CHAP 10

Lúc kết thúc, Lâm Mặc dùng sức để lại dấu răng trên cổ Lưu Chương. Lưu Chương có hơi đau đớn liền lườm cậu.

"Cho anh một dấu," Lâm Mặc nói, "Anh đừng nhìn em như vậy, em chỉ đóng cho một mình anh thôi."

Hai người lăn qua lăn lại đã mệt lả, liền nằm trên giường gỗ êm ái. Lâm Mặc nhàn nhã gối đầu trên cánh tay Lưu Chương nhìn trời, hai chân nhô ra cuối giường khẽ đung đưa, Lưu Chương lúc sau mới nhận ra cánh tay của mình có chút tê.

Anh rút tay ra, quay đầu nhìn Lâm Mặc: "Tại sao ngay từ đầu, em lại chọn đi xe của anh?"

"Em nghĩ," Lâm Mặc dứt khoát trả lời, "có thể là thuận mắt, vừa nhìn liền rất thích anh."

“Thích kiểu nào?” Lưu Chương trong lòng âm thầm lẩm bẩm, cuối cùng không xấu hổ mà hỏi.

“Em đói chưa, Lâm Mặc?” Anh mặc quần áo đứng dậy thu dọn balo bước qua, “Đi ăn khuya.”

“Em đói muốn xỉu.” Lâm Mặc gọi phần lớn nhất gồm gà đĩa lớn Sa Loan cộng với hai tô mì thắt lưng, hai người ngồi trên chiếc ghế nhựa ngoài trời bên ngoài cửa hàng. "Uống bia không? Bia của chúng tôi cũng là một đặc sản của Tân Cương." Người bán hàng vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra họ là khách du lịch ngoại địa và nhiệt tình quảng bá cho họ.

Lâm Mặc lắc đầu: "Anh à, thường thì đều uống bia trước khi lên giường để lấy can đảm. Còn đằng này chúng ta lại làm ngược lại."

Đĩa gà nóng hổi ra khỏi nồi và được dọn ra trong một chiếc dĩa lớn, Lưu Chương đỏ bừng mặt, gắp miếng khoai tây trên mép nồi để chặn miệng cậu lại.

Cửa hàng đã đưa một phần ăn phong phú, những miếng gà mềm và mịn như sáp, ớt cay đến mức đầu lưỡi tê đi, cả hai đều toát mồ hôi nhễ nhại. “Nghỉ xả hơi tí đêy.” Lưu Chương thở hổn hển nói, uống một ngụm nước.

Anh nhìn lên.

Đường lát ngoài trời được xây dựng dưới một nhà kho bằng gỗ được bao phủ bởi nhiều lớp tấm nhựa dày, có thể là để tránh mưa. Khu mái vòm ở trên cùng của cửa hàng được bao bọc bởi những dây nho khô héo. Xa hơn nữa là bầu trời đêm như vải nhung đen, đêm nay bầu trời hơi có nhiều sao, nhưng ngồi ở vị trí này, Lưu Chương chỉ có thể nhìn thấy màu trắng ngà dịu dàng của đuôi trăng.

Không biết có phải do quá cay sinh ra ảo giác lạ không, anh cảm thấy lúc này mặt trăng đang ở rất gần mình, anh đưa tay ra liền có thể kéo đỉnh của mặt trăng xuống ngay.

Gió buổi tối đến rất nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, tấm ni lông trên đầu xào xạc không ngớt. “Có lạnh không, anh cài áo khoác kín một chút.” Đĩa gà lớn hiển nhiên rất hợp với khẩu vị của Lâm Mặc, cậu ăn không ngừng, vừa nhai mì thắt lưng vừa hướng về phía Lưu Chương nói: “Không ăn nữa sao?

"Không lạnh," Lưu Chương chống cằm nhìn cậu, gấp những miếng thịt còn lại vào tô của Lâm Mặc, "Anh no rồi, em ăn nhiều thêm một chút."

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, Lâm Mặc."

“Chứ gì nữa, đĩa gà lớn cũng rất ngon.” Lâm Mặc vui vẻ trả lời mà không cần ngẩng đầu.

Lưu Chương có chút buồn cười mà thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro