Chương 10: Đóa hoa lam Tetsuya
Trận sốt cao này của Akashi, đến thì nguy hiểm, mà đi cũng nhanh, Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, hắn bắt đầu chậm rãi ăn uống, thân thể dần dần hồi phục, nhiệt độ từ gần 40 cũng dần trở lại bình thường.
Kuroko vẫn luôn ở bên cạnh hắn, một phút cũng không ngừng chăm sóc, Akashi cũng không khách khí, ỷ vào cái gọi là bệnh nhân mà lấy đi không ít đặc quyền, "Tetsuya giúp tôi sấy tóc đi", "Tetsuya, vai đau quá đi mất", ngay cả việc ăn cơm uống nước, hắn đều việc cớ là tay chân như nhũn ra, để Kuroko xúc cho hắn, mà bản thân là há mồm chờ đợi.
Kuroko nhíu mày, tay chân như nhũn ra? Nếu là thật tay chân như nhũn ra, sao lại cầm điện thoại chơi cờ tướng giỏi như vậy? Nhìn đứa trẻ tóc đỏ tinh thần cực tốt ngồi xem báo ngày hôm nay, Kuroko cuối cùng vẫn là không có vạch trần lời nói dối của hắn, ngồi bên cạnh xúc cháo cho hắn ăn.
"Tetsuya, nóng..." Ngậm thìa cháo đưa đến bên miệng, cảm thấy có chút nóng, Akashi liền than phiền, ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ báo. Phần cổ phiếu hắn coi trọng tình hienhf không tệ lắm, hắn rất hài lòng.
(Seij: 5 tuổi chơi cổ phiếu?? Ok i'm fine!)
"Rất nóng sao?" Thân là quỷ Kuroko cơ bản không cảm giác được nhiệt độ, không có thực thể, cậu thật sự không có cách nào thổi nguội được, đành để thìa cháo trên không trung chờ nó nguội mới đưa đến miệng của tiểu thiếu gia kia, "Bây giờ thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Kuroko yên lòng, đút cho hắn từng thìa, thỉnh thoảng lại dừng lại lau miệng cho hắn.
Tầm mắt Akashi thỉnh thoảng sẽ lướt qua tờ báo, dừng lại trên người Kuroko. Hắn biết, dáng vẻ thất thường của mình bây giờ, hoàn toàn là một tên nhóc nũng nịu, một chút cũng không đẹp trai.
Nhưng là vậy thì sao chứ ?
Chỉ cần có thể để trong mắt Tetsuya có một mình hắn, nũng nịu cũng tốt tự do phóng khoáng cũng được, cũng chỉ là một loại thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi.
※
Đợi đến khi Akashi hoàn toàn bình phục, đã là chuyện nửa tháng sau.
Cha mẹ hắn cuối cùng cũng hoàn thành hạng mục ở nước ngoài, trở lại thăm con trai. Akashi cười khôn khéo, trả lời tất cả câu hỏi thăm của cham mẹ.
"Seijuro, sau này không được làm bậy nữa."
Ánh mắt Akashi lập tức sắc bén, nếu như hắn nhớ không nhầm, hắn chỉ cùng Tetsuya chơi bóng rổ một lúc, căn bản còn chưa nói tới "làm bậy". Nếu như cha đã nói như vậy, chỉ có thể là do bảo mẫu nói sai sự thật.
Vì che giấu trách nhiệm "chiếu cố không chu toàn ", liền đẩy mọi chuyện lên đầu hắn sao?
Akashi trong bụng cười nhạt, nghĩ ngợi, người đàn bà này cũng nên thay rồi.
"Vâng."
"Lớn như vậy rồi, còn không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm sao?"
Hóa ra năm tuổi đã là người lớn a, sự "tin cậy" của mẹ đúng thật là cao siêu.
Akashi không muốn nhiều lời, hắn vẫn biết hai người này cũng không thật sự quan tâm đến mình lắm, nên cũng không ôm hi vọng, chứ đừng nói đến là thất vọng.
"Con xin lỗi."
"Thôi con đi đi."
"Vâng"
Từ trong phòng cha mẹ đi ra ngoài, trên đường bỗng thấy được mấy con cún không biết là ai nuôi.
Hai chú chó mới sinh, rúc lại bên cạnh cha chúng nó, còn chó mẹ thì có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, thân mật liếm bộ lông còn chưa đủ hết của chó con.
"Thật ngưỡng mộ..."
Bà vú không có nghe rõ lời hắn, không nhịn được dò hỏi, "Seijuro thiếu gia, cậu mới vừa nói cái gì?"
Akashi nhếch môi, "Không cái gì."
Trở về phòng, Akashi đuổi hết người làm ra, quỷ hồn thân thể trong suốt đang ngồi bên cửa sổ, bắp chân trắng nõn lộ ra khỏi vạt áo, không ngừng đung đưa. Cảm nhận được Akashi đến gần, Kuroko thu hồi tầm mắt, nhìn hắn cười, "Sei-kun, về nhanh vậy sao?" Cậu cho là đứa nhỏ này lâu ngày không gặp cha mẹ, kiểu gì cũng phải ở lại ăn cơm mới đúng, không nghĩ đến mới có nửa giờ, hắn đã trở về.
" Ừ, cũng chỉ là hỏi thăm sức khỏe như thường mà thôi." Hắn tò mò không biết Kuroko nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy, liền đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài, một đám thợ đang trồng hoa tú cầu, đã trồng được kha khá, màu tím rất đẹp.
Giọng nói lạnh lùng của Akashi khiến Kuroko hơi kinh hãi, liên tưởng đến thái độ của cha mẹ hắn lúc con mình sốt cao, đoán rằng gia đình đã lâu không gặp này cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nghiêm túc mà nói, Akashi và cha mẹ hắn cũng không phải là một gia đình gì cả, chỉ là một cái vỏ bọc hoa lệ mà trống rỗng thôi.
Nhớ tới ở vườn trẻ Seirin cậu đã từng làm cũng có đứa trẻ tương tự như vậy, gia đình ưu tú nhưng ít quan tâm, đứa trẻ này sinh ra tính cách cô độc, tự cao tự đại không coi ai ra gì.
Kuroko than thầm một tiếng, nếu cậu có thực thể là tốt. Ít nhất, cậu có thể cho đứa nhỏ này một cái ôm chân thành.
Sự chú ý của Akashi thì lại hoàn toàn đặt lên những bông hoa kia, hắn nói với Kuroko: "Tetsuya, cùng tôi ra đây", sau đó chạy ra chỗ vườn hoa, Kuroko không rõ chỉ biết theo sau hắn. Bọn họ rất nhanh đã đến bên vườn hoa, thợ trồng hoa nhìn thấy thiếu gia đại giá quang lâm, cuống cuồng chào hỏi. Akashi gật đầu coi như đáp lại, thất thần nhìn đám hoa kia.
Trong vô vàn những bông hoa tím, chỉ có một vài bông màu lam, vô cùng dễ dàng bị lấn át, nhưng cực kỳ đẹp. Cánh hoa màu xanh còn lưu lại vài giọt nước, dưới ánh mặt trời hiện ra nhu hòa vô cùng.
màu lam, rất giống mái tóc và đôi mắt Tetsuya. Akashi càng nhìn càng thích, không nhịn được nghĩ một chút, nếu như vườn cây này trồng toàn hoa "Tetsuya màu lam" này, thì sẽ khiến tinh thần thoải mái biết bao.
"Ta muốn làm cho cả vườn hoa, đều nở đầy loại hoa màu xanh này." Ngón tay Akashi dừng lại trên bông hoa màu lam kia, giọng nửa thỉnh cầu nửa ra lệnh. thợ trồng hoa nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Bọn họ là do Akashi Seiki thiếu gia phân phó đến đây trồng loại hoa màu tím này, không nghĩ đến làm được một nửa rồi lại bị tiểu thiếu gia đạp cho một cước, thợ trồng hoa đáng thương trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào mới không bị đuổi đi.
Cuối cùng, người phụ trách mấy thợ trồng hoa này cứng rắn đứng ra, uyển chuyển khuyên nhủ" "Hôm nay, là Seiki thiếu gia phân phó chúng tôi trồng loại cẩm tú cầu màu tím này, không giấu gì ngài, loại màu tím này giá cả cao hơn, càng lộ ra vẻ quý phái..."
Không đợi hắn nói xong, tiểu thiếu gia trước mặt đột nhiên nắm lấy một bông hoa màu tím, sắc mặt người phụ trách trong nháy mắt thay đổi. Người nào không biết vị tiểu thiếu gia này mới vừa bệnh nặng một trận? Hoa tú cầu lại có gai, nhỡ may để thiếu gia bị thương...
"Các ngươi đây là muốn... làm nghịch ta?"
Giọng nói của hắn rất nhẹ, không có ý tứ trách móc nhiều, lại khiến cho đám thợ trồng hoa trong nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn. Lời nói uy quyền này, bọn họ nào dám trái lệnh nữa chứ.
"Chúng ta bây giờ liền đổi, toàn bộ đổi thành màu xanh da trời, lập tức, lập tức!"
Một đám người bận rộn, nhổ bỏ toàn bộ hoa màu tím vừa trồng, thay thành hoa màu lam. Trước đó vì không chuẩn bị đủ số lượng hoa lam, hai thợ trồng hoa liền lập tức gọi điện cho cửa hàng, để có bất cứ giá nào cũng phải đem hoa màu lam đến.
Có tiền dễ làm việc, có quyền dễ nói chuyện.
Gia tộc Akashi lại vừa có tiền lại vừa có quyền, không đến một giờ, Akashi đã hài lòng nhìn thấy khu vườn ngập tràn sắc hoa lam.
Y hệt như trong tưởng tượng, đặt mình vào một không gian "Tetsuya màu lam" kia, thật giống như được người kia nhìn vậy, rất an tâm. Akashi tâm tình rất tốt, cảm giác vui vẻ còn không bằng khi nghe tin cha mẹ trở về.
"Các ngươi làm được không tệ." Nghe được khen ngợi, thợ trồng hoa đáng thương cảm kích rơi nước mắt. Dưới áp lực ánh mắt của Akashi, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trồng hoa, vào lúc này đã mệt mỏi đến nỗi không nhấc được tay.
Sau khi thợ trồng hoa về hết, bốn bề vắng lặng, Kuroko bay đến phía sau Akashi, đặt tay lên vai hắn, "Sei-kun thích màu lam?" Thật ra thì hoa màu tím cũng rất đẹp, như vậy àm bị nhổ hết, Kuroko có chút đau lòng.
"Không, nói chính xác, là thích màu sắc của Tetsuya."
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo tuấn tú ngẩng lên, không cần phải nói cũng biết người này mười năm sau nhất định sẽ để cho không ít phái nữ đỏ mặt tim đập. Gò má Kuroko có chút nóng lên, quá đáng sợ, mới năm tuổi mà đã nói ra mấy lời mập mờ này, đây là tự học sao?
"Vậy sao, cám ơn..."
Kuroko muốn giấu nên quay mặt đi, mà Akashi lại ở bên cạnh bình tĩnh thêm mắm thêm muối.
"Tetsuya mới vừa rồi chẳng lẽ tim đập rộn lên?"
"Tetsuya, đây là đang cố khống chế hành động nha."
"Đang cố khống chế nhưng lại giống phạm tội nha."
Cũng không suy nghĩ một chút là ai làm hại chứ? Kuroko nghĩ, cũng không dám quay đầu cãi lại Akashi. Trời mới biết đứa bé kia chỉ có năm tuổi, làm thế nào lại miệng mồm lanh lợi như thế, bất kể cậu nói cái gì, cuối cùng cũng sẽ bị rơi vào bẫy ngôn ngữ của Akashi.
※
"Chính là như vậy, Seiki thiếu gia." Thợ trồng hoa báo cáo xong, cung kính lui ra khỏi phòng. Chân trước mới vừa đi, Akashi Seiki liền gạt đống giấy tờ qua một bên, rơi xuống đầy đất.
Theo lờ Itou, hoa tú cầu màu tím có thể tăng tốc độ nguyền rủa, vì thế hắn mới lấy cớ tu sửa vườn hoa, yêu cầu trồng đầy loại hoa này. Không nghĩ tới tiểu quỷ đó chưa bao giờ đi vườn hoa, lại sẽ cưỡng ép thợ thay đổi.
Tỉnh táo lại, cây bút trong tay Akashi Seiki nhanh chóng chuyển động, đầu óc cũng tính toán rất nhanh.
Đây chẳng qua là trùng hợp, hay là, tiểu quỷ kia biết một chút chú thuật? Không thể nào, đứa bé kia mới năm tuổi, hắn cũng có phái ra người giám thị, theo lý thuyết sẽ không có loại chuyện này... Chẳng lẽ phương diện này là tự học?
Akashi Seiki càng nghĩ càng lo âu, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Cũng có thể là Seijuro bị hắn tìm người hạ chú thuật khi vẫn còn trong bụng mẹ, cho nên phương diện này cũng so với người bình thường bén nhạy hơn.
Hắn ở bên này quấn quít, bên kia, Akashi thoải mãn nằm trong vườn hoa màu lam, ăn nho mà Tetsuya của hắn bóc sạch vỏ, thỉnh thoảng sẽ "vô tình" mà cắn vào ngón tay trắng nõn của người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro