13. Northern tour (2)
3.
--
Đó là nhiều năm trước đây. Cô nhận được học bổng của trường, và như một lời chúc mừng, anh muốn cùng cô đi ngắm tuyết ở Hokkaido.
Làm sao lại có người đòi đến một nơi có nhiệt độ trên âm 30 độ để ngắm tuyết vào mùa đông? ! Nhưng cô đã thắng cược và anh phải thực hiện lời hứa của mình.
-"Ha... anh biết mà, em đã thắng anh rồi đó, chịu chưa?."
-"Được rồi, đi với em lần này thôi. Em rất thích tuyết."
Cô chưa bao giờ nói cho anh nghe điều đó.
- "Tại sao?"
-"Bởi vì, à, có một bộ phim truyền hình em đã xem rất lâu rồi. Nam nữ chính đã cùng hẹn thề và tự tử ở Hokkaido. Khi còn nhỏ, em đã nghĩ nữ chính rất xinh đẹp. Cô ấy trông thật xinh đẹp dưới tuyết, nam chính cũng.... "
-"Ồ--"
-"Không, không phải như anh nghĩ đâu! Em chưa bao giờ nghĩ đến việc chết vì yêu anh cả... haha!"
-Anh đâu có nói là em sẽ chết vì yêu anh. Nhưng mà Có vẻ gu của em là những thứ 'cũ kỹ' và 'già dặn'."
-"Đó là bởi vì bố em đã xem.... anh, tại sao anh lại cười!"
-"Không có gì."
-"Anh vừa cười! Có gì buồn cười thế!"
Lúc đó, Akai đã tỏ ra tự mãn về điều này, vì tình cờ anh lại là mẫu người lớn tuổi hơn mà cô thích.
Vào thời điểm đó, chưa có tàu cao tốc chạy thẳng từ Tokyo đến Sapporo nên cách duy nhất để đi lại là đi bằng tàu hoả. Cuộc hành trình kéo dài 19 giờ, và trời càng lạnh hơn khi đi về phía bắc. Trong xe có lò sưởi, nhưng phía bên kia tấm kính thực sự là âm độ. Đây là lần đầu tiên cô đi một chuyến tàu dài như vậy, sau khi sự phấn khích ban đầu dần hạ nhiệt, vào ban đêm khi những hành khách khác mệt mỏi và buồn chán, cô là người duy nhất vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng có vài ngọn đèn phản chiếu những mảng tuyết trắng, khung cảnh thật u ám.
-"Em đang nhìn gì vậy?"
-"Nhìn tuyết."
-"Đã đến giờ đi ngủ rồi. Ngày mai chúng ta phải đi một chuyến dài nữa
-"À em biết rồi mà..."
-"Anh ngủ đây, đừng thức quá muộn."
Akai không gặp quá nhiều khó khăn trong việc chọn chỗ ngồi vì là phần thưởng dành cho cô, nên anh ấy đã chọn giường ngủ loại A mà không cần lo lắng về tiền bạc. Cô tắt đèn trong phòng, vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi Akai hỏi cô ấy tại sao lại thích tuyết, cô ấy đã không nói như vậy. Mà...
-"Bởi vì, anh thấy đó... tuyết có thể che đi thứ mà anh muốn che giấu, rồi đóng băng nó ở đó, sẽ không ai tìm thấy cả."
Lúc đó, cô vừa mới chia xa với em gái, cô nói nhiều lời chán nản nhưng cũng rất chân thành.
-"Khi mùa xuân đến, băng sẽ tan."
-"Chúng ta hãy nói về chuyện khi mùa xuân đến... Có thật sự mùa xuân sẽ đến không anh.?"
---
Kể từ đó, anh chưa từng quay trở lại Hokkaido. Mặc dù có vài lần được điều đến Otaru, ngoài mặt là đi công tác nhưng thực ra là đi nghỉ. Anh đã từ chối và để chuyến đi đó cho người khác.
Mùa xuân ở Hokkaido kéo dài từ tháng 3 đến tháng năm. Dù hoa anh đào nở muộn nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là mùa xuân và mùa xuân sẽ luôn đến. Xa hơn về phía bắc, ngay cả ở Canada và Nga, nơi mùa đông kéo dài hơn sáu tháng mỗi năm, vẫn có cây xanh và ánh nắng vào giữa mùa hè. Có lẽ những nơi duy nhất thực sự không thể có mùa xuân là Nam Cực và Bắc Cực, nơi nhiệt độ luôn dưới 0 và phủ đầy tuyết trắng. Ngày vùng cực không thể mang lại sự ấm áp và đêm vùng cực thì khiến người ta trằn trọc và mất ngủ.
Cô ấy chưa từng đến Nam Cực hay Bắc Cực nhưng lại nói như thể đã bị mắc kẹt ở đó rất lâu. Đó là một trong số ít lần cô sẵn lòng gửi tín hiệu cầu cứu đến anh nhưng anh lại phớt lờ. Anh ấy chỉ để tâm đến những gì anh ấy muốn, còn những thứ anh ấy không muốn thấy, thì ngay cả khi nhìn thấy nó, anh cũng sẽ vờ như không thấy.
--
Cô đã giẫm phải một mảnh băng vỡ và rơi xuống vùng biển sâu, lạnh hơn đêm vùng cực. Còn anh ấy chỉ đứng trên bờ biển và quan sát từ xa.
Đây không thể được coi là tình yêu. Dù nó có tồn tại dưới bất kì hình thức nào.
---
Quả thực ở Hokkaido rất lạnh, đặc biệt là ở các vùng ngoại ô thường có tuyết dày hàng chục cm, khi giẫm phải tuyết có thể ngập đến đầu gối. Nhưng có vẻ như cô không sợ lạnh, cô quay vòng trên con đường đầy tuyết, hướng về phía mặt trời, như những bông hoa hướng dương trong tuyết, cô ấy trân trọng tia sáng duy nhất của mùa đông. Quả bóng lông trên chiếc mũ dệt kim màu đỏ hồng đung đưa từ bên này sang bên kia theo chuyển động của cô. Mái tóc dài được buộc gọn và giấu trong chiếc mũ. Tay và khuôn mặt cô được che lại kỹ càng, chỉ để hé ra một đôi mắt đang cười. Đôi mắt thể hiện tình yêu dành cho anh, giọng nói phát ra từ sau hai lớp khăn quàng, hơi thở ấm áp ngưng tụ thành những hạt băng trên chiếc khăn ngay khi cô thở ra.
-"Trời lạnh quá."
-"Quả nhiên là anh vẫn thích những nơi ấm áp hơn. Nhưng mà anh cũng rất thích tuyết."
-"Kể từ khi còn nhỏ, em đã nghĩ rằng nếu có thể sống cùng Shiho, tụi em sẽ có thể cùng nhau đắp người tuyết vào mùa đông."
Đôi mắt cô vẫn mỉm cười. Miền Bắc lạnh lẽo không thích hợp để rơi nước mắt, nước mắt sẽ đông cứng trên khuôn mặt.
-"Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa..."
-"muốn......"
Khi Akai còn đang do dự về những lời mình sẽ nói, cô đã lấy tuyết vo tròn thành một quả bóng và ném nó vào anh. Akai không có phản ứng gì, anh không ngờ lại có một trận đấu bóng tuyết với một cô gái kém mình tám tuổi. Có vẻ như cô đang cố gắng lấy lại cho anh sự hồn nhiên của trẻ con mà anh từng có hơn mười năm trước, tuổi thơ đã cách xa anh, nhưng anh không ngờ rằng mình vẫn có thể lại nó. Anh không có ý định chơi đùa cùng cô, nhưng cô lại bày ra vẻ mặt vô cùng thích thú, muốn kéo anh vào chơi cùng. Anh vốn không muốn làm người trông trẻ ở trường mẫu giáo, nhưng cô ấy đã cởi găng tay ra, dùng tay trần vo tuyết lại thành một quả cầu rồi ném qua
Akai cảm thấy mình không thể nghiêm túc được nữa nếu tiếp tục như thế này, đôi tay trần của cô sẽ bị đông cứng.
Một phút sau, anh đã ôm cô và ngã xuống tuyết cùng với mình. Trên nền tuyết mềm mại giống như chăn bông có hình người chồng lên nhau. Anh nhét đôi bàn tay lạnh giá của cô vào trong áo len, nơi duy nhất mà bộ não đang nghiện adrenaline của anh có thể nghĩ ra để sưởi ấm cho cô. Tay cô thực sự rất lạnh, cô nắm chặt lớp lót bên trong áo len, như muốn kéo anh lại gần, và vẫn gần hơn nữa. Lời nói và hơi ấm của cô không bị chiếc khăn quàng cổ chặn lại, thực ra chúng có chút cứng ngắc trong không khí âm độ.
-"Cảm ơn anh. Em thấy mình may mắn vì có anh luôn ở bên cạnh."
Nhưng hôm đó, Akai chỉ nhớ rằng tay cô đang run.
Cô sợ lạnh.
Đây có thể được gọi là tình yêu hay không?
---
Việc Akai nhất quyết không đến Hokkaido không phải vì những tổn thương đó, nếu anh ấy bị tổn thương về mặt tinh thần thì sẽ có quá nhiều nơi anh ấy không thể đi, và chấn thương tâm lý của anh ấy có thể xảy ra khắp nơi ở Tokyo. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ vì cô ngày hôm đó-Miyano Akemi- người đang chơi trò chơi ném tuyết ở vùng hoang dã Hokkaido, đã xấu hổ vì lời nói của mình. Cô sợ lạnh nhưng vẫn nhất quyết muốn đến một nơi nổi tiếng để ngắm tuyết. Bản thân điều này đã là một dấu hiệu nguy hiểm. Akemi không nhận ra rằng mình có xu hướng tự hủy hoại bản thân. Khi cô nhận ra thì đã quá muộn, và ngôi mộ của cô đã được xây lên bằng chính đôi tay của mình.
"Không ai có thể cứu được người không muốn tự cứu mình, và cái chết của cô ấy không phải là lỗi của những người đã không cứu được cô ấy."
Loại chuyện này chỉ có người ngoài mới có thể nói được. Không ai tin rằng anh có thể nói như vậy.
Đặc biệt là sau khi anh đưa ra yêu cầu đó.
Ai có thể làm gì cho một người đã qua đời? Nếu tấm lòng chân thành nói ra nhưng không có nơi nhận thì có thể đặt ở đâu? Cho dù là để chuộc tội với người đã khuất, thì phạm vi chuộc tội cũng có giới hạn. Cuộc đời thì quá dài và vài năm là quá ngắn. Thời gian cụ thể luôn không rõ ràng. Vì thế anh không buồn suy nghĩ nữa mà để cô tự mình lựa chọn.
---
Khi những người xung quanh không thể chịu đựng anh thêm nữa, khi họ cảm thấy anh khó chịu hay mệt mỏi, họ thường chọn cách rời xa anh ấy. Mặc dù họ cũng luôn hy vọng rằng anh sẽ có thể cố gắng từ từ buông bỏ quá khứ. Nhưng họ khác, cô ấy khác. Chỉ cần cô ấy không nói, thì đều không được tính.
"Nếu thật sự có một ngày như vậy."
"Chỉ cần có một ngày như vậy."
4.
"Em còn muốn đi đâu nữa?"
---
Sau này, Akai luôn đeo một chiếc mặt dây chuyền, anh mang nó sát người và giấu ở lớp trong cùng của quần áo. Một phần của mặt dây chuyền được làm bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy thứ gì đó bên trong mặt dây chuyền, màu xám và không thể nhìn rõ.
Sau đó, những người xung quanh dần xa lánh anh.
Một số người nghi ngờ tự hỏi, làm sao gia đình anh lại có thể để anh làm điều này. Nhưng bản thân anh ấy cũng là một trong những thành viên trong gia đình. Những người ruột thịt cũng không phản kháng nhiều như vậy, như thể họ đã quen hoặc đã chấp nhận, hoặc sự ưng thuận của họ đối với anh giống như là một loại thương xót. Điều này không có nghĩa là việc chia sẻ nỗi đau với người khác sẽ làm giảm bớt nỗi đau, nhưng việc nhìn thấy người khác phải chịu đựng điều tương tự ít nhất sẽ khiến bạn cảm thấy mình không cô đơn.
Anh ấy mang theo một phần nhỏ của Akemi và giữ nó trong người.
"Anh vẫn còn việc phải làm."
"Nơi em nói muốn đi nhưng không thể đến được, anh sẽ dùng chính đôi mắt của mình thay em ngắm nhìn nó."
---
Từ vùng cận nhiệt đới nơi mùa xuân mát mẻ, đến vùng nhiệt đới nơi mùa hè oi bức, rồi đến vùng cận Bắc Cực nơi nửa năm phủ đầy tuyết. Thế giới quá rộng lớn, cô còn quá trẻ lại ra đi sớm như vậy. Cô để lại đằng sau nhiều tiếc nuối như những trang trống trong hộ chiếu của mình.
Tất cả những gì anh có thể làm là kiếm một tấm vé tàu và cố gắng hết sức để đưa cô đến đó. Nhưng phép nghỉ hàng năm của anh còn không được đến 15 ngày, và anh chỉ có cơ hội đi đến nhiều nơi thông qua các chuyến công tác và hợp tác quốc tế.
"Cô ấy nói muốn đến một nơi ấm áp."
"À, giống như đàn chim di cư, con gái là vậy, thích sự dịu dàng và ấm áp."
Nhưng đồng thời, cô cũng thích tuyết lạnh, bởi vì trong ký ức của cô, mùa đông năm xưa gia đình Miyano cùng nhau trải qua, mọi người đều vui vẻ đắp một người tuyết lớn, ở Tokyo năm đó tuyết rất dày, và hai mươi năm sau đó. , Tokyo không còn như xưa nữa. Tuyết chưa bao giờ rơi nhiều đến thế. Có lẽ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Các nhà khí tượng học cũng cho rằng đợt tuyết rơi dày đặc năm đó là một hiện tượng khí hậu bất thường hiếm gặp. Nếu muốn tái hiện lại trận tuyết dày như vậy, anh chỉ có thể đi về phía bắc, và Hokkaido luôn nhắc nhở anh về điều cô đã nói: "chết vì tình".
Liệu chết vì tình yêu ở Hokkaido năm đó có phải là lựa chọn sống tốt hơn cho cô hay không, câu hỏi này không có câu trả lời vì không ai có thể trả lời được.
Akai không có cách nào biết được cô ấy có thích những nơi đó hay không, có thể cô ấy không thích, nhưng anh ấy không còn nhận được câu trả lời của cô nữa, anh chỉ có thể đoán. Nhưng anh lại sợ mắc thêm sai lầm.
Cuối cùng anh vẫn không hiểu được trái tim của Akemi. Nó ẩn chứa những điều mà ngay cả em gái ruột của cô cũng không biết, nó đã bị cái chết của cô phong ấn và trở thành một bí mật vĩnh cửu. Akemi đã nghĩ gì khi nói rằng cô ấy "thích tuyết" ở Hokkaido? Có phải cô ấy đang nghĩ đến bố mẹ mình, nghĩ đến em gái không thể ở bên cạnh.
Nước mắt cô lúc đó còn ấm áp, máu và nhịp tim cô vẫn nóng hổi chứ không phải nắm tro trắng vô hồn như bây giờ.
"Em có muốn đến Anh không Akemi? Đó là quê hương của mẹ em và anh nghĩ em sẽ thích nó."
Nhiệm vụ tiếp theo của Akai là tới Anh để làm việc với cảnh sát địa phương. Ba thành phố anh đã sống lâu năm có vĩ độ và khí hậu tương tự nhau, và chúng đều có lượng tuyết vừa phải vào mùa đông. Thật không may, mùa đông ở Bắc bán cầu đã qua và mùa xuân đang đến, anh sợ rằng mình sẽ không thể nhìn thấy tuyết ở Anh. Nhưng nếu chọn đúng thời gian, anh có thể đến kịp Lễ Phục sinh.
Có vẻ như anh nên đưa cô về quê hương. Dù sao thì cô cũng mang một nửa dòng máu Anh. Nửa dòng máu đó kết nối họ theo một cách khác, như thể họ đã được định sẵn để kết nối với nhau, không ai có thể thoát khỏi được nửa kia.
Nếu...
"Nếu em thực sự muốn nhìn thấy tuyết, có lẽ em phải đến Iceland và Greenland. Anh không biết lần này mình sẽ ở lại Vương quốc Anh bao lâu, nhưng nếu anh có thể tìm được chút thời gian... điều đó không phải là không thể. Nhưng em có thực sự muốn đi không?Akemi?"
---
Chuyến đi đến Alaska đã chứng tỏ cô có thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt âm 40 độ vì cô và anh đang dùng chung nhiệt độ cơ thể. Chỉ cần anh còn sống, cô sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh. Về phần mà mọi người hay nói, rằng anh có thể bị ám sát bằng đạn,và cô sẽ đỡ viên đạn đó cho anh, thật buồn cười. Thật sự có cơ hội để cô đỡ đạn cho anh sao? Đó không phải là sự kết thúc của chuộc tội mà là mức độ tội lỗi sâu sắc hơn. Nói trắng ra, anh đã nhận ra rằng, anh không có khả năng, không có lý do và không có ý định chia tay cô lần nữa. Trừ khi cô ấy chán việc đó và nhất quyết chịu đỡ đạn cho anh.
"Anh chân thành hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra."
---
-"Anh nghĩ rằng ngay cả khi em còn sống, cũng có rất ít cơ hội để em có thể đến Bắc cực một lần trong đời. Vậy hãy đi một lần nhé. Em có thích xem cực quang không?"
---
Khi một mình đối mặt với khung cảnh xứ lạ, anh luôn cho phép mình suy nghĩ lung tung.
Không phải kiểu suy nghĩ như là: "giá như cô ấy ở đây". Akai đã cố gắng tái tạo lại không gian suy nghĩ của mình theo cách của Akemi, cách cô ấy suy nghĩ, cách cô ấy nhìn người khác và cách cô ấy nhìn thế giới. Nếu anh có thể suy nghĩ rõ ràng về những điều này, sẽ không khó để tìm ra quan điểm của cô ấy về khung cảnh nước ngoài. Ví dụ, cô ấy có thể không thích thời tiết nóng ẩm ở vùng nhiệt đới nhưng chắc chắn sẽ thích những hương vị trái cây vô cùng ngọt ngào nơi đó. Ví dụ như cô ấy không ghét chó nên chắc chắn cô ấy cũng sẽ không ghét sói rừng. Cô ấy có lẽ sẽ không sợ hãi khi nghe thấy tiếng sói tru suốt đêm ở vùng hoang dã Newfoundland và Alaska, bởi vì khi còn nhỏ cô ấy rất nghịch ngợm, thậm chí có thể cô ấy đã giả vờ bắt chước tiếng kêu của chúng vài lần.
Đó vẫn là lối suy nghĩ "nếu cô ấy ở đây", nhưng đó chỉ là việc anh cố gắng nhìn vấn đề từ góc độ của cô ấy mà thôi.
Không dễ để giải mã một con người, đặc biệt là một người không còn khả năng giải thích về bản thân.
Thích, ghét hay không quan tâm? Có vô số câu trả lời cho vô số thứ.
Anh muốn hiểu cô nhiều hơn, anh muốn gần gũi hơn với cô. Bây giờ anh không còn được chạm vào cơ thể của cô ấy nữa, nhưng ít nhất anh có thể cố gắng đến gần trái tim cô ấy. Dù là sự khám phá một chiều nhưng cũng không quá muộn miễn là khi con người ta bắt đầu thực hiện. Người sống luôn phải làm điều gì đó cho những người vắng mặt, và anh muốn làm điều gì đó cho cô.
---
"-......Anh? Anh không quan tâm. Miễn là em thích nó."
"-Được rồi, anh cũng thích nó."
---
Mặt dây chuyền có nhiệt độ phòng là 36 độ C, lặng lẽ gắn liền vào da Akai, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của anh. Một lần, hai lần, nhịp tim người sống như tiếng trống đánh vô tận. Anh ấy sưởi ấm mặt dây chuyền, và mặt dây chuyền sưởi ấm anh ấy, đồng hành cùng anh ấy. Không rõ là ai đi cùng ai, từ phương này đến phương khác, đến phương bắc xa hơn, có lẽ là đến tận cực Bắc, hay cực Nam, hoặc là không xa như vậy.
"Có phải cô ấy chỉ muốn nhìn thấy tuyết ở đó không?"
Tro trắng trên mặt dây chuyền giống như tuyết quanh năm không tan, ẩn dưới lớp quần áo của anh, chôn vùi suy nghĩ của cô.
Tác giả: Midori0630
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/28184385
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro