Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia (104-210)
Chương 104
Nắng sá»m má» má», Tá»ch Nhan từ trong giấc ngá»§ say tá»nh lại, má» mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang ngá»§ bình yên.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn hắn gần như váºy, trong lòng nàng vẫn giá»ng như nai con lạc bầy, khắc chế không ÄÆ°á»£c cảm giác tim Äáºp thình thá»ch. Tá»ch Nhan cháºm rãi nâng tay lên, cách mặt hắn má»t khoảng, miêu tả khuôn mặt hắn, mÅ©i này, môi này, cằm dưá»i này......
Khóe miá»ng cháºm rãi ná» nụ cưá»i, nhưng lại mang theo má»t chút bất Äắc dÄ© cùng chua xót.
Cho Äến hôm nay, nàng vẫn không thá» Äoán ÄÆ°á»£c hắn.
Dù nàng Äã bày tá» má»i chuyá»n, Äặt toàn bá» tín nhiá»m trên ngưá»i hắn, hoàn toàn má» rá»ng ná»i tâm, á»· lại hắn, quấn quít lấy hắn, yên tâm thoải mái hưá»ng thụ sá»± sá»§ng ái cá»§a, biến bản thân thành kẻ nhát gan, trá» nên si ngá»c, Äá»u là bá»i vì Äá»i vá»i hắn không xác Äá»nh rõ.
Có lẽ trưá»c mặt hắn nàng xác thá»±c há» Äá», nhưng không Äến mức ngu ngá»c -- nếu muá»n nàng tin tưá»ng hắn Äá»i xá» tá»t vá»i nàng không vì lý do gì cả, nàng làm không ÄÆ°á»£c.
Rõ ràng biết tình yêu cá»§a hắn không thuần túy, nàng vẫn không nhá»n ÄÆ°á»£c càng hãm sâu.
Trong mắt bá»ng nhiên ẩm ưá»c, Tá»ch Nhan cháºm rãi ngá»i dáºy, vá»n Äá»nh làm hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh Äá»ng hắn.
Mặc dù vừa má»i tá»nh ngá»§ nhưng con ngươi hắn vẫn thanh minh, tá»nh táo như trưá»c, giá»ng như vÄ©nh viá» n không có mê ly cùng mông lung. Hắn cÅ©ng ngá»i dáºy, ôm lấy thắt lưng cá»§a nàng: “Sá»m như váºy nàng dây làm chi? Hôm qua uá»ng rượu, nàng có cảm thấy Äau Äầu không?”
Tá»ch Nhan cưá»i lắc lắc Äầu: “Rượu trong sÆ¡n trang này vô cùng tá»t, say rượu như thế nhưng cÅ©ng không có tri giác. Ta chá» muá»n Äi ra ngoài dạo má»t chút.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© liá»n gá»i ngưá»i tiến vào hầu hạ rá»a mặt chải Äầu. Trong lúc Tá»ch Nhan búi tóc sÆ¡ ÄÆ°á»£c má»t ná»a, hắn Äã mặc xong y phục, bên ngoài Äá»t nhiên truyá»n Äến thanh âm cá»§a tá»ng quản sÆ¡n trang: “Thất gia, Cá»u gia phái ngưá»i mang vÄn kiá»n khẩn cấp Äến.”
ÄÆ°á»£c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cho phép, láºp tức liá»n có ngưá»i Äem vÄn kiá»n tiến vào, hắn có ý bảo Äem vÄn kiá»n Äặt trên bàn, còn mình lại khí Äá»nh thần nhàn rá»a mặt.
Trong lòng Tá»ch Nhan lại sinh ra tò mò, Äứng lên Äi Äến bên cạnh bàn, cầm lấy vÄn kiá»n hưá»ng vá» phía hắn giÆ¡ giÆ¡ lên: “Äây là vÄn kiá»n khẩn cấp, chàng còn không mau má» ra xem?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên ná» nụ cưá»i: “Nàng muá»n xem thì có.”
“Chàng không muá»n xem sao?” Trong Äôi mắt Äẹp cá»§a Tá»ch Nhan ánh lên má»t tia giảo hoạt, “Ta giúp chàng má» ra nha?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© có ý bảo tùy nàng, Tá»ch Nhan liá»n má» ra tấu chương dày cá»m, nhưng vừa Äá»c ÄÆ°á»£c hai hàng, liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c thay Äá»i sắc mặt.
“Mặt mày nàng nhÄn thành như váºy xem ra không phải tin tức gì tá»t.”
Hắn chá» cưá»i nhẹ, ÄÆ°a khÄn cầm trong tay cho thá» nữ, liá»n Äi tá»i bên cạnh bàn chuẩn bá» dùng Äiá»m tâm.
Tá»ch Nhan nghiêng Äầu nhìn hắn má»t cái: “Váºy chàng Äoán là tin tức gì.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tá»± tay múc cho nàng má»t chén cháo gạo nếp, sau má»t lát trầm ngâm, cưá»i nói: “Chắc là lão NgÅ© ÄÆ°á»£c phong làm thái tá»?”
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c hít vào má»t ngụm khí lạnh, nàng nhìn tấu chương máºt cầm trong tay mấy lần, xác nháºn niêm phong vẫn chưa bá» ai chạm vào, kinh ngạc nói: “Không phải chàng Äã biết từ sá»m rá»i chứ?”
Hắn ÄÆ°a tay kéo nàng qua, làm cho nàng ngá»i trong lòng mình: “Nhan Nhan, ta cả ngày á» cùng má»t chá» vá»i nàng, làm sao ta biết ÄÆ°á»£c những chuyá»n xảy ra cách ngàn dặm xa xôi chứ?”
Tá»ch Nhan vẫn chưa chá»u dừng tại Äây, chá» cảm thấy có chuyá»n gì không Äúng, sau má»t lát má»i bừng tá»nh Äại ngá»: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng Äã sá»m biết ý muá»n phụ hoàng vá» viá»c láºp thái tá» trong lúc này sao?”
Hắn nhấc mi, từ chá»i cho ý kiến.
“Váºy vì sao chàng --” Tá»ch Nhan nhìn hắn, nhá»ng lá»i còn lại trong nàng cắn môi ngáºm chặt trong miá»ng.
Vá»n muá»n há»i hắn vì sao biết rõ bản thân rất có hi vá»ng trá» thành thái tá», lại trá» nãi thá»i gian trá» lại kinh thành Äá» tranh thá»§ cÆ¡ há»i. Nhưng trong má»t khắc, trong Äầu Tá»ch Nhan Äã có Äáp án rõ ràng -- hắn muá»n nói cho nàng biết hắn á» lại vì nàng.
Hắn vì nàng buông tha cho ngôi vá» thái tá» sao? Tá»ch Nhan quả thá»±c không thá» tin ÄÆ°á»£c chuyá»n như váºy.
Trên thá»±c tế, hắn giả vá» bản thân bá» tàn phế nhiá»u nÄm như váºy, tuy rằng ngoài mặt rá»i xa triá»u chính, nhưng lại ngầm cùng lão Cá»u, lão Tháºp Nhất chặt chẽ lui tá»i, nay ngay cả lão Tháºp Nhá» cÅ©ng gia nháºp trong Äó.
Hắn giấu tài nhiá»u nÄm như váºy còn không phải là vì ngôi vá» quân chá» cao cao tại thượng hay sao?
Vì sao nay, sau khi hắn Äã trải qua giai Äoạn phượng hoàng lá»t xác, trong triá»u bắt Äầu bá»c lá» tài nÄng, á» thá»i Äiá»m hắn rá»t cục chiếm ÄÆ°á»£c sá»± tin tưá»ng cá»§a ngưá»i khác, hắn lại cam nguyá»n vì nàng, buông tha cho má»t cÆ¡ há»i tá»t nhất hÆ¡n hai mươi nÄm qua?
Tim Tá»ch Nhan Äáºp mạnh và loạn nhá»p, nàng nhìn hắn nhưng trong lòng bắt Äầu tính toán, hắn không phải có âm mưu gì khác chú.
Nhưng viá»c buông tha cho ngôi vá» thái tá», chuyá»n gây khiếp sợ lòng ngưá»i như váºy, còn có thá» có âm mưu gì nữa? Tá»ch Nhan lại má»t lần nữa Äoán không ra, không nghÄ© ra, tinh thần lâm vào há»n loạn.
“NghÄ© cái gì váºy?” Hắn ÄÆ°a tay tiếp nháºn vÄn kiá»n trong tay nàng, má» ra thản nhiên nhìn lưá»t qua liá»n bá» xuá»ng, “Không phải nàng nói muá»n Äi ra ngoài dạo má»t chút sao? Trưá»c hết nàng Än cháo Äi.”
Tá»ch Nhan Än không biết ngon, tâm thần không yên dùng xong bữa sáng, cuá»i cùng ngẩng Äầu lên nhìn hắn: “Trá» lại kinh thành Äi thôi.”
“Trại hoa lá»n như váºy, chúng ta còn chưa Äi xem hết, trá» vá» làm chi?” Hắn giả vá» kinh ngạc, ngẩng Äầu lên quét mắt liếc nhìn nàng má»t cái.
Tá»ch Nhan tránh Äi ánh mắt hắn: “Không biết. Chá» cảm thấy Äây là lúc chàng nên trá» vá».”
“Nhan Nhan, nàng từ Äầu Äến cuá»i Äá»u nói là ta, trong chuyá»n há»i kinh này, nàng Äem mình Äặt á» chá» nào?” Hắn nhìn nàng, má»m cưá»i nói.
Trong lòng Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c nhảy dá»±ng lên, ngưng mắt cùng hắn nhìn nhau há»i lâu, má»i rá»t cục mêm ngưá»i lại, tiến vào lòng hắn: “Ta nay không có gì cả, tất nhiên là muá»n Äi theo bên cạnh chàng, nhưng mà khuôn mặt ta...... Chân cá»§a chàng ÄÆ°á»£c thần y chữa khá»i, không thá» nói mặt cá»§a ta cÅ©ng Äúng dá»p ÄÆ°á»£c thần y chữa lành chứ? Nếu tiếp tục dùng khÄn che mặt, cÅ©ng quá cá»±c khá» rá»i.”
“Có quan há» gì chứ?” Hắn bá» chiếc muá»ng trong tay xuá»ng, xoa xoa hai má trắng má»n cá»§a nàng, làm cho nàng cảm thấy mình là kỳ trân dá» bảo cá»§a hắn, hôn nhẹ vành tai cá»§a nàng, “Thất hoàng phi Hoa Tá»ch Nhan, bá»nh nặng hÆ¡n má»t nÄm, hoặc sá»ng, hoặc chết, Äá»u do nàng quyết Äá»nh.”
Chương 105
Dùng má»t thân pháºn khác xuất hiá»n má»t lần nữa trên Äá»i này.
Tá»ch Nhan chưa bao giá» nghÄ© tá»i bản thân mình lại gặp chuyá»n thú vá» như váºy, dù cho có má»t sá» ngưá»i biết nàng là ai, nhưng trưá»c mặt nhiá»u ngưá»i nàng lấy má»t bá» mặt hoàn toàn má»i xuất hiá»n.
Trưá»c mặt ngưá»i khác hắn gá»i nàng là Vi Chi, má»t cái tên thanh nhã Äến mức táºn cùng, nhưng Tá»ch Nhan không hiá»u sao lại không thích nó ÄÆ°á»£c.
CÅ©ng có lẽ, nàng cùng cái tên Äó không quan há» vá»i nhau.
Vá» viá»c lấy há» nào, hai ngưá»i lại xuất hiá»n ý kiến bất Äá»ng vá»i nhau. Bá»i vì Tá»ch Nhan từ trưá»c mang há» “Hoa” là theo há» mẹ, hắn thá» thÄm dò nàng nên theo há» cha là “LÄng“, nhưng chá» vừa má»i Äá» cáºp tá»i, Tá»ch Nhan Äã sầm mặt xuá»ng, suá»t ná»a ngày không cùng hắn nói má»t câu, nhưng mà Äến buá»i chiá»u, nhìn vẻ mặt Äạm mạc cá»§a hắn, nàng lại nhá»n không ÄÆ°á»£c cùng hắn nói chuyá»n.
Äến cuá»i cùng, nàng chá» nói mình theo há» Hoàng Phá»§, suá»t má»t buá»i chiá»u vẻ mặt hắn không chút thay Äá»i bấy giá» má»i biến hóa, khóe miá»ng gợi lên ý cưá»i thản nhiên, Äem nàng ôm vào trong lòng: “Thôi, theo há» gì thì có gì quan trá»ng? Äến lúc Äó tùy ý nói vá»i phụ hoàng cÅ©ng ÄÆ°á»£c.”
Tá»ch Nhan không hiá»u sao cảm thấy có chút á»§y khuất, há má»m cắn cằm hắn má»t ngụm. Hàng mi dài cá»§a hắn hÆ¡i rá»§ xuá»ng, không cần phải tá»n nhiá»u khí lá»±c dá» dàng Äặt nàng á» dưá»i thân, hung hÄng nằm Äè lên.
Äi suá»t má»t tháng bá»n há» má»i trá» lại kinh thành, thế nhưng tá»i kinh thành trưá»c bá»n há» là tin tức nóng há»i -- Thất gia phong thần tuấn lãng, phong thái như thần tiên từ bên ngoài mang vá» má»t nữ tá» quá»c sắc thiên hương, nghe nói Äẹp Äến má» hoặc chúng sinh, khuynh Äảo thành trì.
Vì thế, vào ngày bá»n há» trá» lại kinh thành, hai bên ÄÆ°á»ng vào thành cÆ¡ há» cháºt ních Äám Äông ngưá»i vây xem, Äá»u muá»n nhìn thấy phong thái tuyá»t thế cá»§a hai ngưá»i bên trong xe ngá»±a.
Xung quanh á»n ào bát nháo, Tá»ch Nhan tránh trong xe ngá»±a lại cảm thấy bá»±c mình, mà Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» lạnh nhạt ngá»i im, lẳng lặng nhìn tấu chương trong tay, giá»ng như á»n ào bên ngoài xe ngá»±a không thá» tạo thành ảnh hưá»ng gì Äến hắn.
CÅ©ng may phá»§ hoàng tá» ÄÆ°á»£c các thá»§ vá» phong tá»a, không cho dân chúng Äến gần xem náo nhiá»t, nhưng khi Tá»ch Nhan vá»n tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ trên xe ngá»±a xuá»ng, xung quanh im ắng Äến mức chá» nghe tiếng hít vào.
Những binh sÄ© Bắc Mạc ÄÆ°á»£c huấn luyá»n mình Äá»ng cá»t thép, trong má»t khắc liếc nhìn nàng liá»n cúi Äầu xuá»ng, trong ánh mắt cá»§a tất cả Äá»u không thá» che dấu sá»± kinh diá» m.
Mà tại Äây, Tá»ch Nhan vẫn ngẩng Äầu lên, hưá»ng vá» phía các binh sÄ© trưá»c mặt mình má»m cưá»i.
Chá» má»t thoáng, cảm giác khuynh Äảo giang sÆ¡n Äánh úp lại tháºt mạnh! Các binh sÄ© cứng ngắt Äứng yên tại chá», không thá» nhúc nhích.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i híp mắt, nhìn thấy Tá»ch Nhan còn ÄÆ°a mắt sang hưá»ng khác, liá»n vươn tay ra nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ká» sát vào bên tai nàng thấp giá»ng nói: “Nàng muá»n phá tan phá»§ hoàng tá» cá»§a ta hay sao?”
Tá»ch Nhan ngẩng Äầu cưá»i duyên nhìn hắn: “Ta có thá» chứ?”
“Nàng có thá» thá» xem, bất quá......” Hắn nhẹ nhàng thá»i khí bên tai nàng, cưá»i nhẹ, “Ta sẽ không cho nàng cÆ¡ há»i này.”
Dứt lá»i, tay hắn bá»ng nhiên tÄng thêm lá»±c Äạo, ôm lấy nàng tiến vào trong phá»§.
ÄÆ°á»ng xá xa xôi, ngá»i xe má»t nhá»c, sau khi vào phá»§, hắn liá»n mang Tá»ch Nhan Äến viá»n cá»§a nàng. Tá»ch Nhan cÅ©ng biết hiá»n tại vá»i thân pháºn cá»§a mình mà trá» vá» nÆ¡i nàng á» trưá»c kia là không thá» ÄÆ°á»£c, bá»i váºy liá»n tùy hắn. á» trong viá»n nghá» ngÆ¡i cả buá»i chiá»u, hắn vẫn á» bên cạnh nàng.
Vào buá»i chiá»u, trong cung Äá»t nhiên truyá»n Äến tin tức, triá»u hắn vào cung.
Sau khi hắn rá»i phá»§ Tá»ch Nhan má»i thức dáºy, Äi dạo lòng vòng trong viá»n cá»§a mình. Các thá» nữ trong phá»§ bá»n không rõ lai lá»ch cá»§a nàng, cÅ©ng không biết tính tình cá»§a nàng, bá»i váºy Äá»u giữ khoảng cách Äi theo vá» cô nương Äẹp như tiên này, không dám Äến gần tiếp xúc thân máºt.
Tá»ch Nhan cháºm rãi thong thả bưá»c Äi, nhìn những thứ trong này nàng rất quen thuá»c, trong lòng muôn vàn cảm khá không thá» nào ká» ra. Bất giác Äi Äến viá»n nàng từng á» trưá»c Äó, hết sức sá»ng sá»t liá»n vá»i Äi vào nhìn má»t chút.
Nhưng mà, khi nàng vừa má»i dợm bưá»c Äi vào viá»n, những tỳ nữ vá»n luôn giữ khoảng cách vá»i nàng Äá»t nhiên thay Äá»i sắc mặt, vá»i vàng tiến vá» phía trưá»c ngÄn nàng lại: “Cô nương xin dừng bưá»c.”
Tá»ch Nhan nghi hoặc quay Äầu, Äã thấy vài cái tỳ nữ trên trán Äá»u là hãn chảy ròng ròng bá» dáng, do dá»± luôn mãi má»i vừa rá»i má» miá»ng:“Cô nương, này vưá»n không thá» thiá»n nháºp, cô nương vẫn là hưá»ng nÆ¡i khác nhìn lại Äi.”
Nghe váºy, trong lòng Tá»ch Nhan ná»i lên hứng thú, nhíu mày cưá»i nói: “Sao? Äây là vì sao?”
Các thá» nữ nói không ra lá»i, chá» vì Äã hÆ¡n má»t nÄm nay, viá»n này là cấm Äá»a trong phá»§, mà chá»§ nhân cá»§a viá»n này cÅ©ng trá» thành Äiá»u cấm kỵ không ÄÆ°á»£c phép nhắc Äến. Nhưng lúc này Äây, trưá»c mặt vá» cô nương nghe nói là tân sá»§ng cá»§a Thất gia, á» trưá»c mặt nàng há» phải Äá» cáºp Äến vá» Hoàng tá» phi không rõ tung tích như thế nào Äây?
Tá»ch Nhan không có ÄÆ°á»£c Äáp án, nên cÅ©ng không chá»u bá» Äi, cho Äến khi tá»ng quản Thôi Thiá»n Duyên vá»i vàng chạy tá»i, nhá» nhẹ khuyên nhá»§: “Vi Chi cô nương, trá»i Äã tá»i rá»i, cô nương Äi ÄÆ°á»ng má»t nhá»c, sao lại Äứng nÆ¡i này giáºn dá»i, lỡ chẳng may bá» cảm lạnh, Thất gia Äau lòng thì biết làm sao?”
“Äau lòng?” Tá»ch Nhan cá» quái cưá»i lạnh má»t tiếng, Äôi mắt tà má» liếc nhìn tòa viá»n tÄ©nh má»ch im ắng kia, “Ta thấy Thất gia càng Äau lòng vá» chá»§ nhân cá»§a viá»n này thì có? Thôi tá»ng quản, ngài nói phải không?”
“Cô nương sai rá»i. Thất gia là ngưá»i trá»ng tình, nhưng cÅ©ng rất Äá» ý ngưá»i. Thất gia Äau lòng ngưá»i nào nhất Äá»nh ngưá»i Äó Äáng giá Äá» Äau lòng, nếu Vi Chi cô nương Äúng là ngưá»i như váºy, thì Äáng giá Äá» Thất gia Äau lòng.”
Lá»i nói cá»§a Thôi Thiá»n Duyên má»t phen tuy vô cùng khéo léo, nhưng lại lá» ra sá»± ÄÆ°a Äẩy, Tá»ch Nhan cảm thấy không còn hứng thú nữa, tâm tư bất hảo lúc nãy cÅ©ng thu trá» vá», hừ má»t tiếng, Äi qua bên ngưá»i hắn.
Bưá»c chân bất giác Äi vá» hưá»ng Tây viá»n, nàng chợt thấy mi tâm Thôi Thiá»n Duyên trong phút chá»c nhíu lại, tiến lên phía trưá»c, bất Äá»ng thanh sắc ngÄn Äem Tá»ch Nhan lại, khom ngưá»i nói: “Hiá»n giá» trá»i Äã tá»i, sương lạnh càng nhiá»u, cô nương nên vá» trưá»c nghá» ngÆ¡i?”
Hắn rõ ràng cá» ý ngÄn cản, trong lòng Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c có chút kích Äá»ng, lúc này má»i nhá» lại, ngưá»i á» trong Tây viá»n chính là Mẫu ÄÆ¡n lúc trưá»c nàng mang từ Bách Hoa Lâu vá» hầu hạ cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©!
Ngá»±c nàng bá»ng dưng thắt chặt lại, Tá»ch Nhan nhất quyết không chá»u bá» qua, cưá»i nói: “Ta chá» muá»n Äi Tây viá»n má»t chút cÅ©ng không ÄÆ°á»£c sao?” Dứt lá»i, nàng bất chấp Thôi Thiá»n Duyên ngÄn cản, láºp tức Äi vào Tây viá»n.
Nhưng không ngá» ÄÆ°á»£c, thá»i gian Äã muá»n như váºy nhưng bên trong Tây viá»n vẫn còn sáng Äèn. Tá»ch Nhan cháºm rãi Äi vào sảnh trưá»c, Äá»t nhiên nghe thấy má»t giá»ng nam quen thuá»c truyá»n ra.
Ai......
Chương 106
Tá»ch Nhan giáºt mình dừng lại ngay cá»a, có chút thất thần -- lão Tháºp Nhất làm sao có thá» á» trong này?
Trá»i Äã tá»i như váºy, mà Mẫu ÄÆ¡n là thá» thiếp cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vì sao lão Tháºp Nhất lúc này lại xuất hiá»n á» Äây, trong phòng Mẫu ÄÆ¡n nói nói cưá»i cưá»i, nghe qua rất thân máºt không chút e dè?
Tá»ch Nhan chá» cảm thấy trong Äầu mình có gì Äó vụt hiá»n lên, nhưng thá»§y chung lại nghÄ© không ra ÄÆ°á»£c Äó là gì.
“Vi Chi cô nương!” Thôi Thiá»n Duyên vá»i vàng Äuá»i theo sau nàng, vừa muá»n nói gì thì ngưá»i phòng trong tá»±a há» Äã nghe ÄÆ°á»£c thanh âm bên ngoài nên má» cá»a ra.
Lão Tháºp Nhất Äứng á» cá»a, trên khuôn mặt tuấn tú có chút xấu há», cÅ©ng có chút kinh ngạc.
Thấy thế, Thôi Thiá»n Duyên láºp tức lui xuá»ng, lão Tháºp Nhất lúc này má»i cúi Äầu gá»i má»t tiếng: “Thất tẩu.”
“Sao Äá» lại á» trong này?” Tá»ch Nhan má»m cưá»i, nghiêng Äầu há»i.
Lão Tháºp Nhất nhìn nàng, bá»ng nhiên cÅ©ng bá» nàng làm cho há» Äá», ná» nụ cưá»i: “Ta Äến Äây cùng Mẫu ÄÆ¡n trò chuyá»n.”
“Äá», cùng Mẫu ÄÆ¡n nói chuyá»n?” Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng nhìn hắn, “Nữ nhân cá»§a Thất ca cá»§a Äá», từ bao giá» cùng Äá» nói chuyá»n váºy?”
Vừa dứt lá»i, nữ tá» từ trong phòng Äi ra, chính là Mẫu ÄÆ¡n vẫn xinh Äẹp như má»t nÄm trưá»c, khi nhìn thấy Tá»ch Nhan trên mặt hiá»n vẻ bÄn khoÄn má»t chút, má»i cúi ngưá»i hành lá» : “Tham kiến Thất hoàng phi.”
Tá»ch Nhan miá» n cưỡng phất phất tay, ý có má»a mai: “Ta không phải là Thất hoàng phi gì Äó, hiá»n nay, ngay cả ngươi ta còn không thá» so sánh ÄÆ°á»£c, tá»t xấu gì ngươi cÅ©ng coi như là thá» thiếp cá»§a hắn, còn ta bất ká» danh pháºn gì Äá»u không có cả.”
Mẫu ÄÆ¡n vẫn cúi ngưá»i, giá»ng như không chá»u ná»i lá»i nói cá»§a Tá»ch Nhan, nhưng ngay sau Äó, lão Tháºp Nhất vươn tay ra cầm lấy tay nàng.
Tá»ch Nhan lạnh lùng liếc mắt má»t cái, không nói gì nữa, xoay ngưá»i liá»n muá»n rá»i Äi.
“Thất tẩu.” Lão Tháºp Nhất gá»i nàng lại, “Mẫu ÄÆ¡n nàng là ngưá»i cá»§a Äá». Äá» nghÄ© chuyá»n này sá»m muá»n gì Thất tẩu cÅ©ng sẽ biết --”
Lá»i còn chưa nói xong, hắn Äá»t nhiên thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang Äi vào viá»n, nhất thá»i ngưng bặt.
Tá»ch Nhan cÅ©ng thấy hắn, vẫn Äứng nguyên tại chá», cÅ©ng không nhúc nhích.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Äã trá» thế này, nàng Äến nÆ¡i Äây làm gì?”
“Những lá»i này, chàng nên há»i Tháºp Nhất Äá» cá»§a chàng?” Tá»ch Nhan thản nhiên nói.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên nhìn vá» phía Tháºp Nhất, mà Tá»ch Nhan lại không há» chá»p mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, giá»ng như Äang chá» Äợi Äiá»u gì.
Tháºp Nhất dưá»ng như nháºn ÄÆ°á»£c ám hiá»u, cháºm rãi buông tay Mẫu ÄÆ¡n ra, thấp giá»ng nói vá»i nàng hai câu, sau Äó má»i hưá»ng vá» phía Tá»ch Nhan cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Thất ca ,Thất tẩu, Äá» vá» phá»§ trưá»c.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© gáºt Äầu, khi Tá»ch Nhan nhìn thấy thân ảnh Tháºp Nhất dần dần biến mất bên ngoài viá»n, bá»ng nhiên tránh khá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, xoay ngưá»i liá»n Äi ra ngoài.
Khi nàng Äi Äến phía sau hòn giả sÆ¡n trong viá»n, lại bá» ngưá»i từ phía sau ôm chặt lấy, nàng thuáºn thế vùng vẫy, sau Äó ngã vào trong lòng hắn, lúc này nàng bá» vây giữa thân thá» hắn cùng hòn giả sÆ¡n, không thá» nhúc nhích.
“Buông ra.” Nàng cắn rÄng nói.
“Nàng làm sao váºy?” Giá»ng nói cá»§a hắn vẫn bình thản như trưá»c, còn mang theo ý cưá»i,“Vô duyên vô cá» giáºn dá»i ai váºy?”
“Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©!” Tá»ch Nhan chán ghét thái Äá» tránh nặng tìm nhẹ cá»§a hắn, quyết Äá»nh Äi thẳng vào vấn Äá», “Mẫu ÄÆ¡n Äến tá»t cùng là thân pháºn gì?”
Hoàng Äế Thanh VÅ© cúi Äầu nhìn nàng, Äôi mắt thâm thúy như có thá» nháºn chìm ngưá»i khác nhưng không Äáp lá»i.
“Ngay từ Äầu, nàng chính là ngưá»i cá»§a chàng, có phải hay không?” Tá»ch Nhan không kiên nhẫn chá» câu trả lá»i cá»§a hắn,“Tháºt ra nàng chính là ngưá»i cá»§a chàng trà trá»n vào Bách Hoa Lâu Äá» thám thính tin tức, nhưng không nghÄ© rằng ta sẽ Äi vào trong Äó...... Khó trách lúc ấy Tháºp Nhá» Äá»t nhiên nhá» tá»i nàng, còn nói chàng nhất Äá»nh sẽ thích nàng...... Ngay từ Äầu chàng Äã gạt ta!”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn lẳng lặng nhìn nàng, há»i lâu sau má»i lãnh Äạm cưá»i lên tiếng: “Ta Äã lừa nàng chuyá»n gì? Ta chưa từng nói qua Mẫu ÄÆ¡n không phải ngưá»i cá»§a ta, chá» vì nàng không biết thôi.”
“Các ngưá»i hợp nhau lừa gạt ta!” Tá»ch Nhan dùng sức giãy ra, trên lưng Äá»t nhiên Äụng vào phần nhô ra cá»§a tảng Äá, nhất thá»i Äau không chá»u ná»i, nhá»n không ÄÆ°á»£c hít vào.
Thấy thế, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ôm nàng vào trong ngá»±c, xoay vòng thay Äá»i vá» trí cá»§a hai ngưá»i, vừa vươn tay giúp nàng xoa chá» bá» Äụng vào, vừa cưá»i nhẹ nói: “Nhan Nhan, ta cÅ©ng chưa từng nói vá»i nàng, nàng ta là nữ nhân cá»§a ta.”
Tá»ch Nhan cắn rÄng nhìn hắn. Những lá»i hắn nói rõ ràng Äá»u Äúng, nhưng Tá»ch Nhan làm sao chá»u Äá» hắn lừa gạt như váºy? Hắn quả tháºt không lừa gạt nàng Äiá»u gì cả nhưng lại lợi dụng sá»± hiá»u lầm cá»§a nàng vá» má»i chuyá»n, tạo ra má»t cái bẫy Äá» cho nàng tá»± sa vào.
Nhưng nàng cÅ©ng biết rõ trong chuyá»n cá»§a Mẫu ÄÆ¡n, hắn lừa gạt nàng cÅ©ng chá» vì nàng. Tuy có cảm giác bức bách nhưng là Tá»ch Nhan cÅ©ng biết, nếu như hắn không bức bách nàng, nàng sẽ không ngã vào vòng tay cá»§a hắn, cÅ©ng sẽ không có giá» phút này, trong lòng nàng vá» ngá»t ngào cùng chua xót hòa lẫn vào nhau..
Sau má»t lúc lâu, nàng khẽ hừ má»t tiếng xoay Äầu nhìn Äi nÆ¡i khác, cảm giác tay hắn vẫn cháºm rãi xoa chá» Äau Äá»n trên lưng mình, cuá»i cùng nàng má»m ngưá»i tá»±a vào trong lòng hắn: “Tháºt ra chàng không làm gì có lá»i vá»i ta, lúc này Äây ta không nên cùng chàng so Äo chá» là......”
Hắn á» nàng bên tai cưá»i khẽ má»t tiếng: “Trá» vá» phòng Äá» ta nhìn xem vết thương trên lung nàng.”
Kết quả là bá» thương tháºt, trên tấm lưng trắng như ngá»c hiá»n rõ má»t vùng tím xanh, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cau mày thoa thuá»c mỡ cho nàng.
Tá»ch Nhan không nhìn thấy vết thương kia, nhưng lúc hắn bôi thuá»c lại cảm thấy Äau, ná»a thá»±c ná»a giả báºt khóc nức ná».
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bất Äắc dÄ© cưá»i cưá»i, cúi ngưá»i xuá»ng phá»§ lên Äôi môi cá»§a nàng, khí lá»±c trên tay tÄng thêm, quả nhiên nàng liá»n nhấc ngưá»i lên, vòng tay ôm cá» hắn, thừa dá»p hắn buông mình ra, thá» hào há»n nói: “Nhẹ chút nha, Äau......”
Hắn vẫn cưá»i như trưá»c, bàn tay Äá»u Äặn thoa thuá»c cho Tá»ch Nhan, Tá»ch Nhan chá» cảm thấy cảm giác nóng nóng Äánh úp lại, không còn cảm giác Äau Äá»n như lúc trưá»c, bèn tá»±a vào gáy hắn thoải mái thá» dài.
“Phụ hoàng cá»§a chàng tìm chàng nói chuyá»n gì?” Sau má»t lúc lâu, nàng má»i nhá» há»i hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhấc mi nói: “Trao Äá»i chuyá»n Äại hôn thôi.”
“Äại hôn?” Tá»ch Nhan hít vào má»t hÆ¡i, bá»ng nhiên ho khan dữ dá»i, há»i lâu sau má»i dừng lại ÄÆ°á»£c,“Äại hôn cá»§a ai?”
“Ta, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©......” Hắn cháºm rãi kéo nàng lại gần, làm cho hai ngưá»i trán chạm trán vá»i nhau, “Äại hôn cùng tiá»u thư Vi Chi.”
“Äằng” Trên mặt Tá»ch Nhan Äá»t nhiên nóng như lá»a, nhìn hắn, trong lòng có thứ gì Äó ấm áp trào dâng, khắc chế không ÄÆ°á»£c ngã vào trong lòng hắn, nhẹ ná» nụ cưá»i.
“Äợi chút, váºy Nhan Nhan thì sao? Từ nay vá» sau, trên Äá»i này tháºt sá»± không có Nhan Nhan tá»n tại sao?”
“Tá»ch Nhan quáºn chúa? Từ ba tháng trưá»c, ÄÆ°á»£c an táng bằng nghi lá» long trá»ng dành cho Hoàng phi.” Khi hắn nói xong câu này, không Äợi Tá»ch Nhan phục há»i tinh thần liá»n cúi Äầu hôn môi nàng, nhẹ nhàng khiêu khích cái lưỡi Äinh hương cá»§a nàng.
Mãi cho Äến hắn cháºm rãi tra tấn mình xong, Tá»ch Nhan má»i Äá»t nhiên phục há»i tinh thần lại – thì ra mình lại bá» hắn tính kế! Nói cái gì Äá»i trưá»c cá»§a nàng sá»ng hay chết Äá»u do nàng Äá»nh Äoạt, thì ra sá»m Äã do hắn quyết Äá»nh rá»i!
Chương 107
Ánh nắng sau giữa trưa tháºt ấm áp, má»t mình Tá»ch Nhan ngá»i dưá»i giàn hoa trong vưá»n phÆ¡i nắng, vừa lÆ¡ Äãng nhấc Äầu lại thấy má»t thân ảnh yá»u Äiá»u Äi ngang qua, không hiá»u sao nàng bá»ng gá»i ra tiếng: “Mẫu ÄÆ¡n cô nương!”
Mẫu ÄÆ¡n quay Äầu, dừng bưá»c má»t chút má»i tiến vào hoa viên:“Tham kiến Thất hoàng phi.”
Tá»ch Nhan má»m cưá»i, ý bảo nàng ngá»i xuá»ng: “Không cần Äa lá» .”
“Không biết Thất hoàng phi có gì chá» giáo?” Mẫu ÄÆ¡n ngá»i xuá»ng, vẫn giữ bá» dạng ôn nhu ngoan ngoãn như trưá»c.
“Chá» giáo thì không dám, bằng không lão Tháºp Nhất chá» sợ háºn không thá» Än tươi nuá»t sá»ng ta.” Tá»ch Nhan bÄ©u môi, bắt gặp trên mặt Mẫu ÄÆ¡n á»ng Äá» lên, má»i vừa lòng ná» nụ cưá»i, dừng má»t chút rá»i nói: “Ngươi Äi theo Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ bao giá»?”
“Vài nÄm trưá»c.” Mẫu ÄÆ¡n trả lá»i má»t cách chi tiết, “Sau khi Uyá»n Lam quáºn chúa qua Äá»i, nô tỳ liá»n Äi theo Thất gia .”
“Uyá»n Lam quáºn chúa?” Trong lòng Tá»ch Nhan chợt cÄng thẳng, cắn môi dưá»i, “Sao lại có quan há» tá»i Uyá»n Lam quáºn chúa?”
Mẫu ÄÆ¡n hÆ¡i cúi Äầu nói: “Nô tỳ tháºt ra là tỳ nữ bên ngưá»i Uyá»n Lam quáºn chúa, sau lại quáºn chúa qua Äá»i, Thất gia niá»m tình cá»§a Uyá»n Lam quáºn chúa nên thu nháºn nô tỳ. Äá» báo Äáp Thất gia, nô tỳ cam nguyá»n vì Thất gia làm viá»c.”
Giá» này khắc này, lòng dạ Tá»ch Nhan Äá»u Äặt trên ngưá»i vá» Uyá»n Lam quáºn chúa kia, làm sao còn nghe ÄÆ°á»£c gì nữa, vừa quay Äầu liá»n há»i: “ Tình cảm cá»§a Thất gia cùng Uyá»n Lam quáºn chúa tá»t lắm sao? Ta nghe nói nÄm Äó hắn cầu xin cả má»t Äêm trưá»c tẩm cung cá»§a Hoàng Thượng, Hoàng Thượng má»i Äáp ứng hôn sá»± cá»§a hắn cùng Uyá»n Lam quáºn chúa, có phải hay không?”
Mẫu ÄÆ¡n nghe váºy, ngẩng Äầu lên tinh tế Äánh giá Tá»ch Nhan rá»i má»i thản nhiên nói: “ Tình cảm cá»§a Thất gia cùng Tấn Dương công chúa vô cùng tá»t, nên tình cảm cá»§a quáºn chúa cùng Thất gia tá»± nhiên cÅ©ng là vô cùng tá»t , chá» tiếc, trá»i không chiá»u lòng ngưá»i......”
Tim Tá»ch Nhan Äáºp mạnh và loạn nhá»p má»t lát, rá»i cúi Äầu “Ừ” má»t tiếng, dá»±a vào lưng ghế xuyên qua khe há» cá»§a giàn hoa nhìn vá» phía bầu trá»i trong xanh trên cao.
Không biết vì sao, bầu trá»i lúc Äầu nhìn rất thoải mái dá» chá»u nhưng chá» trong nháy mắt Äã trá» nên chói mắt.
Tá»ch Nhan cảm thấy Äôi mắt Äau xót, vá»i nhắm chặt mắt lại, sau má»t lúc má»i má» ra, suy nghÄ© há»i lâu má»i tiếp tục há»i: “Äúng rá»i, ngươi nói tình cảm cá»§a Tấn Dương công chúa vá»i hắn tá»t lắm, vì sao ta lại chưa bao giá» gặp vá» Hoàng cô này?”
Mẫu ÄÆ¡n thấy bá» dạng cá»§a nàng dưá»ng như có chút không thích hợp, muá»n nói gì Äó nhưng nén lại, cuá»i cùng chá» trả lá»i nghi vấn cá»§a nàng.
Thì ra Tấn Dương công chúa từ sau khi Uyá»n Lam quáºn chúa qua Äá»i trá» nên thương tâm quá Äá», hiá»n nay vẫn không á» tại kinh thành, mà cùng Phò mã gia á» tại vùng ngoại thành trong má»t biá»t viá»n, ngày Äêm canh giữ lÄng má» nữ nhi.
Nghe váºy, trong lòng Tá»ch Nhan bá»ng nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cá» ngá»i má»t lát cùng Mẫu ÄÆ¡n nói chuyá»n thêm vài câu liá»n Äứng dáºy Äi vào phòng.
Tháºt ra Äây chính là phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, trong phòng Äá»u tràn ngáºp hÆ¡i thá» cá»§a hắn, Tá»ch Nhan nhất thá»i cảm thấy choáng váng Äầu, nàng Äứng dá»±a vào cá»a, cháºm chạp không Äi vào, cuá»i cùng nhá»n không ÄÆ°á»£c ngã ngá»i trưá»c cá»a.
Ngay cả bản thân cÅ©ng không biết vì sao tâm Äá»t nhiên loạn thành như váºy. Là bá»i vì hôn sá»± Äã qua cá»§a hắn cùng Uyá»n Lam quáºn chúa kia sao? Tá»ch Nhan nghÄ© không thông, chá» cảm thấy hẳn là phải còn có chuyá»n gì nữa má»i có thá» làm cho nàng bất an Äến váºy.
Trong lòng giá»ng như có ngá»n lứa Äang bùng lên, muá»n phát tiết ra ngoài.
Vì thế khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ trong cung trá» vá», lúc bưá»c vào phòng ÄÆ°Æ¡ng nhiên trá» thành má»i lá»a cho Tá»ch Nhan phát tiết.
“Phanh” má»t tiếng, hắn vừa má»i Äi vào, Äá»t nhiên nghênh Äón hắn là má»t váºt thá» bay Äến, cÅ©ng may thân thá»§ hắn nhanh nhẹn, sau khi tránh ÄÆ°á»£c liá»n nghe thấy thanh âm vỡ vụn cá»§a váºt kia bá» ná»n vào khung cá»a, quay Äầu nhìn lại thì ra là má»t cái gá»i Äầu bằng sứ.
Tá»ch Nhan dùng chÄn phá»§ qua Äầu, vẫn nằm không nhúc nhích.
Thấy thế, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không nói gì, chá» thản nhiên phân phó ngưá»i quét dá»n sạch sẽ những mảnh sứ vỡ vụn, kế tiếp lại gá»i nha hoàn tiến vào hầu hạ mình thay quần áo, sau khi cháºm rãi thay triá»u phục, hắn ngá»i xuá»ng bên giưá»ng Äá»i giày.
Sau má»t lúc lâu, hắn má»i quay Äầu nhìn vá» phía ngưá»i nằm trong á» chÄn vẫn không nhúc nhích kia, cưá»i khẽ má»t tiếng :“ Ngá»§ thẳng từ sáng Äến bây giá» vẫn không dáºy ná»i ư? Ta không nhá» rõ mình ép buá»c nàng má»t má»i như váºy từ bao giá».”
Tá»ch Nhan hừ lạnh má»t tiếng, không nói lá»i nào.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên nhíu mày: “Tá»t lắm, nàng tiếp tục nghá» ngÆ¡i, ta Äến thư phòng trưá»c.”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan rá»t cục không thá» nhá»n ÄÆ°á»£c nữa, xoay ngưá»i báºt dáºy, cÅ©ng không thèm liếc mắt nhìn tá»i hắn má»t cái, láºp tức hưá»ng ra cá»a há»i: “Bích Khuê, ta bảo ngươi thu dá»n phòng, ngươi Äã thu dá»n chưa?”
Bích Khuê Äứng á» cá»a, do dá»± mãi, trong lòng run sợ trả lá»i: “Há»i cô nương, Äã thu dá»n xong rá»i.”
Tá»ch Nhan ngá»i dáºy mang giày vào, vừa muá»n Äứng lên, lại bá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giữ chặt: “Thu dá»n phòng gì chứ.”
Tá»ch Nhan quay Äầu, trừng mắt nhìn hắn, cưá»i khẽ lên: “Phòng cá»§a ta nha. Trong lúc này ta cùng vá»i Thất gia còn chưa có quan há» gì Äâu, chúng ta làm sao có thá» á» chung má»t phòng?”
Nghe váºy, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nheo mắt lại, bạc môi gợi lên ý cưá»i tà má»: “Sao, không có gì quan há» gì sao?”
Tá»ch Nhan há»c theo khẩu khí cá»§a hắn: “Sao, có quan há» sao? Ta là gì cá»§a chàng chứ?”
Hắn vẫn giữ nụ cưá»i như trưá»c, ánh mắt trá» nên thâm thúy.
Tá»ch Nhan có trá»±c giác không tá»t, nhấc chân liá»n chạy Äi, ngay lúc Äó, bá»ng nhiên trá»i nghiêng Äất ngã, nàng bá» hắn áp Äảo trên giưá»ng.
MÅ©i ká» mÅ©i, trán chạm trán, giá»ng nói cá»§a hắn trầm thấp làm say lòng ngưá»i: “Äêm qua, Äêm trưá»c, cả ngày lẫn Äêm trưá»c nữa, Nhan Nhan nÆ¡i này...... NÆ¡i này......”
Hắn vừa nói, tay vừa di chuyá»n khắp trên ngưá»i Tá»ch Nhan, chạm vào những nÆ¡i mẫn cảm cá»§a nàng, “Ta biết toàn bá» vá» thân thá» Nhan Nhan...... Nhan Nhan cÅ©ng biết toàn bá» vá» thân thá» ta, nàng nói xem như váºy là quan há» gì?”
Trong lá»i nói cá»§a hắn không chút nào che dấu ái muá»i cùng lá» mãng, làm cho Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c Äá» mặt.
Nhưng mà, tuy rằng là xấu há», nhưng trong lòng Tá»ch Nhan lại rất minh bạch, cảm giác tay hắn sắp cá»i bá» quần áo cá»§a mình, Tá»ch Nhan Äá»t nhiên ngá»i dáºy, Äẩy mạnh vào ngưá»i hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Không nên Äụng vào ta.”
Chương 108
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không Äá» phòng nàng Äá»t nhiên lại có hành Äá»ng như thế, thân mình lảo Äảo má»t chút, suýt nữa ngã xuá»ng giưá»ng, trong nhất thá»i liá»n thay Äá»i sắc mặt, má»t lần nữa Äè lên thân thá» cá»§a nàng, thấp giá»ng nói: “Nàng làm sao váºy?”
Tá»ch Nhan cÄm tức giÆ¡ chân Äá vào ngưá»i hắn, thế nhưng sức cá»§a nàng và hắn chênh lá»ch quá lá»n, rá»t cục vẫn là bại tráºn, cuá»i cùng nàng nhắm mắt lại, nằm yên dưá»i thân hắn, không nói không rằng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn bá» dáng cá»§a nàng, vẻ mặt vừa bất Äắc dÄ© vừa buá»n cưá»i: “Nói cho ta biết, rá»t cuá»c nàng làm sao váºy?”
“Chàng tá»± há»i chính mình Äi!” Há»i lâu sau, Tá»ch Nhan má»i miá» n cưỡng Äáp má»t câu, tiếp theo lại nhá»n không ÄÆ°á»£c há»c mắt Äá» lên, “Chàng Äứng lên, Äừng Äè nặng ta.”
Vì thế hắn ôm nàng nằm xoay lại, Äá»i tư thế thành nàng nằm trong lòng hắn, Tá»ch Nhan nhân cÆ¡ há»i này chá»ng thân mình hắn nhảy xuá»ng giưá»ng, xoay ngưá»i liá»n chạy tá»i cá»a phòng.
“Chạy cái gì?” Tay chân hắn tháºt nhanh nhẹn, chá» trong nháy mắt liá»n chắn trưá»c mặt nàng, Tá»ch Nhan Äâm tháºt mạnh vào ngưá»i hắn, mÅ©i hắn bá» nàng Äâm vào sinh Äau kêu lên, âm thanh cá»§a hắn mang theo sá»± tức giáºn.
Tá»ch Nhan giương mắt nhìn hắn, quả nhiên thấy trên mặt hắn xuất hiá»n vẻ mặt lạnh lẽo xa lạ, trong nhất thá»i, tâm nàng phát lạnh, vừa má»i lui ra phía sau vài bưá»c, lại bá» hắn kéo vào trong lòng, ngữ khí cá»§a hắn dá»u Äi: “Tuy nói nữ tá» vui buá»n thất thưá»ng nhưng ta quả tháºt không biết Nhan Nhan cÅ©ng như váºy, rá»t cuá»c là vì sao?”
Tá»ch Nhan rá»t cục tá»nh táo lại, vuá»t vuá»t mái tóc có chút há»n Äá»n cá»§a mình, hít sâu má»t hÆ¡i, ná» nụ cưá»i quyến rÅ© vá»i hắn: “Thất gia coi như ta cá» tình gây sá»± là ÄÆ°á»£c, sá»± tháºt cÅ©ng Äang là như thế không phải sao?”
Ánh mắt thâm thúy cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chợt ná»i lên thần sắc khác thưá»ng, thản nhiên nói: “Nàng không muá»n á» cùng phòng vá»i ta.”
“Không muá»n.”
“Tá»t lắm, tùy nàng.” Hắn rá»t cục không ngÄn cản cÅ©ng không dá» dành nàng nữa, buông tay nàng ra, nghiêng ngưá»i tránh nàng, sau Äó Äi thẳng ra ngoài cá»a.
Trong phòng giá» chá» còn lại có Tá»ch Nhan má»t mình Äứng á» nÆ¡i Äó, tim Äáºp mạnh và loạn nhá»p, kinh ngạc, tháºt lâu vẫn chưa há»i phục lại.
Äến buá»i chiá»u, hai ngưá»i quả thá»±c phân phòng mà ngá»§.
Tá»ch Nhan ngá»§ á» trên giưá»ng sạch sẽ mát mẻ, nhưng làm cách nào cÅ©ng ngá»§ không ÄÆ°á»£c, nàng nằm lÄn qua lá»n lại, trong Äầu Äá»u nhá» Äến cái ôm ấp áp cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Ép buá»c cả má»t Äêm, lúc bình minh lên, Tá»ch Nhan báºt dáºy, gá»i ngưá»i tiến vào trang Äiá»m cho mình.
Hạ nhân vào bẩm báo nói rằng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© còn chưa thức dáºy, Tá»ch Nhan nghe váºy, chá» lạnh lùng cưá»i: “Hắn có thức dáºy hay không ta không quan tâm, ta muá»n ra ngoài má»t chuyến!”
“Cô nương muá»n Äi ra ngoài?” Bích Khuê chần chá» má»t lát,“Cần phải bẩm cáo Thất gia trưá»c Äã.”
“Không cần.” Tá»ch Nhan lấy cây trâm nàng không thích từ trên Äầu xuá»ng, thuáºn tay ném lên bàn trang Äiá»m, lạnh lùng nói, “Trưá»c sau gì hắn cÅ©ng biết, cần gì phải bẩm báo.”
Sá»± tháºt là như thế. Vô luáºn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© có biết hay không, phía sau nàng vẫn luôn có các thá» vá» há» tá»ng, lúc nào cÅ©ng không xa không gần Äi theo sau.
Xe ngá»±a từ phá»§ hoàng tá» xuất phát, láºp tức hưá»ng tá»i cá»ng thành, Äi gần má»t canh giá», sắc trá»i ngày càng sáng rõ, ngưá»i Äi trên ÄÆ°á»ng cÅ©ng dần dần Äông hÆ¡n.
Cá»ng thành lúc nào cÅ©ng có ngưá»i qua kẻ lại, bá»n thá» vá» giữ thành không dám có chút lÆ¡ là, Äợi Äến khi xe ngá»±a Tá»ch Nhan Äi tá»i cá»a thành, liá»n bá» ngÄn lại. Thá» vá» muá»n xem xét bên trong xe ngá»±a, Bích Khuê làm sao dám cho bá»n há» công khai nhìn Tá»ch Nhan như váºy, tất nhiên là không thuáºn theo, trong lúc giằng co, Bích Khuê Äá»t nhiên nhìn thấy má»t thân ảnh quen thuá»c, láºp tức hô to: “Tháºp Nhất gia!”
NÆ¡i này chính là con ÄÆ°á»ng ra vào thành quan trá»ng do Tháºp Nhất phụ trách, hắn hôm nay vừa vặn tá»i tuần tra á» Äây, không ngá» lại thấy xe ngá»±a phá»§ Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, liá»n giục ngá»±a tiến lên xem, khi nhìn thấy Bích Khuê thì hắn dưá»ng như hiá»u ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, bàn cho bá»n thá» vá» lui ra, lúc này má»i giá» mành xa, nhíu mày nhìn vá» phía Tá»ch Nhan Äang ngá»i yên bên trong: “Thất tẩu muá»n Äi Äâu váºy?”
Lúc bấy giá», Tá»ch Nhan má»i cháºm rãi má» mắt ra, không mặn không nhạt Äáp má»t câu: “Ra khá»i thành Äi dạo má»t chút.”
Tháºp Nhất cưá»i nói: “Thất tẩu muá»n ra khá»i thành? Không biết Thất ca biết hay không?”
“Váºy thì sao?” Tá»ch Nhan trợn to mắt lên, không kiên nhẫn nói.
Tháºp Nhất bất Äắc dÄ© lắc lắc Äầu: “Thất tẩu, tẩu cÅ©ng không phải không biết tẩu cùng thất ca...... Má»t nÄm trưá»c không biết vì sao tẩu thoát ÄÆ°á»£c ra khá»i thành, từ Äó biến mất vô tung vô tích, cÅ©ng từ Äó Äá» má»i hiá»u ra tính tình cá»§a Thất ca. Má»t lần cÅ©ng không sao, nếu xảy ra lần nữa, thì...... Äá» tháºt sá»± là không Äảm ÄÆ°Æ¡ng ná»i.”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan bá»ng cảm thấy không kiên nhẫn, chá» chá» thá» vá» phía sau: “Äá» thấy không? Ta bất quá chá» nghe nói tình cảm cá»§a Uyá»n Lam quáºn chúa cùng thất gia vô cùng tá»t, nàng ÄÆ°á»£c an táng á» nghiã trang nên ta muá»n Äi bái tế má»t phen, Äá» lại nhiá»u lần ngÄn cản như váºy là có ý gì?”
“Uyá»n Lam?” Không biết vì sao, chá» má»t thoáng Tháºp Nhất lại bày ra bá» dạng kinh hãi, ngay cả ánh mắt cÅ©ng rá»i loạn cả lên, “Thất tẩu, tẩu muá»n Äi bái tế Uyá»n Lam?”
Tá»ch Nhan liếc mắt nhìn hắn: “Không thá» sao?”
Tháºp Nhất có miá»ng mà nói không nên lá»i, lo lắng má»t lúc lâu má»i lên tiếng: “Váºy chá» Äá» Äi bẩm báo cho Thất ca, sau Äó Äá» cho Thất ca ÄÆ°a Thất tẩu Äi, ÄÆ°á»£c không?”
Tá»ch Nhan nhìn thấy bá» dạng cá»§a hắn, bá»ng cảm thấy nghi ngá», cưá»i lạnh má»t tiếng nói: “Ta càng muá»n giá» này khắc này Äi nay, Äá» thấy thế nào?”
Dứt lá»i liá»n thúc giục kia xa phu khá»i hành.
Tháºp Nhất chá» sợ ngÄn nàng lại cÅ©ng nói không rõ ràng, bá»i váºy cÅ©ng chá» có thá» Äá» nàng Äi, Äợi cho xe ngá»±a vừa ra khá»i thành, má»i vá»i vàng quay ngá»±a chạy vá» hưá»ng phá»§ Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Vừa vào cá»a phá»§, nhìn thấy trong phá»§ vẫn có không khí yên tÄ©nh, chá» có trong viá»n cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, quản gia Äi tá»i Äi lui á» cá»a má»t cách tiêu sái, nhưng bá» dáng cá»§a hắn là không dám Äi vào quấy rầy.
“Thất gia Äâu?”
Thôi Thiá»n Duyên vừa nhìn thấy hắn, láºp tức giá»ng như thấy cứu tinh tá»i: “Tháºp Nhất gia, Thất gia Äêm qua trưá»c khi nghá» ngÆ¡i phân phó không ÄÆ°á»£c quấy rầy, Äến giá» này ngài vẫn còn chưa thức dáºy, nô tài cÅ©ng không dám --”
Tháºp Nhất không Äợi hắn nói xong, liá»n vung tay áo, vá»i vàng Äi vào trong phòng, liá»u lÄ©nh liá»n Äẩy cá»a phòng ra: “Thất ca.”
Ngoài ý muá»n là trong phòng ngoài Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không có ai, hắn tá»±a vào Äầu giưá»ng, lẳng lặng chÆ¡i Äùa cùng vá»i ngá»c trâm trên tay. Dáng vẻ tá»±a há» cả má»t Äêm không ngá»§.
Hắn nghe thấy tiếng nói má»i ngẩng Äầu lên: “Sao Äá» lại tá»i Äây?”
Tháºp Nhất thá» há»n há»n nói: “Chuyá»n lá»n rá»i. Thất tẩu Äi Äến nghÄ©a trang, nói muá»n bái tế Uyá»n Lam!”
Thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng dưng ngưng lại, tiếp theo nhanh chóng xoay ngưá»i báºt dáºy.
Chương 109
Trong nghÄ©a trang, những cây tùng, cây bách dày Äặc tạo nên không khí dá» thưá»ng yên tÄ©nh thanh u, tuy không có sá»± khí phái cá»§a nghÄ©a trang hoàng gia nhưng lại có phong cách rất cá» xưa.
Tá»ch Nhan lẳng lặng Äứng trưá»c má»t má» phần nằm á» má»t nÆ¡i tách biá»t trông rất cô ÄÆ¡n, má» phần Äó tuy rằng thấp bé nhưng sạch sẽ, không nhiá» m má»t hạt bụi, Äá»§ Äá» thấy ÄÆ°á»£c có ngưá»i thưá»ng xuyên quét dá»n. Trưá»c má» phần kia là tấm bia Äá có khắc chữ ‘ái nữ Uyá»n Lam chi má»’ – nét chữ cứng cáp hữu lá»±c, nhưng lại lá» ra sá»± bi thương.
Tá»ch Nhan không biết vì sao Äá»t nhiên lại rung Äá»ng trong tâm, quay ngưá»i phân phó Bích Khuê: “Mang nhang Äèn, giấy tiá»n vàng bạc cùng Äá» cúng trong xe ngá»±a ra cho ta.”
Bích Khuê vâng lá»nh xoay ngưá»i Äi ra xe ngá»±a, chá» còn lại Tá»ch Nhan lẳng lặng Äứng á» nÆ¡i Äó. Äá»t nhiên má»t chiếc lá rụng không biết từ chá» nào bay tá»i, trong lòng Tá»ch Nhan chợt Äá»ng, tiến lên nhặt chiếc lá Äó.
“A.” Bá»ng dưng, phía sau nàng vang lên má»t giá»ng nói ôn nhuáºn nhu hòa,“Cám Æ¡n cô nương Äã giữ cho má» phần cá»§a tiá»u nữ ÄÆ°á»£c sạch sẽ.”
Rõ ràng giá»ng nói giá»ng như Äã từng quen biết.
Giá»ng nói giá»ng như Äã từng quen biết, sá»± ôn nhu kia, sá»± từ ái kia cÅ©ng giá»ng như Äã từng quen biết.
Toàn thân Tá»ch Nhan bá»ng nhiên cứng Äá», tim Äáºp mạnh và loạn nhá»p Äứng im tại chá», thế nhưng nếu không nhúc nhích, những ký ức xa xưa nàng từng cá» lãng quên bá»ng nhiên ùn ùn kéo tá»i --
“Nhan Nhan, gá»i phụ than Äi.”
“Nhan Nhan yêu nhất kẹo há» lô, phụ thân Äi mua cho con!”
“Nhan Nhan ngoan, á» chá» này chá» phụ thân, phụ thân Äi mua Äá» chÆ¡i cho Nhan Nhan.”
......
“Cô nương biết tiá»u nữ sao?” Chá»§ nhân cá»§a giá»ng nói kia cháºm rãi Äi Äến, vẫn không liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan má»t cái, Äi Äến thu dá»n tàn tro cá»§a giấy tiá»n vàng bạc trưá»c má» bia.
Vì thế, bóng dáng cao to kia, mái tóc Äiá»m hoa râm kia Äá»u Äáºp vào trong mắt Tá»ch Nhan. Cảnh tượng trưá»c mắt hiá»n ra rõ rang như váºy cùng vá»i ký ức từ xa xưa dá»i vá» làm cho nàng chấn Äá»ng mạnh sau Äó dần thanh tá»nh lại.
Rất muá»n cưá»i, là cưá»i lạnh, hay là cưá»i khá».
Uyá»n Lam quáºn chúa, chính là nữ nhi cá»§a ông ta?
Äến khi nam nhân trưá»c mặt nàng cháºm rãi Äứng dáºy, quay mặt vá» phía nàng, Tá»ch Nhan má»i báºt cưá»i nói: “LÄng tưá»ng quân, Äã lâu không gặp.”
CÆ¡ thá» LÄng Chiếu chấn Äá»ng mạnh, gần như khiếp sợ nhìn Tá»ch Nhan trưá»c mắt, lúc Äầu trên mặt còn mang vẻ ôn nhuáºn cùng bi thương nhưng trong nháy mắt khuôn mặt trá» nên tái nhợt: “Nhan Nhan......”
“Ha!” Tá»ch Nhan không chút khách khí báºt cưá»i thành tiếng, ngẩng Äầu nhìn hắn, “LÄng tưá»ng quân vẫn còn nháºn ra ta, tháºt Äúng là hiếm có.”
Khóe miá»ng LÄng Chiếu co rút lại, khóe mắt bá»ng dưng xuất hiá»n sá»± suy sụp mà trưá»c Äó nàng không nhìn thấy, trong miá»ng không lặp Äi lặp lại tên Tá»ch Nhan: “Nhan Nhan......”
Äúng lúc này, Äá»t nhiên Bích Khuê Äi lấy nhang Äèn quay trá» lại, khi thấy LÄng Chiếu bèn hành lá» : “Nô tỳ tham kiến Phò mã gia.”
Lá»i còn chưa dứt, nhang Äèn giấy tiá»n vàng bạc trong tay nàng Äá»t nhiên bá» Tá»ch Nhan Äoạt lấy, chá» thấy Tá»ch Nhan cá» quái cưá»i lạnh, sau Äó hai tay vung lên tháºt mạnh, nhang Äèn giấy tiá»n vàng bạc tung bay Äầy trá»i, sau Äó rÆ¡i Äầy lên má» phần phía trưá»c.
Khuôn mặt LÄng Chiếu càng co rút lại, nhưng vẫn Äứng yên không Äá»ng Äáºy .
“Lam nhi!” Bá»ng dưng có tiếng la thê lương cá»§a nữ tá» truyá»n Äến, sau Äó xuất hiá»n á» trong mắt Tá»ch Nhan là má»t thân ảnh vá»i vàng chạy Äến, tuy vá»i vàng nhưng vẫn giữ ÄÆ°á»£c phong thái yá»u Äiá»u.
Nàng thấy má»t ngưá»i phụ nữ liá»u lÄ©nh nhào xuá»ng ôm lấy má» phần, dùng tay gạt ra tất cả nhang Äèn giấy tiá»n vàng bạc bá» Tá»ch Nhan ném Äi, giá»ng như sợ làm Äau nữ nhi cá»§a bà.
Tấn Dương công chúa, thì ra chính là bà ta. Ánh mắt Tá»ch Nhan di chuyá»n từ trên ngưá»i bà ta Äến trên ngưá»i LÄng Chiếu.
Thì ra, Äây ngưá»i Äàn bà làm cho hắn bá» vợ từ con.
“A Chiếu.” Sau khi Tấn Dương công chúa sá»a sang lại má» phần cá»§a nữ nhi xong bèn Äứng dáºy gá»i LÄng Chiếu, bà Äi Äến bên cạnh nắm lấy bàn tay ông ta, cùng ông ta mưá»i ngón tay giao nhau, sau Äó nhìn vá» phía Tá»ch Nhan trong ánh mắt ẩn chứa Äá»ch ý, “Nàng ta là ai, vì sao phải Äá»i xá» vá»i Lam nhi như váºy?”
Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, nhíu mày nói: “Tấn Dương công chúa há»i ông ta ta là ai, quả tháºt Äã há»i Äúng ngưá»i rá»i. LÄng tưá»ng quân, ông nói cho bà ta ta là ai Äi.”
LÄng Chiếu không thá» má» miá»ng ná»i, há»i lâu sau, cuá»i cùng má»i thá»t ra hai chữ: “Nhan Nhan.”
Tấn Dương công chúa Äầu tiên là ngẩn ra, nhưng láºp tức thân mình cÅ©ng cứng ngắc.
Từ xa có tiếng vó ngá»±a truyá»n Äến, càng ngày càng Äến gần, cuá»i cùng dừng lại phía sau Tá»ch Nhan. Trên lưng ngá»±a là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phong trần má»t má»i, hắn còn chưa xoay ngưá»i xuá»ng ngá»±a nhưng thần sắc Äã ngưng trá»ng lại.
“Lão Thất.” Tấn Dương công chúa gá»i hắn má»t tiếng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc này má»i xuá»ng ngá»±a, cung kính khom ngưá»i hành lá» : “Cô, dượng.” Sau Äó, hắn má»i nhìn ngưá»i bên cạnh, khuôn mặt Tá»ch Nhan vô cùng bình tÄ©nh, giá»ng nói nén chặt lại: “Nhan Nhan......”
Cho Äến lúc này, Tá»ch Nhan má»i xoay mặt qua, giá»ng như vừa má»i nhìn thấy hắn, nhìn hắn ná» nụ cưá»i: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng nói cho ta biết, chàng không biết vá» dượng này cá»§a chàng là ai Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn nàng tháºt sâu, không nói gì.
Tá»ch Nhan vẫn còn Äang cưá»i, trong nụ cưá»i tá»±a há» mang theo má»t sá»± bất Äắc dÄ©, nhưng nhiá»u hÆ¡n chính là sá»± thê lương.
Tầm mắt nàng dần dần trá» nên mÆ¡ há», nàng chá» biết mình rõ ràng Äang cưá»i , vì sao gió thá»i qua lại làm trên mặt trá» nên lạnh lẽo?
“Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng Äã nói chàng sẽ không gạt ta, nhưng mà Äến tá»t cùng chàng lừa ta bao nhiêu chuyá»n?” Nàng nghe thấy thanh âm cá»§a mình, thá»±c bình tÄ©nh, gần như bình tÄ©nh Äến mức tuyá»t vá»ng.
“Vì sao?” Vẻ mặt Tá»ch Nhan tràn Äầy nưá»c mắt, má»m cưá»i nhìn hắn, bá»ng nhiên hít má»t hÆ¡i tháºt sâu, xoay Äầu nói, “Không phải chàng muá»n ta tá»± mình Äoán sao? ÄÆ°á»£c, như váºy, chính là vì muá»n chÆ¡i Äùa Äứa con gái bá» dượng mình vứt bá» sao? Hay là, bá»i vì không có cách nào cùng con gái cá»§a ông ta tiếp tục má»i lương duyên nên nghÄ© dùng má»t Äứa con gái khác cá»§a ông ta Äến thay thế? Hay còn có nguyên nhân khác? Nhưng mà ta Äoán không ra Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©...... Chàng có biết, từ sau khi gặp gỡ chàng, ta trá» nên ngu ngá»c, ta cÆ¡ há» ngá»c không ai bằng, chàng không nói, ta Äoán như thế nào Äây?”
“Nhan Nhan.” Thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tuy rằng ngưng trá»ng nhưng vẫn bình tÄ©nh, vươn tay ra giữ nàng lại, nhìn khuôn mặt dẫm lá» cá»§a nàng cảm thấy trong lòng như có ai hung hÄng Äấm hắn, “Ta biết ta hiá»n tại ta nói gì nàng Äá»u không nghe ÄÆ°á»£c, chá» nàng tá»nh táo lại, ta sẽ nói cho nàng toàn bá» má»i chuyá»n.”
Hai mắt Tá»ch Nhan Äẫm lá» mê ly, trong mắt nàng, khuôn mặt hắn cÅ©ng vỡ tan thành nhiá»u mảnh nhá»: “Chá» ta tá»nh táo lại? Khi nào thì tá»nh? Äến...... lúc ta chết sao?”
Chương 110
“Nhan Nhan?” Nghe váºy, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhất thá»i nhíu mày chặt lại, Äá»ng thá»i bất giác nắm tay nàng tháºt chặt.
Là sợ nàng sẽ gây ra chuyá»n gì á» Äây sao? Tá»ch Nhan Äau khá» nghÄ©, ánh mắt nhìn vá» má» bia phía trưá»c. Nếu nàng chết á» nÆ¡i này, chá» có thá» mượn dùng má» bia kia mà thôi. Hắn Äang sợ nàng là bẩn nÆ¡i yên nghá» cá»§a biá»u muá»i Äáng yêu cùa hắn sao?
Nhưng vì sao, nàng nhìn qua hai mắt Äẫm lá» mông lung, còn có thá» thấy trong mắt hắn chứa Äá»±ng thâm tình? Nhưng nàng lại không biết, thâm tình như váºy là vì ai?
“Nhan Nhan......”
Má»t thanh âm khác vang lên, cả ngưá»i Tá»ch Nhan run lên, rá»t cuá»c rá»t cuá»c không thá» khắc chế ÄÆ°á»£c nữa, Äá»t nhiên xoay ngưá»i sang chá» khác, giá»ng nói lạnh lẽo, cứng rắn, chua ngoa: “Äừng gá»i tên ta! Ông không có tư cách gá»i tên ta! Từ ngày ông bá» rÆ¡i ta, ông Äã chặt Äứt má»i quan há» giữa hai chúng ta rá»i!” Nàng bá»ng chá»c lại cưá»i lạnh lên,“Ông Äá»i vá»i ta, bất quá là má»t ngưá»i xa lạ thôi, Äừng gá»i thân thiết như váºy?”
Dứt lá»i, nàng xoay ngưá»i lại, Äá»i mặt vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, dùng sức giãy tay mình ra khá»i bàn tay Äang nắm chặt cá»§a hắn.
Hắn làm sao có thá» buông nàng ra ÄÆ°á»£c, vì thế nàng cá» gắng dùng sức, trong lúc tranh chấp, cá» tay nàng bá» ma sát Äá» bừng, ná»i Äau Äá»n từng cÆ¡n từng cÆ¡n Äánh úp nàng.
Lúc này Tá»ch Nhan chá» cảm thấy bi ai, không chá» Äau á» cá» tay, mà còn có má»t chá» khác cÅ©ng Äau, giá»ng như vỡ vụn thành từng mảnh má»t, tê tâm liá»t phế.
Nàng bá»ng dưng báºt cưá»i: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng có biết hay không, ta chưa từng thích ai như thích chàng...... Nhưng, ta sai lầm rá»i, ta tháºt sá»± rất sai lầm rá»i......”
“Phá»c” má»t tiếng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© còn chưa phục há»i tinh thần lại, trong miá»ng Tá»ch Nhan Äá»t nhiên phun ra má»t ngụm máu, bắn lên vạt áo trưá»c ngá»±c hắn, nhìn rất ghê ngưá»i.
“Nhan Nhan!” Hai giá»ng nói Äá»ng thá»i vang lên, Tá»ch Nhan vô lá»±c té ngã trong lòng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Chưa từng tuyá»t vá»ng như váºy, tuyá»t vá»ng Äến ná»i ngoại trừ cái chết không còn có thá» nghÄ© Äến Äiá»u gì khác nữa.
Nhưng mặc dù là phải chết, nàng cÅ©ng tuyá»t Äá»i không lá»±a chá»n chết kiá»u này. Nàng không có bản lãnh gì, chẳng qua, từng bái má»t vá» sư phụ tinh thông y dược, cÅ©ng tinh thông Äá»c thuáºt; Là Äá» tá» cá»§a cao nhân nên trên ngưá»i nàng ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ mang theo Äá»c dược.
Tá»ch Nhan không có bản lÄ©nh, cÅ©ng chưa bao giá» nghÄ© tá»i viá»c Äi hại ngưá»i khác, nhưng nàng không bao giá» ngá» ÄÆ°á»£c lần Äầu tiên dùng Äá»c là dùng Äá» tá»± sát, cÅ©ng chưa từng nghÄ© tá»i mình lại dùng phương thức uất ức như váºy Äá» tìm Äến cái chết, nhưng mà bây giá» nàng Äã không còn ÄÆ°á»ng sá»ng nữa.
LÄng Chiếu cả kinh, sắc mặt trắng bá»ch, trong nháy mắt, ngay cả khuôn mặt Äá»u trá» nên suy sụp.
“Nhan Nhan.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cúi Äầu gá»i nàng má»t tiếng, như thì thào, lại như thá» dài, sau Äó, nhanh chóng cúi Äầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Trong ná»i thá»ng khá» cá»±c Äá», Tá»ch Nhan chá» cảm thấy có cái gì Äó từ trong miá»ng hắn truyá»n sang, bản nÄng nàng nghÄ© Äến viá»c cá»± tuyá»t, nhưng mà ngay cả má»t tia khí lá»±c cÅ©ng không dùng ÄÆ°á»£c, Äành vô lá»±c tiếp nháºn hắn.
Trong Äầu nàng dần có ý thức, Tá»ch Nhan cháºm rãi má» mắt ra, áºp vào mắt là khuôn mặt cá»±c Äá» trầm tÄ©nh vá»i Äôi mắt rÅ© xuá»ng cá»§a hắn, bá»ng nhiên trong lúc Äó, ngay cả khí lá»±c tuyá»t vá»ng nàng cÅ©ng không có -- Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chính là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vÄ©nh viá» n bình tÄ©nh như váºy, vÄ©nh viá» n sẽ không làm cho mình lâm vào hoàn cảnh không thá» biết trưá»c.
Hắn váºy mà có thá» Äoán ÄÆ°á»£c nàng sẽ dùng Äá»c tá»± sát, tháºm chí, còn chuẩn bá» giải dược sẵn Äá» Äá»i phó.
Hắn Äến tá»t cùng biết nàng bao nhiêu? Trưá»c khi Tá»ch Nhan lâm vào hôn mê cưá»i lạnh trong lòng, trong Äầu nàng chá» có duy nhất ý tưá»ng này.
Không còn cách nào nghÄ© ngợi Äến nữa, cÅ©ng không cá»n cách nào cưá»i vá»i hắn nữa, mà tay nàng, cÅ©ng không bao giá» vươn ra kéo vạt áo hắn nữa.
Lúc này Äây, ngay cả giấc mÆ¡ nàng cÅ©ng không mÆ¡ ÄÆ°á»£c nữa, Tá»ch Nhan chìm vào bóng tá»i vô cùng vô táºn, Äau khá» dằn vặt suá»t bảy ngày má»i tá»nh lại.
Má»i thứ xung quanh vô cùng yên tÄ©nh, vẫn là phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, trong phòng thá»±c im lặng tràn ngáºp mùi thuá»c nhè nhẹ, giao hòa cùng mùi thÆ¡m vá»n có trong phòng, ngay cả hương vá» Äá»u an bình. Bích Khuê vẫn canh giữ bên cạnh vừa nhìn thấy nàng tá»nh lại, mừng Äến thá»t lên: “Cô nương rá»t cuá»c tá»nh rá»i!”
Không có gì khác lạ, giá»ng như chuyá»n gì cÅ©ng Äá»u không có phát sinh, giá»ng như nàng chưa từng gặp qua nam nhân kêu LÄng Chiếu, cÅ©ng giá»ng như nàng tháºt sá»± không biết Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng nam nhân kia có quan há» gì.
Tá»ch Nhan yếu á»t gắng sức ngá»i dáºy, Bích Khuê vá»i Äỡ lấy nàng: “Cô nương ngá»§ này suá»t bảy ngày nay, sắc mặt tái nhợt tháºt Äáng sợ, Vương gia suá»t ngày thâm trầm không nói, hôm nay cô nương Äã tá»nh thì Vương gia cÅ©ng bá»t lo.”
Tá»ch Nhan dá»±a vào nhuyá» n Äiếm ngá»i á» Äầu giưá»ng, khuôn mặt không chút thay Äá»i nghe cô ta nói. Cô ta nhắc Äến Vương gia gì Äó? Nhưng Tá»ch Nhan nhá» rõ tại Äây Bắc Mạc này mình chá» biết ÄÆ°á»£c má»t Vương gia, Äó chính là Tá» Ngạn. Nhưng hôm nay, Vương gia trong miá»ng nha Äầu kia là ai?
Nàng cÅ©ng Äoán ÄÆ°á»£c cô ta ám chá» Äến ai, nhưng không còn sức suy nghÄ© tiếp nữa, cháºm rãi nhắm hai mắt lại.
Bích Khuê Äầu tiên là phân phó ngưá»i Äi chuẩn bá» má»i thứ, còn tá»± mình bá» má»t chén cháo, vừa má»i chuẩn bá» hầu hạ Tá»ch Nhan Än cháo bá»ng nhiên nghe thấy má»t giá»ng nói ôn nhuáºn quen thuá»c cá»§a nam nhân truyá»n vào: “Äá» cho ta làm.”
Bích Khuê Äứng lên, ÄÆ°a chén cháo trong tay ÄÆ°a cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, Äá»ng thá»i vụng trá»m liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan má»t cái, thấy nàng vẫn nhắm hai mắt tá»±a vào Äầu giưá»ng, khuôn mặt cá»±c kỳ lãnh Äạm, không có má»t chút biá»u cảm nào .
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bưng chén cháo Äến bên giưá»ng ngá»i xuá»ng, cẩn tháºn thá»i thá»i, sau Äó má»i ÄÆ°a muá»ng cháo có ÄỠấm thích hợp Äến bên miá»ng nàng: “Nhan Nhan, má» miá»ng ra.”
Tá»ch Nhan vẫn không nhúc nhích.
Dừng má»t chút, hắn buông chén cháo, vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt cá»§a nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mÅ©i cá»§a nàng, ngữ khí vẫn ôn nhuáºn, tà má», trêu Äùa nàng như :“Ngá»§ suá»t bảy ngày, nàng không thấy Äói sao? À, hay nàng cảm thấy cháo không có hương vá», muá»n Än món khác?”
Hai mắt Tá»ch Nhan vẫn nhắm nghiá»n, không nói má»t lá»i như cÅ©.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn tháºt sâu nàng má»t lát, sau Äó ra lá»nh má»i ngưá»i lui ra ngoài, chá» Äá» lại hai ngưá»i á» trong phòng: “Xem ra nàng Äã tá»nh táo lại , như váºy hiá»n tại có thá» nghe ta nói phải không?”
Hai mắt Tá»ch Nhan Äang nhắm lại bá»ng hÆ¡i giáºt giáºt, lúc này má»i cháºm rãi má» ra, trong Äôi mắt ấy mang theo sá»± bình tÄ©nh, không há» dao Äá»ng Äá»i diá»n vá»i hắn. Bá» triá»u phục trên ngưá»i hắn còn chưa thay ra, nhưng nhìn kim quan cài trên mái tóc cùng vá»i mãng ngá»c trên thắt lưng cá»§a hắn Äã cho Tá»ch Nhan biết thân pháºn hắn hiá»n giá» -- hắn Äã ÄÆ°á»£c phong vương, hiá»n nay ÄÆ°á»£c xưng là Vương gia.
Chương 111
Tá»ch Nhan thản nhiên nhìn hắn nhưng vẫn không phản ứng gì như cÅ©, nàng má» mắt nhìn hắn như nhìn má»t ngưá»i không há» tá»n tại.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khẽ thá» dài, cuá»i cùng không muá»n vòng vo nữa, quyết Äá»nh thẳngthắn vá»i nàng: “Nhan Nhan, vá» phụ thân cá»§a nàng --”
Má»i nói ÄÆ°á»£c Äến Äây, Tá»ch Nhan bá»ng mạnh mẽ quay Äầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, sau má»t lúc lâu, cuá»i cùng nàng má»i má» miá»ng thá»t lên câu nói Äầu tiên từ sau khi tá»nh lại, vô cùng lạnh lùng và cứng rắn: “Nếu chàng còn muá»n ta chết má»t lần nữa thì cứ nói tiếp.”
Những lá»i kế tiếp muá»n nói, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äành nuá»t ngược trá» lại. Lúc trưá»c, thuá»c Äá»c mà nàng nuá»t vào là thuá»c do sư phụ nàng bào chế, là thuá»c Äá»c phá» biến, bá»i váºy hắn má»i may mắn Äoán trúng, hÆ¡n nữa tuy rằng ká»p thá»i cho nàng uá»ng thuá»c giải nhưng thân thá» cá»§a nàng tá» vẫn bá» thương tá»n tháºt lá»n, cho nên mê man suá»t bảy ngày má»i tá»nh lại. Nếu chuyá»n như váºy lại xảy ra má»t lần nữa, hắn không dám cam Äoan mình không dám chắc chắn sẽ cứu sá»ng ÄÆ°á»£c nàng.
Há»i lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i thản nhiên nói: “CÅ©ng ÄÆ°á»£c, chá» Äến lúc nàng muá»n nghe, chúng ta sẽ nói tiếp. Hiá»n tại nàng mau Än má»t chút gì Äó Äi.”
Không biết vì sao, nàng lại Äá»t nhiên không há» làm gì Äá» phản kháng nữa, hắn ÄÆ°a muá»ng tá»i bên miá»ng nàng, nàng liá»n lẳng lặng má» miá»ng nuá»t xuá»ng, sau khi Än ÄÆ°á»£c ná»a chén liá»n Äẩy ra, không nói má»t lá»i, nằm trá» vá» trên giưá»ng.
Dù là như thế, hắn cÅ©ng Äã thá»a mãn, tùy ý Äá» nàng ngá»§ tiếp, trong lòng mặc dù vẫn còn bÄn khoÄn, nhưng cÅ©ng trấn an không ít, ít nhất nàng không quyết tuyá»t như hắn nghÄ©.
Nhưng trong những ngày tiếp theo, hắn má»i hiá»u ÄÆ°á»£c, nàng im lặng như váºy so vá»i quyết tuyá»t càng làm cho ngưá»i ta cảm thấy trái tim bÄng giá.
Hắn Äút cho nàng Än, nàng liá»n lẳng lặng Än; hắn Äỡ nàng nằm xuá»ng nghá» ngÆ¡i, nàng liá»n bình yên nằm xuá»ng, ánh mắt bất Äá»ng; Hắn muá»n nàng Äi ra ngoài dạo hít thá» má»t chút cho thông khí, nàng liá»n dẫn theo Bích Khuê Äi ra ngoài dạo, trong hoa viên Äi qua Äi lại, chá» cần hắn không gá»i nàng trá» vá», nàng tuyá»t Äá»i sẽ không trá» vá».
Mà trá»ng yếu hÆ¡n là, nàng không cùng hắn nói chuyá»n. Nếu hắn ngẫu nhiên trá» vá» phá»§ có thá» bắt gặp nàng cùng Bích Khuê nói chuyá»n Äôi ba câu nhưng khi nàng vừa nhìn thấy hắn, sẽ gặp láºp tức ngáºm miá»ng lại.
Nàng nghe lá»i giá»ng như má»t con rá»i, nàng im lặng vâng lá»i làm cho lòng ngưá»i xót xa, nếu không phải hắn biết rõ nàng vẫn còn sá»ng thì ngay cả chính hắn cÅ©ng không thá» không hoài nghi nàng có phải là má»t cái xác không há»n hay không.
Trong Khai Nguyá»t lâu, Tháºp Nhá» nâng chén rượu trong tay thá» dài:“Thất ca a Thất ca, Äá» Äã sá»m Äoán ÄÆ°á»£c, nếu huynh xem trá»ng nha Äầu này thì sẽ không còn là Thất ca ngày trưá»c nữa.”
Hắn chưa bao giá» nghÄ© tá»i Thất ca mà hắn sùng kính nhất, lại có má»t ngày vì má»t nữ nhân mà suá»t ngày mặt mày thâm trầm, không còn tiêu sái, phóng khoáng như ngày xưa nữa.
Tháºp Nhất im lặng má»t lát, cÅ©ng ngẩng Äầu lên nhìn hắn, nói sang Äá» tài khác: “Thất ca, gần Äây thân thá» phụ hoàng không tá»t lắm, lão Tứ bên kia bắt Äầu có Äá»ng tÄ©ng, lão NgÅ© cÅ©ng có má»t ít hành Äá»ng, chúng ta có phải cÅ©ng nên có hành Äá»ng gì không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi Äứng dáºy, trên khuôn mặt má»i má»t vẫn mang thần sắc Äạm mạc như trưá»c: “Ta gần Äây không có tinh thần, viá»c này giao cho các Äá» Äi làm...... Lão Cá»u hiá»n tại như thế nào ?”
“Tháºt không tá»t. Từ sau khi Cá»u tẩu ra Äi, Cá»u ca suá»t ngày chá» biết tìm hoan mua vui, trong vòng hai tháng, trong phá»§ lại tÄng thêm hÆ¡n mưá»i thá» thiếp, trừ bá» khi vào triá»u, cÅ©ng không gặp mặt chúng Äá».” Tháºp Nhất ninh mi nói.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhắm chặt hai mắt: “Cứ mặc ká» hắn, sẽ có má»t ngày hắn tá»nh táo lại.” Dứt lá»i, hắn nhanh chóng Äi xuá»ng lầu, phóng lên ngá»±a, nghênh ngang bá» Äi.
Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá» vẫn Äứng tại cá»a sá» nhìn bóng ngá»±a cá»§a hắn dần biến mất, Tháºp Nhất nhíu mày tháºt chặt, Tháºp Nhá» lại bùi ngùi thá» dài: “Hai vá» ca ca Äá»u không cứu ÄÆ°á»£c, Tháºp Nhất ca, sau này, huynh tuyá»t Äá»i Äừng giá»ng bá»n há» như váºy.”
Tháºp Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Äẩy hắn ra, cÅ©ng xoay ngưá»i rá»i Äi.
Khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quay trá» vá» phá»§, Tá»ch Nhan Äã Äi ngá»§.
Trong phòng theo thưá»ng lá» Äá» lại má»t ngá»n Äèn, hắn Äẩy cá»a vào, láºp tức Äi Äến bên giưá»ng, vèn màn che lên, ánh vào Äôi mắt hắn là dung nhan Äạm mạc cá»§a nàng Äang bình yên ngá»§.
Trong phòng có Äá»t than nên hÆ¡i ấm tá»a ra khắp phòng, nhưng trên mặt hắn không còn vẻ tái nhợt ngày xưa, có chÄng còn lại ánh mắt trong suá»t như ngá»c, lá» ra thản nhiên Äá» á»ng, giá»ng nhau vô cùng má»n màng.
Hắn Äứng á» bên giưá»ng, bá»ng dưng, có cảm giác miá»ng khô lưỡi nóng.
Äã tháºt lâu rá»i hắn không chạm vào nàng, thứ nhất là e ngại thân thá» cá»§a nàng chưa bình phục, thứ hai là thái Äá» cá»§a nàng. Bây giá» tính lại, hắn má»i giáºt mình thấy thá»i gian trôi qua tháºt nhanh. Nếu là trưá»c kia, khi nàng á» bên cạnh, hắn làm sao có thá» kiá»m chế lâu như váºy?
Hôm nay, Äã tá»i Äiá»m giá»i hạn cá»§a hắn.
Hắn cháºm rãi cúi Äầu, nhẹ nhàng ngáºm lấy Äôi môi cá»§a nàng, nụ hôn nhẹ nhàng. Trên môi cá»§a nàng không có mùi son phấn, ngược lại tạo cảm giác sạch sẽ tươi mắt, trưá»c sau như má»t làm cho hắn trầm mê.
Không Äá»§, tuyá»t Äá»i không Äá»§.
Hắn ÄÆ°a lưỡi vào miá»ng nàng Äá» khám phá, thầm muá»n cùng nàng triá»n miên, làm cho hai ngưá»i khắng khít vá»i nhau.
Trong lúc mÆ¡ màng ngá»§, Tá»ch Nhan không há» ý thức liá»n má» miá»ng ra, hắn như ý nguyá»n liá»n tiến quân thần tá»c, táºn tình mút vào máºt ngá»t cá»§a nàng.
Quần áo ÄÆ°á»£c cá»i ra, hắn nhẹ nhàng thá» thÄm dò nàng, Tá»ch Nhan thá» hào há»n rất nhá», nhưng vẫn ná»a ngá»§ ná»a mÆ¡ như trưá»c, dáng vẻ ná»a tá»nh ná»a không cá»§a nàng càng làm cÆ¡ thá» hắn khô nóng, rá»t cuá»c hắn khắc chế không ÄÆ°á»£c nữa, lưu luyến chiếm giữ lấy nàng.
Cho Äến khi cảm giác Äau Äá»n truyá»n Äến, Tá»ch Nhan má»i hoàn toàn thanh tá»nh, khẽ nhíu mày, nhẹ giá»ng rên lên, lúc nàng má» mắt ra nhìn thấy thân thá» ôn hương nhuyá» n ngá»c cá»§a mình Äang hưá»ng ứng lại hắn.
Trong nháy mắt, nàng liá»n nhắm hai mắt lại, mặc dù nhiá»t Äá» thân thá» Äang cao, nhưng chá» ngay ngắn nằm yên má»t chá», không có má»t chút phản ứng, cÅ©ng không có bất cứ Äá»ng tác nào.
“Nhan Nhan.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn thấy tất cả những phản ứng cá»§a nàng, cúi Äầu gá»i nàng má»t tiếng, sau Äó cúi xuá»ng hôn lên Äôi môi nàng lần nữa, Äá»ng thá»i, cÅ©ng làm cho nÆ¡i tiếp xúc giữa hai thân thá» càng thêm chặt chẽ, như chá» háºn không thá» Äem nàng dung nháºp vào trong cÆ¡ thá» mình.
Äau Äá»n há»n loạn cùng khoái cảm không thá» diá» n tả bằng lá»i Äánh úp lại, cuá»i cùng Tá»ch Nhan không thá» kiá»m nén nữa báºt ra má»t tiếng than nhẹ, nhưng Äá»ng thá»i nàng cÅ©ng cảm thấy mình Äã phạm sai lầm lá»n nên lấy tay che lại môi mình.
Sau Äó, vô luáºn hắn cá» ý ép buá»c nàng như thế nào, thân thá» Tá»ch Nhan vẫn cứng ngắc, không còn phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.
Chương 112
Hắn chôn Äầu vào hõm vai Tá»ch Nhan, á» nÆ¡i sâu thẳm trong Äôi mắt Äen tuyá»n, sá»± thá»a mãn vẫn còn chưa tiêu tán hết, hắn vẫn chưa bình á»n lại hô hấp, không khí xung quanh Äá»u tràn Äầy hương thÆ¡m trên ngưá»i nàng.
Cả ngưá»i Tá»ch Nhan Äá»u phiếm há»ng chưa tản Äi hết, nhưng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, ánh mắt tan rã nhìn màn che trên Äá»nh Äầu.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giả vá» như không nhìn thấy vẻ cứng ngắc cùng Äạm mạc cá»§a nàng, ôm nàng thay Äá»i tư thế, làm cho nàng nằm á» trong lòng mình, má»t tay nhẹ vá» vá» mái tóc cá»§a nàng, má»t tay cá» Äá»nh Äầu cá»§a nàng, trầm giá»ng nói: “Tháng sau là ngày chúng ta thành thân.”
Tá»ch Nhan bá» hắn giữ chặt, chá» có thá» nhìn hắn, khi nghe ÄÆ°á»£c lá»i cá»§a hắn, trong mắt nàng dưá»ng như có gì Äó lóe lên.
Rõ ràng hiá»n lên sá»± chán ghét, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»u Äặt vào trong mắt. Ánh mắt trong trẻo cá»§a hắn nhá»n không ÄÆ°á»£c hiá»n lên má»t tia hàn ý lạnh lẽo: “Như thế nào, bây giá» nàng không muá»n sao?”
Sau má»t lúc lâu trầm mặc, Tá»ch Nhan thản nhiên má» miá»ng, lần Äầu tiên nàng nói vá»i hắn nhiá»u như váºy: “Ta không nhá» ra mình Äá»ng ý từ khi nào …… Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, thá»i gian dưá»ng như trôi qua rất lâu rá»i......”
Sau khi nàng nói xong câu này liá»n cháºm rãi nhắm hai mắt lại, má»t má»i Äi vào giấc ngá»§.
Còn hắn, trong tiếng hít thá» dần trá» nên Äá»u Äặn cá»§a nàng, có chút thất thần.
Thá»i gian dưá»ng như trôi qua rất lâu rá»i, ÄÆ¡n giản là vì thá»i gian quá mức dài lâu.
Hắn tháºt sá»± làm cho nàng sá»ng má»t ngày bằng cả má»t nÄm sao?
Hôm sau, trong ngá»± thư phòng, tất cả các hoàng tá» Äá»u á» lại trong phòng, cùng Äợi hoàng Äế triá»u kiến sau khi tan triá»u, trong nhất thá»i, má»i ngưá»i Äá»u mang theo tâm tư cá»§a bản thân ngá»i má»t chá», Äá»ng thá»i cÅ©ng bất Äá»ng thanh sắc quan sát vẻ mặt cá»§a ngưá»i khác.
Nhưng trong bầu không khí nặng ná» tại Äây chá» có Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© có chút không yên lòng, chá» yên lặng cúi Äầu thưá»ng thức viá»c Äảo nưá»c trong chén trà trên tay, khi ngẫu nhiên ngẩng Äầu lên nhìn vừa thấy tình hình trong phòng liá»n cúi Äầu xuá»ng.
“Lão Thất dưá»ng như rất nóng vá»i.” Thấy hắn có bá» dáng như thế, tân thái vừa má»i ÄÆ°á»£c sắc phong, NgÅ© hoàng tá», má»m cưá»i, “Chính là vì vá» mỹ nhân trong phá»§ sao? Không biết vá» mỹ nhân này như thế nào mà có thá» làm cho ngưá»i thanh tâm quả dục như Lão Thất cÅ©ng nóng ruá»t nóng gan như váºy.”
“Nghe nói, nàng là má»t mỹ nhân lãnh Äạm phài không?” Lão Lục bên cạnh không biết vì sao cÅ©ng âm dương quái khí tiếp lá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên quét mắt liếc hắn má»t cái, khóe môi hÆ¡i co rút lại: “Thái tá» cùng Lục ca cÅ©ng Äá» ý tá»i những lá»i dân gian Äá»n Äãi sao?”
“Thất ca, ta cÅ©ng rất tò mò.” Lão Bát bá»ng nhiên cÅ©ng má» miá»ng, cưá»i nói, “Thất ca, huynh cÅ©ng biết, lúc trưá»c huynh muá»n cưá»i Uyá»n Lam, Äó là má»t nữ tá» tuyá»t sắc, nhưng cuá»i cùng lại hương tiêu ngá»c vẫn; Sau lại cưá»i Tá»ch Nhan quáºn chúa, ngưá»i ÄÆ°á»£c má»nh danh là thiên hạ Äá» nhất mỹ nhân, Äáng tiếc huynh Äá» chúng ta Äá»u không có phúc khí nhìn thấy dung mạo tuyá»t sắc cá»§a nàng, lại...... Nay không ngá» Äến lượt mỹ nhân danh chấn kinh sư...... Không biết nàng ta sẽ có kết cục như thế nào Äây?”
Trong lá»i nói cá»§a hắn rõ ràng mang theo ý trào phúng, Tháºp Nhá» nghe xong khắc chế không ÄÆ°á»£c muá»n Äá»ng thá»§, nhưng lại bá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thoáng nhìn nên kiá»m chế lại, bất Äắc dÄ© ngá»i xuá»ng chá» cÅ©, chá» nghe hắn cưá»i nói: “Bát Äá» nói Äúng, ta cÅ©ng muá»n biết kết cục sẽ như thế nào.”
Dứt lá»i, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng dáºy, hành lá» vá»i thái tá» và nói: “Mấy ngày gần Äây, trong lòng nàng không thoải mái, Äá» cá» ý tìm gánh hát Äến biá» u diá» n cho nàng xem, nhưng lại lo hạ nhân trong phá»§ hầu hạ không chu toàn, nên muá»n cáo lui trưá»c, thá»nh thái tá» Äiá»n hạ thay Äá» bẩm báo vá»i phụ hoàng.”
Lá»i vừa nói ra, má»i ngưá»i Äang ngá»i trong phòng Äá»u kinh ngạc, Tháºp Nhá» Äứng báºt dáºy: “Thất ca huynh --”
Không ngá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» khoát tay áo, xoay ngưá»i liá»n rá»i khá»i ngá»± thư phòng, Äá» lại cho má»i ngưá»i những suy Äoán cùng hoài nghi, nhanh nhẹn bưá»c Äi.
Lúc này, trong phá»§ Thất gia, tình hình quả tháºt rất náo nhiá»t.
Sân khấu biá»u diá» n rá»ng lá»n ÄÆ°á»£c bá» trí Äá»i diá»n vá»i lương Äình giữa há», hiá»n giá» chiêng trá»ng vang lên inh á»i, ngưá»i qua kẻ lại Äông Äúc, Äang hát Äến khúc huyên náo nhất, trên sân khấu xuất hiá»n Äá»§ loại nhân nhân trong các tạo hình khác nhau, vô cùng phấn khích.
Trong lương Äình giữa há», các tỳ nữ Äứng sau Tá»ch Nhan dưá»ng như quên hết tất cả, khắc chế không ÄÆ°á»£c vá» tay trầm trá» khen ngợi, nhưng Tá»ch Nhan chá» lẳng lặng ngá»i im như trưá»c, sắc mặt bình tÄ©nh, rõ ràng là Äang xem biá» u diá» n, nhưng dưá»ng như nàng không nhìn thấy gì cả.
Vá» diá» n vô cùng náo nhiá»t kết thúc, má»t vá» diá» n khác cÅ©ng náo nhiá»t không kém tiếp ná»i theo.
Chiêng trá»ng vang lên inh á»i, Tá»ch Nhan cúi Äầu nhìn danh mục các vá» diá» n trong tay, thì ra là [ Bát tiên quá hải ]. Vì thế nàng ngẩng Äầu lên, mặt không chút thay Äá»i tiếp tục xem diá» n.
Nhưng mà, khi “Bát tiên” xuất hiá»n, lúc ngưá»i ngưá»i ná»i Äuôi nhau xuất hiá»n, vẻ mặt Tá»ch Nhan vẫn tÄ©nh lặng như nưá»c bá»ng nhiên nhè nhẹ gợn sóng, trong ánh mắt dưá»ng như có tia sáng xuất hiá»n.
Cái gá»i là “Bát tiên” tháºt ra là những Äứa trẻ có dáng vẻ thÆ¡ ngây, trên ngưá»i là trang phục biá»u diá» n, nhưng trên mặt không có chút phấn son hóa trang, Äá»u là những khuôn mặt bầu bÄ©nh trắng trẻo, cất lên giá»ng hát non ná»t cùng Äá»ng tác trúc trắc không ÄÆ°á»£c trôi chảy cho lắm, tháºt sá»± là cá»±c kỳ Äáng yêu.
Tá»ch Nhan ngá»i tạo chá» xem diá» n, tia sáng lóe lên trong ánh mắt nàng cÅ©ng chá» xảy ra trong chá»c lát mà thôi, sau Äó liá»n lại nhanh chóng ảm Äạm lại, khôi phục sá»± trầm tÄ©nh.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khi vá» tá»i phá»§ liá»n Äi ngay vào Äình giữa há». Tất cả các tỳ nữ thấy thế liá»n lui ra ngoài, hắn ngá»i xuá»ng bên cạnh Tá»ch Nhan, vươn tay nắm lấy tay nàng: “Các vá» diá» n có hay không?”
“Ừ.” Tá»ch Nhan vẫn ngẩng Äầu nhìn lên sân khấu ká»ch như trưá»c, mặt không chút thay Äá»i trả lá»i má»t tiếng.
Hắn má»m cưá»i, Äem tay nàng nắm tháºt chặt, cùng nhau nhìn bá»n trẻ trên sân khấu ká»ch.
Khi vá» diá» n gần Äến lúc kết thúc, vẻ mặt tươi cưá»i cá»§a hắn có chút thất sắc, trong khi sắc mặt Tá»ch Nhan Äang u ám bá»ng cháºm rãi bừng sáng lên, Äôi mắt nàng tá»a sáng như hai viên ngá»c sáng ngá»i.
Nguyên nhân là trên sân khấu nhanh chóng xuất hiá»n ngưá»i kia, trên mặt trên mặt mang theo mặt nạ hóa trang thành ngá»c Äế. Khúc hát nguyên bản lạnh lẽo nhưng khi ÄÆ°á»£c cất lên từ miá»ng hắn lại ấm áp như ngá»c quý, lay Äá»ng lòng ngưá»i.
Sau khi vá» diá» n kết thúc, hắn cháºm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuá»ng. Lúc khuôn mặt tinh thuần ấm áp lá» ra hoàn toàn, vẻ mặt tươi cưá»i cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không biết biến mất tá»± khi nào. Ngược trái tim Tá»ch Nhan á» bên cạnh lại Äáºp mạnh và loạn nhá»p, sau Äó nàng ná» nụ cưá»i!
Lâu như váºy cho tá»i nay, lần Äầu tiên nàng ná» nụ cưá»i, Äứng dáºy nhìn vá» phía ngưá»i Äang Äứng trên sân khấu, gá»i to tên cá»§a hắn: “Tá» Ngạn.”
Trên sân khấu, Tá» Ngạn cÅ©ng ná» nụ cưá»i.
Nhan Nhan, ta biết là nàng mà, tất nhiên là nàng rá»i.
Chương 113
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không thá» nhá» Äã bao lâu rá»i không nhìn thấy Tá»ch Nhan ná» nụ cưá»i. Trưá»c kia nàng rất thích cưá»i, cưá»i giảo hoạt, cưá»i má» hoặc, cưá»i vui vẻ, cưá»i giả vá» kiên cưá»ng...... Bất luáºn xuất phát từ tháºt tâm hay không, nàng Äá»u ná» nụ cưá»i . Nhưng hiá»n giá», ngay cả má»t nụ cưá»i lạnh lẽo nàng cÅ©ng không buá»n ban cho hắn, giá» này khắc này, khi Äá»i mặt vá»i Tá» Ngạn, nàng lại cưá»i thoải mái như thế.
Hắn ngá»i xa xa, nhìn hai ngưá»i cưá»i cưá»i nói nói trong lương Äình giữa há» nói, khóe miá»ng gợi lên ý cưá»i lạnh lùng, uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch chén rượu trong tay.
Tá»ch Nhan vươn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch vết dÆ¡ không biết dính từ khi nào á» mép tóc cá»§a Tá» Ngạn.: “Huynh không phải có mang mặt nạ sao, sao chá» này lại có vết dÆ¡?”
Tá» Ngạn cúi Äầu Äá» tay nàng vá»i tá»i Äầu mình, vừa cưá»i vừa nói: “Ta muá»n giá»ng như trưá»c Äây, vẽ mặt Äá» làm cho nàng vui vẻ, không ngá» lại vẽ không Äẹp lại sợ Äến lúc Äó khuôn mặt Äầy má»±c cá»§a ta làm nàng không nháºn ra ta, nên Äá»i thành mang mặt nạ.”
Tá»ch Nhan khẽ cưá»i, ánh mắt trong suá»t như nưá»c: “Chuyá»n Äã lâu như váºy rá»i mà huynh vẫn còn nhá» rõ.”
“Bá»i vì có rất nhiá»u chuyá»n, cho tá»i bây giá» ta vá»n chưa từng quên.” Tá» Ngạn cúi Äầu trả lá»i.
Chuyá»n hÆ¡n mưá»i nÄm trưá»c .
Khi Äó là tân niên, trong hoàng cung Tây Càng vô cùng náo nhiá»t, nÆ¡i nÆ¡i Äá»u vang lên tiếng nói cưá»i, không khí hoà thuáºn vui vẻ tràn khắp nÆ¡i nÆ¡i. Thế nhưng chá» duy nhất có con tin Tá» Ngạn cá»§a nưá»c khác lại trá»n trong má»t góc sáng sá»§a, không Äá» ngưá»i khác nhìn thấy.
Vào ngày Äó, Tá»ch Nhan tìm khắp toàn bá» hoàng cung, cuá»i cùng nàng tìm ÄÆ°á»£c hắn á» háºu trưá»ng cá»§a gánh hát vừa tiến cung, lúc Äó, hắn Äang ngá»i trong má»t góc sáng sá»§a, kinh ngạc nhìn kép hát trong vai bát tiên trưá»c mắt, trên môi luôn ná» nụ cưá»i khẽ khàng.
Tá»ch Nhan ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn, sau má»t lát lôi kéo hắn Äứng dáºy, ká» sát vào bên tai hắn nói má»t câu, sau Äó hai ngưá»i liá»n cùng nhau Äi vào háºu trưá»ng, nàng giả dạng thành Lam Thái Hòa, hắn do dá»± má»t lúc má»i hóa trang thành má»t tiên cô.
“Không cần.” Tá»ch Nhan né tránh vòng hoa Äá»i Äầu cá»§a hắn, ha ha cưá»i không ngừng, “Ta muá»n hóa trang Lữ Äá»ng Tân, không cần tiên cô gì cả.”
Sau khi hai ngưá»i hóa trang xong bèn lên sân khấu, nhưng nay láºp tức bá» bầu gánh Äuá»i xuá»ng dưá»i. Sau khi biết thân pháºn Tá»ch Nhan, bầu gánh hết sức hoảng sợ, nhưng bất luáºn như thế nào cÅ©ng không dám cho hai ngưá»i hóa trang thành bát tiên lên sân khấu há» nháo, cuá»i cùng miá» n cưỡng chấp nháºn cho bá»n há» hai vai còn thừa, ngưá»i Äóng vai ngá»c Äế, còn ngưá»i Äóng vai vương mẫu.
Vào ngày Äó, Tá» Ngạn á» Tây Càng Äã trải qua má»t buá»i tá»i tân niên vui vẻ, Äó mãi mãi là má»t tân niên không bao giá» phai nhạt trong trí nhá» cá»§a hắn.
Tá» Ngạn nhìn Tá»ch Nhan tháºt sâu, phát hiá»n sau khi nàng cưá»i xong, trong mắt chá» còn lại sá»± trá»ng rá»ng khôn cùng.
“Nhan Nhan?” Hắn nhẹ nhàng gá»i nàng má»t tiếng, cầm lấy bàn tay nàng.
“Tháºp Lục thúc.” Äá»t nhiên trong lúc Äó, giá»ng nói cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bên ngoài lương Äình vang lên, Tá» Ngạn ngẩng Äầu nhìn lên, má»i phát hiá»n không biết tá»± khi nào hắn Äã Äi Äến nÆ¡i này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Tá» Ngạn do dá»± má»t lát, cuá»i cùng cháºm rãi buông tay Tá»ch Nhan ra.
Nhưng tại thá»i Äiá»m hắn rút tay mình vá», Tá»ch Nhan Äá»t nhiên dùng sức cấm chặt tay hắn, nàng ngẩng Äầu, trên mô ná» nụ cưá»i tươi sáng: “Tá» Ngạn, hôm nay huynh á» lại Äây Än tá»i vá»i ta ÄÆ°á»£c không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ngưá»i, bá»ng nhiên má»m cưá»i, xoay ngưá»i phẩy tay áo bá» Äi.
Äợi Äến khi thân ảnh hắn biến mất trong hoa viên, Tá»ch Nhan vá»n Äang ngá»i trên ghế Äá»t nhiên vô lá»±c má»m ngưá»i ngã xuá»ng, may mắn Tá» Ngạn nhanh tay lẹ mắt Äỡ ÄÆ°á»£c nàng trưá»c khi nàng ngã xuá»ng Äất, Äá» cho nàng ngã vào trong lòng mình.
“Tá» Ngạn, Tá» Ngạn......” Nàng gắt gao cầm cánh tay hắn, má» má»t và bất lá»±c, “Vì sao trên Äá»i này, má»i ngưá»i Äá»u muá»n gạt ta, những ngưá»i ta tin tuá»ng, bá»n há» Äá»u gạt ta --”
Tá» Ngạn chưa bao giá» nhìn thấy bá» dạng nàng như thế bao giá». Mặc dù nàng có Äôi khi yếu Äuá»i, có Äôi khi thất thá», nhưng chưa bao giá» như váºy, yếu á»t không chá»u ná»i má»t chút kích Äá»ng nào, giá»ng như má»t Äứa trẻ nhá» bé, yếu Äuá»i, toàn thân trong suá»t, không thá» che dấu ÄÆ°á»£c vết thương.
Hắn cÅ©ng chưa bao giá» nghÄ© tá»i mình có thá» ôm lấy nàng như váºy, giá»ng như Äôi tình nhân Äang thân máºt. Dù hắn biết rõ Äây không phải là sá»± tháºt, nhưng vẫn muá»n trầm luân: “Nhan Nhan, ta sẽ không lừa nàng, bất cứ khi nào ta cÅ©ng không bao giá» lừa gạt nàng.”
Ánh mắt thiếu niên vẫn thuần lương thanh trong như trưá»c, khuôn mặt vẫn ngây thÆ¡ như cÅ©, hÆ¡i ấm áp lòng từ lòng bàn tay hắn truyá»n qua nàng làm cho tâm Tá»ch Nhan Äã lạnh lẽo bấy lâu nay cuá»i cùng cÅ©ng tìm thấy ÄÆ°á»£c má»t tia ấm áp.
“Ta không muá»n gả cho hắn, Tá» Ngạn, bây giá» tuyá»t không muá»n.”
Ánh trÄng trong như nưá»c, Tá»ch Nhan cùng Tá» Ngạn sóng vai ngá»i trên chiếc cầu bằng Äá ná»i giữa há» và hoa viên, cả hai khi thì cúi Äầu nhìn ánh trÄng phản chiếu trong nưá»c, khi thì ngẩng Äầu nhìn trÄng sáng trên cao, ánh trÄng sáng như như ngá»c nhưng lại ẩn chứa sá»± lạnh lẽo.
“Nhan Nhan, không muá»n gả thì sẽ không phải gả, Lão Thất hắn sẽ không ép buá»c nàng.” Tá» Ngạn thấp giá»ng nói.
“Không, hắn sẽ ép buá»c ta.” Khóe miá»ng Tá»ch Nhan nhếch lên giá»ng như Äang cưá»i, nhưng cÅ©ng giá»ng như Äang tá»± giá» u, “Ngay từ Äầu hắn Äã ép buá»c ta, từng bưá»c áp sát, ép buá»c ta Äến mức lui không thá» lui, ép buá»c ta Äến mức trưá»c mắt chá» có má»t con ÄÆ°á»ng duy nhất, hắn lại Äem con ÄÆ°á»ng này phong kín. Nay ta không còn con ÄÆ°á»ng nào Äá» Äi, chá» có thá» tá»± phong bế bản thân từ nay cho Äến cuá»i Äá»i.”
Không --
Trong Äầu Tá» Ngạn Äiên cuá»ng gào thét, nhưng khi Äến cá» há»ng lại không thá» cất thành lá»i, nghẹn ngào tháºt lâu má»i thấp giá»ng nói: “Nhan Nhan, nếu...... Nếu......”
Nhưng cuá»i cùng hắn cÅ©ng không thá»t ÄÆ°á»£c nên lá»i, nên Äành cúi Äầu im lặng.
Tá»ch Nhan lại thay hắn nói tiếp: “Nếu ta có thá» Äi theo huynh tháºt là tá»t biết bao, huynh nói có phải không Tá» Ngạn?”
Nàng vẫn cưá»i nhìn hắn, cưá»i Äến khi nưá»c mắt rÆ¡i xuá»ng: “Nếu ta có thá» Äi theo huynh lên LÄng Tiêu sÆ¡n, huynh nghiên cứu kinh Pháºt cá»§a huynh, trá»ng hoa cá» cá»§a huynh, ta có thá» xuá»ng tóc làm ni cô, coi như là làm bạn cùng huynh, giá»ng như trưá»c Äây váºy, tháºt tá»t biết bao.”
Tá» Ngạn cÅ©ng cưá»i lên, khóe miá»ng trầm xuá»ng: “Ná»u nàng xuá»ng tóc làm ni cô, ta Äây sẽ làm hòa thượng, Äến lúc Äó chúng ta cùng nhau tu hành, thành tiên thành Pháºt.”
Dưá»i ánh trÄng, tâm Tá»ch Nhan lại má»t lần nữa trầm tÄ©nh mà lạnh lẽo, ngược lại dưá»i ánh trÄng hoà thuáºn vui vẻ, ánh mắt Tá» Ngạn phút chá»c trá» nên kiên Äá»nh.
Chương 114
Äêm hôm Äó, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không há»i phá»§. Tá»ch Nhan má»t mình má»t ngưá»i nằm trên giưá»ng lạnh như bÄng, nàng cảm thấy ngay cả chÄn cÅ©ng lạnh lẽo, làn da nàng dưá»ng như không thá» khá»ng chế ÄÆ°á»£c cái rét lạnh cÄm cÄm này.
Mãi cho Äến khi tan triá»u ngày hôm sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i quay vá» phá»§, vì cả Äêm hắn không vá» phá»§ cho nên không mặc triá»u phục, trên ngưá»i vẫn là bá» quần áo ngày hôm qua, trên quần áo tá»a ra mùi rượu, làm cho tất cả các tỳ nữ Äá»u kinh ngạc.
Hắn không phải ngưá»i thích uá»ng rượu, nếu có uá»ng cÅ©ng thưòng uá»ng vừa phải mà thôi, nhưng hôm nay trên ngưá»i lại tá»a ra mùi rượu như váºy, có thá» nói là vô cùng bất thưá»ng.
Biết ÄÆ°á»£c Tá»ch Nhan lại vẫn chưa thức dáºy, hắn hÆ¡i ninh mi: “Có phải thân thá» nàng không khá»e không?”
“Sáng sá»m nay, nô tỳ có Äến thÄm Vi Chi cô nương, nàng chá» nói mình buá»n ngá»§, từ lùc Äó cho Äến bây giá» nô tỳ lại không dám làm phiá»n nữa.”
Hắn cảm thấy có Äiá»u không á»n, vá»i vàng thay Äá»i quần áo rá»i nhanh chóng Äến phòng Tá»ch Nhan, trong phòng tràn Äầy mùi thÆ¡m, hô hấp cá»§a nàng nhẹ Äến ná»i không thá» nghe ÄÆ°á»£c.
Äi Äến bên giưá»ng, hắn phát hiá»n sắc mặt nàng á»ng há»ng, mày nhíu chặt, sắc mặt nàng cá»±c kỳ không thoải mái, hắn ÄÆ°a tay ra thÄm dò má»i phát hiá»n nàng Äang bá» sá»t cao.
Vì thế hắn vá»i gá»i ngá»± y trong cung Äến xem bá»nh cá»§a nàng, kê toa, bá»c thuá»c, sau khi làm xong má»i chuyá»n thì cÅ©ng Äã qua buá»i trưa .
Hắn ngá»i á» bên giưá»ng nhìn nàng, trong Äôi mắt má»t Äêm chưa ngá»§ che kín tÆ¡ máu, nhưng vẫn không dá»i tầm mắt khá»i ngưá»i nàng dù chá» má»t lát.
Trong khoảng thá»i gian này, nàng Äã gầy Äi nhanh chóng, dung nhan má»t càng ngày càng trắng bá»ch, bá» dáng cá»§a nàng tháºt sá»± làm cho ngưá»i ta Äau lòng.
Nhưng là không chá» có là Äau lòng mà thôi.
Hắn rõ ràng nghe ÄÆ°á»£c thanh âm trong lòng mình. Dưá»ng như có chuyá»n gì Äó Äã vượt qua sá»± mong Äợi cá»§a hắn, vượt qua kế hoạch cá»§a hắn, nhưng mà hắn không có cách nào khắc chế.
Tháºt ra, không nên như váºy.
Tháºt ra, hắn lúc Äầu chá» xem nàng ÄÆ¡n thuần là má»t nữ tá» mà thôi, má»t giai nhân tuyá»t sắc, nhan sắc cá»§a nàng làm cho tất cả nam nhân Äá»u Äá»ng tâm. Vì thế, hắn thích, khát vá»ng, muá»n chiếm lấy nàng là Äiá»u ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Nhưng bắt Äầu từ khi nào, má»i chuyá»n lại trá» nên bất thưá»ng như váºy?
Má»t nÄm trưá»c? Hai nÄm trưá»c? Ba nÄm trưá»c? Bá»n nÄm trưá»c? NÄm nÄm trưá»c?
......
“Thất gia!”
Thanh âm Thôi Thiá»n Duyên lá» ra sá»± lo lắng bất thưá»ng, phá vỡ sá»± trầm tư cá»§a hắn: “Chuyá»n gì?”
“Thái Háºu, lão nhân gia Äã Äến Äây.”
Thái Háºu nhiá»u nÄm qua chưa từng rá»i khá»i LÄng Tiêu sÆ¡n lại tá»± mình Äến phá»§ Thất hoàng tá», chuyá»n này cÅ©ng Äá»§ làm kinh Äá»ng má»i ngưá»i. Trong phá»§, má»i ngưá»i Äá»u nín thá» ngưng thần, chá» Äợi phân phó, nhưng chá» thấy từ trên xe ngá»±a bưá»c xuá»ng là má»t phụ nữ trung niên xinh Äẹp, khí chất cao quý, ung dung, tiến lên kéo tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giá»ng như hai bà cháu gặp nhau bình thưá»ng, nói vài câu liá»n Äi vào chính sảnh.
“Ta nghe nói trong phá»§ cá»§a con có má»t vá» tuyá»t sắc mỹ nhân, sao không cho Hoàng tá» mẫu nhìn má»t chút?” Thái Háºu vừa Äảo chén trà trong tay vừa há»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i khẽ má»t tiếng: “Hoàng tá» mẫu vì Äiá»u này mà Äến sao?”
“Bao nhiêu nÄm chưa thấy qua giai nhân tuyá»t sắc, con lại dấu không cho ta gặp, nên ta phải tá»± mình Äến xem như thế nào.” Thái Háºu ÄÆ°a chén trà trong tay cho hắn, “Con cÅ©ng tháºt là Äứa nhá» không hiá»u chuyá»n. Tháng sau con sẽ cùng nàng thành thân, sao lại Äá» cho nàng á» lại trong phá»§ như váºy? Nếu chuyá»n này truyá»n ra ngoài, chẳng phải sẽ bá» ngưá»i trong thiên hạ chê cưá»i sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thu lại ý cưá»i: “Không biết Hoàng tá» mẫu lần này là vì ai mà Äến?”
“Con cho là vì ai?”
“Là vì Tháºp Lục thúc sao?” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i lạnh má»t tiếng.
Thái Háºu khẽ thá» dài: “Lão Thất a, từ bao giá» con trá» nên không hiá»u chuyá»n như thế? Tá» Ngạn không phải là con ruá»t do ta sinh ra, ta cÅ©ng chá» thấy Äứa nhá» Äó thuần lương, từ nhá» lại chá»u nhiá»u Äau khá» như váºy má»i Äá» hắn á» bên cạnh mình. Nay con lại nghÄ© Hoàng tá» mẫu vì hắn mà làm chuyá»n bất lợi cho con sao?”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn thản nhiên như trưá»c, không nói ÄÆ°á»£c lá»i nào.
“Hãy cho nàng theo ta lên núi Äi, nay nàng Äã biết tất cả má»i chuyá»n, nếu Äá» nàng á» lại trong phá»§ giáºn dá»i như váºy cÅ©ng không giải quyết ÄÆ°á»£c chuyá»n gì, chi bằng các con tách ra má»t thá»i gian, Äá» cho nàng bình tÄ©nh nghÄ© lại rõ ràng, cÅ©ng không phải là chuyá»n không tá»t.”
“Không.” Thanh âm cá»§a hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, quả quyết cá»± tuyá»t.
“Lão Thất!”
“Hoàng tá» mẫu, ngưá»i không hiá»u nàng, hôm nay nếu tôn nhi cho nàng Äi cùng ngưá»i, vá» sau...... Không thá», vá»i tính tình cá»§a nàng, sẽ không bao giá» có thá» ......”
Thái Háºu ngá»i thẳng lại, chiếc cá» tao nhã có chút cứng ngắc: “Ta không hiá»u nàng, nhưng ta hiá»u con. Lão Thất, nếu hôm nay Äá» cho nàng tiếp tục á» lại bên cạnh con, con sẽ như thế nào Äây? Sắc Äẹp mê hoặc ngưá»i, ta còn nghÄ© rằng con có thá» nhìn thấu thế sá»±, nhưng cuá»i cùng cÅ©ng không tránh ÄÆ°á»£c má»t chữ tình. Con Äã quên những tính toán trong lòng mình sao? Con Äã quên ngươi từng láºp lá»i thá» vì giang sÆ¡n xã tắc sao?”
Bóng Äêm dần dần phá»§ xuá»ng, gió lạnh từ ngoài tràn vào phòng, trong gió lạnh, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cảm thấy cả ngưá»i cứng ngắc, máu trên ngưá»i cÅ©ng trá» nên lạnh lẽo giá»ng vẻ mặt nàng nhiá»u ngày qua.
Lạnh thấu xương.
Thá»i Äiá»m Tá»ch Nhan tá»nh lại, nàng phát hiá»n mình Äang á» trong má»t gian phòng cá»±c kỳ xa lạ, lụa má»ng tung bay, nhưng lại không có má»t chút ung dung, Äẹp Äẽ, quý giá như trong vương phá»§. Nhưng trong sá»± xa lạ như váºy lại lá» ra má»t sá»± quen thuá»c.
Nàng chần chá» ngá»i dáºy, theo bản nÄng liá»n quay Äầu tìm kiếm khắp nÆ¡i, nhưng chá» nhìn thấy cÄn phòng trá»ng không, không có thân ảnh nàng quen thuá»c.
Chá» má»t thoáng, trong lòng ngoại trừ lạnh lão, còn có cảm giác cô Äá»c Äánh úp lại như dá»i non lấp biá»n, cÆ¡ há» có thá» dìm chết nàng.
Má»t tiếng “Chi nha” vang lên, cánh cá»a gá» cá» xưa bá» Äẩy ra, ngay sau Äó xuất hiá»n trưá»c mắt nàng là khuôn mặt ấm áp, thanh thuần cá»§a Tá» Ngạn lá» ra vẻ kinh há»: “Nhan Nhan, nàng tá»nh rá»i!”
Tá»ch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, có chút thất thần.
Không bao lâu, phía sau Tá» Ngạn lại xuất hiá»n thêm má»t ngưá»i, Tá»ch Nhan táºp trung nhìn vào, thì ra là Thái Háºu trong y phục trắng tao nhã, chá» má»t thoáng, trong Äầu nàng trá»ng rá»ng.
Thái Háºu, Tá» Ngạn.
Nói cách khác, nÆ¡i này là LÄng Tiêu sÆ¡n. Khó trách nàng lại cảm thấy quen thuá»c, Äây là phòng á» trong chùa , rõ ràng là nàng quá ngá»c, cùng vá»i ngưá»i kia, cả hai cùng nhau ngá»c.
Trong lúc hoảng há»t, nàng như vẫn nhìn thấy rõ ná»i bất an vào Äêm Äó, Äêm nàng bá» Äau Äá»n và khó chá»u vì nguyá»t sá»±, hắn Äã cháºm rãi vươn tay ra, bàn tay ôn nhu Äặt lên bụng dưá»i Äang Äau cá»§a nàng, hành Äá»ng âm thầm cá»§a hắn làm nàng ấm áp cả Äêm.
Thì ra, Äó không phải là giấc má»ng.
Chương 115
Khung cảnh trên LÄng Tiêu sÆ¡n rất thanh u, theo lý thì Äây quả thá»±c là nÆ¡i rất tá»t Äá» nghá» ngÆ¡i an dưỡng, nhưng Tá»ch Nhan bá» mắc bá»nh phong hàn, từ khi lên núi, nàng bá» bá»nh kéo dài gần hai tháng má»i miá» n cưỡng khá»e lên má»t chút.
Sau khi thân thá» dần bình phục, má»i sáng tinh mÆ¡i nàng thưá»ng Äến Pháºt ÄÆ°á»ng cá»§a Thái Háºu, theo bà niá»m kinh lá» Pháºt, ngẫu nhiên sao chép kinh thư, quét tưá»c Pháºt ÄÆ°á»ng. Sau khi ra khá»i Pháºt ÄÆ°á»ng, thưá»ng thưá»ng nàng sẽ Äi Äến nÆ¡i Tá» Ngạn á», giúp Äỡ hắn chÄm sóc hoa cá» Äá» có thá» vượt qua ÄÆ°á»£c trá»i Äông giá rét.
Vào má»t ngày ná», Tá» Ngạn ra ngoài trá» vá», vừa má»i Äi vào vưá»n hoa, Äã nhìn thấy thân ảnh cá»§a nàng, gầy, cô Äá»c, Äứng giữa Äám hoa cá», y phục trên ngưá»i trông u ám, gió lạnh thá»i quá, áo váy nàng tung bay trong gió.
Tá» Ngạn không biết vì sao cảm thấy cả kinh, vá»i vàng bưá»c vá» phía trưá»c, cầm lấy cá» tay nàng.
Lúc này Tá»ch Nhan má»i phát hiá»n ra hắn, xoay ngưá»i lại, trên mặt tràn ra vẻ tươi cưá»i: “Huynh Äã trá» lại.” Dứt lá»i, nàng lại nhìn vá» phía cánh tay mình Äang bá» hắn nắm chặt, nghi hoặc nói, “Làm sao váºy?”
“Nhan Nhan......” Tá» Ngạn thá»ng khá» nhìn nàng, lẩm bẩm nói, “Äừng buông xuôi như váºy, nàng không thá» buông xuôi như váºy?”
“Ta làm sao chứ?” Tá»ch Nhan trợn to mắt nhìn hắn, sau Äó má»m cưá»i, thoát khá»i cánh tay hắn, “Ta không phải tá»t lắm sao?” Nói xong, nàng liá»n cúi ngưá»i xuá»ng, dùng sức nhá» má»t cây cá» dại.
“Không tá»t, má»t chút cÅ©ng không tá»t.” Tá» Ngạn lại nàng kéo Äứng dáºy, làm cho nàng phải Äá»i mặt vá»i mình, trong ánh mắt tràn Äầy thần sắc bi thương, “Nhan Nhan, nàng không biết, lúc ta vừa má»i nhìn thấy nàng...... Ta cuá»i cùng cảm thấy, nàng có vẻ sẽ bá» gió thá»i bay Äi mất...... Không nên như thế này, nàng không nên như váºy...... Cho dù Lão Thất hắn lừa nàng, nàng cÅ©ng không nên như váºy.”
Từ khi nàng lên Äây cho tá»i nay, Äây là lần Äầu tiên bá»n há» nhắc tá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Má»t tháng trưá»c, vào ngày Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quyết Äá»nh sẽ cùng Tá»ch Nhan thành hôn, vào ngày Äó, Tá»ch Nhan vẫn Äang á»m nằm liá»t giưá»ng, ngày ngày vừa uá»ng thuá»c xong liá»n nôn ra ngay, ngay cả ngá»± y Äiá»u trá» cÅ©ng thúc thá»§ vô sách, chá» có thá» qua má»t ngày xem như là may mắn má»t ngày. Chính vào ngày Äó, tân vương phá»§ cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© -- Anh vương phá»§, Äang tá» chức tiá»c vui như Äã Äá»nh.
Theo truyá»n thuyết, Äó là má»t hôn lá» vô cùng long trá»ng, cÆ¡ há» má»i ngưá»i trong toàn kinh thành phải Äá»u tràn cả ra ÄÆ°á»ng, chem lấn lẫn nhau Äá» xem má»t hôn lá» rầm rá» trưá»c nay chưa từng có. Ngưá»i mà Anh vương Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i chính là nữ nhi thất lạc nhiá»u nÄm cá»§a ÄÆ°Æ¡ng triá»u tả tưá»ng Äứng Äầu triá»u ca, tiá»u thư cá»§a Lâm gia.
Nghe nói, vào ngày Äó, tân lang ngá»c thụ lâm phong, phong thái tuấn mỹ như thần tiên giáng thế.
Nghe nói, vào ngày Äó, tân nương dá»u dàng tú lá», phong tư yá»u Äiá»u khuynh Äảo chúng sinh.
Nghe nói, sau tân hôn, phu thê hai ngưá»i ân ái vô song.
Sau ngày Äó, thân thá» Tá»ch Nhan vá»n không há» khá»i sắc bá»ng nhiên trong lúc Äó giá»ng như có duyên gặp ÄÆ°á»£c thần tiên cứu giúp, sức khá»e càng ngày càng tá»t, nhưng sau khi nàng khá»e thì thân thá» lại gầy Äi, càng ngày càng hao gầy.
Ánh mắt Tá» Ngạn vá»n trong trẻo cÅ©ng theo sá»± hao gầy cá»§a nàng mà càng ngày càng ảm Äạm Äi.
Sau khi Tá» Ngạn nói xong, Tá»ch Nhan chá» nhún vai, cÅ©ng không nói thêm gì nữa, thuáºn tay má» túi phân ra, thành thạo rãi vào vưá»n hoa, há»i lâu sau má»i má» miá»ng: “Ta khá»e tháºt sá»±, trưá»c nay tá»i giá» chưa bao giá» khá»e như váºy.”
Lúc nói lá»i này, nàng rãi phân xong, buông túi phân xuá»ng, hưá»ng vá» phía Tá» Ngạn má»m cưá»i: “ÄÆ°á»£c rá»i, ta Äi vá», chuyá»n tưá»i nưá»c giao cho huynh .”
Tá» Ngạn kinh ngạc nhìn nàng buông túi phân xuá»ng sau Äó xoay ngưá»i ra khá»i vưá»n hoa, môi giáºt giáºt, nhưng cuá»u cùng không nói gì thêm.
Hắn tin tưá»ng, nếu nói cho nàng hôm nay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sẽ mang theo tân Vương phi má»i cưá»c lên núi bái kiến Thái Háºu, nàng nhất Äá»nh sẽ tìm lấy cá» nán lại, á» lại trong cÄn nhà tranh cá»§a hắn mà không phải vá» nÆ¡i á» cá»§a Thái Háºu Äá» Äá»i mặt vá»i tình huá»ng tàn nhẫn như váºy. Nhưng bây giá», khi nhìn thấy bá» dạng phó mặc tất cả cá»§a nàng, hắn bá»ng nhiên cảm thấy mình không nên nói.
Lúc Tá»ch Nhan vá» tá»i cá»ng chùa liá»n nháºn ra có gì Äó khác lạ, bá»i vì pháºt môn xưa nay luôn yên tÄ©nh thế nhưng bây giá» lại xuất hiá»n má»t Äá»i thá» vá» canh gác chung quanh.
Trong nhất thá»i, Tá»ch Nhan cảm thấy giáºt mình, tiến thá»i lưỡng nan.
“Ai Äó?” Các thá» vá» nhìn thấy bá»ng nhiên xuất hiá»n má»t nữ tá» tuyá»t sắc trong y phục trắng, nhất thá»i Äá»u kinh ngạc, Äôi mắt cá»§a tất cả Äá»u má» to khi nhìn thấy Äôi mắt sáng ngá»i, thanh nhuáºn cá»§a nàng, má»i ngưá»i cảm thấy á» má»t nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cá»c mà có má»t nữ tá» như váºy không là tiên nữ thì cÅ©ng là há» ly.
Tá»ch Nhan phục há»i tinh thần lại, liá»n xoay ngưá»i muá»n Äi, những thá» vá» thấy thân pháºn nàng không rõ, lại tuyá»t sắc như thế, làm sao chá»u thả nàng Äi, liá»n tiến lên ngÄn nàng lại: “Ngươi rá»t cuá»c là ai?”
Tá»ch Nhan lâm vào tình thế bất Äắc dÄ©, chá» có thá» thản nhiên trả lá»i: “Ngưá»i Äang tu tâm dưỡng tính.”
Lúc này, từ trong chùa có má»t chú tiá»u Äi ra, thấy tình hình này liá»n tiến lên giải thích: “Vá» cô nương này là ngưá»i cùng Thái Háºu Än chay niá»m pháºt, thá»nh các vá» Äừng là khó nàng.”
Những thá» vá» vừa nghe Äến Thái Háºu, làm sao còn dám nhiá»u lá»i nữa nên thả nàng Äi.
Tá»ch Nhan vừa Äi ÄÆ°á»£c hai bưá»c, chợt nhá» tá»i Äiá»u gì bàn quay trá» lại Äi Äến bên cạnh má»t thá» vá» há»i: “Các ngươi là ngưá»i trong phá»§ nào?”
“Anh vương phá»§.”
Anh vương phủ.
Hô hấp Tá»ch Nhan cứng lại, chưa ká»p phục há»i tinh thần lại, liá»n Äi vá» hưá»ng cá»§a chú tiá»u. Nàng Äi như trá»n chạy vào Äại Äiá»n như thá» vừa trông thấy Äiá»u gì làm mình kinh sợ, sau khi hoàn há»n lại liá»n Äứng yên tại chá», cá» gắng Äi thong thả từng bưá»c vá» phía trưá»c.
“Tiá»u Tuá», ta bá»ng nhiên nhá» lại Äã Äá» quên má»t sá» thứ á» chá» Tá» Ngạn, ta muá»n Äi Äến Äó lấy vá».”
Chú tiá»u không quay Äầu lại Äáp ứng má»t tiếng, rá»i tiếp tục Äi vào ná»i ÄÆ°á»ng. Tá»ch Nhan má»t mình Äứng á» chá» cÅ©, tấm rèm cá»a Äung ÄÆ°a lên xuá»ng làm dung nhan tuyá»t mỹ hao gầy cá»§a nàng lúc sáng lúc tá»i. Gió thá»i từ ngoài phòng vào làm nàng chá» cảm thấy lạnh lẽo, sau khi rùng mình má»i có thá» nhúc nhích, thân hình Äang cứng ngắt hÆ¡i cá» Äá»ng má»t chút rá»i má»i xoay ngưá»i Äi ra ngoài.
Ánh sáng trong Äại Äiá»n bá»ng nhiên thay Äá»i.
Tá»ch Nhan quay Äầu lại, trong nháy mắt liá»n trông thấy má»t ngưá»i Äang tá»±a vào tượng pháºt nhá» ngay cá»a.
Thân hình rất quen thuá»c, thanh tuyá»n, cao to, nhanh nhẹn.
Hắn Äứng á» nÆ¡i Äó nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, há»i lâu sau má»i lá» ra nụ cưá»i, Tá»ch Nhan bất giác không cảm thấy ôn nhuáºn chút nào, chá» cảm thấy nụ cưá»i kia thần bí khó lưá»ng như lúc ban Äầu, làm cho ngưá»i ta lạnh giá.
Hắn cưá»i, thấp giá»ng nói: “Nhan Nhan, nàng có từng nhá» Äến ta không?”
Chương 116
Nàng có từng nhá» Äến ta không.
Không phải nàng không nghÄ© tá»i cảnh tượng khi nàng và hắn gặp nhau, nhưng cho dù là nghÄ© ra hàng ngàn hàng vạn tình huá»ng khác nhau, Tá»ch Nhan cÅ©ng không thá» nghÄ© ra ÄÆ°á»£c thá»i Äiá»m gặp lại nhau bắt Äầu bắng má»t câu nói nhẹ nhàng bâng quÆ¡ như váºy.
Nếu hắn thoải mái như thế, nàng làm sao khó chá»u ÄÆ°á»£c Äây?
Tá»ch Nhan khéo nói khéo cưá»i, cảm xúc trên mặt mày lãnh Äạm Äến mức táºn cùng: “Không có.”
Tháºt ra nàng cÅ©ng nói dá»i. á» trên núi hÆ¡n hai tháng, tháng thứ nhất nàng Äang lâm bá»nh, trong lúc ná»a má»ng ná»a tá»nh, má»i thứ xung quanh nàng Äá»u là á»m Äau quây quanh, không thá» nào nhá» ná»i; Sang tháng thứ hai, ngày nghe tin hôn lá» cá»§a hắn truyá»n Äến, tâm thần nàng hoảng há»t, ngay cả chính mình suy nghÄ© cái gì cÅ©ng không biết; Mà nay, nàng chá» có thá» táºp trung cho chuyá»n trưá»c mắt, không có tâm lá»±c suy nghÄ© nữa.
“Ừ.” Hắn lên tiếng, cháºm rãi Äi vá» phía nàng, cúi Äầu xuá»ng, tá»i gần mặt cá»§a nàng, “Nhưng mà ta lại nhá» nàng, làm sao bây giá»?”
Nghe váºy, nụ cưá»i trên mặt Tá»ch Nhan bá»ng nhiên trá» nên sáng lạn, ánh mắt trong suá»t, tá»a sáng rạng ngá»i: “Phải không? Váºy Vương gia nhá» ta như thế nào? Nhá» con ngưá»i cá»§a ta, mặt cá»§a ta, hay là cÆ¡ thá» cá»§a ta?”
Ám sắc chợt lóe lên trong mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, hắn bá»ng dưng vươn tay ra, ôm nàng vào trong lòng: “Nếu tất cả ta Äá»u nhá» thì sao?”
“Váºy thì liên quan gì Äến ta?” Tá»ch Nhan thản nhiên nhấc mi, tầm mắt nhìn vá» phía sau hắn -- nÆ¡i Äó có má»t nữ tá» Äang Äứng, khuôn mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng nhìn hai ngưá»i bá»n há».
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© xoay Äầu, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh ngưá»i Äó, nhưng vẫn không có ý tứ buông Tá»ch Nhan ra. Äá»ng tác cá»§a Tá»ch Nhan bá»ng dưng trá» nên kiên quyết, dùng sức Äẩy hắn ra, lúc này nàng má»i cẩn tháºn nhìn vá» phía nữ tá» kia.
Dân gian Äá»n Äãi nàng dá»u dàng, nhưng tháºt ra Tá»ch Nhan không nhìn ra ÄÆ°á»£c Äiá»u Äó, nhưng mà vẻ mặt tú lá», quả tháºt là Äẹp Äến không thá» giải thích, trong Äôi mi thanh tú lại mang theo sá»± lãnh ngạo nói không nên lá»i, nhưng trong ánh mắt cùng nét môi biá»u lá» sá»± giáºn dữ và bất mãn, là má»t loại phong tình khác nói không nên lá»i, xinh Äẹp Äá»ng lòng ngưá»i.
Khóe môi Tá»ch Nhan nhếch lên, cúi ngưá»i hành lá» : “Tham kiến Anh Vương phi.”
Nữ tá» thản nhiên Äi tá»i, Äứng bên cạnh Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, quả tháºt hai ngưá»i trông như má»t cặp trá»i sinh: “Ngươi biết ta là ai sao?”
Tá»ch Nhan cưá»i yếu á»t nói: “ Ngày Anh vương gia cùng Vương phi thành thân, toàn thành oanh Äá»ng, ngưá»i trong thiên hạ Äêu xôn xao bàn tán, tiá»u nữ sao lại không biết cho ÄÆ°á»£c?”
Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng khẽ cưá»i lên: “ Ngươi quả tháºt là má»t ngưá»i thức thá»i. Ngươi chính là nha Äầu hầu hạ Thái Háºu Än chay niá»m pháºt kia sao? Tên gá»i là gì?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan thản nhiên Äảo qua Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, bá» dáng vẫn khiêm tá»n như trưá»c trả lá»i: “Vi Chi.”
Từ Äầu Äến cuá»i không nói má»t lá»i, vẻ mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhạt nhẽo khi nghe Äến câu trả lá»i cá»§a nàng, rá»t cuá»c má»i nâng mắt lên, nhìn dung nhan bình tÄ©nh cá»§a nàng, má»m cưá»i, cầm lấy tay Vương phi cá»§a mình, thấp giá»ng nói: “Vi Chi từ nhá» không cha không mẹ, Äi theo bên cạnh Hoàng tá» mẫu, là ngưá»i Hoàng tá» mẫu tin cáºy nhất.”
Tá»ch Nhan nghe xong, lạnh lùng cưá»i, không ngá» Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng Äá»ng thá»i lạnh lùng cưá»i, nghiêng Äầu nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Chá» sợ không chá» là ngưá»i Hoàng tá» mẫu tin cáºy nhất Äâu?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không chút kiêng ká» ánh mắt cá»§a nàng, nhấc mi nhìn Tá»ch Nhan, trong ánh mắt chứa rất nhiá»u thâm ý: “Äúng váºy, nàng cÅ©ng là ngưá»i ta mong nhá» ngày Äêm, ngưá»i ta không thá» quên?”
Lâm Lạc Tuyết nhưá»ng mày lên, cưá»i lạnh nói: “Vương gia có ý gì? Äây chính là lá» váºt ngài muá»n tặng cho thiếp thân sao? ”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© buông tay nàng ra, nhìn Tá»ch Nhan: “Không tá»t sao, ÄÆ°a Vi Chi vá» phá»§ cùng nàng làm tá»· muá»i vá»i nhau, Äây chẳng phải là chuyá»n tá»t sao?”
Lâm Lạc Tuyết hừ lạnh má»t tiếng, Tá»ch Nhan lại ná» nụ cưá»i: “Vương phi Äa tâm rá»i, Vương gia chá» Äang cùng Vương phi nói Äùa thôi, thá»nh Vương phi không nên nghÄ© là tháºt. Vương gia là như váºy Äó, thích nói chuyá»n cưá»i, trêu chá»c Vi Chi, Vi Chi Äã quen rá»i.” Dứt lá»i, Tá»ch Nhan ngẩng Äầu nhìn sắc trá»i, lại nói, “Vi Chi còn có viá»c muá»n xuất môn, không thá» tiếp Äã Vương gia cùng Vương phi, xin cáo lui trưá»c.”
Lúc Tá»ch Nhan ra khá»i chùa, sắc trá»i Äã bắt Äầu tá»i, báo hiá»u rõ ràng sắp có má»t tráºn gió tuyết kéo Äến, nhưng nàng lại không quan tâm Äến Äiá»u Äó, vá»i vàng ra khá»i cá»a Äi vá» gian nhà tranh cá»§a Tá» Ngạn.
Không biết vì sao, ÄÆ°á»ng Äi thưá»ng ngày rất thông thuáºn, nàng cÅ©ng chưa từng cảm thấy ÄÆ°á»ng xá xa xôi, váºy mà hôm nay lại Äi vô cùng gian nan, Tá»ch Nhan cảm thấy mình Äi chưa Äếnvài bưá»c, liá»n thá» há»ng há»c, ngay cả hô hấp cÅ©ng trá» nên khó khÄn.
Nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c lấy tay chá»ng vào má»t cây Äại thụ nghá» ngÆ¡i, trong Äầu Tá»ch Nhan hoàn toàn há»n loạn, cho nên má»i thứ dưá»ng như Äá»u không có Äầu má»i.
CÅ©ng không biết dừng chân ÄÆ°á»£c bao lâu, cảm giác má» má»t vô thá» cá»§a nàng má»i cháºm rãi tiêu tán, khi Tá»ch Nhan má» mắt ra, trưá»c mắt nàng là má»t mảnh tá»i Äen, Äá»ng thá»i trên ngưá»i, trên Äầu mang cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo.
Trá»i không biết Äã tá»i Äen tá»± bao giá», tuyết bắt Äầu rÆ¡i xuá»ng ngày càng nhiá»u và dày Äặc, trên Äầu nàng, trên ngưá»i ngưá»i cÅ©ng không biết tá»± khi nào Äã tích tụ má»t lá»p tuyết tháºt dày mà nàng vẫn không há» hay biết, lúc này toàn thân nàng lạnh lẽo, mà ngay cả má»t cá» Äá»ng nhá» cÅ©ng không thá» ÄÆ°á»£c.
Rất lạnh, lạnh giá»ng như lòng ngưá»i có thá» bá» Äông lại thành bÄng .
Mảnh tá»i Äen trưá»c mắt vẫn chưa tản ra, Tá»ch Nhan chá» cảm thấy xung quanh càng ngày càng tá»i, bất cứ lúc nào cÅ©ng có thá» nuá»t chá»ng lấy nàng.
Cuá»i cùng, nàng không thá» chá»u Äá»±ng ÄÆ°á»£c nữa cháºm rãi ngã xuá»ng …
Thế nhưng, nàng lại cảm thấy mình Äang rÆ¡i vào vòng tay ấm áp, bên ta vẫn vang lên tiếng gá»i thân thiết cá»§a ai Äó: “Nhan Nhan?”
Là Tá» Ngạn sao? Trưá»c khi rÆ¡i vào hôn mê, Tá»ch Nhan Äã nghÄ© như thế.
Äã lâu như váºy rá»i, ngoại trừ Tá» Ngạn, không ai lại gá»i nàng má»t cách thân thiết, ấm áp như váºy.
Tiếng gá»i má»m mại như nưá»c kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, làm cho thân thá» cá»§a nàng càng ngày càng ấm áp.
Sau khi trải qua lạnh lẽo cùng giá lạnh, hiá»n tại sá»± ấm áp lan dần trong cÆ¡ thá» nàng càng ngày càng thoải mái, Tá»ch Nhan thá» phào nhẹ nhõm, muá»n cá» Äá»ng thân thá» má»t chút, nhưng ý thức ná»a tá»nh ná»a mê bá»ng nhiên nháºn ra ÄÆ°á»£c có Äiá»u gì Äó không Äúng, nàng Äá»t nhiên má» mắt ra.
Trưá»c mắt nàng là má»t Äá»ng lá»a, quần áo ẩm ưá»c tháºm chí cả Äá» lót cá»§a nàng Äá»u Äang ÄÆ°á»£c hong khô trên Äá»ng lá»a, mà giá» này khắc này, nàng không má»t mảnh vải che thân Äang nằm trong lòng ngá»±c nóng như lá»a cá»§a ngưá»i nào Äó --
Da thá»t tiếp dính sát vào nhau nói cho nàng biết ngưá»i nào Äó trên ngưá»i cÅ©ng không má»t mảnh vải che thân.
Giá» phút này Äây, trên ngưá»i bá»n há» chá» ÄÆ°á»£c phá»§ bằng má»i áo khoát và quần áo vẫn còn mang theo hÆ¡i hưá»m cá»§a ngưá»i nào Äó.
Chương 117
NÆ¡i này là má»t gian nhà tranh cÅ©, miá» n cưỡng cÅ©ng chá» có thá» che mưa che gió mà thôi.
Tá»ch Nhan hít sâu vào má»t hÆ¡i Äá» có khí lá»±c quay Äầu nhìn vá» phía sau cá»§a mình, không có gì bất ngá» xảy ra, Äáºp vào mắt nàng chính là khuôn mặt như ngá»c cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vẫn tuấn lãng như ngày nào.
Tá»±a há» nháºn ra ÄÆ°á»£c hành Äá»ng cá»§a nàng, hắn cháºm rãi má» mắt ra, Äôi mắt tá»i Äen như má»±c, sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c.
Tá»ch Nhan không phải là ngưá»i chưa hiá»u sá»± Äá»i, tình trạng thân thá» hiá»n tại nói cho nàng biết Äã không có chuyá»n gì phát sinh, nhưng bây giá» nàng phải Äá»i mặt vá»i má»t kẻ xa lạ, ngoan tuyá»t như hắn, nàng nên làm thế nào cho phải Äây? Äiá»u duy nhất nàng có thá» cá» gắng làm hiá»n giá» là làm cho bản thân không quá cháºt váºt trưá»c mặt hắn.
Nhưng bàn tay hắn lại vòng qua thắt lưng cá»§a nàng, vuá»t ve qua lại á» trên lưng nàng, khẽ cưá»i nói: “Cả ngưá»i nàng Äá»u Äông cứng, ngoại trừ làm như váºy, ta không nghÄ© ra cách nào Äá» sưá»i ấm cho nàng cả.”
“Phải không?” Tá»ch Nhan lãnh Äạm cưá»i há»i lại má»t câu, “ Thân thá» Thất gia quả tháºt cá»±c kỳ ấm áp.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ná» nụ cưá»i sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c như cÅ©: “Thân thá» cá»§a Nhan Nhan cÅ©ng trưá»c sau như má»t làm cho ngưá»i ta trầm mê.”
Äây chính là lá»i nói tháºt lòng. Mặc dù hắn không phải là kẻ trầm mê nữ sắc, nhưng cÅ©ng từng có không ít nữ nhân, thân thá» Tá»ch Nhan quả thá»±c có thá» làm cho nam nhân trầm mê.
“Nếu Äây là lá»i ca ngợi cá»§a Thất gia, như váºy ta sẽ tiếp nháºn.” Khóe mắt Tá»ch Nhan giáºt giáºt, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cưá»i thản nhiên như trưá»c, bất Äá»ng thanh sắc thoát khá»i cánh tay hắn, kéo trung y cá»§a hắn khoát lên trên ngưá»i, sau Äó Äứng dáºy lấy quần áo cá»§a mình, mặc vào từng cái từng cái má»t, rá»i má»i ÄÆ°a trung y trả lại cho hắn.
Lúc này Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i cháºm rãi ngá»i dáºy, cháºm rãi bắt Äầu mặc quần áo cá»§a mình, Äá»ng thá»i nhìn nàng: “á» trên núi này, Nhan Nhan dưá»ng như rất tá»t?”
“Äúng, tháºt tá»t.” Tá»ch Nhan thản nhiên nói,“Trưá»c nay chưa bao giá» tá»t như váºy.”
“Như thế ta cÅ©ng yên tâm.” Hắn có ý ám chá», má»m cưá»i nói má»t câu, Äứng dáºy muá»n kéo tay Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan Nhanh chóng khoát tay ra, tránh ÄÆ°á»£c tay hắn, Äi thẳng ra cá»a.
Ra khá»i cá»a, Äáºp vào mắt nàng là má»t mảnh màu trắng má» má»t, thì ra là sáng sá»m, Lạc Tuyết suá»t má»t Äêm giá» Äã ngừng, giá» phút này Äây, LÄng Tiêu SÆ¡n ÄÆ°á»£c tuyết trắng Äiá»m xuyết trông rất Äẹp mắt.
Nhưng Tá»ch Nhan làm sao có tâm tư thưá»ng thức cảnh Äẹp như váºy, ra khá»i cá»a liá»n xÄm xÄm tiến vào trong tuyết, sau Äó Äứng lại Äá» xác Äá»nh phương hưá»ng rá»i má»i Äi vá» phía nhà tranh Tá» Ngạn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn Äi theo phía sau nàng, không xa không gần, sắc mặt vẫn bình tÄ©nh, chá» tiến vá» phía trưá»c theo bưá»c chân cá»§a nàng.
“Tá» Ngạn!” Cuá»i cùng nàng cÅ©ng nhìn thấy gian nhà tranh cá»§a Tá» Ngạn, từ xa xa Tá»ch Nhan Äã gá»i to lên, Äá»ng thá»i chạy nhanh hÆ¡n vá» phía nhà tranh.
Cả má»t Äêm không ngá»§, Tá» Ngạn Äang ngá»i yên lặng Äến xuất thần trong phòng, hắn bá»ng hoảng há»t khi nghe ÄÆ°á»£c thanh âm cá»§a Tá»ch Nhan, lúc Äầu còn tưá»ng rằng bỠảo giác cho Äến khi thanh âm kia lại truyá»n Äến lần nữa, hắn má»i hoàn toàn thanh tá»nh, nhanh chóng Äứng dáºy, Äẩy cá»a phòng bưá»c ra.
“Nhan Nhan --” Hắn vui sưá»ng gá»i nàng, nhưng mà sau khi liếc mắt nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äi theo sau nàng, hắn bất chợt giáºt mình.
Nhưng Tá»ch Nhan cÅ©ng Äã Äi tá»i trưá»c mặt hắn, giữ chặt tay hắn, trong ánh mắt tha thiết lại lá» ra vẻ má» má»t cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tá» Ngạn, hôm qua ta Äá» quên Äá» trong vưá»n hoa, nhưng lại nghÄ© không ra là cái gì, ngươi giúp ta nhá» lại xem.”
Tá» Ngạn nhìn bá» dáng cá»§a nàng, lại ngẩng Äầu nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng á» cách Äó không xa, trên mặt bá»ng nhiên hiá»n ra sá»± phẫn ná» hết sức rõ ràng, vươn tay kéo Tá»ch Nhan vào trong phòng, Äóng cá»a lại.
“Nhan Nhan, chúng ta thành thân Äi.”
Lúc Tá»ch Nhan vừa má»i phục há»i tinh thần lại, liá»n nghe ÄÆ°á»£c những lá»i này cá»§a Tá» Ngạn, chá» má»t thoáng nàng cả kinh, sắc mặt trắng bá»ch, sau má»t lúc lâu má»i ná» nụ cưá»i má»a mai, hàm há» nói: “Tá» Ngạn, huynh vừa má»i nói gì?”
Ánh mắt Tá» Ngạn trá» nên kiên Äá»nh hÆ¡n bao giá» hết, Tá»ch Nhan chưa bao giá» nhìn thấy hắn như váºy, chá» cảm thấy khiếp sợ, muá»n lùi ra sau, lại hoảng há»t nháºn ra mình Äang dá»±a vào cá»a, lui còn chá» nào lui. Hai tay nàng Äang bá» Tá» Ngạn giữ chặt, lúc này Äây, nàng nghe ÄÆ°á»£c lá»i hắn nói má»t cách rành mạch: “Nhan Nhan, chúng ta thành thân Äi.”
Tá»ch Nhan chá» cảm thấy hoàn toàn không thá» chấp nháºn ÄÆ°á»£c, bày ra bá» dáng dá» khóc dá» cưá»i: “Tá» Ngạn, huynh Äang nói báºy bạ gì váºy?”
“Ta không nói báºy, Nhan Nhan.” Thanh âm Tá» Ngạn thấp xuá»ng, nhưng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Nàng không biết từ sau khi chia tay, ta không có ngày nào không nhá» tá»i nàng. Nhưng ta lại che dấu những tình cảm cá»§a ta Äá»i vá»i nàng, ta không dám, chưa bao giá» dám nói cho nàng, hoặc nói cho bất luáºn kẻ nào khác. Bá»i vì nàng là Nhan Nhan, Nhan Nhan tá»t nhất trên Äá»i, ta không thá» xứng vá»i Nhan Nhan......”
“Nhưng tháºt ra là không phải, Nhan Nhan, cho Äến khi nàng gả cho Lão Thất, ta má»i biết ÄÆ°á»£c, thì ra ngưá»i nàng muá»n không phải là ngưá»i tá»t nhất trên Äá»i, thì ra ta cÅ©ng có thá». Ta Äã bá» lỡ nàng má»t lần, lúc này Äây, ta không muá»n lại bá» qua, ta không muá»n làm cho bản thân cả Äá»i phải sá»ng trong há»i háºn!”
Những lá»i hắn nói rõ rang rất chân tình, tha thiết, nhưng Tá»ch Nhan lại cảm thấy khá» sá», trong mắt dần dần tích Äầy nưá»c mắt, khẽ lắc Äầu nhìn hắn, thấp giá»ng thì thào: “Không, Tá» Ngạn...... Không......”
“Nhan Nhan, ta không muá»n nhìn nàng tiếp tục thá»ng khá» như váºy nữa.” Tá» Ngạn giÆ¡ tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ giá»ng nói, “Quên hắn Äi, hãy Äá» cho ta chiếu cá» nàng, quãng Äá»i còn lại hãy Äá» cho ta chiếu cá» nàng, ÄÆ°á»£c không?”
“Không thá», không thá» như váºy......” Tá»ch Nhan không biết mình vì sao lại khóc, nhưng nưá»c mắt không rÆ¡i xuá»ng ÄÆ°á»£c, “Tá» Ngạn, huynh tá»t như váºy, tinh thuần như váºy, huynh không nên Äá»i vá»i ta như váºy......”
“Nhan Nhan, nàng thành toàn cho ta, cÅ©ng là thành toàn cho chính mình, chẳng lẽ không ÄÆ°á»£c sao?” Hắn Äang ôm lấy mặt cá»§a nàng, tha thiết nói vá»i nàng, “Ta có lẽ không thá» cho nàng những thứ tá»t nhất trên Äá»i, nhưng ta sẽ cá» gắng hết sức mình, chá» cần nàng muá»n, ta sẽ cho nàng tất cả những gì ta có. Ta sẽ Äá»i xá» vá»i nàng tá»t cả Äá»i, cả Äá»i, cho dù là ta chết , ta cÅ©ng sẽ tiếp tục Äá»i xá» tá»t vá»i nàng...... Chá» cần nàng nguyá»n ý, hãy Äá» cho ta Äá»i xá» tá»t vá»i nàng......”
Tá»ch Nhan báºt khóc không thành tiếng, bất giác nàng ngã vào lòng hắn báºt khóc.
Bên ngoài gian nhà tranh, không biết từ khi nào Äã không còn bóng ngưá»i, chá» còn lại tiếng gió núi gào thét, lạnh lùng thá»i qua.
Chương 118
Trong Pháºt ÄÆ°á»ng, Thái Háºu Äang quỳ trên miếng Äá»m ÄÆ°á»£c làm tá» má» trưá»c bàn thá» lá» Pháºt, lúc bà cháºm rãi má» mắt ra, trong mắt tràn Äầy ý cưá»i, nhìn vá» phía Tá» Ngạn Äang cúi Äầu trưá»c mặt, vui vẻ nói: “Tá» Ngạn, con nói là tháºt sao?”
Tá» Ngạn cúi ngưá»i:“Nhi thần không dám lừa gạt mẫu háºu.”
Thái Háºu nâng hắn Äứng dáºy, kéo tay hắn, hai ngưá»i vừa Äi vừa nói chuyá»n. Cuá»i cùng, Thái Háºu dưá»ng như không chút Äá» ý lên tiếng: “Con chá» nói vá»i ta con muá»n kết hôn vá»i nàng, nhưng nàng có nói muá»n gả cho con không?”
Tá» Ngạn im lặng tháºt lâu, cuá»i cùng má»i lên tiếng: “Cho nên nhi thần má»i Äến cầu xin mẫu háºu.”
Thái Háºu báºt cưá»i khẽ, vá» vá» cánh tay hắn: “Con Äã á» bên cạnh ta nhiá»u nÄm như váºy, chưa bao giá» cầu xin ta Äiá»u gì, nay con Äã má» miá»ng, ta lại có thá» nào không thành toàn cho con?”
Khóe miá»ng Tá» Ngạn hÆ¡i Äá»ng, ná» ra nụ cưá»i: “Äa tạ mẫu háºu thành toàn.”
“Tá»t, rất tá»t.” Thái Háºu nhá»n không ÄÆ°á»£c tràn ra ý cưá»i trong sáng, “Tháºp Lục Vương gia cá»§a chúng ta cuá»i cùng Äã trưá»ng thành, nay cÅ©ng muá»n cưá»i vợ. Vi Chi cÅ©ng là cô nương vô cùng tá»t, ta làm sao không chấp nháºn Äây?”
Khi Tá»ch Nhan nhìn thấy Thái Háºu xuất hiá»n á» cá»a phòng mình, trong nháy mắt nàng Äã hiá»u ÄÆ°á»£c bà sắp sá»a nói gì, khóe miá»ng nàng giáºt giáºt, nhưng không lên tiêng, trong lòng âm thầm cưá»i khá».
Äợi Äến khi Thái Háºu nói vòng vo ba Äiá»u bá»n chuyá»n xong, bà má»i Äá» cáºp Äến chuyá»n hôn sá»±: “Tuá»i cá»§a Tá» Ngạn cÅ©ng không còn nhá», cÅ©ng chưa ÄÆ°á»£c phong hào, Äợi Äến khi thành hôn, hoàng Äế nhất Äá»nh sẽ ban thưá»ng phong hào cho hắn, Äến lúc Äó, chẳng phải là song há»· lâm môn sao? Ngươi là Äứa nhá» thông minh, nên hiá»u ta Äang nói Äiá»u gì chứ?”
Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, cúi Äầu nói: “Thái Háºu cho rằng ta Äá» ý Äến những Äiá»u này sao?”
“Ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết ngươi không thèm Äá» ý những thứ hư vô như mây khói này, nhưng má»t nam nhân tháºt tình Äá»i Äãi vá»i ngươi, ngươi cÅ©ng không Äá» ý sao?” Thái Háºu má»m cưá»i nhìn nàng, trong mắt Tá»ch Nhan, nụ cưá»i Äó lại mang ý tứ sâu xa, dưá»ng như ẩn giấu thâm ý, nhưng nàng không thá» thấu hiá»u ÄÆ°á»£c.
“Chá» e ngươi còn chưa biết, khi ngươi mất tích hÆ¡n má»t nÄm, Tá» Ngạn vá»n chưa bao giá» dính dáng Äến triá»u Äình cứ cách vài ngày lại Äi vào triá»u, chá» vì muá»n tìm Äến những quan viên quen biết mượn nhân, mục Äích là Äiá»u tra tung tích cá»§a ngươi. Chá» tiếc, Äã Äá» cho Lão Thất tìm ÄÆ°á»£c ngươi trưá»c.”
Tá»ch Nhan mi tâm chợt nhảy dá»±ng lên, cúi Äầu không nói gì.
“Trong khoảnng thá»i gian Äó, hắn rất muá»n gặp ngươi, nhưng lúc Äó ngươi Äang á» trong phá»§ Thất gia, dù hắn hao tâm tá»n sức rất nhiá»u nhưng vẫn không vào ÄÆ°á»£c. Má»t ngưá»i tinh tế như Lão Thất sẽ không cho hắn có cÆ¡ há»i, nhưng Tá» Ngạn chưa bao giá» bá» cuá»c, tháºm chí nhiá»u lần xông vào, má»i lần Äá»u thất vá»ng mà vá», cho Äến lần Äó, không biết sao hắn lại nghÄ© tá»i cách trà trá»n vào gánh hát......”
Thái Háºu vẫn bình thản má»m cưá»i, nụ cưá»i mang theo ý tá»t, “Tuá»i ngươi còn nhá», có lẽ sẽ không hiá»u ÄÆ°á»£c má»t nam nhân chấp nhất như váºy khó có thá» tìm thấy trong Äá»i. Nếu như ngươi Äến Äá» tuá»i như ta, gặp ÄÆ°á»£c má»t ngưá»i như Tá» Ngạn, ngươi sẽ suy nghÄ© khác.”
Tá»ch Nhan lại bá» rung Äá»ng .
Tá» Ngạn, má»t Tá» Ngạn cá» chấp như váºy, vì sao nàng không biết?
“Mặc dù ngươi không có cách nào tá»± thuyết phục bản thân mình thì cÅ©ng nên vì Tá» Ngạn mà nghÄ© lại. Äứa nhá» Äó, từ nhá» Äã chá»u nhiá»u Äau khá» như váºy, nay cÅ©ng vẫn còn khá». Nhưng hắn là Äứa trẻ trong sáng, thuần khiết, ai lại có thá» nhẫn tâm nhìn hắn chá»u Äau khá»? Ngươi nói phải không, Nhan Nhan?”
Thái Háºu nhẹ nhàng kéo tay Tá»ch Nhan, lần Äầu tiên thân máºt gá»i nàng như váºy, sá»± ấm áp khô ráo trong lòng bàn tay truyá»n tá»i cÅ©ng mang theo sá»± kiên Äá»nh.
Thá»i gian dưá»ng như trôi qua tháºt lâu, lâu Äến ná»i tất cả sá»± không cam lòng cùng thá»ng khá» Äá»u bá» lắng Äá»ng lại, những gì nàng yêu, nàng Äá» ý, ngưá»i hoặc chuyá»n Äá»u dần dần nhạt nhòa Äi. Trong trí nhá» chá» còn lại khuôn mặt thiếu niên tinh thuần Äó.
Tá»ch Nhan cÆ¡ há» không nghe ÄÆ°á»£c chính thanh âm cá»§a mình, nhưng nàng cháºm rãi từng từ từng từ nói rõ: “ÄÆ°á»£c, ta gả.”
Ngày ấy, liên tục nhiá»u ngày Lạc Tuyết, cuá»i cùng lần Äầu tiên dừng lại, toàn bá» Äá»nh núi ÄÆ°á»£c phá»§ tuyết trắng, Äiá»m xuyết thêm màu xanh cá»§a cây tùng, màu vàng cá»§a ánh mặt trá»i chiếu sáng.
Trưá»c nay chưa bao giá» Äẹp như váºy.
************************************
“Vi Chi tháºt sá»± có má»nh tá»t, vá»n cÅ©ng chá» là má»t nha Äầu không rõ lai lá»ch, chá» có dung mạo hÆ¡n ngưá»i, nhưng nay lại ÄÆ°á»£c gả cho Tháºp Lục Vương gia làm Vương phi, tháºt sá»± là làm má»i ngưá»i ghe tỵ Äá» mắt.”
Bên trong rừng mai, hai nha hoàn quần áo màu há»ng má»t bên quét tuyết, má»t bên nghá» luáºn .
“Tháºp Lục Vương gia bất quá cÅ©ng chá» hữu danh vô thá»±c thôi, gả cho hắn thì có gì tá»t chứ?” Nha Äầu tên gá»i Lục Nhi bÄ©u môi, “Nếu gả cho Thất gia, Äó má»i tháºt là có phúc. Nam nhân trên thế gian này có bao nhiêu nhân tài như Thất gia Äâu?”
“Nói cÅ©ng Äúng.” Nha Äầu tên gá»i Tá» Nhi có chút ÄÄm chiêu thì thào nói, Äá»t nhiên nhá» lại, “Nói Äến Thất gia, có má»t thá»i gian tháºt là kỳ quái. Lần Äó Thất gia mang theo tân Vương phi lên núi, ta vừa từ chá» á» cá»§a Vi Chi Äi ra, liá»n nhìn thấy ngài Äang Äứng chá» hành lang gấp khúc, ngươi Äoán xem ngài há»i ta Äiá»u gì?”
Lục Nhi cÅ©ng trá» nên hiếu kỳ: “Äiá»u gì?”
“Ngài ấy há»i thÄm ta vá» chu kỳ nguyá»t sá»± cá»§a Vi Chi! Không phải là rất kỳ quái sao?”
Lục Nhi kinh ngạc: “Chu kỳ nguyá»t sá»± cá»§a Vi Chi? Này...... Hay là nàng cùng Thất gia có quan há» gì?”
“Suỵt --” Tá» Nhi bá» Lục Nhi thanh âm Äá»t nhiên lá»n lên làm cho hoảng sợ, giữ chặt nàng ta, khẩn trương nhìn bá»n phía xung quanh.
Nhưng mà, chuyá»n Äá»i thưá»ng thưá»ng trùng hợp như váºy.
Tá»ch Nhan vừa má»i theo từ trong rừng mai Äi ra, nghe xong bên này có thanh âm, liá»n xoay ngưá»i Äến Äây nhìn xem, không ngá» vừa má»i Äến gần, bá»ng dưng nghe thấy ÄÆ°á»£c câu nói kia cá»§a Tá» Nhi, nàng Äứng yên bất Äá»ng.
Hắn...... Thế nhưng lại há»i thÄm Lục Nhi vá» chu kỳ nguyá»t sá»± cá»§a mình? Äây là vì sao?
Trong Äầu nàng bá»ng chá»c hiá»n lên Äiá»u gì Äó nàng còn chưa ká»p bắt lấy, Lục Nhi Äã dẫn theo Tá» Nhi tiến lên thá»nh tá»i: “Nô tỳ không biết Vi Chi cô nương lúc này Äang ngắm tuyết, quấy rầy nhã hứng cá»§a cô nương, thá»nh cô nương thứ tá»i.”
Tá»ch Nhan kinh ngạc nhìn các nàng, nhưng nàng vẫn còn Äắm chìm trong ná»i khiếp sợ vừa rá»i, trong Äầu không ngừng tìm kiếm Äáp án -- vì sao, hắn tá»t cùng là vì sao? Hay là, hắn lại có âm mưu gì khác?
Nhưng chu kỳ nguyá»t sá»± cá»§a mình cùng âm mưu cá»§a hắn có quan há» gì?
Chương 119
Lúc Tá» Ngạn từ bên ngoài Äi vào sau viên tìm nàng, nhìn thấy Tá»ch Nhan Äang ngá»i thẫn thá» trong lương Äình trong vưá»n, không biết suy nghÄ© cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
Từ khi nàng gầy Äi nhanh chóng, má»i khi hắn nhìn thấy bá» dáng ngây ngưá»i cá»§a nàng, liá»n Äau lòng mà không hiá»u lý do, nhưng mà hiá»n nay, hôn sá»± hai ngưá»i Äã Äá»nh rá»i, hắn lại bắt gặp bá» dáng này cá»§a nàng, ngoại trừ Äau lòng còn có hoảng há»t.
“Nhan Nhan.” Hắn gá»i tên cá»§a nàng, Äi vào trong Äình, cầm lấy tay nàng, quả nhiên bàn tay nàng tháºt lạnh lẽo. Tá» Ngạn nhíu nhíu mày, xoa hai má nàng cÅ©ng lạnh lẽo như váºy: “Trá»i lạnh như váºy nàng ngá»i á» chá» này làm gì?”
Tá»ch Nhan phục há»i tinh thần lại, nhẹ nhàng cưá»i, giá»ng như bÄng tuyết tan chảy: “Thuáºn tiá»n Äi Äến nÆ¡i này, liá»n ngá»i nghá» ngÆ¡i má»t chút. Huynh lại xuá»ng núi sao?”
Lúc này Tá» Ngạn má»i nhá» tá»i thứ gì, từ bên hông lấy ra má»t Äôi khuyên tai, ÄÆ°a tá»i trưá»c mắt Tá»ch Nhan: “Ta chá»n cho nàng, có Äẹp không?”
Tá»ch Nhan nháºn lấy, mặc dù cÅ©ng không vui sưá»ng lắm, nhưng vẫn ná» nụ cưá»i: “Trong khoảng thá»i gian này, má»i ngày huynh Äá»u xuá»ng núi, là vì mang vá» những thứ làm cho ta vui sao? Hay còn có chuyá»n gì khác nữa?”
“Không có chuyá»n gì.” Tá» Ngạn nhẹ nhàng bâng quÆ¡ Äáp sau Äó nói lảng sang chuyá»n khác, “Nếu nàng không thích, nói cho ta biết nàng muá»n thứ gì, ta sẽ tặng nàng thứ Äó.”
Tá»ch Nhan ra vẻ trầm tư suy nghÄ©, nhìn thấy Tá» Ngạn càng lúc càng mặt nhÄn mày nhíu, há»i lâu sau, nàng má»i báºt cưá»i “Xì”: “Huynh buá»n khá» như váºy làm gì, ta chưa từng bảo huynh lên trá»i xuá»ng Äất, hay hái sao hái trÄng cho ta.”
Nghe váºy, Tá» Ngạn cÅ©ng báºt cưá»i: “Ta không có bản lãnh Äó, nhưng chá» cần là thứ Nhan Nhan nàng muá»n, mặc dù là thứ khó lấy nhất trong thiên hạ, ta cÅ©ng nhất Äá»nh dá»c hết toàn lá»±c lấy vá» cho nàng.”
Tâm thần Tá»ch Nhan chấn Äá»ng mạnh, ngẩng Äầu lên nhìn hắn: “Tá» Ngạn, bất cứ khi nào, bất cứ nÆ¡i Äâu, huynh Äừng bao giá» lừa gạt ta.”
Tá» Ngạn nao nao: “Vì sao nàng lại nói như váºy?”
Tá»ch Nhan lạnh nhạt cưá»i: “Không biết. Sợ rá»i sao, cho dù là huynh, ta cÅ©ng sợ sẽ bá» lừa.”
Tá» Ngạn nhìn nàng tháºt sâu, bạc môi khẽ nhấp nháy, không nói gì thêm.
Má»t tháng sau.
Ngay cả Tá»ch Nhan cÅ©ng không biết từ sá»m mình Äã cảm giác ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, hay là hiá»u rõ Äiá»u gì hay không, nhưng sá»± tháºt Äã chứng minh, trưá»c ngày kết hôn cá»§a nàng cùng Tá» Ngạn nÄm ngày, trong kinh truyá»n ra tin tức Tá» Ngạn tham dá»± vào âm mưu cá»§a thái tá» bá» nhá»t vào thiên lao, nàng ngoại trừ sầu lo, kỳ tháºt cÅ©ng không khiếp sợ lắm.
Lúc Tá» Nhi sợ tá»i mức thay Äá»i sắc mặt Äến trưá»c mặt nàng bẩm báo tá» tin tức Äó, nhìn thấy trên mặt Tá»ch Nhan chá» tái nhợt má»t chút, nhưng vẫn giữ ÄÆ°á»£c bình tÄ©nh, cô ta cảm thấy không khá»i ảm Äạm, nghÄ© rằng Tá»ch Nhan không chút quan tâm Äến Tá» Ngạn.
Tá»ch Nhan phục há»i tinh thần lại, cÅ©ng cÅ©ng không có nói thêm gì nữa, chá» Äứng lên Äi ra ngoài.
Trong Pháºt ÄÆ°á»ng, Thái Háºu nhắm chặt hai mắt, không ngừng lần pháºt châu trong tay, trong miá»ng thì thào tụng kinh. Nhưng cái nhíu chặt mày kia, cùng vá»i bàn tay run run Äá»u thá» hiá»n có chuyá»n Äã xảy ra.
Sau Äó, má»t thanh âm rất nhẹ vang lên, pháºt châu trong tay Thái Háºu Äá»t nhiên bá» Äứt, từng hạt từng hạt châu rÆ¡i Äầy trên mặt Äất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thái Háºu lúc này má»i má» mắt ra, ánh mắt chứa Äá»±ng sá»± tức giáºn hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng vang, nha hoàn sợ tá»i mức thay Äá»i sắc mặt Äẩy cá»a bưá»c vào: “Thái Háºu......”
Thái Háºu nhắm mắt lại, hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu sau Äó nhẹ giá»ng nói: “Má»i Vi Chi cô nương Äến Äây.”
“Ta á» Äây rá»i.” Thanh âm Tá»ch Nhan hợp Äúng lúc vang lên á» cá»a, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lay Äá»ng lòng ngưá»i.
Thái Háºu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, mày nhíu chặt hÆ¡i giãn ra, nhẹ nhàng cưá»i lạnh má»t tiếng: “Xem ra lần này Lão Thất rất có khả nÄng.”
“Tháºt sá»± là hắn.” Tá»ch Nhan thản nhiên nói.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© là má»t ngưá»i quá mức thâm trầm, Äến ná»i tuy rằng nàng từng ái má», giao phó bản thân cho hắn nhưng lại không thá» thấu hiá»u con ngưá»i hắn. Là ngưá»i từng Äá»ng giưá»ng cá»ng chẩm vá»i hắn nên Tá»ch Nhan có loại cảm giác này -- hắn sẽ không buông tay như váºy.
Quả nhiên.
Nhưng Thái Háºu lại nói nguyên nhân là bá»i vì hắn gặp hạn, thế thì sao? Tá»ch Nhan rất muá»n cưá»i lên, chá» sợ không phải gặp hạn, mà là không cam lòng thôi. Ngữ khí cùng thần sắc cá»§a Thái Háºu nói cho nàng biết lúc này Äây, chuyá»n cá»§a Tá» Ngạn thá»±c sá»± rất nghiêm trá»ng.
“Ngay cả Thái Háºu cÅ©ng không thá» ra tay sao?” Tá»ch Nhan thấp giá»ng há»i.
Thái Háºu nhíu nhíu mày, trong thanh âm lá» ra vẻ thê lương: “Lão Thất càng ngày càng có nÄng lá»±c, không ai có thá» Äụng chạm tá»i hắn.”
Tá»ch Nhan ngẩng Äầu lên liá»n nhìn thấy trong ánh cá»§a ngá»n Äèn trong phòng, sắc mặt Thái Háºu lúc sáng lúc tá»i.
Quay trá» vá» phòng, Tá»ch Nhan ngá»i bên giưá»ng tÄ©nh tâm, nhưng suy nghÄ© lại trôi dạt nÆ¡i nào, những chuyá»n xưa bá»ng dưng tràn vá» như thiên quân vạn mã kéo tá»i, nhưng hiá»n rõ trong trí nhá» cá»§a nàng nhất là quãng thá»i gian á» trại hoa.
Khi Äó, nàng má»i biết ÄÆ°á»£c mình bá» Nam Cung Ngá»± lừa gạt, bá» thương tích Äầy mình, chính Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngày Äêm chÄm sóc bên cạnh má»i khiến nàng quên Äi Äau xót. Khi Äó, hắn nắm tay nàng, ngày ngày Äi dạo á» trại hoa ngắm cảnh, thá»i gian tá»t Äẹp Äó nàng tưá»ng như mình ÄÆ°á»£c sá»ng trong chá»n bá»ng lai tiên cảnh.
Nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c gợi lên khóe miá»ng, nhưng tiếp theo sau lại Äá»i thành cÆ¡n ác má»ng -- lừa gạt, lừa gạt, tràn Äầy lừa gạt.
Sắc mặt Tá»ch Nhan Äá»t nhiên biến Äá»i, Äứng báºt dáºy, lại Äá»t nhiên nghe ÄÆ°á»£c ngoài cá»a có Äá»ng tÄ©nh bất thưá»ng.
Là tiếng chìa khoá!
Äến khi nàng Äi Äến cá»a, thá» thÄm dò kéo cá»a ra, lại phát hiá»n cá»a không thá» di chuyá»n ÄÆ°á»£c, rõ ràng Äã bá» ngưá»i ta bên ngoài.
“Tá» Nhi.” Tá»ch Nhan biết nhất Äá»nh cô ta Äang á» bên ngoài, bèn cúi Äầu gá»i má»t tiếng.
Quả nhiên, “A” má»t âm thanh rất nhá» vang lên, Äó là âm thanh cá»§a chìa khóa, nha Äầu kia rõ ràng sợ tá»i mức làm rá»t chìa khóa. Má»t lát sau, má»i nghe giá»ng nàng nÆ¡m ná»p lo sợ vang lên: “Vi Chi cô nương, ta cÅ©ng chá» phụng má»nh cá»§a Thái Háºu --”
Lá»i còn chưa nói xong, ngay sau Äó vang lên giá»ng nói cá»§a Thái Háºu:“Nay thái tá» bá» giam, trong kinh Äại loạn, ta hy vá»ng ngươi yên á»n á» lại nÆ¡i này, trÄm ngàn lần không cần có Äá»ng tÄ©nh gì, bằng không, ai gia chá» sợ không có cách nào bảo vá» sá»± an toàn cá»§a ngươi.”
“Thái Háºu!” Tá»ch Nhan bá»ng dưng hiá»u ra, “Ngài nhá»t ta tại nÆ¡i này, sẽ hại chết Tá» Ngạn -- ngài...... Muá»n hy sinh Tá» Ngạn sao?”
Thanh âm Thái Háºu lá» ra vẻ lạnh lẽo và cứng rắn: “Mặc dù hy sinh Tá» Ngạn, ta cÅ©ng không thá» trÆ¡ mắt nhìn Lão Thất càng lún càng sâu. Nếu Tá» Ngạn không còn, ta sẽ làm cho tiên Äế truy phong hắn là vương. Mà ngươi, cÅ©ng sẽ ÄÆ°á»£c truy phong là Vương phi.”
Chương 120
Suá»t má»t ngày má»t Äêm, Tá»ch Nhan bá» nhá»t á» trong phòng, Äá»i diá»n vá»i cÄn phòng u tá»i, lúc khát chá» có thá» uá»ng trà lạnh, lúc Äói chá» có thá» Än thức Än ngày hôm trưá»c còn lại cho Äỡ Äói. Lúc thân thá» dần dần xuất hiá»n tình trạng không thoải mái, nàng biết mình không thá» tiếp tục ngá»i yên ÄÆ°á»£c nữa.
Nàng dán thân mình vào cá»a, nín thá» nghe Äá»ng tÄ©nh bên ngoài, rá»t cuá»c nghe ÄÆ°á»£c những tiếng bưá»c chân rất nhá» vang lên, nàng khẽ khàng gá»i: “Tá» Nhi?”
Tiếng bưá»c chân dừng lại ngoài cá»a.
“Tá» Nhi, ngươi thả ta ra ngoài Äi.”
“...... Không ÄÆ°á»£c, Vi Chi, ta không thá», Thái Háºu sẽ không tha thứ cho ta......”
“Không, Thái Háºu Än chay niá»m pháºt, tất nhiên sẽ không trách tá»i ngươi. Tháºp Lục gia ngày thưá»ng Äá»i Äãi các ngươi như thế nào, ngươi biết rõ ràng hÆ¡n ta. Hôm nay nếu ngươi không Äá» ta Äi ra ngoài, Tháºp Lục gia chắc chắn phải chết không thá» nghi ngá», ngươi có thá» trÆ¡ mắt nhìn hắn chết Äi hay sao?”
Sau má»t lúc trầm mặc, bên ngoài cuá»i cùng truyá»n Äến tiếng khoá cá»a, trong lòng Tá»ch Nhan mừng rỡ, bất chấp thân thá» Äang không khoẻ, Äứng dáºy, quả nhiên nhìn thấy Tá» Nhi má» cá»a phòng ra. Tá»ch Nhan không ká»p nói thêm Äiá»u gì, xoay ngưá»i lấy áo khoác Äi ra ngoài cá»a.
“Vi Chi, cô chá» là má»t nữ tá», làm sao có biá»n pháp gì có thá» cứu Tháºp Lục gia?”
Tá»ch Nhan dừng lại má»t chút, Äem áo khoác phá»§ trên ngưá»i, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta sẽ có biá»n pháp .”
Trá»i Äang Äá» tuyết rất lá»n, ÄÆ°á»ng xuá»ng núi cá»±c kỳ khó Äi, gió thá»i mạnh, Tá»ch Nhan bưá»c từng bưá»c Äi quả quyết trong tuyết. Thân mình không khoẻ càng ngày càng rõ ràng, nàng cÆ¡ há» khó nén ÄÆ°á»£c Äau Äá»n, muá»n dừng chân má»t lát, nhưng thân mình càng ngày càng cứng ngắt, cuá»i cùng vẫn không dám dừng lại, cá» nén Äau nhức tiếp tục xuá»ng núi.
Vào Äến thành, nàng không dám làm gì cả, chá» có thá» tìm má»t y quán gần Äó, vừa vào cá»a y quán liá»n té ngã.
Ngưá»i trong y quán tất nhiên là rất kinh hãi, cuá»ng quít nâng nàng vào bên trong y quán, khi Äại phu bắt mạch cho nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c phải nhíu mày.
Khi Tá»ch Nhan tá»nh lại, lúc này ánh Äèn sáng trưng, trong phòng tràn ngáºp mùi thuá»c, nàng loáng thoáng nghe ÄÆ°á»£c tiếng nói chuyá»n từ phòng ngoài.
Tá»ch Nhan cá» gắng chá»ng Äỡ cÆ¡ thá» ngá»i dáºy, thì ra là ngưá»i trong y quán Äang dung cÆ¡m, vừa nhìn thấy nàng Äi ra, má»t cáºu bé há»c viá»c láºp tức Äứng lên, há miá»ng sau má»t lúc lâu chá» thá»t ra ÄÆ°á»£c má»t câu:“Cô nương tá»nh rá»i.”
Äại phu tuá»i tác Äã cao liếc mắt nhìn hắn, cÅ©ng Äứng dáºy: “Phu nhân má»i ngá»i.”
Tá»ch Nhan trong lòng cÄng thẳng, gắt gao nắm chặt tay, sau má»t lúc lâu má»i nói: “Äa tạ tiên sinh.”
Äại phu gáºt gáºt Äầu, múc má»t chén canh cho Tá»ch Nhan: “Phu nhân nên bảo trá»ng thân thá».”
Tá»ch Nhan không nói gì thêm, nâng bát canh nóng lên, Äem khuôn mặt vùi vào làn hÆ¡i ấm nóng Äang lan tá»a mông lung, má»t
lúc lâu sau má»i uá»ng xong chén canh, buông bát xuá»ng, từ bên hông lấy ra má»t ít bạc vụn: “Äa tạ tiên sinh cứu giúp, cáo từ.”
Ra khá»i y quán, lúc này trá»i Äất Äá»u lâm vào má» má»t, Tá»ch Nhan Äứng trong cái lạnh như bÄng tuyết, ánh mắt trá»ng rá»ng sau má»t lát, cuá»i cùng hạ quyết tâm Äi vá» má»t hưá»ng.
Nhưng nàng Äi không phải là hưá»ng cá»§a Thất gia phá»§, mà là Cá»u gia phá»§.
Khi nhìn thấy nàng, Hoàng Phá»§ Thanh Thần không há» che dấu sá»± kinh ngạc, nhưng ngay láºp tức khuôn mặt trá» nên lạnh như bÄng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan: “Không thá» tưá»ng ÄÆ°á»£c ngươi sẽ tìm Äến ta.”
“Ta cÅ©ng không còn nÆ¡i Äá» Äi mà thôi.” Sắc mặt Tá»ch Nhan vẫn còn tái nhợt, nhưng ngữ khí lại vô cùng thoải mái, “Ta biết ngươi cho tá»i bây giá» không hoan nghênh ta, ngươi chắc cÅ©ng không muá»n ta Äi cầu xin Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cho nên ta má»i tá»i tìm ngươi.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần thản nhiên nhấp má»t ngụm trà, ánh mắt Äạm mạc: “Ta không hiá»u ngươi nói cái gì.”
“Tá» Ngạn bá» bắt giam trong ngục, ta chá» muá»n cứu hắn thoát thôi.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cưá»i lạnh má»t tiếng, ngẩng Äầu liếc nhìn Tá»ch Nhan: “Ngươi cho là là Thất ca vì ngươi má»i làm như váºy sao?”
Trong giá»ng nói mang theo sá»± chế giá» u không ná» mặt, Tá»ch Nhan cÅ©ng không them chú ý: “Có lẽ ngươi sẽ nói cho ta biết chuyá»n này không liên quan Äến hắn, nhưng Äiá»u Äó không quan trá»ng. Ta muá»n nói vá»i ngươi là chá» cần ngươi có thá» giúp ta cứu Tá» Ngạn, ta nguyá»n ý từ nay vá» sau rá»i xa Bắc Mạc, không bao giá» xuất hiá»n á» trưá»c mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©. Chẳng phải ngươi cÅ©ng không muá»n ta ảnh hưá»ng tá»i tiá»n Äá» cá»§a Thất ca ngươi sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äứng dáºy, cưá»i lạnh nói: “Ngươi Äừng tá»± Äánh giá mình quá cao. Ngưá»i Äâu, tiá» n khách.”
Mắt thấy hắn nhấc chân muá»n Äi, Tá»ch Nhan vẫn lạnh nhạt ngá»i nói: “Ta mang thai rá»i.”
Thân thá» Hoàng Phá»§ Thanh Thần cứng Äá», quay Äầu lại, ánh mắt nhìn Tá»ch Nhan bụng ÄÄm ÄÄm, sau má»t lát, mặt bá» cứng ngắc cá»§a hắn co rút lại, Äánh má»t quyá»n tháºt mạnh vào mấy cái bàn trưá»c mặt:
“Nếu như thế, ngươi ắt hẳn phải biết, nếu Thất ca là không tìm ÄÆ°á»£c ngươi, tuyá»t Äá»i sẽ không buông tay như váºy.”
“Cho nên ta má»i tìm ngươi giúp Äỡ. Ngươi là huynh Äá» mà hắn tín nhiá»m nhất, không phải sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần không nói gì thêm, sau má»t lát má»i nói: “Äó chính là con cá»§a Thất ca.”
“Nhưng không ai biết.” Tá»ch Nhan cưá»i lạnh nói tiếp, “Ngoại trừ hắn, ta, cùng ngươi.”
“Ngươi không muá»n giữ lại nó sao?” Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần rõ ràng trá» nên rất khó coi, chá» má»t thoáng trên khuôn mặt tuấn lãng vô cùng âm trầm.
Tá»ch Nhan ngẩn ra, sắc mặt vá»n không tá»t lắm trá» nên tái nhợt: “Ta muá»n giữ lại nó. Chá» cần có thá» nhìn thất Tá» Ngạn an toàn, ta sẽ xa chạy cao bay, má»t mình nuôi lá»n nó.”
-----------------------------------------------
Từ Äó, Tá»ch Nhan ÄÆ°á»£c Hoàng Phá»§ Thanh Thần giữ lại trong phá»§, Äây cÅ©ng ÄÆ°á»£c xem là má»t nÆ¡i tuyá»t Äá»i an toàn.
Chuyá»n cứu Tá» Ngạn dưá»ng như rất thuáºn lợi, má»i ngày Äá»u có tiến triá»n, nhưng sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần lại càng ngày càng ngưng trá»ng. Tá»ch Nhan không biết nguyên do, nếu nàng có há»i hắn, tính tình hắn xưa nay vá»n lạnh lùng, hắn lạnh lùng ngạo nghá» liếc nhìn nàng, chuyá»n gì cÅ©ng không nói.
Tá»ch Nhan á» lại trong phá»§ ÄÆ°á»£c mưá»i lÄm ngày, chuyá»n cứu Tá» Ngạn có tiến triá»n rất lá»n, nghe nói là tìm ÄÆ°á»£c chứng cứ chính xác Tá» Ngạn bá» ngưá»i hãm hại. Tá»ch Nhan mừng rỡ, vá»i Äi tìm Hoàng Phá»§ Thanh Thần chứng thá»±c, nàng nhìn thấy sắc mặt hắn so vá»i hai ngày trưá»c càng khó coi hÆ¡n.
Nàng nháºn thấy ÄÆ°á»£c Äiá»u gì Äó bèn há»i: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hoài nghi ngươi sao?”
“Không biết.” Hắn lạnh lùng nói, “Nhưng hiá»n tại chứng cá» kia lại á» trong tay Thất ca, bất luáºn kẻ nào cÅ©ng Äừng nghÄ© sẽ lấy ÄÆ°á»£c.”
Tá»ch Nhan giáºt mình, cảm thấy trong chuyá»n này có chá» nào Äó bất thưá»ng .
“Cá»u gia!” Khi Äang nói chuyá»n, ná»i thá» bên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äá»t nhiên xuất hiá»n á» cá»a,“Trong cung có ngưá»i Äến Äây, nói là có thánh chá» muá»n tuyên.”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần cá»±c kỳ khó coi, không kiên nhẫn nói: “Thánh chá» gì mà lại Äến phá»§ ta tuyên.”
Ná»i thá» ngẩng Äầu liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan không nói gì, Tá»ch Nhan cùng Hoàng Phá»§ Thanh Thần dưá»ng như Äá»u hiá»u ÄÆ°á»£c, sắc mặt Äá»ng thá»i biến Äá»i.
Chương 121
“Phụng thiên thừa váºn, hoàng Äế chiếu viết: Hoàng tá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nhân cách Äáng quý, hiá»u biết lá» nghÄ©a, vÄn võ toàn tài. Tâm Äầu ý hợp vá»i tiá»u thư Vi Chi cá»§a LÄng gia, dung mạo Äoan trang, thông minh xinh Äẹp, nay khâm Äá»nh phong làm sưá»n phi cá»§a Thất hoàng tá», tùy ý thành hôn, khâm thá»!”
Tá»ch Nhan quỳ trên mặt Äất, há»n loạn nghe ná»i dung thánh chá», nàng mÆ¡ há» nghe ÄÆ°á»£c tên Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng hai chữ “Sưá»n phi”, cảm thấy hoảng há»t, quay Äầu lại nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh Thần Nắm chặt nắm Äấm, gân xanh hiá»n ra, má»i biết vừa rá»i những gì mình nghe ÄÆ°á»£c Äá»u là sá»± tháºt.
Nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i khẽ, cÅ©ng không tiếp chá», Äứng thẳng dáºy, vừa Äá»nh thá»t ra câu “Ta kháng chá» không tuân theo” chợt thấy nhưng thá» vá» Äang vây quanh phía trưá»c bá»ng nhiên dạt ra hai bên.
Má»t nam tá» xuyên qua Äám ngưá»i nhanh nhẹn Äi Äến, khóe miá»ng mang theo ý cưá»i ôn nhuáºn, vẫn phong hoa tuyá»t Äại như lúc trưá»c.
Ná»i thá» Äến tuyên chá» nguyên là ngưá»i cân tháºn vá»i hoàng Äế, thấy Tá»ch Nhan không tiếp chá» liá»n Äứng dáºy, vá»n sắc mặt không tá»t, chợt thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äi Äến bèn kính cẩn: “Thất gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn má»m cưá»i, tiếp thánh chá» trong tay hắn, sau Äó Äi vá» phía Tá»ch Nhan, trong Äôi mắt Äen như má»±c tràn Äầy tình thâm ý trá»ng: “Như thế nào, nàng vui mừng Äến ngay cả thánh chá» cÅ©ng quên tiếp sao?”
“Thất ca!” Hoàng Phá»§ Thanh Thần sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giá»ng như Äang chất vấn hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn Tá»ch Nhan không há» chá»p mắt, lên tiếng: “Lão Cá»u, ná»a tháng qua Äa tạ Äá» thay ta chiếu cá» nàng, vất vả cho Äá» rá»i.” Vừa dứt lá»i, hắn vươn tay ra nắm lấy tay Tá»ch Nhan. Tay nàng tháºt lạnh lẽo, hắn vòng tay ôm lấy nàng má»m cưá»i nói: “Há»i phá»§ Äi.”
Thì ra cho Äến bây giá», cái gì hắn cÅ©ng Äá»u biết cả.
Khóe miá»ng Tá»ch Nha nhá»n không chợt Äá»ng, cảm thấy buá»n cưá»i. Tất cả má»i chuyá»ng nàng làm Äá»u nằm trong kế hoạch cá»§a hắn, có lẽ bắt Äầu từ khi nàng xuá»ng núi, hoặc là, bắt Äầu từ khi nàng còn á» trên núi, hắn Äã sá»m tính kế hết thảy, chá» chá» nàng chui Äầu vô lưá»i thôi.
Tá»ch Nhan không há» có bất cứ hành Äá»ng nào, bá»i vì nàng biết dù nàng có giãy dụa phản kháng như thế nào cÅ©ng là phí công, quyá»n quyết Äá»nh sá»± sá»ng chết cá»§a Tá» Ngạn hiá»n giá» nằm trong tay hắn.
Hít tháºt sâu vào má»t hÆ¡i, nàng cá» cá» Äá»ng thân thá» bá» Äông cứng trong gió lạnh, trên mặt ná» nụ cưá»i, thấp giá»ng nói: “Ta chá» muá»n biết, Thất gia vừa má»i cưá»i má»t hiá»n thê thân thế hiá»n hách, làm thế nào có thá» làm cho Hoàng Thượng trong má»t khoảng thá»i gian ngắn lại hạ chá» tứ hôn, hÆ¡n nữa, lại cưá»i má»t cô gái má» côi vá»i hai bàn tay trắng?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nâng tay lên, sá»a sang lại những sợi tóc bá» gió thá»i nên có chút há»n loạn trên mặt nàng, má»m cưá»i nói: “Ai nói nàng chá» có hai bàn tay trắng?” Hắn có ý ám chá», ánh mắt di chuyá»n xuá»ng, thấp giá»ng nói, “Vô luáºn như thế nào, phụ hoàng cÅ©ng sẽ không Äá» cho huyết thá»ng hoàng gia lưu lạc trong dân gian .”
Thân mình Tá»ch Nhan chấn Äá»ng, khuôn mặt tươi cưá»i có chút cứng Äá»: “Tháºt không?”
----------------------------------------------
Äợi Äến khi trá» vế phá»§ Thất gia, Äúng như Tá»ch Nhan dá»± Äoán, còn có không ít sóng gió Äang chá» Äón nàng.
Nàng không biết lúc này khi trá» vá» phá»§, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sẽ sắp xếp cho nàng á» viá»n nào, nhưng nàng cÅ©ng không muá»n há»i hắn. Hắn vẫn nắm tay nàng Äi vá» phía trưá»c, nàng chá» lẳng lặng má»t ÄÆ°á»ng Äi theo.
Khi Äi qua hoa viên, từ ngoài có thá» nghe ÄÆ°á»£c tiếng chiêng trá»ng từ trong lương Äình giữa há» ruyá»n Äến.
“Sân khấu ká»ch vẫn còn trong phá»§, biá»u diá» n toàn những vá» náo nhiá»t, khi nào nàng muá»n nghe Äếu có thá» Äến nghe.” Hắn hÆ¡i cháºm bưá»c má»t chút Äá» cho nàng có thá» bắt ká»p bưá»c chân mình, cả hai cùng sóng vai nhau mà Äi.
Tá»ch Nhan không nói gì, bưá»c chân lại càng thêm cháºm.
Hi Vi viên là má»t viá»n nằm á» phía tây vương phá»§, so vá»i viá»n nàng á» lúc trưá»c – hiá»n là nÆ¡i á» cá»§a Vương phi cá»§a hắn tương Äá»i xa hÆ¡n.
Cá»a phòng chính ÄÆ°á»£c má» toang, trong phòng tràn ngáºp mùi thÆ¡m, á» giữa phòng có má»t nữ tá» trong y phục hoa lá» Äang ngá»i, xinh Äẹp không thá» lẫn vào Äâu ÄÆ°á»£c. Không phải Vương phi Lâm Lạc Tuyết cá»§a hắn thì còn có thá» là ai?
Mắt nhìn thấy từ bên ngoài hai ngưá»i dắt tay cháºm rãi Äi vào, cằm Lâm Lạc Tuyết hÆ¡i hếch lên, lạnh lùng vừa cưá»i vừa Äứng dáºy: “Tham kiến Thất gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dìu Tá»ch Nhan bưá»c vào phòng, thản nhiên nhìn nàng, cưá»i nói: “Trá»i rất lạnh, nàng tá»i nÆ¡i này làm gì? Chẳng may bá» nhiá» m phong hàn, lúc uá»ng thuá»c lại than khá».”
Lâm Lạc Tuyết vẫn giữ sắc mặt lạnh lung, ngạo nghá» như trưá»c, ánh mắt nhìn thẳng vào Tá»ch Nhan: “Thiếp thân cảm tạ Thất gia quan tâm, chá» vì nghe nói hôm nay Hoàng Thượng ban hôn, Thất gia mừng rỡ, thiếp thân không thá» Äến chúc mừng sao? Chá» là nay lá» còn chưa thành, Thất gia lại mang ngưá»i vá» phá»§ trưá»c, dưá»ng như không hợp vá»i quy cá»§ lắm.”
Tá»ch Nhan nghiêng mình Äứng á» phía sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, không nói ÄÆ°á»£c má»t lá»i. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i quay Äầu nhìn xem sắc mặt cá»§a nàng, nói: “Quy cá»§ trong Anh vương phá»§, Lạc Tuyết dưá»ng như hiá»u rõ hÆ¡n bá»n vương nên muá»n chá» dạy cho ta sao?”
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết trá» nên lạnh lẽo, hừ má»t tiếng: “Quy cá»§ trong Anh vương phá»§, tất nhiên là do Thất gia Äá»nh Äoạt, nhưng thiếp thân là nữ chá»§ nhân trong phá»§ này, nếu cấp báºc lá» nghÄ©a không chu Äáo, chẳng phải là làm cho ngưá»i ta chế giá» u sao?” Dứt lá»i, nàng láºp tức Äi vá» phía Tá»ch Nhan, trong nụ cưá»i lạnh lẽo không chút nào che dấu sá»± khinh thưá»ng,“Vi Chi muá»i muá»i, nay muá»i Äã vào phá»§, bá»n hạ nhân trong phá»§ tất nhiên sẽ theo lá» gá»i ngươi là sưá»n Vương phi. Muá»ilà sưá»n ta là chính, muá»i cÅ©ng phải làm kính ta má»t ly trà, không thá» làm cho ngưá»i ngoài nói tá»· muá»i chúng ta không biết phép tắc, muá»i nghÄ© xem ta nói có phải không?”
Äá»i mặt vá»i má»t nữ nhân có khí thế bức ngưá»i như váºy, Tá»ch Nhan từ Äầu Äến giá» vẫn cúi Äầu không nói bá»ng ngẩng Äầu lên, Äôi mắt trong như nưá»c khóa chặt trên khuôn mặt xinh Äẹp cá»§a cô ta, thản nhiên nói: “Ta từ nhá» lá»n lên trong núi, không hiá»u những quy cá»§ cá»§a ngưá»i Äá»i, thá»nh Vương phi thứ lá»i.”
“Muá»i--” Khuôn mặt Lâm Lạc Tuyết biến sắc, ánh mắt chạm Äến ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, má»i miá» n cưỡng kiá»m chế lại, cưá»i lạnh nói, “Không quan há», nói váºy vá» sau, ta phải chá» dạy muá»i nhiá»u hÆ¡n.”
Lâm Lạc Tuyết cao ngạo cưá»i lạnh khi nhìn thấy hàng chân mày cá»§a Tá»ch Nhan nhưá»ng lên, Tá»ch Nhan Äang không biết phải trả lá»i thế nào, bá»ng nhiên không hiá»u sao cảm giác ÄÆ°á»£c trong lòng bàn tay truyá»n Äến sá»± ấm áp, trong lòng nhá»n không ÄÆ°á»£c hÆ¡i chấn Äá»ng, ná» nụ cưá»i tao nhã, ná»a tháºt ná»a giả nhìn vá» phía nam tá» bên cạnh: “Lúc trưá»c chàng nói ÄÆ°á»£c tháºt dá» nghe, nay ta cuá»i cùng cÅ©ng gả cho chàng nhưng bất quá chá» là thiếp cá»§a chàng. Tháºt là không có ý nghÄ©a gì.”
Dứt lá»i, nàng giãy tay ra khá»i tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ngẩng Äầu lên nhìn vá» phía hắn: “Ta không thích nÆ¡i này, Äá»i chá» á» khác cho ta.”
Ánh mắt hắn chứa Äá»±ng ý cưá»i, nhưng lại mạc danh kỳ diá»u mang theo sá»± ấm áp, trong mắt hiá»n rõ sá»§ng ná»ch: “Váºy nàng muá»n á» nÆ¡i nào?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan Äảo qua sắc mặt xanh mét cá»§a Lâm Lạc Tuyết, khóe miá»ng gợi lên ý cưá»i :“NghÄ© tá»i nghÄ© lui, vẫn chá» có viá»n cá»§a Thất gia là thoải mái nhất.”
Chương 122
“Thất gia, sưá»n phi á» trong viá»n cá»§a Vương gia, tìm khắp cả thiên hạ cÅ©ng không có Äạo lý như váºy?” Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, Lâm Lạc Tuyết cuá»i cùng kiá»m chế không ÄÆ°á»£c nữa, vẻ lãnh ngạo trên mặt dần dần tan ra, hóa thành uấn giáºn.
Thế nhưng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại chá» thản nhiên nhìn nàng má»t cái, khẽ cưá»i nói: “Lạc Tuyết, vài ngày trưá»c ngưá»i á» bãi sÄn sÄn mang Äến tấm da chá»n bạc, ta nhá» rõ nàng nói rất thích. Nay Äã ÄÆ°á»£c chế thành áo chá»ng lạnh, ta Äã phái ngưá»i mang Äến cho nàng, sao nàng không quay vá» thá» xem?”
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cứng Äá», môi giáºt giáºt, nhưng cuá»i cùng không nói gì nữa, dẫn theo tì nữa bên cạnh tông cá»a Äi ra.
Lúc này Tá»ch Nhan má»i cháºm rãi rút bàn tay ra khá»i tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ngẩng Äầu Äánh giá phòng á» má»t chút, bá»ng nhiên ná» nụ cưá»i: “Ta bá»ng nhiên cảm thấy, nÆ¡i này cÅ©ng không tá» lắm, vẫn nên á» nÆ¡i này Äi, Äỡ phải Äá» cho ngưá»i khác nói ta phá há»ng quy cá»§. Thất gia, chàng nói có phải hay không?”
Thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trầm thấp, cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c báºt cưá»i thành tiếng: “ÄÆ°á»£c, tất cả Äá»u theo ý nàng.”
------------------------------------------
Hạ nhân trong phá»§ vẫn còn nháºn ra ÄÆ°á»£c Tá»ch Nhan. Lúc trưá»c nàng á» trong phá»§, rõ ràng là vô danh vô pháºn, lại nháºn ÄÆ°á»£c tất cả sá»§ng ái, cùng Thất gia giá»ng như Äôi vợ chá»ng, tháºm chí hàng Äêm Äá»u á» trong viá»n cá»§a Thất gia. Sau Äó nàng lâm bá»nh nặng phải rá»i phá»§, trưá»c khi nàng rá»i phá»§ Thất gia ngày ngày Äá»u tá»± mình chÄm sóc nàng, có thá» nói má»t tấc cÅ©ng không rá»i, cÅ©ng ÄÆ°á»£c xem như là hao tá»n tất cả tâm cÆ¡.
Má»i chuyá»n ngày Äó xảy ra mông mông lung lung, không ai hiá»u rõ ÄÆ°á»£c tình hình bên trong, má»i ngưá»i tất nhiên không ai dám nhắc lại, nhưng mà cá» tình lại có ngưá»i hiá»u chuyá»n, sau khi gặp lại Tá»ch Nhan liá»n ká» lại tất cả cho Lâm Lạc Tuyết nghe.
Lâm Lạc Tuyết làm sao có thá» Äoán ÄÆ°á»£c lại có má»t Äoạn chuyá»n xưa như váºy, trong lúc nhất thá»i chá» cảm thấy kinh ngạc, Äợi Äến khi phục há»i tinh thần lại, bá»ng nhiên xoay ngưá»i quay trá» lại Hi Vi viên.
Thôi Thiá»n Duyên còn canh giữ ngoài viên, có thá» thấy ÄÆ°á»£c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quả tháºt còn chưa rá»i Äi.
Lâm Lạc Tuyết cảm thấy khí huyết dâng lên, ra lá»nh cho ngưá»i Äem Thôi Thiá»n Duyên tránh ra má»t bên, còn mình láºp tức Äi vào trong viá»n, nhìn thấy cá»a phòng Äang Äóng chặt, không biết tình hình bên trong ra sao. Nàng cảm thấy thê lương, có cá» gắng cÅ©ng là phí công vô ích, muá»n bưá»c Äến gõ cá»a.
Äá»t nhiên trong lúc Äó, trưá»c mắt lại xuất hiá»n vài bóng ngưá»i, Äợi Äến khi nàng nhìn rõ, má»i phát hiá»n những ngưá»i cản ÄÆ°á»ng mình chính là mưá»i hai ám vá» cáºn thân bên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Mưá»i hai ám vá», nàng cÅ©ng chá» má»i nghe Tháºp Nhá» nhắc tá»i má»t lần mà thôi, nghe nói là do lão Cá»u tá»± mình chá»n lá»±a trong Ngá»± Lâm quân mưá»i hai ngưá»i có bản lÄ©nh tá»t nhất, ÄÆ°a cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, Äá» phònng ngừa bất cứ tình huá»ng nào. Không thá» tưá»ng ÄÆ°á»£c, mưá»i hai ngưá»i có bản lÄ©nh cao cưá»ng này hiá»n nay lại thành há» viá»n -- há» viá»n cho nữ tá» kia.
Phục há»i tinh thần lại, nàng sá»a sang quần áo cho chá»nh tá», cằm lại hếch lên. Nàng vẫn còn là Vương phi, là nữ chá»§ nhân trong phá»§ này.
“Nói cho Thất gia, ta á» Thanh huy viên chá» ngài.” Nàng lạnh giá»ng phân phó xong sau Äó xoay ngưá»i rá»i Äi.
á» trong phòng bầu không khí tháºt hoà thuáºn vui vẻ.
Tá»ch Nhan dá»±a vào nhuyá» n Äiếm ná»a nằm ná»a ngá»i ngá»§ trên giưá»ng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i bên cạnh nàng, nhìn hai gò má nàng lúc trưá»c bá» Äông lạnh bây giá» Äã khôi phục lại vẻ sáng bóng má»m mại, ý cưá»i ôn nhuáºn hiá»n lên trên khóe miá»ng hắn, hắn tá»± tay dùng nưá»c ấm hòa tan má»t viên thuá»c sau Äó rót thuá»c vào muá»ng bạc ÄÆ°a Äến bên miá»ng Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan chán ghét quay Äầu Äi, lại nghe hắn nói: “Thân thá» nàng hiá»n Äang rất suy nhược, uá»ng thuá»c Äi.”
Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng không tránh khá»i hÆ¡i thá» quen thuá»c cá»§a hắn tràn ngáºp xung quang. Tay nàng lÆ¡ Äãng lưá»t nhẹ qua bụng, cuá»i cùng cháºm rãi má» mắt ra, tránh khá»i chiếc muá»ng trên tay hắn, Äoạt lấy chén thuá»c, dùng tất cả sá»± can Äảm uá»ng má»t hÆ¡i hết chén thuá»c.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i cưá»i, cầm chiếc muá»ng trong tay ÄÆ°a vào miá»ng mình, sau khi dá»n dẹp má»i thứ xong má»i nói: “Má»t má»i cả buá»i rá»i nàng có Äói bụng không? Muá»n Än chút gì không?”
Tá»ch Nhan dừng má»t chút, nghiêng Äầu nói: “Ta muá»n Än ‘trúc tôn tá» quái’ do Tá» Ngạn làm.”
Hắn hÆ¡i nhíu mày, bá» dáng có vẻ rất lo lắng, sau má»t lúc lâu má»i nói: “Thân thá» nàng vá»n thuá»c thá» hàn, trúc tôn tính lạnh, làm sao có thá» Än loại thức Än như váºy?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Sao, tức giáºn rá»i sao?” Hắn má»m cưá»i, ná»a tháºt ná»a giả nói, “Ta Äây sẽ nghÄ© biá»n pháp?”
“Chàng có thá» không cần nghÄ©.” Tá»ch Nhan lạnh lùng Äáp trả má»t câu.
“Nếu Nhan Nhan Äã má» miá»ng, ta Äây nhất Äá»nh Äem hết khả nÄng có thá» Äá» làm nàng hài lòng.” Hắn nói câu này mang theo ẩn ý, sau Äó Äứng dáºy, ra ngoài phân phó, không bao lâu sau phòng bếp liá»n dâng lên má»t bàn thức Än, tháºm chí còn có má»t bình rượu nóng.
Mặc dù trong lòng Tá»ch Nhan trÄm chuyá»n ngàn xoay, nhưng vá»i tình trạng thân thá» hiá»n nay, nàng không ÄÆ°á»£c Äày Äá»a bản thân bèn ngá»i xuá»ng im lặng Än thức Än trên bàn. Nhìn thấy bầu rượu kia, bá»ng nhiên như nhá» ra Äiá»u gì, bèn tá»± châm má»t ly, hưá»ng vá» phía hắn kính rượu: “Xin chúc mừng Thất gia.”
Bạc môi cá»§a hắn gợi lên nụ cưá»i yếu á»t: “Chúc mừng ta vì Äiá»u gì?”
“Láºt Äá» thái tá», ÄÆ°á»ng thÄng quan tiến chức rá»ng thênh thang.” Tá»ch Nhan cưá»i lạnh ÄÆ°a rượu tá»i trưá»c mặt hắn, quay Äầu lại tiếp tục Än thức Än cá»§a mình.
Hắn cháºm rãi bưng chén rượu lên, nghiá»n ngẫm nói: “Nếu Äây là chén rượu chúc mừng ta má»t lần nữa tìm ÄÆ°á»£c giai nhân, ta Äây tất nhiên thoải mái uá»ng. Chá» tiếc, Nhan Nhan tá»±a há» nói sai lá»i chúc mừng rá»i, ngưá»i lần này láºt Äá» thái tá» không phải ta, mà là lão Tứ.”
Tá»ch Nhan không rõ má»i quan há» rắc rá»i phức tạp cá»§a huynh Äá» bá»n há», lúc này nghe hắn nói vá» chuyá»n cung biến kia không liên quan Äến hắn, nàng không khá»i: “Váºy Tá» Ngạn thì sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i nhíu mày, còn chưa nói nói gì, Tá»ch Nhan lại Äá»t nhiên cảm giác ÄÆ°á»£c có gì Äó không á»n, nâng tay xoa hai má nóng bá»ng cá»§a mình, không thá» tin ÄÆ°á»£c nhìn hắn: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lúc nãy chàng cho ta uá»ng thuá»c gì váºy?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© kéo tay nàng xuá»ng, lạnh nhạt nói: “Nàng bá» chứng khí hư thá» hàn, lúc nãy dược tính cá»§a viên thuá»c kia mặc dù mạnh má»t chút, nhưng cá» thá» trá» chứng thá» hàn cá»§a nàng, bá» khí, Äá»i vá»i thân thá» không có hại.”
“Chàng nói báºy.” Tá»ch Nhan Äứng báºt dáºy, thá»i lui hai bưá»c, che mặt mình lại, tránh khá»i ánh mắt hắn.
“Nhan Nhan, tình trạng cÆ¡ thá» hiá»n nay cá»§a nàng phải uá»ng thuá»c này, nếu không sẽ thành bá»nh cÄn......” Hắn dừng lại má»t chút,“Nàng cÅ©ng biết bản thân mình hiá»n nay như thế nào, chẳng lẽ còn muá»n Äá» thân mình tiếp tục suy nhược như váºy sao?”
Hô hấp Tá»ch Nhan càng ngày càng nhanh, má» hôi trên trán dần dần chảy ra, nghe xong lá»i hắn nói, tâm tình rất nhanh ÄÆ°á»£c thả lá»ng.
Há»i lâu sau, nàng má»i nhẹ nhàng má» miá»ng: “Tháºt sá»±...... Äá»i vá»i thân thá» không có hại sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nắm lấy tay nàng: “Ta làm sao lại có thá» hại nàng ÄÆ°á»£c?”
Tá»ch Nhan nhè nhẹ run lên, ngã vào trong lòng hắn, thấp giá»ng ná» non bên môi hắn: “Äừng tá»n thương Äến Äứa nhá»......”
Chương 123
HÆ¡i thá» Tá»ch Nhan há»n Äá»n, thân thá» nóng rá»±c, không thá» khá»ng chế ná»i nữa, dán chặt vào Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cuá»i cùng cÅ©ng làm cho hô hấp cá»§a hắn cÅ©ng há»n loạn.
Hắn cúi Äầu, Äặt vào trên trán Tá»ch Nhan, hô hấp trên ngưá»i nàng tá»a ra mùi thÆ¡m thản nhiên, hắn vuá»t ve khuôn mặt trắng nõn cá»§a nàng, ngón cái di chuyá»n xuá»ng phía dưá»i xoa xoa khóe môi nàng, Äôi môi cá»§a nàng á»ng há»ng má»m mại, dưá»ng như hắn có thá» ngá»i ÄÆ°á»£c hÆ¡i thá» ngá»t ngào cá»§a nàng.
Cháºm rãi in môi mình lên môi cá»§a nàng, nhẹ nhàng như chuá»n chuá»n lưá»t trên mặt nưá»c, nhưng càng nhẹ nhàng như thế lại càng không thá» dừng lại ÄÆ°á»£c nữa.
Do tác dụng cá»§a thuá»c, trong Äầu Tá»ch Nhan khi thì thanh tá»nh, khi thì mê ly. Lúc thanh tá»nh, muá»n Äẩy nam nhân Äang ôm mình ra, nhưng trong chá»p mắt lại bá» lạc vào trong lá»a nóng.
Quần áo không tiếng Äá»ng bá» cá»i ra hết, màn che buông xuá»ng, da thá»t trắng má»n như tuyết cá»§a nàng dưá»i bàn tay cá»§a hắn, Äôi môi cá»§a hắn lá» ra sắc thái dụ hoặc.
Dược tính cá»§a thuá»c cháºm rãi thẩm thấu vào táºn xương cá»t, Tá»ch Nhan hoàn toàn mất Äi lý trí, gắt gao giữ chặt cánh tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, trầm luân trong lòng hắn không thá» kiá»m chế ÄÆ°á»£c.
Mắt nhìn thấy thần sắc nàng lá» vẻ mê ly, trong Äôi mắt tuấn mỹ cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hiá»n lên sá»± u ám sâu không thấy Äáy. Sau Äó, nghe thấy tiếng nàng bất mãn lầu bầu ná» non, hắn má»i cháºm rãi trầm hạ thân dưá»i, táºn lá»±c chiếm hữu cùng sá»§ng ái nàng.
Má»t Äêm táºn tình triá»n miên.
Sáng sá»m hôm sau, Tá»ch Nhan tá»nh lại trưá»c. Vừa má» mắt, liá»n thấy trên Äá»nh Äầu là màn che xa lạ, Äầu tiên nàng ngẩn ra, sau Äó láºp tức nháºn ra từ gá»i bên cạnh truyá»n Äến hÆ¡i thá» mãnh liá»t cá»§a nam nhân.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn còn ngá»§ say, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trưá»c, hàng chân mày không biết vì sao lại ngưng tụ má»t chút lạnh lùng.
Tá»ch Nhan chá» nhá» lại Äêm qua thá»i Äiá»m trưá»c khi mình mất Äi lý trí, chuyá»n xảy ra sau Äó nàng chá» nhá» lá»a nóng xâm nháºp, thiêu Äá»t vào táºn xương cá»t cá»§a mình.
Ôm lấy chÄn Äá»m, nàng nhẹ nhàng ngá»i dáºy, nhìn hắn bên cạnh, lại nhìn tình trạnh hiá»n tại cá»§a mình, Tá»ch Nhan không biết phải làm thế nào.
Từ lúc bắt Äầu cho tá»i bây giá», nàng má»t lần lại má»t lần, dùng hết sức giãy dụa, dùng má»i cách giả vá», kết quả là vẫn trá»n không thoát khá»i tay hắn, tất cả má»i chuyá»n Äá»u nằm trong tay hắn. Hiá»n tại, dù nàng Äã phí công che dấu bản thân thì có tác dụng gì? Chi bằng dùng sá»± chân thá»±c nhất cá»§a bản thân Äá»i mặt vá»i hắn, háºn chính là háºn, oán chính là oán, không cần làm mình khó xá».
Trong khi nàng vẫn còn ngá»i xuất thần, không biết rằng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bênh cạnh Äã má» mắt ra tá»± khi nào, không rá»i mắt khá»i nàng. Sau khi phục há»i tinh thần lại, Tá»ch Nhan cúi Äầu, lau Äi giá»t lá» nÆ¡i khóe mắt không biết vì sao mà rÆ¡i, vừa xoay Äầu, bá»ng dưng Äá»i diá»n vá»i Äôi mắt thâm thúy cá»§a hắn.
Há»c mắt nàng vẫn còn phiếm há»ng, ánh mắt hắn trá» nên ám trầm, cháºm rãi ngá»i dáºy.
Tim Tá»ch Nhan Äáºp mạnh và loạn nhá»p, không nói gì, chá» cúi ngưá»i nhặt lên quần áo cá»§a mình, cảm giác ánh mắt hắn từ nãy Äến giá» vẫn dừng lại trên ngưá»i mình, cuá»i cùng nàng má»i thấp giá»ng nói: “Tá» Ngạn khi nào thì có thá» ÄÆ°á»£c thả ra?”
Khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trầm xuá»ng, không má» miá»ng.
Tá»ch Nhan quay Äầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhá»n không ÄÆ°á»£c lạnh lùng cưá»i, nhanh chóng mặc xong xiêm y, quay ngưá»i lại, quỳ rạp xuá»ng bên giưá»ng, nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu Thất gia tức giáºn vì ta cùng vá»i hắn Äính hôn, nay ta á» nÆ¡i này xin thá»nh tá»i vá»i Thất gia, ta xin lá»i Thất gia, thá»nh Thất gia tha thứ.”
“Nhan Nhan.” Giá»ng nói cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vang lên nhạt nhẽo, nghe không ra cảm xúc gì, “Äứng lên.”
“Ta không nên tùy hứng, không nên cùng Thất gia giáºn dá»i......” Tá»ch Nhan nói xong liá»n dáºp Äầu xuá»ng Äất, “Thá»nh thất gia tha thứ.”
Trong bầu không khí lạnh như bÄng, nàng chá» mặc má»i trung y, quỳ gá»i á» nÆ¡i Äó, thân mình gầy trÆ¡ xương dưá»ng như suy nhược Äến không chá»u ná»i má»t chút kích Äá»ng nào. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhíu mày tháºt chặt, khoát áo Äứng dáºy, ngá»i á» bên giưá»ng vừa cúi xuá»ng mang giày vừa nói: “Äứng lên.”
Tá»ch Nhan vẫn không nhúc nhích như trưá»c, chá» lặp Äi lặp lại câu nói kia: “Thá»nh Thất gia tha thứ.”
Há»i lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khẽ cưá»i lên: “Nhan Nhan, ta Äã nói rá»i ngưá»i lần này láºt Äá» thái tá» là lão Tứ, không phải ta. Mà Tháºp Lục thúc là ngưá»i theo phe thái tá», ÄÆ°Æ¡ng nhiên không tá»i phiên ta nói chuyá»n.”
Thân mình Tá»ch Nhan cứng Äá», cuá»i cùng cháºm rãi ngẩng Äầu lên, nhìn hắn há»i lâu, ná» nụ cưá»i khá»: “Ta còn nghÄ© là Äêm qua Thất gia Äã Äáp ứng ta, thì ra là không phải. Là thiếp thân ngu muá»i.”
Nàng Äứng lên, Äi Äến bàn trang Äiá»m, bất Äá»ng thanh sắc bắt Äầu chải Äầu, nhưng tay lại khắc chế không ÄÆ°á»£c khẽ run lên.
Trên mặt nàng tràn Äầy ná»i bi ai má»t chút cÅ©ng không che dấu ÄÆ°á»£c, toàn thân Äá»u trá» nên lạnh lẽo.
“Phanh” má»t tiếng, Äôi tay Tá»ch Nhan dưá»ng như không còn chút sức lá»±c buông thá»ng xuá»ng, “Ba” chiếc lược bằng ngá»c rÆ¡i xuá»ng Äất, vỡ thành hai mảnh.
Lúc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nghe tiếng quay lại nhìn, chá» thấy bá» dáng nàng sắp ngã quỵ Äến nÆ¡i, mi tâm hắn khẽ nhúc nhích, thân hình chợt lóe lên Äã Äem nàng ôm vào lòng, nhìn thấy dung nhan nàng tái nhợt, bèn nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra má»t viên viên thuá»c cho vào trong miá»ng nàng: “Nhan Nhan?”
Miá» n cưỡng nuá»t vào viên thuá»c kia, Tá»ch Nhan rá»t cuá»c cháºm rãi má» mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, dung nhan thảm Äạm.
Khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i Äá»ng má»t chút, cuá»i cùng ôm nàng dá»±a vào trong lòng mình, hôn nhẹ trán cá»§a nàng: “Ta Äáp ứng nàng.”
Cá» há»ng Tá»ch Nhan bá» nghẹn lại, cưá»i rá» lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta sẽ không cảm kích chàng.”
Há»i lâu sau, tay chân lạnh lẽo cá»§a Tá»ch Nhan má»i khôi phục lại cảm giác. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không biết vì sao cứ ôm nàng như váºy, từ Äầu Äến cuá»i vẫn không nhúc nhích. Tá»ch Nhan không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chá» cảm thấy dá»±a vào trong lòng hắn tháºt sá»± rất ấm áp.
NÆ¡i lá»ng ngá»±c Äó vẫn giá»ng như hôm qua, dương như có má»t ngá»n lá»a nóng Äang lưu Äá»ng.
Trong lòng nàng trá» nên sợ hãi. Äêm qua nàng hoàn toàn không tá»nh táo, nên không có tiết chế, nếu giá» phút này lại...... Nàng ÄÆ°a tay xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng cá»§a mình, nhá»n không ÄÆ°á»£c gá»i hắn má»t tiếng: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc này giá»ng như má»i vừa há»i phục tinh thần lại, cầm lấy tay nàng Äá» bắt mạch, cúi Äầu nhìn xuá»ng nàng, trong ánh mắt ôn hòa rất nhiá»u: “Vá» sau má»i ngày uá»ng má»t viên thuá»c này, nàng sẽ bình phục rất nhanh.”
“Không.” Tá»ch Nhan nhất thá»i thay Äá»i sắc mặt, cá» gắng chá»ng ngưá»i ngá»i dáºy từ trong lòng hắn.
Ẩn ẩn má»t tiếng khẽ thá» dài, rất mÆ¡ há». Tá»ch Nhan nghi ngá» không biết mình có phải nghe lầm hay không, ngẩng Äầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn rõ ràng xuất hiá»n vẻ bất Äắc dÄ©.
“Ta không chạm vào nàng.” Hắn chạm trán cá»§a mình vào trán cá»§a nàng,“Chá» châm kim cho nàng thôi.”
Trong lòng Tá»ch Nhan chợt buông lá»ng, Äón nháºn ánh mắt hắn, trong lòng khẽ run lên.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng sẽ không Äá» tâm Äến chuyá»n này sao?
Chương 124
Tá»ch Nhan ÄÆ°á»£c châm cứu, nên luá»ng khí nóng trong ngá»±c nàng dần dần tán Äi, cảm giác buá»n ngá»§ bắt Äầu áºp Äến.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i bên giưá»ng má»t lát, nhìn nàng dần dần Äi vào giấc ngá»§ say, má»i Äứng dáºy, vừa Äi ra ngoài hai bưá»c, bá»ng xoay ngưá»i lại, lấy từ dưá»i gá»i má»t cái há»p gấm, má» ra bên trong là những viên thuá»c mà Tá»ch Nhan ngày ngày phải uá»ng.
Xoay ngưá»i Äi ra cá»a phòng, Thôi Thiá»n Duyên vẫn Äang canh giữ á» bên ngoài, thấy hắn Äi ra, vá»i tiến lên khoát áo choàng cho hắn, vừa muá»n nói gì lại bá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngắt lá»i :“Ra lá»ng cho mưá»i hai ám vá» phải bảo vá» tháºt tá»t cho viá»n này, tuyá»t Äá»i không thá» phạm má»t chút sai lầm.”
“Tuân lá»nh.” Thôi Thiá»n Duyên lên tiếng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vừa nhấc chân bưá»c Äi, hắn vá»i vàng Äuá»i theo, “Thất gia, Cá»u gia Äến Äây. Còn có, hôm qua Vương phi nói sẽ Äợi Thất gia trong viá»n cá»§a ngài, Vương phi Äã á» Äó Äợi từ hôm qua cho tá»i giá», cả má»t Äêm chưa ngá»§, cÅ©ng không có Än cÆ¡m.”
Nghe Äến Äó, sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng trầm xuá»ng: “Ngươi làm tá»ng quản quả tháºt rất Äắc lá»±c.”
Thôi Thiá»n Duyên ngừng lại má»t chút, khom ngưá»i nói: “Nô tài Äáng chết.”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» nên vô chừng bất Äá»nh, qua má»t lúc lâu sau, từ trong tay áo lấy ra má»t há»p gấm: “Giao cho phòng thuá»c phá»i dược lại, y theo toa thuá»c cÅ©, nhưng không cần thêm tiên mao.”
Tiên mao, Äó là má»t vá» thuá»c kích tình hữu hiá»u.
Thôi Thiá»n Duyên tiếp nháºn há»p thuá»c, trong lòng dù có nghi vấn cÅ©ng không dám nói ra Äiá»u gì.
Vá» thuá»c tiên mao này, tháºt ra không có trong toa thuá»c, là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dặn thêm vào sau, nay lại ra lá»nh phải bá» vá» thuá»c này ra, khó tránh làm cho ngưá»i ta sinh lòng nghi ngá».
“Tiên mao?” Bá»ng dưng thanh âm cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần vang lên, tiếp theo hắn bưá»c lên phía trưá»c tá»i gần Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cá» ý Äè thấp thanh âm cá»§a mình, trong giá»ng nói không chút che dấu sá»± phẫn uất, “Không phải nàng Äang có thai sao? Vì sao huynh có thá» bá» thêm tiên mao vào trong thuá»c cá»§a nàng? Huynh --”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau Äó liá»n bá» Äi.
“Thất ca!” Hoàng Phá»§ Thanh Thần vá»i kéo hắn lại, “Vì má»t nữ nhân như váºy, huynh còn muá»n từ bá» bao nhiêu thứ nữa Äây? Lúc trưá»c ngôi vá» thái tá» vá» còn chưa tính, nay há» phù trên tay Lâm thừa tưá»ng huynh cÅ©ng không muá»n sao? Lâm thừa tưá»ng vì thánh chá» tứ hôn ngày hôm qua Äã rất giáºn, thế mà huynh còn Äá» cho Lâm Lạc Tuyết Äợi huynh cả má»t Äêm, nếu chuyá»n này lá»t vào tai Lâm thừa tưá»ng, hắn chắc chắn sẽ vì viá»c này tuyá»t giao vá»i huynh, vá»i tính tình cá»§a phụ hoàng hiá»n nay, những viá»c chúng ta làm lúc trưá»c hết thảy Äá»u trá» thành công cá»c!”
“Ta tá»± biết chừng má»±c.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên Äáp lại má»t câu, ánh mắt phiêu lãng hưá»ng vá» phương xa.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần giáºn dữ cưá»i lá»n: “ÄÆ°á»£c, huynh tá»± biết chừng má»±c, nay ta chá» há»i huynh, cái gá»i là chứng cứ huynh nằm trong tay Äá» có thá» chứng minh Tháºp Lục thúc trong sạch là tháºt hay giả? Tháºt ra cái gì huynh cÅ©ng Äá»u không có, chá» vì muá»n cho nàng ngoan ngoãn theo huynh há»i phá»§, huynh má»i lợi dùng ta Äá» lừa nàng?”
Thấy hắn không nói lá»i nào, trên mặt vẫn giữ vẻ hàn bÄng như trưá»c, Hoàng Phá»§ Thanh Thần nhất thá»i cưá»i ha hả: “Thì ra là thế. Như váºy Thất ca, huynh nói cho ta biết hiá»n tại huynh muá»n làm gì? Huynh sẽ không vì nàng mà Äi cứu Tháºp Lục thúc chứ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn thản nhiên nhìn vá» phương xa, không nói ÄÆ°á»£c má»t lá»i, thấy hắn không nói gì Äá» phản bác lại, Hoàng Phá»§ Thanh Thần chá» cưá»i lạnh má»t tiếng: “Không thá» nói lý!”
“Nàng không giá»ng vá»i Äạm Tuyết.” Trưá»c khi Hoàng Phá»§ Thanh Thần xoay ngưá»i rá»i Äi, giá»ng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cuá»i cùng vang lên từ phía sau, ánh mắt hắn nhuá»m vẻ thê lương, “Ta chá» muá»n giữ lại nàng, chá» váºy thôi.”
Äá» cáºp tá»i Äạm Tuyết làm cho khuôn mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần nhÄn nhúm lại, bưá»c chân cứng ngắt không thá» di chuyá»n. Tháºt lâu sau, hắn má»i má» miá»ng, thanh âm khàn khàn: “Bây giá» huynh tính làm sao Äây? Huynh không dùng vá» thuá»c tiên mao nữa, vá» sau...... Huynh sẽ làm sao bây giá»?”
----------------------------------------------
Trong Thanh huy viên, Lâm Lạc Tuyết Äang Äứng trong chính sảnh lưng ÄÆ°a vá» phía cá»a, dung nhan thảm Äạm, lông mày khóe mắt Äá»u hiá»n lên vẻ má»i má»t.
Ánh sáng bên trong bá»ng bá» che làm cÄn phòng tá»i sầm lại, nàng vá»i vàng quay Äầu lại, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang từ cá»a tiến vào, thân hình vẫn nhanh nhẹn như trưá»c, ánh mắt cÅ©ng ôn nhuáºn giá»ng như lúc ban Äầu.
“Thất gia.” Nàng ách cá» há»ng gá»i hắn, âm Äiá»u á»§y khuất từ trưá»c tá»i nay chưa từng có.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cá»i áo choàng xuá»ng Äi vá» phía nàng, cúi Äầu xem xét sắc mặt cá»§a nàng, sau Äó má»m cưá»i: “Nàng làm sao váºy? Sao cả Äêm qua lại không ngá»§?” Dứt lá»i, ánh mắt hắn quét vá» phía các tỳ nữ Äang Äứng chung quanh, thu lại nụ cưá»i, “Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào váºy?”
“Thất gia, ta chá» á» trong này, vì Äợi má»t câu nói cá»§a Thất gia thôi.” Lâm Lạc Tuyết kéo cá» tay áo cá»§a hắn lại, ánh mắt ngáºp nưá»c, “Ngày Äó chàng tá»i cá»a cầu thân, cưá»i ta, Äến tá»t cùng là vì lý do gì?”
Cho Äến hôm nay, nàng vẫn nhá» rõ như in bữa tiá»c tại phòng khách trong phá»§ Thừa Tưá»ng ngày Äó, nàng ngá»i lặng lẽ sau bức rèm che rá»§ xuá»ng nhìn ra ngoài, Äúng lúc Äó xuất hiá»n trong tầm mắt nàng là má»t nam tá» ôn nhuáºn, phong thái như thần tiên lay Äá»ng lòng ngưá»i Äang nghiêng ngưá»i ngá»i á» nÆ¡i ngược sáng nên nàng chá» nhìn thấy má»t bên gương mặt tuấn mỹ cá»§a hắn.
Sau Äó, nàng nghe ÄÆ°á»£c lá»i hắn nói, tim Äáºp mạnh, chá» má»t thoáng nàng Äã vÄ©nh viá» n Äánh mất trái tim nàng vào tay ngưá»i Äàn ông trưá»c mắt.
Hắn nói, Thanh VÅ© mặc dù bất tài, cÅ©ng hy vá»ng tìm ÄÆ°á»£c má»t hiá»n thê. Nếu có thá» cưá»i Lâm tiá»u thư, nhất Äá»nh là phúc trạch thâm háºu, thá»nh Thừa tưá»ng thành toàn.
Khi Äó, nàng má»i Äoàn tụ vá»i phụ thân bá» thất lạc nhiá»u nÄm, vừa trá» vá» phá»§ Thừa Tưá»ng, ngoại trừ dung nhan xinh Äẹp, những thức khác nàng Äá»u là hai bàn tay trắng, có thá» ÄÆ°á»£c má»t nam tá» xuất chúng, ná»i trá»i như váºy tá»i cá»a cầu hôn, niá»m vui sưá»ng Äó tràn Äầy chiếm cứ ná»i tâm nàng, tháºm chí nàng quên cả bản thân là tiá»u thư phá»§ Thừa Tưá»ng.
Cho Äến khi nhìn thấy Tá»ch Nhan, nàng má»i biết trên Äá»i này còn có má»t nữ tá» xinh Äẹp như váºy, không chá» Äẹp mà là xinh Äẹp hiếm có.
Cuá»i cùng, nàng má»i nhá» tá»i phải há»i hắn, lúc trưá»c, vì lý do gì lại cưá»i nàng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i nhíu mi, Äợi nàng nói xong, vẻ mặt cá»§a hắn như nghe ÄÆ°á»£c chuyá»n buá»n cưá»i nên báºt cưá»i lên. Sau khi cưá»i xong, hắn không Äá» ý ánh mắt các tỳ nữ chung quanh, nhẹ nhàng nâng cằm cá»§a nàng lên: “Vì má»t vấn Äá» không Äáng Äá» nhắc Äến mà nàng chá» ta cả má»t Äêm sao?”
“Äá»i vá»i Thất gia mà nói, Äây là vấn Äá» không Äáng Äá» nhắc tá»i sao?” Lâm Lạc Tuyết dưá»ng như sắp khóc Äến nÆ¡i, “Nhưng Äá»i vá»i Lạc Tuyết mà nói, Äáp án này rất trá»ng yếu.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» cưá»i nhẹ má»t tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuá»t lên mí mắt cá»§a nàng, lau Äi nưá»c mắt cá»§a nàng, che khuất tầm mắt cá»§a nàng, tiến Äến bên tai nàng, thấp giá»ng nói: “Bá»i vì nàng Lâm Lạc Tuyết, là Vương phi mà Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ta muá»n kết hôn.”
Nghe váºy, Lâm Lạc Tuyết bá»ng dưng khóc thút thít má»t tiếng, xưa nay bá» ngoài nàng luôn cá» gắng kiên cưá»ng, lãnh Äạm cùng cao ngạo, giá» phút này toàn bá» Äá»u bá» phá nát, vùi vào trong lòng hắn cúi Äầu khóc lá»n.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt dần dần trá» nên thâm thúy.
Chương 125
Chạng vạng tá»i, cả phá»§ lên Äèn, Lâm Lạc Tuyết truyá»n cho ngưá»i dá»n cÆ¡m á» Cao Äức viên cá»§a nàng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng á» lại cùng nàng dùng bữa tá»i.
Trong khi Äang dùng cÆ¡m, bá»ng nhiên có bà vú ôm Äá»m chÄn má»i tinh Äi trên con ÄÆ°á»ng phía trưá»c, nha hoàn Yến Nhi bên ngưá»i Lâm Lạc Tuyết vừa thấy liá»n Äuá»i theo, á» ngoài cá»a sá» nói thầm vài câu, sau Äó lại Äi vào, cưá»i nói: “Vương gia, Vương phi, thá»i tiết rét lạnh, nô tỳ vừa má»i phân phó cho hạ nhân mang vào thêm hai cái chÄn Äá»m má»i. Äêm nay Vương gia sẽ á» lại Cao Äức viên chứ?”
Trong lúc nhất thá»i, mặt Lâm Lạc Tuyết chợt Äá» lên, giương mắt nhìn sang Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng buông bát xuá»ng nhìn nàng, sau Äó má»m cưá»i nói: “Má»t chút nữa ta còn phải xuất môn, không biết chừng nào má»i trá» vá». Nàng nghá» ngÆ¡i cho sá»m Äi.”
Bầu không khí bữa tá»i từ lúc Äó bá»ng trá» nên gượng gạo, Lâm Lạc Än cÅ©ng không có khẩu vá» gì mãi cho Äến khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng dáºy rá»i Äi.
Yến Nhi theo hầu bên ngưá»i nàng ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết trong lòng nàng Äang nghÄ© Äến Äiá»u gì, liá»n á» bên tai nàng nói nhá» vài câu, sau Äó theo sau thân ảnh cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thay Äá»i quần áo rá»i ra phá»§, cô ta má»i cảm thấy hài lòng trá» lại Cao Äức viên: “Tiá»u thư yên tâm, Vương gia tháºt sá»± xuất môn, không có Äi qua viá»n bên kia.”
Lúc này Lâm Lạc Tuyết má»i cảm thấy thoải mái, khóe miá»ng hÆ¡i nhếch lên: “Äã bao giá» ta nói rằng mình sợ chàng qua bên kia, chá» có ngươi Äa tâm. Còn nữa, nói như thế nào thì Vi Chi kia cÅ©ng là ngưá»i tâm phúc cá»§a Thái Háºu, Vương gia quan tâm má»t chút cÅ©ng là bình thưá»ng.”
Yến Nhi bÄ©u môi: “Bây giá» tiá»u thư tháºt ung dung, váºy sao Äêm qua tiá»u thư không ung dung như váºy chứ?”
Äá» cáºp Äến chuá»n này, trong lòng Lâm Lạc Tuyết Äúng là vẫn còn rất khó chá»u, nhưng lại thản nhiên nhếch khóe môi lên: “Thất gia là ngưá»i có khát vá»ng, từ trưá»c khi gả cho chàng ta Äã biết ÄÆ°á»£c sau này thá» nào chàng lại không ba vợ bá»n nàng hầu? Chá» cần chàng Äá»i xá» vá»i ta tá»t, cÅ©ng là Äá»§ rá»i.”
Trong quán rượu nhá» cá»±c kỳ bình thưá»ng nằm trong má»t ngõ nhá» á» kinh thành , từ sá»m Tháºp Nhất Äã ôm má»t bầu rượu, má»t bên nhìn Mẫu ÄÆ¡n Äang báºn rá»n trong phòng, má»t bên cùng Äợi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Quán rượu này ÄÆ°á»£c má» sau khi Mẫu ÄÆ¡n rá»i Anh vương phá»§, nhưng chá» chiêu Äãi vài vá» khách nhân, trong Äó vá» khách thưá»ng xuyên Äến Äây nhất chính là vá» Tháºp Nhất gia này.
Mãi cho Äến khi trá»i tá»i sầm, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i vào cá»a, vừa cá» Äá»ng láºp tức tuyết phá»§ Äầy trên ngưá»i rá»t xuá»ng, liếc nhìn Tháºp Nhất má»t cái: “Äá» tháºt là tiêu dao.”
Tháºp Nhất cưá»i châm rượu cho hắn: “Không thá» so sánh vá»i Thất ca, hưá»ng hết tá» nhân chi phúc.”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© biến Äá»i, Tháºp Nhất láºp tức thu lại nụ cưá»i: “Trá» như váºy còn hẹn Äá» ra gặp là có chuyá»n gì quan trá»ng sao?”
“Ừ.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© uá»ng cạn chén rượu trưá»c mặt mình, dừng má»t chút má»i nói, “Ngưá»i cá»§a Lão Tứ bên kia, Äá» biết rõ hÆ¡n so vá»i ta, chuyá»n cứu Tháºp Lục thúc, Äá» Äá» tâm giúp ta.”
Tháºp Nhất nao nao: “Thất ca, chuyá»n này rất khó giải quyết, kỳ tháºt không liên quan tá»i chúng ta, không nên can thiá»p vào? Chẳng may Tứ ca sinh lòng nghi ngá» thì làm sao bây giá»?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t lần nữa châm chén rượu, nâng chén hưá»ng vá» phía hắn: “Coi như kẻ làm ca ca này xin Äá» giúp Äỡ, ÄÆ°á»£c không?”
Tháºp Nhất không thá» không Äá»ng ý, khẽ thá» dài, vừa quay Äầu Äã thấy Mẫu ÄÆ¡n bưng má»t mâm thức Än nóng Äi ra: “Tham kiến Thất gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu lên liếc mắt nhìn nàng má»t cái, bá»ng nhiên nhá» tá»i Äiá»u gì, má»m cưá»i nói: “Mẫu ÄÆ¡n, ngày mai má»i nàng Äến làm khách trong phá»§ ta, ÄÆ°á»£c không?”
Mẫu ÄÆ¡n má»m cưá»i: “Quán rượu nhá» này may mắn có Thất gia giúp Äỡ, nếu Thất gia Äã má» miá»ng, Mẫu ÄÆ¡n cảm kích còn không hết sao lại dám từ chá»i?”
Tháºp Nhất xoay Äầu nhìn nàng cưá»i: “Quán rượu nhá» này ta là ngưá»i giúp Äỡ nhiá»u nhất, cÅ©ng không thấy nàng cảm kích ta? Ngày mai ta cùng Äí vá»i nàng ÄÆ°á»£c không?”
“Tháºp Nhất, ngày mai ta còn có má»t chuyá»n muá»n Äá» Äi làm.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại má» miá»ng, bắt gặp vẻ mặt thất vá»ng cá»§a Tháºp Nhất cÅ©ng làm ngÆ¡ tiếp tục nói, “Hoàng tá» mẫu bá» bá»nh, ta tháºt sá»± không thá» phân thân, ta lại lo lắng cho tính tình cá»§a lão Cá»u cùng Tháºp Nhá», chá» có Äá» má»i có thá» thay ta Äi má»t chuyến.”
“Thất ca, huynh rõ ràng là cá» ý tránh mặt Hoàng tá» mẫu, chuyá»n khó khÄn như váºy lại phái Äá» Äi.” Tháºp Nhất làm ra vẻ mặt Äau khá».
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© uá»ng cạn cuá»i chén rượu cùng, ná» nụ cưá»i nhẹ, sau Äó Äứng dáºy rá»i Äi.
Trá» lại phá»§, liá»n có Thôi Thiá»n Duyên Äang chá» trưá»c cá»a phá»§ nghênh Äón hắn: “Thất gia vừa má»i xuất môn, sưá»n Vương phi Äã tá»nh, á» trong viá»n Äi dạo má»t vòng, lúc nãy má»i vừa cho ngưá»i dá»n bữa tá»i, bây giá» chắc vẫn chưa dùng xong.” Hắn dừng má»t chút, sau Äó dâng lên má»t há»p gấm, “Äây là thuá»c viên má»i phá»i xong.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lên tiếng xem như Äã biết, tiếp nháºn há»p gấm sau Äó nhanh chân Äi vá» phía Hi Vi viên.
Äi vào trong viá»n, vừa vặn nhìn thấy bá»n nha hoàn dá»n xuá»ng bữa tá»i, hắn nhìn thấy thức Än dưá»ng như chưa ÄÆ°á»£c Äá»ng qua, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhíu mày, vào trong phòng Äã thấy Tá»ch Nhan Äang ngá»i trên giưá»ng, sắc mặt trắng bá»ch.
“Nhan Nhan, thân thá» không thoải mái sao?” Hắn tiến lên, buông há»p thuá»c xuá»ng, ÄÆ°a tay ra kiá»m tra mạch tượng cá»§a nàng.
Tá»ch Nhan vừa nhìn thấy hắn trên mặt có chút kinh ngạc, giáºt mình sau má»t lúc má»i phục há»i tinh thần, lại ngá»i ÄÆ°á»£c hương rượu nhàn hạt trên ngưá»i hắn, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ ninh mi, rụt tay ra khá»i tay hắn, xoay ngưá»i nằm xuá»ng.
CÅ©ng may hắn Äã chuẩn ÄÆ°á»£c mạch cá»§a nàng, biết nàng không có gì Äáng ngại, lúc này má»i cháºm rãi nâng tay lên, sá»a sang lại chÄn Äá»m cho á»n thá»a, sau Äó Äừng lên Äi Äến ngá»i xuá»ng nhuyá» n tháp Äá»i diá»n vá»i giưá»ng nàng.
Äêm dần dần khuya , Tá»ch Nhan làm ra vẻ Äang ngá»§, trong phòng chá» còn sót lại ngá»n Äèn khẽ lay Äá»ng vô chừng, ánh mắt hắn cÅ©ng mÆ¡ há» theo.
Äá»t nhiên,“Phá»c” má»t tiếng, ngá»n Äèn Äá»t nhiên phụ tắt, ánh sáng mất Äi, trong phòng nhất thá»i lâm vào má»t mảnh tá»i tÄm.
Trên gưá»ng, trong giây lát Tá»ch Nhan bá»ng bừng tá»nh, nhưng thấy xung quanh tá»i Äen, nhá»n không ÄÆ°á»£c sợ tá»i mức la toáng lên.
Lúc Äó, nàng có thá» ngá»i ÄÆ°á»£c hương thÆ¡m thoang thoảng trên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, còn chưa ká»p phục há»i tinh thần lại, Äã ÄÆ°á»£c ngưá»i ôm vào trong lòng: “Nhan Nhan, Äừng sợ, ta á» trong này rá»i.”
“Không, không cần chàng --” Tá»ch Nhan tá»± ôm lấy Äầu mình kêu to lên, “Mang Äèn vào Äây, mang Äèn vào Äây --”
Tỳ nữ bên ngoài nghe ÄÆ°á»£c Äá»ng tÄ©nh, vá»i vàng mang nến tiến vào, trong phòng lúc này há»i phục ánh sáng, sắc mặt Tá»ch Nhan trắng bá»ch, dùng hết khí lá»±c giãy ra khá»i vòng tay cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, bá» nhào vào bên cạnh bàn, gắt gao nắm lấy giá nến, tỳ nữ sợ tá»i mức liên tục lui vá» phía sau vài bưá»c.
Nàng không há» chá»p mắt nhìn ngá»n lá»a trên giá nến, bàn tay nắm chặt giá nến nến ná»i cả gân xanh giá»ng như nàng Äã dùng hết khí lá»±c toàn thân.
Giá»ng như, ngá»n nến kia chính là thứ duy nhất cá»§a nàng.
Thứ duy nhất nàng có thá» nắm chặt, thứ duy nhất có thá» manh lại sá»± ấm áp cho nàng.
Hắn Äứng á» bên giưá»ng, giáºt mình ngá» ra má»t Äiá»u bi thương.
Thì ra tất cả những gì hắn mang Äến cho nàng, Äá»i vá»i nàng mà nói, tháºm chí không bằng má»t giá nến.
Chương 126
Ép buá»c như váºy Äến hÆ¡n ná»a Äêm, Tá»ch Nhan má»i bình tÄ©nh lại, lui vào má»t góc giưá»ng ngá»§ tiếp. Thá»nh thoảng nàng lại giáºt mình, mặt mày nhÄn lại, dưá»ng như mÆ¡ thấy ác má»ng nên kinh hoảng và sợ hãi.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i á» bên giưá»ng, canh giữ nàng gần hai canh giá», má»i cúi ngưá»i á» bên tai nàng gá»i má»t tiếng.
Trong phút chá»c Tá»ch Nhan má» mắt ra, trong mắt không có dấu hiá»u gì là Äang ngá»§, lẳng lặng nhìn hắn.
Dù hắn không ngá»i nàng phản ứng như váºy, nhưng vẫn cưá»i nhẹ: “Ta phải vào triá»u , hôm nay sợ là sẽ có nhiá»u viá»c, không biết bao lâu má»i trá» vá». Äến bữa tá»i, nếu ta vẫn chưa trá» vá», nàng nhá» rõ phải uá»ng thuá»c. Ta Äã cho ngưá»i bào chế lại thuá»c rá»i, giảm bá»t dược lá»±c, sẽ không giá»ng như hai ngày trưá»c nữa, nàng cứ yên tâm, biết không?”
Tá»ch Nhan thản nhiên lên tiếng, ôm chặt chÄn, nhưng không Äá» lá»i hắn nói trong lòng.
Mãi Äến khi mặt trá»i lên cao, có ngưá»i tiến vào bẩm báo, nói là có khách tá»i thÄm. Lúc này Tá»ch Nhan má»i thức dáºy, rá»a mặt chải Äầu xong Äi ra phòng ngoài, khi nhìn thấy nữ tá» phía trưá»c, ánh mắt nàng Äá»t nhiên sáng ngá»i:“Mẫu ÄÆ¡n?”
Từ trưá»c cho Äến nay, nàng luôn nghÄ© rằng là ngưá»i cô ÄÆ¡n trên Äá»i này, thế nên khi nhìn thấy nữ tá» chá» ÄÆ°á»£c cho là quen biết này, trong lòng nàng dưá»ng như có ba Äào gợn sóng, giá»ng như gặp lại cá» nhân.
Tá»ch Nhan cảm thấy mình dưá»ng như Äã tháºt lâu không ná» nụ cưá»i, lúc cùng Mẫu ÄÆ¡n ngá»i trong lương Äình giữa há» xem diá» n, Mẫu ÄÆ¡n pha trà chia bánh, ngẫu nhiên nói má»t hai câu, cÅ©ng làm nàng nhẹ nhàng cưá»i rá» lên.
“Nếm thá» món này xem.” Mẫu ÄÆ¡n Äem má»t miếng bánh Tá»ch Nhan chưa từng Än ÄÆ°a qua, “Lần Äầu tiên Thất gia nếm qua Äã khen không ngá»t miá»ng.”
Tá»ch Nhan cảm thấy trái tim bá»ng dưng co rút lại, sau Äó khẽ lắc Äầu nói: “Món Äó có thêm bÄng cúc phải không? Hiá»n nay thân mình ta không khoẻ, không nên Än thứ này.”
Mẫu ÄÆ¡n kinh ngạc, sau Äó bừng tá»nh Äại ngá»: “Cô...... Có thai phải không? Tháºt sá»± là chúc mừng.”
Tá»ch Nhan cưá»i nhẹ, trong mắt tràn ra sá»± bi ai lạnh lùng: “Chắc là trá»i cao thấy ta Äáng thương, cho nên mang Äứa nhá» này Äến làm bạn cùng ta.”
“Cô Äang nói gì váºy?” Mẫu ÄÆ¡n nhẹ giá»ng nói, “Có phu quân như Thất gia váºy, cô cần gì phải như thế?”
“Phu quân như váºy......” Tá»ch Nhan thì thào lặp lại, má»m cưá»i chua sót, “Quên Äi, không cần nói Äến hắn. Cô á» lại dùng bữa tá»i vá»i ta ÄÆ°á»£c không? Cô thích Än món gì, ta cho phòng bếp làm.”
Khi nói ta những lá»i này, nàng nhíu mày cưá»i khẽ, giá»ng như rá»t cuá»c cÅ©ng tìm ÄÆ°á»£c chuyá»n nàng có thá» làm, bá» dáng trá» nên khẩn cấp.
Dùng xong bữa tá»i, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn còn chưa trá» vá», Tá»ch Nhan liá»n cùng Mẫu ÄÆ¡n Äi vào thư phòng, tìm mấy quyá»n sách thuá»c, hai ngưá»i cùng nhau nghiên cứu những viá»c phụ nữ có thai cần kiêng ká», bầu không khí an bình mà hài hòa.
Äá»t nhiên, “Phanh” má»t tiếng, cá»a thư phòng bá» ngưá»i từ bên ngoài Äẩy ra, Tá»ch Nhan cả kinh, ngẩng Äầu nhìn lên, Äã thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng á» cá»a, sắc mặt không biết vì sao vô cùng khó coi. Nàng bất giác nắm chặt cuá»n sách trong tay, bá»ng nhiên nhá» tá»i, Äây là phu quân cá»§a nàng, là phụ thân cùa Äứa nhá» trong bụng nàng, nhưng lại chưa bao giá» tá» ra quan tâm Äến chuyá»n nàng mang thai.
“Thất gia Äã trá» lại.” Mẫu ÄÆ¡n cÅ©ng có chút kinh ngạc, Äứng dáºy, nhìn nhìn Tá»ch Nhan, “Ta Äây xin cáo từ trưá»c.”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc này má»i dá»u Äi má»t chút, cưá»i nói: “Ta phái ngưá»i ÄÆ°a nàng vá».”
“Äa tạ Thất gia.”
“Không, ta Äa tạ nàng má»i Äúng.” Thanh âm hắn trầm thấp, vá»i xoay ngưá»i phân phó Thôi Thiá»n Duyên vài câu. Äợi Äến khi Mẫu ÄÆ¡n rá»i Äi, má»i xoay ngưá»i lại nhìn Tá»ch Nhan: “Nhan Nhan, nàng còn chưa uá»ng thuá»c, mau trá» vá» phòng Äi.”
Tá»ch Nhan không biết sắc mặt hắn vì sao khó coi như váºy, nhưng cÅ©ng không muá»n Äá» ý tá»i, cầm quyá»n sách trong tay Äứng dáºy trá» vá» phòng.
Mẫu ÄÆ¡n theo Thôi Thiá»n Duyên má»t ÄÆ°á»ng Äi Äến tiá»n viá»n, lại vừa vặn gặp phải Tháºp Nhất Äang vá»i vàng Äi Äến. Tháºp Nhất vừa thấy nàng láºp tức bưá»c lên: “Ta biết nàng còn chưa trá» vá» mà, Thất ca Äâu?”
“Thất gia vừa má»i trá» vá», Äang á» bên cạnh Vương phi.” Mẫu ÄÆ¡n nhìn dáng vẻ vá»i vàng cá»§a hắn há»i, “Chuyá»n gì váºy? Lúc nãy thiếp nhìn thấy sắc mặt Thất gia rất là khó coi, xảy ra chuyá»n gì sao?”
Tháºp Nhất thá» dài: “Ta má»i từ LÄng Tiêu sÆ¡n trá» vá», cÅ©ng má»i nghe nói, Thất ca bá» thương. Buá»i chiá»u hôm nay, vài ca ca cùng phụ hoàng tiếp kiến sứ thần ngoại bang, không biết là ai Äá» nghá» cái gì mà luáºn võ trưá»c Äiá»n, mà Thất ca không biết vì sao tinh thần không táºp trung, mất há»n mất vía, liá»n bá» vương tá» ngoại bang làm bá» thương. Tháºp Nhá» chá» nói bá» thương không nhẹ, huynh ấy cÅ©ng không chá»u á» lại trong cung cho ngá»± y trá» liá»u, chá» bÄng bó ÄÆ¡n giản sau Äó trá» vá», ta nghe như váºy má»i vá»i vã lại Äây nhìn xem.”
Mẫu ÄÆ¡n dừng má»t chút, giữ chặt hắn: “Huynh không nên Äi, Äá» cho hai ngưá»i Äó á» chung Äi. Chá» mong sưá»n Vương phi có thá» phát hiá»n thương thế cá»§a Thất gia.”
Trong phòng, má»t mình Tá»ch Nhan ngá»i trên nhuyá» n tháp, trong tay vẫn quyá»n sách thuá»c như trưá»c, chÄm chú nhìn từng chữ chi chit trên trang sách.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ Äầu giưá»ng lấy ra má»t hòm thuá»c, má» ra Äếm Äếm, phát hiá»n nàng quả nhiên còn chưa uá»ng thuá»c, liá»n lấy ra má»t viên, khẽ cưá»i nói: “Ta Äã biết nếu ta không trá» vá», nàng chắc chắn sẽ quên uá»ng thuá»c.” Dứt lá»i, hắn cháºm rãi Äi Äến trưá»c mặt Tá»ch Nhan, ngá»i xuá»ng bên cạnh nàng, hÆ¡i thá» có chút khó khÄn, “Trưá»c tiên nên uá»ng thuá»c Äã.”
“Má»t chút nữa ta sẽ uá»ng.” Tá»ch Nhan thản nhiên lên tiếng, mắt vẫn cẩn tháºn nghiên cứu ná»i dung sách thuá»c như trưá»c.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t tay nắm viên thuá»c, cúi thấp Äầu xuá»ng liếc mắt nhìn trang sách nàng Äang xem, ánh mắt ngưng lại, còn lại kéo quyá»n sách ra: “Sách này chữ quá nhá», không cần phải xem, hao tá»n tinh thần.”
Tá»ch Nhan không nói gì, chá» Äẩy tay hắn ra, không ngá» rằng vừa Äụng vào liá»n cả kinh thấy tay hắn vô cùng lạnh lẽo, không có sá»± ấm áp khô ráo như trưá»c.
Nàng kinh nghi quay Äầu sang, bá»ng dưng phát hiá»n sắc mặt hắn không biết vì sao trá» nên khó coi – sắc mặt xanh mét, môi trá» nên trắng bá»ch, trên trán lấm tấm má» hôi, thá»i tiết ban Äêm rét lạnh mà hắn lại như thế tháºt sá»± là rất bất thưá»ng.
“Chàng......” Nàng tháºt sá»± không biết mình phải nói gì nữa, nhìn hắn má»t lát, cuá»i cùng cắm rÄng, quay Äầu lại, dùng sức Äẩy tay hắn ra, trong lòng cảm thấy Äau nhói.
“Nhan Nhan, uá»ng thuá»c trưá»c Äã.” Thanh âm cá»§a hắn trá» nên trầm thấp.
Tay Tá»ch Nhan nắm chặt, lại buông ra, cuá»i cùng tiếp nháºn viên thuá»c từ trong tay hắn, Äứng dáºy Äi Äến bên cạnh bàn tá»± rót cho mình má»t chén nưá»c, dùng nưá»c nuá»t viên thuá»c vào.
Sau nó nàng cảm thấy bên hông mình tá»±a há» có gì Äó, nàng cúi Äầu nhìn lại, chá» thấy má»t vết máu tháºt lá»n, cháºm rãi thẩm thấu, Äâm thẳng da thá»t nàng chá» sâu nhất!
Chương 127
Hoảng sợ quay Äầu lại, nhìn thấy hắn vẫn ngá»i á» chá» cÅ©, ngưng mắt nhìn nàng, sắc môi so vá»i lúc trưá»c càng tái nhợt hÆ¡n.
Thấy nàng xoay ngưá»i lại, hắn má»m cưá»i Äứng dáºy. Hắn Äang mặc triá»u phục màu há»ng, Tá»ch Nhan cảm thấy rất chói mắt, nhưng nàng vừa liếc mắt má»t cái liá»n thấy thắt lưng bên trái cá»§a hắn hiá»n lên má»t mảng Äá» thẫm, dưá»ng như không ngừng má» rá»ng, tháºm chí mùi máu Äã bắt Äầu lan tràn trong không khí.
Tá»ch Nhan cảm thấy chân tay luá»ng cuá»ng, không thá» khá»ng chế ÄÆ°á»£c cảm giác khó chá»u trong lòng, há»i lâu sau má»i tìm lại ÄÆ°á»£c thanh âm cá»§a mình: “Chàng bá» thương sao?”
Hắn bưá»c Äến gần nàng, nâng tay xoa xoa mặt cá»§a nàng: “Không có viá»c gì, bá» thương ngoài da má»t chút mà thôi. Nàng uá»ng thuá»c rá»i ta cÅ©ng an tâm.”
Rõ ràng vừa má»i uá»ng thuá»c xong nhưng tay chân Tá»ch Nhan lại không biết vì sao lại bắt Äầu lạnh lẽo.
“Nhan Nhan.” Hắn lại gá»i nàng, nàng má» má»t ngẩng Äầu lên, nhìn thẳng vào Äôi mắt sâu không thấy Äáy cá»§a hắn, hắn chá» nói má»t chữ “Ta”, liá»n im lặng không nói gì tiếp nữa.
Bá» dáng muá»n nói lại thôi, làm cho tâm Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c co thắt lại, lại co thắt lại.
Bầu không khí trầm mặc làm ngưá»i ta hít thá» không thông bá» má»t tiếng cưá»i khẽ cá»§a hắn quấy rầy phá tan sá»± yên lặng: “Không có gì, nàng nghá» ngÆ¡i cho sá»m.” Dừng má»t chút, lại nói, “Äêm nay Äèn sẽ không bá» tắt nữa, an tâm Äi.”
Hắn cháºm rãi buông nàng ra, xoay ngưá»i Äi vá» phía cá»a. Má»i viá»c có vẻ như diá» n ra rất bình thưá»ng, cho Äến lúc hắn Äi tá»i cá»a, Tá»ch Nhan nhìn thấy gân xanh ná»i rõ trên bàn tay hắn Äang nắm chặt khung cá»a, dùng sức chá»ng Äỡ thân thá».
“Thôi Thiá»n Duyên.” Hắn á» cá»a gá»i ngưá»i, thanh âm rất nhẹ.
Tiếp theo là thanh âm chá»§ tá» hai ngưá»i cúi Äầu nói chuyá»n vá»i nhau, ngay sau Äó, tiếng bưá»c chân há»n Äá»n vang lên, càng ngày càng Äi xa.
Tá»ch Nhan gắt gao nắm chặt vạt áo trưá»c ngá»±c, bá»ng nhiên trong lúc Äó, lá» rÆ¡i ưá»t mặt.
Nàng và hắn sao lại biến thành tình trạng như thế này?
Nhá» lại lúc trưá»c á» trại hoa Äá»u, mặc dù nàng bá» Nam Cung Ngá»±, ngưá»i ÄÆ°á»£c coi là thân nhất lừa gạt phản bá»i mình, cÅ©ng chưa từng Äau Äá»n như váºy. Khi Äó nàng còn có thá» cưá»i, mặc dù rõ ràng biết hắn cÅ©ng có bí máºt lừa dá»i mình, nhưng lúc Äá»i mặt vá»i hắn, vẫn Äang có thá» thản nhiên, thoải mái cưá»i.
Nhưng hiá»n tại lại không thá» ÄÆ°á»£c nữa rá»i.
Tháºt là Äau, rất Äau, má»i bưá»c Äi, má»i má»t ngày trôi qua, Äau từ tâm can Äến táºn xương tá»§y.
Mặc dù hắn thâm tình, hắn ôn nhu, toàn bá» sá»§ng ái nuông chiá»u Äá»u dành cho nàng, nhưng Äá»i vá»i nàng mà nói, cuá»i cùng hắn cÅ©ng không phải Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc trưá»c.
Làm thế nào nàng má»i có thá» quên má»i quan há» giữa hắn cùng nhân nhân nàng háºn nhất, quên hôn ưá»c giữa hắn cùng nữ nhi cá»§a nam nhân kia, quên...... Hắn trong ngày Äại hôn cá»§a bá»n há» cưá»i má»t nữ nhân khác?
Nằm á» trên giưá»ng tá»i ná»a Äêm, ánh mắt Äau Äến cÆ¡ há» không má» ra ÄÆ°á»£c. Tá»ch Nhan cÅ©ng không biết mình muá»n làm gì, bèn mò mẫn xuá»ng giưá»ng, nhưng bá»i vì nhìn không thấy nên bá» vấp cái ghế, té lÄn trên Äất.
Tỳ nữ hầu hạ bên ngoài tên gá»i là Ngân Châm nghe thấy thanh âm láºp tức tiến vào, thấy nàng té ngã trên mặt Äất, rất hoảng sợ, vá»i dìu nàng Äứng lên, lại thấy ánh mắt nàng sưng Äá», nên gá»i ngưá»i mang Äến má»t khá»i bÄng lạnh Äá» nàng Äắp lên mắt, má»t bên báºn rá»n má»t bên thấp giá»ng nói: “Sưá»n Vương phi thân mình không khoẻ, Äá» nô tỳ Äi báo cho Thôi quản gia.”
“Äừng......” Nàng không biết mình Äang nói gì nữa, lá»i nói có chút lá»n xá»n, “Ta không sao, Äại phu chắc Äã Äến rá»i phải không?”
Ngân Châm nghe không rõ há»i lại: “Sưá»n Vương phi cần Äại phu sao? Nô tỳ sẽ Äi thá»nh.”
Ánh mắt Äau Äá»n dần dần bá» cảm giác lạnh lẽo, thoải mái thay thế, thần trí Tá»ch Nhan cÅ©ng dần dần khôi phục lại: “Không cần thá»nh Äại phu. Ta muá»n Äi ra ngoài dạo má»t chút.”
Ngân Châm cảm thấy khó xá» nói: “Äã trá» thế này, hÆ¡n nữa bên ngoài tuyết rÆ¡i rất lá»n......”
Tá»ch Nhan giá»ng như không nghe thấy gì, ánh mắt nhìn ra ngoài phòng.
Bên ngoài quả nhiên tuyết bay tán loạn, má» ô Äi xuyên qua màn tuyết, Tá»ch Nhan không biết lạnh là gì, bưá»c Äi có chút vá»i vàng. Ngân Châm Äi theo phía sau nàng, rét lạnh Äến ná»i dáºm chân: “Sưá»n Vương phi, chúng ta Äi vá» hưá»ng kia sao?”
Nghe váºy, bưá»c chân Tá»ch Nhan dừng lại má»t chút, nhìn nhìn xung quanh mình, má»i phát hiá»n mình Äi tá»i hoa viên, nếu tiếp tục Äi vá» phía trưá»c, Äó là nÆ¡i á» cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Chá» má»t thoáng, trong lòng nàng trÄm Äá»i ngàn thay, nàng chá» sợ mình ngay láºp tức sẽ lại báºt khóc lần nữa, nên cúi thấp Äầu, Äi vào má»t lương Äình trong hoa viên ngá»i xuá»ng, kinh ngạc ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
“Sưá»n Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, hoàn toàn không thá» lý giải hành Äá»ng quái dá» cá»§a chá»§ tá».
“Ngươi Äá» cho ta yên tÄ©nh trong chá»c lát.” Tá»ch Nhan thì thào nói, ánh mắt vẫn bá»i há»i hưá»ng vá» phía xa xa.
Äêm khuya tuyết lá»n, vô cùng lạnh lẽo, không biết trải qua bao lâu, Ngân Châm Äứng á» má»t bên cảm thấy mình sắp sá»a bá» Äông cứng, nhưng Tá»ch Nhan lại vẫn ngá»i má»t chá» không nhúc nhích, nhìn xa xa, giá»ng nhau Äang chá» Äợi Äiá»u gì.
Ngân Châm cÅ©ng nhìn theo ánh mắt cá»§a nàng, trong mắt bá»ng dưng sáng ngá»i, vá»i hưá»ng vá» bóng ngưá»i phía trưá»c gá»i to lên: “Thôi tá»ng quản!”
Bên kia, Thôi Thiá»n Duyên nghe tiếng gá»i nhìn sang, thoáng chá»c cảm thấy kinh hãi, vá»i chạy cháºm qua Äây: “Sưá»n Vương phi sao lại á» trong này?”
Thấy hắn, Tá»ch Nhan rá»t cuá»c cá» Äá»ng thân thá» má»t chút, thấp giá»ng nói: “Ta chá» là ngá»§ không ÄÆ°á»£c, muá»n ra Äây dạo má»t chút.”
Sắc mặt Thôi Thiá»n Duyên trá» nên khó coi, quay Äầu nói vá»i Ngân Châm: “Ngân Châm, ngươi hầu hạ chá»§ tá» như váºy sao? Trá»i rét lạnh như thế, sao không mang theo ấm lô tá»i?”
Ngân Châm lên tiếng, vá»i chạy ra lương Äình. Thôi Thiá»n Duyên lúc này má»i nhìn vá» phía Tá»ch Nhan: “Sưá»n Vương phi, ngá»± y trong cung Äá»u Äã Äến Äây cả, Äang chẩn trá» cho Vương gia, sưá»n Vương phi không cần lo lắng.”
Tá»ch Nhan há»t hoảng nghe lá»i hắn nói, bất giác nhắm hai mắt lại: “Phải không?”
“Vương gia bá» kiếm cá»§a vương tá» ngoại bang ngá» thương, vết thương á» bên hông, miá»ng vết thương tuy rằng khá sâu, nhưng các ngá»± y giá»i trong cung Äá»u ÄÆ°á»£c phái Äến Äây nên chắc hẳn là không có viá»c gì. Vương phi nên vá» trưá»c nghá» ngÆ¡i Äi.” Thôi Thiá»n Duyên nhìn vẻ mặt cá»§a nàng, lại nói, “Nếu Vương gia biết thá»i tiết như váºy mà Vương phi còn ngá»i á» chá» này, sẽ lại lo lắng?”
“Ừ.” Tá»ch Nhan lên tiếng, thản nhiên nói, “Ta muá»n á» trong này ngá»i má»t chút, ngươi có chuyá»n cần làm thì Äi làm Äi, không cần quan tâm tá»i ta.”
Thôi Thiá»n Duyên do dá»± má»t lúc lâu, vừa quay Äầu thấy Ngân Châm dẫn theo ngưá»i mang ấm lô lại Äây, lúc này má»i gáºt Äầu nói: “Váºy nô tài trưá»c phân phó ngưá»i Äi lấy thuá»c, Vương phi Äừng ngá»i lâu không tá»t.”
Hắn rá»i Äi há»i lâu, Tá»ch Nhan vẫn lẳng lặng ngá»i á» chá» cÅ©, mắt thấy trá»i sắp sáng Äến nÆ¡i, Ngân Châm khó khÄn lắm má»i cá» Äá»ng ÄÆ°á»£c cánh tay, xoa xoa mắt, bá»ng nhiên phát hiá»n má»t thân ảnh phía trưá»c lương Äình, Äến lúc nhìn tháºt cẩn tháºn má»i nhất thá»i la hoảng lên: “Thất gia!”
Chương 128
Ngoài trá»i tuyết lá»n bay tán loạn, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giương ô từng bưá»c má»t Äi vá» phía lương Äình, Thôi Thiá»n Duyên Äi theo á» phía sau rất là cẩn tháºn.
Tá»ch Nhan không nhìn rõ bá» dáng Äi ÄÆ°á»ng cá»§a hắn, chá» cảm thấy má»t Äoạn ÄÆ°á»ng ngắn ngá»§i như váºy mà hắn Äi tháºt lâu. Mãi cho Äến khi hắn buông ô, Äi vào trong Äình, nàng má»i có thá» nhìn thấy sắc mặt hắn, trong lòng giá»ng như gặp phải kích Äá»ng mạnh.
Sắc mặt hắn tái nhợt hÆ¡n so vá»i lúc nãy. Từ trưá»c tá»i giá», nàng chưa bao giá» nhìn thấy bá» dáng hắn suy yếu như thế này.
“Nhan Nhan, nàng á» Äây làm gì?” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ, nhưng không tá»i gần nàng, chá» ngá»i xuá»ng á» má»t bên, “Nàng cÅ©ng Äến ngắm tuyết sao?”
Tá»ch Nhan nhìn hắn, bá»ng nhiên hít sâu vào má»t hÆ¡i, cảm thấy hÆ¡i lạnh Äi thẳng vào phá»i, sau Äó cưá»i nhẹ: “Äúng, ngắm tuyết. Nhưng ta Äã ngắm Äá»§ rá»i, không quấy rầy Thất gia nữa.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i lên tiếng: “Thôi Thiá»n Duyên, ÄÆ°a sưá»n Vương phi trá» vá».”
Bên kia Ngân Châm Äã sá»m bung ô ra, Tá»ch Nhan không nhìn hắn nữa, trá»n vào dưá»i ô, trá» vá» Hi Vi viên.
Thôi Thiá»n Duyên Äứng á» ngoài Äình, nhìn vế phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lại nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, do dá»± lên tiếng: “Thất gia, ngài --”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thu há»i ánh mắt từ trên ngưá»i Tá»ch Nhan lại, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Thôi Thiá»n Duyên cắn rÄng má»t cái, vá»i vàng Äuá»i theo Tá»ch Nhan, chá» còn lại má»t mình Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lẳng lặng ngá»i á» trong Äình.
Lúc nãy há»a lò Äã sá»m bá» tắt, giá» này khắc này giữa Äêm Äông lạnh lẽo, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng Tá»ch Nhan dần dần khuất xa, cho Äến khi bá» giói tuyết che má» hết tất cả má»i cong ngưá»i cháºm rãi Äứng lên, hít vào má»t hÆ¡i tháºt dài.
Tuy gió lạnh Äến táºn xương cá»t, vết thương Äau Äá»n khó chá»u, nhưng khóe miá»ng thảm Äạm cá»§a hắn cÅ©ng không thấy gợi lên nụ cưá»i, tháºm chí còn có sá»± lo lắng từ trong trái tim thẩm thấu ra ngoài.
-------------------------------------------
Äã gần mưá»i ngày trôi qua, Tá»ch Nhan chưa gặp qua Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Từ sau ngày ngày gặp mặt á» trong lương Äình, sang ngày hôm sau, từ tiá»n viá»n truyá»n Äến tin tức hắn bá» thương phải nằm liá»t trên giưá»ng, sau Äó mấy ngày, cả vương phá»§ lâm vào má»t bầu không khí bi thảm.
Hi Vi viên vá»n nÆ¡i á» xa nhất trong vương phá»§, Tá»ch Nhan không bỠảnh hưá»ng bá»i bất cứ ngưá»i hay chuyá»n xảy ra á» tiá»n viá»n, nhưng má»i ngày nàng Äá»u nghe nói vá» tiến triá»n vết thương cá»§a hắn -- trong cung hàng ngày Äá»u có ngá»± y giá»i nhất ÄÆ°á»£c phái Äến, nhưng sau má»i lần Äến, ngày hôm sau lại có thêm nhiá»u ngá»± y vào phá»§.
Nói tá»i nói lui, vẫn không nghe ÄÆ°á»£c tin tức hắn ÄÆ°á»£c chữa khá»i hẳn. Má»i ngày, Thôi Thiá»n Duyên Äá»u Äúng thá»i Äiá»m Äến Hi Vi viên nhắc nhá» Tá»ch Nhan uá»ng thuá»c. Má»i ngày nàng dưá»ng như không nhá» Äến chuyá»n này, má»i ngày Äá»u phải nhá»Thôi Thiá»n Duyên nhắc nhá», má»i có thá» nhá» ra. Uá»ng thuá»c xong nàng cÅ©ng chá» lẳng lặng ngá»i má»t không nói bất cứ Äiá»u gì, cÅ©ng không há»i bất cứ Äiá»u gì.
Vào má»t ngày, Äã Äến giá» uá»ng thuá»c nhưng Thôi Thiá»n Duyên vẫn chưa xuất hiá»n. Do liên tiếp mấy ngày hắn Äá»u Äến, ngay cả Ngân Châm cÅ©ng nhá» rõ Äến giá» này phải làm gì nhưng Thôi Thiá»n Duyên vẫn chưa tá»i, trong lòng cô ta cÅ©ng cảm thấy kỳ quái, liá»n tá»± mình nhắc nhá» Tá»ch Nhan lúc này Äang xem sách y uá»ng thuá»c.
Tá»ch Nhan nghe xong lá»i cá»§a nàng bá»ng cảm thấy nao nao, từ trên trang sách ngẩng Äầu lên hưá»ng vá» phía cá»a nhìn thoáng qua, sau Äó má»i thấp giá»ng nói: “Ngươi Äi lấy thuá»c Äến Äây.”
“Vâng.” Ngân Châm nghe xong trả lá»i, sau Äó Äi vào bên giưá»ng, lấy ra há»p gấm Äá»±ng thuá»c má» ra, lại kinh ngạc khi thấy bên trong trá»ng không. Nàng xoay ngưá»i nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, “Sưá»n Vương phi, thuá»c Äã dùng hết rá»i, Äá» nô tì Äi nói vá»i Thôi tá»ng quản.”
“Không cần.” Tá»ch Nhan khép sách lại, hàng mi dài rÅ© xuá»ng, “Thân mình ta Äã tá»t rá»i. Gần Äây Thôi tá»ng quản hẳn là bá» bá»n nhiá»u viá»c, ngươi không cần làm phiá»n hắn .”
Ngân Châm cÅ©ng biết thá»i gian gần Äây Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá» thương nặng, má»i ngưá»i trong phá»§ ai cÅ©ng có vẻ lo lắng, bá»i váºy không ai có tinh thần quan tâm Äến Tá»ch Nhan, không ai muá»n vì viá»c nhá» như váºy mà gánh thêm viá»c, nên lên tiếng Äáp ứng lá»i Tá»ch Nhan nói.
Tá»ch Nhan vẫn ngá»i tại chá» má»t lát, cÅ©ng không biết bản thân Äang suy nghÄ© lung tung cái gì, quyá»n sách trên tay bá»ng nhiên rÆ¡i xuá»ng Äất. Nàng nhìn chằm chằm quyá»n sách, há»i lâu sau, Äá»t nhiên Äứng báºt dáºy, xoay ngưá»i liá»u lÄ©nh muá»n xuất môn.
Nhưng trong phòng vá»n không có ai thế mà khi nàng vừa Äứng báºt dáºy trong nháy mắt Äã rÆ¡i vòng má»t vòng tay ấm áp.
Hoảng há»t, ngạc nhiên, khiếp sợ.
Nàng ngẩng Äầu lên nhìn thấy má»t khuôn mặt tuấn mỹ quen thuá»c, mang theo nụ cưá»i bí hiá»m trưá»c sau như má»t: “Ta biết ngay mà, má»t ngày không nhìn nàng, nàng nhất Äá»nh xảy ra chuyá»n. Thuá»c còn chưa uá»ng, lại muá»n chạy Äi Äâu?”
Nàng giáºt mình nhìn hắn, chá» má»t thoáng hai mắt Äá»u Äẫm lá».
Chá» má»i mưá»i ngày mà thôi, khi gặp lại dưá»ng như qua mấy Äá»i. Nàng ngÆ¡ ngác Äứng á» nÆ¡i Äó, không nói nên lá»i dù chì má»t câu.
Hắn cúi Äầu xuá»ng, ÄÆ°a tay xoa khóe mắt cá»§a nàng: “Nhan Nhan?”
Tá»ch Nhan lúc này má»i phục há»i tinh thần lại, tránh khá»i hắn, cúi Äầu, không muá»n cho hắn thấy nưá»c mắt cá»§a mình, ngữ khí cÅ©ng rất bình thản: “Sao Thất gia lại Äến Äây?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ trong tay áo lấy ra má»t há»p bằng kim loại có khắc hoa vÄn, xoay ngưá»i gá»i Ngân Châm tiến vào: “Lấy cho chá»§ tá» cá»§a ngươi má»t chén nưá»c ấm, hầu hạ nàng dùng thuá»c.”
Trên mặt Ngân Châm mang theo ý mừng, Äáp ứng má»t tiếng, tiếp nháºn thuá»c, rót nưá»c ÄÆ°a tá»i trưá»c mặt Tá»ch Nhan.
Há»c mắt Tá»ch Nhan vẫn còn á»ng Äá», Ngân Châm cảm thấy thú vá», khóe miá»ng ẩn dấu ý cưá»i, nhưng vẫn không thá» che dấu ÄÆ°á»£c. Lúc Tá»ch Nhan uá»ng thuá»c, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt cá»§a nàng, sau má»t thoáng nao nao bá»ng dưng Äá» mặt.
Ngân Châm thu tháºp chén bát, cất thuá»c xong, má»i lui xuá»ng.
Trong phòng tràn ngáºp không khí hoà thuáºn vui vẻ, Tá»ch Nhan vừa má»i uá»ng thuá»c, cảm thấy toàn thân Äá»u trá» nên ấm áp, tay có chút má» hôi thoát ra. Ngáºp ngừng má»t chút, nàng quay lại muá»n nhặt quyá»n sách rÆ¡i trên mặt Äất, vừa vặn thấy hắn cÅ©ng xoay ngưá»i, nhặt quyá»n sách lên.
Chân tay nàng trá» nên luá»ng cuá»ng, Äợi Äến khi hắn Äứng thẳng dáºy, nàng Äi Äến ngá»i xuá»ng bên giưá»ng, không ngừng vò nát chiếc khÄn tay lòng bàn tay.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äem sách Äặt trên bàn, cÅ©ng Äi tá»i bên giưá»ng, nhìn nàng không ngừng vần vò chiếc khÄn trong tay, khóe miá»ng nhếch lên: “Uá»ng thuá»c nhiá»u ngày như váºy, Äá» cho ta xem xem thân mình nàng có tá»t lên chút nào không?”
Tay hắn vừa má»i chạm Äến cá» tay nàng, trong lòng Tá»ch Nhan liá»n “Äá»t” nhảy dá»±ng lên, vá»i rụt tay lại, lạnh lùng nói: “Thất gia bá»nh nặng má»i khá»i, tá»t hÆ¡n là tá»± xem cho mình Äi. Ta tháºt sá»± rất khá»e.”
Chương 129
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rÅ© mắt xuá»ng, nhá»n không ÄÆ°á»£c ná» nụ cưá»i, vẫn kéo tay nàng qua, kiá»m tra mạch Äáºp: “Nhan Nhan gần Äây xem nhiá»u sách thuá»c như váºy, nàng không biết rằng thấy thuá»c không thá» tá»± chữa cho mình sao? Nếu ta có thá» tá»± mình trá» liá»u, thì Äâu Äến ná»i như mấy ngày qua.”
Mạch tượng cá»§a nàng vẫn mạnh nhưng lại không thấy khí, ánh mắt hắn có chút buá»n bã nhưng cá» không Äá» cho nàng phát hiá»n.
Tá»ch Nhan nghe hắn nói nhiá»u ngày trôi qua mà thương thế vẫn chưa khá»i hẳn trong lòng cảm thấy không yên. Mấy ngày này, mặc dù nàng không xuất môn, nhưng bầu không khí u ám trong vương phá»§ làm sao có thá» làm cho ngưá»i ta không có cảm giác gì cho ÄÆ°á»£c? Nàng biết hắn nhất Äá»nh vừa từ quá»· môn quan trá» vá», nếu không, má»i vừa rá»i nàng cÅ©ng sẽ không như váºy, liá»u lÄ©nh muá»n xuất môn. Vá» phần muá»n làm gì, muá»n Äi làm sao, hiá»n tại nhá» tá»i Äến, trong Äầu nàng hoàn toàn trá»ng rá»ng.
Vào giá» phút này, bằng cách nào hắn làm như không có viá»c gì xuất hiá»n á» trưá»c mặt mình, nàng không còn khí lá»±c suy nghÄ© nữa.
Hai ngưá»i lẳng lặng ngá»i yên như váºy, sau khi xem xét mạch cá»§a nàng xong, hắn liá»n thuáºn thế cầm tay nàng, yên lặng truyá»n sang cho nàng sá»± ấm áp trong lòng bàn tay hắn.
Tá»ch Nhan vẫn cúi Äầu nhìn mÅ©i chân mình, còn hắn chá» nhìn má»t bên mặt cá»§a nàng, trong phút chá»c, ánh mắt trá» nên mê ly.
Hắn sẽ không bao giá»i nói cho nàng biết trong lúc hắn Äau Äến mất Äi tri giác, phải dá»±a vào tham phiến Äá» chá»ng chá»i vá»i cÆ¡n Äau duy trì sá»± sá»ng, hắn Äã mÆ¡ má»t giấc má»ng.
Trong má»ng, hắn nhìn thấy má»t cô gái hÆ¡n mưá»i tuá»i, từ lần Äầu tiên nhìn thấy cô bé, hắn Äã cảm thấy kinh diá» m cùng thương xót cô gái.
Tá»nh má»ng, hắn cÅ©ng tá»nh lại, nghe ÄÆ°á»£c tiếng thá» phào cá»§a các ngá»± y xung quanh, cÅ©ng nghe ÄÆ°á»£c thanh âm vỡ tan cá»§a khá»i bÄng trong lòng mình.
Thì ra Äáp án luôn tá»n tại chì là hắn không quay Äầu tìm mà thôi.
“Nhan Nhan.” Hắn Äá»t nhiên thấp giá»ng gá»i nàng má»t tiếng, khi nàng vừa ngẩng Äầu lên nhìn, hắn Äã Äặt má»t nụ hôn lên trán cá»§a nàng.
Thân mình Tá»ch Nhan cứng Äá», còn không biết nên phản ứng ra sao, hắn Äã cháºm rãi buông lá»ng nàng ra: “Ta phải trá» vá», bằng không, chá» sợ các ngá»± y sẽ tìm Äến nÆ¡i này. Mặc dù nàng thích náo nhiá»t, nhưng cÅ©ng sẽ không thích loại náo nhiá»t này Äâu?”
“Chàng......” Tá»ch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, bất giác nhưá»ng mày lên, tháºt không ngá» hắn á» trong tình trạng như váºy mà vẫn còn Äến nÆ¡i này.
Nàng nhá» tá»i má»t lần, hắn rõ ràng bá» thương rất nặng, nhưng vẫn cá» gắng lê thân mình Äi Äến nÆ¡i này, chá» vì muá»n nhắc nàng uá»ng thuá»c, sau Äó bá»nh tình lại lâm vào tình trạng nguy cấp. Mà nay, hắn lại làm như váºy má»t lần nữa.
Trong lúc Äó nàng bá»ng nhiên không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn cháºm rãi buông tay nàng ra, Äứng dáºy, Äi từng bưá»c má»t vá» phía cá»a.
Tá»ch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, cho Äến khi hắn Äi Äến cá»a, tay chá»ng vào khung cá»a má»t chút, trong khoảnh khắc Äó, những chưá»ng ngại trong lòng nàng phút chá»c bá» phá tan thành từng mảnh nhá».
“Chàng không cần cứ Äi Äi lại lại mãi.” Cuá»i cùng nàng Äứng dáºy, Äi Äến phía sau hắn, “Chàng á» trong này nghá» ngÆ¡i, ta cho ngưá»i Äi thá»nh ngá»± y lại Äây, không phải là ÄÆ°á»£c rá»i sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ má»t tiếng: “Nhan Nhan, ÄÆ°á»£c không? Nàng rõ ràng không muá»n nhìn thấy ta, tá»i gì phải khó xá» chính mình?”
Trong lòng Tá»ch Nhan ẩn ẩn Äau xót, cắn rÄng thấp giá»ng nói: “Ta chá» sợ chàng chẳng may chết Äi thì phụ hoàng, huynh Äá», Vương phi cá»§a chàng sẽ Äến làm khó ta!” Dứt lá»i, nàng Äi ra ngoài gá»i Ngân Châm: “Äến tiá»n viá»n má»i ngá»± y qua Äây, nói Thất gia á» bên này.”
Nguyên má»t Äêm không ngá»§.
Hắn nhất Äá»nh không chá»u ngá»§ á» trên giưá»ng, vì thế phải trải thêm chÄn Äá»m trên nhuyá» n tháp trong phòng. Tá»ch Nhan nằm sau màn che trên giưá»ng vẫn má» to mắt nhìn Äá»nh màn trên Äầu, Äá»ng thá»i nín thá» ngưng thần Äá» lắng nghe hô hấp cá»§a ngưá»i bên ngoài kia.
Sau khi uá»ng thuá»c, hắn Äi vào giấc ngá»§ rất nhanh, hô hấp dần dần Äá»u Äặn. Tá»ch Nhan vẫn nghiêng tai lắng nghe, dưá»ng như má»t chút cÅ©ng không cảm thấy má»t má»i.
Mãi cho Äến giá» Dần, bên ngoài Äá»t nhiên truyá»n Äến tiếng Äá»ng, hắn ngá»i dáºy, ngay sau Äó vang lên tiếng lanh canh cá»§a tách chén chạm vào nhau tiếp theo là tiếng uá»ng nưá»c á»c á»c .
Tá»ch Nhan gắt gao nắm chặt chÄn Äá»m, cá» nhá»n xuá»ng Äá» không ngá»i dáºy. Nhưng lại không thá» nhá»n ÄÆ°á»£c, Äã mấy canh giá» trôi qua, trà kia Äã sá»m lạnh, hắn cứ như váºy mà uá»ng vào, không biết có cảm thấy không khoẻ hay không nữa?
Nàng không yên lòng chá» Äợi thanh âm hắn nằm xuá»ng lại, nhưng mà qua má»t lúc lâu, cÅ©ng không nghe thấy Äá»ng tÄ©nh gì. Lúc nàng rá»t cuá»c mất kiên nhẫn, bá»ng dưng nghe ÄÆ°á»£c má»t tiếng thá» dài nhẹ Äến ná»i không thá» nghe thấy nếu không chú ý, cá»±c kỳ nhẹ nhưng cÅ©ng cá»±c kỳ phiá»n muá»n.
Nàng chá» sợ miá»ng vết thương cá»§a hắn lại xảy ra chuyá»n gì, cuá»i cùng nhá»n không ÄÆ°á»£c ngá»i dáºy, vén màn che giưá»ng lên, lại bá»ng dưng giáºt mình.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i trên nhuyá» n tháp, mày nhíu chặt lại, không há» chá»p mắt nhìn chằm chằm vào giá nến trên bàn giá»ng như nhìn vào cái gì Äó hư vô, không tá»n tại.
Hành Äá»ng Tá»ch Nhan dưá»ng như làm kinh Äá»ng tá»i hắn, hắn nâng mi lên: “Nhan Nhan, ta Äánh thức nàng sao?”
Trong lòng Tá»ch Nhan không hiá»u sao Äá»t nhiên cảm thấy cá»±c kỳ khá» sá».
Không Äá» ý tá»i lá»i hắn nói, nàng Äi Äến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà Äã nguá»i lạnh Äi ra cá»a, giao cho nha hoàn canh giữ ngoài cá»a. Äợi Äến khi nha hoàn mang Äến thay bằng má»t ấm trà nóng xong, nàng má»i xoay ngưá»i trá» lại trong phòng, rót má»t chén trà cho hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tiếp nháºn trà, nhấp má»t ngụm, sau Äó giữ rong tay: “Ta không sao, nàng Äi ngá»§ Äi.”
Tá»ch Nhan do dá»± má»t lát, sau Äó ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn: “Ta muá»n nhìn xem thương thế cá»§a chàng.”
Trung y má»ng manh cháºm rãi ÄÆ°á»£c cuá»n lên, vết thương dài cả tấc bên hông hắn xuất hiá»n á» trưá»c mắt nàng, ngoài thuá»c ÄÆ°á»£c Äắp bên ngoài vết thưá»ng, có thá» thấy rõ ràng miá»ng vết thương ÄÆ°á»£c khâu lại rất thô. Hắn bá» thương nặng như váºy, không biết vết thương này Äến tá»t cùng sâu như thế nào?
Tá»ch Nhan không dán tưá»ng tượng tiếp, Äầu ngón tay ÄÆ°a lên muá»n chạm vào miá»ng vết thương nhưng khi cách vết thương má»t khoảng lại dừng lại, bàn tay có chút run run, ngẩng Äầu lên nhìn hắn: “Không phải chàng rất có bản lãnh sao? Làm sao lại có thá» bá» thương thành như váºy?”
Hắn nắm lấy Äầu ngón tay lạnh lẽo cá»§a nàng, thấp giá»ng nói: “Tháºt ra lúc Äầu mÅ©i kiếm má»i chạm vào ta thôi, không gây ra thương tích như váºy. Nhưng vào lúc so kiếm, ta Äá»t nhiên thấy má»t cái giá nến phía sau vương tá» ngoại bang kia, mắt bá» chói, nên không tránh ÄÆ°á»£c má»t kiếm cá»§a hắn.” Hắn khẽ cưá»i lên, “Thá»±c buá»n cưá»i có phải hay không?”
Tá»ch Nhan nhìn nụ cưá»i thảm Äạm cá»§a hắn, Äôi môi nhấp nháy trá» nên trắng bá»ch: “Chá» bá»i vì má»t cái giá nến? Như váºy quả tháºt rất buá»n cưá»i .”
Lá»i vừa nói ra, nàng má»i phát hiá»n, bản thân mình thá» không ná»i nữa, giá»ng như không khí xung quanh bá» rút Äi hết.
Chương 130
Qua ngày hôm sau, Tá»ch Nhan thức dáºy rất sá»m, trên nhuyá» n tháp Äá»i diá»n, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dưá»ng như vẫn chưa tá»nh, thân mình nằm nghiêng, cẩn tháºn tránh không chạm vào vết thương.
Không dám nhìn hắn nhiá»u, Tá»ch Nhan Äứng lên, tháºt cẩn tháºn ra cá»a phòng, Äi tá»i cá»a hông phòng bếp trong viá»n.
Nữ Äầu bếp Äang chuẩn bá» Äá» Än sáng, phía bên kia, ngá»± y Äiá»u trá» chính Äang Äá»c thúc Äá» Äá» cẩn tháºn nấu thuá»c, toàn bá» phòng bếp Äá»u tràn ngáºp mùi thuá»c thản nhiên.
Tá»ch Nhan Äi tá»i bên cạnh nữ Äầu bếp, thấy bà ta Äang chuẩn bá» món cháo thá»nh soạn, liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c há»i: “Äã chuẩn bá» xong thức Än rá»i chứ?”
Nữ Äầu bếp lên tiếng Äáp lá»i, vá»i trình cho Tá»ch Nhan xem những món ÄÆ°á»£c chuẩn bá» cho bữa sáng.
Tá»ch Nhan nhìn nhìn, hÆ¡i nhíu này nói: “Có món dưa chuá»t ngâm dòn không?”
Nữ Äầu bếp nhá»n không ÄÆ°á»£c ná» nụ cưá»i :“Sưá»n Vương phi nói Äùa, thá»i tiết này làm sao kiếm ra dưa chuá»t?”
Mặt Tá»ch Nhan Äá» lên, dừng lại má»t chút má»i nói: “Váºy ngươi thay Äá»i các món Äã chuẩn bá» cho bữa sáng Äi, chuẩn bá» lại vài món Än thanh Äạm thôi.”
Nữ Äầu bếp vâng lá»i, Äem cháo Äá» sang má»t bên, bắt tay chuẩn bá» các món Än khác. Tá»ch Nhan thấy thá» liá»n tìm má»t cái giá», Äặt cháo vào, dặn nữ Äầu bếp hai câu, sau Äó mang theo cái giá» ra khá»i phòng bếp.
Vừa trá» lại trong viá»n, còn chưa Äi Äến cá»a, Tá»ch Nhan liá»n thấy ngoài cá»a có hai nha hoàn Äang Äứng hai bên, nhưng không phải là ngưá»i trong viá»n mình.
Khi nàng Äến gần, hai nha hoàn kia thản nhiên nhìn nàng, sau Äó liếc mắt nhìn cái giá» trên tay nàng thá»±c má»t cái, không có ý tứ gì muá»n hành lá» vá»i nàng, trên mặt tháºm chí còn toát ra ý cưá»i khinh miá»t.
Tá»ch Nhan mÆ¡ há» cÅ©ng Äoán ra ÄÆ°á»£c, nhưng không dừng lại, cÅ©ng không xoay ngưá»i rá»i Äi, mà láºp tức Äi Äến sát ngạch cá»a. Cừa phòng không Äóng kín, nàng liếc mắt má»t cái cÅ©ng có thá» nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang nằm trên nhuyá» n tháp. Nhưng lúc này ngưá»i nàng muá»n nhìn không phải là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, mà là ngưá»i Äang ÄÆ°a lưng vá» phía nàng, Lâm Lạc Tuyết.
Nàng ta ngá»i trưá»c mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nhưng theo tình hình trưá»c mắt, Tá»ch Nhan cÅ©ng Äoán ra ÄÆ°á»£c giá» phút này nàng ta Äang Äút cÆ¡m cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Än. Cùng lúc Äó, tiếng nói chuyá»n cá»§a hai ngưá»i cÅ©ng truyá»n vào tai nàng.
Thanh âm Lâm Lạc Tuyết nghe qua tuy rằng lãnh Äạm, nhưng cÅ©ng không thiếu u oán: “Äang êm Äang Äẹp, Vương gia Äến bên này làm cái gì? Viá»n thì hẻo lánh, phòng á»c cÅ©ng ÄÆ¡n sÆ¡, làm hại thiếp thân phải tìm khắp nÆ¡i.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ má»t tiếng: “Ta chính là coi trá»ng nÆ¡i này u tÄ©nh. Những vương công Äại thần lui tá»i quả thá»±c làm cho ta thêm phiá»n, Äến nÆ¡i Äây á» má»i có thá» tránh Äi bá»n há», chá» vất vả cho nàng phải thay ta Äuá»i khéo bá»n há».”
“Vương gia bá» thương nặng như váºy, thiếp thân là thê tá» cá»§a ngưá»i, nếu còn không thá» làm ÄÆ°á»£c chuyá»n Äó thì chẳng phải Vương gia uá»ng công cưá»i thiếp thân hay sao?” Lâm Lạc Tuyết vẫn thản nhiên như trưá»c, oán khí trong giá»ng nói Äã tiêu tan không ít. Nàng ta bá»ng cúi Äầu nhìn cái giá» trong tay mình, thanh âm bá»ng nhiên có chút hưng phấn, “Thiếp thân xém chút thì quên mất, thiếp Äã chuẩn bá» dưa chuá»t ngâm giòn mà Vương gia yêu thích nhất.”
“Làm khó cho nàng rá»i, thá»i tiết như thế này mà còn có thá» tìm ÄÆ°á»£c dưa chuá»t.” Bá» dáng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn thong dong, không chút sợ hãi như trưá»c, vân Äạm phong khinh má»m cưá»i, “Äá» ta nếm thá» xem.”
Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn Än, khóe miá»ng nhá»n không ÄÆ°á»£c cong lên: “Äây là chuyên gia dùng lá»a Äá» ép ra cây cho quả sá»m, ngàn vàng khó mua, thiếp thân nhá» phụ thân giúp Äỡ má»i kiếm ÄÆ°á»£c vài quả.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i nhưá»ng mày: “Há», ngàn vàng khó mua.”
Bên ngoài Tá»ch Nhan lạnh lùng cưá»i nhá» tá»i món “nhân nhÅ© thiêu trư” lúc trưá»c á» phá»§ Tam hoàng tá». Nàng nhá» rõ khi Äó hắn nói má»t câu -- “Như váºy xem ra, quả tháºt rất xa hoa lãng phí.” Lúc Äó, nàng còn chưa biết ÄÆ°á»£c sá»± lợi hại cá»§a hắn, bản thân chá» cảm thấy Äáng tiếc, nay há»i tưá»ng lại, quả nhiên sau Äó Tam hoàng tá» bá» hắn láºt Äá», chá» là khi Äó nàng Äã rá»i hắn Äi, cho nên không chứng kiến ÄÆ°á»£c sá»± lợi hại cá»§a hắn.
Mà nay, ngàn vàng khó mua má»t cây dưa chuá»t, hắn có thá» ung dung hưá»ng thụ sao?
Ngưá»i, cuá»i cùng cÅ©ng sẽ thay Äá»i. Trong lòng Tá»ch Nhan thá» dài má»t tiếng, nhìn nhìn cái giá» có món cháo hoa trong tay mình, nhá»n không ÄÆ°á»£c lạnh lùng cưá»i, xoay ngưá»i ra khá»i cá»a.
Hai thá» nữ canh cá»a thấy nàng mang theo cái giá» Äi ra, liếc mắt nhìn nhau, khóe môi cong lên.
Lâm Lạc Tuyết hầu hạ Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dùng bữa sáng xong, má»t bên truyá»n thá» nữ tiến vào thu dá»n má»i thứ, má»t bên Äánh giá khắp phòng, cuá»i cùng nhá»n không ÄÆ°á»£c lên tiếng: “Cho dù Vương gia tháºt sá»± muá»n dưỡng bá»nh á» nÆ¡i này cÅ©ng nên nằm trên giưá»ng nghá» ngÆ¡i chứ? Sưá»n Vương phi tháºt là có lòng, có thá» nào Äá» cho Vương gia ngá»§ trên nhuyá» n tháp như thế này? Còn nữa, làm thê thiếp cá»§a ngưá»i ta, Äá»i Äãi vá»i phu quân như váºy Äã là Äại bất kính, huá»ng chi ngài là Vương gia. Thiếp thân Äến Äây lâu như váºy, ngay cả bóng nàng ta cÅ©ng không nhìn thấy, nàng ta như váºy làm sao có thá» hầu hạ Vương gia chu Äáo! Không bằng, ÄÆ°a nàng ta ra khá»i phòng này, Vương gia xem có ÄÆ°á»£c không?”
--------------------------------------------------------
Tá»ch Nhan mang theo cháo láºp tức quay trá» phòng bếp. Nữ Äầu bếp ữ thấy sắc mặt nàng không tá»t, tưá»ng cháo mình nấu không ngon nên có chút nÆ¡m ná»p lo sợ tiến lên há»i thÄm nguyên nhân.
“Không có viá»c gì.” Tá»ch Nhan thá» ra má»t hÆ¡i, “Hôm nay ta muá»n á» trong này dùng bữa sáng, ngươi dá»n thức Än Äã chuẩn bá» lên Äây.”
Dứt lá»i, nàng liá»n ngá»i xuá»ng bên cạnh bàn tròn nhá» á» trong phòng bếp, không thèm Äá» ý khói dầu xung quanh, tá»± mình má» cái giá», lấy cháo ra, từng ngụm từng ngụm Än hết chén cháo.
Bá»i vì những món chuẩn bá» cho bữa sáng khi nãy nàng Äã bảo nữ Äầu bếp bá» Äi, nên lúc này nữ Äầu bếp dá»n lên toàn những món Än thanh Äạm dành cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, khá» ná»i nàng xưa nay không thích những thức Än nhạt nhẽo vô vá», huá»ng chi từ trưá»c cho Äến nay nàng vẫn không thích ứng ÄÆ°á»£c vá»i thức Än cá»§a Bắc Mạc, bá»i váºy chá» gắp ÄÆ°á»£c vài ÄÅ©a, liá»n buông bát xuá»ng, má»t mình ngá»i á» chá» kia, cÅ©ng không biết bản thân Äang chá» Äợi Äiá»u gì.
Không bao lâu sau, trong phòng bếp Äá»t nhiên vang lên thanh âm xa lạ: “Lý ngá»± y, Vương phi nhà ta sai ta Äến xem thuá»c cá»§a Vương gia Äã nấu xong chưa?”
Yến Nhi Äi vào cá»a, bá»ng dưng thấy thân ảnh Tá»ch Nhan ngá»i á» chá» kia, bá»ng dưng cất cao giá»ng: “A, sưá»n Vương phi, sao cô lại ngá»i trong này? Chá» má»t cho Vương phi nhà ta tìm cô khắp nÆ¡i, thì ra má»t mình á» Äây dùng bữa sáng! Cô không sợ làm Vương phi mất hứng sao?”
“Cao hứng thì như thế nào, mất hứng thì như thế nào?” Tá»ch Nhan vẫn ÄÆ°a lưng vá» phía cô ta như cÅ©, thản nhiên há»i.
Yến Nhi hừ má»t tiếng: “Như thế nào? Cô không hiá»u quy cá»§ như váºy, nên châm trà nháºn sai vá»i Vương phi nhà ta! Bản thân làm thiếp cho ngưá»i ta, không phải nên hầu hạ chá»§ tá» như thế sao? Cô vào cá»a lâu như váºy, chưa bao giá» thình an, châm trà cho Vương phi còn chưa tính, Vương phi nhà ta rá»ng lượng không cùng cô so Äo. Äến hôm nay, Vương phi nhà ta tá»± mình Äến chá» cá»§a cô, cô cho là ngưá»i còn có thá» dung túng cho cô tiếp tục không hiá»u quy cá»§ như váºy sao?”
Chương 131
Nghe xong những lá»i như váºy, Tá»ch Nhan lạnh lùng ná» nụ cưá»i: “Thì ra là cô nương muá»n dạy quy cá»§ cho ta.”
“Cô hiá»u ÄÆ°á»£c thì tá»t.” Yến Nhi hừ lạnh nói, “Ta khuyên cô thừa dá»p Vương phi nhà ta còn chưa tháºt sá»± ná»i giáºn, nhanh chân Äi dâng trà, ná» mặt Vương gia, Vương phi sẽ tha thứ cho cô. Nếu không, vá»i thân thế, danh pháºn cá»§a cô, dá»±a vào cái gì Äá» tranh giành vá»i Vương phi nhà ta? Kết quả thế nào, cô nên suy nghÄ© rõ ràng, tá»± lượng sức mình là làm Äi.”
Ý cưá»i trên khóe miá»ng Tá»ch Nhan càng thêm sâu: “Cô nương nói rất Äúng, ta ÄÆ°á»£c lợi không phải là ít.”
Yến Nhi cháºm rãi Äi Äến bên cạnh bàn, khóe miá»ng mang theo nụ cưá»i Äắc ý: “Nghe nói cô cÅ©ng xuất thân là nha hoàn, bất quá sá» má»nh may mắn má»t chút, theo hầu bên cạnh Thái Háºu, ÄÆ°á»£c Thất gia coi trá»ng. Thế nhưng cô lại không biết nặng nhẹ. Ta nay có ý tá»t chá» bảo cho cô, cô cÅ©ng không nên quên Æ¡n cá»§a ta.”
Tá»ch Nhan nghiêng Äầu liếc nhìn nàng má»t cái, ánh mắt hạ thấp xuá»ng: “Äại ân Äại Äức cá»§a cô nương, ta nhất Äá»nh khắc sâu trong tâm khảm.”
Vừa dứt lá»i, bên ngoài phòng bếp Äá»t nhiên truyá»n Äến tiếng bưá»c chân, ngưá»i vừa tá»i chính là Ngân Châm Äang thá» há»n há»n, thấy Tá»ch Nhan, nàng nhất thá»i mừng rỡ: “Sưá»n Vương phi sao lại á» trong này, làm nô tỳ tìm khắp nÆ¡i. Vương gia cÅ©ng Äang cho ngưá»i Äi xung quanh tìm Vương phi.”
Tá»ch Nhan dùng khÄn tay lau khóe môi, Äứng lên: “Ngân Châm, ngươi tá»i tháºt Äúng lúc.” Miá»ng nàng bất giác gợi lên má»t ý cưá»i nhu hòa, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Ngươi vào phá»§ Äã bao lâu rá»i?”
Ngân Châm bất ngá» nhìn Tá»ch Nhan trưá»c mắt mình, ngẩn ngưá»i ra. Từ lúc cô theo hầu hạ Tá»ch Nhan cho tá»i nay, chưa bao giá» gặp qua nàng có biá»u tình linh Äá»ng như váºy, lá» ra sá»± giảo hoạt cùng cá» quái. Cô vẫn còn Äang cảm thấy run sợ, nhưng chá» thấy Tá»ch Nhan lẳng lặng chá» Äợi câu trả lá»i cá»§a mình, vá»i há»i: “Há»i sưá»n Vương phi, hÆ¡n ná»a nÄm rá»i ạ .”
“Tá»t.” Lúc này Tá»ch Nhan má»i quay sang Yến Nhi, “Vá» cô nương này theo Vương phi gả vào Äây, bất quá chá» má»i ba tháng mà thôi? Ngân Châm, nếu như thế, ngươi chá» bảo cho cô ta thêm quy cá»§ trong vương phá»§ Äi!”
Mặt Yến Nhi biến sắc: “Cô nói cái gì?”
Tá»ch Nhan má»m cưá»i, cúi Äầu dùng khÄn lụa lau lau móng tay cá»§a mình, miá» n cưỡng nói: “Ngân Châm, nếu ngươi không biết nên làm như thế nào, nên thá»nh giáo Lý ngá»± y cùng vá» nữ Äầu bếp này má»t chút. Ta còn muá»n Äi nghe hát, ngươi xá» lý cho tá»t chá» này rá»i hãy Äi tìm ta.”
Dứt lá»i, Tá»ch Nhan xoay ngưá»i, nhấc chiếc váy dài lên, thản nhiên rá»i khá»i phòng bếp.
Ngân Châm Äứng yên tại chá», nhìn sắc mặt tức giáºn Äến Äá» bừng cá»§a Yến Nhi, lại nhìn những ngưá»i khác trong phòng bếp Äang ngạc nhiên .
Sân khấu ká»ch Äang diá» n vá» [Trưá»ng Sinh Äiá»n], Äoạn ÄÆ°á»ng Minh Hoàng Äang kéo tay Dương Quý phi, thá» non hẹn biá»n, yêu thương triá»n miên, Tá»ch Nhan khi xem Äến Äây lại cưá»i lạnh.
Quả tháºt rất Äáng cưá»i. Tình tính nàng từ trưá»c Äến nay, gặp dá»p thì chÆ¡i Äùa má»t cách tinh quái, từ khi gặp Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© liá»n thay Äá»i hẳn, không nghÄ© tá»i hôm nay vì má»t ả nha hoàn lại ná»i lên hưng trí lần nữa.
Tháºt ra cÅ©ng không có gì thú vá», nếu có thá» giá»ng như trưá»c kia, không phải rất tá»t sao? Tá»ch Nhan thản nhiên nghÄ©.
Không lâu sau, bá»ng nhiên có tiếng khóc anh anh từ xa truyá»n Äến, Tá»ch Nhan nghe rất rõ nhưng vẫn không màng quay Äầu lại xem, chá» ngưá»c mặt nhìn hai ngưá»i trên sân khấu ká»ch, thá»nh thoảng báºt cưá»i ha ha.
Lúc này, Lâm Lạc Tuyết mang theo Yến Nhi Äang khóc Äi xÄm xÄm vào lương Äình giữa há», phía sau còn có Ngân Châm Äang cúi Äầu không nói ÄÆ°á»£c má»t lá»i Äi theo.
“Thá»nh Vương phi làm chá»§ cho nô tỳ.” Yến Nhi nhìn thấy Tá»ch Nhan Äang ngá»i nÆ¡i Äó bá»ng nhiên khóc càng thêm lá»n tiếng, quỳ rạp xuá»ng Äất.
Tá»ch Nhan nghe không rõ lá»i hát, nhíu nhíu mày, quay Äầu lại, giá»ng như không trông thấy Lâm Lạc Tuyết cùng Yến Nhi, chá» lên tiếng gá»i Ngân Châm.
Ngân Châm cúi thấp Äầu vá» phía trưá»c, Tá»ch Nhan liếc mắt nhìn nàng má»t cái, khẽ cưá»i nói: “Ngươi bụm mặt làm gì váºy?”
Lúc này Ngân Châm má»i cháºm rãi buông tay, trên khuôn mặt trắng nõn hiá»n rõ nÄm dấu tay, trong mắt ngân ngấn lá». Tá»ch Nhan thu lại ý cưá»i, nhíu mày tháºt chặt.
Lâm Lạc Tuyết thấy thế, cuá»i cùng thiếu kiên nhẫn bưá»c vá» phía trưá»c, thanh âm lạnh lùng gá»i Tá»ch Nhan má»t tiếng: “Sưá»n Vương phi.”
Tá»ch Nhan giương mắt nhìn thẳng vào nàng: “Vương phi cÅ©ng tá»i nghe hát sao?”
Lâm Lạc Tuyết lạnh lùng cưá»i, nói thẳng vào vấn Äá»: “Nha hoàn xảy ra chuyá»n, ta vá»n cÅ©ng không muá»n quản, nhưng Yến Nhi là nha hoàn Äi theo bên ngưá»i ta nhiá»u nÄm qua, mặc dù không thá» nói tình như tá»· muá»i, nhưng cÅ©ng quyết không thá» Äá» cho ngưá»i khác khi dá» cô ta. Hôm nay xảy ra chuyá»n, thá»nh sưá»n Vương phi cho ta má»t cái công Äạo.”
Tá»ch Nhan thản nhiên liếc nhìn Yến Nhi, Äã thấy nàng tuy khóc lá»n tiêng, nhưng cÄn bản không có chút tá»n thương nào, bèn nghiêng Äầu nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết: “Không biết Vương phi muá»n ta cho công Äạo như thế nào?”
“Vương phi.” Yến Nhi Äang quỳ trên mặt Äất Äá»t nhiên má» miá»ng, “Nô tỳ bá» Äánh chá» là viá»c nhá», không dám phiá»n Vương phi quan tâm. Nhưng trong lòng nô tỳ rất khó chá»u, nữ tá» này bất quá chá» là sưá»n Vương phi thôi, lại bất kính vá»i Vương phi như váºy, sao lại có thá» Äá» nàng tùy tiá»n như thế? Vì suy nghÄ© cho uy tín cá»§a Vương phi ngày sau, nô tỳ khẩn cầu Vương phi dạy bảo nàng cho tá»t, kẻo sau này hạ nhân trong phá»§ lại chê cưá»i ngưá»i!”
Tá»ch Nhan lạnh lùng cưá»i, không nói gì thêm.
“Sao lại thế này?” Äá»t nhiên trong lúc Äó, má»t giá»ng nam trầm thấp vang lên từ phía sau, ngoại trừ Tá»ch Nhan tất cả má»i ngưá»i Äá»u quay Äầu lại lên tiếng gá»i: “Cá»u gia”.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần thấy bóng dáng Tá»ch Nhan Äang ngá»i ngay ngắn Äằng kia xem ká»ch liá»n nhíu mày, lúc này má»i nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết: “Thất tẩu, xảy ra chuyá»n gì váºy?”
Äang lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn chưa má» miá»ng, Yến Nhi liá»n khóc hưá»ng vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh Thần thuáºt lại những lá»i lúc trưá»c Äã nói vá»i Tá»ch Nhan, nhưng lúc thuáºt lại còn cá» tình cưá»ng Äiá»u sá»± á»§y khuất và rá»ng lượng cá»§a chá»§ tá» nhà mình, sau khi nghe ÄÆ°á»£c sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần càng trá» nên thâm trầm.
“Phân phó cho Thôi Thiá»n Duyên, táºp trung má»i ngưá»i trong phá»§ lại nÆ¡i này.” Nghe xong lá»i cá»§a Yến Nhi, Hoàng Phá»§ Thanh Thần lạnh giá»ng phân phó má»t câu.
Không Äến ná»a canh giá» sau, hạ nhân trong phá»§ lục tục tá» tá»±u Äến nÆ¡i Äây, thấy tình hình trong lương Äình giữa há», không khá»i ngá» vá»±c vô cÄn cứ, Äá»u châu Äầu ghé tai, khe khẽ thì thầm.
“Thất tẩu, nay Thất ca bá» thương, má»i chuyá»n trong phá»§ phải do Thất tẩu Äá»nh Äoạt. Ngưá»i không hiá»u quy cá»§ ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng do Thất tẩu xá» trí.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khoanh tay Äứng Äó, nói xong liếc mắt nhìn Thôi Thiá»n Duyên má»t cái, “Thôi Thiá»n Duyên, ngươi nói có phải hay không?”
Sắc mặt Thôi Thiá»n Duyên trá» nên tái xanh: “Vâng.”
Lâm Lạc Tuyết gáºt gáºt Äầu: “Äa tạ Cá»u gia.” Nàng ta liá»n ngá»i xuá»ng má»t bên, láºp tức có nha hoàn dâng lên má»t ly trà.
Vì thế, ánh mắt má»i ngưá»i Äá»u chuyá»n qua trên ngưá»i Tá»ch Nhan.
Nưá»c mắt trên mặt Yến Nhi Äã ngừng chảy không biết khi tá»± khi nào, Äứng á» phía sau Lâm Lạc Tuyết lên tiếng: “Sưá»n Vương phi, má»i cô châm trà nháºn sai vá»i Vương phi.”
Chương 132
Sân khấu ká»ch phía Äá»i diá»n cÅ©ng Äã sá»m yên lặng lại, tiá»u sinh cùng hoa Äán Äứng ngây ngưá»i á» nÆ¡i Äó, quên cả biá»u diá» n, nhìn má»t màn xảy ra á» trong lương Äình giữa há» bên này.
Tá»ch Nhan bá»ng dưng báºt cưá»i ra tiếng, nhẹ nhàng hát lên khúc hát mà tiá»u sinh kia chưa hát: “Ngá»c Hoàn khuynh thành lại khuynh quá»c, cô vương nan xá lại nan cách. Há»i háºn mắt xem lá» rÆ¡i, há»i háºn ta phụ Äoạn trưá»ng thê. Song tinh á» thượng trá»ng minh ưá»c, Minh Nguyá»t chứng giám ta Lý Long CÆ¡. Dưá»i trá»i nguyá»n vì chim liá»n cánh, nguyá»n vì tình vợ chá»ng.” Dừng má»t chút, lại cháºm rãi trào phúng nói, “Thế nào là tình sâu như biá»n, kinh tâm Äá»ng phách, bất quá cÅ©ng chá» là Äóng tuá»ng mà thôi.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm:“Tháºt là không hiá»u quy cá»§, chẳng lẽ ngươi nghÄ© rằng châm trà nháºn sai là á»§y khuất cho ngươi sao?”
Yến Nhi nghe xong lá»i nói cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần, ngữ khí trá» nên sắc bén, cưá»i lạnh nói: “Không chá» thế thôi Äâu! Má»i ngưá»i trên thế gian này Äá»u biết pháºn làm thiếp khi vào cá»a nhất Äá»nh phải quỳ xuá»ng Äất kính trà cho chính thê, lấy lá» bày tá» sá»± kính trá»ng. Nhưng vá» sưá»n Vương phi này vào cá»a lâu như váºy, Äừng nói là quỳ xuá»ng Äất kính trà, ngay cả thá»nh an Äá»u chưa bao giá» có. Vương phi, không bằng thừa dá»p hôm nay, dạy dá» nàng quy cá»§ tronng phá»§ Äi!”
Lâm Lạc Tuyết vẫn ngá»i á» chá» kia, Äôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn dung nhan bình tÄ©nh tá»± nhiên cá»§a Tá»ch Nhan, cảm xúc bất an trong lòng chợt dâng lên.
Nhưng nàng còn chưa má» miá»ng, Äã thấy Yến Nhi Äi vá» phía trưá»c, lôi kéo cánh tay Tá»ch Nhan: “Cô còn không quỳ xuá»ng dâng trà cho Vương phi!”
Sắc mặt Tá»ch Nhan phút chá»c biến Äá»i, Lâm Lạc Tuyết lúc này nhíu mày càng chặt, vừa Äá»nh má» miá»ng nói Äiá»u gì, chợt thấy trưá»c mắt thấp thoáng có bóng ngưá»i lóe lên, nhất thá»i Yến Nhi bá» Äánh vÄng xa vài bưá»c.
Trong Äình bất ngá» xuất hiá»n ra nhiá»u thân ảnh, ngay cả Tá»ch Nhan cÅ©ng không khá»i kinh ngạc, thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh Thần ảo não: “Xích Diá» m, ngươi làm sao lại á» trong này?”
Thân là ngưá»i Äứng Äầu mưá»i hai ám vá», Xích Diá» m cúi ngưá»i Äáp: “Tham kiến Cá»u gia. Xích Diá» m chá» phụng lá»nh chá»§ tá», bảo há» sưá»n Vương phi thôi.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i lạnh nói: “Ngươi phụng má»nh bảo há» sưá»n Vương phi? Không cần phải nói, còn lại mưá»i má»t ngưá»i kia cÅ©ng Äá»u bảo há» cho nàng ta?”
“Vâng.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng trá» nên khó coi, chá» có Tá»ch Nhan, tuy rằng cÄn bản cái gì cÅ©ng không biết, nhưng nay nghe xong biết ÄÆ°á»£c nam tá» trưá»c mặt này do Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phái tá»i , vì thế cảm thấy rất hưng trí nhìn sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cùng Hoàng Phá»§ Thanh Thần.
Lâm Lạc Tuyết hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu, nhìn vá» phía Xích Diá» m: “Ta biết ngươi là do Vương gia phái tá»i , nhưng ta cÅ©ng là chá»§ tá» trong phá»§ này, sao ngươi dám vô lá» á» trưá»c mặt ta?”
“Xích Diá» m không dám. Chá» vì thân mình sưá»n Vương phi tôn quý, ngưá»i bên ngoài không ÄÆ°á»£c Äá»ng tay Äá»ng chân.”
“ÄÆ°á»£c.” Lá»i nói Lâm Lạc Tuyết mang theo sá»± tức giáºn, “Nay ngưá»i cá»§a ta sẽ không chạm vào nàng ta, nhưng ta muá»n nàng ta quỳ xuá»ng châm trà nháºn sai vá»i ta, ká» cả ta ngưá»i cÅ©ng muá»n chạm vào có phải hay không?”
Xích Diá» m thá»i lui hai bưá»c, cúi Äầu xuá»ng.
Lâm Lạc Tuyết lúc này má»i quay Äầu lại nhìn Tá»ch Nhan: “Sưá»n Vương phi, vá» tình vá» lý, Äá»i vá»i ngươi, sá»± dung túng, dá» dãi cá»§a ta Äã Äến giá»i hạn, hôm nay trưá»c mặt má»i ngưá»i trong phá»§, nếu ngươi không dâng chén trà này, như váºy ta chắc chắn phải thượng tấu Hoàng Thượng, há»i ngài má»t câu trong hoàng gia có loại sưá»n phi như váºy sao!”
Vừa dứt lá»i, láºp tức có nha hoàn Äem trà ÄÆ°a Äến trưá»c mặt Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan cưá»i khẽ má»t tiếng, á» trưá»c mặt má»i ngưá»i bưng chén trà kia lên, nhưng khi tất cả má»i ngưá»i nghÄ© viá»c này rá»t cuá»c phải kết cục á» Äây thì Tá»ch Nhan lại Äá»t nhiên giương tay lên, Äem chén trà kia ném vào trong há» nưá»c bên ngoài lương Äình --
“Trên thế gian này, dù là chân má»nh thiên tá» muá»n ta kính trà, cÅ©ng phải xem ý nguyá»n cá»§a ta. Ngươi là cái thá gì?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan sáng quắc, làm cho Lâm Lạc Tuyết không dám nhìn thẳng vào nàng.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cảm thấy rất bất mãn, trầm giá»ng nói: “Ngươi chá» quên thân pháºn hiá»n nay cá»§a mình.”
Tá»ch Nhan quay Äầu nhìn hắn má»t cái, cả cưá»i nói: “Ta biết, sưá»n phi cá»§a Anh Vương gia mà thôi. Thân pháºn này, trưá»c nay ta chưa từng Äá» ý, nếu Vương phi có hưng trí dào dạt, có thá» thượng tấu hoàng thượng, làm cho Vương gia bá» ta, ta cÅ©ng vui vẻ thoải mái.”
“Ai nói, nàng chá» là sưá»n phi cá»§a Anh Vương gia mà thôi?”
Bá»ng dưng, bên ngoài Äình vang lên má»t thanh âm khác.
Lâm Lạc Tuyết quay ngưá»i lại, bá»ng dưng phát hiá»n không biết từ bao giá» những ngưá»i Äang Äứng bên bá» há» Äã quỳ xuá»ng, còn trong Äình bá»n há» lại Äem tất cả má»i sá»± chú ý Äá»u Äặt á» trên ngưá»i Tá»ch Nhan, không ai biết Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã Äến bên ngoài Äình từ lúc nào.
“Thất gia.”
“Thất ca.”
Má»i ngưá»i trong Äình Äá»u hưá»ng vá» phía hắn hành lá» , chá» có Tá»ch Nhan, liếc nhìn hắn má»t cái sau Äó xoay ngưá»i ngá»i trá» lại trên ghế.
Nhưng tháºt ra hiếm khi thấy hắn có bá» dạng như thế này. Tá»ch Nhan nghÄ© nghÄ©, nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i rá» lên.
Thái Äá» ôn nhuáºn nhưng lại mang theo sá»± sắc bén dá»a ngưá»i ta khiếp sợ, e rằng khắp thế gian chá» có Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i ÄÆ°á»£c như thế? Mặc dù hắn vẫn cưá»i như cÅ©, nhưng tuyá»t Äá»i có thá» làm cho ngưá»i khác trong lòng lo lắng Äến chết mất.
“Thất ca!” Hoàng Phá»§ Thanh Thần tiến lên hai bưá»c, Äỡ lấy cánh tay hắn, Äá»ng thá»i ghé sát vào bên tai hắn trầm giá»ng nói, “Huynh không thá» vì má»t Hoa Tá»ch Nhan mà cái gì cÅ©ng không Äá» ý chứ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i, vá» vá» tay hắn, Äá»ng thá»i bất Äá»ng thanh sắc thoát khá»i tay hắn, cÅ©ng không nhìn tá»i Lâm Lạc Tuyết, chá» hưá»ng vế phía Tá»ch Nhan nói: “Vi Nhi, lại Äây.”
Tá»ch Nhan vẫn ngá»i nguyên chá» cÅ© như trưá»c, ngữ khí má»m mại ngá»t ngào, không chút nào kiêng ká» ngưá»i ngoài: “Ta Äi không ná»i.”
Hắn cưá»i nhẹ má»t tiếng: “Chẳng lẽ muá»n ta Äến Äó cõng nàng sao?”
“Tá»± chàng quyết Äá»nh Äi.” Thanh âm Tá»ch Nhan mang theo ý cưá»i, ngưá»i bên ngoài nghe xong, cảm thấy nàng giá»ng như Äang ngụ ý Äiá»u gì Äó.
Thế nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tháºt sá»± liá»n bưá»c từng bưá»c má»t vá» phía trưá»c, Äứng ngay trưá»c mặt Tá»ch Nhan.
“Vương gia!” Äúng lúc này, thanh âm Lâm Lạc Tuyết chợt run rẩy, vừa giáºn vừa vá»i, “Thân mình chàng còn chưa bình phục, làm sao có thá»......” Lá»i lẽ quan tâm còn chưa nói hết thành câu, thanh âm chua sót nghẹn lại, “Làm sao chàng lại cư xá» như thế chứ?”
Lúc nàng nói chuyá»n, sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trầm tÄ©nh như nưá»c, nhưng khi quay lại nhìn Tá»ch Nhan, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ cưá»i: “Ta không có cách nào Äá» xoay ngưá»i, nàng cÅ©ng muá»n ép buá»c ta sao?”
Tá»ch Nhan ngẩng Äầu lên, cả hai nhìn nhau má»m cưá»i: “Ta làm sao nỡ ép buá»c chàng ÄÆ°á»£c chứ?”
Dứt lá»i, nàng Äứng dáºy, Äặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, nhẹ giá»ng nói: “Chúng ta cùng nhau trá» vá» Äi.”
Chương 133
“Vương gia!” Trong lúc hai ngưá»i sắp sá»a sánh vai nhau cùng Äi ra khá»i lương Äình giữa há», Lâm Lạc Tuyết rá»t cuá»c khắc chế không ÄÆ°á»£c, cắn rÄng gá»i hắn, “Vương gia làm như váºy là xem như tuyên cáo vá»i má»i ngưá»i sao? Từ nay vá» sau, Lạc Tuyết phải làm như thế nào Äá» sá»ng yên trong phá»§ Äây?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dừng bưá»c lại, nhưng vẫn nắm lấy tay Tá»ch Nhan nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết, ngữ khí lạnh nhạt: “Gây ra trò khôi hài như ngày hôm nay, Lạc Tuyết, nàng muá»n bá»n vương vá» sau phải làm như thế nào Äá» sá»ng yên trong phá»§ Äây?”
“Trò khôi hài? á» trong mắt Vương gia, tất cả má»i chuyá»n xảy ra ngày hôm nay Äá»u do Lạc Tuyết cá» tình gây sá»± sao?”
Tá»ch Nhan nhíu mày, tiếp lá»i: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải là trò khôi hài. Ngươi không nói ta xém chút nữa quên mất, nha hoàn cá»§a ta vô duyên vô cá» bá» ngưá»i ta Äánh má»t bạt tai. Nếu cứ bá» qua như váºy thì má»i ngưá»i trong phá»§ sẽ cho rằng chá»§ tá» như ta dá» khi dá» !” Nàng nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i khẽ: “Nói cho chàng má»t chuyá»n rất buá»n cưá»i, vào buá»i sáng hôm nay, má»t vá» cô nương Äã làm cho ta thông suá»t má»t Äạo lý, dạy ta nên làm ngưá»i như thế nào, rá»i sau Äó còn dạy nha hoàn cá»§a ta làm sao dùng tay Äá» Äánh ngưá»i. Nhiá»u nÄm qua, ta chưa từng thấy ngưá»i nào lại tá»t như váºy Äâu!”
“Nói như váºy, hẳn là phải trá»ng thưá»ng cho ngưá»i Äó rá»i?” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quay Äầu nhìn vá» má»t phía, “Thôi Thiá»n Duyên, chuyá»n này giao cho ngươi xá» lý.”
“Vâng, Vương gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại nhìn Lâm Lạc Tuyết Äang cắn môi dưá»i, há»c mắt Äá» bừng, khẽ híp mắt nói: “Những ngày gần Äây, Vương phi liên tiếp vất vả, má»t nhá»c quá Äá», mau ÄÆ°a Vương phi vá» viá»n nghá» ngÆ¡i cho tá»t, thá»nh ngá»± y Äến Äiá»u trá» cho Vương phi.”
Bất ngỠ-------------------------------------------------
Trên ÄÆ°á»ng quay vá» Hi Vi viên, sau khi rá»i khá»i tầm mắt má»i ngưá»i, Tá»ch Nhan Äá»t nhiên báºt cưá»i thành tiếng, Äá»ng thá»i giãy ra khá»i tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nhẹ nhàng xoa xoa cá» tay mình, thá» dài: “Khó trách ngưá»i ta thích hát hí khúc, hôm nay tá»± mình xưá»ng má»t Äoạn má»i biết ÄÆ°á»£c thú vá» trong Äó. Äa tạ Thất gia giúp ta hát khúcnày.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cúi Äầu nhìn nhìn lòng bàn tay trá»ng trÆ¡n cá»§a mình, khẽ nhíu mày ná» nụ cưá»i: “Không quan há», Nhan Nhan, bất cứ thứ gì nàng thích cÅ©ng Äá»u có thá».”
Bất cứ thứ gì nàng thích cÅ©ng Äá»u có thá».
Thoáng chá»c trong lòng Tá»ch Nhan cứng lại. Những lá»i này lại quá Äá»i quen thuá»c như thế.
Khi Äó, bá»n há» chưa viên phòng. Nàng muá»n lấy cháºu lục liên cá»§a hắn, hắn cÅ©ng như váºy, má»m cưá»i, bất cứ thứ gì nàng thích cÅ©ng Äá»u có thá».
Rõ ràng thá»i gian Äã trôi qua lâu như váºy, hôm nay nghe lại vẫn còn giá»ng như hôm qua, rõ rang trong mắt, rõ ràng có thá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c.
Chá» là, nàng Äã không còn là nàng ngày Äó, mà hắn, cÅ©ng không còn là ngưá»i nàng nhìn thấy nữa.
Nàng bất giác cháºm bưá»c chân, khóe mắt có chút nóng lên giá»ng như có cái gì vưá»ng vào mắt.
Cho tá»i bây giá», má»i má»t bưá»c Äi hắn Äá»u tính toán tá» má», má»i má»t chuyá»n hắn làm Äá»u có mục Äích cá»§a mình. Giá»ng như lúc ban Äầu, hắn Äã thiết kế má»t cục diá»n như váºy, từng bưá»c Äi cá»§a nàng Äá»u tá»± dấn thân vào cạm bẫy do hắn bày ra cho nàng. Khi Äó, nàng Äang á» trong cạm bẫy Äó nên cái gì cÅ©ng nhìn không ra.
Cho Äến nay, nàng vá»n tưá»ng rằng mình Äang á» bên ngoài cạm bẫy, nhưng vì cá» gì vẫn không thá» nhìn thấu nhất cá» nhất Äá»ng cá»§a hắn?
Những chuyá»n vừa má»i xảy ra, Äá»i vá»i nàng mà nói, chá» là Äá» ná»i tâm u sầu bấy lâu phát tiết má»t tráºn mà thôi, nhưng hắn lại vì sao cam tâm tá»n thương Äến tình nghÄ©a vợ chá»ng vá»i Lâm Lạc Tuyết, Äá» giúp nàng thá»ng khoái má»t phen? Nếu nói không cần, lúc trưá»c tá»i gì muá»n kết hôn vá»i cô ta? Nếu là Äá» ý, hôm nay vì sao lại phải tàn nhẫn như váºy?
Tá»ch Nhan cúi Äầu, bưá»c từng bưá»c má»t vá» phía trưá»c, trong Äầu toàn những suy nghÄ© há»n Äá»n.
Không biết Äi ÄÆ°á»£c bao lâu, nàng bá»ng nhiên kinh ngạc khi không nhìn thấy thân ảnh Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bên cạnh, lo sợ không yên quay Äầu lại, nàng phát hiá»n hắn Äã dừng lại phía sau cách mình mấy trượng, tay chá»ng vào núi giả, thân mình hÆ¡i cúi xuá»ng.
Nàng phút chá»c nhá» lại thương thế cùa hắn, trong lòng hoảng há»t, bưá»c chân há»n loạn chạy tá»i bên hắn: “Chàng làm sao váºy?”
Hắn cúi Äầu, hÆ¡i thá» há»n há»n, lòng ngá»±c pháºp phá»ng.
Tá»ch Nhan dưá»ng như ngá»i ÄÆ°á»£c mùi máu trong không khí, cúi ngưá»i xuá»ng quả nhiên nhìn thấy ngay chá» vết thương cá»§a hắn có máu rá» ra! Nàng cảm thấy da Äầu run lên: “Chảy máu rá»i, sao lại chảy máu chứ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu lên, Äôi môi trắng bá»ch nhìn nàng, bá»ng nhiên ná» nụ cưá»i: “Nhan Nhan, trong lòng nàng vẫn còn có ta.”
Nhìn hắn cưá»i, nưá»c mắt nàng cá» kiá»m chế nãy giá» rá»t cuá»c chảy ra nÆ¡i khóe mắt: “Chàng Äang chảy máu, chàng còn cưá»i......”
Tay hắn rá»i khá»i hòn giả sÆ¡n, cháºm rãi xoa mặt cá»§a nàng, khẽ lau nưá»c mắt trên mặt nàng, nhẹ giá»ng lặp lại: “Nhan Nhan. Trong lòng nàng vẫn còn có ta......”
Trong Äầu Tá»ch Nhan vang lên ong ong, trong lòng hoàn toàn há»n loạn, nhìn Äôi môi tái nhợt cá»§a hắn Äang cá» Äá»ng nhưng không thấy nghe hắn Äang nói gì.
Qua há»i lâu sau, những lá»i hắn nói rá»t cuá»c má»i truyá»n ÄÆ°á»£c vào trong óc cá»§a nàng.
Thanh âm cá»§a hắn rất thấp, giá»ng như thì thào, lại giá»ng như thá» dài, “Nhan Nhan, sao nàng lại ngá»c như váºy, ta làm nhiá»u như váºy, vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?”
Hắn quả tháºt vẫn còn nhìn thấu nàng má»t lần nữa, nhìn thấu nghi hoặc trong lòng nàng, nhìn thấu mê mang trong lòng nàng, cÅ©ng nhìn thấu sá»± bá»i há»i vô chừng cá»§a nàng. Vì thế, cuá»i cùng nói ra những lá»i mà hắn cho là cả Äá»i cÅ©ng sẽ không bao giá» nói ra thành lá»i --
Vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?
Dưá»ng như nàng sắp nắm bắt ÄÆ°á»£c Äiá»m mấu chá»t, nhưng nếu nàng có thá» nhìn thấu tất cả thì hắn không phải là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Tá»ch Nhan trong lúc kinh ngạc cùng khiếp sợ Äã rÆ¡i lá» Äầy mặt, không biết nên nói cái gì, làm cái gì, chá» có thá» vô lá»±c lặp Äi lặp lại câu nói lúc nãy: “Chàng Äang chảy máu......”
Hắn vô thanh vô tức ná» nụ cưá»i, khẽ lắc Äầu có ý bảo vá»i nàng hắn không có viá»c gì.
Má»t Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© suy yếu như váºy, nàng chưa từng gặp qua; lá»i nói chân thành như váºy, Äá»i mặt vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nàng chưa bao giá» nghe qua.
Trong lòng nàng sợ hãi tá»i mức không hiá»u gì cả, nhưng cÅ©ng thá»±c thuáºn lý thành chương, chá» cảm thấy Äây là má»t giấc má»ng, nhưng không biết Äến tá»t cùng là má»ng Äẹp, hay là ác má»ng.
“Ngưá»i Äâu --” Cuá»i cùng, Tá»ch Nhan tìm ÄÆ°á»£c giá»ng nói cá»§a mình, chá»§ Äá»ng ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng hô to, “Ngưá»i Äâu, cứu cứu chàng --”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vô lá»±c chôn á» Äầu vai nàng, ý cưá»i vẫn còn nguyên nÆ¡i khóe miá»ng.
Như váºy cÅ©ng Äá»§ rá»i.
Ít nhất, hắn vÄ©nh viá» n sẽ không nói cho nàng biết, trưá»c khi hai ngưá»i bá»n há» gặp lại nhau, hắn Äã yêu nàng tháºt lâu, tháºt lâu......
Chương 134
Khóe môi có cảm giác ngưa ngứa, xúc cảm xa lạ mà lại quen thuá»c, hắn rất thích trêu chá»c nàng như váºy.
Tá»ch Nhan má» mắt ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hắn gần ngay trưá»c mắt mình, trên cánh môi cá»§a nàng là Äôi môi ấm áp cá»§a hắn.
Trong lòng nàng không biết vì sao có có cảm giác nhá»t nhá»t, nhưng mà cảm giác nhá»t nhá»t lại từ bên ngoài truyá»n tá»i, lại có ngưá»i nào Äó không biết thá»a mãn, dần dần bành trưá»ng, làm ngưá»i ta như say bá»i men tình cuá»i cùng không chá» là cảm giác nhá»t nhá»t ÄÆ¡n thuần nữa. Nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i rá» lên, vươn tay ra ôm lấy cá» hắn.
“Sưá»n Vương phi?”
Trong lúc Äó Äá»t nhiên vang lên má»t tiếng gá»i làm tất cả má»i thứ vừa má»i nhen nhóm bắt Äầu Äã nhanh chóng biến mất, chá» còn lại sá»± trá»ng rá»ng.
Tá»ch Nhan má» mắt ra, trưá»c mắt nàng là Ngân Châm Äang má» to hai mắt nhìn khuôn mặt nàng, vừa quay Äầu sang Äã nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nằm trên giưá»ng Äang mê man .
Thì ra chá» là má»t giấc má»ng mà thôi.
Nàng bá»ng dưng Äá» mặt, không biết làm sao mình có thá» mÆ¡ má»t giấc má»ng như thế này, bèn Äứng dáºy, Äi Äến bên cá»a sá», vén bức màn che cá»a sá» bằng lụa má»ng, vá»n Äá»nh hít thá» không khí má»t chút, nhưng chợt nhá» Äến Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nằm trên giưá»ng, nên liá»n Äóng lại cá»a sá», xoay ngưá»i há»i Ngân Châm: “Có chuyá»n gì?”
Lúc nãy, khi Ngân Châm bưá»c vào phòng nhìn thấy Tá»ch Nhan Äang ghé vào bên giưá»ng cưá»i ha ha, cô ta Äến gần má»i phát hiá»n thì ra nàng Äang nằm mÆ¡; nhất thá»i lên tiếng gá»i làm nàng tá»nh giấc, trên mặt lúc Äá» lúc trắng, nhưng nhìn thấy nàng hưng trí dạt dào, Ngân Châm cÆ¡ há» Äã quên mình Äi vào muá»n làm gì: “Bẩm sưá»n Vương Phi, Tháºp Nhất gia cùng Tháºp Nhá» gia Äến thÄm Thất gia.”
Tá»ch Nhan gáºt Äầu, ý bảo má»i bá»n há» Äi vào.
“Thất tẩu.” Tháºp Nhá» vừa bưá»c vào trong phòng, không chút cá» kỵ gá»i Tá»ch Nhan má»t tiếng, Tháºp Nhất do dá»± má»t lát, cÅ©ng lên tiếng gá»i theo hắn.
Tá»ch Nhan tất nhiên biết vì sao Tháºp Nhất do dá»±, vá»i danh pháºn hiá»n nay cá»§a nàng tháºt ra không Äảm ÄÆ°Æ¡ng ná» cách xưng hô như thế này, cÅ©ng chá» có Tháºp Nhá» vá»n là má»t tên tiá»u tá» lá» mãng má»i có thá» gá»i nàng giá»ng như trưá»c váºy.
“Ngá»± y có nói khi nào thì Thất ca tá»nh lại không?” Tháºp Nhất tiến lên xem xét Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nhíu mày nói.
“Miá»ng vết thương lại nứt ra, cÅ©ng may không có gì trá» ngại, lúc nãy chàng má»i vừa uá»ng thuá»c, chá» sợ trong thá»i gian ngắn sẽ không tá»nh lại ÄÆ°á»£c.” Tá»ch Nhan liếc mắt nhìn Tháºp Nhất má»t cái, “Äá» có viá»c muá»n nói cùng chàng sao?”
Tháºp Nhất dừng lại má»t chút: “Kỳ tháºt chuyá»n này nói ra cÅ©ng là chuyá»n cá»§a Thất tẩu, nếu không Thất ca cần gì phải Äá» bụng như thế?”
Trong lòng Tá»ch Nhan chợt cảm thấy run rẩy: “Chuyá»n gì?”
“Mặc ká» Thất tẩu tin hay không, chuyá»n cá»§a Tháºp Lục không dính dáng gì Äến Thất ca. Tuy rằng Thất ca quả thá»±c dá»± tính làm má»t sá» chuyá»n nhưng không Äợi chúng ta Äá»ng thá»§, lão Tứ bên kia Äã ra tay trưá»c. Hiá»n nay thế lá»±c lão Tứ mạnh lên rất nhiá»u, những ngưá»i theo phe thái tá» cÆ¡ há» Äá»u bá» hắn dá»n vào chá» chết, bây giá» chá» cần chúng ta có bất cứ Äá»ng tÄ©nh gì Äá»u có khả nÄng khiến cho lão Tứ hoài nghi. Nếu má»t khi hắn có ý Äá»nh Äá»i phó chúng ta, quả thá»±c là chuyá»n rất dá» dàng. Thất ca rõ ràng biết Äiá»u Äó nhưng vẫn bất chấp mạo hiá»m Äá» cứu Tháºp Lục thúc ra như váºy......”
“Tá» Ngạn ÄÆ°á»£c cứu ra rá»i sao?”
“Äúng.”
Tá»ch Nhan giáºt mình hoảng há»t gian, cảm thấy có Äiá»u gì Äó Äã bá» mình xem nhẹ, suy nghÄ© tháºt lâu, má»i má» miá»ng má»t cách khó khÄn: “Ý cá»§a Äá» là Tá» Ngạn quả tháºt là ngưá»i theo phe thái tá» sao?”
Tháºp Nhất gáºt gáºt Äầu: “Tháºp Lục thúc vá»n cùng vá»i triá»u Äình không có má»t chút quan há», nhưng lại Äá»t nhiên dấn thân theo phe thái tá», Thất tẩu chắc hẳn phải Äoán ÄÆ°á»£c là vì sao.”
Tá»ch Nhan Äá»t nhiên nhá» Äến sau khi nàng cùng Tá» Ngạn quyết Äá»nh hôn ưá»c má»t thá»i gian, hắn cÆ¡ há» má»i ngày Äá»u xuá»ng núi, khi trá» vá» lại mang theo cho nàng vài món trang sức. Nàng từng há»i qua hắn, hắn cái gì cÅ©ng không chá»u nói. Kỳ tháºt khi Äó, trong lòng nàng cảm thấy có Äiá»m khả nghi, chá» là sau Äó lại liên tiếp phát sinh nhiá»u chuyá»n như váºy, nàng dưá»ng như quên mất những hoài nghi khi Äó.
Tá» Ngạn vá»n là má»t ngưá»i thuần lương, trong trắng như trang giấy trắng thế nhưng vì nàng mà dấn thân vào những chuyá»n trong triá»u Äình sao?
Tá»ch Nhan cảm thấy má» miá»ng nói chuyá»n là má»t chuyá»n vô cùng khó khÄn: “Huynh ấy...... Tham gia vào phe thái tá», là vì Äá»i phó vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, có phải hay không?”
Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá» không nói gì thêm nữa.
Tá»ch Nhan xem như là có ÄÆ°á»£c Äáp án, ngay cả hô hấp cÅ©ng trá» nên khó khÄn, ngã ngá»i á» trên ghế: “Ta có thá» gặp mặt huynh ấy hay không?”
“Thất tẩu, thân pháºn hiá»n nay cá»§a tẩu vô cùng nhạy cảm, ngưá»i ngoài lại không hiá»u chuyá»n. Tẩu cùng Tháºp Lục thúc, tá»t nhất vẫn là không nên gặp lại, nếu Thất ca biết ÄÆ°á»£c, nhất Äá»nh không tha cho Äá» cùng Tháºp Nhất ca Äâu.” Tháºp Nhá» ngượng ngùng tiếp lá»i.
Tháºp Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, rá»i lên tiếng: “Thất tẩu yên tâm, Tháºp Lục thúc vẫn mạnh khá»e.”
Tiá» n bưá»c Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá», Tá»ch Nhan thất thần ngá»i trá» lại bên giưá»ng.
Vẫn mạnh khá»e? Giá» này ngày này, Tá» Ngạn làm sao có thá» vẫn mạnh khá»e cho ÄÆ°á»£c? Nhưng vá»i tình hình hiá»n nay, cÅ©ng Äã vược qua phạm vi khá»ng chế cá»§a nàng rá»i.
Nàng ÄÆ°a tay vừa xoa xoa bụng mình, vừa nhìn nhìn ngưá»i nằm trên giưá»ng Äang mê man bất tá»nh, phiá»n muá»n trên mặt dần dần tiêu tan, hóa thành má»t lá»ai cảm xúc không thá» nói thành lá»i.
Nàng cứ nghÄ© mình sẽ không bao giá» quay trá» lại bên cạnh hắn, cứ tưá»ng rằng cả hai sẽ chia cách cả Äá»i, nhưng không bao giá» lại tưá»ng tượng ra ÄÆ°á»£c kết cục ngày hôm nay.
Cuá»i cùng cÅ©ng không thá» tránh khá»i tá»n thương Äến Tá» Ngạn.
Thá» xác và tinh thần Äá»u má»t má»i, nàng không biết tá»± khi nào mình lại ghé vào bên giưá»ng ngá»§ mê Äi, mãi cho Äến gần chạng vạng tá»i, lúc nàng mÆ¡ mÆ¡ màng màng tá»nh lại, nàng cảm thấy ÄÆ°á»£c tay chân mình tháºt lạnh lẽo. Nhưng trong lúc mÆ¡ mÆ¡ há» há», Äá»t nhiên lại cảm giác nhá»t nhá»t nÆ¡i khóe môi.
Nàng không khá»i nghÄ© Äến mình lại Äang nằm mÆ¡, nên lầu bầu má»t câu, xê dá»ch thân mình má»t chút rá»i lại tiếp tục giấc ngá»§ cá»§a mình.
Lại tá»i nữa!
Tá»ch Nhan thá»±c sá»± có chút tức giáºn, không biết vì sao mình lại không thá» nào thoát khá»i cảnh này trong mÆ¡, ná» non lên tiếng: “Äừng phiá»n nữa......”
“Nhan Nhan, thức dây uá»ng thuá»c Äi.”
Cùng vá»i giá»ng nói trầm thấp cháºm rãi, thuần háºu như rượu, trong Äầu Tá»ch Nhan sau má»t lúc trá»ng rá»ng cuá»i cùng cÅ©ng dần dần thanh tá»nh lại, Äá»t ngá»t má» mắt ra, quả nhiên Äá»i diá»n là má»t Äôi mắt Äen như má»±c, sâu không thấy Äáy.
Thanh âm hắn tá»±a tiếu phi tiếu vẫn còn tiếp tục thá» lá» á» bên môi nàng: “Nàng sao lại có thá» ngá»§ say như váºy ÄÆ°á»£c......”
Thì ra lần này không phải giấc má»ng.
Äá»ng tác nàng Äã từng quen thuá»c, lá»i nói nàng Äã từng quen thuá»c, ấm áp nàng Äã từng quen thuá»c.
Nàng Äã từng nghÄ© Äến con ngưá»i và sá»± viá»c như thế này sẽ không bao giá» xuất hiá»n nữa, nhưng hiá»n tại tình xưa cùng cảnh cÅ© lại xuất hiá»n rõ ràng trưá»c mắt nàng.
Không thá» khá»ng chế ÄÆ°á»£c cảm xúc trong lòng, khóe mắt Tá»ch Nhan Nhanh chóng bỠẩm ưá»t.
Chương 135
Trong thá»i gian Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© á» lại viá»n cá»§a Tá»ch Nhan dưỡng thương, Tá»ch Nhan cảm thấy hắn không giá»ng ngưá»i bình thưá»ng chút nào.
Ngưá»i khác nếu bá» trá»ng thương giá»ng hắn như váºy, làm sao có khả nÄng bình phục mau như váºy, cho nên sá»± bình phục cá»§a hắn chá» có thá» dùng từ quá»· dá» Äá» hình dung. Mặc dù miá»ng vết thương rõ ràng nứt toát ra, máu chảy không ngừng, những hắn vẫn Äứng á» trưá»c mặt má»i ngưá»i mặt không Äá»i sắc như trưá»c -- tình hình như váºy Tá»ch Nhan Äã gặp ba bá»n báºn nên không thá» không tin. Bên cạnh Äó có má»t Äiá»u cÅ©ng làm cho ngưá»i ta cảm thấy không thá» tin ÄÆ°á»£c Äó là rõ ràng má»t khắc trưá»c hắn bừng bừng sức sá»ng nhưng ngay sau Äó Äã Äau Äá»n Äến không chá»u Äá»±ng ná»i.
CÅ©ng chính vì như váºy, khi Tá»ch Nhan nhiá»u lần ám chá» hắn rá»i nÆ¡i á» cá»§a mình dá»n vá» viá»n cá»§a hắn thì hắn lại lÄn ra á»m Äau, ngưá»i ngoài nhìn không ra Äó là tháºt hay là giả nữa.
Vào má»t ngày kia, sau khi hắn từ trong hôn mê tá»nh lại, má»i chuyá»n lại giá»ng như lúc trưá»c -- hắn vẫn tá»±a tiếu phi tiếu, ná»a thá»±c ná»a giả; Mà nàng, vẫn lãnh Äạm như sương, gần trong gang tất nhưng cách xa ngàn dặm.
Nhưng cÅ©ng chá» có Tá»ch Nhan má»i hiá»u rõ bản thân mình, lòng cá»§a nàng không giá»ng như vả bá» ngoài nàng bày ra cho hắn xem. Từ khi hắn nói ra câu: “Vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai”, lòng cá»§a nàng Äã không có khả nÄng lạnh như bÄng, cứng như thép nữa rá»i.
Má»i ngày trôi qua, cuá»c sá»ng dưá»ng như không có Äiá»u gì thay Äá»i cả.
Hai ngưá»i Äá»u ngá»§ thẳng giấc cho Äến khi mặt trá»i lên cao má»i thức dáºy, dùng bữa trưa xong thì làm các chuyá»n thưá»ng ngày vẫn làm. Sau khi thân thá» hắn há»i phục khá tá»t, má»i ngày Tháºp Nhất liá»n mang tá»i các tấu chương quan trá»ng lại Äây cho hắn xem, còn Tá»ch Nhan không biết vì sao cÅ©ng không còn hưng trí Äi nghe hát, má»i buá»i chiá»u Äến liá»n Äến bên cạnh há»a lò, cùng hắn nằm á» trên giưá»ng xem các truyá»n truyá»n kỳ ngày xưa.
Các quyá»n sách truyá»n kỳ này do nàng phát hiá»n ra sau khi tìm trong thư phòng cả buá»i nhưng không tìm thấy má»t cuá»n sách y há»c nào, sau Äó nàng có há»i qua Thôi Thiá»n Duyên má»i biết ÄÆ°á»£c là do Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phân phó, hắn nói các quyá»n sách y há»c Tá»ch Nhan xem rất hao tá»n tinh thần, nên hạ lá»nh dá»c sạch tất cả Äi, chá» Äá» lại các loại sách Äá» xem giải trí thôi.
Từ sau giữa trưa, bầu không khí trong phòng trá» nên dá» chá»u và hài hòa, phảng phất Äâu Äây tiếng suá»i róc rách chảy ra từ khe núi, cháºm rãi chảy xuá»ng, không kinh Äá»ng Äến bất cứ ai, bất cứ thứ gì, cháºm rãi chảy vào lòng ngưá»i.
Nếu ngẫu nhiên xem Äến chá» thú vá», Tá»ch Nhan sẽ khẽ cưá»i lên. Má»i khi như thế, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i phía sau sẽ ngẩng Äầu lên, liếc nhìn nàng má»t cái, bạc môi nhếch lên, lại cúi Äầu xuá»ng, nhưng cuá»i cùng lại không có biá»n pháp nào tÄ©nh tâm lại Äá» xem tấu chương nữa.
Thá»i gian giá»ng như ngừng trôi, nÄm tháng tươi Äẹp tÄ©nh lặng như dừng lại.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vô thức má»m cưá»i. Nếu Äây là vÄ©nh viá» n, Äá»i ngưá»i còn mong má»i gì hÆ¡n nữa.
Äợi Äến khi thân thá» hắn bình phục hẳn thì Äã Äến cuá»i nÄm.
Tuy sắp Äến cuá»i nÄm nhưng trong Anh vương phá»§, Vương gia chá»§ tá» bá» trá»ng thương mà Vương phi cÅ©ng “bá» bá»nh” suá»t ngày nhá»t mình trong viá»n nên trong phá»§ không há» có không khí chuẩn bá» cho lá» mừng nÄm má»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cuá»i cùng cÅ©ng chuyá»n ra khá»i viá»n cá»§a Tá»ch Nhan. Sau giữa trưa, ngoài trá»i tuyết bay lất phất, má»t mình Tá»ch Nhan ngá»i á» trong phòng, chÄm chú Äá»c sách truyá»n kỳ như trưá»c, nhưng hôm nay lại không biết vì sao cảm thấy tháºt nhạt nhẽo vô vá», cuá»i cùng ụp sách trên mặt Äi vào giấc ngá»§.
Tiếng gió thá»i nhẹ nhàng làm nàng thanh tá»nh má»t chút. Thanh âm cá»§a gió quả tháºt rất nhẹ, giá»ng như có ai khẽ má» cá»a sá», rá»i láºp tức Äóng lại ngay. Nhưng trong phòng này rõ ràng chá» có má»t mình nàng làm sao có thá» có ai má» cá»a sá» chứ?
Trong khoảng khắc thanh tá»nh ngắn ngá»§i chá» cho phép nàng nghÄ© Äến Äây, sau Äó liá»n láºp tức ngá»§ lại ngay. Không biết trải qua bao lâu, bá»ng nhiên lại truyá»n Äến tiếng cá»a má». Lần này nàng Äã hoàn toàn thanh tá»nh, lấy quyá»n sách Äang che trên mặt mình xuá»ng, láºp tức nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhanh nhẹn Äi từ bên ngoài vào.
Thân hình hắn vá»n cao to, nay bá» thương nặng vừa má»i khá»i, nên cả ngưá»i gầy yếu rất nhiá»u, bên cạnh Äó áo khoác mặc trên ngưá»i bá» phá»§ Äầy bông tuyết Äẩy cá»a tiến vào phòng.
Hắn là má»t công tá» tiêu sái, tưá»ng mạo xuất chúng giá»ng như xuyên qua thá»i không Äến nÆ¡i này, ngay từ lần Äầu gặp gỡ, vẻ tao nhã láºp tức khiến cho ngưá»i ta rung Äá»ng.
Tá»ch Nhan bá»ng cảm thấy giáºt mình, thá»i gian như lui vá» hai nÄm vá» trưá»c, ngay từ lần Äầu tiên nàng gặp hắn.
Hắn cá»i áo khoác ra, bông tuyết trên ngưá»i rÆ¡i Äầy xuá»ng Äất, hÆ¡i lạnh mang từ bên ngoài vào dưá»ng như chưa tiêu tán hết nhưng không gây cảm giác rét lạnh, mà làm cho ngưá»i ta cảm thấy tươi mát.
Cho Äến khi hắn Äi Äến bên nhuyá» n tháp, nhìn thấy khuôn mặt kia càng ngày càng tá»i gần, Tá»ch Nhan má»i phục há»i tinh thần hoàn toàn, vá»i tránh né ánh mắt hắn, cúi Äầu nhìn xuá»ng trang sách trong tay mình.
Nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dưá»ng như cá» ý không cho nàng tiếp tục xem sách, ngá»i xuá»ng bên cạnh nàng, ká» sát mặt vào nàng cho Äến khi trán hai ngưá»i chạm vào nhau: “Nhan Nhan, hôm nay có nhá» Äến ta không?”
HÆ¡i thỠấm áp cá»§a hắn phả lên trên mặt Tá»ch Nhan, tâm nàng rá»i loạn như ma, cÆ¡ há» không thá» hô hấp ná»i, mÆ¡ mÆ¡ há» há» phát ra má»t thanh âm không rõ ràng, không biết là trả lá»i, hay là bất mãn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không tiếp tục há»i nữa, chá» vươn tay ra, vòng tay ôm trá»n vòng eo cá»§a nàng, kéo vào trong lòng, rất chặt.
Mấy ngày qua, Äây là lần Äầu tiên hai ngưá»i thân máºt như váºy.
Tá»ch Nhan chôn mặt mình á» gáy hắn, hô hấp càng ngày càng dá»n dáºp, nhưng không có hành Äá»ng phản kháng nào.
Bên ngoài phòng bông tuyết tung bay Äầy trá»i, nhưng trong phòng là bầu không khí hoà thuáºn vui vẻ ngoài dá»± Äoán cá»§a má»i ngưá»i.
Chiếc áo lông thú cá»§a hắn khẽ lay Äá»ng trên sưá»n mặt Tá»ch Nhan, Tá»ch Nhan cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, cảm giác nhá»t nhá»t ngưa ngứa không chá» lưá»t qua trên da mà từ từ thâm nháºp vào lòng nàng, làm cho tâm nàng cÅ©ng cảm thấy nhá»n nhạo cả lên.
Vì sao nàng lại cảm thấy mình Äang chá» Äợi Äiá»u kế tiếp xảy ra?
Nhưng từ Äầu Äến cuá»i hắn vẫn không chá»u má» miá»ng, trong lúc nhất thá»i trÄm má»i cảm xúc ngá»n ngang nảy sinh trong lòng Tá»ch Nhan, vẻ mặt nàng trông có vẻ như phải chá»u nhiá»u á»§y khuất, vừa có vẻ không cam lòng, vừa có vẻ ai oán, những cÅ©ng không nói gì thêm, càng chôn sâu vào gáy hắn không ngừng cá» cá».
“Nhan Nhan......”
Äá»ng tác cá»§a nàng cuá»i cùng cÅ©ng làm cho hắn phải má» miá»ng, nàng vừa sợ, vừa giáºn, trong lòng như có má»t con nai Äang chạy loạn.
“Hôm nay nàng có uá»ng thuá»c không?”
Sá»± nhá»n nhạo trong lòng nàng nhất thá»i bá» Äánh tan Äi mất, sau má»t lúc má»i rầu rÄ© trả lá»i: “Không có.”
“Váºy......” Không biết từ khi nào hắn Äã tìm ÄÆ°á»£c vành tai sáng bóng như ngá»c cá»§a nàng, nhẹ nhàng hôn lên, thanh âm trầm thấp mà ái muá»i, “Váºy không bằng hôm nay không cần phải uá»ng nữa, ÄÆ°á»£c không?”
Tá»ch Nhan cả kinh, hÆ¡i thá» gấp gáp, trong mắt hiá»n lên thần sắc mê man: “Không uá»ng thuá»c...... Váºy phải làm sao bây giá»?”
“Ta sẽ làm thuá»c cá»§a nàng.” Hắn á» trên cánh môi nàng phun ra những lá»i này, sau Äó liá»n ngáºm lấy Äôi môi hàm tiếu cá»§a nàng, Äẩy nàng ngã xuá»ng nhuyá» n tháp.
Tá»ch Nhan không tránh khá»i trạng thái ý loạn tình mê, dưá»ng như bản thân Äang chá» Äợi Äiá»u gì lại dưá»ng như là không phải. Nhưng Äiá»u duy nhất nàng có thá» xác Äá»nh là tuy biết rõ tình trạng hiá»n tại cá»§a thân thá» mình nhưng vẫn...... muá»n chiá»u theo ý hắn.
Mưá»i ngón cá»§a hắn cùng nàng giao nhau, cẩn tháºn mà triá»n miên hôn nàng.
Bất ngá» cá»a sá» trong phòng lại vang lên má»t tiếng, nhưng lúc này Äây, Tá»ch Nhan không còn tâm trí Äâu mà chú ý tá»i nó nữa.
Trong mắt Äen sẫm cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng nhiên lóe lên má»t tia sáng giá»ng như hào quang sáng chói cá»§a Äá quý, sau Äó má»i toàn tâm toàn ý cùng nàng hô hấp giao nhau, triá»n miên gắn bó.
Chương 136
Mây mưa qua Äi, nàng lẳng lặng nằm ghé vào trên ngá»±c hắn, ánh mắt mÆ¡ màng, hÆ¡i thá» má»m mại.
Hắn má»t tay nhẹ nhàng vá» vá» mái tóc Äen nhánh cá»§a nàng, tay còn lại nắm tháºt chặt thắt lung cá»§a nàng, cùng nhau nghe tiếng gió bắc rít gào ngoài cá»a sá».
“Ngày kia là Äêm tất niên rá»i.” Hắn bá»ng nhiên thấp giá»ng nói, “Nàng theo ta tiến cung nhé.”
Tá»ch Nhan dừng lại má»t chút, không tiếng Äá»ng rá»i khá»i ngá»±c hắn, kéo chÄn qua phá»§ lên mình, má»i trả lá»i: “Không Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» cưá»i nhẹ má»t tiếng, Äứng dáºy mặc lại y phục, trên chiếc bàn tròn bên ngoài màn che từ sá»m Äã ÄÆ°á»£c bày các món Äiá»m tâm. Hắn Äã nhiá»u ngày không tiến cung, hôm nay vừa má»i tiến cung liá»n vô cùng báºn rá»n, bá»i váºy vẫn chưa có thá»i gian Än cÆ¡m, giá» này khắc này má»i vừa dùng vài ba miếng mà trong bụng Äã kêu vang kháng nghá».
Hắn ngá»i bên cạnh bàn má»t lát, bá»ng nhiên ná» nụ cưá»i, quay Äầu nhìn lại, vừa vặn Äá»i diá»n vá»i ánh mắt cá»§a Tá»ch Nhan Äang vụng trá»m thò Äầu trong chÄn nhìn ra, bèn Äứng dáºy, tiến lên ôm lấy Tá»ch Nhan Äang quấn ngưá»i trong chÄn lên.
Nàng tất nhiên là giãy dụa phản kháng: “Chàng làm cái gì váºy?”
Cùng lúc Äó, trong Cao Äức viên, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết tái nhợt, dung nhan thảm Äạm Äang ngá»i trưá»c gương, tinh tế từng chút từng chút má»t vẽ chân mày cá»§a mình, suy nghÄ© lại quay trá» vá» sáng sá»m ngày thứ hai sau tân hôn, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã tá»± tay vẽ chân mày cho nàng, chá» má»t thoáng hai mắt nàng Äẫm lá».
Äứng phía sau á» nàng, khuôn mặt cá»§a Yến Nhi phút chá»c cÅ©ng trá» nên thảm Äạm, vá»i quỳ rạp xuá»ng Äất: “Tiá»u thư, Äá»u là lá»i cá»§a Yến Nhi, Äá»u do Yến Nhi Äã gây phiá»n phức cho tiá»u thư. Tiá»u thư Äang bá»nh, hôm nay Äừng Äi.”
“Không.” Lâm Lạc Tuyết bưá»ng bá»nh ngắt lá»i cô ta, bàn tay run run, nhưng vẫn cá» trang Äiá»m cho dung nhan tháºt xinh Äẹp, “Ta muá»n Äi, hôm nay, ta nhất Äá»nh phải há»i chàng cho rõ ràng, ta Äến tá»t cùng làm sai cái gì.”
“Nhưng tiá»u thư, Vương gia sau khi từ trong cung trá» vá» Äã Äi thẳng Äến Hi Vi viên...... Nô tỳ còn nghe ÄÆ°á»£c, Vương gia cùng cô ta Äã sá»m nghá» ngÆ¡i......”
Äúng lúc Äó, bàn tay Lâm Lạc Tuyết run lên bần báºt, trong gương hàng chân mày vá»n dÄ© Äã ÄÆ°á»£c vẽ rất trao chuá»t Äá»t ngá»t xuất hiá»n má»t vá»t Äen rất khó coi. Nàng cắn chặt rÄng, lau mạnh vết Äen Äó rá»i tá» má» vẽ lại:
“Nếu ta tháºt sá»± làm sai cái gì, ta sẽ quỳ xuá»ng Äất cầu xin chàng tha thứ, quỳ xuá»ng cho Äến khi chàng tha thứ cho ta má»i thôi; Nếu chàng không nói ÄÆ°á»£c cái sai cá»§a ta, ta muá»n nhìn xem chàng làm thế nào Äá» cho ta má»t công Äạo, cho phụ thân ta má»t công Äạo, cho Thái Háºu má»t công Äạo!”
Sau khi trang Äiá»m, sá»a soạn tháºt chá»nh tá», nàng nhìn vào trong gương thấy xuất hiá»n má»t dung nhan xinh Äẹp sắc xảo, thu lại vẻ u sầu trong mắt, má»m cưá»i, Äứng dáºy vá»n tay Yến Nhi ra cá»a.
Nhưng vừa má»i sải bưá»c Äi ngang qua hoa viên nÆ¡i góc hành lang, còn chưa ká»p xoay ngưá»i, Äá»t nhiên nàng ta liá»n thấy từ cá»a phía tây có hai ngưá»i Äang Äi vào, má»t ngưá»i mặc áo khoác màu, má»t ngưá»i mặc áo lông chá»n trắng như tuyết Äang Äi trên hành lang Äá»i diá»n, có tiếng cưá»i nhẹ truyá»n Äến Äây.
Hai ngưá»i kia không nhìn thấy nàng, Äi ra ngoài theo má»t cá»ng khác.
Chá» má»t thoáng, như sét Äánh giữa trá»i quang, cả ngưá»i nàng cứng ngắc Äứng yên tại chá», trong Äầu thoáng chá»c sáng tá» tất cả má»i chuyá»n.
Nàng làm sao có thá» làm sai cái gì? Vào vương phá»§ mấy tháng nay, nàng làm bất cứ chuyá»n gì cÅ©ng Äá»u theo khuôn phép, không dám Äi sai dù chá» má»t bưá»c? Tất cả cấp báºc lá» nghÄ©a cùng phong Äá» nàng Äá»u chu toàn má»i thứ, nhưng cuá»i cùng, lại vẫn bá» Äánh vào vạn kiếp bất phục.
Thì ra có những chuyá»n không thá» dùng Äúng sai mà phán Äoán. Nếu cứ muá»n truy cứu tiếp thì cái sai cá»§a nàng chính là vì nàng không phải là nữ tá» kia chÄng?
“Trá» vá» Äi.” Äúng lúc Lâm Lạc Tuyết lên tiếng phân phó, nói xong xoay ngưá»i Äi, bá»ng nhiên dừng chân lại, phân phó Yến Nhi: “Äi xem Sắc Äình Hiên ÄÆ°a y phục má»i tá»i chưa, tại dạ yến trong cung, ta không thá» làm mất mặt phụ thân.”
--------------------------
Xe ngá»±a Äi tá»i má»t cái ngõ nhá» liá»n ngừng lại, Tá»ch Nhan theo Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äi sâu vào trong ngõ nhá», trong lòng nghi hoặc: “Không phải chàng nói Äi ra ngoài tìm thức Än sao? NÆ¡i này có thá» có thức Än gì chứ?”
“Nhan Nhan, rượu thÆ¡m không sợ ngõ nhá» sâu.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không quay Äầu lại Äáp lá»i nàng, trong giá»ng nói mang theo ý cưá»i.
Cuá»i cùng há» dừng lại á» má»t ngôi nhà bình thưá»ng, Tá»ch Nhan nhìn hắn ÄÆ°a tay gõ cá»a, e sợ hắn Äã tìm lầm chá» nên kéo kéo hắn: “Sắp tá»i lá» mừng nÄm má»i rá»i, chàng Äừng náo loạn nữa!”
Không ngá», trong chá»p mắt cá»a Äã ÄÆ°á»£c má» ra, má» cá»a là má»t ông lão tóc bạc trắng cả Äâu, nhưng tinh thần tháºt quắc thưá»c, khi nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, trên mặt tràn ra ý cưá»i ấm áp: “Thì ra là Thất gia!”
Ná»a canh giá» sau, hai chén rượu thuá»c nóng hôi há»i ÄÆ°á»£c bưng lên bàn.
Tá»ch Nhan vá»n thích Än Äá» ngá»t, hÆ¡n nữa lúc nãy bá» hắn ép buá»c như váºy, giá» phút này tháºt sá»± cảm thấy rất Äói bụng, Äem rượu thuá»c ÄÆ°a vào trong miá»ng, cảm thấy mùi vá» thÆ¡m ngát ngon miá»ng, vô cùng ngá»t.
Vừa ngẩng Äầu lên, lại phát hiá»n Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÄn bản không há» Äá»ng muá»ng, chá» má»m cưá»i nhìn mình, nàng bất giác sá»ng sá»t, cắn muá»ng nhìn hắn: “NÆ¡i này tháºt ra là nÆ¡i nào?”
“Là nÆ¡i mẫu háºu ta lúc còn sá»ng Äã á».”
Tá»ch Nhan vừa kinh ngạc, vừa có má»t chút tò mò. Nàng chưa bao giá» nghe nói qua vá» mẫu thân cá»§a hắn, nàng chá» biết rằng mẫu thân cá»§a hắn vá»n là tiên hoàng háºu. Nhưng hắn vừa má»i nói nÆ¡i này là nÆ¡i mẫu thân cá»§a hắn Äã từng á», là má»t quá»c gia chi mẫu sao lại có thá» á» nÆ¡i này?
Thần sắc hắn vẫn tá»± nhiên như trưá»c, vươn tay vá» phía Äá»i diá»n nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Bà tuy là quá»c mẫu, nhưng cuá»i cùng bá»nh chết tại nÆ¡i này.”
Trong lòng Tá»ch Nhan chợt chắt lại: “Tại sao có thá» như váºy?”
“Không biết.” Hắn cưá»i nhẹ, “Không ai biết bà cùng phụ hoàng tháºt ra Äã xảy ra chuyá»n gì.”
Hoàng Phá»§ lân, phụ hoàng cá»§a hắn, cả Äá»i chá» sắc phong duy nhất má»t hoàng háºu, thì ra là mẫu thân hắn.
Trong khoảng thá»i gian ngắn Tá»ch Nhan không biết nên nói gì, ngáºp ngừng má»t chút má»i nói: “Mẫu thân cá»§a chàng nhất Äá»nh là má»t tuyá»t thế mỹ nhân.”
Phụ hoàng cá»§a hắn mặc dù anh tuấn, nhưng mà dung mạo cá»§a hắn lại không có mấy nét giá»ng phụ hoàng, cho nên nàng suy Äoán hắn giá»ng mẫu thân nhiá»u hÆ¡n.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© “Xích” báºt cưá»i: “Nhan Nhan, theo lá»i nàng nói thì con cá»§a chúng ta vá» sau nhất Äá»nh là tuyá»t sắc khuynh thành ?”
Äây là lần Äầu tiên hắn cùng nàng nhắc tá»i Äứa bé, Äứa bé trong bụng nàng.
Tá»ch Nhan cảm thấy trên mặt nóng lên, không biết là bá»i vì rượu thuá»c hay bá»i vì sao. Há»i lâu sau, nàng má»i nhẹ giá»ng há»i: “Chàng dẫn ta tá»i nÆ¡i này, tháºt ra là muá»n làm gì?”
“Không có gì. Cho tá»i nay, ta Äá»u cảm thấy mẫu háºu vẫn còn á» tại nÆ¡i này, vì thế ta muá»n mang nàng tá»i gặp mặt bà.” Hắn má»m cưá»i, thần sắc sao lại ôn nhu Äến thế.
Chương 137
Tá»ch Nhan rõ ràng biết bản thân phải há»i hắn rất nhiá»u vấn Äá», vá» phụ thân LÄng Chiếu cá»§a nàng, vá» hôn ưá»c từng có giữa hắn và biá»u muá»i Uyá»n Lam quáºn chúa, vá» lý do hắn cưá»i Lâm Lạc Tuyết.
Nhưng tất cả má»i chuyá»n dưá»ng như không còn quan trá»ng nữa vào ngày hắn mang nàng Äến nÆ¡i mẫu thân cá»§a hắn lúc còn sá»ng Äã á».
Tá»ch Nhan lại nhá» tá»i những lá»i ngoại tá» mẫu từng nói vá»i mình, nữ nhân má»t khi sinh tình vá»i nam nhân sẽ có hai loại kết quả, ngẫm lại bản thân hiá»n nay, quả thá»±c nàng Äang chá»n làm má»t kẻ ngu ngá»c.
Thế nhưng Äiá»u Äó không quan trá»ng? Bá»i vì hiá»n nay, nàng Äã có thá» xác Äá»nh hắn chính là phu quân cá»§a mình. Cho nên, bất luáºn là ngu dá»t, hay là bá» bá»nh tâm thần, Äá»u chẳng qua là má»t loại kết cục Äã ÄÆ°á»£c xác Äá»nh rá»i, nàng cứ yên tâm thoải mái mà thuáºn theo thôi.
Hai mươi ba tháng chạp, Äêm ÄÆ°a tiá» n nÄm cÅ©. Thá»i tiết có chút âm trầm.
Tá»ch Nhan cuá»i cùng vẫn không lay chuyá»n ÄÆ°á»£c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, phải nháºn lá»i tham dá»± yến tiá»c tá»i nay trong cung, nguyên nhân rất ÄÆ¡n giản – Äêm nay là Äêm ÄÆ°a tiá» n nÄm cÅ© không ÄÆ°á»£c coi trá»ng như Äêm trừ tá»ch nên Thái Háºu sẽ không tham dá»±, mà Tá» Ngạn cÅ©ng có thá» sẽ không xuất hiá»n.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã vào cung từ sáng sá»m, Äến buá»i chiá»u má»i phái xe ngá»±a trá» vá» Äón nữ quyến trong phá»§.
Tá»ch Nhan cÅ©ng không muá»n bá» nhiá»u ngưá»i chú ý, bá»i váºy chá» chá»n những món trang sức trang nhã ÄÆ¡n giản, nhưng chính Äá»u Äó lại làm cho nhan sắc cá»§a nàng càng toát ra thần thái thanh lá» thoát tục hÆ¡n, Äến ná»i Ngân Châm nhìn thấy cÅ©ng líu lưỡi không nói thành lá»i.
Nhìn bá» dáng cá»§a Ngân Châm, Tá»ch Nhan cảm thấy rất bất Äắc dÄ©, mang theo cô ta Äi ra cá»a, khóe miá»ng vá»n mang ý cưá»i bất Äắc dÄ© lại dần dần chuyá»n sang thần sắc Äạm mạc.
Lâm Lạc Tuyết lúc này Äã Äứng á» cá»a, cung trang Äá» thẫm có thêu hoa vÄn màu tá»i, áo khoác bằng chất liá»u gấm thượng hạng có hoa vÄn chìm, áo choàng bằng lông chim, trang Äiá»m tinh xảo quý giá, thần thái sáng ngá»i, làm ngưá»i khác cảm thấy chói lóa.
Tháºt ra Tá»ch Nhan Äã quên mất nàng ta cÅ©ng sẽ Äi cùng, lúc này nhìn thấy, không khá»i cảm thấy ảo não trong lòng, bá»ng nhiên nghe thấy tiếng vó ngá»±a truyá»n Äến, khi nàng ngẩng Äầu nhìn lên thì ra là Tháºp Nhá».
Tháºp Nhá» vừa thấy tình hình trưá»c cá»a liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c âm thầm kêu khá», hắn nhảy xuá»ng ngá»±a, trên mặt ná» nụ cưá»i: “Tham kiến hai vá» tẩu tá». Thất ca phải á» trong cung chá»§ trì sá»± vụ, bá»i váºy má»i sai Äá» Äến Äây há» tá»ng hai vá» tẩu tá» tiến cung, xin má»i hai vá» tẩu tá» lên xe ngá»±a.”
Lâm Lạc Tuyết lạnh lùng lên tiếng Äáp ứng, Äá» Yến Nhi dìu mình bưá»c lên xe ngá»±a dành cho mình. Tá»ch Nhan Äứng yên má»t chá» nhìn nàng ta, không biết vì sao trong lòng bá»ng dưng sinh ra cảm giác phiá»n muá»n.
Nhưng không phải vì chính mình.
Tháºp Nhá» ÄÆ°a ánh mắt khẩn cầu Äầu vế phía nàng, nàng má»i khẽ thá» dài má»t tiếng, cÅ©ng bưá»c lên xe ngá»±a dành cho mình.
Xe ngá»±a Äi rất cháºm, cả quãng ÄÆ°á»ng bình yên vô sá»±, Tá»ch Nhan dần dần cảm thấy má»t má»i, liá»n dá»±a vào vách xe ngá»±a chợp mắt má»t chút. Ngân Châm thấy thến bèn lấy ra má»t tấm chÄn má»ng Äắp lên ngưá»i nàng.
Nhưng mà, ngay tại lúc Ngân Châm Äang Äắp chÄn cho Tá»ch Nhan, Äá»t nhiên xe ngá»±a lảo Äảo má»t cái, tiếp theo sau Äó là chấn Äá»ng mất thÄng bằng, “Ca” má»t tiếng, dưá»ng như có cái gì Äó bá» gẫy, xe ngá»±a oanh má»t tiếng, nghiêng vá» bên trái.
Tá»ch Nhan vá»n Äang ngá»i á» bên trái xe ngá»±a, nếu vẫn cứ tiếp tục nghiêng như váºy, thì chá» trong má»t thoáng xe ngá»±a sẽ mất Äi trá»ng tâm, và sẽ ngã mạnh vá» phía bên trái --
Bên ngoài xe ngá»±a, Tháºp Nhá» Äang cưỡi trên lưng ngá»±a kinh hãi, sá»t ruá»t la lên!
Äá»t nhiên trong lúc Äó, không biết từ nÆ¡i nào bay tá»i má»t sợi xích sắt chặt Äứt trục xe vẫn còn bám trụ má»t bên xe ngá»±a, giúp xe ngá»±a giữ ÄÆ°á»£c thÄng bằng.
Tháºp Nhá» cuá»ng quít xuá»ng ngá»±a, má» cá»a xe ngá»±a ra, nhìn vá» phía Tá»ch Nhan: “Thất tẩu, tẩu không sao chứ?”
Tá»ch Nhan nhẹ nhàng vá» vá» bụng mình, sắc mặt có chút trắng bá»ch, lắc lắc Äầu.
Äợi cho tất cả má»i ngưá»i trên xe Äá»u bình tÄ©nh lại, má»i phát hiá»n trục xe ngá»±a Äã bá» má»i má»t Än mòn, bên trong bá» mục rá»ng nên bá» gẫy cÅ©ng không phải chuyá»n gì kỳ lạ cả.
Trong lòng Tá»ch Nhan có cảm giác ẩn ẩn bất an, xe ngá»±a cá»§a Lâm Lạc Tuyết Äi trưá»c dừng lại xem xét tình hình, thấy xe ngá»±a phía sau không có viá»c gì nguy hiá»m nữa nên chá» lẳng lặng Äứng yên tại chá» mà thôi.
Sợi xích Äã chặt Äứt trục xe Äã nhanh chóng ÄÆ°á»£c thu há»i lại, Tá»ch Nhan cùng Tháºp Nhá» Äá»ng thá»i nhìn vá» phía ngưá»i vừa tá»i nhưng chá» thấy ÄÆ°á»£c má»t nam tá» trong bá» y phục màu xanh Äang cháºm rãi Äi vá» phía nàng.
Tháºp Nhá» tiến lên tiếp Äón: “Äa tạ công tá» Äã ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Nam tá» áo xanh cưá»i nhẹ: “CÅ©ng chá» tiá»n tay thôi.” Dứt lá»i, hắn nhìn vá» phía Tá»ch Nhan vẫn còn ngá»i trong xe ngá»±a: “Xem ra xe ngá»±a cá»§a vá» phu nhân không thá» dùng ÄÆ°á»£c nữa, vừa vặn tại hạ cÅ©ng có má»t chiếc xe ngá»±a có thá» cho phu nhân mượn dùng tạm.”
Tâm thần Tá»ch Nhan hÆ¡i chấn Äá»ng, bất Äá»ng thanh sắc Äánh giá hắn từ trên xuá»ng xuá»ng nhưng không trả lá»i bất cứ Äiá»u gì.
Gặp phải ngưá»i nhiá»t tâm như váºy, Tháºp Nhá» cÅ©ng không tránh khá»i có lòng sinh nghi, cưá»i nói: “Tháºt sá»± không dám phiá»n công t , ta Äã sai ngưá»i mang má»t chiếc xe ngá»±a khác Äến Äây rá»i.”
Nam tá» áo xanh kia cưá»i nhẹ, không há» nói thêm gì nữa, xoay ngưá»i rá»i Äi, nhanh chóng biến mất á» chá» rẽ ngay ngã tư ÄÆ°á»ng.
Mãi cho Äến khi chiếc xe ngá»±a do Tháºp Nhá» sai ngưá»i tìm vá» Äến Äây, sắc mặt Tá»ch Nhan vẫn chưa khôi phục lại bình thưá»ng, ngá»i trong xe ngá»±a, ná»i tâm không biết vì sao càng ngày bất an.
Trì hoãn má»t lúc lâu, cuá»i cùng xe ngá»±a má»t lần nữa cháºm rãi khá»i hành.
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c vén rèm che trong xe ngá»±a nhìn vá» phía ngã tư ÄÆ°á»ng, chá» má»t thoáng thân mình nàng cứng ngắc.
á» nÆ¡i Äó, có má»t nam tá» trong y phục màu tím cưỡi má»t con ngá»±a cao to màu Äá» thẫm, Äang quay lưng vá» phía xe ngá»±a, cháºm rãi rá»i Äi.
Thá»i tiết bá»ng trá» nên âm trầm, bóng dáng cá»§a nam tá» kia á» trong mắt Tá»ch Nhan cÅ©ng dần dần trá» nên mÆ¡ há». ÄÆ°a tay lên Äè lấy ngá»±c mình, Tá»ch Nhan hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu, má»t lần nữa nhắm hai mắt lại.
Vừa má»i tiến cung, láºp tức có cung nữ dẫn các nàng Äi Äến Cảnh Hoa cung, nữ quyến các quý phá»§ Äã sá»m tụ táºp á» nÆ¡i Äó, cưá»i cưá»i nói nói rất là náo nhiá»t.
Tá»ch Nhan vá»n dÄ© là má»t ngưá»i gặp dá»p thì chÆ¡i nhưng sau khi trải qua nhiá»u chuyá»n như váºy, nàng không còn tâm tư nào chÆ¡i Äùa nữa, bá»i váºy vừa vào cá»a liá»n chá»n lấy má»t chá» khuất tầm nhìn cá»§a má»i ngưá»i ngá»i xuá»ng, cùng Äợi Äến thá»i Äiá»m khai tiá»c. Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết thá»±c hiá»n Äầy Äá»§ tất cả các lá» nghi, gặp gỡ nữ quyến cá»§a các phá»§, hàn huyên chào há»i Äôi ba câu.
Trên Äá»i không có chuyá»n gì có thá» giữ kín mãi huá»ng chi má»t nÆ¡i phức tạp như hoàng gia, trong bất kỳ phá»§ hoàng tá» nào chá» cần có má»t chút gió thá»i cá» lay Äá»u truyá»n Äi rất nhanh. Cho nên những chuyá»n phát sinh trong Anh vương phá»§ hiá»n nhiên Äá»u bá» má»i ngưá»i biết ÄÆ°á»£c má»t ít.
So sánh hai ngưá»i vá»i nhau, á» trong mắt má»i ngưá»i , Tá»ch Nhan không khá»i rÆ¡i vào tình trạng ÄÆ°á»£c sá»§ng ái sinh ra kiêu ngạo, không há» tạo ÄÆ°á»£c ấn tượng là má»t ngưá»i có lá» giáo. Trong lúc nhất thá»i, Äa sá» nữ quyến Äá»u Äánh giá cao Lâm Lạc Tuyết, trong ánh mắt tất cả má»i ngưá»i Äá»u ngầm Äá»ng tình vá»i nàng ta.
Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết vẫn hào phóng tá»± nhiên tươi cưá»i như trưá»c, dưá»ng như nàng ta không bá» bất kỳ Äiá»u gì ảnh hưá»ng.
Chương 138
Ngưá»i luôn là trung tâm cá»§a má»i cuá»c vui náo nhiá»t thưá»ng có chứng sợ hãi sá»± cô Äá»c; Nhưng má»t ngưá»i nếu quá cô Äá»c và lạnh lùng ngược lại là nguá»n cÆ¡n cá»§a má»i sá»± náo nhiá»t.
Tháºt lâu trưá»c kia, Tá»ch Nhan thuá»c loại ngưá»i trưá»c; Mà nay, nàng lại thành loại ngưá»i sau.
Tìm trên khắp thế gian này, dưá»ng như ngoại trừ Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nàng không tìm thấy má»t ai có thá» dá»±a vào, có thá» thá» lá» tình cảm.
Cô Äá»c Äến táºn cùng như thế, không thá» không cảm thấy thê lương.
Trong phòng tràn nháºp tiếng cưá»i Äùa, oanh oanh yến yến, Tá»ch Nhan má»t thân má»t mình ngá»i trong má»t góc sáng sá»§a, cảm thán cho nhân tình thế thái.
Kết quả là mãi cho Äến khi khai tá»ch cÅ©ng không có má»t ngưá»i lại Äây nói má»t câu vá»i nàng, trong khi bên cạnh Lâm Lạc Tuyết, luôn luôn có má»t Äám ngưá»i quây quanh, bên cưá»i Äùa bên nói chuyá»n.
Rá»t cuá»c cÅ©ng Äến thá»i Äiá»m khai tá»ch, tất cả má»i ngưá»i cháºm rãi rá»i khá»i nÆ¡i này, Äi vá» phía chính Äiá»n, lúc này Tá»ch Nhan má»i mang theo Ngân Châm cháºm rãi ra khá»i cá»a, nhưng nàng cÅ©ng không nóng lòng vào Äiá»n mà chá» cháºm rãi, thong thả rảo bưá»c trong hoa viên.
Ngân Châm cảm thấy Tá»ch Nhan có gì Äó không thích hợp, loại cảm giác này phát sinh từ sau khi các nàng thay Äá»i ngá»±a xe, nhưng nhìn khuôn mặt Tá»ch Nhan vẫn bình tÄ©nh, cô ta không nói ÄÆ°á»£c Äến tá»t cùng là có chá» nào không Äúng, bá»i váºy chá» có thá» yên lặng Äi theo phía sau.
Trong má»t lương Äình bên trong hoa viên, má»t thân ảnh trong y phục màu xanh ngá»c Äang Äứng á» nÆ¡i Äó, trên khuôn mặt tuấn lãng là má»t Äôi mắt hẹp dài Äào hoa nheo lại, nhìn không há» chá»p mắt thân ảnh yá»u Äiá»u trong hoa viên, hÆ¡i thá» nhẹ nhàng, khẽ há»i: “Äó là ai?”
Tiá»u thái giám phía sau hắn vá»i Äi lên nhìn thoáng qua, từ cá» há»ng “A” má»t tiếng: “Bẩm Lục gia, hình như là sưá»n Vương phi má»i nạp vài ngày trưá»c cá»§a Thất, nghe nói là má»t giai nhân tuyá»t sắc!”
“Lão Thất?” Äôi mắt Äào hoa cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành trá» nên thâm sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c, khóe miá»ng gợi lên má»t ý cưá»i khó hiá»u, Äá»t nhiên xá»c lại áo choàng, Äi nhanh vá» phía Tá»ch Nhan, thân mình vừa chợt lóe lên Äã Äứng chắn trưá»c mặt nàng.
Tá»ch Nhan vá»n Äang cúi thấp Äầu Äầy tâm sá»±, bá»ng dưng bá» ngưá»i cản trá» ÄÆ°á»ng Äi, vừa ngẩng Äầu lên, xuất hiá»n trưá»c mắt nàng làmá»t khuôn mặt quen thuá»c -- Lục hoàng tá» Hoàng Phá»§ Thanh Hoành!
Nàng nhất thá»i trá» nên thất thần, Äã thấy ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äảo qua ngưá»i nàng, trong mắt có cái gì Äó lóe lên sau Äó nhanh chóng trá» lại bình thưá»ng, hưng trí má» miá»ng há»i: “Nàng là ngưá»i nhà Lão Thất sao?”
Tá»ch Nhan dừng má»t chút má»i cúi ngưá»i hành lá» :“ Tham kiến Lục hoàng tá».”
Khi nàng má» miá»ng, hai mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äá»t nhiên càng thêm ngá»i sáng, hai tay cÅ©ng gắt gao nắm lại quyá»n, giá»ng nói âm lãnh giá»ng như truyá»n từ tu la Äá»a ngục Äến: “Quả nhiên là nàng, Tá»ch Nhan quáºn chúa.”
Tá»ch Nhan tim Äáºp mạnh và loạn nhá»p, trong Äầu nhanh chóng há»i tưá»ng lại -- ngày Äó nàng má»i vừa tá»i kinh thành liá»n gặp Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, nhưng nàng chưa từng bá» hắn nhìn thấy dung mạo chân tháºt cá»§a mình, thế mà vạn vạn không ngá» tá»i hắn có thá» còn nhá» rõ thanh âm cá»§a nàng!
Nụ cưá»i trên mặt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành bá»ng dưng trá» nên cá» quái mà Äáng sợ: “Hay cho má»t Tá»ch Nhan quáºn chúa, hay cho má»t Lão Thất!”
Bá»ng dưng, có má»t thanh âm mà Tá»ch Nhan quen thuá»c khác truyá»n tá»i: “Lục ca Äang nhắc tá»i Äá» sao?”
Tá»ch Nhan xoay ngưá»i nhìn lại, liá»n thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang nhanh chóng tiến vá» phía mình, nàng không ká»p nghÄ© nhiá»u, liá»n Äi tá»i Äứng phía sau hắn.
“Lão Thất, thá»§ Äoạn quả tháºt rất cao siêu.” Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nheo lại, có vẻ tà tứ mà cuá»ng ngạo, “Cưá»i ÄÆ°á»£c tuyá»t thế mỹ nhân, lại làm cho tất cả má»i ngưá»i chúng ta Äá»u nghÄ© dung nhan cá»§a mỹ nhân bá» há»§y; Sau Äó làm cho mỹ nhân mê Äắm ngươi, cam tâm Äá» ngươi cưá»i nữ nhi cá»§a Lâm thừa tưá»ng làm Vương phi, kết quả lại Äem nạp mỹ nhân làm sưá»n phi. Tất cả nhân hòa ngươi Äá»u chiếm ÄÆ°á»£c. Kế hoạch tinh diá»u như thế, tháºt sá»± là làm cho ca ca rất bá»i phục!”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i khẽ má»t tiếng: “Äêm nay yến tiá»c còn chưa bắt Äầu, Lục ca Äã uá»ng say rá»i sao? Những lá»i nói vá» vẩn này nếu nói á» trưá»c mặt Äá» thì cÅ©ng không sao nhưng nếu bá» ngưá»i bên ngoài nghe ÄÆ°á»£c chẳng phải là làm cho ngưá»i ta hiá»u lầm hay sao?”
“Lão Thất ngươi tháºt khéo ngụy biá»n, khi quân là tá»i lá»n nhưng á» trong miá»ng cá»§a ngươi lại dùng hai chữ hiá»u lầm là có thá» thay thế hay sao?” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành cưá»i lạnh nhìn hắn, lại nhìn Tá»ch Nhan á» phía sau hắn, nụ cưá»i mang theo nhiá»u hàm ý, “Nữ nhân này xinh Äẹp như váºy, trong thiên hạ, ngá»ai trừ quáºn chúa Hoa Tá»ch Nhan diá» m tuyá»t tứ phương, còn có ai có thá» có dung mạo như váºy? Ngưá»i bên ngoài không biết thá»§ Äá»an cá»§a ngươi thì không nói, nhưng Lão Thất, á» trưá»c mặt ta, cần gì phải giả vá» giả vá»t chứ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bất Äá»ng thanh sắc Äem Tá»ch Nhan bảo há» phía sau, tránh khá»i ánh mắt không Äứng Äắn cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äang hưá»ng thẳng vào nàng, hít vào má»t hÆ¡i: “Sá» dÄ© Äá» phải giả vá» giả vá»t, tháºt sá»± là vì á» trưá»c mặt Lục ca, có rất nhiá»u chuyá»n không thá» nói thẳng thành lá»i. Hay là Lục ca muá»n Äá» nhắc tá»i má»i nhá» ra?”
Hắn rõ ràng ý có ám chá», phía sau Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i nhạo má»t tiếng.
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành yêu thích nam nhân, bí máºt này cÆ¡ há» Äã ÄÆ°á»£c công khai, ngay cả phụ hoàng cá»§a bá»n há» cÅ©ng vô cùng thất vá»ng Äá»i vá»i hắn, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nói như váºy có thá» xem như Äã Äánh trùng yếu Äiá»m cá»§a hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành khẽ biến, trong mắt hiá»n rõ sá»± tức giáºn sắp sá»a ná»i lên: “Lão Thất, ngươi Äã cưá»i Lâm tiá»u thư làm vợ, tất cả má»i ngưá»i Äá»u biết ngươi chá» nhắm vào há» phù trong tay Lâm thừa tưá»ng, phụ hoàng cÅ©ng không có lý do gì phản Äá»i cuá»c hôn nhân này nên má»i giả vá» như không biết. Nhưng hiá»n tại, vá» sưá»n Vương phi bên cạnh ngươi chính là tiá»n Vương phi cá»§a ngươi, ngươi Äoán xem nếu phụ hoàng biết ÄÆ°á»£c sẽ nghÄ© như thế nào?”
Hắn bá»ng nhiên cao giá»ng ná» nụ cưá»i: “Ngươi và ta Äá»u biết sau chuyá»n cá»§a thái tá», phụ hoàng hiá»n ká» nhất Äó là ngưá»i khác dám phán Äoán long ý, cho dù là con mình cÅ©ng không ÄÆ°á»£c. Nay, mục Äích cá»§a ngươi Äã rõ ràng như váºy, còn dám nói gì nữa?” Dứt lá»i, hắn lại nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, “CÅ©ng tháºt khó cho nàng, nàng lại nguyá»n ý hy sinh vá» trí Vương phi cá»§a mình, bá» cả thân pháºn Tá»ch Nhan quáºn chúa, tình nguyá»n làm má»t sưá»n Vương phi thấp bé Äá» thành toàn Lão Thất. Lão Thất, tháºt là có phúc khí.”
Những lá»i nói cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, Tá»ch Nhan hoàn toàn hiá»u ÄÆ°á»£c, lúc này nàng má»i biết ÄÆ°á»£c thì ra sá» dÄ© Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i Lâm Lạc Tuyết là vì há» phù gì Äó. Tuy nói rằng nàng cÅ©ng có thá» Äoán ÄÆ°á»£c má»t chút, nhưng sau khi biết rõ chân tưá»ng sá»± viá»c, trong lòng cÅ©ng không khá»i lạnh lùng cưá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại ra vẻ không chút pháºt lòng như cÅ©, báºt cưá»i thành tiếng: “Nếu Lục ca cá» ý cho rằng chân tưá»ng là như thế, Äá» còn gì Äá» nói Äâu? Bất quá, Äá» tháºt sá»± nguyá»n ý chá» Lục ca Äến tuyên chá» trá» Äá» tá»i khi quân, Äến lúc Äó, sẽ có trò hay Äá» xem rá»i.”
Dứt lá»i, hắn không nói thêm gì nữa, nắm tay Tá»ch Nhan, cháºm rãi Äi ngang qua Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, má»t mặt nhẹ nhàng thấp giá»ng quan tâm sắc mặt Tá»ch Nhan, mặt khác thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh Hoành má»t cái.
Äôi mắt tá»i Äen dưá»ng như bình yên không gợn sóng, nhưng Hoàng Phá»§ Thanh Hoành lại nhìn thấy rõ ÄÆ°á»£c gió lá»c Äang tụ táºp, cả ngưá»i ngẩn ra. Äợi cho Äến khi phục há»i tinh thần lại, hắn xiết chặt nắm tay, nhìn hai ngưá»i Äã Äi xa, cưá»i lạnh ra tiếng:
“Ta muá»n nàng.”
Chương 139
Lúc hai ngưá»i tiến vào chính Äiá»n, Äa sá» má»i ngưá»i Äã an tá»a xong, chá» có má»t sá» ngưá»i còn chưa tá»i.
Tá»ch Nhan theo sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bưá»c vào trong Äiá»n, trong nháy mắt liá»n thu hút rất nhiá»u ánh mắt táºp trung vế phía nàng.
Trong lòng nàng không ÄÆ°á»£c tá»± nhiên, dùng khÄn tay che dấu Äôi môi có chút sưng lên, ném cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t ánh mắt cáu giáºn.
Lúc nãy khi Äi ÄÆ°á»£c ná»a ÄÆ°á»ng, nàng Äá»t nhiên bá» hắn kéo Äến phía sau má»t hòn giả sÆ¡n. Trong lòng Tá»ch Nhan vẫn còn Äang Äá» ý Äến chuyá»n hắn và Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nói lúc nãy, nhưng hắn không Äá» ý Äến, xoay ngưá»i dá»±a vào núi giả, ôm nàng vào trong lòng, cúi Äầu hôn xuá»ng Äôi môi nàng.
Chuyá»n riêng tư lại làm á» má»t nÆ¡i mà có khả nÄng sẽ có ngưá»i xuất hiá»n bất cứ lúc nào, Tá»ch Nhan vừa thẹn vừa giáºn, vả lại trong lòng Äang có khúc mắc nên tất nhiên là không chá»u theo hắn, cá» gắng tránh né hắn nhưng không ÄÆ°á»£c nên chá» có thá» nhân lúc hô hấp hai ngưá»i giao hòa tìm cÆ¡ há»i cắn hắn.
Sau khi liên tiếp thá»±c hiá»n ÄÆ°á»£c vài lần, ná»i lo lắng trong lòng Tá»ch Nhan ti vẻ bất tri bất giác tan Äi, dần dần thuáºn theo hắn, thế nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại dưá»ng như bá» chá»c giáºn, má»t tay gắt gao ôm lấy thắt lưng cá»§a nàng, tay còn lại di chuyá»n dá»c theo thân thá» nàng, báºt cưá»i khẽ lên, trong giá»ng nói mang theo sá»± bỡn cợt: “Ta nên sá»m biết nếu mang nàng Äến Äây sẽ làm ta bá» nhiá» u loạn.”
Tá»ch Nhan nhẹ giá»ng kêu lên, tránh né tay hắn, lại nghe ÄÆ°á»£c lá»i nói cá»§a hắn, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn: “Bá» Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nháºn ra ta, sợ hãi sao?”
“Nàng có biết lão Lục am hiá»u nhất Äiá»u gì hay không?” Hắn vén má»t lá»n tóc Äen sau lưng Tá»ch Nhan lên, “Trong triá»u Äình hắn tuyá»t Äá»i không làm ÄÆ°á»£c chuyá»n gì, nhưng nếu nói Äến cưá»p ngưá»i – nếu là ngưá»i bá» hắn coi trá»ng, hắn sẽ dùng bất cứ thá»§ Äoạn tá»i tá» nào Äá» cưá»p cho bằng ÄÆ°á»£c.”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan khẽ nhíu mi: “Váºy thì thế nào?” Dứt lá»i, bá»ng nghÄ© tá»i Äiá»u gì, nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c lấy tay che miá»ng: “Hắn coi trá»ng chàng sao?”
Nghe váºy, hắn dưá»ng như tháºt sá»± bá» làm cho tức giáºn, nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, má»t lần nữa dùng môi phong kín miá»ng nàng lại.
Trong lúc tình nùng máºt ý, Äá»t nhiên có tiếng vui Äùa ầm Ä© truyá»n Äến, Tá»ch Nhan còn chưa phục há»i tinh thần lại, thì Äã xuất hiá»n hai nữ tá» nhá» tuá»i mặc cung trang Äang Äi men theo ÄÆ°á»ng nhá» ngang qua hòn giả sÆ¡n Äang che giấu nàng cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Không ngá» hai nữ tá» kia chính là công chúa, nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»u cưá»i lên tiếng gá»i “Thất ca” Sau Äó chạy vá» phía há», thế nhưng thanh âm vui cưá»i kia khi truyá»n vào tai Tá»ch Nhan, nhất thá»i làm cho nàng xấu há» vô cùng.
Lúc này, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dưá»ng như cảm giác sau lưng mình có ánh mắt Äang nhìn chằm chằm mình nên quay Äầu lại, vừa vặn Äón nháºn ánh mắt tức giáºn cá»§a Tá»ch Nhan. Hắn im lặng không nói gì, chá» cúi Äầu che miá»ng khụ má»t tiếng, hưá»ng vá» phía bên trái cá»§a Tá»ch Nhan khẽ cưá»i cưá»i.
Tá»ch Nhan nhìn theo tầm mắt hắn liá»n nhìn thấy hai tiá»u công chúa Äang hưá»ng vá» phía mình vẫy vẫy tay má»m cưá»i, sắc mặt nàng nhất thá»i Äông cứng lại.
Hai ngưá»i Äi vào chá» ngá»i ÄÆ°á»£c an bài cho Anh vương phá»§ Äã nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết Äang ngá»i ngay ngắn á» Äó tá» bao giá», tuy là dung nhan ÄÆ°á»£c trang Äiá»m tinh xảo, thần sắc ngạo nghá» nhưng cÅ©ng khó dấu sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nàng Äứng dáºy, cúi ngưá»i hành lá» : “Tham kiến Vương gia.”
“Không cần Äa lá» .” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ÄÆ°a tay nâng nàng dáºy, cùng Tá»ch Nhan ngá»i xuá»ng, má»m cưá»i nói, “Hôm nay nàng phục sức rất Äẹp. Phụ hoàng xưa nay rất coi trá»ng những ngày náo nhiá»t vui mừng, chắc chắn ngưá»i sẽ thích phục sức hôm nay cá»§a nàng.”
Lúc này, tay Lâm Lạc Tuyết có chút cứng Äá», quay Äầu nhìn vá» phía hắn vá»i vẻ khá» sá»: “Tạ Thất gia trong mắt còn thấy ÄÆ°á»£c thiếp thân, nhưng phục sức hôm nay Hoàng Thượng có thích hay không, thiếp thân không cần.”
Tá»ch Nhan nghe xong, nhá»n không ÄÆ°á»£c ngẩng Äầu nhìn nàng liếc mắt má»t cái, cảm thấy ná»i chua xót cá»§a nàng nhất thá»i ÄÆ°á»£c xả ra hết, ánh mắt nàng vừa chuyá»n Äá»ng bá»ng lại Äá»i diá»n vá»i má»t Äôi mắt sáng quắc khác.
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành an vá» á» bàn bên cạnh Äang dùng ánh mắt nóng rá»±c, không e dè nhìn chằm chằm vào Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan trong lòng có chút cÄng thẳng, còn chưa ká»p chuyá»n dá»i ánh mắt, chợt thấy Hoàng Phá»§ Thanh Hoành bá»ng nhiên bưng chén rượu lên, hưá»ng vá» phía chén rượu cá»§a nàng.
Tá»ch Nhan không muá»n Äá» ý tá»i hắn nữa, vừa má»i xoay Äầu lại Äã phát hiá»n Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang chá»ng lại ánh mắt cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äá»ng thá»i bưng chén rượu trưá»c mặt nàng lên, má»m cưá»i Äón nháºn lá»i má»i cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành: “Lục ca, thá»nh.”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành lạnh lùng cưá»i, uá»ng cạn chén rượu trong tay.
Äúng lúc này, hoàng Äế cùng các phi tần giá lâm, má»i ngưá»i Äá»u Äứng dáºy nghênh giá. Hoàng Äế á» vá» trí cao nhất ngá»i xuá»ng, má»m cưá»i nhìn tất cả các nữ nhân phía dưá»i, ánh mắt á» dừng lại trên ngưá»i Tá»ch Nhan má»t lát, má»i má» miá»ng nói: “Äá»u là ngưá»i trong nhà tụ há»p lại, không cần Äa lá» , ngá»i Äi.”
Mặc dù vẻ mặt hắn ôn hoà, nhưng tất cả má»i ngưá»i phía dưá»i không ai dám tùy tiá»n. Má»i ngưá»i Äá»u biết từ sau khi láºp thái tá» ná»a nÄm trưá»c, triá»u Äình vá»n Äang yên bình, các thế lá»±c bắt Äầu âm thầm hành Äá»ng, cho Äến tháng trưá»c thái tá» bá» phế, trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i vài tháng, hoàng Äế rõ ràng già Äi rất nhiá»u. CÅ©ng trong khoảng thá»i gian này, thánh ý khó dò, long nhan dá» ná»i giáºn thưá»ng xảy ra liên tục, bá»i váºy tất cả má»i ngưá»i Äá»u hành Äá»ng tháºt cẩn tháºn.
Rượu quá ba tuần, sắc mặt hoàng Äế vẫn còn rất tá»t, cùng các phi tần chung quanh nói nói cưá»i cưá»i. Bầu không khí yến tiá»c trong sảnh cuá»i cùng cÅ©ng dần dần trá» nên náo nhiá»t, Tháºp Nhất và Tháºp Nhá» Äá»u tiến Äến vá» trí cá»§a Anh vương phá»§, cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vung quyá»n uá»ng rượu, rất náo nhiá»t.
Nhưng trong không khí hoà thuáºn vui vẻ như váºy, Tá»ch Nhan lại cảm thấy thiếu thiếu Äiá»u gì Äó, vừa quay Äầu Äi tìm lại có chút ngoài ý muá»n nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh Thần má»t thân má»t mình ngá»i uá»ng rượu không ngừng.
Cảm nháºn ÄÆ°á»£c ánh mắt Tá»ch Nhan, hắn ngẩng Äầu quét mắt nhìn vá» phía nàng, ánh mắt âm lãnh. Dừng lại má»t chút, bá»ng nhiên cầm theo bầu rượu Äứng lên, cÅ©ng Äi tá»i chá» ngá»i cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
“Tiá»u tẩu tá»?” Hắn gá»i Tá»ch Nhan, “Tẩu tá» vào cá»a Äã lâu, nhưng các huynh Äá» còn chưa kính rượu cho tẩu tá», nên thừa dá»p hôm nay, kính tẩu tá» má»t ly. Tháºp Nhất, Tháºp Nhá», còn không mau kính rượu?”
Tháºp Nhất, Tháºp Nhá» giáºt mình Äứng yên, không biết hắn muá»n làm cái gì. Tá»ch Nhan cÅ©ng có chút kinh ngạc thất thần.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng:“Lão Cá»u.”
“Thất ca, chén rượu hôm nay huynh không có lý do ngÄn cản Äá».” Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äen tá»i, cưá»i nhẹ.
Tá»ch Nhan biết hắn xưa nay không thích gì mình, nhưng cÅ©ng không ngá» tá»i hắn Äá»t nhiên Äi Äến kính rượu mình, hàng mi khẽ nhíu lại, thấp giá»ng nói: “Ngươi biết rõ ta không thá» uá»ng rượu mà.”
Nghe váºy, ý cưá»i nÆ¡i khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh Thần bá»ng dưng má» rá»ng hÆ¡n, tầm mắt chuyá»n sang ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Thất ca, tiá»u tẩu tá» không thá» uá»ng rượu sao? Ta tháºt sá»± không biết chuyá»n này.”
Chương 140
Tá»ch Nhan có chút má» má»t nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh Thần, không biết hắn Äến tá»t cùng muá»n làm cái gì, nhưng nhìn sắc mặt hắn, nàng cảm thấy tá»±a há» còn có chuyá»n gì mà mình không biết. Nàng quay Äầu nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhẹ nhàng cầm tay Tá»ch Nhan, nhìn vá» phía Tháºp Nhất nói: “Cá»u ca cá»§a Äá» uá»ng nhiá»u rá»i, ÄÆ°a hắn Äến thiên Äiá»n nghá» ngÆ¡i Äi.”
Tháºp Nhất thấy tình thế không á»n, vá»i Äứng dáºy, kéo Hoàng Phá»§ Thanh Thần: “Cá»u ca --”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần lại thừa cÆ¡ giữ chặt hắn, cưá»i nói: “Nhưng ta tháºt sá»± Äã quên, tiá»u tẩu tá» luôn không Äá» ta vào trong mắt, Tháºp Nhất, Äá» giúp ta kính nàng má»t ly.”
“Cá»u ca, huynh tháºt sá»± uá»ng say sao?” Tháºp Nhá» thấy thế, cÅ©ng Äứng dáºy, kéo chén rượu trong tay hắn xuá»ng,“Thất tẩu Äã nói không thá» uá»ng rượu, huynh cần gì phải cưỡng cầu?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cúi Äầu cưá»i rá» lên: “Ta không có uá»ng nhiá»u, ta bất quá chá» muá»n biết lý do tiá»u tẩu tá» không thá» uá»ng rượu thôi. Thất ca, huynh nên nói cho huynh Äá» chúng ta nghe má»t chút Äi.”
Ánh mắt cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trong lúc Äó trá» nên thâm thúy, còn chưa ká»p má» miá»ng, bá»ng nhiên thanh âm cá»§a hoàng Äế từ trên cao truyá»n Äến --
“Lão Thất, lão Cá»u, các ngươi Äang làm gì váºy?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần xoay ngưá»i nhìn vá» phía hoàng Äế, cưá»i chắp tay nói: “Há»i phụ hoàng, nhi thần chá» muá»n kính tiá»u tẩu tá» má»t chén rượu, nhưng Thất ca lại má»t má»±c ngÄn cản, nhưng không nói là vì sao, nhi thần ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không cam lòng. Thá»nh phụ hoàng vì nhi thần làm chá»§.”
Nghe váºy, ánh mắt hoàng Äế Äảo qua Tá»ch Nhan, sau má»t lúc lâu, bá»ng nhiên ná» nụ cưá»i: “Chá» vì như váºy mà ngươi bám dính lấy Thất ca ngươi sao? Nhưng trẫm lại biết nguyên nhân.”
Trong nháy mắt, trong Äiá»n trá» nên dá» thưá»ng im lặng, tất cả má»i ngưá»i Äá»u nhìn vá» phía hoàng Äế.
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»t nhiên ngưng trá»ng, Äứng dáºy nói: “Phụ hoàng --”
Hoàng Äế khoát tay áo, ngÄn cản những lá»i hắn muá»n nói tiếp: “CÅ©ng là viá»c vui, nói ra cho má»i ngưá»i cùng nghe thì Äã làm sao? NghÄ© Äến trong hoàng cung, có lẽ Äã lâu chưa từng có tin tức tá»t rá»i.”
Quý phi ngá»i bên cạnh hoàng Äế ánh mắt phút chá»c chợt lóe lên, vui vẻ nói: “Hoàng thượng, không phải là --”
Hoàng Äế má»m cưá»i gáºt gáºt Äầu, nhìn vá» phía Tá»ch Nhan: “Äứa nhá» này tháºt là có phúc, Lão Thất cuá»i cùng cÅ©ng sắp làm phụ thân rá»i.”
Trong nháy mắt, cả Äại Äiá»n má»t lần nữa lại trá» nên náo nhiá»t, các tiá»u hoàng tá» cùng tiá»u công chúa Äá»u chạy Äến bàn cá»§a Anh vương phá»§, hưá»ng vá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Tá»ch Nhan nói những lá»i chúc tá»t lành. Nhóm nÄm hoàng tá» cÅ©ng bưng chén rượu Äi qua bên này, kính rượu cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Trong khi Äó, các nữ quyến có ngưá»i khe khẽ nói nhá», có ngưá»i má»m cưá»i chúc phúc, nhưng không ngoại lá», tất cả các ánh mắt Äá»u có ý vô tình Äảo qua ngưá»i duy nhất bá» vắng vẻ á» bàn cá»§a Anh vương phá»§ -- Lâm Lạc Tuyết vẫn ngẩng cao Äầu như trưá»c, nhưng sắc mặt Äã chuyá»n sang thảm Äạm vô cùng.
Má»i má»t ngưá»i khi nhìn Äến nàng Äá»u lắc Äầu thá» dài, nhưng nàng vẫn lẳng lặng ngá»i yên như cÅ©, ngoại trừ sắc mặt không thá» tá»± kiá»m chế ÄÆ°á»£c, cả ngưá»i vẫn toát ra tư thế Äoan trang yá»u Äiá»u như trưá»c, nhìn cảnh tượng hoà thuáºn vui vẻ trưá»c mắt há»i lâu, bá»ng nhiên gợi lên ý cưá»i, nâng tay bưng chén rượu trưá»c mặt lên uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch.
Ngá»i trên ghế cao, hoàng Äế nhìn má»i ngưá»i Äang tụ táºp vui Äùa phía dưá»c, khóe miá»ng gợi lên ý cưá»i nhợt nhạt, tá»± mình uá»ng cạn má»t chén rượu, bá»ng nhiên nghe thấy má»t tiếng gì Äó vang lên, cầm chén rượu trong tay vá» tháºt mạnh xuá»ng bàn, “Phanh” má»t tiếng, làm kinh Äá»ng toàn bá» má»i ngưá»i trong Äiá»n.
Trong Äại Äiá»n nhất thá»i lâm vào tình trạng im thin thít, ánh mắt má»i ngưá»i Äá»u táºp trung trên ngưá»i hoàng Äế, kinh nghi bất Äá»nh.
Cùng lúc Äó, bên cạnh Äại Äiá»n, trong sá» các nhạc công, bá»ng nhiên có má»t ngưá»i run rẩy quỳ xuá»ng: “Hoàng thượng thứ tá»i, nô tài không ngá» dây Äàn Äá»t nhiên bá» Äứt, thá»nh Hoàng thượng tha mạng.”
Hoàng Äế cÅ©ng không thèm liếc nhìn mắt hắn, chá» lạnh lùng phân phó: “Lôi ra ngoài.”
Nhìn sắc mặt giáºn dữ cá»§a hoàng Äế, tất cả má»i ngưá»i không ai dám má» miá»ng, hÆ¡n nữa từ các Äại thần cho Äến các hoàng tá», không có má»t ai dám Äứng ra nói chuyá»n, e sợ lại chá»c giáºn hoàng Äế.
Trong lúc cả Äại Äiá»n lâm vào tÄ©nh má»ch, có má»t ngưá»i lại Äá»t nhiên Äứng dáºy, Äi Äến giữa Äại Äiá»n, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Thá»nh phụ hoàng bá»t giáºn.”
Hoàng Äế lạnh lung nhìn nàng, phi tần bên cạnh vá»i thấp giá»ng nói: “Hoàng thượng, Äây là chính phi cá»§a Lão Thất, nữ nhi cá»§a Lâm thừa tưá»ng.” Sắc mặt hoàng Äế vẫn như trưá»c không tá»t lên ÄÆ°á»£c chút nào, lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyá»n gì muá»n nói?”
Lâm Lạc Tuyết nhẹ nhàng ná» nụ cưá»i: “Thần tức không dám lá» mãng á» trưá»c mặt phụ hoàng, nhưng hôm nay là ngày vui, hÆ¡n nữa lại có má»t há» sá»± á» trưá»c mắt như váºy, thần tức chá» muá»n xin phụ hoàng ban cho má»t phần thưá»ng thôi.”
Nghe váºy, hoàng Äế hÆ¡i nheo lại ánh mắt: “Ban phần thưá»ng?”
Lúc này Lâm Lạc Tuyết vươn tay ra, chá» vá» phía nhạc công Äang quỳ, cưá»i nói: “Nếu thần tức có thá» sá»a ÄÆ°á»£c cây huyá»n cầm kia, Äá»ng thá»i dùng huyá»n cầm Äó vì phụ hoàng diá» n tấu má»t khúc, chá» thá»nh phụ hoàng tha thứ vá» nhạc công kia, coi như là tích phúc cho Äứa bé trong bụng Vi Chi muá»i muá»i, thá»nh phụ hoàng thành toàn.”
Nghe ÄÆ°á»£c hai chữ “Äứa bé”, sắc mặt hoàng Äế cuá»i cùng dá»u xuá»ng, sau má»t lát nói: “ÄÆ°á»£c, trẫm má»i mắt mong chá».”
Lâm Lạc Tuyết hÆ¡i cúi thấp thân mình, xoay ngưá»i trong nháy mắt, ánh mắt cùa nàng cùng ánh mắt thâm thúy cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giao nhau má»t thoáng, má»m cưá»i, Äi Äến bên cạnh các nhạc công, khẽ kéo cá» tay áo, bắt Äầu Äá»ng thá»§ sá»a chữa cây huyá»n cầm bá» Äứt dây kia.
Không bao lâu, Äá»t nhiên tiếng Äàn theo từng nhá»p cá» Äá»ng cá»§a những ngón tay nàng réo rắt vang lên, âm sắc so vá»i lúc trưá»c chá» có hÆ¡n chứ không kém.
Vẻ lo lắng trên mặt hoàng Äế rá»t cuá»c Äá»u biến mất, tâm trạng cá»§a Äám ngưá»i trong Äiá»n cÅ©ng thoáng chá»c nhẹ nhõm hẳn.
Má»t khúc “Bích giản lưu tuyá»n”, tiếng Äàn lưỡng lá»±, réo rắt, cẩn tháºn, cầm khúc Äã kết thúc nhưng vẫn Äá» lại cho ngưá»i nghe cảm giác thê lương.
“Tá»t.” Trong Äại Äiá»n, tiếng tán thưá»ng hùng háºu cá»§a hoàng Äế vang vá»ng khắp nÆ¡i, sau Äó má»i ngưá»i trong Äiá»n cÅ©ng Äá»ng loạt vá» tay theo.
Lâm Lạc Tuyết lúc này má»i cháºm rãi Äứng lên, hÆ¡i cúi ngưá»i xuá»ng: “Tạ phụ hoàng. Như thế xem ra, phần thưá»ng này thần tức xem như Äã chiếm ÄÆ°á»£c rá»i?”
Hoàng Äế lại nhìn nàng:“Trẫm há»i ngươi, ngươi vì sao phải há»c cầm?”
“Há»i phụ hoàng, cầm kỳ thư há»a, lấy cầm Äứng Äầu, mà cầm lấy Äức Äứng Äầu. Cầm có cá»u Äức, Äá»i thần tức mà nói, có thá» há»c ÄÆ°á»£c trong Äó má»t hai Äiá»m, cÅ©ng Äã là Äá»§.”
Há»i lâu sau, trên mặt hoàng Äế cuá»i cùng lại xuất hiá»n nét cưá»i: “Tá»t, nói cho cùng!” Hắn nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©,“Lão Thất, chính phi cá»§a ngươi rất hiá»u ý trẫm, vô cùng tá»t.”
Trong cái nhìn cá»§a tất cả má»i ngưá»i, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi tiến lên, cùng Lâm Lạc Tuyết sóng vai bên cạnh nhau: “Tạ phụ hoàng.”
Lâm Lạc Tuyết má»m cưá»i nhìn hắn, hắn khẽ cúi Äầu, cuá»i cùng vươn tay nắm chặt tay nàng.
Tá»ch Nhan lẳng lặng ngá»i trên ghế, nhìn hai ngưá»i dắt tay nhau trá» vá», cưá»i nhẹ. Trong khi Äó trên mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần, Tháºp Nhất cùng vá»i Tháºp Nhá» Äá»u Äá»ng thá»i lá» ra nụ cưá»i phấn chấn.
Chương 141
Dạ yến Äêm hôm Äó dưá»ng như là vì Anh vương phá»§ mà tá» chức, trong khoảng thá»i gian ngắn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ná»i báºt vô song.
Trưá»c khi rá»i cung, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»t nhiên bá» hoàng Äế triá»u Äến thư phòng, trong nhất thá»i, sắc mặt má»i ngưá»i Äá»u xuất hiá»n biến Äá»i má»t cách kỳ kạ, chá» duy nhất má»t mình Tá»ch Nhan tá» vẻ bình thưá»ng như không phát sinh chuyá»n gì, dẫn theo Ngân Châm Äi vá» phía cá»a cung.
Xe ngá»±a Äã ÄÆ°á»£c chuẩn bá» từ sá»m Äang Äứng chá» sẵn.
“Thất tẩu!”
Äá»t nhiên, phía sau truyá»n Äến tiếng gá»i cá»§a Tháºp Nhá», Tá»ch Nhan quay ngưá»i lại, nhưng phát hiá»n Äi Lâm Lạc Tuyết phía sau mình cÅ©ng Äá»ng thá»i Äứng lại, quay Äầu nhìn vá» phía Tháºp Nhá».
Tháºp Nhá» hiá»n nhiên không dá»± Äoán ÄÆ°á»£c tình hình lạ xảy ra như váºy, Äứng cách Äó không xa nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, lại nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết, cuá»i cùng quyết Äá»nh Äem vấn Äá» khó nuá»t này ném sang cho Thất ca cá»§a mình, vì thế liá»n hàm há» nói: “Thất tẩu, Thất ca bảo tẩu chá» huynh ấy má»t lát, hắn sẽ cùng tẩu quay vá» phá»§.”
Lâm Lạc Tuyết ÄÆ°a mắt Äánh giá hắn má»t chút sau Äó ánh mắt chợt lóe sáng: “ÄÆ°á»£c, ta sẽ á» chá» này chá» chàng.”
Äứng phía sau nàng ta, Tá»ch Nhan cưá»i nhẹ, xoay ngưá»i tiếp tục Äi tá»i xe ngá»±a.
“Sưá»n Vương phi.” Ngân Châm á» phía sau nàng thấp giá»ng nói, “Tháºp Nhá» gia rõ ràng là nói vá»i ngưá»i, chúng ta nên á» chá» này chá» Thất gia Äi.”
“Không cần, trưá»c sau gì cÅ©ng có ngưá»i chá» chàng. Ta tháºt sá»± má»t má»i rá»i, vá» phá»§ trưá»c Äi.”
Sau khi Trá» vá» phá»§, Tá»ch Nhan dá»± Äá»nh Äi nghá» tạm má»t chút lại chợt nhá» tá»i còn chưa uá»ng thuá»c nên phân phó cho Ngân Châm mang thuá»c tá»i.
Ngân Châm theo lá»i nàng mang thuá»c tá»i, châm chén nưá»c ấm, Äang muá»n ÄÆ°a cho Tá»ch Nhan, bá»ng nhiên rụt tay lại: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i hiá»n nay Äang có thai, thuá»c này còn có thá» uá»ng sao? Nô tỳ mặc dù không thông y lý, cÅ©ng biết Äạo lý ‘dược có ba phần Äá»c’. Hay là ngưá»i thá»nh ngá»± y Äến bắt mạch cho ngưá»i trưá»c xem sao?”
Tá»ch Nhan cưá»i nhẹ: “Không cần.”
Ngân Châm nghÄ© nghÄ©, bá»ng ná» nụ cưá»i nói: “Nói cÅ©ng Äúng, nô tỳ tháºt sá»± là ngá»c, Thất gia làm sao lại cho sưá»n Vương phi dùng thuá»c lung tung chứ.”
Tá»ch Nhan không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uá»ng thuá»c, sau khi rá»a mặt, liá»n tá»± mình Äi ngá»§.
Bên ngoài, gió bắc vẫn Äang gào thét như trưá»c, trong phòng nàng chá» cảm thấy bầu không khí rất nặng ná» giá»ng như má»i lo lắng chá»ng chất Äá»u Äặt trong lòng, cÆ¡ há» làm cho ngưá»i ta không thá» ná»i.
Äang ngá»§ mÆ¡ mÆ¡ màng màng, nàng vẫn cảm thấy bất an như cÅ©, trong má»ng ngàn từ vạn chữ Äá»§ loại màu sắc hình dạng, ngưá»i Äến lại Äi lần lượt xuất hiá»n, nhưng nàng lại không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Xa xa, dưá»ng như có má»t thân ảnh màu tím dần dần tiến tá»i gần, tầm mắt cá»§a nàng bá»ng trá» nên mÆ¡ há», cuá»i cùng cÅ©ng không nhìn thấy hắn là ai.
Khi hắn cuá»i cùng Äến gần trưá»c mặt nàng, trưá»c mắt nàng bá»ng trá» nên má» má»t.
Tá»ch Nhan Äá»t ngá»t bừng tá»nh má»ng.
Trong phòng cá»±c kỳ im lặng, chá» có ánh sáng cá»§a ngá»n nến Äang cháy trên bàn Äang nhảy nhót mà thôi.
Tháºt ra cÅ©ng không phải là ác má»ng gì, thế nhưng trên trán nàng chảy ra má» hôi lạnh Äầm Äìa, tay chân cÅ©ng hoàn toàn lạnh lẽo.
Nâng ÄÆ°a tay lên vá» vá» cái trán, Tá»ch Nhan vén màn che lên, nhìn lại thá»i gian, thì ra Äã qua giá» tý.
Ôm lấy chÄn ngá»i trên giưá»ng má»t lát, Tá»ch Nhan má»i nằm xuá»ng lại, Äem thân mình lạnh lẽo cuá»n tròn trong chÄn ngá»§ lại.
Kết quả mãi cho Äến buá»i sáng ngày hôm sau, nàng cÅ©ng không nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lúc Tá»ch Nhan ÄÆ°á»£c Ngân Châm hầu hạ trang Äiá»m má»i biết ÄÆ°á»£c hắn Äêm qua không há»i phá»§.
Tá»ch Nhan nghe xong, ra vẻ dưá»ng như không có viá»c gì nói: “Chắc là suá»t Äêm qua cùng hoàng thượng nói chuyá»n nên làm trá» giá» xuất cung.”
“Nhưng mà Äêm qua, Vương phi cÅ©ng không có há»i phá»§.” Ngân Châm cúi Äầu nói má»t tiếng, ngữ khí ẩn chứa sá»± á»§y khuất.
“Ừ.” Tá»ch Nhan thản nhiên lên tiếng, “Không phải nàng ta chá» chàng sao. Nếu chàng chưa vá», nàng ta tá»± nhiên cÅ©ng sẽ không trá» vá».”
“Nhưng là rõ ràng là sưá»n Vương phi má»i Äúng chứ.” Ngân Châm thì thào lầu bầu má»t câu, nhìn thấy Tá»ch Nhan dưá»ng như không nghe thấy, liá»n phẫn ná» cầm ấm trà Äã nguá»i lạnh Äi ra khá»i cá»a.
Tá»ch Nhan ngá»i thất thần trưá»c gương má»t lát, chợt nghe tiá»n viá»n báo lại nói là Lâm Lạc Tuyết từ trong cung dẫn theo khách vá» phá»§, muá»n nàng Äi ra tiếp Äón. Nàng vá»n không muá»n Äi nhưng mà hạ nhân Äi Äến bẩm báo cá» gắng nhấn mạnh lại má»t lần nữa là khách trong cung, thân pháºn tôn quý, không thá» cháºm trá» .
Tá»ch Nhan nghÄ© Äến Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cuá»i cùng vẫn phải Äứng dáºy thay Äá»i xiêm y, Äi Äến tiá»n viá»n.
Nhưng không ngá» tá»i, khách tá»i chính là hai tiá»u công chúa hôm qua á» trong hoa viên gặp phải, Tá»ch Nhan vừa thấy các nàng, nhất thá»i liá»n nhá» tá»i tình cảnh ngày hôm qua, nhất thá»i lại Äá» mặt. Mà hai tiá»u công chúa khi nhìn thấy nàng cÅ©ng ná» nụ cưá»i không có ý tá»t, trong Äó má»t ngưá»i má» miá»ng nói: “Tiá»u tẩu tá», hôm qua á» trong cung có vui không?”
Tá»ch Nhan miá» n cưỡng cưá»i cưá»i, còn chưa ká»p nói Äiá»u gì, Äúng lúc Lâm Lạc Tuyết quay vá» thay Äá»i xiêm y cÅ©ng vừa bưá»c vào. Sắc mặt nàng thoạt nhìn cÅ©ng không tá»t lắm, ẩn chứa sá»± tiá»u tụy, nhưng trong ánh mắt lại tá»a ra thần thái sáng ngá»i.
Nhìn thấy Tá»ch Nhan, nàng ta cÅ©ng chá» cưá»i nhợt nhạt: “Vi Chi muá»i muá»i Äây. Khó có dá»p vá» hai kim cho ngá»c diá»p Tích VÄn cùng Ninh Dương hạ giá Äến phá»§ chÆ¡i, hôm nay muá»i vất vả má»t chút, tiếp Äãi các nàng má»t ngày ÄÆ°á»£c không?” Nàng ÄÆ°a tay xoa xoa mặt mình, “Chá» trách ta thân thá» không chá»u lượng sức, Äêm qua bá» nhiá» m chút phong hàn, cho nên má»i làm phiá»n muá»i muá»i.”
Tá»ch Nhan lẳng lặng nghe xong, má»m cưá»i: “Nếu tá»· tá»· Äã má» miá»ng, muá»i muá»i ÄÆ°Æ¡ng nhiên vâng lá»nh.”
Lúc này, Ninh Dương công chúa bá»ng vá» tay ná» nụ cưá»i: “Nghe nói Äêm qua Thất ca cùng Thất tẩu trong ngá»± trong hoa viên thưá»ng tuyết Äá»i ẩm, chắc là Thất ca không biết thương hương tiếc ngá»c, má»i làm cho tẩu tá» phải chá»u khá». Äợi huynh ấy trá» vá», chúng ta thay tẩu quá» trách huynh ấy.”
Nghe những lá»i nói ấy, Lâm Lạc Tuyết nhá»n không ÄÆ°á»£c cúi Äầu cưá»i nhẹ, thoáng nhìn sang bá» dáng Tá»ch Nhan vẫn bình tÄ©nh không chút sợ hãi, bèn nói: “Nếu như thế, các muá»i cứ chÆ¡i vui vẻ, ta vá» nghá» tạm má»t lát, nếu buá»i chiá»u có tinh thần, sẽ cùng các muá»i nghe hát.”
Tích VÄn cùng Ninh Dương chưa bao giá» tá»i Anh vương phá»§ nên không khá»i hiếu kì Äi dạo ngắm ngía chung quanh, vì lo ngại cho thân mình nên Tá»ch Nhan không Äi theo các nàng, chá» á» lại tiá»n viá»n thu xếp bữa trưa.
Má»t lúc sau, ngưá»i gác cá»ng bá»ng nhiên vào bẩm báo lại có khách Äến thÄm, ngưá»i Äó chính là Lục hoàng tá»!
Tá»ch Nhan biết rõ mình không nên tiếp Äãi vá» khách này, nhưng còn chưa ká»p từ chá»i thì ngoài cá»a Äã truyá»n Äến thanh âm cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành: “Xem ra tinh thần Thất Äá» muá»i không tá»i, nếu chiêu Äãi thêm má»t ngưá»i nữa cÅ©ng không phải là viá»c gì khó chứ?”
Tá»ch Nhan Äứng lên nhìn hắn, hắn Äã xông thẳng vào cá»a ngá»i xuá»ng.
“Lục ca, Thất gia không có á» trong phá»§.” Tá»ch Nhan miá» n cưỡng gá»i hắn má»t tiếng, thản nhiên nói.
“Ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết.” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nhìn nàng cưá»i,“Bằng không ta tá»i làm gì?”
Chương 142
Tá»ch Nhan trá» nên cảnh giác, lui vá» phía sau hai bưá»c, sau Äó nàng nghÄ© tá»i Äiá»u gì, bá»ng trấn Äá»nh lại, cưá»i nhẹ: “Äúng váºy, không biết Lục ca tá»i làm gì?”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äứng dáºy, Äi Äến bên cạnh Tá»ch Nhan.
Lúc này Tá»ch Nhan không lùi lại nữa, chá» lẳng lặng Äứng yên má»t chá», tùy ý hắn Äi má»t vòng xung quanh mình, trên mặt vẫn lá» vẻ má»m cưá»i như trưá»c: “Lục ca?”
“Nhan Nhan?” Hắn bá»ng nhiên gá»i nàng từ sau lưng, hÆ¡i thỠấm áp phun vào sau gáy Tá»ch Nhan, không thèm Äá» ý tá»i ánh mắt cá»§a các tỳ nữ chung quanh, “Nàng không biết ÄÆ°á»£c rằng sá»± xuất hiá»n cá»§a nàng làm cho ta há»i háºn Äến mức nào Äâu.”
Tá»ch Nhan khẽ cưá»i má»t tiếng, di chuyá»n bưá»c chân tránh né hắn Äang dá»±a sát vào nàng, lên tiếng: “NÄm Äó lúc nhìn Lục ca tông cá»a chạy ra, ta cÅ©ng há»i háºn không thôi.”
Äá» cáºp Äến sá»± cháºt váºt nÄm Äó, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành không tức giáºn ná» nụ cưá»i, nheo mắt lại: “Há»i háºn cái gì?”
“Há»i háºn không làm mình Äáng sợ hÆ¡n má»t chút.” Tá»ch Nhan che miá»ng cưá»i, hai mắt trong suá»t thấu hiá»u, “Nếu có thá» thấy bá» dáng Lục ca sợ Äến mức ngất xá»u Äi, nghÄ© Äến thôi cÅ©ng cá»±c kỳ thú vá» .”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành hiá»n lên nét buá»n bã, vừa muá»n má» miá»ng, bá»ng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyá»n Äến tiếng vui Äùa ầm Ä© liá»n ngưng lại.
Tích VÄn cùng Ninh Dương từ ngoài cá»a chạy vào, bá»ng dưng thấy Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, Äá»u ngẩn ra. Hoàng Phá»§ Thanh Hoành xưa nay rất âm trầm, trong cung các công chúa không tiếp xúc vá»i hắn nhiá»u, lúc này Äá»t nhiên nhìn thấy hắn liá»n lấy lại vẻ Äoan trang ngày thưá»ng, ngượng ngùng gá»i má»t tiếng “Lục ca” Sau Äó lại nói tiếp: “Thất ca không phải không có á» trong phá»§ sao? Lục ca tá»i Äây làm gì?”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành cháºm rãi trá» lại chá» ngá»i, nhìn chằm chằm vào Tá»ch Nhan cưá»i: “Ta biết hai ngưá»i các ngươi không ngoan, nếu làm má»t Thất Äá» muá»i, thì không tá»t? Nay có ta á» Äây, hai ngưá»i các ngươi có phải nên thu liá» m má»t chút hay không?”
Hai tiá»u công chúa Äá»u là ngưá»i có trí tuá» hÆ¡n ngưá»i, nhìn thấy tình cảnh như thế sao có thá» còn không biết nguyên nhân trong Äó, liá»n ná» nụ cưá»i. Mặc dù ít giao tiếp vá»i Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, nhưng lúc này cÅ©ng ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn, cưá»i cưá»i nói nói vô cùng vui vẻ.
Äến lúc dùng bữa trưa, ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vẫn lưu luyến á» trên ngưá»i Tá»ch Nhan.
Vá»i tính tình bất hảo cá»§a Tá»ch Nhan từ trưá»c tá»i nay, nàng nhất Äá»nh sẽ không chá» lạnh nhạt như váºy, nhưng hôm nay trưá»c mặt hai tiá»u công chúa cÅ©ng không thá» không làm ra vẻ khoan dung rá»ng lượng nên làm như không thấy vẻ mặt không Äứng Äắn cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành.
Äến buá»i chiá»u, nàng lấy cá» Äến thá»i Äiá»m Äá»i xiêm y, lặng lẽ tìm Äến nhónm mưá»i hai ám vá» cá»§a Xích Diá» m, bí máºt phân phó vài câu.
Lúc nàng trá» vá» phòng Än, ba ngưá»i kia cÅ©ng dùng bữa xong, sau khi dùng trà tráng miá»ng, Ninh Dương liá»n Äòi Äi xem diá» n, Tá»ch Nhan lên tiếng Äáp ứng, nàng liá»n khẩn cấp kéo Tích VÄn chạy tá»i hoa viên, hai nha Äầu vừa Äi vừa cưá»i, còn không quên quay Äầu nhìn Tá»ch Nhan cùng Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, vì thế cưá»i càng lá»n tiếng hÆ¡n.
Tá»ch Nhan cÅ©ng chá» bất Äắc dÄ© cưá»i, hưá»ng vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nói: “Lục ca thá»nh.”
“Thất Äá» muá»i thá»nh.”
Tá»ch Nhan không há» nói thêm Äiá»u gì, xoay ngưá»i Äi trưá»c, nhưng cá» tình Äi tháºt cháºm. Hoàng Phá»§ Thanh Hoành liá»n Äi theo phía sau nàng, trong ánh mắt không che dấu sá»± khát vá»ng cùng tà tứ.
Lúc Äi Äến hoa viên, Tá»ch Nhan Äá»t nhiên ngừng lại, cúi Äầu khẽ nhíu mi, Äè lên bụng mình.
“Làm sao váºy?” Lúc này Hoàng Phá»§ Thanh Hoành má»i vá»i vàng chạy Äến, tiến lên thấy sắc mặt nàng không tá»t, liá»n không chút kiêng ká» vươn cánh tay ra --
“Hô” má»t tiếng, giá»ng như sét Äánh qua, Tá»ch Nhan chá» thấy bóng ngưá»i lóe lên, Äợi cho Äến lúc nhìn rõ Äã thấy Xích Diá» m ngã xuá»ng Äất, máu tươi tràn ra từ khóe miá»ng. Còn Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, không biết từ chá» nào xuất hiá»n má»t nam tá» mặc cẩm y bảo há» á» phía sau.
Lúc này, sắc mặt Tá»ch Nhan tháºt sá»± thay Äá»i. Nàng vá»n phân phó Xích Diá» m, trong lúc Hoàng Phá»§ Thanh Hoành ra tay chạm vào nàng liá»n Äá»ng thá»§, cÅ©ng chá» muá»n cho hắn má»t chút giáo huấn, nhưng không nghÄ© Äến bên cạnh Hoàng Phá»§ Thanh Hoành lại có má»t tuyá»t Äá»nh cao thá»§ như váºy.
Khó trách lúc trưá»c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nói, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành am hiá»u nhất Äó chính là cưá»p ngưá»i, bên ngưá»i có cao thá»§ như váºy, cÅ©ng khó trách hắn lại am hiá»u chuyá»n như váºy.
Cùng lúc Äó, mưá»i má»t ám vá» khác Äá»u Äá»ng loạt hiá»n thân, má»t ngưá»i Äến dìu Xích Diá» m lên, má»i ngưá»i còn lại Äứng trưá»c mặt Tá»ch Nhan Äá» bảo vá» nàng.
Chá» má»t thoáng tất cả Äá»u giương cung bạt kiếm.
“Ha.” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành cưá»i khẽ má»t tiếng, “Thất Äá» muá»i, Äây là có chuyá»n gì?”
Tá»ch Nhan hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu, má»i miá» n cưỡng cưá»i nói: “Lục ca, Äây chì là hiá»u lầm thôi, các thá» vá» này không hiá»u quy cá»§, Äụng Äến Lục ca, thá»nh Lục ca Äừng lấy Äó mà phiá»n lòng.”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nhìn nàng tháºt sâu, cÅ©ng cưá»i nói: “Nàng Äã má» miá»ng như thế, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không sao rá»i.”
Nhưng Äá»t nhiên trong lúc Äó, “Phá»c” má»t tiếng, má»t hòn Äá nhá» không biết từ chá» nào bay tá»i, tá»c Äá» cá»±c kì mau, Äánh tháºt mạnh vào chân trái cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, trong nhất thá»i hắn thét lá»n má»t tiếng, liá»n quỳ má»t gá»i xuá»ng Äất.
Tất cả má»i ngưá»i Äá»u bá» tình huá»ng Äá»t ngá»t phát sinh này làm cho ngẩn ngưá»i ra, Tá»ch Nhan nhìn thấy bá» dáng Hoàng Phá»§ Thanh Hoành quỳ gá»i trưá»c mặt mình, rất muá»n cưá»i, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, ngưá»c nhìn bá»n phía, chá» thấy mưá»i hai ám vá» Äá»u á» phía sau mình, cÄn bản không phải do bá»n há» làm.
“Ngưá»i nào?” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành cảm thấy chân trái bá» Äau nhức nên rất giáºn dữ, vừa nhấc Äầu lên nhìn thấy trên mặt Tá»ch Nhan cÅ©ng hiá»n rõ sá»± kinh ngạc, sau khi âm thầm cân nhắc má»t phen, liá»n ra hiá»u cho thá» vá» tá»a ra bá»n phía Äi tìm ngưá»i khả nghi.
Lúc này Tá»ch Nhan má»i Äi lên, giả bá» thân thiết nói: “Lục ca, huynh có khá»e không?”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành ná» lá»±c Äứng dáºy, lạnh lùng cưá»i: “Không có gì Äáng ngại. Nhưng xem ra bá»n chuá»t nhắt dấu Äầu lá» Äuôi trong Anh vương phá»§ này nhiá»u lắm, không thích hợp cho nàng á». Nếu nàng nguyá»n ý Äến Láºn vương phá»§ cá»§a ta làm khách, ta hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Viá»c Äã Äến nưá»c này, hắn ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không lại nÆ¡i này lâu, Äợi cho thá» vá» quay lại bẩm báo vẫn chưa phát hiá»n ra ngưá»i nào khả nghi, nên hắn quá» trách thá» vá» má»t phen, cuá»i cùng dẫn ngưá»i rá»i khá»i Anh vương phá»§.
Mãi cho Äến khi hắn ra khá»i cá»a vương phá»§, Tá»ch Nhan cuá»i cùng má»i nhẹ nhàng thá» ra, nhưng khi nghÄ© Äến hòn Äá Äánh vào ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, trong lòng lại ná»i lên cảm giác bất an.
Nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn chưa há»i phá»§, Tá»ch Nhan cuá»i cùng kiá»m chế không ÄÆ°á»£c bảo Thôi Thiá»n Duyên phái ngưá»i tiến cung há»i thÄm.
Má»t canh giá» sau, ngưá»i trong cung trá» vá» mang Äến tin tức làm cho Tá»ch Nhan vô cùng kinh ngạc – từ sáng sá»m Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã Äi lên LÄng Tiêu sÆ¡n, cÅ©ng không nói khi nào thì trá» vá».
Chương 143
Äêm hôm Äó, Tá»ch Nhan vẫn ngá»§ cá»±c kỳ không yên, má»t mặt Äó là nhá» mong Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, mặt khác Äó là vì hòn Äá Äánh vào ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh Hoành ngày hôm nay.
Trong lúc ná»a tá»nh ná»a mê, nàng cảm thấy dưá»ng như có ai Äó luôn luôn âm thầm quan sát mình.
Nhưng Äó là ai? Nàng không dám nghÄ© tá»i nữa, Äá»ng thá»i cưỡng ép bản thân buông tha tất cả, miá» n cưỡng Äi vào giấc má»ng Äẹp.
Äến ngày thứ hai, vẫn không có tin tức vá» viá»c há»i phá»§ cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© như trưá»c.
Lúc này Tá»ch Nhan cảm thấy có gì Äó không Äúng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© là má»t ngưá»i làm viá»c hết sức tháºn trá»ng, nhưng lúc này Äây lại vô duyên vô cá» tháºm chí cÅ©ng không thông báo vá»i nàng má»t tiếng liá»n má»t mình Äi LÄng Tiêu sÆ¡n hai ngày, Äã váºy còn không nói khi nào thì trá» vá».
Nàng chá» sợ có chuyá»n lá»n gì phát sinh, mặt khác lại ngại ngùng vì nói cho cùng LÄng Tiêu sÆ¡n Äá»i vá»i nàng là má»t sá»± xấu há» , nàng không tiá»n Äi Äến Äó, bá»i váºy chá» có thá» tiếp tục á» lại trong phá»§ chá» tin tức.
Cứ tiếp tục chá» Äợi như thế thẳng Äến ngày thứ ba, vẫn không có tin tức gì truyá»n Äến như trưá»c.
Cuá»i cùng Tá»ch Nhan tháºt sá»± hoảng há»t, vừa Äá»nh phái ngưá»i Äi má»i Tháºp Nhất Äến Äây, không ngá» Tháºp Nhất Äã giành Äến trưá»c.
“Thất tẩu.” Thần sắc Tháºp Nhất có chút lo âu, “Tẩu theo Äá» cùng Äi LÄng Tiêu sÆ¡n má»t chuyến.”
“Thất ca cá»§a Äá» Äâu?” Tá»ch Nhan vừa thấy bá» dáng cá»§a hắn, trong lòng bá»ng cảm thấy bất an, “Rá»t cuá»c xảy ra chuyá»n gì?”
“Äá» không biết!” Tháºp Nhất ảo não trả lá»i, “Tá»i hôm Äó không biết phụ hoàng Äã nói những gì vá»i Thất ca, ngày hôm sau Thất ca liá»n Äi lên LÄng Tiêu sÆ¡n. Hunh ấy không thá» nào làm viá»c tùy hứng không báo trưá»c như thế, Äá» lên núi Äi tìm gặp huynh ấy, nhưng huynh ấy dưá»ng như thay Äá»i thành ngưá»i khác, tá»± nhá»t mình trong phòng, cái gì cÅ©ng không chá»u nói...... Äá» cÅ©ng không biết nên làm cái gì bây giá», dùng hết các phương pháp, nhưng Thất ca vẫn không Äáp lại.”
Tá»ch Nhan vừa nghe xong, nhất thá»i còn rá»i ren hÆ¡n so vá»i Tháºp Nhất, á» trong sảnh Äi qua Äi lại má»t vòng, giá»ng như không biết mình nên làm cái gì cho phải, sau má»t lúc lâu cuá»i cùng phân phó: “Ngân Châm, ngươi chuẩn bá» cho ta hai bá» quần áo --” Nhưng lá»i còn chưa nói xong, nàng lại tá»± phá»§ quyết: “Không cần nữa, Tháºp Nhất, Äá» mau dẫn ta Äi, hiá»n tại phải Äi ngay.”
Äến chân núi, Tháºp Nhất lại lo lắng cho thân thá» cá»§a Tá»ch Nhan: “Thất tẩu, thân thá» tẩu chá»u Äá»±ng ná»i không? Äá» Äá» phái ngưá»i Äi tìm má»t nhuyá» n kiá»u tá»i, nếu chẳng may tẩu xảy ra chuyá»n gì, Äá» không mặt mÅ©i nào nhìn mặt Thất ca nữa.”
Trưá»c mắt chính là LÄng Tiêu sÆ¡n, Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng cảm thấy yên tâm má»t chút, lại nghÄ© Äến Äứa bé trong bụng mình nên gáºt Äầu Äáp ứng.
Ngá»i trên nhuyá» n kiá»u Äi lên Äến giữa sưá»n núi, Tá»ch Nhan lại Äá»t nhiên cảm thấy Äầu choáng váng, bèn bảo ngừng kiá»u lại.
Tháºp Nhất quay Äến bân cạnh nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bá» hù nhảy dá»±ng lên: “Thất tẩu, tẩu làm sao váºy?”
Tá»ch Nhan cảm thấy cả ngưá»i vô lá»±c, nhưng vẫn cá» gắng lắc lắc Äầu: “Tháºp Nhất, trong lòng ta hiá»n rất bất an, Äá» lên núi tìm chàng trưá»c, ta á» Äây nghá» ngÆ¡i má»t lát sẽ lên sau.”
Tháºp Nhất do dá»± má»t lát, sau Äó Äáp ứng, Äá» tất cả thá» vá» bên ngưá»i lại cho Tá»ch Nhan, còn mình Äánh ngá»±a chạy thẳng lên núi.
Tá»ch Nhan dá»±a vào vách kiá»u nghá» ngÆ¡i má»t lát, sau khi cảm thấy khá»e hÆ¡n má»t chút, Äang muá»n xoay ngưá»i phân phó tiếp tục khá»i hành, bá»ng thấy sắc mặt kiá»u phu, thá» vá» trưá»c mắt trá» nên tím tái, sắc môi trắng bá»ch, sau má»t lát, tất cả Äá»u té trên mặt Äất!
Tá»ch Nhan bá»ng chá»t cảm thấy rất hoảng há»t, không biết Äến tá»t cùng Äã xảy ra chuyá»n gì.
“Vương phi.” Mưá»i má»t ám vá» Äá»t nhiên hiá»n thân, nhưng sắc mặt tất cả Äá»u tái nhợt, “Lai giả bất thiá»n, thá»nh Vương phi nhanh chóng rá»i khá»i nÆ¡i Äây.”
“Các ngươi làm sao váºy?” Tá»ch Nhan thấy bá» dáng cá»§a bá»n há», trong lòng càng cảm thấy kinh hoảng hÆ¡n.
“Có ngưá»i thả Äá»c á» trên ÄÆ°á»ng, Vương phi ngá»i nhuyá» n kiá»u nên khả nÄng trúng Äá»c không sâu......” Má»t trong sá» Äó lên tiếng, lá»i còn chưa dứt Äá»t nhiên từ hai bên ÄÆ°á»ng xuất hiá»n má»t Äám thá» vá», ngưá»i nào cÅ©ng mặc Äá» Äen, dùng khÄn Äen che kín mặt.
Kẻ cầm Äầu chính là tên mặc cẩm y xuất hiá»n bên cạnh Hoàng Phá»§ Thanh Hoành ngày Äó.
Tá»ch Nhan nhất thá»i bừng tá»nh Äại ngá», ná»i tuyá»t vá»ng dần dần lan tràn trong lòng nàng.
Mưá»i má»t ám vá» vá»n Äã bá» trúng Äá»c, lúc này thấy tình hình như váºy, vẫn muá»n liá»u chết bảo vá» Tá»ch Nhan, chiến Äấu tá»i cùng vá»i Äám thá» vá» kia, nhưng thá»i gian chưa tá»i ná»a nén hương, tất cả Äá»u bá» thương, ngã xuá»ng Äất.
Lại má»t cÆ¡n choáng váng Äầu xuất hiá»n, Tá»ch Nhan vô lá»±c ngã ngá»i trên mặt Äất, ngẩng Äầu nhìn vá» phía tên nam tá» mặc cẩm y, giá»ng nói lạnh lùng cất lên: “Gá»i chá»§ tá» các ngươi tá»i gặp ta.”
Tên nam tá» mặc cẩm y kia cúi Äầu, khom ngưá»i nói: “Chá»§ tá» Äang á» trong phá»§ chá» cô nương.”
“Ti tiá»n.” Tá»ch Nhan cắn rÄng hừ khẽ má»t tiếng, cúi Äầu, bá»ng nhiên nhá» tá»i Äiá»u gì Äó, bèn ngẩng Äầu lên nhìn bá»n phía.
Quả nhiên, như chứng minh cho suy nghÄ© cá»§a cá»§a nàng, trong tầm mắt nàng xuất hiá»n vô sá» cây ngân châm, xuyên vào không khí, lặng yên không má»t tiếng Äá»ng Äâm vào trong cÆ¡ thá» nam tá» trưá»c mặt nàng.
Trong thoáng chá»c tình hình lại xoay chuyá»n má»t cách Äá»t ngá»t, trong phạm vi xung quanh ngưá»i nàng xuất hiá»n vô sá» ám tiá» n, nhưng Äá»u tránh khá»i không chạm vào nàng mà bay vá» phía những tên thá»§ hạ cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành.
Sá»± khác biá»t giữa sáng và tá»i nhanh chóng hiá»n ra, thuá»c hạ cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành phút chá»c quân tan binh rã, lá»p bá» thương, lá»p bá» tá» vong, còn lại, Äá»u vá»i vàng quay Äầu bá» chạy xuá»ng núi.
Cá»±c kỳ quá»· dá» , dưá»ng như chá» trong nháy mắt, nÆ¡i này chá» còn má»t mình Tá»ch Nhan Äứng tại nÆ¡i Äó, còn lại, hoặc là Äã tắt thá», hoặc là nằm trên mặt Äất rên rá».
Cảm giác bá» ai Äó Äang nhìn lại má»t lần nữa xuất hiá»n, Tá»ch Nhan nhìn vá» bá»n phía cách Äó không xa, cây cá»i um tùm, tuyết trắng phá»§ Äầy, cÄn bản nhìn không thấy bóng dáng má»t ai.
Nàng vẫn Äứng á» nÆ¡i Äó, toàn thân vô lá»±c, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Cắn rÄng Äứng Äó má»t lúc lâu, cuá»i cùng nàng hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu, nưá»c mắt biến mất, hưá»ng tá»i bá»n phía hô to --
“Nam Cung Ngá»±, huynh Äi ra cho ta!”
Trong chá»p mắt, phạm vi xung quanh nàng cá»±c kỳ im lặng, ngay cả tiếng rên rá» cá»§a những kẻ bá» thương dưá»i chân nàng này Äá»u biến mất. Nàng nhìn chung quanh mình, chá» Äợi thân ảnh từng quen thuá»c Äến không thá» quen thuá»c hÆ¡n xuất hiá»n.
Nhưng mà, không có má»t ai Äáp lại nàng.
Gió núi lạnh lùng thá»i qua, thá»i vào mặt nàng làm nàng Äau rát.
Giá»ng như không chá»u ná»i sá»± Äau Äá»n, nưá»c mắt Tá»ch Nhan từ từ rÆ¡i xuá»ng: “Nam Cung Ngá»±, ta biết là huynh, huynh Äi ra cho ta!”
Trưá»c mắt vẫn không có chút Äá»ng tÄ©nh như trưá»c, Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, lui lại hai bưá»c, vừa muá»n xoay ngưá»i má»t mình Äi lên núi Äá»t nhiên bá» ngưá»i từ phía sau Äỡ lấy cánh tay, Äá»ng thá»i nghe ÄÆ°á»£c giá»ng nói vô cùng quen thuá»c từ nhá» Äến lá»n:“Nhan Nhan.”
Chương 144
Trong chá»p mắt, toàn thân Tá»ch Nhan dưá»ng như mất Äi tất cả khí lá»±c, tháºm chí ngay cả hành Äá»ng quay Äầu ÄÆ¡n giản cÅ©ng làm không ÄÆ°á»£c.
Nhưng vẫn vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.
Gió núi vẫn lạnh lùng thá»i qua như trưá»c, nưá»c mắt cá»§a nàng cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c Äi rÆ¡i xuá»ng, tá»±a há» như làm thế nào cÅ©ng kiá»m nén không ÄÆ°á»£c.
“Nhan Nhan.” Hắn lại gá»i nàng má»t tiếng, xoay ngưá»i nàng quay lại Äá»i diá»n vá»i mình, bất ngá» nhìn thấy tư thế vô cùng phòng bá» cùng vá»i khuôn mặt Äầy nưá»c mắt cá»§a nàng.
Tá»ch Nhan cúi Äầu, nưá»c mắt không ngừng tuôn xuá»ng, qua Äôi mắt mông lung Äẫm lá» nhìn vá» phía ngá»c bá»i bên hông hắn.
Bá» y phục trên ngưá»i Nam Cung Ngá»± rất quý giá hoa lá» nên mang theo váºt trân quý cÅ©ng không có gì là ngạc nhiên. Nhưng khá»i ngá»c bá»i kia không chá» là váºt quý giá thôi, chá» có ngưá»i từ nhá» lá»n lên trong cung liếc mắt má»t cái là nhìn ra ÄÆ°á»£c ngay, váºt Äó chá» trong hoàng cung má»i có, tượng trưng cho Äá»a vá» cao cao tại thượng cùng thân pháºn tôn quý.
Trong chá»p mắt, Tá»ch Nhan ngẩng Äầu lên nhìn hắn: “Ngươi rá»t cuá»c là Nam Cung Ngá»±, hay là Má»c Cao Phi?”
Vẻ mặt Nam Cung Ngá»± phút chá»c cÄng thẳng, giá»ng như là Äau Äá»n, cÅ©ng giá»ng nhau là há»i háºn, cuá»i cùng thấp giá»ng nói: “Nhan Nhan, muá»i hy vá»ng ta là ai? Nếu á» trong lòng muá»i, Nam Cung Ngá»± vÄ©nh viá» n chá» là sư huynh, váºy ta tình nguyá»n mình là Má»c Cao Phi.”
Hai mắt Tá»ch Nhan Äẫm lá», khuôn mặt hắn trong ánh mắt mông lung cá»§a nàng lá» quang tan thành nhiá»u mảnh nhá». Nàng không nhìn rõ mặt hắn, cÅ©ng như nàng không nhìn rõ hắn là ngưá»i nào.
“Ta không biết Má»c Cao Phi, chưa bao giá» biết kẻ Äó.” Tá»ch Nhan thì thào, dùng hết khí lá»±c toàn thân tránh né hắn, “Mong ngươi vá» sau Äừng xuất hiá»n á» trưá»c mặt ta nữa.”
Khuôn mặt Tá»ch Nhan Äẫm lá», nghiêng ngả lảo Äảo Äi vào ngôi chùa trên núi, tiá»u sa di trong chùa nhìn thấy nàng thì cả kinh, vá»i chạy Äi tìm Tháºp Nhất.
“Tháºp Nhất gia, không tá»t, cái kia...... Vi Chi vừa khóc vừa Äi vào......”
Tháºp Nhất Äang Äứng trong phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vừa nghe tiá»u sa di chạy Äến hàm hàm há» há» nói chuyá»n, nhất thá»i kinh hãi, vừa muá»n xoay ngưá»i Äi ra thì cánh cá»a trưá»c mặt Äá»t nhiên má» ra .
Bóng ngưá»i trưá»c mắt chợt lóe lên, Tháºp Nhất còn chưa ká»p lên tiếng gá»i “Thất ca”, thân ảnh Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã biến mất khá»i tầm mắt cá»§a hắn.
Tá»ch Nhan tìm kiếm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khắp má»i nÆ¡i, nhưng không biết hắn Äến tá»t cùng Äang á» nÆ¡i nào. Nàng Äứng á» trong sân má» má»t nhìn chung quanh, cuá»i cùng Tá»ch Nhan liá»u lÄ©nh khóc lá»n lên.
Trong chá»p mắt nàng Äã nằm vào má»t vòng tay ôm ấp quen thuá»c, thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vang lên á» bên tai: “Nhan Nhan, làm sao váºy?”
Bá»ng dưng nghe ÄÆ°á»£c thanh âm cá»§a hắn, ná»i bi thương trong lòng Tá»ch Nhan tràn Äầy, Äá»ng thá»i sá»± lo lắng cÅ©ng Äầy ắp cả cõi lòng, bất chấp bản thân Äang khóc không thành tiếng, liá»n ôm chặt lấy hắn, vừa khóc vừa nói: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng làm sao váºy? Chàng làm sao váºy?”
Tháºp Nhất Äứng á» cá»a sân sưá»n, vẻ mặt dưá»ng như ÄÆ°á»£c trấn an lại nhưng cÅ©ng hiá»n lên sá»± thá»ng khá».
Hắn á» bên cạnh cá» gắng suá»t má»t ngày, lá»i hay ý Äẹp Äá»u nói ra hết, nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không có má»t chút phản ứng nào, thế mà chá» vừa má»i nghe tiá»u sa di kia nói Tá»ch Nhan khóc như mưa như bấc, hắn liá»n chạy nhanh ra khá»i cá»a Äến nÆ¡i này, dÄ© nhiên trong cảnh tượng như váºy -- hai ngưá»i chá» biết há»i Äá»i phương Äến tá»t cùng làm sao váºy, giá»ng như nếu không có ÄÆ°á»£c Äáp án, sẽ vẫn tiếp tục há»i như váºy.
Nhưng khi nhìn thấy bá» dáng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© như váºy, Äó má»i chính là Thất ca mà hắn quen thuá»c.
Tháºp Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vá»i rá»i khá»i sân vưá»n Äi ra ngoài.
Tá»ch Nhan liên tục lên tiếng há»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© làm sao váºy, nhưng không biết chính mình rằng nưá»c mắt mình từng giá»t từng giá»t thẩm thấu vào quần áo hắn.
Vạt áo trưá»c ngá»±c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ưá»t Äẫm, cảm giác mát lạnh xâm nháºp vào ngá»±c làm hắn rá»t cuá»c không tiếp tục truy vấn nàng nữa, má»t tay ôm lấy Tá»ch Nhan lên Äi vá» phía phòng á» cá»§a mình.
Tá»ch Nhan tá»±a vào trong lòng hắn, vẫn chá» khóc như trưá»c, thá»nh thoảng lặp lại câu há»i: “Chàng làm sao váºy?”
Vào phòng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äặt Tá»ch Nhan nằm trên giưá»ng nhưng nàng vẫn gắt gao nắm chặt quần áo cá»§a hắn như trưá»c.
Không phải nàng chưa từng khóc á» trưá»c mặt hắn, chá» là chưa bao giá» khóc nhiá»u như váºy, gần như là gào khóc lá»n tiếng.
“Nhan Nhan.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cá»§a nàng, “Nhìn ta Äi, ta tá»t lắm, ta không có chuyá»n gì cả. Nhan Nhan?”
Trong lúc mÆ¡ mÆ¡ há» há», Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng nghe ÄÆ°á»£c những lá»i hắn nói, má» to Äôi mắt tràn Äầy hÆ¡i nưá»c nhìn hắn, má» lần nữa vùi vào trong lòng hắn: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng không có viá»c gì --”
“Không có viá»c gì.” Hắn ôm lấy nàng, má»t tay nhẹ nhàng vá» lưng cá»§a nàng, ká» sát vào bên tai nàng, “Äừng khóc, nói cho ta biết làm sao váºy?”
Tá»ch Nhan cắn rÄng nức ná» khóc, cuá»i cùng cÅ©ng nói không ra lá»i, chá» vươn tay ra ôm lấy hắn, không ngừng rÆ¡i lá».
-------------------------------------
Chạng vạng tá»i, có hòa thượng trong chùa Äến gõ cá»a: “Thất gia, Tháºp Nhất gia phân phó bần tÄng ÄÆ°a Äá» Än chay Äến Äây.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn Tá»ch Nhan Äang nằm trong lòng mình khóc thút thít, vừa muá»n Äứng dáºy, lại bá» nàng túm chặt: “Không cho phép Äi......”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau Äi những giá»t nưá»c mắt trên mặt nàng, quay Äầu vá» phía cá»a nói: “Äặt á» nÆ¡i Äó cÅ©ng ÄÆ°á»£c.”
Ngưá»i vừa tá»i lên tiếng Äáp ứng, mang Äá» Än Äặt xuá»ng liá»n rá»i Äi .
Lúc này hắn má»i xoay ngưá»i nhìn vá» phía Tá»ch Nhan. Nàng khóc Äến mức hai mắt sưng Äá» cả lên, sắc mặt tái nhợt, bá»i vì vẫn chưa ngừng khóc thút thít, Äôi môi Äá» má»ng cÅ©ng run nhè nhẹ .
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi vươn tay ra, dùng ngón cái Äè lại môi cá»§a nàng, Tá»ch Nhan lại thuáºn thế Äem tay ngón tay hắn ngáºm vào trong miá»ng, sau Äó cắn xuá»ng tháºt mạnh.
Nàng dưá»ng như dùng hết khí lá»±c toàn thân, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äau Äến nhíu chặt mi, nhưng cÅ©ng tùy ý nàng.
Há»i lâu sau, ngón tay hắn bá» nàng cắn cÆ¡ há» mất hết tri giác, Tá»ch Nhan má»i há miá»ng ra, không khóc thút thít nữa, chá» má» to Äôi mắt Äá» bừng nhìn hắn: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©......”
“Ừ?” Hắn lên tiếng.
“Chàng làm sao váºy? Chàng vì sao không trá» vá» phá»§, vì sao muá»n lên trên núi này, vì sao bá» lại má»t mình ta, vì sao muá»n ta gặp lại hắn --”
Nói xong, dưá»ng như nàng khắc chế không ÄÆ°á»£c sắp sá»a rÆ¡i lá», Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thấy thế, láºp tức nghiêng ngưá»i hôn môi nàng, ká»p thá»i ngÄn cản nàng lại khóc má»t lần nữa.
Nhìn bá» dáng cá»§a nàng như váºy, mặc dù hắn Äoán không ra tiá»n cÄn háºu quả, nhưng hắn biết nhất Äá»nh có liên quan tá»i má»t ngưá»i. Ngưá»i Äó tháng trưá»c Äã Äến Bắc Mạc, từng lẻn vào phòng cá»§a nàng, Äang âm thầm bảo vá» nàng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá»n cÅ©ng biết hắn sá»m hay muá»n cÅ©ng sẽ xuất hiá»n trưá»c mặt Tá»ch Nhan, chá» là không ngá» ÄÆ°á»£c Tá»ch Nhan sẽ có phản ứng mạnh như thế.
Nưá»c mắt Tá»ch Nhan má»t lần nữa lại rÆ¡i xuá»ng, cuá»i cùng hắn cÅ©ng buông nàng ra: “Còn muá»n khóc nữa sao?”
Chương 145
Nưá»c mắt Tá»ch Nhan má»t lần nữa lại rÆ¡i xuá»ng, cuá»i cùng hắn cÅ©ng buông nàng ra: “Còn muá»n khóc nữa sao?”
Nàng lắc lắc Äầu, trầm mặc không nói, tiến sát vào trong ngá»±c hắn, tâm trạng Äang thắt chặt cÅ©ng dần dần thả lá»ng má»t chút, lắng nghe nhá»p tim mạnh mẽ cá»§a hắn, không muá»n nói chuyá»n, cÅ©ng không muá»n Äá»ng Äáºy.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không ép nàng, chá» lẳng lặng ôm lấy nàng như váºy, cÅ©ng không biết thá»i gian trôi qua bao lâu, sắc trá»i Äã dần tá»i, Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng ngừng khóc thút thít, nhưng vì khóc quá lâu nên sắc mặt có chút xanh xao.
Hắn dùng lòng bàn tay dán trên mặt cá»§a nàng như muá»n giúp nàng giảm bá»t những lo lắng Äè nặng trong lòng, suy nghÄ© Tá»ch Nhan lại quay trá» vá» tình cảnh xảy ra hôm nay á» sưá»n núi, trong lúc nhất thá»i, khắc chế không ÄÆ°á»£c bản thân, cÅ©ng không muá»n Äá» cáºp Äến Nam Cung Ngá»±, liá»n á»§y khuất bÄ©u môi: “Chàng không có á» Äó, ta bá» Lục ca cá»§a chàng bắt Äi thì làm sao bây giá»?”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phút chá»c ngưng trá»ng lại, màu Äen phá»§ kín Äôi mắt, trầm giá»ng nói: “Lão Lục?”
“Ừ.” Tá»ch Nhan dá»±a vào hắn, không nhìn thấy sắc mặt hắn, cÅ©ng không ý thức ngay cả bản thân mình cÅ©ng không biết Äang nói những gì, “Ngưá»i cá»§a hắn rất lợi hại, chặn ta lại giữa sưá»n núi, những ngưá»i khác Äá»u trúng Äá»c, ta không có biá»n pháp, lại sợ hãi --”
“Suỵt.” Hắn Äè lại môi cá»§a nàng, ngÄn chặn những lá»i nói lung tung lá»n xá»n nàng sắp sá»a phát ra, nhẹ nhàng hôn trên trán nàng, “Không có viá»c gì, không sao nữa rá»i.”
Tá»ch Nhan cÅ©ng cảm thấy không còn khí lá»±c nói thêm gì nữa, gáºt gáºt Äầu, liá»n nhắm hai mắt lại.
Cứ lẳng lặng ôm nhau như váºy má»t há»i lâu, hắn Äặt Tá»ch Nhan nằm trên giưá»ng, thấp giá»ng nói: “Nàng á» trong này nghá» ngÆ¡i má»t lát, ta Äi tìm chút thức Än Äến Äây, chá» ta.”
Tá»ch Nhan lên tiếng: “Chàng mau chút trá» vá».”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sá»a sang lại chÄn Äá»m cho nàng, sau Äó Äứng dáºy ra cá»a.
Nhưng hắn không Äi vế phía phòng bếp trong chùa, mà Äi vòng vo vá» phía phòng cá»§a Tháºp Nhất.
Vừa má»i Äến cá»a, bất giác nghe ÄÆ°á»£c bên trong vang lên giá»ng nói kinh ngạc cá»§a Tháºp Nhất: “Cá»u ca, huynh Äiên rá»i sao? Nếu chẳng may bá» Thất ca biết --”
“Äá» cho là bằng tài trí cá»§a Thất ca, huynh ấy sẽ không biết sao?” Thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh Thần lãnh Äạm,“Dù cho huynh ấy muá»n Äoạn tuyá»t tình nghÄ©a huynh Äá» vá»i ta cÅ©ng ÄÆ°á»£c nhưng ta sẽ không Äá» má»t nữ nhân há»a thá»§y á» bên cạnh huynh ấy.”
“Äá» sai lầm rá»i.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äẩy cá»a ra, vẻ mặt lạnh như bÄng, ánh mắt Äạm mạc xa cách nhìn Hoàng Phá»§ Thanh Thần, “Cho dù hôm nay nàng tháºt sá»± bá» lão Lục bắt Äi, cho dù tháºt sá»± xảy ra chuyá»n gì, ta cÅ©ng vÄ©nh viá» n sẽ không buông tay nàng. Mà Äá», ta vÄ©nh viá» n sẽ không tha thứ!”
Tháºp Nhất bá» dá»a Äứng báºt dáºy:“Thất ca, Cá»u ca huynh ấy vẫn chưa cấu kết vá»i Lục ca.”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lạnh lẽo chưa từng có từ trưá»c tá»i nay, Tháºp Nhất cảm thấy như mình Äang trong má»t cuá»c chiến Äáng sợ, vẻ mặt Hoàng Phá»§ Thanh Thần lạnh như bÄng ngá»i yên tại chá», Äá»i diá»n vá»i ánh mắt cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không có chút kiêng ká».
“Ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết hắn sẽ không cấu kết vá»i lão Lục, hắn chẳng qua chá» Äá»ng tay Äá»ng chân trên ngưá»i mưá»i hai ám vá» thôi. Bá»n há» vá»n là ngưá»i cá»§a Äá», ÄÆ°á»£c Äá» má»t tay Äá» bạt, tá»± nhiên sẽ nghe lá»nh cá»§a Äá», có phải hay không?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần hừ lạnh má»t tiếng, Äứng lên Äi ra ngoài, lúc Äi qua ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thoáng nhìn vào mắt cá»§a hắn.
“Äây là lần cuá»i cùng ta tha thứ cho Äá».”
Thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nghiêm nghá», từ phía sau truyá»n Äến, không giáºn mà uy, làm cho lòng ngưá»i có cảm giác kinh sợ. Bưá»c chân Hoàng Phá»§ Thanh Thần cháºm má»t chút, láºp tức lại trá» nên nhanh hÆ¡n, rá»i khá»i ngôi cá» tá»±.
Tháºp Nhất vẫn còn Äứng á» trong phòng, vừa kinh ngạc vừa Äau lòng, không biết Thất ca cùng Cá»u ca làm sao có thá» lại thành như váºy, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trưá»c mắt dần dần tá»t lên, hắn má»i dám má» miá»ng nói: “Thất ca, huynh Äừng trách Cá»u ca, mặc dù huynh ấy cá»±c Äoan má»t chút, nhưng cÅ©ng là vì tá»t cho huynh.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không lên tiếng Äáp trả, xoay ngưá»i Äóng cá»a lại, sau Äó trầm giá»ng nói: “Trong khoảng thá»i gian này, lão Tứ bên kia Äá» chú ý nhiá»u má»t chút, nếu hắn kiá»m chế không ÄÆ°á»£c, chá» sợ sẽ ra tay Äá»i phó chúng ta.”
Tháºp Nhất ÄÆ°Æ¡ng nhiên nhá» vá» nhá» Äến dạ yến tiá» n nÄm cÅ©, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã trá» thành ngưá»i ná»i báºt nhất Äêm Äó: “Lão Tứ sẽ thiếu kiên nhẫn như váºy sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i ra tiếng: “Lão Tứ quả tháºt là ngưá»i có tài, chá» tiếc, hắn rất thiếu kiên nhẫn. Lần trưá»c hắn Äã láºt Äá» ÄÆ°á»£c thái tá», tuy Äã làm ÄÆ°á»£c thiên y vô phùng, nhưng ngưá»i sáng suá»t Äá»u nhìn ra ÄÆ°á»£c là do hắn gây nên, phụ hoàng Äá»i vá»i hắn sao lại không có lòng nghi ngá»? Hắn hiá»n giá» càng nhúng càng sâu, sá»m hay muá»n cÅ©ng tá»± há»§y chính mình.”
Äá» cáºp Äến phụ hoàng, tâm thần Tháºp Nhất chấn Äá»ng mạnh, nhìn chÄm chú Äánh giá thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cuá»i cùng má» miá»ng thá» thÄm dò: “Thất ca, tá»i hôm Äó phụ hoàng nói gì vá»i huynh váºy?”
Từ Äêm Äó Äến hôm nay, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã trá» thành má»t ngừá»i khác không phải là Thất ca hắn từ biết. Tuy nói rằng Tháºp Nhất chưa bao nhìn thấy hắn như váºy, nhưng cÅ©ng cảm giác ÄÆ°á»£c hắn hình như là bá» Äiá»u gì Äó Äả kích, nếu không nhấy Äá»nh sẽ không thất thá» như thế, không báºn tâm Äến viá»c bản thân Äang tránh né Hoàng tá» mẫu, ngày hôm sau liá»n lên trên núi má»t mình.
Tuy nói hiá»n tại hắn dưá»ng như Äã khôi phục lại con ngưá»i trưá»c kia, má»t Thất ca thong dong, bình tÄ©nh, Äa mưu túc trí mà hắn Äã từng quen thuá»c, nhưng Tháºp Nhất vẫn không kiá»m chế ÄÆ°á»£c sá»± tò mò, Äêm hôm Äó Äến tá»t cùng Äã xảy ra chuyá»n gì.
Nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chung quy vẫn là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nghe hắn há»i xong chá» cưá»i nhẹ Äáp lá»i: “Tháºp Nhất, chuyá»n quá khứ, ta không muá»n nhắc lại nữa.”
Tháºp Nhất giáºt mình, láºp tức gáºt gáºt Äầu.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© xoay ngưá»i rá»i Äi, khi ra khá»i cá»a, ánh mắt liá»n không tá»± chá»§ ÄÆ°á»£c trá» nên ảm Äáºm, phảng phất như mây Äen tụ táºp Äêm hôm trưá»c nay Äã hóa thành bão táp mưa sa.
Äêm hôm Äó, hoàng Äế nói cho hắn vá» những con ngưá»i, những sá»± viá»c mà cả cuá»c Äá»i này hắn cÅ©ng không muá»n nhắc lại nữa.
Lấy má»t chút thức Än trá» lại phòng, Tá»ch Nhan lúc hắn Äi vẫn còn nằm bây giá» Äang ngá»i á» mép giưá»ng, bá» dáng dưá»ng như Äã ÄÆ°á»£c giải thoát khá»i ná»i lo lắng, khá» sá» lúc trưá»c.
Thấy hắn tiến vào, nàng có chút cáu giáºn nhìn hắn há»i: “Chàng Äi Äâu váºy?”
Trong lòng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© biết hôm nay cảm xúc cá»§a nàng nhất Äá»nh pháºp phá»ng vô chừng, bá»i váºy cÅ©ng không trả lá»i, chá» ÄÆ°a ra vài lý do rá»i ÄÆ°a tay kéo nàng Äứng dáºy: “Äến Än vài thứ trưá»c Äã.”
Tá»ch Nhan bình tÄ©nh Äi tá»i, nắm lấy vạt áo trưá»c ngá»±c hắn: “Vì sao mấy ngày nay chàng không trá» vá» phá»§? Vì sao không nói má»t tiếng lại bá» lên trên núi?”
“Nhan Nhan.” Hắn cầm lấy tay nàng, cưá»i khẽ, “Trưá»c tiên Än má»t chút Äi ÄÆ°á»£c không?”
“Không Än!” Tá»ch Nhan giÆ¡ tay Äánh hắn, “Chàng không nói, ta sẽ không Än, không cần chàng --”
Nghe ÄÆ°á»£c ba chữ cuá»i cùng kia, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không khá»i nheo mắt lại, á» táºn nÆ¡i sau thẳm trong Äôi mắt mà Tá»ch Nhan nhìn không thấy dần dần hiá»n lên má»t sá»± u ám.
Khóe miá»ng cá»±c kỳ má» má»t trá» xuá»ng, hắn tiến Äến bên tai Tá»ch Nhan, khẽ ngáºm lấy vành tai trắng má»n như ngá»c cá»§a nàng, thanh âm trầm thấp như rượu nguyên chất làm say lòng ngưá»i, nhưng cÅ©ng chất chứa sá»± nguy hiá»m: “Nàng nói lại lần nữa xem, cần hay không cần ta?”
Chương 146
Tá»ch Nhan vẫn chưa ý thức ÄÆ°á»£c câu nói vừa rá»i cá»§a mình Äã chạm Äến Äiá»u gì, nên vẫn không thuáºn theo hắn, vẫn Äeo bám muá»n hắn nói rõ nguyên nhân, cho Äến khi Äá»t nhiên Äôi môi bá» ngưá»i ta phá»§ kín, cảm giác lưỡi hắn Äang cá» gắng thâm nháºp vào miá»ng mình má»i giáºt mình hoảng há»t.
Nàng giãy dụa cá» thoát khá»i hắn nhưng Äã quá muá»n rá»i. Má»t tay hắn ôm lất thắt lưng cá»§a nàng, tay còn lại bắt lấy hai cá» tay cá»§a nàng, không cần tá»n nhiá»u sức liá»n Äẩy Tá»ch Nhan ngã xuá»ng giưá»ng, nằm Äè lên cÆ¡ thá» nàng.
Bá» hắn xâm nháºp vào khoang miá»ng, Tá»ch Nhan chá» có thá» bất lá»±c phát ra má»t ít thanh âm mÆ¡ há», hai chân Äạp lung tung, nhưng nhanh chóng bá» hắn ngÄn chặn lại.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy mình dưòng như sắp hít thá» không thông nữa, hắn Äá»t nhiên buông lá»ng nàng ra, má»t Äôi mắt Äen tuyá»n lóng lánh như thá»§y tinh, nhưng cÅ©ng thâm thúy sâu không thấy Äáy, ngữ khí ná»a cưỡng bức ná»a dụ dá»: “Nói, cần ta hay không?”
Tá»ch Nhan chưa bao giá» gặp qua vẻ mặt hắn như váºy, trong nhất thá»i chá» cảm thấy cảm xúc mênh mênh mông mông, cưá»i hét toáng lên: “Không cần --”
Khóe môi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© hÆ¡i nhếch lên, hÆ¡i thá» chứa Äá»±ng má»t tia nguy hiá»m: “Nói lại lần nữa xem, há»m?”
“Không --” Tá»ch Nhan vừa thá»t ra ÄÆ°á»£c má»t ná»a, Äá»t nhiên má» to Äôi mắt, hÆ¡i nâng lên ná»a ngưá»i lên liá»n thấy bàn tay hắn Äã nhanh chóng hành Äá»ng, chá» vài ba Äá»ng tác Äã sắp cá»i ra ngoại y cá»§a nàng, vừa Äá»ng má»t chút liá»n má» ÄÆ°á»£c trung y cá»§a nàng..
Tá»ch Nhan má»t lần nữa hét toáng lên: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, không cho phép chàng cá» Äá»ng, nếu chàng Äụng Äến nữa ta tháºt sá»± sẽ không cần chàng nữa!”
Miá»ng hắn bất giác tràn ra ý cưá»i mang theo má»t chút tà má», ngữ Äiá»u cÅ©ng ái muá»i vô cùng: “Nếu ta tháºt sá»± bất Äá»ng, nàng sẽ cần ta như thế nào Äây?”
Tá»ch Nhan dá» khóc dá» cưá»i, khuôn mặt trắng trẻo á»ng Äá», cảm giác ÄÆ°á»£c tay hắn dần dần Äi xuá»ng phía dưá»i tìm kiếm, lúc này nàng má»i cảm nháºn ÄÆ°á»£c hắn tháºt sá»± hành Äá»ng, vá»i vàng chá»u thua cầu xin tha thứ: “Không cần, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lạnh......”
Các cÄn phòng trong chùa tất nhiên là không thá» so vá»i Anh vương phá»§, không chá» nói ÄÆ¡n sÆ¡ thôi mà ngay cả cái bá»n nưá»c cÅ©ng không có. Da thá»t trắng như tuyết cá»§a Tá»ch Nhan lá» ra bên ngoài không khí lạnh như bÄng, quả tháºt là cá»±c kỳ lạnh lẽo.
Bàn tay cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn không chá»u ngừng lại Äá»ng tác Äang làm, cúi Äầu xuá»ng, vừa in lên Äôi môi cá»§a nàng những nụ hôn khẽ khàng vừa thì thào thá» lá»: “Hôm nay nàng không uá»ng thuá»c, nếu còn không nghe lá»i, sẽ tháºt sá»± bá» lạnh......”
Nói xong, Äá»ng tác trên tay hắn phút chá»c càng nhanh hÆ¡n, toàn thân Tá»ch Nhan cứng Äá», trong miá»ng bất giác phát ra những tiếng rên rá» vô cùng ái muá»i, vá»i cắn môi dưá»i cá»§a mình, cá» nén sá»± rung Äá»ng cá»§a thân thá» nhìn vá» phía hắn, vẻ mặt ai oán: “Chàng không sợ tá»n thương Äến Äứa bé sao?”
Hắn dưá»ng như khẽ giáºt mình, Äá»ng tác tiếp theo càng nhanh hÆ¡n, Tá»ch Nhan cÆ¡ há» không chá»u ná»i, khó khÄn lắm má»i thá»t ra ÄÆ°á»£c tên hắn trong những tiếng rên Äứt quãng: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©......”
Hắn cúi Äầu cưá»i, ká» sát á» bên tai nàng, trong thanh âm lá» ra sá»± mê hoặc, dụ dá»: “Ngoan, ta dạy cho nàng, sẽ không thương tá»n Äến Äứa bé ...... Hiá»n tại, còn không cần ta nữa không?”
Tá»ch Nhan cắn môi, hai gò má nàng nÆ¡i những ngón tay hắn chạm vào Äã phiếm há»ng, rầm rì má»t câu nhưng cÅ©ng không nói ÄÆ°á»£c thành lá»i.
Nhiá»t Äá» cÆ¡ thá» càng lúc càng cao, lúc nàng cÆ¡ há» khắc chế không ÄÆ°á»£c muá»n hét toáng lên, hắn Äá»t nhiên dừng Äá»ng tác, cúi Äầu khẽ cắn chiếc cằm nho nhá» cá»§a nàng, cưá»i khẽ ra tiếng: “Nói, cần ta hay không?”
Tá»ch Nhan cắn môi nhìn hắn, má»t chút á»§y khuất, má»t chút không cam lòng, nhưng Äôi mắt lại càng lúc càng linh há»at.
Cuá»i cùng, Äôi mắt Äen tuyá»n cá»§a nàng chợt lóe sáng mang theo ý cưá»i pha chút Äá»ng tình, sau Äó vừa cưá»i rá» lên vừa hét to: “Ta cần chàng -- ta cần chàng --”
Trên mặt hắn cÅ©ng tràn ra ý cưá»i rạng rỡ, vươn tay ra Äè xuá»ng Äôi môi cá»§a nàng, hÆ¡i trừng mắt nhìn, bỡn cợt nói: “Nhá» giá»ng má»t chút, Nhan Nhan, nÆ¡i này không phải vương phá»§, nàng lá»n tiếng như váºy, sẽ bá» Bá» Tát nghe ÄÆ°á»£c .”
Tá»ch Nhan vẫn khanh khách cưá»i như trưá»c, giá»ng như không chút nào kiêng kỵ, tháºm chí còn nghá»ch ngợm vươn Äầu lưỡi ra quấy rá»i từng ngón tay hắn.
Nhìn thấy ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, nàng nhẹ nhàng má» miá»ng, thanh âm má»m mại không thôi: “Nếu chàng sợ bá» Bá» Tát trách tá»i, thì Äừng tá»i trêu chá»c ta......”
“Ta thành tâm như váºy, Bá» Tát sẽ không trách tá»i Äâu.” Thanh âm cá»§a hắn dần thấp hÆ¡n, ngay tại thá»i Äiá»m hắn tiến vào nàng thân thá» cÅ©ng Äá»ng thá»i thành công ngÄn chặn tiếng thét chói tai cá»§a nàng.
Lưu luyến triá»n miên cả má»t Äêm, từ trưá»c Äến nay nàng chưa bao giá» thả lá»ng thá» xác và tinh thần như thế này, mà hắn lại hết sức ôn nhu, cho nàng tất cả sá»± yêu chiá»u cùng sá»§ng ái.
--------------------------------------------------------
Sáng sá»m ngày hôm sau, Tá»ch Nhan nằm vùi trong lòng hắn không muá»n thức dáºy.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không vá»i, tùy ý nàng nhắm mắt ngá»§ tiếp tục ngá»§ lại, má»t tay ôm lấy cÆ¡ thá» nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vá» vá» những sợi tóc rÅ© xuá»ng cá»§a nàng, nhìn dung nhan tinh thuần, Äá»ng lòng ngưá»i cá»§a nàng, Äôi mắt Äen như má»±c dần dần mất Äi ánh hào quang ngày xưa.
“Nhan Nhan.” Hắn khẽ gá»i nàng má»t tiếng.
“Ừ.” Tá»ch Nhan Äang ngá»§ mÆ¡ mÆ¡ há» há», Äôi mắt cÅ©ng không thèm má» ra, chui chui vào trong lòng hắn, tá»±a há» rất bất mãn vá» sá»± quấy rầy cá»§a hắn.
Tay hắn xuôi theo những sợi tóc Äen nhánh rÅ© xuá»ng cá»§a nàng, xuôi theo vành tai tinh tế nhá» nhắn cá»§a nàng, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cá»§a nàng, giá»ng như Äang vá» vá» nâng niu bảo váºt trân quý hiếm có trên thế gian, vô cùng cẩn tháºn: “Ta có lá»i muá»n nói vá»i nàng.”
Tá»ch Nhan bất mãn xoay ngưá»i, chá» lầu bầu má»t câu “Äừng phiá»n nữa”, liá»n tiếp tục ngá»§.
Hắn ngá»i dáºy, cứ như váºy lẳng lặng nhìn nàng, há»i lâu sau, cuá»i cùng cÅ©ng không nói gì thêm, tùy ý Äá» nàng tiếp tục ngá»§.
Mặt trá»i Äã lên cao, lúc Tá»ch Nhan tá»nh lại má»t lần nữa, trong phòng Äã không thấy thân ảnh Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äâu.
Nàng ngá»i dáºy, tấm chÄn nhất thá»i từ trên vai tuá»t xuá»ng, trên ngưá»i xuất hiá»n vô sá» dấu vết hoan ái Äêm qua.
Nhá» tá»i những hành vi lá»n máºt cá»§a mình Äêm qua giá»ng như ngưá»i bá» say rượu, Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c Äá» bừng mặt, ôm lấy chÄn, lại bất giác nhá» tá»i nguyên nhân khiến mình lá»n máºt như thế.
Trong lòng vẫn còn chất chứa quá nhiá»u tâm sá»± nặng ná» nên má»i có thá» mạc danh kỳ diá»u muá»n tìm kiếm trên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sá»± an á»§i như váºy.
Nhưng dù cho nàng chá»u Äá»±ng khá» sá» như thế nào chÄng nữa cÅ©ng nhất quyết không chá»u Äá»i mặt vá»i Nam Cung Ngá»±, chung quy không phải Nam Cung Ngá»± .
Rõ ràng không phải máu má»§ tình thâm, cÅ©ng không phải sá»m chiá»u á» chung, cÅ©ng chưa bao giá» quá thân máºt khÄng khít, nhưng có má»t ngày phải Äoạn tuyá»t vá»i má»t ngưá»i từng song hành vá»i mình trong quá khứ, thì ra là Äau như váºy.
Giá»ng như huyết nhục chia lìa, giá»ng như vÄ©nh viá» n mất Äi ngưá»i thân cáºn nhất.
Hôm qua, nàng không nói vá»i hắn câu nói kia, giá» phút này lại lặp Äi lặp lại trong lòng nàng --
Nam Cung Ngá»±, huynh làm sao có thá» chá» là sư huynh mà thôi!
Huynh cÅ©ng biết, huynh là ngưá»i thân nhất cá»§a ta trên Äá»i này !
Chương 147
Äợi cho Äến khi Tá»ch Nhan sá»a sang lại quần áo xong, rá»a mặt Äi ra khá»i phòng má»i ý thức ÄÆ°á»£c nÆ¡i này là LÄng Tiêu sÆ¡n, có hai ngưá»i nàng không thá» Äá»i mặt nhất -- Thái Háºu, Tá» Ngạn.
Theo bản nÄng, nàng liá»n bắt Äầu tìm kiếm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, há»i qua vài vá» hòa thượng, má»i từ trong những ngưá»i Äó biết ÄÆ°á»£c hắn Äã Äi Äến biá»t viá»n cá»§a Thái Háºu.
Nghe Äến Äó, Tá»ch Nhan chợt cảm thấy sợ run lên, bưá»c chân tìm kiếm hắn bá»ng dừng hẳn lại, sau Äó quay ngược lại Äi vá» phía cá»a chùa.
Trá»i Äang rét Äáºm, cả ngá»n núi Äã bá» tuyết trắng xóa bao phá»§, chá» có má»t chá» hiá»n ra má»t màu xanh, nhưng cÅ©ng không phải là xanh biếc.
Thế nhưng Äiá»u này lại làm cho ngưá»i ta cảm thấy tiêu Äiá»u.
Tá»ch Nhan liá»n tìm má»t chá» sạch sẽ trưá»c cá»ng chùa ngá»i xuá»ng, vừa ngắm nhìn cảnh sắc núi tuyết trưá»c mắt, vừa chá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äến tìm mình Äá» cùng nhau xuá»ng núi.
Không bao lâu sau, mặt trá»i dần dần lên cao á» phía Äông, chiếu rá»i má»t vùng tuyết trắng, ánh sáng phản chiếu tạo nên sắc thái rá»±c rỡ quang mang.
Nhưng Tá»ch Nhan chá» cảm thấy chói mắt, vá»i giÆ¡ tay che mắt lại, nhưng xuyên qua khe há» cá»§a bàn tay cảm thấy ÄÆ°á»£c má»t bóng ngưá»i xuất hiá»n trong tầm mắt mình.
Nàng không nhìn rõ bá» dáng cá»§a hắn lắm, nhưng biết ÄÆ°á»£c hắn Äi rất cháºm rãi, bưá»c chân thong thả mà nặng ná».
Tâm Tá»ch Nhan cÅ©ng theo bưá»c chân hắn dần dần trá» nên nặng ná», khi hắn Äến gần, nàng chá» cảm thấy thá»i gian dưá»ng như Äã trôi qua nhiá»u ngàn nÄm rá»i.
Nàng không ngừng nâng Äầu lên theo từng bưá»c chân hắn Äến gần, giá» phút này Äôi mắt bất giác Äau nhức không thôi, không biết là do ánh sánh chiếu vào mắy hay bá» bụi bay vào mắt.
Nàng giá»ng như không biết hắn, bá»i vì nàng tháºt sá»± chưa từng gặp qua bá» dáng ngưá»i nào như váºy; Nhưng rõ ràng lại có cảm giác quen thuá»c như váºy, quen thuá»c nhưng bất quá --
“Tá» Ngạn.” Nàng run giá»ng gá»i hắn má»t tiếng, cháºm rãi Äứng dáºy, vươn tay ra, muá»n chạm Äến sưá»n mặt bên trái cá»§a hắn, má»t váºt lạnh lẽo nằm trên Äó.
Tá» Ngạn không cưá»i, khuôn mặt không chút biá»u tình mà Tá»ch Nhan chưa bao giá» gặp qua, chá» chÄm chú nhìn nàng.
Mắt phải nhìn nàng, mắt trái xuyên qua chiếc mặt nạ trên mặt, cÅ©ng nhìn nàng.
Tay Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng chạm vào ÄÆ°á»£c chiếc mặt nạ kia, chá» má»t thoáng nàng cảm thấy má»t xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay truyá»n vào Äến táºn Äáy lòng.
“Tá» Ngạn, tại sao có thá» thành ra như váºy --” Thanh âm cùa nàng cá» tá» ra vui vẻ, nhưng không che dấu ÄÆ°á»£c ná»i lo sợ không yên cùng sợ hãi, “Tại sao lại có thá» như váºy --”
Khuôn mặt Tá» Ngạn vẫn không có chút biá»u cảm nào như trưá»c, tháºm chí vẻ mặt, sóng mắt, hết thảy Äá»u không há» Äá»ng Äáºy.
Tá»ch Nhan cảm thấy sợ hãi. Äây không phải là Tá» Ngạn, không phải là má»t Tá» Ngạn ÄÆ¡n thuần thiá»n lương, má»i tình cảm, suy nghÄ© Äá»u biá»u hiá»n ra mặt.
Äúng lúc này, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äi ra từ cá»ng chùa, nhìn thấy tình hình trưá»c mắt, ánh mắt trá» nên buá»n bã.
Ánh mắt Tá» Ngạn cuá»i cùng cÅ©ng chuyá»n Äá»ng, nhìn vá» phía sau nàng, nÆ¡i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang Äứng.
Tá»ch Nhan theo ánh mắt hắn xoay ngưá»i nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© có chút ảm Äạm, Äầu tiên là ngẩn ra, sau khi quay Äầu lại liá»n vá»i muá»n tháo chiếc mặt nạ trên mặt Tá» Ngạn xuá»ng --
“Äừng.” Tá» Ngạn vá»i giữ chặt tay nàng, thanh âm khàn khàn nàng chưa bao giá» nghe thấy qua, thấp Äến không thá» thấp hÆ¡n, “Sẽ dá»a Äến nàng.”
Cuá»i cùng hắn cÅ©ng chá»u má» miá»ng, nhưng chá» làm cho Tá»ch Nhan không kiá»m chế ÄÆ°á»£c muá»n báºt khóc.
“Ta không sợ.” Nàng nhìn hắn, thấp giá»ng nói, “Huynh Äã quên từ nhá» lá gan cá»§a ta Äã rất lá»n hay sao?”
Khóe miá»ng Tá» Ngạn hÆ¡i nhếch lên, trên mặt cuá»i cùng cÅ©ng tràn ra ý cưá»i má»a mai lần Äầu tiên nàng nhìn thấy: “Nhưng Nhan Nhan, ta không muá»n bá» nàng nhìn thấy.”
Rõ ràng là Äang cưá»i, nhưng sao lại làm cho ngưá»i ta cảm thấy Äau như váºy, thảm Äạm như váºy.
Tá»ch Nhan nói không ra lá»i, cùng hắn nhìn nhau há»i lâu, cuá»i cùng cháºm rãi thu tay lại.
“Ta nghe nói,” Thanh âm hắn cuá»i cùng cÅ©ng có má»t chút ấm áp, “Nghe nói nàng Äang có thai, chúc mừng nàng. Lão Thất, cÅ©ng chúc mừng ngươi.” Dứt lá»i, hắn nhìn nhìn bụng Tá»ch Nhan,“Có Äã hÆ¡n hai tháng rá»i sao?”
Cả ngưá»i Tá»ch Nhan cứng Äá». HÆ¡n hai tháng trưá»c là thá»i Äiá»m nàng Äá»ng ý gả cho Tá» Ngạn, chá» là khi Äó, nàng cÄn bản không biết trong bụng mình sẽ có Äứa bé này.
Thân mình cứng ngắt bá» ngưá»i ôm vào trong lòng, thì ra là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bưá»c tá»i, dùng áo khoác trên ngưá»i mình bảo vá» nàng, sau Äó nhìn Tá» Ngạn, má»m cưá»i: “Äa tạ Tháºp Lục thúc. Tháºp Lục thúc Äến tìm Hoàng tá» mẫu sao? Lão nhân gia vừa má»i dùng bữa sáng, hiá»n giá» Äang rảnh rá»i, Tháºp Lục thúc Äến vừa Äúng lúc.”
Tá» Ngạn gáºt gáºt Äầu, cuá»i cùng cÅ©ng không liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan lấy má»t cái, nghiêng ngưá»i Äi thẳng vào chùa.
“Äi trá» vá» thôi!” Nhìn thấy Tá»ch Nhan vẫn thất thần như cÅ©, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy chóp mÅ©i cá»§a nàng.
Lúc này Tá»ch Nhan bá»ng nhiên hoàn há»n lại, Äẩy mạnh hắn ra: “Ta có lá»i muá»n nói cùng Tá» Ngạn, chàng chá» ta má»t lát.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá» nàng Äẩy ra như váºy, nhìn thấy nàng vá»i vá»i vàng vàng chạy vào bên trong Äuá»i theo, khóe miá»ng hÆ¡i trầm xuá»ng, ÄÆ°á»ng cong trên khuôn mặt trá» nên Äông cứng lại.
“Tá» Ngạn!” Tá»ch Nhan rá»t cuá»c cÅ©ng Äuá»i ká»p Tá» Ngạn, hắn Äang Äứng xuất thần bên cạnh bá» ao phía sau viá»n.
Bá»ng nhiên nghe ÄÆ°á»£c tiếng gá»i, lúc vừa quay Äầu nhìn thấy Tá»ch Nhan, Äôi mắt tưá»ng chừng như khô cạn nưá»c mắt bá»ng cảm thấy Äau xót, nưá»c mắt từng giá»t từng giá»t cứ thế rÆ¡i xuá»ng
Tá»ch Nhan dừng lại cách hắn vài bưá»c, không dám bưá»c Äến gần
Tá» Ngạn xoay ngưá»i, ÄÆ°a lưng vá» phía nàng: “Nhan Nhan, còn có chuyá»n gì sao?”
“Tá» Ngạn......” Tá»ch Nhan bắt buá»c mình xem như không thấy chuyá»n vừa xảy ra, thấp giá»ng nói, “Tá» Ngạn, ta Äến nói cho huynh biết, huynh Äừng quá tin tưá»ng Thái Háºu, bà ta không phải thiá»t tình Äá»i tá»t vá»i huynh......”
Sau má»t lúc lâu, nàng má»i nghe ÄÆ°á»£c Tá» Ngạn cưá»i khẽ má»t tiếng: “Ta biết...... Nhưng trên Äá»i này còn có ai thiá»t tình Äá»i Äãi tá»t vá»i ta Äâu? Ít nhất, mẫu háºu Än chay niá»m pháºn, giả vá» Äá»i tá»t vá»i ta, cho dù chá» là giả vá» hao tâm tá»n sức, Äá»i vá»i ta mà nói, như váºy cÅ©ng Äã Äá»§ rá»i. Trên Äá»i này sẽ không có ngưá»i thứ hai nguyá»n ý giả vá» Äá»i xá» tá»t vá»i ta dù chá» má»t chút thôi.”
“Nhan Nhan, nàng cùng hắn trá» vá» Äi, vá» sau Äừng lên trên núi nữa. NÆ¡i này tháºt ra rất lạnh lẽo, nàng sẽ không thích Äâu.”
Dứt lá»i, Tá» Ngạn không dừng lại nữa, Äi nhanh vá» phía biá»t viá»n cá»§a Thái Háºu, Äá» lại má»t mình Tá»ch Nhan Äứng á» nÆ¡i Äó, nghÄ© Äến lá»i nói cá»§a hắn, tháºt lâu vẫn chưa há»i phục tinh thần.
“Nhưng trên Äá»i này còn có ai thiá»t tình Äá»i Äãi tá»t vá»i ta Äâu?”
Ngữ Äiá»u cá»§a hắn vẫn bình thản, cuá»i cùng, lại trá» thành ná»i Äau lá»n nhất trong lòng Tá»ch Nhan.
Chương 148
Trên ÄÆ°á»ng trá» vá» Anh vương phá»§, bên trong xe ngá»±a ấm áp, Tá»ch Nhan nằm trên tấm thảm nhung tháºt dày, từ Äầu tá»i cuá»i không nói ÄÆ°á»£c má»t lá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i á» phía Äá»i diá»n, ngẫu nhiên lại ngẩng Äầu nhìn nàng Äang nhắm chặt hai mắt, còn lại Äa sá» thá»i gian cÅ©ng chá» nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả Äến khi trá» lại Anh vương phá»§, hai ngưá»i không ai nói vá»i ai câu nào.
Trưá»c khi xuá»ng xe ngá»±a, Tá»ch Nhan vén tấm chÄn má»ng Äắp trên ngưá»i mình ra, Ngân Châm Äợi á» cá»a tiến lên phá»§ thêm áo choàng ÄÆ°á»£c chuẩn bá» sẵn cho nàng.
Lúc này Tá»ch Nhan má»i nhìn Äến Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng Äứng chá» trưá»c cá»a phá»§, thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ trên xe ngá»±a bưá»c xuá»ng, nàng ta liá»n cưá»i bưá»c lên Äón mừng, tiếp nháºn áo khoác từ trong tay tỳ nữ, tá»± mình khoác lên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© : “Thất gia Äã trá» vá» rá»i.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ: “Äã nhiá»u ngày ta không á» trong phá»§, vất vả cho nàng rá»i?”
Lâm Lạc Tuyết hÆ¡i cúi Äầu, cưá»i cưá»i: “Thiếp thân phải làm như thế, cÅ©ng không thấy vất vả.”
Phía bên này, Tá»ch Nhan cầm lấy phích nưá»c nóng Ngân Châm ÄÆ°a cho, nắm trong lòng bàn tay, không quay Äầu nhìn lại, tiêu sái bưá»c vào vương phá»§.
Äêm hôm Äó, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không quay lại Hi Vi viên. Mãi cho Äến gần giá» tý, Ngân Châm má»i nhá» Äến nhắc nhá» Tá»ch Nhan viá»c uá»ng thuá»c, trong nhất thá»i bá»ng nhiên nháºn ra có chá» kỳ quái --
Sau khi Tá»ch Nhan há»i phá»§ liá»n không nói má»t câu, mà Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thấy tình hình nàng như thế cÅ©ng không tá» thái Äá» gì, dưá»ng như ngay cả Thôi Thiá»n Duyên cÅ©ng quên nhắc nhá» Tá»ch Nhan uá»ng thuá»c.
Tất cả tất cả Äá»u có vẻ quá mức bất thưá»ng.
Vì thế thừa dá»p Tá»ch Nhan uá»ng thuá»c, Ngân Châm nhá»n không ÄÆ°á»£c thá» thÄm dò: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i cùng Thất gia...... Giáºn dá»i sao?”
“Không có.” Tá»ch Nhan Nhanh chóng lên tiếng, buông chén xuá»ng, liếc mắt nhìn bên trong há»p thuá»c má»t cái, thấy chá» còn má»t viên thuá»c, Äá»t nhiên cảm thấy nao nao trong lòng.
Nhá» tá»i lúc trưá»c, thân thá» tháºt sá»± gặp phải chuyá»n trưá»c nay chưa từng xảy ra, sau khi uá»ng thuá»c quả tháºt tình hình Äã chuyá»n biến tá»t hÆ¡n rất nhiá»u, gần Äây cÅ©ng không còn xuất hiá»n tình trạng thân mình hư nhuyá» n nữa, nghÄ© lại, chắc là có thá» không cần uá»ng thuá»c này nữa.
Nhắc tá»i thuá»c, nàng lại không thá» không nhá» tá»i khuôn mặt cá»§a Tá» Ngạn. Tâm trạng Tá»ch Nhan càng nặng ná» hÆ¡n.
Hắn má»i mưá»i chín tuá»i, Äang á» giai Äoạn Äẹp nhất cá»§a Äá»i ngưá»i, nếu không phải bá»i vì nàng, hắn có thá» vẫn là thiếu niên thuần lương như lúc trưá»c, mặc dù cô Äá»c, mặc dù lạnh lẽo, nhưng nhất quyết không có bá» dáng như hiá»n nay.
Hết thảy Äá»u là vì nàng.
Tá»ch Nhan thá»ng khá» nhắm hai mắt lại, khó có thá» ngÄn cản ná»i tâm Äau Äá»n, giằng xé từng cÆ¡n.
Ngân Châm nghÄ© là nàng Äã muá»n ngá»§ nên Äá» lại nến trên bàn, vừa muá»n Äi ra khá»i cá»a, bá»ng nhiên nghe ÄÆ°á»£c thanh âm Tá»ch Nhan: “Ngân Châm, tắt nến Äi.”
Ngân Châm ngẩn ra: “Sưá»n Vương phi, không phải ngưá»i phân phó má»i Äêm Äá»u phải Äá» nến sáng......”
“Không cần.” Tá»ch Nhan nằm nghiêng ngưá»i, lẩm bẩm nói ,“Vá» sau cÅ©ng không cần.”
Tá» Ngạn vì nàng mà phải chá»u Äá»±ng sá»± thá»ng khá» như váºy, còn nàng lại dá»±a vào cái gì mà hưá»ng thụ sá»± an bình Äây?
Tá» Ngạn vì nàng mà phải trải qua sá»± Äau khá», nàng cÅ©ng sẽ khiến cho mình phải chá»u Äá»±ng như thế.
Nàng sẽ theo hắn, cùng nhau chìm trong Äêm tá»i.
Trong viá»n, trên má»t tàng cây xum xuê có bóng ngưá»i, từ nãy giá» Nam Cung Ngá»± vẫn nằm trên nhánh cây nhìn vá» cÄn phòng kia, ngay sau Äó, hắn nhìn thấy thá» nữ hầu hạ bên cạnh lầu bầu Äi ra, cÄn phòng chìm vào trong bóng tá»i, cô Äá»c trong Äêm tá»i yên ắng.
Dừng má»t lát, hắn dưá»ng như hiá»u ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, cháºm rãi nằm trá» lại nhánh cây cứng rắn lạnh lẽo kia, không bao lâu sau, từ trong ngưá»i lấy ra má»t cây tiêu nhá», ÄÆ°a tá»i bên môi, cháºm rãi thá»i lên.
Tiếng tiêu vá»n du dương, má»m mại dá» nghe, giá» phút này lại trầm thấp, trúc trắc, sâu kín trong Äêm tá»i yên tÄ©nh truyá»n Äi tháºt xa.
Trong phòng, trong bóng tá»i Tá»ch Nhan không thá» kiá»m chế ÄÆ°á»£c rÆ¡i lá», bá»ng nhiên nghe ÄÆ°á»£c tiếng sáo bên tai, phút chá»c báºt ngá»i dáºy.
Chá» trong chá»p mắt, nàng liá»n nghÄ© ngay Äến Nam Cung Ngá»±.
Hôm qua, lúc nàng dùng hết toàn bá» khí lá»±c thoát khá»i hắn, hắn chá» nói má»t câu: “Mặc ká» ta là Nam Cung Ngá»± hay là Má»c Cao Phi, từ nay vá» sau, bất kỳ lúc nào chá» cần muá»i cần, ta nhất Äá»nh sẽ á» bên cạnh muá»i.”
Giá» này khắc này, hắn Äang á» bên ngoài sao?
----------------------------------------
Mà giá» này khắc này, trong Äêm khuya thanh vắng như váºy, trên ÄÆ°á»ng lá»n trong kinh thành xuất hiá»n má»t tuấn mã Äang phi nưá»c Äại.
Xuyên qua ÄÆ°á»ng lá»n, sau Äó Äi vào má»t ngõ nhá», cuá»i cùng ngừng lại trưá»c quán rượu cá»§a Mẫu ÄÆ¡n. Tháºp Nhất xoay ngưá»i xuá»ng ngá»±a, không Äá» ý cả ngưá»i phá»§ Äầy tuyết liá»n vá»t vào trong quán.
Mẫu ÄÆ¡n vừa thấy hắn Äến, nhất thá»i nhẹ nhàng thá» ra, nàng ngầm làm ám hiá»u cho hắn nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang ngá»i má»t mình á» má»t góc sáng sá»§a, vừa uá»ng rượu vừa thưá»ng tuyết.
Tháºp Nhất Äi nhanh vá» phía trưá»c, nhìn qua cá»a sá», sau Äó quay Äầu nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Thất ca, Äã trá» thế này, huynh còn á» nÆ¡i này làm gì váºy?”
Cảnh tuyết Trưá»c mắt phút chá»c biến mất, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không Äá» ý Äến, cúi Äầu tiếp tục uá»ng rượu.
Tháºp Nhất nhìn thấy vẻ mặt run rẩy vì lạnh vá»§a Mẫu ÄÆ¡n, có chút nóng nảy: “Thất ca, huynh muá»n uá»ng rượu Äá» sẽ Äi cùng huynh Äến chá» khác uá»ng, bây giá» nên Äá» cho Mẫu ÄÆ¡n nghá» ngÆ¡i Äi?”
Lúc này Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn vá» phía Mẫu ÄÆ¡n, má»m cưá»i, Äứng dáºy nói lá»i cảm Æ¡n vá»i Mẫu ÄÆ¡n, lấy áo khoác liá»n Äi ra ngoài cá»a. Tháºp Nhất thấy thế, vá»i vàng nói Äôi ba câu vá»i Mẫu ÄÆ¡n sau Äó vá»i vàng Äuá»i theo.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không cưỡi ngá»±a, Tháºp Nhất liá»n dắt ngá»±a Äi bên cạnh hắn, hai nam tá» Äá»u tuấn tú nho nhã cùng nhau Äi dưá»i trá»i Äầy gió tuyết.
“Nàng Äã gặp Tháºp Lục thúc.” Há»i lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i chá»u má» miá»ng, ngữ khí lãnh Äạm.
“A?” Tháºp Nhất run lên, láºp tức bình tÄ©nh lại ngay, “Thất tẩu? Tẩu ấy giáºn dá»i huynh sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lắc lắc Äầu: “Không có làm loạn, tháºm chí im lặng khác hẳn vá»i ngày thưá»ng.”
“Trong lòng tẩu ấy tất nhiên vẫn trách huynh.” Tháºp Nhất âm thầm thá» dài, ná»a là vì Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ná»a là vì Äã tá»n công sức cả ná»a ngày Äi phá»ng Äoán. Hắn nên sá»m nghÄ© Äến Äiá»u duy nhất có thá» làm cho thái Äá» Thất ca hắn khác thưá»ng như váºy, ngoại trừ Tá»ch Nhan thì không còn ai cả.
Dừng má»t chút, Tháºp Nhất lại nói: “Thất ca, lúc trưá»c huynh Äã từng nói sẽ cùng vá»i Thất tẩu Äi nÆ¡i khác qua Äêm trừ tá»ch, hiá»n tại tính thế nào?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi nâng tay lên thá»§ hứng má»t bông tuyết trong lòng bàn tay, nhìn bông tuyết trắng lạnh lẽo dần dần hóa thành má»t Äá»m nưá»c nhá», cưá»i khẽ má»t tiếng, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không có dá»± Äá»nh gì cả. Ta cho nàng thá»i gian, xem nàng muá»n dùng thá»i gian bao lâu má»i có thá» quên Äi sư huynh và Tá» Ngạn cá»§a nàng, má»i nhá» tá»i trên Äá»i này còn có má»t ngưá»i tên Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.”
Tháºp Nhất giáºt mình quay Äầu lại nhìn mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, sau má»t lúc lâu, cuá»i cùng má»i gáºt gáºt Äầu dù ná»a hiá»u ná»a không.
Chương 149
Trong Äêm tá»i, trầm tiếng sáo má»t lần lại má»t lần vang lên. Tiếng sáo như xua Äi má»i ná»i phiá»n muá»n trong lòng ngưá»i, trong bóng Äêm yên tÄ©nh, Tá»ch Nhan nằm lắng nghe tiếng sáo, trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Chính là Äau. Äau lòng và Äau Äầu.
Nàng không phải má»t kẻ tiêu sái, cho tá»i bây giá» cÅ©ng không phải.
CÅ©ng như Äá»i vá»i chuyá»n cá»§a LÄng Chiếu, nàng Äá» á» trong lòng nhiá»u nÄm như váºy, tùy ý ngưá»i trong thiên hạ mắng mình là má»t kẻ há»a thá»§y cÅ©ng không biá»n giải ná»a câu. Không phải vì tha thứ mà chính là háºn, háºn Äến táºn xương táºn tim nên nàng không muá»n Äi biá»n giải vá»i bất kỳ ai, nàng thà Äá» cho ná»i háºn này càng thêm khắc sâu, háºn càng thêm háºn.
Háºn cho Äến khi tâm như tro tàn.
Nhưng ngưá»i Äang á» bên ngòai kia lại không giá»ng như váºy. Trong lòng nàng hiá»u rất rõ.
Hắn bất quá chá» lừa nàng, dùng má»t thân pháºn giả lừa gạt nàng thôi, nhưng nếu chưa từng bá» tá»n thương thì không biết ÄÆ°á»£c tá»n thương là như thế nào.
Nhưng dù sao thì cÅ©ng là cá» tình, nàng háºn ai lừa gạt mình.
Tâm Tá»ch Nhan giá»ng như bá» tiếng sáo này thu hút, luẩn quẩn quanh nàng, làm cho nàng cảm thấy có má»t chút tức giáºn.
Suá»t má»t Äêm, nàng phải chá»u Äá»±ng loại tra tấn này, không thá» nào chợp mắt ÄÆ°á»£c.
Trá»i vừa sáng, tiếng sáo bên ngoài cuá»i cùng má»i dần dần nhá» hÆ¡n, sau Äó biến mất không còn nghe thấy nữa.
Trong lòng Tá»ch Nhan giá»ng như ÄÆ°á»£c thả lá»ng, sau Äó, lại không biết vì sao dưá»ng như càng thêm nặng ná». Nàng hít sâu má»t hÆ¡i, láºp tức bưá»c xuá»ng giưá»ng, chạy Äến bên cá»a sá», má» cá»a sá» ra, nhìn tuyết trắng tràn ngáºp khu vưá»n.
Tuyết rÆ¡i suá»t cả Äêm. Nếu Nam Cung Ngá»± á» bên ngoài thá»i tiêu cả má»t Äêm, váºy hắn tránh gió tuyết á» chá» nào?
Trong nháy mắt, trong lá»ng ngá»±c nàng không biết khí lá»±c từ Äâu tích tụ lại, hưá»ng vá» khu vưá»n hô to má»t tiếng: “Nam Cung Ngá»±!”
Äứng trên nhánh cây to, khóe miá»ng nam tá» cháºm rãi gợi lên má»t nụ cưá»i nhợt nhạt, chá» khẽ nhếch khóe môi, nhìn ná»a thân ngưá»i Tá»ch Nhan Äang nhoài ra ra cá»a sá» tìm kiếm, Äôi mắt lóe sáng.
Tá»ch Nhan còn chưa ká»p nháºn ra trong viá»n có Äá»ng tÄ©nh gì, lại kinh Äá»ng Ngân Châm trưá»c, cô ta vá»i vàng vào chạy Äến phòng nàng, vừa nhìn thấy Tá»ch Nhan Äi chân trần Äứng bên cá»a sá», nhất thá»i kinh hãi, vá»i lấy áo choàng phá»§ lên trên ngưá»i Tá»ch Nhan: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i Äứng á» chá» này làm gì, cẩn tháºn kẻo bá» cảm lạnh.”
Tá»ch Nhan bá» cô ta lôi kéo trá» lại giưá»ng, vùi ngưá»i trong á» chÄn ấm áp nhưng tâm nàng lại á» ngoài hoa viên, liá»n lấy cá» mình muá»n tiếp tục nghá» ngÆ¡i, Äuá»i Ngân Châm lui ra ngoài, sau Äó lẳng lặng chá» Äợi.
Nhưng, qua má»t há»i lâu sau vẫn không có Äá»ng tÄ©nh.
Äang lúc Tá»ch Nhan hoài nghi Nam Cung Ngá»± có phải Äã rá»i Äi hay không, Äá»t nhiên nghe ÄÆ°á»£c tiếng má» cá»a sá» rất nhá», ngay láºp tức nàng liá»n xông lên phía trưá»c má» cá»a sá» ra.
Ngoài cá»a sá», Nam Cung Ngá»± khoanh tay Äứng á» nÆ¡i Äó, sắc mặt bá» lạnh trá» nên xanh mét, Äôi môi tái lại, toàn thân bỠẩm ưá»t, rõ ràng là dấu vết do tuyết bá» tan ra.
Tá»ch Nhan nhìn hắn, hắn cÅ©ng nhìn nàng.
Cuá»i cùng, nàng báºt cưá»i, thế nhưng nưá»c mắt lại chảy xuá»ng.
“Nam Cung Ngá»±, uá»ng cho huynh tá»± xưng là thông minh cÆ¡ trí vô song, lại sao lại tá»± biến mình trá» nên cháºt váºt như váºy?”
Khẩu khí Äùa cợt giá»ng như trưá»c kia há» thưá»ng trêu chá»c nhau, làm cho Nam Cung Ngá»± giáºt mình, sau Äó, trên mặt hắn ná» nụ cưá»i không ká»m chế ÄÆ°á»£c: “Còn không phải bá»i vì ta gặp ÄÆ°á»£c má»t kẻ Äiêu ngoa thiên hạ vô song, cá» quái Äá»c nhất vô nhá» Hoa Tá»ch Nhan sao!”
Dứt lá»i, hắn vẫn như trưá»c, không chút e dè má» cá»a sá» nhảy vào phòng Tá»ch Nhan.
Trong lòng Tá»ch Nhan luôn cảm thấy bất an, vá»i giữ chặt hắn: “Sao huynh lại tá»± quyết Äá»nh nhảy vào Äây, mau ra ngoài Äi.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Từ trưá»c cÅ©ng là như váºy mà, có gì không á»n Äâu?”
Tá»ch Nhan chá» cảm thấy có gì Äó không ÄÆ°á»£c tá»± nhiên, nhưng mà nhìn toàn thân hắn bỠưá»t Äẫm, nên cÅ©ng không nói gì thêm: “Äá» ta cho ngưá»i mang má»t bá» quần áo sạch sẽ Äến cho huynh.”
“Không cần. Muá»i làm váºy, chẳng may tưá»ng công cá»§a muá»i biết ÄÆ°á»£c, chẳng phải là phiá»n toái thêm sao?”
Vừa dứt lá»i, bá»ng nhiên lại vang lên tiếng má» cá»a sá», trong lòng Tá»ch Nhan mạnh cả kinh, quay Äầu lại Äã thấy Nam Cung Ngá»± có chút bất Äắc dÄ© liếc nhìn nàng má»t cái, sau Äó tá»± mình Äứng dáºy Äi má» cá»a sá», không biết từ trong tay ngưá»i nào tiếp nháºn má»t bá» quần áo má»i, Äi Äến sau bình phong thay Äá»i y phục.
Trong nháy mắt, Tá»ch Nhan láºp tức nhá» Äến hắn chính là Dá»± thân vương Má»c Cao Phi cá»§a Äại Sá», không phải Nam Cung Ngá»±, Äợi hắn Äi ra, nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c cầm lấy tấm chÄn má»ng trên nhuyá» n Äiếm ném vá» phía hắn.
“Nhan Nhan.” Hắn không cần tá»n nhiá»u sức liá»n né tránh ÄÆ°á»£c tấm chÄn má»ng, bắt ÄÆ°á»£c cánh tay Tá»ch Nhan, vẻ mặt giáºn dữ nhìn nàng, “Ta là Nam Cung Ngá»±, ta chính là Nam Cung Ngá»±, ÄÆ°á»£c không?”
Tá»ch Nhan ngẩn ra, sau Äó hừ lạnh má»t tiếng, hung hÄng Äá hắn má»t cưá»c.
Hắn giả bá» Äau nhíu mày lại, rõ ràng nhuyá» n tháp ngay trưá»c mặt hắn, nhưng hắn vừa nhìn thấy nhuyá» n tháp kia, thân mình láºp tức cứng Äá», sau Äó xoay ngưá»i Äi vá» phía giưá»ng Tá»ch Nhan, nằm váºt xuá»ng giưá»ng.
Cuá»i cùng Tá»ch Nhan cÅ©ng hiá»u ÄÆ°á»£c cảm giác bất an trong lòng mình kia từ Äâu mà Äến. Lúc trưá»c, má»i khi Nam Cung Ngá»± không kiêng ná» gì ra vào phòng cá»§a nàng, nàng bình thản xem như không có gì; Nhưng từ khi nàng cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© viên phòng, Äây là lần Äầu tiên hắn theo thói quen trưá»c Äó vào trong phòng nàng.
Nàng vừa xấu há», lại vừa cảm thấy lo lắng, nghÄ© nghÄ© má»t chút rá»i ngá»i cách hắn xa xa .
Trong phòng nhất thá»i an tÄ©nh lại, Tá»ch Nhan ngá»i á» ghế, trầm mặc má»t lát, tâm trạng dần dần thoải mái má»t chút, ná»i lòng cÅ©ng không còn nặng ná» như trưá»c, giá»ng như hai ngá»n núi to bá» dỡ Äi má»t ngá»n, cả ngưá»i cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhá» tá»i Tá» Ngạn, nàng bất giác Äứng dáºy, Äi Äến bên cạnh Nam Cung Ngá»±, không chút khách khí lôi hắn dáºy: “Nam Cung Ngá»±, huynh giúp ta má»t chuyá»n Äi.”
Nam Cung Ngá»± nhìn nàng, khinh thưá»ng nói: “Vừa má»i nháºn lại sư huynh Äã nghÄ© Äến viá»c sai ta Äi làm viá»c?”
Tá»ch Nhan nhất thá»i cảm thấy tức giáºn: “Nam Cung Ngá»±, huynh nói Äi, vì sao dùng thân pháºn Nam Cung Ngá»± gạt ta lâu như váºy?”
Nam Cung Ngá»± láºp tức Äầu hàng nháºn thua: “Muá»i nói Äi, chuyá»n gì? Ta dù có lên núi Äao xuá»ng biá»n lá»a cÅ©ng không chá»i từ.”
Tá»ch Nhan lại trầm mặc xuá»ng, Äôi mắt cÅ©ng ảm Äạm không có ánh sáng, há»i lâu sau má»i nói: “Mặt Tá» Ngạn bá» thương, mặc ká» huynh dùng phương pháp gì cÅ©ng phải chữa lành cho hắn, ÄÆ°á»£c không?”
“Tháºp Lục Vương gia sao?” Nam Cung Ngá»± nhíu mày, “Sao muá»i không nói vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©? Hắn không giúp muá»i sao?”
Hô hấp Tá»ch Nhan chợt ngừng lại, cúi Äầu xuá»ng: “Nếu không phải bá»i vì ta và chàng, Tá» Ngạn cÅ©ng sẽ không biến thành bá» dáng như hiá»n nay, hÆ¡n nữa chàng cùng vá»i Tá» Ngạn luôn luôn có ngÄn cách...... Còn nữa, huynh ÄÆ°á»£c xưng là tiá»u y tiên, y thuáºt cá»§a chàng làm sao có thá» giá»i hÆ¡n huynh?”
“Muá»i biết hắn biết y thuáºt sao?” Trong mắt Nam Cung Ngá»± bá»ng nhiên chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan có chút không hiá»u: “Làm sao có thá» không biết chứ? Nhưng chàng lại không giá»ng huynh...... Rá»t cuá»c huynh giúp hay không giúp Äây?”
Nam Cung Ngá»± không khá»i cưá»i khẽ má»t tiếng: “ÄÆ°á»£c, ta Äá»ng ý vá»i muá»i.”
Chương 150
Sáng sá»m ngày ba mươi tháng chạp, Tá»ch Nhan từ trên giưá»ng tá»nh lại, khẽ nghiêng thân mình, nhìn ngoài ánh sáng chiếu vào qua khung cá»a sá», tim Äáºp mạnh và loạn nhá»p , trong lòng tá»± nhiên trá»ng rá»ng, giá»ng như mất Äi gì Äó.
Äêm qua ngá»§ cÅ©ng không an á»n, bá»i váºy Äôi mắt xuất hiá»n má»t vòng thâm Äen. Kỳ tháºt không phải chá» có Äêm qua, liên tiếp vài Äêm rá»i, nàng ngá»§ không ÄÆ°á»£c yên giấc.
Äã ba ngày nàng chưa gặp mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, không chá» không gặp mặt, tháºm chí ngay cả Äôi ba câu nói cá»§a hắn nàng cÅ©ng chưa nghe, Äến viá»c uá»ng thuá»c cá»§a nàng, từ hai ngày trưá»c thuá»c Äã dùng hết hắn cÅ©ng không cho ngưá»i mang Äến nữa.
Nhưng tháºt ra từ hai hai ngày trưá»c, nha hoàn trong tiá»n viá»n Äến Äây mang cho nàng câu Äá»i xuân cùng chữ phúc hắn tá»± tay viết, lúc ấy Tá»ch Nhan liá»n má» ra xem, chá» thấy hai câu Äá»i bình thưá»ng: “Lâu ngoại xuân âm cưu gá»i vÅ©, Äình tiá»n ngày ấm Äiá»p phiên phong”, trong lòng không biết vì sao có chút thất vá»ng.
Bá»ng dưng lúc ấy nàng như nghÄ© tá»i Äiá»u gì Äó bèn há»i nha hoàn mang chữ Äến: “Thất gia Äá»u viết câu Äá»i xuân cho má»i viá»n sao?”
“Bẩm sưá»n Vương phi, Thất gia dá»±a theo lá» thưá»ng, Äá»u viết câu Äá»i cho má»i viá»n. Chá» có câu Äá»i á» cá»ng vương phá»§ là do Hoàng thượng ban thưá»ng thôi.”
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c cảm thấy nao nao. Hắn có thá»i gian rãnh rá»i Äá» viết câu Äá»i xuân cho má»i tiá»u viá»n, cá» sao lại không có thá»i gian ghé Äến tiá»u viá»n cá»§a nàng? Tuy nói ngày từ LÄng Tiêu sÆ¡ trá» vá», nàng làm mặt lạnh vá»i hắn, nhưng cÅ©ng bá»i vì hắn cùng nàng làm cho Tá» Ngạn biến thành bá» dáng kia thôi. Huá»ng chi, nếu ngày Äó không phải hắn bày mưu, làm cho nàng mang thai Äứa bé trong bụng thì tình hình chắc chắn sẽ không như thế này.
Tuy nói như thế, nhưng dù sao nàng cÅ©ng Äã không muá»n so Äo những chuyá»n ngày xưa vá»i hắn nữa, giá» phút này nếu lại nhắc Äến chuyá»n Tá» Ngạn thì nàng có vẻ quá nhá» nhen, kiếm cá» gây sá»±.
Bá»i váºy mặc dù ngày Äó Tá»ch Nhan có náo loạn má»t chút, nhưng tháºt ra nàng cÅ©ng không giáºn gì hắn mấy.
Không nghÄ© tá»i ba ngày liá»n sau Äó, nàng không nhìn thấy thân ảnh hắn nữa.
Hôm nay là ngày cuá»i cùng cá»§a nÄm, theo lá» cÅ©, trong cung sẽ có, hÆ¡n nữa dạ yến tá»i nay là bữa tiá»c long trá»ng nhất trong nÄm. Giá» phút này Tá»ch Nhan Äang Äấu tranh vá»i bản thân nên Äi hay không, hoặc hắn có dá»± Äá»nh cho mình Äi hay không.
Äợi cho Äến chiá»u, cuá»i cùng tiá»n viá»n có ngưá»i Äến má»i nàng vào cung, nói là xe ngá»±a Äã chuẩn bá» xong Äang Äợi trưá»c cá»a phá»§.
Trong lòng Tá»ch Nhan không khá»i khó chá»u, nên nàng chá» Än mặc trang Äiá»m giản dá», sau khi thay Äá»i xiêm y liá»n Äi phía cá»a phá»§, thầm nghÄ© Äợi Äến khi gặp Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sẽ bắt hắn nói chuyá»n cho rõ ràng.
Không nghÄ© tá»i khi Äến trưá»c cá»a phá»§, chá» nhìn thấy má»t chiếc xe ngá»±a, nhất thá»i tâm Tá»ch Nhan nảy sinh nghi hoặc: “Thất gia Äâu?”
Ngưá»i gác cá»ng vá»i tiến lên nói: “Bẩm sưá»n Vương phi, lúc trưa Thất gia cùng Vương phi Äã vào cung, Äây là xe ngá»±a do Quý phi nương nương phái tá»i, Äón sưá»n Vương phi tiến cung .”
Tá»ch Nhan cảm thấy chán nản, ná»i ai oán cùng á»§y khuất chá»ng chất trong lòng mấy ngày nay rá»t cuá»c cÅ©ng tràn Äầy, nàng ném ấm lô Äang cầm trong tay, xoay ngưá»i Äi vào trong phá»§.
Hạ nhân xung quanh chưa bao giá» gặp qua tình cảnh như váºy, chá» má»t thoáng tất cả Äá»u ngây ngẩn cả ngưá»i, quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thôi Thiá»n Duyên vừa má»i từ bên ngoài trá» vá» nhìn thấy tình hình như thế, vá»i chạy Äến bên Tá»ch Nhan: “Xin sưá»n Vương phi bá»t giáºn, Thất gia an bài như váºy nhất Äá»nh Thất gia có dụng ý riêng. Sưá»n Vương phi có thá» giáºn dá»i Thất gia, nhưng sẽ Äặt mặt mÅ©i cá»§a Quý phi nương nương á» Äâu? Mặc dù tính tình Quý phi nương nương dá»u dàng trầm tÄ©nh, nhưng mà cÅ©ng là ngưá»i Hoàng thượng sá»§ng ái và tín nhiá»m nhất, xin sưá»n Vương phi Äừng hành Äá»ng theo cảm tính.”
Hắn nói má»t hÆ¡i càng làm Tá»ch Nhan ná»i giáºn hÆ¡n, từng câu từng chữ trong lá»i hắn nói rõ ràng nhắc nhá» cho Tá»ch Nhan nên vì Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© mà lo lắng, không thá» vì tùy hứng nhất thá»i cá»§a mình mà làm ra chuyá»n bất lợi cho tương lai cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Tá»ch Nhan cảm thấy mình chưa từng tức giáºn như váºy bao giá», trưá»c kia mặc dù có tức giáºn, cÅ©ng có thá» thuáºn lợi che dấu, không nói không rằng sẽ âm thầm tính kế ngưá»i khác. Viá»c tức giáºn như ngày hôm nay tuyá»t Äá»i trưá»c Äó chưa từng xả ra, bá» não hay tính kế trêu chá»c ngưá»i khác cá»§a nàng không hiá»u vì sao lại biến mất, nếu muá»n bàn Äến viá»c tính kế, cÅ©ng tuyá»t Äá»i không tính kế hắn!
Tức giáºn bất giác chuyá»n vì cáu giáºn, nàng cÅ©ng không tiá»n phát há»a vá»i Thôi Thiá»n Duyên, láºp tức liá»n Äi trá» vá» Hi Vi viên. Nhưng má»i Äi ÄÆ°á»£c ná»a ÄÆ°á»ng, nàng lại cảm thấy không cam lòng, thiếu Äiá»u nghiến rÄng nghiến lợi, hung hÄng dáºm chân, sau Äó xoay ngưá»i lại.
Sau khi xuá»ng ngá»±a á» Thanh Hoa môn, nhuyá» n kiá»u do Vạn quý phi phái tá»i Äã chá» á» chá» này từ sá»m. Tá»ch Nhan ngá»i trên nhuyá» n kiá»u vào cung, thầm nghÄ© sau khi khôi phục lại dung mạo chân tháºt sẽ không tiếp xúc vá»i các vá» nương nương trong cung, không biết vì sao Vạn quý phi này lại phái ngưá»i tá»i Äón mình vào cung?
Trong lòng nàng vẫn còn Äang nghi hoặc thì nhuyá» n kiá»u Äã Äến trưá»c Äiá»n, Tá»ch Nhan vừa ra khá»i kiá»u Äã nháºn ra Äây không phải là nÆ¡i Äãi tiá»c Cảnh Hoa cung, mà là Cảnh Nhân cung nÆ¡i á» cá»§a Vạn quý phi.
Láºp tức có thái giám tiến lên Äón tiếp nàng: “Sưá»n Vương phi xin má»i.”
Tá»ch Nhan bất giác theo bưá»c chân cá»§a hắn Äi vào trong Äiá»n, trong Äiá»n không thấy bóng dáng má»t ngưá»i, vừa xoay ngưá»i Äá»nh há»i thái giám kia, nhưng chá» nghe hắn nói: “Sưá»n Vương phi xin chá» má»t chút.” Nói xong, hắn liá»n Äi ra khá»i Äiá»n.
Tá»ch Nhan cảm thấy rất kinh ngạc, bá»ng nhiên nghe thấy từ bên trong Äiá»n truyá»n Äến tiếng bưá»c chân, láºp tức vòng qua bức bình phong, xuất hiá»n trưá»c mắt mình là má»t nữ tá» trẻ tuá»i, dung mạo xinh Äẹp, phong thái ung dung cao quý, nhưng tuyá»t Äá»i không phải là Vạn quý phi. Theo phía sau nàng là má»t tiá»u thái giám mi thanh mục tú, cháºm rãi Äi từng bưá»c má»t vá» phía Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan bất giác cảnh giác.
“Vài ngày trưá»c Lục gia vì nàng mà mất bình tÄ©nh sao?” Nàng kia vẫn nhìn Tá»ch Nhan, Äầu cÅ©ng không chuyá»n há»i.
“Bẩm Vương phi, Äúng váºy.”
Nghe hai ngưá»i Äá»i thoại, Tá»ch Nhan bá»ng dưng hiá»u ÄÆ°á»£c. Nữ tá» trưá»c mắt này, nàng Äã từng nghe nói qua, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vì làm vui lòng hoàng Äế nên má»i cưá»i Vương phi. Hiá»n giá» nàng ta xuất hiá»n trưá»c mắt mình, từ nhá» lá»n lên trong cung nên làm sao Tá»ch Nhan lại không Äoán ra nguyên nhân? Chính là không biết vá» Vạn quý phi kia Äang Äóng vai trò gì trong vá» tuá»ng này.
“Quả nhiên là có bá» dáng dụ dá» Äàn ông.” Lục hoàng phi có chút mất bình tÄ©nh, “Chá» tiếc cho dù có Äẹp như thế nào thì cÅ©ng chá» là má»t kẻ xuất thân từ nha hoàn mà thôi, má»t kẻ Äê tiá»n, chá» biết làm mấy chuyá»n xấu câu dẫn Äàn ông!”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c lạnh lùng cưá»i, mắt Äẹp vừa Äảo qua, khuôn mắt tràn Äầy vẻ phong tình vô hạn: “Thì ra là Lục hoàng phi Äến Äây Äá» khá»i binh vấn tá»i, ta chá» muá»n há»i má»t chút, nếu Lục hoàng phi tháºt sá»± có bản lÄ©nh giữ ÄÆ°á»£c Lục gia, làm sao phải nhá»c công tá»i tìm ta? Hoặc là, Lục hoàng phi có thá» Äá» cho các tuyá»t sắc mỹ nam tá» trong phá»§ giữ Lục gia lại, coi như là có bản lÄ©nh.”
Chương 151
Nghe váºy, Lục hoàng phi giá»ng bá» chạm Äến chá» Äau, nhất thá»i giáºn dữ, nói vá»i tiá»u thái giám bên cạnh: “Lưu Thuáºn, giáo huấn nàng cho ta!”
Nhưng sau má»t lúc lâu không thấy Äá»ng tÄ©nh, nàng ta vừa quay Äầu Äã thấy Lưu Thuáºn nhìn chằm chằm vào Tá»ch Nhan, sóng mắt lưu chuyá»n, giá»ng như mất Äi thần trí, nên rất cÄm tức, lại nhìn thấy Tá»ch Nhan xoay ngưá»i muá»n bá» Äi, liá»n tiến lên hai bưá»c, giữ chặt Tá»ch Nhan Äang muá»n xoay ngưá»i, giương tay giáng xuá»ng má»t cái tát.
“Ba” má»t tiếng, như dùng hết khí lá»±c toàn thân, tiá»u thái giám Äang ngây ngưá»i cả kinh vá»i phục há»i tinh thần lại, trên mặt Tá»ch Nhan cÅ©ng láºp tức hiá»n ra nÄm dấu ngón tay rõ ràng.
Trong Äiá»n nhất thá»i yên lặng lại.
Tiá»u thái giám vừa phục há»i tinh thần lại thấy thế không khá»i Äá» má» hôi lạnh Äầy ngưá»i.
Hắn thưá»ng Äi theo bên cạnh Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, bá»i váºy Äá»i vá»i những chuyá»n xảy ra trong triá»u cÅ©ng có nghe thấy Äôi Äiá»u, trong Äó ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng bao gá»m Thất gia lợi hại như thế nào, nếu chẳng may hắn biết Vương phi nhà mình Äánh sưá»n phi cá»§a hắn, háºu quả chá» sợ nghÄ© cÅ©ng không dám nghÄ© tá»i.
Nhưng mà hắn nghÄ© má»i chuyá»n xảy ra Äã không thá» vãn há»i rá»i.
Chuyá»n cÅ© như nưá»c tràn vá», Tá»ch Nhan ôm mặt mình, tháºt lâu không há» Äá»ng Äáºy.
Giá»ng như thá»i gian Äã trôi qua trÄm nÄm, nàng cháºm rãi nâng mắt lên nhìn vá» phía Lục hoàng phi, khóe miá»ng bá»ng nhiên tràn ra ý cưá»i càng làm ná»i báºt những dấu ngón tay trên mặt, chá» có vẻ dá» thưá»ng sắc Äẹp: “Ngưá»i ra tay Äánh ta vì tá»i dụ dá» Äàn ông, ngươi không phải là ngưá»i thứ nhất, nhưng ta thá», ngươi sẽ là ngưá»i cuá»i cùng!”
Lục hoàng phi không khá»i rùng mình. Nàng rõ ràng là cưá»i, nụ cưá»i tuyá»t mỹ, nhưng mà trong nụ cưá»i Äó, dưá»ng như lá» ra sá»± quyết tuyá»t cùng tàn nhẫn nào Äó nhìn không thấy ÄÆ°á»£c.
Lưu Thuáºn bên cạnh nhìn thấy, nhá»n không ÄÆ°á»£c rút lui hai bưá»c, “Phanh” má»t tiếng Äụng ngã má»t cái ghế, cả ngưá»i té ngã xuá»ng Äất.
“Sao lại thế này?” Trong lúc Äó Äá»t nhiên từ ngoài Äiá»n truyá»n Äến thanh âm cá»§a nam tá», thu hút sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i bên trong.
Nhìn thấy nam tá» ngoài cá»a, ánh mắt Lục hoàng phi sáng ngá»i, vá»i tiến lên hai bưá»c, dá»±a vào ngưá»i nam tá» vừa Äến: “Lục gia!”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành xanh mét, ánh mắt Äặt vào dấu ngón tay trên mặt Tá»ch Nhan, vá»i Äẩy nữ tá» Äang dá»±a vào mình ra, tiến lên hai bưá»c, lạnh lùng nói: “Ai làm?”
Tá»ch Nhan lạnh giá»ng cưá»i: “NÆ¡i Äây chá» có vài ngưá»i, Lục gia sẽ không cho rằng ta tá»± Äánh mình chứ?”
Nghe váºy, sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành trá» nên khó coi, cánh mÅ©i mấp máy, quay ngưá»i lại túm lấy Lục hoàng phi, tay giÆ¡ cao lên.
“Lục gia!” Tá»ch Nhan Äá»t nhiên gá»i hắn lắn, ká»p thá»i ngÄn cản bàn tay hắn sắp hạ xuá»ng, nhợt nhạt cưá»i, “Chá» là chuyá»n cá»§a phụ nữ vá»i nhau thôi, sao dám làm phiá»n Lục gia Äá»ng thá»§? Chi bằng, xin má»i Lục gia làm chá»§, Äá» ta tá»± mình xá» trí, ÄÆ°á»£c không?”
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành quay Äầu nhìn nàng má»t cái, thần sắc bất giác cÄng thẳng, nhưng sau Äó cÅ©ng ná» nụ cưá»i tà tứ: “ÄÆ°á»£c, ta Äem nàng ta giao cho nàng xá» trí.”
“Lục gia!” Lục hoàng phi nhất thá»i thất kinh,“Ta là thê tá» cá»§a chàng, làm sao chàng có thá» bá» ngưá»i Äàn bà này dụ dá» mê hoặc!”
“Thê tá»?” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành cưá»i nhạo má»t tiếng,“Ngươi xứng sao.”
Ba chữ ngắn gá»n nhưng có thá» làm cho ngưá»i ta rÆ¡i thẳng xuá»ng Äá»a ngục. Lục hoàng phi Äứng á» nÆ¡i Äó, ngay cả giá»t lá» nÆ¡i khóe mắt cÅ©ng không thá» rÆ¡i xuá»ng ÄÆ°á»£c.
“Xin mượn chá»§y thá»§ cá»§a Lục gia dùng má»t chút.” Tá»ch Nhan nhìn bá» dáng cá»§a Lục hoàng phi, nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i lạnh má»t tiếng, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành tháºt sá»± ÄÆ°a chá»§y thá»§ qua, nàng nhẹ nhàng rút ra, nhìn lưỡi dao sắc bén, cất giá»ng nói thánh thót, “Thì ra ngươi là má»t kẻ rất Äáng thương, chá» tiếc, cuá»c Äá»i này ta háºn nhất chuyá»n thứ hai, Äó là bá» ngưá»i khác mắng là kẻ dụ dá» nam nhân, hôm nay nếu ta chẳng may làm ngươi bá» thương, mong ngươi Äừng trách ta.”
Tá»ch Nhan cháºm rãi Äem chá»§y thá»§ Äặt trên khuôn mặt trắng bá»ch cá»§a Lục hoàng phi, nhìn bá» dáng sợ run cùa nàng ta, cưá»i lạnh má»t tiếng: “Ngươi Äá» ý nhất là gì? Khuôn mặt, ánh mắt, cái mÅ©i, miá»ng, lá» tai, hay cái gì khác?”
Lục hoàng phi nhất thá»i hoảng sợ nói không ra lá»i, liên tục lắc Äầu, miá»ng phát không ra tiếng chá» cá» làm má»t khẩu hình: “Không......”
Äứng bên cạnh, ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äảo qua vẻ mặt cá» quái tà tứ cá»§a Tá»ch Nhan, khắc chế không ÄÆ°á»£c cưá»i vang lên.
Tá»ch Nhan nghe ÄÆ°á»£c tiếng cưá»i cá»§a hắn, ánh mắt lạnh lùng, ý cưá»i bên miá»ng lại càng trá» nên sáng lạn như hoa: “Dù sao Lục gia cÅ©ng không thích khuôn mặt này, chi bằng, khắc hoa nÆ¡i này, ÄÆ°á»£c không?”
Dứt lá»i, trên tay nàng láºp tức Äá»ng Äáºy, chá»§y thá»§ lạnh lẽo liá»n dán trên mặt Lục hoàng phi, chá» nghe má»t tiếng thét chói tai, chá»§y thá»§ hạ xuá»ng, ngưá»i ngã ra hôn mê bất tá»nh.
Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng: “Tháºt không có ý nghÄ©a.” Dứt lá»i nàng Äứng dáºy, Äem chá»§y thá»§ trả lại cho Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, “Äa tạ Lục gia.”
“Không chÆ¡i nữa sao?” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vươn tay ra, tiếp nháºn chá»§y thá»§ Äá»ng thá»i nhá»n không ÄÆ°á»£c muá»n bắt lấy tay nàng. Không ngá» nàng lại xảo quyá»t, rút tay cá»±c nhanh, sau Äó liá»n Äặt tay sau lưng mình.
Tá»ch Nhan vẫn không nhìn hắn nhiá»u, chá» nhạt nhẽo ná» nụ cưá»i. Nàng vẫn chưa quên nam nhân trưá»c mắt này là má»t nhân váºt nguy hiá»m như thế nào. Có Äiá»u, má»t lần lại má»t lần chá» má»t mình nàng phải Äá»i mặt vá»i má»t ngưá»i như váºy, nàng không khá»i cảm thấy chua xót trong lòng.
“Nàng yên tâm, nÆ¡i này là hoàng cung, ta sẽ không làm gì nàng Äâu.” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành Äi tá»i hai bưá»c, cá»±c kỳ ái muá»i ná» nụ cưá»i, “Bất quá nàng phải nhắc nhá» Lão Thất, ra khá»i hoàng cung, tá»t nhất nên bảo há» nàng cho kỹ. Bằng không......”
Nghe váºy, nhất thá»i Tá»ch Nhan thá» phào nhẹ nhõm, xoa xoa mặt mình, má» miá»ng nói: “Có thá» xin Lục gia giúp thêm má»t viá»c nữa không?”
Mắt thấy sắc trá»i dần tá»i, yến há»i á» Cảnh Hoa cung cÅ©ng Äến lúc sắp bắt Äầu, Tá»ch Nhan nhìn trong gương má»t lần nữa khuôn mặt Äã ÄÆ°á»£c trang Äiá»m, dấu ngón tay trên mặt ÄÆ°á»£c phấn son che phá»§ nên cÅ©ng không hiá»n rõ lắm, nhưng ná»i giáºn tích tụ trong ngá»±c lại khó mà tan ÄÆ°á»£c.
Khi nàng ra khá»i gian phòng mượn tạm, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vẫn còn Äứng trưá»c cá»a, bá» dáng có vẻ như Äang chá» nàng.
Vì thế nàng cùng hắn Äi Äến Cảnh Hoa cung, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp vá»i hắn.
“Lúc nãy nàng nói, bá» ngưá»i khác mắng là kẻ dụ dá» nam nhân, là chuyá»n thứ hai nàng háºn nhất trên Äá»i, váºy chuyá»n thứ nhất là gì?” Trên ÄÆ°á»ng, Hoàng Phá»§ Thanh Hoành bá»ng dưng há»i những lá»i này.
“Lừa gạt.” Tá»ch Nhan thản nhiên nói.
“Ah.” Hoàng Phá»§ Thanh Hoành bá»ng dưng ná» nụ cưá»i, trong tiếng cưá»i ẩn chứa thâm ý, “Vì sao không phải là vứt bá»?”
Vứt bá»? Tá»ch Nhan chá» cảm thấy trong lá»i hắn nói có ý ám chá» Äiá»u gì Äó, vừa nhấc Äầu lên, má»i phát hiá»n dụng ý hắn nói lá»i này --
Từ phía con ÄÆ°á»ng Äá»i diá»n phía trưá»c, có hai bóng ngưá»i cháºm rãi Äi tá»i, chính là hai ngưá»i buá»i trưa hôm nay Äã tiến cung, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Lâm Lạc Tuyết.
Chương 152
Nàng khẽ nghiêng ngưá»i nép vào má»t gá»c cây hải ÄÆ°á»ng bên cạnh, Äá» Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Lâm Lạc Tuyết thá» nhìn thấy.
Xuyên qua nhánh cây hải ÄÆ°á»ng to khá»e, Tá»ch Nhan có thá» trông thấy ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn vá» hưá»ng bên này, lúc nhìn Äến Hoàng Phá»§ Thanh Hoành tá»±a há» dừng lại má»t chút.
Bá»i vì cách quá xa, nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn.
Sau khi hắn cùng Lâm Lạc Tuyết biến mất khá»i tầm mắt nàng, Tá»ch Nhan má»i từ phía sau gá»c cây hải ÄÆ°á»ng Äi ra.
Nàng cá» ý không quan tâm Äến ánh mắt cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Hoành, lúc này nàng Äi phía trưá»c hắn, hưá»ng tá»i Cảnh Hoa cung, bưá»c Äi thong thả mà tiêu sái .
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành nhanh chóng Äuá»i theo, sóng vai Äi cùng nàng, ánh mắt tà tứ như Äang Äánh giá Äiá»u gì Äó: “Ta Äang suy nghÄ©, tháºt ra là lão Thất không biết chừng má»±c, hay là nàng tháºt sá»± không có gì Äáng Äá» lưu luyến, nên má»i làm cho hắn chán ghét mau như váºy?”
“Vấn Äá» này, Lục gia nên Äến há»i hắn.” Tá»ch Nhan lạnh lùng Äáp má»t câu, bất giác âm thầm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo cá»§a mình.
Khi Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vừa thá»t ra câu nói kia, nàng cảm thấy như Äã từng nghe qua rá»i.
Má»t nÄm trưá»c, Nam Cung Ngá»± cÅ©ng từng nói vá»i nàng như thế.
Khi Äó vẫn còn Äang á» Äại Sá», bá» ngoài nàng có vẻ tiêu diêu tá»± tại, vui Äến quên cả trá»i Äất, nhưng má»i khi Äêm vá», lại luôn nhá»n không ÄÆ°á»£c nhá» tá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Có thá»i gian nàng sinh bá»nh, vô tình bá» Nam Cung Ngá»± phát hiá»n dưá»i gá»i cá»§a nàng cất giấu má»t khá»i ngá»c bá»i, trong lúc nàng mê mê tá»nh tá»nh hắn Äã nói vá»i nàng như thế, nàng chá» mÆ¡ há» nghe ÄÆ°á»£c cái gì mà “Không chiếm ÄÆ°á»£c má»i là tá»t nhất, nếu má»t khi hắn chiếm ÄÆ°á»£c muá»i rá»i, sẽ nhanh chóng chán ghét muá»i thôi …”.
Khi Äó nàng chá» cảm thấy Nam Cung Ngá»± Äang cá» tình gây sá»±, nhưng hôm nay nghÄ© Äến lại cảm thấy không phải là không có lý.
Nhìn vá» phía nÆ¡i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© biến mất, Tá»ch Nhan cảm thấy tâm mình cÅ©ng trá» nên lạnh dần.
Tháºt sá»± sẽ như thế sao, bây giá» buông tay sao?
Trong chính Äiá»n Cảnh Hoa cung, lúc này Äang diá» n ra màn biá»u diá» n ca múa mừng Äất nưá»c thái bình, cảnh tượng vô cùng hoà thuáºn vui vẻ.
Tá»ch Nhan vẫn khoan thai Äi tá»i, nhưng chá» khác là ngưá»i Äi bên cạnh không phải là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©. Dù là như thế, thá»i Äiá»m nàng cùng Hoàng Phá»§ Thanh Hoành xuất hiá»n trong Äiá»n vẫn hấp dẫn Äa sá» ánh mắt kinh ngạc cá»§a má»i ngưá»i.
Tá»ch Nhan vừa vào cá»a liá»n nhìn vá» phía chá» ngá»i cá»§a Anh vương phá»§.
Bá» dáng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© có vẻ như vừa má»i ngá»i xuá»ng, hÆ¡i nhưá»ng mày nghiêng ngưá»i nghe Thôi Thiá»n Duyên bẩm báo gì Äó, không bao lâu liá»n vá»i Äứng dáºy, nháy mắt quay Äầu liá»n thấy Tá»ch Nhan cùng vá»i Hoàng Phá»§ Thanh Hoành phía sau nàng, ánh mắt nhất thá»i liá»n trầm xuá»ng.
Hoàng Phá»§ Thanh Hoành vá»i Äỡ lấy Tá»ch Nhan ÄÆ°a Äến chá» ngá»i, Tá»ch Nhan má»m cưá»i nói lá»i cảm Æ¡n vá»i hắn, hắn má»i liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t cái, cưá»i cưá»i trá» vá» chá» ngá»i cá»§a mình.
Tá»ch Nhan ngá»i xuá»ng bên trái Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, liếc nhìn hai ngưá»i vừa Äã sá»m ngá»i vào vá» trí, hắn cùng vá»i Lâm Lạc Tuyết, lên tiếng: “Vương gia, Vương phi.”
Xưng hô dá» gá»i dá» nghe như váºy, giá»ng như nàng má»i là kẻ chen vào giữa hai ngưá»i bá»n há».
Nhưng mà vì sao nàng bá»ng cảm thấy dưá»ng như Äây má»i chính là sá»± tháºt váºy?
Khóe miá»ng nhá»n không ÄÆ°á»£c gợi lên má»t ý cưá»i lạnh lùng, lúc nãy còn muá»n tìm hắn há»i rõ ràng má»i chuyá»n Äã xảy ra nhiá»u ngày nay thế nhưng toàn bá» sá»± xúc Äá»ng Äó Äá»u biến mất vô tung vô tích, chá» còn lại là tay chân cÅ©ng như tâm Äã trá» nên lạnh lẽo.
Äúng lúc bên cạnh có ngưá»i dâng trà nóng, Tá»ch Nhan nâng ly lên miá»ng, tá»±a há» không sợ nóng, vá»i vàng nuá»t xuá»ng hai ngụm, nhưng má»t chút cÅ©ng không cảm giác bá» nóng, buông chén trà, âm thầm chá»u Äá»±ng.
Vừa nhấc Äầu lên, nàng phát hiá»n Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn nhìn chằm chằm vào mình, thấy nàng ngẩng Äầu lên, phút chá»c trong mắt xuất hiá»n nhiá»u Äá»m lá»a, bạc môi nhếch lên: “Ai Äánh ?”
Tá»ch Nhan nao nao má»t lúc má»i phục há»i tinh thần lại nghe hắn Äang nói gì. Nàng rÅ© mắt xuá»ng, lấy tay phá»§ lên chá» vẫn còn phiếm Äau, thản nhiên nói: “Không ai cả, má»i chuyá»n Äã giải quyết xong rá»i.”
Bàn tay hắn Äang Äặt trên bàn Äá»t nhiên nắm chặt lại, nhưng chưa ká»p nói gì thì ngoài Äại Äiá»n truyá»n tá»i thanh âm báo Thái Háºu giá lâm.
Thái Háºu quanh nÄm á» trên núi, trong suá»t má»t nÄm hầu như chá» có Äêm trừ tá»ch má»i há»i cung, bá»i váºy tất cả má»i ngưá»i trong Äiá»n Äá»u Äứng dáºy, cung nghênh Thái Háºu.
Tuy nói là Äêm trừ tá»ch nhưng Thái Háºu vẫn khoác trên nguá»i bá» quần áo trắng giản dá» như trưá»c, so vá»i các phi tần á» chá»n háºu cung nhá» phấn son và trang sức phụ trợ thêm thì phong thái cá»§a bà cao quý xuất trần không nói nên lá»i. Nhưng phong thái xuất trần như váºy, trong mắt Tá»ch Nhan chá» là trò cưá»i trong thiên hạ thôi.
Thái Háºu rất nhanh ra hiá»u cho tất cả má»i ngưá»i cùng ngá»i xuá»ng, nhìn má»t vòng trong Äiá»n, khi nhìn thấy Tá»ch Nhan cÅ©ng không có phản ứng khác thưá»ng nào, rất nhanh chuyá»n tầm mắt Äi nÆ¡i khác.
Nhưng Vạn quý phi theo hấu bên cạnh Thái Háºu bá»ng nhiên má» miá»ng: “Lão Thất, ngươi lại Äây má»t chút.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i tiến lên, Äầu tiên hành lá» vá»i Thái Háºu cùng vá»i các phi tần, sau Äó má»i Äi Äến bên cạnh Vạn quý phi; Vạn quý phi vừa nói vá»i hắn Äiá»u gì Äó vừa nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, thấy Tá»ch Nhan Äang nhìn sang bên này liá»n má»m cưá»i vá»i nàng.
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng nhìn sang Äây, Tá»ch Nhan tránh Äi rất nhanh, cúi Äầu xuá»ng uá»ng trà.
Trong lòng không phải không có nghi vấn. Hôm nay rõ ràng là Vạn quý phi phái ngưá»i tiếp mình vào cung, nhưng kết quả là gặp ÄÆ°á»£c Lục hoàng phi, bây giá» không biết nàng lại Äang nói vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá» Äiá»u gì?
Trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, nên ngay cả khi hắn trá» vá» khi nào cÅ©ng không biết ÄÆ°á»£c.
Mãi cho Äến khi hoàng Äế Äi vào Äiá»n, má»i ngưá»i Äá»u hành lá» , nàng vừa xoay Äầu má»i nhìn thấy hắn ngay bên cạnh, vẫn nhìn chằm chằm mình như trưá»c, nhưn ánh mắt so vá»i lúc nãy có sá»± khác nhau rất lá»n, nàng bất chợt há»t hoảng, cảm thấy sâu thẳm trong Äôi mắt hắn chứa Äá»±ng sá»± ôn nhu cùng thâm tình ngày trưá»c.
Ngay lúc nàng Äang tá»± chế giá» u mình ảo tưá»ng thì hắn lại Äá»t nhiên vươn bàn tay ra, ôm lấy thắt lưng cá»§a nàng, nhìn vào khuôn mặt nàng: “Có Äau không?”
Chá» má»t câu nói thôi Äã làm cho ná»i á»§y khuất cùng những áp lá»±c ÄÆ°á»£c Äè nén á» táºn sâu trong Äáy lòng Tá»ch Nhan dưá»ng như muá»n trào dâng hết ra ngoài, nhưng thái Äá» cá»§a hắn chuyá»n biến mau như váºy, Äá»t ngá»t như váºy, ngược lại càng làm cho trái tim nàng cảm thấy bÄng giá. Vì thế cắn rÄng nén sá»± Äau Äá»n cùng ná»i ghen tuông Äang dâng lên, thản nhiên nói: “Không Äau.”
Bá» dáng nàng cắn rÄng chá»u Äá»±ng Äá»u lá»t vào trong mắt hắn, ánh mắt hắn trong nháy mắt liá»n trá» nên phức tạp, không thá» nói nên lá»i có bao nhiêu cảm xúc ẩn chứa trong Äó. Hắn vô thức chạm vào tay nàng, phát hiá»n tay nàng hoàn toàn lạnh lẽo, sắc mặt hắn bá»ng trá» nên trầm trá»ng hẳn.
Tá»ch Nhan dùng sức có thoát khá»i tay hắn, vừa nhấc Äầu lên, liá»n thấy ánh mắt Lâm Lạc Tuyết mang theo ý cưá»i lạnh lùng nhìn lại Äây, nhất thá»i trong lòng nàng chá» cảm thấy phiá»n chán, cá» giãy khá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng lên Äi vá» phía ngoài Äiá»n.
Bên ngoài Äiá»n có má»t nhóm thái giám Äang cầm Äèn Äi vào.
Trên tay má»t thái giám Äang cầm má»t chiếc chén bạch ngá»c liên hoa cá»±c kỳ tinh xảo và trân quý, bưá»c Äi vô cùng cẩn tháºn hưá»ng vá» phía hoàng Äế, không nghÄ© tá»i Tá»ch Nhan lại bất ngá» Äi từ trong ra như váºy, nhất thá»i trá» tay không ká»p, chiếc chén liên hoa trong tay “Ba” má»t tiếng rÆ¡i xuá»ng Äất.
Chương 153
Tá»ch Nhan còn chưa phục há»i tinh thần lại, thì Äã bá» ngưá»i phía sau ôm vào lòng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không thèm quan tâm Äến chiếc chén bạch ngá»c liên hoa kia, xoay nàng vá» phía mình, chá» lo kiá»m tra toàn thân nàng từ trên xuá»ng dưá»i có bá» thương hoặc bá» phá»ng hay không.
Tá»ch Nhan nhìn hắn vào ánh mắt há»t hoảng cá»§a hắn, ná»i chua xót trong lòng như cá» dại lan tràn.
Äợi cho Äến khi hắn xác Äá»nh nàng không bá» thương, cùng nàng nhìn nhau, trong ánh mắt lại lá» ra sá»± lo lắng.
Lo lắng. Tá»ch Nhan chưa bao giá» nhìn thấy vẻ mặt này cá»§a hắn.
Nàng nghÄ© nghÄ©, bá»ng nhiên nháºn thấy ÄÆ°á»£c có Äiá»u gì Äó không Äúng, lúc xoay Äầu nhìn quanh bá»n phía, Äã thấy tất cả má»i ngưá»i trong Äiá»n Äá»u nín thá» ngưng thần nhìn mình, mà bá»n thái giám Äang cầm Äèn phía sau Äang run rẩy quỳ rạp xuá»ng Äất.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ôm nàng vào trong ngá»±c, Äá»ng nhìn vá» phía hoàng Äế Äang ngá»i trên cao: “Phụ hoàng.”
Sắc mặt hoàng Äế Äã trá» nên xanh mét từ lúc nào.
Tá»ch Nhan quay Äầu lại nhìn chiếc chén liên hoa trên mặt Äất, tuy nói là ÄÆ°á»£c làm từ bạch ngá»c nhưng trong hoàng cung có vô sá» kỳ trân dá» bảo nên cÅ©ng không thá» xem là má»t váºt quá quý giá. Nhưng trong giá» khắc này, tình hình trong Äiá»n lại nói cho nàng biết chiếc chén liên hoa này nhất Äá»nh rất có ý nghÄ©a, hÆ¡n nữa, tuyá»t Äá»i không thá» bá» hư tá»n.
Nàng tất nhiên không biết, chiếc chén hoa sen này do má»t ngưá»i hoàng Äế quý trá»ng nhất tá»± tay chế tác tặng cho, cá»±c kỳ trân quý, má»i nÄm chá» có vào Äêm trừ tá»ch má»i lấy ra, Äặt phía trên Äại Äiá»n, thứ nhất là Äá» tế ÄÄng, thứ hai là Äá» cầu phúc.
Trong cung, ngoại trừ Tá»ch Nhan lần Äầu tiên tham gia dạ yến Äêm từ tá»ch, tất cả má»i ngưá»i Äá»u biết hoàng Äế Äá»i vá»i chiếc chén liên hoa này vừa trân vừa trá»ng.
Sắc mặt hoàng Äế trá» nên lạnh lùng, vừa ra lá»nh má»t tiếng, liá»n có ngưá»i vá»i vàng Äem chiếc chén liên hoa bá» vỡ trình lên.
Trông thấy sắc mặt hoàng Äế khi nhìn thấy chiếc chén bá» vỡ nát kia càng thêm âm u bất Äá»nh, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thấp giá»ng nói á» bên tai Tá»ch Nhan “Äừng sợ”, sau Äó liá»n mang theo nàng quỳ xuá»ng.
“Phụ hoàng, làm vỡ chén liên hoa là lá»i cá»§a nhi thần, nhi thần cam nguyá»n chá»u khiá»n trách cá»§a phụ hoàng, Äá»ng thá»i sẽ thá»nh tá»i vá»i Pháºt tá», vá»i ÄÄng thần.”
Thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vững vàng thong dong, không có chút kinh hoảng, sắc mặt hoàng Äế vẫn không thấy khá hÆ¡n, chá» cưá»i lạnh má»t tiếng: “Sao, ngươi nguyá»n ý chá»u khiá»n trách gì?”
“Nhi thần nguyá»n lấy máu tươi Äá» tế, hòa vá»i dầu Äá»t Äèn, chế thành bấc Äèn, lấy cầu Pháºt tá» khoan dung Äá» lượng, cÅ©ng cầu phụ hoàng Äại lượng bá» qua.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi dáºp Äầu xuá»ng Äất, trầm giá»ng nói, “CÅ©ng hy vá»ng có thá» ÄÆ°á»£c tá»± tay chế thành má»t chiếc chén liên hoa khác Äá» thá»nh tá»i vá»i trưá»ng bá»i.”
Trong Äại Äiá»n nhất thá»i vang lên tiếng hít vào rất nhá». Lấy huyết Äá» tế, những ngưá»i lấy máu tươi Äá» chá»u trừng phạt má»i thá» hiá»n ÄÆ°á»£c tấm lá»ng thành, Äá»§ Äá» thá» hiá»n linh há»n cÅ©ng bá» trừng phạt, nhưng thân thá» cá»§a ngưá»i thụ hình sẽ bá» thương tá»n rất lá»n.
Trong lòng Tá»ch Nhan rất há»n loạn, ngầm Äặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, ngẩng Äầu nhìn hoàng Äế: “Phụ hoàng, làm vỡ chén liên hoa là lá»i cá»§a thần tức, thần tức nguyá»n tá»± mình gánh vác.”
Tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chợt cÄng thẳng, quay Äầu nhìn nàng má»t cái, trong ánh mắt ôn nhuáºn lại lá» ra ý tứ cảnh cáo.
“Ngươi làm thế nào Äá» gánh vác Äây?” Hoàng Äế cưá»i lạnh má»t tiếng, nhìn vá» phía Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan quay Äầu cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn nhau liếc mắt, trong Äầu bất chợt lóe sáng, bất chấp tay chân mình giá» phút này Äang lạnh lẽo, Äôi môi trắng bá»ch, chá» nói: “Hoa sen vá»n biá»u tượng cá»§a Pháºt giáo, là váºt thánh khiết tá»t Äẹp, Pháºt tá» láºp giáo cÅ©ng vì từ bi muá»n phá» Äá» chúng sinh. Hoa sen siêu phàm thoát tục như váºy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu Äá» cho nó bá» nhiá» m mùi máu tươi chẳng lẽ không phải là Äầu Äá»c nó sao? Như thế thì chiếc chén này cùng vá»i bảo tá»a liên hoa dâng lên cho các vá» trưá»ng bá»i chẳng phải là tá»i càng thêm tá»i sao?”
“Thần tức cả gan Äoán, ngày xưa vá» trưá»ng bá»i kia sá» dÄ© tặng chiếc chén cùng bảo tá»a liên hoa cho phụ hoàng tất nhiên mang theo má»t tấm lòng từ bi, hy vá»ng có thá» cho thức tá»nh thế nhân. Cho nên hôm nay thần tức cả gan mượn tâm ý cá»§a vá» trưá»ng bá»i này, xin dâng lên cho phụ hoàng má»t Äóa hoa sen khác.”
Má»t ngưá»i vui buá»n không bao giá» thá» hiá»n ra ngoài, trên mặt lúc nào cÅ©ng ôn nhuáºn không chút thay Äá»i như Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khi nghe những lá»i này cá»§a Tá»ch Nhan không biết vì sao lại cảm thấy nao nao.
“Má»t Äóa hoa sen khác?” Hoàng Äế ná»a tin ná»a ngá» nhìn nàng, “Ngươi xác Äá»nh hoa sen cá»§a ngươi có thá» làm cho trẫm vừa lòng sao?”
“Thần tức không dám vá»ng tưá»ng phá»ng Äoán thánh ý, nhưng sẽ cá» gắng hết sức, nếu may mắn làm cho phụ hoàng hài lòng, cầu xin phụ hoàng khoan thứ cho lá»i lầm cá»§a thần tức.”
------------------------------------------------------------------------------------------
Sau ná»a canh giá», trong Äại Äiá»n, Äa sá» má»i ngưá»i nhá»n không ÄÆ°á»£c khe khẽ Äàm luáºn không biết Tá»ch Nhan sẽ dâng lên má»t Äóa hoa sen như thế nào cho hoàng Äế. Nếu là hoa sen tháºt thì mùa này nhất Äá»nh là không có rá»i; Còn nếu nàng nghÄ© Äến viá»c lấy má»t bức tranh vá» hoa sen thì chẳng phải là quá Äá»i bình thưá»ng hay sao.
Trong nhất thá»i, má»i ngưá»i trong Äiá»n Äá»u cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Chá» có duy nhất má»t mình Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn ngá»i á» chá» kia, cháºm rãi Äảo Äảo chén rượu trong tay, mí mắt buông xuá»ng, nhìn rượi quỳnh không ngừng lay Äá»ng trong chén, suy nghÄ© quay trá» vá» tá»i sáu nÄm vá» trưá»c.
Nếu hắn không Äoán sai, kế tiếp --
Bá»ng nhiên, tiếng Äàn, tiếng sáo Äã yên lặng từ lâu Äại Äiá»n lại vang lên, tiếng Äàn du dương dá» nghe, tá»±a như gặp ÄÆ°á»£c tri, âm tri mang theo sá»± vui sưá»ng Äá»ng lòng ngưá»i, chính là cầm khúc ná»i tiếng “Thanh liên trạc thá»§y”.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nâng mắt lên nhìn vá» phía hoàng Äế.
Không ngoài dá»± Äoán cá»§a hắn, khi nghe thá»§ khúc này, sắc mặt hoàng Äế nhất thá»i xuất hiá»n sá»± biến hóa khôn lưá»ng, hắn tháºm chí có thá» nhìn ra ÄÆ°á»£c thân hình hoàng Äế khẽ chấn Äá»ng.
Khóe miá»ng bá»ng dưng gợi lên má»t nụ cưá»i.
Quả nhiên, chiếc chén liên hoa Äó, thì ra tác giả cá»§a thá»§ khúc này cÅ©ng chính là mẫu thân cá»§a mình tặng cho ông ấy.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi cúi Äấu xuá»ng, uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch chén rượu trong tay.
Trong Äiá»n, ánh sáng phút chá»c phụt tắt, giá»ng như sáu nÄm vá» trưá»c, trong chính Äiá»n kim bích huy hoàng cá»§a hoàng cung Tây Càng, trong ánh nến mỠảo, tình hình lúc ấy cÅ©ng giá»ng như bây giá».
Bên tai hắn vang lên thá»§ khúc quen thuá»c, ánh mắt hưá»ng vá» phía cá»a, quả nhiên thấy ÄÆ°á»£c thân ảnh nhanh nhẹn nhưng không kém phần yá»u Äiá»u cá»§a nàng tiến vào, bóng dáng nhá» bé mà mÆ¡ há», so vá»i sáu nÄm trưá»c còn Äá»ng lòng ngưá»i hÆ¡n.
Hắn á» trong bóng tá»i không tiếng Äá»ng ná» nụ cưá»i.
Thì ra sá»ng trên Äá»i này cái gá»i là Äá»§ cÅ©ng chá» bất quá là gặp ÄÆ°á»£c nhau gữa biá»n ngưá»i mênh mông này mà thôi.
Sáu nÄm trưá»c hắn mang thá»§ khúc này Äến Tây Càng, không ngá» hôm nay, lại do nàng làm nó xuất hiá»n á» Bắc Mạc này.
Mẫu thân sáng tác thá»§ khúc này nhằm mục Äích hóa giải khúc mắc cho phụ hoàng, quả thá»±c là sá»± phá»i hợp tinh diá»u vô song.
Chương 154
Chính giữa Äại Äiá»n tá»i tÄm bá»ng nhiên lụa má»ng bay ra từ bá»n phía, phiêu lãng, tuyá»t Äẹp. Dưá»i những dải lụa má»ng Äó ná»i lên má»t khá»i nho nhá», trong ánh sáng màu xanh lam dần dần xuất hiá»n má»t bóng dáng má»m mại thưá»t tha cá»§a nữ tá» lưá»t bay trên những dải lụa má»ng.
Chá» bóng dáng thôi cÅ©ng Äá»§ Äá» rung Äá»ng lòng ngưá»i.
Trong Äại Äiá»n, má»i ngưá»i Äá»u nín thá» ngưng thần, lẳng lặng nhìn thân ảnh yá»u Äiá»u làm cho ngưá»i ta hít thá» không thông.
Tiếng Äàn dần dần nhanh hÆ¡n, tay áo khẽ phất, mÅ©i chân nhón lên, nàng bắt Äầu múa.
Nàng dùng Äầu ngón tay, cánh tay, vòng eo, kết hợp vá»i chiếc váy dài nhanh nhẹn, búi tóc hoa lá», bưá»c Äi nhá» nhẹ, cùng vá»i dáng ngưá»i thanh thoát, từng hành Äá»ng, cá» chá» Äẹp nhất, lưá»t trên những tấm lụa má»ng, giá»ng như Äang cưỡi trên những Äám mây.
Khi thì nghiêng ngưá»i run rẩy, khi thì cấp tá»c xoay tròn, khi thì cháºm rãi di chuyá»n, khi thì Äứng lại......
Từng Äá»ng tác trên tấm lụa má»ng kia rõ ràng tuyá»t mÄ© Äến ná»i có thá» thức tá»nh cả tiên nhân, nhưng trong mắt má»i ngưá»i tháºm chí còn có thá» thấy sóng mắt lưu chuyá»n linh Äá»ng cá»§a nàng, nét mặt uyá»n chuyá»n thẹn thùng, hé miá»ng cưá»i nhẹ quyến rÅ©......
Từng Äiá»u múa cá»§a nàng dưá»ng như phảng phất hình ảnh má»t Äóa hoa sen run rẩy, mông lung, thánh khiết, nhưng Äá»§ Äá» chấn Äá»ng lòng ngưá»i.
Châu anh huyá» n chuyá»n tinh tú diêu, hoa man Äấu tẩu long xà Äá»ng.
Khi thá»§ khúc lên Äến cao trào, dáng ngưá»i yá»u Äiá»u trên những tấm lụa má»ng bắt Äầu chuyá»n Äá»ng nhanh hÆ¡n, má»i ngưá»i trong Äiá»n cÆ¡ há» quên cả hô hấp --
Giá»ng nhau má»t Äóa hoa sen, trải qua giai Äoạn hé nụ, giai Äoạn chá» Äợi, sau Äó trải qua giai Äoạn giãy dụa, cuá»i cùng sẽ ná» rá»!
“Xôn xao” má»t tiếng, những tấm lụa má»ng bá»n phía chung quanh Tá»ch Nhan chá» má»t thoáng bay xuá»ng, Äá»ng thá»i, ánh Äèn trong Äại Äiá»n nháy mắt sáng bừng lên.
Ánh mắt má»i ngưá»i Äá»u táºp trung vào má»t Äóa Há»ng Liên Äang xoay tròn á» chính giữa Äại Äiá»n.
Lúc này, má»i ngưá»i má»i kinh hãi nháºn thấy, thì ra không phải má»t Äóa, mà là hai Äóa, hai Äóa hoa sen!
Tháºt sá»± là má»t Äóa hoa sen từ trưá»c tá»i nay chưa từng có, tuyá»t mỹ hoa sen!
VÅ© y màu Äá» cá»§a nàng là má»t Äóa hoa sen, mà dưá»i Äôi chân trần cá»§a nàng ÄÆ°á»£c phá»§ bá»i tấm lụa má»ng màu trắng cÅ©ng ná» rá» má»t Äóa hoa sen --
Màu má»±c tuy nhợt nhạt nhưng Äóa hoa hoa sen kia, má»i má»t phiến là Äá»u rõ ràng như váºy, thay Äá»i hình dạng liên tục, khi nàng xoay tròn, Äó là Liên Tâm, Liên Tâm màu Äá», Liên Tâm ná» rá»!
Trên Äài cao, hoàng Äế phút chá»c Äứng dáºy, nhìn tấm lụa má»ng dưá»i chân nàng dưá»ng như không thá» tin ÄÆ°á»£c, há»i lâu sau, cuá»i cùng má»i Äem ánh mắt chuyá»n qua trên chân cá»§a nàng.
Trên chân Äầy những nét má»±c, Äá»§ Äá» nói cho bất luáºn kẻ nào, hoa sen ná» rá» trên tấm lụa má»ng là do từng Äiá»u múc cá»§a nàng, tinh diá»u như váºy, hoàn mỹ như váºy, không thá» soi mói như váºy!
Cái gá»i là má»i bưá»c ná» má»t Äóa hoa sen, thì ra là có thá» lay Äá»ng lòng ngưá»i như thế này!
Tá»ch Nhan ngừng chuyá»n Äá»ng, liá»n Äứng chính giữa Äóa hoa sen tháºt lá»n, cháºm rãi buông cánh tay, khóe miá»ng ná» nụ cưá»i: “Không biết Äóa hoa sen này có làm cho phụ hoàng vừa lòng không?”
Bên trong Äại Äiá»n hoàn toàn lâm vào im lặng, không chút tiếng Äá»ng.
“Hay!” Bá»ng dưng, từ trong má»t góc sáng sá»§a truyá»n Äến âm thanh cá»§a Tháºp Nhá», má»i ngưá»i má»i giáºt mình bừng tá»nh.
Hoàng Äế cÅ©ng phục há»i tinh thần lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tá»ch Nhan, trong thần sắc phức tạp cá»§a má»i ngưá»i, há»i lâu sau, cuá»i cùng nhẹ vuá»t cằm, phun ra má»t chữ ngắn gá»n: “Hay.”
Chá» má»t thoáng, giá»ng như có gì Äó ầm ầm bùng ná», trong Äại Äiá»n vang lên tiếng vá» tay như nưá»c.
Tá»ch Nhan khẽ khép mắt lại, hít vào tháºt sâu. Bá» quần áo làm cho vÅ© khúc phấn khích tuyá»t luân này vẫn không làm cho tay chân lạnh lẽo cá»§a nàng ấm áp ÄÆ°á»£c chút nào, ngược lại dưá»ng như càng thêm lạnh lẽo.
Äá»t nhiên trong lúc Äó, trong Äại Äiá»n an tÄ©nh lại, ánh mắt má»i ngưá»i Äá»u táºp trung vá» má»t hưá»ng.
NÆ¡i Äó, trong ánh mắt cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng lóe lên những tia sáng, trong tay cầm chiếc áo khoác lông chá»n màu trắng Äi vá» phía Tá»ch Nhan.
Hắn còn nghÄ© rằng giá»ng như sáu nÄm trưá»c, thì ra là không giá»ng.
Khi Äó, nàng còn trong vóc dáng cá»§a má»t tiá»u cô nương chưa trưá»ng thành, mặc dù có dung mạo kinh thế nhưng cÅ©ng không thá» làm cho ngưá»i khác nhìn ra ÄÆ°á»£c.
NÄm ấy, trong chính Äiá»n cá»§a hoàng cung Tây Càng, chá» vá»i má»t Äiá»u múa khuynh thành, nàng Äã chiếm ÄÆ°á»£c sá»± ái má» cá»§a toàn bá» thiên hạ, bá»i váºy ÄÆ°á»£c danh xưng là thiên hạ Äá» nhất mỹ nhân.
Nay, nàng Äã tháºt sá»± trưá»ng thành, nàng là nữ nhân cá»§a hắn.
Hắn còn nghÄ© rằng, Äẹp cÅ©ng bất quá là như thế thôi -- má»t Äiá»u vÅ© tuyá»t thế bá»c lá» ra má»t dung mạo kinh thế.
Nhưng khi nàng làm cho dưá»i chân mình ná» rá» Äóa hoa sen mà nÄm Äó chưa từng xuất hiá»n, tất cả má»i ngưá»i trong Äiá»n Äá»u nín thá» ngưng thần, chá» có hắn, má»t ngưá»i luôn giữ bình tÄ©nh, bá»ng nhiên tức giáºn, bóp nát chén rượu cầm trong tay!
Không ai chú ý tá»i hắn, tháºm chí Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng phải chá»u tá»i liên Äá»i Äang ngá»i bên cạnh hắn cÅ©ng chìm sâu vào nét Äẹp cá»§a Äóa hoa sen kia.
Hắn ngá»i á» chá» kia, tháºt lâu không há» cá» Äá»ng, khóe miá»ng dưá»ng như má»m cưá»i, nhưng dưá»ng như lại không có gì. Cho Äến khi sắc mặt tái nhợt cá»§a nàng rÆ¡i vào trong mắt, hắn má»i láºp tức Äứng dáºy.
Tá»ch Nhan vừa quay Äầu, liá»n chìm vào Äôi mắt sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c cá»§a hắn, các loại cảm xúc trong lòng chá» má»t thoáng dâng lên.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn hoàng Äế: “Phụ hoàng, Hoàng tá» mẫu, các vá» nương nương, nhi thần xin cáo lui trưá»c.”
Hoàng Äế nhìn hắn má»t cái, vẫn chưa nói gì.
Trưá»c mắt bao ngưá»i, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phá»§ chiếc áo khoác bằng lông chá»n lên bá» vÅ© y ÄÆ¡n bạc trên ngưá»i Tá»ch Nhan, sau Äó, trong sá»± kinh hãi cá»§a má»i ngưá»i, hắn ôm lấy cả ngưá»i Tá»ch Nhan lên, không Äá» ý Äến ánh mắt kinh diá» m hoặc thèm nhá» dãi hoặc kinh ngạc hoặc ghen tá», ra khá»i Äại Äiá»n.
Từ Äầu Äến cuá»i, Tá»ch Nhan không há» Äá»ng Äáºy, cÅ©ng không nói chuyá»n, chá» lẳng lặng vùi vào trong lòng hắn.
Mãi cho Äến khi Äi vào thiên Äiá»n Minh Nguyá»t cung, Tá»ch Nhan Äang bá» chiếc áo khoác bằng lông chá»n bá»c chặt Äá»t nhiên nghe ÄÆ°á»£c thanh âm há»n há»n cá»§a Thôi Thiá»n Duyên: “Thất gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» cúi Äầu lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì, liá»n ôm Tá»ch Nhan tiến vào trong Äiá»n, ôm nàng vào má»t gian phòng, Äặt lên giưá»ng, sau Äó quay ngưá»i ra cá»a tiếp nháºn há»p thuá»c mà Thôi Thiá»n Duyên ÄÆ°a qua.
Äóng cá»a lại, trá» lại bên giưá»ng, hắn nhanh chóng lấy ra má»t viên thuá»c, ÄÆ°a tá»i bên môi Tá»ch Nhan: “Nhan Nhan, má» miá»ng ra.”
Tá»ch Nhan vừa thấy há»p thuá»c kia, nhất thá»i nhá» lại những cảm xúc vài ngày qua, nhá»n không ÄÆ°á»£c ná»i cÆ¡n tức giáºn, vá»i Äẩy tay hắn ra, mím môi nói: “Không uá»ng. Äá» cho ta chết Äi có phải hÆ¡n không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nâng mắt nhìn nàng, sau Äó liá»n quyết Äoán Äem viên thuá»c nhét vào trong miá»ng mình, cúi ngưá»i hôn lên môi nàng.
Từ trong miá»ng hắn truyá»n Äến mùi thuá»c quen thuá»c, Tá»ch Nhan theo bản nÄng vá»i bài xích, tay chân cÅ©ng phản kháng lại, miá»ng còn không cẩn tháºn cắn bá» thương hắn, nhưng vẫn không chá»ng ná»i lại hắn, cuá»i cùng, viên thuá»c mang theo mùi máu tươi vẫn bá» nàng nuá»t xuá»ng.
Chương 155
Không khí gắn bó không muá»n rá»i xa lại dần dần mang theo hương vá» triá»n miên, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tháºt lâu không buông nàng ra, môi hôn lên chiếc miá»ng nhá» nhắn cá»§a nàng, tay cÅ©ng không cam chá»u cảnh tá»ch má»ch cháºm rãi di chuyá»n.
NghÄ© Äến chuyá»n má»i vừa xảy ra, nàng lại phô bày vẻ Äẹp tuyá»t mÄ© ná» rá» trưá»c mặt má»i ngưá»i, trong lòng hắn bá»ng dưng sinh ra tức giáºn.
Nhưng khi vẻ Äẹp tuyá»t mÄ© ná» rá» cá»§a nàng qua Äi, ngưá»i có thá» thân máºt ôm nàng vào trong ngá»±c như váºy, dù sao vẫn chá» có duy nhất hắn mà thôi.
Trong lòng hắn vừa mâu thuẫn lại vừa ngá»t ngào, thân thá» khắc chế không ÄÆ°á»£c nóng lên, háºn không thá» muá»n nàng ngay láºp tức.
Bàn tay di chuyá»n vá» phía Äai lưng cá»§a nàng, dùng sức lôi kéo, không ngá» lưỡi hắn lại bá» nàng cắn tháºt mạnh má»t ngụm, ngay sau Äó, bên hông cÅ©ng bá» Äạp má»t cưá»c --
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» tay không ká»p, bất Äắc dÄ© buông nàng ra, thân mình mất thÄng bằng, thiếu chút nữa ngã sấp xuá»ng giưá»ng.
Tá»ch Nhan nhìn hắn: “Cách xa ta má»t chút, không nên Äụng vào ta --”
Những lá»i này nàng Äã rất kiá»m chế, nếu không phải từ nhá» Äã ÄÆ°á»£c giáo dưỡng tá»t, chá» sợ nàng Äã nói ra những lá»i còn khó nghe hÆ¡n.
Nàng không dám nghÄ© tá»i nếu không phải mình vừa má»i múa vÅ© khúc kia, thì có lẽ hắn tính cả Äá»i này không xuất hiá»n trưá»c mặt mình nữa.
Theo như lá»i Nam Cung Ngá»±, tất cả những gì nàng có hắn Äá»u Äã chiếm ÄÆ°á»£c rá»i, cuá»i cùng liá»n mất Äi hứng thú. Nếu vÅ© khúc vừa rá»i làm cho hắn phát hiá»n mình còn có thứ hắn vẫn chưa chiếm ÄÆ°á»£c, do Äó lại Äá»i vá»i nàng tá»t hÆ¡n, tá»t như váºy, Tá»ch Nhan không thá» nào chấp nháºn ÄÆ°á»£c.
Há»i lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i cháºm rãi Äứng thẳng dáºy, lúc nhìn vá» phía giưá»ng, Tá»ch Nhan Äã dùng chÄn á»§ng phá»§ lấy cả ngưá»i, mặt quay vào vách tưá»ng.
Hắn Äầu tiên là khẽ run má»t chút, láºp tức nhá»n không ÄÆ°á»£c bất giác cưá»i rá» lên, tiến lên ôm chặt thân thá» cá»§a nàng, xoay nàng Äá» nhìn vá» phía mình, khẽ nhíu mày: “Nhan Nhan, nàng Äang tức giáºn?”
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c lại Äá vá» phía hắn, nhưng lúc này lại không thá»±c hiá»n ÄÆ°á»£c, bá» hắn bắt ÄÆ°á»£c mắt cá chân, nghe thanh âm cá»§a hắn mang theo ý cưá»i: “Ta tháºt không biết, từ bao giá» hai chân cá»§a Nhan Nhan còn có thá» vẽ ÄÆ°á»£c hoa sen?”
Tá»ch Nhan rá»t cuá»c không thá» nhá»n ÄÆ°á»£c nữa, báºt ngá»i dáºy.
Hai ngưá»i nhìn nhau, nàng tức giáºn táºn trá»i, hắn lại vẫn có thái Äá» bình tÄ©nh không chút sợ hãi như trưá»c má»m cưá»i. Äầu tiên là nhìn vết má»±c dưá»i chân nàng, sau Äó ra ngoài phân phó ngưá»i mang nưá»c ấm tiến vào, rá»i má»i nhìn vá» phía nàng: “Vì sao tức giáºn?”
Tá»ch Nhan cắn rÄng nhìn hắn, sau má»t lúc lâu, cuá»i cùng nháºn thấy ÄÆ°á»£c bá» dáng cá»§a hắn không há» có ý nghÄ©a nào, vì thế nâng tay lên thá»§, khẽ vén những sợi tóc rá»t xuá»ng cá»§a mình, má»m cưá»i nói: “Không có gì, chá» là nhá» tá»i lúc nãy Thất gia nguyá»n ý lấy thân nháºp tế Äá» bảo vá» cho thiếp thân, thiếp thân Äau lòng cho Thất gia vì sao lại không biết quý trá»ng bản thân mình.”
Äúng lúc này, có cung nữ mang nưá»c ấm tiến vào hầu hạ Tá»ch Nhan rá»a chân, hai ngưá»i liá»n không nói gì nữa. Cung nữ tẩy sạch vết má»±c trên chân nàng sau khi phải thay Äá»i hai bá»n nưá»c, khi cung nữ kia chuẩn bá» lau khô chân cho Tá»ch Nhan, bất ngá» nghe Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nói: “Äá» cho ta.”
Cung nữ kia kinh ngạc ngẩng Äầu lên, liá»n thấy vá» Thất gia xưa nay cao quý xuất trần, ôn nhuáºn như ngá»c bây giá» Äang vươn tay vá» phía mình, trong lúc nhất thá»i trá» nên thất thần, cúi Äầu xuá»ng má»i phát hiá»n trong tay mình chá» có má»t chiếc khÄn lụa là có thá» ÄÆ°a cho hắn, vì thế sắc mặt càng trá» nên kinh dá».
Tá»ch Nhan vá»n Äang trong cÆ¡n thá»nh ná» cÅ©ng ngạc nhiên nhìn hắn tiếp nháºn chiếc khÄn lụa, sau Äó nâng chân cá»§a nàng lên, không há» cá» kỵ Äá» vào trong lòng, dùng khÄn lụa lau khô những giá»t nưá»ctrên chân cá»§a nàng.
“Này!” Tá»ch Nhan vá»i giữ chặt hắn, vẻ mặt chá» có thá» dùng từ cá» quái Äá» hình dung.
Hắn ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng là hoàng tá», Anh Vương gia do hoàng Äế sắc phong, làm sao lại có thá» lau chân cho nàng?
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu liếc mắt nhìn nàng má»t cái, vẫn thản nhiên cưá»i như trưá»c, sau khi phân phó cung nữ kia ra ngoài, lại chÄm chú lau khô những giá»t nưá»c còn Äá»ng lại trên chân nàng, rá»i Äá» vào trong chÄn, kế tiếp má»i nhìn vá» phía nàng: “Ngoại trừ Äau lòng còn có gì khác không?”
Tá»ch Nhan còn Äắm chìm trong hành vi khiếp sợ cá»§a hắn lúc nãy, Äá»t nhiên nghe hắn há»i như váºy, trong nhất thá»i có chút mê mang: “Cái gì?”
“Ngoại trừ Äau lòng còn có gì khác không?” Sắc mặt hắn bá»ng nhiên trá» nên không há» trong sáng, nhìn nàng, trong mắt hình như có thâm ý, “Äã nhiá»u ngày ta chưa gặp nàng, có thương tâm hay không, có khá» sá» hay không, có cảm thấy á»§y khuất hay không?”
Tá»ch Nhan cắn môi nhìn hắn, không biết Äến tá»t cùng hắn Äang suy nghÄ© gì.
“Không có?” Hắn khẽ cưá»i má»t tiếng, “Nhưng mà ta có. Ta ba ngày không có gặp nàng, nàng không nghÄ© sẽ tá»i gặp ta sao? Nàng cÅ©ng biết ta chá» ba ngày, nhưng không Äợi ÄÆ°á»£c gì cả?”
Tá»ch Nhan kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng nói cái gì?”
Hắn Äang Äợi nàng Äi tìm hắn? Nhưng mà cho tá»i nay, không phải Äá»u là hắn tìm Äến mình sao? Cá» gì ? Äá»t nhiên --
Hắn dưá»ng như nhìn thấu suy nghÄ© cá»§a nàng, thản nhiên nói: “Ta chá» muá»n biết, có phải ta má»t ngày không Äi tìm nàng, nàng liá»n vÄ©nh viá» n sẽ không xuất hiá»n trưá»c mặt ta hay không? Nếu có má»t ngày ta không thá» tá»i tìm nàng thì sao Äây?”
Tá»ch Nhan chưa bao giá» nghÄ© tá»i có ngày Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äem vấn Äá» này Äặt trưá»c mặt mình, nhất thá»i, trong lòng ngoại trừ mê mang cùng kinh ngạc, còn có sá»± bá»i rá»i, nàng chá» thì thào gá»i hắn má»t tiếng: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©......”
Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, cÅ©ng không nhìn nàng, chá» cầm khÄn lụa trong tay ném sang má»t bên, nói: “Nàng vừa má»i uá»ng thuá»c, hiá»n tại nên á» nÆ¡i này nghá» ngÆ¡i má»t lát. Ta còn phải Äi ứng phó dạ yến bên kia má»t chút.”
Dứt lá»i, hắn liá»n Äứng dáºy, láºp tức Äi ra khá»i phòng, Äá» lại Tá»ch Nhan vẫn còn trong cÆ¡n hoảng há»t cùng há»n loạn, nghÄ© vá» lá»n hắn nói vừa rá»i.
Nếu hắn tháºt sá»± không thá» tá»i gặp mình, nàng ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ Äi tìm hắn, giá»ng như ngày Äó hắn bá» thương, thá»i Äiá»m nàng háºn hắn như váºy, nhưng vẫn không khắc chế ÄÆ°á»£c mong muá»n tìm gặp hắn.
Nhưng Tá»ch Nhan biết, hắn há»i vấn Äá» này ra, nhất Äá»nh không phải muá»n má»t Äáp án ÄÆ¡n giản như váºy, nhưng rá»t cuá»c hắn muá»n gì chứ?
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ra cá»a, dặn dò Thôi Thiá»n Duyên hai câu, sau Äó láºp tức Äi Äến Duyên Thá» cung, nÆ¡i á» cá»§a Thái Háºu má»i khi há»i cung.
Không ngoài sá»± Äoán cá»§a hắn, quả nhiên Thái Háºu cÅ©ng Äã vá» tá»i nÆ¡i này, trong Äiá»n ấm áp, chá» có má»t mình bà ngá»i trên nhuyá» n Äiếm, ngay cả má»t cung nữ cÅ©ng không có, giá»ng như Äang chá» hắn Äến.
“Tôn nhi tham kiến Hoàng tá» mẫu.” Hắn vào Äiá»n, sắc mặt thoạt nhìn vẫn bình thưá»ng, nhưng mà á» chá» sâu trong Äôi mắt bá»ng nhiên ẩn dấu sá»± Äạm mạc khó thấy.
Thái Háºu cháºm rãi má» mắt ra, nhìn hắn má»t cái: “Ai gia biết con nhất Äá»nh sẽ Äến, như thế nào, con Äến Äòi lại công Äạo cho nàng ta sao?”
Khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhếch lên: “Vạn quý phi chá»u sá»± nhá» vả cá»§a tôn nhi Äón nàng vào cung, lại bá» Hoàng tá» mẫu triá»u Äến nói chuyá»n, rõ ràng cÅ©ng chá» là ngưá»i không biết chuyá»n thôi. Mà Äánh nàng lại là má»t ngưá»i ngoài khác nữa, tôn nhi sao lại dám Äòi công Äạo á» Hoàng tá» mẫu?”
Ánh mắt Thái Háºu vá»n bình thản vô ba phút chá»c ngưng trá»ng lại: “Lão Thất, bắt Äầu từ khi nào, con nói chuyá»n cùng Hoàng tá» mẫu cÅ©ng phải hao tá»n tâm cÆ¡ như váºy?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cuá»i cùng cÅ©ng ngẩng Äầu lên, Äón nháºn tầm mắt cá»§a bà, Äạm mạc nói: “Từ khi Hoàng tá» mẫu ngài có chá»§ ý trên ngưá»i nàng thì bắt Äầu. Nếu Äá»i vá»i ý trung nhân cá»§a tôn nhi mà Hoàng tá» mẫu cÅ©ng muá»n dùng hết tâm cÆ¡ như váºy, tôn nhi sao dám nghá»ch lại ý ngưá»i?”
Chương 156
Từ Duyên Thá» cung Äi ra, ngoài trá»i tuyết rÆ¡i dày Äặc.
NÄm nay tuyết rÆ¡i dưá»ng như Äặc biá»t nhiá»u, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn má»t màn tuyết trắng xoá tuyết trưá»c mắt, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa lo âu. Vui mừng là tuyết rÆ¡i Äúng lúc sẽ giúp mùa màng bá»i thu, mà lo âu là ngưá»i nghèo khá» làm thế nào Äá» vượt qua má»t mùa Äông rét mưá»t như váºy.
Nắm tháºt chặt áo khoác trên ngưá»i, trong Äầu hắn vẫn vang lên cuá»c nói chuyá»n vá»i Thái Háºu lúc nãy.
Từ sau khi mẫu thân qua Äá»i, hắn má»t thân má»t mình sá»ng trong cung, chá»u Äá»§ má»i khá» sá», lại còn lúc nào cÅ©ng lo lắng, Äá» phòng những âm mưu Äen tá»i không ngừng nhắm vào hắn từ khi hắn ra Äá»i. Sau khi bá» rÆ¡i xuá»ng nưá»c, hắn giả vá» trá» thành má»t kẻ phế nhân, Äó chính là phương pháp bảo há» mình tá»t nhất. Mà phương pháp này do Thái Háºu dạy cho hắn .
Phụ hoàng có nhiá»u con, chính vụ lại báºn rá»n, hắn trá» thành kẻ phế nhân mà lại má» côi mẹ, cho nên phụ hoàng càng ít nhá» tá»i Äứa con cá»§a hòang háºu Äã quá cá», chá» có Thái Háºu là ngưá»i thân nhất trên Äá»i cá»§a hắn. Chính bà Äã dạy hắn phải giấu tài, dạy hắn phải ẩn nhẫn chá» thá»i.
Những gì cá»§a hắn cÅ©ng chính là cá»§a Thái Háºu, ngá»ai trừ má»t ngưá»i -- Tá»ch Nhan.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nắm tháºt chặt áo khoác trên ngưá»i, nhá» Äến lúc này chá» có má»t mình nàng á» Minh Nguyá»t cung, nên không quay trá» lại yến tiá»c nữa mà xoay ngưá»i Äi vá» phía Minh Nguyá»t cung.
Trên ÄÆ°á»ng Äi không ngá» lại gặp ÄÆ°á»£c Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá», thì ra yến tiá»c cÅ©ng Äã tan rá»i.
Tháºp Nhá» nói chuyá»n hết sức hưng phấn: “Nhìn Thất tẩu múa rá»i thì có ai còn tâm tư xem tiết mục khác chứ? Hoàng tá» mẫu và phụ hoàng vừa rá»i khá»i, yến tiá»c cÅ©ng nhanh chóng tan luôn. Thất ca, Thất tẩu Äâu?”
“Tháºp Nhá» Äá» tìm ta có viá»c sao?” Bá»ng dưng, phía sau truyá»n Äến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cá»§a nữ tá», Lâm Lạc Tuyết không biết từ khi nào Äã Äứng phía sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lẳng lặng nhìn ba ngưá»i.
“Thất tẩu......” Tháºp Nhá» nhất thá»i không biết nói gì Äá» chá»ng Äỡ, có chút ai oán liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t cái, lôi kéo Tháºp Nhất, “Tháºp Nhất ca, không phải huynh còn muá»n Äi tìm Mẫu ÄÆ¡n Än cÆ¡m tất niên sao, dẫn Äá» theo vá»i, Äi mau!”
Tháºp Nhất vá»i vàng chào Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Lâm Lạc Tuyết, sau Äó cùng Tháºp Nhá» rá»i khá»i ngay láºp tức.
Lâm Lạc Tuyết lúc này má»i tiến lên, tiếp nháºn chiếc ô từ trong tay thá» nữ, cả hai Äứng nhìn nhau má»t lát, sau Äó nàng ta Äem ô che cho cả hai ngưá»i, cưá»i nhẹ nói: “Thất gia, há»i phá»§ Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» nhẹ má»m cưá»i, bất Äá»ng thanh sắc lui vá» phía sau từng bưá»c: “Trong cung còn có viá»c chưa xá» lý xong, ta sẽ cho ngưá»i ÄÆ°a nàng trá» vá» trưá»c.”
Bàn tay Äang cầm ô cá»§a Lâm Lạc Tuyết bá»ng nhiên nắm tháºt chặt, há»i lâu sau má»i mím môi thấp giá»ng nói: “Từ sau Äêm Äó, Thất gia vẫn lảng tránh thiếp thân, nếu buá»i trưa hôm nay không phải Thái Háºu truyá»n thiếp thân tiến cung, thiếp thân chá» sợ khó gặp ÄÆ°á»£c Thất gia má»t lần......” Nàng cắn cắn môi, thanh âm càng nhá» hÆ¡n: “Do thiếp thân Äêm Äó làm không ÄÆ°á»£c tá»t, Äá» cho Thất gia không hài lòng sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thu lại nụ cưá»i, Äảo mắt liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: “Lạc Tuyết, chuyá»n Äêm Äó ta không muá»n nhắc lại.”
Lâm Lạc Tuyết nhá»n không ÄÆ°á»£c cắn môi dưá»i càng mạnh, giá»ng như Äang chá»u Äá»±ng má»t sá»± Äau khá» nào Äó.
Thấy bá» dáng cá»§a nàng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tiến lên từng bưá»c, nâng tay xoa mặt cá»§a nàng, ngón tay cháºm rãi lưá»t qua môi cá»§a nàng, làm cho nàng vô thức nhả môi mình ra, rá»i thấp giá»ng nói: “Nàng rất tá»t, nàng vÄ©nh viá» n sẽ là Anh vương Vương phi, nữ chá»§ nhân cá»§a Anh vương phá»§. Nếu ngày thưá»ng cảm thấy tháºt sá»± rảnh rá»i nhàm chán, cÅ©ng có thá» lên núi nhiá»u hÆ¡n Äá» bầu bạn cùng Hoàng tá» mẫu, dù sao lão nhân gia cÅ©ng thích nàng, hiá»u chưa?”
Lâm Lạc Tuyết Äá»t nhiên ngẩng Äầu lên, ánh mắt ngưng lá» nhìn chÄm chú hắn tháºt lâu, cuá»i cùng cầm ô lảo Äảo rá»i Äi.
Khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» lại Minh Nguyá»t cung, vừa vào cá»a Äã phát hiá»n Tá»ch Nhan Äang ngá»i trưá»c bàn trang Äiá»m, không biết vì sao trên ngưá»i Än mặc cá»±c kỳ chá»nh tá», lúc này, nàng Äá»i diá»n vá»i gương trang Äiá»m, nhất cá» nhất Äá»ng Äá»u rất cẩn tháºn, Äiá»u này hắn chưa từng nhìn thấy bao giá».
Nhưng thấy hình ảnh ngưá»i trong gương hiá»n lên lung linh, thần thái thản nhiên, da thá»t trắng như tuyết, giương mắt nhìn hắn, giá»ng như Äang nhíu mày lại giá»ng như Äang tươi cưá»i, vừa há»n vừa giáºn, sóng mắt lưu chuyá»n chứa Äá»±ng phong tình vô hạn.
Ánh mắt hắn bá»ng nhiên thâm trầm, tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: “Trang Äiá»m Äẹp như váºy là muá»n làm gì?”
Tá»ch Nhan má» to mắt, ná» nụ cưá»i lên tiếng trả lá»i: “Hôm nay là ba mươi tết, nhưng Tá» Ngạn không tiến cung, thừa dá»p còn có thá»i gian, ta muá»n Äi lên LÄng Tiêu sÆ¡n cùng hắn Än cÆ¡m tất niên, chàng xem có ÄÆ°á»£c không?”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng dưng biến Äá»i, trên tay cÅ©ng vô thức nắm mạnh hÆ¡n, Tá»ch Nhan khẽ nhíu mi: “Chàng làm Äau ta.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i lạnh má»t tiếng, buông nàng ra: “ÄÆ°á»£c, hiếm khi nàng tình thâm ý trá»ng vá»i Tháºp Lục thúc như váºy, Äi thÄm thúc ấy cÅ©ng là chuyá»n nên làm, ta gá»i ngưá»i chuẩn bá» xe ngá»±a cho nàng.”
Dứt lá»i, hắn nhấc chân muá»n Äi ra khá»i phòng.
Bá»ng nhiên bá» ngưá»i từ phía sau ôm ngang thắt lưng, sau lưng truyá»n Äến tiếng cưá»i như chuông bạc cá»§a nàng.
Trong lòng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khẽ chấn Äá»ng, dưá»ng như hiá»u ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, nắm lấy cánh tay Äang Äặt bên hông mình, xoay ngưá»i nhìn nàng, trưng ra vẻ mặt giáºn dữ: “Nàng dám Äùa giỡn vá»i ta?”
Tá»ch Nhan không kiá»m chế ÄÆ°á»£c cưá»i rá» lên, vùi vào trong ngá»±c hắn: “Thì ra chàng tháºt sá»± Äang ghen!”
Trên mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bày ra vẻ giá»ng như Äang cÄm tức, lại nâng cằm dưá»i cá»§a cá»§a nàng lên: “Bây giá» nàng tháºt sá»± Äã nghÄ© thông suá»t sao?”
Tá»ch Nhan cong cong khóe miá»ng: “Chàng biết rõ ta á» trưá»c mặt chàng luôn ngu ngá»c, nhưng chàng lại cất dấu quá sâu, chàng không nói, ta làm sao biết ÄÆ°á»£c?”
“Ngu ngá»c?” Hắn cưá»i lạnh má»t tiếng, “Nhưng bây giá» ta lại thá»±c sá»± không nhìn ra nàng ngu ngá»c Äấy!”
Tá»ch Nhan vẫn má»m cưá»i như cÅ©, nhìn mặt sắc hắn không dá»u Äi chút nào, cuá»i cùng ôm lấy cá» hắn, kiá» ng mÅ©i chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nàng còn tưá»ng rằng hắn nhất Äá»nh không thèm Äá»ng Äây, nhưng nàng vừa má»i chạm vào hắn, liá»n bá» hắn nảy sinh ý Äá»nh ác Äá»c, dùng miá»ng ngÄn chặn cái miá»ng nhá» nhắn cá»§a nàng, lấy tá»c Äá» nhanh như sét Äánh không ká»p bưng tai bá» kín miá»ng nàng, hút vào tháºt sâu, Tá»ch Nhan cảm thấy Äôi môi run lên, chiếc lưỡi Äinh hương cá»§a nàng tức thì bá» hắn mút vào Äến phát Äau, nhưng chá» khẽ rên rá» nói không nên lá»i.
Äợi Äến khi nàng có thá» nói chuyá»n ÄÆ°á»£c thì Äã bá» hắn cá»i quần áo ném ra ngoài màn che.
Hắn cuá»i cùng cÅ©ng buông nàng ra, bắt Äầu cá»i quần áo cá»§a mình ra, Tá»ch Nhan kinh hãi, vá»i giữ chặt hắn: “Không phải chúng ta phải há»i phá»§ sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© liếc nhìn nàng má»t cái, trông thấy Äôi môi sưng Äá» cá»§a nàng, khóe miá»ng bá»ng nhiên tràn ra ý cưá»i tà tứ phong lưu, trong mắt ná»ng Äáºm tình dục không thá» nào che dấu.
Cúi ngưá»i xuá»ng, hắn hôn lên Äôi môi nàng, Äá»ng thá»i thì thào vá»i nàng những lá»i chứa Äá»±ng ý cưá»i: “Há»i phá»§? Tá»i nay, nàng Äừng mong nghÄ© tá»i.”
Chương 157
Hắn hưá»ng mà nói Äến làm ÄÆ°á»£c, Tá»ch Nhan nguyên tưá»ng rằng tá»i nay là tháºt không thá» há»i phá»§ , không nghÄ© lại vẫn là không có thá» làm cho hắn như nguyá»n.
Lúc Äó, nàng bá» hắn Äùa Äến mức vô cùng Äá»ng tình, toàn thân trên dưá»i không chá» nào mà không mẫn cảm, nhưng hắn lại cháºm chạp không chá»u thá»a mãn nàng. Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c nâng thân mình lên, nhá» giá»ng nức ná» cầu xin hắn.
Trong lòng hắn vá»n có má»t ngá»n lá»a Äang hừng há»±c thiêu Äá»t, lúc này thấy bá» dáng cá»§a nàng như váºy cuá»i cùng không khắc chế ÄÆ°á»£c, thân dưá»i hạ xuá»ng, thong thả mà kiên Äá»nh tiến vào nàng.
“A --” Tá»ch Nhan khắc chế không ÄÆ°á»£c thét lên má»t tiếng chói tai, sau Äó vá»i cắn vào bả vai hắn do sợ cho bá» ngưá»i khác nghe ÄÆ°á»£c, nhưng mà thần trí nàng lại mÆ¡ mÆ¡ há» há» -- tuy hắn chá» má»i bắt Äầu nhưng nàng cÅ©ng lên Äến Äá»nh.
Tất nhiên hắn rất cÄm tức, nhưng lại dá» khóc dá» cưá»i.
Nàng lui thân mình lại, Äá»ng cÅ©ng không thá» Äá»ng, cÅ©ng làm cho hắn không thá» nhúc nhích. Hắn bất Äắc dÄ©, chá» có thá» cúi ngưá»i xuá»ng hôn nàng, thì thào những lá»i âu yếm làm cho thân thá» nàng thả lá»ng.
Äến khi Tá»ch Nhan cảm thấy thoải mái, nàng lại Äá»t nhiên nảy lên ý xấu, sá»ng chết cÅ©ng không chá»u cho hắn.
Hai ngưá»i cứ như váºy á» trên giưá»ng thượng kẻ Äuá»i ngưá»i bắt, cuá»i cùng, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thành công bắt giữ nàng á» má»t góc gưá»ng, dưá»ng như Äá» cho hả giáºn hắn cúi Äầu cắn nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c vừa kêu toáng lên vừa cưá»i ha ha.
Nhưng trong lúc hai ngưá»i Äang cưá»i Äùa vui vẻ, lại Äá»t nhiên vang tiếng gõ cá»a không Äúng lúc.
Tá»ch Nhan còn chưa nghe ÄÆ°á»£c, nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã vá»i bưng kín miá»ng cá»§a nàng lại, giá»ng nói không chút cảm xúc: “Ai?”
“A --” Lúc này Tá»ch Nhan má»i há»i phục tinh thần lại, thẹn Äến mức muá»n chui xuá»ng Äất, vùi vào trong ngá»±c hắn, nhưng cÅ©ng Äá»ng thá»i nghiêng tai lắng nghe ngưá»i bên ngoài trả lá»i.
Sau má»t lúc lâu, bên ngoài má»i vang lên giá»ng nói tràn Äầy á»§y khuất cá»§a Thôi Thiá»n Duyên, dùng Äầu ngón chân nghÄ© hắn cÅ©ng biết mình cừa làm há»ng chuyá»n tá»t cá»§a chá»§ nhân: “Thất gia, là nô tài.”
“Cút!” Từ trưá»c tá»i giá», Äây là lần Äầu tiên Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lá»n tiếng quát lên, “Có chuyá»n gì sáng mai Äến bẩm báo tiếp!”
Bên ngoài trầm mặc há»i lâu, thanh âm á»§y khuất lại truyá»n Äến nhưng mang theo tiếng khóc nức ná»: “Thất gia, xe ngá»±a cá»§a Vương phi Äi ÄÆ°á»£c ná»a ÄÆ°á»ng va chạm vá»i xe ngá»±a cá»§a phá»§ Tứ gia nên bá» láºt, sá»± tình khẩn cấp, nô tài má»i Äến bẩm báo cho Thất gia......”
Khi nghe ÄÆ°á»£c hai chữ “Vương phi”, thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn không thay Äá»i, nhưng khi nghe ÄÆ°á»£c “phá»§ Tứ gia”, ngay cả Tá»ch Nhan cÅ©ng thay Äá»i sắc mặt, Äẩy Äẩy hắn: “Äứng lên Äi, còn thất thần gì chứ!”
Äến lúc hai ngưá»i Än mặc chá»nh tá» ra khá»i phòng, sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn cá»±c kỳ âm trầm, nắm tay Tá»ch Nhan, cÅ©ng không thèm nhìn liếc mắt tá»i Thôi Thiá»n Duyên phía sau má»t cái.
Tá»ch Nhan lén nhìn vẻ mặt khá» không nói ná»i cá»§a Thôi Thiá»n Duyên, vá»n Äá»nh trấn an hắn vài câu, nhưng cuá»i cùng bá»i vì xấu há» Äến ná»i không nhấc Äầu lên ná»i, nên cÅ©ng không nói gì.
Äến khi lên xe ngá»±a chá» còn lại hai ngưá»i, Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng có thá» thá» phào nhẹ nhõm, vừa xoay Äầu lại phát hiá»n vẻ mặt hắn vẫn âm trầm, cuá»i cùng nhá»n không ÄÆ°á»£c báºt cưá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© liếc mắt nhìn nàng, bá»ng nhiên cÅ©ng cưá»i lên. Tuy rõ ràng hắn cưá»i vô cùng ôn hòa, nhưng Tá»ch Nhan nhìn thấy lại cảm thấy kinh hãi, nhích sang bên cạnh: “Chàng có nghÄ© cÅ©ng Äừng nghÄ© tá»i.”
“Nàng biết ta suy nghÄ© gì sao?” Ánh mắt hắn trong suá»t, vẻ mặt sáng ngá»i.
“Ta mặc ká» chàng suy nghÄ© cái gì, nếu muá»n làm cho ta khó xá» thì không ÄÆ°á»£c.” Tá»ch Nhan xấu há» Äến ná»i mặt Äá» bừng, nàng vá»i che mặt mình lại, không dám nhìn hắn nữa.
Hắn cưá»i vang lên, vươn tay ra liá»n kéo nàng vào trong lòng mình, không há» nói gì nữa.
Tá»ch Nhan á» trong lòng hắn thay Äá»i sang tư thế thoải mái dá»±a vào hắn, sau má»t lát im lặng, bá»ng nhiên nói: “Lần này, chàng thấy thế nào?”
“Ta nhất Äá»nh sẽ làm thá»t cái tên Thôi Thiá»n Duyên không biết thức thá»i Äó.” Hắn mặt không Äá»i sắc nói.
Tá»ch Nhan xấu há» thúc khuá»·u tay vào ngưá»i hắn: “Chàng biết rõ ta Äang nói Äến xe ngá»±a phá»§ Tứ gia mà!”
“Váºy làm thá»t ngá»±a trong phá»§ lão Tứ, chàng thấy thế nào?” Hắn cúi Äầu xuá»ng, má»m cưá»i nhìn nàng.
Tá»ch Nhan rá»t cuá»c nhá»n không ÄÆ°á»£c lại bưng kín mặt, khá» sá» nức ná» má»t tiếng, không thèm há»i hắn nữa.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i khẽ má»t tiếng, bên dưá»i vẻ mặt tươi cưá»i càng thêm thâm trầm hÆ¡n.
Chuyá»n xảy ra lần này, rõ ràng, Tứ hoàng tá» tá» ra Äã thiếu kiên nhẫn, chuẩn bá» xuá»ng tay vá»i hắn. Nhưng dù trong triá»u Äình xảy ra bất kỳ sóng gió nào, hắn nhất Äá»nh sẽ không làm cho Tá»ch Nhan tham dá»± vào Äó.
Chá» hai cá» xe ngá»±a va chạm nhau chính là trên má»t ÄÆ°á»ng cái Äông Äúc trong kinh thành, thá»i Äiá»m Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Tá»ch Nhan Äến nÆ¡i, hai cá» xe bá» hư tá»n khác xa nhau Äang Äá» á» má»t bên ngã tư ÄÆ°á»ng, Tứ hoàng tá» Hoàng Phá»§ Thanh Há»±u Äang ÄÆ°a lưng vá» phía bá»n há», thấp giá»ng nói gì Äó, tá»±a há» Äang trấn an nữ tá» bá»i vì chấn kinh mà không ngừng khóc trưá»c mặt.
“Tứ ca.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© mang theo Tá»ch Nhan tiến lên gá»i hắn má»t tiếng, Hoàng Phá»§ Thanh Há»±u quay Äầu lại, ánh mắt trưá»c tiên dừng lại á» trên ngưá»i Tá»ch Nhan, Äánh giá từ trên xuá»ng dưá»i, sau Äó má»i nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cưá»i nói: “Thất Äá», ngươi tháºt sung sưá»ng.”
Tá»ch Nhan lúc này má»i nhìn rõ thì ra trưá»c mặt Hoàng Phá»§ Thanh Há»±u là cÆ¡ thiếp trong phá»§ cá»§a hắn, không phải là Lâm Lạc Tuyết. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ: “Không bằng Tứ ca.” Dứt lá»i, hắn nhìn má»t vòng xung quang, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh Lâm Lạc Tuyết.
“Tìm Thất Äá» muá»i sao?” Hoàng Phá»§ Thanh Há»±u thấy thế, ôm lấy cánh tay chá» chá» vào má»t ngôi nhà dân gần Äấy, “Nàng ta hình như bá» thương, Äang á» bên trong nghá» ngÆ¡i, ngá»± y cÅ©ng tháºt sá»± là, Äã lâu như váºy còn chưa Äến.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i chắp tay bảo: “Äa tạ Tứ ca lo lắng. Xem ra vá» tiá»u tẩu tá» này chấn kinh cÅ©ng không nhá», Tứ ca nên mang nàng ta há»i phá»§ trưá»c Äi, chuyá»n còn lại cứ giao cho Thanh VÅ© xá» lý.”
Hoàng Phá»§ Thanh Há»±u bá»ng dưng nhíu mày: “Váºy làm phiá»n Thất Äá».”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không nói thêm gì, mang theo Tá»ch Nhan Äi vá» phía ngôi nhà dân Äó.
Yến nhi Äang chá» á» cá»a Äã lâu vừa nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, nhất thá»i Äôi mắt sáng ngá»i, nhưng khi nhìn thấy Tá»ch Nhan phía sau hắn lại giáºn tái mặt lên tiếng: “Thất gia cuá»i cùng cÅ©ng Äến Äây! Tiá»u thư bá» thương không nhẹ, nhưng ngá»± y vẫn còn chưa Äến!”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Tá»ch Nhan vừa má»i Äi Äến cá»a phòng nÆ¡i Lâm Lạc Tuyết Äang nghá» ngÆ¡i, liá»n nghe ÄÆ°á»£c từ trong phòng truyá»n ra tiếng rên rá» thá»ng khá». Vén rèm cá»a Äi vào Äi, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vừa má»i kéo màn giưá»ng mạn nhìn vá» Lâm Lạc Tuyết, Tá»ch Nhan Äứng á» bên cạnh liá»n nghe ÄÆ°á»£c thanh âm cá»§a Lâm Lạc Tuyết thất thanh khóc rá»ng lên: “Thất gia......”
“Äừng sợ.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn cả ngưá»i nàng Äầy những vết thương, vươn tay ra nắm lấy tay nàng,“Ngá»± y sẽ nhanh tá»i thôi.”
Tá»ch Nhan cÅ©ng có thá» thấy bá» dáng Äau Äá»n cá»§a Lâm Lạc Tuyết, nhá»n không ÄÆ°á»£c kéo kéo á»ng tay áo Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Nàng Äang khó chá»u như váºy, ngá»± y lại cháºm chạp chưa Äến, chàng nên chuẩn mạch cho nàng trưá»c Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© liếc nhìn Tá»ch Nhan má»t cái, bá» dáng làm như vui không buá»n, quay Äầu lại nói vá»i Lâm Lạc Tuyết: “An tâm nằm Äây nghá» Äi, ta Äã phái ngưá»i Äi thúc giục rá»i.”
Chương 158
Xảy ra chuyá»n như váºy, tháºt ra cÅ©ng ngoài ý muá»n cá»§a má»i ngưá»i. Nhưng Tá»ch Nhan cÅ©ng không ngá» ÄÆ°á»£c Lâm Lạc Tuyết sẽ bá» thương nặng như váºy, trong nhất thá»i chính chá» trầm mặc Äi ra gian ngoài, vừa vặn thấy má»t nhà nÄm ngưá»i Äá»u Äứng trong phòng, trên bàn bày bữa cÆ¡m tá»i má»i dùng má»t ná»a.
Tá»ch Nhan dừng lại má»t chút, vừa muá»n tiến lên, bá»ng nhiên bá» ngưá»i từ phía ôm lấy thắt lưng.
Thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từ Äá»nh Äầu nàng vang lên, cÅ©ng chính là nói vá»i gia Äình Äó: “Lão bá, Äại nương, các vá» cứ tá»± nhiên dùng bữa cÆ¡m tất niên, không cần Äá» ý Äến chúng tôi.”
Dứt lá»i, hắn má»m cưá»i gáºt gáºt Äầu, kéo cả Tá»ch Nhan Äi ra ngoài cá»a.
Quả nhiên không bao lâu sau, trong phòng Äã vang lên tiếng nói nói cưá»i cưá»i.
Tá»ch Nhan tá»±a vào trong lòng hắn, nghe tiếng cưá»i bên trong, nhá»n không ÄÆ°á»£c thá» dài: “Tháºt tá»t.”
“Cái gì tháºt tá»t?”
“Không có kinh hãi, không có lo lắng, không có nguy cÆ¡, má»t bữa cÆ¡m tất niên như váºy không tá»t sao?”
Sá»ng trong hoàng gia, ngay cả lá» mừng nÄm má»i cÅ©ng phải Äá» phòng từng li từng tí, má»i bưá»c Äi Äá»u phải suy xét cẩn tháºn, không thá» không bi ai.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ôm lấy nàng, há»i lâu sau má»i lên tiếng: “Gần Äây tính tình phụ hoàng trá» nên khó nắm bắt, ta cảm thấy...... Äây là biá»u hiá»n cá»§a Äiá»m xấu.”
“Chàng Äang nói......”
“Suỵt --” Hắn Äè lại môi cá»§a nàng, ngÄn lại những lá»i kế tiếp nàng muá»n thá»t ra, lại không khá»i nhá» tá»i kế hoạch xuất hành lúc trưá»c, trong lòng khẽ thá» dài, nhưng không Äá» cho nàng biết.
Tìm má»t nÆ¡i trá»ng trải sạch sẽ, hai ngưá»i liá»n ngá»i xuá»ng tá»±a sát vào nhau. Tá»ch Nhan sợ lạnh nên trên ngưá»i ÄÆ°á»£c áo khoác lông chá»n vây rất chặt chẽ , dá»±a vào hắn, chá» lá» ra má»t Äôi mắt linh hoạt, bá»ng nhiên nàng nhá» tá»i má»t chuyá»n, ngẩng Äầu nhìn vá» phía hắn: “Vì sao chàng không xem bá»nh cho Lâm Lạc Tuyết, không nên chá» ngá»± y Äến?”
Hắn tháºt lâu không lên tiếng, Tá»ch Nhan lại há»i lần nữa, rá»t cuá»c hắn thá» dài, cúi Äầu xuá»ng nhìn nàng: “Nàng nghÄ© rằng bất kỳ ngưá»i nào ta cÅ©ng Äá»u xem bá»nh cho hay sao?”
Äôi mắt Äen láy cá»§a Tá»ch Nhan Äảo quanh, sau Äó má»i cảm nháºn ÄÆ°á»£c ý tứ hàm xúc trong lá»i nói cá»§a hắn, trong mắt nhá»n không ÄÆ°á»£c lóe lên ý cưá»i, thanh âm cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c trá» nên ngá»t ngào: “Váºy...... Chàng Äã từng xem bá»nh cho những ai?”
Lại là má»t há»i trầm mặc.
Tá»ch Nhan ngẩng Äầu lên nhìn hắn, lại lấy bàn tay nhá» bé quấy rá»i chÆ¡i Äùa á» trên ngưá»i hắn: “Nói mau, ngoại trừ ta, chàng Äã từng xem bá»nh cho ai?”
“Nàng lại nghá»ch ngợm nữa rá»i, ta cam Äoan nhất Äá»nh nàng sẽ há»i háºn.” Hắn má»t phen bắt ÄÆ°á»£c tay nàng, ánh mắt thâm trầm, nhìn vẻ mặt Tá»ch Nhan hết há»n, phẫn ná» rút tay vá» như vẫn dá»±a vào hắn như cÅ©.
Bất ngá» nàng báºt cưá»i thành tiếng: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ta Äoán, chàng chá» xem bá»nh cho má»t mình ta thôi.”
Cằm hắn dá»±a vào Äá»nh Äầu má»m mại cá»§a nàng, nghe xong lá»i cá»§a nàng, khóe miá»ng cÅ©ng ná» nụ cưá»i không thành tiếng.
Äá»t nhiên trong lúc Äó, trên trá»i vang lên má»t tiếng ná» “Phanh”, Tá»ch Nhan bá» hù giáºt cả mình, lúc ngẩng Äầu nhìn lên Äã thấy trên bầu trá»i tá»i Äen giá»ng như má»t dải lụa Äen tuyá»n, mà mặt trên dải lụa Äó ná» rá» má»t chùm pháo cá»±c Äẹp.
Ngay sau Äó, hai Äóa, ba Äóa, càng ngày càng nhiá»u ánh lá»a Äá»ng thá»i bay lên bầu trá»i, ánh toàn bá» kinh thành trên không sáng ngá»i giá»ng như ban ngày.
Há» gia Äình tại ngã tư ÄÆ°á»ng cÅ©ng nghe ÄÆ°á»£c thanh âm, nên tất cả má»i ngưá»i từ trong nhà Äi ra, má»t nhà lá»n nhá» Äá»u hưng trí bừng bừng nhìn pháo hoa từ trong hoàng cung phát ra, khen không dứt miá»ng.
Ban Äêm, trên ngã tư ÄÆ°á»ng, má»i ngưá»i Äá»u Äá» xô ra ÄÆ°á»ng vá»i vẻ hào hứng, nÆ¡i nÆ¡i Äá»u là tiếng cưá»i, tiếng Äùa vui.
Xuyên qua tầng tầng lá»p lá»p ngưá»i, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cùng Tá»ch Nhan vẫn ngá»i á» má»t góc phá», hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, cùng nhau xem pháo hoa.
“Chúng ta xem xong má»i trá» vá», ÄÆ°á»£c không?” Trong tiếng ná» tháºt lá»n cá»§a pháo hoa, Tá»ch Nhan tiến Äến bên tai hắn nhẹ giá»ng nói.
Khuôn mặt tuấn lãng cá»§a hắn trong ánh sáng cúa pháo hoa trên bầu trá»i cá»±c kỳ sáng ngá»i, hắn cúi Äầu xuá»ng, Äôi mắt xưa nay sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c cÅ©ng phát sáng Äá»ng lòng ngưá»i: “Chá» là pháo hoa thôi nàng không sợ buá»n chán sao?”
Tá»ch Nhan lắc Äầu cưá»i nhá»§i nhá»§i vào trong lòng hắn: “Không buá»n Äâu.”
Kết quả, mãi cho Äến khi màn biá»u diá» n pháo hoa chấm dứt, má»i ngưá»i trên ngã tư ÄÆ°á»ng cÅ©ng Äã quay trá» vá» nhà mình, Tá»ch Nhan má»i lôi kéo Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng dáºy, Äi vá» phía ngôi nhà dân kia.
“Nhan Nhan.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng nhiên từ phía sau gá»i nàng.
Tá»ch Nhan xoay ngưá»i nhìn hắn.
Hắn Äứng á» nÆ¡i Äó, vẫn nhìn nàng như váºy, sắc mặt bình tÄ©nh, ánh mắt thâm thúy nàng Äã từng chứng kiến, há»i lâu sau má»i má» miá»ng nói: “Ta có lá»i muá»n nói vá»i nàng.”
“Cái gì?” Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c ná» nụ cưá»i, ánh mắt Äảo qua Äảo lại nhìn hắn.
“Kỳ tháºt......” Nhìn vào Äôi mắt lấp lánh như sao cá»§a nàng, hắn chưa bao giá» cảm thấy nói chuyá»n lại cá»±c kỳ khó khÄn như váºy, nhá»n không ÄÆ°á»£c lấy tay nâng chiếc gáy cá»§a nàng, vừa muá»n má» miá»ng, khóe mắt Äá»t nhiên thoáng nhìn thấy Thôi Thiá»n Duyên từ trong ngôi nhà dân Äi ra, trong lòng nhất thá»i buông lá»ng xuá»ng, không thá» nói rõ là mất mát Äiá»u gì, lại nhìn vá» phía nàng ná» nụ cưá»i, tiến Äến nàng bên tai, thấp giá»ng nói: “Äêm nay nàng như váºy, Äừng hy vá»ng ta sẽ buông tha cho nàng.”
“Vương gia, sưá»n Vương phi.” Hắn vừa dứt lá»i, thanh âm Thôi Thiá»n Duyên phía sau Tá»ch Nhan liá»n vang lên, “Ngá»± y Äã bôi thuá»c xong cho Vương phi, xe ngá»±a cÅ©ng Äã chuẩn bá» xong rá»i, có thá» há»i phá»§ .”
Tá»ch Nhan lại lần nữa Äá» mặt, nghiến rÄng nghiến lợi nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ngẩng Äầu lên vẻ mặt khiêu khích: “Chàng cÅ©ng Äừng trông cáºy ta sẽ buông tha chàng!”
---------------------------------------------
Buá»i tá»i mùng hai tết, Nam Cung Ngá»± lại Äến thÄm Hi Vi viên.
Khi Äó Tá»ch Nhan Äang mặt nhÄn mày nhíu nhìn má»t món Än không ÄÆ°á»£c Äẹp mắt lắm trưá»c mắt, Äá»t nhiên kinh hãi thấy bên cạnh có ngưá»i, nhất thá»i bá» hoảng há»t, nhìn lại thì ra là Nam Cung Ngá»±, nàng tức giáºn hung hÄng Äánh hắn má»t quyá»n: “Huynh sao luôn xuất quá»· nháºp thần như váºy chứ!”
“Là do muá»i quá mức chuyên chú thôi!” Nam Cung Ngá»± cÅ©ng vung tay vá» phía say gáy cá»§a nàng, nhưng lại cá»±c kỳ nhẹ nhàng, lại nhìn vá» món Än trưá»c mặt nàng, “Thứ này có gì Äẹp chứ, nhìn mặt mày nhÄn nhó cá»§a muá»i cÅ©ng giá»ng như nó váºy.”
Trong mắt Tá»ch Nhan lại Äá»t nhiên sáng ngá»i, Äem món Än Äó Äá» lên trưá»c mặt hắn: “Váºy huynh mau giúp ta nếm thá» xem.”
Nam Cung Ngá»± nhìn nàng có vẻ nghi ngá»: “Muá»i Äừng nói cho ta biết là do muá»i làm chứ?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan lòe lòe nhấp nháy, không nói lá»i nào.
Nam Cung Ngá»± không chá»u ÄÆ°á»£c phải lấy tay chá»ng ÄÆ°á»£c Äầu: “Không cần thá», nhìn bá» dạng này cá»§a muá»i thôi là cÅ©ng thấy không ngon rá»i.”
Mi tâm Tá»ch Nhan nhíu lại, bưng dÄ©a thức Än Äứng dáºy, Äẩy cá»a sá» ra, liá»n ném tất cả Äi ra ngoài.
Quay Äầu lại nàng phát hiá»n Nam Cung Ngá»± Äang kinh ngạc nhìn mình, trong ánh mắt hình như có vẻ buá»n buá»n. Trong lòng Tá»ch Nhan không biết vì sao Äá»t nhiên chấn Äá»ng, vá»i nói sang chuyá»n khác: “Tá» Ngạn thế nào rá»i?”
Chương 159
Nam Cung Ngá»± thu há»i tầm mắt, bất giác thá» dài: “Các ngưá»i là thanh mai trúc mã, Äừng nhìn tâm trí hắn giá»ng như Äứa trẻ, kỳ tháºt tính tình hắn rất quáºt cưá»ng.”
“Huynh ấy không chá»u chữa trá» sao?” Tá»ch Nhan viá»c ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn, ánh mắt tha thiết nhìn hắn chá» Äợi.
Nam Cung Ngá»± nhíu mày: “Ta Äã dùng hết má»i phương pháp rá»i.”
Bá»i vì chá»u sá»± nhá» vả cá»§a nàng cho nên hắn Äã táºn lá»±c dùng Äá»§ má»i cách.
Tháºm chí, vào Äêm ba mươi tết nÄm ngoài, hắn vừa uá»ng rượu vừa quan sát tên thiếu niên gần như tá»± phong bế chính mình, lúc Äó, tên tiá»u tá» này tá»± nhá»t mình trong gian nhà tranh, nằm trên chiếc giưá»ng lạnh lẽo, trên mặt che bá»i má»t quyá»n sách, làm ra vẻ như Äang ngá»§.
Liên tiếp mấy ngày tiếp xúc, Nam Cung Ngá»± Äá»i vá»i tên thiếu niên bưá»ng bá»nh này cÅ©ng coi như có má»t chút quen thuá»c, hÆ¡n nữa hôm nay trong lòng hắn cÅ©ng không có bao nhiêu cao hứng, bá»i váºy tiến tá»i tặng cho tên tiá»u tá» thá»i Tá» Ngạn má»t cưá»c: “Äã chết chưa? Không chết thì Äứng lên uá»ng rượu!”
Há»i lâu sau, Tá» Ngạn má»i cháºm rãi lấy quyá»n sách trên mặt xuá»ng, nghiêng Äầu nhìn hắn má»t cái, nhưng vẫn nằm bất Äá»ng như cÅ©.
Nam Cung Ngá»± bèn ngá»i xuá»ng, bắt Äầu tá»± châm rượu rá»i tá»± uá»ng cạn. Xuyên qua khung cá»a sá» rá»ng má», nhìn bầu trá»i tá»i Äen bên ngoải, khuôn mặt anh tuấn bất giác tràn Äầy Äau thương.
Cho Äến khi hắn uá»ng ÄÆ°á»£c hÆ¡n phân ná»a bầu rượu, Tá» Ngạn nằm trên giưá»ng vẫn không có chút Äá»ng tÄ©nh như trưá»c. Nam Cung Ngá»± cảm thấy rất không thú vá», hai chân nhấc lên,“Phanh” má»t tiếng Äặt á» trên bàn, nhìn vá» phía hắn: “Ngươi rá»t cuá»c thích Nhan Nhan á» Äiá»m nào? Nàng có cái gì tá»t, Äáng giá Äá» ngươi vì nàng chá»u khá» như váºy?”
Bên kia, thân hình Tá» Ngạn bá»ng cứng Äá», há»i lâu sau, cuá»i cùng má»i chá»u má» miá»ng nói câu Äầu tiên trong suá»t cả ngày hôm nay: “Không liên quan Äến chuyá»n cá»§a ngươi.”
“Ha ha, tháºt sá»± là Äứa nhá» quáºt cưá»ng.” Nam Cung Ngá»± cưá»i nhạo má»t tiếng, ÄÆ°a tay Äá» sau gáy, “Không bằng Äá» ta nói vá»i ngươi má»t chút vì sao ta thích nàng?”
Tá» Ngạn phút chá»c ngá»i báºt dáºy, nhìn vá» phía hắn: “Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Ngá»± giá»ng như không nghe lá»i hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn vá» phía xa xa ngoài khung cá»a sá», vẻ mặt dần dần trá» nên xa xÄm: “Lần Äầu tiên ta nhìn thấy Nhan Nhan, nàng má»i mưá»i hai tuá»i, vá»n thân pháºn tôn quý nên Äáng lẽ á» tuá»i Äó nàng phải rất há»n nhiên, vô tư lá»± nhưng ngược lại nàng lại quá thông minh so vá»i tuá»i cá»§a mình, dưá»ng như có thá» nhìn thấu nhân tình thế thái. Khi Äó, nàng rất im lặng, giá»ng ngươi bây giá» váºy, có Äôi khi mấy ngày cÅ©ng không nói ÄÆ°á»£c má»t câu.”
“Khi Äó dương như nàng Äá»i vá»i má»i chuyá»n trên thế gian này Äá»u không quan tâm, Äá»u thá» Æ¡ lạnh nhạt. Cho Äến khi nàng không muá»n làm cho bản thân phải chá»u Äá»±ng sá»± cô tá»ch như thế nữa, nàng liá»n ép buá»c chính mình tham dá»± vào tất cả những chuyá»n vô vá». Ta nhìn thấy nàng trá» nên Äiêu ngoa, trá» nên giảo hoạt, trá» nên...... Mê hoặc lòng ngưá»i.”
Nam Cung Ngá»± cưá»i cưá»i: “Ta chưa từng gặp qua má»t nữ tá» nào như váºy, Äá»i vá»i tất cả má»i ngưá»i Äá»u tá»t, giá»ng như tất cả má»i ngưá»i Äá»u là ngưá»i thân cá»§a nàng, nhưng Äá»ng thá»i cÅ©ng tá»n tại sá»± cảnh giác Äá»i vá»i má»i ngưá»i. Ta Äau lòng thay cho nàng, nhưng chưa bao giá» Äá» cho nàng biết. Nhưng nàng lại là má»t ngưá»i trí tuá» như váºy, có lẽ nàng nhìn ra sá»± Äau lòng cá»§a ta, cho nên dần dần buông lá»ng cảnh giác Äá»i vá»i ta, nhưng lại giá»ng má»t con nhím nhá» thưá»ng hay thích châm chích ta.”
“Nhưng con nhím nhá» này chá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c sá»± Äau lòng cá»§a ta còn sá»± thiá»t tình cá»§a ta, chưa bao giá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c.”
Nam Cung Ngá»± bá»ng dưng uá»ng má»t ngụm rượu to: “Ngươi nói nàng rá»t cuá»c là ngưá»i trí tuá», hay là ngưá»i ngu ngá»c?”
Tá» Ngạn xuá»ng giưá»ng, cháºm rãi ngá»i xuá»ng bên cạnh hắn, run sợ má»t lúc lâu sau má»i cất lá»i: “Nhan Nhan là ngưá»i trí tuá» ...... Ít nhất, ta chưa từng gặp qua bá» dáng ngu ngá»c cá»§a nàng.”
“Ta Äã thấy rá»i.” Nam Cung Ngá»± nheo nheo Äôi mắt, cưá»i nói “Nhưng không ngu ngá»c Äá»i vá»i ta.”
Hai ngưá»i Äá»ng loạt Äá»u trá» nên trầm mặc. Há»i lâu sau, Tá» Ngạn bá»ng nhiên Äoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, hung hÄng rót vào má»m, nhưng lại bá» nghẹn nên lá»n tiếng ho khan, mặt Äá» tai há»ng.
Nam Cung Ngá»± buá»n cưá»i nhìn hắn: “Ngươi xem ngươi kìa, bất quá cÅ©ng chá» là má»t Äứa trẻ không hiá»u biết sá»± Äá»i, làm thế nào Äá» bảo vá» Nhan Nhan, làm thế nào tranh giành Nhan Nhan vá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©?”
Tá» Ngạn dừng lại, trầm mặc tháºt lâu sau má»i thấp giá»ng nói: “Ta Äã bá» phí thá»i gian. Lúc bản thân có thá» phấn Äấu, ta lại tránh á» trên núi này. Ta chưa bao giá» dám tin tưá»ng ta xứng vá»i nàng, cho nên chưa bao giá» có ý nghÄ© muá»n Äi tranh giành.”
“Ta biết nàng thích Lão Thất, Lão Thất là ngưá»i ná»i tiếng như váºy, thế gian có nữ tá» nào lại không thích? Cho nên, cho tá»i bây giá» ta cÅ©ng không nghÄ© tá»i sẽ tranh giành vá»i Lão Thất.”
“Nhưng mà Lão Thất lại gây tá»n thương cho nàng như váºy, hắn làm thế nào lại nhẫn tâm...... Nhan Nhan Äem tất cả má»i thứ cho hắn, kết quả là, trong ngày Äại hôn cá»§a bá»n há» hắn lại cưá»i ngưá»i khác! Ngươi từng gặp qua Nhan Nhan trầm mặc, nhưng ta thì chưa, lần Äó, là lần duy nhất ta nhìn thấy bá» dáng như thế cá»§a Nhan Nhan. Cho nên ta cầu hôn vá»i nàng. Ta không biết vì sao nàng lại Äá»ng ý, nhưng trong lòng ta vẫn rất vui mừng, bá»i vì cuá»i cùng ta cÅ©ng có cÆ¡ há»i có ÄÆ°á»£c nàng.”
“Nhưng mà nàng vẫn không vui vẻ, càng ngày càng trầm mặc. Tất cả Äá»u là do Lão Thất gây ra cho nàng, Äá»u là do hắn gây tá»n thương cho nàng! Cho nên ta má»i muá»n trả thù. Ta biết Lão Thất muá»n làm hoàng Äế, các hoàng huynh Äá»u muá»n làm hoàng Äế, cho nên ta gia nháºp vào phe thái tá», muá»n dá»±a vào thái tá» Äá» chá»ng lại Lão Thất......”
Nam Cung Ngá»± cưá»i khẽ má»t tiếng: “Nhưng ngươi Äã thất bại .”
“Äúng. Thua hoàn toàn triá»t Äá», ngay cả Nhan Nhan ta cÅ©ng thua. Hoặc là, cho tá»i bây giá» nàng vá»n không phải là ngưá»i dành cho ta.” Tá» Ngạn lại uá»ng má»t ngụm rượu, lúc này cuá»i cùng cÅ©ng thuáºn lợi nuá»t xuá»ng, cảm thấy trong miá»ng lẫn trong lòng Äá»u như lá»a thiêu Äá»t.
“Váºy còn ngươi?” Hắn nghiêng Äầu nhìn vá» phía Nam Cung Ngá»±, “Ngươi vì sao không tranh giành?”
Nam Cung Ngá»± cầm lấy chén rượu, há»i lâu sau, ánh mắt lắng Äá»ng lại, thấp giá»ng nói: “Bá»i vì, vẫn còn chưa tá»i thá»i Äiá»m.”
-------------------------------------------------
Tá»ch Nhan cắn cắn môi dưá»i: “Äá»u là do ta.”
“Trách mình sao?” Nam Cung Ngá»± rÅ© mắt xuá»ng nhìn nàng,“Nhan Nhan, muá»i Äặt tay lên ngá»±c tá»± há»i, Tá» Ngạn biến thành bá» dáng hiá»n nay, Äầu sá» gây nên là ai?”
Sắc mặt Tá»ch Nhan trá» nên tái nhợt.
Nam Cung Ngá»± khẽ hừ nhẹ má»t tiếng, cÅ©ng không nói thêm gì nữa.
Hai ngưá»i nhất thá»i Äá»u trầm mặc, há»i lâu sau, lại bá» Äá»t nhiên bá» tiếng Äáºp cá»a làm cho giáºt mình.
Tá»ch Nhan hÆ¡i kinh hãi: “Ai?”
“Sưá»n Vương phi, Äến giá» dùng thuá»c rá»i.” Ngoài cá»a truyá»n Äến giá»ng nói cá»§a Ngân Châm.
Tá»ch Nhan không khá»i thá» phào nhẹ nhõm: “Ta biết rá»i, ngươi Äi Äi.”
Ngân Châm lui ra, ngoài cá»a lại không có tiếng Äá»ng nào, Tá»ch Nhan Äứng dáºy Äi vào bên cạnh giưá»ng, lấy ra má»t há»p nhá».
“Tưá»ng công cá»§a muá»i Äâu?” Nam Cung Ngá»± Äá»t nhiên má» miá»ng há»i.
Tá»ch Nhan lấy thuá»c ra, nói: “Không biết. CÅ©ng không phải má»i ngày chàng Äá»u Äến chá» này.”
Chương 160
Tá»ch Nhan lấy thuá»c ra, nói: “Không biết. CÅ©ng không phải má»i ngày chàng Äá»u Äến chá» này.”
“Sao?” Nam Cung Ngá»± hÆ¡i nhíu mày, hưng trí nhìn nàng, “Hắn cÅ©ng không nói vá»i muá»i má»t tiếng sao?”
Tá»ch Nhan rót chén nưá»c, vừa muá»n Äem viên thuá»c Äặt vào trong miá»ng, nghe ÄÆ°á»£c lá»i hắn nói, hÆ¡i nhíu mi: “Có cái gì Äá» nói chứ, chàng là ngưá»i như váºy, chẳng lẽ còn sợ xảy ra chuyá»n gì bất trắc sao?”
Dứt lá»i, nàng Äem viên thuá»c cùng nưá»c nuá»t vào.
Nam Cung Ngá»± nhíu mày nhìn nàng: “Muá»i vừa uá»ng thuá»c gì váºy?”
Tá»ch Nhan buông chén xuá»ng: “Loại trừ hàn khí trong cÆ¡ thá».”
Ánh mắt Nam Cung Ngá»± thay Äá»i, nhưng không Äá» cho nàng nhìn thấy, chá» nói: “Sao trong cÆ¡ thá» muá»i lại có hàn khí? ÄÆ°a tay ra Äi.”
Tá»ch Nhan cÅ©ng không từ chá»i, ÄÆ°a cá» tay tá»i trưá»c mặt hắn, lên tiếng: “Ta cÅ©ng không hiá»u ÄÆ°á»£c. Chắc là lúc trưá»c á» trên núi bá» lạnh, từ khi trá» vá» phá»§ luôn cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Sau khi uá»ng thuá»c này thì tá»t hÆ¡n rất nhiá»u, chá» bá» tái phát vào Äêm ba mươi tết thôi.”
Nam Cung Ngá»± ngưng thần bắt mạch cho nàng, sau Äó bất Äá»ng thanh sắc sá»a sang lại cá» tay áo cho nàng, thản nhiên nói:“Thuá»c này là thuá»c quý, Äá»i vá»i thân thá» muá»i rất có tác dụng.”
Tá»ch Nhan nhẹ nhàng cưá»i: “Äó là ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Chẳng lẽ chàng có thá» hại ta sao?”
Dừng má»t chút, Nam Cung Ngá»± lại nói :“Có nghÄ© tá»i Äặt tên gì cho Äứa bé trong bụng chưa?”
Tá»ch Nhan Äầu tiên là ngẩn ra, sau Äó láºp tức nhá»n không ÄÆ°á»£c Äá» mặt lên: “Chá» má»i hÆ¡n hai tháng thôi, nghÄ© xa như váºy làm gì.”
Nam Cung Ngá»± cháºm rãi gợi lên khóe miá»ng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nói cÅ©ng Äúng, giá» phút này mà nói Äến chuyá»n này có lẽ còn quá sá»m.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© càng ngày càng báºn viá»c, thưá»ng thưá»ng cả ngày Tá»ch Nhan cÅ©ng không nhìn thấy ÄÆ°á»£c hắn. Nhưng tháºt ra hắn báºn rá»n viá»c gì, hắn lại không chá»u tiết lá» cho Tá»ch Nhan biết, có khi Tá»ch Nhan tháºt sá»± tò mò, nhiá»u lần truy vấn hắn, hắn liá»n trá»±c tiếp bá»t kín Äôi môi cá»§a nàng, không cho nàng có cÆ¡ há»i Äặt câu há»i nữa.
Tá»ch Nhan vá»n cÅ©ng không có hứng thú Äá»i vá»i những viá»c triá»u chính cá»§a hắn, nhưng nàng biết huynh Äá» bá»n há» Äang xảy ra long tranh há» Äấu, nên có Äôi khi không khá»i cảm thấy lo lắng.
HÆ¡n nữa, nàng nghe nói Hoàng Phá»§ Thanh Thần vá»i hắn dưá»ng như Äang có hành Äá»ng gì Äó.
Vào má»t ngày, khó có dá»p ban ngày hắn á» trong phá»§ bèn mang theo Tá»ch Nhan vào thư phòng, nhưng lại chá» Äá» nàng ngá»i á» má»t bên, còn mình lại tá» má» xem xét, phê duyá»t má»t Äá»ng tấu sá» trưá»c mặt.
Tá»ch Nhan nhìn thấy nhiá»u ngày qua sắc mặt hắn càng ngày càng kém, mi tâm nhíu lại giá»ng như bá» keo dán dính chặt, cuá»i cùng vẫn là không Äành lòng nên nàng lấy má»t miếng bánh Äi Äến bên án thư cá»§a hắn, ÄÆ°a tá»i miá»ng hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu lên liếc mắt nhìn nàng má»t cái, cưá»i cưá»i, khép lại tấu chương trong tay, thuáºn tay ôm lấy nàng kéo vào trong lòng: “Buá»n chán sao?”
Tá»ch Nhan tá»±a vào hõm vai hắn, nghÄ© nghÄ© rá»i lên tiếng trả lá»i.
“Ta cÅ©ng biết mấy ngày nay báºn rá»n nhiá»u viá»c nên vắng vẻ nàng, Äợi qua mấy hôm nữa má»i chuyá»n sẽ tá»t hÆ¡n.”
Tá»ch Nhan không biết chuyá»n hắn gá»i là “tá»t hÆ¡n” là chuyá»n gì, dừng má»t chút, sau Äó má» miá»ng nói: “Chàng cùng Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äang làm gì váºy?”
Hắn không nghÄ© nàng sẽ há»i như váºy, bất giác nhưá»ng mày lên nhìn vẻ mặt không há»n không giáºn cá»§a nàng, rá»i cúi Äầu báºt cưá»i: “Không có gì, tính tình lão Cá»u này lạnh lùng nên ít giao tiếp vá»i ai, nhưng cÅ©ng chưa Äến ná»i làm ra những chuyá»n há» Äá». Nhưng gần Äây, hắn quả thá»±c Äang há»n loạn.”
“Há»n loạn vá» chuyá»n gì?” Tá»ch Nhan bắt lấy cÆ¡ há»i há»i rõ cÄn nguyên.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thá» dài má»t tiếng: “Có ngưá»i bắt gặp Äạm Tuyết xuất hiá»n trong kinh thành.”
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c kinh hô má»t tiếng: “Äạm Tuyết? Nàng Äi Äâu váºy? Sao lại Äá»t nhiên xuất hiá»n?”
Nàng không quên tình hình lúc trưá»c khi gặp lại Hoàng Phá»§ Thanh Thần cùng Äạm Tuyết, cÅ©ng không quên thá»i Äiá»m Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© á» Äại Sá» tìm ÄÆ°á»£c mình, Äạm Tuyết là ngưá»i Äang mang thai. Nhưng sau khi nàng theo Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» lại kinh thành, Äạm Tuyết liá»n biến mất giá»ng như chưa há» tá»n tại trên thế gian này, Hoàng Phá»§ Thanh Thần cÅ©ng trá» nên vô cùng hắc ám.
Tá»ch Nhan ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không quên chuyá»n giữa Äạm Tuyết cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, khi Äó cả hai dưá»ng như không liên quan gì nhau. Lúc ấy Äạm Tuyết Äang mang thai cá»t nhục cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äá»t nhiên biến mất, nay lại trá» vá», rá»t cuá»c là vì hắn, hay là vì Hoàng Phá»§ Thanh Thần?
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äau Äầu Äè lại trán, nhìn nàng tháºt lâu, sau Äó má»i lên tiếng: “Nàng ta Äi nÆ¡i nào, này chá» sợ chá» có nàng ta má»i biết; Vì sao nàng ta Äá»t nhiên xuất hiá»n......” Hắn ÄÆ°a tay xoa xoa mặt Tá»ch Nhan,“Nhan Nhan, có lẽ nàng nên Äi há»i sư huynh cá»§a nàng má»t chút.”
Tá»ch Nhan ngạc nhiên nhìn hắn: “Sư huynh?”
Trong Äầu giá»ng như mây má» ÄÆ°á»£c xua tan, trong nháy mắt nàng trá» nên sáng tá». Tá»ch Nhan nhá» lại tình hình Trung thu nÄm trưá»c nàng Äào tẩu cùng Nam Cung Ngá»±, ngày Äó, nàng Äụng phải xe ngá»±a cá»§a Äạm Tuyết, mà Äạm Tuyết rõ ràng chưa từng gặp qua hình dáng cá»§a nàng, hÆ¡n nữa lúc ấy nàng Äang cải nam trang, thế mà nàng ta không thèm há»i nguyên do Äã ÄÆ°a nàng ra khá»i thành.
Tá»ch Nhan cÅ©ng Äá»ng thá»i nhá» lại lúc á» ngoài thành nhìn thấy Nam Cung Ngá»± Äến tiếp ứng, Äạm Tuyết không nói gì nhưng ánh mắt lại chất chứa rất nhiá»u Äiá»u không thá» thá»t thành lá»i. Nàng nhá» rõ lúc ấy Äã há»i Nam Cung Ngá»± có quen biết vá»i Äạm Tuyết hay không, nhưng Nam Cung Ngá»± lại phá»§ nháºn .
“Ý cá»§a chàng là, Nam Cung Ngá»± bắt cóc Äạm Tuyết sao?”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhìn nàng tháºt sâu, lắc lắc Äầu: “Xác thá»±c mà nói, ngay từ Äầu Äạm Tuyết chính là ngưá»i cá»§a Nam Cung Ngá»±.”
------------------------------------------------------------------------------------
Tá»ch Nhan Äang chá» Äợi Nam Cung Ngá»± Äến từng giá» từng khắc, nhưng không biết vì sao, má»i khi nàng chá» Äợi hắn thá» hắn sẽ không bao giá» xuất hiá»n. Mãi cho Äến ngày thứ ba ngày, sáng sá»m khi Tá»ch Nhan tá»nh lại, bên gá»i bá»ng xuất hiá»n má»t phong thư.
Vừa nhìn thấy bút tích quen thuá»c kia, Tá»ch Nhan liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c ná»i giáºn Äến nghiến rÄng nghiến lợi, khi má» ra xem, lại thoáng chá»c không thá» nói gì ÄÆ°á»£c nữa.
Trong thư Nam Cung Ngá»± cho hay bá»i vì triá»u Äình Äại Sá» xảy ra chuyá»n, nên hắn phải nhanh chóng trá» vá» xá» lý, hành trình gấp rút, không ká»p nói cho nàng biết, chá» viết phong thư này Äá» lại. Thá»i Äiá»m Tá»ch Nhan nhìn thấy phong thư này, hắn Äang trên ÄÆ°á»ng trá» vá» Äại Sá»!
Buông phong thư xuá»ng, Tá»ch Nhan không khá»i thá»n thức, nhưng cÅ©ng không khá»i hoài nghi trong lòng -- Äến tá»t cùng là hắn vì triá»u Äình mà trá» vá» Äại Sá», hay Äã dá»± Äoán ÄÆ°á»£c nàng sẽ há»i hắn vá» chuyá»n Äạm Tuyết cho nên má»i cá» ý tránh mặt nàng?
Nàng còn Äang ngây ngưá»i trong phòng thì bá»ng nhiên nghe từ bên ngoài báo lại, nói Thất gia má»i khách vá» phá»§, Äúng lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn bá» bá»nh không thá» xuá»ng giưá»ng, nên bảo nàng ra ngoài tiếp Äón.
Tá»ch Nhan nhá» rõ Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã nói hôm nay phải ra ngoài thành có viá»c, sao lại có thá» má»i khách vá» phá»§ ÄÆ°á»£c?
“Có phải Mẫu ÄÆ¡n cô nương hay không?” Tá»ch Nhan vừa chải Äầu, vừa há»i Ngân Châm Äứng phía sau.
“Không phải, nhưng cÅ©ng là má»t cô nương rất xinh Äẹp, dung nhan cá»±c kỳ Äẹp, Äáng tiếc lại là má»t mỹ nhân không nói không cưá»i.”
Tá»ch Nhan ngẩn ra, chá» má»t thoáng trong lòng hiá»u rõ má»i chuyá»n.
Chương 161
Trong Tây phòng, nữ tá» vóc ngưá»i yá»u Äiá»u trong bá» xiêm y màu trắng, Äang Äứng trong sảnh, lẳng lặng ngắm nhìn bức tranh trưá»c mắt.
Tá»ch Nhan vừa má»i bưá»c vào phòng, vừa nhìn thấy bóng dáng, láºp tức liá»n nháºn ra nữ tá» này: “Äạm Tuyết.”
Äạm Tuyết cháºm rãi quay ngưá»i lại, khuôn mặt vẫn lạnh như bÄng tuyết, lại nhưng rõ ràng gầy Äi rất nhiá»u. Nhìn thấy Tá»ch Nhan, nàng cÅ©ng không tá» vẻ gì ngạc nhiên, chá» khẽ gáºt Äầu: “Äã lâu không gặp.”
Nàng ta có thái Äá» như thế, trong nhất thá»i Tá»ch Nhan cÅ©ng không biết mình nên nói gì nữa, chá» lên tiếng: “Má»i ngá»i.”
Khi hai ngưá»i ngá»i xuá»ng, vẻ mặt Äạm Tuyết vẫn không chút thay Äá»i, cháºm rãi dùng nắp gạt gạt lá trà trong chén, sau má»t lát má»i lên cất lá»i: “Thất gia quả tháºt rất tài tình, trong kinh này chá» sợ không có ngưá»i thứ hai biết hành tung cá»§a ta, thế nhưng hắn vẫn có thá» tìm ÄÆ°á»£c ta.”
Tá»ch Nhan vừa nghe, láºp tức liá»n biết Äạm Tuyết không tình nguyá»n Äến Äây, vì thế cưá»i nhẹ, lại nghÄ© tá»i tá»i má»t chuyá»n: “Cá»u gia cÅ©ng không biết?”
Äạm Tuyết cưá»i lạnh má»t tiếng: “Lá»i này cô nên Äi há»i hắn, không phải sao?”
Tá»ch Nhan bất giác thá» dài, cúi Äầu cưá»i nhẹ: “Cô tuy là ngưá»i cá»§a sư huynh ta nhưng trong lòng vẫn có Cá»u gia .”
Chén trà trong tay Äạm Tuyết bá»ng nhiên phát ra âm thanh va chạm nhau, nhưng sau Äó nàng ta chá» cưá»i lạnh từ chá»i cho ý kiến.
“Nếu cô nguyá»n ý Äến Äây, không bằng nói vì sao ngày Äó phải rá»i khá»i Cá»u gia? Có gì hiá»u lầm sao?” Tá»ch Nhan thân thiết nhìn nàng, “Mặc dù ta không biết trong lúc Äó các ngưá»i Äã xảy ra chuyá»n gì, nhưng nếu có ná»i khá» tâm sao không nói ra?”
Ánh mắt Tá»ch Nhan lưá»t nhìn qua cái bụng bằng phẳng cá»§a Äạm Tuyết, khẽ mím môi, nhá» tá»i lúc trưá»c khi Hoàng Phá»§ Thanh Thần biết ÄÆ°á»£c chuyá»n mình có thai. Khi hắn há»i nàng có phải muá»n bá» Äứa bé hay không, bá» dáng nghiến rÄng nghiến lợi Äó sợ là cả Äá»i này Tá»ch Nhan không thá» quên ÄÆ°á»£c.
Nếu nàng không Äoán sai, chuyá»n cá»§a hai ngưá»i này chắc chắn có liên quan Äến viá»c Äứa bé trong bụng Äạm Tuyết biến mất.
“Có gì Äâu chứ?” Äạm Tuyết ná» nụ cưá»i châm chá»c, “Ta là gian tế do Äại Sá» phái tá»i, nếu chẳng may bá» phát hiá»n sá»m hay muá»n cÅ©ng là tá» tá»i. Lúc ấy có cÆ¡ há»i nên ta liá»n chạy thoát, có gì phải ngạc nhiên chứ?”
“Không có gì khác sao?” Tá»ch Nhan tinh tế nhìn vẻ mặt cá»§a nàng, lại không nhìn ra chút sÆ¡ há» nào, suy nghÄ© má»t lát lại thá» dài, “NghÄ© Äến, Cá»u gia Äã sá»m biết thân pháºn cá»§a cô rá»i chứ?”
Vẻ mặt giá»ng như Äóng bÄng cá»§a Äạm Tuyết rá»t cuá»c chút buông lá»ng, cuá»i cùng cÅ©ng không nói gì thêm.
Trong lòng Tá»ch Nhan than nhẹ. Quả nhiên, Hoàng Phá»§ Thanh Thần cÄn bản Äã sá»m biết thân pháºn máºt thám cá»§a Äạm Tuyết, nhưng hắn vẫn còn luyến tiếc sao? Bấtt luáºn vì sao Äứa bé kiabá» mất Äi, hắn có oán có háºn cÅ©ng phải thôi, nhưng cuá»i cùng vẫn thả Äạm Tuyết rá»i Äi.
Äúng lúc này, Ngân Châm bá»ng nhiên Äi Äến, nói vá»i Tá»ch Nhan: “Sưá»n Vương phi, ngá»± y trong cung tá»i Äiá»u trá» cho Vương phi, nói là cÅ©ng phụng chá» Äến bắt mạch cho sưá»n Vương phi Äá» trá» vá» bẩm báo vá»i Hoàng thượng.”
Tá»ch Nhan giáºt mình. Từ trưá»c tá»i nay, mạch tượng cá»§a nàng luôn luôn do Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tá»± mình xem xét, nàng cÅ©ng vui vẻ an tâm, Äá»t nhiên nhắc Äến ngá»± y nàng cÅ©ng không quen lắm. NghÄ© nghÄ© má»t chút cuá»i cùng cÅ©ng gáºt Äầu: “Nếu như thế, Äợi ngá»± y xong viá»c á» Äông viá»n ra, ngươi má»i hắn Äến Äây.”
“Cô có thai sao?” Äạm Tuyết nghiêng Äầu nhìn vá» phía Tá»ch Nhan.
Tá»ch Nhan cưá»i khẽ gáºt gáºt Äầu, lại vẫn cảm thấy có chút không ÄÆ°á»£c tá»± nhiên, nghÄ© nghÄ©, dùng Nam Cung Ngá»± Äá» nói sang chuyá»n khác: “Nam Cung Ngá»± tháºt sá»± vá» Äại Sá» rá»i sao?”
“Ừ.” Äạm Tuyết lên tiếng, “Äêm qua khá»i hành trá» vá» suá»t Äêm.”
Ná»a canh giá» sau, ngá»± y từ Äông viá»n Äi Äến Äây, theo Ngân Châm Äi vào phòng: “Vi thần tham kiến sưá»n Vương phi.”
Tá»ch Nhan cÅ©ng không biết rõ các ngá»± y trong cung, chá» thuáºn miá»ng lên tiếng phân phó Ngân Châm giúp Äỡ hắn chuẩn bá» bắt mạch.
Ngá»± y tháºt cẩn tháºn mượn chiếc khÄn lụa cá»§a Ngân Châm phá»§ lên cá» tay cá»§a nàng, sau Äó má»i chÄm chú bắt mạch cho Tá»ch Nhan. Tá»ch Nhan vá»n cÅ©ng không Äá» ý, nhưng vừa lÆ¡ Äãng xoay Äầu lại trông thấy ngá»± y mặt nhÄn mày nhíu, vẻ mặt ngượng nghá»u, cảm thấy không khá»i hoảng há»t: “Ngá»± y, có vấn Äá» gì sao?”
Sắc mặt ngá»± y trá» nên khó coi, trầm ngâm má»t lúc lâu, vừa muá»n má» miá»ng, nhưng Äá»t nhiên bá» những tiếng á»n ào truyá»n từ ngoài vào chặn Äứng.
Trong phòng má»i ngưá»i Äá»u kinh ngạc nhìn vá» phía cá»a, không bao lâu sau, có má»t má»t ngưá»i xông vào, dÄ© nhiên chính là Hoàng Phá»§ Thanh Thần!
Tá»ch Nhan thấy hắn ná»i giáºn Äùng Äùng xông tá»i, kinh ngạc rất nhiá»u, nhưng cÅ©ng cảm thấy không phải chuyá»n ngoài dá»± Äoán, quay Äầu nhìn vá» phía Äạm Tuyết, Äã thấy Äạm Tuyết cÅ©ng lá» ra vẻ mặt giáºt mình hiếm có nhìn Hoàng Phá»§ Thanh Thần, bất giác nắm chặt tay lại.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äi vào cá»a, vá»n Äá»nh tìm ngá»± y kia, trong nháy mắt, bá»ng nhiên kinh ngạc nhìn thấy Äiá»u gì Äó, vừa xoay mặt, liá»n thấy Äứng góc phòng là má»t nữ tá» xinh Äẹp lãnh Äạm, hắn hoảng há»t cảm thấy như mình Äang nằm má»ng, giá»ng như tình cảnh hai nÄm trưá»c lần Äầu gặp gỡ, trong nháy mắt liá»n thất thần.
Bầu không khí trong phòng nhất thá»i ngưng trá»ng lại, ánh mắt Tá»ch Nhan Äặt trên hai ngưá»i Äang chôn chân tại chá» nhìn nhau, cuá»i cùng lại không nhẫn tâm nói ra bất cứ Äiá»u gì, vừa Äá»nh dẫn những ngưá»i khác lặng yên không má»t tiếng Äá»ng rá»i Äi, vá» ngá»± y kia bá»ng nhiên phục há»i tinh thần lại, phá vỡ sá»± yên lặng: “Vi thần tham kiến Cá»u gia.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần bá»ng nhiên phục há»i tinh thần lại, hung hÄng nắm chặt nắm tay, dá»i tầm mắt khá»i ngưá»i Äạm Tuyết chuyá»n sang ngá»± y, bá»ng nhiên má»t cưá»c Äá ngã chiếc ghế trưá»c mặt: “Tên lang bÄm, cút ngay cho ta!”
Vá» ngá»± y kia ngạc nhiên ngẩng Äầu lên, giá»ng như không rõ hắn Äang nói cái gì.
“Ta kêu ngươi cút Äi!” Hoàng Phá»§ Thanh Thần lại rá»ng lên giáºn dữ má»t lần nữa, thức tá»nh vá» ngá»± y, cÅ©ng thức tá»nh Tá»ch Nhan.
Nhìn thấy kia ngá»± y run run Äứng dáºy muá»n rá»i khá»i, Tá»ch Nhan chợt nhá» tá»i má»t chuyá»n: “Äợi má»t chút, ngươi còn chưa nói cho ta biết, mạch tượng cá»§a ta có vấn Äá» gì không?”
Ngá»± y dừng chân lại, chần chừ nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh Thần. Ánh mắt sắc bén cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần liếc mắt nhìn haắn má»t cái, hắn nhất thá»i không dám dừng lại nữa, lấy tá»c Äá» cá»±c nhanh chạy ra khá»i Äại sảnh.
Tá»ch Nhan không hiá»u liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh Thần, muá»n kêu Ngân Châm gá»i ngá»± y trá» lại, nhưng không ngá»i tá»i mình lại Äá»t nhiên bá» Hoàng Phá»§ Thanh Thần nắm lấy cá» tay, nghe tiếng hắn hét gần bên tai: “Lá»i nói cá»§a tên lang bÄm kia có gì mà muá»n nghe? Nếu ngươi muá»n xem bá»nh, Äợi Thất ca trá» vá» sẽ tha há» mà xem cho ngươi!”
“Ngươi --” Tá»ch Nhan cÆ¡ há» không thá» chấp nháºn ÄÆ°á»£c sá»± lá» mãng cá»§a hắn, nhá»n không ÄÆ°á»£c phản kháng lại, khóe mắt lóe lên nhưng Äá»t nhiên thoáng nhìn quan Äạm Tuyết Äang Äứng á» má»t bên, nên cá» nhá»n lại, không nói gì thêm, nàng giãy khá»i Hoàng Phá»§ Thanh Thần, mang theo Ngân Châm trá» vá» phòng.
Chương 162
Hiá»n tại trong phòng rá»t cuá»c chá» còn Hoàng Phá»§ Thanh Thần cùng Äạm Tuyết.
Hắn Äứng á» nÆ¡i Äó, không nói chuyá»n, cÅ©ng không nhìn nàng.
Äạm Tuyết Äứng á» Äó má»t lúc lâu, thấy như váºy cÅ©ng không có gì thú vá» liá»n ngá»i xuá»ng, nâng chung trà lên, lúc này má»i phát hiá»n ÄÆ°á»£c nưá»c trà Äã sá»m nguá»i, nhưng vẫn uá»ng má»t ngụm, cảm thấy vừa Äắng lại vừa chát.
Nàng cúi Äầu buông chén trà trong tay xuá»ng, lúc ngẩng Äầu lên bá»ng dưng nhìn thấy trưá»c mắt bá»ng xuất hiá»n má»t bóng ngưá»i cùng vá»i tiếng hô hấp mạnh mẽ.
Vừa nhấc Äầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng phẫn ná» cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần ngay tại trưá»c mắt, dưá»ng như Äang nghiến rÄng nghiến lợi nhìn nàng: “Nàng trá» vá» làm gì?”
Trong ánh mắt Äạm Tuyết không có má»t chút tia sáng nào, nàng Äảo mắt trên khuôn mặt hắn, thản nhiên nói: “Ta theo hắn Äến, không ngá» lại bá» Thất gia biết.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cắn rÄng, sau má»t lát, khắc chế không ÄÆ°á»£c cưá»i lạnh nói: “Ta nghÄ© làm sao nàng có thá» xuất hiá»n á» trong này, thì ra là bá»i vì Thất ca. Tá»t, hiá»n tại không ai ngÄn cản nàng, nàng có thá» Äi rá»i.”
Dứt lá»i, hắn Äứng thẳng lên, khoanh tay lạnh lùng Äứng á» má»t bên.
Äạm Tuyết lẳng lặng ngá»i má»t lát, khóe miá»ng bá»ng dưng gợi lên má»t ý cưá»i không há» có ÄỠấm, Äứng dáºy Äi ra ngoài.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần nếu Äã nói như váºy, trong phá»§ tất nhiên cÅ©ng không có ai dám ngÄn cản nàng. Nàng không nhanh không cháºm tiêu sái rá»i khá»i Hi Vi viên, Äi qua lương Äình giữa há», xuyên qua hoa viên, thẳng tiến qua góc hành lang thông ra cá»a.
Nhưng phía sau Äá»t nhiên có tiếng bưá»c chân nặng ná» chạy Äến, ngay sau Äó, trên lưng nàng bá»ng cÄng thẳng, thắt lưng bá» ngưá»i ta ôm chặt, vừa xoay ngưá»i lại Äã bá» hắn Äè lên vách tưá»ng, môi bá» ngưá»i ta chặn lại, phả vào mặt nàng là hÆ¡i thá» lạnh lùng nhưng trong trẻo cá»§a ngưá»i Äó.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cÄn bản không phải Äang hôn nàng, mà gần như là Äang cắn xé nàng, giá»ng như háºn không thá» Äem nàng cắn nát nàng thành từng mảnh nuá»t vào trong bụng, có lẽ chá» làm như váºy hắn má»i xem như là vÄ©nh viá» n sẽ có ÄÆ°á»£c nàng chÄng?
Äạm Tuyết cÄn bản không có chút phản ứng nào, Hoàng Phá»§ Thanh Thần giá»ng như dã thú cứ không ngừng dây dưa, quấn quýt lấy nàng, há»i lâu sau, cuá»i cùng cÅ©ng cháºm rãi buông lá»ng nàng ra, trên khuôn mặt dữ tợn không biết từ khi nào cÅ©ng Äã chuyá»n hóa thành vẻ mặt tuyá»t vá»ng làm ngưá»i ta tan nát cõi lòng, cháºm rãi mÆ¡n trá»n mặt cá»§a nàng, thì thào:“Trầm Äạm Tuyết, Äến tá»t cùng nàng có tim hay không váºy?”
Äạm Tuyết vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt vẫn như lãnh Äạm trưá»c.
Ná»i thá»ng háºn trong mắt hắn dần dần hóa thành mê man, cuá»i cùng lại trá» vá» vẻ mặt tuyá»t vá»ng: “Nàng Äi Äi, vÄ©nh viá» n Äừng xuất hiá»n lại á» trưá»c mặt ta.”
Hắn cháºm rãi buông cánh tay Äang ôm thắt lưng cá»§a nàng, từng chút từng chút má»t, dần dần thu há»i lại, Äầu ngón tay chạm vào mái tóc Äen cá»§a nàng, dưá»ng như tất cả sá»± lưu luyến, nuá»i tiếc Äang tràn ngáºp trong lòng hắn.
“Ta nhá» chàng.”
Khi cánh tay hắn dần dần lùi vá» phía sau, bá»ng dưng nàng má» miá»ng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo má»t chút ấm áp nào như trưá»c.
Trong nháy mắt, sá»± tuyá»t vá»ng trong mắt Hoàng Phá»§ Thanh Thần dưá»ng như bá» má»t ngá»n lá»a lá»n thiêu Äá»t thành tro tàn, trong Äôi mắt hắn giá» Äây hằn lên nữa tia máu màu Äá» tươi, cánh tay Äã thu há»i má»t lần nữa ôm chặt lấy thắt lưng tế cá»§a nàng: “Nàng nói cái gì?”
Äạm Tuyết dưá»ng như bá» hắn bóp nát, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhíu mày, nhắm hai mắt lại.
“Trầm Äạm Tuyết!” Má»t tay hắn bóp chặt chiếc cằm trắng như tuyết cá»§a nàng, hung hÄng phun ra những lá»i áp bức từ kẽ rÄng, “Nàng nói lại lần nữa xem.”
Há»i lâu sau, khi Hoàng Phá»§ Thanh Thần tưá»ng chừng mình Äang nằm mÆ¡, thì Äạm Tuyết cÅ©ng cháºm rãi má» mắt ra, Äôi mắt vô cùng thanh tá»nh không nhìn thấy ÄÆ°á»£c má»t tia cảm xúc, ánh mắt bÄn khoÄn dừng lại trên mặt hắn má»t lúc, rá»t cuá»c má» miá»ng gá»i má»t tiếng: “A cá»u.”
Chá» vá»i hai chữ này trong nháy mắt Äã Äánh tan lý trí cá»§a hắn! Hai ngá»n lá»a trong mắt Hoàng Phá»§ Thanh Thần má»t lần nữa hừng há»±c bá»c cháy lên, nhìn nàng tháºt lâu, cuá»i cùng ÄÆ°a tay ôm lấy nàng Äi vá» phía viá»n hắn từng á» trong trong vương phá»§.
------------------------------------------------------------
Sau khi Tá»ch Nhan trá» vá» phòng, trong Äầu không lúc nào là không nghÄ© Äến tình hình ngoài Äại sảnh, vừa thấy Hoàng Phá»§ Thanh Thần xông ra ngoài theo Äạm Tuyết, nhất thá»i càng thêm khẩn trương, vá»i sai ngưá»i Äi theo thÄm dò tình hình.
Äợi cho Äến khi ngưá»i ÄÆ°á»£c sai Äi trá» vá», bẩm báo lại toàn bá» tình hình thấy ÄÆ°á»£c, trong lòng Tá»ch Nhan nhất thá»i buông lá»ng, nhưng Äá»ng thá»i lại cảm thấy buá»n cưá»i.
Äạm Tuyết, nói cho cùng cÅ©ng là tá» huyá»t cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh Thần.
Ngá»i má»t lát á» trong phòng, Tá»ch Nhan bất chợt nhá» lại chuyá»n mình Äã quên mất -- sắc mặt ngá»± y lúc nãy bắt mạch cho nàng tháºt sá»± là cá» quái, nàng không dám Äoán bừa nên gá»i Ngân Châm tá»i: “Thất gia khi nào thì trá» vá»?”
Ngân Châm giáºt mình: “Hôm qua Thất gia nói hôm nay sẽ ra khá»i thành, chá» sợ chiá»u nay má»i trá» vá»?”
Không biết vì sao trong lòng Tá»ch Nhan bá»ng dưng nảy sinh cảm giác vô cùng bất an, sau khi suy nghÄ© cẩn tháºn má»i nói: “Ngân Châm, ngươi Äi nói vá»i Thôi Thiá»n Duyên, ta thấy không thoải mái, bảo hắn tiến cung thá»nh má»t vá» ngá»± y Äến Äây.”
Ngân Châm nhất thá»i kinh hãi: “Sưá»n Vương phi không thoải mái sao? Không phải Äêm qua Vương gia má»i vừa xem mạch cho sưá»n Vương phi sao?”
Äêm qua hắn má»i xem mạch cho mình...... sắc mặt Tá»ch Nhan phút chá»c biến Äá»i, giữ chặt Ngân Châm: “Không cần Äi tìm Thôi Thiá»n Duyên. Láºp tức nói cho ngưá»i gác cá»ng, bảo là trong viá»n có nha hoàn không khoẻ, Äi ra ngoài má»i thầy thuá»c vá» Äây.”
“Sưá»n Vương phi?” Ngân Châm nhìn thấy sắc mặt cá»§a nàng trá» nên trắng bá»ch, cÅ©ng không biết Äến tá»t cùng là vì sao, lo lắng há»i, “Sưá»n Vương phi rá»t cuá»c làm sao váºy? Nô tỳ sai ngưá»i thá»nh Thất gia trá» vá» nhé?'”
“Không cần!” Tá»ch Nhan bá»ng dưng Äứng dáºy, trong lòng rá»i như tÆ¡ vò, giá»ng như có hàng trÄm hàng ngàn loại ý niá»m Äang rong ruá»i trong Äầu, nhưng nàng lại không thá» nắm bắt ÄÆ°á»£c cái nào cả, trong lòng tràn ngáºp ná»i bất an, “Làm theo lá»i ta nói, hiá»n tại phải Äi ngay!”
Ngân Châm dưá»ng như bá» dá»a sợ ngây ngưá»i, vá»i vàng lên tiếng trả lá»i, rá»i Äứng dáºy chạy ra cá»a.
Còn lại má»t mình Tá»ch Nhan trong phòng, nàng cháºm rãi Äứng lên, qua qua Äi lại, trong Äầu lại hiá»n lên tình hình lúc vừa rá»i khi Hoàng Phá»§ Thanh Thần bưá»c vào sảnh -- hắn vừa vào cá»a, ánh mắt rõ ràng là á» trên ngưá»i ngá»± y kia!
Nói cách khác, Hoàng Phá»§ Thanh Thần cÄn bản không phải vì Äạm Tuyết mà Äến, mà vì ngá»± y kia, hắn Äến là Äá» ngÄn cản ngá»± y bắt mạch cho nàng!
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c Äè lên bụng mình, sắc mặt càng ngày càng trắng bá»ch, tay chân cÅ©ng trá» nên lạnh lẽo. Nhá» tá»i há»p thuá»c á» Äầu giưá»ng, nàng láºp tức Äi qua má» há»p thuá»c ra, nhưng lúc lấy thuá»c ra nàng bá»ng dừng tay lại .
Trên mu bàn tay lạnh lẽo trắng bá»ch, có thá» nhìn thấy gân xanh, nhưng nàng mạnh mẽ nhá»n xuá»ng, Äem thuá»c bá» lại vào há»p, còn mình lui vào góc giưá»ng, Äợi Ngân Châm má»i thầy thuá»c Äến.
Chương 163
Chạng vạng tá»i, trongg má»t cÄn phòng á» Bắc viá»n, hương thÆ¡m lượn lá», tình ý quấn quanh.
Quần áo nằm rải rác, rèm giưá»ngbuông xuá»ng, cùng vá»i tiếng rên khe khẽ cá»§a nữ nhân.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần chÄm chú nhìn Äạm Tuyết Äã bá» má» hôi thấm ưá»t mép tóc cùng thanh âm nghe như sức cùng lá»±c kiá»t, ÄÆ°a tay mÆ¡n trá»n Äôi mắt cá»§a nàng, thong thả mà cẩn tháºn hôn nàng.
Trong ấn tượng cá»§a hắn, nàng chưa bao giá» má»m mại như váºy, phóng túng như váºy trong lòng mình.
Lần Äầu tiên là ngoài ý muá»n, thần trí nàng không tá»nh táo; Lần thứ hai là Äêm Äá»ng phòng hoa chúc, bất luáºn hắn cá» ý lấy lòng như thế nào chÄng nữa, nàng Äá»u thá» Æ¡, lãnh tâm lãnh tình, ngay cả thân thá» cÅ©ng lạnh lẽo; Lần thứ ba, lần thứ tư...... Vá» sau má»i má»t lần, Äá»u giá»ng như Äêm Äá»ng phòng Äó.
Ngay cả hắn cÅ©ng cảm thấy mình Äang bá» coi thưá»ng. ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng là Cá»u hoàng tá» lá»i lạc phong lưu, muá»n nữ tá» loại nào mà không có, lại cá» tình si mê má»t nữ tá» không há» Äáp lại tâm ý cá»§a hắn, ngay cả thân thá» cá»§a nàng cÅ©ng không há» Äáp lại hắn.
Nhưng hắn không ngá» lại có má»t buá»i chiá»u như hôm nay, hắn bá»ng nhiên cảm thấy má»i thứ Äá»u Äáng giá -- tháºm chí ngay cả khi nàng vứt bá» Äứa con chưa ra Äá»i cá»§a nàng và hắn, hắn cảm thấy không sao cả .
“Bây giá» là giá» nào rá»i?” Khi hắn rá»i khá»i Äôi môi nàng, giá»ng nói nhàn nhạt cá»§a nàng phả vào bên tai hắn, không mang theo má»t chút cảm xúc như trưá»c, nhưng khi hắn nghe thấy ÄÆ°á»£c, trong lòng lại tràn Äầy vui mừng cùng nhu tình, lại ấn thêm má»t nụ hôn lên môi nàng, má»i nói: “Giá» Dáºu .”
“Ừ.” Nàng lên tiếng, kéo bàn tay Äang Äặt trên mắt mình xuá»ng, nhắm hai mắt, thì thào lặp lại, “Giá» Dáºu.”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần vá»n Äang chÄm chú ngắm nhìn nàng, nhưng khi nghe xong lá»i nàng vừa lặp lại, trong Äầu Äá»t nhiên hiá»n lên má»t chuyá»n trá»ng yếu, tháºt vất vả lắm hắn má»i dá»i tầm mắt Äi nÆ¡i khác, nhìn vá» phía cá»a phòng Äang Äóng chặt, suy nghÄ© trong chá»c lát, báºt dáºy rá»i khá»i giưá»ng.
Hắn nhanh chóng mặc lại quần áo, Äạm Tuyết vẫn nằm không nhúc nhích, nghe ÄÆ°á»£c thanh âm má»i má» mắt ra, Äôi mắt Äen trắng rõ ràng không mang theo chút tình cảm nhìn hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äang mặc áo ngoài, ánh mắt mạnh Äảo qua vẻ mặt Äạm mạc nàng, má»t ý niá»m Äá»t nhiên hiá»n lên trong Äầu, chá» má»t thoáng, sắc mặt trá» nên âm trầm, trừng mắt nhìn nàng má»t lát, cho Äến khi nàng nhắm mắt lại má»t lần nữa, xoay ngưá»i ngá»§, hắn má»i Äá»t nhiên xoay ngưá»i, ra khá»i phòng.
Nhưng vừa ra khá»i cá»a phòng, hắn bá»ng nhiên cảm thấy hai chân giá»ng như Äang Äem hai khá»i Äá to.
Nếu nàng tháºt sá»± có mục Äích, nếu tháºt sá»± chá» vì giữ hắn lại, hắn làm sao chấp nháºn ÄÆ°á»£c Äây?
Không muá»n tiếp tục nghÄ© nhiá»u nữa, hắn hung hÄng lắc lắc Äầu, Äi nhanh vá» phía viá»n cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Vừa má»i Äi vào cá»a, Thôi Thiá»n Duyên từ bên trong Äi ra nhìn thấy hắn, vá»i tiến lên hành lá» : “Cá»u gia.”
“Thất gia trá» vá» chưa?” Hoàng Phá»§ Thanh Thần lạnh lùng há»i.
“Vẫn chưa.” Thôi Thiá»n Duyên trả lá»i, “Cá»u gia có viá»c gấp sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh Thần lắc Äầu, lại nói: “Lúc nãy ta Äuá»i ngá»± y Äi rá»i? Có ngá»± y nào khác tá»i không?”
Thôi Thiá»n Duyên lắc Äầu: “Không có.”
Lúc này Hoàng Phá»§ Thanh Thần má»i khẽ thá» dài nhẹ nhõm má»t hÆ¡i, lại nghÄ© Äến Äạm Tuyết, khóe miá»ng nhá»n không ÄÆ°á»£c gợi lên ý cưá»i. Vừa muá»n xoay ngưá»i Äi, lại nghe thấy tiếng vó ngá»±a truyá»n Äến từ tiá»n viá»n, má»t lúc sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© phong trần má»t má»i xuất hiá»n trong tầm mắt hắn.
“Thất ca.” Hoàng Phá»§ Thanh Thần tiến lên hai bưá»c, Äứng trưá»c mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Äây là lần Äầu tiên từ Äêm giao thừa, hai huynh bá»n há» má»i chạm mặt riêng vá»i nhau, cÅ©ng là lần Äầu tiên từ nhá» Äến lá»n, Hoàng Phá»§ Thanh Thần má»i lại gá»i hắn là “Thất ca”.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhưá»ng mày, Äánh giá Hoàng Phá»§ Thanh Thần từ trên cuá»ng dưá»i, cuá»i cùng cÅ©ng không nói gì thêm, Äánh má»t Äấm tháºt mạnh vào ngá»±c hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần bá»ng dưng lùi vá» sau hai bưá»c, nhưng nhá»n không ÄÆ°á»£c “Xích” báºt cưá»i ra tiếng, sau Äó nghiêm túc nói: “Thất ca, cám Æ¡n huynh.”
“Tin tức cá»§a Äá» tháºt nhanh nhạy.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng lại má»t lúc á» dấu rÄng rõ rànf trên cá» hắn, khẽ gợi lên ý cưá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần lúc này má»i nhá» tá»i má»t chuyá»n: “Äá» vá»n cÅ©ng không biết nàng á» trong này.” Hắn nhá» giá»ng nói, “Äá» nghe nói hôm nay Hoàng tá» mẫu triá»u kiến Thái y viá»n ra lá»nh thay Äá»i ngá»± y chẩn trá» cho Lâm Lạc Tuyết...... Thất ca, viá»c này chá» sợ giấu giếm không ÄÆ°á»£c nữa rá»i, huynh nên sá»m nói cho nàng biết Äi. Nếu chẳng may bá» ngưá»i bên ngoài nói, không biết nàng sẽ như thế nào nữa.”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng dưng trầm xuá»ng: “Ta biết rá»i. Äá» Äi Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» vá» viá»n cá»§a mình, rá»a mặt, thay Äá»i quần áo, Äúng lúc có ngưá»i trong viá»n cá»§a Lâm Lạc Tuyết Äến bẩm báo vá» thương thế cá»§a nàng ta, bảo là có chuyá»n biến tá»t. Hắn chÄm chú lắng nghe, sau Äó dặn dò Äôi câu rá»i cho ngưá»i Äó lui, kế Äến Äứng dáºy Äi Äến Hi Vi viên.
Trong phòng Tá»ch Nhan Äèn Äuá»c sáng trưng, nhưng trong viá»n, ngoài cá»a phòng không gặp ÄÆ°á»£c bóng dáng cá»§a má»t nha hoàn.
Trong lòng hắn tràn ngáºp nghi hoặc, Äẩy cá»a phòng ra, nhìn thấy Tá»ch Nhan Äang ngá»i á» bên cạnh bàn, hiếm hoi lắm má»i nhìn thấy trong tay nàng Äang cầm kim chá», không biết Äang may vá cái gì.
Vừa ngẩng Äầu lên thấy hắn, Tá»ch Nhan vá»i Äứng dáºy cưá»i: “Chàng Äã trá» vá» rá»i, xem ta khâu cái gì nè?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khẽ nhưá»ng mày tiến lên, nhìn nhìn miếng vải trong tay nàng, rá»t cuá»c nhá»n không ÄÆ°á»£c báºt cưá»i thành tiếng: “Ta tháºt sá»± thá»±c nhìn không ra Äây là cái gì.”
Tá»ch Nhan trừng mắt liếc mắt nhìn hắn má»t cái: “Quần áo Äó, ta may quần áo cho Äứa bé cá»§a chúng ta. Ngân Châm nói tay nghá» cá»§a ta không tá», chàng lại nói nhìn không ra cái gì!” Dứt lá»i, nàng oán háºn Äem miếng vải kia quÄng vào ngưá»i hắn.
Nét cưá»i trên mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chợt lóe lên, bắt lấy cái mà nàng gá»i là quần áo bá» sang má»t bên, vươn tay ra kéo nàng ôm vào lòng: “Nàng vá»n không phải là ngưá»i thích làm những viá»c này, cần gì phải miá» n cưỡng bản thân, Äá» cho hạ nhân làm là ÄÆ°á»£c rá»i, tá»± mình làm chẳng phải là vất vả lại hao tá»n tinh thần sao?”
Hắn ngá»i xuá»ng, Tá»ch Nhan liá»n thuáºn thế ngá»i trên Äùi hắn, nâng tay lấy má»t miếng bành ÄÆ°a vào trong miá»ng hắn, lại giúp hắn uá»ng má»t ngụm trà, sau Äó Äứng dáºy, nhưng Äá»t nhiên bá» má»t tráºn choáng váng Äầu, má»t lần nữa ngã vào trong lòng hắn.
“Nhan Nhan?” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá»i ôm lấy nàng, Äá» cho nàng dá»±a vào trong lòng mình, ÄÆ°a tay xem xét mạch tượng cá»§a nàng.
Tá»ch Nhan chôn mặt vào gáy hắn, thấp giá»ng nói: “Hôm nay ta cảm thấy không thoải mái, nhưng chàng lại chưa chá»u trá» vá».”
“Ừ.” Bắt mạch xong, hắn làm ra vẻ nhẹ nhàng thá» ra, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán cá»§a nàng, “Không có viá»c gì. Chắc là hôm nay nàng may vá nên má»i hao tá»n tinh thần, Äêm nay Äi nghá» ngÆ¡i sá»m. Äã dùng bữa tá»i chưa?”
Vẫn chôn mặt sau gáy hắn, Äôi mắt Tá»ch Nhan vá»n Äã mất Äi sá»± linh hoạt, chá» còn lại sá»± ảm Äạm không chút ánh sáng. Nàng nhẹ nhàng ná» nụ cưá»i hiếm hoi: “Không có viá»c gì sao? Cho dù trong bụng không có Äứa bé, cÅ©ng coi như là không có viá»c gì sao?”
Chương 164
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá»i Äè lại tay Tá»ch Nhan, nghiêng mặt nhìn vá» phía nàng: “Nhan Nhan?”
Cho Äến giá» phút này, sắc mặt hắn vẫn bao dung, không bức bách nàng như cÅ©.
Tá»ch Nhan Äặt tất cả vào trong mắt, chá» cảm thấy buá»n cưá»i: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng nói ta có phải là ngưá»i ngu ngá»c nhất trên Äá»i này không? Ngá»c Äến ná»i má»t lần lại má»t lần bá» chàng lừa, ngá»c Äến ná»i ngay cả trong bụng mình có Äứa bé hay không cÅ©ng không biết, ngá»c Äến ná»i rõ ràng biết chàng có bao nhiêu nguy hiá»m vẫn cứ muá»n yêu chàng?”
“Nhan Nhan!” Hắn nháºn thấy rõ ràng tay chân nàng trá» nên lạnh lẽo, vòng tay ôm lấy nàng Äặt lên giưá»ng.
Tá»ch Nhan lại bất Äá»ng không có chút phản kháng, cÅ©ng không rÆ¡i lá», chÄm chú nhìn hắn cháºm rãi lấy há»p thuá»c dưá»i gá»i ra.
Khi má» ra há»p thuá»c ra, trong nháy mắt sắc mặt hắn hÆ¡i Äá»i, Tá»ch Nhan lại ná» nụ cưá»i: “Không có thuá»c. Buá»i chiá»u hôm nay, chàng không á» Äây, tay chân ta Äá»u lạnh, toàn thân Äá»u lạnh, Än má»t viên cÅ©ng vô dụng, Än hai viên cÅ©ng vô dụng, ta chá» có...... uá»ng hết tất cả.”
Hắn nhìn nàng tháºt sâu, Tá»ch Nhan cưá»i, cuá»i cùng lại cưá»i ra nưá»c mắt: “Vô dụng thôi, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, ta uá»ng tất cả rá»i, vì sao vẫn lạnh? Ta sẽ chết phải không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn không nói gì thêm, nhanh chóng Äứng dáºy Äi ra ngoài cá»a, nhưng má»i vừa Äi ÄÆ°á»£c hai bưá»c liá»n dừng chân lại, Äứng tại Äó má»t lúc lâu, Äá»t nhiên giÆ¡ chân lên, “Phanh” má»t tiếng, Äá ngã bàn tròn bằng Äá bên cạnh: “Thôi Thiá»n Duyên, lÄn vào Äây cho ta!”
Tá»ch Nhan vô lá»±c nằm á» trên giưá»ng, nhìn hắn trá» nên xa lạ như váºy, má»t lần nữa cưá»i ra nưá»c mắt.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, từ Äầu Äến cuá»i chàng Äá»u bày mưu tính kế ta? TrÄm phương ngàn kế như váºy, Äâu là tháºt Äâu là giả? Sá»§ng ái cá»§a chàng, yêu chiá»u cá»§a chàng, nụ cưá»i cá»§a chàng, tá»t Äẹp cá»§a chàng, có chút nào là tháºt không?
Äợi Äến khi Thôi Thiá»n Duyên dùng tá»c Äá» nhanh nhất ÄÆ°a bao ngân châm tá»i cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, toàn thân Tá»ch Nhan Äã trá» nên lạnh lẽo, không có má»t chút ấm áp nào, chá» cần nhẹ vén lên cá» tay áo cá»§a nàng sẽ thấy làn da trắng nhợt nhạt có thá» thấy ÄÆ°á»£c cả huyết mạch.
Màu môi tím tái, sắc mặt xám trắng, nàng nhìn vẻ mặt hắn ngưng trá»ng châm kim cho mình, bá»ng nhiên dùng hết khí lá»±c toàn thân, vươn tay ra, nắm lấy vạt áo hắn, trưá»c khi mất Äi ý thức, nàng gian nan thá»t lên: “Lúc này Äây...... Ta tuyá»t Äá»i sẽ không tin chàng......”
-----------------------------------------------------------------------
Phá»§ Cá»u gia.
Äạm Tuyết yên lặng ngá»i phòng mình láºt xem má»t quyá»n sách thÆ¡ ca.
Lúc Hoàng Phá»§ Thanh Thần mang nàng vá» Äến Äây, má»i thứ trong phòng Äá»u vẫn như lúc trưá»c, ngay cả quyá»n sách này, vẫn còn giá» á» trang nàng Äang xem trưá»c khi rá»i Äi. Giá» này khắc này nhìn lại, nàng nhá»n không ÄÆ°á»£c tâm thần bất chợt hoảng há»t.
“Phanh” má»t tiếng, cá»a phòng dưá»ng như bá» ngưá»i ta Äạp nát, nàng ngẩng Äầu nhìn lên, Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äứng á» cá»a, sắc mặt âm trầm, ánh mắt Äá» như máu: “Trầm Äạm Tuyết!”
Äạm Tuyết không há» Äá»ng Äáºy.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần bưá»c Äến, bàn tay to liá»n nắm lấy yết hầu cá»§a nàng, giữ chặt khuôn mặt cá»§a nàng: “Nói cho ta biết nàng trá» vá» làm gì? Vì sao nàng trá» vá»?”
Ánh mắt Äạm Tuyết không e dè nhìn thẳng hắn, bá» hắn giữ như váºy nàng cÆ¡ há» không thá» hít thá» ná»i, nhưng sắc mặt vẫn như lúc ban Äầu, há»i lâu sau má»i gian nan má» miá»ng: “A cá»u.”
Thân mình Hoàng Phá»§ Thanh Thần cứng Äá», không tá»± chá»§ ÄÆ°á»£c buông nàng ra. Nhưng ngay sau Äó, hắn cÅ©ng không xoay ngưá»i, hung hÄng Äáºp mạnh xuá»ng mặt bàn trưá»c mặt, gần như nghiến rÄng nghiến lợi nói: “Nói cho ta biết nàng không phải vì Má»c Cao Phi má»i trá» vá», nói cho ta biết Äi!”
Hắn không thá» không nghi ngá». Má»t ngưá»i luôn lạnh lùng như nàng, thế nhưng hôm qua lại nói vá»i hắn, nàng nhá» hắn! Hắn tất nhiên là vừa khiếp sợ nhưng cÅ©ng rất vui sưá»ng, thế nên Äã quên Äi má»t chuyá»n quan trá»ng liên quan Äến nàng – má»t kẻ tên là Má»c Cao Phi, tháºm chí tấm lòng cá»§a nàng Äá»u Äặt trên ngưá»i Má»c Cao Phi.
Vì thế, nàng thành công giữ chặt hắn nguyên má» buá»i chiá»u, thế cho nên, giá» này khắc này Anh vương phá»§ lâm vào má»t bầu không khí vô cùng ảm Äạm.
Nếu nàng là vì Má»c Cao Phi mà Äến Äả kích Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, Äả kích hắn Hoàng Phá»§ Thanh Thần, như váºy nàng Äã thắng, toàn thắng.
Lần này, ngay cả má»t ngưá»i Äa mưu túc trí như Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng bại bá»i Má»c Cao Phi và nàng.
“Thì ra chàng Äang hoài nghi ta.” Äạm Tuyết Äứng á» phía sau hắn, nhợt nhạt cưá»i, “Như váºy giết ta Äi, hoặc là Äá» cho ta Äi, tùy chàng.”
Nàng vẫn Äứng á» nÆ¡i Äó, vẫn không nhúc nhích, giá»ng như Äang chá» Äợi quyết Äá»nh cá»§a hắn.
Ná»i tâm Hoàng Phá»§ Thanh Thần hoàn toàn há»n Äá»n, cÅ©ng Äoán không ra những lá»i nàng nói Äến tá»t cùng là chân tháºt hay là giả nói, há»i lâu sau, mạnh mẽ xoay ngưá»i lại vòng tay ôm lấy nàng, chôn mặt á» hõm vai nàng cá» cá», thì thào: “Nếu lần này nàng lại gạt ta, như váºy hai chúng ta -- ai cÅ©ng Äừng mong sá»ng nữa!”
Sau má»t lúc lâu, Äạm Tuyết má»i cưá»i lạnh má»t tiếng: “Chàng xem, trong phá»§ này tràn ngáºp oanh oanh yến yến, còn vượt qua háºu cung cá»§a hoàng Äế, chàng chết ÄÆ°á»£c sao?”
“Có nàng theo cá»§ng ta, cho dù là xuá»ng Äá»a ngục, ta cÅ©ng không tiếc.” Hắn thì thào nói xong, nhanh chóng ôm lấy nàng, xiết tháºt mạnh như muá»n khảm nàng vào táºn xương tá»§y.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần lại Äến Anh vương phá»§, vừa vào cá»a liá»n từ trong miá»ng Thôi Thiá»n Duyên biết ÄÆ°á»£c Tá»ch Nhan vẫn chưa tá»nh lại. Hắn há»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang á» nÆ¡i nào, lại ngoài ý muá»n nghe ÄÆ°á»£c hắn Äang á» trong viá»n cá»§a mình.
Hắn vá»i vàng Äi vào thư phòng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, má»i gõ cá»a hai tiếng, liá»n Äẩy cá»a Äi vào, thì ra Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá» Äang á» bên trong.
Tháºp Nhất Äứng dá»±a vào cá»a sá», Tháºp Nhá» ngá»i á» bên bàn sách cao cao, thấy hắn Äến khẽ gáºt gáºt Äầu. Còn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lẳng lặng ngá»i á» trên ghế nằm, vẻ mặt Äạm mạc, ánh mắt lạnh như bÄng, giá»ng như không thấy hắn Äi vào.
Phòng trong cá»±c kỳ im lặng, Tháºp Nhá» thiếu kiên nhẫn nhất rá»t cuá»c nhá»n không ÄÆ°á»£c má» miá»ng nói: “Thất ca, nếu tháºt sá»± không còn cách nào, chi bằng bá» cuá»c Äi. Cứu không thì cứu không ÄÆ°á»£c thôi, dù sao trên Äá»i cÅ©ng không thiếu nữ nhân --”
“Tháºp Nhá»!” Tháºp Nhất quát chói tai má»t tiếng, chặn lại những lá»i Tháºp Nhá» muá»n nói tiếp.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần liếc mắt nhìn hai ngưá»i má»t cái, lại nhìn khuôn mặt từ Äầu Äến cuá»i không chút thay Äá»i cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cuá»i cùng má» miá»ng nói: “Thất ca, huynh có thá» thẳng thắn nói cho ta biết hay không, chuyá»n nàng giả mang thai Äến tá»t cùng là bắt Äầu như thế nào?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không nói ÄÆ°á»£c má»t lá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần nhìn hắn: “Lúc trưá»c nếu huynh muá»n nàng trá» lại bên cạnh huynh, có hàng trÄm hàng ngàn phương pháp có thá» dùng, hà cá» gì phải dùng Äến hạ sách này, thế cho nên nay......”
Bên kia, Tháºp Nhất Tháºp Nhá» cÅ©ng Äá»ng thá»i nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, thấy hắn vẫn như trưá»c giá»ng như không nghe ÄÆ°á»£c bất cứ Äiá»u gì, ánh mắt từ Äầu Äến cuá»i vẫn dừng lại á» khung cá»a.
Há»i lâu sau, thanh âm cá»§a hắn nhạt nhẽo rá»t cuá»c vang lên á» trong phòng: “Lần này, là ta bại bá»i Hoàng tá» mẫu .”
Chương 165
LÄng Tiêu sÆ¡n.
Toàn thân Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khoác áo màu tá»i Äi lên trên núi, lúc hắn Äến trưá»c ngôi cá» tá»±, má»t tiá»u sa Äang dá»n dẹp tuyết Äá»ng bên trong vừa thấy hắn, Äá»t nhiên ngừng quết, xoay ngưá»i liá»n chạy vá» phía cá»ng chùa.
Sau Äó, cá»a lá»n trưá»c mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© láºp tức Äóng sáºp lại.
Cá»ng chùa to như váºy, yên tÄ©nh giá»ng như trên thế gian này không còn ai chá» còn má»t mình hắn Äứng á» nÆ¡i Äó.
Há»i lâu sau, hắn cá»i áo khoác trên ngưá»i xuá»ng, ném trên mặt Äất, sau Äó vén vạt áo bào, quỳ gá»i xuá»ng Äất.
Gió núi lạnh lùng thá»i qua, xung quanh yên tÄ©nh không có tiếng Äá»ng, chá» có hình bóng hắn quỳ gá»i trưá»c cá»ng chùa, có vẻ lạnh lẽo mà tá»ch liêu.
Trong biá»t viá»n trong chùa.
Nha hoàn Tá» Nhi vá»i vàng từ cá»ng khẩu chạy Äến, dừng lại á» cá»a trấn tÄ©nh má»t lúc, Äợi Äến khi hết thá» dá»c má»i Äi vào bên trong.
Trong phòng, Thái Háºu vẫn tá»±a vào trên nhuyá» n Äiếm, khẽ chợp mắt.
“Thái Háºu.” Tá» Nhi nhẹ nhàng gá»i má»t tiếng, khẽ cắn môi dưá»i nói, “Thất gia Äang quỳ á» trưá»c cá»ng.”
Ngoài dá»± Äoán, Thái Háºu không há» có bất cứ hành Äá»ng nào, chá» khẽ gáºt Äầu, ngay cả mắt cÅ©ng không buá»n má» ra.
Tá» Nhi nhất thá»i không dám má» miá»ng nhiá»u nói, lẳng lặng lui xuá»ng.
Äến buá»i chiá»u, trên núi tuyết bắt Äầu rÆ¡i.
Tuyết rÆ¡i rất lá»n, chá» má»i ná»a canh giá» Äã có tuyết Äá»ng lại, không ngừng chá»ng chất á» chân tưá»ng, thân cây, cùng vá»i Äôi vai vẫn không nhúc nhích cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
Tay chân hắn Äã sá»m lạnh lẽo, trên mặt cÅ©ng không có chút huyết sắc nào, nhưng Äôi mắt vẫn sáng như hai ngá»n Äuá»c, chá» nhìn chằm chằm cá»ng chùa Äang Äóng chặt.
Mặt trá»i dần dần lặn xuá»ng, từ xa xa phía trên sưá»n núi bá»ng nhiên có ánh sáng cá»§a má»t Äá»i ngá»n Äuá»c truyá»n Äến, chưa ká»p hoàn há»n, Äoàn ngưá»i Äã xuất hiá»n á» phía sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, tất cả Äá»u Äứng lại, chá» có má»t bóng dáng nữ tá» mảnh khảnh cầm ô trong tay, cháºm rãi Äi vá» phía hắn.
“Thất gia.” Lâm Lạc Tuyết quỳ xuá»ng bên cạnh hắn, chiếc ô cầm trong tay che trên Äá»nh Äầu cá»§a hắn, mi tâm nhíu lại, trong mắt hình như có ánh lá», ôn nhu nói, “Thất gia muá»n nói gì sao không Äi vào nói vá»i Thái Háºu lại á» ngoài này quỳ trong gió tuyết, tá»i tình gì chứ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn không nhúc nhích, sắc mặt vẫn trầm tÄ©nh như trưá»c, cÅ©ng không liếc nhìn nàng má»t cái.
Lâm Lạc Tuyết phút chá»c rÆ¡i lá», cắn môi dưá»i: “Thất gia......”
Nàng không biết hắn vì sao phải quỳ gá»i tại nÆ¡i này, chá» mÆ¡ há» Äoán chuyá»n này e là có liên quan vá»i Tá»ch Nhan Äang lâm vào hôn mê trong Hi Vi viên, nhưng nàng không hiá»u rõ ná»i tình trong Äó. Nhưng nhìn thấy hắn, má»t ngưá»i kiêu ngạo luôn Äứng á» trên cao nhìn xuá»ng, má»t nam nhân ôn nhuáºn như ngá»c, cao quý bất phàm cứ như váºy quỳ gá»i trong giá rét tại nÆ¡i này, nàng cảm thất thá»±c sá»± rất Äau lòng.
Cá»a chùa nặng ná» Äá»t nhiên má» ra, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nâng mắt lên, nhìn vá» phía hai nha hoàn từ trong chùa Äi ra, nhưng chá» má»t lát sau liá»n dá»i tầm mắt Äi nÆ¡i khác.
Tá» Nhi cùng Lục Nhi Äi tá»i, hành lá» : “Tham kiến Thất vương gia, Vương phi.” Dứt lá»i, cÅ©ng không nhìn lại Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chá» nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết lên tiếng: “Vương phi, thá»i tiết trên núi gió mạnh tuyết lá»n, thân thá» Vương phi vừa má»i khá»i bá»nh, không nên á» nÆ¡i này kẻo bá» cảm lạnh. Thái Háºu má»i Vương phi vào trong.”
Lâm Lạc Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn như Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn không chút thay Äá»i trưá»c mặt, lại nói: “Váºy Thất gia thì sao?”
Tá» Nhi khẽ lắc lắc Äầu, ý bảo nàng không nên há»i nữa.
Lâm Lạc Tuyết suy nghÄ© má»t lát, ÄÆ°a chiếc ô cầm trong tay cho Yến nhi Äứng phía sau, phân phó nàng che ô cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, còn mình Äứng dáºy, Äi theo hai nha hoàn kia vào trong chùa.
Cá»a chùa cháºm rãi khép kín lại, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn thản nhiên nhắm chặt hai mắt, không bao lâu sau lại má» mắt ra, ánh mắt vẫn như trưá»c, chá» nhìn vá» hai cánh cá»a kia.
Lúc Lâm Lạc Tuyết tiến vào phòng Thái Háºu, Thái Háºu vừa má»i dùng xong bữa tá»i, thấy nàng vào cá»a, nhất thá»i ná» nụ cưá»i: “Lâm nha Äầu mau vào Äây, Äừng á» bên ngoài bá» lạnh lại ảnh hưá»ng không tá»t Äến sức khá»e!”
Lâm Lạc Tuyết vẫn còn chần chá» ngoài cá»a, nhìn thấy vẻ mặt hiá»n hòa cá»§a Thái Háºu giá»ng như trưá»c kia, nhá»n không ÄÆ°á»£c láºp tức quỳ rạp xuá»ng Äất: “Thái Háºu, nô tì bất quá cÅ©ng chá» là má»t ngưá»i ngoài, thế mà Thái Háºu Äã Äau lòng thay cho thân thá» cá»§a nô tì, nhưng Thất gia là thân tôn cá»§a Thái Háºu, sao Thái Háºu lại nỡ nhẫn tâm Äá» cho Thất gia quỳ gá»i trong gió tuyết trưá»c cá»ng chừa chứ?”
Thái Háºu nghe thấy thế, vẫn cưá»i như trưá»c, cầm tay Lâm Lạc Tuyết, kéo nàng Äến bên cạnh: “Nha Äầu ngá»c, làm sao con có thá» nói mình chá» là ngưá»i ngoài? Ai gia chưa bao giá» xem con là ngưá»i ngoài cả!”
“Nhưng mà Thất gia......”
Sắc mặt Thái Háºu thoáng trầm xuá»ng, lá»i nói cá»§a Lâm Lạc Tuyết Äúng lúc dừng ngay cá»a miá»ng, sau Äó bà cưá»i lên, kéo nàng Äến ngá»i xuá»ng nhuyá» n Äiếm, lại dặn dò hạ nhân châm chén trà nóng cho nàng, rá»i khẽ cưá»i nói: “Ai gia nghe nói thân mình con vừa má»i bình phục, tháºt sá»± không nên vất vả như váºy.” Dứt lá»i, nàng khẽ than, “Nhưng lão Thất lại không biết quý trá»ng con, hắn tháºt sá»± rất không hiá»u chuyá»n .”
Lâm Lạc Tuyết lắng nghe những lá»i bà nói, nàng biết trong Äó nhất Äá»nh là có ngụ ý khác nên trong lúc nhất thá»i cÅ©ng không biết nên nói gì cho phải, chá» lẳng lặng nghe tiếp.
“Con Äừng nghÄ© Lão Thất ngày thưá»ng tính tình trầm tÄ©nh, không dá» dàng bá» kích Äá»ng, bất cứ chuyá»n gì cÅ©ng Äá»u có thá» bày mưu tính kế, nhưng nói cho cùng tuá»i hắn vẫn còn trẻ, không chá»u ná»i dụ hoặc, ta biết hắn luôn luôn thiên vá» cho con nha Äầu gá»i là Vi Chi kia, nhưng hắn chá» nhất thá»i há» Äá» mà thôi, con ngàn vạn lần không nên oán trách hắn!”
“Nô tì hiá»u ÄÆ°á»£c.” Lâm Lạc Tuyết vá»i Äáp lại, “Nô tì không dám oán trách Thất gia.”
“Con còn trẻ như váºy mà suy nghÄ© như thế là Äiá»u hiếm thấy, Lão Thất cuá»i cùng cÅ©ng không nhìn lầm ngưá»i.” Thái Háºu che trán khẽ thá» dài má»t tiếng, “Chá» tiếc, cho tá»i bây giá» hắn vẫn còn khÄng khÄng cá» chấp như váºy.”
Lâm Lạc Tuyết lúc này má»i hiá»u ÄÆ°á»£c, thì ra Thái Háºu cÅ©ng bất mãn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nạp Tá»ch Nhan làm sưá»n phi, nên má»i dẫn Äến cục diá»n bà cháu mâu thuẫn như hiá»n nay. Trong lúc nhất thá»i, lòng cá»§a nàng buá»n vui lẫn lá»n, suýt chút nữa thì rÆ¡i lá»: “Nhưng hiá»n nay không phải Thất gia muá»n thá»nh tá»i vá»i Thái Háºu sao? Thái Háºu vì sao không chá»u tha thứ cho Thất gia?”
Ánh mắt Thái Háºu bá»ng tá»i lại, vá» vá» bàn tay nàng: “Con là Äứa nhá» ngoan, ÄÆ°Æ¡ng nhiên không rõ. Lão Thất này không phải Äang thá»nh tá»i vá»i ai gia, hắn Äang kháng nghá» vá»i ai gia Äó!” Thái Háºu cưá»i lạnh má»t tiếng, quay Äầu lại vẫn mang diá»n mạo ôn hòa, “Lâm nha Äầu, tá»i nay con á» trong này, bên ngoài gió tuyết lá»n như váºy, không nên Äi lung tung bên ngoài, sáng mai cùng ai gia dùng bữa sáng.”
Trong lòng Lâm Lạc Tuyết bất chợt chấn Äá»ng, nhìn Thái Háºu vẫn duy trì nụ cưá»i ôn hòa trên miá»ng, bất giác gáºt Äầu Äáp ứng.
“Những ngưá»i con mang Äến, hãy cho bá»n há» lui xuá»ng nghá» ngÆ¡i Äi, thá»i tiết như váºy, Äứng á» bên ngoài làm gì!” Thái Háºu lại cưá»i nói, quay Äầu phân phó Tá» Nhi vài câu.
Ná»a Äêm, gió tuyết càng lá»n hÆ¡n, rét lạnh thấu sâu vào lòng ngưá»i.
Chương 166
Hôm sau, gió to tuyết lÆ¡n, lúc Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá» khó khÄn lắm má»i Äi Äến ÄÆ°á»£c cá»a chùa, từ xa xa chá» nhìn thấy cá»ng chùa Äang Äóng chặt cùng vá»i má»t thân ảnh Äang quỳ, tuyết phá»§ khắp cả ngưá»i, giá»ng như cÆ¡ thẩ Äã bá» Äóng bÄng cả rá»i.
“Thất ca!” Tháºp Nhá» thét lên má»t tiếng kinh hãi, vá»i vàng xông Äến, mạng mẽ vuá»t lá»p tuyết Äá»ng trên ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
“Thất ca......” Tháºp Nhất quỳ xuá»ng á» trưá»c mặt hắn, nhìn thấy lông mi, chân mày, tóc mai cá»§a hắn Äá»u Äóng thành lá»p bÄng má»ng, thanh âm nhá»n không ÄÆ°á»£c trá» nên run run, vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cảm giác lá»p bÄng má»ng hóa thành dòng nưá»c trong lòng bàn tay mình, “Làm sao Hoàng tá» mẫu có thá» nhẫn tâm như váºy......”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi má» mắt ra, cháºm rãi lắc lắc Äầu, nhưng vẫn kiên Äá»nh quỳ gá»i tại nÆ¡i Äó như trưá»c.
Tháºp Nhá» nhìn thấy hắn quỳ gá»i trong tuyết, ná»a ngưá»i bên dưá»i cÆ¡ há» Äá»u bá» tuyết vùi lấp, nhá»n không ÄÆ°á»£c rá»ng lên má»t tiếng, dùng sức bản thân kéo hắn lên: “Thất ca huynh Äứng lên trưá»c Äi, huynh cứ như váºy sẽ làm tá»n thương Äến thân thá»!”
“Các Äá» tránh ra.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên trả lá»i, giữ chặt tay Tháºp Nhá», không cho hắn dùng lá»±c.
Tháºp Nhá» Äứng dáºy, hung hÄng Äá má»t cưá»c vào trong tuyết, cÄm tức quát lên: “Huynh biết rõ Hoàng tá» mẫu nhất Äá»nh không bao giá» lấy thuá»c Äi cứu Thất tẩu! Huynh muá»n cùng nàng chết như váºy, chá» có huynh nháºn phần thua thôi! Tất cả lợi thế Äá»u á» trên tay Hoàng tá» mẫu, huynh làm sao mà thắng ÄÆ°á»£c! Từ khi Hoàng tá» mẫu bắt Äầu cho Thất tẩu uá»ng thuá»c, bà Äã nắm phần thắng trong tay rá»i!”
Hắn bá»ng nhiên ngá»i xá»m xuá»ng, ôm lấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©: “Thất ca, huynh buông tay Äi, không Äáng, tháºt sá»± không Äáng!”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không nói má»t lá»i, chá» Äem cánh tay Tháºp Nhá» kéo xuá»ng, Tháºp Nhá» ngẩn ra, còn muá»n tiến lên, lại bá» Tháºp Nhất kéo lại:
“Tháºp Nhá», Äá» Äừng quên trong Äám huynh Äá» chúng ta, ngưá»i ÄÆ°á»£c Hoàng tá» mẫu sá»§ng ái nhất chính là Thất ca, nếu Äã có cÆ¡ há»i, Thất ca sẽ không buông tay Äâu.”
“Có cÆ¡ há»i gì?” Tháºp Nhá» ná»i giáºn Äứng lên, “Chẳng lẽ Äợi cho ná»a ngưá»i dưá»i cá»§a Thất ca tháºt sá»± bá» phế Äi, má»i Äoạt ÄÆ°á»£c cÆ¡ há»i kia sao?”
Vừa dứt lá»i, bá»ng dưng nghe thấy cá»a chùa vang lên má»t tiếng nặng ná», cá»a má», ngưá»i Äi ra cÅ©ng là nha hoàn Lục nhi.
“Thất gia, Thái Háºu nói, má»i Thất gia quay trá» vá», không cần vì vài chuyá»n hay vài ngưá»i không xứng Äáng mà phá Äi sá»± yên tÄ©nh nÆ¡i chá»n thanh tu trên núi này.” Lục nhi chuyá»n Äạt từng câu từng chữ trong lá»i nói cá»§a Thái Háºu, có chút lo lắng nhìn hai má Äang tái xanh cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
“Hoàng tá» mẫu hiá»n tại Äang làm gì?” Tháºp Nhất há»i.
Lục Nhi do dá»± má»t lát: “Thái Háºu lão nhân gia Äang dùng bữa sáng.”
Chá» má»t thoáng Tháºp Nhá» tức giáºn Äến Äá» cả mặt: “Thất ca, huynh có nghe thấy không? Hoàng tá» mẫu cÄn bản nắm chắc thắng lợi trong tay, huynh không có cÆ¡ há»i Äâu!”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn quỳ gá»i nÆ¡i Äó, khóe miá»ng bá»ng nhiên gợi lên má»t ý cưá»i nhợt nhạt.
Hắn nhá» tá»i lúc trưá»c, thá»i Äiá»n cùng Tá»ch Nhan ngao du á» trại hoa, có má»t Äêm, nàng Äá»t nhiên từ trong má»ng bừng tá»nh lại, má» mắt ra thấy hắn, Äầu Äầy má» hôi lạnh dần dần tan mất, nằm á» trong lòng hắn, lòng bình tÄ©nh lại, bá»ng nhiên tiến Äến bên tai hắn thá»§ thá»: “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, chàng Äoán xem hiá»n tại ta Äang nghÄ© Äến má»t câu nói gì?”
Hắn tất nhiên là Äoán không ÄÆ°á»£c, nàng liá»n cúi Äầu ná» nụ cưá»i, giá»ng nói má»m mại, sinh Äá»ng, cháºm rãi rót vào tai hắn: “Thiên bất Äoạt nhân nguyá»n.”
"Thiên bất Äoạt nhân nguyá»n, cá» sá» nông kiến lang"
Nàng vá»n không phải là ngưá»i cá»i má», nhưng Äêm Äó, nàng lại nói ra những lá»i như váºy vá»i hắn, trong lòng hắn không khá»i xúc Äá»ng.
Mà nay, hắn bá»ng dưng nhá» lại những lá»i này. Hít tháºt sâu vào má»t hÆ¡i, hắn nhìn vá» phía chân trá»i mênh mông.
Nếu tháºt sá»± thiên không dứt nhân nguyá»n, như váºy, nàng sẽ không có viá»c gì.
Hắn lại tiếp tục quỳ, thoắt cái lại qua thêm ná»a ngày, Tháºp Nhá» á» má»t bên Äau lòng Äến ná»i dáºm chân, nhưng rá»t cuá»c vẫn không lay chuyá»n ÄÆ°á»£c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lúc nhìn vá» phía Tháºp Nhất cÅ©ng là không há» có biá»n pháp nào.
Nhìn thấy sắc trá»i có dấu hiá»u tuyết lại sắp rÆ¡i nữa, Tháºp Nhá» không Äá» ý Äến lá»i khuyên can cá»§a Tháºp Nhất, Äá»nh chạy vá»t vào trong Äi tìm Thái Háºu Äá» lý luáºn, nhưng Äá»t nhiên nghe ÄÆ°á»£c phía sau truyá»n Äến tiếng bưá»c chân vá»i vàng và há»n Äá»n, ngoái lại nhìn, thì ra là Ngô Trung Äá» tá» cá»§a thái giám tá»ng quản Tá»ng Äức Phúc trong cung.
Ngô Trung vừa thấy mấy ngưá»i bá»n há», sắc mặt nhất thá»i thay Äá»i hẳn, vá»i vã tiến lên quỳ rạp xuá»ng Äất, vừa khóc vừa nói: “Thất gia, Tháºp Nhất gia, Tháºp Nhá» gia, sao các ngài lại có thá» á» nÆ¡i này? Hoàng thượng á» trên Äiá»n Äá»t nhiên ngất xá»u, ngá»± y Äến khám, nhưng lại nói......”
Ba ngưá»i Äá»ng thá»i thay Äá»i sắc mặt.
“Nói cái gì?” Tháºp Nhá» vá»i giữ chặt cá» áo Ngô Trung, “Phụ hoàng có chuyá»n gì?”
Ngô Trung khóc lá»n lên: “Nói Hoàng thượng chá» sợ là sẽ không tá»nh lại --”
Tháºp Nhá» Äứng báºt dáºy, rút lui vài bưá»c, thân mình Tháºp Nhất cÅ©ng cứng Äá» không thá» nhúc nhích, trên mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng thay Äá»i, vừa muá»n Äứng dáºy, lại cả kinh khi nháºn thấy hai chân mình Äã sá»m mất Äi tri giác.
Không muá»n trì hoãn Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá», hắn trầm giá»ng nói: “Các Äá» vá» cung trưá»c Äi, ta sẽ theo sau.”
Tháºp Nhất cùng Tháºp Nhá» lấy lại tinh thần, lên tiếng Äáp ứng, vừa xoay ngưá»i liá»n chạy xuá»ng núi.
Ngô Trung thấy Tháºp Nhất, Tháºp Nhá» rá»i Äi, lại nhìn sắc mặt khá» sá» cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, còn Äang do dá»± gá»i: “Thất gia......”
“Còn chưa mau Äi vào báo tin!” Ánh mắt sắc bén cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äảo qua ngưá»i Ngô Trung làm hắn sợ tá»i mức da Äầu run lên, té ngay cá»a chùa, dùng sức gõ cá»a.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cắn rÄng quỳ gá»i trong tuyết, dùng hết khí lá»±c toàn thân muá»n tá»± mình Äứng lên mau chóng há»i cung, nhưng cÆ¡ thá» không còn chút lá»±c nào, từ trưá»c tá»i nay hắn chưa bao giá» tuyá»t vá»ng Äến thế, nhá»n không ÄÆ°á»£c nhắm mắt lại ná» nụ cưá»i lạnh.
Chá» má»t lát sau, từ trong chùa ùa ra má»t Äám ngưá»i Äến, Thái Háºu cÅ©ng á» trong Äám ngưá»i Äó, bá»ng dưng thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© còn quỳ gá»i nÆ¡i Äó, nhất thá»i tức giáºn Äến ná»i cả ngưá»i phát run, không cho thá» nữ dìu Äỡ, tiến lên tát tháºt mạnh trên mặt hắn: “Ngươi còn quỳ gá»i nÆ¡i này làm cái gì? Vì nữ nhân kia, ngay cả phụ hoàng cá»§a mình ngươi cÅ©ng không cần sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không há» Äá»ng Äáºy, vẻ mặt cÅ©ng không lá» ra ná»a phần Äau thương, chá» ngưng mắt nhìn Hoàng tá» mẫu trưá»c mặt luôn luôn ôn hòa, nay lại Äá»t nhiên trá» nên sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c.
Thái Háºu thấy hắn không có phản ứng, nhất thá»i càng thêm giáºn dữ: “Phụ hoàng cá»§a ngươi sắp Äi rá»i, Äi như váºy tháºt bất ngá», tin tưá»ng Äám ngưá»i lão Tứ, lão Bát cÅ©ng sẽ không ngá»i yên mà nhìn, hiá»n tại ngươi trá» vá» vẫn còn ká»p, còn không mau Äứng lên!”
Thần sắc Äạm mạc cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c lá» ra má»t chút bi ai lạnh lẽo.
Hiá»n giá», phụ thân cá»§a hắn sắp qua Äá»i, tá» mẫu cá»§a hắn dạy cho hắn nên mau chóng trá» vá» bày mưu tính kế hòng chiếm ÄÆ°á»£c vá» trí cao cao tại thượng kia.
Bá»ng nhiên trong lúc Äó hắn cảm thấy tháºt buá»n cưá»i, cưá»i như Äiên nhưng tâm trí Äá»ng thá»i lại hiá»n lên má»t Äiá»u gì Äó, hắn ná» nụ cưá»i lạnh nhìn vá» phía Thái Háºu trưá»c mắt: “Hoàng tá» mẫu, nếu tháºt sá»± có tâm muá»n tôn nhi lên ngôi vá» hoàng Äế, như váºy, hãy cứu lấy nữ tá» mà tôn nhi muá»n Äi.”
"Thiên bất Äoạt nhân nguyá»n, cá» sá» nông kiến lang": Trá»i không phụ lòng ngưá»i, rá»t cục cÅ©ng gặp ÄÆ°á»£c chàng
Chương 167
Huá» An nÄm ba mươi hai, má»t sá»± kiá»n chấn Äá»ng Bắc Mạc xảy ra, Äó là hoàng Äế Hoàng Phá»§ Lân Äá»t nhiên bÄng hà. Lục bá» láºp tức ban hạ chiếu thư, cả nưá»c Äá» tang ba tháng.
Lúc này, trong triá»u lâm vào tình cảnh hoàn toàn há»n loạn do tiên Äế bÄng hà Äá»t ngá»t, cÄn bản chưa từng láºp di chiếu, mà các vá» hoàng tá», ai cÅ©ng Äá»u có nÄng lá»±c kế thừa ngôi vá» hoàng Äế, trong nhất thá»i, ngưá»i thừa kế ngôi vá» hoàng Äế bá» cạnh tranh vô cùng gay cấn.
Thừa Ká»n cung, nÆ¡i Äặt qua tài cá»§a hoàng Äế.
Bá»n phía linh ÄÆ°á»ng Äá»u tràn ngáºp tang phục, háºu cung phi tần cùng cung nữ anh anh khóc lá»n, có vài ngưá»i vì liên tục quỳ mấy ngày mà ngất Äi, má»i lúc như váºy, bên ngoài sẽ có thái giám mặc tang phục vào cá»a, khiêng các nàng Äi ra. Bá»i váºy mấy ngày kế tiếp, trong linh ÄÆ°á»ng chá» còn vài cung nữ ít á»i, tiếng khóc cÅ©ng gần như không còn nữa.
Trưá»c quan tài, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trong tang phục má»t mình quỳ tại nÆ¡i Äó, nhưng vẻ mặt cá»§a hắn vẫn trầm tÄ©nh như trưá»c, nhưng vẫn không che dấu ÄÆ°á»£c sá»± tiá»u tụy.
Má»t lúc lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh Thần cÅ©ng trong tang phục tương tá»± xuất hiá»n á» cá»a Äại Äiá»n, nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, khẽ giáºt mình, nhấc chân tiến vào, quỳ xuá»ng bên cạnh hắn, thấp giá»ng nói: “Thất ca, hôm nay chẳng phải Äến phiên lão Lục canh giữ linh cá»a sao? Huynh Äã quỳ mấy ngày rá»i?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» thản nhiên lắc Äầu, vẫn chưa má» miá»ng nói gì.
Ngừng má»t chút, Hoàng Phá»§ Thanh Thần lại nói: “Thất ca, Äá» cÅ©ng biết bây giá» mà nói những lá»i này trưá»c linh cá»u cá»§a phụ hoàng là không tá»t, nhưng hiá»n nay lão Tứ, lão Bát, lão Tháºp á» trong triá»u cấu kết vá»i các Äại thần hÆ¡n nữa lại lui tá»i thân máºt vá»i vài vá» hoàng thúc. Huynh lại suá»t ngày quỳ gá»i tại nÆ¡i này...... Nhiá»u nÄm cá» gắng cùng trù tính như váºy, huynh Äá»u không cần sao?”
“Lão Cá»u.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c Äã má» miá»ng, thanh âm khàn khàn, “Phụ hoàng vừa má»i bÄng hà, ta không muá»n nghÄ© tá»i chuyá»n khác.”
“Làm sao Äá» không nghÄ© ÄÆ°á»£c chứ?” Hoàng Phá»§ Thanh Thần cưá»i lạnh má»t tiếng nói, “Huynh không gặp sắc mặt cá»§a Äám ngưá»i lão Tứ thôi -- Thất ca, ngày ấy phụ hoàng sau khi từ trong hôn mê tá»nh lại, chá» gá»i huynh Äến, tháºt sá»± không nói gì sao?”
Khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© gợi lên má»t ý cưá»i thảm Äạm.
Ngày ấy, hắn từ LÄng Tiêu sÆ¡n trá» vá» cung, trong tẩm cung hoàng Äế Äã sá»m có nhiá»u ngưá»i quỳ xuá»ng, chá» long sàn chá» có tá»ng quản thái giám Tá»ng Äức Phúc quỳ gá»i.
Không bao lâu sau, trên long sàn Äá»t nhiên truyá»n Äến má»t tia Äá»ng tÄ©nh, những ngưá»i quỳ phía dưá»i không ngưá»i nào dám cá» Äá»ng, tất cả Äá»u dá»±ng lá» tai lên. Hắn quỳ gá»i chá» cuá»i cùng, trong lòng lại tràn Äầy bi thương, tháºm chí ngay cả khi Tá»ng Äức Phúc liên tiếp gá»i mình vài tiếng Äá»u không nghe ÄÆ°á»£c.
Cho Äến khi Tháºp Nhất Äi Äến bên cạnh hắn, thức tá»nh hắn: “Thất ca, Tá»ng Äức Phúc Äang gá»i huynh.”
Hắn hoảng há»t ngẩng Äầu lên, má»i phát hiá»n ánh mắt má»i ngưá»i cÆ¡ há» Äá»u táºp trung á» trên ngưá»i mình, cÅ©ng rá»t cuá»c nghe thấy thanh âm cá»§a Tá»ng Äức Phúc: “Thất gia, Hoàng thượng gá»i Thất gia.”
Hắn Äứng lên, Äi vào quỳ xuá»ng bên long sàn. Hôm qua ngưá»i còn là má»t vá» hoàng Äế tinh thần minh mẫn, hôm nay liá»n suy sụp giá»ng như má»t ông lão Äã trÄm tuá»i, gần như dầu hết Äèn tắt, bàn tay nắm á» mép giưá»ng.
Hắn cháºm rãi vươn tay ra, lá»n như váºy nhưng Äây là lần Äầu tiên có thá» Äụng vào tay phụ hoàng, lần Äầu tiên run run gá»i ra hai chữ “Phụ hoàng”.
Hoàng Äế chá» nhìn hắn như váºy, ánh mắt sá»m Äã Äục ngầu tan rã, môi hÆ¡i run run, nhưng cÄn bản không phát ra thanh âm gì cả.
Hắn rá»t cuá»c rÆ¡i lá»: “Phụ hoàng...... Mẫu háºu, Äang Äợi ngưá»i, luôn luôn chá» Äợi ngưá»i......”
Ánh mắt Äục ngầu cá»§a hoàng Äế Äá»t nhiên thanh minh trong nháy mắt, cuá»i cùng, lại nhanh chóng tan rã, nhưng lúc tan rã này Äây lại trá» thành vÄ©nh cá»u.
Ngá»± y vá»i tiến lên bắt mạch cho hoàng Äế, nhưng tháºt lâu không có má»t chút Äá»ng Äáºy, Tá»ng Äức Phúc quỳ gá»i phía sau hắn, dáºp Äầu tháºt mạnh xuá»ng Äất, gào khóc lên: “Hoàng thượng – bÄng hà --”
Dưá»ng như tất cả má»i ngưá»i Äang trong trạng thái bất Äá»ng chá» chá» Äợi lúc này, chá» vì chá» Äợi câu nói kia mà thôi.
Dưá»ng như, chá» có Äợi câu nói kia vang lên, hắn má»i có thá» ra Äi ÄÆ°á»£c an tâm.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần nhìn sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cuá»i cùng cÅ©ng không nói bất cứ Äiá»u gì nữa, chá» thấp giá»ng nói: “Thất ca, huynh Äã mấy ngày không há»i phá»§, nÆ¡i này Äá» Äá» canh giữ cho, huynh nên Äi vá» trưá»c nghá» ngÆ¡i má»t lát Äi.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không há» Äá»ng Äáºy, giá»ng như không nghe ÄÆ°á»£c lá»i hắn nói.
“Thất ca.” Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äè lại vai hắn, “Nàng hiá»n nay vẫn Äang hôn mê bất tá»nh, huynh nên trá» vá» xem Äi?”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c chợt lóe lên, sau má»t lát, gáºt gáºt Äầu Äứng dáºy, Äi ra khá»i linh ÄÆ°á»ng.
Toàn bá» hoàng cung chìm trong má»t bầu không khí cá»±c kỳ hiu quạnh, hắn má»t thân má»t mình Äi như á» nÆ¡i không ngưá»i, con ÄÆ°á»ng phía trưá»c tháºt dài, hắn cảm thấy hÆ¡i lạnh không ngừng Äánh úp lại, thâm nháºp vào táºn phế phá»§, lạnh thấu cả ná»i tâm.
Phía sau có tiếng bưá»c chân vá»i vã truyá»n Äến, hắn làm như không nghe thấy, láºp tức Äi nhanh vá» phía trưá»c.
Ngưá»i kia Äá»t nhiên chạy Äến trưá»c ngưá»i hắn, quỳ mạnh xuá»ng Äất, thì ra là má»t tiá»u thái giám: “Thất gia, Thái Háºu lão nhân gia Äang á» tại Duyên Thá» cung chá» Thất gia, Thất gia xem như thương hại cho chúng nô tài, xin ngưá»i Äi gặp Thái Háºu!”
Hắn vẫn không có má»t chút phản ứng nào, tháºm chí ngay cả liếc mắt má»t cái cÅ©ng không thèm nhìn tá»i tên tiá»u thái giám kia, Äi vòng qua tên tiá»u thái giám, tiếp tục tiến vá» phía cá»a cung.
Ra khá»i cung, nhảy lên ngá»±a, má»t ÄÆ°á»ng chạy nhanh như bay trá» vá» phá»§, cảnh tượng trong phá»§ cÅ©ng lâm vào tình cảnh giá»ng trong cung.
Thôi Thiá»n Duyên Äang chá» hắn á» cá»a, hầu hạ hắn xuá»ng ngá»±a, vừa thấy hắn xoay ngưá»i muá»n Äến Tây viá»n ngay, vá»i lên tiếng: “Thất gia, nên thay Äá»i y phục trưá»c Äã?”
Hắn cúi Äầu xuá»ng, lúc này má»i phát hiá»n mình còn mặc Äá» tang, vì thế liá»n trá» vá» viá»n cá»§a mình thay Äá»i y phục hàng ngày, sau Äó má»i Äi Äến Hi Vi viên.
Trong phòng Tá»ch Nhan, nhiá»t khí từ lò than tá»a ra rất ấm áp, hắn vừa vào cá»a, liá»n bá» luá»ng khí ấp áp áºp vào mặt, Ngân Châm Äang á» bên trong hầu hạ tuy rằng chá» mặc váy áo má»ng manh nhưng Äầu vẫn Äầy má» hôi.
Mặc dù trong phòng rất ấm áp, nhưng tay chân Tá»ch Nhan Äang nằm trên giưá»ng vẫn lạnh lẽo như trưá»c, trên mặt không há» có chút huyết sắc.
Ngân Châm vá»n Äang chà lau ngưá»i cho Tá»ch Nhan, vừa nhìn thấy hắn, vá»i vàng quỳ xuá»ng: “Thất gia.”
Hắn tiến lên, tiếp nháºn chiếc khÄn trong tay cô ta.
Ngân Châm ngầm hiá»u, Äem khÄn ÄÆ°a cho hắn, còn mình thì rá»i khá»i phòng.
Hắn ngá»i xuá»ng á» bên giưá»ng, Äầu tiên là tinh tế lau mặt cho nàng, sau Äó Äến Äôi tay nàng, từng chút từng chút má»t, cẩn tháºn dụng tâm, xoa xoa lòng bàn tay lạnh lẽo cá»§a nàng.
Bá»ng dưng hắn nhá» Äêm ba mươi nÄm cÅ©, khi hắn lau nưá»c trên chân nàng, vẻ mặt nàng mang theo má»t chút khiếp sợ, má»t chút không ÄÆ°á»£c tá»± nhiên.
Nhưng mà nay --
Hắn giương mắt nhìn vá» phía dung nhan trắng bá»ch không há» tức giáºn cá»§a nàng, cháºm rãi Äem bàn tay lạnh lẽo cá»§a nàng dán vào môi mình: “Nhan Nhan......”
Chương 168
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi ngá»i ngay Äầu giưá»ng, Äem Tá»ch Nhan ôm vào trong lòng mình, làm cho nàng dá»±a vào trong ngá»±c mình mà ngá»§, nhìn suá»i tóc Äen tuyá»n cá»§a nàng xá»a xuá»ng, bá»ng nhiên hắn trông thấy quyá»n sách truyá»n kỳ nàng chưa xem xong còn Äặt á» bên gá»i.
Hắn vá»n không bao giá» xem loại sách như thế này nhưng vì muá»n cho nàng có thứ Äá» giải trí nên má»i sai ngưá»i tìm vá».
Hắn không khá»i nhá» tá»i má»t buá»i trưa êm ấm ngày Äó, nàng ngá»i phía Äá»i diá»n, vừa xem quyá»n sách trong tay vừa cưá»i rá» lên.
Hắn nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhếch khóe miá»ng, cúi Äầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai cá»§a nàng, há»i lâu sau, má»i cúi Äầu má» miá»ng: “Nàng có biết hay không, Tháºp Nhá» không chá» má»t lần nói vá»i ta nên buông tay Äi. Nữ tá» trên thế gian này nhiá»u như váºy, cho dù không có nàng, cÅ©ng còn có thá» có ngưá»i khác. Trưá»c kia ta chá» cảm thấy tính tình cá»§a hắn vẫn còn trẻ con, hay nói lung tung, nhưng hiá»n tại ngẫm lại, thì ra hắn nói Äúng.”
“Nhan Nhan......” Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai cá»§a nàng, bên tai á» nàng thì thào, “Nếu không phải nàng, thì tháºt là tá»t biết bao......”
Hắn cứ ôm nàng như váºy, vẫn không nhúc nhích, thá»i gian dưá»ng như ngừng trôi.
Không biết trải qua bao lâu, hắn nhặt lên quyá»n sách truyá»n kỳ kia má»t lần nữa, láºt Äến trang nàng Äang xem trưá»c kia, bắt Äầu nhá» giá»ng Äá»c cho nàng nghe.
Thanh âm trầm thấp, nhu hòa, giá»ng như có mặt trá»i chói chang nhô lên cao làm cả cÄn phòng trá» nên nóng bức, má» hôi trên trán hắn cháºm rãi chảy ra, ngay cả trong mắt cÅ©ng Äá»ng lại những giá»t má»i hôi.
Äá»c Äến chá» buá»n cưá»i, hắn cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i nhẹ: “Nhan Nhan, tháºt là...... buá»n cưá»i lắm......”
Má»t quyá»n sách truyá»n kỳ má»ng manh, chưa Äầy má»t canh giá» cÅ©ng có thá» xem xong, nhưn hắn Äá»c cho nàng nghe cÅ©ng gần hai canh giá».
Nàng cứ như váºy tá»±a vào trong ngá»±c hắn, dán sát tai vào chá» trái tim Äang Äáºp mạnh mẽ cá»§a hắn.
Rõ ràng gần như váºy, nhưng sao lại cách xa vá»i vợi......
Nếu như Äây là cả Äá»i, như váºy, Äến tá»t cùng ai Äau nhiá»u hÆ¡n ai?
Bình minh rá»i Äến hoàng hôn, ngày qua Äêm xuá»ng, trong mắt hắn cÅ©ng bất quá chá» trong nháy mắt mà thôi. Ngày hôm sau mặt trá»i vẫn má»c lên á» phía Äông, hắn rá»t cuá»c cÅ©ng cháºm rãi buông nàng ra, sá»a sang lại mái tóc xõa trên gá»i cho nàng, vén lại tấm chÄn bông dày cho nàng.
Còn nàng, vẫn nhắm chặt hai mắt như trưá»c, không há» tức giáºn.
Cháºm rãi xoa hai má cá»§a nàng, môi hắn giáºt giáºt, nhưng chung quy cÅ©ng không nói gì thêm.
Hắn Äứng dáºy, rá»i Äi.
----------------------------------------------------------------
Tá»ch Nhan rá»t cuá»c tá»nh lại.
Nhưng khi nàng tá»nh lại, không ngá» Äã là chuyá»n má»t tháng sau. Thiên hạ Äã có sá»± biến Äá»i rất lá»n.
Lúc Äó, nàng cháºm rãi má» mắt ra, trưá»c mắt có má»t nữ tá», mí mắt Äang buông xuá»ng, tinh tế lau rá»a ngón tay cho nàng, không chút chú ý tá»i nàng Äã tá»nh lại.
Cho Äến nàng gá»i lên má»t tiếng “Ngân châm”, cô ta má»i ngẩng Äầu lên, chá» má»t thoáng, kinh ngạc lẫn vui mừng tràn ngáºp hai mắt, nhá»n không ÄÆ°á»£c lại rÆ¡i lá»: “Sưá»n Vương phi!”
Tá»ch Nhan nhìn nưá»c mắt cô ta ràn rụa trên mặt, cháºm rãi nâng tay lên, xoa mặt cá»§a nàng, cưá»i khẽ: “Nha Äầu ngá»c, khóc cái gì?”
“Sưá»n Vương phi --” Ngân Châm quỳ xuá»ng bên giưá»ng, nằm trong tay nàng khóc lá»n, “Ngưá»i Äã ngá»§ hÆ¡n má»t tháng, sao bây giá» má»i tá»nh --”
HÆ¡n má»t tháng? Tá»ch Nhan kinh ngạc, vừa rá»i cảm thấy cả ngưá»i mình vô lá»±c, sau Äó, những chuyá»n xảy ra trưá»c kia liên tiếp hiá»n vá» vào trong dầu, nàng cháºm rãi xoa bụng mình, cưá»i nhẹ má»t tiếng: “Má»i hÆ¡n má»t tháng sao, ta còn tưá»ng sẽ là cả Äá»i......”
Nghe những lá»i ấy, Ngân Châm khóc càng lá»n tiếng hÆ¡n. Äợi Äến khi tháºt vất vả lắm má»i dừng lại bá» nưá»c mắt mênh mông, cô ta má»i Äá»t nhiên nhá» tá»i má»t chuyá»n, Äứng dáºy, lấy tay lau lung tung những giá»t nưá»c mắt còn Äá»ng trên khóe mắt nói: “Nô tỳ sẽ Äi nói cho Thôi tá»ng quản biết, Äá» ông ta qua phá»§ Äá» má»i bẩm báo cho Vương gia --”
“Ngân Châm.” Tá»ch Nhan bá»ng dưng gá»i nàng lại, “Ta cảm thấy vừa Äói vừa khát, ngươi tìm má»t chút thức Än Äến cho ta, ÄÆ°á»£c không?”
Ngân Châm bá»i rá»i quay Äầu lại, nưá»c mắt trên mặt còn chưa khô hẳn, hoảng há»t lại kinh ngạc gáºt gáºt Äầu: “Nô tỳ Äi ngay, sưá»n Vương phi Äợi má»t chút.”
Tá»ch Nhan cưá»i khẽ gáºt gáºt Äầu, quả nhiên không bao lâu sau Ngân Châm liá»n dẫn ngưá»i bưng má»t Äá»ng thức Än tiến vào, lại sai ngưá»i dìu Tá»ch Nhan Äứng lên rá»a mặt, sau Äó ÄÆ°a Äá»§ loại thức Än Äến bên giưá»ng: “Sưá»n Vương phi muá»n Än cái gì? Cháo nhuyá» n Äây, má»i thứ phòng bếp Äá»u chuẩn bá» cả...... Hôm nay phá»§ Äá» má»i bên kia còn ÄÆ°a tá»i bí rợ do Thá» Phiên tiến cá»ng, nghe nói rất khó kiếm, Äợi sưá»n Vương phi dùng bữa xong nô ty sai ngưá»i trình lên cho ngưá»i xem.”
Nằm hÆ¡n má»t tháng, chá» dá»±a vào má»t ít thức Än lá»ng Äá» chá»ng Äỡ thân thá», Tá»ch Nhan quả tháºt Äói bụng, nhưng cÅ©ng không dám Än uá»ng quá Äá», chá» Än má»t chén cháo.
Ngân Châm á» ngay má»t bên, từng chút má»t hầu hạ nàng Än cháo xong má»i ná» nụ cưá»i, trong mắt lại ẩn chứa ngấn lá».
Tá»ch Nhan nhìn cô ta sau Äó cho ngưá»i dá»n hết thức Än xuá»ng, nhá»n không ÄÆ°á»£c cưá»i cưá»i, nhất thá»i lại nhìn thấy cái ÄÆ°á»£c gá»i là bí rợ Thá» Phiên, bá»ng nhiên nhá» tá»i má»t chuyá»n: “Ngươi lúc nãy vừa nói, phá»§ Äá» má»i gì?”
Äá» cáºp Äến chuyá»n này, Ngân Châm thoạt Äầu ngẩn ra, sau Äó láºp tức lại rÆ¡i lá»: “Sưá»n Vương phi mê man hÆ¡n má»t tháng, không biết Äã xảy ra bao nhiêu chuyá»n lá»n. Hoàng thượng...... Không, là tiên Äế gia bÄng hà , tân Äế ÄÄng cÆ¡ --”
Tá»ch Nhan bá»ng dưng nắm chặt tay cô ta, vẫn không thá» tin ÄÆ°á»£c những gì mình Äang nghe là tháºt: “Ngươi nói cái gì? Tiên Äế bÄng hà, làm sao có thá» Äá»t nhiên như váºy? Váºy tân Äế là ai?”
Ngân Châm mếu máo khóc nói: “Tiên Äế Äá»t nhiên bÄng hà, nô tỳ nghe nói vẫn chưa láºp hạ di chiếu, sau Äó, vương công Äại thần Äá»u Äá» cá» Tứ gia trá» thành tân Äế. Tứ gia...... Hoàng thượng sau khi ÄÄng cÆ¡, Thất gia liá»n ÄÆ°á»£c phong là thân vương, còn các vá» gia khác cÅ©ng Äá»u ÄÆ°á»£c phong vương.”
Tá»ch Nhan há»t hoảng nghe thuáºt lại cÅ©ng không lên tiếng.
Ngân Châm tiếp tục khóc nói: “Sau khi phong thân vương xong, Hoàng thượng liá»n ban thưá»ng phá»§ Äá» má»i cho các vá» thân vương...... Ngưá»i trong phá»§ này cÆ¡ há» Äá»u chuyá»n qua phá»§ Äá» má»i, chá» còn lại Hi Vi viên cá»§a chúng ta thôi. Thôi tá»ng quản nói sưá»n Vương phi còn Äang bá» bá»nh nặng, không nên hoạt Äá»ng nhiá»u, nếu chuyá»n sang nÆ¡i á» má»i, sợ sưá»n Vương phi không thích ứng ÄÆ°á»£c lại ảnh hưá»ng Äến bá»nh tình, nên Äá» cho chúng ta á» lại trong phá»§......”
Tá»ch Nhan lẳng lặng nghe xong, mân môi không nói ÄÆ°á»£c lá»i nào, há»i lâu sau, có chút hiá»u ra ná» nụ cưá»i: “Thôi tá»ng quản nói tháºt có Äạo lý, phá»§ Äá» má»i kia, ta chá» sợ không thá» á» ÄÆ°á»£c.”
Chương 169
Ngưá»i Äá»i thưá»ng nói chuyá»n Äá»i thay Äá»i liên tục, sau khi Tá»ch Nhan tá»nh lại má»i tháºt sá»± cảm nháºn ÄÆ°á»£c Äiá»u ấy.
Trên thá»±c tế, nàng chưa bao giá» nghÄ© tá»i sau khi lâm vào hôn mê còn có thá» tá»nh lại.
Lần Äó, ngay cả nàng cÅ©ng cảm giác rõ ràng ÄÆ°á»£c sinh má»nh trong cÆ¡ thá» mình Äang dần dần xói mòn, nàng chưa từng có cảm giác tá»i gần vá»i cái chết hÆ¡n bao giá» hết như lúc ấy. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© là ngưá»i, không phải là thần, trưá»c khi hôn mê, nàng cÅ©ng không ngá» hắn còn có thá» Äem cứu mình sá»ng lại.
Nhưng mà, giá» này khắc này nàng quả tháºt Äã tá»nh lại, tháºm chí, toàn thân từ trên xuá»ng dưá»i, từ trong ra ngoài không có má»t chút á»m Äau, tinh thần khoẻ mạnh như chưa há» bá»nh bao giá».
Nàng cháºm rãi dạo bưá»c trong hoa viên, Anh vương phá»§ từng Äông Äúc như váºy, giá» phút này, có vẻ hoang vắng tiêu Äiá»u.
Các viá»n vẫn trông giá»ng như lúc trưá»c, vẫn ÄÆ°á»£c dá»n dẹp sạch sẽ, trong hoa viên cÅ©ng gá»n gàng ngÄn nắp như cÅ©, nên nẩy mầm thì nẩy mầm, nên ná» hoa thì ná» hoa, giá»ng như không có biến quá gì cả.
Chá» là thiếu ngưá»i mà thôi.
Giá» phút này trong Anh vương phá»§, chá» có trong Hi Vi viên cá»§a nàng có mưá»i mấy tỳ nữ, bà vú, cá»ng thêm ngưá»i gác cá»ng cùng hÆ¡n mưá»i gã sai vặt, nàng không thấy má»t thá» vá» nào. Bá»i váºy, mặc dù tiá»u viá»n vẫn Äông ngưá»i như cÅ© nhưng lại ÄÆ¡n Äá»c trong má»t vương phá»§ rá»ng lá»n nên có vẻ tá»ch liêu cùng châm chá»c.
Tá»ch Nhan ngá»i ná»a ngày á» trong hoa viên, rá»t cuá»c cảm nháºn ÄÆ°á»£c Äiá»m này, Äá»t nhiên báºt cưá»i, Äứng lên gá»i: “Ngân Châm.”
Ngân Châm theo hầu bên cạnh vá»i tiến lên, Tá»ch Nhan kéo tay cô ta, lúm Äá»ng tiá»n như hoa: “Ngươi cùng ta Äi má»t vòng trong Anh vương phá»§. Sá»ng trong phá»§ lâu như váºy, còn có rất nhiá»u chá» ta chưa từng Äi qua!”
Trong lúc Ngân Châm còn Äang sợ run thì Äã bá» Tá»ch Nhan kéo Äi vá» phía Äông viá»n.
Nhìn Tá»ch Nhan á» bên trong Äông viá»n Äi má»t chá»c lại ngừng lại xem xét, dưá»ng như nàng rất quen thuá»c vá»i má»i thứ á» Äây, trong lòng Ngân Châm không khá»i nghi hoặc. Äông viá»n là nÆ¡i á» lúc trưá»c cá»§a Lâm Lạc Tuyết, nhưng không biết vì sao Tá»ch Nhan lại Äứng á» chá» này mÆ¡n trá»n má»t gá»c cây cá» thụ giá»ng như Äang há»i tưá»ng lại Äiá»u gì Äó,.
Tá»ch Nhan mặc má»t bá» váy tím ÄÆ¡n giản, tóc Äen chưa búi Äá» xõa sau lưng, Äứng dưá»i tàng cây du, hÆ¡i ngẩng mặt, nhìn vá» phía tán cây bá»n mùa Äá»u xanh tươi. Ngân Châm Äứng á» cách Äó không xa nhìn nàng, nhưng chá» liếc mắt má»t cái liá»n mất thần.
Sau khi nàng tá»nh lại, cho dù là khí sắc hay là tinh thần, rõ ràng không giá»ng như trưá»c kia. Lúc trưá»c nàng cá» Äá»ng hay bất Äá»ng trên mặt không có chút huyết sắc, thế mả nay lại há»ng hào má»m mại, giá»ng như chá» trong má»t Äêm biến thành há» yêu má» hoặc thế gian, xinh Äẹp Äến mức táºn cùng, tôn quý mà thanh lá»ch.
Trong lòng Ngân Châm nhá»n không ÄÆ°á»£c chợt thá»n thức. Má»t nữ tá» xinh Äẹp như váºy, Thất gia rõ ràng phải rất quý trá»ng má»i phải, má»t tháng trưá»c, mặc dù nàng vẫn còn hôn mê, nhưng ngài Äá»i vá»i nàng vẫn tràn ngáºp nhu tình; Vì sao chá» qua má»t Äêm, con ngưá»i giá»ng như tay Äá»i hoàn toàn, không xuất hiá»n á» Hi Vi viên nữa, tháºm chí, ngay cả lúc dá»i phá»§, cÅ©ng bá» má»t mình nàng á» lại nÆ¡i Äây?
Bên này, khóe miá»ng Tá»ch Nhan vẫn mang ý cưá»i nhợt nhạt ôn nhu như trưá»c, trong mắt lá» ra sá»± sinh Äá»ng cùng thông tuá».
NÆ¡i này, là nÆ¡i nàng từng á» từ khi lần Äầu tiên ÄÆ°á»£c gả cho hắn, cÅ©ng là nÆ¡i nàng chứng kiến hắn là má»t ngưá»i thâm sâu không lưá»ng ÄÆ°á»£c, nhưng cÅ©ng ôn nhu như nưá»c. Nhưng sau Äó viá»n này Äá»i chá»§, mà hôm nay lại không còn ai.
“Sưá»n Vương phi.” Nhìn thấy bá» dáng cá»§a nàng, thần trí Äang phiêu lãng cá»§a Ngân Châm chợt quay trá» vá», nhá»n không ÄÆ°á»£c tiến lên nói, “Nếu Vương phi thích viá»n này, váºy thì sai ngưá»i chuyá»n má»i thứ sang Äây. Dù sao nÆ¡i này ngày ngày Äá»u có ngưá»i quét tưá»c nên cÅ©ng sẽ không tá»n sức nhiá»u.”
“Không có ngưá»i á» mà vẫn ngày ngày quét tưá»c sao?” Ánh mắt Tá»ch Nhan trong suá»t, có vẻ như thá» dài, có vẻ như Äặt câu há»i. Nhưng khi ánh mắt nàng rÆ¡i xuá»ng góc vưá»n, phút chá»c bá»ng ngưng trá»ng lại.
NÆ¡i Äó, có má»t cháºu hoa không có gì thu hút, giá»ng như cá» dại lại giá»ng như hoa, Äang lẳng lặng nằm á» nÆ¡i Äó, dưá»ng như Äã bá» ngưá»i ta quên Äi từ ngàn nÄm trưá»c.
Tá»ch Nhan cháºm rãi tiến lên, tá»± mình Äá»ng thá»§ kéo bá»n hoa kia ra.
“Sưá»n Vương phi!” Ngân Châm vá»i tiến lên giúp má»t tay, “Äây là loại cá» gì váºy, sao lại khó coi như thế?”
Tá»ch Nhan nhẹ nhàng phá»§i phá»§i má»t phiến lá cây, má»m cưá»i nói: “Lục liên.” Dứt lá»i, nàng cháºm rãi Äứng lên, nhìn má»t vòng khắp trong viá»n, ánh mắt lạnh lẽo: “Bảo ngưá»i Äem bá»n hoa này vá» cho ta. Mặt khác, thiêu há»§y tiá»u viá»n này.”
Nàng xoay ngưá»i bưá»c Äi, Ngân Châm vẫn Äứng nguyên má»t chá», kinh ngạc tháºt lâu má»i phục há»i tinh thần.
Tiá»u viá»n nÆ¡i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© từng á».
NÆ¡i này có phòng ngá»§ cùng thư phòng Tá»ch Nhan quen thuá»c nhất, tất cả má»i thứ Äá»u là cá»§a ngưá»i Äó .
Từ trong phòng ngá»§ thanh nhã nhưng lạnh lùng Äi ra, nàng Äi vào thư phòng bên cạnh. NÆ¡i này vẫn có giấy và bút má»±c, thư hương bá»n phía như trưá»c, thế nhưng trong thư phòng này, nàng quen thuá»c nhất không phải là những thứ này mà là chiếc giưá»ng kia.
Lần Äầu tiên, Äó là á» trong này, nàng hiến dâng bản thân mình cho hắn. Từ Äó vá» sau, Äến trưá»c thá»i Äiá»m nàng bá» trá»n, nÆ¡i này không ít lần chứng kiến cảnh hai ngưá»i triá»n miên.
Tá»ch Nhan vẫn cưá»i như trưá»c, cháºm rãi mÆ¡n trá»n từng chi tiết trên bàn há»c, giá bút.
Ngân Châm nhắm mắt Äi theo phía sau nàng, nhìn thấy thần sắc cá»§a nàng, trong lòng co rút lại, bất giác nhìn ra ngoài cá»a sá», lo lắng cho Äông viá»n Äang chìm trong ngá»n lá»a hừng há»±c. Nếu ngay cả nÆ¡i này cÅ©ng không thá» may mắn thoát khá»i --
“Thiêu nÆ¡i này.”
Quả nhiên, nàng còn chưa nghÄ© xong, thanh âm nhàn nhạt cá»§a Tá»ch Nhan Äã vang lên, không mang theo má»t chút Äau khá» cùng lưu luyến nào.
Trong má»t ngày, phá»§ Äá» cÅ© cá»§a anh vương phá»§ Äã chìm trong biá»n lá»a ngút trá»i. Theo những lá»i Äá»n Äãi trên phá», tòa phá»§ Äá» Äã bá» thiêu há»§y gần má»t ná»a, má»i ngưá»i nghe nói Äá»u không khá»i thá» dài.
Ngân Châm chưa bao giá» cảm thấy Tá»ch Nhan xa lạ như váºy, nhưng Äến ngày hôm sau, khi cùng ngá»i chung trong chiếc xe ngá»±a ra ngoài vá»i má»t Tá»ch Nhan thanh lá»ch, diá» m lá», bình tÄ©nh thong dong, cô ta má»i giáºt mình ý thức ÄÆ°á»£c, có lẽ không phải Tá»ch Nhan xa lạ, mà là từ trưá»c tá»i giá» cô ta chưa bao giá» tháºt sá»± hiá»u biết vá» nữ tá» tuyá»t sắc Äá»§ sức khuynh Äảo chúng sinh trưá»c mắt này.
Xe ngá»±a má»t ÄÆ°á»ng Äi tá»i cá»a thành phía Äông má»i ngừng lại.
Khi Ngân Châm bưá»c xuá»ng xe ngá»±a má»i phát hiá»n trưá»c mặt mình là má»t y quán. Cô ta vá»i quay ngưá»i dìu Tá»ch Nhan bưá»c xuá»ng, không khá»i nghi hoặc nói: “Sưá»n Vương phi tá»i nÆ¡i này làm gì?”
Tá»ch Nhan cưá»i nhẹ: “Äi gặp cá» nhân.” Dứt lá» liá»n vén váy Äi vào trong y quán.
Lúc này là ban ngày, trong y quán chá» có ít á»i vài bá»nh nhân như cÅ©, cáºu há»c viá»c thoáng nhìn ngưá»i Äang vào cá»a vá»i tiến lên Äón tiếp: “Cô nương muá»n xem bá»nh, má»i --”
Câu nói kế tiếp ngừng bặt, hắn nhìn Tá»ch Nhan, trên khuôn mặt cá»§a cáºu thiếu niên còn trẻ bá»ng chá»c Äá» á»ng, thất thần.
Cho Äến khi Äại phu trong y quán tiến lên, thấy Tá»ch Nhan, sau má»t thoáng nao nao, má»i cưá»i khẽ má»t tiếng: “Thì ra là phu nhân, tháºt sá»± là khách quý.”
Dứt lá»i, ánh mắt hắn lÆ¡ Äãng Äảo qua bụng Tá»ch Nhan, bá»ng nhiên khẽ nhưá»ng mày, nhìn vá» phía Tá»ch Nhan.
“Tiên sinh, ta lại Äến Äây quấy rầy ông.” Tá»ch Nhan lãnh Äạm cưá»i má»t tiếng, khẽ gáºt Äầu.
Chương 170
Trong cÄn phòng ÄÆ°á»£c ngÄn cách khá»i sá»± á»n ào bên ngoài, mùi thuá»c tràn ngáºp, Tá»ch Nhan cháºm rãi ÄÆ°a cá» tay cho Äại phu Hứa Mạt An trưá»c mặt.
Hứa Mạt An ngưng mi xem mạch, Tá»ch Nhan khẽ cưá»i: “Ngày Äó tiên sinh chưa biết ÄÆ°á»£c thân pháºn cá»§a ta, lại gá»i ta là ‘Phu nhân’, Äó là bá»i vì xem mạch cho ta. Nay, ta Äến xin thá»nh giáo tiên sinh, ngày Äó Äến tá»t cùng là xảy ra chuyá»n gì.”
Sau má»t lúc lâu, Hứa Mạt An má»i cháºm rãi rút tay vá», thá» dài má»t tiếng: “Lão há»§ làm nghá» y hÆ¡n hai mươi nÄm, không ngá» thì ra y thuáºt vẫn chưa tinh, trên Äá»i này, Äúng là núi cao còn có núi khác cao hÆ¡n.”
Tá»ch Nhan nhìn hắn, lẳng lặng Äợi câu nói kế tiếp.
“Mặc ká» nói như thế nào, ngày Äó mạch tượng cá»§a phu nhân Äúng tháºt là há» mạch. Mà nay nghÄ© lại, nhất Äá»nh là ngày Äó, có ngưá»i dùng thuá»c khá»ng chế thân thá» phu nhân tháºm chí thay Äá»i mạch tượng tạo thành những biá»u hiá»n giả há» mạch. Nhưng loại thuá»c này rất âm Äá»c, Äá»i vá»i thân thá» nữ tá» gây thương tá»n vô cùng nghiêm trá»ng.” Thần sắc Hứa Mạt An ngưng trá»ng, nhìn vá» phía Tá»ch Nhan, “Phu nhân chắc là Äã phải trải qua má»t quãng thá»i gian thá»±c vất vả rá»i?”
Tá»ch Nhan cháºm rãi rút tay lại, nhẹ giá»ng cưá»i: “Äúng váºy, á» quá»· môn quan dạo chÆ¡i má»t vòng, thiếu chút nữa ngay cả má»nh cÅ©ng không còn.”
“Phát bá»nh bao lâu rá»i?”
Tình trạng tay chân lạnh lẽo thá»nh thoảng xuất hiá»n, nhưng dùng thuá»c Äá» khá»ng chế, cho Äến tháng trưá»c, thuá»c này dưá»ng như không còn tác dụng.”
Hứa Mạt An gáºt gáºt Äầu: “Thì ra vẫn có ngưỠdùng thuá»c giúp phu nhân khá»ng chế bá»nh tình, cÅ©ng khó trách – hiá»n nay thân mình phu nhân Äã hoàn tòan bình phục, chắc là Äã tìm ÄÆ°á»£c thuá»c hay, chúc mừng phu nhân.”
Chúc mừng. Tá»ch Nhan lẳng lặng nghe hai chữ này, trong lòng má»t chút xúc Äá»ng cÅ©ng không có, chá» thản nhiên bày ra khuôn mặt tươi cưá»i: “Äa tạ Hứa tiên sinh.”
Rá»i khá»i y quán, Tá»ch Nhan Äá»t nhiên không muá»n lên xe ngá»±a, bèn nói vá»i Ngân Châm: “Chúng ta Äi vòng quanh má»t chút Äi.”
“Dạ.” Ngân Châm lên tiếng, trong lòng nhá»n không ÄÆ°á»£c âm thầm kêu khá», nhìn chung quanh, ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i bắt Äầu táºp trung trên ngưá»i Tá»ch Nhan, trong lòng càng âm thầm lo lắng.
Tá»ch Nhan lại xem như không thấy, chá» Äi vá» phía trưá»c không chá»§ Äích, bưá»c Äi tháºt nhẹ nhàng.
Nàng vẫn chưa búi tóc, mái tóc Äen nhánh vẫn thả sau lưng, quần áo ÄÆ¡n giản màu há»ng nhạt, bá» dáng giá»ng như là má»t tiá»u thư trong phá»§ nào Äó chưa lấy chá»ng, làm cho nhưng ngưá»i Äi lại trên ÄÆ°á»ng Äá»u thèm nhá» dãi.
Tá»ch Nhan không phải chưa từng Äi dạo ngoài phá» xá, chá» là chưa từng Äi dạo trên phá» xá Bắc Mạc, càng chưa từng dùng hình dáng như váºy thoải mái xuất hiá»n á» trên ÄÆ°á»ng phá» Äông Äúc trong kinh thành.
Dẫn theo Ngân Châm tiến vào má»t cá»a hàng bán son phấn, Tá»ch Nhan không chút do dá»± liá»n Äi vào.
Ông chá»§ cá»a hàng vừa thấy bá» dáng cá»§a Tá»ch Nhan, láºp tức tiến lên tiếp Äón, chá» kém không có hành Äại lá» : “A, Äây là vá» tiá»u thư trong phá»§ nào mà lão chưa từng gặp qua váºy chứ? Tiá»u thư muá»n chá»n lá»±a thứ gì?”
Tá»ch Nhan cưá»i nhưng không nói, cháºm rãi má» má»t há»p son trưá»c mặt, thoa thá» má»t ít lên mu bàn tay, lắc lắc Äầu: “Không Äá»§ há»ng.”
Ông chá»§ thấy nàng không nói là ngưá»i trong phá»§ nào, chá» nói là không tiá»n cho biết, láºp tức Äánh giá nàng chắc hẳn là công chúa hay cung nữ trong cung chuá»n ra ngoài chÆ¡i, nhất thá»i trá» nên ân cần, sai ngưá»i mang lên các loại hàng hóa cho Tá»ch Nhan chá»n lá»±a.
Ngân Châm Äi theo bên cạnh Tá»ch Nhan bấy lâu nay chưa bao giá» nhìn thấy Tá»ch Nhan Äá» ý Äến các thứ son phấn này ná», nay thấy tình hình như váºy, không khá»i cảm thấy kinh ngạc. Nhưng dù sao cô ta cÅ©ng là thân nữ nhi, nhìn thấy trưá»c mắt Äá»§ loại son phấn, cuá»i cùng cÅ©ng không khá»i ná»i lên hưng trí, quên mất thân pháºn chá»§ tá», cùng vá»i Tá»ch Nhan hưng phấn bừng bừng chá»n chá»n lá»±a lá»±a.
Äến cuá»i cùng, hai ngưá»i dưá»ng như chá»n lá»±a hết các món trong cá»a hàng, thanh toán bạc xong, sai ngưá»i Äem những thứ mua ÄÆ°á»£c thảy lên xe ngá»±a, sau Äó Äi sang má»t cá»a hàng khác.
Ngân Châm làm tỳ nữ nhiá»u nÄm, chưa bao giá» ÄÆ°á»£c làm càn cùng táºn hứng như váºy, sau khi từ trong cá»a hàng thứ ba Äi ra, cô ta thiếu chút nữa trá» thành tá»· muá»i cá»§a Tá»ch Nhan.
Nhưng vẫn còn xảy ra chuyá»n.
Lúc Äó, Ngân Châm Äang rất cao hứng nói vá»i Tá»ch Nhan vá» cá»a hàng may quần áo vừa rá»i, Tá»ch Nhan cháºm rãi Äi vá» phía trưá»c, má»m cưá»i nghe cô ta nói, nhưng khi cô ta vừa lui lại liá»n Äá»t nhiên Äâm sầm vào lòng má»t ngưá»i.
Nghe bên tai vang lên tiếng cưá»i có ý khinh bạc, Ngân Châm sợ tá»i mức co rụt thân mình lại, vá»i quay trá» vá» bên cạnh Tá»ch Nhan, nhìn vá» phía ngưá»i mình vừa má»i Äụng vào.
Äó là má»t công tá» trẻ tuá»i trong y phục hoa lá» Äắt giá, tuá»i cÅ©ng không quá hai mươi lÄm hoặc hai mươi sáu, dáng vẻ thuá»c con cái gia Äình giàu có, Äi theo phía sau là vài ngưá»i có vẻ là gia Äinh.
“Bất ngá», bất ngá»!” Ánh mắt tên công tá» Äó Äảo qua mặt Tá»ch Nhan, nhất thá»i la lên, “Ta thấy ả tỳ nữ này Äã xinh Äẹp rá»i, không ngá» chá»§ tá» lại tuyá»t sắc như váºy!”
Ngân Châm vừa nghe cảm thấy không á»n, liá»n quay Äầu Äá»nh gá»i thá» vá» Äến, nhưng lại bá» Tá»ch Nhan kéo lại.
Chá» thấy Tá»ch Nhan má»m cưá»i nắm lấy tay Ngân Châm, sau Äó liá»n vòng qua Äám ngưá»i kia tiếp tục Äi vá» phía trưá»c.
“Äợi chút!” Tên công tá» kia bá»ng dưng ngÄn cản nàng lại, cúi Äầu xuá»ng, ngữ khí giá»ng như lấy lòng lại giá»ng như dụ dá», “Nàng là thiên kim trong phá»§ nào, vì sao ta chưa bao giá» gặp qua nàng?”
Tá»ch Nhan nâng mắt liếc nhìn hắn má»t cái, mắt Äẹp Äảo quanh, hé miá»ng khẽ cưá»i nói: “Má»i vá» thiên kim á» các phá»§ trong kinh thành này, công tá» Äá»u biết hất sao?”
Tên công tá» kia vừa nhìn thấy vẻ mặt cá»§a nàng, bá»ng thấy thần há»n Äiên Äảo, vá»i la lên, “Nàng Äến tá»t cùng là cô nương nhà ai, nói cho ta biết, ta sẽ Äến quý phá»§ cầu hôn!”
Tá»ch Nhan quét mắt liếc hắn má»t cái, bá»ng nhiên nâng khuôn mặt nhá» nhắn, Äôi mắt Äẹp như tÆ¡ nhìn hắn: “Ngươi, trong nhà có rất nhiá»u tiá»n sao?”
Tên công tá» kia vừa nghe thấy, Äầu tiên là ngẩn ra, sau Äó ná» nụ cưá»i ngầm hiá»u: “Thì ra là Äòi tiá»n , ta còn nghÄ© Äến là tiá»u thư nhà ai! Bất quá vá»i bá» dáng này cá»§a nàng cÅ©ng tuyá»t Äá»i có giá trá», nói, nàng muá»n bao nhiêu?”
“Ngươi có bao nhiêu?” Trong nháy mắt nàng trá» nên dá»u dàng, cong miá»ng nhìn nam tá» lá» mãng trưá»c mặt.
Tên công tá» kia nhất thá»i cứng ngưá»i lại, ngay sau Äó, bảo má»t tên gia Äinh Äến gần, lấy ra má»t Äá»ng ngân phiếu trong ngưá»i tên gia Äinh kia, ÄÆ°a tất cả tá»i trưá»c mặt Tá»ch Nhan: “Theo ta Äi, tất cả Äá»u là cá»§a nàng.”
Ngưá»i qua ÄÆ°á»ng Äá»u sợ hãi tham thầm trong bụng, có thá» thấy ÄÆ°á»£c sá» lượng ngân phiếu lá»n bao nhiêu.
Tên công tá» kia nhất thá»i dào dạt Äắc ý, thế nhưng Tá»ch Nhan lại chá» khẽ bÄ©u môi, tiếp nháºn ngân phiếu, ngượng ngùng nói: “Váºy Äá» ta Äếm xem sao?” Nàng cầm lấy Äá»ng ngân phiếu thá»i thá»i, bá»ng nhiên quay Äầu lại gá»i má»t gã sai vặt Äi theo phía sau Äến: “Lâm Bình, cầm lấy Äá»ng ngân phiếu này phân chia cho các huynh Äá» ngươi uá»ng trà.”
Ngưá»i qua ÄÆ°á»ng lại thêm má»t tráºn kinh hãi, Lâm Bình khiếp sợ tiếp nháºn Äá»ng ngân phiếu, nhưng chá» biết Äứng yên tại chá», Äá»ng cÅ©ng không dám Äá»ng.
Tên công tá» kia vừa sợ vừa giáºn: “Khẩu khí tháºt lá»n!”
Tá»ch Nhan khẽ thá» dài má»t tiếng, lại cưá»i nói: “Có biá»n pháp nào khác Äâu, ta Äã từng tiêu tiá»n như nưá»c, công tá» không phải Äá» ý Äến chuyá»n này chứ?”
Tên công tá» kia nhá»n không ÄÆ°á»£c hít vào má»t hÆ¡i, Äá»nh tiến lên nói thêm Äiá»u gì, bá»ng nhiên trong lúc Äó, không biết từ chá» nào hiá»n ra má»t thân ảnh nam tá», Äánh má»t chưá»ng tháºt mạnh vào ngá»±c hắn, Äá»ng thá»i gầm lên má»t tiếng: “Giá»i cho tên lãng tá» lá» mãng, cÅ©ng không nhìn xem là ai Äứng trưá»c mặt ngươi, còn dám vô lá» như thế!”
Chương 171
Tá»ch Nhan chưa phục há»i tinh thần lại, liá»n thấy tên công tá» kia Äã bá» Äánh má»t chưá»ng té xuá»ng Äất, “Phá»c” má»t tiếng, máu tươi từ trong miá»ng tràn ra. Mà trưá»c mặt cá»§a nàng chính là thân ảnh cao ngất cá»§a Tháºp Nhá» Äang ngạo nghá» Äứng Äó.
Tá»ch Nhan không biết má»t chưá»ng cá»§a Tháºp Nhá» dùng bao nhiêu khí lá»±c, nhưng nhìn khuôn mặt tên công tá» kia nháy mắt trắng bá»ch như tá» giấy, nhá»n không ÄÆ°á»£c cháºc cháºc thá» dài, che miá»ng lại cưá»i khẽ.
Gia Äinh bên cạnh tên công tá» kia không cam lòng, muá»n tiến lên gây hấn kiếm chuyá»n, bá»ng nhiên lại có thanh âm lãnh liá»t cá»§a nam tá» từ phía sau truyá»n Äến: “Ta cÅ©ng muá»n nhìn má»t chút là tên nô tài nào không có mắt mà lá»n máºt như váºy?”
Tá»ch Nhan quay Äầu lại, không ngoài dá»± Äoán nhìn thấy Tháºp Nhất từ trên tá»u lâu bên cạnh Äi xuá»ng, Äi á» phía sau Tháºp Nhất là Hoàng Phá»§ Thanh Thần, vì thế, nàng ná» nụ cưá»i lá» má lúm Äá»ng tiá»n như hoa.
Äám ngưá»i tá»± Äá»ng tránh ÄÆ°á»ng, Tháºp Nhất tiến lên, che miá»ng ho khan má»t tiếng, rá»i má»i nói: “Thất tẩu, không có viá»c gì chứ?”
Tá»ch Nhan khẽ cong khóe môi: “Không phải tá»t lắm sao?”
Bên kia, tên công tá» thá»ng khá» té trên mặt Äất nhìn thấy Äá»t nhiên xuất hiá»n ba ngưá»i, bá»ng dưng má» to hai mắt, cÆ¡ há» nói không ra lá»i, nhưng vẫn cá» gắng lên tiếng: “Cá»u gia, Tháºp Nhất gia...... Tháºp Nhá» gia......”
Tháºp Nhá» bá»ng dưng cưá»i lạnh má»t tiếng: “Tháºp Nhất ca, thì ra hắn vẫn còn có mắt, vẫn còn nháºn ra chúng ta.”
“Tha mạng...... Tha mạng......” Hắn nhìn Tá»ch Nhan, gia Äinh bên cạnh Äá»u quỳ rạp xuá»ng Äất, “Tiá»u nhân có mắt không thấy ÄÆ°á»£c...... Thái SÆ¡n, xin cô nương tha mạng......”
Tá»ch Nhan dùng khÄn tay che mặt, quay vá» phía Tháºp Nhất, cưá»i nói: “Nếu ta thay hắn cầu tình, có thá» bá» qua cho hắn ÄÆ°á»£c không?”
“Không thá».” Lên tiếng cÅ©ng là Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äứng phía sau Tháºp Nhất, ánh mắt Äảo qua khuôn mặt cá»§a Tá»ch Nhan, biá»u tình lạnh lẽo Äạm mạc.
Tá»ch Nhan khẽ cưá»i má»t tiếng, hưá»ng vá» tên công tá» trong mắt tràn ngáºp sá»± tuyá»t vá»ng ôn nhu nói: “Nói như thế thì ta cÅ©ng bất lá»±c rá»i. Công tá» tá»± giải quyết cho tá»t Äi.”
“Thất tẩu, ta sẽ phái ngưá»i ÄÆ°a tẩu trá» vá».” Tháºp Nhất má» ÄÆ°á»ng Äá»ng thá»i quay Äầu sai ngưá»i chuẩn bá» kiá»u.
“Không cần.” Tá»ch Nhan thản nhiên vá» vá» tay, “Ta có xe ngá»±a, kiá»u cá»§a Äá» nên Äá» cho ngưá»i khác ngá»i Äi.”
Dứt lá»i, nàng cÅ©ng không nhìn tá»i bất kỳ kẻ nào, kéo tay Ngân Châm, láºp tức Äi vá» phía chá» xe ngá»±a Äang dừng.
Ngân Châm sợ tá»i mức Äầu Äá» má» hôi lạnh: “Sưá»n Vương phi, má»i vừa rá»i nguy hiá»m tháºt, cÅ©ng may Tháºp Nhá» gia á» Äây.” Dứt lá»i, nàng dưá»ng như Äá»t nhiên nghÄ© tá»i Äiá»u gì, vá»i quay Äầu lại, nhìn ba nam tá» tuấn mỹ, cao quý vẫn Äang Äứng tại chá» kia như trưá»c, khẽ lẩm bẩm, “Kỳ quái, Cá»u gia, Tháºp Nhất gia, Tháºp Nhá» gia Äá»u á» Äây, váºy Thất gia Äâu......”
Tá»ch Nhan làm như chưa nghe ÄÆ°á»£c lá»i cá»§a nàng, Äến trưá»c xe ngá»±a, nhẹ nhàng gõ Äầu cô ta: “Còn không mau lên xe, lẩm bẩm gì Äó?”
Lúc này Ngân Châm má»i ý thức ÄÆ°á»£c chuyá»n gì, mím môi gáºt gáºt Äầu, sau khi lên xe bá»ng tiếc háºn thá» dài: “Sưá»n Vương phi, vá» sau chúng ta có ra phá»§ nữa không?”
Tá»ch Nhan thản nhiên nhìn nàng má»t cái, cưá»i nói: “Ngươi cÅ©ng thích ra ngoài chứ?”
Ngân Châm do dá»± má»t lát, gáºt gáºt Äầu.
“Váºy thì không có vấn Äá» gì.” Tá»ch Nhan tá»±a vào vách xe má»m mại, ánh mắt nhìn xuyên qua tấm màn lụa má»ng trên cá»a sá», nhìn vá» phía con ÄÆ°á»ng phá»n hoa náo nhiá»t bên ngoài, mím môi cưá»i, “Lần sau chúng ta lại ra ngoài, sẽ Äi Äến những nÆ¡i mà hôm nay chúng ta chưa ká»p Äi.”
Tại chá» Äám ngưá»i Äang tụ táºp, Tháºp Nhá» ra lá»nh cho hạ nhân dẫn tên công tá» kia cùng Äám gia Äinh cá»§a hắn Äi, còn Hoàng Phá»§ Thanh Thần cùng Tháºp Nhất vẫn Äứng bên cạnh, nhìn thấy xe ngá»±a Tá»ch Nhan từ từ rá»i Äi, sau Äó má»i xoay ngưá»i trá» vào gian tá»u lâu lúc nãy.
Trong gian phòng trên lầu hai, má»t nam tá» tuấn mỹ trong bá» quần áo nguyá»t sắc quý giá nghiêng ngưá»i tá»±a vào khung cá»a sá», lẳng lặng nhìn xuá»ng ngã tư ÄÆ°á»ng phía dưá»i, uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch chén rượu cầm trong tay.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần cùng Tháºp Nhất nhất thá»i không lên tiếng, lẳng lặng ngá»i xuá»ng bên cạnh. Tháºp Nhất ngẫu nhiên ngẩng Äầu liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t cái, sau Äó thấp giá»ng than nhẹ má»t tiếng.
Cho Äến khi Tháºp Nhá» “Phanh” Äẩy cá»a ra, má»i phá vỡ sá»± yên lặng trong phòng.
Hắn Äến bên cạnh bàn ngá»i xuá»ng, khuôn mặt thiếu niên vì phẫn ná» mà Äá» bừng lên, bá»ng nhiên Äứng báºt dáºy, hung hÄng ná»n má»t quyá»n trên mặt bàn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c cháºm rãi quay Äầu lại, nhìn nhìn Tháºp Nhá», khóe miá»ng bá»ng dưng gợi lên nụ cưá»i, Äi tá»i, tá»± mình châm má»t chén rượu cho Tháºp Nhá»: “Làm sao váºy?”
Tháºp Nhá» tức giáºn Äến ná»i lại ná»n xuá»ng mặt bàn: “Cho dù là Äại nghá»ch bất Äạo, Äá» cÅ©ng muá»n nói! Tháºt là quá nghẹn khuất mà, cho dù bà ta là Hoàng tá» mẫu thì thế nào? Nói cho cùng thì cÅ©ng chá» là nữ nhân thôi, dá»±a vào cái gì mà tính kế như váºy, mà lại sá» dụng trên ngưá»i Thất ca? Nay lão Tứ Äã ngá»i lên ngôi vá» hoàng Äế rá»i, Thất ca không còn gì nữa, bà ta còn --”
“Tháºp Nhá», Äừng nói nữa.” Thanh âm ôn nhu cá»§a Tháºp Nhất truyá»n tá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần Äạm mạc ngá»i á» má»t bên, cầm lấy chén rượu ÄÆ°a lên môi không nói má»t lá»i.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên nâng chén rượu bá» ngã lên, lại rót Äầy, vẫn cưá»i nhẹ: “Äá» yên tâm Äi, Thất ca cá»§a Äá» tất nhiên sẽ không Äá» cả Äá»i bá» ngưá»i nắm giữ yết hầu như váºy.”
Nghe váºy, ba ngưá»i bên cạnh Äá»u má» mắt ra Äến, ánh mắt sáng ngá»i nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©.
“Thất ca!” Tháºp Nhá» nhảy dá»±ng lên, “Äá» biết mà, tất nhiên huynh sẽ có biá»n pháp, có phải hay không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cúi Äầu, cháºm rãi rót Äầy chén rượu cho ba ngưá»i bá»n hắn: “Ta làm sao dám phụ lòng các huynh Äá» cá»§a mình chứ?”
Tháºp Nhất nhìn Äá»ng tác cá»§a hắn, bá»ng nhiên ảm Äạm má» miá»ng nói: “Váºy Thất tẩu thì sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi nâng chén rượu cá»§a mình lên, cúi Äầu nhìn hình ảnh phản chiếu cá»§a mình trong chén, không nói gì.
Hoàng Phá»§ Thanh Thần uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch chén rượu cá»§a mình, Äứng lên nói: “Nếu ta là huynh, ta sẽ tình nguyá»n cùng chết vá»i nàng.” Dứt lá»i, hắn láºp tức Äi ra khá»i phòng.
Tháºp Nhá» ngạc nhiên nhìn vá» phía Tháºp Nhất: “Tháºp Nhất ca, váºy còn huynh?”
Tháºp Nhất liếc mắt nhìn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t cái, trầm tư má»t lát, cháºm rãi lắc Äầu: “Ta không biết.” Dứt lá»i, hắn cÅ©ng Äứng lên: “Thất ca, ta Äi trưá»c.”
“Huynh lại Äến chá» cá»§a Mẫu ÄÆ¡n sao?” Tháºp Nhá» tiếp tục truy vấn.
Tháºp Nhất hung hÄng cầm áo choàng trong tay khoác lên ngưá»i, xoay ngưá»i ra cá»a.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ: “Tháºp Nhá», váºy còn Äá».”
“Äá»?” Tháºp Nhá» giáºt mình, lắc Äầu, “Äá» cÅ©ng không biết.”
“Chá» Äá» biết Äáp án, thì Tháºp Nhá» gia lúc Äó Äã tháºt sá»± trưá»ng thành.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cúi Äầu, hương thÆ¡m cá»§a rượu vẫn quanh quẩn trong chóp mÅ©i, thản nhiên nói.
“Váºy ý tứ cá»§a huynh là Tháºp Nhất ca cÅ©ng chưa trưá»ng thành sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dá»±a vào lưng ghế dá»±a, thản nhiên nhìn vá» phía ngoài cá»a sá»: “Tháºp Nhất chá» còn chưa biết ngưá»i kia Äá»i vá»i hắn mà nói rá»t cuá»c có bao nhiêu trá»ng yếu.”
Thiếu niên vẫn ngây thÆ¡ như trưá»c: “Váºy Thất tẩu Äá»i vá»i huynh mà nói có bao nhiêu trá»ng yếu?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên gợi lên khóe miá»ng, Äứng lên: “Äi thôi.”
Chương 172
Kinh thành tháng ba, tÆ¡ liá» u tung bay Äầy trá»i, trưá»c quán rượu nhá» cá»§a Máºu ÄÆ¡n, má»t gá»c cây lê hoa trắng noãn như ngá»c, gió thá»i qua, những cánh hoa bay lả tả giá»ng như truyết rÆ¡i.
Hôm nay, Tháºp Nhất từ trong cung trá» vá», theo thưá»ng lá» lại Äến khu ngõ nhá» này.
Nhưng vừa vào cá»a, hắn liá»n dừng lại.
Trong quán có hai vá» công tá» mặc áo bào màu trắng, ngá»i ÄÆ°a lưng vá» phía hắn, nhưng hiá»n giá» ánh mắt khóa chặt trên ngưá»i Mẫu ÄÆ¡n, má»t bàn tay má»m mại cá»§a nàng Äang Äặt trong tay má»t vá» công tá»!
Tháºp Nhất nhất thá»i thay Äá»i sắc mặt, tiến lên nắm lấy vai vá» công tá» mặc áo bào trắng công tá», không cần tá»n nhiá»u sức Äã lôi ÄÆ°á»£c hắn Äứng dáºy, nắm tay giÆ¡ cao lên sắp sá»a Äánh xuá»ng.
Äá»t nhiên má»t tiếng kêu sợ hãi cá»§a nữ tá» vang lên, rõ ràng không phải thanh âm cá»§a Mẫu ÄÆ¡n, Tháºp Nhất giáºt mình nhìn vá» phía ngưá»i phát ra âm thanh, chá» cảm thấy ngưá»i Äó trông rất quen mắt, lại cúi Äầu nhìn ngưá»i bá» mình khá»ng trong tay, sắc mặt nhất thá»i trá» nên cá» quái, há»i lâu sau, cất tiếng gá»i vá»i vẻ mặt không thá» tin ÄÆ°á»£c: “...... Thất tẩu?”
Tá»ch Nhan giãy ra khá»i hắn, ngá»i xuá»ng Äá» cho Ngân Châm cÅ©ng Äang cải nam trang xoa má»t bên vai bá» Tháºp Nhất xiết chặt sinh Äau, cô ta nhá»n không ÄÆ°á»£c liếc hắn má»t cái: “Tháºp Nhất gia, ra tay tháºt mạnh mẽ!”
Tháºp Nhất Äá» mặt, xấu há» Äứng chôn chân tại chá»: “Ta chá» nghÄ© là kẻ nào lá» mãng như váºy, làm sao Äoán ÄÆ°á»£c là Thất tẩu.”
Mẫu ÄÆ¡n cưá»i khẽ má»t tiếng, kéo hắn ngá»i xuá»ng, nói: “Chàng xem bá» dáng cá»§a nàng kìa, rõ ràng là má»t tiá»u sinh tuấn tú, sao lại nhìn thành má»t tên lãng tá» lá» mãng chứ?.”
Tháºp Nhất lúc này má»i tinh tế quan sát Tá»ch Nhan, thấy nàng mặc dù cải nam trang không tô son Äiá»m phấn, nhưng mặt hoa da phấn, môi Äá» như son, mắt ngá»c mày ngài như có thá» giam cầm ngưá»i khác, má»i Äá»ng tác giÆ¡ tay nhấc chân Äá»u tiêu sái phóng khoáng, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ không có gì tô Äiá»m thêm, nhưng lại không thấy má»t chút nữ má» thái nhi gia, mà lại giá»ng như má»t nam tá» phong lưu trá»i sinh.
Tháºp Nhất không khá»i ná» nụ cưá»i: “Thất tẩu tá»t nhất Äừng nên Äi ra khá»i cá»a. Nếu không, các cô nương trong kinh thành sẽ bá» bá»nh tương tư chết mất.”
Mẫu ÄÆ¡n cưá»i châm chén trà Tháºp Nhất: “Chàng nói những lá»i này Äã quá trá» , các cô nương Äã sá»m bá» bá»nh tương tư rá»i.”
Tháºp Nhất Äầu tiên là ngẩn ra, sau Äó láºp tức nhá» tá»i chuyá»n gì, lại nhìn vá» phía Tá»ch Nhan.
Hai ngày trưá»c hắn Äã nghe Tháºp Nhá» nói qua, gần Äây trong kinh thành phá»n hoa Äô há»i này Äá»t nhiên xuất hiá»n má»t công tá» tuấn mỹ, y phục ÄÆ¡n giản khoác thêm áo bào trắng, ra tay rá»ng rãi hào sảng, làm Äiên Äảo kia má»t Äám nữ tá» yên hoa, trong má»t khá»ang thá»i gian ngắn, chá» cần ra vào bất kỳ má»t thanh lâu nào cÅ©ng Äá»u nghe ÄÆ°á»£c những câu chuyá»n Äàm luáºn từ trong miá»ng các nữ tá» nÆ¡i Äây, những câu chuyá»n Äó Äá»u là vá» vá» thiếu niên tuấn mỹ Äó.
Mà Äiá»u càng khiến ngưá»i kinh hãi là vá» thiếu niên này lại xưng tên cá»§a mình chín là Hoa Quân Bảo!
Trong dân gian có nhiá»u ngưá»i không biết, Äó chính là những bá tánh bình dân nhưng trong triá»u Äa sá» má»i ngưá»i Äá»u biết Äây là tên cá»§a hoàng Äế Tây Càng!
Tháºp Nhất giá» phút này má»i nhá» tá»i chuyá»n Äó, không khá»i khiếp sợ, thá» nói: “Thất tẩu, gần Äây có tên Hoa Quân Bảo thưá»ng lui tá»i thanh lâu, không phải là tẩu chứ?”
Tá»ch Nhan nhìn Mẫu ÄÆ¡n, uá»ng chén rượu tiếp theo, bá»ng nhiên báºt cưá»i: “Mẫu ÄÆ¡n, Tháºp Nhất gia bản lÄ©nh tháºt lá»n, tất cả các thanh lâu hắn Äá»u biết hết. Ta thấy vá» tưá»ng công này, tá»t nhất cô nên trông coi cho kỹ.”
Mẫu ÄÆ¡n cÅ©ng má»m cưá»i, Tháºp Nhất lại xấu há»: “Thất tẩu, những nÆ¡i như thế cho dù chúng ta Äi cÅ©ng Äá»u là vì chính sá»±, tẩu Äừng nên vu oan cho Äá» trưá»c mặt Mẫu ÄÆ¡n.”
“Sao, Äi thanh lâu làm chính sá»±.” Tá»ch Nhan khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tràn ngáºp sá»± khiêu khích.
Tháºp Nhất bất Äắc dÄ© thá» dài: “Váºy Thất tẩu Äi những chá» như thế này làm gì?”
“Tìm chuyá»n vui .” Ánh mắt Tá»ch Nhan sáng ngá»i không chút nào kiêng ká» nhìn hắn, cưá»i nói, “Xuân hoa thu nguyá»t, nhân tình ấm lạnh, ta xem tháºt sá»± rất Äã nghiá»n!”
Ánh mắt Tháºp Nhất bá»ng dưng buá»n bã: “Thất tẩu.”
Hắn vừa Äá»nh nói gì, Tá»ch Nhan Nhanh chóng Äứng dáºy, cưá»i nói: “Buá»i tá»i hôm nay ta có hẹn vá»i ngưá»i ta rá»i, ta xin Äi trưá»c. Ngân Châm, chúng ta Äi.”
Tá»ch Nhan xoay ngưá»i Äi ra cá»a quán, Tháºp Nhất lại bá»ng dưng gá»i Ngân Châm lại: “Äêm nay các ngươi còn muá»n Äi chá» nào?”
Ngân Châm thè lưỡi nói: “Công tá» hẹn cô nương Sá» Sá» á» Túy Hoa lâu.”
Tháºp Nhất hít vào tháºt sâu, sau má»t lúc, chá» phất phất tay, Äá» cho Ngân Châm Äi theo hầu Tá»ch Nhan.
Túy Hoa lâu trong kinh thành là thanh lâu ná»i tiếng sánh ngang vá»i Bách Hoa lâu, ngoài các Äại quan còn có không ít vÄn nhân nho sÄ© thưá»ng xuyên lưu luyến Äến thÄm. Mà tên tuá»i bảo chứng cho nÆ¡i này chính là Sá» Sá» cô nương ná»i danh gần xa.
Mà giá» phút này, vá» này Sá» Sá» cô nương Äá»ng lòng Äang nằm dá»±a ná»a ngưá»i trong lòng Tá»ch Nhan, bàn tay thon nhá» má»n màng cùng Tá»ch Nhan gảy Äàn.
“Hoa công tá»......” Âm thanh ngá»t ngào má»m mại vang lên, nàng bá»ng nhiên Äẩy Äàn ra, cuá»n tròn ná»a ngưá»i trong lòng Tá»ch Nhan, ôm lấy cá» Tá»ch Nhan, má»m giá»ng ná» non, hÆ¡n thá» phảng phất mùi thÆ¡m như hoa lan, “Hoa công tá», Äàn Äá»§ rá»i, uá»ng vá»i thiếp má»t chén ÄÆ°á»£c không?”
Khuôn mặt Tá»ch Nhan Äá» á»ng, rõ ràng Äã uá»ng không ít, nhưng vẫn cưá»i to, ngón tay lưá»t qua trên mặt nàng ta: “Có gì mà không thá»?”
Dứt lá»i, nàng cháºm rãi cúi Äầu, uá»ng cạn chén rượu Sá» Sá» dâng lên.
Sau khi nàng uá»ng xong, Sá» Sá» liá»n ném chén rượu trong tay qua má»t bên, thuáºn thế kéo cá» Tá»ch Nhan xuá»ng, dán môi mình lên Äôi môi cá»§a nàng.
Tá»ch Nhan muá»n trá»n tránh Äôi môi cá»§a nàng, Äá»t nhiên báºt cưá»i ha hả: “Nàng Äừng vá»i, ta Äi nhà xí cái Äã, sau Äó sẽ yêu thương nàng tháºt tá»t!”
Sá» Sá» ná» nụ cưá»i quyến rÅ©, Tá»ch Nhan Äứng lên, lại cúi Äầu, ấn má»t nụ hôn trên trán nàng, rá»i má»m cưá»i Äi ra ngoài.
Nhưng nàng vừa má»i Äi ra khá»i cá»a phòng, Äá»t nhiên có má»t ngưá»i Äàn ông cao lá»n không biết từ chá» nào Äi ra, hung hÄng Äụng phải Tá»ch Nhan. Tá»ch Nhan cảm thấy choáng váng Äầu hoa mắt, tháºt vất vả má»i Äứng vững lại, nhưng Äá»t nhiên bá» má»t chiếc khÄn tay bá»t kín miá»ng mÅ©i, chá» má»t lát sau liá»n mất Äi tri giác.
Tên Äàn ông cao lá»n kia thu há»i khÄn tay, nâng Tá»ch Nhan dáºy, nói vá»i tên chạy bàn Äang Äi tá»i: “Công tá» nhà ta uá»ng rượu say, mau tránh ÄÆ°á»ng.”
Lúc này, cá»a phòng bên cạnh Äá»t nhiên má» ra, tên Äàn ông kia quay Äầu nhìn lại, chá» thấy má»t nam tá» áo xanh Äứng á» cá»a, khí Äá» cao ngạo, tuấn dáºt như tiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: “Buông nàng ra.”
Tên Äàn ông cao lá»n nhíu mi, láºp tức chân mày giãn ra: “Thì ra là Anh Vương gia. Thế nào, Vương gia cÅ©ng hứng thú Äến nÆ¡i này vui vẻ sao?”
Vẻ mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lạnh lùng chưa từng có, cÅ©ng không nói thêm gì vá»i tên Äó, liá»n Äánh ra má»t chưá»ng.
Tên Äàn ông cao lá»n chấn kinh lui vá» phía sau từng bưá»c, ngay lúc Äó, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã giành lấy Tá»ch Nhan trá» vá», ôm vào trong lòng. Khi cúi Äầu, nhìn thấy hai má trÆ¡n má»n cá»§a nàng phiếm há»ng, chá» má»t thoáng, ánh mắt hắn bá»ng trá» nên thê lương.
Chương 173
Tá»ch Nhan bá» mùi hương cá»±c Äá» gay mÅ©i làm cho tá»nh lại, còn chưa má» mắt ra hẳn Äã nhá»n không ÄÆ°á»£c bá»t mÅ©i ho khan.
“Tá»nh.” Bên cạnh truyá»n Äến thanh âm trầm thấp cá»§a nam tá».
Tá»ch Nhan má» mắt ra má»t cách khó khÄn, Äáºp vào mắt trưá»c tiên chính khuôn mặt quen thuá»c, sắc mặt xanh mét cá»§a nam tá» vẫn chưa chuyá»n biến tá»t hÆ¡n khi nàng tá»nh lại, cÆ¡ há» Äang trợn to mắt nhìn nàng.
Äợi Äến khi Tá»ch Nhan nhìn rõ bá» dáng cá»§a hắn, bá»ng dưng cưá»i ha hả trong ánh mắt càng lúc càng tá»i sầm lại cá»§a nam tá», cưá»i Äến nưá»c mắt Äá»u rÆ¡i xuá»ng: “Hoa Quân Bảo, ngươi tháºt sá»± Äến Äây.”
“Hoa Tá»ch Nhan!” Hoa Quân Bảo thân là Äế vương, giá» phút này trong y phục bình thưá»ng, xiết chặt nắm tay nhìn nàng, “Ngươi chÆ¡i Äùa vui vẻ quá hả?”
Tá»ch Nhan không nhá»n ÄÆ°á»£c cưá»i, sau khi Äứng thẳng dáºy lại cảm thấy trong mÅ©i vẫn tràn ngáºp mùi hương gay mÅ©i, nhá»n không ÄÆ°á»£c nhíu mày, Äánh tháºt mạnh má»t quyá»n trên ngưá»i hắn: “Ngưá»i cá»§a ngươi thá»§ Äoạn cÅ©ng quá ti tiá»n, sao lại dùng loại phương pháp này má»i ta tá»i gặp ngươi?”
“Thá»§ Äoạn cá»§a ngươi quang minh chính Äại hÆ¡n sao?” Hoa Quân Bảo xiết chặt nắm tay, “Giả chết sao? Dám dùng tên cá»§a ta Äi thanh lâu? Hoa Tá»ch Nhan, ta sá»m nên biết tiá»u yêu nữ như ngươi sẽ không dá» dàng chết như váºy!”
Nhìn thấy bá» dáng hắn giáºn Äến mức ná»i gân xanh, Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c ná» nụ cưá»i: “Biá»u ca, muá»i sẽ làm rõ lấy lại trong sạch cho huynh nha!”
“Äa tạ!” Hoa Quân Bảo hừ lạnh má»t tiếng, bá» nắm tay ra .
“Huynh ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng là thiên tá», sao lại nhá» má»n như váºy, Äã mang thù còn thiếu kiên nhẫn!” Tá»ch Nhan hừ lạnh má»t tiếng, xuá»ng giưá»ng, láºp tức liá»n cảm giác ÄÆ°á»£c mình Äang á» trên thuyá»n.
Hoa Quân Bảo háºn không thá» vươn tay ra bóp chết nàng, Tá»ch Nhan nhìn thấy bá» dáng nghiến rÄng nghiến lợi cá»§a hắn, lại cưá»i ha hả.
Nàng tất nhiên là biết, vá» biá»u huynh Äế vương này là má»t ngưá»i trầm tÄ©nh, ôn hòa nhưng chá» Äá»c á» trưá»c mặt nàng, luôn bày ra má»t bá» dáng ná»i tráºn lôi Äình, theo như lá»i hắn nói thì Äó do không thá» chấp nháºn ná»i tính tình yêu nữ cá»§a Tá»ch Nhan.
Äi ra khoang thuyá»n, Tá»ch Nhan má»i phát hiá»n thì ra mình Äang á» trên má»t con thuyá»n hoa, neo á» bá» sông. Nhìn ra phía xa xa, chính là mặt sông má» má»t.
Tá»ch Nhan tìm má»t chá» sạch sẽ trên khoang thuyá»n ngá»i xuá»ng, nhìn mặt sông nÆ¡i xa xa, cảm giác ÄÆ°á»£c có ngưá»i ngá»i xuá»ng bên cạnh, bá»ng nhiên nhíu mày: “Ta hi vá»ng chiếc thuyá»n sẽ Äi vá» Tây Càng.”
Hoa Quân Bảo thản nhiên liếc nhìn nàng má»t cái: “Ngươi muá»n vá» Tây Càng sao?”
Tá»ch Nhan tà má» liếc nhìn hắn, ánh mắt bá»ng nhiên ảm Äạm, khẽ cong miá»ng, thấp giá»ng nói: “Biá»u ca, huynh cho ta dá»±a vào má»t chút, ÄÆ°á»£c không?”
Hoa Quân Bảo ngẩn ra, trong cảm nháºn cá»§a hắn tiá»u yêu nữ này chưa từng có vẻ mặt như thế này. Nam nhân kia Äến tá»t cùng có thương nàng sâu Äáºm không?
Trong lúc hắn còn Äang kinh sợ, Tá»ch Nhan Äã nhích lại gần, thân hình má»ng manh dá»±a vào trong lòng hắn, cháºm rãi nhắm hai mắt lại.
Từ nhá» Äến lá»n tình cảm cá»§a hai ngưá»i xưa nay không tính là quá thân thiết, Hoa Quân Bảo tránh nàng còn không ká»p, mà Tá»ch Nhan cÅ©ng chá» ngẫu nhiên má»i quấy rá»i hắn. Nhưng hiá»n nay, tha hương nÆ¡i Äất khách quê ngưá»i, nàng trải qua rất nhiá»u ná»i khá» không nói nên lá»i, còn hắn dù sao cÅ©ng là huynh trưá»ng cá»§a nàng.
“Nhan Nhan, Äau không?”
Tá»ch Nhan nhắm chặt hai mắt, lông mi như hai cánh bưá»m bá»ng nhiên nhẹ nhàng rung Äá»ng, sau má»t lát, từ Äôi mắt tràn ra má»t giá»t lá» trong suá»t: “Äau, toàn thân Äá»u Äau, làm sao không Äau cÆ¡ chứ.”
Thân mình Hoa Quân Bảo cứng Äá».
Sau Äó, Tá»ch Nhan má» mắt ra, ngoại trừ giá»t lá» vẫn còn vương trên má, vẻ mặt giảo hoạt cùng Äùa cợt: “Hoa Quân Bảo, ngươi vẫn si ngá»c như váºy!”
Dứt lá»i, nàng nâng tay lau Äi nưá»c mắt, Äá»t nhiên lại duá»i cánh tay ra, kẹp cá» Hoa Quân Bảo, nhưng không có chút khí lá»±c nào, dùng uy hiếp khẩu khí nói: “Mang ta vá» Tây Càng!”
“Không mang.” Hoa Quân Bảo nhún nhún vai, nói rõ chi tiết, “Ta Äã thá» qua, bằng không hiá»n tại ngươi cÅ©ng sẽ không á» nÆ¡i này.”
Trong lòng Tá»ch Nhan hÆ¡i kinh hãi. Nàng biết bên cạnh Hoa Quân Bảo cao thá»§ nhiá»u như mây, hÆ¡n nữa hoàn toàn không thua kém gì cao thá»§ cá»§a Bắc Mạc, nhưng bây giá» hắn nói không mang nàng Äi.
Äôi mắt chợt lóe, Tá»ch Nhan liá»n ná»i giáºn, lại dá»±a vào hắn, hừ lạnh nói: “Nếu không mang Äi, lúc trưá»c ÄÆ°a ta Äến Äây làm gì?”
Hoa Quân Bảo cÅ©ng hừ lạnh: “Do ngươi vâng lá»i Hoàng tá» mẫu mà.”
“Váºy Ngoại tá» mẫu vì sao phải ÄÆ°a ta Äến Äây?” Tá»ch Nhan cÅ©ng không ngá» vấn Äá» Äáng lẽ nên há»i hai nÄm trưá»c hiá»n tại nàng má»i há»i Äến.
Có lẽ, trong lòng tháºt sá»± há»i háºn sao?
Sau há»i lâu trầm mặc, Hoa Quân Bảo má»i thấp giá»ng nói: “Chuyá»n này, ta cÅ©ng không rõ ràng. Bất quá ta cÅ©ng từng tìm ra ÄÆ°á»£c má»t chút......”
“Cái gì?” Tá»ch Nhan ngẩn Äầu lên, nhìn vá» phía khuôn mặt trầm tÄ©nh cá»§a vá» hoàng Äế trẻ tuá»i.
“Lúc trưá»c, rất có thá» Hoàng tá» mẫu cùng ngưá»i nào Äó cá»§a Bắc Mạc giao dá»ch gì Äó.” Hoa Quân Bảo trầm giá»ng nói, “Nhưng Äá»i phương là ai, Äến tá»t cùng là giao dá»ch gì, ta không thá» nào biết ÄÆ°á»£c.”
Tá»ch Nhan tháºt sá»± chưa từng nghÄ© Äến, chá» là má»t cuá»c hoàn thân, thế nhưng trong Äó lại chứa Äá»±ng nhiá»u chuyá»n bí ẩn như váºy, trong nhất thá»i chá» cảm thấy kinh hãi, lấy tay Äè lại ngá»±c mình: “Lấy ta làm lợi thế giao dá»ch sao? Bằng vào tài cán cá»§a ta thì giúp bà Äá»i ÄÆ°á»£c thứ gì?”
Cảm giác như bản thân Äang mắc vào má»t cái bẫy má»t lần nữa lại xâm chiếm nàng, trong Äầu Tá»ch Nhan trá» nên há»n loạn, cảm giác khiếp sợ mà mê mang giá»ng như lúc trưá»c uá»ng xong chén rượu hợp cẩn cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cùng vá»i lúc biết Mẫu ÄÆ¡n ngay từ Äầu là ngưá»i cá»§a hắn.
Buá»i chiá»u, Tá»ch Nhan má»t mình quay trá» vá» phá»§.
Hoa Quân Bảo dù sao cÅ©ng là vua cá»§a má»t nưá»c, nói thẳng ra không thá» mang nàng Äi, Tá»ch Nhan ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng sẽ không cưỡng cầu gì hắn. Hắn thân là quá»c chá»§, có thá» từ Tây Càng xa xôi láºp tức Äến Äây sau khi nghe thấy má»t ít tin tức khả nghi, Äá»i vá»i nàng mà nói Äã quá Äá»§ rá»i, Äây ÄÆ°á»£c cho là trá»i ban ân huá» lá»n, nên có thá» nào hi vá»ng xa vá»i mong hắn bá» lại triá»u chính thêm mấy ngày nữa chứ?
Hiá»n nay, Nam Cung Ngá»± không há» có tin tức, tình hình hiá»n nay nàng vẫn chưa thích ứng ÄÆ°á»£c, Hoa Quân Bảo Äến lúc này Äúng là Äã trấn an Tá»ch Nhan má»t chút.
Trá» lại trong viá»n, Ngân Châm lo lắng Äến ná»i hoang mang không biết gì, vừa thấy nàng, thiếu chút nữa rÆ¡i lá»: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i làm sao váºy? Cả má»t Äêm hôm qua Äến bây giá», ngưá»i hù chết nô tỳ!”
Tá»ch Nhan cưá»i á» trên mặt cô ta vá» nhè nhẹ: “Nha Äầu ngá»c, không phải ta Äã trá» lại sao? Có cái gì mà sợ chứ?”
Ngân Châm lau nưá»c mắt, á»§y khuất lầu bầu: “Nô tỳ thiếu chút nữa bảo tất cả má»i ngưá»i trong viá»n Äi tìm sưá»n Vương phi, sau Äó ngưá»i bên phá»§ Äá» má»i Äến Äây nói sưá»n Vương phi vẫn an toàn, nô tỳ còn nghÄ© sưá»n Vương phi ÄÆ°á»£c Vương gia Äón sang phá»§ bên kia. Hôm nay nô tỳ nhá» tá»· muá»i há»i thÄm má»i biết ÄÆ°á»£c sưá»n Vương phi cÄn bản không có Äi qua Äó, làm sao nô tỳ có thá» không lo lắng ÄÆ°á»£c chứ?”
Tá»ch Nhan nắm tay nàng, cưá»i nói: “Ta biết ngươi là cô nương tá»t, vá» sau nếu ta lại biến mất, khẳng Äá»nh sẽ sá»m nói vá»i ngươi, Äá» ngươi Äỡ phải lo lắng, ÄÆ°á»£c không?”
Ngân Châm gáºt Äầu, lại nói thêm: “Nô tỳ sẽ gá»i ngưá»i vào hầu hạ ngưá»i rá»a mặt chải Äầu.”
Tá»ch Nhan gáºt gáºt Äầu, nhìn nàng Äi ra ngoài, má»i gợi lên má»t nụ cưá»i lạnh.
Quả nhiên, nhất cá» nhất Äá»ng cá»§a nàng vẫn còn bá» ngưá»i ta giám thá» .
Chương 174
Bưá»c vào tháng Bảy, Äây là tháng nóng nhất trong nÄm. Trong tháng nóng như lá»a thế này, trong kinh bá»ng dưng truyá»n miá»ng má»t vá» thần bí thiếu niên ÄÆ°á»£c xưng là “Tiêu dao khách”, Hoa công tá».
Lá»i Äá»ng rằng thân pháºn tháºt sá»± cá»§a vá» thiếu niên này không ngưá»i nào biết ÄÆ°á»£c tưá»ng táºn, hành tung cÅ©ng cá»±c vì bí ẩn, nhưng hành Äá»ng lại cá»±c kỳ càn rỡ. Cái gá»i là “Tiêu dao”, ÄÆ¡n giản là sá»ng phóng túng, nhưng mà ngưá»i này lại làm ra những viá»c oanh Äá»ng kinh thành.
Tá»· như má»t tháng trưá»c, hắn bao gần hết Tần lâu quán trong kinh thành Äá» táºp trung các hoa khôi tuyá»t sắc, chá» Äá» cho các nàng khảy má»t cho mình thưá»ng thức; Ná»a tháng trưá»c, hắn dùng bữa á» má»t tá»u lâu, chá» vì bất mãn hương vá» rượu, trong cÆ¡n giáºn dữ liá»n sai ngưá»i há»a thiêu tòa tá»u lâu kia; Hiá»n tại, lạc thú cá»§a hắn bá»ng nhiên lại chuyá»n sang du ngoạn trên há», nhưng Äiá»u làm ngưá»i ta tán dương là thá»i Äiá»m hắn du ngoạn trên há», nhất quyết không cho phép những con thuyá»n khác Äá»ng thá»i xuất hiá»n trên há», chá» trừ bá» má»t chiếc thuyá»n hoa tá» tá»±u các hoa khôi trong kinh thành gãy Äàn cho hắn nghe.
Trong nhất thá»i, dân chúng bên trong kinh thành Äá»u nói vá» vá» thiếu niên phong lưu này.
Trong lúc này, trên mặt há» có hai chiếc thuyá»n thuyá»n hoa Äang lững lá» trôi, má»t chiếc thuyá»n phát ra những tiếng nhạc du dương, rất náo nhiá»t, mà má»t chiếc thuyá»n khác lại yên tÄ©nh thanh nhã, không nghe thấy tiếng ngưá»i.
Trong khoang thuyá»n, trên chiếc giưá»ng cá»±c kỳ lạnh, Tá»ch Nhan trong bá» quần áo lụa má»ng, chiếc yếm xanh nhạt ná»a nằm ná»a ngá»i ngá»§ trưa, khuôn mặt á»ng há»ng, kiá»u diá» m ưá»t át.
Ngân Châm từ gian ngoài không má»t tiếng Äá»ng tiêu sái Äi vào, vừa nhìn thấy bá» dáng Tá»ch Nhan, vá»i xoay ngưá»i Äi ra ngoài, má»t lúc sau mang chiếc khay vào, trong khay toàn là máºt sa bÄng [những viên Äá nhá» có tẩm máºt], chá» cần liếc mắt nhìn má»t cái cÅ©ng có thá» làm cho ngưá»i ta cảm thấy lạnh.
“Sưá»n Vương phi?”
Nàng nhá» giá»ng má»t tiếng, trên chiếc giưá»ng lạnh Tá»ch Nhan Äã tá»nh lại, thấy sa bÄng trong tay cô ta liá»n cháºm rãi ngá»i dáºy, ÄÆ°a tay lên lau má» hôi chảy Äầu Äâu. Thá» dài tiếp nháºn chiếc khay, lấy má»t chiếc muá»ng bạ ra, cháºm rãi thưá»ng thức, lúc này nàng má»i cảm thấy thư thái má»t chút.
Nàng xưa nay không phải là ngưá»i sợ nóng, nhưng mà Äến mùa hè nÄm nay, không biết vì sao dù không làm gì cả ngưá»i cÅ©ng nóng lên, ngưá»i Äầy má» hôi, thế cho nên vào tháng Bảy, không thá» cứ mãi ngây ngá»c á» trong phá»§ ÄÆ°á»£c, chá» có thá» tránh nóng trên há» này. Nhưng mà mặc dù gió lạnh luôn thá»i Äến, nhưng vẫn khó có thá» khắc chế loại khô nóng này như cÅ©, má»i ngày Äá»u phải Än những món ngá»t ưá»p lạnh hiếm có làm cho ngưá»i ta cả líu lưỡi.
Ngân Châm thấy nàng khá» sá» như thế, cÅ©ng không khá»i lo lắng, trưá»c Äó vài ngày có ý Äá»nh má»i ngá»± y Äến xem mạch cho nàng, Tá»ch Nhan lại cá»± tuyá»t, sau Äó liá»n mang theo Ngân Châm tránh nóng á» nÆ¡i này, từ Äó Äến nay Äã mưá»i ngày, má»i ngày Äá»u có ngưá»i trên bá» ÄÆ°a tá»i những khá»i bÄng lá»n, như váºy má»i chá»ng Äỡ ÄÆ°á»£c.
Nhưng á» trên thuyá»n nhiá»u ngày như váºy, tình hình nóng trong ngưá»i nàng không có chút nào giảm bá»t, trong lòng Ngân Châm lo lắng càng ngày càng nhiá»u.
Từ hai tháng sau khi Tá»ch Nhan từ trong hôn mê tá»nh lại, thân thá» tá»t hÆ¡n so vá»i trưá»c kia, nhưng bản nhân nàng lại trá» nên sợ thầy thuá»c, luôn giấu giếm tình trạnh bản thân, nếu ngẫu nhiên trong phá»§ có nha hoàn không thoải mái, má»i thầy thuá»c Äến xem bá»nh, nàng lại trá»n tránh rất xa. Mặc dù cho Äến nay, nàng không thá» Än uá»ng ÄÆ°á»£c gì nhiá»u, chá» có thá» dùng những thứ Äá» uá»ng lạnh, nhưng nàng vẫn không chá»u chạy chữa.
Dùng xong má»t mâm sa bÄng, khô nóng trên ngưá»i rá»t cuá»c dưá»ng như tan Äi má»t chút, nhưng Tá»ch Nhan lại cảm thấy không Äá»§: “Mang thêm má»t mâm nữa Äến Äây.”
“Sưá»n Vương phi!” Ngân Châm láºp tức phản Äá»i, “Không thá» Än nữa. Mâm này nữa Äã là mâm thứ tư trong ngày hôm nay rá»i.”
Tá»ch Nhan nao nao, rá»i má»i lên tiếng Äáp ứng, sau Äó lại nằm trên chiếc giưá»ng lạnh, cánh tay vô lá»±c che lên mắt, lại nói: “ÄÆ°á»£c, ngươi Äi ra ngoài trưá»c Äi, nói vá»i các nàng bên kia không cần Äàn nữa, trá»iquá nóng tát cả Äá»u tạm nghá» Äi.”
Ngân Châm nghe váºy, vén bức rèm che Äi ra khoang thuyá»n, Äứng trên mui thuyá»n, vừa ÄÆ°a mắt nhìn, bá»ng nhiên liá»n thấy xa xa má»t con thuyá»n hoa sang trá»ng cháºm rãi Äi tá»i nên nhất thá»i ngẩn ra. Tuy rằng Ngân Châm cÅ©ng không hiá»u ÄÆ°á»£c Tá»ch Nhan làm ÄÆ°á»£c Äiá»u này như thế nào, nhưng trên mặt há» lúc này ngoại trừ chiếc thuyá»n cô ta Äang Äứng tuyá»t Äá»i sẽ không có chiếc thuyá»n hoa nhà khác xuất hiá»n. Lúc này Ngân Châm nhìn thấy chiếc thuyá»n hoa sang trá»ng kia tháºt lá»n, e là cá»§a nhà quan nào Äó, nhất thá»i liá»n do dá»± có nên Äi vào bẩm báo cho Tá»ch Nhan hay không.
Nàng á» bên này còn Äang do dá»±, chiếc thuyá»n hoa kia Äã dùng tá»c Äá» cá»±c nhanh Äến gần rá»i, khi chiếc thuyá»n hoa cá»§a Tá»ch Nhan và chiếc thuyá»n hoa bên kia gần tiếp giáp nhau, má»t thân ảnh nữ tá» yá»u Äiá»u từ trong lầu hai hoa lá» Äá»t nhiên Äi ra, thì ra là Äạm Tuyết!
“Cá»u Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, Äá»ng thá»i trong lòng lại dâng lên sá»± vui mừng, rá»t cuá»c có ngưá»i có thá» tá»i khuyên Tá»ch Nhan lên bá». Tuy rằng, cô ta cÅ©ng không biết quan há» giữa vá» Cá»u Vương phi xưa nay luôn lãnh Äạm này vá»i Tá»ch Nhan Äến tá»t cùng là như thế nào, nhưng bằng trá»±c giác cô ta cảm thấy có hi vá»ng.
Chiếc thuyá»n hoa bên kia láºp tức có ngưá»i Äem hai chiếc thuyá»n tiếp xúc má»t chá», Äạm Tuyết ÄÆ°á»£c ngưá»i dìu Äến trưá»c mặt Ngân Châm, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như bÄng tuyết như trưá»c, thản nhiên nói:“ Chá»§ tá» nhà ngươi Äâu?”
“Sưá»n Vương phi Äang ngá»§ trưa á» bên trong.”
Äạm Tuyết lên tiếng, nhìn vá» phía chiếc thuyá»n hoa thượng sau Äó má»i nói: “Vì sao các ngưá»i Äi lại trên há» nhiá»u ngày nay mà không chá»u lên bá»? Hay là, trong há» này có bảo bá»i gì khiến cho chá»§ tá» nhà ngươi luyến tiếc như váºy?”
Ngân Châm khá» sá» nói: “Nếu tháºt sá»± có bảo bá»i gì cÅ©ng còn tá»t. Cá»u Vương phi, tháºt không dám Äấu diếm, thân thá» sưá»n Vương phi hình như có vấn Äá» gì Äó, tá»± nhiên cả ngưá»i Äá» Äầy má» hôi. Nhưng ngưá»i lại không chá»u lên bá», nô tỳ rất khá» sá» Äây!”
Nghe váºy, khóe miá»ng Äạm Tuyết nhá»n không ÄÆ°á»£c gợi lên má»t ý cưá»i giá»ng như lạnh lẽo trào phúng, ánh mắt bất giác lại nhìn sang chiếc thuyá»n hoa phía sau mình, sau Äó má»i Äi theo Ngân Châm vào trong khoang thuyá»n.
Trong phòng, Tá»ch Nhan tá»±a há» Äã nghe ÄÆ°á»£c gì, cháºm rãi ngá»i dáºy, vừa thấy Äạm Tuyết phía sau Ngân Châm, Äầu tiên là ngẩn ra, sau Äó tâm thần chấn Äá»ng mạnh, Äợi Äến khi Ngân Châm lui ra ngoài liá»n má» miá»ng: “Nam Cung Ngá»± bảo cô Äến sao?”
Äạm Tuyết bất Äá»ng thanh sắc ngá»i xuá»ng, rá»i cưá»i lạnh má»t tiếng: “Ta hiá»n nay là này Cá»u Vương phi cá»§a Bắc Mạc, nói như váºy, sao cô có thá» nói lung tung như váºy ÄÆ°á»£c?”
Tá»ch Nhan nhíu mày nhìn nàng, trong lòng Äoán không ra nữ tá» này Äến tá»t cùng là Äứng á» bên nào, vì thế liá»n tránh Äá» tài kia, má»m cưá»i nói: “Váºy cô tá»i làm gì? Chẳng lẽ là vì có lòng tá»t Äến thÄm ta?”
Äạm Tuyết không nhanh không cháºm nhấp má»t ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không phải kẻ hảo tâm. Chá» là có ngưá»i Äã hai ngày nay không gặp ÄÆ°á»£c cô, e sợ cô xảy ra chuyá»n gì. Ta ÄÆ°á»£c ngưá»i ta nhá» vả Äến xem cô rá»t cuá»c thế nào. Dù sao thì ngưá»i Äó cÅ©ng có thá» nắm trong tay má»i chuyá»n, ngay cả nhất cá» nhất Äá»ng cá»§a cô Äá»u nằm trong lòng bàn tay cá»§a hắn.”
Chương 175
Nghe xong lá»i nói cá»§a Äạm Tuyết, trong lòng Tá»ch Nhan bá»ng nhiên sáng tá» như gương, khẽ nhếch khóe miá»ng má»t cái, lại nằm lại trên giưá»ng, ná» nụ cưá»i hé lá» lúm Äá»ng tiá»n như hoa: “Váºy nay Äã nhìn thấy ÄÆ°á»£c rá»i, cô vừa lòng chưa?”
Äạm Tuyết cưá»i lạnh má»t tiếng:“Ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vừa lòng, chá» sợ có ngưá»i không hài lòng.”
Chá» má»i nghe Äến câu nói này, cả ngưá»i Tá»ch Nhan liá»n cảm thấy khô nóng trá» lại, toàn thân Äá» má» hôi Äầm Äìa, cÆ¡ há» thấm ưá»t cả mép tóc. Nhưng nàng vẫn cưá»i, cầm lấy chiếc quạt phe phẩy: “Ai? Nếu không hài lòng có thá» tá»± mình tá»i há»i ta, sau lại mai danh ẩn tính như váºy, còn phải nhá» vả ngưá»i khác là sao Äây?”
Nghe váºy, Äạm Tuyết ná» nụ cưá»i hiếm hoi: “Cô muá»n gặp ngưá»i Äó sao?”
Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, bá» cây quạt trá»ch xuá»ng: “Ta không muá»n biết ‘Ngưá»i Äó là ai?” Dứt lá»i, nàng cÅ©ng không Äợi Äạm Tuyết trả lá»i, liá»n má» miá»ng gá»i Ngân Châm.
Nhưng gá»i liên tiếp hai tiếng, vẫn không thấy ai lên tiếng trả lá»i, Tá»ch Nhan thá» dá»c, hÆ¡i thá» trá» nên dá»n dáºp, cảm thấy thân mình vô cùng nặng ná», hô hấp cÅ©ng trá» nên khó khÄn.
Äạm Tuyết nhìn thấy bá» dáng cá»§a nàng như váºy, sắc mặt hÆ¡i biến Äá»i. Tá»ch Nhan dùng hết sức Äứng dáºy, xá»c lên bức rèm che Äi vá» mÅ©i thuyá»n, lại gá»i to: “Ngân Châm.”
Lúc này Ngân Châm giá»ng như má»i nghe ÄÆ°á»£c lá»i gá»i cá»§a nàng, vá»i vàng từ khoang Äi ra, liá»n nhìn thấy sắc mặt Tá»ch Nhan á»ng há»ng kỳ lạ, chá» má»t thoáng cô ta cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng Äi qua dìu nàng: “Sưá»n Vương phi, làm sao váºy?”
Tá»ch Nhan dá»±a vào trong lòng cô ta, thân thá» chá»u không ÄÆ°á»£c má»m nhÅ©n xuá»ng, ngã ngá»i á» trên thuyá»n, thá» phì phò từng ngụm từng ngụm, trong Äầu hoàn toàn há»n Äá»n, trưá»c mắt cÅ©ng mông mông lung lung.
Trong lúc mÆ¡ mÆ¡ há» há», nàng chá» nghe thanh âm hoảng sợ cá»§a Ngân Châm vang á» bên tai: “Vương gia, ngài mau tá»i a, sưá»n Vương phi Äã xảy ra chuyá»n......”
Toàn thân Tá»ch Nhan vô lá»±c, nhưng vẫn cá» nắm giữ tay cô ta lại, muá»n há»i má»t câu cô ta gá»i Vương gia là ai, nhưng mà vừa Äá»nh má» miá»ng, cá» há»ng bất chợt có cảm giác ngá»t ngá»t, má»t mùi máu tươi dâng lên, còn chưa phục há»i tinh thần lại, má»t ngụm máu tươi Äã phun thẳng ra.
“Nhan Nhan!”
Trong lúc hoảng há»t, nàng nghe thấy má»t giá»ng nói vô cùng quen thuá»c, dưá»ng như luôn quanh quẩn trong giấc má»ng cá»§a nàng bấy lâu nay......
Tá»ch Nhan má»t má»i má» mắt ra, Äã bá» ngưá»i nào Äó ôm vào trong lòng, nàng dùng hết sức lá»±c ngẩng Äầu lên, muá»n thấy rõ mặt ngưá»i Äó, nhưng trưá»c mắt lại giá»ng như bá» ngÄn cách bá»i má»t lá»p lụa má»ng, chá» có thá» nhìn thấy ÄÆ°á»£c má»t bóng dáng mà thôi.
Bóng dáng như váºy giá»ng như Äã từng quen biết.
Nhưng cÅ©ng không nhìn rõ ÄÆ°á»£c.
Tá»ch Nhan nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tá»i.
Sáng sá»m trá»i mưa, ngay cả chim chóc trên cây cÅ©ng ngừng hót, trong viá»n hoàn toàn vắng vẻ, mà trong phòng cÅ©ng im lặng như tá», chá» có các khá»i bÄng Äặt á» bá»n góc phòng Äang tan ra, thanh âm cá»§a giá»t nưá»c mưa rÆ¡i xuá»ng từng giá»t từng giá»t, thá»nh thoảng tí tách má»t tiếng, nhưng cÅ©ng cá»±c kỳ nhá».
Trên giưá»ng, ý thức Tá»ch Nhan cháºm rãi ÄÆ°á»£c khôi phục, mí mắt nặng ná» cháºm rãi má» ra, nhìn há»i lâu má»i phát hiá»n mình Äã trá» vá» cÄn phòng trong Hi Vi viên.
Cháºm rãi ngá»i dáºy, nàng bá»ng nhiên cảm thấy cái gì Äó không Äúng, ngẩng Äầu lau trán mình, nhưng thấy có giá»t má» hôi nào, lại sá» sá» thân thá» cá»§a mình, nhưng cÅ©ng không có má»t chút cảm giác khô nóng.
Sau khi nao nao, Tá»ch Nhan phút chá»c nhá» lại sá»± viá»c trưá»c khi hôn mê, nhìn thoáng qua bá»n phía, liá»n má» miá»ng gá»i ngưá»i: “Ngân Châm?”
Cá»a cháºm rãi bá» Äẩy ra, Tá»ch Nhan ngẩng Äầu nhìn ra, chá» má»t thoáng kinh hài Äến mức tá»nh táo hoàn toàn.
Ngưá»i Äó Äứng á» cá»a, quần áo ÄÆ¡n giản, thân hình cao to, ánh mắt thâm thúy ôn nhu Äang nhìn vá» phía nàng, thá»i gian dưá»ng như Äã trải qua ngàn nÄm.
Ngàn nÄm? Tá»ch Nhan dá»i tầm mắt, ôm lấy ngá»±c mình, khẽ nhíu mày, khóe miá»ng ra má»t tia cưá»i lạnh lẽo.
Làm sao có ngàn nÄm Äây? Sau khi tá»nh lại như Äã qua má»t Äá»i ngưá»i, cÅ©ng bất quá chá» má»i bảy tháng mà thôi.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi Äi tá»i, Äặt chén thuá»c cầm trong tay trên bàn bên cạnh giưá»ng, thản nhiên nói: “Cảm thấy khá»e hÆ¡n thì uá»ng thuá»c ngay Äi.”
Tá»ch Nhan cúi Äầu, lẳng lặng xoa huyá»t thái dương cá»§a mình, khóe miá»ng vẫn cưá»i lạnh như trưá»c: “Ngươi Äã cứu ta sao? Äa tạ.” Dứt lá»i, nàng lại ngẩng Äầu lên, hưá»ng vá» phía ngoài cá»a gá»i Ngân Châm.
Há»i lâu sau vẫn không có ai Äáp lại, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c thá» dài má»t tiếng: “Ngân Châm không á» nÆ¡i này.”
Tá»ch Nhan cảnh giác nhếch mày lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vá» phía hắn: “Váºy cô ta á» nÆ¡i nào?”
“á» phá»§ cÅ© bên kia, phải Äợi thu dá»n xong tất cả má»i thứ, ngày mai má»i có thá» Äến Äây.”
“Phá»§ cÅ©?” Tá»ch Nhan phút chá»c Äứng báºt dáºy, Äi má»t vòng á» trong phòng, rõ ràng là phòng mình trong Hi Vi viên, sao lại nói Ngân Châm Äang á» phá»§ cÅ©?
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lẳng lặng ngá»i bên cạnh giưá»ng, nhìn nàng Äi má»t vòng á» trong phòng, bạc môi khẽ nhếch lên nhưng lại biến mất cá»±c nhanh.
Tá»ch Nhan rá»t cuá»c ý thức ÄÆ°á»£c có cái gì không Äúng – hương thÆ¡m trong phòng này, mùi thÆ¡m quanh quẩn á» trong không khí chính là nàng mùi hương nàng hay dùng trưá»c kia, mùi thÆ¡m nhẹ nhàng mà ngá»t ngào. Nhưng loại hương thÆ¡m này nàng Äã không dùng từ ná»a nÄm trưá»c.
Thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt lãnh Äạm cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»t cái, nàng tiến lên má» cá»a sá» ra, áºp vào mắt cÅ©ng là má»t hoa viên xa lạ.
Dưá»i mái hiên, vài nha hoàn nhìn không quen mặt Äang tụ táºp má»t chá» nhá» giá»ng nói gì Äó, bá»ng nhiên thấy nàng má» cá»a sá» ra, tất cả các ánh mắt tò mò Äá»u táºp trung vá» phía bên này.
Tá»ch Nhan Nhanh chóng Äóng cá»a sá» lại, Äứng á» bên cá»a sá» cảm thấy cả ngưá»i vô lá»±c.
Thì nÆ¡i này gá»i là Anh thân vương phá»§, cÅ©ng chính là phá»§ Äá» má»i sau khi tân Äế ÄÄng cÆ¡ ban thưá»ng cho.
Chá» là, giá» này khắc này, Tá»ch Nhan Äứng á» cÄn phòng này giá»ng như Äúc cÄn phòng trong phá»§ cÅ©, trong lòng không khá»i cảm thấy châm chá»c.
Nhìn làm khói cháºm rãi tá»a ra từ trong lò xông Äặt trên bàn, Tá»ch Nhan khẽ cưá»i lạnh má»t tiếng, lấy má»t ly trà Äi Äến, cá» tay nghiêng qua, nưá»c trà nhất thá»i Äá»u chảy vào trong lò xông, má»t thanh âm rất nhá» vang lên, dáºp tắt mùi thÆ¡m trưá»c kia nàng rất yêu thích.
Sau Äó, nàng má»i xoay ngưá»i, cưá»i nhìn vá» phía hắn: “Sao váºy, không ai nói cho ngươi biết, ná»a nÄm nay ta Äã không còn thích mùi thÆ¡m này sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi rÅ© mắt xuá»ng, khóe miá»ng lại cong lên: “Nhan Nhan, Äây là phòng cá»§a ta.”
Tá»ch Nhan cưá»i nhạo ra tiếng, chén trà cầm trong tay ngưng lại: “Như váºy là ta làm phiá»n rá»i.”
Dứt lá»i, nàng nhấc tá»i váy lên Äi thẳng vá» phía cá»a, không ngá» vừa má»i Äi ÄÆ°á»£c hai bưá»c liá»n dừng lại, cúi Äầu nhìn vá» xuá»ng bá» Äá» má»ng manh trên ngưá»i mình, khẽ cứng thân mình lại.
Phía sau có tiếng bưá»c chân cháºm rãi tá»i gần, Tá»ch Nhan không há» cá» Äá»ng, cho Äến khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äem má»t chiếc áo choàng má»ng manh khoác lên Äôi vai cá»§a nàng, bàn tay lại thuáºn thế Äi xuá»ng, vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh cá»§a nàng.
Chiếc cằm cá»§a hắn cháºm rãi Äặt trên Äá»nh Äầu má»m mại cá»§a nàng, thanh âm trong trẻo cá»§a hắn như truyá»n xuá»ng từ trên trá»i cao: “Äây cÅ©ng là phòng cá»§a nàng......”
Chương 176
Khóe miá»ng Tá»ch Nhan ná» nụ cưá»i, bá»ng nhiên ngẩng Äầu lên nhìn vá» phía hắn: “Ngươi không biết sao, con ngưá»i có thói quen có má»i ná»i cÅ©, má»t cÄn phòng dù rất thích nhưng á» lâu như váºy cÅ©ng sẽ có lúc chán ghét. Chá» dá»±a vào sá»± phá»ng Äoán chá»§ quan cá»§a ngươi, làm sao biết ÄÆ°á»£c ta sẽ yêu thích chứ?”
Nhưng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không cưá»i, chá» là cháºm rãi cúi thấp xuá»ng, in dấu môi trên sưá»n mặt trắng nõn non má»m cá»§a nàng, giá»ng nói nhá» nhẹ nhưng ngữ khí cÅ©ng vô cùng khẳng Äá»nh: “Bá»i vì, ta biết rõ.”
Môi hắn cháºm rãi di chuyá»n trên sưá»n mặt cá»§a nàng, hôn giá»ng như không hôn.
Tá»ch Nhan Äá»t nhiên xoay Äầu lại, láºp tức in môi mình lên môi hắn, lưu luyến trằn trá»c. Khi hắn còn chưa phục há»i tinh thần lại, nàng Äã bắt Äầu nhẹ nhàng dùng rÄng nanh nhay nhay môi dưá»i cá»§a hắn, khi thì dùng chiếc lưỡi thÆ¡m tho khẽ liếm trên môi hắn. Sau Äó, lại chá»§ Äá»ng Äem chiếc lưỡi mình thâm nháºp vào trong miá»ng hắn.
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© sâu thẳm, tùy ý cho nàng thong thả mà má»m nhẹ quấy rá»i trong miá»ng mình, không ngÄn cản nhưng cÅ©ng hùa theo nàng.
Há»i lâu sau, nàng má»i cháºm rãi rá»i khá»i miá»ng hắn, ngẩng mặt lên, ánh mắt má»m mại như tÆ¡ lụa nhìn vá» phía hắn: “Ngươi thích không?”
Thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má» má»t nhìn nàng, cÅ©ng không má» miá»ng nói gì.
Tá»ch Nhan khẽ nhếch mày: “Sao, thì ra ngươi không thích. Äây là tài nghá» ta há»c ÄÆ°á»£c từ má»t sá» sư phụ vài ngày trưá»c Äó, các nàng cÅ©ng hầu hạ nam nhân như váºy, ta còn tưá»ng rằng nam nhân trong thiên hạ Äá»u thích, nhưng không nghÄ© hôm nay lại gặp ÄÆ°á»£c má»t Liá» u Hạ Huá»!”
Nàng vá» tay ná» nụ cưá»i, sau Äó liá»n láºp tức trá» vá» giưá»ng, bưng bát thuá»c hắn Äặt á» Äầu giưá»ng lên, giá»ng như có má»t tiếng trá»ng cá» vÅ© làm tinh thần hÄng hái thêm uá»ng cạn má»t hÆ¡i. Kế tiếp lại tá»± mình Äi chiếc bàn phía tây, tìm ÄÆ°á»£c há»p mứt hoa quả yêu thích, bá» má»t viên vào trong miá»ng, làm tiêu tan cảm giác cay Äắng trong miá»ng.
Nàng cứ tá»i tá»i lui lui như váºy, từ Äầu Äến cuá»i hắn dùng tư thái ung dung Äứng á» cá»a nhìn nàng, ngay cả chân mày cÅ©ng không chút biến hóa.
Thá»i gian trưá»c, cÆ¡ thá» nàng luôn bá» nóng, cái nóng này cứ tra tấn làm nàng quá mức thá»ng khá», giá» khắc này Äây, khi cÆ¡ thá» nàng không còn bá» khô nóng nữa, tinh thần theo Äó cÅ©ng tá»t hÆ¡n rất nhiá»u. Bất giác nhìn Äến những khá»i bÄng Äặt trong phòng, nàng bá»ng nhiên nảy ra ý khác: “Ta muá»n Än sa bÄng.”
Hắn thản nhiên rÅ© mắt xuá»ng, khẽ cưá»i má»t tiếng: “Vừa má»i uá»ng thuá»c, không ÄÆ°á»£c Än linh tinh.”
Vừa dứt lá»i, bên ngoài bá»ng nhiên vang lên tiếng Äáºp cá»a, có tỳ nữ mang má»t chén thanh cháo bưá»c vào.
Tá»ch Nhan cảm thấy rất ngán, chá» nhìn thoáng qua liá»n tiếp tục Än há»p mứt hoa quả.
“Thá»i gian trưá»c nàng Än nhiá»u thức Än lạnh Äến ná»i làm tá»n thương Äến thân thá», trong khoảng thá»i gian này chá» nên Än cháo trắng dưỡng vá», nếu cảm thấy nhạt, thì bảo phòng bếp làm thêm hai món thanh Äạm Äá» Än sáng cÅ©ng ÄÆ°á»£c.” Hắn vừa nói, vừa múc má»t muá»ng cháo ÄÆ°a tá»i bên miá»ng nàng.
Mi tâm Tá»ch Nhan nhíu lại, không kiên nhẫn Äẩy tay hắn ra, chén cháo bá» nghiêng Äá» ra ngoài, vấy bẩn cá» tay áo cá»§a hắn.
“A.” Tá»ch Nhan kêu sợ hãi lên má»t tiếng, nhưng trong Äôi mắt thá» hiá»n rõ sá»± vui mừng không chút nào che dấu ÄÆ°á»£c, “Làm sao bây giá», dÆ¡ rá»i?”
Tỳ nữ bên cạnh vừa dâng lên chiếc khÄn bông sạch sẽ lau vết cháo dính trên quần áo cho Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vừa cá»±c kỳ tháºt cẩn tháºn liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan má»t cái, ánh mắy có vẻ bất mãn.
Vẻ mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© không có chút thay Äá»i ngay cả ánh mắt cÅ©ng như lúc trưá»c, chá» bình thản tiếp nháºn chiếc khÄn bông trong tay tỳ nữ, xoa xoa trong lòng bàn tay, Äá»ng thá»i lên tiếng phân phó: “Mang má»t chén cháo khác Äến Äây.”
“Vương gia nên thay Äá»i quần áo trưá»c Äi” Tỳ nữ tháºt cẩn tháºn nói.
Tá»ch Nhan lấy tay chá»ng cằm, bá» dáng giá»ng như Äang xem ká»ch vui: “Vá» tá»· tá»· này tháºt cẩn tháºn. Hiá»n giá» ngươi không chá» danh vá» cao hÆ¡n, phá»§ Äá» lá»n hÆ¡n, ngay cả ngưá»i bên cạnh cÅ©ng tiến bá» hÆ¡n. Cô nương tá»t như váºy, sao không thu làm thiếp thất luôn?”
Chá» má»t câu nói Äã làm cho tỳ nữ kia chá» má»t thoáng trắng bá»ch, cúi thấp ngưá»i nói: “Nô tỳ Äi mang cháo Äến.” Dứt lá»i, vá»i vàng phóng nhanh ra khá»i cá»a phòng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc này má»i xoay Äầu nhìn Tá»ch Nhan, Äôi mắt sâu thẳm không thấy Äáy không biết khi nào bá»ng nhiên trá» nên dá» thưá»ng thanh minh trong trẻo.
Äây rõ ràng là dấu hiá»u báo sắp có chuyá»n không hay xảy ra, trá»±c giác Tá»ch Nhan mách bảo nàng nên tìm ÄÆ°á»ng lui, nhưng ngay sau Äó, Äã bá» hắn ôm chầm vào trong lòng. Má»t tay hắn vòng qua thắt lưng cá»§a nàng, má»t tay vá» vá» chiếc gáy cá»§a nàng, cứ như váºy mà hôn xuá»ng.
Hắn hôn môi luôn luôn ôn nhu, nhưng mà lúc này Äây hoàn toàn không như thế, Äôi môi cá»§a nàng bá» hắn cắn mút sinh Äau, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhíu mi. Chá» trong thoáng chá»c, bá»ng chá»§ Äá»ng Äón ý nói hùa thuáºn theo hắn, chá»m lên ngá»i á» trên ngưá»i hắn, cháºm rãi ÄÆ°a tay vá» phía Äai lưng cá»§a hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng dưng má» mắt ra, ánh mắt nóng bá»ng gần như muá»n bá»c cháy, nhìn thấy má»t tia Äắc ý hiá»n lên trong mắt Tá»ch Nhan, tay nàng càng trá» nên lá»n máºt.
Cho Äến khi bá» hắn nắm tay giữ lại, Tá»ch Nhan má»i ngừng Äá»ng tác, rá»i khá»i môi hắn, khẽ cưá»i trừng mắt nhìn: “CÆ¡n giáºn cá»§a ngươi tháºt lá»n.”
Khóe môi hắn cong cong, Äợi nàng nói tiếp.
“Nhưng hiá»n thân mình ta không thoải mái, hÆ¡n nữa, ta cÅ©ng không nguyá»n ý......” Nàng cắn môi dưá»i, ánh mắt linh Äá»ng nhìn hắn, “Ngươi sẽ bắt buá»c ta sao?”
Thần sắc Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn như lúc ban Äầu, tháºm chí ngay cả ý cưá»i nÆ¡i khóe miá»ng cÅ©ng không thay Äá»i, cánh tay Äang ôm lấy thắt lưng cá»§a nàng cháºm rãi buông ra.
Tá»ch Nhan vừa ÄÆ°á»£c tá»± do, láºp tức Äứng dáºy từ trong lòng hắn, Äi xuá»ng giưá»ng ngá»i xuá»ng cạnh bàn.
Äúng lúc cá»a phòng bá» gõ hai tiếng, thanh âm nha hoàn ngoài cá»a truyá»n vào: “Vương gia, Thôi tá»ng quản báo lại, Cá»u gia Äã Äến Äây.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lên tiếng trả lá»i, rá»i Äứng lên, nhìn Tá»ch Nhan nói: “Lát nữa Än cháo xong thì nghá» ngÆ¡i má»t lát Äi.”
Tá»ch Nhan nhấc mắt lên, liếc nhìn hắn, không thèm trả lá»i.
Hắn xoay ngưá»i Äi ra ngoài, Tá»ch Nhan cÅ©ng xoay ngưá»i trá»n vào trong giưá»ng. Äợi Äến lúc tỳ nữ lúc nãy mang cháo Äến, nhưng gá»i như thế nào cÅ©ng không thá» gá»i nàng dáºy, chá» có thá» Äặt cháo á» trong phòng, Äứng hầu má»t bên.
Trong hoa viên, Hoàng Phá»§ Thanh Thần sóng vai cùng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cháºm rãi Äi tá»i. Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn chưa giãn ra, rá»t cuá»c nhá»n không ÄÆ°á»£c má» miá»ng nói: “Rá»t cuá»c huynh thiếu kiên nhẫn như váºy sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© dừng bưá»c lại, thuáºn tay bẻ má»t Äóa hoa không biết tên gì: “Tình hình hôm qua tháºt sá»± quá mức nguy hiá»m, ta không thá» Äá» má»t mình nàng á» lại phá»§ cÅ©.”
“Váºy Hoàng tá» mẫu bên kia huynh tính sao bây giá»?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äem Äóa hoa kia Äặt trên hòn giả sÆ¡n, cưá»i nhẹ má»t tiếng: “Không phải còn có thá»i gian hai nÄm sao? Có lẽ, ngay từ Äầu ta không nên chá»u thua. Hai nÄm, cÅ©ng Äá»§ phát sinh rất nhiá»u chuyá»n.”
Chương 177
Dá»n vào phá»§ má»i Äã mấy ngày, nhưng Tá»ch Nhan vẫn Än không vô thứ gì như trưá»c, má»i ngày chá» chá» mong dưa và trái cây hoặc thức uá»ng ưá»p lạnh, còn Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại cá» tình phân phó phòng bếp không ÄÆ°á»£c chuẩn bá» những thứ kia, giằng co mấy ngày, Tá»ch Nhan cÆ¡ há» chá» có thá» uá»ng nưá»c cầm hÆ¡i mà thôi.
Má»i ngày trôi qua, nhìn thấy Tá»ch Nhan càng ngày càng gầy yếu, Ngân Châm lo lắng Äến ná»i không biết phải làm gì, nhưng cÅ©ng không có biá»n pháp nào. Bá»i vì nàng biết vá» giác Tá»ch Nhan bá» tá»n thương nghiêm trá»ng, nếu vẫn chưa khôi phục lại bình thưá»ng thì tuyá»t Äá»i không thá» chạm vào những Äá» Än thức uá»ng lạnh.
Cô ta nhá» mình lúc ấy không khuyên can Tá»ch Nhan Än ít những thứ lạnh, nhất thá»i cảm thất tá»± trách, liá»n Äến thư phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thá»nh tá»i.
Vào thư phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, cô ta má»i phát hiá»n bên trong rất lá»n xá»n, các loại sách thuá»c phân tán chung quanh, những quyá»n sách nghiêng ngả xiêu vẹo trên giá sách cÅ©ng không có ai thu dá»n lại, Äiá»u này hoàn toàn khác hẳn thói quen sạch sẽ, ngÄn nắp xưa nay cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©. Lúc Äó, chá»§ nhân cá»§a thư phòng Äang ngá»i á» sau án thư, vừa nhìn má»t quyá»n sách thuá»c, vừa cúi Äầu viết gì Äó.
Qua má»t lúc lâu hắn má»i lưu ý Äến Ngân Châm vừa má»i xin phép ÄÆ°á»£c Äi vào phòng, Äôi mày bá»ng nhiên càng thêm nhíu chặt lại: “Có chuyá»n gì xảy ra vá»i nàng gì sao?”
Ngân Châm khẽ cắn môi, quỳ xuá»ng: “Sưá»n Vương phi vẫn Än không vô thứ gì cả, nô tỳ tá»i thá»nh tá»i vá»i Vương gia, do nô tỳ không chÄm sóc cho sưá»n Vương phi chu Äáo, thá»nh Vương gia trách phạt.”
Ngân Châm cúi Äầu, Äợi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giáng tá»i, nhưng Äợi cả ná»a ngày cÅ©ng không thấy Äá»ng tÄ©nh gì, nhá»n không ÄÆ°á»£c ngẩng Äầu lên, nhìn thấy chá»§ tá» ngá»i sau á» án thư nắm chặt cán bút trong tay, ánh mắt như phiêu lãng táºn nÆ¡i nào, giá»ng như Äang run sợ.
“Vương gia?” Ngân Châm thá» gá»i thÄm dò má»t tiếng.
Lúc này cô ta má»i nghe ÄÆ°á»£c lá»i than nhẹ: “Không liên quan Äến ngươi, là do ta không chÄm sóc nàng chu Äáo.”
Ngữ khí vẫn Äạm mạc không sợ hãi như từ xưa Äến nay, nhưng Ngân Châm lại nháºn thấy rõ ràng lá» ra sá»± thê lương nào Äó.
Há»i lâu sau, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»i lên tiếng: “Ngươi Äi vá» trưá»c Äi, cá» gắng khuyên nàng Än má»t chút gì Äó, buá»i chiá»u ta sẽ Äi thÄm nàng.”
Ngân Châm vá»n dÄ© nghÄ© mình sẽ bá» trách phạt, không ngá» chá»§ nhân lại có phản ứng như váºy, nhất thá»i có chút kinh ngạc, há»i lâu sau má»i há»i phục tinh thần lại, trả lá» má»t tiếng, Äứng dáºy rá»i khá»i thư phòng.
Ra khá»i thư phòng, vòng qua góc hành lang, cô ta liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c Äứng dá»±a vào phía sau cây cá»t, thá» phào má»t hÆ¡i nhẹ nhõm, sau Äó liá»n Äứng xuất thần.
Bảy tháng trưá»c, tính tính Tá»ch Nhan vá»n Äặc biá»t, luôn tùy hứng, bất hảo, giảo hoạt, má»i má»t tính cách cá»§a nàng Äá»u làm ngưá»i ta giáºn sôi lên. Nhưng không biết vì sao ká» từ khi dá»n vào phá»§ má»i, nhìn thấy bá» dáng hiá»n nay cá»§a nàng, trong lòng Ngân Châm rất Äau.
Cô ta cứ Äứng yên á» nÆ¡i Äó, há»i lâu sau, bá»ng nhiên nghe thấy tiếng bưá»c chân rất nhá» từ chá» gấp khúc hành lang truyá»n Äến. Nàng nhất thá»i vẫn chưa thá» phục há»i tinh thần lại, vẫn Äứng á» nÆ¡i Äó, cho Äến khi thanh âm nói chuyá»n cá»§a hai ngưá»i kia truyá»n tá»i rõ ràng.
“Chá» vì thá»a mãn viá»c Än uá»ng cá»§a Thất tẩu, Thất ca còn tá»± mình Äi cầu xin lão Tứ, nhìn thấy như váºy tháºt làm ngưá»i ta tức nghẹn mà chết mất!” Tháºp Nhá» bất mãn lầu bầu.
Tháºp Nhất thản nhiên nói: “Vì Thất tẩu, chuyá»n gì mà huynh ấy không dám làm chứ?”
“Nhưng hôm nay huynh ấy giữ Thất tẩu lại bên cạnh, Hoàng tá» mẫu có thá» lấy giải dược ra sao? Ba nÄm...... Hiá»n tại chá» còn hÆ¡n hai nÄm, Thất tẩu không phải chá» còn ÄÆ°á»ng chết!”
Tháºp Nhất khẽ thá» dài má»t tiếng, thanh âm trá» nên nhá» xuá»ng: “Bằng không thì sao? Trá»±c tiếp nói vá»i tẩu ấy, hai nÄm sau tẩu ấy sẽ chết, cho nên không cần làm gì hết hay sao?”
Trong không khí bá»ng dưng vang lên âm thanh nặng ná» hít vào.
Chá» má»t thoáng, sắc mặt Tháºp Nhất, Tháºp Nhá» thay Äá»i hẳn, Tháºp Nhá» tìm kiếm tiếng Äá»ng Äó, tìm thấy Ngân Châm Äứng á» phía sau cây cá»t, sắc mặt trắng bá»ch, cả giáºn nói: “Sao nha Äầu kia có thá» á» Äây ÄÆ°á»£c?”
Ngân Châm vá»n Äã hết sức sợ hãi, lại bá» hắn rá»ng như váºy, phút chá»c rÆ¡i lá», nắm lấy cá» tay áo hắn: “Tháºp Nhá» gia, vì sao sưá»n Vương phi sẽ chết?”
Tháºp Nhá» nhất thá»i nghẹn lá»i, trả lá»i cÅ©ng không ÄÆ°á»£c, rá»ng giáºn cÅ©ng không xong, chá» Äành nghiêm mặt Äứng á» nÆ¡i Äó.
Ngân Châm lại Äem ánh mắt hưá»ng vá» phía Tháºp Nhất, nưá»c mắt càng rÆ¡i xuá»ng mãnh liá»t: “Tháºp Nhất gia, ngài nói cho nô tỳ biết, vì sao sưá»n Vương phi sẽ chết?”
Tháºp Nhất nhanh chóng phục há»i tinh thần, vá»i giữ chặt Tháºp Nhá», sau Äó Äỡ lấy Ngân Châm cÆ¡ há» Äứng không ná»i, trầm giá»ng nói: “Ngân Châm, ngươi nghe Äây, hôm nay những lá»i nghe ÄÆ°á»£c á» nÆ¡i này, má»t chữ cÅ©ng không ÄÆ°á»£c Äá» lá» vá»i ngưá»i khác, nhất là sưá»n Vương phi cá»§a ngươi.”
Ttâm trí Ngân Châm Äã sá»m há»n Äá»n, chá» có khóc không ngừng.
“Ngân Châm!” Tháºp Nhất lại gá»i nàng, “Thân mình Thất tẩu vá»n Äã không tá»t, nếu ngươi vẫn còn như thế này, bá» tẩu ấy biết, ngươi không phải muá»n chá»§ tá» cá»§a mình hiá»n tại tuyá»t vá»ng mà chết chứ?”
“Không phải......” Ngân Châm cúi Äầu khóc thút thít, vá»i vàng lau nưá»c mắt trên mặt, “Tháºp Nhất gia, vì sao hai nÄm sau sưá»n Vương phi sẽ chết?”
Tháºp Nhất trầm mặc má»t lát, cùng Tháºp Nhá» liếc nhau, rá»t cuá»c vẫn má» miá»ng nói: “Bá»i vì lúc trưá»c tẩu ấy bá» trúng Äá»c, chá» má»i uá»ng má»t ná»a viên thuá»c giải, nếu ba nÄm sau không có ná»a viên thuá»c giải nữa, tẩu ấy sẽ chết.”
Ngân Châm khiếp sợ nhìn hắn, không thá» tin ÄÆ°á»£c những lá»i mình vừa nghe thấy là sá»± tháºt: “Ai hạ Äá»c sưá»n Vương phi?”
“Viá»c Äó không quan trá»ng!” Tháºp Nhá» ná»i tráºn lôi Äình, “Hiá»n tại ngươi phải nhá» kỹ chính là trÄm ngàn lần không thá» nói cho chá»§ tá» cá»§a ngươi biết!”
Ngân Châm vá»n Äã ngừng rÆ¡i lá» nhưng bá» rá»ng lần nữa nên không nhá»n ÄÆ°á»£c lại khóc nức ná», Tháºp Nhất liếc xéo Tháºp Nhá» má»t cái, lại nói: “Ngân Châm, Tháºp Nhá» gia nói Äúng, bất luáºn như thế nào, ngươi cÅ©ng không thá» cho Thất tẩu biết. Huá»ng chi, hiá»n tại Thất gia Äang cá» gắng tìm ra thuá»c giải giải Äá»c cho chá»§ tá» cá»§a ngươi, hÆ¡n nữa rất hy vá»ng có thá» tìm ÄÆ°á»£c, Äến lúc Äó, chá»§ tá» nhà ngươi còn có thá» cứu, biết không?”
Ngân Châm bá»ng dưng nhá» lại sách thuá»c trong phòng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, sau há»i lâu trầm mặc, rá»t cuá»c gáºt gáºt Äầu: “Nô tỳ Äã biết, nô tỳ sẽ không nói cho sưá»n Vương phi .”
--------------------------------------
Lê tấm thân má»t má»i cả vá» thá» xác và tinh thần, Ngân Châm trầm mặc trá» vá» tiá»u viá»n cÅ©ng ÄÆ°á»£c gá»i là Hi Vi viên.
Tá»ch Nhan vẫn không chá»u Än cÆ¡m, buá»n chán nằm dài trên bàn, thưá»ng thức mấy viên kẹo ngá»t, nhìn thấy Ngân Châm bưá»c vào, chân mày cÅ©ng không thèm nâng lên má»t chút: “Nha Äầu kia, ngươi lại chạy Äi Äâu ?”
Ngân Châm lên tiếng trả lá»i qua loa, nhìn nhìn chiếc giưá»ng lá»n xá»n bèn tiến lên sá»a sang lại.
Không bao lâu sau, ngoài cá»a vang lên tiếng Äáºp cá»a, Tá»ch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn má»t nha hoàn Äi vào, liá»n cúi Äầu xuá»ng, nhưng bá»ng giáºt mình cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì Äó, lại Äem ánh mắt Äảo lại, quả nhiên nhìn thấy trong tay nha hoàn kia Äang cầm má»t dÄ©a nho, thoáng chá»c mừng rỡ.
Chương 178
Tá»ch Nhan cÆ¡ há» chá» không ká»p nha hoàn kia mang dÄ©a nho Äến, Äã tá»± mình tiến lên, tiếp nháºn nho trong tay cô ta, vá»i vàng Än ngá»m ngoàm, nha hoàn kia nhìn thấy cÅ©ng trợn mắt há há»c má»m.
Ngân Châm ra hiá»u ý bảo nha hoàn kia Äi ra ngoài trưá»c, nhìn thấy Tá»ch Nhan hưng phấn bừng bừng, nhá»n không ÄÆ°á»£c mím môi, sau Äó má»i má»m cưá»i: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i Än từ từ thôi.”
Tá»ch Nhan chá» lo Än chùm nho Äang cầm trong tay, nàng cảm thấy từ trưá»c tá»i nay chưa từng có trái nho nào có hương vá» ngá»t ngào như váºy, làm sao nghe ÄÆ°á»£c những lá»i cá»§a Ngân Châm, cho Äến khi nàng dùng tá»c Äá» cá»±c nhanh Än xong cả dÄ©a má»i nhìn vá» phía Ngân Châm, cưá»i nói: “Nha Äầu ngoan, ngươi Äi tìm nho này vá» có phải hay không?”
Ngân Châm thấp giá»ng nói: “Trong phá»§ này, ngoại trừ Thất gia, nô tỳ không nghÄ© ra còn ai khác có bản lÄ©nh lá»n như váºy, dám lấy mấy thứ này cho sưá»n Vương phi Än.”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan chá» thản nhiên bá» qua chiếc dÄ©a, liếm liếm môi, khẽ cưá»i nói: “Váºy ngươi Äi tìm hắn, bảo hắn cho ta thêm má»t mâm Äi.”
“Không còn nữa.” Từ cá»a truyá»n Äến thanh âm ôn hòa cá»§a nam tá», rèm cá»a ÄÆ°á»£c vén lên, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äi vào.
Ngân Châm vá»i cúi Äầu lui ra, Tá»ch Nhan khẽ hừ lạnh má»t tiếng, xoay ngưá»i vá» giưá»ng nằm.
“Ngân Châm, Äi phòng bếp mang cháo Äến Äây.” Ngân Châm thá»i lui Äến cá»a, thanh âm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© truyá»n tá»i, nàng nhanh chóng lên tiếng, sau Äó Äóng cá»a phòng lại cho hai ngưá»i.
“Ta muá»n Än nho lúc nãy.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngá»i xuá»ng bên cạnh Tá»ch Nhan, nàng Äá»t nhiên vươn tay ra, ôm lấy cá» hắn, thuáºn thế ngá»i vào trong lòng hắn, ánh mắt tà má» câu há»n, “Dù sao cÅ©ng Äã Än má»t dÄ©a lá»n như váºy, giá» Än thêm má»t chút thì có sao Äâu?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© má»m cưá»i vuá»t nhẹ mi tâm cá»§a nàng: “Nho này sinh trưá»ng á» Tây Vá»±c, bá»i vì sinh trưá»ng trong hoàn cảnh Äặc thù nên thân cây có tinh chất bá» dưỡng, nàng Än lại nhiá»u cÅ©ng không hại gì. Nhưng nho này là cá»ng phẩm cá»§a Tây Vá»±c, phải dùng ngá»±a chạy không ngừng nghá» ÄÆ°a Äến kinh thành, vá»n Äã không nhiá»u, Äã váºy trên ÄÆ°á»ng còn bá» hư hao, nên chá» còn lại hai ba chùm, làm sao còn có thêm nữa?”
Nghe váºy, Tá»ch Nhan cháºm rãi buông lá»ng cá» hắn ra, Äúng lúc Ngân Châm bưng má»t chén cháo hoa tiến vào, thấy tình hình hai ngưá»i lúc này, hÆ¡i Äá» mặt, mang cháo ÄÆ°a tá»i tay Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© xong liá»n rá»i khá»i phòng.
Hắn vẫn tá»± tay ÄÆ°a cháo Äến bên môi nàng, Tá»ch Nhan dừng lại má»t chút, rá»t cuá»c không Äẩy tay hắn ra giá»ng như trưá»c nữa, mà cháºm rãi má» miá»ng ra, nuá»t xuá»ng ngụm cháo má»t cách khó khÄn.
Nhìn miá»ng hắn bất giác khẽ gợi lên ý cưá»i vừa lòng, khóe miá»ng Tá»ch Nhan cÅ©ng cong lên: “Tứ gia ÄÄng cÆ¡ ngôi vá» hoàng Äế, có phải ngươi thá»±c không cam lòng hay không?”
“Äây là thiên má»nh, không phải do ta không cam lòng.” Hắn thản nhiên nói, lại ÄÆ°a thêm má»t ngụm cháo Äến bên môi nàng.
Tá»ch Nhan cưá»i khẽ má»t tiếng: “Thiên má»nh? CÅ©ng chá» là xem tranh thua ai thắng mà thôi. Như thế nào, dá»±a thá»§ Äoạn cá»§a ngươi, sao có thá» Äấu không lại hắn? Ta còn tưá»ng rằng ngôi vá» hoàng Äế này nhất Äá»nh là váºt trong lòng bàn tay ngươi.”
“Nói như váºy, ta làm cho nàng thất vá»ng rá»i?”
Tá»ch Nhan vẫn duy trì ý cưá»i như trưá»c, ánh mắt dá» thưá»ng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Chưa bao giá» hi vá»ng thì làm sao thất vá»ng?”
Má»t chén cháo Än vô cùng khá» sá», qua ná»a canh giá», cÅ©ng chá» má»i Än non ná»a chén, Tá»ch Nhan liá»n không chá»u má» miá»ng ra nữa, Äẩy chén ra trá»n vào á» chÄn.
“Còn chưa uá»ng thuá»c, không ÄÆ°á»£c ngá»§.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ÄÆ°a tay vá» nhè nhẹ vào á» chÄn, cuá»i cùng cÅ©ng thành công làm cho Tá»ch Nhan lá»i Äầu ra.
“Thân thá» ta không còn nóng nữa rá»i.” Nàng thản nhiên nói.
“Äiá»u trá» cho kỹ cÅ©ng tá»t mà.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quay Äầu muá»n phân phó nha hoàn bên ngoài mang thuá»c tiến vào.
Bá»ng dưng bá» ngưá»i nào Äó níu giữ cá» tay áo, vừa quay Äầu lại, liá»n có má»t cánh môi má»m mại tiếp Äón, nhẹ nhàng trằn trá»c trên môi hắn.
Hắn vá»i vàng ôm lấy thắt lưng cá»§a Tá»ch Nhan, khiến cho nàng rá»i khá»i môi mình, ánh mắt trá» nên u ám.
“Ôi.” Tá»ch Nhan dưá»ng như là bá» hắn làm Äau, la lên má»t tiếng. Hắn vá»i buông lá»ng tay ra, Tá»ch Nhan lại vùng lên, ôm lấy cá» hắn, nhẹ nhàng cắn cắn cằm hắn, “Ngươi làm thuá»c cho ta không ÄÆ°á»£c sao?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhẹ nhàng nắm chiếc cằm cá»§a nàng: “Thân thá» nàng không tá»t, Äừng quáºy nữa.”
Tá»ch Nhan bá»ng dưng cưá»i lạnh má»t tiếng: “Thân thá» ta không tá»t, sao lúc trưá»c cÅ©ng không thấy ngươi nói lá»i này?”
Ánh mắt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© trá» nên thâm trầm: “Nàng xác Äá»nh chính mình chá»u ÄÆ°á»£c sao?”
Tá»ch Nhan cháºm rãi vén suá»i tóc Äen tuyá»n lên, không nhanh không cháºm Äảo qua trên mặt hắn, nói rõ ràng từng từ bên tai hắn: “Váºy phải xem ngươi có bản lãnh làm cho ta chá»u không ná»i má»i ÄÆ°á»£c chứ.”
----------------------------------------------
Nàng quả tháºt là thay Äá»i hoàn toàn.
Lúc trưá»c nàng hay xấu há» và không dá» dàng ưng thuáºn, nhưng giá» phút này lại không thấy Äâu nữa, nàng ná» rá» á» dưá»i thân hắn, không chá» má» nhãn như tÆ¡, mà là má» hoặc Äến táºn xương tá»§y.
Hắn trằn trá»c hôn lên cánh môi Äá» bừng cá»§a nàng, tiến vào tháºt mạnh.
Nàng **, nàng thá» dá»c, nàng Äón ý nói hùa, cả ngưá»i má»m mại làm ngưá»i ta phải mất há»n.
Trong lúc này, cả cÄn phòng nóng Äến cá»±c hạn.
Ngoài phòng, Äến canh giá» này, không thấy bóng dáng cá»§a bá»n nha hoàn hay tụ táºp bên dưá»i mái hiên nữa, chá» còn lại ánh trÄng sáng trên cao hắt những tia sáng trong trẻo xuá»ng khu vưá»n không ngưá»i.
Sau má»t há»i triá»n mien cá»±c hạn, Tá»ch Nhan nằm trong khuá»·u tay hắn thá» dá»c, nâng tay lau Äầu Äầy má» hôi, gian nan láºt ngưá»i lại.
Hắn lại láºp tức chá»m ngưá»i lên, từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cá»§a nàng, thấp giá»ng nói: “Ta không dùng quá sức chứ?”
Tá»ch Nhan nhắm mắt, nhẹ nhàng cưá»i: “Ta chá»u ÄÆ°á»£c, không phải sao?”
“Lá»i này, nói ra còn quá sá»m ...... Nhan Nhan......” Hắn má»t bên gá»i tên cá»§a nàng, má»t bên xâm nháºp thân thá» cá»§a nàng lần nữa.
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c thá» há»n há»n má»t hÆ¡i, nắm chặt mặt gá»i má»m bên dưá»i.
Chưa từng thay Äá»i tư thế như váºy, thân mình nàng trá» nên rất mẫn cảm, cÆ¡ há» chá» cần hắn nhất chạm vào liá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c run run.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i, láºt ngưá»i sang bên cạnh nàng, Äón nháºn ánh mắt vẫn còn mê ly cá»§a nàng: “Nhan Nhan, còn chá»u ná»i không?”
Nghe váºy, Äôi mắt mê ly cá»§a Tá»ch Nhan dưá»ng như láºp tức trá» nên thanh minh, nhìn hắn, khẽ nâng cằm: “Có gì mà không thá»?” Nàng lại lần nữa ôm lấy cá» hắn, Äôi mắt long lanh quyến rÅ©: “Hưng phấn như váºy, ngươi có vẻ...... Tháºt lâu chưa từng chạm vào nữ nhân? Bao lâu?”
Hắn cÅ©ng nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng không trả lá»i, chá» bất ngá» Äè thân thá» cá»§a nàng xuá»ng, che kín Äôi môi cá»§a nàng, tiến vào tháºt sâu má»t lần nữa.
Lúc Tá»ch Nhan khắc chế không ÄÆ°á»£c rá»t cuá»c cÅ©ng ngất xá»u á» trong lòng hắn, hắn má»i cháºm rãi vá» vá» khuôn mặt cá»§a nàng, thấp giá»ng nói: “Không lâu, má»i bảy tháng mà thôi.”
Chương 179
Äợi Äến khi Tá»ch Nhan cuá»i cùng cÅ©ng khôi phục lại viá»c Än uá»ng bình thưá»ng Äã là chuyá»n hÆ¡n má»t tháng sau, những chén thuá»c làm cho nàng phản cảm cÅ©ng có thá» dừng lại. Từ khi uá»ng thuá»c Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© kê toa, thân thá» quả tháºt chưa xuất hiá»n hiá»n tượng quá nóng trá» lại, hiá»n nay mặc dù là nắng gắt cuá»i thu bất ngá» áºp xuá»ng, nàng á» trong phòng cÅ©ng cảm thấy mát mẻ không còn Äá» má» hôi.
Nàng chưa bao giá» há»i qua hắn, vì sao thân mình lại vô duyên vô cá» nóng lên, mà hắn, dưá»ng như cÅ©ng chưa từng có nghÄ© tá»i sẽ nói cho nàng biết.
Tá»ch Nhan lẳng lặng mân uá»ng tiếp ngụm trà, khóe miá»ng khẽ cong lên.
Không nói cÅ©ng chẳng sao cả.
Nhưng lại còn có chuyá»n kỳ quái Äó là ánh mắt nha Äầu Ngân Châm kia khi nhìn nàng. Từ má»t tháng trưá»c, má»i khi Ngân Châm nhìn nàng, trong mắt tá»±a há» luôn mang theo vài phần do dá»±, vài phần sầu lo, tháºm chí còn có vài phần Äá»ng tình.
Tá»ch Nhan thấy rõ rõ ràng ràng má»i chuyá»n, nhưng cÅ©ng chá» giả vá» như mình không biết. Giá»ng như giá» này khắc này, Ngân Châm vá»n Äang ngá»i thêu thùa Äá»i diá»n vá»i giưá»ng cá»§a nàng, nhưng ánh mắt lại không há» chá»p lấy má»t cái, cứ nhìn chằm chằm vào mỹ nhân Tá»ch Nhan Äang nằm trên giưá»ng, ngay cả bản thân thất thần cÅ©ng không hay biết. Mà Tá»ch Nhan vẫn trấn Äá»nh, lẳng lặng xem quyá»n sách truyá»n kỳ trong tay.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© gần Äây dưá»ng như báºn rá»n rất nhiá»u viá»c, Äã liên tiếp mấy ngày không bưá»c vào viá»n này. Từ sau Äêm Tá»ch Nhan chá»§ Äá»ng cầu hoan, má»i khi hắn Äến, Tá»ch Nhan luôn miá»ng cưá»i lạnh, chá» nói vài lá»i khách sáo lấy lá», sau Äó tìm cá» thoái thoát Äá» bản thân nghá» ngÆ¡i.
Có lẽ là hắn rá»t cuá»c cÅ©ng chán ghét nàng, tìm vui nÆ¡i khác sao? Trong Äầu Tá»ch Nhan thản nhiên Äảo qua ý tưá»ng này, nhưng nhanh chóng vứt bá» Äi, Äắm chìm vào những trang sách.
Mà Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© gần Äây cÅ©ng tháºt sá»± báºn rá»n nhiá»u viá»c.
Tân Äế ÄÄng cÆ¡ hÆ¡n ná»a nÄm, má»i viá»c trong triá»u cÆ¡ bản Äã sẵn sàng, nhưng Äiá»u duy nhất không á»n Äá»nh Äó là tân Äế Äá»i vá»i ngưá»i gá»i là thân vương rất chưá»ng mắt nên thưá»ng ra tay chèn ép. Lão Bát vì những chuyá»n nhá» mà bá» tân Äế trưá»c mặt triá»u thần không chút lưu tình chê trách vài lần, lão Cá»u cÅ©ng bá»i vì tính tình âm trầm mà bá» chèn ép vài lần, ngay cả ngưá»i luôn làm viá»c chu toàn như Tháºp Nhất cÅ©ng không thá» thoát ÄÆ°á»£c, luôn ÄÆ°á»£c giao phó những nhiá»n vụ mà lá»±c bất tong tâm.
Nhưng tất cả những viá»c làm cho lão Cá»u, lão Tháºp Nhất khó xá», Äá»u nhằm mục Äích nhắm vào hắn, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© mà thôi.
Trong triá»u, phần Äông triá»u thần Äá»u là những cá»±u thần hiá»u rõ ná»i tình, mà những ngưá»i giao hảo tá»t vá»i hắn luôn ra mặt bênh vá»±c, huá»ng há» tân Äế vá»n tính trá»i sanh Äa nghi, khó tránh khá»i sinh tâm nghi ngá» lo lắng.
Nếu dùng phương pháp cá chết lưá»i rách Äá» tranh ngôi vá», quả tháºt cÅ©ng ngá»i không lâu, huá»ng chi, lão Tứ là ngưá»i như váºy.
Sau khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© tan triá»u trá» vá», liá»n láºp tức vào thư phòng, vùi Äầu vào những quyá»n sách thuá»c trong phòng, tìm kiếm như mò kim Äáy bá» nhưng vẫn không thôi nuôi má»t tia hi vá»ng.
Lại nhá»n không ÄÆ°á»£c nghÄ© tá»i Tá»ch Nhan á» Hi Vi viên.
Nàng tá»±a há» tháºt sá»± thay Äá»i.
Trưá»c Äây, dù sao nàng vẫn còn nhá» tuá»i, hắn luôn lo lắng nàng không Äá»§ thành thục, không thá» gánh vác trên lưng những trách nhiá»m cùng những chuyá»n tranh Äấu trong cung.
Nhưng hiá»n nay, tình thế lại không còn giá»ng như trưá»c kia nữa rá»i.
Nàng trá» thành má»t ngưá»i ngay cả hắn cÅ©ng nhìn không thấu, Äoán không ra nàng Äang suy nghÄ© gì. Trên mặt nàng dưá»ng như vÄ©nh viá» n luôn mang theo nụ cưá»i, nụ cưá»i Äó rõ ràng là giả dá»i, nàng chưa bao giá» cá» ý che dấu, hắn làm sao có thá» nào nhìn không ra chứ? Thế như Äằng sau vẻ mặt giả cưá»i kia cất giấu cảm xúc như thế nào, hắn lại tháºt sá»± Äoán không ra ÄÆ°á»£c.
Trưá»c Äây, á» trưá»c mặt hắn có thá» nói nàng hoàn toàn trong suá»t, mà nay, nàng cuá»i cùng cÅ©ng biết cách tá»± phong bế chính mình.
Má»i lần nhìn thấy khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a nàng ná» lên ý cưá»i giả dá»i, ánh mắt nhìn thẳng vá» phía hắn, giá»ng như Äang tuyên chiến vá»i hắn, làm cho hắn phải tá»n công suy Äoán Äến tá»t cùng nàng suy nghÄ© cái gì.
Hắn luôn tá»± nháºn mình có thá» Äá»c thấu tâm tư cá»§a má»i ngưá»i khắp thiên hạ, nhưng trong tình hình dầu sôi lá»a bá»ng như hiá»n nay, hắn làm sao còn có thá»i gian Äá» Äoán suy nghÄ© trong lòng nàng chứ? Thế nhưng vẫn là không bá» xuá»ng ÄÆ°á»£c, má»i khi nhàn hạ, trong Äầu lại luôn hiá»n lên nụ cưá»i cá»§a nàng.
Canh ba, trong thư phòng, dưá»i ánh nến, bên trong hoàn toàn yên lặng, bá»ng nhiên vang lên tiếng Äẩy cá»a rất nhá».
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng dưng má» mắt ra, má»i phát hiá»n mình cÅ©ng Äã ngá»§ gáºt không biết tá»± bao giá», vừa nhấc Äầu lên nhìn vá» phía ngưá»i má»i tá»i, Äầu tiên là ngẩn ra, sau Äó láºp tức cưá»i nhẹ: “Nhan Nhan, sao nàng lại tá»i Äây?”
Tá»ch Nhan Äứng á» cá»a thá»i tắt Äèn lá»ng trong tay mình, Äặt á» bên ngoài, sau Äó má»i Äóng cá»a lại, Äôi mắt Äẹp như há»n như oán: “Không phải ngươi nói sao? Khi ngươi không Äến tìm ta, ta cÅ©ng có thá» tá»i tìm ngươi.” Nàng Äi Äến trưá»c thư án, cúi Äầu láºt quyá»n sách thuá»c trên bàn, bất chợt nhá» tá»i má»t chuyá»n, ngẩng Äầu nhìn vá» phía hắn, “Hay là, ngươi Äã quên những lá»i mình Äã từng nói rá»i?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© chá» không nói lá»i nào, khóe miá»ng khẽ nhếch lên.
Tá»ch Nhan lúc này má»i tá» vẻ thá» phào nhẹ nhõm: “Ngươi nhá» rõ là tá»t rá»i, Äỡ cho ta phải tá»n công má»t chuyến làm trò cưá»i cho ngưá»i ta.” Nàng cúi Äầu Äá»c sÆ¡ vài trang sách thuá»c, lại nói: “NÄm trưá»c ngươi nói cho ta biết Äá»c sách thuá»c sẽ làm hao tá»n tinh thần, nay khắp phòng Äá»u là sách thuá»c, còn lại nhằm lúc ná»a Äêm mà xem, sẽ không hao tá»n tinh thần sao?”
Hắn từ Äầu Äến cuá»i vẫn nhìn nàng, nghe ÄÆ°á»£c nàng má» miá»ng há»i như váºy, má»i cháºm rãi vươn tay vá» phía nàng. Äôi mắt Äẹp cá»§a Tá»ch Nhan vừa Äảo qua, khẽ mím môi cưá»i, Äặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, vòng qua thư án, ngá»i vào trong lòng hắn.
“Nghe nói ngươi còn chưa dùng bữa tá»i?” Tá»ch Nhan xoay Äầu nhìn hắn há»i.
HÆ¡n má»t tháng qua, hai ngưá»i khó có ÄÆ°á»£c những phút giâu thân máºt như váºy, cÅ©ng hiếm khi nàng không nói những lá»i khách sáo vô nghÄ©a. Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© khẽ nhếch mày: “Nàng muá»n Än cùng ta sao?”
Tá»ch Nhan trừng mắt nhìn, ánh mắt má» hoặc nhìn vá» phía hắn lên tiếng: “Nhưng ta lại muá»n Än ngươi, làm sao bây giá»?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bất Äá»ng thanh sắc má»m cưá»i, sau má»t lát má»i Äáp: “Ta Äây nhất Äá»nh sẽ làm như nàng mong muá»n.”
Hắn nghiêng ngưá»i tá»i gần muá»n ôm lấy nàng, Tá»ch Nhan giành trưá»c má»t bưá»c vá»i nhảy ra khá»i sá»± ôm ấp cá»§a hắn, vá» tay cưá»i to: “Ta cÅ©ng không nói qua sẽ cho ngươi Än.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng không tức giáºn, vẫn má»m cưá»i nhìn nàng, thấy nàng cầm lấy má»t quyá»n sách thuá»c lắc la lắc lư Äá»c, bá»ng nhiên quay Äầu lại, ném quyá»n sách thuá»c tá»i trưá»c mặt hắn: “Ngươi xem nhiá»u sách thuá»c như váºy Äá» làm gì?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bình tÄ©nh dá»n dẹp Äá»ng sách phân tán lung tung trưá»c mặt, má»m cưá»i nói: “Xem sách thuá»c ÄÆ¡n giản là muá»n cho y thuáºt tiến bá» hÆ¡n.”
“Y thuáºt cá»§a ngươi còn chưa Äá»§ dùng sao?” Tá»ch Nhan láºt lung tung các quyá»n sách thuá»c khác, “Có lẽ so vá»i Nam Cung Ngá»± thấp hÆ¡n má»t chút, nhưng muá»n giá»i y thuáºt như váºy Äá» làm gì?”
Hắn vẫn cong cong khóe miá»ng như cÅ©, dưá»ng như cÅ©ng không muá»n trả lá»i.
Tá»ch Nhan bá»ng nằm sấp trên thư án, Äá» sát mặt vào mặt hắn: “Y thuáºt cá»§a ngươi là do ai truyá»n thụ?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© giương mắt nhìn nàng, bá»ng nhiên nhá» lại từ sau khi tiá»u nữ nhân này trá» lại bên cạnh hắn, Äá»i vá»i hắn vẫn không xưng hô má»t cách chính thức. Tuy từ trưá»c cÅ©ng không có, nhưng mà khi Äó lúc nàng thương tâm khá» sá» sẽ gá»i hắn là “Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©”, lúc tức giáºn sẽ gá»i hắn là “Thất gia”, Äa sá» thá»i Äiá»m chá» ÄÆ¡n giản kêu má»t tiếng “Này”. Nhưng mà hiá»n tại, Äá»t nhiên chá» còn lại có chữ “Ngươi” không mang theo má»t chút tình cảm nào cả.
Chương 180
Bất thình lình nháºn ra Äiá»u này, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngưng mắt nhìn nàng, há»i lâu sau má»i rá»t cuá»c nói:“Mẫu háºu cá»§a ta.”
“Sao.” Tá»ch Nhan lên tiếng, bá»ng cảm thấy có chá» nào không Äúng,“Mẫu háºu cá»§a ngươi......”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng nhanh chóng Äứng dáºy, chá» trong nháy mắt Äã chạy tá»i phía sau Tá»ch Nhan, má»t tay ôm lấy nàng vào trong lòng, cúi Äầu chôn mặt vào sau gáy cá»§a nàng, hít tháºt sâu mùi thÆ¡m nhè nhẹ trên ngưá»i nàng, thấp giá»ng ná» non: “Lúc ta còn nhá», mẫu háºu Äã dạy ta nháºn biết các loại thảo dược, sau khi bà qua Äá»i Äã Äá» lại toàn bá» sách thuá»c trong phòng cho ta.”
“Thì ra là như váºy.” Tá»ch Nhan khẽ cong cong khóe môi, nhưng sau Äó cÅ©ng cảm giác ÄÆ°á»£c rõ ràng hÆ¡i thá» nóng bá»ng cá»§a hắn phả vào sau cá» cá»§a mình, Äôi mắt vừa Äảo qua, trên mặt ná» nụ cưá»i lá» ra lúm Äá»ng tiá»n tươi như hoa, xoay ngưá»i vá» phía hắn: “Ngươi...... Lại muá»n làm chuyá»n xấu sao”
“Ừ.” Hắn nhíu mày, rành rá»t Äáp.
Tá»ch Nhan nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt lá» vẻ giảo hoạt: “Nhưng mà ta chá» tá»i cùng dùng bữa tá»i vá»i ngươi thôi.”
“Váºy má»i vừa rá»i ai muá»n Än ta, hả?” Hắn khẽ há miá»ng, ngáºm lấy vành tai non má»m cá»§a Tá»ch Nhan nhay nhay, tiếng nói trầm thấp say lòng ngưá»i giá»ng như dụ dá» ngưá»i ta say mê sa vào trầm luân.
“Ta.” Nàng thuáºn thế in má»t nụ hôn trên mặt hắn, “Nhưng mà hiá»n tại ta càng muá»n Än cÆ¡m trưá»c.”
Trong lúc hai ngưá»i dùng bữa, khẩu vá» nàng hiếm khi tá»t như váºy nên húp má»t chén cháo, và dùng thêm má»t chén nhá» cÆ¡m tẻ. Hắn ngá»i á» bên cạnh, Än cÅ©ng không nhiá»u, nhưng ánh mắt vẫn không dá»i khá»i ngưá»i nàng.
Tá»ch Nhan từ Äầu Äến cuá»i vẫn bình tÄ©nh tá»± nhiên, chuyên chú gắp thức Än trưá»c mặt hắn bá» vào trong chén vá»i vẻ rất thích thú, cho Äến khi cÆ¡m no rượu say má»i dừng bát buông ÄÅ©a, nhìn hắn má»t cái: “Ta Än ÄÆ°á»£c.”
“Ừ.” Hắn má»m cưá»i lên tiếng, cÅ©ng buông ÄÅ©a xuá»ng, “Có muá»n Än khuya không?”
Tá»ch Nhan cÅ©ng cưá»i to, vừa muá»n nói Äiá»u gì bá»ng nhiên nghe tiếng bưá»c chân vang lên, vừa quay Äầu Äã nhìn thấy Thôi Thiá»n Duyên Äang Äi vào trong phòng Än.
Sau khi hành lá» vá»i hai ngưá»i, hắn Äứng lên nói: “Thất gia, Vương phi có viá»c cầu kiến Thất gia.”
“Sao?” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên nói, “Nàng Äang á» nÆ¡i nào?”
“Thiếp thân gặp qua Vương gia.” Vừa dứt lá»i, thanh âm má»m mại, nhá» nhẹ cá»§a Lâm Lạc Tuyết liá»n vang lên á» cá»a, làm cho Tá»ch Nhan quay Äầu nhìn lại.
Từ khi nàng dá»n vào phá»§ má»i cho Äến nay, Äây là lần Äầu tiên Äá»i mặt vá»i Lâm Lạc Tuyết. Nàng ta vẫn như lúc trưá»c, xinh Äẹp Äá»ng lòng ngưá»i, trên ngưá»i khoác áo choàng má»ng manh dưá»ng như má»i từ bên ngoài trá» vá». Nếu nói nàng có gì thay Äá»i, thì Äó chính là ánh mắt kia, không còn vẻ sắc bén như trưá»c nữa, má»i khi nhìn vá» phía Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»u tràn Äầy ôn nhu.
Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng thấy Tá»ch Nhan, có má»t chút nao nao nhưng nhanh chóng biến mất, khẽ vuá»t cằm, ngược lại Tá»ch Nhan láºp tức hé nụ cưá»i sáng như ngá»c.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© thản nhiên liếc mắt nhìn Tá»ch Nhan má»t cái, lại nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết: “Nàng má»i từ bên ngoài trá» vá» sao?”
Lâm Lạc Tuyết gáºt gáºt Äầu, nói: “Thiếp thân trá» vá» Thừa Tưá»ng má»t chuyến, trá» vá» cháºm trá» , thá»nh Vương gia thứ lá»i.”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhẹ giá»ng cưá»i: “Vá» nhà mẹ Äẻ thôi, cho dù nàng á» lại mấy ngày cÅ©ng không có gì là quá Äáng, còn nói gì tha thứ vá»i không tha thứ chứ.”
Tá»ch Nhan lẳng lặng ngá»i má»t chá», khóe miá»ng vẫn tràn Äầy ý cưá»i nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lại quay Äầu nhìn vá» phía nàng: “Có má»t má»i không? Muá»n vá» Hi Vi viên nghá» ngÆ¡i hay muá»n nghá» á» chá» cá»§a ta?”
Trong lá»i nói mang theo nhiá»u ẩn ý, Tá»ch Nhan làm sao nghe mà không hiá»u ÄÆ°á»£c, vì thế nàng khẽ nhếch mày, Äứng dáºy: “Ta Äây không quấy rầy nữa, các ngưá»i cứ tá»± nhiên.”
Nàng Äứng dáºy, lúc Äi qua ngưá»i Lâm Lạc Tuyết bá»ng nhiên dừng chân, nghiêng Äầu nhìn vá» phía Lâm Lạc Tuyết cưá»i nói: “Äã lâu không gặp, Vương phi càng ngày càng xinh Äẹp .”
Lâm Lạc Tuyết cưá»i nhẹ: “Nói vá» Äẹp, có ai dám so vá»i sánh vá»i muá»i muá»i chứ? Huá»ng há»...... Mấy tháng không gặp, muá»i muá»i càng ngày càng yá»u Äiá»u.” Ánh mắt cá»§a nàng khẽ di chuyá»n xuá»ng, không cao không thấp dừng lại ngay chá» thắt lưng mảnh khảnh cá»§a Tá»ch Nhan.
Sắc mặt Tá»ch Nhan khẽ thay Äá»i, nhìn thoáng qua Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, vừa cưá»i vừa nói: “Vương phi tá»i tháºt Äúng lúc, Vương gia vừa dùng bữa xong, còn muá»n Än khuya. Váºy má»i Vương phi cùng Vương gia cháºm rãi thưá»ng thức, cáo từ.”
Äi ra ngoài hành lang, Tá»ch Nhan liá»n láºp tức Äi vá» phía cá»a viá»n. Má»i vừa Äi tá»i cá»a, chợt nhá» tá»i má»t chuyá»n, vá»i xoay ngưá»i Äi vá» phía thư phòng cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá» lấy Äèn lá»ng lúc nãy Äặt trưá»c cá»a phòng, thắp sáng nến trong Äèn.
Lúc ngẩng Äầu lên, trong nháy mắt nàng liá»n nghÄ© tá»i những quyá»n sách thuá»c trong phòng, trong lòng không khá»i thắt chặt lại.
Lúc nãy Lâm Lạc Tuyết nàng yá»u Äiá»u, mảnh mai, Tá»ch Nhan không biết nàng ta Äang ngầm ám chá» Äứa bé trong bụng mình Äã biến mất hay là xuất phát từ tháºt tâm, nhưng trong chá»p mắt, nàng lại nhá» tá»i Äêm nóng bá»ng má»t tháng trưá»c, ngưá»i nào Äó cÅ©ng gầy Äi rất nhiá»u.
Khi quần áo cá»§a hắn ÄÆ°á»£c thoát ra hết, trong Äầu nàng nhảy ra ba chữ duy nhất, Äó là -- hắn rất gầy. Vào thá»i khắc cả hai Äang triá»n miên, nàng không tá»± chá»§ ÄÆ°á»£c Äã ôm lấy thắt lưng gầy gò cá»§a hắn, cuá»i cùng nhá»n không ÄÆ°á»£c cắn vào vai hắn Äá» khắc chế ná»i xúc Äá»ng nhá»n không ÄÆ°á»£c sẽ dâng lên trong ná»i tâm.
Mang theo Äèn lá»ng, nàng láºp tức ra khá»i viá»n, không quay Äầu lại má»t lần. Xuyên qua hành lang gấp khúc, Äi vào hoa viên, men theo lan can quanh co uá»n khúc Äi Äến bên há» Bích Thá»§y trong viá»n.
Há» Bích Thá»§y quả tháºt xứng vá»i tên Bích Thá»§y, bá»i vì nưá»c ÄÆ°á»£c dẫn từ bên ngoài vào phá»§, ÄÆ°á»£c ánh trÄng chiếu xuá»ng càng trong trẻo, lung linh Äá»ng lòng ngưá»i.
Tá»ch Nhan Äứng á» bên há», há»i lâu sau, khóe miá»ng bá»ng nhiên gợi lên má»t ý cưá»i nhẹ, Äôi mắt lóng lánh, không thá» nhìn ra ÄÆ°á»£c cảm xúc nào trong Äó.
Äèn lá»ng trong tay phút chá»c ÄÆ°á»£c thả ra, bay thẳng tắp xuá»ng mặt há», sau Äó cháºm rãi chìm xuá»ng, cho Äến khi ánh lá»a yếu á»t, má»ng manh hoàn toàn biến mất không thấy Äâu nữa, chá» còn lại màu trắng cá»§a giấy làm Äèn lá»ng còn trôi báºp bá»nh trên mặt há» mà thôi.
Ná»a Äêm, bên trong hoa viên yên tÄ©nh bá»ng nhiên vang lên má»t tiếng âm thanh nặng ná» “Phù phù”, phá tan sá»± yên tÄ©nh trong há» cÅ©ng như phá tan sá»± yên tÄ©nh cá»§a toàn bá» Anh vương phá»§.
“Ngưá»i Äâu mau tá»i, có ngưá»i rÆ¡i xuá»ng há» --” Tiếng la không biết từ nÆ¡i nào truyá»n Äến, vang vá»ng lên trong trá»i Äêm yên tÄ©nh.
Liên tiếp có mấy thá» vá» vá»i vàng nhảy vào há», lặn xuá»ng Äáy tìm kiếm ngưá»i. Các nha hoàn, ngưá»i hầu trong phá»§ cÅ©ng liên tiếp xuất hiá»n, Äừng gần hoặc xa xa, cá» ngóng cá» nhìn vá» phía há».
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá»n Äang nói chuyá»n vá»i Lâm Lạc Tuyết trong phòng Än, Äá»t nhiên nghe ÄÆ°á»£c tiếng á»n ào từ bên ngoài vá»ng vào, sau Äó Thôi Thiá»n Duyên tiến vào bẩm báo, Äầu tiên hắn bất Äá»ng má»t lát, Äá»ng nhiên Äứng báºt dáºy, chạy vá» phía hoa viên.
Chương 181
Lâm Lạc Tuyết cÅ©ng chạy theo phía sau Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, lúc vá»i vàng chạy Äến há» Bích Thá»§y chá» thấy ÄÆ°á»£c chung quanh Äá»u là ngưá»i, Äợi cho Äám ngưá»i Äó tản ra, nàng ta má»i nhìn thấy Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äứng á» ven há».
Hắn chá» Äứng á» nÆ¡i Äó, trong tay nắm chặt má»t chiếc giày thêu, cÆ¡ há» muá»n bóp nát chiếc giầy há»ng nhạt, sắc mặt trầm trá»ng, ánh mắt thê lương nhìn mặt há».
Hắn vá»n là ngưá»i không dá» dàng lá» cảm xúc ra bên ngoài, nhưng mà giá» này khắc này, trên ngưá»i hắn tản mát ra sá»± phẫn ná» cùng Äau thương Äá»§ Äá» thá»i quét má»i ngưá»i á» Äây.
Không ai dám tiến lên, bao gá»m cả Thôi Thiá»n Duyên, Äá»u lặng yên không má»t tiếng Äá»ng thá»i lui vài bưá»c.
“Tìm có ÄÆ°á»£c không?” Trong há» bá»ng dưng truyá»n Äến má»t câu há»i, nghe tiếng nói chính là ngưá»i vừa má»i từ Äáy há» Äi lên Äang há»i những ngưá»i bên kia.
“Không có......”
Lá»i ngưá»i bên kia còn chưa dứt, Äá»t nhiên trong lúc Äó --
“Phù phù!”
“Vương gia --”
Cùng vá»i má»t tiếng kinh hô, Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äã mạnh mẽ nhảy vào trong há» nưá»c.
“Vương gia bÆ¡i không giá»i!” Thôi Thiá»n Duyên lấy lại tinh thần, vá»i hô to, chạy vá»t tá»i bên há», nhưng chá» nhìn thấy mặt há» gợn sóng mà thôi. Hắn gấp Äến Äá» dáºm chân hô to: “Cứu Vương gia lên, mau!”
Lúc này, Lâm Lạc Tuyết sợ tá»i mức dưá»i chân như nhÅ©n ra, dá»±a vào tỳ nữ bên cạnh má»i không bá» ngã xuá»ng Äất.
Trong há», toàn bá» thá» vá» nhanh chóng theo lá»i Thôi Thiá»n Duyên, Äá»u nhảy xuá»ng chá» mà Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vừa chìm xuá»ng, nhưng á» Äáy há» tìm ná»a ngày vẫn không phát hiá»n bóng dáng cá»§a hắn.
“Vương gia --” Lâm Lạc Tuyết tá»i bên há» hô to má»t tiếng, rá»t cuá»c khắc chế không ÄÆ°á»£c ngã xuá»ng Äất.
Há»i lâu sau, trong lúc má»i ngưá»i vô cùng lo lắng chá» Äợi á» trên bá», giữa há» chá» Äá»t nhiên truyá»n Äến “tiếng nưá»c Rầm”, như có ai trá»i lên mặt nưá»c.
“Nhan Nhan --”
Äá»t nhiên má»t tiếng hét lá»n vang lên, tất cả má»i ngưá»i Äang cả kinh trên bá» cÅ©ng tá»nh lại, nhưng cÅ©ng không ai nghe ra ÄÆ°á»£v Äó là thanh âm cá»§a ai, cÅ©ng không có ai biết ÄÆ°á»£c ngưá»i Äó Äang gá»i ai.
Có thá» vá» nhanh chóng bÆ¡i vá» hưá»ng phát ra âm thanh, cuá»i cùng rõ ràng truyá»n Äến tiếng kinh hô: “Vương gia!”
Trên bá» hoàn toàn lâm vào trạng thái yên lặng và kinh ngạc, ai cÅ©ng tháºt không ngá», tiếng kêu vừa rá»i kia lại xuất phát từ Vương gia nhà mình, má»t ngưá»i ngày thưá»ng bình tÄ©nh ôn hòa, dù cho trá»i có sáºp xuá»ng cÅ©ng không sợ hãi!
Cùng vá»i sá»± khiếp sợ như con sóng trào dâng trên bá», trên mặt há» lại dần dần bình tÄ©nh trá» lại.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äang á» chính giữa há», nhìn chung quanh chá» thấy mặt há» rất yên ắng, có cÆ¡n gió lạnh thá»i qua mặt há», trên ngưá»i hắn lạnh như bÄng, nhưng ánh mắt mãnh liá»t, u lãnh dần dần lắng Äá»ng lại nhìn vá» phía trên bá».
Trên bá», có má»t thân ảnh nữ tá» yá»u Äiá»u bá»ng nhiên từ sau má»t tảng Äá lá»n Äi ra, trong ánh mắt kinh ngạc cá»§a má»i ngưá»i, cháºm rãi Äi Äến bá» há», Äứng trong gió lạnh, nhìn hắn trong há» chá» má»m cưá»i: “Ngươi á» nÆ¡i Äó làm gì váºy?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lẳng lặng nhìn nàng, há»i lâu sau, khóe miá»ng gợi lên má»t nụ cưá»i lạnh, lá»i bì bõm lên bá».
Thấy thế, Thôi Thiá»n Duyên vá»i Äuá»i những kẻ còn Äang vây quanh há» Äi, thá» vá» trong há» cÅ©ng lên bên kia bá», không má»t tiếng Äá»ng biến mất trong hoa viên.
Äợi cho Äến khi Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cả ngưá»i ưá»t Äẫm lên tá»i nÆ¡i, bên bá» chá» còn lại má»t mình Tá»ch Nhan Äứng á» nÆ¡i Äó, má»m cưá»i nhìn hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cúi Äầu nhìn chân cá»§a nàng, nhìn thấy chiếc chân bó lá» ra má»t ná»a là má»t chiếc giày thêu màu xanh. Miá»ng hắn bất giác nhếch lên, nhìn nàng tháºt sâu: “Không có viá»c gì.”
Dứt lá»i, hắn liá»n xoay ngưá»i Äi vá» tiá»u viá»n cá»§a mình.
“Thôi tá»ng quản nói ngươi không giá»i bÆ¡i lá»i phải không?” Tá»ch Nhan vẫn Äứng á» chá» cÅ©, nhìn bóng dáng hắn, nghiêng Äầu má» miá»ng nói.
Hắn dừng bưá»c chân má»t chút, nhưng không có trả lá»i, lại tiếp tục Äi vá» phía trưá»c.
Tá»ch Nhan nhìn bóng dáng hắn, bất tri bất giác, hai mắt bá»ng nhiên Äá» á»ng: “Ta sẽ không chết phải không?”
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© mạnh mẽ xoay ngưá»i lại, bưá»c vá» phía nàng, nắm lấy Äôi vai cá»§a nàng, khí lá»±c mạnh Äến ná»i làm cho ngưá»i ta sợ hãi, thanh âm cÅ©ng vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn: “Nàng nói cái gì?”
“Xích” Tá»ch Nhan lại báºt cưá»i, ÄÆ°a tay hươ hươ trưá»c mặt hắn, như muá»n làm tan Äi cÆ¡n nóng giáºn Äang sôi trào cá»§a hắn, trong phút chá»c bá»ng rÆ¡i lá»: “Chàng làm Äau ta.”
Sắc mặt Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© bá»ng chá»c trá» nên á»§ dá»t, ánh mắt sâu thẳm, chá» chÄm chú nhìn nàng.
Tá»ch Nhan dừng má»t chút, chá» nưá»c mắt trên mặt khô Äi, lại ngẩng Äầu nhìn hắn.
Bá» dáng hắn hiá»n tại vô cùng cháºt váºt, nưá»c há» trên Äầu tháºm chí còn không ngừng nhá» từng giá»t xuá»ng, trên khuôn mặt tuấn lãng cá»§a hắn vẫn còn lưu lại dấu vết trầy xưá»c.
Nhưng Tá»ch Nhan không cưá»i nữa, mà là cháºm rãi xoa khuôn mặt hắn, thấp giá»ng nói: “Ta nói cho chính mình rằng, nếu chàng không nhảy xuá»ng nưá»c, ta sẽ tháºt sá»± nhảy xuá»ng Äó.”
Ánh mắt hắn phút chá»c trá» nên hung hãn, sức lá»±c trên tay bất giác lại càng mạnh hÆ¡n, há»i lâu sau má»i cưá»i lạnh nói: “Như váºy hiá»n tại nàng vừa lòng rá»i chứ?”
Tá»ch Nhan khẽ nhíu nhíu mày, há»i lâu sau má»i khẽ cưá»i lên, bàn tay vẫn Äặt á» trên mặt hắn vá» vá» như cÅ©, bá»ng nhiên kiá» ng mÅ©i chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn từng chút từng chút má»t: “Cám Æ¡n chàng Äã nhảy xuá»ng nưá»c, nhưng mà ta vẫn sẽ không tha thứ cho chàng.”
Thân mình Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© Äá»t nhiên cứng Äá».
Tá»ch Nhan lại kéo tay hắn, cháºm rãi Äặt lên bụng mình.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© ngẩng Äầu lên nhìn nàng.
Quả nhiên, Tá»ch Nhan má»m cưá»i: “Ta có thai rá»i. Chàng nói cho ta biết, lúc này Äây, không ai dùng thuá»c khá»ng chế cÆ¡ thá» cá»§a ta, khá»ng chế mạch Äáºp cá»§a ta Äi.”
Trong chá»p mắt, tâm Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vá»i Äang lạnh lẽo, bá»ng nhiên kinh hoàng, lấy tay kéo nàng gần lại mình: “Nàng nói cái gì?”
Tá»ch Nhan vẫn má»m cưá»i nhìn hắn như cÅ©: “Ta nói, ta có thai rá»i. Hiá»n tại chàng nên nói cho ta biết.”
Trong Äôi mắt sâu thÄm thẳm cá»§a hắn hiá»n lên Äá»§ loại cảm xúc, cuá»i cùng bắt lấy cá» tay nàng, xem xét mạch Äáºp cá»§a nàng.
Quả tháºt là há» mạch! Hắn giá»ng như còn chưa phục há»i tinh thần lại, xem xét tháºt lâu, không tin ÄÆ°á»£c Äấy chính là sá»± tháºt.
“Là tháºt sá»± có thai, Äúng hay không?” Tá»ch Nhan nâng mắt lên, nhìn vá» phía hắn.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© rá»t cuá»c cháºm rãi gáºt Äầu.
Tá»ch Nhan rút tay vá», cúi Äầu sá»a sá»a cá» tay áo, má»m cưá»i thá» phào nhẹ nhõm: “Tháºt tá»t.”
Nàng lại nhìn vá» phía hắn, hắn vẫn chÄm chú nhìn nàng, trong mắt vẫn không hiá»n rõ cảm xúc gì.
“Ta nghÄ© chuyá»n này Äến tháºt là tá»t, nếu chúng ta không cách nào làm má»t Äôi phu thê tá»t, như váºy không bằng buông tha lẫn nhau. Chúng ta nên làm Äôi phụ mẫu tá»t, có ÄÆ°á»£c không? Chàng là phụ thân, ta là mẫu thân, chá» Äến khi Äứa bé ÄÆ°á»£c sinh ra, nó sẽ rất hạnh phúc.”
Tá»ch Nhan nhìn hắn, nụ cưá»i má»m mại như nưá»c.
Chương 182
Từ Äó vá» sau, trong Äầu Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© lúc nào cÅ©ng nhá» Äến câu nói kia cá»§a nàng -- nếu chúng ta không cách nào làm Äôi phu thê tá»t, như váºy sẽ làm má»t Äôi phụ mẫu tá»t.
Kỳ tháºt, cho Äến ngày hôm nay, không phải là hắn chưa từng phiá»n não.
Dù sao nàng cÅ©ng chá» là má»t nữ tá», nhưng sao lại suy nghÄ© quá phức tạp như váºy, hiá»n nay nàng Äã có cá»t nhục cá»§a hắn, thái Äá» lại càng quyết liá»t hÆ¡n.
Từ Äó má»i biết, thì ra trên Äá»i khó nhất cÅ©ng chá» má»t chữ “Tình” mà thôi.
Mưá»i lÄm tháng Tám, lại thêm má»t Trung thu nữa.
Trên trá»i, mặt trÄng tròn vành vạch, mà giá» này khắc này trong quán rượu nhá», Tá»ch Nhan ngá»i cùng Mẫu ÄÆ¡n nâng chén Äá»i ẩm vá»i nhau.
Bá»i vì trong cung có dạ yến, trưá»c Äó Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng Äã cho ngưá»i Äến há»i qua nàng, nhưng Tá»ch Nhan không muá»n Äi. Trung thu Äá»i vá»i hai ngưá»i bá»n há» mà nói dù sao cÅ©ng là má»t má»i khúc mắc, bá»i váºy nàng lá»±a chá»n ra phá»§ cùng
Mẫu ÄÆ¡n trải qua buá»i tá»i này, ngoài dá»± Äoán là Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cÅ©ng dá» dàng Äá»ng ý vá»i nàng.
Vì thế, giá» này khắc này Tá»ch Nhan xuất hiá»n á» nÆ¡i này, hưng phấn thưá»ng thức tay nghá» nấu Än cá»§a Mẫu ÄÆ¡n.
Trên bàn toàn những món nàng thích, nóng rượu bên cạnh, cả bàn thức Än rất nhanh ÄÆ°á»£c hai ngưá»i xá» lý xong, nàng vung Äôi ÄÅ©a nhìn vá» phía Mẫu ÄÆ¡n: “Còn nữa hay không?”
Mẫu ÄÆ¡n nhìn thấy nàng muá»n ÄÆ°a chén rượu lên bên môi, vá»i giữ nàng lại, nói: “Rượu này tuy rằng bá» cho thân thá», nhưng cô Äang mang có thai cÅ©ng không nên uá»ng nhiá»u. Hạt Äáºu khấu này chá» còn má»i má»t ÄÄ©a, Tháºp Nhất gia không ngừng ta giữ lại cho hắn, hiá»n tại lại tiá»n nghi cho cô rá»i.”
Dứt lá»i, nàng Äứng lên Äi vào trong phòng bếp, bưng má»t mâm ra, Tá»ch Nhan hưng phấn hô to, báºt cưá»i khanh khách: “Váºy cô cứ nói thẳng vá»i Tháºp Nhất, thức Än cá»§a hắn Äã bá» ta Än hết rá»i, xem hắn dám làm khó ta hay làm khó dá» ngươi.”
Mẫu ÄÆ¡n liếc mắt nhìn nàng má»t cái: “Hắn ÄÆ°Æ¡ng nhiên là làm khó ta, có Thất gia làm chá» dá»±a cho cô, dù cho cô muá»n hái trÄng sao trên trá»i, chá» sợ mấy ngưá»i huynh Äá» bá»n há» cÅ©ng không dám nói má»t lá»i từ chá»i.”
Tá»ch Nhan vẫn cưá»i như cÅ©, bất Äá»ng thanh sắc nói sang chuyá»n khác: “Cô cùng Tháºp Nhất khi nào thì thành thân?”
Mẫu ÄÆ¡n dừng má»t chút, cưá»i nhẹ má»t tiếng, trong giá»ng nói mang theo ý trào phúng: “Thành thân? Ta lấy tư cách gì mà thành thân vá»i hắn?”
Tá»ch Nhan ngáºm má»t miá»ng thức Än, ngẩng Äầu nhìn hưá»ng nàng: “Sao váºy?”
Mẫu ÄÆ¡n cưá»i nhẹ, nhanh chóng lấy lại ngữ khí thoải mái: “Cô sẽ không hiá»u ÄÆ°á»£c Äâu. Nói những chuyá»n vô dụng này làm gì, cô Än nhanh Äi, sau Äó chúng ta Äi ngắm trÄng.”
Tá»ch Nhan nhìn vẻ mặt cá»§a nàng, dưá»ng như hiá»u ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, quả thá»±c cÅ©ng không nhiá»u lá»i nữa.
Rất nhanh nàng Äã Än no, sau Äó liá»n theo Mẫu ÄÆ¡n Äi vào sau viá»n, lúc này nàng má»i biết trong hoa viên nho nhá» này lại có vài gá»c hoa quế, giá» phút này Äang tá»a hương thÆ¡m ngát.
Tá»ch Nhan hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu, nằm xuá»ng chiếc ghế dá»±a mà Mẫu ÄÆ¡n Äã chuẩn bá» từ trưá»c: “Mẫu ÄÆ¡n, nÆ¡i này cá»§a cô tháºt tá»t, còn cầu mong gì hÆ¡n nữa chứ?”
“Cô chính là á» trong phúc mà không biết phúc thôi.” Giá»ng nói cá»§a thản nhiên Mẫu ÄÆ¡n vang lên.
Tá»ch Nhan ngẩng mặt nhìn lên vầng trÄng sáng trên bầu trá»i cao cao, cưá»i nói: “Là phúc sao? Sao ta lại cảm thấy Äó là sá» kiếp váºy?”
Hai nữ tá» Äá»u tràn Äầy tâm sá»±, Äá»u nhìn lên ánh trÄng trên trá»i cao, không muá»n nhắc Äến nữa. Bá»i vì uá»ng rượu nhiá»u nên Tá»ch Nhan liá»n cảm thấy không thoải mái, kéo tấm chÄn má»ng trên ngưá»i, nghiêng Äầu bất giác chìm vào giấc ngá»§.
Mẫu ÄÆ¡n vẫn ngá»i á» chá» cÅ© má»t lát, thấy nàng Äang ngá»§ liá»n Äứng dáºy Äi vào trong phòng lấy má»t tấm chÄn Äi ra, nhẹ nhàng phá»§ lên ngưá»i Tá»ch Nhan, còn mình Äi vào trong quán thu dá»n chén dÄ©a lá»n xá»n khắp cả bàn.
Vừa má»i dá»n dẹp ÄÆ°á»£c má»t ná»a, nàng Äá»t nhiên nghe thấy ngoài cá»a có thanh âm vang lên, vừa quay Äầu bắt gặp Tháºp Nhất, không khá»i có chút kinh ngạc: “Không phải chàng vào cung dá»± tiá»c sao, sá»m như váºy Äã trá» vá» rá»i?”
Tháºp Nhất không Äá» ý, Äi vào phòng ngá»i xuá»ng: “Thôi Äừng nói nữa, buá»i dạ yến này quả tháºt làm cho ngưá»i ta nghẹn khuất muá»n chết.”
Mẫu ÄÆ¡n cÅ©ng ngá»i xuá»ng bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay hắn: “Hoàng thượng lại gây phiá»n toái cho chàng sao?”
Tháºp Nhất giáºn giữ lên tiếng: “Hắn còn có thá» gây phiá»n toái cho ta gì nữa, ÄÆ¡n giản là tìm vài chuyá»n nho nhá» quá» trách ta vài câu, nhưng Thất ca -- lúc trưá»c hắn phái ta Äến Phụng Tiên Äiá»n làm viá»c, Thất ca thấy ta nhiá»u viá»c liá»n tiếp nháºn Äi làm. Nhưng hôm nay hắn liá»n mượn chuyá»n Äó Äá» kiếm cá» gây sá»±, tìm má»t Äá»ng lý do Äá» quá» trách Thất ca, rá»i sau Äó mắng Thất ca bất hiếu vá»i tá» tông, bất hiếu vá»i phụ hoàng, phạt Thất ca Äi Phụng Tiên Äiá»n quỳ xám há»i.”
Mẫu ÄÆ¡n nhá»n không ÄÆ°á»£c Äá» hít vào má»t hÆ¡i:“Váºy Thất gia......”
“Ta Äoán Thất ca sá»m Äã Äoán ÄÆ°á»£c lão Tứ sẽ gây chuyá»n, cho nên hôm nay má»i Äá» cho Thất tẩu Äến nÆ¡i này vá»i nàng.” Tháºp Nhất thấp giá»ng nói, lại nhìn vá» bá»n phía chung quang, “Thất tẩu Äâu?”
“á» phía sau viá»n.” Mẫu ÄÆ¡n nhìn vá» phía hắn, “Chàng muá»n nói cho cô ấy sao?”
Tháºp Nhất giáºt mình, sau Äó cháºm rãi lắc lắc Äầu: “Thất ca luôn mãi dặn dò, Thất tẩu hiá»n nay Äang có thai, thân thá» không chá»u ná»i kích thích.”
Mẫu ÄÆ¡n khẽ gáºt gáºt Äầu, lại nói: “Chàng không cần quá lo lắng, Thất gia có bản lÄ©nh như váºy, tất nhiên sẽ hóa hiá»m thành an.”
“Ta Äây cÅ©ng rất tin tưá»ng.” Tháºp Nhất bất Äắc dÄ© cưá»i, “Nhưng tâm trạng gần Äây cá»§a Thất ca tháºt sá»± làm cho ngưá»i ta lo lắng. Ta Äoán hÆ¡n ná»a là có liên quan vá»i Thất tẩu. Hiá»n nay, trên Äá»i này nếu còn có ai có thỠảnh hưá»ng Äến Thất ca, thì chá» có má»i tẩu ấy thôi.”
“Nhưng không phải cô ấy Äang có thai sao? Vì sao lại cùng Thất gia biến thành như váºy chứ?”
Tháºp Nhất lắc Äầu, trá» tay cầm lấy tay Mẫu ÄÆ¡n, thấp giá»ng nói: “Giữa hai ngưá»i bá»n há» xảy ra rất nhiá»u chuyá»n, ngưá»i ngoài không thá» hiá»u hết ÄÆ°á»£c.” Dừng má»t chút, hắn cầm tay nàng tháºt chặt, Äôi mắt Äen tuyá»n nhìn nàng không há» chá»p mắt: “VÅ© nhi, bất cứ chuyá»n gì ta cÅ©ng không giấu giếm nàng, nàng cÅ©ng không cần gạt ta bất kỳ chuyá»n gì, có chuyá»n gì cÅ©ng phải nói vá»i ta, ÄÆ°á»£c không?”
Mẫu ÄÆ¡n ôn nhu cưá»i, không lên tiếng.
Tháºp Nhất cho rằng nàng Äã Äáp ứng rá»i, nhoẻn miá»ng cưá»i, lại nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhếch môi, trầm ngâm má»t lát, rá»i nói: “VÅ© nhi, chúng ta thành thân Äi.”
Giá»ng như Äã chá» Äợi những lá»i này từ rất lâu rá»i, trong má»t khắc, tâm Mẫu ÄÆ¡n không thá» khắc chế ÄÆ°á»£c trá» nên má»m mại, nhìn nam tá» ôn hòa thuần lương trưá»c mắt, cuá»i cùng cÅ©ng khó khá»i trá»n kiếp nạn này: “Thanh Dung.”
Lần Äầu tiên nàng gá»i nhÅ© dang cá»§a hắn, Tháºp Nhất thoạt Äầu là ngẩn ra, sau Äó láºp tức không kìm hãm ÄÆ°á»£c ná»i vui mừng, ôm lấy mặt cá»§a nàng trong tay: “Gá»i má»t tiếng nữa Äi.”
“Thanh Dung.” Nàng quả thá»±c nghe lá»i hắn lại gá»i thêm má»t tiếng.
Tháºp Nhất mừng rỡ, vừa muá»n nói gì Äó, Mẫu ÄÆ¡n lại cháºm rãi kéo bàn tay hắn Äang Äặt trên mặt mình xuá»ng, nhẹ giá»ng nói: “Chúng ta cứ như váºy, không phải cÅ©ng tá»t lắm sao?”
Chương 183
Nghe váºy, Tháºp Nhất nhất thá»i thay Äá»i sắc mặt: “Nàng nói gì?”
Mẫu ÄÆ¡n vẫn duy trì bá» dáng bình tÄ©nh như trưá»c, ngá»i xuá»ng trưá»c mặt hắn, cưá»i yếu á»t: “Thanh Dung, chúng ta hiá»n tại không phải cÅ©ng á» chung má»t chá» sao? Cần gì phải thành thân?”
Tháºp Nhất bá»ng Äứng báºt dáºy: “Cái gì kêu là không nên thành thân? Nam hôn nữ gả là chuyá»n thiên kinh Äá»a nghÄ©a, vì sao nàng không chá»u gả cho ta?”
Mẫu ÄÆ¡n cÅ©ng cháºm rãi Äứng dáºy: “Bá»i vì ta Äã tuyên thá» cuá»c Äá»i này sẽ không láºp gia Äình.”
“Lá»i thá» chó má gì thế này!” Từ trưá»c tá»i nay Tháºp Nhất chưa từng phẫn ná» như thế này, “Có phải nàng Äá»i vá»i ta còn có gì nghi ngá» hay không? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ giải thích vá»i nàng!”
“Không có. Ta chá» là sẽ không láºp gia Äình, cho dù ngưá»i Äó là chàng.”
Trong mắt Tháºp Nhất bá»ng dưng ná»i lên lá»a giáºn, nhìn nàng má»t cái, bá»ng nhiên xoay ngưá»i ném cái bàn trưá»c mặt ra xa.
“Rầm” Má»t tiếng vang lên, cái bàn ngã xuá»ng Äất, chén dÄ©a trên mặt bàn cÅ©ng rÆ¡i xuá»ng Äất vỡ nát.
Trong háºu viá»n, Tá»ch Nhan cháºm rãi tá»nh lại, có chút nghi hoặc ngá»i dáºy, khi nàng Äi gần Äến bên trong quán, nhìn thấy Tháºp Nhất Äang tức giáºn ngút trá»i còn Mẫu ÄÆ¡n Äứng Äó vẫn bình tÄ©nh ung dung, má»t bên mãnh liá»t như muá»n cuá»n trôi tất cả, má»t bên lại lãnh Äạm, bá»nh chân như vại.
“Tháºp Nhất?” Tá»ch Nhan gá»i hắn má»t tiếng, “Äá» Äang làm gì váºy?”
Tháºp Nhất nhìn nàng má»t cái, lại liếc mắt nhìn Mẫu ÄÆ¡n má»t cái, Äá»t nhiên xoay ngưá»i, phẩy tay áo bá» Äi.
Mẫu ÄÆ¡n cả ngưá»i mất hết sá»±c lá»±c ngã ngá»i xuá»ng ghế, cúi Äầu không nói ÄÆ°á»£c lá»i nào.
Tá»ch Nhan tiến lên, cầm tay nàng: “Làm sao váºy? Tháºp Nhất xưa nay không phải là ngưá»i xấu tính, các ngưá»i giáºn dá»i sao?”
Mẫu ÄÆ¡n hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu: “Chàng muá»n ta gả cho chàng.”
Tá»ch Nhan nhìn nàng: “Nhưng mà cô không chá»u. Äến tá»t cùng là vì sao?”
Kỳ tháºt trong lòng nàng cÅ©ng Äoán ÄÆ°á»£c má»t chút, nhưng vẫn muá»n Äợi Mẫu ÄÆ¡n tá»± mình nói ra.
Trầm mặc há»i lâu sau, Mẫu ÄÆ¡n thản nhiên lên tiếng: “Có thá» vì sao? Từ ngày Äầu tiên gặp gỡ chàng, ta Äã biết ta không thá» gả cho chàng. Khi Äó chàng là hoàng tá», nay, chàng là thân vương. Mặc ká» như thế nào thì thân pháºn chúng ta cÅ©ng chênh lá»ch quá xa, ta biết chàng má»t khi chàng kết hôn vá»i ta, nhất Äá»nh sẽ không Äá» ta phải chá»u á»§y khuất, nhưng cô cho rằng những ngưá»i trong hoàng thất sẽ chấp nháºn má»t kẻ xuất thân thấp hèn như ta là dâu con sao? Huá»ng chi hiá»n nay, quan há» giữa bá»n há» và Hoàng thượng là thá»§y há»a bất dung, Hoàng thượng hết lần này Äến lần khác chèn ép bá»n há», ai biết hắn ta lại dùng thá»§ Äoạn gì chứ? Chàng muá»n cưá»i ta, chá» sợ Hoàng thượng cÅ©ng không dá» dàng Äáp ứng, nếu ta Äá»ng ý chàng sẽ gây xung Äá»t vá»i Hoàng thượng, tá»i gì phải váºy chứ?”
Tá»ch Nhan cÅ©ng từng nghÄ© Äến lý do xuất phát từ môn không ÄÄng há» không Äá»i, nhưng còn lý do liên quan Äến ÄÆ°Æ¡ng kim Hoàng thượng này, Tá»ch Nhan nghe qua hết sức kinh ngạc: “Ngay cả chuyá»n này hắn cÅ©ng nói vá»i cô sao?”
“Ngẫu nhiên sẽ nói má»t chút.”
Tá»ch Nhan trầm mặc má»t lát má»i nói: “Cô tá»i tình gì phải nghÄ© nhiá»u như váºy, Tháºp Nhất má»t khi Äã nói ra thì hắn sẽ có cách giải quyết, làm sao Äến phiên cô lo lắng chứ?”
Mẫu ÄÆ¡n cháºm rãi lắc lắc Äầu: “Ta không thá» nào không nghÄ© tá»i, tóm lại vô luáºn như thế nào, gả cho chàng là Äiá»u không có khả nÄng.” Nàng Äứng dáºy, rất nhanh lảng sang chuyá»n khác: “Äêm nay Thất gia có khả nÄng sẽ không tá»i Äón cô, cô muá»n há»i phá»§ hay á» lại chá» ta?”
Tá»ch Nhan chá»p chá»p Äôi mắt: “Ta á» chá» này cá»§a cô.”
“Cô không há»i Thất gia vì sao không Äến Äón cô sao?” Mẫu ÄÆ¡n quay Äầu nói.
Tá»ch Nhan cúi Äầu cưá»i: “Có má»t sá» viá»c, hắn muá»n nói thì Äã nói, nếu Äã không nói, chẳng lẽ ta ép buá»c hắn sao?”
Äến ná»a Äêm, hai ngưá»i vừa má»i nằm xuá»ng, lúc Tá»ch Nhan còn muá»n nói vá»i Mẫu ÄÆ¡n vá» chuyá»n cá»§a Tháºp Nhất, bên ngoài Äá»t nhiên truyá»n Äến tiếng gõ cá»a.
Mẫu ÄÆ¡n Äứng dáºy Äi má» cá»a, Tá»ch Nhan theo phía sau nàng, cá»a vừa má» ra liá»n nhìn thấy vài ngưá»i mặc y phục thá» vá» trong cung, ngoài ra còn có hai tên thái giám cùng Thôi Thiá»n Duyên Äứng á» cá»a.
Thôi Thiá»n Duyên vừa thấy nàng, vá»i tiến lên: “Sưá»n Vương phi, ngưá»i cá»§a Thái Háºu nói là muá»n Äón sưá»n Vương phi vào cung. Nhưng Vương gia từng phân phó không thá» Äá» cho bất luáºn kẻ nào Äón sưá»n Vương phi Äi.”
Tá»ch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn vài tên thá» vá» kia má»t cái, khóe miá»ng nhếch lên: “Ngưá»i cá»§a Thái Háºu sao? Ta Äi.”
Sắc mặt Thôi Thiá»n Duyên thay Äá»i hẳn: “Sưá»n Vương phi......”
“Thôi tá»ng quản không cần lo lắng, Thái Háºu cÅ©ng không phải ngưá»i ngoài, nếu ta Äi, nhất Äá»nh cÅ©ng sẽ trá» vá».” Tá»ch Nhan thản nhiên nói những lá»i này xong, chia tay vá»i Mẫu ÄÆ¡n rá»i khom ngưá»i lên xe ngá»±a.
Ná»a Äêm, trên ÄÆ°á»ng thá»±c im lặng, chá» nghe tiếng bánh xe lÄn Äá»u trên Äất, Tá»ch Nhan cháºm rãi vá» vá» bụng mình, dá»±a vào vách xe má»m mại, trong lòng ná»i lên trùng trùng lá»p lá»p suy nghÄ©.
Vừa xuá»ng xe ngá»±a, liá»n có ngưá»i dẫn nàng Äi thẳng Äến Duyên Thá» cung.
Tá»ch Nhan Äi rất cháºm, cÅ©ng rất Äá» phòng, xa xa nhìn thấy Duyên Thá» cung Äèn Äuá»c sáng trưng, khóe miá»ng ná»i lên ý cưá»i lạnh lùng.
Vào cá»a Äiá»n, nàng liá»n nhìn thấy Thái Háºu Äang ngá»i dá»±a vào nhuyá» n tháp, mắt khẽ nhắm há», dáng ngưá»i vẫn cao quý tao nhã như trưá»c.
“Nô tì bái kiến Thái Háºu.” Tá»ch Nhan khẽ cúi ngưá»i hành lá» .
Thái Háºu lúc này má»i má» mắt ra: “Ngươi Äã Äến rá»i.”
Tá»ch Nhan má»m cưá»i nhợt nhạt: “Không biết Thái Háºu muá»n gặp nô tì là vì chuyá»n gì?”
Thái Háºu cháºm rãi Äứng dáºy, ÄÆ°a tay ra cho mama bên cạnh dìu Äi vá» phía Tích Nhan, Äi qua bên ngưá»i nàng, tiếp tục Äi vá» phía cá»a: “Ngươi theo ta Äến Äây, ta có thứ này muá»n mang ngươi Äi xem.”
Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, xoay ngưá»i Äuá»i theo bà ta.
Thái Háºu Äi má»t ÄÆ°á»ng Äến VÄn Âm các, trong lòng Tá»ch Nhan không khá»i ná»i lên nghi ngá» -- nÆ¡i này là nÆ¡i lưu giữ cầm phá»
cùng nhạc khí, bà ta mang nàng tá»i nÆ¡i này làm gì?
Cho Äến khi lên Äến Äá»nh VÄn Âm các, Thái Háºu dừng lại má»t chá», sau Äó vẫy tay ra hiá»u cho mama kia lui xuá»ng, Tá»ch Nhan má»i cháºm rãi tiến lên, Äi Äến phía sau bà ta.
“Ngươi tiến lên Äây.” Thanh âm Thái Háºu nhẹ nhàng, má»m mại.
Tá»ch Nhan theo lá»i tiến lên hai bưá»c, tầm mắt bá»ng dưng trá» nên trá»ng trải.
Thì ra nÆ¡i này có thá» nhìn thấy Phụng Tiên Äiá»n cùng toàn bá» không gian phía trưá»c Äiá»n, mà giá» này khắc này, dưá»i ánh trÄng sáng trên cao, chá» báºc thang dẫn lên Äiá»n có má»t thân ảnh rất quen thuá»c vá»i nàng Äang quỳ!
Trong lòng Tá»ch Nhan bá»ng dưng chấn Äá»ng, tháºt lâu sau cÅ©ng không thá» dá»i tầm mắt.
Nàng không biết vì sao hắn phải quỳ, cÅ©ng không biết hắn quỳ Äã bao lâu rá»i, nhưng nhìn thân mình hắn vẫn thẳng như trưá»c, trong lòng nàng Äá»t nhiên co rút lại, ná»i Äau Äá»n trào dâng.
“Thấy không?” Thanh âm Thái Háºu lạnh lùng vang lên, “Hôm nay, trong buá»i dạ yến, lão Tứ mắng hắn bất trung bất hiếu, phạt hắn tá»i nÆ¡i này quỳ tá»± mình sám há»i. Ngươi cÅ©ng biết, nếu là trưá»c Äây, Lão Thất tất nhiên có thá» bất Äá»ng thanh sắc hóa giải những phong ba như thế này, nhưng hôm nay, lúc lão Tứ quá» trách hắn, hắn lại không há» phản ứng, liá»n lẳng lặng nghe lắng nghe, ngay cả lúc phạt hắn, hắn cÅ©ng chá» lẳng lặng khấu tạ hoàng ân, sau Äó liá»n Äi Äến nÆ¡i này.”
Tá»ch Nhan khẽ cau chóp mÅ©i, cảm thấy lạnh không khí xâm nháºp táºn phế phá»§: “Thất gia là má»t ngưá»i chu toàn như váºy, má»i bưá»c Äi Äá»u có chá»§ ý cá»§a mình, Thái Háºu cần gì phải lo lắng?”
“Nếu như hắn là vì ngươi má»i biến thành bá» dạng ngày hôm nay, ngươi còn có thá» yên tâm thoải mái như váºy sao?” Thái Háºu lạnh lùng Äặt câu há»i.
Tá»ch Nhan bá»ng dưng cưá»i khẽ má»t tiếng: “Vì ta má»i biến thành bá» dạng như ngày hôm nay sao? Thái Háºu, sao bà không tá»± há»i chính mình má»t chút, là ai làm cho chàng biến thành bá» dạng như ngày hôm nay!”
Thái Háºu dưá»ng như chưa từng nghÄ© tá»i sẽ nghe ÄÆ°á»£c những lá»i này, nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ nhíu mày nhìn vá» phía Tá»ch Nhan: “Ý cá»§a ngươi là gì?”
“Thái Háºu Äừng biết rõ mà còn cá» há»i?” Tá»ch Nhan cưá»i lạnh má»t tiếng, “Từ ngày Thái Háºu bá» thuá»c ta, Äã khá»ng chế thân thá» cá»§a ta, Äã khá»ng chế mạch Äáºp cá»§a ta, làm cho má»i ngưá»i khắp thiên hạ biết ta có thai, tất cả má»i chuyá»n không phải Äá»u á» trong sá»± khá»ng chế cá»§a Thái Háºu sao?”
Thái Háºu bá»ng dưng trầm mặc xuá»ng, má»t lúc lâu sau má»i thản nhiên nói: “Ngươi thá»±c thông minh, sao ngươi không nghÄ© do Lão Thất gây nên.”
Ánh mắt Tá»ch Nhan cháºm rãi nhìn vá» phía thân ảnh Äang quỳ dưá»i kia, khóe miá»ng khẽ ná» nụ cưá»i: “Có lẽ ta cÅ©ng từng nghÄ© như váºy. Nhưng sau khi ta tá»nh lại, chàng liá»n biến mất vô tung vô tích như váºy, khi Äó ta Äã biết, không phải là chàng. Má»i ngưá»i trong khắp thiên hạ sẽ làm tá»n thương ta, nhưng chàng sẽ không, chàng sẽ không bao giá» tá»n thương tá»i ta.”
“Ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên không biết bà lấy gì Äá» uy hiếp chàng, làm cho chàng bảy tháng không xuất hiá»n á» trưá»c mặt ta, ta cÅ©ng không biết bà muá»n kéo dài tá»i bao lâu, ta cho bà biết bà thua rá»i, chàng sẽ không bao giá» nghe lá»i bà nói nữa.”
Thái Háºu cưá»i lạnh má»t tiếng: “Nếu cái gì ngươi cÅ©ng biết, tại sao còn xảy ra mâu thuẫn vá»i hắn như váºy chứ?”
Tá»ch Nhan vẫn nhìn xuá»ng phía dưá»i như cÅ©, nhìn bóng dáng cô Äá»c, thê lương cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, thản nhiên nói: “Bá»i vì ta trách chàng, oán chàng, cái gì cÅ©ng Äá»u giấu á» trong lòng, chưa bao giá» nói cho ta biết má»t câu.”
Mãi cho tá»i khi hắn tháºt lòng nói vá»i nàng má»t câu lúc hắn Äang bá» thương, trưá»c khi lâm hôn vào mê, thấp giá»ng nói ra câu nói kia --“Nhan Nhan, sao nàng lại ngá»c như váºy, ta làm nhiá»u như váºy, vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?”
Hắn làm nhiá»u như váºy, nàng biết Äá»u là vì nàng, Äá»u là vì nàng, nhưng nàng cÅ©ng muá»n biết hắn tháºt ra Äã làm những gì! Nàng không nghÄ© hắn sẽ phÆ¡i bày tất cả má»i chuyá»n vá»i nàng, nhưng nàng hy vá»ng nàng vá»i hắn có thá» là thẳng thắn thành khẩn Äá»i xá» vá»i nhau như Äôi vợ chá»ng chân chính!
Thái Háºu vẫn cưá»i lạnh như trưá»c: “Thì ra ngươi muá»n là Äiá»u này, nhưng vá»i tính tình cá»§a Lão Thất, chá» sợ rất khó khÄn.”
“Ta biết.” Tá»ch Nhan hít vào má»t hÆ¡i tháºt sâu nói, “Cho nên ta chưa từng buá»c chàng, cÅ©ng chưa từng nghÄ© tá»i bá» chàng mà Äi.”
“Nếu ta buá»c ngươi bá» hắn mà Äi thì sao?” Thái Háºu bá»ng dưng nghiêng Äầu, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
“Bà làm không ÄÆ°á»£c.” Tá»ch Nhan nhìn bà ta, “Không phải bà Äã cá» gắng lâu như váºy sao? Cái gì mà cưá»i Lâm Lạc Tuyết, cái gì mà giả mang thai, hoặc là buá»c chàng bá» ta mà Äi, nhưng chàng vẫn không buông tha cho ta. Mà ta, cÅ©ng tuyá»t Äá»i sẽ không buông tha cho chàng.”
--------------------------
Nói cho ta biết, ngươi háºn Lão Thất sao?
Chương 184
Tá»ch Nhan nhợt nhạt cúi Äầu xuá»ng, nhìn vá» chiếc bụng bằng phẳng cá»§a mình, trong ánh mắt trong suá»t lấp lánh ẩn ẩn có sương mù. Thanh âm cá»§a nàng rất thấp, nghe qua lại vô cùng ngá»t ngào: “Huá»ng chi, hiá»n nay, ta tháºt sá»± có Äứa bé rá»i.”
Thái Háºu cÅ©ng thản nhiên liếc nhìn bụng cá»§a nàng má»t cái: “Có Äứa bé thì Äã sao? Nếu ngưá»i tháºt sá»± muá»n Äá»i xá» tá»t vá»i hắn thì cÅ©ng nên suy nghÄ© cho hắn má»i Äúng. Ngươi có biết vì sao hắn má»t lòng muá»n ngá»i lên ngôi vá» hoàng Äế không?”
“Ta không biết. Có lẽ xuất phát từ khát vá»ng nhất thá»ng thiên hạ cá»§a hắn, nhưng Äiá»u Äó vá»i ta không quan há».” Tá»ch Nhan thản nhiên nói.
Thái Háºu cÅ©ng nhìn vá» phía trưá»c Phụng Tiên Äiá»n, dáng ngưá»i Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© quỳ thẳng tắp, má»m cưá»i: “Lão Thất từ nhá» chính là Äứa bé ngoan, trá»i sinh thông minh, hÆ¡n nữa lại là con cá»§a hoàng háºu, Äáng lẽ ÄÆ°á»£c hưá»ng ngàn vạn sá»§ng ái. Hắn có khát vá»ng nhất thá»ng thiên hạ cÅ©ng là Äiá»u tá»± nhiên, nhưng hắn muá»n ngá»i trên ngôi vá» hoàng Äế, lý do chính là muá»n vì lấy lại công Äạo cho mẫu háºu mình.”
Hoàng háºu Khu Nhân Tuá», mẫu thân cá»§a Hoàng Phá»§ Thanh VÅ©, là má»t vá» hoàng háºu Bắc Mạc ít ÄÆ°á»£c nhắc Äến trong lá»ch sá».
“Công Äạo?” Ánh mắt Tá»ch Nhan bá» kiá»m hãm, ngẩng Äầu lên nhìn vá» phía bà ta.
Thái Háºu cưá»i lạnh má»t tiếng: “Bá»i vì hắn oán phụ hoàng cá»§a mình, Äá»i vá»i mẫu háºu hắn bất công. Tháºt ra Nhân Tuá» là ngưá»i ÄÆ°á»£c sá»§ng ái nhất trong háºu cung, Äá»a vá» cÅ©ng cao nhất, nhưng Äến cuá»i cùng, lại bá» Äuá»i ra khá»i hoàng cung, sau Äó lại qua Äá»i trong má»t cÄn nhà nhá» trong chá»n dân gian.”
“Vô tình nhất là Äế vương.” Khóe miá»ng Tá»ch Nhan nhếch lên, lúc nhìn vá» phía bóng dáng ngưá»i Äó, trong mắt không khá»i hiá»n lên má»t ná»i Äau xót.
Thái Háºu lại báºt cưá»i: “Ta sá» dÄ© yêu thương Lão Thất như váºy, hy vá»ng hắn có thá» ngá»i trên ngôi vá» hoàng Äế, chính là bá»i vì mẫu háºu hắn. Nhân Tuá» tháºt sá»± là má»t Äứa bé hiếm có.”
Tá»ch Nhan dưá»ng như Äã nháºn ra Äiá»u gì, không thá» tin nhìn bà ta: “Là do bà Äá»ng tay Äá»ng chân sao?”
“Khi Äó, tiên Äế còn tuá»i trẻ, gặp ÄÆ°á»£c má»t nữ tá» dá»u dàng lại xinh Äẹp như Nhân Tuá» váºy, khó tránh khá»i sẽ yêu thích. Nhưng nếu chá» là thích thôi cÅ©ng chẳng sao, nhưng hắn lại mang muôn vàn sá»§ng ái dành cho Nhân Tuá», phong nàng làm hoàng háºu, hÆ¡n nữa từ Äó vá» sau, cÆ¡ há» làm cho Nhân Tuá» trá» thành má»t ngưá»i chuyên sá»§ng trong chá»n háºu cung.”
Tá»ch Nhan dưá»ng như cảm nháºn ÄÆ°á»£c Äiá»u gì, khóe miá»ng hé ra má»t chút ý cưá»i: “Cho nên, Äiá»u Äó tuyá»t Äá»i không thá» xày ra?”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huá»ng chi thân là vua cá»§a má»t nưá»c, làm sao có thá» Äá» cho má»t nữ tá» ràng buá»c như váºy?” Thanh âm cá»§a Thái Háºu tiếp tục vang lên.
“Cho nên thế nào?”
Thái Háºu bá»ng chá»c cưá»i lên: “Không có thế nào cả. Nhân Tuá» là má»t Äứa bé thông minh, biết lấy Äại cục làm trá»ng, ta chá» nói chuyá»n vá»i nàng má»t buá»i chiá»u, nàng liá»n biết mình nên làm như thế nào.”
Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c cắn rÄng: “Cho nên bà ta buông tay ngôi vá» hoàng háºu, buông tay những vinh sá»§ng, buông tay tình ý cá»§a tiên Äế? Thái Háºu nói ÄÆ°á»ng hoàng như thế, nhưng không biết sau lưng lại sá» dụng thá»§ Äoạn gì?”
“Thá»§ Äoạn, ai gia rất hiếm khi dùng Äến, cÅ©ng không muá»n sẽ nói vá»i ngươi.” Lá»i Thái Háºu thánh thót vang lên.
“Äúng, những chuyá»n xấu xa dÆ¡ bẩn như thế này, ta cÅ©ng không muá»n biết.” Tá»ch Nhan hừ lạnh má»t tiếng, xoay ngưá»i muá»n rá»i Äi.
“Nếu là chuyá»n liên quan Äến ngươi thì sao?” Tiếng cưá»i lạnh cá»§a Thái Háºu truyá»n tá»i, “Nếu ta nói cho ngươi biết, qua má»t nÄm sau khi ngươi sinh hạ Äứa bé này sẽ chết Äi thì sao? Ngươi vẫn kiên trì giá»ng hiá»n nay, muá»n á» lại bên cạnh Lão Thất, nhất quyết không buông tha cho hắn sao?”
----------------------------------------------------------
Ánh trÄng sáng rá»±c rỡ trên cao phá»§ kín toàn bá» hoàng cung, ánh sáng nhảy nhót trên ÄÆ°á»ng tháºt lạnh lùng.
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© vẫn còn quỳ gá»i trưá»c Phụng Tiên Äiá»n như trưá»c, vạt áo cá»§a bá» triá»u phục phá»§ trên mặt Äất, bỠưá»t Äẫm bá»i những giá»t sương Äêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phía sau có tiếng bưá»c chân ung dung truyá»n Äến, tiếng bưá»c chân này rất Äá»i quen thuá»c vá»i hắn. Hắn khẽ nhưá»ng mày lên, quay Äầu lại, quả nhiên nhìn thấy là Tá»ch Nhan, vẻ mặt vá»n bình tÄ©nh cùng lãnh Äạm thưá»ng ngày nhất thá»i Äá»u biến mất không thấy: “Nhan Nhan, làm sao nàng có thá» á» nÆ¡i này?”
Tá»ch Nhan mặc trên ngưá»i bá» quần áo ÄÆ¡n giản màu xanh nháºt, bên ngoài khóac chiếc áo choàng cùng màu, dưá»i ánh trÄng bá»ng trá» nên tinh tế, cưá»i lạnh lên tiếng: “Chẳng phải chàng cÅ©ng biết chuyá»n tá»t không ra cá»a, chuyá»n xấu truyá»n ngàn dặm sao? Nay chàng bá» phạt quỳ á» trong này, nếu ta biết ÄÆ°á»£c thì sao có thá» không Äến nhìn xem chứ?”
Khóe miá»ng Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© nhếch lên, lại quay Äầu Äi, nhìn ánh sáng u ám trong Phụng Tiên Äiá»n: “Ta vá»n không muá»n Äá» cho nàng biết. Xem ra Tháºp Nhất vẫn không thá» giữ ÄÆ°á»£c má»m miá»ng rá»i.”
Tá»ch Nhan Äứng ngay phía sau hắn, cách hắn hai bưá»c, lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng vừa chua vừa xót, bất giác há»c mắt liá»n Äá» á»ng. Thừa dá»p hắn không nhìn thấy, nàng nhanh chóng lau Äi giá»t lá» từ trong khóe mắt chảy xuá»ng, ngẩng Äầu nhìn ánh trÄng sáng trên trá»i cao.
Ánh trÄng tròn tròn, cao cao, rÆ¡i xuá»ng mái Äiá»n cong cong trong hoàng cung, vừa tròn lại vừa to. Tá»ch Nhan nhá»n không ÄÆ°á»£c khẽ cưá»i má»t tiếng: “Không thá» tưá»ng ÄÆ°á»£c Trung thu lại á» trong này ngắm trÄng, cÅ©ng tháºt là có ý nghÄ©a.”
“Ừ.” Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© cưá»i nhẹ má»t tiếng, không nói gì thêm.
Hai ngưá»i cứ như váºy ngưá»i Äứng ngưá»i quỳ, há»i lâu sau, má»i nghe thấy hắn trầm giá»ng nói: “Nhan Nhan, trá» vá» Äi. Äêm dài giá lạnh, cho dù là vì con cá»§a chúng ta, nàng nên trá» vá» nghá» ngÆ¡i Äi. Nàng không phải Äã nói, phải làm má»t mẫu thân tá»t sao?”
“Không.” Thanh âm Tá»ch Nhan nhẹ nhàng vang lên, “Sá» lần trong cuá»c Äá»i ta có thá» á» chá» này ngắm trÄng chá» sợ không nhiá»u lắm? Chàng nói Äúng, vì Äứa bé, hiá»n tại không phải ta Äang mang theo Äứa bé á» trong này ngắm trÄng sao?”
Mang theo Äứa bé, chúng ta cùng chàng, ba ngưá»i cùng nhau ngắm trÄng.
Nàng Äứng yên bất Äá»ng á» nÆ¡i Äó, nhìn trá»i cao, trong lòng hoàn toàn há»n loạn.
Nàng rất muá»n nói cho hắn biết kỳ tháºt nàng không chá» muá»n làm má»t mẫu thân tá»t, nàng còn muá»n làm má»t ngưá»i vợ tá»t, nhưng tất cả những thứ Äó Äá»i vá»i nàng hiá»n nay Äá»u trá» thành vô vá»ng rá»i .
Hoàng Phá»§ Thanh VÅ© than nhá» má»t tiếng, cảm giác bản thân Äã dần dần mất Äi cá%
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro