Chapter 5. Suy Tư

Đêm ấy, cả Akemi và Shuichi đều chìm trong một nỗi trằn trọc không nguôi. Với Akemi, nỗi đau dằn xé đến mức tưởng chừng một cô gái mong manh như cô sẽ gục ngã, nhưng thay vào đó, cô lại tìm đến một quán bar náo nhiệt, nơi tiếng nhạc xập xình như muốn lấn át đi tiếng lòng tan nát. Ánh mắt cô dừng lại trên những ly cocktail rực rỡ sắc màu, lấp lánh dưới ánh đèn, và những hàng chai rượu sang trọng được bài trí tỉ mỉ trên kệ. Bất chợt, Akemi khựng lại trước một chai rượu mang nhãn "Rye" - mật danh năm xưa của Dai trong Tổ Chức Áo Đen. Cô khẽ gọi người phục vụ.

"Cho tôi một Rye Whisky, ít đá thôi nhé," giọng cô khẽ run, mang theo một nỗi buồn man mác.

"Của quý cô đây," người phục vụ đặt nhẹ ly rượu trước mặt Akemi, ánh mắt anh ta không rời khỏi gương mặt tuyệt đẹp của cô. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái có vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở đến vậy. Chiếc đầm màu đỏ rượu hôm nay như được đo ni đóng giày cho cô, tôn lên làn da trắng sứ không tì vết. Gương mặt thanh tú, xinh đẹp không chút khuyết điểm, cùng với giọng nói trong trẻo như tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim người đối diện. Akemi Miyano vốn đã xinh đẹp, nhưng trong đêm nay, vẻ đẹp ấy càng thêm phần quyến rũ, một vẻ đẹp kiêu sa dường như lạc lõng giữa chốn xô bồ này.

Từ khi bước chân vào quán, Akemi đã cảm nhận được vô số ánh mắt dõi theo mình. Có những ánh mắt ngưỡng mộ, si mê, nhưng cũng không ít những ánh mắt ghen tị, dò xét. Thế nhưng, Akemi dường như chẳng còn để tâm đến những ánh nhìn ấy. Ngày mai, cô sẽ không còn là Miyano Akemi yếu đuối của ngày hôm qua nữa. Cô sẽ là một Akemi mạnh mẽ, kiên cường tiến về phía trước, mang theo ngọn lửa hận thù để trả giá cho cha mẹ, cho em gái Shiho, và cho người cô yêu - Moroboshi Dai.

Dai à, em sẽ trả thù cho gia đình chúng ta, và em sẽ trả thù cho anh nữa.

Em sẽ khiến chúng phải trả lại tất cả những gì chúng đã cướp đi.

Sau khi mọi chuyện kết thúc...

Dai, em sẽ đi theo anh nhé.

Anh đi rồi, chắc hẳn cô đơn lắm.

Chắc anh sẽ lại mắng em ngốc khi em nói ra điều này, đúng không?

Nhưng em nguyện làm một kẻ ngốc, chỉ để được mãi mãi ở bên anh.

Em yêu anh, Dai.

Cùng thời khắc ấy, tại căn nhà của Shinichi, một bóng hình cô độc cũng đang mang nặng nỗi niềm. Akai đã gỡ bỏ lớp mặt nạ Subaru Okiya, để lộ gương mặt trầm tư dưới ánh trăng đêm nay. Vầng trăng tròn vành vạnh như một giấc mơ buồn, soi rọi dòng tin nhắn cuối cùng của Akemi trước khi cô rời bỏ anh để đến một thế giới khác.

Người giống người ở Mỹ anh gặp không ít,

Nhưng nếu giống Akemi Miyano thì đây là lần đầu tiên.

Anh nhớ em, Akemi.

Buồn cười thật đúng không, Akemi?

Akai Shuichi, kẻ lạnh lùng như anh mà lại thốt ra những lời ngọt ngào đến vậy.

Anh chưa bao giờ quan tâm em có xinh đẹp hay không, nhưng nụ cười của em đã âm thầm tan chảy trái tim sắt đá của anh từ bao giờ.

Em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sau lưng anh, em lại yếu đuối đến rơi lệ.

Em đã biết anh lợi dụng em để thâm nhập vào Tổ Chức, nhưng em vẫn im lặng.

Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em, em vẫn chưa biết tên thật đằng sau lớp mặt nạ Dai Moroboshi là gì, phải không?

Anh thật lòng muốn xin lỗi em. Tình yêu em dành cho anh quá lớn, vậy mà anh chỉ mang đến cho em những khổ đau. Anh nhất định sẽ trả thù cho em.

Akai chìm đắm trong dòng tin nhắn, ánh mắt anh đượm buồn. Từng thước phim ký ức, từ lần đầu tiên họ gặp gỡ cho đến khoảnh khắc chia lìa, cứ chậm rãi lướt qua tâm trí anh, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

"Trầm ngâm như vậy chẳng giống Akai thường ngày chút nào," một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng. Đó là Camel.

"Vào phòng người khác mà không gõ cửa là bất lịch sự đấy, Camel," Shuichi cố gắng đánh trống lảng, giọng anh khàn khàn.

"Chúng tôi thấy cửa phòng không khóa nên mới vào," Jodie bước vào theo sau Camel, ánh mắt cô đầy lo lắng.

"Tình hình sao rồi? Có thông tin gì mới không?" Shuichi hỏi, cố gắng lấy lại vẻ bình thường.

"Vẫn vậy thôi," Camel thở dài, vẻ mặt chán nản.

"Hôm nay... tôi đã gặp cô ấy," Akai khẽ nói, giọng trầm khàn quen thuộc mang theo một chút nghẹn ngào.

"Cô ấy?" Camel và Jodie trao nhau một ánh mắt đầy cảnh giác.

"Ừ, cô ấy. Tôi đã khá sốc khi gặp cô ấy. Trông cô ấy giống hệt Akemi. Từng cử chỉ, cách cô ấy nói chuyện... cả cái kiểu khách sáo ấy nữa."

"Biết đâu chỉ là người giống người thì sao?" Jodie vội vàng phủ nhận, cố gắng xua tan đi sự bất an đang lan tỏa.

"Người giống người bây giờ cũng không hiếm," Camel nói thêm, nhưng giọng anh vẫn còn chút nghi ngờ.

"Ừm, chắc tôi nghĩ nhiều quá thôi. Hôm nay đang có hứng, Jodie, Camel, hai người uống với tôi vài ly không?" Akai cố gắng thay đổi không khí, một nụ cười gượng gạo thoáng qua trên môi anh.

"Được thôi. Tôi cũng muốn uống," Jodie gật đầu, đồng ý với đề nghị của Akai.

"Vậy tôi xuống lấy cho," Jodie nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, để lại Akai và Camel chìm trong những suy tư riêng.

Đêm đó, có những con người chìm đắm trong nỗi buồn không thể nào phai nhòa. Họ chỉ còn biết tìm đến men say để xoa dịu phần nào những khổ đau đang gặm nhấm trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro