Tập 86

Lý Nặc chết, hết thảy mọi thứ trong lễ tang đều được làm một cách giản lược.

Dựa theo ý nguyện của y, sau khi chết cũng không muốn vào phần mộ tổ tiên của Lý gia, mà lại cùng mẫu thân y chôn cất cùng nhau.

Về việc y tìm người hại Lý Phái Ân, một tuần sau khi y chết, Giang Hành từ sòng bạc ngầm tìm được giấy tờ chuyển khoản thuộc về Lý Nặc.

Lúc tra quả nhiên tìm được con gái của người tài xế gây chuyện lúc ấy, hai trăm vạn cũng xác thật có tồn tại.

Ngoài ra toàn bộ sự tình trước kia ở bữa tiệc sinh nhật trên du thuyền y đẩy Lý Phái Ân rơi xuống nước đều đã bị tra xét ra.

Thời điểm Lý Vân có được những chứng cứ đó, hiển nhiên rất giật mình, đồng thời cũng có một loại cảm xúc phức tạp khó có thể miêu tả.

Tuy rằng hắn đối với hành động của Lý Nặc cảm thấy phẫn nộ, nhưng lại bởi vì người đi trà lạnh, yêu hận tình thù đứng trước sinh tử trời đất đều có vẻ đơn bạc, cũng không nhẫn tâm quở trách.

Hận cũng tốt, yêu cũng tốt, thị phi đúng sai, ở một khắc Lý Nặc chết đi kia liền đột nhiên im bặt.

Lý Nặc tuy rằng có chút tâm cơ, nhưng trước mặt hắn trước nay đều che giấu cực kỳ cẩn mật.

Tất cả những việc y đã làm đối với Lý Phái Ân, mỗi một sự kiện đều không đáng tha thứ, chỉ là người cũng đã chết, dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng vô pháp làm rõ, cảm giác để lại cho Lý Vân cũng chỉ có khó hiểu cùng hoang mang.

So với việc người kia chết đi, tình trạng thân thể của Lý Phái Ân mới làm hắn lo lắng.

Lý Phái Ân liên tiếp chấn kinh, sau khi trở về đã sốt cao, hơn nữa còn không hề thuyên giảm, tận cho đến sau khi thời tiết ấm lại mới có điểm huyết sắc.

Chỉ là thời điểm buổi tối nằm mơ, thỉnh thoảng sẽ mơ thấy đám người chết ngày đó trong Lý gia, cậu cho dù có ở nhà xác đi chăng nữa cũng chưa từng nhìn thấy nhiều người bị chết tứ tung ngang dọc như vậy TvT. 

Hơn nữa Lý Phái Ân tuy rằng biết nội đấu hào môn sẽ chết người, nhưng sự tình lại phát sinh ở trước mặt mình như vậy, cậu vẫn có chút tiếp thu không nổi.  

Sau khi sự việc xảy ra, Lý Phái Ân đã phải làm khai thông tâm lý rất lâu, mới chậm rãi tiếp thu được hiện thực.

Mệt mỏi.

Ở một bên cũng không cần truy cứu cái gì Cục Cảnh Sát với chả không Cục Cảnh Sát:)

Hơn nữa những việc này còn không thể cùng Vương Mẫn nói chuyện!!

Nếu nói chuyện có khi Vương Mẫn sẽ cho rằng cậu đang nói về cốt truyện trong tiểu thuyết:)

Lễ tang của Lý Nặc cậu cũng không đi.

Sự giúp đỡ cuối cùng cho Lý Nặc, chính là một chút chủ nghĩa nhân đạo của chính mình thân là người đọc tiểu thuyết nguyên tác:)

Vào ngày lễ tang diễn ra, trời đã rơi chút mưa nhỏ, Lý Phái Ân không khỏi lại nghĩ tới chuyện cuối cùng Lý Nặc vì Lý Vân chắn đạn.

Nói thật, cậu cảm thấy có chút may mắn, nếu Lý Nặc không chắn một vết thương kia, người hôm nay nằm đây chắc chắn chính là anh trai của cậu.

Nhưng những gì Lý Nặc làm ra cũng không đáng để tha thứ, lại còn hai lần trộm ám sát chính mình, Lý Phái Ân cực kỳ mang thù.

Tuy nhiên, sự phát ngốc của cậu đã khiến cho Giang Hành chú ý, làm đối phương hỏi một câu: “Nghĩ cái gì mà lại chuyên chú như vậy?”

Lý Tiểu Ân hỏi gì đáp nấy: “Suy nghĩ về Lý Nặc.”

Sắc mặt của Giang Hành ngay lập tức liền suy sụp.

Lão công ở ngay trước mặt, cậu còn nghĩ đến nam nhân hay sao? Lý Phái Ân mở miệng: “Em đang suy nghĩ, Lý Nặc cuối cùng vì anh trai em chắn một viên đạn, là do hối hận hay do lương tâm cắn rứt.”

“Tính cách của y chính là như vậy.”

Lý Phái Ân:?

Giang Hành nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện xấu đã làm hết thảy, lại hy vọng người khác thương tâm mình.”

Lý Phái Ân thở dài, bỗng nhiên nhớ tới: “Y là tình nhân của anh, anh không thương hại y sao?”

Giang Hành liếc mắt nhìn Lý Phái Ân một cái, cố ý nói: “Anh thương hại chính bản thân mình.”

“Trước hai lần kết hôn đều xảy ra chuyện lớn như vậy, thiên hạ còn có nam nhân nào so với anh đáng thương hơn hay sao?”

“Vợ anh còn bịa đặt nói rằng anh ở bên ngoài có tình nhân.”

Lý Phái Ân tức khắc chột dạ.

Chậm rãi dịch chuyển tầm mắt.

Chuyện của Lý Nặc không bao lâu liền trôi đi.

Sau đó, Lý Vân lại ở bệnh viện khoảng một tháng, Lý Phái Ân giống một con tiểu ong mật cần cù, mỗi ngày bưng bình giữ ấm đi tới bệnh viện chăm sóc Lý Vân.

Siêng năng quá mức khiến cho Lý Vân tưởng rằng cậu muốn mua cái trạm du hành vũ trụ không gian linh tinh gì đó, còn cùng Lý Phái Ân nói một chút, tuy rằng anh trai quả thật rất có tiền, nhưng trên pháp luật không cho phép công dân lấy thân phận cá nhân mua sắm trạm du hành vũ trụ không gian. 

Làm cho Lý Phái Ân không nói nên lời!

Cậu chẳng lẽ không thể làm tiểu áo bông tri kỷ của anh trai hay sao:)

Tức chết rồi!

Lý Phái Ân tức giận đến mức hơn nửa ngày cũng không thèm nói chuyện.

Lý Vân đại khái cảm giác được Lý Phái Ân đang nháo, vì thế uống lên mấy hớp canh gà, dùng sức mà khen: “Tiểu Ân thật khéo chọn đầu bếp, canh gà làm ra so với những người khác càng dễ uống hơn.”

Cảm ơn nha anh, nếu khen không được thì không cần khen em đâu TvT.

Thật khéo chọn đầu bếp là cái quỷ gì thế, còn không bằng không khen.

Lý Phái Ân khó chịu nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ghé vào trước giường của Lý Vân: “Anh.”

Lý Vân mỉm cười nhìn cậu, Lý Phái Ân nghiêm túc nói: “Nếu, em là nói nếu!”

“Ừm, Tiểu Ân nói đi.”

“Nếu anh lại bị người ta bắt cóc, em là nói nếu nhé! Nếu bọn bắt cóc đó muốn bắn anh, em cũng sẽ vì anh mà chắn đạn.”

Nói xong, Lý Phái Ân lại cảm giác chính mình giống như có bệnh.

Nhưng cậu quả thật nhịn không được muốn chứng minh một chút.

Thật xấu hổ.

Lý Phái Ân vẫn hơi hơi hối hận, nhanh đổi ý: “Anh coi như em chưa nói là được rồi!”

Mới vừa nói xong, Lý Phái Ân liền cảm giác đầu của chính mình bị ngáo một phen.

Sau đó nghe được thanh âm dở khóc dở cười của Lý Vân.

“Anh trai không cần Tiểu Ân chắn đạn.”

Lý Phái Ân: “.”

Anh không hiểu ý của em, anh à.

“Ở trong lòng của anh, Tiểu Ân là người quan trọng nhất, nếu em thay anh chắn đạn mà xảy ra chuyện, thì anh cũng sống không nổi nữa.”

“Ừm.”

Đó chính là nói em tương đối quan trọng đúng không (.)

“Trước kia là anh không tốt, rất nhiều chuyện cũng không hề biết, hóa ra lại khiến cho Tiểu Ân phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.”

Cũng không có chịu quá nhiều đâu.

Nhưng tại sao anh nói câu này lại quen thuộc quá vậy nhỉ, trong lòng của Lý Phái Ân đột nhiên có một loại dự cảm kỳ quái.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lý Vân liền thập phần ôn hòa mà mở miệng: “Tuy rằng không thể mua trạm du hành vũ trụ không gian, nhưng anh có thể mua cho em một cái đảo nhỏ, Tiểu Ân không phải rất thích du lịch sao, cái đảo này ở Bắc Âu, anh trai xem qua thì nó cũng cực kỳ thích hợp chụp ảnh.” 

Tới rồi tới rồi, anh à anh lại tới nữa đúng không.

“Anh trai còn mua thêm một con tàu du lịch lớn chở khách chạy định kỳ, Tiểu Ân nếu không muốn đi phương tiện giao thông công cộng, có thể ngồi tàu du lịch chở khách chạy định kỳ của nhà chúng ta.”

Anh, hiện tại nghiệp vụ mua sắm đã đủ rộng để mua tàu biển chở khách chạy định kỳ rồi sao TvT?!

“Anh, anh luôn mua cho em cái này cái kia, nhà của chúng ta sẽ không bị mua đến phá sản chứ.”

“Sẽ không đâu. Anh sẽ tiếp tục kiếm tiền.”

Ai, nếu thế thì cũng không tốt lắm.

Kỳ thật cậu cũng không cần có nhiều phương tiện giao thông kỳ kỳ quái quái như vậy.

Trong phòng bệnh dần dần trở nên trầm mặc.

Lý Phái Ân ngoan ngoãn mà ghé vào trên giường, tùy tiện để Lý Vân xoa đầu.

“Tiểu Ân, thực xin lỗi.”

Qua đã lâu, Lý Phái Ân bỗng nhiên nghe thấy Lý Vân nói xin lỗi.

Cậu vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu.

Lý Vân thở dài.

Đối với Lý Phái Ân, trong lòng hắn trước sau luôn có hổ thẹn.

Lý Vân nhớ rằng, cuộc hôn nhân của cha mẹ là cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, sau khi Lý Phái Ân sinh ra lại càng trầm trọng thêm, ngay cả thể diện phu thê tài phiệt nhà cao cửa rộng đều duy trì không nổi nữa.

Tiện đà có thêm sự thật bố mình đã lừa dối.

Lý Vân nhớ rõ năm ấy Lý Phái Ân mới chuae đến năm tuổi, trốn ở trong tủ quần áo của bố mình, muốn cho bố một kinh hỉ từ công ty trở về. Kết quả lại nhìn thấy sự thật bố mình đang đùa giỡn lêu lổng với những người phụ nữ khác trong phòng ngủ sau lưng mẹ. 

Chuyện này đối với Lý Phái Ân đã tạo thành đả kích rất lớn, thời điểm sau khi Lý Vân tìm được Lý Phái Ân, tiểu hài tử lại không biết như thế nào trượt chân ngã vào trong ao, hắn may mắn phát hiện kịp thời, sau khi cứu lên, Lý Phái Ân lại phát sốt cao suốt ba ngày ba đêm.

Mà cha mẹ cũng bởi vì chuyện này mà bỏ mình trong một vụ tai nạn xe hơi khi đang trên đường đến chỗ ly hôn.

Lý Vân lúc ấy vừa mới học năm nhất đại học, gánh nặng như vậy của Lý gia liền không hề dự báo mà rơi xuống trên vai chính mình. 

Hắn một bên chiếu cố Lý Phái Ân, một bên chu toàn trong hội đồng quản trị, không biết từ khi nào, tính cách của Lý Phái Ân trở nên càng thêm kiêu căng, thế cho nên đã nháo ra rất nhiều tai họa. 

Nhắc lại chuyện này, nội tâm của Lý Vân lại nổi lên một tia tự trách.

Nguyên bản cho rằng cho Lý Phái Ân thật nhiều vật chất bồi thường liền có thể đền bù thiếu hụt thơ ấu của cậu, ai biết mối quan hệ giữa cậu cùng Lý Nặc thế nhưng lại phát triển tới trình độ không thể cứu vãn.

Nếu không phải chính mình đem sự tình lập di chúc tiết lộ cho Lý Nặc, thì chắc chắn Lý Phái Ân cũng sẽ không chịu một hồi tai bay vạ gió như thế.  

Lý Phái Ân lại không cảm thấy Lý Vân có điều gì phải xin lỗi cả.

Chẳng lẽ không phải là chính mình nên xin lỗi anh trai ruột sao, tốn nhiều tiền như vậy, nội tâm thật sự cực kỳ áy náy TvT!!

“Anh à, anh vẫn nên mau chóng khỏe lại đi.” Lý Phái Ân lẩm bẩm làm nũng: “Em thật sự quản không được Quân Bách, chỉ là nhìn báo cáo tài chính thôi mà em cũng cảm thấy đau đầu TvT!!”

Lý Vân cười một tiếng: “Nếu đau đầu như thế thì sao không bảo Tiểu Giang giúp em xem hộ?”

“Như vậy sao được!” Lý Phái Ân lòng dạ hẹp hòi nói: “Tiền của anh là tiểu kim khố của em, như thế nào có thể để cho Giang Hành biết tiểu kim khố của em có bao nhiêu tiền được chứ!”

Bằng không cẩu nam nhân về sau sẽ không mua mua mua cho cậu thì phải thế nào bây giờ?

Ha hả, điều đó không có khả năng.

Tiền tiêu vặt đương nhiên phải lấy một phần của anh ruột, rồi lại lấy một phần của lão công:)

“Được rồi, anh trai sẽ nỗ lực để khỏi bệnh.”

Lý Phái Ân ở trên mu bàn tay của Lý Vân cọ cọ một chút, nhanh chóng nói: “Anh trai cũng là người quan trọng nhất trong lòng của em.”

Một trong hai.

(.)

Miễn cưỡng còn có tên Giang Tiểu Hành tùy tiện song song một chút đi.

Dù sao.

Lý Vân xoa đầu cậu một chút: “Tiểu Ân cũng là người quan trọng nhất trong lòng của anh trai.”

Hắn chớp mắt một chút, trêu chọc nói: “Không gì sánh nổi.”

Lý Phái Ân:……

Đáng giận, nội tâm thế mà bị xem thấu.

Lý Phái Ân ở nhà làm cá mặn trong khoảng thời gian này, hàng hiệu xa xỉ trong biệt thự tiến vào giống như nước chảy.

Có Giang Hành, cũng có anh trai của cậu.

Ai, nhiều đến mức không biết bỏ xuống đâu.

Đành phải mỗi ngày trong nhóm uyển chuyển khoe ra một phen.

【 Tôi nói muốn làm tẩu tử của anh, cũng nói đến mệt mỏi rồi, đừng khiến cho tôi phải nói lại lần thứ hai ( tạm biệt) 】

Câu trả lời thống nhất kinh người.

Tuy nhiên, Lý Phái Ân thật đúng là đã nghĩ đến, anh trai của cậu là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, như thế nào bên người ngay cả một bà nội trợ hiền hòa cũng không có thế!

Không chỉ có như thế còn có cái bại gia chi tử như mình.

Nghe ra hình như là cả đời thực bi thảm.

Đang lúc hết sức miên man suy nghĩ, ngày cưới của Lý Phái Ân rốt cuộc cũng tới.

Lần này là thật sự kết hôn, nếu tiếp tục không kết hôn đoán chừng tâm lý của Giang Hành sẽ tạo thành bóng ma.

Lý Phái Ân liếc nhìn lịch ngày hôm đó, không tồi, là một ngày vô cùng tốt.

Hôn lễ tính toán sẽ làm hai lần, một lần ở Ninh Thành, một lần ở Vân Kinh.

Giang Hành kỳ thật có tính toán ra nước ngoài làm một lần nữa, nhưng mà Lý Phái Ân lại ngại phiền toái sống chết không chịu đi.

Cuối cùng chỉ có thể đem kế hoạch tuần trăng mật đặt ở nước ngoài, đây đều là một câu chuyện phía sau.

Lý nhị công tử nếu muốn tổ chức hôn lễ, tất nhiên sẽ muốn làm cho độc nhất vô nhị, oanh động toàn thành.

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, nhóm phú nhị đại của Ninh Thành cùng Vân Kinh liền ngo ngoe rục rịch, hôn lễ của hai nhà Lý, Giang không giống bình thường, nếu có thể ở trong hôn lễ có được một vị trí nhỏ, sau này nói chuyện chắc chắn sẽ không còn bị nằm dưới địa vị thấp kém nữa. 

Trừ bỏ thiệp mời kết hôn khó cầu, vị trí phù dâu của Lý Phái Ân cũng bị cạnh tranh kịch liệt.

Vương Mẫn sáng sớm liền thông báo cho nhóm nhỏ WeChat, cô tất nhiên muốn đứng ở bên trái Lý Phái Ân, Lý Hiểu Vi không cam lòng yếu thế đứng ở bên phải, kết quả dẫn tới Tiểu Cầm không có chỗ đứng nào.

Ở WeChat yên lặng hỏi: 【 Tôi có thể đứng ở phía trước không. 】 

Có thể, nhưng không cần thiết.

Rốt cuộc vị trí tân lang có một người như Giang Hành là đủ rồi.

Lý Phái Ân không nghĩ tới kết hôn sẽ vội vàng như vậy.

Cậu tưởng rằng chính mình là một người chưởng quầy chỉ việc phủi tay, đem hết thảy đều giao cho Giang Hành là được. 

Kết quả đội tạo hình tới cửa đo kích cỡ cho cậu trước một tháng, làm trang phục cưới theo yêu cầu.

Buổi sáng ngày đó Lý Phái Ân bị Giang Hành lăn lộn, sau bốn giờ mới ngủ, cậu cũng không biết Giang Hành lấy tinh lực ở chỗ nào tới, dù gì cũng công tác một ngày mới trở về còn sinh long hoạt hổ như vậy!

Còn có, cái loại tư thế kỳ quái này là xem từ đâu ra?!

Thời điểm đo kích cỡ, Giang Hành cũng ở đó. 

Hắn đối với kích cỡ thân thể của Lý Phái Ân so cùng đội tạo hình còn đo được chính xác hơn nhiều, còn thường thường chỉ điểm một vài chỗ cho người ta, khiến Lý Phái Ân xấu hổ một trận.

“Ai nói em cao thế này, vạn nhất em một tháng sau lại cao thêm bốn cm thì sao?”

“Ừm, phu nhân nói đúng.” Đối mặt với sự tranh cãi của Lý Phái Ân, Giang Hành mặt không đổi sắc, nói cùng đội tạo hình: “Nhớ rõ chuẩn bị cho em ấy một đôi miếng độn giày cao bốn cm.” 

Lão bà của hắn có phải có rất nhiều hay không.

Thiếu một người như tôi cũng không quan hệ đúng không:)

Rác rưởi!

Cuối cùng thời điểm thử hôn phục lần cuối, Lý Phái Ân đứng ở trước gương, không nhịn được chụp một tấm. 

Giang Hành còn ở trong phòng thử đồ, vừa đi ra vừa dùng một tay khảy khảy cổ tay áo.

Không thể không nói, không hổ là nam chính, dáng người cực đỉnh, xứng mặc tây trang, cậu khó che lại lương tâm, nói một câu 'soái'.

Lý Phái Ân ở trước gương làm bộ chụp chính mình, trên thực tế là đang vụng trộm chụp hình Giang Hành đứng ở phía sau.

Kết quả mới vừa ấn nút chụp xuống, đèn flash liền sáng lên.

Đồng tử của Giang Hành lập loè một chút, cười như không cười mà nhìn Lý Phái Ân.

……

……

“Đây là lần thứ hai phải không?” Giang Hành nhướng mày.

Lý Phái Ân giả chết.

“Thích chụp lén chồng của mình như vậy?”

“Ai chụp lén, em chụp quang minh chính đại.”

Lý Phái Ân thấy sự tình bại lộ, dứt khoát bất chấp tất cả, đối với Giang Hành hung hăng chụp mấy tấm.

Giang Hành nắm lấy eo cậu, đem cậu đặt ở trên đùi mình, Lý Phái Ân tức khắc cảnh giác: “Còn có người!” 

Giây tiếp theo, các loại nhà thiết kế, nhà tạo hình, chuyên viên trang điểm ở trong phòng để quần áo lập tức đi ra không còn một ai.

Lý Phái Ân:……

Nếu như không đi, như vậy chẳng phải tất cả mọi người sẽ biết chúng ta muốn làm gì sao:)

“Chụp trộm để buổi tối trở về lén xem sao?” Giang Hành đem cậu ôm chặt thêm một chút.

Lý Phái Ân vô ngữ: “Ai muốn buổi tối trở về lén xem chứ, còn có anh nữa, mỗi lần đều chỉ có một cái lý do thoái thác này sao.”

“Nói cũng đúng. Tiểu Ân buổi tối cũng không có thời gian xem.”

“……”

Không cần thiết phải nói thế đâu.

Giang Hành một bên nói một bên tách chân cậu ra.

Lý Phái Ân sợ chính mình rớt trên mặt đất, vội vàng ôm lấy bả vai của Giang Hành.

Đến nỗi kế tiếp muốn làm cái gì.

Lý Phái Ân giống như có điểm biết, nhưng kỳ thật cũng không phải rất muốn biết:)

Chiếc quần tây mới vừa mặc vào đã được ủi thật phẳng phiu, một tia nếp uốn cũng không có.

Hai chân của Lý Phái Ân thẳng tắp xinh đẹp, lông tơ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra, làn da tinh tế giống như bạch ngọc.

Véo một cái lại mềm mịn giống như sữa bò.

Lý Phái Ân có điểm cầm không chắc di động, tất cả lực chú ý đều đặt ở việc chính mình làm thế nào để không từ trên đùi Giang Hành ngã xuống. 

Cũng may Giang Hành còn có một bàn tay có thể ôm eo cậu.

Dáng người của cậu vốn dĩ không cao gầy như Giang Hành, ngồi ở trên đùi đối phương, hai chân miễn cưỡng có thể đạp lên trên mặt đất, chỉ là lúc này bởi vì tư thế, cẳng chân lại hơi hơi nhếch lên, hơi có chút phát run, ngẫu nhiên cựa quậy, đạp vào cẳng chân Giang Hành.

Ước chừng qua hai mươi phút, hô hấp của Lý Phái Ân mới chậm rãi bình phục xuống.

Giang Hành rút ra hai chiếc khăn ướt đơn giản lau qua một chút, thấy Lý Phái Ân đem tóc mái ướt át vuốt lại, ở trên môi cậu yêu thương hôn hôn.

Lý Phái Ân đẩy hắn ra, hai chân mềm giống như mì sợi, thời điểm xuống đất suýt nữa thì không đứng vững.

Vừa rồi bị Giang Hành đè, loạn hôn trong chốc lát, hiện tại soi gương mới phát hiện đôi môi đã bị cắn thành sắc hồng sẫm.

Cậu lười sửa cái thói quen xấu cắn người của Giang Hành.

Nhưng hôn phục trên người xem như hoàn toàn đã hỏng, may mà trong phòng để quần áo không có ai.

Nếu không, hôm nay liền ám sát Giang Tiểu Hành:)

Lý Phái Ân bị Giang Hành ôm thành thạo thay đổi quần áo trên người.

Bộ tây trang bằng phẳng ban đầu đã nhăn dúm dó bị loạn thành một đoàn mà ném xuống đất, chỗ chân còn một mảnh thâm sắc.

Lý Phái Ân trấn định tự nhiên di dời tầm mắt.

Sau đó phát hiện Giang Hành ở thời điểm vừa rồi nhân lúc cậu thần chí hỗn loạn đã chụp rất nhiều ảnh.

??? 

Lý Phái Ân thật sự không nghĩ tới cẩu nam nhân còn có thao tác này.

Nhìn mặt của chính mình…… xuất hiện ở album di động, tất cả từ cổ đến bên tai cậu đều hồng thấu. 

“Bệnh tâm thần à, anh chụp cái này làm gì?!”

Cậu làm bộ muốn đoạt lấy, ai biết Giang Hành giơ cao di động, Lý Phái Ân đã hụt mất.

Giang Hành cố ý ở bên tai cậu nhỏ giọng mở miệng: “Lấy về buổi tối còn trộm xem.”

Những lời này không biết như thế nào, khiến cho Lý Phái Ân nhớ tới một đoạn ký ức không được tốt đẹp cho lắm.

Là thời điểm lần trước Giang Hành đi công tác, từ 11 giờ đến hai giờ rạng sáng, Lý Phái Ân rất nhanh bội phục thể lực của chính mình, có thể cách màn hình cùng Giang Hành hồ nháo đến sau nửa đêm.

Đương nhiên, trên chiếc giường đó hẳn là sẽ không ngủ được nữa, cảm giác hai tầng lót phía dưới đều đã ướt  đẫm.

Lý Phái Ân mệt đến mức cả người mềm nhũn như bông, đồ vật mà Giang Hành mua cho cậu còn chôn ở bên trong, cậu cũng lười lấy ra, liền như vậy nắm di động ngủ mất.

Ngừng lại. 

Lý Phái Ân cau mày.

Không cần hồi ức cẩn thận như vậy.

Bên tai cậu rõ ràng đỏ lên, dùng sức đem đoạn ký ức này bài trừ ra khỏi đầu.

Ở phòng để quần áo náo loạn một trận, sau khi hương vị tan đi, nhà tạo hình mới mắt nhìn mũi, miệng nhìn tâm đi vào.

Da mặt của Lý Phái Ân không dày giống như Giang Hành, vội vàng lấy cớ chạy đến phòng khách, chỉ huy Giang Hành nấu cơm cho cậu ăn.

Cậu vừa rồi rất mệt, Giang Hành phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. 

Lý nhị công tử chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.

Đối với điểm này, Giang Hành không có ý kiến.

Rốt cuộc thì cũng phải cho Lý Tiểu Ân ăn no rồi mới có thể lực tiếp để hồ nháo.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Phái Ân nhớ tới chiếc nhẫn vẫn luôn đặt ở nơi này của chính mình.

Mắt thấy phải kết hôn, cậu cảm thấy chuyện này hẳn nên cùng Giang Hành nói một tiếng. 

Lúc trước thời điểm Giang Hành cầu hôn cậu, chiếc nhẫn này bị cậu ném vào trong đại tuyết, sau lại được Giang Hành nhặt về. 

Có thể nói nó đã qua nhiều tai nạn, khúc chiết vận mệnh, giống như theo chân tình yêu của hai người bọn họ.

Sau khi Giang Hành rửa bát xong, ngồi ở trên sô pha, lại muốn đem Lý Phái Ân ôm vào trong ngực.

Lý Phái Ân dùng lời nói cự tuyệt hắn, suy nghĩ một chút, nghiêm trang mà mở miệng: “Giang Hành, anh còn có nhớ chiếc nhẫn mà lần đầu tiên anh cầu hôn em năm đó không?”

Cái bên trong có khắc tên.

Lý Phái Ân nói xong, đôi mắt liền trông mong mà nhìn hắn.

Giang Hành hỏi cậu: “Cái đó làm sao?”

?

Đây là cái thái độ lãnh đạm gì?

Lý Phái Ân bỗng nhiên mặt vô biểu tình.

Cẩu nam nhân, cậu đừng có nói với tôi cậu đã sớm đem cái nhẫn này đánh mất.

Cuộc hôn nhân có thể kết hay không liền ở thời khắc này đấy:)

“Cái nhẫn em đã từng vứt bỏ một lần trước đây ấy.”

“Anh biết.”

Xem như anh thức thời.

“Chiếc nhẫn của anh vẫn còn chứ.” Lý Phái Ân chần chờ nói.

“Còn.” Giang Hành không biết nhớ tới cái gì: “Vẫn luôn còn.”

Hắn khựng lại, tựa hồ có chút tiếc nuối.

Năm đó đúng là có nhẫn cầu hôn, nhưng lại thiếu mất một chiếc kia của Lý Phái Ân. 

Giang Hành nhớ rõ một năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lý Phái Ân nhảy xuống biển đối với hắn đã là đả kích rất lớn, mang tính hủy diệt, chiếc nhẫn bị mất ấy, hắn cũng không còn thời gian để nghĩ xem mình đã đánh mất khi nào, ném ở nơi nào.

“Ừm.” Lý Phái Ân lên tiếng: “Em chỉ muốn nói là.”

“Của em cũng vẫn còn đây.”

Trong không khí bỗng nhiên lặng im hai giây.

Trong ánh mắt Giang Hành khó có được một tia kinh ngạc.

Lý Phái Ân nói ra câu nói kia liền cảm thấy có điểm thẹn thùng.

Cảm giác giống như nhiều năm như vậy vẫn luôn đối với Giang Hành nhớ mãi không quên, thôi được rồi, cậu thừa nhận xác thật có một chút như vậy.

Lý Phái Ân suy nghĩ trong vài giây, vẫn quyết định đem chiếc nhẫn kia của chính mình lấy ra từ trong túi.

Phong khinh vân đạm, mặt không đổi sắc, lạy ông tôi ở bụi này mà bổ sung: “Em cũng không biết sao lại thế này, năm đó lúc rời đi thì phát hiện ở trong rương hành lý, dù sao cũng không phải là đồ vật thực quan trọng gì, tùy tiện mang theo trên người cũng không sao.”  

Thời điểm cậu khẩu thị tâm phi, sẽ có vẻ mặt đặc biệt chột dạ.

Giang Hành dựa sát vào Lý Phái Ân, trái tim uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh chóng nổi lên.

Hắn cười nhẹ, khóe miệng khó kìm lòng mà cong lên.

“Phải thế không.”

“Chuyển nhà cũng tùy tiện mang đi?”

“Về nước cũng tùy tiện lại mang về?”

“Hiện tại lại cũng tùy tiện đặt ở trong túi?”

Lý Phái Ân: “……”

Anh thực sự muốn đánh mất em sao:)

“Dù gì cũng là đồ vật trước kia mà anh tặng cho em, đây vốn dĩ là đồ vật của em nhá.” Lý Phái Ân giảo biện: “Em mang theo thì có làm sao?”

“Ừm. Cục cưng nói đúng.”

Ở trên giường gọi vài tiếng là được rồi, ban ngày ban mặt không được gọi bậy!

Thật buồn nôn, thật khó chịu!

Lý Phái Ân nhanh chóng mở miệng: “Hơn nữa anh không phải cũng vẫn luôn mang nó theo trên người sao, anh phải thừa nhận là anh thích em trước.”

“Ừm.”

Lý Phái Ân lúc này mới vừa lòng, sau đó đem nhẫn nhét vào trong tay của Giang Hành: “.”

Giang Hành lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Lý Phái Ân rụt rè mà nhắc nhở: “Anh mau hỏi em một lần nữa đi.”

Trước kia em đem chiếc nhẫn của anh ném đi sẽ không tính nữa, lần đó em không phải là thật (.)

Giang Hành cùng cậu nháo: “Thế thì, Lý Tiểu Ân tiên sinh, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Lý Tiểu Ân tiên sinh quyết định làm liều một phen, mới làm ra một bộ dáng không tình nguyện mở miệng: “Thôi được rồi. Miễn cưỡng đồng ý.”

Giang Hành nhịn ý cười, cố ý thu hồi lại nhẫn: “Nếu em đã miễn cưỡng như vậy, thế thì quên đi.”

Lý Phái Ân ngây ngốc, không nghĩ tới Giang Hành còn có thao tác này, thế mà lập tức không làm nữa, nhanh chóng chạy đến trong lồng ngực nam nhân: “Không được!”

TvT!

“Được rồi được rồi, không hề miễn cưỡng, siêu cấp nguyện ý gả cho anh TvT!!”

Giang Hành ôm cậu hôn một chút, Lý Phái Ân nhanh chóng bảo Giang Hành đem nhẫn đeo vào cho cậu.

Ăn một lần chịu thua thiệt, nội tâm của Lý Phái Ân không phục: “Mau nói anh thích em đi!”

“Anh yêu em.”

“.”

Lý Phái Ân đột nhiên không kịp phòng bị đã nhận được một kích.

Bên tai phiếm hồng nhỏ giọng nói thầm: “Em cũng thế.”

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn muốn tranh cái cao thấp.

“Dù sao anh cũng phải yêu em mới được.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro