Gửi ba, người con yêu nhất!
Ba ráng đọc hết nha ba, tâm sự của con suốt những năm tháng qua đó ba à!
Người ta viết về tình yêu, tình bạn còn con viết về ba. Ba vui không ba?
***
Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy...
Con không nghĩ là một năm sống với một khoảng trống lớn lại trôi nhanh thế, người ta cứ mông lung ngày này qua ngày khác về một khoảng trời xa xăm cả năm trời liền mà không nghĩ mình đã mông lung được một khoảng thời gian dài đến thế.
Khi chợt nhận ra cái nắng một mùa hè nữa lại về và trải dài trên phố, chợt nhận ra bằng lăng đã nhuộm tím cả một khoảng trời râm ran tiếng ve kêu đâu đó. Cũng là lúc nhận ra bụi thời gian đã trải dài lên cả một miền ký ức.
***
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc. Dù cuộc sống có thể hơi thiếu thốn, vất vả nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình là một đứa trẻ bất hạnh cả, mà ngược lại tôi còn hãnh diện nữa. Bởi hơn lúc nào hết, bên cạnh tôi đã có bàn tay mẹ âu yếm và tấm lưng rộng ấm áp của ba. Ba là trụ cột trong gia đình, là người vững chãi nhất và cũng là nơi mà tôi có thể yên tâm tựa vào mỗi lúc gặp khó khăn.
Ba tôi năm nay đã ngoài bốn mươi, cái tuổi có thể coi là không còn trẻ trung gì nữa. Vài nếp nhăn cũng ngự trị trên khuôn mặt ba mất rồi. Dù vậy nhưng lúc cười sự lương thiện, hiền hòa vẫn luôn toát ra trên khuôn mặt ấy. Làn da ba đã đen đi vì phải dải nắng dầm sương nuôi tôi ăn học. Có lúc lén nhìn mà thấy lòng buồn lắm, chỉ mong sao bản thân phải cố gắng học thật giỏi để bù đắp những nỗi nhọc nhằn kia mà thôi.
Ba thương tôi, lo lắng cho tôi từng chút một. Bởi khi sờ vào bàn tay đã chai sần, nhăn nheo cùng thời gian là tôi lại cảm thấy được điều đó. Có lẽ trong mắt mọi người, bàn tay kia thật xấu xí, thật đáng sợ. Nhưng đối với tôi thì nó luôn đẹp nhất, luôn là thứ thiêng liêng nhất. Vì nếu không có bàn tay kia chở che thì liệu tôi có được như bây giờ, được đi học, được ăn no và được mặt ấm. Thích lắm, cái khoảnh khắc được nắm chặt lấy tay Ba, được sờ vào những ngón tay chai sạn ấy bởi nó luôn chứng minh rằng ba sẽ mãi ở bên tôi, sẽ quan tâm đến tôi. Nó cho tôi cảm giác thật an toàn, thật hạnh phúc.
Con người ba rất tháo vát, đôi chân ba đã đi đây đi đó nhiều nơi, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống. Tôi không biết ba đã từng bước đến những đâu, đi những nơi nào. Nhưng tôi chỉ biết rằng, mỗi ngày khi trời còn đẫm sương sớm se lạnh là lúc ba đi làm đến trời tối hẳn cũng ướt sương đêm thì ba mới về. Đôi chân ba như đi không biết mỏi, đôi chân ba cứng cỏi hơn bao người khác và đôi chân ba làm lụng để kiếm miếng cơm cho cả gia đình.
Có lúc, tôi nhìn cái dáng người gầy guộc thân quen mà muốn bật khóc. Ba gầy đi nhiều quá, cực khổ nhiều quá. Khắp thế gian nào ai nặng gánh hơn ba, vĩ đại hơn ba.
Ba tôi không có một chỗ làm ổn định, lúc thì chỗ này, lúc chỗ kia, lúc xa lúc gần. Bạn bè nó nghĩ gì tôi cũng mặt kệ, bận tâm làm gì, xấu hổ làm gì, khi có một người ba tuyệt vời như thế này chứ? Ba làm tất cả là vì tôi, tôi biết. Những gì ba làm điều muốn tốt cho tôi, tôi hiểu. Và những lời mắng trách cũng vì muốn dạy dỗ tôi, tôi luôn rõ. Cái ba làm lúc nào, ở đâu, vẫn chỉ có hai chữ giản đơn, đó là "vì tôi". Ba quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Trước khi đi học ba bơm lốp xe cho tôi. Trời hay mưa giông, ba nhắc tôi đem theo áo mưa. Đi đường ba nhắc tôi cẩn thận. Đêm khuya còn học bài, ba thức cùng với tôi và còn pha những ly sữa ấm nóng cho tôi nữa. Cái hình ảnh đó làm sao tôi quên được, nó sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí tôi, mãi mãi.
Tôi yêu ba, yêu cách ba lo lắng cho tôi, yêu đôi mắt đã đục đi vì phải nhuốm nhiều nước mắt và yêu cả những lời dạy dỗ từ ba. Nhớ lắm, cái ngày tôi bị ốm không đứng dậy nổi, ba đã lo lắng đến nhường nào. Từng hơi thở như lửa nóng phả từ từ một cách đều đặn. Trong cơn sốt mê man tôi vẫn cảm nhận rõ bàn tay ba đã nắm lấy tay tôi như muốn tiếp thêm nguồn sức mạnh to lớn. Mỗi lần như thế tôi chỉ cầu nguyện sao cho mình mau khỏi bệnh để ba không còn lo lắng, cực khổ vì tôi nữa.
Ba tôi vất vả lắm nhưng hay nhẫn nhịn, không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ và gia đình. Lúc ba đau lưng, ba đâu chịu nói ra, vẫn tiếp tục đi làm như mọi ngày khác. Lúc ba ốm nặng, ba nào chịu nghỉ ngơi, vẫn gượng dậy để nấu miếng cháo cho tôi ăn. Và lúc cơn đau đầu ập đến, lấn chiếm mọi ngóc ngách thì ba vẫn cố tỏ ra bình thường như chẳng có gì cả. ba tôi cao cả, vĩ đại vậy đấy.
Ba như một ngôi nhà vững chắc cho tôi sinh sống, bảo vệ tôi khỏi cái khắc nghiệt, mưa gió của cuộc đời. Giúp tôi dù đi xa đến đâu cũng biết vẫn còn một nơi để trở về. Giúp tôi mỗi khi gặp khó khăn, hoạn nạn, vẫn còn một chỗ để sẻ chia, tâm sự. Ba rất quan trọng với tôi, tựa như một phần cuộc sống của tôi vậy, thiếu ba coi như tôi đã mất đi một nửa sự sống trong con người rồi.
Ba là nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi gian khổ của cuộc sống. Giúp tôi có thêm niềm tin để bước qua các rào cản, chông gai. Và chỉ cần người ở cuối con đường là ba, luôn cổ vũ, động viên tôi, thì cũng là cái sức mạnh lớn để tôi thêm tự tin đi đến hoài bảo, ước mơ của riêng mình.
Còn điều gì hạnh phúc hơn khi mỗi chiều được chạy về ôm ba vào lòng, kể cho ba nghe những chuyện ở lớp và khoe những điểm mười, điểm chín với ba. Ba thì vẫn vậy luôn mỉm cười lắng nghe tôi, đôi lúc còn dịu dàng xoa đầu tôi rồi nói "Con gái ba giỏi quá!".
Và cả những ngày hè chói chang nữa, hai ba con thường cùng nhau đi chơi lúc chiều tối. Tiếng cười giòn tan của tôi và tiếng nói điềm đạm của ba. Như vậy đã đủ để tôi cảm thấy thật sự vui, thật sự hạnh phúc rồi!
Cám ơn Thượng Đế, vì người đã ban cho tôi một người ba. Bên cạnh tôi những lúc cô đơn và mang đến nhiều niềm vui bất tận. Để tôi mỗi ngày luôn được nói tiếng ba, đơn giản, ấm áp. Để tôi có một bờ vai nương tựa những lúc chơi vơi, gục ngã. Và để tôi có thể sà vào lòng ba nũng nịu, tìm chút hơi ấm khi mùa đông gần tràn.
Lời cuối, con chỉ muốn nói với ba rằng "Con yêu ba nhiều lắm!". Xin lỗi ba và cảm ơn ba rất nhiều! Xin lỗi ba bởi có lúc con đã ngốc nghếch không nghe lời ba, làm ba buồn. Và cám ơn ba vì tất cả những công lao to lớn như trời biển mà ba đã dành tặng con.
***
Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy...
"Lần này cho phép con gọi bằng bố thay vì ba nha ba!"
Mười bốn mùa hè, con đã từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con.
***
Tuổi thơ con trôi qua bình lặng như những hạt nắng vàng rắc xuống trên những hàng lau bên đường, như mưa đầu mùa rụng xuống trên những chùm hoa giấy tím thẫm. Những con đường làng đầy dâm bụt in hằn bước chân, những nẻo xóm thân thương ngoằn ngoèo trong kí ức hay âm thanh của tiếng động hàng ngày vọng mãi trong tâm hồn. Là tiếng loẹt xoẹt của bố vào ban trưa, là tiếng tách tách của đám hạt trắng ngần khi mẹ ngồi sàng gạo mới xát, tiếng cọt kẹt của chiếc xe đạp xanh dương khi đứa em trai quay bánh tròn, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chuông leng keng của người bán kem, tiếng gọi nhau ơi ới trong những con hẻm, tiếng mua bán xôn xao khi đi qua cửa chợ, vẻ im ắng thơ mộng của một con đường vắng sau cơn mưa...
Trong mắt tuổi thơ con là một thế giới đầy màu sắc với những hình ảnh quen thuộc. Là cánh giấy tươi rực rỡ màu tím, là chú chuồn chuồn ớt màu đỏ xanh, là những viên bi tròn long lanh, là đôi mắt nâu óng ánh đặc trưng của mẹ, là màu xám cháy rạm trên khuôn mặt bố - màu của tuổi thơ con.
Bố à! Chắc hẳn tiếng cười trẻ thơ con đổi lấy bằng những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt bố. Bao nhiêu nụ cười là bấy nhiêu nước mắt. Tưởng chừng điều nhỏ bé ấy không có gì để nhớ thế mà bây giờ khi lớn khôn mới biết vì lòng yêu thương mà bố sẵn sàng hy sinh mình để con được sống trọn vẹn.
Mười bốn mùa hè, con đã từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con. Những tháng ngày bập bõm, ngã lên ngã xuống trên cánh đồng theo bố mùa gặt, mặc kệ cho trời nắng vỡ đầu vẫn hào hứng chạy tít tận xa rồi bố lắc đầu nhìn con ngán ngẩm:
- Lần sau không được đi nữa nhé!
Thế giới nghịch ngợm khi còn tấm bé ai cũng đã từng đi qua – đi qua miền kí ức khi vé tuổi thơ chẳng bao giờ khứ hồi.
Thế đấy, tuổi thơ con lớn lên giản đơn cùng với cây cỏ dại bên đường, với năm tháng tuổi thanh xuân của bố. Tất cả đều bình dị và giản đơn.
Rồi một ngày, khi con biết những cọng tóc xanh lớn lên, trưởng thành, trắng đi và rụng xuống trên đầu bố là ngày bụi thời gian đã trải dài lên cả miền kí ức trong con. Bố già đi theo năm tháng để đổi lấy sự trưởng thành của con. Những lúc đó con chẳng muốn đề cập điều gì vượt ra tâm trí, chỉ là lúc này con đang ở đây, nơi mảnh đất cách xa quê hương bảy trăm cây số, chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ để có thể về nhà đứng trước bố chào và nói:
- Con đã về!
Nhưng điều đó con chẳng làm được bởi "Chỉ có bố là người hiểu con nhất!".
Ngày tháng trôi qua, có những lúc con chỉ muốn trốn chạy tất cả mọi thứ. Con đã từng trốn mình trong suy nghĩ cô đơn, là ở đây con chẳng có bố để mỗi lần vấp ngã không ai nâng bước chân con. Con muốn vượt ra khỏi thời gian hữu hạn của con người để đi đến cái hư không, bất tận, muốn bố trẻ mãi không già. Nhưng điều đó là không thể phải không bố?
Con vẫn còn rất nhớ những điều bố đã dặn, rằng "Không ai có thể cho con. Không điều gì, chỉ có bố mẹ mới cho con. Và không ai yêu thương con bằng bố mẹ.". Cái "không" đầu tiên là không một ai ngoài chính bản thân con, cái "không" thứ hai cần phải có điều kiện người ta mới cho con và hơn nữa, "không" thứ ba là chỉ bố mẹ mới cho con mà không cần điều kiện. Con hãy nhớ điều ấy! Là đàn ông đừng để đôi tay mềm dễ làm khổ người ta. Bởi con biết rằng đôi tay bố quá cứng để dọn sạch lối con đi.
***
Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy...
Ba à, giờ con lớn rồi nè ba!
Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp ba. Đơn giản vì ba là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của ba không lúc nào sang trọng.
***
"Sắp nghỉ chưa con? Bao giờ thì về?"
Là tin nhắn của ba, tôi thở dài ngao ngán, xóa tin đi và nhét điện thoại vào trong cặp. Trong khi mấy đứa bạn cùng phòng được ba mẹ gọi điện hỏi thăm liên tục thì ba thỉnh thoảng mới nhắn cho tôi vài tin. Mặc dù tôi đã đăng kí gói cước sinh viên cho ba và sử dụng trong cùng một mạng nhưng ba luôn như vậy, những tin nhắn ngắn gọn, chỉ bao gồm nội dung thật cần thiết.
Tôi lấy tay, khều chiếc mũ ở trên bàn, lững thững bước ra ngoài. Buổi sáng mùa hè, trời đã hơi nắng gắt, nhưng không khí vẫn còn dễ chịu lắm, mấy đám mây trắng trôi từ từ trên nền trời xanh vô tư lự tạo một cảm giác hết sức trong lành.
- Trang ơi, mày không chuẩn bị đồ mà về đi. Ra ngoài làm gì đấy?
Cái Hà, con bạn cùng phòng, vừa gấp quần áo cất vào cái ba lô đen kiểu con trai vừa nói vọng ra ngoài. Tôi không trả lời, tiếp tục bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, tôi muốn đi đâu đó cho thoải mái. Về nhà ư? Tôi không muốn về.
Nhà tôi ở một ngôi làng thuộc Mộc Châu nhưng cách xa thành phố vài chục ki-lô-mét. Xa đô thị, xa "văn minh" nên sự lạc hậu và quê mùa luôn tràn ngập trong gia đình từ khi tôi sinh ra đến khi tôi bước chân vào cấp ba.
Tôi vốn cũng là một đứa học khá, lớp 3, tôi được huyện cho lên trường chuyên học nhưng ba tôi không đồng ý vì trường ở xa nhà vả lại ở tận trên đường quốc lộ nên không có điều kiện cho tôi đi học. Thế là tôi lại tiếp tục học nơi trường cũ và vị trí của tôi được nhường lại cho một đứa bạn cùng lớp. Lên cấp hai, cô giáo chủ nhiệm lớp 6 của tôi ngỏ ý khuyên tôi nên tập trung học một vài môn chính để thi vào trường THPT chuyên. Trước đó, tôi không hề biết đến trường THPT chuyên là trường như thế nào. Nhưng từ đó tôi luôn khao khát rồi một ngày sẽ được học dưới mái trường ấy.
Cuối năm đó cô giáo nói tôi cần phải đi học thêm kiến thức nâng cao nếu muốn thi vào trường THPT chuyên. Bấy giờ tôi mới kể cho ba mẹ nghe về những gì cô giáo nói. Ba không ủng hộ mà chỉ gạt đi: "Học thêm tận trên phố thì xa lắm, ba lại bận, không đưa đi được đâu. Thôi, học được đến đâu thì học."
Vậy là tôi không đi học thêm nhưng bao ước mơ thì vẫn thầm ấp ủ. Lớp 9, tôi dự thi violympic cấp tỉnh và kha khá thành tích đạt được cộng thêm thầy giáo chủ nhiệm thuyết phục, ba đồng ý đưa tôi đi dự kì thi tuyển sinh vào lớp 10 của trường THPT chuyên. Nhưng tôi không hy vọng nhiều vì lượng kiến thức nâng cao tôi hoàn toàn thiếu hụt. Và đúng như những gì tôi lo sợ, tôi không đủ điểm đỗ.
Tôi về trường huyện thi. Ngày xem số báo danh, tôi gặp lại cậu bạn học cùng tôi hồi cấp 1, người đã thay tôi lên trường chuyên học. Cậu ấy khoe cậu đỗ top đầu lớp Anh ở trường THPT chuyên. Tôi cười nhạt, lòng buồn rười rượi. Và cho đến tận bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ về con đường học vấn tôi lại thấy hận ba. Nếu tôi có một người ba tốt hơn thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều...
Tôi đội mũ lên đầu, bước chầm chậm trên vỉa hè đông người qua lại. Tôi rẽ vào hàng xôi quen thuộc. Cầm gói xôi trên tay, tôi hít hà hơi nóng, hơi toát mồ hôi, mùa này ăn xôi thật là không thích hợp.
- Sao thế? Nóng lắm à con?
Bà hàng xôi cầm cái quạt nan phe phẩy cho tôi, tôi là khách quen mà, hơn nữa bà ấy cũng quý tôi hơn hết thảy.
- Bà ơi, cho một gói xôi.
Một người đàn ông đưa con đi học, dừng xe máy lại, ngồi trên xe đưa tiền xuống cho bà. Nhận lấy gói xôi, ông đưa cho cô con gái nhỏ đang ngồi phía sau, đợi cho con cất xôi vào trong cặp ông hỏi:
- Xong chưa con?
- Dạ, xong rồi bố ạ!
Lúc ấy người đàn ông mới tiếp tục đi.
- Sao họ luôn bận rộn thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm.
- Cuộc sống mà con.
Bà hàng xôi lại cầm quạt phe phẩy cho tôi.
- Nếu sống một mình thì ai mà chẳng muốn nhàn rỗi, người ta có vội vàng hay bận rộn cũng chỉ vì con cái cả. Thế, ở nhà con dưới ấy đã gặt chưa?
- Dạ, rồi bà ạ.
- Chắc ba mẹ ở nhà lại bận lắm đây.
Bà ấy đặt quạt xuống, rót một cốc nước chè tươi đặt nhẹ gần chỗ tôi. Thời điểm này, chắc ở nhà gặt xong cả rồi, đang chuẩn bị để vào vụ cấy. Ba tôi lúc này bận chắc rồi. Ba hầu như không có ở nhà. Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp ba. Đơn giản vì ba là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của ba không lúc nào sang trọng. Có đôi lần bạn bè hỏi tôi:
- Ba cậu làm nghề gì?
Tôi chỉ cười nhạt, nói tôi không rõ, chỉ biết ba luôn phải đi xa, rồi cố lảng sang chủ đề khác. Ba thường xuyên xa nhà, bất cứ công việc nào hợp pháp và có thể kiếm ra tiền là ba đều nhận làm. Một tháng hoặc hơn ba mới về nhà một lần. Và lần nào ba về, trong bữa ăn ba cũng kể những câu chuyện trong cuộc sống và dạy tôi những lẽ đời mà tôi không mấy hiểu. Những lúc ấy tôi thấy khó chịu vô cùng, vì với tôi, lo học là quá đủ rồi, đâu cần phải tiếp thu những triết lí xa vời ấy.
Rời khỏi hàng xôi, tôi cho hai tay vào túi quần jeans và rảo bước mà trong đầu chưa định hình được mình sẽ đi đến đâu. Tôi ước có một điều gì đó đủ quan trọng và có nghĩa để khiến tôi ở lại. Thật ra có về nhà lúc này tôi cũng chỉ có đi chơi thôi, tôi không phải đi cấy. Từ bé đến giờ ba mẹ chưa một lần nào để tôi phải thò chân xuống ruộng dù tôi có nghỉ hè và không bận học.
Đi được một đoạn, qua bưu điện, tôi thấy người ta đang làm áp-phích quảng cáo cho một cuộc triển lãm tranh. Tôi lại gần nhận lấy một tờ rơi, đó là một bức tranh mang tên "Ba tôi", nhân vật trong tranh là một người đàn ông trung tuổi với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm, đôi mắt người đàn ông đó nhìn ra bến tàu như hoài niệm và chờ đợi. Những nét vẽ khá bình thường, tôi khẽ thốt lên:
- Bức tranh này cũng mang ra trừng bày ư?
- Cháu thấy nó không đẹp à?
Tôi quay ra, một bác trạc tuổi ba tôi nhưng có lẽ hơn đang đứng nhìn tấm áp-phích, trông bác ấy giống một người làm công chức. Tôi hơi ái ngại.
- À...dạ, không. Cháu chỉ nghĩ người ta phải trưng bày bức nào đẹp nhất mới phải chứ!
- Tranh đẹp là ở ý nghĩa cháu ạ! – Bác ấy quay sang tôi, – Có thể bức tranh này rất bình thường nhưng nhân vật trong tranh lại là người đẹp nhất đối với tác giả.
Bác ấy nói rồi đi tiếp đến nơi bác ấy muốn đến, còn tôi thì chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên, tôi nhớ ba da diết. Tôi nhớ khi vào vụ , mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong, ba lại phải ngâm chân vào nước muối, đôi bàn chân với nhiều vết đứt dài ngắn làm ba đau đớn, những tiếng xuýt xoa khe khẽ khi nước muối thấm vào. Tôi nhớ lần tôi đi thi học sinh giỏi, ba đã nghỉ một ngày để đưa tôi đi thi. Ngày hôm sau, ba phải làm cố, trưa không về ăn cơm, mẹ mang cơm ra đồng để ăn xong balàm luôn. Tôi nhớ những đêm hè, từng khớp xương đau nhức khiến giấc ngủ của ba chẳng trọn vẹn, những tiếng rên khẽ và trở mình liên miên. Tôi nhớ có lần công việc quá khó khăn, các bắp cơ của ba bị chuột rút liên hồi khiến ba không sao ngồi xuống ăn cơm được.
Bất giác tôi muốn về nhà với ba ngay lập tức. Tôi chạy thật nhanh về kí túc xá, lấy điện thoại ra tôi nhắn lại cho ba" Ba ơi, chiều nay 2h con về." rồi nhanh tay thu dọn tất cả đống lộn xộn trên giường.
- Mày lúc nào cũng vội vàng như vây, tao đã nhắc dọn đồ từ sớm thì không nghe.
Cái Hà than vãn. Tôi không nói, chỉ khẽ cười. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi bước xuống xe buýt thấy ba đang đứng đón bên chiếc xe máy đã từng chở tôi đi thi nhiều lần.
- Cái gì thế? – Nga cầm tờ rơi tôi để ở bàn hỏi.
- Tấm vé về nhà của tao đấy!
Cái Hà khẽ lắc đầu. Có lẽ nó nghĩ tôi đang đùa một câu đùa ngớ ngẩn như mọi khi. Nghỉ trưa xong, tôi và Nga bắt xe về nhà. Ngồi trên xe buýt Nga quay sang tôi:
- Hôm nay là chủ nhật, chắc ba tao nghỉ. Mày có vào chơi rồi hãy về?!
- Thôi tao về luôn, tao nhắn giờ về cho ba rồi, ông sẽ tính giờ để lên sớm đón tao.
- Ừ, chủ nhật mà.
- Không, ba tao chẳng có ngày nghỉ nào cả.
- Bác ấy làm gì vậy?
Hà thắc mắc. Chắc nó không hiểu có công việc nào không có lấy một ngày nghỉ mà lại tự ý nghỉ chỉ để đón con đi học về nhà. Tôi nhìn vào bức tranh trên tờ rơi, nhìn người đàn ông với mái tóc hoa râm và làn da nâu sạm đang ngồi nhìn ra bến tàu chờ đợi rồi quay sang nhìn Nga, khẽ nói:
- Ông làm bất cứ việc gì để nuôi tao.
Nga không hỏi thêm gì nữa. Tôi bỗng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, từng tòa nhà đang trượt dần khỏi tầm mắt, những tòa nhà thật đẹp, đẹp bởi chúng sang trọng và đắt giá. Sang trọng và lịch lãm luôn là tiêu chí của mọi vẻ đẹp nhưng cái đẹp vẫn phải là cái có ý nghĩa. Tôi lại nhớ tới ba và thầm tự nhủ suốt đoạn đường về "Với con, ba luôn là người đẹp nhất, mãi mãi."
Hết.
whynotchao
[18/6/2017]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro