Chương 7 Áo Ngủ


Lúc ngoài cửa truyền tới tiếng xe, Ái Phương đang trong thư phòng xem xét ngăn tủ, thử tìm các ghi chép để truy về quá khứ. Cô nghe tiếng động thì bỏ xuống đồ đạc, đi đến bên cửa sổ nhìn, thấy Bùi Lan Hương đang lảo đảo bước đi.

Không phải là bị thương chứ?

Cô thấy lo vội chạy xuống lầu, ngay cả giày cũng chưa đổi liền chạy ra sân.

Bùi Lan Hương còn chưa vào nhà, đứng giữa lối đi nhỏ, nghe người bên cạnh nói gì đó bên tai, hai má lại hồng hồng, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

"Cô là ai?" Ái Phương nhất thời thấy khó chịu, không cần biết bản thân trước khi mất trí nhớ có biết Đồng Ánh Quỳnh, người đang đưa Bùi Lan Hương về nhà hay không, trong lòng nghĩ thế nào đều hỏi ra miệng.

Đồng Ánh Quỳnh không trả lời, Bùi Lan Hương lại nâng tay, chỉ vào mũi cô cười to, "Ha ha! Rốt cuộc cũng có ngày chị ở nhà chờ tôi!"

Ái Phương ngỡ ngàng.

"Tôi là Đồng Ánh Quỳnh, là đồng nghiệp của Lan Hương." Đồng Ánh Quỳnh kịp phản ứng, nắm cái tay Bùi Lan Hương đang muốn chọt đến mặt người ta kéo lại, " Lan Hương  uống rượu, đi không vững, tôi đỡ cậu ấy một chút thôi, mong cô đừng hiểu lầm."

Người ta đã khách khí, Ái Phương cũng sẽ không làm xấu mặt, nhớ đến phải đỡ Bùi Lan Hương đang đứng không vững, cô đi qua vươn tay muốn dìu vợ vào nhà, "Vất vả cô rồi, để tôi đi."

Bỗng nhiên cô đứng hình, Bùi Lan Hương thật là ngoan, thấy rõ mặt của cô, cánh tay tự động choàng qua vai cô, nghiêng đầu tựa lên, mơ mơ màng màng nỉ non, "Ái Phương . . . . . ."

Nếu người không đầy mùi rượu, thì đây quả là một màn đáng yêu.

Ái Phương điều chỉnh tư thế một chút, đi thử hai bước, cảm thấy vững rồi liền khách khí nói với Đồng Ánh Quỳnh, "Cám ơn cô đã đưa cô ấy về."

"Không có gì." Đồng Ánh Quỳnh giơ lên túi mua sắm trong tay, "Đây là của Lan Hương, để tôi mang vào giúp hai người?"

Ái Phương hai tay đang ôm Bùi Lan Hương đã muốn hết sức, bất đắc dĩ không cầm được thêm, đành gật đầu nói cảm ơn, mời Đồng Ánh Quỳnh vào nhà.

Bùi Lan Hương lúc bình thường có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng, sau khi uống rượu lại càng thích chui vào nơi thoải mái, một khi đυ.ng tới sofa mềm mại, lập tức không cần Ái Phương ôm nữa, vặn vặn thân mình ôm gối thỏa mãn, nhắm mắt muốn ngủ.

"Mời ngồi." Ái Phương lịch sự nói với Đồng Ánh Quỳnh, "Tôi rót cho cô một tách trà."

Đồng Ánh Quỳnh mỉm cười lắc đầu, "Không cần, tôi nói tài xế taxi chờ bên ngoài, không thể chờ quá lâu."

Ái Phương suy nghĩ một lát, "Vậy tôi tiễn cô ra ngoài."

Khách sáo qua lại cũng không phải biện pháp, Đồng Ánh Quỳnh đành đi theo Ái Phương hướng ra ngoài cửa.

Tiếng hai người nói chuyện cùng với tiếng bước chân làm Bùi Lan Hương tỉnh lại một chút.

"Ôi.." Bùi Lan Hương cố gắng mở to mắt, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh hai người cùng nhau đi, bật ngồi dậy, vẻ mặt mất hứng trừng mắt hét Ái Phương, "Chị đi đâu đó!"

Đối với một người say, Đồng Ánh Quỳnh không định nói lý, Ái Phương thì lại kiên nhẫn giải thích, "Tôi đi tiễn bạn của em."

Cô cố ý nói "bạn của em", nhưng lại không ngờ người uống rượu có thể hồ đồ đến mức nào.

"Ô ~" Bùi Lan Hương xuyên tạc thành ý tứ khác, ôm mặt thút thít, "Chị bỏ đi với bạn của tôi......"

Hiệu quả hoàn toàn ngược lại, Ái Phương buồn bực, đánh giá khoảng cách giữa mình và Đồng Ánh Quỳnh hai bước có hơn, chỗ nào giống cùng nhau bỏ trốn.

" Lan Hương  không khỏe lắm." Đồng Ánh Quỳnh rất rõ ràng Bùi Lan Hương đang say khướt, "Tôi tự mình đi ra được rồi, cô chăm cậu ấy đi, tạm biệt."

Ái Phương nhìn ra Đồng Ánh Quỳnh đang vội về nhà, cô tinh ý mở cửa giúp, lịch sự giữ lễ đối đãi với khách, "Đi đường cẩn thận, tạm biệt."

Mới chỉ vài giây mà Bùi Lan Hương đã chờ không được, ôm gối dậm chân, kêu lên nghe rất thê lương, "Ái Phương  ~ chị không cần em nữa sao ~"

"Tôi ở đây mà." Ái Phương đóng cửa lại liền vội chạy về, ngồi xổm trước sofa cầm tay Bùi Lan Hương.

Bùi Lan Hương cảm thấy lòng bàn tay truyền đến ấm áp, vừa lòng mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại.

Ái Phương nhẹ nhàng thở ra, nhặt lên túi xách Bùi Lan Hương cáu kỉnh đá rơi xuống đất.

Trong túi chứa rất nhiều đồ đạc, rơi trên mặt đất, rớt ra mấy món này nọ. Lẫn trong đống đồ có một quyển sổ nhỏ màu đỏ, trên bìa in ba chữ to "Kết hôn chứng". (Giấy chứng nhận kết hôn)

Ái Phương nhặt lên, mở ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười.

Mắt cô chỉ dừng lại trên ảnh chụp bản thân đúng một giây, sau đó liền chăm chú nhìn ảnh Bùi Lan Hương, tóc ngang vai, hai má tròn tròn, bộ dáng có chút ngây ngô, khẽ nghiêng đầu với người bên cạnh.

"Ưmm. . . . . ." Ái Phương im lặng nhìn giấy kết hôn, Bùi Lan Hương lại không an tĩnh, nằm một lúc lại khó chịu duỗi chân, xoay qua xoay lại không yên.

Ái Phương nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Lan Hương đang nhíu mi mím môi khó chịu. Cô chậm rãi khép lại giấy kết hôn, nhẹ đặt lên bàn trà, đứng dậy đỡ Bùi Lan Hương đang nằm thẳng xoay nghiêng một chút, tay nhấc lên áo khoác vuốt cho phẳng, một bên dỗ dành, "Nằm nghiêng dễ chịu hơn không?"

Bùi Lan Hương khôi phục tinh thần, chớp mắt mấy cái lại hỏi một vấn đề kỳ lạ, "Chị làm sao lại ở đây?"

Ái Phương nghĩ nàng đang hỏi mình vì sao xuất viện, "Tôi xin xuất viện."

"Xuất viện? Không phải chị đang đi làm sao?"

"Không có." Ái Phương nhẹ giọng nói, "Ba cho tôi nghỉ phép."

Bùi Lan Hương nở nụ cười, "Thật? Không gạt em chứ?"

Cho dù không nhớ rõ, Ái Phương vẫn bị lời của Bùi Lan Hương làm nhói lòng, thận trọng đáp, "Thật."

Cô cũng không phải đang dỗ ngọt nàng.

Ái Phương xuất viện, về nhà, nghỉ phép, đều là hỏi ý của ba.

——

Bùi Lan Hương đi được một lúc, Ái Phương ngồi trên giường bệnh nghiên cứu di động. Trong phần lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, cô chỉ tìm thấy một ít số liên lạc và ghi chú trong công việc. Cô xem mà không hiểu lắm, nhìn một vài app trong điện thoại thì biết bản thân quan tâm đến quản lý tài chính, nhạc piano từng thích thì chỉ còn lại dấu vết từ mấy bản nhạc ít ỏi trong playlist.

Làm cô có ảo giác là di động không thuộc về mình.

Ái Phương không có manh mối, nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, trong sổ danh bạ tìm một hồi, thử tìm người thân nhất của mình ngoài mẹ ra.

Chính là ba.

Buồn bực chính là, Ái Phương dò chữ B không tìm được ba, lướt cả nửa ngày mới thấy được một cái ảnh ông Phan cùng với ghi chú.

Phan chủ tịch.

Nhìn thấy chữ trên màn hình, Ái Phương trầm mặc, nhất thời không biết làm cái gì mới tốt.

Từ vợ Bùi Lan Hương đến ba Phan Tân Hạo, bản thân mình trước khi mất trí nhớ trong di động đều lưu bằng danh xưng rất lạnh lùng, tựa như coi người thân trong nhà không khác gì người xã giao bên ngoài.

Ái Phương nhớ tới Bùi Lan Hương khi nãy nghe mình nói nàng "đáng yêu", "vợ" các loại, vẻ mặt cô ấy bối rối không biết làm sao.

Bảy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ái Phương cáu kỉnh buông di động, xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bệnh viện A là một bệnh viện lâu đời, thay đổi lớn nhất chính là nơi cô đang nằm, một dãy phòng bệnh mới xây. Ái Phương nhìn bên ngoài, từ bãi cỏ dưới lầu đến các tượng điêu khắc, thậm chí quần áo bệnh nhân, đều thấy hoàn toàn xa lạ.

So sánh với thế giới bên ngoài, bệnh viện khác biệt ở chỗ là nếu có thay đổi sẽ không dễ phát hiện ra. Cho nên, khi cô nghe hộ lý nói mình bị tai nạn xe xong cũng chỉ ảo não vỗ vỗ đầu, nghĩ mình vừa mới lấy bằng lái sao lại vội vàng đi lái xe để xảy ra tai nạn, căn bản không có liên tưởng đến chuyện mất trí nhớ.

Tình huống như vậy, bây giờ mình phải ở trong phòng bệnh, chờ người thân bạn bè đến thăm, nhìn từng gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ đến nói cho mình nghe chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua sao?

Ái Phương không cho đây là biện pháp tốt.

Thế là cô quyết định đi tìm bác sĩ nói chuyện, hy vọng có thể xuất viện về nhà, mau chóng tiếp xúc với nơi chốn quen thuộc để nhớ lại. Bác sĩ kiểm tra không thấy có vấn đề với thân thể của cô, tôn trọng lựa chọn của cô, viết một vài tái khám đơn giản, sau đó đưa ra một yêu cầu đặc thù.

"Tình trạng của cô hiện tại vẫn chưa ổn định, cần có người giám hộ."

Ái Phương gặp khó.

Nhìn bộ dáng Bùi Lan Hương lúc rời đi vội vàng như đang đào tẩu, khẳng định sẽ không đồng ý làm người giám hộ cho mình.

Ái Phương theo thủ tục chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn tới người cha đã biến thành "Phan chủ tịch" trong di động.

Ba Phan Tân Hạo đúng là đến rất nhanh.

Trôi qua bảy năm, bộ dáng của cha giống như không có biến hóa gì, vẫn tây trang phẳng phiu, mặt mày nghiêm nghị, lúc ngồi xuống luôn luôn kéo ống tay áo, làm cho đồng hồ lộ ra đầy đủ, để khi ánh mắt liếc qua liền biết được thời gian.

Trợ lý đi theo đã đổi người khác, Ái Phương không có để ý, ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người của cha, cảm giác này làm cô cảm thấy có một chút quen thuộc với thế giới đột nhiên biến thành 25 tuổi của bản thân, không tự chủ mà dịu dàng gọi một tiếng, "Ba."

Phan Tân Hạo sửng sốt, không kịp che dấu tâm tình, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc không khác gì với Bùi Lan Hương.

Tuy chỉ trong chớp mắt, Ái Phương vẫn kịp bắt lấy, trong lòng không biết làm sao.

Gọi vợ làm vợ sợ, gọi ba cũng làm ba sợ.

Rốt cuộc bản thân mình đã sống kiểu gì vậy.

Phan Tân Hạo không để cho chuyện kỳ lạ làm mình thất thố quá lâu, hắng giọng hỏi chính sự, "Lan Hương đâu?"

"Có việc đi rồi." Ái Phương thành thật đáp.

Phan Tân Hạo gật đầu, nhìn đến đệm chăn hỗn độn trên giường, dặn dò một câu, "Đây là bệnh viện, không phải nhà hai đứa, thân mật cũng nên có chừng mực."

Ái Phương vừa nghe thì đoán được ba hẳn là đã từng tới phòng bệnh, bắt gặp mình và Bùi Lan Hương ôm nhau cùng ngủ.

Cô gật đầu đáp ứng, cẩn thận liếc mắt nhìn người đối diện mặt không chút thay đổi một cái, không dám lộ ra chuyện mất trí nhớ, vì cần nhờ vả cũng không tiện dùng thanh âm và ngữ khí bất hòa để nói chuyện, "Con muốn xuất viện, cần một người giám hộ, ba giúp con ký tên được không?"

"Được." Ba đáp ứng rất nhanh, "Ta cùng Tiểu Tiếu đi làm thủ tục xuất viện."

Ái Phương nói lời cảm ơn, lại nói thêm một thỉnh cầu, "Ba, có thể đưa con về nhà không?"

Đây là chuyện bất đắc dĩ, cô không biết chỗ ở hiện tại của mình, trợ lý Trần thì đều đặn gửi tin nhắn báo cáo tiến độ xử lý sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tin nhắn chi chít chứng tỏ bản thân không hề lười biếng, khẳng định không có cách nào tới đón cô được.

Về phần Bùi Lan Hương. . . . . .

Ái Phương lại nhớ rõ bóng dáng chạy trốn nhanh như gió của Bùi Lan Hương, từ đầu liền bỏ qua lựa chọn này.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định dựa vào ba, cho dù quan hệ cha con có trở nên bất hòa, thì đi nhờ xe cũng không phải là quá khó đi?

Ông Phan nghe thế, biểu cảm có chút căng lại, đôi mắt không thể khống chế mà hơi trừng to, nhưng ngữ khí khi mở miệng lại mềm xuống không ít, "Ừ, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần gấp gáp quay về công ty, cứ lấy phép nghỉ lâu một chút, thân thể quan trọng nhất."

"Cám ơn ba."

Sau đó, Ái Phương trong lúc ngồi đợi Bùi Lan Hương về, nhàm chán lục lại tin nhắn trong di động xem, mới phát hiện bảy năm sau bản thân mình vào những lúc nói chuyện với ba, việc công thì gọi Phan chủ tịch, việc tư mới gọi Ba.

Tóm lại sẽ không giống như mới nãy, một tiếng ba hai tiếng cũng ba kêu không ngừng.

——

Bùi Lan Hương nằm trên sofa không ngủ bao lâu, nghe được Ái Phương nói được nghỉ phép dài hạn, cao hứng bắt đầu tính toán đến đi nơi nào chơi, so sánh một chặp. Còn chưa nghĩ ra thì nghe Ái Phương nói, "Lên lầu ngủ nha", nàng ngoan ngoãn ngồi dậy vươn tay, "Cõng em đi."

Thế là Ái Phương cõng.

Bùi Lan Hương dựa lên lưng cô, ngửi mùi sữa tắm trên người Ái Phương, chính là hương trái cây mà mình tự tay chọn.

Nàng an tâm nhắm mắt, một chút phòng bị cũng không có.

Nửa đêm, Bùi Lan Hương bị khô cổ, khó chịu ho khan, sờ soạng mở đèn ngủ, chống tay phải ngồi dậy thì chạm đến người bên cạnh. Nàng còn chưa tỉnh hẳn, cả người như nhũn ra, đầu óc choáng váng rất khó chịu, không muốn rời giường chút nào, mới lay lay Ái Phương.

"Hửm?" Ái Phương tỉnh rất nhanh, nheo mắt nhìn hướng nàng.

Bùi Lan Hương lầu bầu trong miệng, "Khát."

Ái Phương nghe rõ, dụi dụi mắt liền mở chăn xuống giường.

Bùi Lan Hương yên tâm thoải mái chờ nước uống.

Sau đó không lâu, Ái Phương quay lại, cầm một bình nước to, rót ra ly đưa cho nàng.

Bùi Lan Hương vội vàng uống, cảm thấy nước ấm chảy vào cổ họng khô khốc thật dễ chịu, cáu kỉnh trong lòng cũng trôi đi không ít. Một hơi cạn hết ly nước, nàng không thèm chùi nước nơi khóe miệng, thở ra một hơi, quay qua Ái Phương nói, "Cảm ơn. . . . . ."

Còn chưa nói xong, nàng nhìn thấy quần áo trên người Ái Phương, rốt cuộc phát hiện tình huống có gì đó không đúng.

Vì sao Ái Phương mặc áo ngủ của mình?

Bùi Lan Hương dại ra, trí nhớ rải rác tối hôm qua chậm rãi quay về: Ái Phương gây tai nạn mất trí nhớ, hai người không ly hôn, nàng ra khỏi bệnh viện thì đi ăn tối với bạn thân, gọi cả một chai rượu vang, lúc sau say say hình như còn chỉ vào Ái Phương mắng cái gì đó. . . . . .

"Từ từ." Nàng không dám nhớ tới mình sau khi say rượu đã làm gì, quay trở lại điểm xuất phát của ngày hôm qua, hoảng hốt lui ra phía sau, "Chúng ta sắp phải ly hôn... chị làm sao còn ngủ chung với tôi trên một cái giường!"

Nàng giật lại tấm chăn đang che người.

Cái chăn ấm áp bị cướp đi, Ái Phương không tức giận, nhìn thấy nàng đang co rúm lại thì trấn định giải thích, "Em uống say, như vậy sẽ tiện chăm sóc em."

"Hừm." Bùi Lan Hương buồn bực, cẩn thận xốc lên một góc chăn xem quần áo trên người.

Vẫn là váy áo ngày hôm qua.

Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ vào áo ngủ trên người Ái Phương làm khó dễ, "Đây là của tôi!"

"Xin lỗi, tôi không biết." Ái Phương dũng cảm thừa nhận sai lầm và giải thích, "Tôi nhìn trong phòng thay đồ, cảm thấy cái này giống phong cách của mình, không nghĩ tới vẫn là chọn sai rồi."

Bùi Lan Hương không nói nên lời.

Lại nói, bộ áo ngủ màu xám giản dị này đúng là Ái Phương mua cho nàng, nhưng mà đó là không kể tới bộ nội y dây hồng nhạt ngọt phát ngấy đi kèm bên trong, món quà tăng thêm lạc thú cho ngày lễ Valentine của hai người.

"Sao lại lấy đúng bộ này. . . . . ." Bùi Lan Hương càng nhìn càng không vừa mắt, "Mau đi đổi lại đồ của mình đi."

Ái Phương nghiêm túc hỏi, "Là bộ nào?"

Dù sao cũng đã tỉnh ngủ, Bùi Lan Hương không lưu luyến ổ chăn nữa, đưa Ái Phương đi tới phòng quần áo. Đi đến trước ngăn tủ, nàng theo trong gương thấy biểu cảm mờ mịt của Ái Phương, trong lòng động một cái, nghĩ đến một câu.

Mặc người bài bố.

"E hèm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro