Tập 27

Buổi tối về đến nhà, Lý Phái Ân lấy ra một cái ghim cài áo ngọc bích ở trong phòng ngủ, đứng trên bậc thang, tiện tay ném xuống dưới.

Giang Hành đi qua, vừa hay tiếp được.

Hộp bằng nhung được làm một cách kỹ càng, Lý Phái Ân mở miệng: “Tặng quà sinh nhật cho cậu.”

Trong hộp là một ghim cài áo bằng ngọc bích, Giang Hành cụp mắt, nhớ tới hôm nay nghe thấy trong Bạch Dương Tư Trù.

Trước khi Hạ Lăng Chi về nước, hình như Lý Phái Ân chọn quà cho hắn ta.

“Cái này chỉ tặng cho một mình tôi sao?”

Nói nhảm gì vậy cẩu nam chính, tôi bỏ ra hơn hai ngàn vạn đó.

Lý Phái Ân nhớ tới đã đau lòng.

“Cậu không thích à?” Cậu cảnh giác nhìn Giang Hành.

Có loại thô bạo như “Cậu dám nói cậu không thích thử xem”.

Giang Hành nhìn anh, Lý Phái Ân mạnh mẽ đi xuống lầu, làm ra vẻ muốn cướp lại món quà trong tay hắn.

“Không thích thì trả cho tôi!”

Tức giận.

Giang Hành nhấc tay, Lý Phái Ân chụp hụt.

Lý Phái Ân không chiếm được ưu thế gì với người cao hơn, đành phải nhón chân cướp lại hộp nhung, cả người đều treo trên người của Giang Hành.

Tuy Lý Phái Ân rất nhẹ, nhưng sức lực nhào lên không nhỏ.

Giang Hành lui về phía sau nửa bước, vì để giữ cân bằng, tay phải ôm ngang eo của Lý Phái Ân.

“Lý Phái Ân, tôi cần nhắc nhở anh một câu, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.” Giang Hành một tay chế trụ cậu, nhưng Lý Phái Ân mặc áo ngủ mát mẻ màu nude, thân thể lạnh lẽo cọ lung tung lên người của hắn, cọ đến bên trong Giang Hành kêu “Ưh..” một tiếng.

“Sinh nhật mười tám tuổi thì sao? Tôi lớn hơn cậu ba tuổi đó, cậu có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ hay không?” Lý Phái Ân hoàn toàn không nghe ra ý bên trong lời nói của Giang Hành, mở to mắt phê bình hắn.

“Anh rất già hả?” Giang Hành nhíu mày.

“Vì vậy tôi kêu cậu thích trẻ em sao?” Lý Phái Ân trả lời một cách mỉa mai, vô cùng hùng hồn.

“Ý của tôi là.” Cánh tay của Giang Hành hơi dùng sức, Lý Phái Ân bị ánh mắt bất ổn của anh quấn chặt, ngã về phía trước một bước, đụng vào lồng ngực nóng bỏng của cậu thiếu niên.

Sau đó cậu nghe thấy Giang Hành lạnh nhạt nói thêm một câu: “Tôi trưởng thành rồi.”

Cư! Nhiên! Nói! Giọng! Đồi! Trụy!

Lý Phái Ân tuyệt đối không nghĩ tới mình còn có ngày bị nam chính đùa giỡn.

Những lời này của Giang Hành luôn xoay quanh trong đầu của cậu, giống như bị tẩy não, sấm chớp làm cho cậu cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi đưa mắt nhìn Lý Phái Ân giống như bị sét đánh rồi trở về phòng ngủ, Giang Hành lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè.

Phát hiện Lý Phái Ân không đăng ảnh chụp như trước.

Đối với cái bình hoa tinh xảo này có một chút chuyện cũng ngạc nhiên trên vòng bạn bè, tại sao có thể chụp mình mà không đăng? Giang Hành cảm thấy hơi kỳ lạ, trở về khung trò chuyện, chuẩn bị gửi một tin nhắn giọng nói vào trong nhóm.

Kết quả vừa nói xong, bên trong khung chat hiện lên một dấu chấm than màu đỏ đập vào mắt.

Cuối cùng Giang Hành nhớ ra, trước đó Lý Phái Ân đã đưa hắn vào danh sách đen rồi.

Từ đêm hôm đó sau khi Giang Hành nhắc nhở Lý Phái Ân một câu hắn đã trưởng thành, ngoại trừ lúng túng vì bị đùa giỡn, Lý Phái Ân còn mơ hồ đè ép một nỗi lo âu.

Cậu nhớ rõ vốn dĩ trong tiểu thuyết, sau khi Giang Hành mười tám tuổi thì tháng nào cũng trở về Vân Kinh.

Sau đó chính là một đoạn nội dung cốt truyện hắn rửa sạch nhục nhã, sau khi trả thù Lý gia, phanh thây xé xác Lý Phái Ân.

Lý Phái Ân tự cho mình là hơn chủ cũ, không hề đắc tội với nam chính.

Nhưng ngộ nhỡ nam chính là loại người có tính cách mang thù.

Thời gian không còn nhiều.

Cậu phải nắm chặt một chút, chuẩn bị chạy ra nước ngoài.

Lý Phái Ân đi tới bể bơi tư nhân thường xuyên, chỉ cần không ở nhà, chính là ở bể bơi.

Vì để tránh cho bị Lý gia tra ra ghi chép tiêu phí của cậu ở bể bơi, Lý Phái Ân còn mở một tấm thẻ, treo dưới một tiệm mát xa cao cấp, mọi chuyện đều làm rất cẩn thận chặt chẽ.

Cách thời gian Hạ Lăng Chi về nước đã nửa tháng, Lý Phái Ân đã sớm ném người này ra sau đầu.

Ngày sau đó, đột nhiên mối tình đầu thời đại học Vương Mẫn về nước, ở trong nước tổ chức một buổi triển lãm tranh, Lý Phái Ân nhận lời mời của Vương Mẫn, hỏi cậu chiều thứ bảy có rảnh ra ngoài tổ chức một cuộc chơi không.

Ngay từ đầu Lý Phái Ân không quá cam tâm tình nguyện đi, nghe nhạc một lúc rồi còn có thể ngủ trong khán phòng.

Chẳng những cậu xem không hiểu loại triển lãm tranh này, hơn nữa còn luôn đi học theo các bức tranh triển lãnh, mệt muốn chết.

Đương nhiên, quan trọng là …, Lý Phái Ân đi tới đâu cũng có một đám bạn.

Nhìn thấy cậu đã đi tới vù vù vù ở kế bên đầu của cậu, làm cho Lý Phái Ân đau đầu.

Tin nhắn của Vương Mẫn giống như đạn pháo gửi tới:

“Tôi nhớ lại thì tức giận, cái tên trà xanh kia biết gì về nghệ thuật chứ, còn không phải lấy tiền của nhà mình ra giả vờ à?”

“Còn diễu võ dương oai còn gửi thiệp mời cho tôi, lão nương không đi tới hiện trường đè áp cô ta thì chữ Vương của tôi viết ngược lại!”

Lý Phái Ân: Vương viết ngược lại cũng là Vương.

Vương Mẫn: …

Vương Mẫn cọ xát với cậu trên Wechat một lúc, sau đó cuối cùng Lý Phái Ân ngăn không được viên đạn bọc đường công kích, đã đồng ý với cô ta đi tới triển lãm tranh.

Một tuần lễ sau, vào ngày triển lãm tranh.

Cửa vào triển lãm tranh ở đường Trung Sơn, Vương Mẫn mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt dài tới chân, mỗi một sợi tóc đều được xử lý, Hermes Birkin bạch kim, còn cái nhẫn kim cương mười gram, đi trên đôi giày cao gót Jimmychoo màu hồng cao mười hai cm, thướt tha bước tới kéo lấy tay của Lý Phái Ân.

Lý Phái Ân cảm thấy không đúng, muốn nói một câu nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Vương Mẫn hoàn toàn không coi cậu là đàn ông.

Khẽ phàn nàn vào lỗ tai của cậu, sau đó hâm mộ nhìn mặt của Lý Phái Ân.

“Sau này bạn của anh đăng ảnh tự sướng lên vòng bạn bè, hoàn toàn không đẹp bằng anh.”

“Dùng phấn lót gì vậy, nhìn không ra cảm giác trang điểm?”

“Lần trước tôi đi tìm nhà trọ, tìm được một nhà trọ với chủ đề trời sao vô cùng xinh đẹp, lúc nào rảnh thì tới chơi?”

“Kêu chồng của cô lái xe tới đón bọn tôi đi.”

Được rồi, mệt mỏi, hủy diệt thế giới đi, cứ như vậy đi.

Lý Phái Ân đã rèn luyện được nửa năm, đã quen các loại tụ họp của các đứa con nhà giàu.

Trước khi ứng phó đã nhìn thấy đám bạn đang đi qua chỗ cậu, sau khi hưởng thụ lời khen vây quanh trắng sáng, chủ nhân của buổi triển lãm tranh Anni đã giả vờ thân mật kéo tay của Lý Phái Ân.

Vương Mẫn liếc mắt nhìn, giống như mỗi một lỗ chân lông được trang điểm đều nói câu “Lão nương lập tức xé xác con đ* nhỏ này”.

“Honey, em là Anni, lúc học ở nước ngoài đã nghe qua chữ Nhị Công rồi, thật sự là trăm nghe không bằng mắt thấy, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.”

Lý Phái Ân khách khí nắm chặt tay cô ta, nhưng bởi vì đứng ở phe của Vương Mẫn, cho nên cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt với vẻ lấy lòng của Anni.

Vương Mẫn tức giận cười một tiếng: “Trương Hồng Diễm, tại sao đi du học ở nước ngoài rồi quên mất tên của mình vậy? Nghiện nước ngoài rồi hả, thật sự coi mình là quốc tịch Anh-Hồng Kong hả? Không bằng sửa cái giọng Đông Bắc của cô trước đi.”

Nói xong, vuốt tóc ở bên tai, vô cùng lẳng lơ, lộ ra chiếc nhẫn kim cương mười gram.

Thiếu chút nữa làm hư mắt chó của Anni rồi.

Anni, à không đúng, khóe miệng của Trương Hồng Diễm giật một cái, trên trán nổi gân xanh.

Không thể không nói phụ nữ hiểu phụ nữ có cái gì, cuộc đời của cô ta hận nhất là người nhắc tới nguồn gốc và quê quán của cô ta, hết lần này tới lần khác Vương Mẫn cái con đ* này luôn đạp lên chuyện đó của cô ta.

Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Không thể tránh được một cuộc đánh nhau bằng lời nói.

Lý Phái Ân muốn thoát khỏi chiến trường của phụ nữ, khẽ thở dài đi xem tranh.

Tuy rằng Anni nhìn như một nghệ thuật gia giả nước ngoài, nhưng không thể không nói trình độ của cô ta rất ổn.

Có thể tìm thấy rất nhiều tác phẩm kinh điển của nhà chế tác Monet, Van Gogh, Paolo ở trên tường.

Giống như triển lãm tranh của người giàu có, mời người trong giới cũng kiếm tiền từ trong người trong giới.

Sau khi triển lãm tranh kết thúc lại có một buổi đấu giá nhỏ, tất cả người ở hiện trường đều có thể tham gia đấu giá.

Lý Phái Ân lấy điện thoại ra chụp tranh, chuẩn bị gửi cho Giang Hành, làm phiền hắn một lúc.

Kết quả vừa vào khung chat đã phát hiện lần trước mình kéo hắn vào danh sách đen rồi, còn chưa kéo hắn ra khỏi danh sách đen.

“.”

“Vù” một tiếng, Giang Hành lập tức trả lời.

“Còn sống, chưa chết.”

Lý Phái Ân: …

Cẩu nam nhân, vừa bắt đầu đã chọc tức cậu.

Lý Phái Ân: Hình ảnh.JPG

Lý Phái Ân: Cậu có cảm thấy thứ trong bức tranh này đặc biệt giống cậu không? [Thỏ con mong chờ]

Lý Phái Ân chụp bức tranh “Vợ chồng Andrew” của Gainsborough, bên cạnh cây ngô tươi tốt màu mỡ, một đôi vợ chồng mới cuới và con chó của bọn họ đang nghỉ ngơi.

Giang Hành: Người đàn ông này?

Lý Phái Ân chụp màn hình ảnh con chó ở một góc, gửi cho Giang Hành.

“Cậu giống con chó này =3=.”

Thoải mái!

Lý Phái Ân dương dương đắc ý.

Giang Hành hoàn toàn không để ý tới chủ đề trò chuyện của cậu, giống như cảm thấy rất hứng thú trả lời một câu: =3= là có ý gì?

Lý Phái Ân: …

Cứu mạng, cậu tùy tiện gửi một cái icon thôi có được không.

Nhưng phàm là người lướt sóng trên mạng đều biết sau câu nói và icon này là chọc tức đó!

Lý Phái Ân lấy đá đập vào chân mình, xấu hổ muốn chết trả lời: Không có ý gì.

Giang Hành cái người nam chính có thái độ hư hỏng này chẳng lẽ không hiểu cái icon này hả?

Một giây sau, Giang Hành gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình Baidu.

“Hình ảnh: Baidu Search =3= là có nghĩa là gì. Trả lời: = đại biểu híp mắt lại, 3 đại biểu chu môi, =3= chính là hôn nhẹ.

Lý Phái Ân: …

Cẩu nam chính, tại sao bình thường không thấy cậu sử dụng công cụ tìm kiếm của Internet thuần thục như vậy?

Cậu nhanh chóng đánh chữ, lỗ tai đỏ lên: Đây chỉ là ý của một trong số đó thôi, còn có một ý là “Hơ hơ” tôi gửi tới là ý Hơ hơ đó.

Lý Phái Ân mặt không đổi sắc nói dối: Hơ hơ chính là mỉm cười á.

Cậu lật lại nhật ký trò chuyện của hai người, phát hiện ngay cả mình cũng không tin lời nói dối ngượng ngùng của mình.

Wechat hơi rung một cái, Giang Hành lại gửi tin nhắn tới.

Thì ra là vậy.

=3=

Hơ hơ, cố ý à.

Lý Phái Ân vừa nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hành lộ ra vẻ bán manh.

Quá cay mắt rồi.

Vừa để điện thoại xuống, Lý Phái Ân chỉ nghe thấy một tiếng nói truyền tới từ sau lưng mình: “Tiểu Ân?”

Ai cũng rất mẫn cảm với tên của mình, Lý Phái Ân nhìn lại, là một người đàn ông xa lạ không quen biết.

Mặc một bộ âu phục màu xám khói, cao hơn cậu một cái đầu, dáng người nho nhã sạch sẽ, đeo một gọng kính vàng, nhìn qua đã là một người hoàn mỹ rồi.

Lý Phái Ân tìm một vòng trong trí nhớ, thật sự tìm không ra lúc nào bản thân kết bạn với nhân sĩ thành công hoàn mỹ Wall Street này.

“Là Tiểu Ân hả?” Người đàn ông lại hỏi một câu.

Lý Phái Ân không nghĩ là người quen, lập tức nghĩ không ra trực tiếp giả chết!

Có lẽ là vẻ mặt do dự và lạ lẫm của Lý Phái Ân kéo dài quá lâu, Hạ Lăng Chi nhẹ nhàng nói: “Cậu còn đang giận tôi hả?”

Tôi không có, không đúng, đại ca anh là ai vậy?

Lý Phái Ân tiếp tục ngây ngốc.

“Nếu không giận tôi, bây giờ cần gì phải xa lạ như vậy.” Hạ Lăng Chi mở miệng: “Sau khi tôi về nước, cậu vẫn trốn tránh tôi, bây giờ còn muốn giả vờ không biết tôi à?”

Lý Phái Ân nghe hiểu những lời này, trước đó Thẩm Viễn gửi tin nhắn cho cậu, cũng trùng hợp bị lật lại trong trí nhớ của cậu.

“Anh là… Hạ Lăng Chi?”

Nghĩ tới vị thanh mai trúc mã “Lý Nhị Công” kia.

Trong giọng nói của Hạ Lăng Chi lộ ra vẻ trêu chọc: “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi?”

Lý Phái Ân có hơi lúng túng, nhưng chuyện anh ta giỏi nhất là giả vờ mình không lúng túng, vì vậy đưa sự lúng túng cho người khác.

Cậu không biết làm thế nào để nói với Hạ Lăng Chi về trước đây hắn hoàn toàn không tồn tại. Hạ Lăng Chi khẽ ngẩng đầu, nhìn bức tranh trước mặt.

“Vợ chồng Andrew” của Gainsborough, trên bức tranh là một đôi vợ chồng mới cưới, rơi vào trong mắt của Hạ Lăng Chi lại có vẻ như châm chọc.

Nhiều năm không gặp Lý Phái Ân, đứa bé theo sau lưng hắn ta năm nào vẫn không thay đổi, giống như dựa theo dự định của cuộc đời, từ trẻ nhỏ thành người trưởng thành.

Chỉ là anh lại bỏ lỡ năm quý báu của Lý Phái Ân, thế cho nên đưa bảo thạch sáng chói vốn dĩ nắm chắc trong tay đi nhường cho người khác.

“Không nghĩ tới hôm nay gặp được cậu trong triển lãm tranh, tôi nhớ lúc cậu lên cấp ba không thích tham gia các hoạt động này.”

Hạ Lăng Chi đè ép sự không vui, chủ động bắt chuyện.

Lý Phái Ân gặp phải phiền toái, Vương Mẫn lại là đại toàn thắng.

Dựa vào một bộ trang phục ngàn vạn chèn ép bạn gái của bạn trai cũ đến không đáng một đồng, hơn nữa lúc nhìn đối phương tức giận đến mức chỉ có thể rời đi, Vương Mẫn sung sướng, vô cùng thuận lợi.

“Ôi, Vương Mẫn, người đàn ông đứng với Nhị Công là ai vậy?”

Chị em bưng một ly Champagne tới, hỏi một câu.

Vương Mẫn ngẩng đầu nhìn, chứng kiến người đàn ông mặc tây trang màu xám khói đứng gần Lý Phái Ân, bên trong nói một câu “Vãi”.

Lấy tư cách là nữ vương bát quái đệ nhất bên cạnh Nhị Công, rõ chuyện xấu của Lý Phái Ân nắm rõ như lòng bàn tay, sau đó lập tức nhận ra người đàn ông kia là Hạ Lăng Chi.

Tình huống gì vậy?

Trục trặc trong hôn nhân…?

Vương Mẫn còn chưa nói, tỷ muội đã thảo luận.

“Hạ Lăng Chi đó, cậu không biết đâu, mối tình đầu của Nhị Công đó.”

“Trước đó không phải đã truyền trong giới à, Lý Nhị Công còn tự đi mua quà.”

“Lý Phái Ân không phải là sắp kết hôn rồi sao?”

“Mối tình đầu vừa trở về, sẽ không nối lại tình xưa chứ?”

“Hai người bọn họ nhìn cũng không quen.”

Trong lòng của Vương Mẫn có con gà trống điên cuồng chạy khắp nơi.

Quá kích thích rồi?!

Có nên nói cho anh rể biết không?!

Còn chưa đợi Vương Mẫn xoắn xuýt xong, Lý Phái Ân lấy cớ đi vệ sinh, lập tức rời khỏi Hạ Lăng Chi.

Anh đứng thở phào trước mặt kính.

QvQ.

Giao tiếp với thanh mai trúc mã cũng quá khó khăn rồi.

Lý Phái Ân sợ biểu hiện của mình quá nhiệt tình, lại sợ người ta biết mình diễn bị OOC, bị Hạ Lăng Chi nhìn ra manh mối.

Lúc này đột nhiên cậu cảm thấy nam chính rất tốt, Lý Phái Ân tự nhận nửa năm qua trình độ của cậu thiết lập “Lý Nhị Công” nát như vết nứt của băng.

Giang Hành lại không nghi ngờ cậu, đây là thiên sứ đẹp trai mắt mù đó TvT.

Rửa mặt, điện thoại của Lý Phái Ân để trên bồn nước Giang Hành gọi tới.

Không biết vì sao, có thể vừa rồi gặp được Hạ Lăng Chi, Lý Phái Ân có cảm giác vô cùng yếu ớt, giống như bị bắt gian tại giường.

“Alo.” Lý Phái Ân nhận điện thoại.

Giang Hành đi thẳng vào vấn đề: “Anh đang ở đâu?”

“.”

“Triển lãm tranh.”

Giọng nói của Giang Hành bình tĩnh, giọng nói nghe không ra có gì không thích hợp: “Lúc nào kết thúc, tôi tới đón anh.”

“Còn sớm mà… Buổi tối còn buổi đấu giá.”

“Gửi địa chỉ cho tôi.”

“Gửi cho cậu làm gì? Cậu muốn qua đây à?” Lý Phái Ân kinh ngạc.

“Ừ.” Giang Hành chậm rãi mở miệng: “Không tới thì nón xanh trên đầu tôi trở nên tươi hơn rồi.”

“…”

Tuy rằng Lý Phái Ân đã đoán được Giang Hành gọi tới là vì chuyện này.

Thế nhưng cậu không nghĩ tới năng lực bát quái của mấy đứa con nhà giàu ở Ninh Thành mạnh như vậy, lúc này mới chưa được nửa tiếng, đã truyền từ triển lãm tranh tới tai của Giang Hành.

Vì để không rơi vào thế hạ phong, Lý Phái Ân lập tức đánh đòn phủ đầu, giọng nói điêu ngoa: “Cậu có ý gì, cậu không tin tôi à?”

Đầu bên kia điện thoại, hình như Giang Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như nhẫn nhịn rất lâu, nói: “Không phải là không tin anh, tôi không tin vào suy nghĩ của người đàn ông khác.”

Lý Phái Ân sửng sốt một lúc, vành tai có hơi phiếm hồng: …

Mẹ kiếp, cẩu nam nhân, còn rất biết nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro