[ringwraith] Chuyến đi câm lặng

W: Kết BE, cũng không thủy tinh lắm đâu.

...


"Này, Furuya-kun." Akai Shuichi dập tắt điếu thuốc trên cửa kính xe. "Chúng ta đến nơi rồi."

Furuya Rei chẳng buồn để tâm đến anh. Nơi này là Hokkaido, nơi hai đặc vụ đang làm điều mà các cặp tình nhân trẻ tuổi thường làm. Họ đi ngắm hoa anh đào.

Sắc hồng nhạt giống như vết ửng đỏ bệnh hoạn, run rẩy trong gió xuân buốt giá của Hokkaido. Khi cơn mưa hoa anh đào rơi xuống, nó tựa như một lễ cưới vĩ đại, đạt được một thỏa thuận không lời. Furuya Rei im lặng dưới tán hoa anh đào. Akai Shuichi lặng lẽ nhìn cậu, tâm trí nghĩ đến một vài chuyện.



Chiến dịch liên hợp đã kết thúc, Tổ chức Áo đen cuối cùng đã không còn tồn tại. Gin đã tính toán sai lầm trong ván cờ với Akai Shuichi, bị Cục Cảnh sát Quốc gia và FBI dồn vào đường cùng. Cuối cùng, hắn vùng vẫy và gào thét như một con sói đầu đàn mắc bẫy, tuyệt vọng và kiêu ngạo như một ác quỷ bị phán xét. Rồi hắn cũng im lặng, một sự tĩnh lặng chết chóc sau khi thủy tinh vỡ. Hắn giơ súng lên.

"Địa ngục có cả tá người của chúng mày bầu bạn với tao, mày rồi sẽ xuống thôi, Akai Shuichi." Gin cười lạnh lùng. "Lại đây, Rye."

Hắn bóp cò, đồng thời viên đạn từ tay thiện xạ át chủ bài xuyên qua trán hắn. Akai Shuichi đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn thi thể của Gin.

"Hắn chết rồi," Akai Shuichi nói, giọng điệu hờ hững như thể anh chỉ đơn thuần thông báo mình đã ăn tối. Có những người, nếu không giữ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo quá mức, sẽ bị OOC, đó là điều không thể tránh khỏi. FBI bùng nổ những tiếng reo hò làm rung chuyển cả tòa nhà, Kazami nước mắt lưng tròng gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho cấp trên. Còn anh, anh bước đến góc phòng và châm một điếu thuốc.

Trong làn khói lượn lờ, đôi mắt xanh lục của anh giống như một khu rừng không thấy ánh mặt trời.



Sau khi trực thăng của Chianti bị bắn hạ, sau khi Rum bị bắt, sau khi thám tử tiểu học biến trở lại thành học sinh cấp ba, sau khi mọi chuyện kết thúc viên mãn, và mọi sự chờ đợi đều khép lại, Akai Shuichi, trước khi trở về Mỹ, đã tìm gặp cấp trên của mình.

"Tôi cần nửa năm nghỉ phép." Anh tuyên bố, toát ra khí thế không thể chối từ, cứ như thể anh mới là cấp trên, và kỳ nghỉ không phải là lời thỉnh cầu mà là một thông báo. Trên mặt anh là vẻ thờ ơ và thiếu kiên nhẫn. "Sáu tháng nữa tôi sẽ tiếp tục làm việc cho Chính phủ Liên bang, còn trước đó tôi cần biến mất nửa năm."

"Shu..." Jodie nhìn anh với ánh mắt phức tạp, Camel kinh ngạc đến tái mặt. 

"Được rồi, đặc vụ Akai," James nói một cách hòa nhã. "Cậu định làm gì?"

"Hừm." Akai Shuichi nhíu mày suy nghĩ. "Có lẽ đi du lịch vòng quanh thế giới. Tôi không biết. Điều đó có quan trọng không?" Anh ngước mắt lên.

Có những người tùy tiện như vậy. Dám xin nghỉ mà không hề có kế hoạch, rõ ràng có thể tỉ mỉ hơn bất kỳ ai nhưng lại vô tâm một cách đáng ghét. Điều tra viên từ phía Cục Cảnh sát Quốc gia đã nhiều lần "phán quyết tử hình" người này trong phiên tòa cá nhân của mình, vì lý do người này hoàn toàn không có ý thức về luật lệ, muốn làm gì thì làm, nhưng lại đúng một cách chết tiệt. Quả thực là không coi luật pháp ra gì.

"Vẫn còn rất nhiều công việc hậu kỳ sau chiến dịch liên hợp. Cậu cần một lý do khẩn cấp và đặc biệt, và chúng tôi phải liên lạc được với cậu bất cứ lúc nào," James ôn tồn giải thích. "Đây là điều bắt buộc."

"Lý do đặc biệt sao?" Akai Shuichi trưng ra vẻ mặt thờ ơ, theo phản xạ chạm vào bật lửa. Đó là điềm báo trước cho những lời bịa đặt sắp bắt đầu của anh.

"Có lẽ tôi đột nhiên nhận ra mình nên trân trọng người yêu." Cuối cùng anh nhún vai. "Tôi sẽ cố gắng tìm cách để cậu ấy phản bội người yêu của chính mình. Cậu ấy đã ở Tokyo quá lâu rồi, tôi nghĩ cần thiết phải đưa cậu ấy ra ngoài đi dạo."

"Hả?" Camel há hốc mồm kinh ngạc. 

"Akai-san—" Jodie dường như sững sờ, không thể chấp nhận. 

Đôi mắt của James lóe lên sau cặp kính.

"Ra là vậy," James hiểu ý gật đầu. Những người khác dường như bị sốc bởi một lý do đơn giản như vậy, và lần lượt lộ ra vẻ mặt khó tin đầy hàm ý sâu xa. Ánh mắt của James chợt ánh lên một vẻ phức tạp và thương hại, gần như khiến ông trông có vẻ buồn bã. Ông cúi đầu ký tên vào bản báo cáo của Akai, khiến Akai không thể nhìn rõ cảm xúc của ông.

"Chúc hai cậu có một chuyến đi vui vẻ, đặc vụ Akai."

"Khoan đã, Shu—" Jodie gọi anh lại trước khi anh rời đi. "Anh cần—"

"Tôi cần một kỳ nghỉ," Akai Shuichi nói mà không quay đầu lại. "Tôi rất vui vì đã có được nó."



Anh đưa Furuya Rei rời khỏi Tokyo, tùy hứng du lịch khắp nơi. Rời xa trách nhiệm, sự ràng buộc, tất cả những xiềng xích vàng son cao ngạo. Chiến dịch liên hợp đã khiến cả hai điều tra viên kiệt sức, và hầu hết thời gian trong xe không ai nói chuyện. Akai hút thuốc, Furuya ngủ vùi. Cho đến khi đến đích hoặc đến giờ ăn, Akai sẽ gọi cậu dậy một cách đơn giản. Họ đã ghé thăm nhiều nơi, dừng lại rồi đi tiếp.

Họ khởi hành vào mùa thu, đi đến các đảo Bắc Âu, và trở lại Nhật Bản vào mùa xuân năm sau để theo đuổi mùa hoa anh đào ở Hokkaido. Chuyến đi thuận lợi đến bất ngờ, họ bình an vô sự suốt chặng đường.

Khi ngắm hoa anh đào ở Hokkaido, họ không ngạc nhiên khi gặp gia đình Kudo và Mouri, Tiến sĩ Agasa cùng lũ trẻ, và cả Miyano Shiho đã trở lại hình dáng cũ, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn anh một cái. Akai Shuichi chào hỏi họ một cách đơn giản.

"Tôi và Furuya-kun đã trở về," anh nói điềm tĩnh. "Tuần tới tôi sẽ quay về Mỹ, chắc sẽ không đến Nhật Bản nữa."

"Akai-san—" Thám tử trung học lộ ra vẻ mặt phức tạp. "Anh cần điều trị, anh không thể trì hoãn thêm nữa. Sera và mọi người rất lo lắng cho anh."

"Vậy sao?" Akai Shuichi không bận tâm. "Tại sao?"

"Anh bị điên rồi," Miyano Shiho nói với anh. Giọng cô không hề buộc tội hay cố ý khắc nghiệt.

"Hừm," Akai Shuichi cười nhẹ. "Có lẽ vậy."

Điều đó không quan trọng.

Furuya Rei chìm sâu trong giấc ngủ trong vòng tay anh, từ đầu đến cuối không hề mở miệng. Anh cúi xuống cười với Furuya Rei. Cậu có nghĩ tôi bị điên không?

Ran Mouri rơi nước mắt, Yukiko khóc nức nở. Chàng trai họ Kudo luống cuống dỗ dành. Chỉ có hai người giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Miyano Shiho im lặng nhìn người mà cô từng hận không thể giết chết. Ngay cả khi đã hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng vẫn mất đi sao? Cô nghĩ. Điều đó quá đau khổ.

"Cậu không điên đâu," Mouri Kogoro đột nhiên ngước mắt lên nói. Ánh mắt ông bỗng trở nên sắc bén.

"Cậu không điên đâu. Cậu rõ hơn ai hết. Cậu ấy đã chết rồi. Cậu không thể không biết điều đó. Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

"Anh định đưa anh ấy đi đâu?" Miyano Shiho nhàn nhạt hỏi. "Anh ấy chỉ thuộc về nơi này."

"Tôi biết," Akai trả lời. "Vì vậy, tôi sẽ rời đi, để cậu ấy lại cho người yêu của cậu ấy. Tôi sẽ mang một nửa tro cốt của cậu ấy, rắc xuống Thái Bình Dương. Tôi nghĩ cậu ấy xứng đáng được tự do."

"Dù sao thì, cậu ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình và qua đời trước bình minh rồi mà."

...

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro