Ngày Cả Thế Giới Cùng Em Tĩnh Lặng - HeRuan

Đó là người phụ nữ bốn mươi tuổi ở đất nước xa xôi. Năm cô hai mươi mốt, tôi mới mười bốn. Nhưng mà khi nhìn thấy bức ảnh đen trắng của cô trên mạng, tôi lại thích cô như vậy.

Tóc cô rất dài. Đen nhánh. Thả xuống ôm lấy đường nét gầy gò trên khuôn mặt. Cô mặc chiếc váy vải hoa nhí bé xinh, trên vai khoác kimono mỏng tối màu. Đôi mắt rất sáng. Nhưng tĩnh lặng tịch mịch. Có cảm giác như cô muốn nhìn xuyên qua máy ảnh để giao tiếp với người khác bằng đôi mắt trong vắt của mình. Có thể cô muốn tìm tri kỉ. Tôi không biết.

Chỉ biết mình yêu cô. Năm mười bốn tuổi, khi tình cờ nhìn thấy bức ảnh đen trắng đó. Đã thích cô. Rất nhanh sau đó, từ thích chuyển thành yêu.

Cô đọc rất nhiều. Thỉnh thoảng đăng tải vài đoạn trích ngắn trên mạng. Vụn vặt lẻ tẻ. Nhưng đó dường như lại là niềm vui duy nhất. Tôi kiên nhẫn đọc từng cái một, lặng lẽ ghi nhớ. Sau này rốt cuộc có một ngày, vì cô mà dịch cả một quyển sách. Đã xin phép tác giả. Nhưng bản thảo vẫn luôn được lưu trong máy. Chưa từng có can đảm gửi đi.

Tôi gọi cô là Nhất Tâm. Nhất kiến ghi tâm.

Mười bốn tuổi. Vẫn còn đang đến trường. Hôm nào cũng vùi đầu vào học đến sứt đầu mẻ trán để giữ vững vị trí. Thế nhưng đứa trẻ này lại vì cô mà dịch cả một quyển sách. Vốn từ ngữ non nớt của nó không đủ để truyền tải toàn bộ nội dung mà cô muốn. Cho nên nó không dám gửi.

Nó chỉ có thể lặng lẽ quan sát cô từ xa.
Rất xa. Chỉ có thể nhìn qua màn hình máy tính.

Mùa đông năm 2004, cô xuất bản cuốn sách đầu tiên. Ở thành phố này đầu sách quá eo hẹp. Vì vậy không thể mua được ngay. Chỉ có thể chờ khi sách được bày bán trên mạng rồi đặt về.

Bìa sách màu trắng, hàng chữ đơn giản mà đẹp đẽ. Tên là, "Ngày cả thế giới cùng em tĩnh lặng". Vuốt ve rất lâu bút danh của Nhất Tâm trên giấy, tỉ mỉ ghi nhớ.

Tôi đọc trong ba ngày. Đặt ở đầu giường. Giống như ôm ấp tình nhân. Lại giống như tình yêu trước nay vẫn luôn âm thầm lặng lẽ của mình. Nhất Tâm viết về mối tình đầu của cô. Họ yêu nhau ba năm. Sau đó người đàn ông kia bỏ đi. Chỉ còn cô ở lại một mình. Cô bắt đầu phiêu bạt. Chưa từng vì ai mà dừng lại. Luôn luôn buồn bã. Nhưng không có nước mắt.

Tôi nghĩ, sau này mình nhất định phải đi tìm cô ấy. Làm cho cô ấy hạnh phúc.

Nhưng mà khi tôi dần dần lớn lên, cô cũng đã già rồi. Chỉ là tâm hồn thủy chung vẫn như vậy. Từ khoảng cách rất xa, vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Từ đó đến nay đã rất nhiều năm. Tên của Nhất Tâm trở thành hồi ức mờ nhạt của nhiều người. Nhưng vẫn tỉ mỉ ghi nhớ từng chút từng chút cô viết. Khoảng cách của chúng tôi vĩnh viễn là xa xôi như vậy. Nhất Tâm nói, nếu có duyên, ắt sẽ gặp. Vậy có lẽ, kiếp này của chúng tôi, chỉ là hai người xa lạ. Không duyên gặp gỡ, không duyên kết bạn.

Nghĩ rằng, liệu chấp niệm của mình có thể lớn tới mức đời sau, lại gặp được cô hay không.
Trong lòng cất giữ rất nhiều tình cảm, dành cho nhiều người. Có thầm lặng, có khoa trương. Lại phảng phất vô tình như không nhận ra. Nhưng mà, tất cả đều là chân thành.
Nhất Tâm, em đã gặp được thân ái của mình rồi.

Mặc dù bây giờ, cô ấy không rõ ràng tình cảm của em. Quan hệ cũng quá mức mờ nhạt. Nhưng mà, so với cố chấp của em năm đó, thực ra chẳng tính là gì.

Chỉ là em cũng già rồi.

Nhất Tâm, em biết cô ấy cũng sẽ giống như chị. Giống như rất nhiều người ở bên ngoài kia. Một ngày nọ sẽ đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Không bao giờ phát hiện ra, em từng dùng ánh mắt yêu thương đến như vậy dõi theo cô ấy.

Nhưng mà em vẫn luôn nói, đây là em chấp nhận. Em tình nguyện.

Nhất Tâm, hạ tới rồi. Hôm nay ở đây có giông. Chỉ muốn hỏi chị, thời tiết nơi đó tốt chứ? Có còn khiến chị buồn phiền nữa hay không?

Nhất Tâm, em thích cô ấy rồi.

Nhất Tâm, tạm biệt. Hẹn gặp lại.

"Nhất Tâm" hay "thân ái" đều là từ mình sử dụng để nói về những người thân yêu. Chỉ riêng "Nhất Tâm" là tên để gọi An Ni Bảo Bối. Từ năm đó tới nay, đọc tác phẩm của cô ấy, chưa hề khóc, nhưng yêu thương đến như vậy. Có một dịch giả là Tịch, chuyên dịch truyện của An Ni Bảo Bối trên mạng. Mình luôn cho rằng, chỉ có Tịch dịch, nỗi lòng của An Ni mới có thể chậm rãi ngấm vào từng tế bào của mình, mang mình đến với khởi nguồn vô tận nỗi đau của loài người. Năm vừa rồi đúng là có mua một quyển "Xuân yến" của cô. Nhưng mà khi đọc lại, tất cả cảm giác đều đổi khác. Như vậy cũng muốn cảm ơn Tịch. Nhờ có Tịch, mình mới không bỏ lỡ An Ni.
Thời gian và tên tác phẩm trong bài đều là hư cấu. Chủ yếu mình muốn trải lòng mà thôi. "Thân ái" và "Nhất Tâm", như hai mà lại là một. Có khi "Nhất Tâm" đúng là An Ni, nhưng lại có khi không phải. Chỉ hi vọng rằng, khi đọc xong những dòng này, người kia của mình có thể nhận ra, có hình dáng của cô ấy trong đó.

Ngày cả thế giới cùng em tĩnh lặng. Tiêu đề này cứ tự nhiên được viết ra như vậy. Khi đó mình nghĩ rằng, có thể chờ đợi cô ấy tới khi thiên hoang địa lão.

Nhưng mà, cũng chỉ là lời hứa không có kết cục mà thôi. Bởi vì sẽ không có cơ hội nói ra.

Satoh Sai.

[1.6.2017]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro