Tập 74
*Mị phấn: dùng để chỉ những người nổi tiếng luôn giữ tư thế rất thấp và chiều lòng người hâm mộ một cách mù quáng.
Lý Phái Ân chỉ đem lời nói của Lý Vân coi như gió thoảng bên tai, thu mua Cù Thuận? Cù Thuận cũng không phải là cái công ty nhỏ bé gì, ngay cả khi muốn thu mua đi chăng nữa cũng phải bỏ ra công sức rất lớn.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nháo ra chuyện lớn như vậy, Lý Phái Ân căn bản không muốn tiếp tục đi làm ở Cù Thuận nữa!
Vô nghĩa, cậu cũng muốn thể diện được chưa, Lý Phái Ân không muốn vào thời điểm đi làm ở công ty lại bị người khác vây xem.
Ai biết được, chuyện thu mua Cù Thuận đột nhiên lại bị Lý Vân nghĩ ra chứ.
Lý Phái Ân liền phát ngốc trong chốc lát, Lý Vân lo lắng mà lầu bà lầu bầu: “Tiểu Ân ở bên này vẫn phải có một ít tài sản của chính mình thì sẽ tương đối tốt hơn.”
?
Tôi thật sự không cần đâu anh à, dù gì thì tiền của anh cũng chính là tiền của tôi mà.
Tiền của anh tôi cũng tiêu không hết được đâu :)
Lý Vân sờ sờ đầu của Lý Phái Ân: “Rốt cuộc thì anh cũng không thể ngay ngốc tại Vân Kinh được, không thể giống như trước nữa, một khi Tiểu Ân có chuyện đều sẽ kịp thời đuổi tới. Hơn nữa tương lai em cũng muốn lưu tại Vân Kinh, nhà của chúng ta căn cơ đều ở phương nam, bắc thượng bên này tuy rằng có chút lực ảnh hưởng, nhưng cũng không bằng nhà của chính mình.”
Lý Phái Ân không nghĩ tới Lý Vân lại suy xét xa đến như vậy, tuy rằng nói thế có điểm ngượng ngùng, nhưng vì để đánh mất ý niệm của Lý Vân, Lý Phái Ân rối rắm nói: “Không phải còn có Giang Hành sao.”
“Chính vì có Tiểu Giang nên anh mới lo lắng.” Lý Vân thở dài: “Anh trai sợ sau khi Tiểu Ân đến Giang gia sẽ bị khi dễ.”
Từ từ.
Lý Phái Ân vừa rồi cảm thấy bầu không khí trong phòng có điểm kỳ quái.
Loại không khí tâm sự thái quá của mẹ trước khi con mình xuất giá này là cái quỷ gì thế??
Lý Phái Ân té xỉu.
Chẳng lẽ Lý Vân vừa mới lo lắng nửa ngày, là lo lắng cho “Của hồi môn” của mình không đủ sẽ bị người ta coi khinh hay sao?
Anh à, đây là thế kỷ 21 rồi!! Anh đang sống ở thời đại nào thế!!!
Lý Phái Ân bị cái mình vừa nghĩ ra bổ não, vội vàng thuần thục mà từ trên mặt đất bò dậy, ngồi ở bên người Lý Vân làm nũng.
Thuận tiện nói sang chuyện khác (.)
“Anh, anh vừa rồi cùng Giang Hành nói gì đó?”
Ha hả, không phải là cậu lòng dạ hẹp hòi đâu.
Cậu chỉ là tò mò vì sao Lý Vân ngay từ đầu không gặp chính mình, ngược lại lại chạy gặp Giang Hành làm gì.
Lý Vân nở nụ cười: “Chúng ta cái gì cũng chưa nói.”
?
Vậy hai người ở thư phòng ngồi không sao.
Lý Phái Ân ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần.
Cậu còn tưởng rằng anh trai cậu cùng Giang Hành thật sự có thứ gì muốn thương lượng, kết quả chính là cố ý đem chính mình để ở ngoài cửa, chờ cậu chủ động cắn câu:) tốt lắm, Giang Tiểu Hành.
Cậu thành công đem tôi chọc giận rồi đó :)
Lý Vân lần này tới Vân Kinh cũng là bớt được chút thời giờ bên trong lịch trình bận rộn, chỉ tính toán ở lại hai ba ngày, xử lý xong sự tình của Lý Phái Ân liền đi.
Lý Phái Ân cùng anh mình cửu biệt gặp lại, đương nhiên muốn cùng anh trai nói chuyện trong chốc lát.
Vì thế khi tới buổi tối, Lý Phái Ân mới lưu luyến không rời mà tiễn Lý Vân đi.
Xoay người, vừa lúc thấy Giang Hành đang dựa vào trước đài.
Hắn không biết khi nào đã đi thay bộ quần áo ở nhà.
Cả người có vẻ anh tuấn lại ôn nhu.
(.)
Lý Phái Ân còn nhớ rõ mối thù buổi sáng, cho nên không chủ động cùng Giang Hành nói chuyện.
Giây tiếp theo, Giang Hành mở miệng.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Lý Phái Ân: “Tôi buổi tối phải đi về.”
Cẩu nam nhân, đừng có cho rằng tôi sẽ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy cùng cậu về nhà :)
Giang Hành không dự đoán được Lý Phái Ân còn muốn trở về, nhẫn nại tính tình nói một câu: “Hiện tại trở về không an toàn cho lắm.”
Rốt cuộc thì sự tình ban ngày hôm nay lên men quá lớn, tin tức cá nhân của Lý Phái Ân đều đã được thu thập và đưa lên trên mạng, tuy rằng hot search đã bị triệt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có mấy tên biến thái tới xung quanh nhà cậu nằm vùng.
Lý Phái Ân nghĩ thầm, tôi đương nhiên biết, cậu không biết nói nhiều thêm hai câu để cầu xin tôi lưu lại sao :)
“Hơn nữa.” Giang Hành chuyển đề tài: “Tôi xem như hôm nay đã gặp qua gia đình.”
Lý Phái Ân:?
Giang Hành thong thả ung dung nói: “Nhị công tử vẫn không muốn cho tôi một cái danh phận sao.”
“……”
Lý Phái Ân vẻ mặt tê liệt nói: “Cái này mà gọi là gặp qua gia đình?”
Thật là thái quá, có ai đi gặp phụ huynh lại bảo phụ huynh đích thân tới nhà của mình không?
Mở họp phụ huynh à :)
“Tôi cần phải nhắc nhở cậu một câu.” Lý Phái Ân ngồi ở trên sô pha: “Tôi còn chưa định đáp ứng cậu đâu, cho nên cậu không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thủ đoạn theo đuổi người khác của cẩu nam nhân cũng quá cùi bắp, Lý Phái Ân căn bản không muốn để ý đến hắn chút nào!
Sau khi cậu ngồi xuống liền lấy di động ra muốn lướt Weibo.
Nhưng nhớ tới một màn tinh phong huyết vũ trên Weibo, Lý Phái Ân lại có một chút do dự.
Cuối cùng, vẫn nhịn không được click mở.
Khẽ lặng lẽ, híp mắt xem.
Trái với những gì mà Lý Phái Ân tưởng tượng, cậu một buổi trưa không lên mạng, tất cả hướng gió trên Weibo đã thay đổi.
Tên của Lý Phái Ân không xuất hiện trên hot search, ngược lại là đề tài Quyển Nội Bát Quái cùng quấy rối tình dục tại nơi làm việc đang đứng đầu bảng.
Sau khi làm mới một lần, fans Weibo của chính mình cư nhiên tăng lên mười mấy vạn!
Cả đời trước cùng đời này của Lý Phái Ân cũng không có nhiều người hâm mộ đến như vậy, tất cả sẽ không là tới mắng tôi đó chứ?
Cậu do do dự dự click mở tin nhắn, thấy được một mảnh:
“Lão bà, em có ở đó không, cho anh một cơ hội.”
“Tôi suy nghĩ một chút tôi không có gì xứng đôi với anh, chỉ có tự tin mới xứng đôi với anh.”
“Trước đây tôi bởi vì không biết tình huống cụ thể cùng trào lưu bịa đặt trên Weibo, tuy rằng chỉ có chính mình tôi biết, nhưng vẫn quyết định cùng anh nói lời xin lỗi, thực xin lỗi.”
“Lão bà, em có ở đó không, đang ăn cơm sao? Ăn cái gì thế?”
“Lão bà cùng tôi ở bên nhau đi, tôi sẽ vay hai mươi tệ để nuôi em, còn Cậu Bé Bọt Biển sẽ trả lại.”
“……”
Nguyên lai là dựa vào cái Weibo mà Lý Phái Ân gửi cho Quyển Nội Bát Quái kia, rất nhiều người đã theo đó tìm được đến đây.
Lại thấy được bị account marketing điên cuồng chia sẻ, ảnh chụp thời trẻ của Lý Phái Ân, nháy mắt phản chiến trở thành người hâm mộ của cậu.
Tiểu thiếu gia vừa có nhan sắc vừa có tiền bạc.
Ai mà không hứng thú cơ chứ?
Nhìn tin nhắn một mảnh lão bà, Lý Phái Ân chấm hỏi đầy đầu.
Vừa định tắt giao diện, kết quả đã bị Giang Hành vừa vặn bắt được.
……
……
Đối với chuyện Giang Hành bước đi mà không phát ra tiếng động này, Lý Phái Ân đã sớm quen.
Hơn nữa cậu chột dạ cái gì, cũng không phải cậu chạy tới gọi người khác là lão công?!
Biểu tình của Giang Hành tuy rằng nhàn nhạt, nhưng lông mày lại hơi hơi nhăn vào.
“Loại tin nhắn rác rưởi này, về sau chỉ cần chặn đi là được.”
“Cái gì gọi là rác rưởi tin tức.” Lý Phái Ân còn rất đắc ý, “Đây đều là fans mới của tôi.”
Giang Hành: “Fans gọi anh là lão bà?”
Quên đi, cái tiểu cương thi bò ra từ Thanh triều như cậu ta căn bản không hiểu đâu.
Trên internet đầu năm nay, “Lão bà” là một cái xưng hô tương tự như “Tiểu ca ca”!
Lý Phái Ân làm lơ.
Ai biết Giang Hành trầm mặc trong chớp mắt, lại mở miệng: “Tôi cảm thấy gọi như vậy không tốt cho lắm.”
“Có gì không tốt chứ.” Lý Phái Ân một bên xem bình luận phía dưới Weibo của chính mình, một bên trả lời.
“Dù gì thì.” Giang Hành bỗng nhiên ghé sát vào cậu: “Tôi còn chưa được gọi như thế.”
Lý Phái Ân chợt cảm giác được hô hấp của Giang Hành càng ngày càng gần.
Mới phát giác khoảng cách hiện tại giữa hai người bọn họ đã phi thường nguy hiểm, vượt qua phạm vi an toàn trong lòng bản thân.
Trong biệt thự, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang nằm trên sô pha.
Bên ngoài không biết khi nào đã nổi lên tuyết nhỏ, rõ ràng biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, nhưng đột nhiên lại an tĩnh đáng sợ.
Nhịp tim của Lý Phái Ân chậm rãi tăng tốc.
Cậu nhấp môi: “Ừm, cùng tôi có quan hệ gì sao.”
Đại khái cảm thấy Giang Hành thật sự dựa vào quá gần, Lý Phái Ân buông di động, hai tay đem hắn đẩy xa.
“Còn có, thời điểm cậu nói chuyện cũng không cần dựa vào tôi gần như vậy, tôi không bị điếc, có thể nghe thấy.”
Bên tai của Lý Phái Ân đỏ lên, đầu ong ong, sau khi đẩy ra Giang Hành lại luống cuống tay chân cầm lên di động.
Chỉ là lúc này đây, cậu cũng không biết bản thân đang lướt đến nội dung gì.
–
Vì để bảo đảm an toàn cho Lý Phái Ân, thời điểm buổi tối cậu cũng không trở về phòng thuê.
Chỉ ở trong phòng ngủ chính của biệt thự.
Không sai, phòng ngủ chính.
Lý nhị công tử đã tính cho dù chỉ ngủ lại cũng tuyệt đối không ngủ tại phòng ngủ phụ :)
Vì thế, chủ nhân biệt thự, Giang Tiểu Hành, đành phải tạm ngủ trong phòng cho khách.
Lý Phái Ân ngâm mình trong phòng tắm rộng rãi và sáng sủa, điều khiển từ xa mở ra cửa sổ sát đất, còn có thể thưởng thức non sông tươi đẹp bên ngoài.
Đã lâu không trở về cuộc sống sinh hoạt thoải mái này, Lý Phái Ân thích ứng phi thường nhanh chóng.
Dù gì thì cậu vốn dĩ chính là xa xỉ như vậy :)
Ước chừng ngâm mình trong một giờ, cậu mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy.
Mặc vào bộ đồ ngủ bằng lụa băng, bước lên tấm thảm bảy hoặc tám mươi nghìn đô la một mét vuông đi ra phòng tắm.
Thời điểm đi ngang qua đài tắm rửa, bỗng nhiên cảm thấy chiếc gương này thực quen mắt.
Bước chân của Lý Phái Ân dừng lại một chút, lập tức nhớ tới chiếc gương này đã ở nơi nào nhìn thấy qua.
Đây không phải là chiếc gương mà một vị sắc tình nam chủ nào đó tự chụp bức ảnh rồi gửi cho mình sao :)
Nhớ tới cái loại ảnh chụp này, gương mặt mới hạ nhiệt độ từ trong phòng tắm bước ra như Lý Phái Ân, giờ phút này lại không khỏi bốc lên cao thêm vài độ.
Lý Phái Ân lắc lắc đầu, đem ảnh chụp phát lại của Giang Hành từ trong đầu xóa bỏ.
Nhớ tới áo khoác của chính mình còn lưu tại cái phòng ngủ phụ kia của Giang Hành, vì thế không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đẩy ra cửa của phòng ngủ phụ.
Kết quả, vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Hành chỉ quấn một cái khăn tắm, đứng ở phía trước máy cà phê pha cà phê.
Dường như nghe được động tĩnh mở cửa, Giang Hành cũng theo bản năng nhìn qua.
Hai mắt đối nhau.
Lý Phái Ân dừng lại.
……
……
Vì! Cái! Gì! Lại! Không! Mặc! Quần! Áo!
Đại não của Lý Phái Ân oanh một chút bùng cháy, trống rỗng.
Trong phòng tràn ngập một cỗ trầm mặc quỷ dị.
Giang Hành thực mau phản ứng lại, nhướng mày: “Anh đỏ mặt.”
Lý Phái Ân lấy lại tinh thần, lập tức giảo biện: “Mới vừa tắm rửa xong, có chút nóng!”
Tầm mắt rõ ràng không dám dừng ở trên người Giang Hành.
Nói thực ra, dáng người cùng khuôn mặt của Giang Hành cũng chưa đến mức quá tuyệt mĩ.
Tuy rằng trời sinh một đôi mắt đào hoa, nhưng diện mạo lại không thuộc về mạnh mẽ, dùng một câu mạo phạm mà nói, thì khuôn mặt này hoàn toàn phù hợp với một câu trà xanh thanh thuần, đẹp mà không ra vẻ chút nào, giữa mày đều lộ ra một cỗ lạnh lùng.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cho việc Lý Phái Ân vẫn luôn có thể chịu đựng được lời âu yếm đến quê mùa của nam chủ, khuôn mặt vừa thuần khiết lại trắng nõn, trà xanh bốn phía, lời âu yếm quê mùa ấy khi nói ra đều sẽ trở nên khả khả ái ái làm sao!
Aiya, khi còn nhỏ còn càng đáng yêu dễ thương hơn một chút, hiện tại sau khi trưởng thành da mặt lại trở nên quá dày (.)
Đương nhiên, cậu sẽ không thừa nhận:)
“Có việc gì sao?” Giang Hành đáp lại một câu.
“Tôi tới lấy áo khoác của tôi.”
Cậu dừng lại, tựa hồ rất khó chịu đựng việc đối thoại như vậy với hình ảnh bán khỏa thân của nam chủ.
Hít sâu một hơi: “ Cậu có thể mặc một kiện quần áo vào hay không.”
“Vì sao lại phải mặc.”
“Cậu, cậu hiện tại không phải là một mình ở nhà, đi tới đi lui như vậy, thực ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.”
“Lý Phái Ân.” Thanh âm của Giang Hành mang theo một chút bỡn cợt: “Anh có cần tôi nói cho anh không, nơi này là phòng của tôi.”
“……”
“Là anh không hề chào hỏi, xông tới.”
“.”
“Tôi có phải hẳn là nên thu của anh một chút phần thưởng hay không.”
“?”
Lý Phái Ân ngẩng đầu, bỗng nhiên có điểm không hiểu một câu cuối cùng của Giang Hành.
Kết quả giây tiếp theo, Giang Hành liền bưng cà phê lên uống một ngụm, thong thả ung dung nói: “Dù gì thì, công việc buôn bán của sắc tình nam chủ đầu năm nay cũng không được tốt cho lắm.”
“……”
Vì cái gì tên cẩu nam nhân này còn nhớ rõ cái tên này không biết.
Giang Hành bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cười nhẹ: “Cái hành vi này của tôi có tính là tư liên* không?”
*Tư liên: Những người hâm mộ tư liên là những người hâm mộ được kết nối một cách riêng tư.
“……”
Lý Phái Ân giữa mày giật giật, chấn kinh.
Trăm triệu không nghĩ tới, Giang Hành thế mà lại còn biết cái từ “Tư liên” này.
Sẽ không lén lút lướt Internet sau lưng cậu chứ? Loại đồ cổ Thanh triều khai quật được này cũng học cách lên mạng sao?!
“Anh giống như đối với việc tôi biết ý tứ của cái từ tư liên này thực vô cùng kinh ngạc.”
“Vô nghĩa.” Lý Phái Ân tận dụng hết khả năng bình tĩnh mà mở miệng: “Cậu từ chỗ nào học được cái từ này thế? Không đúng, cậu học cái này để làm gì?”
Kỳ thật Giang Hành chỉ là ngẫu nhiên từ người em họ xa của mình nghe được.
“Không phải có người chê tôi quê mùa sao.” Giang Hành thanh âm lười nhác: “Tôi không phải đang nỗ lực học tập, thay đổi chính mình ư.”
“…… Trước kia như thế nào không thấy cậu có động lực như vậy (.)”
Giang Hành cười nhạo, có vài phần âm dương quái khí chua lòm: “Đó là bởi vì trước kia cũng không có nhiều người gọi lão bà của tôi là lão bà như vậy.”
Giang Tiểu Hành, cậu là người có lòng dạ hẹp hòi vô địch sao :)
Đến bây giờ còn nhớ rõ sự tình buổi chiều trên Weibo :)
“Tôi còn không thể cố gắng chôn sống cái nguy cơ này sao.”
……
……
Cứu mạng với.
Nói chuyện còn không phải vẫn quê mùa như vậy sao?! Chỉ là, bên tai của Lý Phái Ân vẫn đang đỏ hồng muốn chết.
Cầm lên áo khoác của chính mình, dường như trốn về phòng ngủ chính.
Một lúc lâu sau, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi giảm xuống.
Vừa thấy thời gian, đã 11 giờ tối.
Lý Phái Ân dính vào giường lớn mềm mại liền mơ màng sắp ngủ.
Bởi vì nhận được quá nhiều lời xúc phạm từ lời xác minh của bạn bè, nên hôm nay cậu cũng chưa dám mở ra WeChat.
Hiện tại vừa mở ra, thế mà lại có hơn một ngàn tin nhắn.
Đại bộ phận vẫn là lời xác minh của bạn bè, có xin lỗi, có thổ lộ, còn có thiệt tình thực lòng nói muốn thêm cậu làm bạn tốt.
Lý Phái Ân phớt lờ mọi thứ.
Chuyển sang giao diện chuyện phiếm, cũng có mấy trăm tin nhắn.
Bao gồm Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm phát tới, Lý Phái Ân thật sự quá mệt mỏi, sau khi ở trong WeChat báo bình an liền không trả lời tiếp nữa.
Cậu đi xuống kéo nửa ngày cũng chưa kéo đến số WeChat của Giang Hành, Lý Phái Ân trực tiếp tìm tên của hắn, do dự một chút, sau đó thêm vào phía trên.
Chỉ là vì để tiện nói chuyện phiếm mà thôi:)
Buổi tối 12 giờ, khi Giang Hành đang cứng nhắc xử lý xong một cái văn kiện ký tên cuối cùng, di động liền ong ong chấn động một chút.
Hắn click mở, là tin nhắn mà Lý Phái Ân gửi tới.
【 Đối phương hướng bạn chuyển khoản 8000 tệ.】
【. 】
Giang Hành trả lời: 【? 】
Lý Phái Ân: 【Phần thưởng (.) 】
Giang Hành cười nhạo.
Hắn nghiêm túc mà trả lời: 【 Đây là một tháng tiền lương của anh sao. 】
Lý Phái Ân: 【……】
Giang Tiểu Hành, chỉ cần cho cậu một chút màu sắc cậu liền mở phường nhuộm luôn sao!
Lý Phái Ân suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên đáp trả cái gì, sau khi đem điện thoại buông xuống liền chuẩn bị đi ngủ.
Tuy rằng cậu đã nhìn nam chủ, nhưng cậu cũng đưa tiền! Không tính là ăn quỵt!
Ai biết được, di động lại chấn động một chút.
Tin nhắn của Giang Hành gửi lại, tựa hồ là đem sự không trả lời của cậu coi thành mặc nhận.
【 Xem ra thật sự là một tháng tiền lương của anh. 】
【 Tôi đây có thể lý giải, anh đối với dáng người của tôi rất vừa lòng hay không? 】
……
……
Đi tìm chết đi, cẩu nam chủ :)
Một tháng tiền lương của tôi so với 8000 tệ thì cao hơn rất nhiều được chưa, đừng xem thường người khác :)
Giang Hành: 【Tiêu dùng có chừng mực, đừng mù quáng đuổi theo thần tượng làm gì. 】
Lý Phái Ân: 【……】
【 Trả tiền đi:) 】
【 Thoát fans:) 】
Giang Hành: 【 Một khi bán ra, không thể đổi trả. 】
Giang Hành: 【 Tuy nhiên, vì mị phấn*, tôi có thể lại đây cho anh xem thứ khác ( Đậu nành thẹn thùng) 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro