Chương 14: Hôn nhân không tình yêu

Ra khỏi nhà Itou, Aomine lập tức liên lạc với hai anh em Kagami và Himuro, hẹn gặp nhau tại quán rượu cũ. Thời điểm Aomine gọi điện, Kagami đang ở nhà xem AV (vãi :v) hứng thú bừng bừng đang định cởi quần DIY (do it yourself :)) - mọi người tự hiểu), điện thoại đột nhiên lại vang lên không đúng lúc. Kagami hừ một tiếng, một tay tiếp tục cởi quần, một tay cầm điện thoại, "Này, chuyện gì?" Thanh âm có chút bất mãn khàn khàn.

"Ra ngoài đi..." Giọng nói của Aomine bị tiếng xe cộ bên ngoài lấn át, Kagami vốn có chút nghễnh ngãng, như vậy lại càng nghe không rõ, "Hả, cậu nói cái gì cơ tôi nghe không rõ!" Aomine đùng một cái tắt máy. 

Kagami chả hiểu cái gì hết, nhưng cũng lười nghĩ thêm. Từ sau khi Kuroko mất, tính tình của Aomine có chút kì quái. So với việc suy nghĩ miên man về cuộc điện thoại của tên AHO kia, hắn giờ chỉ chú ý đến việc mình đang làm dở thôi.

Trời đất bao la, DIY lớn nhất.

Hình ảnh trên màn hình đã tiến vào giai đoạn kịch liệt, Kagami "gầm" lên hai tiếng, đôi mắt sáng lên.

"A..." Âm thanh mềm mại truyền đến, mềm nhũn, bất kì người đàn ông nào cũng sẽ bị khơi lên ngọn lửa "dục vọng" trong người. Kagami tất nhiên cũng không ngoại lệ, nhiệt độ trên da hắn nhanh chóng tăng vọt. 

Tinh —— tinh ——

Kagami đang chìm đắm, chuông báo tin nhắn gần như dọa hắn nhảy dựng lên, "Tên Aomine vô liêm sỉ này, còn có để cho người ta sống nữa hay không? F*** you!" Vừa mắng vừa mở tin  nhắn ra, nhìn thấy mấy chữ trên đó, Kagami lập tức sửng sốt. Lửa nóng trong người mới rồi dường như bị ném đến Nam Cực lạnh giá, khiến hắn không khỏi rùng mình.

Tên khốn kia, ngàn vạn lần chớ kích động! Kagami cầu nguyện trong lòng, tốc độ cực nhanh mặc áo khoác liền xông ra ngoài, thiếu chút nữa thì quên kéo khóa quần. 

Tin nhắn của Aomine chỉ có bốn chữ ——

"Tôi muốn giết người."

Khi Kagami đến nơi, liền thấy một tên da đen cao to đang ngồi trong góc, trầm mặc không nói gì, hệt như một tượng đá không biết tức giận. Kagami cho rằng hắn sẽ uống rượu điên cuồng, nhưng không. Trước mặt người đàn ông không có một chai rượu nào, chỉ có một ấm trà xanh.

Kagami có chút hoảng hốt. Đã từng ở căn phòng uống rượu này, cũng từng ở cái bàn này, khi đó Kuroko vẫn còn, bốn người bọn họ thường đến đây uống rượu. Lúc ấy Aomine cũng ngồi ở vị trí đó, liên thuyên chút chuyện công tác. Ví dụ như phạm nhân một vụ án nào đó, rõ ràng là một tên nhà nghèo mà lại theo đuổi tiểu thư nhà giàu, kết quả khiến hắn sinh ra oán hận chạy đi giết người, hay là như một nhà giàu nào đấy, gia trưởng vừa mới chết thì một đám con cháu đã thi nhau tranh đoạt tài sản, cùng huyết mạch nhưng lại thành ra ngươi sống ta chết. Khi đó Aomine luôn là cười đến không tim không phổi, Kuroko ở một bên rất ít nói chuyện chỉ yên lặng nghe, có điều chỉ cần cốc của Aomine vơi đi, cậu lập tức sẽ giúp hắn rót đầy.

Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh trước mắt, khác xa hoàn toàn với chàng thanh niên cảnh sát trong trí nhớ, Kagami có chút thương cảm. Kuroko Tetsuya rõ ràng là một người mờ nhạt như vậy, cảm giác tồn tại thấp lại yểu mệnh, cậu rời đi, nhưng lại mang theo toàn bộ sinh khí của Aomine. Đang suy nghĩ, Kagami bị một người vỗ vào vai, "Yo, Taiga!" Đó chính là anh kết nghĩa của hắn, nhân viên khám nghiệm tử thi, Himuro Tatsuya.

Hai người rất nhanh ngồi xuống, Kagami ngồi bên phải Aomine, Himuro thì ngồi đối diện hắn. Thấy trên mặt bàn chỉ có một bình trà, Himuro có chút kinh ngạc, "Aomine lại không uống rượu, rất hiếm thấy nha."

"A, tôi bây giờ phải cố gắng giữ thanh tỉnh." Aomine nhếch mép, có vẻ như buồn cười, nhưng chẳng qua đó chỉ là nụ cười phiền muộn mà thôi. Kagami chú ý đến bàn tay cầm chén của Aomine nổi gân xanh, giống như một con sói cô độc, đang hết sức áp chế bạo ngược trong lòng.

"Aomine, tin nhắn kia của cậu, là nói Itou?" Nhớ tới hôm nay là ngày Aomine đến nhà Itou, trên danh nghĩa là "ra mắt", nhưng thực chất thì là "điều tra", Kagami có chút không xác định được liền hỏi. 

"A, hai người nhìn cái này xem." Aomine đem máy quay phim bỏ túi đặt vào trong tay Kagami, ngửa cổ uống một chén trà. Hắn uống quá nhanh quá mạnh, nước trà theo khóe môi chảy xuống, hắn nhưng hoàn toàn không quan tâm.

Bên trong máy quay phim, là Aomine ghi lại, mật thất phát hiện ở nhà Itou Shizuka (tên của Itou đầy đủ là như vậy). Những hình ảnh kinh dị kia, búi tóc lam cuốn thành một bó, còn có đống kim châm màu máu, khiến người xem không rét mà run. Kagami rùng mình, hắn xem qua không ít phim ma, cái gì mà cương thi nửa đêm rung chuông, nhưng cũng không bằng đoạn thu hình khiến lông măng hắn dựng đứng này.

Bởi vì, bất kể làm phim ma nào, những con quỷ hại người kia, cũng là bởi vì khi sống bị người hành hạ đến chết, mang lòng oán hận. Mà Itou hạ lời nguyền ác độc như vậy, thậm chí mưu kế tỉ mỉ bố trí tai nạn chết người, chỉ là bởi vì ghen tị.

Đàn bà ghen tị, lại có thể hung tàn đến mức này? !

So với sắc mặt thay đổi của Kagami, Himuro thì bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn xong băng thu hình, Himuro trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu một cái, "Aomine, cái này không đủ. Coi như Itou có động cơ giết người, cũng xuất hiện ở nơi xảy ra vụ án, nhưng những thứ này không đủ để tạo thành chứng cớ buộc tội được."

"Tôi biết." Đôi mắt xanh thẫm đục ngầu, không thấy được một tia sáng, lại như cái đầm nước đọng, "Có lúc, tôi thật muốn cầm dao, đâm xuyên qua quả tim của người đàn bà kia, báo thù cho Tetsu. Sau đó sẽ tự sát... Chết còn tốt hơn là sống đau khổ như thế này."

"Làm như vậy cũng không tệ, nhưng mà, cậu chính là một người phạm tội giết người, mà Itou lại thành người bị hại, được mọi người cho là người vô tội mà thương tiếc." Himuro mỉm cười nói, chất giọng nhàn nhã hệt như đang thảo luận "thời tiết hôm nay thật đẹp" vậy. 

"Ngược lại, tên tội phạm giết người là cậu sẽ bị báo chí bêu rếu, cậu sẽ trở thành tên tội phạm mọi người đều biết, cha mẹ cậu sẽ đeo cái danh "cha mẹ của sát nhân" trên lưng, cháu cậu cũng không thể có được việc làm, hơn nữa..." Himuro dừng một chút, đáy mắt thoáng qua đau đớn, "Còn nữa, mọi người khi nhắc đến "Kuroko Tetsuya", đại khái sẽ cộng thêm một câu 'người yêu sát nhân' ."

Rầm —— Tiếng động to lớn khiến người ta phải đinh tai nhức óc, toàn bộ quán rượu đều im lặng. Ông chủ cau mày chạy tới hỏi tình trạng, Himuro chẳng qua là ưu nhã cười cười, "Xin lỗi, bạn tôi có chút kích động, chúng tôi sẽ trông chừng hắn." Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, ông chủ thấy Himuro nói năng nho nhã, cũng không giống như côn đồ, dặn dò mấy câu mới rời đi.

Aomine mới vừa rồi đập mạnh lên bàn, dùng toàn bộ sức lực của hắn. Thể xác người đương nhiên không cứng rắn như bàn gỗ, Aomine lại liều mạng đập xuống như vậy, da thịt tím bần một mảng. 

"Tatsuya, anh..." Kagami có chút không đành lòng, thanh niên tóc đen tuấn tú nhấp một ngụm trà, "Sự thật mà thôi."

Kagami ôm lấy đầu, thống khổ nhắm mắt, "Đáng ghét! Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao? Phương pháp vì Kuroko báo thù! Lại không có sao? !" Bọn họ đã không còn cách nào nữa rồi, tất cả băng hình có thể thu, ghi chép đổi chác ngân hàng, thậm chí còn đi lục soát nhà Itou, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Đối phương giải quyết thật hoàn hảo, giết người, thủ tiêu tất cả chứng cứ, nửa cái đuôi cũng không lưu lại.

Cho tới bây giờ, dù là nhiệt huyết như Kagami, không thể không thừa nhận một sự thật —— vì báo thù cho Kuroko, để cho kẻ ác gặp báo ứng, bằng năng lực của bọn họ, không làm được.

Không thể ra sức, vô kế khả thi.

"Chúng ta mặc dù là cảnh sát tinh anh, như so với nhân vật quyền cao chức trọng kia, chẳng qua chỉ là con kiến hôi bé nhỏ, căn bản không đáng để kể đến. Muốn bọn họ gặp thất bại, bằng địa vị xã hội của chúng ta, căn bản không thể nào." Himuro đứng lên, tóc mái che khuất mắt anh, "Xin lỗi, anh đi trước."

Cái bóng lưng kia càng lúc càng xa, Kagami chỉ cảm thấy cổ họng đau rát. Anh em bọn họ là bạn học cấp hai của Kuroko, cảm tình rất tốt. Kagami đã từng than phiền rằng, so với người em kết nghĩa này, Himuro còn yêu thương Kuroko nhiều hơn.

Nỗi đau khi em trai yêu bị người khác hại chết, nhưng cái gì cũng không làm được.

Himuro là một người cao ngạo, lòng tự ái còn nhiều hơn người khác, thừa nhận mình "Không làm được" nhất định là đâm dao vào tim hắn.

Lúc này, điện thoại của Aomine reo lên. Là tin nhắn của Itou, đơn giản chỉ là câu nói "Daiki-kun lần sau lại đến nhà em chơi đi, tốt nhất là ở qua đêm ~" nhưng lại mang đầy ẩn ý. Aomine liếc mắt một cái, trầm mặc hồi lâu mới nhắn lại.

"Aomine, cậu chia tay với ả đi, thật đấy." Kagami nghiêm túc nói, "Tôi sợ tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ điên mất."

"Không cần, tôi chuẩn bị kết hôn, cùng ả." Gọi người phục vụ, Aomine móc ra thẻ tín dụng tính tiền.

Kagami trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hắn, "Cậu nói đùa?" Kết hôn cùng người đàn bà hận thấu xương như vậy, cùng kẻ thù sống chung ngày đêm, là cảm giác gì? Kagami ngay cả nghĩ cũng không dám!

"Không có gì, dù sao đời này của tôi cũng không yêu ai nữa." Aomine cười cười vân đạm phong khinh (vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi), "Ba mẹ đã sớm tính giới thiệu đối tượng, mẹ tôi cũng đến nước quỳ xuống cầu tôi kết hôn rồi. So với gieo họa cho một người phụ nữ vô tội, thì không bằng gieo họa cho kẻ thù."

Ở Tokyo xa xôi, Akashi đang cùng Midorima trầm mặc nhìn nhau, bầu không khí có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Kuroko bay tới bay lui phía sau Akashi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Chuyện là như thế này, Akashi kiên quyết bắt Kuroko cùng hắn đi học, Kuroko cân nhắc đến việc "Đứa trẻ không có cảm giác an toàn cần người lớn đi theo" liền đồng ý, mỗi buổi sáng đều cùng hắn đi học,nửa bước không rời. Xung quanh có người nên không có cách nào giao tiếp, vì vậy mỗi lần đều là Kuroko nói, Akashi viết lên một quyển sổ nói chuyện cùng cậu.

Cho nên, trên vở của Akashi chằng chịt những câu như thế này:

"Tetsuya, bài học thật nhàm chán."

"Tetsuya, hôm nay về nhà làm canh đậu phụ đi."

"Tetsuya, hôm nay tôi có cảm giác mình cao thêm một chút, thấy sao?"

...

Sau đó, hôm nay, thật bất hạnh, quyển sổ này bị bạn nhỏ Midorima Shintaro thấy được. 

Rồi sau đó, chính là cái cục diện này.

Trầm mặc hồi lâu, Akashi quyết định đánh đòn phủ đầu.

"Đầu tiên, tôi không có vấn đề gì." Akashi thái độ tự nhiên, thoải mái đưa cho Midorima xem, "Tiết học quá nhàm chán, tôi chỉ viết cho vui thôi." Chuyện quỷ hồn này thật sự là vượt quá sức tưởng tượng, người bình thường sẽ không tin, chẳng thà bốc phét thì hơn.

Nhưng mà, người bạn nhỏ tóc xanh đối diện mặt đầy nghiêm túc. Trong ngực hắn ôm một con thỏ bông màu hồng, nhìn qua là biết chút ít, "...Akashi, cậu theo tôi."

Akashi đi theo hắn đến hành lang tương đối vắng vẻ, người không có, toàn bộ hành lang đều rất yên tĩnh.

"Đầu tiên, tôi muốn hỏi một chút, Akashi cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?"

Akashi nhướng mày, cái vấn đề này ngược lại là rất thú vị.

"Một quái nhân." Vừa nói, Akashi nhìn con thỏ nhỏ được gọi là vật may mắn trong lòng Midorima, miệng nụ cười càng sâu, "Lần đầu tiên thấy người mê tín như vậy." 

"Rất nhiều người cũng cho là như thế, thật ra thì, thần là có tồn tại." Midorima đẩy mắt kính, tròng kính thoáng qua hình ảnh phản chiếu, "Quỷ hồn cũng giống như vậy, rất nhiều người cho rằng chỉ là truyền thuyết, trên thực tế, quỷ hồn và thần linh đều tồn tại."

Ánh mắt Akashi lập tức lạnh, thần kinh buông lỏng trong nháy mắt căng cứng. Kuroko ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu đúng là lần đầu tiên gặp một đứa trẻ tin quỷ thần như vậy.

"Gia tộc Midorima quản lí đền thờ, ông nội trông coi đền thờ ở Akita, năm ngoái tôi cùng mẹ đó." Midorima than thở, người khác có thể không chú ý, nhưng hắn ngồi cạnh Akashi, thường xuyên thấy đối phương viết chữ trên quyển sổ, đó cũng là thời điểm Akashi ôn nhu nhất.

Akashi đang trò chuyện với "hư vô", nếu như hắn đoán không sai, hẳn là một loại du hồn. 

"Cậu có thể không biết, mỗi lần cậu cùng vị kia... Đại khái là vị du hồn kia... nói chuyện, cậu trông rất vui vẻ, khiến cho tôi nhớ đến ông nội. Coi như cậu là bạn học, cho nên tôi cảm thấy cần phải nói cho cậu một chuyện."

Nhớ tới ông cụ trung hậu đó, Midorima nhẹ giọng nói, "Ông nội là một trụ trì ưu tú, có thể thấy được những thứ thứ mà người khác không thấy. Ông đã từng yêu một quỷ hồn, ông nói đó là lúc hạnh phúc nhất trong đời." 

Chú ý đến cách dùng từ của Midorima, ánh mắt Akashi tối sầm lại. Nhìn qua, câu chuyện này cũng không phải kết thúc có hậu.

"Một ngày nào đó, ông nội tôi, đột nhiên không thấy được quỷ hồn kia nữa, thế nào cũng không tìm được." Midorima nhìn ánh mắt Akashi, không biết có nên nói tiếp hay không. Mỗi lần nhìn Akashi cùng vị du hồn kia đối thoại, vui vẻ như vậy, hắn có thể chắc chắn, vị du hồn kia ở trong lòng Akashi chiếm một vị trí rất quan trọng. Như vậy là rất nguy hiểm.

"Ông nội nói, 'Ta không có biện pháp cầm tay bà ấy, bởi vì đó là người yêu không cách nào chạm được."

Kuroko rất để ý lời của Midorima, nhưng thần sắc Akashi vẫn như thường. Về đến nhà, ăn cơm tối bảo mẫu đưa đến, tắm xong, Akashi nằm trên ghế sô pha, Kuroko hóa ra hai tay, giúp hắn sấy tóc. Ngón tay trắng nõn dùng lực rất nhẹ, vuốt ve mái tóc của Akashi, giúp hắn sấy tóc cẩn thận. 

Akashi hưởng thụ nheo mắt lại. "Mỗi lần Tetsuya giúp tôi sấy tóc, đều cảm thấy thật thoải mái, " Akashi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Kuroko, "Vĩnh viễn tiếp tục như vậy đi." " Được."

Ước định này kéo dài rất nhiều năm, Akashi từ đứa trẻ năm tuổi lớn thành học sinh trung học mười lăm tuổi, kiến thức đều có sự tiến bộ vượt bậc, người ngoài nhìn vào, Akashi-sama đơn giản là vận động vạn năng thành tích đứng đầu năng lực lãnh đạo xuất chúng. 

Nhưng mà, không ai biết, Akashi-sama hoàn hảo kia mỗi ngày tắm xong, đều để tóc ướt cho người nào đó sấy khô.

Bạn nói đây là nũng nịu?

Không đúng, đây là yêu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro