo tôi rời đi, mặt vô biểu tình.
"Không cần cứu nàng ta! Chúng ta đi!"
Tôi giật mình, ta biết chàng yêu đại tỷ rất nhiều, còn có, nhưng nghĩ lại sao tôi phải quan tâm mấy thứ này.
Chỉ là...
Đi được nửa đường tôi ho khù khụ, chàng hỏi tôi 'làm sao không', tôi chỉ lắc đầu không nói, che đi lòng bàn tay bám đầy vết máu. Đến cuối đường hầm, chúng tôi ẩn đi tảng đá to, cuối cùng được thông khí, tôi hít thở gấp gáp, mãi mới bình phục lại được. Chúng tôi rất nhanh chạy rời đi thông qua ổ chó, lần đầu tiên thấy chàng nhăn mày nhăn mặt làm tôi vui sướng. Có lẽ qua lần này không còn được gặp nhau nữa, tôi khá thả lỏng, nhưng còn chưa được một lúc tòa thành sau lưng liền sáng rực lên ánh lửa. Chúng tôi trốn đi bị phát hiện, chàng thấy tôi không còn sức liền cõng tôi chạy đến con sông, ranh giới chia cắt hai đất nước, may mắn lúc tới tôi đã chuẩn bị hai con thuyền, cho chàng, và cho cả chính tôi, tôi đưa cho chàng chiếc bánh cuối cùng.
Chàng nhận lấy nói, "Trở về ta sẽ ban thưởng cho ngươi, tìm người chữa trị ngươi căn bệnh, ngươi muốn gì?"
Tôi mỉm cười, nhìn chàng ăn xong chiếc bánh ấy, tôi ngẩng đầu nhìn trời, tuyết đầu mùa không biết rơi xuống từ bao giờ, tôi lẩm bẩm, "Ngươi không thấy... tuyết rơi đầu mùa thật đẹp sao!?"
"Ừ! Chúng thật đẹp, giống như nàng ấy vậy!" Chàng cúi đầu, "Ta có lỗi với nàng ấy thật nhiều, nàng ấy thật ôn nhu, cho dù ta lỡ tay làm nàng ấy mất đi đứa con thì nàng ấy vẫn tha thứ cho ta, ta... ta xin lỗi nàng ấy, ta muốn sau khi trở về dùng cả đời bù đắp cho nàng, nàng ấy thích tuyết đầu mùa, ta mỗi năm mang nàng ấy đi."
Tim như đao cắt, tôi rớt nước mắt nhìn chàng, "Xin lỗi."
Chàng hoang mang nhìn tôi, "Ngươi xin lỗi cái gì? Ngươi... ngươi bỏ thuốc!"
Chàng ôm chặt đầu ngã quỵ xuống đất, lần này đến lượt tôi ôm chàng, cơ thể chàng thật ấm áp, ngược lại cơ thể tôi thật lạnh lẽo, thấy chàng ngủ rồi, tôi hôn thật sâu lên trán chàng, cởi hết đồ của chàng ra chỉ còn lại áo lót, đặt chàng lên con thuyền đã đặt sẵn, nhìn xem nó đi thật xa thật xa, sau lưng bùng lên ngọn lửa thật lớn, những kẻ đó đã đến rồi, tôi nhanh chóng mặc đồ của chàng, lái thuyền lao vào biển sương mù.
Chợt cảm thấy khuôn mặt ươn ướt lạnh lẽo, tôi ngẩng đầu lên, tuyết rơi rồi, những sợi tuyết đầu mùa lạnh lẽo mà xinh đẹp, như bầu trời rớt xuống nước mắt vậy. Tôi thích tuyết, bởi vì tôi sinh ra trong ngày tuyết, chỉ thế thôi.
"Nếu ngày nào thiếp không còn khuôn mặt xinh đẹp này nữa, chàng còn thích thiếp chứ?"
Có lẽ câu hỏi này chàng ấy vĩnh viễn sẽ không nghe được đâu, tiếng xé gió vang lên, cơn đau rất nhanh lan ra toàn cơ thể, từ đầu đến chân, không chỗ nào không đau đớn nhức óc. Ngọn lửa bùng lên toàn bộ con thuyền như được sắp xếp sẵn, cùng với người con gái cầm thanh đao lẳng lặng thẳng lưng hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm.
Nàng vì sao cười như vậy đắc ý? Lại vì sao mặt mũi tèm nhem nước mắt?
Ánh mắt dần mất đi tia sáng, tôi nghĩ: Cảm giác này cũng không tệ.
*****
Ngày ấy Hàn vương trở về, một hồi chiến tranh mạnh mẽ nổ ra giữa hai quốc gia, thời gian chỉ kéo dài mấy tháng rồi dập tắt. Lúc Hàn vương chiến thắng trở về, trong nhà vắng lặng đen tối không rõ. Không có bóng hình quen thuộc ôn nhu đi ra cho hắn sửa y phục, Hàn vương đột nhiên dâng lên một trận bất an khủng hoảng, vọt vào nơi biệt viện quen thuộc.
Không có...!
Nàng rất thích ngẩn người dưới gốc cây, nhưng giờ phút này không có bóng hình nàng!
Trên giường ngăn nắp rất nhiều y phục tự tạo, hắn quát hỏi quản gia cùng đám nha hoàn, không ai biết nàng ấy ở đâu. Hàn vương chỉ cho là nàng ấy vẫn còn giận giữ hắn khiến cho nàng mất đứa con, lúc đó hắn rất sợ gặp nàng, mỗi lần nhìn nàng thẫn thờ trái tim như bị đao cắt vậy. Nhưng lần này hắn muốn bù đắp toàn bộ tội lỗi của mình, chẳng lẽ quá muộn nên nàng thất vọng rời đi.
"Tìm nàng cho ta!"
Hắn giận giữ ra lệnh, mà một người sống sờ sờ biến mất không ai chú ý, đám này làm ăn kiểu gì vậy!!?
Nhưng càng làm cho hắn thất vọng là không ai tìm thấy nàng, giống như nàng ấy đột nhiên bốc hơi vậy. Tối đó tôi lặng yên ngồi xuống nơi nàng thường ngẩn người, một trận xào xạc vang lên, một lão giả râu tóc bạc phơ ăn mặc rách rưới ngã xuống thân cây đánh tỉnh đang điên cuồng nốc rượu Hàn vương.
"Sư phụ."
"Tiểu tử thúi nhà ngươi cuối cùng cũng chú ý đến ta rồi sao?!" Lão đầu khoanh tay cười lạnh, "Ngươi không biết sao, hơn chục bộ đồ trong phòng tiểu cô nương kia đều là cho ngươi tin chiến thắng, mỗi một tin một bộ đồ."
Hắn hoang mang, "Nhưng đồ nhi chỉ đánh thắng một tòa thành mới có tin chiến thắng truyền về a."
Hàn vương đột nhiên thanh tỉnh lại, "Sư phụ, người biết nàng ở đâu sao?"
"Chết!"
Câu trả lời giống như tử hình trảm xuống đầu Hàn Vương, bên tai hắn còn vang vọng thanh âm của sư phụ.
"Tinh thần con bé bắt đầu thất thường từ khi ngươi rời đi, có vài lúc thanh tỉnh nó cũng giải thích qua kia là bệnh nan y, cho dù ta cũng không chữa được a. Nàng còn chắc chắn mùa đông nó có thể đi gặp con mình, ai cho nàng tự tin? Ta gặp nàng lần đầu cũng thấy nàng là một cô bé ôn nhu, thấy ta ăn mặc rách rưới liền đem hết tài sản đưa cho ta. Lần trước ta gặp nàng còn đưa cho ta rất nhiều thứ, ta phát hiện nàng không bình thường liền coi nó là tiền chữa bệnh, ai chẳng biết ta là đệ nhất Thần Y. Nhưng nàng không quan tâm cái này, gặp hành hạ còn đi an ủi ta không cần lo lắng. Bây giờ tốt, vì ngươi xông vào địch doanh, vì ngươi vạn tiễn xuyên tâm, tro cốt cũng không còn, giờ ta trả lại cho ngươi tiểu cô nương kia tài sản, bảo quản thật chặt."
Hàn vương hoảng hốt nhìn biệt viện, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng ngồi thẫn thờ bên gốc cây không biết suy nghĩ cái gì, cả người bao phủ hơi thở nhạt nhẽo hòa lạnh lẽo, dường như cả thế gian không nhập được mắt nàng. Sau hoàng huynh bắt hắn nạp thiếp để lưu lại con nối dõi, trùng hợp người kia tuyển lại là nàng. Đêm động phòng hoa chúc, hắn không tới vì hắn không muốn có lỗi với người hắn yêu. Sau đó đêm thứ hai, đêm thứ ba,... nàng không có phản ứng gì cả, hắn hiếu kỳ lại xem thì thấy nàng an ổn ngồi dưới gốc cây ngẩn người, ánh trăng lưu chuyển trên cơ thể của nàng ôn nhu như nước.
Ha hả! Cho dù tự xưng là chiến thần, hắn cũng không thể thắng nổi hai người con gái nhà họ Bạch giống như số trời đã định sẵn rồi vậy.
"Này, ngươi có biết vận mệnh thứ này thật kỳ diệu không, tôi vòng đi vọng lại cũng trốn không thoát vận mệnh an bài."
Lúc nói ra câu đó, nàng ấy suy nghĩ cái gì chứ? Hắn không hiểu nàng ấy buồn phiền cái gì? Nhưng nàng sắc mặt trắng bệch yếu ớt lại làm hắn muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành an ủi.
Sau đó quan hệ hai người đã có tiến triển, lúc đó hắn mới biết nàng là một người con gái ôn nhu dường nào. Nàng ôn nhu chỉ giành cho hắn, tất cả điều nàng làm đều là vì hắn, điều này làm hắn rất áy náy, với nàng ấy, và cả với người con gái hắn yêu, cho dù sự thật nàng mới là người đầu tiên cùng hắn mây mưa. Có lần nàng hỏi hắn nếu nàng không còn xinh đẹp nữa hắn sẽ còn yêu nàng sao?!
Yêu?! Sao có thể?! Nhưng... hắn không chấp nhận được mình đã yêu nàng nhưng đã coi nó là điều tất nhiên, bởi vì nàng quá ôn nhu, ôn nhu đến nỗi muốn hòa tan hắn. Nhưng rồi, nàng có thai, hắn vui mừng biết bao nhiêu thì khi chứng kiến chính tay mình đem nàng xảy thai có bao nhiêu tuyệt vọng. Có vẻ nàng không nhận ra lúc nhìn hắn ánh mắt đã không còn ôn nhu hơn nữa, nó trở lại đạm mạc như lúc ban đầu, như cái đêm đầu tiên gặp nàng, xa cách, như không chứa bất kỳ thứ gì trong mắt. Là hắn đã dập nát đi sắc thái trong con mắt đen tuyền ấy.
Tất cả đều tại hắn.
Bạch Lưu Vân, nhẹ nhàng xuất hiện lại nhẹ nhàng tan đi như một đám mây trắng xóa trên bầu trời cao, mang tới hơi thở lạnh băng của bông tuyết, để rồi chấm dứt trong sự lưu luyến làm người nhớ mãi không quên.
Nàng nói nàng thích tuyết, nàng sinh ra trong ngày tuyết, nàng chết đi ngày đó cũng là ngày tuyết rơi rất đẹp, rất lạnh. Tại sao lúc đứng bên dòng sông hắn lại nhận không ra nàng cơ chứ?! Nàng biết ta sẽ không vì những vết rạch trên mặt nàng mà chán ghét nàng mà?!
Nhưng lời của sư phụ như lưỡi dao tử thần sắc bén đem đao đâm thật sâu vào vết thương của hắn.
Sư phụ nói cái gì? Nàng mắc bệnh nan y vốn đã sống không lâu? Đến cả Thần Y nổi tiếng như sư phụ cũng cứu không được? Tại sao hắn lại một chút cũng không biết? Là hắn quá vô dụng nên mới thành ra như này đúng chứ?
Cảm nhận được trên mặt ươn ướt, Hàn vương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám, lẩm bẩm: "Ta hối hận rồi, Bạch Lưu Vân, nàng có thể trở về cùng ta sao?!"
Đáng tiếc, ở đây chỉ có mỗi một thân cây sẽ không biết gì mà mỗi ngày đón gió đung đưa chờ đợi người con gái nào đó sẽ trở về cùng nó tán gẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro