Chapter 7. Hội Ngộ

Tiễn bước Jodie, Akemi khẽ hít một hơi sâu rồi cũng sửa soạn ra ngoài.

Cô không quên đeo lên chiếc kính râm bản lớn cùng vành nón rộng, tự che giấu đi phần nào gương mặt. Soi mình trong gương, hình ảnh này quả thực xa lạ, không còn chút nào giống với con người cô khi còn sống dưới bóng đêm của Tổ Chức Áo Đen.

Một cảm giác an tâm xen lẫn bồn chồn len lỏi, cô nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Chiếc xe thuê lướt đi trên con đường quen thuộc, ôm lấy từng góc phố in hằn bao kỷ niệm. Khi lướt ngang qua căn nhà quen thuộc của Shinichi, cô khẽ liếc mắt vào trong, chỉ một thoáng nhìn lén đầy ẩn ý.

Ánh mắt Akemi lướt vội qua gương chiếu hậu, bóng dáng Okiya Subaru vẫn như một dấu hỏi lớn, in hằn trong tâm trí cô. Liệu chàng thám tử Hakuba có nhận ra điều gì bất thường ở con người mang vẻ ngoài thư sinh kia không?

"Sinh viên cao học..."

Cái danh xưng ấy sao có thể che giấu được ánh mắt sắc bén, ẩn chứa bao bí mật kia? Lần ấy chạm phải ánh nhìn dò xét của anh ta, Akemi lại cảm thấy một nỗi bất an khó tả trào dâng. Nó quen thuộc đến đáng sợ, gợi nhớ đến những tháng ngày đen tối dưới trướng Tổ Chức Áo Đen.

"Thôi đúng là nó rồi..."

Akemi khẽ thì thầm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hóa ra, sâu trong tiềm thức, nỗi kinh hoàng về tổ chức vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Okiya Subaru mang theo thứ cảm giác quái dị, mờ ám mà cô đã từng nhìn thấy ở những kẻ ẩn mình trong bóng tối. Nhưng ở anh, còn có thêm một sự quen thuộc đến lạ kỳ, như một ký ức mơ hồ từ tận sâu trong trái tim.

Một tia nghi ngờ lạnh lẽo xuyên qua tâm trí Miyano Akemi, tựa như lưỡi dao sắc bén. Liệu Okiya Subaru có phải là con cờ mà Tổ Chức cài vào để theo dõi cô?

Nếu đúng là vậy, nguy cơ anh ta đã nhận ra thân phận thật sự của Akemi Miyano là vô cùng lớn. Điều đó đồng nghĩa với việc Shiho và cả Saguru đang rơi vào vòng nguy hiểm tột cùng.

Kudo Shinichi rốt cuộc đã điều tra kỹ càng về người đàn ông bí ẩn kia chưa, trước khi dễ dàng cho anh ta trú ngụ dưới mái nhà của mình?

Akemi không thể mạo hiểm thêm một giây phút nào nữa. Cô phải cẩn trọng gấp bội với Okiya Subaru và đưa nhóc thám tử ra khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.

Đôi bàn tay mảnh mai siết chặt vô lăng, Akemi dứt khoát nhấn mạnh chân ga.

Chiếc xe lao đi vun vút, mang theo trái tim người con gái nặng trĩu âu lo, hướng thẳng về phía căn nhà của tiến sĩ Agasa, nơi có lẽ là nơi cần đảm bảo an toàn duy nhất lúc này.

Miyano Akemi vừa nhấn chuông cửa, trái tim không khỏi thấp thỏm. Chỉ vài nhịp đập, cánh cửa khẽ mở, khuôn mặt lo lắng của cậu thiếu niên hiện ra, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa bao tâm sự.

Chắc chắn đêm qua, cậu đã trằn trọc kể hết mọi chuyện cho Haibara và vị tiến sĩ.

Bác Agasa, dù trong đáy lòng vẫn còn chút ngờ vực về phép màu khó tin này, nhưng với niềm tin tuyệt đối dành cho Conan, bác đã im lặng chấp nhận. Riêng Haibara... chỉ nghĩ đến phản ứng dữ dội của cô thôi, Conan đã cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Một đêm giông bão đã ập đến căn nhà vốn dĩ yên bình này.

***

Tại phòng khách ấm cúng nhà tiến sĩ Agasa đêm qua...

"Một chuyện hoang đường đến mức này... mà cậu cũng tin sao, Kudou?"

Giọng Haibara run rẩy, gần như vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng. Đôi mắt xanh xám thường ngày trong veo giờ đây ánh lên vẻ hoài nghi và đau khổ tột cùng.

"Haibara," Conan khẽ gọi, giọng cậu trầm xuống, "tớ biết chuyện này khó tin, nhưng Akemi... chị ấy thật sự vẫn còn sống."

"Vậy còn Vermouth thì sao? Cậu không quên khả năng hóa trang quỷ quái của ả đàn bà đó đấy chứ?"

Haibara gần như hét lên, sự lo lắng trong giọng nói không thể che giấu.

"FBI đã xác nhận rồi. Người đó chính là chị cậu!"

Conan cố gắng trấn an, nhưng trong lòng cậu cũng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

"Chị ấy đã chết! Chết ngay trước mắt cậu, trước mắt bao nhiêu cảnh sát và bác sĩ! Người chết... làm sao có thể sống lại? Chị ấy càng không thể..."

Haibara nghẹn lại, đôi vai nhỏ bé run lên. "Chị ấy càng không thể đội mồ sống dậy như cậu nói!"

"Haibara..."

Conan bước tới, muốn chạm vào bờ vai gầy guộc của cô, nhưng rồi lại khựng lại.

"Tớ đã gặp chị ấy. Có một điều ở chị ấy chưa từng thay đổi... Đó là tình cảm chị ấy dành cho cậu, Shiho."

Ánh mắt Conan kiên định nhìn sâu vào đôi mắt xanh xám đang ngập nước của Haibara.

"Vermouth... cô ta chỉ giỏi ngụy biện thôi! Cô ta đã nói với cậu những lời đó sao?" Haibara gạt phắt đi, giọng đầy cay đắng.

"Không... Chị ấy không nói ra." Conan lắc đầu, ánh mắt thoáng chút bối rối. "Nhưng tớ... tớ nhìn thấy điều đó trên gương mặt chị ấy..."

"Tớ không muốn nghe thêm nữa!"

Haibara gần như hét lên, quay lưng bỏ đi, mái tóc màu nâu đỏ khẽ lay động trong bóng tối.

"Chuyện này dừng lại ở đây thôi, Kudou. Và cậu... cậu nên cẩn thận với cô ta đi!"

Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa phòng, để lại Conan đứng lặng giữa căn phòng, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc phức tạp.

***

"Shiho... có nhà không, Kudou?"

Giọng nói ấy, run rẩy như một cánh hoa mỏng manh trong cơn gió lạnh, vang lên từ ngưỡng cửa. Akemi đứng đó, ánh mắt chứa đựng cả một biển khơi nỗi nhớ và sự bất an.

Conan khẽ chùn lại, ánh nhìn phức tạp lướt qua khuôn mặt cô. Một thoáng khó xử, một chút ái ngại hiện rõ trong đôi đồng tử xanh biếc.

"Chị Akemi... lúc này... Haibara đang ở trường rồi..."

Một nhịp tim lạc lõng. Không thích hợp? Điều gì lại có thể khiến chị em họ, những người tưởng chừng đã cách biệt bởi cái chết, không thể gặp nhau?

"Có chuyện gì sao, Kudou?"

Akemi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt vào nhau đã tố cáo sự căng thẳng của cô.

"Dạ không... chỉ là..."

Lời giải thích của Conan chưa kịp trọn vẹn, thì một âm thanh lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao đã vút ra từ sâu bên trong ngôi nhà.

"Cô đến rồi sao... Vermouth?"

Haibara bước ra, hình bóng nhỏ bé mang theo một vầng khí lạnh lẽo. Đôi mắt xanh xám sắc như băng, nhìn thẳng vào Akemi với sự khinh miệt và ngờ vực tột độ, như thể cô là một thứ bẩn thỉu không đáng bận tâm.

Akemi cảm thấy toàn thân mình như bị đóng băng ngay tại chỗ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

"Shiho... Đã lâu không gặp... chị không phải Vermouth. Chị... là chị của em đây, Shiho."

Cô nén lại cơn đau nhói, cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, thật dịu dàng.

Một tiếng cười khẩy tàn nhẫn vang lên.

"Tài năng diễn xuất của cô vẫn đáng nể như mọi khi nhỉ, Vermouth? Cô nghĩ tôi sẽ tin cái câu chuyện hoang đường này sao? Chị gái tôi đã chết rồi!"

"Này, Haibara!"

Conan không kìm được lên tiếng, chân mày nhíu chặt lại.

"Cậu im đi, Kudou."

Haibara đáp lại không chút do dự, ánh mắt vẫn đinh chặt vào Akemi.

Akemi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt. Những lời nói cay nghiệt ấy, thốt ra từ chính đứa em gái bé bỏng cô luôn yêu thương và bảo vệ, đau hơn cả ngàn vết cắt.

Nhưng cô hiểu... cô không thể trách Shiho được. Con bé đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát, quá nhiều nỗi sợ hãi.

Và Vermouth... Ả ta quá tàn độc, quá xảo quyệt. Cái khả năng hóa trang quỷ quyệt ấy đủ sức lừa gạt cả những bộ óc tinh anh nhất thế giới.

"Chị là Akemi Miyano... Chị gái của em đây, Shiho. Chị không phải Vermouth... Chị, bằng một phép màu hay sự may mắn khó tin nào đó, đã trở về đây, bằng xương bằng thịt, đứng trước mặt em."

"Chắc Tổ Chức đã biết cô đang đóng vai này rồi nhỉ, Vermouth? Sao cô không làm một phát kết liễu đời tôi luôn đi?"

Giọng Haibara vẫn đầy thách thức, pha lẫn chút tuyệt vọng ngấm ngầm.

"Shiho, đừng nói vậy!"

"Cô diễn đạt thật đấy, Vermouth ạ. Bình thường cô không kiên nhẫn đóng kịch lâu đến mức này đâu. Mau! Cởi bỏ cái lớp mặt nạ giả tạo đó ra đi! Đừng... đừng dùng bộ mặt của chị tôi để làm những chuyện bẩn thỉu này!"

Mỗi lời nói của Haibara như những nhát dao cứa sâu vào lòng Akemi. Nỗi đau dâng trào, nhưng cô biết mình không có thời gian để gục ngã. Có một điều quan trọng hơn cả sự chấp nhận của Shiho lúc này.

"Shiho, có thể em không tin chị... nhưng có một điều này chị nhất định phải nói cho em biết. Hãy... hết sức cẩn thận với Okiya Subaru. Chị có linh cảm rất mạnh mẽ... anh ta có thể là kẻ Tổ Chức cài cắm để tìm ra tung tích của em. Em phải cảnh giác cao độ, Shiho."

Ánh mắt cô tràn đầy lo lắng, hướng về phía đứa em gái bé bỏng.

Cô quay sang nhìn Conan, ánh nhìn chất chứa sự phó thác và cảnh báo.

"Cả em nữa, Kudou. Đừng để sơ hở nào khiến hắn ta nghi ngờ về sự tồn tại của Kudou Shinichi."

"Chị Akemi... anh Subaru... anh ấy không phải người của Tổ Chức đâu ạ!"

Conan vội vàng trấn an, giọng nói có chút gấp gáp.

Nhưng Akemi chỉ khẽ gật đầu, không tranh luận thêm. Ánh mắt cô vẫn mang theo nỗi bất an khó gọi tên về người đàn ông bí ẩn đó. Trực giác của cô hiếm khi sai.

"Chị đi đây, Conan. Cháu chào bác, bác Agasa, làm phiền bác đã chăm sóc con bé rồi."

Cô cúi chào vị tiến sĩ già, rồi lặng lẽ, từng bước một, quay lưng bước ra ngoài. Bóng dáng cô đơn của cô dần khuất sau cánh cửa, bỏ lại phía sau một không gian đặc quánh sự nghi ngờ, nỗi đau bị từ chối và những bí mật nặng trĩu.

Conan và bác Agasa đứng đó, chết lặng. Họ nhìn theo bóng Akemi cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, lòng trĩu nặng một thứ cảm xúc khó tả. Cô gái ấy... mới chỉ đi qua một phần tư cuộc đời, vậy mà đã phải gánh chịu biết bao bi kịch, bao mất mát.

"Bé Ai này... Bác... bác thực sự nghĩ cô ấy là Miyano Akemi, chị gái của cháu đấy." Giọng bác Agasa trầm xuống, đầy sự cảm thông.

Haibara siết chặt nắm tay. "Chuyện này... cháu cũng cảm thấy... cô ấy rất giống chị... nhưng mà..." Sự lý trí và nỗi sợ hãi vẫn giằng xé trong lòng cô.

"Nhìn chị Akemi buồn lắm đó, Haibara. Tớ biết chị ấy rất nhớ cậu."

Lời nói chân thành của Conan như chạm vào một góc mềm yếu nhất trong trái tim vốn đã chai sạn của Haibara, khiến cô khẽ rùng mình.

Nỗi ngờ vực vẫn còn đó, như một lớp băng mỏng bao phủ tâm hồn. Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ đau khổ, tuyệt vọng của 'người kia'... cái bọng mắt sưng húp mà đôi mắt tinh tường của cô đã kịp ghi lại...

"Chắc... haizz... chắc tớ đã quá đa nghi rồi..." cô khẽ thở dài, nỗi day dứt len lỏi. "Nhìn cô ấy thực sự rất buồn... Có lẽ tớ nên ra ngoài xem sao..."

Haibara Ai xoay bước, trong lòng trào dâng một cảm giác phức tạp mà từ lâu cô đã cố gắng chôn vùi, khao khát được tin vào điều kỳ diệu.

***

Trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, Miyano Akemi cảm thấy một nỗi lạc lõng quen thuộc vây lấy.

Chỉ khi nghĩ về Miyano Shiho – mạnh mẽ, kiên cường đến gai góc – cô mới thấy hình ảnh đó mới chân thật, mới là người em gái mà cô luôn khắc khoải.

"Shiho của chị... nhìn em khỏe mạnh, rắn rỏi như vậy... chị thật sự rất mãn nguyện rồi..." Cô khẽ thở dài, đôi mắt thoáng đượm ưu tư nhìn ra ngoài cửa kính.

Xem chừng bây giờ vẫn còn sớm, đủ thời gian để ghé qua căn nhà quen thuộc kia của Kudou Shinichi, đón về quý công tử đến từ xứ sở sương mù.

Nhưng càng nghĩ về cậu nhóc Hakuba, một dự cảm chẳng lành lại càng siết chặt lấy tim cô. Đứa con bọc vàng của Anh Quốc, ngôi sao chói sáng trên bầu trời thám tử học đường, nếu bất hạnh bị cuốn vào vòng xoáy chết chóc của Tổ chức, liệu có thể toàn mạng?

Tai họa không chỉ giáng xuống cậu bé, mà còn là một cơn địa chấn truyền thông khủng khiếp. Cô đã đắn đo rất nhiều trước khi để cậu đặt chân tới đây, nhưng cuối cùng, lý trí lại không thắng nổi sự bướng bỉnh hay số phận đã an bài cho cậu nhóc ấy.

Trong không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở của chiếc xe, Miyano Akemi gục đầu lên vô lăng, bờ vai khẽ rung lên.

"Nhức đầu quá, những đứa em nhỏ của tôi ơi..."

Nỗi đau từ lời từ chối của em gái cứa vào tim cô như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ.

Hơn ai hết, cô hiểu sự nghi ngờ và cảnh giác của Shiho. Con bé đã sống quá lâu trong bóng tối, bị phản bội, bị săn đuổi, đến nỗi lòng tin đã trở thành một thứ xa xỉ.

Vermouth... ả ta chính là hiện thân của sự giả tạo, là nỗi ám ảnh về những khuôn mặt giả dối. Làm sao Shiho có thể tin vào một phép màu đột ngột đến thế, lại còn xuất hiện dưới hình hài một người mà em tin rằng đã chết?

Bỗng, một tiếng động khẽ vang lên từ phía ghế sau. Miyano Akemi giật mình ngẩng đầu.

Qua gương chiếu hậu, cô thấy một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ ngồi đó. Mái tóc nâu đỏ quen thuộc, đôi mắt xanh xám lạnh lùng vẫn nhìn thẳng vào cô, đầy vẻ cảnh giác và dò xét.

"Shiho...?"

Akemi thốt lên, giọng nói vẫn còn run rẩy sau trận vỡ òa cảm xúc.

Haibara Ai ngồi yên ở ghế sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như dao găm. Cô ấy không nói gì, chỉ quan sát.Quan sát từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt người phụ nữ trước mắt, từng rung động trong giọng nói, từng cử chỉ tay.

Cái lạnh lẽo toát ra từ cô dường như có thể đóng băng cả không khí trong xe. Bức tường băng giá mà cô dựng lên quanh mình thật kiên cố.

"Cô... theo tôi đến đây làm gì, Vermouth?"

Cuối cùng, Haibara lên tiếng, giọng vẫn lạnh như băng, nhưng thoáng qua một chút mỏi mệt không thể che giấu.

Akemi hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén dòng nước mắt đang chực trào trở lại. Cô quay người lại một chút, đối diện với Haibara ở ghế sau. Ánh mắt cô không mang theo sự trách móc, chỉ có sự đau đớn và thấu hiểu vô hạn.

"Chị biết em vẫn không tin. Và chị hiểu tại sao."

Giọng Akemi nhỏ nhẹ, đầy bao dung.

"Chị biết những gì em đã phải trải qua. Chị biết Vermouth đã làm gì, và nỗi sợ hãi của em lớn đến mức nào."

Haibara hơi nhíu mày, vẻ dò xét càng tăng lên. Diễn xuất của ả ta thật hoàn hảo. Đến cả sự thấu hiểu này... cũng giống hệt như Akemi-neechan ngày xưa.

Akemi nhìn thẳng vào đôi mắt em gái, nơi ẩn chứa quá nhiều tổn thương.

"Chị không có gì để chứng minh ngoài chính bản thân mình, Shiho. Ngoài việc chị đứng đây, bằng xương bằng thịt, và trái tim này... nó đang đập vì được gặp lại em." Cô đưa tay lên ngực trái. "Chỉ cần em chạm vào nó, em sẽ biết. Nó không phải là giả."

Haibara vẫn ngồi yên, không cử động. Sự nghi ngờ và lý trí vẫn gào thét trong đầu em, nhắc nhở em về Vermouth, về những cái bẫy chết người. Nhưng... nhìn vào đôi mắt ấy, nghe giọng nói ấy, cảm nhận nỗi đau chân thật đang lan tỏa trong không gian chật hẹp này...

Akemi mỉm cười buồn bã, nụ cười ấy chỉ làm nỗi đau thêm hằn sâu trên khuôn mặt.

"Chị biết em mạnh mẽ, Shiho. Mạnh mẽ hơn chị rất nhiều. Em đã sống sót trong cái địa ngục đó một mình suốt bấy lâu nay. Em đã phải tin rằng chị đã chết để có thể tiếp tục tồn tại. Chị xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đựng như vậy.""

Lời nói ấy... quá thật. Quá đúng với những gì Haibara Ai đã cảm nhận, đã trải qua. Chỉ có Akemi-neechan mới có thể hiểu được sự cô độc và nỗi đau khi tin rằng người thân duy nhất đã không còn.

Bức tường băng giá trong lòng Haibara bắt đầu rạn nứt. Đôi mắt xanh xám của em thoáng qua một tia dao động mãnh liệt.

"Cô... cô nói thật sao...?"

Giọng cô không còn vẻ lạnh lùng ban đầu, thay vào đó là sự run rẩy không thể kìm nén.

"Thật. Hơn bất cứ điều gì trên đời này."

Akemi gật đầu, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống. "Chị đã trở về, Shiho. Vì em."

Khoảnh khắc ấy, đê chắn cảm xúc trong lòng Haibara hoàn toàn sụp đổ. Cái tên "Akemi-neechan" bật ra từ cuống họng em, đẫm nước mắt và nỗi nghẹn ngào bị kìm nén quá lâu. Em tháo dây an toàn, lao lên phía trước, chúi vào lòng chị gái.

Akemi vòng tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của em gái, vùi mặt vào mái tóc mềm mại quen thuộc.

Tiếng khóc vỡ òa, không còn kìm nén, vang vọng trong không gian kín mít của chiếc xe. Hai chị em ôm nhau thật chặt, như thể muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách, tất cả những nỗi sợ hãi và đau đớn.

"Chị... em... em tưởng..." Haibara nấc nghẹn trong vòng tay chị.

"Chị ở đây rồi, Shiho. Chị ở đây rồi." Akemi lặp lại, vuốt ve lưng em gái. "Chị đã trở về rồi..."

Giữa những tiếng nấc, sự đoàn tụ này không phải là kết thúc viên mãn. Bóng ma của Tổ chức vẫn lởn vởn bên ngoài. Thân phận của Shiho vẫn là bí mật chết người.

Nhưng trong giây phút này, trong không gian chật hẹp và an toàn tạm bợ này, hai chị em Miyano chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm và sự tồn tại của người thân duy nhất, một phép màu mong manh giữa cuộc chiến sinh tử.

Nỗi đau vẫn còn đó, sự nghi ngờ về thế giới xung quanh vẫn hiện hữu, nhưng tình yêu thương giữa họ, giờ đây, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro