Chương 21

--- Kỳ phát tình 1 ---

Lâm Thần Dã lái xe vội vã quay về, giữa đường ghé vào ven đường mua ba liều thuốc ức chế. Khi về đến nhà, hắn phát hiện trong gara đã đậu sẵn một chiếc Ferrari đỏ chói mắt.

Trên thân xe còn phảng phất mùi hoa sơn trà nhè nhẹ.

Cánh cửa chính của biệt thự đóng chặt, bên trong không có lấy một ngọn đèn, cả khu sân trước chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng động vang lên từ sân sau theo từng nhịp ngắt quãng.

Lâm Thần Dã chưa kịp bước vào đã bị Lục Tây Minh chặn lại.

Một nửa quần áo của Lục Tây Minh đã ướt sũng, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, cậu ta thở hổn hển: "Đừng vào."

"Em bị sao vậy?" Lâm Thần Dã đỡ lấy cậu ta, chạm vào người thì nhận ra nhiệt độ cơ thể nóng bất thường. Hắn đặt tay lên trán Lục Tây Minh, phát hiện cậu ta đang sốt rất cao.

Lục Tây Minh ôm ngực, vẻ mặt khó xử, hơi thở gấp gáp dần: "Anh... anh trai em..."

Cậu ta còn chưa nói hết câu đã ngất lịm.

Lâm Thần Dã vội vàng đỡ cậu ta vào phòng khách, để cậu ta nằm trên ghế sofa rồi bật đèn biệt thự lên.

Ngay khoảnh khắc ánh đèn bật sáng, Lâm Thần Dã trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà — bàn trà bị lật đổ, gạt tàn vỡ vụn, còn có vô số mảnh kính vỡ rơi vãi trên sàn.

Chuyện gì đây? Nhà bị trộm sao?

Hắn bước lên lầu hai, đột nhiên bị làn sóng pheromone dày đặc tấn công đến mức suýt lăn xuống cầu thang.

Không còn cách nào khác, Lâm Thần Dã đành lay lay Lục Tây Minh, nhét một viên thuốc hạ sốt vào miệng cậu ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Mặt Lục Tây Minh đỏ bừng, giọng khàn đặc: "Anh... anh trai em vẫn luôn dùng thuốc ức chế trong kỳ phát tình, lần này bùng phát quá mạnh, tự động loại trừ tất cả những người khác khỏi phạm vi của mình."

Omega trong kỳ phát tình có thể loại trừ người khác — đây chỉ có thể xảy ra trong hai trường hợp: hoặc Omega đó có người trong lòng, hoặc đó là một Omega cấp bậc cao bị pheromone của một Omega cấp cao khác tấn công.

Đầu óc Lâm Thần Dã rối bời, hắn nắm lấy Lục Tây Minh, người sắp hoàn toàn ngất đi, hỏi: "Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì?!"

Lục Tây Minh xuất hiện triệu chứng ù tai, đầu đau như búa bổ, cố gắng ngửa đầu tránh xa Lâm Thần Dã: "Pheromone của anh nồng quá... tránh xa em ra... đau lắm..."

Nói dứt câu, cậu ta lại ngất đi.

Lâm Thần Dã càng thêm bối rối.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Lục Tây Minh chỉ là một Beta, sao lại có thể ngửi thấy pheromone của hắn?

"Bùm ——"

Tiếng động vang lên từ hồ bơi sân sau, giống như có sinh vật nào đó nhảy khỏi mặt nước rồi lại rơi xuống.

"Bùm! Bùm! ——"

Lâm Thần Dã xác nhận mình không nghe nhầm. Hắn cầm theo một con dao gọt hoa quả rồi bước ra sân sau.

Làn sóng pheromone đậm đặc như muốn nhấn chìm mọi thứ.

Hồ bơi có mái che trong suốt, ánh trăng nghiêng nghiêng soi xuống, phản chiếu một vầng trăng tròn trên mặt nước.

Một cái bóng màu bạc lướt nhanh dưới làn nước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ.

Âm thanh trong trẻo, văng vẳng vang lên: "U——"

Một chiếc đuôi cá khổng lồ vọt lên khỏi mặt nước, quẫy mạnh tạo thành những cột nước tung tóe.

Một thanh niên có gương mặt rực rỡ hút mắt trồi lên từ đáy nước.

Mái tóc cậu ta là màu bạc thuần khiết, ngay cả lông mày cũng có màu nhạt.

Đôi mắt cậu ta sâu thẳm như biển khơi, con ngươi xanh lam nhìn về phía này, rồi lại cất lên một tiếng "U——".

Lâm Thần Dã tiến thêm một bước, cậu ta sợ hãi rúc vào trong nước, chỉ để lộ đôi mắt, mang tai khẽ vẫy hai cái, giũ đi những giọt nước đọng, sau đó chầm chậm bơi tới.

Thanh niên bám tay vào mép bể, nhìn Lâm Thần Dã, há miệng ra, dùng ngón trỏ chỉ vào bên trong.

Lâm Thần Dã còn chưa kịp phản ứng.

Thanh niên nổi lên khỏi mặt nước, lơ lửng giữa bể bơi, từ thắt lưng trở xuống là một chiếc đuôi cá dài màu bạc, dài gấp đôi phần thân trên của cậu ta.

Cậu ta trôi nổi vô định, bụng hướng lên trên, cẩn thận ôm lấy cái bụng căng tròn của mình, ấm ức nhìn Lâm Thần Dã, dùng ngón tay có màng chỉ vào cậu, sau đó lại lặp lại động tác xin ăn lúc trước, rồi xoa xoa bụng mình.

"..."

Lâm Thần Dã dường như đã hiểu ra.

Hắn cầm con dao trái cây, quay người đi vào trong nhà.

Thằng nhãi Lục Tây Minh này, không học điều tốt, lại học theo đám nhà giàu thấp kém nuôi dưỡng người cá Omega, còn khiến người ta mang thai.

Thế cũng thôi đi, đằng này lại còn để người ta đói bụng.

Lâm Thần Dã lập tức đá vào bắp chân Lục Tây Minh một cú, gọi cậu ta tỉnh dậy: "Sân sau là chuyện gì? Phải chăng kỳ phát tình của Lục Tê Nhiên là do bị Omega kia công kích? Mấy thứ trong nhà cũng là do Omega đó đập vỡ à?"

Lục Tây Minh toát mồ hôi lạnh bò dậy, gật đầu: "Ừm."

"Mày đúng là cánh cứng rồi đấy! Mày tự nghĩ xem làm sao giải thích với ba mẹ đi!" Lâm Thần Dã lục lọi tìm thuốc an thần cho Omega, nhất định phải khiến Omega ở sân sau ngừng phát tán pheromone trước đã.

"Đừng..." Lục Tây Minh lăn lộn bò dậy, "Đừng nói với ba mẹ, đừng..."

Lục Tây Minh ôm đầu khóc ròng, chỉ cảm thấy toàn thân như có lửa đốt.

"Anh, anh có thể dùng pheromone an ủi em ấy không? Em ấy mang thai rồi, em chỉ là một Beta..." Lục Tây Minh có chút hoang mang.

Quả nhiên, hắn đoán không sai, người cá Omega kia đã mang thai.

Lâm Thần Dã không tìm được thuốc an thần, đành bất lực nhìn Lục Tây Minh, thở dài: "Tây Minh, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em hẳn biết nuôi dưỡng Omega là phạm pháp, anh không muốn có một ngày tự tay bắt em."

Lục Tây Minh cười ngọt ngào, ánh mắt chan chứa tình ý nhìn về phía bể bơi sân sau qua cánh cửa kính: "Em ấy là người yêu của em, là Omega của em..."

"Em cầu xin anh, anh..."

...

Lâm Thần Dã cầm thức ăn ra ngoài, cho Omega trong bể bơi sân sau ăn no. Người cá sau khi ăn no thì vui vẻ nhảy lên trong bể bơi, pheromone cũng không còn phát tán nữa.

Lâm Thần Dã lên lầu lần nữa tìm Lục Tê Nhiên, lần này không còn bị pheromone công kích.

Lục Tê Nhiên đã khóa cửa, nhốt mình trong phòng, pheromone của anh mất kiểm soát nhưng anh vẫn chưa đánh mất lý trí.

Lâm Thần Dã giơ tay gõ cửa.

"Tiểu Lộc, tôi mang thuốc ức chế đến cho cậu đây."

"Tiểu Dã." Giọng của Lục Tê Nhiên khàn đặc đến đáng sợ, "Đừng vào."

"Tiểu Lộc, đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Tôi vừa tiêm thuốc ức chế rồi." Lâm Thần Dã dỗ dành, "Bây giờ cậu như thế này rất nguy hiểm."

Lục Tê Nhiên bật cười yếu ớt. Nếu có thuốc ức chế Inhibition thật thì tốt rồi, anh tự tay nghiên cứu ra nó, còn là người đầu tiên sử dụng sau khi thuốc được tung ra thị trường.

Omega phát tình mà không được an ủi là chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là khi chưa tiêm thuốc ức chế.

Lâm Thần Dã biết Lục Tê Nhiên không muốn mở cửa, nhưng ở ngoài quá lâu, hắn cũng đã bị pheromone của đối phương ảnh hưởng, máu huyết toàn thân sôi sục, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

Lục Tê Nhiên sợ hắn bị buộc phải bước vào kỳ mẫn cảm, "Cậu xuống dưới trước đi, tôi chịu được."

"Cậu không chịu nổi!" Lâm Thần Dã vỗ mạnh vào cửa, "Tôi thật sự chịu đủ rồi, quan hệ của chúng ta sau khi kết hôn còn chẳng bằng trước đây. Giờ tôi chỉ muốn đưa thuốc ức chế cho cậu mà cậu cũng không chịu nhận, rốt cuộc chúng ta bây giờ là cái gì?"

Lục Tê Nhiên tựa lưng vào cửa ngồi xuống, nhạy bén nhận ra cảm xúc của Lâm Thần Dã có gì đó không ổn, "Tiểu Dã, đừng để pheromone điều khiển cậu."

"Lục Tê Nhiên, cậu không mở cửa tôi đi đấy." Có lẽ là do pheromone, cũng có lẽ vì đã chờ đợi quá lâu, Lâm Thần Dã không muốn đợi nữa. Hắn cũng chẳng quan tâm liệu sau này họ có còn làm bạn được không. Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ với Lục Tê Nhiên.

"Cạch..." Ổ khóa xoay động.

Lâm Thần Dã đưa tay đẩy cửa.

Lục Tê Nhiên đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Anh ngồi trên một góc sofa, Lâm Thần Dã khóa cửa lại, rồi ngồi xuống góc đối diện.

Lâm Thần Dã uống một ngụm nước lạnh, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Tiểu Dã, cậu nói đi." Thực ra Lục Tê Nhiên muốn nói rằng hoàn cảnh bây giờ không phải là lúc thích hợp để bàn chuyện. Nhưng anh luôn bao dung với Lâm Thần Dã, gần như chưa bao giờ phản bác hắn.

Rất nhiều lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng Lâm Thần Dã chỉ hỏi: "Chúng ta còn có thể quay lại như trước không?"

Lục Tê Nhiên nhìn hắn, cười.

Thôi thì cứ buông thả một lần đi, không cần quan tâm hiện tại bọn họ là gì, hắn chỉ muốn có được anh một lần, dù sau này có bị ghét bỏ cũng được.

Anh cười, Lâm Thần Dã cũng cười theo.

Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần giả vờ một chút thôi, những tình tiết trong tiểu thuyết H văn trước kia sẽ trở thành sự thật. Lục Tê Nhiên đang trong kỳ phát tình, vậy thì hắn sẽ trở thành người bị ăn.

Lâm Thần Dã không viết nhiều về tình huống này, hắn vẫn thích kiểu bị xâm nhập một cách mạnh mẽ hơn. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ là thời điểm đặc biệt chứ.

Lâm Thần Dã lại uống thêm một ngụm nước.

Lục Tê Nhiên đứng dậy, trên người toàn mồ hôi, "Tôi đi tắm."

Lâm Thần Dã ừ một tiếng, "Được."

Hắn ngồi đó chờ, trong đầu lại nghĩ ra một cảnh chơi trong phòng tắm khiến cơ thể càng nóng hơn, ngay cả tuyến thể cũng đập theo nhịp tim.

Đợi đến khi Lục Tê Nhiên bước ra, hắn sẽ giả vờ, giả vờ như một Alpha bước vào kỳ mẫn cảm mất kiểm soát.

Nhưng giả vờ thế nào đây? Bảo hắn lao vào bắt người thì còn được, chứ diễn xuất thì hắn thật sự rất tệ.

Lâm Thần Dã nhìn quanh phòng tìm đạo cụ, nhưng chẳng có gì có thể dùng được.

Hắn nhìn cốc nước trắng, lại uống thêm một ngụm, lần này còn thấy hơi căng thẳng, lại càng không diễn nổi.

Lục Tê Nhiên trong phòng tắm cũng đang khổ não. Nhưng vì anh phải tiếp xúc với nhiều người trong các buổi xã giao, nên diễn xuất chắc chắn giỏi hơn Lâm Thần Dã nhiều. Anh ho nhẹ, nói: "... Tôi quên lấy đồ ngủ."

"Tôi... tôi lấy giúp! Tôi lấy giúp cậu!" Lâm Thần Dã mở tủ quần áo lấy quần áo ngủ, lần này không gõ cửa nữa, trực tiếp đi vào.

Mà Lục Tê Nhiên cũng không hề khóa cửa, tạo điều kiện để hắn đi vào. Anh thay đồ ngủ xong, bốn mắt nhìn nhau.

"Tôi chóng mặt..." Lâm Thần Dã đóng cửa phòng tắm lại, diễn xuất tệ đến mức ngay cả hắn cũng không chịu nổi.

Lục Tê Nhiên nghiêng đầu không dám nhìn, hỏi hắn: "Có phải bị pheromone của tôi ảnh hưởng, kỳ mẫn cảm đến rồi đúng không?"

Lâm Thần Dã lập tức gật đầu, "Phải phải phải."

Thực ra nếu thật sự bị pheromone ảnh hưởng, thì giờ hắn đã lao vào cắn chặt anh rồi chứ không phải còn có suy nghĩ để gật đầu như vậy.

Nhưng hai người đều mang suy tính riêng, chỉ quan tâm đến màn diễn của mình, chẳng ai kịp nhận ra điểm bất thường của đối phương, kiến thức cơ bản về Alpha và Omega bị vứt sạch.

"Cậu đi tắm đi."

Không ai thắc mắc tại sao lúc này không phải tiêm thuốc ức chế ngay mà lại bắt đầu đi tắm, mà còn phải là một người tắm, một người đứng nhìn.

Đầu óc Lâm Thần Dã như sắp biến thành hồ dán, hắn trực tiếp mặc nguyên quần áo ngồi xuống bồn tắm.

Nước ấm, hắn vừa ngâm được mấy phút, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay nóng hơn nắm chặt.

Bàn tay đó bao trọn cánh tay hắn, dùng lực kéo một cái, lôi hắn ra khỏi bồn tắm.

Lâm Thần Dã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Giọng của Lục Tê Nhiên khàn đặc, hơi thở gấp gáp. Anh nâng cằm Lâm Thần Dã lên, trực tiếp hôn xuống.

Lâm Thần Dã đáp lại. Vì quá nóng, suy nghĩ của hắn chậm lại, còn tưởng mình đã diễn thành công.

Hắn đưa tay, chạm vào cơ bụng mà ngày trước khi ngủ luôn khiến hắn bị cấn đau. Ngón tay ấn xuống, lướt từ xương quai xanh đi xuống, như một con cá nhỏ bơi lượn trên cánh chậu, sau đó chậm rãi thăm dò vào trong.

Cùng lúc đó, một bàn tay linh hoạt nóng bỏng áp lên xương cụt của hắn, dọc theo đường nét, vẽ ra hình dạng nhô lên của nó...

---Tác giả có lời muốn nói---

Ngày mai còn nữa [ tội nghiệp ].

---Editor có lời muốn nói---

Tác giả flop weibo không ai quan tâm không có hoạt động, truyện ít người đọc ít người cmt tui đã đánh giá chương này rồi không rõ tác giả có thấy lời bình luận của tui không...

Cảnh ứ ừ chưa tìm thấy, nhưng hai má này diễn bựa quá =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro