Chương 10

Chương 10

Lộ Dịch Nhiên cúi đầu nhìn, nào là bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt, khăn tắm, rồi cả nước giặt cũng mua, còn thiếu gì nữa không?

Cậu lục lọi trong đầu một lượt, không nghĩ ra thứ gì bị sót: “Không còn gì đâu.”

Nghiêm Tranh cũng nhìn thoáng qua đống đồ lỉnh kỉnh mà cậu đang ôm, hàng mi khẽ động: “Mua nhiều thế?”

Lộ Dịch Nhiên có sở thích tích trữ đồ vật. Hồi đi học cậu có cả một căn phòng chuyên dùng để chứa đồ dự trữ của mình, từ đồng hồ đắt tiền cho đến gối ôm đủ mọi màu sắc. Cậu không biết đã bị dì giúp việc nhắc nhở bao nhiêu lần.

Lộ Dịch Nhiên lập tức xù lông: “Nhiều chỗ nào!”

Nghiêm Tranh im lặng nhìn cậu. Lộ Dịch Nhiên theo ánh mắt hắn cúi đầu xuống, thấy mình đã mua ba cái bàn chải đánh răng với ba màu khác nhau.

Cậu gằn giọng nói: “Nhìn gì mà nhìn, bàn chải đánh răng chẳng lẽ lại hỏng được sao!”

Mặc dù hiện tại không có nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức không mua nổi ba cái bàn chải đánh răng.

“Sẽ không hỏng,” Nghiêm Tranh nói, “Nhưng lông bàn chải loại này rất cứng.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên môi Lộ Dịch Nhiên, sau đó nhanh chóng lướt qua.

Lộ Dịch Nhiên không hề phát hiện ra ánh mắt của hắn, nghe vậy liền nhìn kỹ những chiếc bàn chải khác một lúc: “Không đổi.”

Cái này cũng cứng cái kia cũng cứng, không tin đâu.

Lộ Dịch Nhiên giật lấy đôi dép từ tay Nghiêm Tranh, chạy ra quầy tính tiền.

Nghiêm Tranh không nhanh không chậm thu tay về, ánh mắt quét một vòng xung quanh, tiện tay cầm thêm một bịch muối rồi cũng ra quầy tính tiền.

Mấy đứa trẻ ở góc đang reo hò, cuối cùng cũng chọn được thẻ bài yêu thích nhất.

Nghiêm Tranh đi tới cửa, vừa lúc gặp ông chủ đang cầm tờ tiền lớn vào quầy tìm tiền lẻ.

Lộ Dịch Nhiên đứng chờ ở cửa, nửa thân mình nghiêng ra ngoài, cứ như dưới chân đang giẫm phải ván sắt nung đỏ, chỉ mong ông chủ nhanh chóng thối tiền để cậu chạy cho nhanh.

Khóe môi Nghiêm Tranh khẽ nhếch lên, hắn lấy tiền ra đặt lên quầy, thanh toán xong phần của mình.

Lộ Dịch Nhiên: "..."

Túi ni lông trắng bị bóp đến phát ra tiếng sột soạt, Lộ Dịch Nhiên nới lỏng tay một chút, mặt không biểu cảm đứng trước quầy, liếc xéo Nghiêm Tranh một cái.

Nhìn gì mà nhìn?

Nghiêm Tranh như thể không hiểu ý tứ trong ánh mắt cậu, đôi mắt kia vẫn nhìn cậu, thậm chí còn ánh lên vài phần vô tội.

“Cậu vừa nói gì?”

Ông chủ sau quầy đang đếm tiền nghe vậy cũng ngẩng đầu lên. Lộ Dịch Nhiên cứng rắn nói ra mấy chữ:

“Tôi không nói gì, chú bị ảo giác à?”

Nghiêm Tranh: “Ừm.”

Lộ Dịch Nhiên hiện tại cứ nghe thấy tiếng “Ừm” của Nghiêm Tranh là nắm đấm theo bản năng lại siết chặt.

Ông chủ đếm đi đếm lại đủ loại tiền mặt trong tay, sau đó rút ra hai tờ tiền nhàu nát định đưa cho Lộ Dịch Nhiên. Ngẩng đầu thấy khuôn mặt của Lộ Dịch Nhiên, ngón tay ông lại rút thêm một tờ tiền đã được làm phẳng ra.

“Lấy tờ mới đi,” ông chủ nói, “Người trẻ tuổi các cậu đều thích tiền mới hơn.”

Nghiêm Tranh dựa vào bên quầy chờ đợi, nghe vậy lộ ra vẻ tán đồng.

Lộ Dịch Nhiên siết nắm tay nhận lấy tiền của mình. Cậu không mang theo ví, liền trực tiếp nhét một nắm tiền mặt lộn xộn vào túi quần.

Hai người sóng vai đi về phía con hẻm nhỏ.

Lộ Dịch Nhiên nghi ngờ Nghiêm Tranh cố ý đi theo mình, đi đường này có thể tiết kiệm vài phút, đây là kết luận cậu đã nghiên cứu bản đồ mất năm phút mới có được, vậy mà lại tiện cho Nghiêm Tranh!

Bây giờ là giờ tan học, không biết từ đâu bỗng xuất hiện rất nhiều đứa trẻ trong con hẻm.

Lộ Dịch Nhiên không thích trẻ con, suốt dọc đường đi đều giữ vẻ mặt lạnh tanh, nhưng rõ ràng sự lạnh lùng trên mặt cậu không hữu dụng bằng người bên cạnh, lũ trẻ đều chọn chạy qua phía cậu.

Lộ Dịch Nhiên bị đụng phải vài lần, sắc mặt càng lúc càng khó coi, túi ni lông trong tay bị bóp kêu xào xạt.

Nghiêm Tranh đột nhiên đưa tay ra, ấn lên vai cậu, đổi vị trí đi cùng cậu.

Lộ Dịch Nhiên nói: “Hẻm nhỏ có mỗi thế thôi, có gì khác biệt đâu.”

Nghiêm Tranh nhìn cậu: “Đưa tay đây.”

Lộ Dịch Nhiên buồn cười hỏi: “Đưa tay ra thì mấy đứa trẻ đó sẽ không đụng vào tôi nữa à?”

Nghiêm Tranh “Ừm” một tiếng, chủ động đưa tay mình ra, ý bảo cậu kéo lấy.

Lại là tiếng “Ừm” đó.

Lộ Dịch Nhiên đánh giá một cái, lòng bàn tay Nghiêm Tranh đưa ra cũng màu mật ong, gân xanh hơi nổi lên ở cổ tay, trông rất có lực.

Rám nắng đều đặn.

Cậu không chút để tâm đặt tay mình vào tay Nghiêm Tranh đang chìa ra. Nghiêm Tranh thu ngón tay lại, không biết từ lúc nào đã dẫn cậu đi trước nửa bước, nắm tay cậu đi trong con hẻm.

Rada của những đứa trẻ kia như thể đột nhiên có thể dò ra sự hiện diện của hắn, tất cả đều bắt đầu chạy vòng tròn tránh xa hai người.

Hay nói cách khác, Lộ Dịch Nhiên như thể đột nhiên bị gộp vào phạm vi của Nghiêm Tranh.

Gió nóng mang theo hơi ấm còn sót lại thổi vào đầu hẻm, Lộ Dịch Nhiên né vào dưới mái hiên một chút.

Cậu cảm thấy có chút mới lạ, mãi cho đến khi hai người đi đến cửa cậu mới nhận ra túi đồ không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Nghiêm Tranh.

Cậu ho nhẹ một tiếng, lấy lại túi của mình, quay về cổng nhà mình.

Cổng lớn không hiểu sao lại đóng chặt.

Lộ Dịch Nhiên đứng ở cửa gõ cửa, một lát sau, cánh cửa im lìm không tiếng động bị Đoạn Càn Gia hé mở từ bên trong sân. Cậu ta thò nửa cái đầu ra, cẩn thận nhìn sang nhà bên cạnh.

Lộ Dịch Nhiên: ?

Cậu nói: “Cậu làm gì mà lén lút thế?”

Đoạn Càn Gia “Suỵt” một tiếng, kéo cậu vào trong.

Sức của Đoạn Càn Gia cũng không nhỏ, Lộ Dịch Nhiên bị kéo vào nhà: “Có chuyện gì vậy?”

Đoạn Càn Gia ngồi đối diện cậu, rõ ràng đã ngồi đây rất lâu: “Hàng xóm cậu hung dữ quá, hai người sẽ không xảy ra xung đột gì chứ?”

Lần trước Lộ Dịch Nhiên đụng phải hàng xóm bên cạnh là một người đàn ông trung niên rất vạm vỡ, suýt chút nữa bị coi là kẻ trộm.

Cậu cười một tiếng: “Vậy à? Lần trước hắn còn tưởng tôi là ăn trộm.”

Đoạn Càn Gia nói: “Khó trách hắn nhìn tôi ánh mắt giống như bắt trộm!”

Đoạn Càn Gia nói xong có chút lo lắng, người hàng xóm kia một thân cơ bắp, cao hơn cậu ta cả cái đầu, mà tính tình bạn thân cậu ta lại khó chịu, nếu hai người thật sự xảy ra mâu thuẫn, đánh nhau thì làm sao bây giờ.

Lộ Dịch Nhiên rõ ràng không có phiền não này, lấy đồ mình mua ra khỏi túi, có chút khó khăn bắt đầu xé bao bì.

Vài phút sau, Đoạn Càn Gia bật dậy: “Không được, tôi đi chào hỏi mấy nhà hàng xóm xung quanh một chút, nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, còn có người giúp đỡ.”

“Nghỉ ngơi đi,” Lộ Dịch Nhiên không ngẩng đầu, chuyên tâm chọc chọc vào bao bì phía sau bàn chải đánh răng, nhưng mãi không chọc rách được, “Hắn cũng chưa tan tầm đâu.”

Đoạn Càn Gia ngồi xuống lại, lo lắng bồn chồn suy nghĩ một lát: “Chưa tan tầm, vậy hắn vẫn là người thất nghiệp lang thang à?”

Tay Lộ Dịch Nhiên trượt đi, bao bì bị cậu xé nát.

Cậu nhận ra điều gì đó, lấy chiếc bàn chải bên trong ra: “Cậu nói hộ bên phải sao?”

“Chứ còn ai?”

Động tác thu dọn của Lộ Dịch Nhiên chậm lại, Nghiêm Tranh nhìn thật sự khá hung, bất quá...

“Cậu cảm thấy tôi đánh không lại hắn?”

Đoạn Càn Gia nhìn thân hình Lộ Dịch Nhiên, không nói gì. Nghĩ như vậy, cậu ta cảm thấy người đàn ông kia càng lúc càng quen mắt, bất quá hiện tại có một chuyện quan trọng hơn.

“Mặc dù vóc dáng hàng xóm cậu không tồi, nhưng chắc chắn vẫn đánh không lại cậu,” Cậu ta nói, “Tiền đề là cậu không cởi quần áo người ta.”

Lộ Dịch Nhiên gom hết rác vào túi: “Yên tâm đi, đâu phải ai cũng là đồng tính.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro