Chương 19:Quá nhiều ánh mắt hy vọng Akashi bệ hạ chết...
Chương 19:Quá nhiều ánh mắt hy vọng Akashi bệ hạ chết, ta tin rằng cậu biết phải làm gì.
Vào ban đêm.
Reo lấy ra đồng hồ bỏ túi để xem giờ, sau đó ngẩng đầu nhìn qua các trưởng lão và các quý tộc quỷ hút máu đã ngồi xuống. Sửa sang trang phục quản gia cùng bao tay trắng, giọng nói bình tĩnh mà vang dội: "Các vị ......"
Những lời tiếp theo đơn giản chỉ là vài từ khách sáo, Kise lười nhác dựa vào thành ghế, hai mắt vô thần rời rạc nhìn những ngôi sao, không, phải nói là nhìn miếng vải màu đen bên trên chẳng có gì thú vị.
Hôm nay chẳng có ngôi sao nào cả.
Hơi thất vọng thở dài, nhắm lại đôi mắt kim sắc, ngón tay thon dài trắng nõn đè lên huyệt thái dương.
Linh cảm xấu này là gì đây ......
Nơi ở của quỷ hút máu vào ban ngày thập phần lờ mờ, nhưng vào ban đêm thì lại được thắp sáng như ban ngày, đại khái bởi vì đây là thời gian duy nhất bọn họ có thể tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên dưới bầu trời.
Mà tại nơi hẻo lánh trong cung điện, nơi ánh đèn không chiếu đến, lờ mờ mà yên tĩnh.
Ngón tay trắng nõn cong lên cuộn tròn trên mặt đất, dây gai thô ráp chăm chú quấn quanh lễ phục sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt nho nhỏ bị dán băng dính bịt miệng dường như làm che mất một nửa gương mặt.
"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên an phận." Tiếng người lạnh lùng vô tình ẩn trong bóng đêm, đột nhiên vươn tay dùng sức nắm chặt lấy cằm của người đang bị trói, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam đầy phẫn nộ nhưng lại chẳng có chút đáng sợ nào, "Ồ, không hổ là được tên Akashi kia bảo hộ thật tốt, lúc tức giận cũng không hề đáng sợ."
Phút chốc buông lỏng tay ra, thô lỗ dùng một tay vác thân hình tinh tế mảnh mai kia lên vai, sau đó tại cảm nhận được đối phương giãy dụa liền dùng cổ tay bổ xuống. Đưa mắt nhìn người tóc lam ngất đi, châm chọc thu hồi ánh mắt, phun ra một câu lạnh buốt:
"Akashi, nói lời tạm biệt với bảo bối của ngươi đi."
"Akashi bệ hạ..." Mibuchi đi đến bên cạnh Akashi, vừa mở miệng liền bị Akashi ngăn lại.
"Bắt đầu đi." Akashi làm sao lại không biết Mibuchi muốn nói cái gì, hắn nhìn thoáng qua hàng ghế trước trống không, sau đó rời đi ánh mắt.
Mibuchi giật giật bờ môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đem lời muốn nói nuốt xuống.
"Vâng, Akashi bệ hạ."
Sau đó liền lui ra.
Tetsuya không có ở đây.
Không có ở đây cũng tốt, chí ít em ấy sẽ không nhìn thấy cảnh này.
Akashi nhéo nhéo mũi, thở một hơi thật dài.
Kuroko bị ném xuống mặt đất cứng rắn băng lãnh, bởi vì không tỉnh lại nên cũng không có phản ứng gì, chỉ là thân thể cùng sàn nhà va chạm phát ra một tiếng vang trầm. Nam nhân vừa khiêng Kuroko cầm lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó mở miệng nói: "Đã bắt được người, sau đó làm gì tiếp theo tùy các người xử lý."
Ngón tay trong không trung nhẹ nhàng vung lên, một đám sương mù màu xám bỗng nhiên xuất hiện sau đó biến mất nhanh chóng.
Một ông già ăn mặc phức tạp nặng nề duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đám sương mù kia.
[Đã bắt được người, sau đó làm gì tiếp theo tùy các người xử lý.]
Giọng nói trầm thấp của Haizaki Shougo truyền đến.
Ông già đưa tay xua đi đám sương mù, trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói: "Kuroko Tetsuya, quá nhiều ánh mắt hy vọng Akashi bệ hạ chết, ta tin rằng cậu biết phải làm gì."
Dứt lời, một đám sương mù màu trắng lơ lửng rời đi.
Ông già dựng thủ trượng, đứng ở cửa sổ sát đất trước, trong mắt là thâm trầm u ám không rõ ràng.
Kuroko tỉnh lại, ngồi dưới đất dựa lưng vào vách tường, hai mắt vô thần.
Kia là người của Trưởng lão viện.
Ý là muốn cậu cách ca ca xa một chút.
"Hừ, mấy lão già này vì câu nói như thế liền phân công ta đi trói người." Haizaki đưa tay xua đi đám sương mù màu trắng, sau đó đặt ánh mắt lên người Kuroko, "Này, tôi nói, dù sao Akashi rất nhanh sẽ tìm đến đây, bộ dạng này của cậu là sao chứ."
"Ca ca sẽ tìm đến?"
Kuroko cười.
Nói đùa làm gì chứ.
Haizaki không nhận được câu trả lời của Kuroko, không cảm thấy thú vị nữa liền nhắm mắt dưỡng thần.
Hồi lâu sau, Kuroko mới nhàn nhạt mở miệng:
"Ca ca sẽ không tới."
Haizaki đột nhiên bị tiếng nói chuyện của Kuroko làm tỉnh lại, quay đầu nhìn Kuroko, nhíu lông mày.
Đau khổ, tự giễu, đau đớn.
Những điều này tất cả đều hiện trên mặt Kuroko.
Khi đó Kuroko, đã sớm biết mình bị bắt ép.
Khi đó Haizaki, vẫn chưa biết mình sẽ gặp nạn.
(Hai câu cuối không chắc cách dịch lắm, mình sẽ xem lại sau)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro