#4: Chuyện đứa trẻ (3)

☆ Chuyện đứa trẻ (3)

Kỳ thật, Kan không phải là một đứa trẻ khiến cho người ta chán ghét. Khi Akashi

ra ngoài đi làm, Kuroko cũng ngồi trước bàn bắt đầu một ngày làm việc, Kan sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chơi đùa, không ồn ào cũng không nháo, càng không tùy hứng yêu cầu cái gì.

So với vô số đứa trẻ 6 tuổi khác, càng được chiều thì càng quá phận.

Kuroko nhanh chóng đem công việc trong tay hoàn thành tốt, liền nhẹ nhàng đẩy ra cửa căn phòng Kan đang chơi, đứng bình tĩnh ở một bên, nhìn thân ảnh nho nhỏ tóc đỏ ôm con rối hỏa tiễn, trước mặt còn mở ra một bộ địa đồ lớn, lẩm bẩm cái gì đó.

Ánh sáng ngoài cửa sổ đem thân thể nho nhỏ bao phủ ở bên trong, làm nổi bật ánh mắt chuyên chú của nó. Dường như việc nó đang làm, không phải là trò chơi của một đứa trẻ, mà là một chiến lược quan trọng liên quan đến sinh tồn của nhân loại.

Rón rén đến gần một chút, Kuroko cuối cùng nghe rõ Kanđang lẩm bẩm cái gì. Mà trong hoàn cảnh này, khiến cho cậu có chút dở khóc dở cười.

[ Trạm trung tâm, trạm trung tâm, Sao Hỏa đã nổ tung, chuyển tới mục tiêu kế tiếp.][ Được, ta nhất định sẽ làm nổ tan Địa Cầu trong thời gian quy định.]

Nhìn thoáng qua cái địa đồ vũ trụ tinh tượng vô cùng phức tạp kia, gương mặt non nớt của đứa nhỏ nổi lên một loại cảm xúc gần như mơ ước. [ Ta nghĩ ra một phương pháp tuyệt vời rồi trưởng quan, qua mấy ngày nữa đợi đến nhật thực, Mặt Trăng, Trái Đất cùng Mặt Trời đứng một hàng thẳng tắp, một quả bom liền có thể đem cả ba đồng loạt phá hủy.]

Nếu như nói đây là một trò chơi ngây thơ của một đứa trẻ, cũng quá bạo lực máu me rồi. Kuroko bất đắc dĩ cười cười.

[ Akashi-kun, đói bụng không?] Chìm nghỉm trong trò chơi hủy diệt thế giới, Kan bị Kuroko đột nhiên xuất hiện làm giật nảy mình.

[ Tetsuya anh ở đây từ khi nào?] Đứa nhỏ chăm chú nhìn người trước mặt, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. [ Kế hoạch tác chiến vừa rồi, Tetsuya nghe được bao nhiêu?]

[ Không nghe được bao nhiêu.] Kuroko trìu mến ôm nó lên, hướng phòng ăn đi tới.

[ Tetsuya thả em xuống, em còn muốn áp dụng kế hoạch tác chiến hoàn mỹ của em.] Chân ngắn nho nhỏ không ngừng quẫy đạp, đáng tiếc thật sự là cách mặt đất quá xa.

[ Ăn một chút điểm tâm ngọt trước đi, dù sao nhật thực còn mấy ngày mới xuất hiện không phải sao?] Kuroko bình tĩnh đem nó đặt ở bên cạnh bàn ăn, buộc lên khăn ăn cho nó.

[...... Tetsuya rõ ràng nghe được mà!] Mắt dị sắc híp lại, biểu hiện nổi giận này cực kỳ giống Akashi.

[ Anh thuận miệng nói một chút mà thôi.] Đối mặt với chút nổi giận của Tiểu Akashi, Kuroko chỉ cười cười, đem bánh gatô sô cô lavà trà sữa bưng lên, nhẹ nhàng để xuống.

Đứa trẻ tóc đỏ đầu tiên là giống thử độc cẩn thận nếm thử một ngụm trà sữa, cau chặt lông mày buông ra, lại nếm thử một miếng bánh gatô, rồi nhãn tình mới sáng lên. [ Ăn ngon.]

Kuroko nhìn người trước mặt từng ngụm từng ngụm ăn điểm tâm, vẻ hạnh phúc khiến nó cuối cùng cũng khôi phục một chút hoạt bát sáng sủa đúng lứa tuổi.[ Chậm một chút, không có người giành với em. Phòng bếp còn rất nhiều.]

Đứa trẻ reo hò một tiếng, lại tiếp tục ăn đồ ăn.

Nghĩ đến trước đó, Kan ở trong phòng, một mình chơi trò chơi, Kuroko ngay lập tức sẽ liên tưởng đến Akashi. Người kia, có phải là cũng luôn luôn một mình ở trong căn phòng lớn như thế, một mình trong không gian trống rỗng lẩm bẩm? Luôn cảm thấy, có chút tịch mịch đi.

Thừa dịp đứa bé toàn tâm toàn ý ăn món điểm tâm ngọt, Kuroko đi đến phía sau nó, đem nó ôm lấy, cái cằm ôn nhu chống đỡ trên mái tóc đỏ của nó.

Trong lòng cảm giác thỏa mãn vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi gần như trào ra.

Dường như là đang ôm Akashi khi còn bé.

Giải quyết xong hết điểm tâm, đứa trẻ tóc đỏ hài lòng ghé vào trên ghế sa lon, ôm con rối hỏa tiễn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Đợi đến khi Kuroko thu thập xong bộ đồ ăn trở lại, Kan đã ngủ thiếp đi. Lại thành thục nhu thuận, cũng chỉ là một đứa bé 6 tuổi thôi.

Bữa tối, Akashi trở về. Hắn mang về một bộ cờ Shogi.

[ Chú à, đây là gì?] Kan nhìn bàn cờ mình chưa bao giờ thấy qua, con mắt liền sáng lên.

[ Cờ Shogi, muốn học không?] Akashi đem bàn cờ lấy ra, bày lên bàn từng quân cờ mới tinh, ngón tay thon dài vô cùng ưu nhã. Thanh tuyến thành thục trầm thấp, mang theo ý vị mê hoặc nồng đậm.

[ Có.] Kan gật đầu. [ Cơm nước xong xuôi chú dạy cho cháu.]

Cơm tối qua đi, một lớn một nhỏ hai người liền bắt đầu vây quanh bàn cờ tiến hành chém giết. Không, phải nói, là Akashi đơn phương bạo sát......

Dù sao Kan còn là một đứa bé, lại mới học, thế trận bày ra trước mặt Akashi, quả thực yếu ớt không chịu nổi một kích.

[ Seijuurou......] Kuroko ở một bên nhìn, đẩy Akashi, bày ra một cái lắc đầu ngụ ý.

Anh không thể nhường nó một chút sao? Màu băng lam trong đôi mắt, rõ ràng lóe ra câu nói này.

[ Cái này gọi là giáo dục ngăn cản, trẻ con không bị ngược không cách nào trưởng thành.] Đem Kuroko kéo qua, lấy chén trà trong tay cậu uống một ngụm hồng trà, cuối cùng, còn chưa đã,tại đôi môi hồng nhạt của cậu liếm lấy một ngụm. Đối mặt với thân thể khẩn trương của Kuroko trong nháy mắt, ác ý thú vị cười. Dù sao Kan cũng đang chuyên chú với thế cuộc, không cần lo lắng sẽ dạy hư đứa nhỏ.

[ Nhận thua chưa?] Ăn đủ đậu hũ vợ mình, Akashi lúc này mới đối với lông mày xoắn xuýt lại cùng một chỗ của cháu mình nói một câu như thế.

[...... Cháu thua.] Mặc dù không cam tâm, nhưng Kan không thể không thừa nhận, người này rất mạnh.

[ Đúng, thua trận phải tiếp nhận trừng phạt.] Akashi khóe môi câu lên, cười đến ý vị thâm trường.

[ Thua trận, đêm nay cháu nhất định phải ngủ một mình.] Đứa trẻ lập tức như đưa đám.

[ Seijuurou, như thế này không đúng.] Kuroko không tán thành nhìn Akashi, muốn đi an ủi Kan. Không nghĩ nó đột nhiên đứng lên, hung hăng trừng mắt liếc Akashi, ôm con rối cộc cộc chạy ra.

[ Cháu, Akashi Kan, có chơi có chịu.] Thanh âm không lớn, nhưng đọc nhấn rõ từng chữ, tuyệt đối rõ ràng.

[ Sớm muộn cũng có một ngày, cháu sẽ trở nên rất mạnh.][ Lúc đó, cháu lại đến cùng chú đánh cờ.] Mặt đứa trẻ đỏ lên, nắm chặt nắm đấm nho nhỏ, nhìn phi thường đáng yêu.

[ Cháu mạnh hay yếu không quan trọng, dù sao người thắng nhất định là chú.] Đối với câu thề ngây thơ của Kan, Akashi không phản ứng chút nào giội cho một gáo nước lạnh, bắt đầu chậm rãi thu dọn bàn cờ.

[ Kan vẫn là ngủ cùng anh đi......][ Em đêm nay không ngủ cũng phải mạnh lên!!!] Môi Kan lay động, không chút do dự chạy tới phòng khách, trong ngực ôm bàn cờ Shogi, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.

Akashi câu lên khóe môi, tại lúc thân ảnh nho nhỏ biến mất ở hành lang, ôm thật chặt eo người bên cạnh. Cuối cùng có thể ngủ cùng vợ mình, đuổi cái tên tiểu quỷ chết tiệt kia đi. Kuroko cũng không thể nói gì hơn.

Không để ý tới kháng nghị của Kuroko đem cậu đặt ở trong chăn, Akashi bắt đầu thuần thục giở trò. Đây mới là không đánh mà thắng, không cần múa mép khua môi, không cần bạo lực,chỉ nhẹ nhàng xử lý đối thủ, còn khiến đối thủ tâm phục khẩu phục.

Tiểu quỷ, ngươi còn phải học nhiều đấy.

END

Lily: thật k hổ danh là Boss-sama, cái chiêu này cũng nghĩ ra đc =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro