[ 9 ]
Đây là lần thứ hai tôi chặn xe của Lưu Chương
Thành thật mà nói, rốt cuộc em muốn đi đâu? Anh ấy vừa lái xe vừa hỏi tôi.
"Em không biết,"tôi đáp lại.
“Anh cứ lái về phía trước đi, chỗ nào có đường thì đi chỗ đó.” Anh rất ngoan ngoãn xoay vô-lăng vài vòng.
Tôi nhớ một đêm tôi và anh ấy đã thảo luận về cái gọi là sự cô đơn.” Đặc biệt là người giống như em, nếu không có ai hiểu,” anh ấy hỏi “Em có phiền khi ở một mình không?”
“Em tưởng rằng anh hiểu em chứ.” Tôi dang chân ra và nằm trên lưng ghế, gối đầu lên cánh tay và lười biếng nói.
“Đôi khi anh không hiểu lắm.” Lần nào Lưu Chương trả lời tôi cũng đều rất thẳng thắn, “Nhưng anh nghĩ rằng em khác với những người khác.”
“Em không khác gì những người khác, do anh nghĩ em khác, em mới trở nên khác biệt.”
“Như thể anh khác với những người khác trong mắt em.”
“anh thích nghe những lời này” anh ấy cầm máy ảnh của tôi và nghịch một lúc, “ Lâm Mặc, em lén chụp anh khá nhiều ha, bị anh phát hiện rồi.”
“Chứ sao, em yêu thích anh nhất mà.” Tôi trêu anh, “ đó gọi là chụp nhanh, anh phải nói nghe hay một chút. Những bức ảnh này đều là tác phẩm nghệ thuật trong tương lai và sẽ được treo trên tủ kính cùng với tên của em.
Chúng tôi nói chuyện đến tận lúc ngủ, trước khi tắt đèn Lưu Chương tự nhiên cuối xuống hôn lên khóe miệng của tôi
“Chúc ngủ ngon, nhà nghệ thuật gia vĩ đại của anh.”
Cuối cùng chúng tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi ký ức của mình, liền bật nhạc trên xe. Bài hát đầu tiên trong chế độ phát bài hát ngẫu nhiên trùng hợp lại là 《 bài thơ cuộc đời 》mà tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm qua.
“Giống như em nghĩ cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta tồn tại và mang lại ý nghĩa khác cho nó .” lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên bài hát liền nói với Lưu Chương.”
“Lần đó gọi điện thoại bạn anh còn nói với anh”, Lưu Chương tiếp lời tôi, “Cậu đã từng đọc qua châm ngôn chưa? Đừng cố để hiểu nó, hãy cảm nhận nó.”
“Tại sao chúng ta lại nói về chủ đề trừu tượng như vậy?” anh ấy gật đầu lại lắc lắc đầu, anh ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh dùng tay vòng quanh tôi, “Dù sao sự tồn tại của em đối với anh quá có ý nghĩa rồi Lâm Mặc.”
Chiếc xe lao vút trên đường cao tốc, tín hiệu đoạn đường này không tốt lắm, 《 bài thơ cuộc đời 》 trong cái loa bị ngắt quãng, cuối cùng có một câu trong lời bài hát dừng rất lâu.
Tôi cúi đầu nhìn màn hình
“Cái gọi là chủ nghĩa lãng mạn.”
《HẾT》
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro