Another you.
Tóm tắt: Câu chuyện Ông bố bỉm sữa. Akai trông trẻ.
…
"Này, FBI." Furuya dựa vào cửa sổ hành lang Sở Cảnh sát, đứng ngược sáng dưới ánh hoàng hôn, cậu quay mặt về phía Akai. "Nếu là anh, anh muốn có con trai hay con gái?"
Akai Shuichi có chút không hiểu. Bởi vì câu hỏi trước đó của anh là: Furuya-kun, tôi có thể ở nhà cậu không?
Nhưng anh vẫn trả lời: "Con gái." — Mặc dù bản thân anh cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì về câu trả lời này.
"Vậy thì tốt quá." Anh nghe Furuya thở phào nhẹ nhõm. "Anh đến nhà tôi chăm sóc con trai tôi đi, tôi sẽ cho anh ở."
Khoan đã, rốt cuộc thì cái chỗ 'tốt quá' này là kiểu gì? Đầu óc Akai Shuichi rối bời. Tôi nói là con gái, cậu lại bảo là con trai. Dù là muốn làm trái ý tôi đi nữa, thì cậu vẫn cho tôi ở mà, phải không?
Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều không phải là trọng tâm.
Trọng tâm là, Furuya Rei chui ra đứa con trai từ đâu vậy?
—
Akai Shuichi tự cho rằng anh hiểu Furuya Rei. Họ không chỉ có nhiều năm giao thiệp ở nhiều cấp độ khác nhau; mà sau khi tổ chức mà cả hai cùng nhắm đến bị tiêu diệt, họ đã vô tình khám phá ra sự tương hợp thể xác cực kỳ cao của nhau dưới sự xúc tác của một cơn say, và từ đó trở thành bạn tình trên giường, giao thiệp thân mật mà không cần nói ra. Đương nhiên, "giường" ở đây chỉ là một khái niệm chung, vì cả hai đều thích sự kích thích, nên địa điểm họ làm tình bao gồm nhưng không giới hạn ở: xe của cả hai, văn phòng của Furuya Rei, nhà bếp, phòng tắm, ban công nhà Furuya, vân vân và mây mây.
Nhưng Akai chưa từng thấy một đối tượng nào có thể tạm thời phù hợp với mô tả "con ruột Furuya Rei" ở bất kỳ địa điểm nào kể trên. Thậm chí không có một dấu vết nào liên quan đến "sự tồn tại" — ảnh chụp, đồ chơi, quần áo, hay thậm chí là đồ dùng sinh hoạt... Nhưng tại sao lần này, ngay khi anh vừa trở về Nhật Bản thường trú sau một chuyến đi sinh tử ở Mỹ, anh đang xoa tay định cùng Furuya tiến triển thêm chút thực chất; thì Furuya lại bỗng dưng có thêm một đứa con trai?
…
— Kẻ địch không động, tôi không động.
— Cấp độ cảnh giác: tối đa.
Akai Shuichi ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc trong nhà Furuya, nhưng mọi cảnh vật đập vào mắt lại trở nên xa lạ — vô số đồ chơi không biết từ đâu xuất hiện, đĩa phim hoạt hình thay thế cho đĩa phim trinh thám chất đống bên máy photocopy, và điều quan trọng nhất — đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đang ở bên cạnh anh.
Và khoảnh khắc này, chỉ số ngượng nghịu của anh đã đạt đến đỉnh điểm.
Furuya đã rời khỏi phòng khách để đi tắm ba phút trước. Vì thế, không gian chỉ còn lại anh, đứa nhóc được cho là con trai Furuya, và hai con bọ xí Larva đang đánh nhau trên màn hình TV.
Anh không nói gì. Thằng nhóc cũng không nói gì. Mấy con bọ thì chỉ biết "Ồ," "Woa."
Akai cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Anh nghĩ có lẽ có sự hiểu lầm nào đó ở đây. Ví dụ, Furuya-kun đã hy sinh thân mình trong một nhiệm vụ nằm vùng nào đó, và vô tình có một đứa con; hoặc Furuya thực sự đã kết hôn và ly hôn — điều này không có gì lạ, Furuya vốn dĩ cũng đã ngoài ba mươi rồi; hơn nữa, không yêu nữa thì nên buông tay dứt khoát, tránh cả hai bên giày vò lẫn nhau.
Nhưng phải làm sao để xác minh chuyện này? Anh không muốn ép hỏi Furuya. Làm thế trông anh sẽ nhỏ mọn và thiếu tin tưởng đối phương.
Đảo mắt một vòng, anh nhìn sang đứa nhóc đang ngồi nghiêm chỉnh xem mấy con bọ Larva bên cạnh.
Anh hỏi: "Cha mẹ cháu, chia tay rồi à?"
Thằng bé quay đầu lại. Akai nhìn làn da sẫm màu và đôi mắt xám xanh hơi rủ xuống, không thể nói rõ mức độ giống Furuya là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là có, trong lòng anh lẫn lộn trăm vị.
"Chắc... không?" Thằng bé rất ngoan, có vẻ hơi bối rối khi nói chuyện với anh, nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Akai nghĩ là do mình giải thích chưa rõ. Thế là anh cầm lấy hai con bọ Larva nhồi bông màu đỏ và vàng trên sofa, mặt đối mặt.
"Ý là. Cha mẹ cháu, lúc nào cũng như thế này à?" Giây tiếp theo, Akai áp chặt hai cái miệng bọ dẹt vào nhau, rồi xoay cổ tay, ấn chúng lại, khiến chúng trông như đang hôn hít một cách thô ráp, hỗn loạn.
"Vâng, vâng. Đúng rồi ạ."
Lần này thằng bé không còn mơ hồ nữa. Nó gật đầu rất chắc chắn.
Akai chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Anh bắt đầu tìm kiếm bao thuốc lá trên người mình.
Gần đây Akai thực ra rất ít khi hút thuốc trong phòng khách nhà Furuya, vì ở đây thông gió không tốt. Trước đây Furuya cũng chưa từng nói gì; nhưng kể từ lần Furuya vô tình bị sặc khói thuốc một chút, Akai đã tự động tránh làm điều đó.
Nhưng bây giờ anh thực sự quá bực bội. Bực bội đến mức không muốn cử động, nhưng lại cần nicotine.
Anh ngậm điếu thuốc, đang tìm bật lửa. Một lực mạnh đột ngột tác động vào miệng, điếu thuốc bị giật ra. Ngay sau đó, một vị ngọt lan tỏa từ răng cửa.
Akai ngước lên, thấy thằng nhóc vốn đang ngồi yên lặng đột nhiên đứng dậy, định nhét kẹo mút vào miệng anh.
Akai tự nhiên dùng lưỡi đẩy ra, muốn tống nó đi.
Nhưng thằng nhóc bướng bỉnh không chịu, nó đứng hẳn lên sofa, thấy nhét không vào thì sốt ruột nhào tới, dùng tay bặm miệng Akai.
Khi cảm thấy mặt đau và còn nếm được vị mằn mặn trên ngón tay thằng bé, Akai có ý nghĩ thà quay về còn hơn.
Đừng có tới gần tôi chứ.
Tôi thật sự không muốn để ý đến cháu đâu— cũng phải xem xét đến tâm trạng của tôi, người còn chưa bắt đầu yêu mà đã thất tình đi chứ.
—
…
"Không làm nữa à?" Áo choàng tắm của Furuya hơi mở, ngực và bụng trần trụi được ánh đèn vàng rọi lên càng thêm quyến rũ. Nửa giây trước, Akai đang giãy giụa trong vòng tay ôm sát của cậu ta, vì thế anh ta tự nhiên hỏi.
"Thằng nhóc đó..."
Akai chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ thì thấy Furuya buông anh ra, ngáp một cái rồi nói: "À à, anh sợ nó nghe thấy à — không ngờ tên như Akai lại là kiểu người này khi đối diện với trẻ con."
"Thực ra ở tuổi này có nghe thấy cũng chẳng hiểu gì. Lớn thêm chút nữa, hiểu rồi thì cứ nói rõ ràng với nó là được."
Không, vấn đề căn bản không phải là chuyện này!
Và tại sao lại còn có chuyện "lớn lên"? — Furuya-kun rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
"Tôi sẽ bận một thời gian, anh chịu khó nhẫn nhịn giúp tôi nhé." Furuya dùng đùi trượt ra từ khe hở của áo choàng tắm cọ vào giữa hai chân Akai. Rồi ngước lên hôn nhẹ vào khóe miệng Akai, kết thúc bằng một cái vỗ má thân mật, rồi quay lưng lên giường kéo chăn.
"Thằng bé đó, giao cho anh nhé." Furuya nói rồi chui vào chăn.
Akai thấy Furuya cựa quậy hai cái. Chắc là đã điều chỉnh đến tư thế thoải mái, không động đậy nữa.
"Ngủ ngon." Âm thanh vừa dứt, trong không khí chỉ còn lại hơi thở dài và đều đặn của Furuya.
Akai Shuichi đêm đó tự nhiên, mất ngủ.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều điều.
Ban đầu anh suy tính, phải làm sao để cướp Furuya Rei từ tay người phụ nữ vô danh đó — là tôi thiết kế để người phụ nữ đó bắt quả tang nhanh hơn, hay tôi trực tiếp đi quyến rũ người phụ nữ đó tiện hơn. Nhưng nếu vậy, người phụ nữ đó, và cả thằng nhóc kia, chẳng phải sẽ quá đáng thương sao? Dù gì lỗi là do mình và Furuya.
Sau đó anh suy ngẫm, tôi có nên giáo huấn Furuya-kun không? Hai người nên nói chuyện rõ ràng, nói rằng tôi không muốn làm bạn tình với cậu nữa, tôi muốn nghiêm túc sống cùng cậu, nhưng nếu cậu đã có gia đình thì chúng ta nên chia tay.
Cuối cùng anh nghĩ, nếu không nói rõ được, tôi có nên xách vali rời đi không — nhưng đã hứa giúp Furuya đang bận rộn chăm sóc con rồi, thì vẫn phải làm cho trót chứ...
Rất tiếc, vừa bay từ Mỹ về, sự mệt mỏi của chuyến đi dài đã khiến trạng thái mất ngủ của anh không kéo dài đến sáng. Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, Furuya đã đi rồi. Chỉ để lại hai suất bánh sandwich ấm và sữa trên bàn ăn, cùng một tờ giấy ghi "Xin nhờ anh".
Akai cầm tờ giấy, hình ảnh Furuya nhắm mắt hôn mình lướt qua trong đầu. Anh nghĩ, Ôi trời Furuya-kun, cậu viết chữ "XXX" này là muốn lấy mạng người ta biết không...
—
Chúng nó không thể sống hòa thuận — ý là đứa nhóc và một đứa nhóc khác, Haro.
Đây là kết luận Akai Shuichi rút ra được sau khi quan sát suốt một buổi sáng bằng khả năng quan sát nhạy bén của mình.
Thằng nhóc sợ chó. Còn Haro, chú chó trắng nhỏ, cũng vì thái độ nửa đối kháng nửa không của thằng nhóc, cùng với món đồ chơi hình kiếm luôn cầm trên tay, nên trông cũng rón rén, không dám tiến lên nửa bước. Cả hai cứ thế giằng co ở hai bên phòng khách, như hai vị thần giữ cửa canh gác hai bên màn hình TV mà Akai đang xem.
Akai vốn không định giải trừ trạng thái giằng co này. Vì nó không ảnh hưởng đến việc anh xem TV. Nhưng thời gian đã gần trưa, thằng nhóc nên ăn cơm rồi. Thế nhưng gọi mãi mà nó không chịu động đậy, chỉ vì trên đường đến bàn ăn có một vật cản mềm mại màu trắng đó.
Không có tôi thì phải làm sao đây hả, anh nghĩ, có chút cảm giác tự đắc.
"Chó là người bạn tốt nhất của con người đấy." Akai bước đến trước Haro, ngồi xổm xuống, bế nó lên; anh nói với Furuya nhí, "Cháu sợ nó, nó sẽ không thích cháu."
"Nhóc con, kiếp trước cháu chắc chắn đã làm điều gì xấu rồi."
Giây tiếp theo, Akai Shuichi cảm thấy người mình nóng và ướt. Nhìn xuống, chú chó trắng nhỏ đang run rẩy muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Thêm họa vào đó, thằng nhóc thấy vậy, khúc khích cười.
"Thúi— thúi—"
—
Akai Shuichi đã lật cuốn sách này mười lần rồi. Và nếu anh không cử động thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ bàng quang nổ tung. Nhưng anh vẫn không muốn đứng dậy. Bởi vì anh phát hiện ra chỉ có như vậy, chú chó trắng nhỏ và đứa nhóc đen nhỏ mới có thể duy trì ổn định trong tình thế này, không ai có thể động đậy.
Lý do Akai làm vậy rất đơn giản. Thằng nhóc đã cười nhạo anh, anh tức giận trong chốc lát — mặc dù lý do thực sự khiến anh không thể bỏ qua có lẽ phức tạp hơn một tiếng "thúi thúi" nũng nịu. Vì thế, sau khi cho thằng bé ăn no, anh mặc kệ mọi thứ.
Phớt lờ ánh mắt cầu cứu mà thằng nhóc lại một lần nữa ném về phía anh khi nó và Haro lại giằng co khó xử; anh chỉ tiếp tục lật cuốn sách trong tay — ừm, Cẩm nang chăm sóc mẹ và bé, loại càng đọc càng thấy tức.
Cho đến khoảnh khắc này.
Akai cũng sắp chịu hết nổi, và đột nhiên nhận ra thằng nhóc dường như cũng đã lâu không có động tĩnh. Anh vội ngẩng đầu nhìn về phía hai vật thể đứng yên trên sàn nhà không xa, nhưng đột nhiên nghẹn lại.
Đứa trẻ bướng bỉnh thấy Akai mãi không chịu giúp đỡ cũng không lên tiếng quấy rối. Nó cứ thế nín thở đến đỏ bừng mặt, nước mắt lăn dài. Vẻ ngoài không muốn bị coi là đáng thương càng khiến người ta đau lòng. Akai không kìm được nhớ lại người đã từng như con sói cô độc cắn xé bầy sói, cũng luôn là một sự tồn tại như thế này.
Cậu đã tự nuốt vào vô số tiếng nấc nghẹn, phải không?
Thật sự đã vất vả rồi.
"À à được rồi. Tôi thua rồi." Akai đặt sách xuống, giơ tay đầu hàng. Anh bực bội xoa xoa tóc, đứng dậy đi về phía hiện trường cuộc chiến kéo co giữa chó và trẻ con.
Mặc dù nói những lời bực bội, nhưng Akai vừa xoa Haro trong lòng, vừa nghĩ, Furuya-kun như vậy là không được rồi — một người chu toàn như thế, lại không dạy con trai mình tương tác thân thiện với chó.
Nếu cậu không có thời gian thì tôi tiện tay giúp một chút vậy — coi như là cảm ơn cậu đã giải quyết vấn đề tìm kiếm chỗ ở tạm thời cho tôi.
—
…
Akai vô tình ngủ quên trên ghế sofa. Trong những ngày mới được điều chuyển về còn khá nhàn rỗi, anh không muốn ra ngoài; và việc tiếp nhận ánh sáng mặt trời quá ít được cho là sẽ khiến trạng thái tinh thần của con người không được tốt. Tóm lại, chiều hôm đó Akai đang đọc sách, các ký tự trên giấy đột nhiên bay lượn lơ lửng, và anh chìm vào vô thức.
Khi mở mắt ra, anh nhận thấy bên ngoài đã tối. Anh vội vàng trở mình đứng dậy, vì anh còn chưa xử lý xong món bánh thành phẩm mà Furuya đã chuẩn bị sẵn cho thằng nhóc. Ngay khoảnh khắc đứng dậy, anh cảm thấy có thứ gì đó trượt xuống khỏi người mình.
Một chiếc chăn mỏng. Trên đó in hình hai con bọ xí màu vàng và đỏ đang đánh nhau. Lại thêm một mùi sữa — nghĩ cũng biết ai đã làm cô tiên hạc đó.
Anh đột nhiên nhớ đến một cô tiên hạc khác. Rõ ràng mình mới là cái đinh cuối cùng cắm sâu trong Tổ chức, rõ ràng mình gánh chịu áp lực lớn nhất, nhưng bề ngoài lại bình tĩnh nhất. Thực tế là dây thần kinh căng quá mức, trước đêm tổng tấn công Tổ chức, khi mọi người mệt mỏi đến mức dựa vào bàn là ngủ, chỉ có một người tỉnh táo trong bóng tối.
Vào khoảnh khắc bình minh ngày hôm đó, Akai dường như bị thứ gì đó làm ngứa mắt. Anh hơi mở mắt, nhìn thấy bóng lưng Furuya chỉ mặc áo sơ mi đứng cô độc trước cửa sổ kính lớn sát đất. Còn áo khoác — Akai cảm nhận được, nó đang ở trên người anh, người thậm chí còn mặc nhiều quần áo hơn Furuya. Anh không phá vỡ sự yên tĩnh này. Cho đến khi nhìn thấy ánh sáng đỏ từ bên ngoài cửa sổ hắt lên, vẽ ra một bức tranh từ phía sau tất cả các tòa nhà đen và xám, làm cho cả thành phố trở nên ấm áp và tươi sáng, anh mới lại một lần nữa nằm úp xuống, yên tâm nghỉ ngơi lần cuối trước trận chiến lớn.
Cứ nghĩ đến những điều này, nghĩ đến một người ấm áp, đã sinh ra một người ấm áp khác; rồi sự dịu dàng này cứ thế kéo dài không dứt. Akai cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay mũm mĩm dính đầy vụn thức ăn nhẹ bôi lên mặt anh.
"Chú, cuối cùng cũng dậy rồi. Ba—ba—"
"Này, nhóc, bỏ tay ra." Akai túm lấy tay thằng bé định kéo ra, nhưng lại không dám dùng sức, trông vô cùng luống cuống; cuối cùng chỉ còn giọng điệu là hung dữ. "Vả lại, tôi không phải ba cháu."
…
Hôm đó, Furuya, người gần như đã trở thành nhân viên ngoại biên của ngôi nhà này vì quá bận rộn, đột nhiên xuất hiện ở nhà vào buổi chiều — dẫn thằng nhóc được gửi đến nhà trẻ về nhà.
Akai thấy một lớn một nhỏ bước vào từ ngoài cửa, cảm thấy hơi bàng hoàng — gần đây thường là anh đi đón, và lúc này vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ tan học.
Anh bước tới.
"Đánh nhau với bạn nhỏ." Anh nghe Furuya nói vậy, "Giáo viên gọi điện cho tôi, nên tôi xin nghỉ đưa nó về trước."
Akai đứng một bên nhìn Furuya thành thạo xử lý vết thương. Rồi qua những câu nói đứt quãng của Furuya với thằng nhóc, anh hiểu được nguyên nhân của vụ đánh nhau — vẻ ngoài lai rõ rệt của thằng bé khiến nó bị bạn bè cùng tuổi tẩy chay một cách vô hình.
Nhưng Furuya không hề tức giận. Cậu chỉ rất nghiêm túc nói với thằng nhóc rằng mọi người đều giống nhau, máu đỏ tươi là bằng chứng. Và nói, sau này trừ khi bị thương vì muốn giảng hòa với người khác, cậu sẽ không giúp chữa trị nữa.
Akai lắng nghe tất cả, luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc mơ hồ nào đó.
Đợi đến khi thằng bé thút thít trở về phòng ngủ, Akai hỏi Furuya: "Trước đây cậu cũng từng như vậy à?"
"Đúng là có một thời gian."
"Thật không ngờ đấy, một người yêu Nhật Bản như cậu."
"À, chuyện đó." Furuya vừa dọn dẹp hộp y tế, nhưng ánh mắt lại như nhìn về nơi rất xa, "Vì có cô ấy..."
Khuôn mặt dịu dàng như nước, lay động dưới ánh đèn. Trong khoảnh khắc, Akai không kìm được ngẩn người — anh không biết tại sao lại có cảm giác, đối phương dày dặn và vô định như biển cả, và anh không thể nắm bắt được bất kỳ phần nào trong đó.
"Tôi không muốn đứa trẻ này phải trải qua những gì tôi đã từng trải qua một lần nữa."
Akai đột nhiên nhận ra, thực ra anh chẳng biết gì về Furuya — những khó khăn anh từng phải chịu đựng, sự giày vò nội tâm, những sự giúp đỡ đã nhận, động lực để trở lại đúng quỹ đạo.
— Người này rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào, anh, thậm chí còn không thể nói được nửa lời.
Anh biết, sự bất mãn trong lòng anh bấy lâu nay thực ra không có tư cách.
Từ từ thở ra một hơi, anh chỉ nói với Furuya sau khi cậu ta cất gọn hộp y tế, quay người duỗi thẳng người nằm dài trên ghế sofa: "Nếu cậu không phiền, hãy cho giáo viên số điện thoại của tôi."
Furuya ngước mắt nhìn anh một cái, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn im lặng, gật đầu.
…
Furuya ngày càng bận rộn hơn với vụ án an ninh lớn đột ngột. Cậu đương nhiên không nói rõ với Akai. Nhưng Akai thường xuyên cảm thấy có người còn về muộn hơn trước, lén lút mở cửa phòng ngủ, cẩn thận lên giường, và tiếng ngáy nhẹ vì quá sức nhanh chóng vang lên bên tai anh khi anh đang ngủ một mình vào nửa đêm. Anh chờ một lúc, mở mắt ra, mượn ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mắt, cằm ngày càng nhọn hơn, hai má vốn bầu bĩnh cũng dường như có xu hướng lõm vào, điều quan trọng nhất là quầng thâm lớn đáng sợ dưới đôi mắt nhắm nghiền. Lông mi khẽ run, nghĩ cũng biết đang phải chịu áp lực không nhỏ; và nguồn áp lực chính là đất nước và an ninh quốc gia mà Furuya luôn coi là người yêu.
Hôm đó Akai mở mắt ra và không thể ngủ lại được. Cuối cùng anh nhẹ nhàng từ từ rời khỏi giường. Anh đi ra bếp hút thuốc. Ở đó có quạt thông gió, anh để nó kêu è è quay.
Khi dập tắt điếu thuốc, anh mở tủ lạnh bên cạnh, đưa ra một quyết định.
…
Ngày hôm sau anh nhận được tin nhắn ngắn của Furuya: FBI nấu ăn cũng không tồi nhỉ. Trước đây không phải chỉ biết hầm canh? Mà còn hầm dở tệ nữa.
Anh trả lời: Thằng nhóc đó kén ăn lắm. Tôi đang cố tạo ấn tượng tốt để chúng tôi hòa thuận với nhau.
Akai nhấn nút gửi rồi đặt điện thoại xuống. Em bé đối diện bàn ăn cảm nhận được ánh mắt đổ dồn lên mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Akai.
Akai nhìn chiếc bánh sandwich bị em bé ăn một nửa một cách nghiêm túc, nghĩ, Thực ra thằng nhóc này khá giống tôi — dù dường như không có món đặc biệt yêu thích nào, nhưng cho gì ăn nấy, cũng khá dễ nuôi.
—
Khả năng học hỏi của thằng nhóc này thực sự kém xa bố nó. Akai vào buổi chiều cuối tuần này, cầm thẻ từ vựng cho em bé ôn đến lần thứ ba, cuối cùng cũng có chút không chịu nổi. Bởi vì luôn có một mảng lớn từ ngữ, thằng bé nhìn rồi quên, vừa đọc xong là hoàn toàn không còn ấn tượng gì. Cứ như là trong đầu có một chai bút xóa, từ ngữ màu đen vừa đi vào là bị chôn vùi trong chất lỏng màu trắng, đông cứng lại.
Nhưng Akai ngạc nhiên phát hiện ra, trí nhớ của thằng nhóc này đối với một số từ vựng thể thao lại tốt kinh ngạc.
Anh dứt khoát dẫn đứa trẻ đang buồn bã ra ngoài.
Gần đó có vài trường trung học. Sau khi sống ở đây một thời gian, Akai cũng coi như đã quen đường. Anh và em bé đi trước sau trên phố, nhìn thấy các sân bóng bên đường, những nhóm trẻ lớn tràn đầy sức sống, đổ mồ hôi vì sở thích và ước mơ chung. Họ đi dạo cả buổi chiều. Và vì Furuya nhí vốn dĩ đã đáng yêu, nên trong giờ giải lao, mấy đứa trẻ lớn vây quanh giao lưu với nó. Vài đứa trong câu lạc bộ bóng rổ thậm chí còn dẫn Furuya nhí vào sân lăn hai vòng.
Akai cũng chỉ đứng một bên quan sát.
Kiểu cuộc sống này luôn mang lại một cảm giác rất gần mà cũng rất xa. Akai nghĩ. Nhưng anh còn chưa kịp cảm thán, một nắm đấm tròn vo dơ bẩn đã chìa ra trước mặt anh.
"Hey, man." Phát âm không chuẩn, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc.
Akai bật cười. Anh cũng chìa một nắm đấm ra.
"Hey, man."
Rồi anh hỏi, nhóc, cháu biết đây là gì không?
Em bé lắc đầu.
Akai nói, đây có nghĩa là chúng ta là bạn thân, là đối tác tốt. Nhớ chưa — Tốt, đối, tác.
Em bé gật đầu. Cả hai đều cười rất vui vẻ.
Nhưng khi về nhà, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, ở cùng vị trí khó xử như ngày đầu gặp mặt, em bé đột nhiên lại có vẻ mặt buồn rười rượi.
"Cháu không vui à?" Akai hỏi.
"Cháu là đứa trẻ ngốc." Akai chỉ nhận ra sau khi em bé thì thầm, trên TV đang chiếu trận đấu của Shukichi. Bình luận viên đang ca ngợi trí nhớ kinh người của ngôi sao này, người thực chất là em trai ruột của Akai.
"Hồi nhỏ, cậu ấy học cái gì cũng không giỏi." Akai đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ đáng yêu đang phồng lên vì ấm ức, "Bây giờ vẫn rất giỏi đấy thôi. Không có đứa trẻ ngốc nào cả — phải tự tin vào bản thân, luôn có một mặt nổi bật riêng thuộc về mình."
"Chú, không lừa cháu chứ?"
Akai biết ý của em bé. Một ngôi sao có trí tuệ đỉnh cao mà cả nước biết đến, một ông chú bình thường đến nhà chăm sóc mình lại nói "Tôi quen cậu ấy," "Hồi nhỏ cậu ấy cũng tệ lắm," ngay cả một đứa trẻ cũng khó mà chấp nhận ngay lập tức.
Mặc dù Akai không nói dối, cũng không hề cảm thấy bất an; nhưng giữ sự tò mò, nghi ngờ mọi thứ, có phán đoán của riêng mình và mắt thấy tai nghe là thật mới là điều Furuya hy vọng dạy cho thằng nhóc này — vì thế Akai không định dùng lời lẽ sáo rỗng để qua loa.
"Lần tới tôi sẽ dẫn cháu đi gặp cậu ấy," anh nói, "Làm bằng chứng. Rồi cháu có thể tự mình phán đoán, và quyết định có nên tin tôi hay không."
…
A, Kudo Shinichi — cậu bé lớn đã biến trở lại thành học sinh trung học, sắp đi tới đây rồi.
Akai dẫn Furuya nhí đi trên đường đến khu vui chơi, cảm thấy máu toàn thân đang dồn lên đỉnh đầu.
Anh không muốn chạm mặt cậu ta.
Vị trí không thể né tránh. Mười giây nữa họ chắc chắn sẽ gặp mặt và nói chuyện. Ngay cả khi Akai quay người đi về hướng ngược lại ngay bây giờ, khả năng cậu bé bước ra khỏi chỗ che khuất nhìn thấy anh và gọi anh lại cũng lớn hơn 90%; và anh, vì chưa nghĩ ra lý do để rời đi, buộc phải dừng lại và bắt đầu nói chuyện với cậu bé, khả năng này lại càng gần 100% trong điều kiện tiên quyết đó.
Trong lúc đại não đang vận hành với tốc độ cao, anh đột nhiên chạm mắt với Furuya nhí đang ngước lên nhìn anh vì thắc mắc tại sao anh lại dừng lại.
Anh lập tức mở miệng: "Nhóc. Tôi đếm ba, cháu chạy về phía đó."
Rồi anh chìa một nắm đấm ra, ra hiệu cho em bé thực hiện cú chạm nắm đấm trên không của hai đối tác.
"Giao cho cháu đấy, Bro." Anh nói.
Em bé nghi ngờ nhưng vẫn tin tưởng làm theo.
Ngay khoảnh khắc Kudo nhìn thấy họ, em bé liền chạy vút đi đúng như đã hẹn. Điều Akai thầm niệm trong lòng khi nhìn thấy mặt Kudo lại là Nhóc con à, tôi cũng không biết giải thích thể chất Tử thần của anh trai này với cháu như thế nào — có lẽ có người sinh ra đã là người được chọn, vừa ra khỏi nhà là dính vào vụ án; muốn tận hưởng chuyến đi riêng tư một cách vui vẻ, dù quan hệ có thân thiết đến mấy cũng phải tránh; sau này cháu cũng nhớ đấy nhé.
"A, đứa trẻ chạy mất rồi. Xin lỗi, nhóc." Giây tiếp theo Akai rời đi không ngoảnh đầu lại. Chỉ còn lại Kudo một mình giơ tay định chào, chưa kịp phản ứng.
…
Con của Shukichi mới biết đi chưa lâu, lảo đảo đi theo sau Furuya nhí. Furuya nhí thấy cô bé đáng yêu cũng dừng lại đợi. Còn nói vài câu luyên thuyên.
Gần như có thể coi là gia đình đoàn tụ rồi — Akai nghĩ, ít nhất là thế hệ này của họ đều có mặt. Em trai Shukichi, vợ em trai Yumi, và em gái Sera — sự tĩnh lặng đột ngột này khiến người đặc vụ thường xuyên ra vào khói lửa này cảm thấy hoang mang.
Khi họ đi ngang qua khu trò chơi bắn súng, Furuya nhí đột nhiên hứng thú. Nhưng cô bé Haneda nhỏ lại hơi sợ tiếng động bên trong.
Furuya nhí đột nhiên phát huy khả năng giao tiếp kinh người của bố nó.
"Em, đợi anh một lát. Anh chơi xong rồi, tiếp theo, mọi chuyện nghe theo em, được không?"
Cô bé nhỏ như bị bỏ bùa mê, gật đầu hiểu hiểu không hiểu; vui vẻ quên hết những lo lắng trước đó.
Cái gì đây? Akai thấy tất cả những điều này xảy ra ngay trước mắt mình, gần như muốn ôm mặt — Bourbon phiên bản nhỏ à?
Không, cô bé ơi, dù sao cháu cũng là người nhà Akai mà—
Anh cũng không nghĩ thêm nữa. Bởi vì anh nhận ra, người say Bourbon nhất, chính là bản thân anh.
Furuya nhí rạng rỡ khi nắm lấy cò súng.
Akai nghĩ, Làm tay bắn tỉa cũng tốt. Chỉ là không biết bố cháu từ thời trẻ đã ghét cay ghét đắng tay bắn tỉa tên Rye đó rồi, nếu cháu lớn lên nói muốn làm tay bắn tỉa, liệu cậu ấy có đóng sầm cửa lại nhốt mình trong phòng, hậm hực một mình, và cứ thế ở lỳ hai ngày không?
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ đồng ý thôi — dù sao cậu ấy yêu cháu như thế.
Akai nhớ lại một đêm nọ anh thức dậy đi vệ sinh, đi ngang qua phòng thằng nhóc, qua cánh cửa không đóng, đột nhiên thấy Furuya quỳ bên cạnh chiếc giường thấp, đắp chăn cho thằng nhóc rồi nắm lấy một bàn tay hôn. Sau đó hôn lên trán, thì thầm nói xin lỗi. Akai lập tức quay lại giường tiếp tục giả vờ ngủ. Đợi đến khi anh dựa vào âm thanh hơi thở để phán đoán Furuya đã ngủ yên bên cạnh mình, anh mở mắt ra, thấy mắt và mũi Furuya vẫn còn đỏ hoe chưa tan.
Kẹt giữa chúng tôi — tại sao tôi lại khiến cậu khó xử như thế?
"Đinh đoong đinh đoong—" Giây tiếp theo, âm thanh trúng mục tiêu rót vào tai Akai, cắt ngang dòng suy nghĩ lơ lửng của anh.
Cháu không thật sự trở thành xạ thủ thần thánh đấy chứ — Bố cháu sẽ tức chết mất. Akai tự nói với mình một câu đùa trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không thể cười được trên mặt.
…
"Xin lỗi em đi."
Cuộc vui hài hòa bị một sự cố nhỏ cắt ngang. Nguyên nhân là Furuya nhí, người đã hứa "nghe lời em gái", lại mè nheo đòi ăn kẹo bông trước, nhưng thực ra em gái lại muốn chơi đu quay ngựa gỗ trước.
Akai tình cờ lại một lần nữa chứng kiến toàn bộ quá trình. Và cũng nhận ra Furuya nhí đang âm mưu một cuộc đàm phán mới để nuốt lời.
Anh lập tức cắt ngang tất cả.
"Anh, thực ra cũng không nghiêm trọng đến thế..." Shukichi đứng bên cạnh cố gắng hòa giải. Nhưng chưa nói hết câu đã bị Akai liếc mắt làm cho im bặt.
Akai nói, phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Đã nói nhường cho em gái thì phải làm. Nếu không thì đừng nói.
Nói rất chậm. Nói rất rõ ràng. Nói rất nặng nề — như thể muốn đóng ngôn ngữ vào tận xương tủy của đứa trẻ.
Cuối cùng, sau một sự im lặng kéo dài. "Anh xin lỗi." Furuya nhí cúi gập người chín mươi độ với bé Haneda nhỏ, "Xin hãy tha thứ cho anh."
Sera ngồi xổm xuống, từ phía sau xoa loạn xạ trên đầu thằng bé: "Được rồi được rồi, nhóc đẹp trai biết lỗi là được rồi!" Sau đó cô đứng dậy, cong người, hai tay đặt lên vai thằng bé từ phía sau. Nhẹ nhàng đẩy để đưa thằng bé đi. Đợi đến khi thằng bé lấy lại tinh thần, cô nắm lấy tay cô bé nhỏ đang đứng quanh quẩn bên cạnh đặt vào tay thằng bé.
"Tiếp tục đi chơi nào." Cô nói.
…
Yumi và Shukichi dẫn hai đứa trẻ đã xóa tan bầu không khí u ám trước đó, trở nên hòa thuận, đi phía trước. Akai và Sera vì đi chậm nên tụt lại một đoạn xa so với bốn người đi trước.
"Có gì muốn nói thì nói đi." Akai mở lời.
Em gái vốn bản tính trẻ con, hòa mình với bạn nhỏ, làm thủ lĩnh trẻ con mới là bình thường, cố ý kéo giãn khoảng cách với hai đứa trẻ chắc chắn là có chuyện muốn hỏi mình. Akai cũng không câu nệ, nghĩ đến thì nói trước.
"Haha, vẫn là anh lợi hại." Sera cười ngượng hai tiếng, rồi nói, "Mẹ hỏi em, khi nào anh đưa chị dâu về nhà."
"Em nghe nói có chị dâu từ đâu vậy?"
"Cái đó," Sera đút hai tay vào túi, hất cằm về phía bốn người đi trước, "Con của chị dâu đó. Không phải là con của bạn bè tùy tiện gửi nuôi đâu, phải không?"
Akai không trả lời. Cúi đầu cười nhẹ. Lẽ ra phải nói "Không phải". Nhưng khoảnh khắc này anh không muốn trả lời hay giải thích gì cả.
"Hồi trước anh Shu không cười đâu." Sera không đợi được câu trả lời, dùng mũi giày cọ cọ, đá bay viên sỏi nhỏ bên đường.
"Vậy à?"
"Vâng. Trừ khi đối diện với cậu thám tử nhỏ mà anh tự mình cảm thấy hứng thú, những lúc khác đều siêu— nghiêm túc." Giọng điệu của Sera vẫn hoạt bát như thường lệ.
"Cái chỗ này—" Cô chạy nhanh hai bước rồi quay người chắn trước Akai. Làm một vẻ mặt đau khổ khoa trương, dùng hai ngón tay nhéo nhéo lông mày, "Nhăn tít lên. Đáng sợ chết đi được."
"Nhưng em đã leo dù làm trò, còn chơi Chips nữa. Không được làm thế đâu—"
"Không phải đâu. Rõ ràng là anh Shu không thèm để ý đến người khác trước." Sera dừng lại, đợi Akai đi song song với mình, cô quay người tiếp tục bước chậm, "Anh Shu của bây giờ thực sự không chỉ nhìn thấy mỗi bản thân mình nữa rồi."
"Em rất thích anh Shu như vậy đấy." Cô nói.
…
Thằng nhóc bị sốt. Mùa cúm thì đây là chuyện rất phổ biến. Nhưng Akai vốn ít khi bị bệnh, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh — đặc biệt là trẻ con, anh lập tức luống cuống.
Đúng rồi, bệnh viện, bệnh viện.
À — anh ngước nhìn đồng hồ, thấy đã rất muộn rồi. Cố gắng tìm kiếm bệnh viện đêm gần đó trên mạng, tiếc là các bệnh viện tìm được quanh đây đều không có bác sĩ trực khi gọi điện hỏi, không thể tiếp nhận bệnh nhân.
Không có bệnh viện. Vậy thì bác sĩ. Liên hệ bác sĩ bằng cách nào.
Anh luống cuống thu lại nhiệt kế, định đi tìm sổ liên lạc mà Furuya để ở nhà — có lẽ trên đó có số điện thoại của bác sĩ gia đình.
Anh đi vòng nửa nhà, đột nhiên phản ứng lại là gọi điện trực tiếp cho Furuya hỏi chẳng phải được rồi sao.
"Cái đó..." Điện thoại được kết nối, Akai nghe thấy giọng nói có vẻ mệt mỏi ở đầu dây bên kia, đột nhiên không thể nói ra câu "Con trai cậu bị sốt rồi, mau cho tôi số điện thoại bác sĩ"; do dự nửa giây, anh nói, "Có một đứa trẻ hàng xóm bị bệnh, bác sĩ gia đình nhà nó hôm nay đi du lịch rồi — cậu có thể cho tôi số điện thoại của một bác sĩ gia đình được không?"
Trong lúc chờ bác sĩ, em bé cứ run rẩy. Miệng lẩm bẩm nói lạnh. Nhưng thực ra Akai đã quấn gần hết chăn cho nó rồi. Hơi thở của em bé cũng nặng nề quá mức.
Akai nghĩ một lát, cởi bớt vài cái chăn ra, rồi tự mình chui vào. Ôm đứa trẻ vào lòng, cách chiếc chăn in hình hai con bọ xí đó.
Anh vỗ về, lắc nhẹ. Anh nghe thấy đứa trẻ không còn than phiền "lạnh" dồn dập nữa.
"Mẹ..."
Anh nghe thấy tiếng gọi đó.
Mũi Akai cay xè. Anh đột nhiên nhớ lại một đêm khuya sau cơn mưa, anh, lúc đó còn tên là Rye, bị Furuya, lúc đó còn tên là Bourbon và có cái miệng sắc bén như gai, bắt được. Người đang sốt cao mê man, trong khoảng trống ngắn ngủi của tiếng "lạnh," "lạnh quá" đã nói một lần "Thầy ơi, đừng đi...", biểu cảm lúc đó đến giờ vẫn còn đẫm máu hơn bất kỳ lời lẽ độc địa nào mà Bourbon từng nói.
Thế là anh giống như lần trước, áp môi lên trán đang nóng hổi của thằng bé. Rồi tiếp tục vỗ về, lắc nhẹ.
Đừng sợ. Mẹ sẽ quay về thôi. Sẽ quay về thôi. Anh nghĩ.
Em bé dần im lặng.
Anh cũng im lặng.
Mọi thứ đều trở nên im lặng.
…
Buổi họp phụ huynh là do Akai đi.
Vụ án lớn trong tay Furuya có lẽ đã đến giai đoạn kết thúc rồi. Vì thế cậu ta càng trở nên bí ẩn hơn. Và Furuya dường như cũng nói với thằng nhóc rằng, sẽ có một ngày cậu ta nhất định về nhà ăn cơm — nghĩ rằng ngày đó chính là ngày ra tay bắt giữ.
Furuya nhí đang khóc. Akai biết thằng bé buồn vì chuyện "từ vựng nhớ được không nhiều bằng bạn khác" đã bị giáo viên nói rõ ràng với Akai.
Nhưng Akai cũng không biết mình nên nói gì, hoặc là anh giữ thái độ đồng tình với việc khóc. Thế là anh chỉ im lặng đi phía trước, nghĩ có lẽ đến cửa hàng ăn kem, tâm trạng thằng nhóc sẽ tốt hơn.
Anh cảm thấy một bàn tay nhỏ kéo kéo vạt áo anh.
"Ba. Chú, chú không, không mắng cháu, ạ?" Lời nói thút thít vang lên sau khi anh dừng lại.
Anh quay người lại.
"Tại sao phải mắng?"
"Cháu, cháu. Cháu không nhớ được..."
"Nếu cháu không cố gắng, quả thực đáng bị trách. Nhưng thực tế là cháu đã cố hết sức rồi."
"Chú, chú có thất vọng không."
Akai ngồi xổm xuống, dùng tay nâng khuôn mặt nhem nhuốc vì khóc đó lên.
"Nếu tôi còn thất vọng, thì làm sao tôi có tự tin bảo cháu đừng tự thất vọng về mình?"
Anh xoa xoa đầu thằng nhóc, làm rối mái tóc nâu mềm mại.
So với mái tóc suôn mượt của Furuya, tóc của đứa trẻ này hơi xoăn tự nhiên, lại là kiểu xoăn nhẹ, chất tóc lại giống tóc của chính Akai hơn — là loại để dài ra sẽ tự nhiên thẳng.
Akai nhận thấy tóc mái của thằng nhóc hơi dài và thẳng rồi. Sẽ che mắt mất, anh nghĩ, nên cân nhắc đi cắt tỉa một chút.
Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa qua mắt đứa trẻ.
Rồi anh nói.
"Kể cả giáo viên dạy cháu đừng khóc, phải dũng cảm. Tôi lại thấy cháu cứ xả hết ra cũng không có gì không tốt cả. Khóc hay không khóc không liên quan gì đến việc có cố gắng hay không, có làm được hay không. Mỗi người đều khác nhau, đều có một cách làm phù hợp nhất với mình."
"Cháu sẽ có một bộ 'phép tắc sinh hoạt Furuya' phù hợp nhất với chính mình."
Thằng nhóc cuối cùng cũng không còn thút thít liên tục nữa. Akai nghĩ, Phải rồi, sẽ lấy lại được dũng khí để chiến đấu thôi.
Khi họ đi ra ngoài, Akai mới nhớ ra.
"Khoan đã, nhóc. Tại sao cháu lại gọi tôi là ba nữa?"
"À— cái đó!" Bàn tay mũm mĩm đưa ra, biển hiệu màu hồng đỏ của tiệm kem ở phía trước, "Đã nói là sẽ dẫn cháu đi ăn mà."
Akai nghĩ, không biết là tâm tính trẻ con đều nhảy vọt như thế hay là thằng nhóc này được truyền thụ chân truyền từ bố ruột, tài năng chuyển chủ đề thực sự là đỉnh cao.
Thôi vậy, lần sau đừng như thế nữa là được.
Dù sao, tôi thật sự không phải là người bố có thể đi cùng cháu quá xa đâu.
…
Ngày Furuya nói sẽ về nhà sớm cuối cùng cũng đến.
"Chúng ta, cùng nhau tạo bất ngờ này cho ba nhé!" Em bé nhìn chiếc bánh kem trên bàn ăn mà nó và Akai cuối cùng cũng dùng kem và mứt, vẽ ra dòng chữ "Gửi điều tra viên xuất sắc nhất" tạm coi là được, chìa nắm đấm nhỏ xíu ra nhìn Akai.
"Này, nhóc." Akai cắt ngang, "Đã nói rồi, đừng nói với bố cháu, chuyện này có liên quan đến tôi nhé."
Thấy thằng nhóc gật đầu, Akai mới chạm nắm đấm lần nữa — điều này đại diện cho việc họ lại một lần nữa trở thành đối tác thân thiết không kẽ hở. Nhưng Akai nghĩ, đối tác cũng chỉ làm đến đây thôi.
Akai nhìn Furuya trên bàn ăn cười vô cùng sảng khoái với thằng nhóc, nhìn thằng nhóc lắp bắp nhưng hớn hở mô tả nó đã chuẩn bị bất ngờ cho Furuya như thế nào — đến tiệm bán cốt bánh gặp ông chú bụng bự nghĩ nó không thể trang trí bánh xong, nó không nản lòng; đến tiệm bán nguyên liệu và học cách bóp kem, phết mứt với bà cụ bán mứt...
Trong lòng anh dâng lên những đợt sóng liên tiếp.
Nhưng chúng chỉ có thể dừng lại trên bề mặt vũng nước vô chủ nơi bóng tối, kết thúc bằng một vòng gợn xanh lục của sự không cam lòng.
Cứ thế này mà cười mãi đi nhé. Anh nghĩ. Mang theo hy vọng tốt đẹp nhất của bố cháu, cứ thế mỉm cười mà bước tiếp.
— Và xin hãy giúp tôi chăm sóc tốt cho cậu ấy. Khi cậu ấy làm việc quên thân mình rồi gục xuống bàn ngủ, hãy đắp cho cậu ấy một chiếc chăn, chiếc có in hai con bọ xí thôi cũng được. Thỉnh thoảng giúp cậu ấy nấu ăn, những món trên bàn này là được. Khi cậu ấy bị bệnh, hoặc một ngày nào đó cậu ấy già đi, cậu ấy không khỏe, không yên lòng, cháu cũng hãy hôn lên trán cậu ấy; như tôi đã từng làm với cậu ấy, và cũng đã từng làm với cháu vậy.
…
Quay ngược thời gian vài giờ, chiều hôm đó, họ trải báo trên sàn phòng khách nhà Furuya, nơi chỉ cần kéo rèm ra là ánh nắng sẽ nhảy vào, đối chiếu từng nguyên liệu đã mua. Chú chó trắng nhỏ Haro — ồ, nó đã hòa hợp khá tốt với thằng nhóc — đang nằm ngủ trưa bên cạnh.
"Này, nhóc." Akai gọi.
Em bé ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu xanh lam và khóe mắt hơi rủ xuống khiến Akai đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
"Tôi nghĩ tôi thực sự, rất rất yêu bố cháu." Anh nói xong liền quay đầu đi. Không nhìn thằng bé nữa. Không phát ra âm thanh nữa.
Không thể nhìn thêm một giây nào nữa. Bất kể trong đôi mắt to hệt như người tuyệt vời kia, hiện lên là sự bối rối hay căng thẳng, Akai đều không thể dùng lời nói để lấp đầy hay xoa dịu.
Không thể nói thêm một câu nào nữa. Nói thêm thì lại đứng trên lập trường nào đây?
Nhưng nhóc con à. Cháu phải lớn lên thật tốt, giống như bố cháu không sợ hãi bất cứ điều gì, trưởng thành thành một Furuya đặc biệt khác. Có lẽ sẽ có người xa lánh cháu vì vẻ ngoài khác biệt, có lẽ cháu sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn vì đủ thứ chuyện — nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, mang theo lòng tốt và sự kiên định — bố cháu, cậu ấy nhất định sẽ dẫn cháu đi trên một con đường, thật tuyệt vời.
Tôi cũng sẽ thỉnh thoảng đến thăm cháu, với tư cách là đối thủ lớn nhất, hoặc cũng là bạn tốt của bố cháu. Mang đến cho cháu những điều tốt nhất mà tôi có thể cho. Giống như tôi sẽ giao tất cả những gì tốt nhất tôi có thể cho, cho bố cháu vậy.
…
"Kết thúc đi." Akai nói khi cảm thấy Furuya vòng tay ôm lấy mình.
"Cái gì?"
Akai hít một hơi thật sâu.
"Tôi nói chúng ta kết thúc đi, đừng gặp nhau nữa."
Động tác của Furuya chậm lại. Cậu ta đặt một tay lên cổ Akai, vòng ra phía trước, vẻ mặt có chút khó hiểu.
"Tại sao?"
"Thằng nhóc đó..."
"Anh không phải đã hòa thuận với nó rồi sao? Nó cũng nói với tôi là nó rất thích anh."
"Cho nên mới nói là thằng nhóc đó! Cậu đã có thằng nhóc đó rồi — không nên cho nó một gia đình trọn vẹn sao? Tại sao còn lởn vởn ở chỗ tôi! Tôi không muốn cậu như thế. Có gì thì cứ nói ra hết đi."
Anh thấy Furuya không thể tin được buông anh ra. Nhìn kỹ từng nét trên mặt anh. Rồi bật cười khúc khích.
Akai mất năm phút, biết được bố mẹ ruột của thằng nhóc là một cặp đôi Cảnh sát Công an Nhật Bản xuất sắc, tình cảm sâu đậm. Nhưng đời không lường trước được, gần đây họ lần lượt qua đời trong một nhiệm vụ nằm vùng, thằng nhóc liền trôi dạt một mình — những điều này vốn là bí mật không thể công khai trong hệ thống Công an; nhưng xét thấy Akai sau này cũng sẽ là bố của đứa trẻ, nên cũng có thể tiết lộ một cách thích hợp.
Furuya đã muốn tự mình nhận nuôi đứa trẻ ngay từ đầu nhưng sợ Akai để tâm, nên để Akai và đứa trẻ chung sống một thời gian trước; rồi mọi chuyện biến thành tình cảnh ngày hôm nay.
Akai còn biết, sự ngập ngừng và những tin đồn về chuyện tình cảm, chuyện gia đình của Furuya gần đây hoàn toàn không liên quan; chỉ là vì công việc bận rộn, cậu ta không có đủ tinh lực để nói rõ một lần với Akai về kế hoạch tương lai của cả hai và đứa trẻ.
"Tôi còn tưởng..." Akai phải sắp xếp ngôn ngữ rất lâu mới ngập ngừng mở lời.
Giây tiếp theo, anh bị cốc một cái vào đầu.
"Anh nghĩ gì thế hả?"
"Tôi đã hỏi ngay từ đầu rồi mà?" Akai Shuichi cảm thấy mình đang mơ, nhưng trong mơ Furuya Rei vẫn chân thật và ấm áp, "Anh muốn con trai hay con gái."
"Nếu tôi nói là con trai thì sao?"
"Thì vẫn là thằng bé đó thôi." Furuya ghé sát, hôn lên mắt của tay bắn tỉa đang ở trạng thái hồi hộp nhẹ nhõm sau cơn hiểm nghèo, "Chỉ là vì điều đó đúng ý anh, nên sẽ khiến anh đắc ý thêm một lần, và khiến tôi khó chịu thêm một lần mà thôi."
…
Hết.
W: Truyện của Sứa nhân tạo thì đọc truyện này cho chill chill thoii he ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro