Chapter 18. Lá thư tình gửi Ran Mouri

"Ran, cho tớ mượn vở Hóa một chút đi. Lúc nãy tớ ghi bài không kịp."

Sonoko Suzuki, với mái tóc bồng bềnh và chiếc nơ to bản đặc trưng, khẽ khều tay Ran Mori, giọng nũng nịu đầy vẻ mè nheo. Đôi mắt cô lấp lánh sự tinh quái, trái ngược hoàn toàn với vẻ trầm tư của Ran.

"Được chứ."

Ran mỉm cười dịu dàng, mái tóc đen óng ả dài đến thắt lưng khẽ rung rinh theo mỗi cử động khi cô cúi xuống, lục lọi trong chiếc cặp sách màu hồng phấn đã phai màu chút ít. Nhưng cô tìm mãi, vẫn không thấy quyển vở quen thuộc đâu. Lạ thật, rõ ràng Ran vừa mới cẩn thận bỏ nó vào cặp cơ mà? Một cảm giác bất an nhẹ lướt qua tâm trí cô.

"Tớ phải quay lại trường một chút. Hình như tớ quên mang vở Hóa về rồi."

Khuôn mặt Ran thoáng chút bối rối, đôi mắt nâu tròn xoe thường ngày ánh lên vẻ kiên định, giờ lại phảng phất nét lo lắng khi cô nhìn về phía hai cô bạn.

"Vậy cậu quay lại lấy đi. Chắc còn kịp."

Sera Masumi, với mái tóc ngắn cá tính và đôi mắt xanh lục sắc sảo, liếc nhanh chiếc đồng hồ điện tử màu đen trên cổ tay, giọng điệu quả quyết và dứt khoát. Cô luôn là người nhanh nhạy và thực tế nhất trong nhóm.

"Đúng đấy."

Sonoko hùa theo, nở nụ cười tươi roi rói, đẩy nhẹ Ran về phía cổng trường đã bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực. Ánh nắng chiều tà đổ dài trên những tán cây xanh rì, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa có chút ma mị.

"Nhưng... Nhưng..."

Ran ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút bất an nhìn về phía cổng trường đã bắt đầu phủ bóng tối, với hàng cây cổ thụ cao lớn phía sau như những bóng ma khổng lồ. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình nhẹ.

"Sao vậy?"

Sera nhíu một bên mày, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ khó hiểu. Sự ngập ngừng của Ran không giống với tính cách mạnh mẽ thường ngày của cô.

Conan Edogawa, cậu bé thám tử lừng danh trong thân xác trẻ thơ, ngước mắt nhìn Ran, khẽ nhăn mặt. Đôi mắt kính phản chiếu ánh sáng chiều tà. Sonoko cũng ngạc nhiên không kém. Ran thường ngày đâu phải là người ngại khó, ngại khổ, đặc biệt là lại sợ những thứ siêu nhiên vô lý, sao hôm nay lại có vẻ chần chừ không muốn quay lại trường như vậy?

"Giờ cũng gần chiều tối rồi... Trường lại vắng tanh..."

Ran ngại ngùng nói, gò má ửng hồng. Một hình ảnh ma mị thoáng hiện lên trong tâm trí cô.

"Ra là sợ ma."

Conan thầm nghĩ, khẽ lắc đầu ngao ngán, một nụ cười bất lực hiện trên môi. Cô bạn thân của mình đúng là yếu bóng vía thật.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Sonoko lắc đầu, tỏ vẻ không thể tin nổi. "Giờ quay lại cũng còn chưa đến tối mà? Hơn nữa chúng ta cùng đi thì có gì phải sợ."

Sera Masumi hăng hái nói, khoác vai Ran đầy động viên.

"Đúng vậy, chúng ta sẽ là đội thám tử bất khả chiến bại xông vào trường tối!" Cô nói đùa, cố gắng xua tan sự sợ hãi của Ran.

"Ờ."

Sonoko gật gù, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Sera.

~~~

Dưới mặt trăng non đầu tháng, Ran, Sonoko, Sera và Conan rón rén bước vào khuôn viên trường đã vắng lặng như tờ. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch. Họ cẩn thận cầm đôi giày thể thao trên tay, đi chân không trên nền gạch lát sân trường lạnh lẽo. Conan lí giải rằng nếu không làm vậy, ngày mai bác bảo vệ già khó tính chắc chắn sẽ phát hiện ra dấu chân lạ và nghĩ rằng có kẻ đột nhập vào trường. Mái tóc nâu của cậu bé khẽ lay động theo từng bước chân lén lút.

Chỉ còn vài bước nữa là đến cửa lớp học. Conan và Masumi đứng ở ngoài hành lang canh chừng, đôi mắt cảnh giác quét qua từng ngóc ngách tối tăm. Sonoko và Ran nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, bước vào phòng học tối om, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào.

Ran nhanh chóng lục lọi trong hộc bàn, cuối cùng cũng tìm thấy quyển vở Hóa nằm im lìm dưới chồng sách giáo khoa. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng cô. Cầm quyển vở trên tay, bốn người nhanh chóng chuồn ra khỏi ngôi trường im ắng, tựa như những bóng ma nhỏ.

Đang trên đường về nhà, dưới ánh đèn đường vàng vọt của khu phố Beika, chiếu rọi những bóng người cao thấp trên vỉa hè, Ran chợt thấy mép của một mảnh giấy màu hồng nhạt được kẹp hờ hững bên trong quyển vở.

"Ủa?"

Ran khẽ kêu lên, dừng chân đầy ngạc nhiên, khiến ba người còn lại cũng phải dừng theo.

"Gì nữa sao?"

Sera ngó đầu ra sau, mái tóc ngắn cá tính khẽ đung đưa theo cử động. Đôi mắt cô ánh lên sự tò mò.

"Cái này..."

Ran giơ thứ vừa tìm được lên. Đó là một phong thư màu hồng phấn ngọt ngào, với đường viền ruy-băng trắng tinh tế bao quanh ba phần tư phong bì và dòng chữ viết tay mềm mại, uốn lượn đầy duyên dáng.

"Gửi Ran-chan".

"Ôi ôi, thư tình này!"

Sonoko sáng mắt, không giấu nổi vẻ phấn khích. Cô nàng mê truyện tranh lãng mạn này chắc chắn không thể bỏ qua câu chuyện hấp dẫn này.

"Của ai vậy nhỉ?"

Sera chống nạnh, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ tò mò pha lẫn một chút suy tính.

"Này Ran, mở ra đi!"

Sonoko thúc giục, ánh mắt không rời khỏi lá thư màu hồng, như thể muốn xuyên qua lớp giấy để đọc nội dung bên trong.

"Nhưng lỡ như người ta gửi lộn thì sao?"

Ran ngập ngừng, gò má ửng hồng hơn dưới ánh đèn đường. Cô luôn là người cẩn trọng và có phần nhút nhát trong chuyện tình cảm.

"Nhưng nó ghi rõ là gửi Ran-chan mà?"

Sera nháy mắt tinh nghịch, một nụ cười đầy ẩn ý nở trên môi.

"Vậy thì để tớ mở cho."

Sonoko nhanh như cắt, giật lấy lá thư từ tay Ran, không để cô bạn kịp phản ứng.

"N-Này Sonoko..."

Ran mắc cỡ định giành lại thì Sera nhanh trí chen ngang, đỡ lời.

"Để mình coi... Người ta viết gì?"

Sera cũng tỏ ra tò mò không kém, nhưng cô làm điều đó một cách tinh tế hơn.

Sera cẩn thận mở lá thư, từng cử chỉ đều chậm rãi, như thể đang khám phá một bí ẩn. Giọng cô đọc chậm rãi từng dòng chữ:

"Gửi Ran,

Tớ là một người bí mật. Tớ đã thích cậu từ lúc thấy cậu ở giải Karate toàn thành.

Thật ngạc nhiên khi sau mấy tháng chúng ta đã gặp lại nhau, có lẽ là do duyên số đấy.

Hẹn cậu ngày mai lúc tan tầm ở công viên trước nhà ga Beika nhé."

"Ran, lợi dụng lá thư này để làm Shinichi ghen đi!"

Sonoko phấn khích reo lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ tinh nghịch. Cô nàng vốn thích đẩy thuyền Shinichi - Ran mà.

"Không được. Shinichi sẽ nghĩ tớ trẻ con cho xem, hơn nữa có phải cậu ấy sẽ không quan tâm đâu."

Ran lắc đầu nguầy nguậy, đôi má càng thêm ửng hồng. Cô luôn nghĩ Shinichi Kudo, cậu bạn thanh mai trúc mã thông minh nhưng cũng rất vô tâm của mình, sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện vặt vãnh này.

"Ha, còn tôi e là có đó cô gái."

Conan quẹo cổ sang một bên cười trong bất lực. Trong lòng cậu, một cảm giác khó chịu mơ hồ bắt đầu dâng lên.

"Không biết ai đã viết lá thư sến sẩm này nhỉ? Cái gì mà duyên số cơ chứ?"

Masumi bình luận, giọng điệu có chút hoài nghi, đôi mắt xanh lục sắc sảo ánh lên vẻ suy tư.

"Lãng mạn muốn chết, kiểu con trai viết thư tay giờ sắp tuyệt chủng đến nơi rồi. Tớ muốn mà không được! Này Ran, hay nhân cơ hội Shinichi không có ở đây cậu hẹn hò với cậu bạn này xem thế nào?"

Sonoko tiếp tục xúi giục, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Ran và ánh mắt sát khí đang hướng về phía mình từ cậu bé thám tử.

"Sao bà có thể nghĩ ra ba cái thứ tào lao thế chứ? Cái bà Sonoko nhiều chuyện này!"

Conan rủa thầm trong bụng, trừng mắt nhìn cô bạn thân của Ran. Có cô bạn thân nào lại đi xui bạn mình"bắt cá hai ta" chứ? Đúng là hết chỗ nói. Cậu ước mình có thể trở lại thành Shinichi ngay lập tức để giải quyết "vấn đề" này.

"Không được, Shinichi mà biết thì mình chết mất." Ran kiên quyết từ chối.

"Có làm sao đâu. Mình không nói, Sera-chan không nói, làm sao cậu ta biết được. Nhóc cũng không được phản tụi chị đâu đó, nhóc bốn mắt. Chắc chắn tên Kudou đó sẽ không biết gì đâu."

Sonoko quay sang dọa nạt Conan, không hề hay biết cậu nhóc đang đứng ngay sau lưng mình với khuôn mặt đầy bất lực và ánh mắt "hình viên đạn".

"Hơ hơ. Tôi ở ngay sau bà cô này."

Conan thầm nhủ, thở dài ngao ngán với độ nhiệt tình thái quá của Sonoko.

"Tóm lại dù các cậu có nói gì đi chăng nữa thì tớ cũng không làm."

Ran quả quyết nói, rồi bất ngờ kêu lên.

"Oái!"

Ran vô tình đụng trúng một người đi đường nào đó, khiến những túi đồ cô gái đang cầm trên tay rơi hết xuống đất, vương vãi trên vỉa hè lát gạch.

"Ôi, em xin lỗi!"

Ran vội vàng cúi xuống, lúi húi nhặt từng món đồ vương vãi trên vỉa hè.

"Không sao, lần sau em cẩn thận hơn là được."

Một giọng nói nữ cất lên, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng, quen thuộc đến lạ kỳ, mang theo sự ấm áp. Ran bất giác ngẩng đầu lên nhìn người mình vừa va phải.

"Ayako-san!"

Ran reo lên đầy ngạc nhiên và vui mừng khi nhận ra người phụ nữ trước mặt. Ayako Ashira, với nụ cười hiền dịu và mái tóc dài đen nhánh, đứng đó dưới ánh đèn đường, gương mặt thanh tú toát lên vẻ đẹp tri thức và nhân hậu.

"Ủa, cậu quen chị này hả?"

Sera vừa nhặt giúp đồ vừa tò mò hỏi, đôi mắt xanh lục khẽ nheo lại.

"Chị họ của Conan, là họ hàng xa của Shinichi."

Sonoko nhanh chóng giới thiệu, không quên thêm thắt chi tiết về mối quan hệ rắc rối này.

"Chào các em, chị là Ayako Ashira."

Ayako cười híp mắt, một nụ cười dịu dàng như ánh trăng rằm, toát lên vẻ thanh lịch và thân thiện.

Masumi khẽ khựng lại vài nhịp, động tác nhặt đồ cũng chậm đi. Cô tự nhiên cảm thấy có gì đó rất quen thuộc ở người phụ nữ này, từ giọng nói dịu dàng đến dáng vẻ thanh thoát. Nhưng dù cố gắng đến mấy, cô vẫn chẳng thể nào nhớ nổi mình đã gặp Ayako ở đâu. Một cảm giác khó chịu lướt qua tâm trí cô.

"Gặp ở đâu vậy ta?"

Sera miên man suy nghĩ, đôi mắt xanh lục không rời khỏi khuôn mặt tươi tắn của Ayako, cố gắng lục lọi trong kho ký ức của mình.

"Sera-chan... Sera-chan."

Ran lay nhẹ cánh tay Masumi, vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.

"À xin lỗi, mình lơ đãng quá."

Sera Masumi giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy.

"Chào chị, em là Masumi Sera, bạn cùng lớp của Ran."

Cô chìa tay ra trước một cách dứt khoát. Ayako hiểu ý liền nắm lấy tay Sera, lắc nhẹ một cách thân thiện, nụ cười vẫn thường trực trên môi.

"Ayako-san làm gì mà mang nhiều đồ thế này?"

Sonoko chỉ tay vào chiếc túi ni lông to nặng mà Ayako đang khoác trên vai, vẻ mặt tò mò.

"Mấy người bạn hàng xóm nhờ chị mua giúp ấy mà. À mà chị có thử làm bánh su kem, các em có muốn ăn thử không?"

Ayako mỉm cười mời, giọng nói nhẹ nhàng như ru. Mùi thơm thoang thoảng của sữa và trứng như tỏa ra từ lời nói của cô.

"Gì chứ đồ ăn thì em không bao giờ từ chối!"

Sonoko hào hứng reo lên, đôi mắt sáng bừng. "Còn hai cậu?"

"Ừm, được đấy. Lâu rồi tớ không ăn bánh su kem." Ran cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Bánh su kem?"

Một ký ức mơ hồ thoáng qua trong đầu Sera, nhưng rồi lại tan biến nhanh chóng, như một làn khói mỏng manh. Cô vẫn chưa thể định hình được nó là gì.

"Sera-chan có đi cùng không?"

Ayako ân cần hỏi, ánh mắt trìu mến nhìn cô gái tóc ngắn.

"Tất nhiên rồi."

Sera gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. Cô vẫn còn chút băn khoăn về sự quen thuộc của Ayako.

"Vậy còn em, Conan-kun?"

Ayako khom người xuống, nhìn cậu bé với ánh mắt dịu dàng.

"Em sao cũng được."

Conan cười trừ, trong lòng vẫn còn bận tâm về lá thư tình bí ẩn kia. Cậu tự hỏi ai là kẻ đã dám gửi thư cho Ran, và liệu Shinichi có nên can thiệp vào chuyện này không.

Trong căn hộ nhỏ ấm cúng của Ayako, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên một không gian ấm cúng, hương bánh su kem thơm lừng lan tỏa khắp không gian, khiến mọi người đều cảm thấy đói bụng. Bốn người ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn, vừa thưởng thức món bánh ngọt mềm tan trong miệng, vừa trò chuyện rôm rả.

"Vậy sao, Ran nhận được thư từ anh chàng giấu tên à?"

Ayako khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng nhìn qua Conan, như muốn dò xét phản ứng của cậu bé. Một nụ cười ẩn ý hiện trên môi cô.

"Nếu là chị thì sao, Ayako-san có đến không?"

Sonoko tò mò hỏi, nhét thêm một chiếc bánh su kem vào miệng, kem chảy ra khóe môi cô.

"Đương nhiên chị sẽ đến."

Ayako đáp, ánh mắt kiên định, như thể đó là một điều hiển nhiên.

"Và chị sẽ làm gì sau đó?"

Sonoko tiếp tục truy vấn, không buông tha cho chủ đề thú vị này, ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ Ayako.

"Đó còn tùy vào cảm xúc của em. Chị đâu thể quyết định thay được?"

Ayako nhún vai, nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự sâu sắc.

"Cảm xúc?"

Phải rồi. Ran khẽ mím môi, trong lòng có chút xao động. Lời nói của Ayako chạm đến một điều gì đó sâu thẳm trong cô.

Sera khựng lại một nhịp, chiếc bánh su kem trên tay cô suýt rơi xuống đĩa. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.

Giờ cô đã biết mình nhìn thấy Ayako khi nào và ở đâu. Đúng rồi, chỉ có thể là khi ấy...

Một ký ức chợt ùa về, rõ ràng và sắc nét như một thước phim quay chậm, từng chi tiết hiện lên một cách sống động.

—————

Cái quạ đen lần này là ai?

Mà khoan! Cái đoạn Ran đụng trúng Ayako-san mới làm tui xoắn não nè! Chị họ của Conan, họ hàng xa của Shinichi... Nghe thôi là thấy drama ngập tràn rồi đúng hông mấy bồ? Mà hình như Sera cũng cảm thấy quen thuộc với Ayako-san nữa đó! Liệu có phải Ayako là một trong những con quạ đen mà Amuro đang tìm kiếm hông ta? 

Và cái đoạn cuối mới gọi là chấn động nè mấy bồ ơi! Sera cuối cùng cũng đã nhớ ra mình gặp Ayako ở đâu rồi đó! Mà mấy bồ có đoán được cô nàng thám tử Masumi của chúng ta đã gặp Miyano Akemi ở đâu không? Hint nhẹ là có liên quan đến gia đình của Sera đó nha! 🤫

Câu hỏi lớn cho mấy bồ đây!

Theo mấy bồ, Masumi Sera đã gặp Miyano Akemi ở đâu? Ghi đáp án của mấy bồ ở phần comment cho tui biết nha! 👇

Cảm ơn mấy bồ đã đọc! 😊😊😊 Arigatou mina-san (◍•ᴗ•◍)


Sign by @Eosphis_Last

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro