#3 Chuyện đứa trẻ (2)
☆ Chuyện đứa trẻ (2)
Kuroko trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.
Dù sao khi trong nhà có một đứa trẻ 6 tuổi, nhưng nó lại không phải là một đứa trẻ bình thường, mà là một đứa trẻ thuộc phả hệ nhà Akashi, thông minh và có cái nhìn sâu sắc nhạy bén, cộng thêm một chút xíu yandere ngốc nghếch.
Ngay buổi tối đầu tiên Akashi Kan ở trong nhà, luống cuống tay chân sinh hoạt ẩm thực thường ngày của vị khách nhỏ đều an bài tốt, Kuroko mệt mỏi trở lại phòng ngủ xa hoa, còn chưa có đứng vững đã bị Akashi kéo lên chiếc giường kingsize mềm mại.
Akashi thuần thục đem Kuroko đặt trên chiếc giường mềm mại, đồng tử dị sắc thấy rõ hết thảy mọi điểm nhạy cảm yếu ớt của người dưới thân, nhẹ nhàng đè xuống. Thân thể Kuroko vốn dĩ hơi phản kháng lập tức mềm nhũn xuống, mái tóc băng lam rối bời hơi dài xõa ra trên gối trắng tuyết, không hiểu sao có sức hấp dẫn đến kỳ lạ.
Akashi vuốt vuốt sợi tóc của người trong ngực, chậm rãi hôn lên hai má cậu. Không nhẹ không nặng gặm cắn, không giống tán tỉnh, giống như là đang làm nũng.
[ Seijuurou......] Kuroko cảm thấy hơi ngứa, không thể không ngẩng đầu lên muốn tránh đi loại cảm giác này, cái cổ trắng nõn như thiên nga cong thành một độ cong khiến người yêu thương.
[ Cái tên tiểu quỷ chết tiệt kia, hôn lên nơi này của em đúng không.][ Phải trừ độc thật kỹ mới được.]
Thở ra khí tức ấm áp, cùng lời nói có chút tùy hứng nhẹ nhàng bay vào trong tai Kuroko, chọc người trong lòng ngứa ngáy. [ Trừ độc không quan trọng đến thế chứ, nó vẫn là trẻ con......] Muốn kéo cái tay đang làm loạn bốn phía, Kuroko hơi thở dốc.
[ Không, anh cảm thấy tuổi tác bên trong của tiểu quỷ kia so với Atsushi còn lớn hơn.] Không để ý chút nào đem hai bàn tay tinh tế của Kuroko giữ lại trong lòng bàn tay, đặt ở đỉnh đầu cậu, một tay khác thì nhất quán bình tĩnh bắt đầu cởi nút áo.
Kuroko có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, xác định tối nay trốn không thoát, đành phải thở dài một hơi, bắt đầu cố gắng buông lỏng thân thể.
[ Đừng quá mức, nếu không em sẽ rất bối rối......]
Nhìn vợ mình hơi nhắm lại hai mắt, kéo xuống khoảng cách rất gần, lông mi run rẩy đều có thể nhìn thấy. Kéo ra xương quai xanh như ẩn như hiện dưới cổ áo, gò má càng thêm đỏ ửng cùng thân thể ra sức thả lỏng, dù là Akashi tự điều khiển lực, cũng không tránh khỏi hô hấp nhất trọng.
Loại tùy ý thuận theo anh muốn làm gì thì làm này, mỗi lần đều sẽ khiến Akashi không thể khống chế được. Mặc dù ngày bình thường là người có quan điểm vô cùng cố chấp, nhưng lúc ở trên giường, Kuroko cuối cùng cũng sẽ im lặng dung túng hắn.
[ Tetsuya......] Cắn lên số lượng cúc áo còn lại, Akashi dùng răng mở ra từng cái. Quá trình khá dài, nhiệt độ không khí bên trong gian phòng cũng càng ngày càng cao. Một loại đồ vật tùy ý nào đó ngo ngoe muốn động......
[ Tetsuya Tetsuya Tetsuya Tetsuya Tetsuya Tetsuya Tetsuya... ] Đang lúc Akashi nhịn không được muốn kết thúc khâu chuẩn bị mà tiến thẳng vào, một âm thanh nức nở từ ngoài cửa vang lên, giọng trẻ con vang dội trong nháy mắt đem bầu không khí kiều diễm trong phòng phá đến không còn một mảnh.
Kuroko tranh thủ thời gian đẩy Akashi ra, cấp tốc cài cúc áo, ba chân bốn cẳng xông ra ngoài. Ngoài cửa, đứa nhỏ 6 tuổi tóc đỏ ôm một con rối hỏa tiễn lớn, vừa thấy được Kuroko liền lao tới.
[ Sao vậy? Đói bụng?] Được hỏi thăm một cách ôn hòa, đứa nhỏ lắc đầu.
[ Thế thì, có chỗ nào không thoải mái sao?] Vẫn lắc đầu như cũ.
Nhìn đứa bé trong ngực hơi khó chịu cắn chặt môi dưới, một bộ dáng cậy mạnh không nguyện ý yếu thế.[ Không ngủ được sao?] Không gật đầu, nhưng cũng không có lắc đầu.
Kuroko hiểu rõ cười cười, đem tiểu Akashi bế lên.[ Vậy, anh sẽ ngủ cùng với Akashi-kun.]
Akashi Kan nhìn người trước mặt cười đến ôn hoài, mặt ngoài không chút nào làm ra vẻ lo lắng khiến nó cảm thấy rất dễ chịu. Loại cưng chiều không cần nguyên nhân cũng không đòi hỏi hồi báo này, khiến nó trong nháy mắt xuất thần.[ Được......][ Được mới có quỷ!]
Hai cặp mắt dị sắc nhìn nhau, trong không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.[ Cháu 6 tuổi rồi, chẳng lẽ còn sợ ngủ một mình sao?] Tiên hạ thủ vi cường, Akashi quả quyết tiến công.
[ Mẹ cháu nói, chú khi 6 tuổi tướng ngủ không tốt, bị cái kéo chínhmình đặt ở dưới gối đâm vào người.] Khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ gì hướng trong ngực người tóc lam cọ xát, không nhanh không chậm hung hăng nói lại một câu.
Loạt xoạt ...Cái kéo trong tay Akashi đã bắt đầu xoay chuyển, phản xạ ra ánh hàn quang lạnh lẽo.
Đối với sự không phóng khoáng của nam nhân nhà mình hơi buồn cười, Kuroko nhìn đứa bé trong ngực, tóc đỏ, hai gò má trẻ con mập mập, có chút ...... quen mắt.
Vừa nghĩ tới Akashi khi còn bé, khả năng chính là như thế này, cũng sẽ làm một chút chuyện ngốc nghếch, cũng sẽ nhanh mồm nhanh miệng cãi cọ, cũng sẽ...... khó chịu khát vọng được người khác yêu mến, Kuroko đã cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại.
Dù sao, hai người gặp nhau đã là chuyện hồi sơ trung, hồi nhỏ Akashi cũng không nguyện ý chụp ảnh, căn bản là không có cách tìm kiếm dáng vẻ khi còn bé của hắn......
Âm thầm, Kuroko đưa ra một quyết định.
[ Kan khoảng thời gian này ngủ cùng anh đi, Seijuurou, anh ra phòng khách.] Trìu mến đem đứa trẻ ôm lấy, Kuroko đi vào phòng ngủ, đem thân thể nho nhỏ trong ngực đặt trên giường lớn mềm mại.
[ Tetsuya......] Akashi vừa định nói cái gì, lại nhìn thấy bên trong con ngươi của đôi mắt bầu trời ẩn chứa cảm xúc phức tạp, liền im lặng.
Thôi. Dưới đáy lòng không ngừng lặp lại ... Không cùng trẻ con so đo không cùng trẻ con so đo không cùng trẻ con so đo không cùng trẻ con so đo không cùng trẻ con so đokhông cùng trẻ con so đo.Akashi rời phòng ngủ ấm áp, đi vào phòng khách nhỏ bên cạnh, nằm xuống.
※
Sáng sớm ngày thứ hai, Akashi mở to mắt, đập vào mắt không phải gương mặt tuấn nhã thanh tú của người yêu, cũng không phải đèn chùm tinh xảo xa hoa trên trần nhà mà mình quen thuộc. Mà là...... trần nhà phòng khách đơn sơ.
Ngồi dậy, mang theo khí tức rời giường nồng đậm, Akashi chuẩn bị mặc quần áo. Tay phải theo thói quen hướng bên gối sờ một cái, nhưng không có sờ đến áo sơmi cùng quần dài mà người kia xếp chỉnh tề.
Thật là phiền. Con mắt dị sắc hơi nheo lại, hắc khí dày đặc trong nháy mắt đầy tràn cả phòng. Muốn dứt khoát hủy diệt cả thế giới.
Ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn bạc trên ngón tay. Không, vẫn là hủy diệt toàn nhân loại ngoại trừ vợ mình ra đi.
[ Tên tiểu quỷ yandere ngốc ngếch chết tiệt...... Ta sớm muộn sẽ cắt nó ra......] Thấp giọng thì thầm, Akashi theo thói quen đè tay lên tóc đỉnh đầu để chắc chắn không có ngốc mao, lúc này mới mang theo oán hận cực độ mà xuống giường.
Ngay tại lúc khí tràng ngốc nghếch của đội trưởng đại nhân vĩ đại của chúng ta toàn bộ triển khai, cửa phòng mở ra.[ Seijuorou, quần áo của anh......] Ôm một chồng quần áo chỉnh tề, Kuroko bên khóe môi có một nụ cười áy náy.
Nhẹ nhàng hôn lên môi người yêu, nụ hôn này mang theo một chút xíu trấn an cùng áy náy, trằn trọc mà triền miên. Dù sao, Akashi bất kể là bận rộn hay mệt mỏi bao nhiêu, dù là bận đến năm giờ rạng sáng, cũng nhất định vội vàng trở về ngủ, đây là một loại ăn ý cùng ôn nhu thầm lặng.
Akashi vòng lấy cậu, hưởng thụ lúc người yêu khó có khi chủ động. Đang lúc hắn dự định đem chuyện khó chịu tối hôm qua vứt ra sau, tiểu tử tóc đỏ xuất hiện bên cạnh hai người.
Tiểu Akashi ngẩng đầu nhìn hai người đang ôm hôn nhau nồng nhiệt, trong cặp mắt lóe ra tính toán sâu thẳm không phù hợp với tuổi tác.[ Chú à, chú đi làm đi không trễ đấy. ]
Kuroko nghe vậy giật mình, tranh thủ thời gian rút lui, chạy vào phòng bếp đem bữa sáng đã chuẩn bị tốt bưng ra, đặt trên bàn ăn.[ Tiểu quỷ...... Người làm trái ta, cho dù là cha mẹ của nhóc cũng phải chết, đừng nói đến nhóc. ] Akashi cười lành lạnh, nhìn cháu ruột mình.
[ Từ khi bắt đầu biết chuyện,mẹ cháu cũng dùng một câu uy hiếp tương tự, cháu đã sớm miễn dịch.] Đứa nhỏtỏ vẻ không thú vị ngáp một cái, dụi dụi con mắt, ôm con rối hỏa tiễn cười đến thuần khiết.
Akashi nhún nhún vai, hướng phòng ăn nhà mình đi đến. Ngay tại lúctiến vào phòng ăn, đứa trẻ tóc đỏ đột nhiên ngẩng đầu, bổ sung một câu.[ Dáng vẻ khi ngủ của Tetsuya thật đáng yêu, so với bạn gái xinh đẹp nhất lớp cháu còn đáng yêu hơn.]
(Lily: trẻ con đây hả trời =)) Boss cẩn thận mất vợ như chơi nha :v)
A a, quả nhiên vẫn là muốn đem tên tiểu quỷ này cắt chết...... Akashi nheo lại mắt, nhìn đứa trẻ vẻ mặt trong sáng, như có điều suy nghĩ.
END
B
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro