2.
Ngọc lục bảo lấp lánh giữa mí mắt trên và dưới của Rye.
Chúng tạo thành một vòng tròn bao bọc đồng tử đen láy ở trung tâm. Bourbon nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong màu đen ấy.
"Chúng ta kết hôn đi, Furuya—" giọng Rye vang lên.
Bourbon giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mơ.
…
Sau khi trở về căn hộ tạm trú ở Nhật Bản theo đúng kế hoạch, việc sắp xếp tài liệu và báo cáo cho Tổ chức, từ lúc nhận thông báo cho đến lúc kết thúc, đều diễn ra suôn sẻ. Cả hai đều nhận được phần thưởng theo thỏa thuận. Đúng như Bourbon dự đoán, rất nhiều người đã nghe tin về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của họ ở Mỹ ngay trước khi máy bay hạ cánh.
Bourbon không hiểu tại sao những tên tội phạm suốt ngày chỉ biết đập phá, cướp bóc lại quan tâm đến những tin đồn lá cải như thế (có cần phải tổng hợp lại báo cáo lên Cục Cảnh sát Quốc gia không?), và sau vài lần cố gắng giải thích, cậu nhận ra họ chỉ nghĩ rằng việc Bourbon và Rye hôn nhau và trao nhẫn trong lễ cưới chỉ là diễn kịch, hoàn toàn không biết rằng ngay cả tờ đơn đăng ký kết hôn kia cũng là thật.
Phải rồi, việc Bourbon phải đóng kịch trong đám cưới với Rye—kẻ mà cậu căm ghét đến tận xương tủy—đã chạm đến giới hạn của cậu rồi, sao có thể lại điền vào tờ đơn có giá trị pháp lý cơ chứ. Nhận ra điều này, Bourbon chui vào chăn, cắn móng tay vì bực bội. Giới hạn của mình rốt cuộc đã bị đẩy đi đâu rồi—
Ngược lại, Rye—gã đó không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn hành động theo ý mình. Những kẻ cả gan dám lèm bèm về chuyện này bên tai Rye, anh chỉ "chậc" một tiếng khinh miệt, không bận tâm phủ nhận hay giải thích. Thỉnh thoảng, anh còn phóng ra ánh mắt giết người, toát lên sát khí đầy áp bức khi bị chọc tức đến mức mất kiên nhẫn. Sau một vài lần, những kẻ lắm lời kia cũng học được cách im lặng.
Hợp đồng hôn nhân ở Mỹ không ảnh hưởng đến bên Nhật Bản, nhưng sớm muộn gì cũng phải giải trừ một cách riêng tư. Bourbon ước gì có thể liên hệ ngay với đồng nghiệp ở Cục Cảnh sát Quốc gia để liên lạc với phía Mỹ, hủy bỏ hôn ước dưới danh nghĩa nhiệm vụ mật cấp cao không phải là chuyện khó, nhưng nếu Tổ chức phát hiện ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ thế lực đứng sau Bourbon. Cậu không dám mạo hiểm. Vì vậy, chuyện này đành tạm thời gác lại.
Scotch, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, đã nói trước một câu: "Tôi hứa tôi sẽ không cười," nhưng cuối cùng vẫn phá ra cười ha hả.
"Tôi không thấy có gì đáng cười cả, vì toàn bộ chuyện này đều dựa trên nỗi đau của tôi." Bourbon bực bội nói, nhân lúc trong căn hộ an toàn chỉ có hai người để than thở một chút.
"Quả không hổ danh là Vermouth, có thể nghĩ ra cách này."
"Bây giờ không phải lúc để khen cô ta! Tôi đã bị Rye hôn, kẻ mặc lễ phục và làm tóc đàng hoàng đấy, chỗ này sẽ bị ám ảnh tâm lý mất."
Bourbon chỉ vào đầu mình.
"Cứ xem như là vì nhiệm vụ đi." Scotch vẫn không nhịn được cười, tên này thật quá đáng, "Dù sao cũng tốt hơn là trở về với tay cụt chân què."
"Người ta sẽ đàm tiếu."
"Bọn họ căn bản không quan tâm đến cậu, họ chỉ nhân cơ hội này để châm chọc Rye thôi. Cậu thấy cái tên mặt lạnh như tiền đó không, gã thường xuyên làm người khác khó chịu mà."
"Thật sao?"
"Nhưng, cậu thử tưởng tượng xem nếu tin này lọt đến tai Gin thì sao—"
"Làm ơn im ngay đi!"
Có Scotch bên cạnh, Bourbon cũng dần bình tĩnh lại. Cậu còn nhiều việc quan trọng phải làm trước mắt.
Nhưng rắc rối vẫn còn đó:
Đôi mắt của Rye ngày càng trở nên khó lờ đi hơn.
Sau khi nhiệm vụ kết hôn chớp nhoáng kết thúc, Bourbon nghĩ rằng nhịp sống sẽ trở lại bình thường, cậu có thể tránh xa Rye, quên đi mọi thứ ở Las Vegas. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, hai phần ba số nhiệm vụ giao cho cậu đều là hành động cùng Rye. Cậu đã vài lần phản đối với cấp trên, khiến mọi chuyện trở nên rất khó chịu. Scotch khuyên cậu nên biết điều một chút—Rye thì là Rye thôi, anh cũng sẽ không ăn thịt cậu, ít nhất là trong khuôn khổ mối quan hệ hợp tác có lợi ích.
Scotch đôi khi cũng có lúc phán đoán sai: Đôi mắt của Rye thực sự sẽ nuốt chửng Bourbon.
Cậu buộc phải ở cùng Rye trong thời gian dài, lên kế hoạch lộ trình, trao đổi thông tin. Mỗi khi ánh mắt Rye khóa chặt lấy Bourbon, cả người cậu lại hóa đá, tim đập thình thịch như trống. Dù là màu xanh lục bảo dưới ánh mặt trời, hay màu xanh rêu sâu thẳm phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo, tất cả đều đưa Bourbon trở lại nhà thờ nhỏ bé đáng yêu đó, ngón tay Rye quấn lấy tay cậu, đôi môi ấm áp nhưng không mềm mại, và đôi mắt xanh lục mang vẻ dịu dàng kỳ lạ. Đây là những điều Bourbon muốn ép mình quên đi, nhưng cậu không tài nào làm được.
Và mọi thứ còn tồi tệ hơn, chúng không chỉ không chịu biến mất khỏi đầu Bourbon, mà còn đánh thức một số thứ khác. Mỗi khi Bourbon muốn chạy trốn khỏi Rye, chúng lại như những sợi xích, quấn chặt lấy Bourbon, kéo cậu trở về chỗ cũ.
…
Bourbon mới là người bị nhét vào đội bắn tỉa hai người. Cậu ném hành lý lên chiếc giường đơn mới kê thêm. Có vẻ như cậu chỉ có thể ngủ ở phòng khách. Thần sắc Rye rất khó chịu, vì phòng khách bị chiếm dụng, tối đến nếu muốn lén ra ngoài hút thuốc uống rượu thì phải đi ngang qua Bourbon.
"Yên tâm đi, nếu phòng ngủ của Scotch không quá nhỏ, tôi cũng chẳng muốn ngủ ở đây đâu," Bourbon châm chọc, "Anh còn ngáy nữa chứ gì? Chúng ta chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng manh, sẽ làm tôi mất ngủ đấy."
Thế nhưng, Rye ngủ rất yên tĩnh, chưa bao giờ làm Bourbon thức giấc. Bourbon không bắt được thóp anh, lại có chút không cam lòng.
Ngày nào cậu cũng tìm cớ gây sự với Rye, dù cho người kia chỉ cúi đầu đọc sách một cách u ám, lười nói chuyện với cậu. Chỉ có mình cậu nói liên tu bất tận trong căn hộ an toàn.
Bourbon nhận ra mình đã quá lời, những câu chữ vô nghĩa thốt ra là để che giấu những cảm xúc không rõ tên đang rối bời trong lồng ngực.
Họ ngồi trong xe là lúc khoảng cách giữa hai người gần nhất.
Thông thường, nơi báo cáo với cấp trên ở rất xa, họ cần lái xe qua nửa thành phố. Chỉ cần một nhân viên tình báo và một nhân viên thực thi đi là đủ, nên một nửa thời gian chỉ có Bourbon và Rye trong xe. Scotch sẽ ở nhà nấu ăn. Bầu không khí trong xe không có Scotch luôn rất kỳ lạ, ngoài việc thảo luận các vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, hai người hiếm khi mở lời. Đôi khi họ bật radio. Rye nói anh thích nghe R&B, nhưng mỗi lần đài phát những bài hát tương tự, vẻ mặt anh lại giống như đang chịu đựng, Bourbon có lý do chính đáng để nghi ngờ anh đang giả vờ. Lần sau nghe thấy nhạc R&B, cậu còn vặn âm lượng lớn hơn một chút.
Rye lơ đãng trả lời tin nhắn trên điện thoại. Thông thường, khi anh xử lý tin nhắn với thái độ hơi thả lỏng, đối tượng là bạn gái của anh.
"Chuyện đó, anh đã nói với bạn gái chưa?" Bourbon hỏi.
Một bên lông mày của Rye nhướng lên: "Bây giờ cậu lại chủ động nhắc đến chuyện đó rồi sao?"
"Chỉ là quan tâm thôi, không được à?" Nói đúng hơn, chỉ là muốn khiêu khích một chút, "Tin đồn của chúng ta ồn ào như vậy, cô ấy không nói gì sao?"
"Cô ấy hiểu đây đều là vì nhiệm vụ." Rye nói.
"Cô ấy có biết 'hôn nhân' của chúng ta có hiệu lực pháp lý ở Mỹ không?" Bourbon nói với giọng ngọt ngào như quỷ dữ, "Khi hai người thực sự kết hôn thì phải làm sao?"
Vẻ mặt Rye như thể Bourbon vừa kể một câu chuyện cười lớn. "Kết hôn..." Anh khẽ lặp lại hai từ này, như đang từ từ nghiền ngẫm bằng môi và răng, "Bourbon, một người thông minh như cậu, làm sao có thể đặt chuyện thành viên Tổ chức và kết hôn cùng nhau bàn luận?"
Bourbon hơi sững lại.
"Giả sử là vậy, tất nhiên chúng ta phải ly hôn trước rồi." Rye hắng giọng, nói.
"Nếu tôi không đồng ý, chẳng phải việc ly hôn sẽ đổ bể sao? Anh sẽ bị tôi trói buộc chặt cứng đấy!" Bourbon nói với vẻ hơi đắc ý.
Sau đó, cậu dùng một tay nhanh chóng bịt miệng lại. Khoan đã, cậu vừa nói cái gì vậy? Sao cậu lại không muốn ly hôn với Rye chứ? Cậu nằm mơ cũng muốn bay về Mỹ, xé nát mấy cái giấy chứng nhận, đơn đăng ký đó ra từng mảnh. Sao cậu lại có thể nói ra câu muốn trói buộc Rye vĩnh viễn chứ?!
Rye lại cười, là nụ cười nhìn trẻ con gây rối. "Không ngờ, Bourbon luôn điềm tĩnh và tháo vát lại có lúc giở trò trẻ con như vậy."
Bourbon ghét cái cách anh cười, nên nửa quãng đường còn lại, cậu dứt khoát không nói chuyện với anh nữa.
…
Bourbon chỉ muốn giữ khoảng cách hợp lý với Rye, không quá thân mật, không có ràng buộc, và tuyệt đối không có sự giao lưu tình cảm nào. Cậu và Scotch sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi này, càng ít vương vấn, càng dễ dàng rút lui. Cậu đã cắn răng kiên trì đến bây giờ, chính là nhờ vào niềm tin này.
Nhưng số phận là một thứ rất hài hước. Giống như—cậu không thể nào thoát khỏi Rye được nữa.
"Đây là nhiệm vụ thứ mấy chúng ta cùng nhau làm trong tháng này rồi?"
Bourbon có chút bất mãn. Vốn dĩ, theo ý chỉ của một lãnh đạo cấp cao, Bourbon và Rye đã hợp tác vài lần. Sau nhiệm vụ công tác Mỹ lần trước, họ lại càng được sắp xếp như một cặp đôi hoàn hảo. Hành động theo nhóm hai hoặc ba người là quy tắc trong giới, để đề phòng một trong số họ nảy sinh ý đồ xấu, đóng vai trò "giám sát" lẫn nhau. Gặp phải nhiệm vụ không có Scotch, chỉ còn lại hai người cùng ăn cùng ở, liên tục ở bên nhau hai mươi giờ mỗi ngày trong nhiều tuần, việc đối phó với Rye gần như tiêu hao hết một nửa năng lượng của Bourbon.
Bây giờ cậu và Rye vừa đáp xuống một thị trấn nhỏ ở Bắc Mỹ, Nhật Bản, lập tức thuê xe, dọn dẹp chỗ ở, rồi lại nhìn hai chiếc giường đơn kê sát nhau mà không nói nên lời.
"Kệ đi." Sau một hồi im lặng, Bourbon từ bỏ sự kháng cự, "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Rye thích thú nhìn cậu kiểm tra nhà bếp, lướt mắt qua từng dụng cụ nấu ăn, gia vị, bát đĩa, còn ghi lại những thứ cần mua bổ sung ở siêu thị.
"Cậu sẽ nấu ăn sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì à?"
"Tôi tưởng cậu muốn nghỉ ngơi sớm."
"Tôi rất mệt, những kế hoạch và thông tin đầy ắp trong đầu trộn lẫn vào nhau, lúc này tôi thường dùng nấu ăn để giải tỏa căng thẳng." Bourbon xé một tờ giấy từ cuốn sổ tay, lắc lắc, "Lát nữa anh chịu trách nhiệm đi mua mấy thứ này."
"Không có Scotch, cậu nấu ăn ổn không đấy?"
Bourbon giận dữ quăng danh sách mua sắm qua. Rye dùng hai ngón tay đón lấy một cách tao nhã. "Tôi đã học được hết rồi! Nếu anh không muốn ăn đồ tôi nấu, thì làm ơn tự mình ra ngoài thuê nhà, dùng tiền của chính anh!"
Cuối cùng, Rye vẫn ngậm thuốc lá đi mua đồ về, giờ thì nguyên liệu đều dính mùi thuốc lá khó chịu. Với những thứ có sẵn, cậu nấu canh miso, cà ri thịt viên và cá rán. Không quá phong phú, nhưng có đủ cơm, và Rye đã ăn hết phần của mình. Tiện thể nói luôn, họ phải đối mặt nhau trên một chiếc bàn ăn rất nhỏ. Những ngày như thế này còn phải kéo dài thêm ba ngày nữa.
Đêm hôm đó xảy ra một chút bất ngờ. Rượu Bourbon uống tại hiện trường giao dịch đã bị pha một loại thuốc, cậu chỉ nhận ra mình bị lợi dụng làm vật thí nghiệm khi đang trên đường về.
Từ lúc bước ra khỏi thang máy, Bourbon gần như phải quỳ xuống đất. Hành lang căn hộ thuê tối om, chỉ có một chiếc đèn cảnh báo gần mặt đất còn sáng. Bourbon dựa vào chút ánh sáng đó để mở khóa cửa, bò vào phòng tắm, ôm lấy bồn cầu và nôn hết những thứ trong dạ dày ra.
Đầu cậu đau như sắp nổ tung sau khi bị hàng triệu chiếc dùi trống gõ vào, lơ mơ, mất phương hướng và thính giác, may mà cậu vẫn tìm đúng vị trí bồn cầu. Cậu tựa lưng vào tường gạch, lạnh toát, giống như tay chân cậu vậy. Ngay sau đó, cơn buồn nôn thứ hai ập đến, cậu vội vàng quỳ xuống, gục đầu xuống một cách vô hình, nôn mửa.
Một tiếng bước chân vang lên, là tiếng giày da của Rye dẫm trên sàn đá cẩm thạch. Người đàn ông đó vẫn mặc chiếc áo sơ mi và áo vest dùng trong nhiệm vụ trước đó. Anh đang đóng giả một phục vụ viên mặt lạnh như tiền, không nói không rằng nhét vào tay cậu một cái cốc. "Uống đi." Rồi đưa thêm một viên con nhộng màu vàng nhỏ, "Uống vào."
"...Giỡn mặt à, tôi không ăn thứ lấy từ tay anh." Bourbon hổn hển nói.
"Muốn giết cậu còn cần phải đợi đến hôm nay sao?" Rye nói với vẻ mất kiên nhẫn, "Là thuốc giải độc do Tổ chức cung cấp, có thể tăng tốc độ chuyển hóa."
Bourbon nhìn chằm chằm vào viên thuốc một lúc, cậu đang đánh giá rủi ro khi nuốt nó, nhưng bộ não cậu đã từ chối suy nghĩ. Rye mất hết kiên nhẫn, anh dùng tay phải giữ chặt cằm Bourbon, bóp mạnh, buộc cậu mở miệng. Trước khi Bourbon kịp tung một cú đấm, viên thuốc đã bị nhét vào giữa hai hàm răng. Bourbon ho dữ dội vì phản kháng, viên thuốc đã trượt xuống thực quản.
"Đừng chạm vào tôi!" Cậu hét lên, dùng hết sức lực đẩy Rye sang một bên. Cậu gục xuống sàn, kiệt sức, tóc bết lại dán trên trán, chóng mặt không ngừng. Con người quả là loài sinh vật thích sĩ diện, đã thảm hại đến mức này mà cậu vẫn như một con mèo xù lông với người lạ. Cậu có chút tức giận, một là vì mình mất phong độ trở nên thảm hại thế này, hai là vì người chứng kiến sự chật vật của cậu lại là Rye.
Rye nhìn cậu từ trên cao xuống, vẻ mặt lạnh lùng hơn cả viên gạch sứ dưới mông Bourbon.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Trong rượu có thứ gì đó."
"Tại sao lại uống?"
"Bởi vì lúc đầu tôi không hề biết!" Bourbon vô thức nâng cao giọng, "Ban đầu tôi ngồi cùng ba người mua từ các tập đoàn khác, đây là một phần của hợp đồng, chúng tôi phải nhận được thông tin tình báo như nhau. Ban đầu giao tiếp đều rất bình thường, cho đến khi hắn mời chúng tôi cùng một loại rượu."
Cậu cố gắng hồi tưởng lại.
"Tôi là người phản ứng cuối cùng. Ba người kia chắc đã bắt đầu khó thở ngay khi bước ra khỏi phòng họp rồi."
Mặt Rye đầy vẻ ghê tởm: "Như vậy coi như là xé bỏ hợp đồng rồi, chúng ta chưa bao giờ nói sẽ giúp chúng thử thuốc. Tôi sẽ báo cáo với Gin, không thể để đám ngu ngốc này chạy thoát." Anh nhìn Bourbon một lúc, người đang vùi đầu vào giữa hai đầu gối để tránh ánh mắt gã. "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Không phải ma túy, cũng không liên quan đến dục vọng," Bourbon nói, "Là một loại chất xúc tác giống như làm tăng gấp đôi phản ứng ngộ độc rượu, các triệu chứng của người dùng cũng liên quan đến tình trạng sức khỏe của bản thân. Không giống thuốc, mà giống một loại vũ khí hơn."
Rye gật đầu, bước ra khỏi phòng tắm để gọi điện.
Thuốc giải bắt đầu phát huy tác dụng, sức lực từ từ quay trở lại tứ chi. Đầu vẫn còn choáng váng, nhưng Bourbon có thể chống người dậy, nằm bò trên bồn rửa mặt để súc miệng. Cậu không bật đèn gương, vì không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Rye quay lại, "Tách" một tiếng bật đèn lớn. Anh đưa hai tay ra từ phía sau Bourbon. Ban đầu Bourbon giật mình, nhưng sau đó phát hiện Rye chỉ muốn cởi chiếc áo sơ mi đã đẫm mồ hôi của cậu.
Bourbon cởi cúc áo, Rye kéo từ phía sau, giúp cậu thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc áo sơ mi.
"Đi ngủ đi, đợi thuốc phát huy tác dụng." Người kia nói đơn giản, "Tôi sẽ gọi Scotch qua."
"Đừng làm phiền anh ấy."
"Cậu đừng lo."
Bourbon lười nói thêm gì nữa, cởi quần ngoài chỉ còn lại quần lót, chui vào chăn. Cậu vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, đầu vừa chạm vào gối là không kìm được muốn nhắm mắt. Rye tiếp nước vào cốc cho cậu.
"Đừng mong tôi cảm ơn anh." Bourbon hừ lạnh.
"Tôi là người chồng bị cậu trói buộc, chỉ có thể chịu trách nhiệm với cậu thôi." Rye nói. Tất nhiên, câu này thốt ra từ miệng anh không hề có chút ấm áp nào, nhắm mắt lại Bourbon cũng có thể thấy khuôn mặt chế giễu của anh.
…
Ngày hôm sau, cậu hồi phục được phần lớn. Scotch và Rye đi xử lý hậu quả. Nghe nói hành vi của đối tượng nhiệm vụ cũng đã chọc giận cấp trên, sau đó đã được "giáo dục" bằng một số biện pháp không nhân đạo. Bourbon co ro trong căn hộ an toàn, hiếm hoi được nghỉ ngơi một ngày. Cậu dùng ống hút hút nước ép trái cây (Scotch dặn cậu chỉ được uống nước ép), nhìn những cánh chim di trú bay ngoài cửa sổ, và ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành những bóng râm, cứ thế trôi qua nửa ngày.
Cậu lại không kìm được suy nghĩ, chuyện xảy ra hôm qua không thể coi là cứu mạng trong gang tấc, nhưng quả thực cậu đã được Rye chăm sóc một lần, nợ anh một ân huệ. Tại sao, là ai cũng được, tại sao lại cứ phải là người này?
…
Vài tháng sau.
Đáng lẽ là mùa xuân ấm áp hoa nở, cơn gió nhẹ cũng mang theo hơi ấm ngọt ngào, nhưng khi Bourbon nhìn bầu trời trong xanh như một bức tranh vải, cậu chỉ thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Vermouth truyền đạt chỉ thị nhiệm vụ mới qua cuộc gọi video.
"Mục tiêu nhiệm vụ là Vanessa Lawson. Cô ta thực chất là người Úc, hiện đang kinh doanh một khách sạn nhỏ ở khu Thamel, Nepal, nhưng sau lưng lại làm gián điệp tình báo, chính xác hơn là bán thông tin cho các phe phái khác nhau. Cô ta đang nắm giữ một thông tin quan trọng về Tổ chức, và muốn bán nó cho một tổ chức dân quân địa phương. Các cậu cần phải chặn đứng thông tin đó trước khi tổ chức dân quân kịp nhận được và làm điều gì đó điên rồ."
"Có được giao chiến không?"
"Tùy ý, miễn là các cậu có thể thoát ra và hải quan vẫn cho qua."
Nhiệm vụ chặn thông tin không phải lần đầu tiên, nhưng khi nhìn vào bức ảnh Vanessa Lawson trong điện thoại, đôi mắt màu hổ phách của người phụ nữ ánh lên vẻ điên cuồng, Bourbon lờ mờ cảm thấy nhiệm vụ lần này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
"Tổ chức dân quân loại nào?" Rye hỏi.
"Ở một số khu vực do chính phủ không hành động, một nhóm những kẻ cực đoan có vũ trang muốn chủ động thực hiện trách nhiệm của chính phủ mà lập thành nhóm. Miệng họ hô hào phản đối chính phủ, dùng vũ khí để làm những điều họ cho là đúng, nên sẽ hành động tuyệt đối."
Vermouth lại gửi thêm vài bức ảnh, trong đó có một người đàn ông châu Á cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt có một vết sẹo, tay cầm súng tiểu liên nhìn thẳng vào ống kính. "Hắn tên là Sharma Tanghi, là thủ lĩnh của tổ chức dân quân, cũng sẽ có mặt trong giao dịch."
"Tổ chức và nhóm dân quân có hiềm khích gì không? Tại sao lại phải giao dịch thông tin của chúng ta?"
"Đây là bí mật."
Rye và Bourbon nhìn nhau, rồi không truy hỏi nữa.
Họ hạ cánh xuống Nepal theo kế hoạch, dựa vào thông tin cung cấp để khóa mục tiêu là quán bar dưới tầng hầm của một khách sạn ba tầng ở Kathmandu, một nơi yên tĩnh giữa lòng phố thị, cũng là địa điểm Lawson và thủ lĩnh tổ chức dân quân giao dịch. Do mục tiêu ở tầng hầm, Rye không thể quan sát động tĩnh từ điểm bắn tỉa, họ quyết định giấu súng trường và các vật dụng dự phòng khác trong xe, cả hai cùng nhau vào khách sạn.
Mười một giờ hai mươi phút đêm, hành động chính thức bắt đầu. Rye mặc một bộ đồ đen, vành mũ kéo rất thấp, ngồi ở khu vực chờ đợi trong sảnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua từng người đi ngang qua. Họ trao đổi ám hiệu. Bourbon một mình đi xuống tầng hầm, Rye cũng sẽ theo sau trong vòng mười lăm phút.
Quán bar dưới tầng hầm không bị đóng cửa. Lawson và hai thành viên tổ chức dân quân chọn hoàn thành giao dịch dưới sự chứng kiến của mọi người, giả vờ như những người bình thường. Bourbon không biết đây là quá sơ suất hay là họ hoàn toàn không coi Tổ chức ra gì. "Rye," cậu ẩn mình trong bóng tối, bật bộ đàm, "Họ đang ngồi ở bàn bốn người góc tây bắc, hai tên dân quân, Lawson và vệ sĩ của cô ta."
"Nhận được."
"...Nhưng Tanghi không có ở đó."
"Rõ."
Cậu thấy Rye đi thang máy xuống, đứng ở một lối vào khác của quán bar. Mỗi người phụ trách một bên hành lang, quan sát động tĩnh.
"Lawson đưa một chiếc hộp nhỏ cho tên dân quân. Có lẽ là ổ cứng."
"Rye, chúng đang đi về phía cửa của anh. Sau khi chặn được, lập tức lên vị trí quan sát đối diện theo kế hoạch."
Rye khẽ gật đầu. Hai người đàn ông trông giống dân quân đẩy cánh cửa rào trang trí của quán bar, đi về phía thang máy. Vừa đúng lúc, có một hành lang hẹp dẫn đến nhà bếp phía sau. Rye, người đang mai phục ở đó, xuất hiện như một bóng ma, một tay kẹp cổ mỗi tên dân quân, kéo họ vào phía sau bóng tối.
Với thân thủ của Rye, hai người này không thể gây ra mối đe dọa. Bourbon dự định rút lui bằng một con đường khác. Cậu đi về phía sau tầng hầm, nơi có những căn phòng nhỏ bằng kính suốt từ sàn đến trần, trông giống như khu văn phòng. Cậu cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể. Nếu bị phát hiện, cậu sẽ giả vờ là một khách hàng không tìm thấy nhà vệ sinh. Căn phòng thứ ba anh đi qua có đèn sáng. Cậu lướt mắt nhìn qua một cách vô tình, và phát hiện ra manh mối.
Trong một phòng tài liệu nhỏ bằng lòng bàn tay, có ba người đàn ông cao to đang nói chuyện, mặc áo khoác dày màu nâu đất, trông không giống quản lý khách sạn chút nào. Người cao nhất có một vết sẹo rõ ràng dưới mắt phải—là Tanghi! Điều khiến Bourbon sởn gai ốc là họ đã chạm mắt với Bourbon qua lớp kính, đồng tử hơi mở rộng, lộ ra vẻ mặt "tôi nhận ra người này".
Ánh mắt Bourbon chuyển sang chiếc bàn bên cạnh họ. Điện thoại di động, súng trường, và một chiếc hộp đen nhỏ xíu.
Là bẫy.
Chiếc hộp đen yên lặng nằm trong căn phòng nhỏ này mới chính là thông tin họ muốn giao dịch... không, là thông tin đã được giao dịch.
Trước khi mấy người kia lao tới, Bourbon hét lớn vào bộ đàm: "Rye!"
Họ không dùng súng. Hành lang quá hẹp, khắp nơi đều là kính, hơn nữa áo khoác của dân quân chắc chắn đều có áo chống đạn bên trong. Cậu tận dụng lợi thế địa hình, dùng hai cánh tay đẩy mạnh về phía trước, người đứng đầu tiên lảo đảo lùi lại, chắn tầm nhìn của người thứ hai. Bourbon nhân cơ hội này lao vào phòng, tóm lấy chiếc hộp đen. Trong khoảnh khắc một giây này, cậu liếc thấy màn hình điện thoại đang sáng, đó là ảnh của chính cậu, Tanghi và thuộc hạ đã nhận ra cậu nhờ bức ảnh này.
Đã bị tính kế.
Đột nhiên một bàn tay túm lấy cánh tay cậu, kéo cậu về phía sau. Người kia tưởng rằng cậu sẽ dùng chân phản kháng, nhưng Bourbon dứt khoát dùng chiếc hộp đen ở tay kia đập mạnh vào đầu hắn, rồi bổ sung thêm một cú đá. Mặc dù tên dân quân khỏe mạnh, cú đấm vào vai và ngực khiến hắn tê dại một lúc, nhưng do không được huấn luyện bài bản, đòn tấn công đầy sơ hở, rất dễ đoán trước. Bourbon khéo léo tấn công vào điểm yếu của kẻ thù: đùi, đầu gối và háng. Không cần phải hạ gục họ, chỉ cần có vài giây sơ hở là cậu có thể trốn thoát.
"Lên tầng thượng." Giọng Rye thở hổn hển vang lên trong tai nghe, nghe có vẻ cũng không ổn lắm. Bourbon lập tức chạy về phía lối thoát hiểm. Cậu và Rye đã khảo sát trước, tầng thượng của tầng ba là khu vườn trên không, nhưng do kinh doanh không tốt nên tạm thời đóng cửa. Camera cũng đã bị Bourbon động tay chân; góc phía đông của khu vườn trên không có một cầu thang sắt bên ngoài bị bỏ hoang, dẫn đến đầu kia của con hẻm nhỏ, chính là nơi họ đỗ xe.
Khi Bourbon leo lên tầng hai, Rye xuất hiện không biết từ đâu, vết máu trên mặt trông ghê rợn, chiếc mũ len cũng biến mất. Họ không dừng lại, tiếp tục chạy lên cầu thang.
Rye lắng tai nghe tiếng bước chân đuổi theo họ. "Ba người."
Bourbon gật đầu: "Có Tanghi."
"Chậc... Phiền phức thật."
Đạp mạnh cánh cửa sắt lên tầng thượng, họ lập tức lao vào khu vườn trên không tối om. Thể lực của dân quân có vẻ tốt hơn, họ nhanh chóng đuổi kịp và không ngần ngại nổ súng. Viên đạn đầu tiên bắn trúng lan can sắt bên chân Rye, rất nguy hiểm. "Bên này!" Anh hét lớn, kéo Bourbon núp sau một chậu cây lớn để làm vật che chắn. Lần này họ đổi sang súng tiểu liên có mật độ đạn dày hơn, tiếng súng xé toạc màn đêm, rền vang như tiếng sấm bên tai.
"Tôi lấy được rồi." Bourbon nói lớn với Rye, "Chúng ta chỉ cần—"
Chậu cây trước mặt nổ tung, họ buộc phải lần mò đến một chỗ khuất khác. Nhưng kẻ địch áp sát quá gần, hai người chỉ có thể từ từ di chuyển về phía mép sân thượng.
Bourbon liếc nhìn xuống lầu, nếu không nghĩ ra đối sách, cảnh sát sẽ sớm đến, và mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ biển, bao gồm cả chiếc hộp nhỏ dán sát tim cậu. "Có một bồn hoa." Cậu nói, một đề nghị điên rồ và nguy hiểm hình thành trong đầu, "Chúng ta nhảy xuống."
"Cậu điên rồi sao?" Rye túm lấy cổ áo cậu, "Tôi không muốn chết ở đây!"
"Ở lại đây chúng ta chắc chắn phải chết." Bourbon điên cuồng trừng mắt nhìn anh. Cậu đột nhiên áp sát Rye, dùng hai tay ôm lấy anh từ phía sau. "Tôi đếm đến không, chúng ta sẽ nhảy—
"Ba, hai, một, không—"
Họ đồng thời nhảy lên khi loạt súng tiếp theo vang lên. Bourbon cảm thấy như một thiên thạch đập mạnh vào cơ thể mình, rồi cậu mất đi ý thức.
…
Cậu nghe thấy gì đó.
Ban đầu rất mơ hồ, dần dần mọi âm thanh đều dội vào tai cậu, như có người đang điều chỉnh núm vặn của loa, cho đến khi không thể lớn hơn được nữa.
Rất ồn ào, cũng rất đau.
Bourbon nhận ra mình đang nằm sấp trên một mặt sàn kim loại, cơ thể lắc lư—là một chiếc xe tải có thùng hàng kín. Trong tầm mắt cậu có một đôi ủng, là của Rye, bên cạnh chân anh có một vũng máu. Mùi khó chịu trộn lẫn xộc vào mũi cậu, máu, khói súng và mùi mồ hôi đàn ông. Cậu cử động ngón tay, phát hiện hai tay bị trói bằng dây thừng.
Tiếng ba tên dân quân nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương truyền đến từ phía sau, có vẻ đang cười đùa vui vẻ. Ít nhất có bốn người, ba người trong thùng xe, một người đang lái xe, không loại trừ khả năng có người ngồi ghế phụ lái.
Bourbon cảm nhận trọng lượng của quần áo, súng và chiếc hộp nhỏ chứa thông tin đều đã bị lục soát lấy đi. Hiện tại bọn họ chưa phát hiện cậu đã tỉnh, nên Bourbon quyết định tiếp tục giả vờ bất tỉnh trong tình thế không có chút cơ hội nào.
Chiếc xe lại xóc nảy một lúc, rẽ qua vài khúc cua lớn. Trong không gian kín, rất khó phán đoán tình hình đường sá bên ngoài, không biết Tanghi định đưa họ đến đâu. Bourbon giữ nguyên tư thế nằm yên trên sàn, vài phút sau, mấy người đàn ông đó bắt đầu ăn uống, tiếng túi đựng thức ăn nhanh sột soạt.
"Bourbon." Rye nhân cơ hội này khẽ gọi tên cậu. Bourbon toát mồ hôi lạnh, cậu vẫn chưa muốn gây sự chú ý.
"Bourbon." Anh lặp lại lần nữa. Tai Bourbon chắc chắn có vấn đề gì đó trong cú va chạm vừa rồi, vì giọng điệu Rye không phải là muốn đánh thức cậu, mà là tiếng rên rỉ đầy lo lắng.
Không, không, chưa phải lúc.
Đôi ủng của Rye nhúc nhích, dường như muốn di chuyển đến bên cạnh cậu.
"Này, mày đang làm gì đấy!"
Một tên dân quân phát hiện động tác của Rye, bỏ đồ ăn xuống đi về phía này, nói bằng tiếng Anh lơ lớ, "Không muốn chết thì đừng động đậy!"
"Dù sao giữ chúng lại cũng vô dụng, chi bằng cho chúng một bài học." Một tên khác nói, "Thằng tóc dài kia là xạ thủ phải không, chặt ngón tay nó đi."
"Các người muốn thông tin của Tập đoàn Karasuma để làm gì?" Rye hỏi bằng tiếng Anh.
"Các người từng giết người của chúng tôi, nên... không có lý do đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là báo thù. Lấy được thông tin bẩn thỉu của Karasuma, rồi dùng hai đứa bây để giết gà dọa khỉ, tôi thấy kế hoạch này hoàn hảo." Người trả lời gã là Tanghi.
Rye không biểu lộ cảm xúc: "Giết chết hai chúng tôi, các người nghĩ Karasuma sẽ cứ thế bỏ qua sao? Kết cục của các người sẽ còn thê thảm hơn thôi."
"Đại ca, đừng nói nhảm với nó nữa, phế ngón tay nó đi!"
Bourbon nghe thấy tiếng lên đạn của súng lục, cậu dùng âm thanh để dự đoán khoảng cách của người đàn ông đó với mình. Nhanh như cắt, ngay khi Tanghi vừa định giơ súng lên, Bourbon dồn toàn bộ sức lực vào eo, bật dậy tung một cú đá, chính xác đá bay khẩu súng lục của hắn. Khẩu súng trượt trên sàn, dừng lại bên chân Rye. Rye cũng bị trói tay như cậu, nhanh chóng dùng tay bị trói nhặt khẩu súng lên, hai tay giữ chặt báng súng. "Đoàng, đoàng" hai tiếng, Tanghi đổ gục xuống.
Máu, bắn tung tóe trong không khí như thuốc nhuộm.
Hai tên còn lại lập tức hoảng loạn, vội vàng quay người lấy súng tiểu liên. Bourbon không cho họ bất kỳ thời gian phản ứng nào, trực tiếp dùng sức mạnh lao tới, đâm sầm vào một tên, Rye trực tiếp gửi viên đạn thứ ba vào ngực tên còn lại. Tên cuối cùng cũng không có vũ khí như Bourbon, Bourbon đoán trước được hắn sẽ hoảng hốt tung nắm đấm, bình tĩnh cúi người né đòn. Chiếc xe tải lắc lư mạnh một cái, chỉ cần một cái lắc này là đủ—Rye lại bóp cò.
Người cuối cùng cũng gục xuống.
Bourbon ngồi xổm xuống lục soát trên người họ tìm dao, cắt dây trói cổ tay mình; chiếc hộp đen nhỏ cũng ở đó, cậu lại nhét nó vào túi.
Tình trạng Rye rất tồi tệ, cực kỳ tồi tệ. Bourbon chưa từng thấy anh thảm hại như vậy. Anh gục xuống góc thùng xe, máu me khắp người đến mức không thể xác định chính xác vết thương ở đâu. Bourbon lao tới, cởi trói cho anh. Rye im lặng nhìn cậu hành động, hơi thở chậm rãi và nặng nhọc.
"Xem ra tin đồn cậu dùng thân thể để giao dịch tình báo là sai rồi," Anh nhếch mép, tại sao, người đàn ông này sắp chết rồi mà vẫn còn sức để trêu chọc cậu, "Cậu căn bản không cần dùng đến thủ đoạn thấp kém như vậy."
"Bây giờ anh mới biết sao, đồ ngốc!" Bourbon hét lớn vào mặt anh, vừa luống cuống tìm kiếm vết thương, "Im miệng, giữ sức đi!"
Chiếc xe tải đột ngột phanh gấp, Bourbon suýt chút nữa bị văng ra ngoài. Cậu còn phải xử lý tài xế, "Ở yên đó." Cậu chộp lấy khẩu súng lục Rye vừa dùng, bên trong chắc còn khoảng hai viên đạn, đủ rồi. Nếu cậu không thành công, cả cậu và Rye đều sẽ chết ở đây.
Cậu đạp mạnh cửa thùng xe nhảy xuống, đi vòng ra chỗ ghế lái. Tài xế mặt mày hoảng loạn sờ soạng tìm súng lục. So với ba tên Tanghi, hắn có vẻ chỉ là một tài xế đơn thuần, hành động của hắn trong mắt Bourbon chậm chạp như chuyển động chậm. Bourbon giơ súng lên, hít vào, giữ thăng bằng, bóp cò.
Người kia mềm nhũn ngã xuống.
Bourbon không kịp quan tâm đến những thứ khác, kéo cửa xe, lôi xác chết ra khỏi ghế lái. Máu vương vãi khắp nơi, trên kính chắn gió, trên lưng ghế, trên bảng điều khiển. Tập trung, tập trung! Cậu gầm lên trong lòng, rồi đạp mạnh chân ga đến cùng.
Cậu tiếp tục lái chiếc xe trên con đường quanh co này.
Thật yên tĩnh.
Không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng động cơ xe tải mệt mỏi hoạt động. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt đường một cách máy móc, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể để sang số, đạp ga, chỉ muốn lái xe đến nơi không có người. Vài phút sau, cậu mới nhận ra mình vẫn đang run rẩy.
Hít sâu, Bourbon, hít sâu. Cậu cố gắng chớp mắt, làm cho tầm nhìn rõ ràng hơn. Bây giờ cậu cuối cùng cũng nhìn rõ xung quanh mình, chiếc xe tải đang điên cuồng lao về phía trước trên một con đường đất không quá rộng trong rừng, không có người, cũng không có đèn điện, chỉ có rừng cây gỗ đàn hương cao vút, như thể đã đi đến tận cùng thế giới. Ánh sáng mờ nhạt của mặt trời tán xạ từ rất xa, chắc chắn bây giờ là rạng sáng.
Cậu dừng xe, tắt máy. Âm thanh cuối cùng trên thế giới cũng biến mất.
Bourbon loạng choạng bước xuống xe, quay lại thùng xe phía sau. Rye vẫn ngồi đó với vẻ mặt không cảm xúc. Họ nhìn nhau một cái, lập tức hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Cậu nhìn Rye, trong khoảnh khắc một ý nghĩ vụt qua, cậu hoàn toàn có thể bỏ mặc Rye ở đây chảy máu đến chết, thông tin đã lấy được, nhiệm vụ hoàn thành trong gang tấc. Cái chết của Rye có thể tự nhiên đổ lỗi cho Tanghi, đối với Cục Cảnh sát Quốc gia cũng là hợp tình hợp lý để loại bỏ một thành viên có mật danh của Tổ chức. Rye nhìn thẳng vào mắt cậu, không thúc giục, cũng không nguyền rủa. Anh đang chờ Bourbon đưa ra quyết định.
Đôi mắt màu xanh lục, bình tĩnh đến lạ, như thể trên thế giới này không có gì có thể làm xáo động sự tĩnh lặng này.
Bourbon cụp mắt xuống, rồi bò lên thùng xe. Cậu cởi áo khoác của mình ra, cởi áo sơ mi rồi mặc lại áo khoác.
"Chân phải, bị bắn khi nhảy từ trên lầu xuống. Viên đạn đã xuyên qua." Rye lên tiếng.
Bourbon nhanh chóng tìm thấy vết thương. Cậu xé chiếc áo sơ mi thành những dải vải, băng bó đùi cho Rye. Chỉ trong vài giây, hai bàn tay cậu đã nhuộm màu đỏ, toàn là máu của Rye, tươi mới, chói mắt.
"Tại sao đi làm nhiệm vụ với anh lại không hề thuận lợi như vậy!" Bourbon tức giận nói, "Tanghi và Lawson đã lừa chúng ta xoay vòng như những con rối, mà chúng ta lại không ai phát hiện ra!"
Tất nhiên, cậu không thực sự đổ lỗi cho Rye. Toàn bộ sự việc đều toát lên vẻ hoang đường, đan xen giữa sự tố giác ngầm, giao dịch bẩn thỉu và mùi vị ghê tởm. Nhưng đây là lần đầu tiên Bourbon khiến hiện trường nhiệm vụ trở nên như thế này: một đồng đội gần như cạn kiệt máu trong mạch, ba xác chết, và một người bị chính tay mình giết chết nằm dưới một cây gỗ đàn hương nào đó chờ phân hủy.
"Tại sao anh lại để mình thành ra cái bộ dạng này, anh không phải rất giỏi sao Rye? Suýt chút nữa là không giữ được tay rồi, lẽ ra tôi không nên cứu anh, cứ để anh mang một cánh tay về nhà đi! Tôi là nhân viên tình báo, tại sao lại phải tham gia vào những chuyện như thế này chứ? Đều tại anh, Rye, thôi thì cái chân này cũng đừng cần nữa—”
"Lần này anh báo cáo đi! Tôi không muốn giải thích những chuyện lố bịch này với Gin, còn phải tranh cãi với hắn. Lát nữa cuộc gọi yêu cầu hỗ trợ cũng do anh gọi đi, để mình thảm hại ra nông nỗi này, tôi thật sự quá mất mặt rồi.
"Lần trước anh chăm sóc tôi một lần, lần này tôi cứu anh, chúng ta coi như hòa nhau rồi, đừng có luôn bày ra bộ dạng tôi nợ anh ân huệ nữa, biết chưa?
"Chỉ có tôi mới có thể giết được anh, cho nên bây giờ anh không được chết!"
Cậu vừa trút giận lên Rye với sự oán hận không biết từ đâu ra, vừa cẩn thận cuộn vải băng bó xoắn ốc lên đùi anh. Rye chỉ im lặng lắng nghe, mặc cho cậu vô lý đến đâu cũng không mở miệng phản bác. Có lẽ là không còn sức nữa rồi, một người mất nhiều máu như vậy còn sống được không?
Cậu đã liều mạng mới cứu được Rye, Rye không thể chết, nếu không mọi nỗ lực của cậu đều sẽ đổ sông đổ biển.
Anh không thể chết, họ còn phải về Mỹ ly hôn nữa chứ. Rye vẫn còn giá trị, anh biết nhiều thứ, tương lai có thể giao cho Cục Cảnh sát Quốc gia thẩm vấn, tốt hơn là chết oan ở đây...
Thắt nút cuối cùng, xác nhận không còn máu chảy ra từ lỗ thủng đó nữa, Bourbon ngồi phịch xuống sàn, sức lực hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể. Tất cả những thao tác vừa rồi đều được hoàn thành nhờ adrenaline, bây giờ cậu cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, mới thấy toàn thân đau nhức kinh khủng. Trên mặt cũng có vết thương bị cắt, cậu dùng mu bàn tay lau đi, nhưng lại dính cả máu của Rye lên má. Cậu quá mệt mỏi, sự kiệt sức không thể diễn tả bằng lời, ngay cả giọng nói cũng khàn đi, tay chân nặng trĩu như đeo chì.
"Lại đây." Rye nói với cậu, dang một cánh tay ra. Bourbon bò đến bằng cả tay và chân, chui vào vòng tay anh, gục đầu lên vai anh, không còn sức để cử động nữa. Rye vòng tay ôm lấy Bourbon, thật chặt, như thể sợ cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ba thi thể vô hồn nằm trong vũng máu. Xa hơn một chút, mặt trời im lặng mọc lên từ đường chân trời.
…
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro