5.

​“Furuya-san, chúng tôi đã kiểm tra giấy tờ tùy thân và chiếc nhẫn, hoàn toàn không có dấu vết gì của Akai Shuichi, dấu vân tay trên đó chỉ có của tôi và anh. Cũng không tìm thấy hồ sơ gửi từ Mỹ. Tôi cũng đã nói chuyện với nhân viên giao hàng và kiểm tra trạm phân phối, anh ta hoàn toàn mù tịt. Có vẻ như ai đó đã giả dạng thành một gói hàng của cùng công ty chuyển phát nhanh và trà trộn vào xe vận chuyển…”

​Furuya cầm điện thoại thở dài. Cậu không mong đợi gì, nếu đó thực sự là trò đùa ác ý của Akai, anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức để lại bất kỳ manh mối nào.

​“Hiện tại không có gì chứng minh món đồ này có liên quan trực tiếp đến FBI, vì vậy phòng vật chứng cũng không có ý định lập hồ sơ lưu trữ.” Kazami ngập ngừng, “Vậy hai món đồ này… Furuya-san, chúng ta phải xử lý thế nào đây?”

​Furuya day thái dương nhức nhối: “Cứ gửi chúng đến chỗ tôi để tôi bảo quản, Kazami.”

​Và đó là lý do Furuya ôm một chiếc hộp sắt nhỏ về nhà, cuối cùng, gầm giường của Furuya đã trở thành nơi trú ngụ mới của chúng.


​“A, cái đó là…”

​“Oa oa oa, chết tiệt—”

​Hôm nay không phải là một ngày quan trọng, Furuya không bị Tổ chức triệu tập, cũng không bị Công an gọi đến. Cậu ra ngoài với thân phận nhân viên quán cà phê Poirot để mua nguyên liệu, và tình cờ gặp Conan vừa bước ra từ siêu thị. Vừa nhìn thấy cậu, Conan đã đánh mất vẻ bình tĩnh, chững chạc thường ngày, nguyên nhân có lẽ là người đàn ông tóc hồng đứng cạnh cậu bé.

​Có mấy người đàn ông trưởng thành ở Beika lại nhuộm tóc màu này? Đúng vậy, anh chính là người đàn ông đã ngồi trong chiếc Subaru màu đỏ, nhìn thẳng vào cậu trong vụ án giải cứu Conan không lâu trước đây.

​Người đó chỉ nheo mắt lại, đứng trước mặt cậu với vẻ mặt vô cảm, nhưng Amuro lại cảm thấy cổ họng mình bị một bàn tay vô hình siết chặt.

​Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, mỗi khi Rye nhìn cậu, máu cậu cũng sôi lên như thế này.

​Người đàn ông tóc hồng rất cao, bờ vai cũng rất giống Akai. Chiếc áo khoác ngoài là màu trắng, một màu Akai không bao giờ mặc, bên trong là chiếc áo len cổ cao màu tối che gần hết cổ. Ngoại trừ khuôn mặt, dáng người của anh gần như trùng khớp hoàn toàn với Akai. Sự tương đồng kỳ lạ này khiến Amuro dựng cả tóc gáy. Cảm giác này hẳn là giống như nhìn thấy người chết bò ra khỏi mộ vậy.

​“Conan, sao em lại hoảng hốt thế?” Amuro cúi xuống, cười tươi hỏi Conan. Thằng bé rất thông minh, nhưng lại rất tệ trong việc kiểm soát nét mặt. Chỉ thấy nhóc lén liếc nhìn người đàn ông tóc hồng, rồi lắc đầu mạnh mẽ.

​“Ôi chao, anh là bạn của Conan sao?”  Nở nụ cười thương hiệu rạng rỡ nhất của Amuro, cậu quay sang người đàn ông cao ráo vẫn im lặng, “Dường như tôi đã gặp anh ở đâu đó trước đây, nhưng không thể nhớ ra.”

​“Ơ… ơ…”

​“Không sao đâu Conan,” ngoài dự đoán của cậu, người đó đã mở lời một cách rất tự nhiên, “Tôi là Okiya Subaru, nghiên cứu sinh của Đại học Tohto. Gần đây tôi đang tạm trú tại nhà bạn của Conan, cậu bé tên Kudo. Tôi cũng thích suy luận vào lúc rảnh rỗi, nên thường trao đổi với Conan. Lần trước Conan gặp nguy hiểm, tôi cũng vội vàng chạy đến, có lẽ là chúng ta đã gặp nhau lúc đó.”

​Giọng nói của anh trong trẻo, mang theo sự nhẹ nhàng đáng ghét, hoàn toàn khác phong cách của Akai. Okiya hào phóng đưa tay ra—là tay trái—nắm lấy tay Amuro lắc qua lắc lại. So với tay cậu, bàn tay đó có chút lạnh, lòng bàn tay rất lớn, dễ dàng bao trọn bốn ngón tay của cậu—cũng rất giống Akai.

​“Thì ra là vậy. Tôi là Amuro, làm việc tại quán cà phê Poirot ở tầng dưới văn phòng Mori.” Amuro nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, “Okiya-san có thời gian rảnh thì ghé qua nhé.”

​Cậu tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cố gắng hết sức để nắm bắt sơ hở của đối phương trong cuộc đối đầu. Cậu biết rõ lợi thế của mình: khuôn mặt, đôi mắt, ngay cả chỉ cần một nụ cười cũng có thể truyền tải áp lực và nhận được bất cứ điều gì cậu muốn từ bất cứ ai. Thế nhưng, đối diện với Okiya, sự bối rối, dao động, hay dù chỉ một mili giây lo lắng mà Amuro mong đợi đều không xuất hiện. Cậu chỉ nhận được nụ cười không chút hơi ấm của Okiya.

​“Chắc chắn rồi. Xin lỗi, hôm nay tôi hơi vội.” Anh nói nhẹ nhàng, rồi nắm lấy tay Conan, “Chúng ta đi thôi, Conan?”

​Và cứ thế, hai người bỏ mặc Amuro tại chỗ, tự nhiên bước vào siêu thị. Cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Trên đời này chưa có ai mà Bourbon hay Amuro không thể chinh phục (trừ Akai), nhưng Okiya dường như không hề động lòng trước sự nhiệt tình (giả tạo) của cậu, cũng chẳng mảy may thích khuôn mặt của cậu. Khốn kiếp, thái độ này trông giống Akai biết bao—

​Nhưng Akai đã chết rồi. Cậu không thể nói ra câu thiếu chuyên nghiệp là phán đoán người chết sống lại chỉ qua hình thể.

​Đây là lần đầu tiên Amuro và Okiya chính thức gặp mặt, để lại một kết thúc không mấy vui vẻ. Ngoài việc bị ngó lơ, cảm giác quen thuộc kỳ lạ đó đã trở thành những chiếc gai nhọn găm vào dây thần kinh cậu, rất khó chịu. Những giấc mơ đã lâu không xuất hiện cũng quay trở lại, có Rye, có Akai, và giờ dường như Okiya cũng muốn chen chân vào. Mỗi sáng, đầu óc cậu đều mơ hồ, nỗi ám ảnh chôn sâu trong tim đã nảy mầm trở lại.

​Bởi vì rễ cây như thế, nếu không bị lửa lớn thiêu rụi, rất khó mà chết được.

​Vài tuần sau.

​Furuya để mặc trọng lực ném mình vào tấm nệm.

​Tổ chức đang truy lùng thành viên phản bội Sherry. Họ biết cô vẫn còn sống, và hành động lần này được lên kế hoạch với mục tiêu buộc Sherry phải chết, diễn ra trên chuyến tàu Bell Tree Express. Bourbon đương nhiên cũng tham gia, tuy nhiên, cậu có tính toán riêng, dự định tách Vermouth, người hành động cùng cậu, giả tạo cái chết của Sherry, rồi sắp xếp người của Công an tiếp nhận và đưa cô đi.

​Bourbon dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị cho kế hoạch chuyến tàu Bell Tree, tạm thời quên đi nhân vật mới xuất hiện bên cạnh Conan là Okiya. Khi cậu nhớ lại người này, trải nghiệm vừa rồi khiến cậu dựng tóc gáy:

​3 tiếng trước, nòng súng của cậu còn chĩa vào ngực Miyano Shiho. Sau đó, cả một toa tàu trật bánh, phát nổ trước mặt cậu. Kế hoạch bảo vệ Sherry trong lúc hỗn loạn cũng thất bại; và cùng với quả lựu đạn rơi xuống, ánh lửa đỏ rực và đôi mắt màu ngọc lục bảo đột ngột xuất hiện đã in sâu vào tâm trí cậu, không thể xua đi.

​Đôi mắt xanh lục—đôi mắt của Akai. Furuya đấm mạnh vào chiếc chăn bên cạnh, tưởng tượng đó là đầu của Akai.

​Mọi chuyện chồng chất bí ẩn. Nếu người lộ mặt là chính Akai Shuichi, tại sao anh có thể trà trộn vào chuyến tàu mà không bị phát hiện, và tại sao lại mạo hiểm lộ mặt trước mặt Bourbon, chỉ để loại bỏ một thành viên trẻ của Tổ chức? Theo phong cách của FBI, họ hẳn sẽ bắt giữ để thẩm vấn, rồi đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng.

​Khoan đã, Okiya Subaru cũng có mặt trên chuyến tàu.

​Cái tên này lại một lần nữa đột nhập vào tâm trí cậu. Furuya hít một hơi lạnh, tay chân mất đi hơi ấm trong giây lát vì sốc. Nhưng rất nhanh, một luồng nhiệt chạy dọc cột sống cậu—là ngọn lửa hưng phấn đang cháy bùng bùng trong cơ thể cậu.

​Akai còn sống…

​Trong chớp mắt, cậu đã mang chiếc bảng trắng bám bụi trở lại bàn, lật mở những ghi chép trước đây, mở máy tính và kéo ra thư mục chứa đầy tài liệu về Akai Shuichi. Cậu dán ảnh Okiya bên cạnh ảnh Akai, dùng bút dạ đen vẽ một đường nối liền khuôn mặt hai người đàn ông. Nếu đặt điều kiện “Okiya chính là Akai” lên trên tất cả các sự kiện, mọi thứ lại trở nên hợp lý một cách thần kỳ.

​Hai người đàn ông có ngoại hình và thói quen rất khác nhau, liệu có thực sự là cùng một người không?

​Tiếng thở dốc nặng nề của Furuya vang vọng trong phòng. Cậu đắm chìm trong niềm vui sướng khi khám phá ra thông tin mới: Akai còn sống. Phát hiện này khiến cơ thể cậu nhẹ bẫng. Mặc dù người đàn ông đó là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Furuya lại vô cùng phấn khích vì cái chết giả của anh. Chẳng mấy chốc, đã vài giờ trôi qua. Những tài liệu được sắp xếp lại rải rác khắp sàn, cơ thể mệt mỏi, mắt đã đỏ hoe, nhưng Furuya lại tràn đầy tinh thần, như biến thành một người khác.

​Cậu chạy vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Hình ảnh trong gương là một khuôn mặt tái nhợt nhưng nở nụ cười đắc ý. 

Akai—lần này tuyệt đối sẽ không để anh chạy thoát!

​Bước một, điều tra người đàn ông tên Okiya Subaru.

​Cậu lập tức gửi tên Okiya Subaru cho Kazami, nhưng vài ngày sau, kết quả nhận được chỉ là hồ sơ hoàn chỉnh, các giấy tờ tùy thân và học bạ hoàn toàn không có điểm nghi vấn. Kazami hỏi đối tượng điều tra là ai. Nếu Furuya nói “Trực giác thứ sáu của tôi nghi ngờ hắn là Akai”, Kazami có lẽ sẽ lại cau mày. Vì vậy, cậu dùng “công việc của Tổ chức” để biện hộ.

​Không thể đặt mọi hy vọng vào cơ sở dữ liệu, Furuya bắt đầu tiếp cận Okiya. Cậu đi theo chiếc xe của Okiya từ xa. Anh quả thực mỗi ngày đều trở về căn nhà Kudo mà anh đã nhắc đến—chủ nhà là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng họ Kudo. Nhưng một nghiên cứu sinh bình thường làm sao có thể gánh nổi tiền thuê nhà như vậy? Sau đó, vì cảm thấy chiếc RX-7 xuất hiện thường xuyên trong con hẻm này quá lộ liễu, cậu đỗ xe ở một nơi rất xa rồi đi bộ đến. Okiya duy trì thời gian biểu như một sinh viên đại học nên có: sáng sớm ra ngoài tập thể dục, buổi sáng về nhà nghiên cứu học thuật, thỉnh thoảng lái xe đến Đại học Tohto và ở lại đến chiều tối. Trước bữa tối, anh đi siêu thị mua nguyên liệu, và khoảng 11 giờ tối là tắt đèn.

​Không có bất kỳ sơ hở nào. Một chàng trai cao ráo, điển trai, học thức cao, có lối sống lành mạnh và kỷ luật. Bất cứ ai nhìn vào cũng phải ghen tị.

​Okiya hẳn phải cảm thấy vinh dự, bởi Furuya đã dành hết thời gian rảnh rỗi để theo dõi lộ trình hành động hoàn hảo của anh. Công việc bận rộn không cho phép Furuya lãng phí thêm thời gian cho anh nữa. Đúng lúc cậu định lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi Beika Nichome, một căn biệt thự hình bánh kem hai tầng bên cạnh nhà Kudo đã thu hút sự chú ý của cậu. Một người đàn ông bụng béo, mặt mũi phúc hậu đang bước xuống từ chiếc Volkswagen Beetle vừa dừng trước cổng. Điều khiến Furuya mở to mắt là Edogawa Conan đi ngay sau đó.

​Tối hôm đó, Furuya đã thu thập mọi thông tin về Giáo sư Agasa, người sống cạnh nhà Kudo, bao gồm cả danh sách các phát minh kỳ lạ, muôn hình vạn trạng mà ông đã công bố trên mạng.

​Bước hai, tiếp cận Conan.

​Edogawa Conan là một sự tồn tại đặc biệt. Cậu bé có bộ óc trưởng thành khác thường, cả về suy luận lẫn quan sát, thể hiện những khả năng rõ ràng không phải của một học sinh tiểu học. Ngay cả Vermouth cũng đặc biệt quan tâm đến cậu, thậm chí còn có một thứ... tình mẫu tử lạnh gáy lẫn trong đó. Nếu Okiya Subaru thực sự đang che giấu điều gì, Conan chắc chắn có liên quan.

​Và đó là lý do Amuro tặng Conan một phiếu uống miễn phí tại Poirot có giới hạn trong một ngày. Giờ đây, Conan đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là ly nước ép hỗn hợp do chính tay Amuro pha chế, nhưng cậu bé lại trông rất căng thẳng, cứ như Amuro có thể bỏ độc vào đó.

​“Chúc mừng em, Conan-kun.” Amuro ngồi đối diện, “Nhất định phải giúp anh đánh giá sản phẩm mới của Poirot nhé!”

​Conan nhìn chằm chằm vào chiếc ly thủy tinh trong suốt với vẻ mặt phức tạp.

​“Amuro-san, tại sao lại chọn em?” Cậu bé hỏi thẳng, “Phiếu dùng thử sản phẩm mới có số lượng giới hạn, anh nên tặng cho những khách hàng thường xuyên hơn.”

​“Thầy Mori là sư phụ của anh mà, anh tặng một chút phúc lợi cho đứa trẻ tạm trú ở nhà thầy ấy cũng hợp lý thôi, phải không?” Amuro cong mắt cười.

​“Hay là anh muốn nhận được thứ gì từ em?”

​“Anh chỉ muốn nhận được lời đánh giá về sản phẩm mới thôi. Tuy nhiên, nếu Conan quen ai cũng thích suy luận, em có thể giúp anh giới thiệu không? Là một thám tử tư nghiệp dư, anh muốn tìm thêm người để trao đổi kinh nghiệm, như vậy mới có thể tiến bộ nhanh hơn.”

​“Ồ, thế đội Thám tử nhí thì sao ạ?”

​“Ha ha, anh chỉ muốn tìm người cùng độ tuổi với mình thôi. Ví dụ như Okiya-san mà anh đã gặp lần trước.”

​Vẻ mặt Conan như nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Cậu bé há miệng, vừa định nói gì đó thì bên ngoài vang lên hai tiếng còi xe gấp gáp. Cả hai đồng thời nhìn ra ngoài. Chiếc Subaru 360 quen thuộc đang đỗ bên đường, người trong xe lại bấm còi thêm hai lần nữa để thúc giục.

​“Xin lỗi anh, Okiya-san đến đón em đi chơi!” Conan như tìm được cứu tinh, “Em cầm ly đi trước nhé, lần sau đến sẽ đánh giá cẩn thận!”

​“Khoan đã,” Amuro không nói lời nào nhét một chiếc phiếu đồ uống mới vào tay cậu bé, “Cái này đưa cho Okiya-san nhé.”

​Amuro nhìn cậu bé cuống cuồng bỏ chạy, nhanh chóng ngồi vào chiếc Subaru. Người lớn lái xe chỉ nhìn thẳng về phía trước, đạp ga, không hề liếc nhìn quán Poirot một cái.

​Hóa ra là bị thằng nhóc thông minh đó nghi ngờ, Okiya Subaru theo sát cậu bé như vệ sĩ. Như vậy, cả hai đều đã chuyển sang trạng thái phòng thủ, công việc của cậu càng thêm khó khăn.

​Bước ba, tiếp cận Okiya Subaru. Nhưng… cậu nên làm thế nào?

​Đã ba ngày trôi qua kể từ khi cậu nhét phiếu đồ uống vào tay Conan đang hoảng hốt, nhưng Okiya vẫn chưa ghé qua Poirot. Thời gian cứ trôi từng chút một, nếu Amuro không hành động nữa, tình thế của cậu chỉ càng thêm bị động. Cậu đứng trước quầy bar, làm món sandwich đặc trưng theo phản xạ cơ bắp, vừa suy nghĩ nát óc một trăm cách để bắt chuyện với Okiya.

​Không thể quá chủ động, lý do cũng không được quá kỳ lạ. Phải làm sao đây?

​“Amuro-san gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?” Cô Enomoto tinh ý nhận ra vẻ mặt cậu, quan tâm hỏi.

​“Vâng, tôi muốn làm quen với một người không thân thiết lắm, nhưng không biết phải làm thế nào.”

​“Ể, là có người thích rồi sao?”

​Amuro đột ngột quay đầu lại. Cô Enomoto giật mình trước ánh mắt của cậu. Nhưng Amuro không hề tức giận, ngược lại, lời nói của cô Enomoto đã thức tỉnh cậu. Khi thích một người, đương nhiên sẽ tìm mọi cách để tiếp cận. Nếu lấy lý do này để xuất hiện trước mặt Okiya, ngoài việc bị bàn tán, thì cũng là một phương pháp hay, hơn nữa bẫy mật ngọt chính là lĩnh vực sở trường của cậu, với tỷ lệ thành công lịch sử từng đạt 99%. Cậu càng nghĩ càng phấn khích, ngay cả hai tay cũng bắt đầu run rẩy.

​“Đúng vậy, tôi có người thích rồi.” Cậu trả lời. Lần này cô Enomoto kêu lên một tiếng và che miệng lại.

​“Ể! Là ai vậy?”

​“Bạn của Conan-kun, Okiya-san.” Cậu nở một nụ cười toe toét, lớn tiếng tuyên bố.

​“Lần trước đã thu thập đủ đánh giá về đồ uống mới chưa?”

​Cô Enomoto lắc đầu, cau mày nhìn tập giấy ghi chú mỏng. “Vẫn chưa đủ, hơn nữa toàn là những đánh giá không có giá trị tham khảo, chỉ có ‘ngon’ hoặc ‘hương vị hơi lạ’.”

​“Vậy tôi có thể mang một phần đến cho Okiya-san không?” Amuro cầu xin, trông hệt như một chú chó con đáng thương đang chờ người mình thầm yêu sủng ái.

​Cô Enomoto và quản lý đều đồng ý. Amuro tự tay chuẩn bị hai ly đồ uống mới, đặt vào chiếc túi mang đi đặc biệt có trang trí hoa anh đào màu hồng. Vì chiếc RX7 quá nổi bật, cậu gọi taxi đến, bấm chuông cửa nhà Kudo.

​Okiya nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, rồi biến mất khỏi cửa sổ. Hai phút sau, anh không vội vã mở cửa. Áo sơ mi cổ cao, quần dài thường ngày và dép lê, trông rất giản dị. “Amuro-san.” Anh nói, không quá ngạc nhiên.

​“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Amuro nở nụ cười, “Lần trước tôi nhờ Conan-kun gửi anh một phiếu dùng thử đồ uống của Poirot, không biết anh đã nhận được chưa.”

​“Vâng, cậu bé đã đưa cho tôi, nhưng gần đây vì việc học bận rộn nên tôi chưa thể ghé qua được, thành thật xin lỗi.” Okiya lịch sự trả lời bằng giọng nói dễ nghe của anh.

​“Không sao. Vì vậy tôi đích thân mang đến hai ly. Nếu không chê thì mời anh uống thử, miễn phí, chỉ cần anh giúp tôi cung cấp đánh giá là được.” Amuro đưa túi mang đi qua. Okiya đỡ lấy bằng hai tay. Trong khoảnh khắc này, Amuro cố tình xòe ngón tay, giả vờ không cẩn thận, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đốt ngón cái của người kia, lưu lại chỉ trong một giây ngắn ngủi.

​Vì hành động này, Okiya nhướng mày. Anh không hề né tránh mà nhìn về phía nơi hai người vừa chạm vào.

​“Tại sao lại là tôi?”

​“Vì hiếm khi Conan-kun có người bạn cùng tuổi và có cùng sở thích với tôi, tôi cũng muốn nắm bắt cơ hội để tiếp xúc.” Amuro lập tức đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.

​“Nhưng tôi không có nghiên cứu gì về đồ uống.”

​“Không sao.” Amuro đưa danh thiếp quảng cáo của quán cà phê Poirot, hàng chữ nhỏ nhất phía dưới là một số điện thoại di động, “Xin vui lòng gửi đánh giá đến số này.”

​Các ngón tay xương xẩu rõ ràng của Okiya xoay tấm danh thiếp mỏng, khóe miệng cong lên một đường cong. “Amuro-san, đây là số cá nhân.”

​“Đúng vậy, chính xác.” Amuro đón lấy ánh mắt anh, “Nếu Okiya-san hiểu ý tôi… thì tôi không cần phải nói rõ nữa, phải không?”

​Cậu giả vờ là một chàng trai ngây thơ đang cố gắng che giấu việc bị chinh phục bởi người đàn ông mình vừa gặp đã yêu, ánh mắt phải thật trìu mến, một ly khao khát ngọt đến phát ngấy, thêm một thìa lúng túng vừa phải. Còn vai của Okiya dường như là người đàn ông lạnh lùng khó lay chuyển. Mặc dù vẻ mặt hiền lành dễ gần, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

​Cánh cổng đóng lại trước mặt cậu. Màn kịch cũng kết thúc ở đây. Amuro thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ cơ thể thư giãn. Nhưng rất lâu sau đó, mảnh da nhỏ nơi vừa chạm vào ngón tay Okiya vẫn đau âm ỉ như bị dòng điện xẹt qua.

​Cảm ơn Amuro-san đã gửi nước ép hỗn hợp? Tôi không phải là người chuyên nghiệp, nhưng cảm giác khi uống thực sự rất tuyệt. Vị trơn mượt khi đưa vào miệng, không có vị đắng hay mùi xốc của các loại rau quả khác nhau trộn lẫn. Tôi nghĩ đó là nhờ đá và mật ong. Dễ nhận thấy nhất là dứa. Tôi đề nghị có thể giảm tỷ lệ dứa để các nguyên liệu khác cũng thể hiện được đặc tính của chúng tốt hơn. – Okiya

​Ngày hôm sau, điện thoại của Amuro nhận được tin nhắn. Đánh giá chi tiết và chân thành nằm ngoài dự đoán—nếu Okiya thực sự là Akai, cậu không thể tưởng tượng những lời này có thể thoát ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng đó.

​Cậu đọc đánh giá cho Azusa-san nghe, nhưng cô Enomoto chỉ che miệng cười, nói: “Chúc mừng anh đã có được số điện thoại của anh ấy!” Ừm… quả thực, đây cũng là một trong những mục đích của Amuro. Nhưng sau khi Công an điều tra, địa chỉ đăng ký và địa chỉ làm sim điện thoại của Okiya cũng rất bình thường, không có gì đáng để đào sâu.

​Đúng lúc cậu đang suy nghĩ bước tiếp theo nên hành động như thế nào, Okiya lại chủ động xuất hiện ở Poirot. Amuro không thể kìm nén sự phấn khích (vì mục tiêu nhiệm vụ tự mình đến, chứ không phải vì lý do nào khác), tự tay bưng đĩa cho anh, tiện thể tặng kèm những chiếc bánh quy nhỏ do chính tay cậu làm. Ngay cả món tráng miệng cũng phải thêm vài viên kẹo đậu không cần thiết. Nghĩ kỹ lại, Amuro Tooru sẽ làm gì và thể hiện biểu cảm như thế nào đối với người mình thích? Cậu mỉm cười rạng rỡ bưng đĩa ra, nhưng Okiya chỉ tập trung vào chiếc máy tính xách tay, không hề cho cậu thêm bất kỳ biểu cảm nào.

​Quả là một người đàn ông khó chinh phục.

​Một tuần sau, Conan đến hỏi Poirot có thể đặt một số đồ ăn tiện mang đi không. Cậu bé và các bạn tiểu học sẽ đến bãi biển Maehama để vẽ phác thảo ngoài trời và tiện thể dã ngoại. Amuro nhận đơn đặt hàng, còn chủ động hỏi liệu chúng có cần một tài xế không. Từ đây đến Maehama mất hơn hai tiếng, nếu cậu giúp lái xe thì chỉ cần thuê thêm một chiếc xe bảy chỗ. Conan bất ngờ không phản đối đề nghị của cậu. Sau đó, khi Amuro giúp bọn trẻ xếp hành lý lên xe, cậu phát hiện Okiya Subaru xuất hiện từ hư không bên cạnh chiếc xe—cổ cao, lại là áo len cổ cao, chiếm lấy ghế phụ lái.

​Tốt thôi, không mời mà đến.

​“Chào buổi sáng, Okiya-san, không ngờ anh cũng đến.”

​“Conan-kun sợ Amuro-san không quản được nhiều đứa trẻ, nên gọi tôi đến giúp.” Okiya mỉm cười lịch sự, thắt dây an toàn, “Đường đi hơi dài, nếu cậu mệt quá, tôi có thể lái giúp.”

​“Không cần đâu, tôi sợ anh chưa quen với xe tay lái bên phải.”

​“Ể, câu này là có ý gì?” Okiya nghi ngờ hỏi. Anh giả vờ cũng rất đạt.

​“Chỉ nói đùa thôi, quên đi.” Amuro cười giả lả, đạp ga.

​Họ nhanh chóng lên đường cao tốc, phong cảnh cũng dần trở nên nhàm chán. Ban đầu bọn trẻ còn hát đi hát lại bài Chuồn Chuồn Đỏ bị lạc nhịp, mười phút sau đã dựa vào nhau ngủ nghiêng ngả. Cô bé tên Haibara đang cúi đầu đọc sách, còn Conan chăm chú gõ điện thoại. Amuro tắt nhạc trên xe, cả khoang xe giờ chỉ còn tiếng động cơ ù ù, cùng với tiếng thở nhẹ của hai người ngồi cạnh nhau.

​Chiếc xe rẽ ngoặt theo đường, cạch một tiếng, một vật lấp lánh bay ra từ bên trái Amuro, rơi xuống tấm thảm chân ở ghế phụ lái. “Ối, xin lỗi!” Cậu lập tức hoảng hốt nói. Okiya duỗi cánh tay dài ra, nhặt nó lên.

​Anh đặt vật đó trong lòng bàn tay, rồi bất chợt sững lại.

​Đó là chiếc nhẫn rẻ tiền đã được dùng trong đám cưới của Bourbon và Rye năm năm trước.

​“Amuro-san, đây là…” Okiya mở lời.

​“Thực sự xin lỗi, tôi để trong túi, không cẩn thận làm rơi ra.” Amuro vội vàng giải thích.

​“Amuro-san, cậu đã kết hôn rồi sao?” Okiya quay đầu lại.

​“Xin lỗi, ban đầu tôi không muốn chuyện này làm phiền anh.” Amuro nói khẽ, “Vâng, khoảng sáu năm trước tôi và anh ấy đã du lịch và kết hôn ở Mỹ. Tuy không có hiệu lực pháp lý ở Nhật Bản, nhưng chúng tôi vẫn duy trì hôn nhân thực tế.”

​“Là ‘anh ấy’ sao?”

​“Vâng. Okiya-san không chấp nhận được sao?”

​“Cũng không hẳn. Thế kỷ 21 là thời đại mà mọi người có thể dũng cảm tiến thêm một bước vì tình yêu rồi.”

​“Quả là nghiên cứu sinh, nói hay lắm!” Amuro cười phụ họa.

​“Sao anh không đeo nhẫn?”

​“À…” Mười ngón tay Furuya siết chặt lấy vô lăng, trên mặt là nụ cười méo mó, “Vì anh ấy đã chết rồi.”

​Khoang xe rơi vào một sự tĩnh lặng đáng sợ.

​“Chết rồi?” Okiya khẽ lặp lại hai từ đó.

​“Anh ấy lúc còn sống thích những thứ kích thích. Anh ấy dùng súng, thích đua xe, nên kết cục như thế này tôi cũng không quá ngạc nhiên.” Amuro giả vờ thoải mái nói, “Khi đó tình cảm của chúng tôi đã không còn tốt như trước nữa. Nhiều thứ sẽ mục nát theo thời gian… tình yêu cũng vậy. Tóm lại, ngày cuối cùng của cuộc đời anh ấy, chiếc xe bốc cháy, rơi xuống vách núi, bản thân anh ấy cũng mất mạng. Dưới sự ràng buộc của luật pháp Nhật Bản, chúng tôi không phải là vợ chồng hợp pháp, nên cuối cùng mọi thứ đều bị vứt bỏ, chỉ giữ lại chiếc nhẫn này.”

​Okiya chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đường phía trước, không nói gì.

​“Okiya-san, đừng bận tâm. Chồng quá cố của tôi đã mất hơn nửa năm, tôi cũng không còn bị ràng buộc bởi tình cảm nữa. Bây giờ theo đuổi người mình thích cũng không phải là hành vi trái đạo đức.” Cậu dùng giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy, “Những gì tôi đã làm trước đây, đích thân mang đồ uống đến, tặng anh những thứ không có trong thực đơn, hẳn là anh đã biết lòng tôi rồi, phải không?”

​Cậu quay sang hướng ghế phụ lái, buộc Okiya phải đối diện với mình.

​“Tôi đang theo đuổi anh, Okiya Subaru-san.”

​“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ—” Một tiếng ho sặc sụa rất giả tạo phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Đầu Conan chen vào giữa hai người, hét lớn với diễn xuất vụng về: “Oa, chúng ta sắp đến khu nghỉ chân rồi!” Giọng nói lớn của cậu bé cũng đánh thức những đứa trẻ khác. Amuro đành phải lái xe vào khu dịch vụ theo chỉ dẫn của chúng, mua một ít đồ ăn nhẹ, chờ bọn trẻ đi vệ sinh. Nửa sau chuyến đi, Okiya không hề nhắc đến chiếc nhẫn hay chuyện kết hôn nữa. Ngược lại, Amuro lại cảm thấy rất vui.

​Cậu bỏ chiếc nhẫn dùng để diễn kịch vào túi, vui vẻ huýt sáo trong lòng. Đặt chiếc nhẫn ở nơi dễ rơi là cố ý, để Okiya nhìn thấy chiếc nhẫn này cũng là cố ý, và nói ra câu—chồng tôi đã chết—một cách đau buồn, đương nhiên cũng là cố ý. Đối với bất kỳ ai quen biết Amuro Tooru tốt bụng, một tin đồn tầm cỡ này đủ để khiến họ sốc trong một thời gian dài, nhưng khuôn mặt Okiya lại không có quá nhiều ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bối rối, hệt như Amuro đã dự đoán, anh giống như đang nghe một câu chuyện vô lý, trắng đen lẫn lộn.

​Giấy đăng ký kết hôn gửi đến Poirot dường như có ý muốn làm cậu bẽ mặt, vậy thì Amuro nhất định phải trả lại cả vốn lẫn lời.

​Tâm trạng cậu tốt vô cùng. Trong khi lũ trẻ chạy đuổi nhau trên bãi biển, Amuro nằm trên ghế dài tắm nắng, dùng ống hút hút roạt roạt ly nước dừa pha quá nhiều nước. Okiya và Conan ngồi ở hàng ghế trước cậu, quay lưng về phía Amuro. Phần tiểu quỷ trong lòng cậu đang cười ha hả, đối tượng chế giễu chính là người đàn ông tóc hồng đang lộ ra tấm lưng không hề phòng bị trước mặt.

​Đừng để tôi bắt được thêm sơ hở nào nữa nhé, Okiya Subaru.


​“Gần đây cậu đang điều tra gì vậy, Bourbon?”

​“À, xuất hiện một người mà tôi rất hứng thú.”

​“Bây giờ đã bắt đầu lãng phí tài nguyên vào người mà cậu ‘hứng thú’ rồi sao?”

​Lại một đêm khuya, lại một nhà hàng sang trọng đủ để Tổ chức phải tốn kém. Bourbon thắt nơ chỉnh tề và Vermouth trong bộ váy dạ hội xanh biển ngồi đối diện nhau. Họ có những cuộc gặp định kỳ tương tự, nhưng hôm nay chỉ là cuộc hẹn tạm thời. Bourbon mời, cậu vừa hay có việc muốn nhờ Vermouth.

​Người phục vụ mang món khai vị được bày trí tinh tế đến cho hai người. Bánh mì nướng phết gan ngỗng, nước sốt đậm đà kích thích vị giác, khiến khoang miệng không ngừng tiết ra nước bọt. Bourbon mỉm cười, lúc này cậu đang trong một hành động bí mật sắp được dàn dựng, giống như một bữa tiệc lớn. Món khai vị vừa được dọn lên, dây thần kinh của cậu đang thầm phấn khích với kế hoạch sắp triển khai.

​Vermouth cầm nĩa lên, nhắm vào miếng bánh mì trong đĩa. “Gần đây trông cậu có vẻ vui.”

​Bourbon không trả lời thẳng mà nói: “Tôi muốn điều tra về Kusuda Rikumichi.”

​“Kusuda?”

​“Thành viên Tổ chức bị bắn chết không lâu trước khi Akai Shuichi qua đời.”

​Nghe thấy cái tên Akai, vẻ mặt Vermouth lập tức thay đổi. Khuôn mặt vừa căng thẳng của cô chợt nở một nụ cười như đóa hoa quỷ dữ. “Sao tôi nghe thấy cái tên Rye từ miệng cậu lần nữa mà không hề bất ngờ chút nào nhỉ?”

​Bourbon bình tĩnh nâng ly rượu uống, không bị lời chế giễu của cô ảnh hưởng.

​“Tôi đã xác định được hướng đi cơ bản và thu thập đủ bằng chứng. Bây giờ chỉ còn thiếu mảnh ghép cuối cùng.”

​“Chuyện của một tên vô danh tiểu tốt có quan trọng đến vậy sao?”

​“Chính vì hắn là thành viên không có mật danh, dễ bị bỏ qua, nên mới bị lợi dụng để che đậy sự thật.” Bourbon tự tin nói, “Nếu suy luận của tôi chính xác, đến ngày bắt được Akai Shuichi, tôi sẽ kể cho cô nghe tường tận.”

​“À, e rằng tôi không hứng thú với người đàn ông đó như cậu.” Vermouth trêu chọc, “Tuy nhiên, tôi cần phải làm gì?”

​“Giả dạng thành một nữ đặc vụ FBI.” Sau đó, cậu kể sơ lược kế hoạch cho Vermouth. Không ngờ người phụ nữ đó lại than phiền: “Chỉ có thế thôi sao? Quá đơn giản.”

​“Nhưng, thuật ngụy trang có thể đạt đến mức độ nào?”

​“Ừm, tùy vào cách cậu so sánh thôi.” Vermouth tự tin nói, “Tôi nắm giữ kỹ thuật hàng đầu thế giới. Nếu cậu có thể nhìn thấu sự ngụy trang của tôi, cậu sẽ dễ dàng nhìn thấu những thứ hạng hai khác.”

​“Có ai ngang tài ngang sức với cô không?”

​“Nếu chuẩn bị kỹ lưỡng, có lẽ có một người…” Cô hiếm hoi nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ kính, dường như đang chìm vào những ký ức xa xăm.

​“Cô có thể dạy tôi cách nhìn thấu thuật ngụy trang không?”

​“Cậu này, còn có thời gian làm chuyện này sao? Thôi được rồi, chỉ cần cậu đừng lải nhải tên Rye bên tai tôi nữa, thế nào cũng được.”

​Lần này Bourbon nở nụ cười ngoan ngoãn như một chú mèo con, không phản bác.

​Chuyện về Giáo sư Agasa sống bên cạnh Okiya Subaru cũng đã được điều tra rõ ràng.

​Vermouth đã giải thích cho cậu cách nhận biết thuật ngụy trang—từ giọng nói, làn da, và các đặc điểm khuôn mặt. Trừ những người sinh ra đã có khả năng bắt chước siêu phàm, những người khác muốn thay đổi giọng nói mà không để lại sơ hở thì chỉ có thể dùng máy đổi giọng. Hơn nữa, rất khó để làm cho các màu da khác nhau kết nối hoàn hảo, người ngụy trang chắc chắn sẽ che giấu dấu vết giao nhau giữa da giả và da thật. Nếu là phái thích dùng kem che khuyết điểm thì càng dễ giải quyết, chỉ cần một chút nước là có thể phá vỡ. Còn về ngũ quan, mũi là khó làm giả nhất, chỉ có phẫu thuật thẩm mỹ mới có thể qua mặt được, trong những trường hợp khác chỉ cần đưa tay sờ vào sống mũi của người đó.

​Đoạn video của Akai ở núi Raiha lại được phát lại hàng trăm lần. Không chỉ là động tác cố ý đút tay phải vào túi của Akai, mà còn là cách thức xác nhận thân phận thi thể không vững chắc—dấu vân tay trên điện thoại di động của Edogawa Conan. Tất cả mọi nghi vấn lại chuyển sang đứa trẻ đó. Cậu bé thông minh có liên hệ đồng thời với cả Akai và Okiya, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

​Bây giờ chỉ còn việc điều tra cái chết của Kusuda Rikumichi, nhưng Furuya đã nắm được sự thật. Kusuda Rikumichi chỉ trở thành bằng chứng mạnh mẽ nhất của cậu, là mảnh ghép cuối cùng, cũng là mảnh ghép quan trọng nhất trong toàn bộ bức tranh.

​Furuya nằm ngửa trên giường, giơ chiếc nhẫn bạc lên, để vòng tròn dần dần trùng với bóng đèn trắng trên trần nhà, biến thành vầng trăng được viền bạc. Akai… cái tên Akai rơi trên đầu lưỡi cậu, thoát ra từ kẽ răng, cuối cùng nhẹ nhàng bật ra trong không khí.

​Akai còn sống…

​Cậu nhìn chằm chằm vào vòng tròn phát sáng, lẩm bẩm cái tên của người đàn ông mà cậu căm ghét đến tận xương tủy, nhưng bản thân lại hoàn toàn không nhận ra rằng Akai và chiếc nhẫn bạc rẻ tiền đã trở thành một trong số ít những vật nặng trĩu trong cuộc đời cậu.

​Mưa rơi lất phất, hạt mưa chạm xuống mặt đất khô ráo, bắn lên một làn hơi nước nhỏ. Không khí mang theo hơi lạnh ẩm ướt, xen lẫn mùi hương hoa sắp nở đặc trưng của mùa xuân. Dù của Ayumi bị hỏng. Amuro đưa chiếc dù của mình cho cô bé, vì đó là chiếc dù che nắng che mưa rất nhẹ, ngay cả một cô bé cũng có thể dễ dàng cầm lên. Cuối cùng, cậu buộc phải chen chúc dưới cùng một chiếc dù với người lớn còn lại.

​Okiya cao hơn cậu vài centimet, nên đương nhiên đảm nhận việc cầm dù. Chiếc dù không lớn, chỉ to hơn dù đơn một chút. Nếu không muốn bị ướt nửa người còn lại, cậu chỉ có thể áp sát vào vai Okiya.

​“Cảm ơn Amuro-san! Đến nhà Giáo sư là bọn em có thể trả dù cho anh rồi!”

​“Không sao đâu! Anh cũng định bắt taxi về. Cẩn thận, đừng để bị ngã nhé.”

​Bọn trẻ đi phía trước, Okiya và Amuro theo sau không xa. Conan và Haibara không có ở đây. Giáo sư có vẻ rất yên tâm giao chúng cho Okiya, rồi lại rất “tình cờ” gặp Amuro cùng đường. Nụ cười vô tình nở trên mặt Amuro. Chỉ cần nghĩ đến việc kế hoạch của cậu sắp được thực hiện, khi đó cậu có thể tự tay vạch trần lớp ngụy trang của Okiya, nhìn thấy khuôn mặt băng giá vạn năm không đổi của Akai tràn đầy hoảng loạn, rồi đạp đổ sự bình tĩnh của anh dưới chân mình, cậu không khỏi cười híp mắt.

​“Có chuyện gì đáng mừng sao, Amuro-san?” Người đi bên trái cậu mở lời.

​“À, sao anh lại nói thế?”

​“Cậu cứ cười mãi, là bị Siêu Nhân Mặt Nạ trên cặp sách của Genta thu hút sao?”

​Đúng là một tên tồi tệ, Akai. 

Nhưng nụ cười của Amuro càng thêm rạng rỡ. Cậu ngẩng cổ lên, cố ý ghé sát tai Okiya: “Là vì tôi có thể tiếp xúc gần gũi với Okiya-san… Anh không quên chuyện tôi nói lần trước là tôi đang theo đuổi anh đấy chứ?”

​“Sao tôi quên được.”

​Họ tiếp tục đi bộ. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà có hình dáng kỳ lạ của Giáo sư Agasa xuất hiện trong màn sương mờ. Ayumi trả lại dù cho cậu. Hai người lớn nhìn bọn trẻ nhảy nhót xông vào sân nhà Giáo sư. Trên con đường này chỉ còn lại Okiya và Amuro. Họ nhìn nhau, cả hai đều có tâm tư riêng.

​“Tôi cũng nên về rồi.” Okiya nói.

​Amuro không vội mở dù của mình. Cậu xách dù bằng một tay, tay kia tinh nghịch từ từ leo lên cổ tay trái đang bận cầm dù của Okiya. Cậu kiểm soát tốc độ ngón tay lướt qua, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn của anh, để lại một chuỗi tưởng tượng vô định. “Thực ra,” cậu hơi nghiêng đầu, “còn một chuyện khác khiến tôi vui.”

​Okiya dùng đôi mắt dài hẹp nhìn cậu. “Chuyện gì?”

​“Tôi tình cờ phát hiện ra một số điều, đủ để chứng minh…” Amuro nói với giọng quyến rũ tột độ, “…chứng minh rằng chồng tôi thực ra chưa chết.”

​“…Ồ, vậy sao.”

​Nghe thấy lời nói gây sốc như vậy, lông mày Okiya không hề nhướng lên. Giây tiếp theo, Amuro cảm thấy cơ thể mình đột ngột bị đẩy, không thể kiểm soát mà loạng choạng về phía sau, cho đến khi tựa vào bức tường đá lạnh lẽo và ẩm ướt. Động tác của Okiya quá bất ngờ, Amuro thậm chí không có thời gian phản công. Sau đầu cậu ong ong, loảng xoảng một tiếng, dù của Okiya và dù của cậu đều rơi xuống đất, bị một cơn gió thổi bay đến nơi xa hơn một chút.

​Okiya ghé sát mặt cậu, đầu gối chèn vào giữa hai chân, cố định Amuro tại chỗ một cách ngang ngược. Anh ở quá gần, gần đến mức mũi của họ gần như chạm vào nhau. Cả hai có thể nhìn thấy hình ảnh hoảng hốt của chính mình phản chiếu trong đồng tử của đối phương. Chuông báo động vang lên trong đầu Amuro, nhưng hơi thở nặng nề của Okiya phả vào mặt cậu, từ từ thẩm thấu vào dây thần kinh cậu như một loại thuốc độc.

​Nước mưa rơi xuống, những sợi tóc màu nhạt của Okiya bị ướt, cũng làm mờ tầm nhìn của Amuro.

​“Này, khoan đã, anh đang—”

​Cậu lập tức im bặt, bởi vì một bàn tay lạnh lẽo đang lướt trên sườn bụng cậu, khiêu khích xoa nắn cơ bụng săn chắc của cậu. Bàn tay còn lại ở phía dưới cổ, điều chỉnh góc cằm, để nghiên cứu sinh cao kều có thể chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể đặt môi vào vị trí anh muốn. Khi bàn tay gân guốc lớn chạm vào cằm cậu, Amuro tuyệt vọng hít vào, cơ thể run rẩy vì sự đụng chạm của Okiya. Một khao khát khó kiểm soát trào lên từ bụng dưới, cậu cố gắng kiềm chế, ngay cả lông mi cũng run rẩy.

​“Vậy cậu định làm gì? Cậu đang theo đuổi tôi mà.” Môi Okiya chỉ cách má cậu vài milimet, giọng nói trầm thấp ùng ục ùng ục, nổ lách tách trong tai cậu.

​“Ừm, tôi…” Amuro nhắm mắt lại—nếu mở ra, nước mắt sinh lý có thể sẽ tuôn ra không kiểm soát, đẩy cậu vào tình thế nguy hiểm hơn. Bàn tay ở eo đã tìm thấy khe hở giữa gấu áo và quần, trực tiếp luồn vào. Lòng bàn tay rất lạnh, dính đầy nước mưa, nhưng làn da Amuro mà anh chạm vào lại nóng bỏng như bị lửa đốt, dường như toàn bộ cơ thể cậu đang bốc cháy. Cậu ưỡn thẳng lưng. Nếu không nhờ bức tường đá phía sau, có lẽ giờ cậu đã không thể đứng vững mà ngã xuống đất rồi. Okiya đang thở bên tai cậu, đầu lưỡi cũng hơi thè ra, như một lời mời gọi táo bạo và phóng đãng. Anh sẽ liếm mặt cậu sao? Hay sẽ bẻ cằm cậu rồi hôn? Amuro mơ hồ nghĩ, nhưng cơ thể cậu lại chủ động đưa lên.

​Thế nhưng đột nhiên, mọi thứ đều rút đi. Bàn tay của Okiya, hơi ấm của anh, ánh mắt áp bức của anh, tất cả đều biến mất. Amuro từ từ mở mắt ra, thấy Okiya lùi lại một bước, thích thú nhìn cậu.

​“Xin lỗi, Amuro-san, nhưng cậu biết không? Tôi không có hứng thú với người đã kết hôn mà chồng vẫn còn sống.”

​Sau đó, anh thản nhiên quay lưng lại, nhặt chiếc dù bị bỏ quên dưới đất, sải bước về phía nhà Kudo, không thèm nhìn Amuro một cái. Mở khóa, vào nhà. Rất nhanh, anh biến mất sau cánh cửa đó.

​Amuro chỉ có thể đứng sững ở đó, chịu đựng dư vị mờ ám, cho đến khi mưa dần nặng hạt, cả người cậu ướt sũng, cơ thể bắt đầu lạnh đi, cậu mới lấy lại được chút sức lực, chuẩn bị về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro