Chương 41: Tâm nguyện của Tetsuya
[Lâu lâu không đăng :3 Còn 1 chương nữa hoàn cơ mà tôi lại lặn tiếp đến khi nào đỡ lười mới cho hoàn được =v=]
----
Chương 41
Đã qua mấy tháng từ khi Akashi Seiki vào tù.
Bởi vì "Busena" tuyên bố phá sản, nhà Akashi tốn không ít công sức để xử lí tai hoạ ngầm mà chuyện này để lại. Điều đầu tiên đương nhiên là trấn an người dân và người đầu tư, trừ điều này ra, người được chọn là người thừa kế tương lai cũng thay đổi. Thành tích của "Rakuzan" đứng sau "Busena", lưu chuyển vốn cũng rất ổn định, vị trí thừa kế thuộc về Akashi là điều không cần nghi ngờ gì nữa rồi.
Nghi lễ thừa kế được tổ chức vào chiều hôm nay.
Kuroko dùng mười mấy phút đồng hồ, mới giúp Akashi mặc áo gọn gàng. Khi cậu đang chăm chú buộc nốt vạt áo cuối cùng, một câu "tốt rồi" vừa ra khỏi miệng, cậu đã bị thanh niên mặc vest ôm vào lòng.
Bất đắc dĩ cười cười ôm lấy hắn, từ khi mắt trái của Akashi biến thành màu vàng, liền ngày càng thích ôm hôn mà chẳng cần biết thời gian địa điểm gì cả.
"Tetsuya, thế nào?" Akashi hỏi cậu, hơi thở ấm áp phả vào tai Kuroko.
"Cái gì?" Kuroko nghiêng đầu, không rõ ý hắn.
"Có thấy đẹp trai không?" Bởi vì mang theo nụ cười đẹp đẽ, đôi mắt dị sắc toả sáng lấp lánh như đá quý, "Nói trước, đáp án phủ định không được chấp nhận."
Nói đến mức này, còn có thể trả lời sao đây? Kuroko vỗ vỗ gò má hắn, "Đẹp trai." Suy nghĩ một chút, cậu lại bổ sung một câu: "Nếu như lát nữa mang milkshake về cho em, sẽ càng đẹp trai hơn." Là một người đàn ông "rộng lượng", Akashi căm thù tất cả đàn ông thậm chí động vật giống đực, nhưng mà cũng chưa đến nỗi ăn giấm của vanilla milkshake.
Tiếng gõ cửa truyền đến, quản gia trung thành đứng ở ngoài cửa, "Seijuro thiếu gia, đã đến lúc lên đường rồi."
Còn ba giờ nữa đến nghi thức thừa kế, còn thừa rất nhiều thời gian. Nhưng mà trong trường hợp này, đi sớm giờ vẫn là tốt nhất. Còn phải đón tiếp họ hàng có máu mặt, còn phải gặp gỡ các công ty con, cũng cần có thời gian. Cho dù là xã giao có lệ, nhưng vẫn phải có chút mặt mũi mới được.
Lễ thừa kế thật ra rất đơn giản, nhìn qua thì không khác dạ tiệc là mấy.
Akashi đứng bên cạnh cha, trong tay cầm một ly rượu vang, trên mặt nở nụ cười lễ phép đúng tiêu chuẩn. Lúc gia chủ đương thời tuyên bố tên người thừa kế trước mặt mọi người, người bên dưới vỗ tay vô cùng ăn ý.
"Seijuro-kun, chúc mừng!"
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà!"
Mọi người đều cười nói với hắn, Akashi cũng mỉm cười đáp lễ từng người, thái độ hai bên cũng rất tự nhiên, cứ như là bạn tốt quen biết nhiều năm.
Trên thực tế, trong này có không ít người theo phe Seiki, ngoài sáng trong tối khiến cho "Rakuzan" gặp không ít khó khăn.
Đáy mắt Akashi lướt qua một tia giễu cợt. Cho dù hắn không có thuật đọc suy nghĩ cũng có thể đoán được, sau khuôn mặt tươi cười này là vẻ như thế nào.
Cuối cùng cũng chịu được đến khi lễ thừa kế kết thúc, Akashi mượn cớ uống nhiều rượu, rời chỗ sớm, để lại phu nhân Nana một mình đối phó với mấy người họ hàng mong muốn có một đám hỏi kia. Đi ra ngoài từ cửa sau quán rượu, tài xế đã sớm chờ ở đó. Akashi ra hiệu cho hắn, "Anh đi trước đi, tôi sẽ về trễ một chút."
Thân hình mập mạp của tài xế biến mất trong tầm mắt, trong xe liền hiện lên ánh sáng màu lam nhạt. Nhìn người vô căn cứ xuất hiện bên ghế lái, hoàn toàn khác với nụ cười công thức hoá trong buổi lễ, bây giờ trên mặt hắn, là sự vui vẻ từ đáy lòng. "Tetsuya, chúng ta đi dọc bờ biển hóng gió một chút."
Quán rượu cách bờ biển không xa, lái xe chậm cũng mất nửa giờ.
Akashi chọn một đường nhỏ quanh co, đậu sát bên bờ biển. Kuroko hạ cửa kính xuống, gió biển thổi vào, trong phút chốc mái tóc màu lam vốn gọn gàng trở nên loạn xạ. Akashi nghiêng người sang, ngón tay linh hoạt luồn qua mái tóc lam, vuốt thẳng những sợi tóc đang rối loạn trật tự lại.
Động tác của hắn chậm rãi tỉ mỉ, rất sợ làm đau người trong lòng.
Còn thừa lại một sợi tóc dựng, vuốt thế nào cũng không chịu, mạnh mẽ ngẩng lên chứng mình sự tồn tại cứ như hạc trong bầy gà. Dám làm trái ta? Akashi nhẫn nhịn đè xuống một lần, vểnh, lại một lần, lại vểnh. Đến lần thứ ba, Akashi đã có kích động muốn rút kéo.
"Sei-kun, có sao băng." Akashi đang len lén sờ kéo, Kuroko đột nhiên lên tiếng khiến tim hắn nháy mắt rớt nửa nhịp. Người nọ quay đầu, đôi mắt màu nước vô cùng sáng ngời, "Cùng nhau cầu nguyện đi."
Nếu như là Midorima Shintaro cầu nguyện với sao băng, Akashi sẽ chỉ nghĩ tới "Mê tín";
Nếu như là Murasakibara Atsushi nói câu này, Akashi sẽ chỉ nghĩ đến "Hôm nay có bão à";
Nếu như lời này xuất phát từ Kise Ryota, Akashi chỉ cười lạnh nói "Xem ra gần đây cậu rất rảnh".
Nhân vật chính đổi thành người yêu nhà mình, khung cảnh lại là biển xanh vô hạn, Akashi nhìn cậu nhắm mắt, lông mi dài nhọn run nhẹ, hai tay nghiêm túc cầu nguyện, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— "Tetsuya thật đáng yêu mà."
Người mà yêu cuồng nhiệt sẽ chịu thua dưới chỉ số IQ, cho dù là đế vương luôn bày mưu tính kế trong cạnh tranh cũng không có ngoại lệ.
Sao băng vạch qua chân trời chỉ có mấy giây, thoáng qua liền biến mất.
Gió ở biển càng lúc càng lớn, thổi ở trên mặt cũng có chút đau. Akashi chỉnh cao kính xe lên, lại mở lò sưởi. Kuroko là quỷ, không cảm giác được nhiệt độ, bị thương tim phổi cũng sẽ không có thể chết người, có thể nói là không chết một mình. Nhưng Akashi vẫn sẽ theo bản năng thương yêu cưng chiều cậu, một chút mưa gió cũng không muốn để cậu dính vào.
"Ước cái gì thế?" Akashi hỏi.
". . ."
"Không thể nói với anh sao?"
"Cũng không phải, " Kuroko hơi cúi đầu, "Là một nguyện vọng rất tùy ý."
Tetsuya cũng sẽ có nguyện vọng tùy ý sao? Akashi hiếm thấy nổi lên lòng hiếu kỳ, "Nói một chút coi." Ở trong mắt ánh, Tetsuya của hắn luôn không cần gì cả, trừ đọc sách, vanilla milkshake, nhiều đi nữa chính là xem một trận đấu bóng rỗ, gần như không có chủ động đề cập tới yêu cầu gì.
"Em..." Kuroko do dự chớp mắt một cái, "Còn chưa nói, nghe nói nguyện vọng một khi nói ra thì không thể thực hiện nữa. . ."
Không chịu nói? Vậy thì không thể làm gì khác hơn là dùng chút thủ đoạn đặc biệt "tra hỏi " rồi.
Trong lòng có quyết định, Akashi quả quyết thực hành. Tay vòng qua eo Kuroko, làm lơ tiếng kêu của cậu, dùng lực một cái ôm lấy người từ phía ghế phụ.
Chỗ lái xe đối với hai người đàn ông mà nói thật sự là quá chen lấn, Kuroko dán chặt lên ngực Akashi đích, ngay cả động đậy một chút cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng Akashi tâm tình khoái trá, dưới không gian chật hẹp, da thịt bọn họ dính sát vào nhau, ngay cả một khe hở cũng không có, đai lưng bị tháo ra, bàn tay ấm áp của thanh niên liền thăm dò vào trong. Chỗ yếu ớt bị người khác nắm trong tay, Kuroko vội vàng đè tay của hắn lại, "Sei-kun! Không thể. . ."
"Hửm? Tại sao không thể? Có pháp luật quy định không thể ở trên xe sao?" Akashi cong khóe môi lên. Ngũ quan hắn tuấn mỹ, phối hợp chung một chỗ rất đẹp mắt. Vóc người đẹp trai là có chỗ tốt, so với bây giờ, hắn làm chuyện vô lại, vừa nói lời vô lại, nhưng chỉ khiến cho người cảm thấy vừa tà khí lại đẹp trai.
Akashi linh hoạt yêu thương phân thân của người trong lòng, kimono của Kuroko đã như mất tác dụng, nhẹ nhàng kéo một cái liền mở rộng ra để lộ một phần da thịt trắng nón. Cổ bị thanh nặng nề gặm cắn, hạ thân yếu ớt lại bị hắn không chút lưu tình chơi đùa, khóe mắt Kuroko rỉ ra nước mắt trong suốt, thở dốc nói: "Nhẹ một chút. . ."
"Tetsuya phối hợp với anh hơn, anh sẽ nhẹ chút," Akashi vài ba cái đã bỏ đi những thứ quần áo cản trở kia đi, hôn lên đôi môi mím chặt, "Có được hay không?" Kuroko có thể cảm giác được truyền tới nhiệt độ từ bàn tay đối phương. Việc đã đến nước này, hôm nay là không làm xong toàn bộ thì sẽ không bỏ qua. Kuroko nhức đầu. Cậu cũng không ghét làm việc yêu, phải nói, cậu rất thích cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn lúc làm cùng Akashi. Nhưng ở bên ngoài, bên cạnh lúc nào đều có thể có xe chạy qua thì...
Đôi mắt đỏ và vàng sắc bén chiếu lên, đến gần thì chỉ còn sót lại ánh sáng nhu hòa. Akashi như có như không hôn lên lồng ngực trần của người trong lòng, để lại những dấu hôn trên da thịt trắng nõn.
Kuroko rốt cuộc thỏa hiệp, "...Chỉ một lần."
Nói xong, cậu chủ động ngồi trên người thanh niên, đôi chân mềm dẻo kẹp chặt lên eo hắn.
Akashi cực kỳ yêu tư thế này, hai người mặt đối mặt, bất kỳ một biến hóa nào trên mặt Kuroko cũng chạy không thoát tầm mắt hắn. Hắn tăng nhanh động tác trong tay, Kuroko nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng có một hai tiêngs thở dốc không nén được từ bên mép tràn ra, rồi sau đó lại bị Akashi hôn kịch liệt chặn lại.
Hắn mê luyến thưởng thức khuôn mặt ửng đỏ của Kuroko, vẻ mặt động tình, vẻ mặt nhẫn nại, vẻ mặt rơi lệ... Đến điểm cao nhất thì đổi thẳng xuống, cuối cùng hóa thành mê loạn trống không.
Đi đôi với một tiếng đè nén khóc thút thít, Kuroko mất sức tựa vào trên vai Akashi, ngay sau đó, lòng bàn tay Akashi tràn đầy bạch trọc mà đối phương phóng thích. Dịch thể dính nhớp nhúa, đối với trên xe "điều kiện đơn sơ" mà nói, dùng để thay thế dầu bôi trơn thật sự không thể tốt hơn nữa.
Akashi một bên mượn bạch trọc trên ngón tay khuếch trương nơi chặt chẽ đó, vừa không quên trêu chọc người yêu da mặt mỏng: "Biết không? Vanilla milkshake mà em thích nhất nhìn rất giống thứ em bắn trong tay anh."
Bị người tùy ý chơi đùa tới chỗ sâu, eo Kuroko như nhũn ra, "Ưm... đừng có... làm nhục milkshake... A... Nơi đó..."
Akashi đè nút ấn xuống, lưng ghế ngồi chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hoàn toàn nằm ngang, có thể miễn cưỡng coi như là một giường đơn thông thường. Hắn đè người trong ngực xuống dưới thân, ngón tay trượt tới khe cửa chặt chẽ đầy đặn của người nọ.
Kuroko vừa cúi đầu là có thể thấy tay của người kia ra vào bên trong cơ thể mình. Vẻ mặt Akashi tương đối nghiêm túc, chuyên chú giống lúc hắn khai trương công ty cao cấp vậy. Chẳng qua là hắn càng đứng đắn nghiêm túc, Kuroko càng cảm thấy xấu hổ, toàn thân cũng căng thẳng.
Vật bên trong cơ thể bỗng nhiên trở nên nóng rực mà to lớn, "A ——" bụng căng tràn đầy, trong người bị người kia lấp đầy, đến đầu cũng là một mảnh trống không, trừ người tùy ý ra vào trên người cậu ra thì trên xe cái gì, dã ngoại cái gì, đều bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Luật động theo bản năng nguyên thủy khiến hai người bọn họ đều có chút mất khống chế.
Akashi không để ý hết thảy chiếm làm của riêng, tác chân cậu ra chút, thuận lợi thỏa thích hành động hơn. Kuroko bị hắn dày vò mấy lần, ban đầu sẽ còn lên tiếng kháng nghị một chút, sau đó ngay cả sức nói chuyện cũng bị mất, chỉ có thể giúp nắm chặt nệm dưới người, giống như một con thuyền nhỏ chịu những cơn sóng lớn trên đại dương vậy.
Đến khi Akashi rốt cuộc tận hứng, Kuroko cảm thấy eo đã tê rần. Ngay cả những tư thế chưa thấy qua đều bị hành hạ làm một vòng, Kuroko hoảng hốt suy nghĩ, ít nhất trong khoảng một tuần, cho dù Akashi dụ dỗ hay lừa gạt hay là bán manh, cậu cũng không muốn thực thể hóa nữa!
Nhưng mà, Akashi nhưng chưa hết ý, ngược lại cười cười xoa nắn thù du trên ngực cậu. Kuroko vội vàng lắc đầu, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, hiện lên trong suốt dưới ánh đèn đường, "Thật sự không được. . ."
"Nói cho anh, em vừa ước gì với sao băng?" Akashi mỉm cười, "Nói sẽ không làm." Nói bóng gió là không nói hắn liền tiếp tục tới.
"Em..." Kuroko ngập ngừng. Cho đến khi Akashi nâng người ý muốn tiếp tục, Kuroko mới quyết đập nồi dìm thuyền, "Em hy vọng anh không kết hôn."
Nói xong, gò má cậu tự giác nóng lên, đơn giản là xấu hổ không có chỗ chui. Akashi phải thừa kế gia tộc, cưới một người vợ dịu dàng có ích với sự nghiệp của hắn, sinh người thừa kế quan trọng, về tình về lý đều quá tự nhiên. Cậu lớn tuổi hơn Akashi, lại tự xưng là lý tình. Cậu từng tin chắc, cho dù là Akashi cần kết hôn, cậu cũng có thể thản nhiên mỉm cười chúc phúc.
Nhưng bây giờ, cậu phát hiện mình làm không được.
"Rõ ràng em là quỷ, nhưng lại muốn trói buộc anh... Thật xin lỗi."
Càng thân cận thì càng tham lam, càng khát vọng nhiều hơn. Không muốn nhìn thấy hắn cười với người khác, không muốn nhìn thấy hắn ôn nhu với người khác, không muốn nhìn thấy hắn đeo nhẫn cho người khác.
Mới chỉ hơi thử nghĩ đến những hình ảnh kia thôi, Kuroko liền cảm thấy âm khí bên trong cơ thể cuồn cuộn rồi.
Mayuzumi vì tìm bạn thân mà hóa thành ác quỷ, người thân không nhận, đối với chuyện này, cậu cảm động lây.
Akashi đột nhiên ôm chặt cậu, dùng sức hận không thể ép hỏng cậu, khiến cậu hắnkhông thở nổi. Trong bóng tối, Kuroko không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại có thể nghe được hắn tuyên thệ rõ ràng —— "Kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn, anh cũng chỉ cần một mình em."
Cái gì là yêu nhau?
Bạn muốn trói buộc một người, mà người kia cũng cam tâm tình nguyện bị bạn trói buộc.
Dưới nụ hôn kịch liệt, dục hỏa vốn còn không hoàn toàn lắng xuống lại bị đốt lần nữa. Bị thanh niên ôn nhu nhưng không mất đi sự cứng rắn xâm phạm lặp đi lặp lại, Kuroko không có sức để phản kháng, càng không có lý do để phản kháng, chỉ có thể dùng lực nắm chặt đệm xe dưới người, tiếp nhận tất cả của hắn.
Akashi rốt cuộc phóng thích, thở hổn hển, hôn lên tóc người yêu. Kuroko đã hôn mê, trên cơ thể trắng nõn trải rộng dấu hôn tím bầm, môi lại là sưng đỏ không được, tựa như bị người ta ngược đãi để lại.
"Quá lửa rồi." Akashi đại thiếu gia hiếm thấy áy náy, xốc quần áo trong tay lên, định che lại cho Kuroko.
Cổ họng đột nhiên xông lên một vị tanh ngọt, Akashi che miệng ho khan mấy tiếng. Máu đỏ nhạt từ kẽ ngón tay tràn ra, nhỏ xuống trên đệm xe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro