Chapter 13. Học Sinh Mới

Tiếng chuông báo thức vang lên từng hồi khô khốc, dai dẳng, chói tai. Bốn lần lặp lại. Một quy luật âm thanh xâm phạm thô bạo vào giấc ngủ.

Hakuba Saguru miễn cưỡng tách mình khỏi trạng thái nghỉ ngơi sâu. Một cái ngáp dài, một phản xạ sinh lý không thể kiềm chế. Phản xạ thứ hai, bản năng hơn, bàn tay cậu vươn ra, định vị chính xác nguồn phát âm thanh dựa trên trí nhớ không gian và thói quen, rồi một cú quăng dứt khoát.

Chiếc đồng hồ tội nghiệp va chạm với mặt sàn, im bặt. Thêm một thiết bị nữa cần được đưa vào danh sách sửa chữa hoặc thay thế.

Phân tích sơ bộ thì lực tác động vượt quá ngưỡng chịu đựng của vỏ nhựa và cơ cấu bên trong. Kết luận là hỏng.

Chiếc giường, lúc này, phát huy tối đa lực hấp dẫn vật lý và tâm lý của nó. Một sự cám dỗ thuần túy, chống lại mệnh lệnh của kỷ luật và thời gian. Hakuba cân nhắc trong tích tắc, lợi ích của việc nghỉ ngơi thêm vài phút so với nguy cơ trễ lịch trình buổi sáng.

Rốt cuộc là kỷ luật thắng thế.

Cốc... Cốc...

Âm thanh gõ cửa. Nhịp điệu đều đặn, không quá gấp gáp nhưng cũng không chậm rãi. Giọng nói từ bên ngoài vang vào, âm sắc trong trẻo nhưng thiếu vắng sự ấm áp thường thấy.

"Hakuba-san, anh dậy chưa?"

Là Haibara Ai.

Thời gian phản ứng, dưới năm phút kể từ khi báo thức bị vô hiệu hóa. Khả năng cô bé đã canh chừng hoặc có một lịch trình nội bộ chính xác đến từng phút. Hakuba ghi nhận trong đầu.

"Ừm, anh xuống ngay."

Giọng Hakuba vẫn còn ngái ngủ, nhưng não bộ đã bắt đầu khởi động các quy trình phân tích. Cậu xỏ chân vào đôi dép bông – một sự tương phản thú vị với sàn nhà lạnh lẽo – và theo thói quen, tay tự động vuốt phẳng gối, gấp gọn chăn. Một hành động thể hiện trật tự nội tại, ngay cả khi tâm trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Phòng vệ sinh. Quy trình buổi sáng diễn ra với hiệu suất được tối ưu hóa qua nhiều năm rèn luyện.

Đồng phục được mặc nhanh chóng, từng chi tiết được kiểm tra theo phản xạ, cổ áo, cà vạt, huy hiệu. Chiếc cặp sách được xách lên. Trọng lượng quen thuộc.

Bước chân xuống cầu thang nhanh nhưng có kiểm soát, mỗi bậc thang là một điểm tiếp xúc được tính toán để tối ưu tốc độ và giảm thiểu tiếng ồn.

Trong phòng ăn.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Haibara hiện ra trong tầm mắt. Cô đang ngồi tại bàn, tư thế thẳng thớm, tập trung vào bữa sáng – bánh mì nướng và trứng ốp la. Đĩa thức ăn gần cạn. Quan sát có thể thấy cô ấy ăn uống hiệu quả, không lãng phí thời gian.

"Chào buổi sáng, Ai-chan."

Hakuba đặt cặp xuống ghế bên cạnh, sử dụng cách xưng hô thân mật mà cậu quan sát được từ Tiến sĩ Agasa và Ayako. Một phép thử xã giao, dựa trên tiền lệ quan sát được.

Phản ứng đến ngay lập tức, nhưng hoàn toàn lệch khỏi dự đoán của Hakuba. Không phải sự đáp lại thờ ơ, mà là một bức tường băng giá.

"Từ khi nào tôi cho phép anh cái quyền gọi tên tôi như vậy?" Giọng Haibara lạnh đi rõ rệt, ánh mắt sắc như dao cắt.

Hakuba nhướn mày khi Haibara Ai phản ứng tiêu cực mạnh mẽ với việc gọi tên thân mật. Nguyên nhân tiềm ẩn hẳn là do yêu cầu về không gian cá nhân, ác cảm với sự thân thiết đột ngột của cô bế, hoặc một cơ chế phòng thủ tâm lý.

"À," Hakuba cố gắng điều chỉnh, "tôi thấy bác Tiến sĩ và Ayako-san gọi vậy nên..."

"Mối quan hệ của chúng ta chưa đủ sâu sắc để vượt qua ranh giới đó. Và tôi đặc biệt không thích việc người khác tùy tiện gọi thẳng tên mình." Haibara đứng dậy, động tác dứt khoát. Chiếc đĩa được đặt vào bồn rửa với một tiếng kêu nhẹ nhưng đầy chủ ý.

Hakuba đứng sững với đối tượng có tính cách phức tạp, đề phòng cao độ này. Cậu nhớ lại lời cảnh báo của Ayako. Dự đoán của Ayako đã được xác thực bởi bằng chứng thực nghiệm.

Hình ảnh "con cọp" vụt qua tâm trí – một phép ẩn dụ có phần thô thiển nhưng nắm bắt được bản chất gai góc vừa chứng kiến.

"V... Vậy tôi đi trước. Xin lỗi, Haibara-san."

Hakuba nhanh chóng thu hồi cặp sách, quyết định rút lui chiến thuật khỏi tình huống giao tiếp bất lợi.

"Khoan đã." Giọng cô giữ cậu lại.

Lời xin lỗi? Một sự làm dịu tình hình?

"Sao vậy?"

"Anh quên chưa đẩy ghế vào. Lần sau, hãy chú ý hơn đến những chi tiết nhỏ."

Dự đoán sai lệch hoàn toàn.

Hakuba cảm thấy một sự hẫng hụt nhẹ. Không phải hòa giải, mà là một lời nhắc nhở về trật tự. Đối tượng nhỏ này đặt nặng các quy tắc và sự ngăn nắp. Sự quan tâm không hướng đến cảm xúc mà là hành vi cụ thể. Như thể vừa rơi tự do từ một độ cao kỳ vọng ảo tưởng xuống mặt đất thực tại khắc nghiệt.

"À... À, tôi làm ngay." Hakuba miễn cưỡng tuân thủ, đẩy chiếc ghế vào đúng vị trí dưới gầm bàn.

Một tiếng "hứ" nhẹ từ Haibara, gần như không nghe thấy, trước khi cô quay người rời đi.

~~~

Con đường đến trường trở thành một bài kiểm tra định hướng không mong muốn. Hakuba, dù đã nghiên cứu bản đồ, vẫn lạc vài lần – những sai số nhỏ trong việc nhận diện các cột mốc tại một môi trường hoàn toàn mới. Tuy nhiên, bộ não phân tích của cậu liên tục cập nhật và hiệu chỉnh.

Tính toán thì thời điểm xuất phát là 7 giờ 4 phút 23 giây. Thời gian di chuyển dự kiến hoặc có thể tối ưu là 14 phút 27 giây. Thời gian lãng phí do lạc đường là 4 phút 46 giây. Thời gian đến cổng trường là 7 giờ 23 phút 36 giây. Giờ vào lớp là 7 giờ 30 phút 00 giây. Chênh lệch còn 6 phút 24 giây.

Kết luận, vẫn trong giới hạn an toàn.

Lớp học ồn ào lập tức im lặng khi cô Konno gõ thước lên bảng.

"Cả lớp trật tự. Hôm nay chúng ta có một học sinh mới. Mời em vào."

Hakuba bước vào, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt quét nhanh một lượt căn phòng. Phân tích nhanh, 30 học sinh, tỷ lệ nam nữ xấp xỉ, cách bài trí bàn ghế tiêu chuẩn.

Hai gương mặt quen thuộc – Aoko Nakamori và một cô gái khác với mái tóc đỏ đặc biệt, Akako Koizumi – biểu lộ sự bình tĩnh khác thường so với đám đông. Điểm cần lưu ý.

"Tôi là Hakuba Saguru," cậu bắt đầu, giọng nói rõ ràng, không quá lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy. "Hiện đang hoạt động như một thám tử tư tại Anh và Nhật Bản. Tôi cùng chị gái đến đây được 3 ngày, 10 giờ, 14 phút tính đến thời điểm hiện tại. Rất mong nhận được sự giúp đỡ từ các bạn trong thời gian tới."

Những tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên từ phía các nữ sinh. "Ngầu quá," một lời nhận xét điển hình.

"Cậu ấy có khí chất đặc biệt thật, Kaito nhỉ?" Aoko quay xuống, giọng thì thầm nhưng đủ để Hakuba với thính giác nhạy bén có thể bắt được vài từ.

"Làm màu thì có," giọng một nam sinh đáp lại, có chút gì đó giễu cợt. "Đừng nói cậu cũng bị hút hồn rồi đấy nhé?"

Theo quan sát, Kaito Kuroba có dấu hiệu của sự cạnh tranh hoặc không thiện cảm.

"Không, chỉ là nhận xét khách quan thôi mà."

"Vậy Hakuba-kun," cô Konno ngắt dòng suy nghĩ của cậu, "em xuống ngồi ở bàn trống cuối lớp nhé."

Cô chỉ về phía chiếc bàn gần cửa sổ, ngay phía sau Akako Koizumi. Vị trí chiến lược: tầm nhìn bao quát lớp học, gần một đối tượng đáng chú ý. Sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt một số nữ sinh. Vị trí gần Akako Koizumi, người được xem là hoa khôi, có thể gây ra sự ghen tị hoặc tiếc nuối.

"Vâng."

Hakuba đáp gọn, di chuyển về chỗ ngồi được chỉ định. Khi đi ngang qua bàn Akako, ánh mắt họ gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một cuộc trao đổi thông tin không lời. Hakuba giữ vẻ mặt trung tính, phân tích phản ứng của đối phương. Akako dường như không dao động, nhưng trong đáy mắt cô thoáng hiện một ý niệm, một kế hoạch nào đó đang hình thành.

Ghi nhận, đối tượng có khả năng che giấu cảm xúc tốt, tiềm ẩn ý đồ.

~~~

Cuối giờ nghỉ trưa. Không khí trong lớp đã lắng dịu. Phần lớn học sinh đã dùng xong bữa, một số tụ tập trò chuyện, số khác chuẩn bị sách vở cho tiết học kế tiếp. Hakuba đang xem xét một cuốn sách suy luận cổ điển, mùi mực in mới vẫn còn phảng phất.

Akako Koizumi bắt đầu hành động. Cô tiếp cận bàn Hakuba một cách lặng lẽ, gần như không gây tiếng động. Động tác uyển chuyển, có chủ đích, giảm thiểu sự chú ý không cần thiết.

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Hakuba, một cái nhìn được hiệu chỉnh cẩn thận để truyền tải sự quyến rũ và một chút bí ẩn – thứ vũ khí cô thường sử dụng hiệu quả với các nam sinh khác.

Bốn mắt nhìn nhau.

1 giây... 2 giây... 5 giây... Hakuba vẫn duy trì trạng thái quan sát trung lập.

"Ể? Hakuba-kun không đỏ mặt sao?" Aoko, ngồi bàn trên, lên tiếng với vẻ ngạc nhiên chân thật.

"Mấy bạn nam trong lớp mình, ai được Akako-chan nhìn như vậy đều ngại hết mà?" T

"Vậy thì, tôi là một trường hợp ngoại lệ,"

Hakuba nhún vai nhẹ, một cử chỉ biểu thị sự khác biệt đơn thuần, rồi quay lại với trang sách. Sự chú ý của cậu đã chuyển hướng, xem như màn tương tác vừa rồi đã kết thúc và được phân loại.

Sự ngạc nhiên lớn nhất hiện rõ trên gương mặt Akako. Biểu cảm vi mô, sự sững sờ thoáng qua, đồng tử co lại một chút, cơ mặt căng nhẹ. Cô ta rõ ràng không lường trước được kết quả này.

Sức hút của mình chỉ vô hiệu với Kaito Kid, Kuroba Kaito. Tại sao tên thám tử mới đến này lại miễn nhiễm? Đây là một biến số nằm ngoài mọi tính toán trước đó của cô.

Một ẩn số mới vừa xuất hiện trong thế giới vốn được kiểm soát chặt chẽ của Akako Koizumi. Hakuba Saguru, đối với cô, giờ không chỉ là một học sinh mới, mà còn là một bài toán hóc búa cần lời giải.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro