seven


Bảy tuổi.

Lưu Chương được trải nghiệm chuyển nhà lần đầu tiên. Gia đình đang sống ở thành phố sầm uất, bỗng dưng cha chuyển công tác, thế là cả nhà tay xách nách mang về một huyện vùng quê, cậu bé Lưu Chương bảy tuổi nhìn những dãy nhà cao tầng dần trôi xa qua ô kính cửa xe, chợt nhớ ra mình còn chưa kịp tạm biệt ngọn đèn đường cô đơn nơi góc phố. Có gì đó theo gió vội vã bay đi, tan theo con nắng vàng rơi bên đường vắng, nhưng cậu còn bé quá, cậu nào có nhận ra.

Nhà mới có một giàn hoa giấy to ơi là to, đỏ rực một góc xóm, nhà mới nằm khiêm nhường dưới bóng lá hoa, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió xào xạc trong những tàng lá. Ngày mới chuyển đến, lúc cậu nhóc còn đang ngơ ngác nhìn nắng đọng trên giàn hoa, từ căn nhà trồng hoa giấy trắng bên cạnh bất ngờ ló ra một nhóc con trắng trắng mềm mềm, nhóc nhìn thấy Lưu Chương liền cười tít mắt, khoe cả hai chiếc răng cửa xinh xinh.

"Ý cậu mới chuyển về đây đúng hông, cậu tên gì á? Tớ tên Kỳ Lâm nè, tớ 6 tuổi, tớ học lớp một đó" Em nhỏ vẫy tay chào Lưu Chương, em cười tươi lắm, cậu nghĩ, có khi em còn tươi hơn cả nắng.

"Tớ là Lưu Chương, ờm, 7 tuổi"

"A, vậy là anh học lớp hai rùi, anh ơi chiều qua nhà em ăn bánh nha"

Nhóc con nói xong, vẫy tay chào cậu lần nữa rồi rụt vào nhà, mất hút sau hàng rào hoa giấy trắng bồng bềnh như mây.

"Ya Ya, vô nhà đi con, nắng mà ra đó làm gì"

Tiếng mẹ gọi vọng ra làm Lưu Chương giật mình, cậu nhìn những thanh sắt hàng rào, thấy nhà bên cạnh mở hé một cánh cửa sổ, từ sau song cửa rũ xuống một dây trầu bà mướt xanh. Mẹ lại gọi thêm lần nữa, cậu quay người đi về nhà, trong lòng xoắn xít chiều nay có nên sang nhà hàng xóm ăn bánh không, em bé nhà hàng xóm đã rủ rồi mà.

Đến tận lúc leo lên giường ngủ trưa nhóc Lưu Chương đã được bảy tuổi vẫn nghĩ mãi chuyện em hàng xóm mời sang ăn bánh, nghĩ mãi đến lúc ngủ quên.

.

"Dậy đi con, có bạn mới tìm nè"

Mẹ cười tủm tỉm lôi đầu nhóc 7 tuổi dậy, Lưu Chương híp mắt nhìn, bóng chiều đã đổ ngang ngọn cây, em bé Kỳ Lâm cậu gặp lúc trưa ló đầu ra từ sau lưng mẹ cậu, em đang cầm một túi bánh quy xinh xinh.

"Anh Chương dậy đi, dậy đi chơi với em này, em cho anh bánh mẹ em làm"

Cậu dụi mắt, quay sang nhìn mẹ, mẹ cậu gật đầu khẽ cười, Kỳ Lâm túm Lưu Chương từ trên giường xuống, nắm tay kéo cậu ra ngoài, cậu ngơ ngác nhìn em bé kéo mình chạy dọc con đường vàng hoa hoàng yến, chạy đến cuối xóm, nơi đặt một mảnh đất trống với những đống cát và đá bi chất chỗ này một đụn chỗ kia một đống.  Đám trẻ con trong xóm dường như tụ tập hết ở nơi này, đứa chơi súng nước, đứa đang bốc cát lên nghịch, đứa chạy lên chạy xuống trên những đống đá bi, một sân chơi lạ kỳ trong mắt Lưu Chương. 

Kỳ Lâm kéo Lưu Chương leo lên một đụn cát cao, trên đống cát cắm một lá cờ giấy được làm bằng giấy màu và dán vào cây đũa cả bằng hồ dán. Em nói với cậu, đây là hòn đảo của em.

Đảo mộng mơ.

"Giống truyện mẹ đọc cho em nghe ấy, chúng ta đang ở trên đảo"

Em cười tít mắt, Lưu Chương chẳng hiểu gì cả, nhưng chả hiểu sao lại cong môi cười theo em.

Một nắm cát bay sang dính lên chân Lưu Chương làm cậu hoảng hồn, Kỳ Lâm bên cạnh cậu đã cúi xuống bốc một nắm cát chọi lại sang bên kia.

"Anh núp ra sau em đi, đừng để Nguyên nó chọi trúng"

Em vừa nói vừa đẩy Lưu Chương lùi ra sau lưng mình, vừa chọi cát vừa ngoác mỏ cãi nhau với một nhóc khác cũng trắng đến phát sáng. Cậu nghe thằng nhóc kia gọi em là MoMo.

"MoMo là tên của Kỳ Lâm à?"

"Ừa anh kêu em là MoMo cũng được, tên ở nhà đó" Hình như cuộc chiến của em đã tạm ngưng, em ngồi bệt xuống cát, vừa thở vừa cười.

"Em cũng có thể kêu tên ở nhà của anh, Ya Ya"

Thằng bé tên Nguyên kia có vẻ đã tìm thêm được trợ thủ, một đứa lùn lùn, hai đứa chọi cát nhanh và mạnh hơn. Lưu Chương bị cuốn vào cuộc chiến của cả bọn. Nguyên và thằng mới đến tên Siêu là chủ một đảo, cậu và MoMo là chủ của đảo bên này, bọn họ chiến nhau để xem đảo nào sẽ tồn tại đến cuối, Lưu Chương dường như quên mất cậu chỉ mới vừa đến đây, Kỳ Lâm đã kéo cậu vào thế giới của những đứa trẻ xóm này, thế giới với những hòn đảo mộng mơ xây bằng cát.

Dưới ánh chiều rực đỏ, cậu bé Lưu Chương bảy tuổi đã quên mất ánh đèn thành phố, giấc mơ mới mang tên chúa đảo xây lên bằng cát phủ mờ cả hoàng hôn.



.



"Ya Ya, mai lại chơi nhé"

"MoMo nhớ sang rủ anh đấy"

Màu hoa đỏ tan vào ráng chiều rực lửa, Lưu Chương về nhà với mình mẩy bám đầy cát vàng và một túi bánh quy bơ hình con vịt. Mẹ vừa phủi cát cho cậu, vừa hỏi chiều nay đã cùng bạn mới đi đâu.

Và Lưu Chương cười tít mắt nói, mẹ ơi, hôm nay MoMo đã mang con lên đảo, em ấy bảo em ấy là chúa đảo, con là bạn của MoMo, con cũng là chúa đảo.

"Đảo của các con tên gì thế?" Mẹ cười tít mắt, mặt trời khuất bóng sau đồi.

"MoMo nói là đảo mộng mơ" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro