Khi nhốt CP BE cùng chung một căn phòng

Tên gốc:《我看我和前妻恋爱的那几年》

Tác giả: 法下狂徒


Hai người trên sofa dán cùng nhau chơi điện thoại di động, một người kéo tay người kia lên thắt lưng mình thuận thế nửa dựa vào trong ngực đối phương, động tác thân mật giống như làm hơn ngàn vạn lần thành thạo, người bị kéo cũng chỉ là giật giật lông mi bị sợi tóc vuốt ve, thuận tay vỗ vỗ eo người trong ngực.

Những hình ảnh đấy sẽ thật ngọt ngào, nếu như bản thân không phải là một trong hai người kia.

Người trên ghế salon là Chu Di Hân và Tằng Ngải Giai, một loạt động tác vừa rồi bất quá là chuyện bình thường mà thôi, nhưng hiện tại hai người đã chia tay hơn hai năm, Chu Di Hân sững sờ tại chỗ, không sai, cậu là lấy góc nhìn thứ ba nhìn thấy hết thảy những chuyện vừa mới phát sinh.

Là đang nằm mơ sao, Chu Di Hân dùng sức véo mình một cái, cảm giác đau đớn rõ ràng càng làm cho Chu Di Hân bối rối cùng luống cuống.

"Ngươi cũng tới rồi?"

Thanh âm đột ngột làm Chu Di Hân giật nảy mình, hai người đang trên sô pha ngọt ngào chắc chắn không thể nhìn thấy mình, điểm này vừa rồi Chu Di Hân cũng đã nghiệm chứng qua, vậy là ai?

Chu Di Hân vội vàng quay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, rốt cục ở góc phòng tối phát hiện Tằng Ngải Giai vẻ mặt bình tĩnh, "Sao chị lại ở đây? "

"Không biết" Tằng Ngải Giai dựa vào tường, ngữ khí rất nhạt nhẽo, "Nếu ta biết thì cũng sẽ không bị nhốt ở đây. "

Chu Di Hân phiền nhất là bộ dáng lạnh lùng lại bình tĩnh này của Tằng Ngải Giai, giống như tất cả tình cảm trước nay bị ném vào một cái hố không đáy, không nhấc lên được một chút gợn sóng, Chu Di Hân cảm thấy không đáng, là vì chính mình cảm thấy không đáng, cậu nghiêm mặt, ngay cả lời nói ra miệng cũng rất cay độc "Chị không phải rất thông minh sao, chị mà cũng không biết thế chắc cũng chả ai biết nổi đâu. "

Tằng Ngải Giai dựa vào tường không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lạnh lùng nhìn Chu Di Hân một cái "Nếu ta thật sự thông minh như vậy, lúc trước sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi. "

Chu Di Hân đột nhiên sầm mặt lại, móng tay giả mới làm ko lâu dần lún sâu vào lòng bàn tay, "Vậy chị còn nhìn cái gì, không ngại ghê tởm sao, đại văn hào? "

"Ta đã nói rồi, ta không có lựa chọn."

Tằng Ngải Giai đến sớm hơn Chu Di Hân, thời gian xem cũng dài hơn, trước khi Chu Di Hân đến, Tằng Ngải Giai như đang xem phim ngồi xem lại tất cả các tương tác của hai người họ ở những năm 2019.

Ở trong góc hai người giương cung bạt kiếm đấu đá, hai người trước mặt thì đang lăn lộn cùng một chỗ trên sofa, điện thoại di động bị ném vào một góc, nụ hôn tỉ mỉ cùng ma sát quần áo phát ra âm thanh rất nhỏ rõ ràng truyền vào lỗ tai Chu Di Hân, bầu không khí lâm vào trạng thái quỷ dị, Chu Di Hân nghẹn đỏ mặt, hung tợn trừng Tằng Ngải Giai, "Chị còn không đi? Là đang muốn tiếp tục xem sao? Ko ngờ là chị còn có loại sở thích này đấy. "

Tằng Ngải Giai hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn muốn đi đâu? Ta đã thử qua rồi, không thể thoát ra khỏi phòng này. "

Chu Di Hân dừng bước chân đang hướng về phía cửa, không được tự nhiên quay đầu không thể tin mở to hai mắt, "Cho nên chị...."

Tằng Ngải Giai thản nhiên gật gật đầu, "Nhìn rất nhiều lần. "

Chu Di Hân hận không thể đào một cái hố tại chỗ trốn vào, cùng bạn gái cũ nhìn mình bất kể đặt ở nơi nào cũng là tồn tại tương đối nổ tung, bất quá cũng may lúc đó hai người còn nhớ rõ tắt đèn, cũng còn nhớ rõ ký túc xá trung tâm cách âm cũng không tốt.

Một đêm khó khăn qua đi, Chu Di Hân rốt cục cũng tiếp nhận hiện trạng, không còn cùng Tằng Ngải Giai đối chọi gay gắt, hai người đạt thành một loại ăn ý khó hiểu: mỗi người một góc yên lặng nhìn từng chút từng xảy ra của các nàng.

Thời gian giống như dài ra gấp bội, cho dù không muốn lại trải qua, nhưng rốt cục cũng đến ngày Tra Tra bị chẩn đoán bị FIP(Một bênh về bụng truyền nhiễm ở mèo), từ ngày đó bắt đầu tiêm thuốc cạo lông, Tra Tra bởi vì khó chịu mà phát ra tiếng kêu thảm thiết đều giống như một cây kim hung hăng đâm vào trong lòng hai người, có lẽ từ lúc đó, trong lòng hai người cũng đều bị bóng ma che khuất không thể xóa nhòa.

Không phải là cơ hội làm lại một lần nữa, trước mắt phát sinh hết thảy đều là đã từng những thời gian kia phát lại, Tra Tra vẫn phải đến "Hành tinh mèo", Chu Di Hân quay đầu nhìn về phía Tằng Ngải Giai, trong dự liệu thấy được trên mặt chị ấy dàn dụa nước mắt, ngươi hẳn vẫn rất yêu con nó đi, ngươi vẫn sẽ khổ sở, nhìn đi, ngươi cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài không quan tâm của chính mình.

"Con chắc chắn sẽ rất hận ta?" Giọng nói của Tằng Ngải Giai nghẹn ngào: "Hận ta nhất định phải giữ nó bên cạnh, để nó chịu nhiều đau khổ như vậy. "

"Sẽ không" Chu Di Hân hạ thấp thanh âm, ngực giống như bịnhét một đống bông "Con nó hẳn cũng đã luyến tiếc khi rời khỏi chúng ta. "

"Chúng ta", không biết cụm "chúng ta" này đã bao lâu không được sử dụng với Tằng Ngải Giai, dường như là từ sau khi chia tay, hai người đã trở thành hai đường thẳng vĩnh viễn không thể giao tiếp, "Ta và cô ấy" đã trở thành điều cấm kỵ khi nói chuyện, càng ko nói đến "chúng ta".

Nhưng đối với Tra Tra, Chu Di Hân không có biện pháp không dùng tới từ "chúng ta", bởi vì đó không phải là mèo của Tằng Ngải Giai, cũng không phải mèo của Chu Di Hân, mà là thuộc về hai người bọn họ, sự liên hệ này sẽ vĩnh viên không thể nào cắt bỏ.

Tình thế dần thay đổi, hai người trong góc trầm mặc cùng chung sống hòa bình, hai người trong phòng cãi vã lại dần dần tăng lên, những thanh âm kia giương cung bạt kiếm, những giọng khàn khàn kia cho đến bây giờ Tằng Ngải Giai nhìn thấy vẫn sẽ nhíu mày như cũ.

Tằng Ngải Giai quay đầu ý đồ không chú ý hai người ầm ĩ đến đỏ mắt kia, Chu Di Hân không mặn không nhạt mở miệng, "Như thế nào, lúc các nàng làm ngươi mắt cũng không chớp, cãi nhau ngược lại nhìn không được? "

"Ngươi rất thích nhìn?" Tằng Ngải Giai lạnh lùng liếc cô một cái "Vậy ngươi tự xem đi. "

Chu Di Hân khóe miệng ý cười nhạt đi, trở nên có chút chua xót, "Ta làm sao lại thích xem, ta chính là bởi vì không muốn cùng ngươi cãi nhau mới không nói lời nào. "

Tằng Ngải Giai không nói gì, cuộc cãi vã kịch liệt sau tiếng đóng cửa nặng nề đột nhiên dừng lại, trong phòng lâm vào yên tĩnh đáng sợ, Tằng Ngải Giai nhìn chính mình đang ngồi trên sô pha khóc đến không có cách nào hô hấp, giống như đang lẩm bẩm, cũng giống như đang nói chuyện với Tằng Ngải Giai đang khóc trước mặt đấy, "Không phải là yêu hay không yêu, chỉ là không thích hợp mà thôi, không thích hợp."

Theo thời gian dần trôi, cảnh tượng Tằng Ngải Giai cùng với Chu Di Hân ngồi ngồi ngây ngốc cũng dần nhiều hơn, nhà hát Trung Thái náo nhiệt, sân thượng trung tâm yên tĩnh, khi Chu Di Hân xuất hiện trên sân thượng, xuất hiện trong buổi zhibo sinh nhật của Tằng Ngải Giai, khi mặt nghiêng của Tằng Ngải Giai bị bật lửa tỏa ra ánh lửa yếu ớt chiếu sáng, cau mày nói ra "Tôi muốn sống vui vẻ", Chu Di Hân và Tằng Ngải Giai đều biết, câu chuyện sắp đi đến hồi kết, câu chuyện thuộc về hai người bọn họ sắp đi đến kết cục, là cùng không còn thể diện, kết cục tràn ngập vô số hiểu lầm và tiếc nuối.

Tằng Ngải Giai quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Di Hân mặt đầy nước mắt, thanh âm của Chu Di Hân đang phát run, thanh âm không rõ ràng bị gió đêm cuốn vào tai Tằng Ngải Giai, "Tằng Ngải Giai, em khi đó, thật sự muốn vãn hồi tình cảm của chúng ta, em thật sự rất yêu chị. "

Bức tường trong lòng thật vất vả mới xây được bị hung hăng đánh trúng, cảm xúc bị nhốt quá lâu đột ngột trút xuống triệt để nhấn chìm Tằng Ngải Giai, Tằng Ngải Giai làm sao lại không biết, nhưng lúc ấy fan và thứ tình cảm ko còn lý trí ấy đã dần đẩy hai người ra khỏi nhau, các nàng ai cũng không có biện pháp quay đầu lại.

"Em hận chị không?" Tằng Ngải Giai hỏi.

"Hận a, hận chị không cần em, hận chị nói đi liền đi" Chu Di Hân dừng một chút, "Cũng hận chính em vì không giữ được chị"

Chuyện đêm đó qua đi, hai người đều trở về cuộc sống bình thường, hai năm dài đằng đằng kia xem ra cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt phát sinh.

Tằng Ngải Giai ra cửa, thuận tay đẩy Doki âm mưu muốn lẻn ra ngoài vào trong, vừa ngẩng đầu liền thấy Chu Di đứng tại trước mặt.

Chu Di Hân mím môi tiến về phía trước một bước, Tằng Ngải Giai lặng yên không nhúc nhích, thẳng tắp hướng thẳng vào ánh mắt Chu Di Hân "Làm sao vậy? "

"Chị có nhớ Tra Tra không?"

Tằng Ngải Giai giống như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt trở nên nhu hòa "Nhớ chứ, ta thật sự rất nhớ con nó. "

Chu Di Hân lại đến gần một bước, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn "Chị còn nhớ chúng ta đã hứa với con cái gì không? "

Trong mắt chợt lóe lên nỗi buồn nhưng rất nhanh đã biến mất, Tằng Ngải Giai gật đầu "Thường xuyên đi xem mèo, tìm Tra Tra trở về. "

"Đúng vậy, chúng ta không thể khiến Tra Tra thất vọng." Chu Di Hân vươn tay về phía Tằng Ngải Giai "Tra Tra vẫn đang chờ chúng ta, chúng ta tìm lại Tra Tra đi. "

Chúng ta, cùng nhau

Tìm lại Tra Tra của chúng ta, và cũng tìm lại tình yêu đã đánh mất của chúng ta.


--------------------------------------Phân cách------------------------------------------

Lâu lâu tìm được bài hay nên ngoi lên xíu, mà xưng hô thay đổi dần theo tuyến truyện nên đừng thắc mắc sao đoạn đầu và đoạn sau xưng hô khác zị nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro