Chương 27: Tự làm bậy

Tin tức Akashi mất tích nhanh chóng lan tràn ra ở gia tộc, rất nhanh, một đám người bao gồm cả vợ chồng gia chủ đều tụ tập tại căn hộ ở Tokyo. Dường như mỗi người đều mang theo vệ sĩ, cuộc chiến đó, những người giúp việc bên cạnh thiếu gia đều bị dọa đến nỗi toàn thân căng thẳng, thở mạnh cũng không dám. Phải biết, bọn họ những người này cầm lương cao, ý nghĩa tồn tại chính là phục vụ tốt vị đại thiếu gia kia.

Vạn nhất vị kia có chuyện không may, bọn họ những người làm này, bồi thường mười ngàn cái mạng cũng không đủ!

Thư phòng lớn như vậy, bởi vì số người đông đảo, hiếm thấy tỏ ra có chút chật chội.

Trên bàn sách, mấy người tuổi trẻ ngồi vây thành một vòng, mỗi người một cái máy tính xách tay, nhìn một cái cũng biết là nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp. trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn phím thay phiên nhau vang lên. Lách cách, tựa như đang khiêu khích dây cung trong lòng mỗi người.

"Có thể xác định được vị trí của nó không?" Cha Akashi hỏi, ngũ quan thâm thúy như đao khắc cũng không có quá lớn biến hóa.

"Máy xác định vị trí trên người thiếu gia, đã ba giờ không thấy thay đổi..." Đi kèm với câu trả lời, trên màn chiếu hiện lên một cái bản đồ vệ tinh. Phía trên có một chấm đỏ bắt mắt, không ngừng lóe lên, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là máy xác định vị trí trên người Akashi Seijuro.

Kuroko trôi lơ lửng trên không trung, đôi mắt băng lam nhìn chằm chằm vị trí trên bản đồ.

Chỗ đó, nhớ không lầm, hẳn là một con đường mòn gần điện lực Rakuzan...?

"Không sao, máy xác định vị trí có chức năng chụp hình đúng không, mau phát hình ra đây." Gia chủ lên tiếng, những người khác sao dám không theo. Trong chốc lát, nhân viên kỹ thuật dùng laptop lấy được tín hiệu tiếp theo. Bọn họ làm việc rất năng suất, rất nhanh, tấm hình do thiết bị định vị chụp được đã xuất hiện trên màn hình.

"A!" Phát ra tiếng thét chói tai, là một người chị của Akashi. Vị nữ giám đốc trẻ tuổi có triển vọng này che miệng, đôi mắt trợn to mang theo sợ hãi.

Máy xác định vị trí ở trên cổ tay Akashi, không thể nghi ngờ là tầm mắt hắn thấy - rất nhiều người đàn ông mặc áo chống đạn màu đen, bọn họ mỗi người cầm một khẩu súng đường kính lớn đứng thành hàng. Miệng súng đen ngòm nhắm thẳng, miệng kim loại lạnh như băng giống như một con quái vật khát máu.

Phu nhân Nana sắc mặt trở nên nhợt nhạt, thân thể mảnh khảnh lảo đảo. Một đôi tay đưa tới, giúp bà ổn định thân thể. Nana ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của Akashi Seiki.

"Bác gái không cần lo lắng, Seijuro sẽ không có việc gì."

Giọng nói nhẹ nhàng không khỏi ổn định lòng người, Nana tự biết thất thố, cảm kích cười một tiếng, "Cám ơn."

"Lo lắng đến an nguy của con trai độc nhất là chuyện bình thường." Dáng vẻ mỉm cười rất hợp với mái tóc xoăn, ôn nhu nho nhã đủ để gieo họa cho biết bao thiếu nữ.

"Seiki, đỡ bác gái con ra bên kia nghỉ ngơi." Nghe được gia chủ phân phó, Akashi Seiki khéo léo cúi người một cái, "Vâng". Xoay người, hắn đỡ tay phu nhân Nana, đưa bà đến cái ghế bên tường ngồi xuống.

Lúc này, quản gia trước sau như một trầm ổn hiếm thấy lộ ra thần sắc hốt hoảng, từ ngoài cửa hoảng hốt vọt vào.

"Ông chủ, có điện thoại máy bàn tìm ngài."

"Máy bàn?" Cha Akashi nhíu mày, nếu là người quen biết phải gọi di động mới đúng.

"Người kia nói... Nói Seijuro thiếu gia ở trong tay bọn họ."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều là đổi sắc mặt.

Akashi Seiki trong bụng một trận thoải mái, nhưng vẫn tỉnh bơ, biểu tình vẫn giống những người xung quanh - kia chỉ là sự quan tâm cùng lo âu của anh trai dành cho em mình.

Điện thoại được đưa vào, vì để cho mọi người trong phòng cũng có thể nghe được, cuộc nói chuyện được thống nhất là bật loa ngoài. Kuroko từ trên trần nhà bay xuống, lặng yên không một tiếng động đứng trên mặt đất, dưới sự khẩn trương cực độ, cậu thậm chí còn quên cả hô hấp.

Trong lúc nhất thời, không khí tựa như cũng ngưng trệ.

Trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông xa lạ, dùng khí đổi giọng nghe rất quái dị, "Nói đơn giản, tiểu thiếu gia ở trong tay bọn tao. Điều kiện thả người, là các người tuần tới hủy kí hợp đồng với Soky." Tốc độ nói chuyện của đối phương rất nhanh, nói như liên thanh sau đó muốn cúp điện thoại.

Hợp tác cùng Soky là hạng mục chính nửa năm sau của tập đoàn Akashi, đó là một bước trọng yếu thể hiện sản nghiệp điện tử đã có chuyển biến, được nhà Akashi đặt ở vị trí rất quan trọng.

Cha Akashi ho khan hai tiếng, thấp giọng hỏi, "Con trai ta thật ở trên tay các người?" Bên đầu điện thoại kia có chút huyên náo, cuối cùng, tên bắt cóc bất đắc dĩ nói, "Được rồi, vậy thì phiền toái tiểu thiếu gia nói chuyện vậy"

Sei-kun! ? Kuroko nắm chặt ngực áo. Khó nhịn lo âu, khiến cho mỗi một giây cũng trở nên hết sức dài đằng đẵng.

Bên kia nhưng lại chậm chạp không truyền tới tiếng nói của Akashi, tên bắt cóc tựa hồ bị chọc giận, "Tiểu tử thúi, không chịu mở miệng đúng không? Coi như mày có khí phách!"

Từng quả đấm luân phiên giáng lên thân thể được khuếch đại qua điện thoại, vang vọng trong thư phòng.

Kuroko cả người run lên, tựa như quả đấm kia là nện xuống tim cậu.

Một cái, hai cái, ba cái... Đối phương hiển nhiên cũng không ngờ tới, đánh chừng mười quyền, vị thiếu gia này lại còn không nói tiếng nào.

"Làm sao bây giờ, tiểu thiếu gia không chịu mở miệng a" tên bắt cóc giọng rất là khốn khổ, "Nếu không, ta chặt mấy ngón tay của hắn rồi gửi tới vậy?"

"Đủ rồi! ! !" Kuroko toàn thân run rẩy, dùng hết khí lực kêu. Chỉ tiếc, giọng nói của cậu không một ai nghe được.

Ngón tay cha Akashi ở trên bàn gõ mấy cái, "Hợp tác với Soky, cho dù muốn hủy, thời gian một tuần cũng quá ngắn." Nghe ra giọng nói dao động của ông, tên bắt cóc hài lòng, "Chúng ta chẳng qua là lấy tiền làm việc. Như vậy, kính chờ hồi âm."

Cạch. Cuộc nói chuyện đã ngừng.

Âm thanh điện thoại ở trong phòng vang dội, quản gia dè dặt đi lên trước, hướng kỹ thuật viên nháy mắt. Người sau lắc đầu một cái, bày tỏ không thể ra sức. Thời gian trò chuyện quá ngắn, không đủ để xác định vị trí chính xác.

Trong sự yên lặng, Nana ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, "Các vị, liên quan tới hợp tác với Soky..."

Không đợi bà nói xong, chồng bà -- gia chủ đời này của gia tộc Akashi, nghiêm nghị phóng mắt qua, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết. Nana cắn môi dưới, cuối cùng vẫn là đem lời nuốt xuống.

"Chuyện liên quan đến con trai ta, ta không thể nào hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng sẽ không theo ý đối phương," thu hồi tầm mắt cảnh cáo, người đàn ông bình tĩnh nói, "Ta sẽ nghe lấy ý của mọi người."

Kuroko treo lơ lửng trên không trung, mái tóc băng lam trên không trung tản ra. Phía dưới đám người kia đang nghiêm túc thảo luận hủy bo hợp tác hơn thiệt, đề tài thậm chí một lần kéo dài đến tầm mắt mười năm sau xí nghiệp xác định vị trí. Trừ Nana phu nhân đưa ra ý kiến đi cứu Seijuro, cũng triệu tập nhân viên đi tìm tung tích của hắn, sự chú ý của những người khác đều nghiêng về việc hợp tác với Soky. Thời kì này, trừ Akashi Seiki có chuyện đi trước, không phát biểu ý kiến, những người khác cũng đều chỉ có một biểu tình.

Nghĩ đến đám người này đều mang họ "Akashi", ở bên ngoài đều là thương nhân thành cồn khiến bao người hâm mộ, Kuroko chỉ cảm thấy buồn cười.

-- "Tại sao cho tới bây giờ, sự chú ý của các người đều đặt trên chuyện hợp tác, không phải chuyện giải cứu chứ?"

Bóng người màu xanh chuyển động đứng thẳng vách tường căn hộ, bay thẳng lên tầng cao nhất của chung cư, đôi mắt trong suốt như bầu trời hiện lên một tầng sương mù.

-- "Người mất tích, là thân nhân của các người, là huyết mạch tương liên của các người không phải sao?"

Âm khí màu trắng từ bốn phương tám hướng tụ lại, khí lưuxoay tròn thổi bay mái tóc Kuroko, cùng với tiếng phần phật của vạt áo.

Hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia, âm thanh từng quả đấm nện lên người lại rõ ràng như vậy.

Lần đầu tiên trong đời, Kuroko sinh ra tức giận "Hận không giếtđược người ".

Năm đó Itou Shizuka ném Nigou vào tường, cậu cũng từng tức giận, nhưng trình độ lại không mãnh liệt bằng lần này.

Quanh thân âm khí càng ngày càng đậm, cơ hồ mứcđến mắt thường có thể thấy được.

Nhắm mắt, trong lúc lơ đãng, Kuroko nhớ tới Akashi đã từng nói một câu.

"Tetsuya, em là bạn của tôi, là người tôi yêu, cũng là người nhà của tôi." Lúc đó, người nọ nửa đùa nửa thật nói, "Nếu như có một ngày tôi chết, trừ mẹ, đại khái cũng chỉ có Tetsuya sẽ vì tôi mà rơi lệ." Lúc ấy, Kuroko không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt thanh niên tóc đỏ, hôn lên tóc hắn.

Nếu như toàn thế giới đều không rơi lệvì anh, như vậy, em sẽ khiến cho cả thế giới vì anh mà chảy huyết lệ.

Âm khí đậm đặc quanh quẩn xung quanh Kuroko, từng làn sóng không ngừng rung động.

Đợi đến sương mù dày đặc tản đi, người ở trung tâm vòng xoáy đã có một mái tóc dài màu bạc, chiếc chuông trên cổ tay phát ra tiếng kêu đinh đang. Thời điểm mở mắt, đôi mắt băng lam sâu không thấy đáy.

"Sei-kun, em lập tức đến tìm anh, hãy kiên nhẫn một chút..."

Tên bắt cóc kia sau khi truyền tin đã rời đi, chỉ còn sót lại hai người thu dọn hiện trường, lau sạch từng dấu vết bọn họ đã để lại.

Hai người kia một béo một gầy, mắt thấy dọn dẹp xong hết rồi, bọn họ cũng chuẩn bị rời đi, tốt nhất là đuổi theo đại đội.

Đi được mấy bước, vóc người thon gầy đột nhiên một trận phát rét, không tránh khỏi che kín áo khoác màu đen trên người, "Lạnh quá."

Đồng bạn của gã kỳ quái liếc một cái, "Dở hơi à, mặt trời còn đang chiếu hừng hực kia kìa."

"Mày mày mày không lạnh sao?" Người gầy lạnh đến không chịu được, đầu lưỡi bắt đầu nhíu cả lại. Hơi lạnh từ lòng bàn chân đi vọt lên, gã có loại ảo giác, mình như cá tươi bị ném vào tủ lạnh, tiếp tục như vậy nữa, đại khái sẽ lạnh cóng cũng không chừng...

Mập mạp vừa muốn mở miệng, mặt liền biến sắc, nhanh chóng đem súng sau lưng cầm trong tay lên nòng. Miệng súng ngắm ngay âm ảnh phía trước khúc quanh "Ai ở nơi đó? Đi ra!"

Xoẹt-- xoẹt -- xoẹt -- tiếng xào xạc kỳ lạ, ở trong hẻm nhỏyên tĩnh bị mở rộng vô hạn.

Người gầy trên rùng mình nặng hơn mấy phần, vô cớ, dự cảm bất thường xông lên đầu. Nắm chặt súng trong tay, gã khàn khàn hô, "Đi ra a!"

Vừa dứt lời, hai người trợn tròn mắt, trong con ngươi tràn đầy kinh hoàng cùng... Khó tin.

Âm ảnh chậm rãi đi ra một mình, mặc một bộ kimono trắng như tuyết, trên đó thêu hoa văn nhẵn nhụi. Mái tóc dài của cậu trắng hệt như bộ đồ kia, mặt mũi thanh tú, dưới tóc mái là một đôi mắt màu biển xanh.

Chỉ bằng nhìn vào bề ngoài, đây tuyệt đối là một người thanh tú xinh đẹp.

Đối lập với vẻ mặt ôn nhu của cậu, tay phải cậu xách cổ áo một người đàn ông, âm thanh "xoẹt xoẹt" kì lạ vừa rồi, chính là thân thể của người đàn ông kia bị kéo trên đất phát ra tiếng vang.

"Nhớ lại hình như đến đây là mất dấu..." Người có đôi mắt màu xanh kia tự nhủ, tiện tay ném đi, người đàn ông như một đống rác bị ném đến ven đường. Mập gầy hai người thấy kinh hãi. Bị ném tới ven đường, người đàn ông không biết sống hay chết này, là một trong những đồng bạn của bọn họ! Hơn nữa còn là một cao thủ, là một nhân vật lợi hại khi đánh cận chiến! Người mặc kimono này rốt cuộc có lai lịch gì?

Cặp mắt màu xanh kia di chuyển đến phía bọn họ, hai người gần như đồng thời giơ súng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hét, "Chúng ta nhưng là có súng đấy, có tin hay không..."

Người mắt xanh nâng tay lên, ngón tay dài nhọn trên không trung nhẹ nhàng phất một cái. Rắc. Hai người nhìn thứ kim loại trong tay vô căn cứ gãy thành hai khúc. Trong phút chốc từ một thứ đồ uy hiếp sắc bén, biến thành một đống phế thải vô dụng.

Mập mạp tim không tốt, tại chỗ bị sợ ngất đi, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.

"A a a a --" người gầy thê lương hô to, xoay người nhanh chân chạy. Chẳng qua là không đợi gã chạy hai bước, cổ họng liền bị thứ gì quấn lấy. "A..." Gã há miệng to hô hấp, khát vọng muốn hút vào một chút dưỡng khí hóa giải cảm giác hít thở không thông. Chỉ tiếc chuyện không như mong muốn, cái cổ bị trói buộc càng siết càng chặt. Khóe mắt dư quang thấy thứ giữa cổ - chính là mái tóc dài màu trắng của người nọ. Lúc này, lọn tóc kia giống như có sinh mệnh vậy, thắt chặt mạng sống của gã.

Bây giờ gã xác định, người bạch y này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Đó là quỷ, chính ác quỷ tới lấy mạng.

"Trả lời ta, Sei-kun ở nơi nào?" Quỷ nhẹ giọng hỏi, "Nói, còn không nói?"

Muốn mạng sống, hay là chết, tự chọn đi.

Cùng lúc đó, "Bị đánh mười quyền nhưng không nói tiếng nào", hơn nữa "Bị uy hiếp muốn cắt ngón tay" Akashi Seijuro thiếu gia, đang ở trong một kho hàng tầm thường, thản nhiên tự đắc rung chân.

Ở bên cạnh hắn, "Chủ mưu bắt cóc" cung kính đứng, nào có nửa điểm phách lối?

Reng--Reng -- không đợi điện thoại di động chấn động lần ba, Akashi đã nhấn nút nhận, "Okaa-sama, tình huống sao rồi?"

"Giống như con đoán đến tám chín phần mười." Bên kia, Nana phu nhân nhìn đám người đang kịch liệt thảo luận cách đó không xa, nhếch một nụ cười giễu cợt. "Hình như sắp thảo luận xong rồi, mẹ sẽ gửi video cho con."

Thật ra "Bắt cóc", từ đầu tới đuôi đều là một kế hoạch của Akashi.

Công ty điện lực Rakuzan gần đây thường bị rò rỉ thông tin, trừ việc trong công ty có nội gián ra, Akashi khẳng định, chuyện này ở đằng sau gia tộc tuyệt đối có kẻ xúi giục. Vì muốn xác nhận kẻ chủ mưu, hắn liền bày ra một bước "cờ hiểm" như vậy.

Rất nhanh, video mẹ hắn thu rất nhanh đã được gửi đến. Từ khi biết hắn bị bắt cóc, đến khi thảo luận, toàn bộ quá trình đều được ghi lại. Akashi nhìn chằm chằm sắc mặt từng người thân khác nhau, nửa chút dấu vết cũng không bỏ qua.

Khi hắn thấy người anh họ Seiki rời đi, đáy mắt thoáng qua một tia sáng tỏ.

"Seijuro, mẹ cảm thấy mấy bác trai của con khá khả nghi," Nana thừa dịp không có người chú ý, đi đến phòng khách nhỏ cách vách, "Khi cuộc điện thoại uy hiếp gọi đến, bọn họ là người phản đối đầu tiên, hơn nữa thái độ rất cương quyết." Nói đến đây, Nana căm phẫn nắm chặt khăn trong tay. Sinh mạng của con trai bảo bối của bà, ở trong mắt những người đó lại không bằng một cái bản hợp đồng?!

"Mấy vị bác trai tất nhiên có điểm khả nghi, nhưng mà, con cảm thấy khả nghi nhất, là người anh con chú bác kia." Akashi khẽ cười một tiếng, đổi tư thế một thoải mái hơn ngồi xuống.

"Seiki? Nó không phải đã rời đi, cho nên cũng không nói gì sao?" Nana phu nhân nhớ lại tình cảnh lúc đó, nghi ngờ nói.

"Nếu là con, người muốn hãm hại bị bắt cóc, con chắc chắn sẽ không muốn cứu. Nhưng mà, nói thẳng ra phản đối sẽ dễ bị lộ. Biện pháp ổn thỏa nhất, chính là rời đi."

Nana hơi kinh ngạc. Thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, con trai đi ngược chiều suy nghĩ cũng có đạo lý, "Mẹ biết, cái này thì phải phái người đi thăm dò." Ngay sau đó cúp điện thoại.

Mục đích đạt được, Akashi nháy mắt với "Chủ mưu bắt cóc", "Thù lao tôi sẽ gửi đến đúng hạn cho anh, vất vả rồi."

"Vô cùng cảm ơn, chỉ cần thiếu gia ủy thác, chúng ta cũng sẽ hết sức làm việc." Đối phương trả lời rất chuyên nghiệp. Hoàn thành một khoản mua bán lớn, khóe mắt gã cũng mang theo vui mừng.

Bên ngoài truyền tới một trận xôn xao. Akashi nghi ngờ hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" Người trong gia tộc tìm tới? Không thể nào, những người đó căn bản là không có nghĩ đến phương án cứu hắn.

Rầm -- cửa bị đẩy ra. Thanh niên phụ trách trông cửa vọt vào, thần sắc hốt hoảng. Gã giơ khẩu súng gãy một nửa trong tay, cuồng loạn hét, "Đó không phải là loài người -- "

Ngay tại lúc này, Akashi nghe được một âm thanh, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

"Sei-kun, anh ở đâu?" Âm cuối giương cao phiêu tán trong không trung, một người quần áo trắng như tuyết đi từ ngoài cửa vào. Mái tóc dài màu trắng siết chặt cổ mấy người, cậu nhẹ nhàng giơ tay, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng như con diều đứt dây bị ném xuống đất, rên lên một tiếng liền mất đi ý thức.

Akashi trợn to mắt, chuyện lần đầu tiên thoát khỏi khống chế của hắn.

Tự biên tự diễn ra chuyện "Bắt cóc", người biết chuyện chỉ có mỗi mẹ. Vốn là Akashi định nói cho Tetsuya biết sự thật, tránh để cậu lo lắng. Chẳng qua là, thấy bức hình khi còn sống của Tetsuya, quỷ thần xui khiến, hắn thay đổi chủ ý.

Nếu như tôi mất tích, em sẽ vì tôi mà thương tâm sao?

Nếu như tôi xảy ra chuyện, lo lắng cũng tốt, lo âu cũng tốt, trong lòng em chỉ nghĩ một mình tôi chứ?

Ôm trong lòng tâm lí vặn vẹo muốn chiếm làm của riêng, Akashi cố ý không nói sự thật cho Kuroko. Hắn muốn người nọ vì mình mà lo lắng, vì mình rơi lệ, vì mình mà bôn ba...

"Mày muốn làm gì?" Chủ mưu lớn tiếng hỏi. Kuroko nghiêng đầu một chút, "Là ngươi sao? Người đánh Sei-kun? Đánh mười cái?" Người đàn ông sửng sốt một chút. Thanh âm đánh người trong điện thoại đó, đều là diễn cả... Kuroko lại không cho gã cơ hội giải thích, thân hình thoắt một cái đến trước mặt gã, siết động mạch cổ của gã. Đôi mắt màu trời một giây trước còn ôn nhu dịu dàng, chớp mắt một cái, đã xơ xác tiêu điều tựa như Tu La.

Đôi môi nhợt nhạt hé mở, "Ta muốn ngươi chết."

"Tetsuya!" Akashi xông lên ôm eo Kuroko, "Tetsuya, em nghe tôi nói, tôi không sao..." Hắn đã từng nhiều lần vuốt ve mái tóc màu xanh của người nọ. Da của Kuroko so với bình thời còn lạnh như băng. Mắt thấy người yêu ôn nhu biến thành hình dạng điên cuồng này, Akashi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng xoắn hết lại với nhau.

Người trong ngực, bảo bối khiến hắn đau lòng, hận không thể ôm vào trong ngực mỗi một thời khắc cũng không xa rời nhau.

Cũng bởi vì ý nghĩ độc chiếm ngây thơ ngu xuẩn kia, đích thân hắn, dồn người yêu nhất đến đường cùng.

Lần đầu tiên trong đời, Akashi nếm được mùi vị "hối hận".

Lần đầu hối hận thật đáng sợ.



----Hết chương 27----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro