《FOOLS 》
Mãi cho đến khi trời tối, Trương Đằng cũng không xuất hiện. Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm. Không bằng nói rằng điều này mới bình thường. Cậu chỉ nhắc qua với Trương Gia Nguyên và Phó Vận Triết về việc đến nghĩa trang thăm Lưu Chương.
"Làm ơn, đó là mối tình đầu của anh. Để tôi đi họp trước." Mọi người đều nói như vậy.
Châu Kha Vũ thật sự đã đến, là đàn em thân yêu của Lâm Mặc. Oscar, kẹt trong nhà vệ sinh rất lâu, không may mắn và trở lại cùng một lúc. Bầu không khí gượng gạo vẫn chưa hoàn toàn dâng lên, Phó Vận Triết đã vội vã đến dưới ánh trăng.
Cậu ấy đứng trước di ảnh của Lưu Chương rất lâu với vẻ mặt nghiêm túc. Lâm Mặc không khỏi lo lắng.
Thật lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng quay đầu lại, vui vẻ cười với Lâm Mặc.
"Anh Mặc, sở thích của anh khi còn trẻ thật độc đáo ghê!"
"Anh giết em trước đó."
Trương Gia Nguyên đã làm dịu bầu không khí và bắt tay với mọi người một cách nồng nhiệt. Oscar mới bớt căng thẳng đi mấy phần.
Châu Kha Vũ tiếp tục nhìn anh cười.
“Anh đang nhìn cái gì vậy!” Oscar gầm lên.
"Anh không thay đổi nhiều. Giống như một sinh viên đại học vậy." Châu Kha Vũ cười một cách bình tĩnh, giọng điệu chân thành, " Vẫn rất đáng yêu."
"Anh giết cậu để tế cho Lưu Chương được không? Lưu Chương cũng là anh em tốt của anh đó."
"Thế thì không cần."
“Thật là náo nhiệt.” Trương Gia Nguyên nhìn Châu Os hai người cãi nhau như chó với mèo, thuận tay uống hai ngụm bia. “Không biết Lưu Chương nhìn thấy sẽ cảm thấy như thế nào?”
“Sẽ rất muốn tham gia cùng chúng ta.” Lâm Mặc ngây ngô đáp.
“Phải đó. Thật tốt.” Trương Gia Nguyên gật đầu, “Tất cả đều tốt. Cho dù thế nào, người thì cũng phải vượt qua, đúng không?” Cậu quay đầu nhìn Lâm Mặc, “A hèm, nói ra thì anh có muốn chọn một người trong số chúng ta để tái hợp không? Nếu như dzay, thì em sẽ là người đầu tiên ... "
" Cút..." Lâm Mặc đẩy đầu của Trương Gia Nguyên đang làm nũng ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Phó Vận Triết tò mò tiến lại gần, với nụ cười ẩn chứa một con quỷ.
"Xin lỗi, hình như em là người duy nhất không tham gia lễ tang này với tư cách là người yêu cũ phải không? Hả, anh Gia Nguyên, anh không biết sao! Hả? Không phải chứ. Thật sao? Hả ??"
Trương Gia Nguyên cầm lon bia đuổi theo Phó Vận Triết. Anh ta hơi say, hoặc giả vờ say một chút, sau đó đổ bia lên đầu Phó Vận Triết.
Bước chân của Lâm Mặc thất thường, tay cầm lon bia, một mình đi tới công viên gần đó. Khi còn học trung học, cậu và Lưu Chương thường xuyên đến đó.
Thật là trùng hợp. Thật bất ngờ, anh sẽ chỉ đơn giản là sống trong khu phố này mãi mãi. Lâm Mặc đặt lon bia lên xích đu, ngồi lên chiếc xích đu kia, từ từ đung đưa.
Anh chưa bao giờ thích trò chơi ma ngốc nghếch đó. Đứng trên cao, cuối cùng hồn ma cũng tìm thấy anh, nhưng họ chỉ có thể lặng lẽ nhìn nhau.
Nhát gan. Hãy lên đây và bắt em. Lâm Mặc nói.
Lưu Chương lắc đầu. Điều đó sẽ vi phạm các quy tắc của trò chơi.
Ngụy biện. Anh sợ độ cao chứ gì?
Em mới sợ độ cao đó!
Nhạt nhẽo. Thế thì cậu nhảy xuống. Lâm Mặc mở hai tay nhắm mắt lại, anh phải đón em đó.
Lưu Chương nhìn cậu nở nụ cười, mở ra hai tay, chờ cậu nhảy vào trong tay.
Lâm Mặc nằm trên mặt đất trong công viên. Cậu ngã khỏi xích đu, úp mặt xuống đất, bia rơi tứ tung trên đất.
Đau chết được. Lâm Mặc nghĩ. Xương cốt toàn thân đều đau nhức. Bắt đầu từ rễ, lan rộng ra, phát triển, và khi phát triển một nửa, cây chết. Vì vậy, nó dần dần khô héo trở lại .
Còn nghĩ rằng cơn đau đã biến mất kể từ khi kết thúc tuổi dậy thì. Lâm Mặc yên lặng nằm trên mặt đất một hồi, vỗ mông đứng dậy, tìm khung leo. Đổ phần bia còn lại vào đất.
Năm nay cậu hai mươi chín tuổi. Mười năm qua, liệu Lưu Chương có được tái sinh?
Lâm Mặc thích trẻ em. Nhưng lại sợ có con của riêng mình. Không thể tránh khỏi, khi nuôi dạy một cuộc đời trẻ thơ như vậy, không thể không hòa những ước muốn của mình vào tình yêu thương và đổ lên đầu những đứa trẻ.
Nếu anh có thể mãi mãi sống tiếp như em ... Trong sâu thẳm trái tim của những người làm cha mẹ, có một ước muốn đáng xấu hổ như vậy. Nó dường như là rất giống với tình yêu.
Tuy nhiên, em vẫn muốn gặp lại anh lần nữa. Có thể sinh ra một lần nữa là tốt rồi. Lưu Chương, có thể là con em, có thể sinh ra một lần nữa là tốt rồi.
Lâm Mặc nhìn khung leo cũ kỹ, chậm rãi mở ra hai tay.
Nhảy xuống.
"Lâm Mặc?"
Giọng của Trương Đằng. Lâm Mặc cho rằng mình gặp ảo giác, khi quay đầu lại vẫn là khuôn mặt ôn nhu tươi cười như cũ.
“Anh cũng tới thăm Lưu Chương?” Lâm Mặc cười không quá kinh ngạc.
“Anh đến đây để gặp em.” Trương Đằng trong bộ vest và đôi giày da, hoàn toàn khác với những người khác.
"Hơi muộn phải không? Máy bay đến muộn..."
"Cũng không muộn. Lát nữa chúng ta đi uống rượu, anh tới cũng vừa lúc."
Họ ôm nhau như những người bạn đã lâu không gặp.
“Em đã thay dầu gội đầu rồi.” Trương Đằng cười nói, trong nụ cười có chút cô đơn.
“Em đã sớm thay đổi!” Lâm Mặc xoa xoa tóc, vươn chóp mũi ngửi. "Không thơm như trước sao?"
“Tất cả đều tốt.” Trương Đằng cười dịu dàng.
"A! Anh Mặc! Anh đến rồi! Hóa ra tụi anh ở đây! Em tìm rất lâu rồi ... thật là..."
"Phó Vận Triết, em đi tắm bia à?"
"Hehe, anh hỏi anh Gia Nguyên á."
"Tui là Trương Gia Nguyên," Trương Gia Nguyên lập tức tiến lên, nắm lấy tay Trương Đằng , "Anh tên là gì? Ta là lần thứ xxth của Lâm Mặc... sau đó thì sao..."
"Châu Kha Vũ, cậu thật kinh tởm."
"Em nghĩ cảnh quay rất tốt. Oscar, lần sau anh có thể trang điểm nhẹ nhàng. Sau khi quay về anh có thể đăng nó lên Moments không?"
"Tôi thích trang điểm sao thì kệ tôi, liên quan cái đ gì cậu ..."
"Nó có nghĩa là anh có thể đăng nó lên Moments, phải không? A, em đã vô tình gửi nó ra ngoài."
"Tôi c..."
Bóng người bị ánh trăng kéo dài rất dài rồi tan vào bóng cây. Trước khi đi, Lâm Mặc quay lại vẫy tay chào.
"Lâm Mặc, nhanh lên."
"Biết rồi."
Lâm Mặc lon ton hai bước để đuổi kịp mọi người.
Đêm còn dài. Cậu nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro