滋养

Tên truyện: 《滋养》

Tác Giả: 苏先生在挑灯

------------------------------------------------------

Tớ luôn nghe được mọi người nói những điều như vậy với tớ: "Chu Chu, làm ơn thu liễm nụ cười của cậu lại , khóe miệng cậu gần như kéo lên tận trời rồi!"

Nhưng tớ cũng ko thể làm gì khác được, vì cơ thể tớ luôn phản ứng theo những gì tớ muốn làm. Và khi tớ nhìn thấy chị ấy, tớ ko thể nhịn được mà nở nụ cười.

Từ nhỏ tới lớn tớ vẫn luôn là người không dễ dàng gì mà thỏa hiệp, thế nhưng lại gặp phải con người có tính cách cứng đầu ấy, tớ liền chắc chắn tớ xong đời rồi!

Tớ biết có đôi khi tớ hơi có chút nhỏ mọn ,được rồi, là rất nhỏ mọn. Nhưng tớ chính là muốn giận a,chỉ là muốn chị ấy dỗ dành tớ thôi, sau đó ở trước mặt tớ buông xuống suy nghĩ kiêu ngạo của chị ấy.

Nhưng cuộc cãi vã lần này thật sự vô cùng khác biệt. Đối với tớ mà nói, chị ấy ở trước mặt tớ có thể ko cần phải quá mức cứng nhắc như vậy. Tớ chỉ muốn nhìn thấy khía cạnh mềm mại của chị ấy. Nhưng kết quả lần này lại ko giống với những lúc bình thường. Mọi khía cạnh của chị ấy mà tớ nhìn thấy đều như đang bị bao bọc trong một màn ảo ảnh mờ ảo. Có lẽ những khía cạnh này là vì chị ấy nghĩ là những thứ tớ muốn thấy, Chị ấy muốn tớ nhìn thấy nó. Một lớp bảo vệ với ý thức mạnh mẽ để bảo vệ bản thân. Vì thế mà tớ đã cãi vã to tiếng với chị ấy, trách chị ấy ko để tâm đến tớ, trách chị ấy coi tớ như người ngoài.

Có lẽ là vì những hành động một chiều cứ kéo dài này khiến người ta khó chịu và mệt mỏi nên sau cuộc cãi vã này, không ai trong chúng tớ chịu cúi đầu.

Lần đầu tiên tớ cảm thấy bối rối, đứng giữa mê cung va vào những bức tường nhưng không thể tìm thấy lối thoát. Đối tượng của cuộc tranh giành này, dù là một mình hay của cả hai, đều cũng đã kéo dài quá lâu rồi, lâu đến nỗi tớ còn tưởng rằng chúng tớ sẽ mãi ở trong cái trạng thái này, trì trệ mãi ko bước ra được.

Nhưng chị ấy lại vẫn là đến gặp tớ rồi, ngập ngừng ấp úng và nói rằng chị ấy muốn nghe tớ nói cổ vũ. Nhưng chị ấy cũng đúng thật ngốc, dù cho là chị không nói ra, em cũng sẽ làm điều ấy.

Nhưng tớ muốn thể diện, và chị ấy cũng không mời tớ, vì vậy tớ chỉ là gọi cho chị ấy một cuộc điện thoại và ngụ ý rằng tớ là đang cúi đầu. Cứ tưởng tớ chỉ cần nghe giọng nói quen thuộc đã mất từ ​​lâu là đủ rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng cười không kiềm chế được của người đối diện, tớ hận ko thể phi ngay tới trước mặt chị ấy buộc chị ấy thu liễm chút, rốt cuộc, tớ chính là những lời muốn nói lúc đầu đều nghẹn lại

Tớ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp và điều này sẽ không bao giờ thay đổi, giống như việc tớ sẽ luôn mỉm cười khi nhìn thấy chị ấy đó là điều không thể kìm chế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro