V

  Tối muộn, mặt trời đã khuất bóng, màn đêm bao trùm xuống thành phố cùng ánh đèn đường chập chờn, bóng đen tiều tụy bước đi dưới ánh đèn vàng vọt u mị.
  Tính đến giờ cũng đã được ba năm rồi. Kuroko nay cũng lớn hơn được một chút chỉ tội vẫn gầy gò tiều tụy như xưa. Nó cũng đã trưởng thành, trở thành một thầy giáo dạy ở một trường tư nhân cấp2. Nó nay trầm mặc hơn xưa nhiều. Hầu hết không nói chuyện với ai, trở lại làm bóng ma mờ nhạt thuở đầu.
  Nhưng trong sâu thẳm vẫn yếu đuối như thế. Cho dù có phần nào quên đi được hai con người kia nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến, thỉnh thoảng đi qua con phố quen thuộc mà ba đứa từng cùng nhau về nhà, kí ức lại ùa về hành hạ con tim, thỉnh thoảng đi ngủ lại bất giác mở điện thoại ra đợi một tin nhắn chúc ngủ ngon của Kise, sáng ra lại chờ một cuộc điện thoại của Akashi, được đọc những dòng chữ trẻ con ngốc nghếch mà anh nhắn cho nó, được nghe giọng nói ấm áp đánh thức nó dậy mỗi sáng của hắn, thỉnh thoảng vẫn tự hỏi giờ hai tên ngốc ấy đang ở đâu? Sống sao? Làm gì? Mỗi khi nhìn đám học sinh của mình bá vai bá cổ cười nói vui vẻ lại thấy tim đau vô cùng. Nhiều lúc buồn vu vơ rồi nước mắt cứ thế mà rơi không ngừng.
  Nhưng có nhớ thì cũng có hận. Kuroko đây thề suốt đời không quên hai tên chết tiệt lừa gạt tình cảm nó rồi lại bỏ đi không nói lời nào. Không gọi điện, không tin nhắn. Nó hận! Nó hận hai tên ngốc ấy!

  Đi lang thang trên phố kiếm một quán rượu uống một chút mua vui. Dạo này có cũng biết uống rượu. Cũng không đến nỗi sâu rượu cứ buồn chút là kiếm rượu mua vui nhưng nói chung là không đến nỗi uống một chén là gục.
  Tìm đến quán rượu quen thuộc nằm ở một hẻm nhỏ. Kuroko đẩy cửa ra. Quán rượu đông đúc mấy ông chú vô công dồi nghề thường hay đến đây rượu chè nhảy múa làm trò. Đây chính là nơi nó hay đến để quên đi nỗi buồn trong cuộc sống. Thỉnh thoảng chơi cùng mấy ông chú dở dở hâm hâm cũng vui. Ngốc nghếch. Giống hai người ấy vậy.
  " Oya! Tetsu! Lâu mới thấy đến nha! Ngồi đây làm mấy chén với ông bác già này coi nào!"
  Mấy ông bác mời chào. Đây bây giờ có lẽ là nơi duy nhất có những kẻ mời chào nó thật thà chất phác đến vậy. Đâu như hai kẻ luôn trưng ra bộ mặt giả dối lừa gạt tình cảm của nó, tổn thương nó rồi đến cuối cùng lại bỏ đi, để nó cô đơn một mình.
  Nó kéo ghế, ngồi xuống, cười tươi " OK! Vậy hôm nay bác cháu mình uống đến sáng mai luôn!"
Không khí nhộn nhịp sôi nổi xua đi cô đơn trong lòng nó.
  Đang cười nói, ánh mắt bỗng dưng dừng lại ở một bàn gần ấy. Lòng lại lạnh như băng. Bóng tên tóc vàng quen thuộc, ngồi đối diện là một cô gái xinh xắn chỉ đứng tuổi nữ sinh cấp3.
  Nó đứng bật dậy " A! Cháu mới nhớ ra một việc? Chắc hôm nay không uống tới sáng được nữa rồi! Các bác vui vẻ tiếp nhé!" rồi chạy vội ra ngoài.
  Hèn nhát. Đúng thế. Kuroko quá hèn nhát để đối mặt với người ấy một lần nữa dù có nhớ thương, dù có hận đến thế nào cũng không đủ can đảm mà đối mặt với anh hay hắn. Nó chọn cách bỏ chạy.
  " Kurokocchi!!!" Kise đứng dậy ngay sau đó, chạy vội theo nó, bỏ lại cô gái ngồi đằng sau.
  Bàn tay đưa ra cố bắt lấy nó. Anh đuổi theo nó được một quãng.
  Mất hơi, nó chạy chậm lại rồi vô tình bị người kia giữ tay lại.
  " Tại sao lại chạy?"
  " Bỏ ra." Nó lạnh nhạt.
  " Không!"
  Nó đang quay lưng lại với anh, anh không thể nhìn thấy biểu cảm của nó. Chỉ nghe giọng khàn khàn, vẫn giữ cái khẩu khí cố chấp ngày nào.
  Anh kéo mạnh tay nó, ôm nó vào lòng.
  Nó đang khóc, chống cự yếu đuối.
  Lần nữa sau ba năm xa cách, anh lại được ôm nó vào lòng. Nó đã cao thêm một chút. Bàn tay giữ lấy eo gần như cảm nhận được cả xương của nó.
  Gầy quá.
  Sau bao năm, nó gầy hơn hẳn, không được anh và hắn ngày ngày bồi bổ đương nhiên gầy đi bao nhiêu.
  Nó vùng ra, đẩy thật mạnh khiến anh mất đà ngã về đằng sau, chỉ biết ngồi chỏng trơ dưới đất nhìn theo bóng người con trai tan dần vào màu đen của bóng đêm.
  " Kurokocchi!!!!!!"
  Cô gái ban nãy đến gần, đỡ anh dậy.
  " Ai vậy anh?"
  " Không có gì. Quay lại thôi..." Anh đứng dậy.
  Anh cười nhạt.
  Hoá ra sau bao nhiêu năm vẫn là Kurokocchi tsundere dễ thương. Chẳng thay đổi tí nào...
  Chợt nhớ ra cảm giác bàn tay được chạm vào nó. Thấy nó tiều tụy đi nhiều thế bỗng thấy chua sót. Lần tới nhất định phải bắt cóc mà lôi nó đi ăn mới được!

  Trong khi đó, Kuroko đã chạy về đến căn hộ của của mình. Một căn hộ thuê giá rẻ không to. Hàng xóm xung quanh cũng toàn thấy mấy ông bà già lọm khọm.
  Hai tay chống đầu gối, thở dốc. Lát sau lại đứng thẳng lên, tay lau lau nước mắt.
  Nó lên nhà, đóng chặt cửa lại, hậm hực ngồi phịch xuống sàn.
  Gặp ai không gặp lại đi gặp cái tên chết tiệt Kise ấy chứ.
  Nhưng góc nào đó trong tim nó đang loạn nhịp, nhảy múa liên hồi cùng nhiều cảm xúc khác nhau. Vui. Vui vì được gặp lại Kise. Đau. Đau vì phải đối mặt với anh, một trong hai người mà nó không muốn nhìn lại nhất. Hận. Hận vì tại sao hôm ấy cả hai người đều bỏ nó tại đấy, đi mà không nói cho nó câu nào, sau ba năm không cho người ta đến một cuộc điện thoại, một tin nhắn rồi để đến giờ mới đuổi theo người ta lặp lại cái câu gọi " Kurokocchi " đáng ghét ấy? Tò mò. Tò mò rằng cô gái ngồi đối diện anh kia là ai? 

  Nó đi vào phòng tắm. Những lúc như thế này thì chỉ có gột rửa sạch sẽ mới thấy thoải mái.
  Từng lớp, từng lớp quần áo bị cởi bỏ lộ ra cơ thể thanh mảnh đến quyến rũ y hệt con gái. Xưa đến nay nhìn đi nhìn lại vẫn là vùng xương quai xanh đẹp hoàn mỹ. Nay càng gầy đi lại càng lộ rõ ràng, đường nét hoàn hảo. Nước nóng xả xuống đầu nó, hơi nước bốc lên nghi ngút. Làm ơn mấy ý nghĩ vẩn vơ theo nước mà trôi hết đi. Song trong đầu lại tự hỏi rằng vậy Akashi thì sao? Akashi đang ở đâu?
  Xong xuôi, vẫn giữ thói cũ, chỉ một chiếc khăn quấn ngang hông mà đi ra ngoài.
  " Ring!!!" Điện thoại đổ chuông.
  Một hi vọng vẩn vơ hiện lên trong vô thức, nó vồ lấy máy.
  Thất vọng. Ra là mẹ nó gọi.
  Mình nghĩ gì vậy. Sao lại mong tên đó gọi cơ chứ. Đúng là vớ vẩn!
  Nó bắt máy " Alo! Mẹ à?"
  " Mẹ đây. Dạo này con khỏe chứ?"
  " Con khỏe mẹ à. "
  " Dám dối mẹ à? Mấy ngày nay không về thăm mẹ nhưng mẹ vẫn biết con gầy đi đấy nhé! Kise vừa mới gọi mẹ. Lâu lắm rồi mới thấy gọi nha! Nó nói nó vừa mới gặp con, thấy con tiệc tụy đi nhiều. Mẹ mới được người ta cho ít thịt bò. Sáng mai mẹ gửi lên cho ăn dần mà tẩm bổ."
  " Thôi mẹ ơi! Bắt mẹ lên đây thì khổ lắm!"
  " Mẹ cho Kise biết địa chỉ của con rồi! Sáng mai nó sẽ giúp mẹ gửi! Không cần lo!"
  Nó giật mình.
  Giời ơi! Mẹ làm thế là hại đời con rồi! Ai bắt mẹ cho Kise biết địa chỉ của con làm gì!!!
  " A. Thế thì tốt quá nhỉ..." Giọng nó miễn cưỡng.
  " Sau này chớ ăn mì gói với trứng luộc nhiều! Mẹ thừa biết con hay ăn thế! Đừng có lười ăn rau nghe con! Thôi! Mẹ cúp đây!"
  " Dạ!"
  Mấy tuổi đầu rồi mà còn bị mẹ quản mấy cái chuyện ăn uống nữa. Thật xấu hổ quá mà. Cơ mà mẹ cho Kise biết địa chỉ mình rồi. Kiểu gì về sau cũng đến làm -phiền mình cho mà xem. Haizz...

  Sáng sớm hôm sau, sáng chủ nhật, Kuroko được thảnh thơi ngủ một giấc dài. Bỗng dưng chuông cửa reo đánh thức nó khỏi mộng đẹp. Nó bàu nhàu mấy câu rồi ngồi dậy toan ra mở cửa.
  Trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ xộc xệch, tóc rối tung vô tỏ chức. Nó mở cửa. Đập ngay vào mặt là mặt tên Kise đáng ghét kia. Nó sập ngay cửa lại.
  Chết mịa! Mình quên mất là hôm nay Kise sẽ đến! Xém chết.
  " Kurokocchi ~ " Ba năm, cái giọng gọi vẫn nhây lòi như thế nghe thật tức chết!
  Nó khóa chặt cửa " Về đi!"
  Rồi nó kệ anh đang đứng ngoài đợi, đi đánh răng, rửa mặt.

  Xong xuôi lại ra ngó cửa lần nữa. Nó nhìn qua lỗ cửa. Kise Vẫn đứng đấy.
  " Sao còn chưa về?"
  " Mở cửa đi. Tớ muốn nói chuyện."
  Cuối cùng, nó vẫn bị mềm lòng bởi giọng nói ấy như thường. Nó mở cửa.
  " Vào đi."
  Anh cất thịt vào trong tủ lạnh, quay lại phòng, ngồi xuống bàn. Nó đi pha trà.
  Hai người lại ngồi đối diện nhau trên bàn tròn, hai khuôn mặt chỉ cách nhau làn hơi nước từ cốc trà bốc lên.
  " Hôm qua... tại sao cậu lại chạy?"
  " Cậu không hiểu..." Mặt nó biến sắc, tối sầm lại, được thể, bao nhiêu cảm xúc tích trữ ba năm phun ra một tràng " Hai người không hiểu! Hai người cách người dám bỏ tôi lại ở lễ tốt nghiệp! Tại sao vậy?! Mấy người lừa gạt tôi! Không uổng công tôi tin mấy người là bạn tốt của tôi vậy mà bỏ tôi đi không nói lời nào. Không nhắn tin cũng không gọi điện. Mấy người có biết tôi tổn thương đến thế nào?!"
  Dòng cảm xúc cùng dòng nước mắt rơi lã chã xuống bàn cứ thế tuôn ra với lời nói. Cuối cùng, nó mệt mỏi, gục xuống bàn một cách yếu đuối.
  " Cậu hiểu nhầm rồi... Tớ cũng muốn gọi cậu lắm nhưng tớ lại mới thay máy, số của cậu cũng bị mất hết luôn." Anh nhếch môi. " Thế... vậy nghĩa cậu nhớ tớ à?"
  " Không có! " Nó đập bàn. Rồi mặt lại đỏ lên. " Vậy... Cô gái hôm qua..."
  " Em họ tớ. GHen à?"
  " Không ghen! Kise chết tiệt! Im đê!" Nó vớ ngay miếng nệm ngồi ném anh.
  Anh nhanh chóng né được. Sau khi cười cợt đủ, lại lấy lại vẻ nghiêm túc.
  " Hôm nay tớ đến gặp cậu cũng là vì... cuối tuần sau... Akacchi về nước đấy."
  Cảm xúc nó như vỡ òa. Akashi sắp về nước. Nó sẽ lại được gặp lại hắn. Gặp lại hắn...
  Quả nhiên. Đúng như anh nghĩ. Trong cái biểu hiện kia là biết nó nhớ hắn đến mức này. Như có cây kiếm xuyên qua tim anh. Mỗi khi phải chứng kiến nó và hắn thân mật, thực sự anh đau sót vô cùng nhưng vẫn phải ném nhịn, miễn cưỡng tươi cười.

  Tối đó, anh ở lại ăn tối với nó. Chỗ thịt bò được làm thành Sukiyaki. Khi ăn, Kise cố nhét thật nhiều thật nhiều thịt vào bát nó, bắt nó ăn cho bằng hết!
  Anh còn đòi ngủ với nó. Nhưng rút kinh nghiệm với cái đêm trước đây lâu lẩu lầu lâu khi anh dám cả gan ngủ 'gần như khỏa thân' với nó, nó nhất quyết không cho anh ngủ lại.
  " Vậy tớ về nhé!"
  Trước khi đi, Kise bất chợt quay lại, cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái khi nó còn đang đẫn đờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
  " A!!!!! Kise ngốc! Cút về màu!" Nó đạp anh mấy phát.
  Anh cười cợt đóng cửa lại.
  Một người đã lộ diện sau mấy năm biệt tăm. Còn một người nữa là hắn. Nó tự hỏi vì sao ngày ấy hắn lại không xuất hiện? Tự hỏi vì sao ba năm lận không hề gọi điện nhắn tin cho nó?

-------------------------------------------------------------------

Chuyên mục lảm nhảm: Mấy chương trước viết sâu cho AkaKuro quá nên có nàng kêu tui thiên vị Akashi :v Hum nay tui thiên vị Kise cho nàng xem nhá! Nàng nào fan AkaKuro thì tha Au đi nha =w= Chương sau Au sẽ thiên vị Akashi ha! Còn chương này cho Kise được thiên vị quá chứ để ảnh nhọ suốt thì fan ảnh sót lắm ( bao gồm Au ). Klq cơ mà chương trước viết hơi nặng nề quá. Từ chương này về sau có lẽ sẽ đỡ hơn ấy. Chứ viết deep quá làm tui thấy hãi hùng chính bản thân quá...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro