CHAP 5

Lưu Chương cảm thấy hoảng sợ đối  với loại thân mật không rào cản này, vừa tò mò vừa khao khát. con người thực là mâu thuẫn, anh nghĩ.

Tìm hiểu một người thực ra là một quá trình khó khăn và lâu dài, nhưng nếu người đó đủ ba chiều, đủ phức tạp, đủ sống động và thú vị, Lưu Chương sẽ không cảm thấy phiền phức. Lâm Mặc rất giống với loại kẹo cứng trái cây mà anh ấy đã ăn khi còn nhỏ, được nhà sản xuất đóng gói với các loại kẹo có hương vị khác trong một túi đồ ăn nhanh loại lớn, vì bao bì bên ngoài được làm bằng giấy nhựa thông thường mà không dễ bị phân biệt.

Có lẽ ai đó đã xuất hiện khi định mệnh đến và dựa vào trực giác để nhận ra sự khác biệt của cậu ấy,  đưa cậu ấy ra khỏi gói hàng và cẩn thận mở lớp bao bì ngoài cùng, ngạc nhiên phát hiện rằng giấy kẹo thủy tinh ở lớp trong là một cầu vồng tuyệt đẹp. Liếm thử lớp đường áo ở bên ngoài, lại ngậm làm tan chảy lớp vỏ bọc của kẹo cứng, và nếm thử độ chảy của lõi đường rốt cuộc là có mùi vị gì.

Lưu Chương không biết mình có phải là người có thể mở bao bì bên ngoài đó hay không.

Anh vẫn còn đứng ngoài xe, tựa vào cửa xe nhìn lên bầu trời, không khí se lạnh từ thu sang đông thổi từ phương Bắc xa xôi, anh ôm lấy cánh tay rùng mình một cái nhưng không chân không nhúc nhích được, anh muốn mượn cái lạnh để phân tán tất cả những suy nghĩ điên rồ trong tâm trí của mình. Bọn họ vẫn chưa tới nơi tốt nhất để ngắm những vệt sao, nhưng góc độ này rất thích hợp để ngắm trăng, cũng tính là một điều bất ngờ.

Mặt trăng hôm nay là hình lưỡi liềm màu trắng bạc uốn cong rất mỏng, xuất hiện rất gần đỉnh núi, tạo cho người ta một ảo giác, như thể leo tới đỉnh của đỉnh cao nhất, vừa đứng trên đôi chân liền có thể chạm vào đỉnh nhọn ở phía dưới của mặt trăng. Gió trên cao nguyên về đêm thổi rì rào vang vọng giữa lá và núi, những đám mây lấp ló xung quanh vầng trăng khuyết bị gió thổi bay.

Lưu Chương rất thích những thứ như gió và trăng, có lẽ vì chúng quá phổ biến lại xa tầm với. Anh nhớ đến những đứa trẻ ở ngoại ô quê anh cầm túi ni lông chạy xuống phố, phanh gấp ở cuối đường, túm chặt miệng túi với ý đồ muốn gom gió lại; hay là dẫm lên  cái thang và leo lên cao, ngồi trên mái nhà gạch đỏ, đung đưa cây sào dài cố chạm vào mặt trăng. Những nỗ lực ngốc nghếch của trẻ em rất xứng đáng được mọi người khen ngợi, điều này khác với người lớn.

Gió của trái đất chắc chắn sẽ không thổi tới trên miệng núi lửa của mặt trăng. Hôm nay, lần đầu tiên Lưu Chương muốn nuông chiều sự ngốc nghếch của chính mình, vươn tay ngược chiều gió hái mặt trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro