[ 1-2-3 ]

[1.]

Lưu Chương là người đặc biệt nhất trong vô số người tôi chặn lại.

Hầu hết các tài xế lăn cửa sổ xuống và nhìn chằm chằm tôi với sự thận trọng và nghi hoặc rồi lại vắt óc tìm một lý do tồi tệ để đuổi tôi đi.

Rất bình thường, tôi có thể hiểu, dù sao không có ai muốn tìm phiền phức cho mình, tôi giả vờ ngây ngô tin tưởng vào lý do thoái thác của họ. Bọn họ thở phào nhẹ nhỏm mà đi tiếp, ống xả hơi của xe ô tô phun khói màu xám dày đặc về phía sau.
Lúc gặp được Lưu Chương anh ấy vừa ra khỏi lều, đầu tóc rối bù xù giống như ổ gà, nhìn thấy trước mặt có người sống bị dọa đến nỗi hồn đều sắp bay mất, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh xoa tóc vài cái và bắt chuyện với tôi.

Cái tên nhát gan đáng yêu, tôi âm thầm cười anh.

“Cần giúp gì không?” anh ấy nhìn thấy tôi lắc lắc đầu, liền chui vào xe dã ngoại nổ máy xe, thò đầu ra khỏi cửa sổ tạm biệt với tôi, “Cậu nhớ chú ý an toàn, tôi đi đây, bai bai.”

Hai từ bai bai này vừa được thốt ra từ miệng anh, trông vừa khôn khéo lại rất hay, tôi rảnh rỗi đến nhàm chán, liền nảy sinh một suy nghĩ muốn chọc anh.

“Có thể cho tôi quá giang xe không?” tôi đi vòng qua phía trước xe dã ngoại và giơ tay lên.

“Tôi đi Tân Cương.”anh ta đấu tranh chưa đến 1 phút liền vui vẻ đồng ý, kéo tôi lên xe.

Hành động này đi chệch khỏi dự đoán của tôi, nhưng không sao, đi thì đi thôi. Tôi thoải mái dựa vào đệm của ghế phụ.

“sao dzay? Muốn nói với tôi chuyện gì sao.”Lưu Chương phát hiện tôi đang nhìn thẳng vào anh, có chút khó chịu, giơ tay sờ sờ mũi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh đẹp trai quá thôi.” Tôi nói.

[2.]

“Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi, tôi thấy cậu hình như nhỏ hơn tôi một tí nhỉ?” buổi tối lúc anh ấy lấy chứng minh thư để đặt phòng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Sau đó lúc tay của cô gái trực ở quầy lễ tân run rẩy nhận chứng minh thư rất kịch tính, trong ánh mắt cô mang theo vẻ sợ hãi khi nhìn Lưu Chương: “ Hai người cậu quen biết nhau đúng không? ở đây có quy định an toàn.”

Lưu Chương lập tức phản ứng với sự hiểu lầm này liền xấu hổ mà giải thích một tràng.

“Cho nên anh tùy tiện kéo một người xa lạ lên xe?” cô gái ở quầy lễ tân hiển nhiên cảm thấy lời của anh không đáng tin, do dự cuối cùng có nên mở sổ sách hay không.
Sự việc dần dần trở nên phức tạp, tôi thấy đã hóng hớt đủ rồi, liền lấy chứng minh thư của mình đưa cho cô ấy: “Anh ấy là anh họ hàng xa của tôi, đùa với cô chút thôi, “ tôi kéo tay Lưu Chương một cách thân mật, thì thân thể anh ấy---cứng đờ. “Trước đây không thân thiết với tôi lắm, không phải tuần trước chúng ta dự định cùng nhau đi du lịch để trở nên thân thiết hơn sao.”
“Con người anh Lưu Chương rất tốt.” Tôi nhận lấy thẻ phòng, Lưu Chương nói với lễ tân vài câu xin lỗi, anh rất lich sự cảm ơn, sau đó kéo lấy tôi và chuồn đi rất nhanh.

“Cậu cũng rất biết bịa chuyện ha.” Anh hì hục kéo tôi và hành lý nhét vào trong thang máy, còn mình thì đứng vin vào cửa.

“Thế không phải vẫn lấy được phòng rồi sao,” tôi nhún vai, “ Cứ coi như anh trai đang khen em vậy.”

Lưu Chương bất lực giật giật khóe miệng, “Gọi tôi là anh trai có hơi kì quặc đó Lâm Mặc.”

“Không sao,” tôi vẫy vẫy tay, “Nghe nhiều là quen thôi.”

[3.]

Khi Lưu Chương tắm rửa xong tôi đang dùng điện thoại phát nhạc và tra tên anh ấy.

“ Anh trai giỏi như vậy sao lại giấu em chứ?” tôi chỉ vào khuôn mặt anh ấy đang rất căng thẳng trên ảnh bìa bài hát.

“Còn tốt không có áo cụt tay.” Tôi nghe anh ấy thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lẩm bẩm.

“Cậu đã từng xem qua rap thời đại mới chưa, chương trình rap rất hay, có rất nhiều rapper đỉnh chóp, đương nhiên rồi, cũng có tôi,” Lưu Chương cười hắc hắc mấy tiếng.
Mỗi lần anh ấy kể cho tôi về sự nghiệp rap của anh ấy, giọng của anh ấy to một cách kỳ lạ, ánh mắt sáng ngời, giống như nam chính thiếu niên nhiệt huyết trong truyện tranh Nhật Bản.

“Nhưng vô cùng trùng hợp, ngày thứ hai tôi bảo lưu thành công liền bị loại rồi.” Anh ấy tự cười nhạo mình.

“Hối hận sao?” tôi cố ý hỏi.

“Đương nhiên không rồi, ước mơ luôn phải thử mới biết được, hơn nữa anh cảm thấy chuyến đi này của mình rất đáng giá, học được rất nhiều thứ.” Đến lượt anh ấy hỏi tôi, “Em có ước mơ không?”

Mấy giây sau anh mới tinh ý nhận ra rằng  việc tùy tiện hỏi câu hỏi như vậy khiến người ta rất khó trả lời. Thế là anh ấy liền nói thêm một câu chuyện cười không liên quan để thay đổi chủ đề.

“Muốn biết ước mơ của em?” tôi quay đầu qua, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ấy, “Ước mơ của em chính là được làm chính mình.”

“Em là một người thành công, từng giây từng phút đều đang thực hiện ước mơ.”

Tôi nói xong liền duỗi eo nằm trên giường.
Lưu Chương nhìn chằm chằm tôi đến thất thần, có thể anh ấy cảm thấy ước mơ của tôi quá đơn giản và tầm thường.

“Thật là lãng mạn.” Cuối cùng anh đưa ra nhận xét như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro