Tập 78
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, bọt nước ngọt ngào tâm tình trong lòng Lý Phái Ân liền biến mất hầu như không còn chút dấu vết.
Giang Hành ôm eo của cậu, hơi chút nhấc lên ước lượng một ít, thanh âm thanh lãnh: “Anh có phải béo ra hay không?”
……
……
Giây tiếp theo, Lý Phái Ân liền ngẩng đầu, mặt vô biểu tình mà đẩy Giang Hành ra.
Giang Hành:?
Lời hắn vừa nói là tiếng người sao, cẩu nam chủ:)
Tôi hôm nay bởi vì mặc đống áo quần này, chỉ ăn một khối thanh dưa nhỏ:)
Thế mà hắn lại còn dám chê béo? Đi tìm chết đi.
–
Trên Maybach, Lý Phái Ân ngồi ở ghế phụ, không rên một tiếng.
Nói đúng ra, là từ lúc bắt đầu lên xe vừa rồi, Lý Phái Ân liền không nói một lời, áp dụng hành vi bạo lực lạnh, đối đãi với cẩu nam nhân.
Đồng thời tại đây, Lý Phái Ân nhanh chóng kéo một nhóm trên WeChat.
Tốc độ đánh chữ phi thường mau lẹ.
Lý Phái Ân: 【1】
Di động của ba vị nữ minh tinh đô thị hiện tại đang hưởng thụ tắm suối nước nóng bị kéo vào một nhóm, không thể hiểu được đồng thời chấn động một chút.
Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi cho nhau ánh nhìn thoáng qua, phát hiện bị Lý Phái Ân kéo vào trong một cái nhóm thảo luận.
Sau đó, trong chớp nhoáng, nhóm WeChat đồng thời gửi tới tin nhắn.
Đầu tiên là cái emoji của Vương Mẫn kia đã gửi: 【 Ngài kỵ sĩ của công chúa điện hạ đưa tin.jpg】
Tiếp theo hai người Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm cũng lướt một cái.
Lý Phái Ân cảm thấy không nói nên lời, nhưng bởi vì đang nổi nóng, cho nên thực mau xem nhẹ cái emoji này.
【 Tôi rất béo sao:) 】
Tuy rằng là đánh chữ.
Nhưng là hoàn toàn có thể từ bốn chữ ngắn ngủn này, cùng với cái mỉm cười không quá thân thiện kia trông ra được.
Lý Tiểu Ân “Công chúa điện hạ”.
Cực kỳ tức giận.
Vương Mẫn: 【 Béo? Bảo bối, cái từ này như thế nào lại xuất hiện ở trong miệng của anh thế? Trong thế giới của anh không nên có cái từ này. 】
Lý Hiểu Vi: 【 Là một ký tự tôi không quen biết sao, cảm giác trước giờ chưa từng thấy qua cái chữ Hán này ( Đậu nành nghi hoặc) 】
Tiểu Cầm:……
Mẹ nó, các người đều đem cầu vồng thổi xong rồi, tôi còn nói được cái gì nữa?!
Tiểu Cầm: 【 Hoàn toàn không có a!! ( Khàn cả giọng) 】
Lý Phái Ân cười lạnh nói: 【 Phải vậy không, Giang Hành vì cái gì lại nói tôi béo nhỉ:) 】
Lý Phái Ân nói xong câu này, cảm giác còn không được hả giận, toàn bộ tất cả đều phát tiết ra.
【Trong thời tiết lạnh giá đó, tôi ở cửa đợi hắn mười phút. 】
【 Sau đó hắn vừa thấy mặt liền nói tôi béo:) 】
【 Tôi béo thì tôi ăn hết được gạo nhà hắn sao:) 】
Dường như chỉ ăn một chút, Lý Phái Ân đánh xong những lời này cũng có chút chột dạ, vì thế sửa miệng.
【 Dù cho có ăn một chút gạo nhà hắn thì có làm sao, tôi có thể ăn được bao nhiêu chứ:) 】
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
【 Hơn nữa tôi hôm nay chỉ ăn một khối thanh dưa nhỏ QvQ 】
Trong nháy mắt, cả nhóm trở nên yên an tĩnh.
Như là tìm được điểm phát hỏa của Lý Phái Ân, qua một lát trong nhóm đột nhiên tràn đầy lòng căm phẫn.
【 Giang Hành là ai, chúng ta không quen biết? Chỉ biết ai chọc bảo bảo của chúng tôi tức giận thì người đó chính là cẩu nam nhân:) 】
【 Kiến nghị lão công của anh có thể đi khám ở khoa mắt thử xem thế nào, đối với mỹ mạo sáng chói cấp bậc như vậy cũng có thể nói béo, chẳng lẽ trước nay chưa từng gặp qua người nào mập mạp sao? 】
【 Nếu mỹ mạo có thể giết người thì Giang tổng hiện tại đã không thể sống nổi 】
Tiểu Cầm: 【Nhưng tại sao Giang tổng lại nói anh béo chứ? 】
Tiểu Cầm: 【 Nếu nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thể thấy được mà, thật kỳ lạ. 】
Tiểu Cầm: 【 Trừ phi là hắn vừa rồi đã ôm qua anh? 】
Lý Phái Ân: 【……】
……
……
……
Cả nhóm tức khắc lại trở nên trầm mặc khác thường.
Tiểu Cầm vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi đang phóng lại đây một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Tiểu Cầm:?
Giây tiếp theo, cúi đầu vừa thấy.
Thông báo trò chuyện nhóm WeChat hiển thị: 【 Bạn đã bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm. 】
!!!
Sau khi bị phát hiện liền thẹn quá thành giận sao TvT!!!
Lý Phái Ân tắt đi giao diện WeChat.
Chính mình sau khi bị một hồi cầu vồng thổi dỗ dành đến hơi chút cao hứng một chút, cùng chuyện Giang Tiểu Hành không biết tốt xấu nói bản thân cậu béo liền giải hòa.
Nhà hàng kiểu Pháp trong Vân Kinh, nằm trên tầng cao nhất ở cao ốc tại trung tâm thành phố, vị trí địa lý bí ẩn, hoàn cảnh an tĩnh ưu nhã, cực kỳ thích hợp cho tình nhân hẹn hò.
Nhà ăn sớm đã được Giang Hành chuẩn bị vị trí cạnh cửa sổ tốt nhất, chỉ cần quay đầu đi, là có thể đem toàn bộ cảnh tượng trong trung tâm thành phố thu vào đáy mắt.
Bánh mì, champagne, món khai vị theo thứ tự bưng lên bàn, Giang Hành phát hiện Lý Phái Ân không hề muốn động đũa, không khỏi mở miệng: “Không hợp khẩu vị sao.”
Lý Phái Ân ha hả một tiếng, âm dương quái khí nói: “Giảm béo.”
Giang Hành sửng sốt: “Anh hôm nay chỉ ăn một khối trái cây, buổi tối không ăn sẽ đói đó.”
“Ừm.”
Nội tâm của Lý Phái Ân ha hả càng thêm lãnh khốc vô tình.
Cẩu nam nhân, cậu cũng biết tôi hôm nay chỉ ăn một khối trái cây ư?
Lý Phái Ân lạnh nhạt nói: “Không phải có người chê tôi béo sao.”
Lúc này, Giang Hành rốt cuộc cũng phản ứng lại, chính mình dường như đã đắc tội với Lý Phái Ân.
Tuy nhiên, hắn có đôi khi lại cảm thấy tính tình này của Lý Phái Ân cũng khá đáng yêu, ngẫu nhiên thỉnh thoảng lại nặn ra một chút kiêu ngạo, vừa thanh tú vừa kiêu kỳ, giống móng mèo nhẹ nhàng cào nơi trái tim.
Hắn cảm giác có một chút thích thú trong đó.
“Tôi cảm thấy béo một chút sẽ đẹp hơn.” Giang Hành thay cậu cắt ra gan ngỗng, đưa tới bên miệng cậu.
Lý Phái Ân: “.”
Được rồi, xem như Giang Tiểu Hành nhận sai còn tính là kịp thời, Lý nhị công tử cuối cùng cũng bằng lòng thưởng cho hắn ít mặt mũi, cúi xuống cái đầu cao quý, miễn cưỡng ăn một ngụm.
Nhưng mà, thật sự ăn rất ngon TvT!!!
Hẳn là do nguyên nhân cậu đã đói bụng một ngày.
Sau khi Lý Phái Ân ăn miếng đầu tiên, phòng tuyến tâm lý liền chậm rãi tan rã.
Nam nhân nào có quan trọng bằng ăn cơm chứ :)
Sau khi phần còn lại của bữa ăn được dọn lên, Lý Phái Ân cũng không muốn chính mình tự động thủ mà ăn.
Dù sao Giang Hành sẽ cắt ra cho cậu ăn, cậu sao lại còn muốn tự động thủ ăn làm gì chứ, mệt mỏi :)
Hơn nữa đây là những thứ mà cậu nên có được! Ai bảo hắn tự dưng nói chính mình béo làm gì :)
Nhân viên phục vụ của Lý Phái Ân đi rồi, lúc này cậu mới buông tâm để Giang Hành cho cậu ăn.
Tuy rằng bản thân không muốn cắt miếng bò bít tết, nhưng nếu để Giang Hành đút cho thoạt nhìn cũng thực buồn nôn, sẽ bị coi như đang khoe ân ái, thật dọa người!
Lý Tiểu Ân sĩ diện nên phải chờ đến khi nhân viên phục vụ đi rồi mới bằng lòng hãnh diện ăn mấy miếng.
Sau khi nuốt xuống một khối bò bít tết Wellington vừa nấu chín, Lý Phái Ân chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cậu không thể cảm thấy tôi đặc biệt kiêu căng được.”
Giang Hành giương mắt nhìn cậu.
Lý Phái Ân vì chính mình giảo biện một chút: “Tôi cũng không phải mỗi một lần đều bắt cậu làm thế, bởi vì cậu hôm nay đã nói tôi béo. Đây là trừng phạt xứng đáng mà cậu phải chịu.”
Đây là trừng phạt?
Giang Hành dừng lại, làm như khó mà tin được, lầm bầm lầu bầu một câu: “Còn có loại chuyện tốt này sao.”
Lý Phái Ân không nghe rõ, cảnh giác mà mở miệng: “Cậu có phải đang nói xấu tôi hay không.”
“Không phải.” Giang Hành lại đút cho cậu một ngụm nữa, ngân dài âm điệu, thanh âm có chút lười nhác: “Chỉ là cảm thấy ——”
Lý Phái Ân:?
Giang Hành cười nói: “Lần sau nếu còn có loại chuyện tốt như này, nhớ rõ trước tiên hãy tìm tôi.”
Lý Phái Ân:???
Cái chuyện tốt gì??
Cẩu nam nhân đầu óc nước vào, sự tình phiền toái cho cậu ăn cơm như vậy cũng có thể trầm trồ khen ngợi ư???
Không hiểu được thẳng nam.jpg
–
Lý Phái Ân lại nhịn không được đem chuyện này chia sẻ cho nhóm nhỏ.
Chỉ là, tuy rằng, dù sao, thực sự rất muốn nói cho người khác (.)
Tâm tình thích đúng là giấu không được.
Sơ lược một đống lớn lời nói diss Giang Tiểu Hành.
Lý Phái Ân cũng đối với câu nói cuối cùng của hắn kia tỏ vẻ khó hiểu, liền hỏi: 【 Cái gì gọi là còn có loại chuyện tốt này chứ? 】
Thật sự có điểm không thể lý giải.
Vừa nói xong, Vương Mẫn liền: 【? 】
Lý Hiểu Vi: 【 Mặc dù tôi không ăn được bít tết Wellington, nhưng lại ăn no cẩu lương ( Tạm biệt) 】
Tiểu Cầm: 【 Tôi trở về cái nhóm này chẳng lẽ chính là để ăn một ngụm cẩu lương sao ( Một tiếng khóc) 】
Lý Phái Ân ở trong nhóm chia sẻ còn cảm thấy có chút không đủ.
Lại vào vòng kết nối của bạn bè phát mấy tấm ảnh chụp, tuy rằng chụp thực mịt mờ, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra là bữa tối tình yêu của hai người.
Lúc này đây, Lý Phái Ân không đặt nó ở chế độ chỉ hiển thị cho chính mình mới xem được.
Thoải mái hào phóng để cho mọi người nhìn.
Lý Phái Ân: Giang ca mới ăn cơm [ Hì hì ]
【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh】【 Hình ảnh】【 Hình ảnh】
Lý Phái Ân ở trong vòng Vân Kinh tiêu dao một đoạn thời gian, đã kết thêm không ít phú nhị đại.
Nhưng vòng kết nối bạn bè của cậu rất ít khi nhận được tin tức, đây là lần đầu tiên mang Giang Hành lên, vì thế mới vừa đăng lên không được vài phút, tin tức liền chấn động.
Đủ loại thổi cầu vồng, ôm đùi, ước chừng có hơn một trăm.
Cái like trong vòng kết nối bạn bè cũng có ba bốn trăm cái.
Lý Phái Ân cầm điện thoại di động, giống như một vị nam minh tinh chọn chút bình luận quen mắt rồi trả lời.
Vương Mẫn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ở bình luận vào góp vui.
【Lần sau có chuyện tốt đút cơm cho công chúa như vậy nhớ rõ trước tiên tới tìm tôi nhé. 】
Lý Hiểu Vi theo sát sau đó:
【Lần sau có chuyện tốt đút cơm cho công chúa như vậy nhớ rõ trước tiên tới tìm tôi nhé. Tôi cũng có thể làm gia. 】
Tiểu Cầm cũng theo một câu:
【Lần sau có chuyện tốt đút cơm cho công chúa như vậy nhớ rõ trước tiên tới tìm tôi nhé. Tôi tốt nghiệp đại học 985. 】
……
Bị các cô spam như vậy, Lý Phái Ân rốt cuộc cũng phản ứng lại lời nói mà Giang Hành nói là có ý tứ gì.
Cẩu nam nhân, không thể tưởng được được đôi khi còn rất biết nói chuyện nhỉ (.)
Chút tức giận cuối cùng đối với Giang Hành trong lòng cũng dần dần tan thành mây khói.
Ngay cả sau khi Giang Hành ăn qua cơm chiều cũng không mang theo cậu đi xem bộ phim hoạt hình mới ra mắt, mà là đi xem nhạc kịch buồn tẻ nhàm chán nhưng cậu vẫn chọn lựa tha thứ.
Lý Phái Ân xem di động một vòng, xuống xe trước, Giang Hành liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Anh đang xem cái gì thế?”
“Trả lời vòng kết nối bạn bè.” Lý Phái Ân dừng một chút, lập tức nói: “Hiện tại cậu lập tức vào vòng kết nối bạn bè của tôi thả like đi, nghe thấy không.”
Giang Hành tuy rằng có WeChat, nhưng cơ bản chỉ cùng một người như Lý Phái Ân nói chuyện phiếm.
Nghe cậu nói xong, liền ngoan ngoãn lấy ra di động, cho vòng kết nối bạn bè mới nhất của Lý Phái Ân một cái like.
Nhìn thấy ảnh chụp mà Lý Phái Ân đăng, hắn nhịn không được click mở, lật xem một tấm lại một tấm.
Ảnh chụp đã được thêm chỉnh sửa cùng bộ lọc, nhờ đó có thể nhìn thấy được người chụp ảnh đã dụng tâm lăn lộn nửa ngày mới làm ra.
Một loại cảm giác vui sướng vi diệu từ tâm sinh sôi.
Giang Hành đem ảnh chụp đều lưu hết vào điện thoại, sau đó nhìn vòng kết nối bạn bè này chỉ có hắn cùng Vương Mẫn, lẻ loi hai cái like, có chút để ý.
“Tại sao lại có ít người like như vậy?”
“Rất nhiều mà.”
Lý Phái Ân sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
Số người bạn chung giữa cậu cùng Giang Hành chỉ có Vương Mẫn, cho nên vòng kết nối bạn bè của Giang Tiểu Hành chỉ có thể nhìn thấy hai cái like.
Ôi trời đất ạ.
Giang Tiểu Hành, hắn thật sự quê mùa chết mất, hắn có đúng là được sinh ra sau năm 90 không thế, ngay cả vòng kết nối bạn bè mà cũng không biết chơi ư!
Lý Phái Ân không đem những lời này nói ra khỏi miệng, cậu đem di động của chính mình đưa qua đó.
Mấy trăm cái điểm like dày đặc, Giang Hành dường như đã vừa lòng không ít.
“Nhân khí của tôi ở vòng kết nối bạn bè rất cao.” Lý Phái Ân hừ một tiếng: “Cậu chỉ được dính ít thơm lây của tôi mà thôi.”
Giang Hành đồng ý với cậu, gật gật đầu: “Đây là tấm ảnh được like nhiều nhất trong vòng kết nối bạn bè của anh sao.”
“Đúng vậy.”
Cái tài khoản này mới dùng ba năm, trước kia cũng chưa gửi cái gì lên vòng kết nối bạn bè cả.
Vẫn là sau khi trở lại Vân Kinh, mới chậm rãi bắt đầu bổ sung một ít sinh hoạt hằng ngày.
Cơ hồ mỗi một bài đăng, đều cùng Giang Hành có liên quan.
Lý Phái Ân thập phần kiêu ngạo: “Cậu hiện tại cũng biết rằng tôi được hoan nghênh bao nhiêu rồi chứ.”
Một bộ dáng còn không nhanh chóng quý trọng tôi đi.
“Ừm.” Giang Hành giống như vô tình nói: “Về sau phải giữ gìn cẩn thận hơn mới được.”
?
Giữ gìn cái gì.
“Loại tần suất khoe ân ái này.”
……
Đánh giá cao cậu rồi, cẩu nam nhân :)
Ai muốn đăng cái loại ảnh cùng cậu khoe ân ái ở trong vòng kết nối bạn bè này chứ, đừng tự mình đa tình nữa :)
Trong lòng của Lý Phái Ân một phen phàn nàn.
Nhưng lại không hề mở miệng phản bác.
–
Lý Phái Ân đối với thứ nhạc kịch mà Giang Hành tuyển chọn trước nay chưa từng quá chờ mong.
Cho nên nửa giờ sau khi mở màn, Lý bình hoa nhỏ liền không phụ sự mong đợi của mọi người ngủ mất.
Cậu ngủ đến rất say, lúc ban đầu còn dựa vào trên vai của Giang Hành.
Sau đó thì cả người đều dựa vào trên người Giang Hành, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, khiến cho tâm tư xem nhạc kịch của Giang Hành cũng giảm bớt vài phần.
Ánh đèn trong phòng biểu diễn rất tăm tối, tia sáng sân khấu màu xanh mờ nhạt loang lổ đan xen dừng ở trên mặt Lý Phái Ân.
Lông mi của cậu bởi vì ngủ say cho nên vững vàng rũ xuống, hô hấp nhợt nhạt dừng ở cổ của Giang Hành.
Tận cho đến khi nhạc kịch kết thúc, Lý Phái Ân lại tựa như có thần trợ trong vài giây đã tỉnh lại, thuận theo tất cả những người xem cùng nhau mờ mịt vỗ tay.
Cậu mới vừa tỉnh ngủ nên có chút ngây ngốc, sau đó còn tỉ mỉ xử lý lại tóc bị cậu cọ đến lung tung rối loạn, một mớ tóc nhỏ bướng bỉnh vẫn còn cuộn tròn.
Một bên vỗ tay một bên gật đầu, bộ dáng vừa ngốc vừa tự nhiên.
Giang Hành ở một bên nhìn cậu, cảm giác nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên bị xúc động một chút.
Lý Phái Ân quay đầu liền thấy tầm mắt ngây ngây ngốc ngốc của Giang Hành đang dừng ở trên mặt chính mình.
Ánh mắt kia, cực kỳ có có tính xâm lược cùng dục vọng chiếm hữu, giống như một con dã thú tuổi trẻ đang đi săn, nhìn con mồi của chính mình trước khi bătd lấy.
Không phải chứ, chẳng lẽ thời điểm cậu ngủ còn chảy nước miếng?
Cậu theo bản năng lau lau đôi môi một chút, không có mà.
Tại sao lại nhìn tôi như vậy?
Hơn nữa ánh mắt còn dính lấy một cách kỳ quái :)
Là do cậu hiếu thắng kéo tôi tới đây xem nhạc kịch, xem không hiểu còn có thể trách tôi sao :)
Đi ra khỏi sân khấu Vân Kinh, trong lòng Lý Phái Ân vẫn còn đang suy đoán hành động vừa rồi của Giang Hành.
Cậu do dự trong chốc lát, mở miệng nói: “Tôi vừa nãy không phải cố ý ngủ gật đâu.”
Giang Hành nghiêng đầu nhìn cậu.
Lý Phái Ân nói thầm: “Tôi cũng đã xem nửa giờ còn gì nữa.”
Nhưng thật sự tôi xem không hiểu!!
Đáp lại cậu vẫn là tiếng ừm, hắn sẽ không có hệ thống ngôn ngữ ừm đấy chứ TvT!!!
“Cậu có phải đã tức giận hay không.”
“Tức giận?”
Giang Hành kinh ngạc: “Anh như thế nào lại nghĩ tôi như vậy.”
Lý Phái Ân: “Vậy cậu tại sao lại không để ý tới tôi, vừa rồi còn dùng cái loại ánh mắt quỷ dị này khiển trách tôi, khiến cho lương tâm tôi thực bất an QvQ.”
Ánh mắt quỷ dị?
Giang Hành bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
“Anh cảm thấy cái đó là ánh mắt khiển trách sao?”
Lý Phái Ân thành thành thật thật gật đầu, còn rất không tự tin giáo dục Giang Hành: “Tôi cảm thấy tôi hẳn là nên nhắc nhở cậu một chút, hiện tại không phải cậu đang theo đuổi tôi sao, dựa theo hiện tượng phổ biến của xã hội mà nói, địa vị của cậu hẳn là so với tôi thì thấp hơn một chút.”
Cậu hơi hơi ám chỉ Giang Hành, làm cái một chút thủ thế: “Cho nên tuy rằng việc tôi ngủ trong quá trình hẹn hò vừa rồi quả thật không tốt, nhưng cậu cũng không thể khiển trách tôi, bằng không cậu sẽ không theo đuổi được tôi.”
Suy nghĩ một chút, sợ lại không có lực thuyết phục gì.
Lý Phái Ân tận lực hoàn thiện lời nói giảo biện của chính mình: “Cậu vừa rồi cũng thấy được, tôi ở trong vòng kết nối bạn bè còn rất được hoan nghênh.”
Chết tiệt, nói như vậy cũng quá tự luyến T.T!!!
Sau khi Lý Phái Ân nói xong liền di dời tầm mắt, không nhìn Giang Hành.
Ừm, không sai, phải cảnh cáo Giang Tiểu Hành, tạo cho hắn một chút áp lực.
Miễn cho hắn cảm thấy bản thân mình dễ dàng khi dễ, dễ dàng theo đuổi.
Nam nhân có được trong tay càng nhẹ nhàng không phải sẽ càng không coi trọng sao.
Cậu không phải thứ dễ dàng đó đâu :)
Kết quả, nói xong chính mình lại cảm thấy hối hận.
Cậu quay đầu lại bổ sung một câu: “Đương nhiên tuy rằng tôi cực kỳ được hoan nghênh, nhưng cũng không phải khó theo đuổi như vậy, cậu cũng không cần có áp lực quá lớn đâu.”
Ý tứ chính là không được phép từ bỏ!!
Bằng không cậu sẽ thật sự mất đi lão bà của cậu đấy :)
Giang Hành nghe xong một phen ngôn luận của cậu, cố nén cười, thở dài một tiếng.
Hắn thật sự thích những động tác nhỏ đó của Lý Phái Ân.
Bao gồm tính tình khẩu thị tâm phi của cậu, bao gồm tầm mắt lắp bắp khi cậu nhìn qua, bao gồm cả sự tự tin không đủ giảo biện của cậu.
Giống như mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ, tất cả đều dựa theo tâm ý của hắn mà sinh sôi.
Lý Phái Ân lúng ta lúng túng nói xong, lên xe.
Cậu nghĩ lại một chút, cảm thấy những lời nói này của chính mình hẳn là không có vấn đề gì.
Đã giải thích nguyên nhân bản thân ngủ quên, đồng thời cũng cổ vũ kế hoạch hẹn hò của Giang Tiểu Hành.
Nice Lý Tiểu Ân, mày thật là một tiểu thiên tài!
Hệ thống sưởi trong xe Maybach đã được bật hoàn toàn, còn có mùi hương mà Lý Phái Ân thích nhất.
Cậu ngồi ở trên ghế phụ, chờ Giang Hành giúp cậu gắn kỹ đai an toàn, điều chỉnh vị trí ghế dựa, chuẩn bị ngủ tiếp một lát nữa.
Giang Hành lo lắng cậu ngủ không thoải mái, lái xe cũng lái rất chậm.
Chỉ có điều đến khi tới cửa nhà của Lý Phái Ân rồi, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ.
Giang Hành đành phải cúi xuống chuẩn bị đánh thức cậu.
Kết quả lại thấy di động của Lý Phái Ân vẫn luôn rung mạnh, có người đang gọi cho cậu trên WeChat.
Suy xét thì dù sao Lý Phái Ân cũng đang ngủ, sau khi Giang Hành ngắt máy rồi chuẩn bị ôm cậu lên lầu.
Nhưng sau khi ngắt điện thoại trên WeChat, giao diện lại dừng ở vòng kết nối bạn bè WeChat của Lý Phái Ân.
Số lượt thích trong bức ảnh khoe ân ái của vòng kết nối bạn bè vẫn không ngừng tăng vọt.
Hắn nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, dùng tài khoản của chính Lý Phái Ân gửi like cho vòng kết nối.
Sau khi Giang Hành gửi like xong, theo bản năng lướt xuống, bỗng nhiên thấy được một bình luận chỉ mình tôi mới có thể thấy được trong đó.
Biểu tình sửng sốt.
【 Tôi cảm thấy tôi thật sự rất thích rất thích rất thích Giang Tiểu Hành TvT!!! Làm ơn làm ơn ông trời cũng khiến cho hắn thích tôi như vậy đi TvT!!!! 】
Thời gian vừa lúc là bốn giờ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro