Chương 36 : Nhóm vị hôn phu !!?!

  Lý Hi không hiểu suy nghĩ trong đầu Lộc Hàm, nhìn thấy mặt cậu cau có, hắn tưởng cậu đang lo lắng về gã đàn ông đang bám dính kia, liền mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, không vấn đề gì đâu."

"Ừ!" Hi vọng thế, Lộc Hàm nở nụ cười gượng gạo.

Lý Hi gật đầu, nhìn cậu một lúc, sau đo rút trong ba lô của mình ra một túi đồ trang điểm: "Ngồi xuống đi." Cậu chàng này nhìn vốn cũng không tệ lắm, nhưng sao lại cứ tự mình làm mình trở nên nhếch nhác như vậy chứ.

"Hả?" Lộc Hàm ngẩn người để mặc hắn kéo cậu ngồi xuống salon, sau đó trợn mắt nhìn Lý Hi lấy các loại sản phẩm từ túi đồ trang điểm ra...

"Chất da rất đẹp, cũng không cần dùng quá nhiều phấn, thật là tức chết người ta mà... Ánh mắt này, trừng to như mắt bò thế làm gì... Lông mày của cậu bao lâu rồi không sửa thế hả, dáng lông mày đẹp thế này nhưng cũng phải chỉnh sửa một chút chứ... Còn nữa, cậu nói xem, môi cậu thế này là sao? Chết tiệt, khô ráp đến tróc cả da ra thế này à... Làm người như cậu... đúng là thật quá mất mặt..."

Lộc Hàm âm thầm đổ mồ hôi lạnh, vì đang có việc nhờ hắn nên đành ngoan ngoãn thu gọn hết gai góc của mình lại, cứ để cho hắn tác quai tác quái một lần đi. Cậu yên lặng, để mặc hắn tô tô vẽ vẽ loạn cả lên như đang vẽ tranh trên mặt cậu vậy.

"Còn nữa, nếu muốn tôi đóng giả làm vị hôn phu của cậu, thì chúng ta cũng phải thân mật một chút. Cậu cũng phải ra dáng  một chút chứ..." Làm xong, Lý Hi thu dọn đồ đạc lại, vừa lòng thưởng thức thành quả của mình.

Lộc Hàm tuy không phải là người đẹp kiều diễm, ấn tượng gì, nhưng cũng thuộc loại nhìn qua đã thấy thanh tú, xinh tươi, nhìn lâu cũng không thấy chán. Hơn nữa, lớp trang điểm nhàn nhạt tự nhiên này khiến cặp mắt linh động càng thêm tươi sáng, đôi môi được tô lên một lớp son bóng càng trở nên hồng hào, gợi cảm, rất... ngon miệng, kết hợp với làn da trắng hồng nõn nà của cậu, thì vừa nhìn đã thấy... chà, dùng cách nói hiện đại thì là vô cùng tươi trẻ. Lý Hi vừa lòng thưởng thức tay nghệ của mình, là một bậc thầy trang điểm, hắn quả nhiên có khả năng biến gỗ mục thành gỗ hương.

"Ôi! Cảm giác cứ kì kì thế nào ấy!" Giống như đang đeo mặt nạ vậy. Lộc Hàm  làm mặt quỷ, không ngừng vặn vẹo các cơ mặt của mình.

Lý Hi đưa tay ôm đầu, cậuchàng kia chỉ cần lên tiếng là đã phá hỏng cảm giác tươi mát kia rồi: "Vừa rồi cậu có nghe tôi nói không thế? Phải thân mật một chút, dịu dàng một chút, ra dáng vị hôn thê một chút..."

Thân mật một chút? Cái này cậu biết! Lộc Hàm kéo tay hắn qua, kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, ôm vai hắn: "Thế này đủ thân mật rồi đúng không..." Còn dịu dàng, ra dáng à, ừ, giọng mềm xuống một chút là được: "Hi, người ta thế này đã đủ dịu dàng, đủ ra dáng  chưa!"

Lý Hi chấn động nhìn quái vật đang ngồi cạnh mình --- hàng này là pê đê phải không? Có phải là một gã đàn ông vừa chuyển đổi giới tính thành công, mới từ Thái Lan về, cho nên hành vi cử chỉ mới có thể trái ngược với khuôn mặt kia như vậy?

"Này, nét mặt của anh." Cứ như gặp quỷ ấy! Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn.

Hắn tự định thần lại, quyết định phải dạy dỗ cậu cho thật kỹ càng, xem sự dịu dàng mà một con người nên có, và cái gọi là ra  ấy nó  là như thế nào.

"Dịu dàng không nhất thiết là cứ phải nhớt cái giọng cậu ra như thế, đây là cảm giác. Trước hết, cậu phải tự nhiên một chút... Đúng, cậu phải tự nhiên một chút, sau đó, nhìn sâu vào mắt tôi, mềm mại một chút, đừng có làm ra vẻ như gái nhà lành bị áp bức thế chứ... Sau đó, lát nữa, cậu đừng có chuyện gì cũng giành lấy lên tiếng trước, nhớ cho kỹ, giờ tôi là người đàn ông của cậu, là người để cậu dựa vào..."

Đang mải nói, cả hai người chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng dừng xe.

Lộc Hàm cuống lên: "Anh ta đến rồi."

"Mẹ ---." Người chưa vào, tiếng đã vào trước. Kai hô to muốn nhắc nhở Lộc Hàm , kẻ địch lớn đã tới: Cha, ông chú kì quái lại tới nữa..."

Cửa mở, thân người cao lớn đứng sừng sững ở đó, ngỡ ngàng nhìn đôi " tình nhân " đang có cử chỉ thân mật quá mức trên ghế salon kia.

"Tiểu Dương, cháu về rồi à." Lý Hi đứng lên, xoay người, rất tự nhiên nói với Kai: "Cháu mau đi cất cặp sách vào phòng đi, lát nữa chú đưa hai cha con đi ăn cơm..." Khóe mắt hắn hơi liếc sang bóng người vẫn đang đứng sững tại chỗ kia. Đối phương vẫn còn ở đó. Lý Hi không phủ nhận rằng hắn hơi hiếu kì, rất muốn nhìn xem nhân vật có thể khiến Lộc Hàm cảm thấy lo lắng như thế rốt cuộc là người như thế nào: "Cháu bảo ông chú kì quái gì đó đi về đi, đêm nay cha cháu không rảnh..."

Khi tầm mắt hướng về phía người đứng đối diện kia, Lý Hi ngẩn ra một chút, rồi hai mắt lập tức sáng lên, bất tri bất giác mà kích động đến run rẩy toàn thân...

Đôi mắt lạnh lung của Thế Huân đảo qua gượng mặt đẹp đến quá mức của Lý Hi, long mày khẽ nhìu: Cậu chàng này kết giao với những tên quái quỷ gì đây.

"Em định ra ngoài à?" Thế Huân nhìn Lộc Hàm, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trang điểm.

"Ừ." Lộc Hàm đi tới, chủ động cầm tay Lý Hi: "Tôi quyết định đính hôn với Hi rồi, chúng tôi đang định đi ăn kỉ niệm một chút."

"Đính hôn à!" Thế Huân nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt kia.

Lý Hi kín đáo rút tay về, sắc mặt hơi xấu hổ, ngại ngùng nói: "Tôi thấy, đính hôn là chuyện lớn, vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút thì hơn."

Khóe miệng Lộc Hàm vừa kéo lên đã phải hạ xuống, chuyện cậu lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra. Lý Hi không đủ sức chông chọi lại kiểu đàn ông như Thế Huân.

"Lý Hi, mẹ nó chứ, anh đưng có háo sắc ở đây được không?!" Lộc Hàm kín đáo nhéo mạnh một cái vào lưng Lý Hi, nhỏ giọng nói:

"Người đàn ông này rất quyên rũ." Lý Hi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng đáp lại: "Hoàn toàn hợp khẩu vị của tôi."

"Nếu anh thích anh ta như vậy, thì càng nên chia rẽ tôi và anh ta, để cho anh ta tuyệt vọng đi, sau đó anh mới có cơ hội chứ."

Hai người đứng đó thì thầm to nhỏ, còn Thế Huân đứng ở cửa tiếp tục trầm mặc, khiến người ta không thể đoán được tâm tình của anh.

"A --- cũng đúng nhỉ!" Lý Hi nghĩ nghĩ, thấy cậu nói có lý, lập tức vòng tay ôm vai Lộc Hàm nói: "Tôi cân nhắc kĩ rồi, đính hôn với Tiểu Lộc là quyết định cực kì chính xác, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, tôi chính là vị hôn phu của cậu ấy!"

"Vị hôn phu à!" Thế Huân lặp lại lời của hắn, cố tình đọc to, rành mạch ba chữ kia lên.

"Đúng, vị hôn phu." Lộc Hàm gật gật đầu, nhấn mạnh lại lần nữa: "Anh ấy rất tốt với tôi, cũng rất tốt với Kai, mấy năm nay anh ấy vẫn thường chăm sóc cho tôi, sau này cũng sẽ tiếp tục chăm sóc cho tôi."

Im lặng, sự im lặng kì dị khiến Lộc Hàm cảm thấy như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập --- thình thịch --- thình thịch --- thình thịch ------

Mỗi một lần đối mặt với anh, cậu đều không thể kiểm chế sự bối rối của mình. Đây là di chứng do nhiều năm tình cảm trước để lại, là bệnh, phải chữa trị. Phương pháp chữa bênh tốt nhất là phải đuổi anh ra khỏi cuộc sống của cậu, để hai người trở thành người xa lạ, bởi vì, anh chính là nguồn gốc căn bệnh của cậu.

Ầm---

Cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài mở rộng ra, một bóng người vọt vào trong phòng, lướt qua vị thần giữ cửa tôn quý đang đứng kia, cố lấy dũng khí chạy tới, ôm Lộc Hàm hét to: "Thế Huân, Lộc Lộc bé nhỏ là của tôi, chúng tôi đã sắp đính hôn rồi, anh không thể cướp đoạt người yêu của tôi được."

Kết quả thì, Thi công tử cũng coi như là một người có nghĩa khí, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, hắn vẫn quyết định tình nghĩa chạy đến đây hỗ trợ Lộc Hàm.

Sau khi làm ầm lên, Thi Thanh Trạch mới phát hiện ra trên vai Lộc Hàm còn một cánh tay nữa, hai gã đàn ông một trai một phải ôm Lộc Hàm, còn Lộc Hàm? Đã hóa đá rồi!

"Hai vị hôn phu à?" Người đàn ông đứng như tượng đá nãy giờ kia khẽ nhíu mày, hai tay vòng qua ngực nhìn ba người đàn ông đang đứng trong phòng khách.

"Tôi mới là..." hai gã đàn ông đồng loạt lên tiếng, rồi cùng dừng lại.

Rầm ---

Cánh cửa lại bị đẩy ra, Tần Dịch là vọt vào, vừa lao vừa hét: "Đội trưởng Trương, làm bạn gái của tôi đi."

Để cậu chết đi cho xong.

Lộc Hàm quyết định bước vào trạng thái chết giả.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro