7.

“Cậu vừa nhắm vào cái gì, Bourbon?”

​Gin nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt như thế Bourbon đã không còn xa lạ. Sau khi thân phận của Scotch và Rye bị bại lộ, Bourbon đã không chỉ một lần phải chịu đựng ánh mắt dò xét lạnh lẽo như vậy từ Gin.

​“Thì ra tin tức của anh lại chậm chạp đến thế.” Cậu nhanh chóng chuyển sang giọng điệu Bourbon, cười khẩy, “Đã có Công an chú ý đến tòa nhà này rồi, bởi vì tên hacker Thỏ Lùn ngu xuẩn đến mức để lại dấu vết.”

​“Vậy khẩu súng lớn cậu đang cầm trên tay là định giết cảnh sát à?” Gin mỉa mai một cách u ám.

​“Chianti chẳng phải cũng có một khẩu súng bắn tỉa sao?” Bourbon phản bác, “E rằng mục tiêu của chúng ta đều là một người—gã tiếp xúc với Tổ chức và tên Thỏ Lùn.”

​Hàng lông mày mảnh mai của Chianti nhướng lên một chút, từ phản ứng không thể che giấu của cô ta mà xem, có lẽ Bourbon đã đoán trúng. Gin giơ tay ra hiệu cô ta im lặng, rồi bước tới một bước, xoay một vòng quanh Bourbon, cẩn thận đánh hơi không khí xung quanh cậu như một con chó săn.

​“Cậu có hút thuốc không, Bourbon?”

​“Anh đến đây chỉ để chất vấn tôi thôi à? Đời sống riêng tư của tôi có nghĩa vụ gì phải báo cáo cho anh?” Bourbon nói với vẻ thiếu kiên nhẫn. Tay cậu đưa vào túi áo khoác của Okiya Subaru, và quả nhiên sờ thấy một bao thuốc lá đã mở. Cậu rút ra, lắc lư trước mặt Gin, “Giờ thì được rồi chứ? Thật là đa nghi quá mức.”

​“Đại ca,” điện thoại của Vodka nhận được tin nhắn, “Người bên ngoài nói cảnh sát xung quanh càng ngày càng nhiều, chúng ta phải đi nhanh.”

​“Cái lũ phiền phức không thể cắt đuôi được này.” Gin lẩm bẩm chửi rủa, nhưng vẫn quyết định bỏ qua Bourbon, “Đi, rút lui. Bourbon, tốt nhất cậu nên đi cùng chúng tôi, có người hỗ trợ bên ngoài.”

​Bourbon gật đầu, kéo chiếc túi đựng nhạc cụ trên sàn nhà lên. Cậu nhanh chóng dọn dẹp căn phòng, khôi phục lại trạng thái như chưa từng có ai ghé thăm, rồi cuối cùng, theo sau nhóm Gin, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

​Họ rời đi qua lối thoát hiểm, Bourbon kéo vành mũ sụp xuống, khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình của Okiya, cùng Gin rời khỏi bằng một cánh cửa sau kín đáo. Trên đường về, cậu tranh thủ gửi tin nhắn cho Kazami, nói rằng có việc khẩn cấp phải đi trước, bảo họ cứ tiếp tục điều tra Thỏ Lùn và gã tiếp xúc theo nhịp độ của mình. Còn về Okiya, với khả năng của anh ta, hoàn toàn có thể nhân lúc hỗn loạn mà tẩu thoát—nếu anh ta thực sự là Akai.

​Anh ta đương nhiên là Akai, còn ai khác mà vết đạn trên cơ thể lại để lại những vết thương tương tự như vậy ở cùng một vị trí chứ.

​Cuộc rượt đuổi kéo dài nhiều năm đột nhiên bị đặt một dấu chấm lửng. Lẽ ra Furuya phải là người tự tay viết tiếp hồi kết, nhưng lần này, ngòi bút của cậu lại mãi không đặt xuống giấy.



​Điện thoại nhận được cuộc gọi từ một số lạ, sau khi kết nối, một giọng nói bất ngờ vang lên.

​“Amuro-kun.”

​“Okiya-san, xem ra lần này anh không còn là người câm nữa rồi.”

​Furuya chưa kịp suy nghĩ nhiều, câu nói mỉa mai đã tự nhiên bật ra. Đầu dây bên kia im lặng một hồi, cậu thiếu kiên nhẫn hỏi tiếp: “Có chuyện gì sao?”

​“Chỉ là muốn cảm ơn vì chuyện tuần trước.”

​“Không cần cảm ơn, hơn nữa tôi làm vậy cũng không phải vì anh.”

​“Tôi biết. Nhưng mà…”

​Furuya bứt tóc một cách bực bội, không biết cơn mưa đã rơi xuống từ lúc nào, chỉ đến khi những giọt mưa chạm vào cổ trần cậu mới nhận ra. Cậu bước nhanh hơn, nấp dưới một gầm cầu. Trong mấy chục giây này, chỉ có tiếng thở đều đặn của Okiya trong ống nghe.

​“Trời mưa rồi.”

​“Tôi đâu có mù.”

​“Bộ vest của cậu tôi đã giặt sạch rồi, tôi gửi đến Poirot, hay cậu đến nhà Kudo một chuyến, cậu thấy cái nào tiện hơn?”

​Bộ quần áo đó của Okiya Furuya cũng đã giặt sạch, nhưng để diễn cho giống hơn, cậu định mặc lại hai lần nữa trước mặt thành viên Tổ chức, tránh việc bị Gin đa nghi phát hiện ra điều gì. Okiya dường như chẳng mấy quan tâm đến quần áo của mình, không có ý định đòi lại.

​“Cứ để sau đi, tôi không muốn gặp anh lắm.”

​“Ngay cả khi là Okiya, cũng không được sao?”

​Vài từ ngắn ngủi đó chắc chắn như một quả bom ném thẳng vào đầu Furuya. Cậu giận dữ đấm một cú vào bức tường xi măng bên cạnh, không kiềm chế được mà gầm lên:

​“Đến nước này rồi mà anh còn muốn đùa giỡn với tôi, anh thấy vui lắm à? Vết thương ở đùi của Okiya-san là từ đâu mà ra? Nói cho tôi nghe xem, lần này anh lại định bịa ra câu chuyện gì? Anh cắt một miếng da từ đùi Rye dán lên người mình sao?”

​Lại một cú đấm nữa, nặng nề giáng xuống tường. Người ở đầu dây bên kia hẳn cũng đã nghe thấy.

​“Nói cho tôi biết, tại sao anh lại hết lần này đến lần khác tiếp cận tôi dưới danh phận Okiya?”

​“Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi.” Akai lên tiếng bằng giọng trầm, “Cậu và Kir hiện giờ đều đang ở trong tình thế rất nguy hiểm.”

​“Tôi không cần anh bảo vệ, Akai Shuichi!” Furuya giận dữ đến tột độ, “Nằm vùng là công việc của tôi, một kẻ thất bại như anh đừng có xía mũi vào đất nước của tôi, càng đừng can thiệp vào tôi! Nếu đã muốn bảo vệ người khác đến vậy, thì tại sao anh lại đứng nhìn mà không cứu?”

​Cậu không để lại cơ hội cho Akai biện minh, mà dứt khoát nhấn nút kết thúc cuộc gọi, rồi cúi xuống ôm lấy đùi bắt đầu thở dốc. Lời chất vấn đã bị nghẹn lại trong lòng từ lâu cũng đã được nói ra như vậy, nhưng cậu lại không đủ can đảm để nghe câu trả lời, chỉ ích kỷ trút hết mọi cảm xúc lên đầu Akai, muốn anh tự trách, muốn anh thấy có lỗi, muốn anh câm nín.

​Furuya Rei chưa bao giờ là người hành động bốc đồng, nhưng cứ đối diện với Akai, không hiểu sao cậu lại biến thành một bộ dạng khác. Thật là mỉa mai.

​Cậu bình tĩnh lại, cử động bàn tay trái đầy máu me ở khớp ngón tay. Vài tiếng "ú ớ" yếu ớt vang lên, cậu hoảng hốt quay đầu lại, ban đầu tưởng rằng có đứa trẻ nào đó đã nghe lén cuộc gọi vừa rồi, nhưng chỉ thấy một đống hộp giấy trong góc xê dịch, rồi một cái đầu nhỏ bẩn thỉu thò ra.

​“À, xin lỗi, làm cậu sợ rồi nhỉ.”

​Furuya ngồi xổm xuống, đưa tay về phía nó. Cục lông xám đột nhiên duỗi ra bốn cái chân, vô tư cọ vào lòng bàn tay đang mở của Furuya.

​“Sao cậu cũng ở đây một mình vậy?” Cậu hỏi chú chó, giống như đang tự nói với chính mình, “Đây không phải là nơi thích hợp để ở một mình đâu. Mau về nhà đi.”

​Nhưng chú chó không muốn rời xa cậu, chỉ dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cậu, rồi chạy vòng quanh. Furuya bật cười vì hành động của nó, nhìn lại thì phát hiện tay và gấu quần mình đã bị làm bẩn.

​“Không sao, cậu đáng yêu như vậy bẩn một chút cũng không sao.” Cậu mỉm cười nói, làm một động tác tạm biệt rất chuẩn mực, “Tôi đi đây, đừng để bị ướt mưa nhé.”

​Cậu rời khỏi bờ sông Teimu, đi về phía chiếc RX-7 đậu cách đó không xa.

​Việc quyết định nhận nuôi cục lông nhỏ cô đơn đó chỉ xảy ra sau đó một tuần.

​Khi Furuya nói với Kazami rằng cậu cần một số vật dụng cho thú cưng, người cấp dưới luôn nghiêm túc đã không giấu được sự ngạc nhiên của mình, nhưng cuối cùng anh ta vẫn mua đầy đủ mọi thứ, nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của Furuya như mọi khi.

​Cô Enomoto có một con mèo, nên Furuya cũng đã hỏi cô ấy một số kiến thức, về việc khám bệnh, mua bảo hiểm, chọn nhãn hiệu thức ăn nào, v.v., điều này đã giúp cậu rất nhiều.

​Furuya gọi chú chó là Amuro Haro, cái họ này đặt trước tên của cục lông cũng hợp một cách bất ngờ. Haro là một đứa bé ngoan, nhưng lại rất nhút nhát, từ lần tiêm vắc-xin thứ hai trở đi, nó không thể ngoan ngoãn nằm ở ghế phụ được, mà cứ phải được Furuya ôm mới chịu. Vì vậy, đến lần cuối cùng đến bệnh viện, Furuya đã chọn đi taxi.

​Một giờ sau, cậu rời khỏi bệnh viện thú y, định giơ tay gọi taxi thì một chiếc xe cơ bắp Mỹ hoàn toàn không hợp với môi trường xung quanh dừng lại đối diện bên kia đường.

​Cửa sổ ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt mà cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Furuya quay đầu bỏ đi, tốc độ nhanh đến mức Haro trong vòng tay còn chưa kịp quay đầu lại.

​Cậu bước nhanh mà không hề ngoái lại, mặc dù đi ngược hoàn toàn với hướng về căn hộ. Chiếc Mustang màu đỏ gầm lên một tiếng khởi động, tiếng động cơ xe nào lại ồn ào đến vậy chứ? Bánh xe rít lên chói tai trên mặt đường vì cú đánh lái mạnh, và chẳng mấy chốc, chiếc Mustang đã chạy đến ngay bên cạnh cậu, giữ tốc độ ngang bằng.

​“Amuro-kun.” Akai Shuichi gọi lớn tên cậu, “Lên xe.”

​Furuya không muốn nói chuyện với anh, liền chạy vụt đi. Đương nhiên, Akai có thể dễ dàng đuổi kịp. Chỉ cần chạy vào con hẻm nhỏ cách xa mặt đường một chút, anh ta sẽ không thể theo kịp, nghĩ vậy, Furuya lập tức đổi hướng.

​“Này, cậu không thấy việc hai chúng ta cứ thế này giữa đường hơi quá lộ liễu à?”

​“Anh còn dám nói!” Furuya tức giận mở miệng, “Tại sao anh không ngụy trang mà lại ra ngoài, chiếc Subaru của anh đâu? Tại sao lại lái một chiếc xe nhập khẩu tay lái nghịch trên đường phố Nhật Bản, tôi thấy anh chính là sợ người khác không nhận ra anh—”

​Akai đạp ga, chiếc Mustang dừng lại đột ngột. “Tôi vừa mới trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở một nơi khác.” Akai lặp lại, “Lên xe.”

​May mắn là nơi này vẫn còn vắng người qua lại, trước khi những ánh mắt tò mò đổ dồn đến, Furuya chỉ còn cách cứng đầu trèo vào ghế phụ. Haro thò mũi ra, tò mò đánh hơi khắp khoang xe, Furuya ôm chặt nó, không thể để nó dính quá nhiều mùi của tên khốn này, “Đừng nhận ra hắn, Haro!” Nếu quen thuộc thì không tốt chút nào. Còn Akai chỉ liếc nhìn Haro, không nói gì về sự xuất hiện đột ngột của chú chó lạ này.

​“Là Conan nói cho anh biết phải không.” Furuya nói một cách gượng gạo, “Tôi nuôi chó, còn phải đưa nó đi tiêm vắc-xin, và không lái xe tới. Những điều này tôi chỉ nói với nó.”

​Akai ngầm thừa nhận. Furuya thở dài, dùng gáy đập mạnh vào tựa đầu.

​Trong xe hỗn hợp những mùi quen thuộc, mùi thuốc lá thoang thoảng không tan đi, y hệt mùi còn vương trên cổ áo của Okiya trước đây; ngoài ra, còn có một mùi hương đặc trưng, thuộc về Akai. Lần cuối cùng cậu ngồi trong chiếc xe tỏa ra mùi hương tương tự là 5 năm trước, cùng Rye chạy khắp các điểm nhiệm vụ trên cùng một chiếc xe. Đài phát thanh đang phát bài R&B mà Rye không thích, ánh hoàng hôn màu cam đỏ chiếu qua kính chắn gió, đồng thời làm sáng khuôn mặt của hai người. Chúng đã trở thành những ký ức mà Furuya vừa hoài niệm, lại vừa căm ghét.

​“Cậu có thể đặt nó xuống.”

​“Không được.” Furuya kiên quyết nói, “Haro phải giữ khoảng cách với anh—cả xe của anh cũng vậy.”

​Sau đó Furuya liền im bặt, chỉ có Haro trên ngực vì căng thẳng mà rên khẽ, run lên không ngừng. Furuya nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó mới có thể bình tĩnh một lát. Khi Akai tò mò nhìn về phía này, nó lại sợ hãi cụp tai xuống.

​…Quả nhiên là vì Akai.

​Chiếc Mustang lái đến một ngã tư, rồi trực tiếp quay đầu, đi về phía căn hộ của Furuya. Nếu Furuya chất vấn anh tại sao biết địa chỉ căn hộ của mình, e rằng sẽ chỉ có câu trả lời mà cậu không muốn nghe.

​Hơn mười phút sau, xe dừng dưới căn hộ của Furuya, rồi Akai trực tiếp tắt máy, kéo phanh tay.

​“Anh định làm gì?” Furuya cảnh giác hỏi.

​“Lên lầu, chúng ta nói chuyện.”

​“Anh điên rồi à?! Tôi đã nói trước khi muốn nói chuyện với tôi, anh cần phải có đầy đủ—”

​“Thủ tục hợp tác điều tra, đúng không?” Akai ngắt lời cậu, kéo ngăn chứa đồ, lấy ra một túi tài liệu ném lên đùi Furuya, “Hồ sơ xin điều tra liên hợp Tổ chức Karasuma đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu chữ ký cuối cùng của cấp trên hai bên, đương nhiên, sau khi ký kết có thể vẫn cần trải qua một quy trình phê duyệt rất phức tạp, nhưng vì tình hình khẩn cấp, có thể sẽ được đặc cách đẩy nhanh tiến trình. Mọi tài liệu trong túi này đều hợp pháp, cậu có thể xem, thoải mái xem, miễn là cậu hiểu rằng tất cả những gì tôi đã làm trước đây không phải để đùa giỡn cậu.” Anh dừng lại, hít một hơi sâu, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu.”

​Trên đầu gối Furuya là những tập tài liệu trắng chói mắt, chữ Nhật và chữ Anh xen kẽ trên đó, cả một xấp.

​Akai nhìn chằm chằm vào cậu, chờ đợi câu trả lời của cậu. Đôi mắt xanh lục vẫn y hệt trong ký ức của Furuya, mang theo sự quyết liệt sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc.

​“Đậu xe ở bãi đỗ phía sau đi, ở đó sẽ kín đáo hơn.” Cậu miễn cưỡng nói.

​Akai lập tức làm theo. Anh lấy bộ vest trước đây của Furuya từ cốp xe ra, đựng trong túi giấy, rồi theo sau Furuya bước vào căn hộ. Haro, biết sắp được về nhà, hưng phấn đi ở phía trước, dây dắt bị kéo căng hết mức, không cần chỉ dẫn cũng có thể tìm thấy lối vào và cầu thang chính xác, cuối cùng ngồi phịch xuống trước cửa phòng, vẻ mặt tự hào quay lại nhìn Furuya, chờ đợi một lời khen.

​“Haro thông minh quá!” Furuya không nhịn được lớn tiếng khen ngợi, mạnh mẽ gãi cổ nó để khích lệ. Cậu chợt nhớ ra phía sau còn có một kẻ đáng ghét đi theo, lập tức đen mặt: “Là ở đây. Vào phải thay giày, không được chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không được hút thuốc. Nghe rõ chưa?”

​Đây là chỗ ở tạm thời mà Công an sắp xếp cho Furuya, cậu đã ở đây từ thời kỳ nằm vùng, nhưng cũng có những lúc cần tạm thời thay đổi chỗ ở để phù hợp với thân phận nằm vùng. Đồ đạc và vật trang trí ở đây rất đơn giản, số lượng vật dụng cá nhân của Furuya cũng cố gắng giữ ở mức tối thiểu. Ngoại trừ nhà bếp, đó là nơi cậu từng tự tay trang trí tỉ mỉ, đồ dùng nấu nướng, chén đĩa đều được chọn lựa kỹ lưỡng. Haro vừa về đến nhà đã chạy ngay đến bát ăn, còn Akai thì tò mò nhìn ngang nhìn dọc, hai tay đặt ngoan ngoãn trong túi quần.

​Ánh mắt anh lướt qua cây đàn guitar của Hiromitsu, bộ đồ Bourbon treo trên bàn ủi, tấm bảng trắng dán đầy ảnh chân dung của chính mình (trên mặt còn có dấu X đỏ), cuối cùng dừng lại ở khung ảnh gỗ trên tủ năm ngăn.

​“Thì ra cậu lại để thứ này ở đây.” Ngón tay thon dài của anh khoa tay múa chân, “Trông cứ như giấy chứng nhận kết hôn thật vậy.”

​Mặt Furuya đỏ bừng, máu dồn thẳng lên não. “Đối với Amuro mà nói, nó là thật, đã là nhân viên nằm vùng, cái gì cũng phải làm cho giống một chút.”

​“Là vậy sao?” Akai hỏi với ý tứ khó hiểu.

​Giấy chứng nhận kết hôn và nhẫn trước đây được cất dưới gầm giường, nhưng Furuya nằm trên đó lại mất ngủ mấy đêm liền, cảm thấy nhất định là do hai thứ làm mất hứng này ảnh hưởng. Sau đó cậu đeo nhẫn bên người, còn giấy chứng nhận kết hôn thì đặt ở nơi dễ thấy trong phòng, có tác dụng như một lời nhắc nhở, cảnh báo bản thân tuyệt đối không được quên người đàn ông này, kẻ đã giả dạng thành Moroboshi Dai. Furuya biết không có gì để biện minh, nên dứt khoát làm như không nghe thấy, đi vào bếp lấy một chai rượu, sau đó nhớ ra Akai còn phải lái xe về, lại lấy thêm một hộp sữa lạnh từ tủ lạnh.

​Họ đối diện nhau ngồi trước chiếc bàn thấp.

​Rượu là Scotch Whisky. Furuya im lặng rót đầy hai ly, rồi ngửa cổ uống cạn ly của mình trước. Cậu không rõ Akai có muốn uống sữa hay không, nhưng Furuya cần một chút cồn, để làm tê liệt thần kinh quá nhạy cảm khi đối diện với người đàn ông có đôi mắt xanh lục.

​“Furuya-kun, rượu không phải để uống như thế.”

​“Gọi tôi là Amuro.”

​Ngón tay Akai khẽ động đậy.

​“Amuro-kun, có vẻ cậu rất có ý kiến với tôi.”

​“Đương nhiên rồi.” Furuya lớn tiếng nói, đặt mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn. “Anh muốn trốn đi, tôi lại nhất quyết phải tìm ra anh, anh muốn giả dạng thành người khác, tôi lại nhất quyết phải vạch trần anh. Không có lý do đặc biệt gì cả, chỉ vì tôi ghét anh.”

​“Thật sao?” Akai hỏi ngược lại, “Tại sao vậy?”

​“Anh lừa tôi xoay như chong chóng, biết tôi có hai thân phận, thậm chí điều tra ra tôi là cảnh sát chìm của Công an; anh biến thành bộ dạng người khác, nhưng lại nặc danh gửi đồ đến Poirot; anh rời khỏi Tổ chức, lại giả chết một trận, khiến tôi như một kẻ mắc chứng hoang tưởng đi khắp thế giới tìm kiếm dấu vết của anh. Kết quả bây giờ ngay cả tôi sống ở đâu anh cũng biết rõ. Điều này không công bằng.”

​“Công bằng?”

​“Đối với anh, tôi lại chẳng hiểu gì cả.”

​Akai chỉ vào tấm bảng trắng phía sau lưng: “Tôi nghĩ cậu hiểu tôi rất rõ.”

​“Không phải ý đó!”

​Furuya mất hết cả phong độ lớn tiếng cãi cọ trước mặt Akai, còn Akai chỉ bình tĩnh nhìn cậu, ly thủy tinh siết trong tay, thân hình hơi nghiêng về phía Furuya. Anh trông giống hệt Rye, trái tim Furuya bị cảnh tượng này đánh trúng, nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể cử động, trơ mắt nhìn Akai đến gần, lại càng gần hơn, cuối cùng trong đôi mắt mở to của cậu chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của chính mình.

​“Nếu tôi kể cho cậu nghe tất cả thì sao?” Đôi môi mỏng của anh khẽ động, “Nếu cậu muốn biết gì tôi cũng sẽ nói cho cậu biết?”

​“Xin đừng chế giễu tôi.”

​“Tôi không hề có ý đó.”

​“Vậy, anh có phải là Okiya Subaru không?”

​Akai “Hà” một tiếng, rồi nở một nụ cười. “Tôi không thể nói.”

​“Này!”

​“Cậu có sự phán đoán của riêng mình.”

​“Đến nước này rồi tại sao còn giấu diếm? Tôi đã thấy vết sẹo của anh, khẩu súng trường của anh, quần áo của anh, tôi có cả đống bằng chứng trong tay.”

​“Đúng vậy, tôi còn đang thắc mắc tại sao cậu vẫn chưa bảo cấp dưới thu thập dấu vân tay trên khẩu súng trường, để chứng minh Okiya chính là Akai Shuichi chứ?”

​Furuya bỗng sững sờ, cậu quả thực đã không bảo Kazami thu dọn đồ vật, thậm chí không báo cáo tiến triển điều tra mới nhất, nếu là nửa năm trước, cậu tuyệt đối sẽ tự tay dâng lên mọi bằng chứng, dù không ăn không ngủ cũng phải chờ đến kết luận Akai còn sống.

​“Trước đây cậu không phải rất thích truy đuổi sao? Muốn một mình đến Nepal, giả dạng thành tôi, đi khắp thế giới tìm kiếm manh mối về tôi, còn dùng chiếc nhẫn cưới từng xem là nỗi hổ thẹn để làm mồi nhử chờ cá cắn câu. Tại sao bây giờ lại muốn bỏ cuộc rồi?”

​Vốn là thời điểm để chất vấn Akai, không hiểu sao mũi tên nhọn lại quay đầu chỉ vào chính mình. Furuya hiểu rất rõ lý do, cái đang dần lộ ra trước mắt cậu, e rằng là sự thật mà cậu không muốn thừa nhận.

​“Tôi thích Okiya Subaru hơn.” Cậu lẩm bẩm một cách khó hiểu. Akai nhướng một bên lông mày sắc nét.

​“Thật sao? Vậy tôi có thể—”

​Điện thoại đặt trên bàn bắt đầu rung, cắt ngang lời anh. Furuya nhìn màn hình sáng lên hiển thị “Jodie”. Akai chỉ nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, rồi tắt máy.

​“Xin lỗi, có việc rồi.” Anh ta quả nhiên đã uống hết ly sữa đó, dùng mu bàn tay lau mép, rồi đứng dậy.

​“Khoan đã,” Furuya gọi anh lại, “Tôi còn một câu hỏi—Anh và Kudo Shinichi có quan hệ gì?”

​Akai quay lại nhìn cậu, khóe môi nhếch lên.

​“Câu hỏi này… tôi cũng không thể trả lời. Nhưng, tôi rất mong chờ cậu có thể tự mình tìm ra câu trả lời.”

​Nói rồi, anh vẫy tay, một cách phóng khoáng mở khóa cửa, rồi rời đi. Furuya thở dài, gục mặt xuống bàn, rồi lại tự buông thả rót thêm một ly rượu. May mà Akai đã đi rồi, nếu không cậu không biết mình có thể kiên trì được bao lâu trước mặt anh. Haro vẫy đuôi đi tới, nằm sát vào chân cậu. Ngón tay Furuya luồn xuống dưới cổ nó.

​“Hắn ta tên là Akai,” cậu nói với cục lông, “Là người mà tôi ghét. Cậu tuyệt đối đừng thích hắn, nghe rõ chưa?”

​Haro đáp lại một tiếng, nhưng nó vẫn mang vẻ ngây thơ chẳng hiểu gì. Furuya đặt tay lên ngực mình, cảm nhận trái tim đang đập loạn xạ gõ vào lồng ngực.



​Vài tuần sau cuộc viếng thăm đột ngột của Akai tại căn hộ của Furuya, họ không còn liên lạc với nhau nữa. Công an và FBI ngày càng có nhiều vấn đề cần giải quyết, Furuya cũng mệt mỏi đối phó với áp lực từ Tổ chức. Họ đang nghi ngờ cậu—điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, những người thân cận bên cạnh cuối cùng đều trở thành nội gián, việc Gin nghi ngờ cậu chỉ là sớm muộn.

​Để thanh trừng nội gián, Rum thậm chí đã phái tâm phúc Curacao, một thành viên có kỹ năng tuyệt vời và khả năng ghi nhớ gần như tuyệt đối, cô ta nhanh chóng đột nhập vào cơ sở dữ liệu của Công an bằng khả năng của mình. Furuya đã dồn cô ta đến trước cửa sổ, làm vỡ kính áp tròng của cô ta, nhưng cô ta vẫn trốn thoát. Cơ thể cô ta đã trở thành vật chứa thông tin quý giá nhất, tất cả các tài liệu mật mà cô ta vừa xem lướt qua giờ đây đều được khắc sâu trong não cô ta.

​Một cuộc rượt đuổi giành giật từng giây đang diễn ra, và Akai Shuichi, người đã không gặp mặt vài tuần, lại xuất hiện để làm rối tung mọi thứ. Rốt cuộc là loại người nào có thể tạo ra một cái lỗ lớn trên cầu vượt thế kia chứ?

​Furuya muốn trực tiếp đấm vào khuôn mặt tự phụ của anh.

​Curacao đã kịp thời tiết lộ thông tin cho Rum trước khi mất tích, Furuya lập tức biết được khi Vermouth đến tìm cậu. Cậu chỉ có thể theo Vermouth đến nhà kho, bị còng tay cùng với Kir, người đồng cảnh ngộ. Họng súng của Gin chĩa ngay giữa trán hai người, xem ra lần này là thật rồi. Lòng bàn tay Furuya thấm đẫm mồ hôi, hai tay ở phía sau dùng dây thép gạt lõi khóa còng tay, cậu có thể làm được, nhưng cần một chút thời gian.

​Kir bị bắn một phát, nhưng vẫn kiên trì không nói gì.

​Ngay cả Vermouth cũng không nhịn được mở lời: “Tin nhắn Rum nhận được chỉ có một nửa, nếu anh giết nhầm người thì sao?”

​“Giết chết hai người bọn họ vẫn sẽ có người xuất sắc hơn lên thay, nhưng nếu họ thực sự là nội gián, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Gin lạnh lùng nói, “Đặc biệt là cậu, Bourbon, tôi đã nghi ngờ cậu từ lâu rồi, Scotch, Rye, có quá nhiều sự trùng hợp… cậu không nghĩ vậy sao?”

​Furuya trừng mắt nhìn hắn một cách dữ tợn. Tuy nhiên, đây là câu nói gần nhất với sự thật mà Gin đã thốt ra trong suốt bao nhiêu năm qua.

​Ngón tay người đàn ông tóc dài đã đặt trên cò súng, chỉ cần một cú nhấn nhẹ, nỗ lực nhiều năm của Furuya và Hiro sẽ đổ sông đổ biển.

​“Còn một chuyện có thể chứng minh tôi không phải là nội gián,” cậu lên tiếng, “Vermouth có thể làm chứng cho tôi.”

​“Ý cậu là gì?”

​“Tôi vốn định mang bí mật này xuống mồ, nhưng đến nước này rồi, tôi không muốn chết oan vì bị anh vu oan.” Furuya ưỡn ngực, “Tôi và Rye đã kết hôn.”

​Lần này, ngay cả Kir cũng mở to mắt nhìn Furuya.

​“Lần đó chẳng phải là nhiệm vụ cần thiết sao? Hơn nữa, thân phận của Rye vốn là giả, kết hôn thì có ích gì?” Gin mất kiên nhẫn nói, “Đừng nói nhảm nữa, tên phản bội.”

​“Là tôi cứ một mình tình nguyện, thuyết phục Rye nhân cơ hội nhiệm vụ mà lấy giấy đăng ký kết hôn ở Las Vegas, đó là thủ tục hợp pháp được luật pháp Mỹ công nhận. Kết quả hắn ta nhanh chóng cảm nhận được tình cảm của tôi, là một đặc vụ FBI, hắn đã lợi dụng sự tin tưởng của tôi để đánh cắp thông tin; hắn khiến tôi trông như một kẻ ngốc cuồng si vì tình, tôi nằm mơ cũng muốn tự tay bắt được hắn, giết chết hắn; bây giờ hắn chết rồi, tôi hận không thể đào mộ hắn lên, bắn thêm hai phát vào xác cốt của hắn. Tôi hận Rye như vậy, làm sao có thể là nội gián, cùng phe với hắn ta được.”

​Cậu quay sang Vermouth: “Chuyện của tôi và Rye, tôi chỉ nói với cô, xin hãy làm chứng cho tôi.”

​Miệng Kir há hốc, dường như hoàn toàn không ngờ đến diễn biến của sự việc.

​Vermouth nhìn Furuya, vẻ mặt hơi thích thú. Cô ta rất rõ Bourbon đang nói dối, “tình yêu” mà cậu dành cho Rye chỉ là một bong bóng hư cấu. Furuya đã liều mạng đặt cược, nếu cô ta cho rằng Bourbon vẫn còn giá trị sử dụng, cô ta nhất định sẽ giúp cậu một tay.

​“Bourbon nói thật. Tôi chưa từng thấy ai cố chấp như vậy.”

​Giọng cô ta như đang trách mắng đứa con trong nhà cuồng si vì tình. Cô ta bước đến trước mặt Furuya, kéo ra một sợi dây chuyền bạc từ cổ áo cậu, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn hợp kim màu kim loại. Cô ta giữ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

​“Vẫn còn xem thứ đồ rẻ tiền này như báu vật, tiếc là, người chết không thể sống lại.”

​Cô ta nhét nó lại vào quần áo của Furuya, vỗ nhẹ vào ngực cậu qua lớp áo.

​Furuya tiếp tục nói với Gin: “Nếu không tin, đợi tìm thấy Curacao, anh có thể đích thân xác nhận với cô ta.”

​Gin tỏ vẻ chán ghét: “Akai Shuichi đã chết hoàn toàn rồi, tôi cũng không muốn nghe câu chuyện kinh tởm về việc hai người lăn lộn lên giường ra sao. Thông tin Curacao báo cáo tuyệt đối không phải nói suông, cô ta sẽ chỉ chứng thực suy đoán của tôi—”

​Khẩu súng vừa mới hạ xuống lại được giương lên, đúng lúc này, chiếc đèn chùm treo trên mái nhà kho đột nhiên rơi xuống, tầm nhìn nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Vừa đúng giây phút này, sợi dây thép Furuya luồn sâu vào ổ khóa nhẹ nhàng xoay một cái, còng tay đã được mở khóa thành công. Cậu nhân lúc hỗn loạn trốn ra sau thùng hàng gần đó, cửa sắt phát ra tiếng động lớn, được ngụy tạo thành cảnh có người phá cửa bỏ trốn.

​Có người đã cứu cậu. Là ai, có lẽ cũng không khó đoán.

​Sau khi thoát khỏi nhà kho, điểm đến của Furuya là Thủy cung Touto, phải nhanh chân bắt giữ Curacao trước khi ánh đèn màu sắc khôi phục trí nhớ của cô ta. Cậu đã đoán trước—cậu nên đoán trước rồi, sẽ luôn có một người cùng lúc chạy đến cùng một điểm đến với cậu, tranh giành cùng một thứ.

​Furuya nghiến răng nghiến lợi căm ghét anh, nhưng lại không thể nào cắt đuôi được anh.


​“Nghe nói cậu đã công khai chuyện chúng ta kết hôn rồi, Amuro-kun.” Akai Shuichi đứng đối diện cậu, hai tay đút túi trong cơn gió lớn trên đỉnh vòng đu quay.

​“Moroboshi Dai căn bản là không có thật, tôi không biết anh muốn thể hiện điều gì!” Furuya bực bội nói, “Dừng tay đi, Curacao là người mà Công an cần.”

​Akai làm sao có thể ngoan ngoãn nhường cho cậu chứ? Vì vậy, gần như không có gì bất ngờ, hai người đánh nhau không màng hình tượng. Furuya giận dữ tung cú đấm, pháo hoa nở rộ không đúng lúc sau lưng họ, cả thế giới lung lay trong tiếng nổ ầm ầm, nhưng Akai vẫn đứng vững ở đó, dùng Triệt Quyền Đạo chống đỡ các đòn tấn công của cậu. Lúc này, tất cả cảm xúc từng làm phiền Furuya đều biến thành động lực tấn công, nắm đấm và cú đá được tung ra không ngừng nghỉ, chỉ muốn dạy cho Akai một bài học đích đáng.

​“Amuro-kun, đừng tìm nhầm mục tiêu.”

​“Cái… tên khốn nhà anh, tất cả đều là tại anh…” Đấm, né tránh, thúc cùi chỏ, phòng thủ, “Xuất hiện trên đời này… làm rối loạn tôi… đợi tôi đánh bại anh, tôi sẽ quay lại tiêu diệt Tổ chức!”

​Họ đánh nhau thêm một lúc, rơi từ trên cao xuống, còn suýt mất thăng bằng ngã qua lan can, nhưng lúc này cậu đã bị adrenaline tăng cao làm choáng váng đầu óc, nếu không có tiếng gọi lớn của Conan-kun, cậu không biết mình còn đánh nhau với Akai bao lâu nữa—thêm vài giờ, vài ngày, vài tháng, cậu đều có thể tham chiến đến cùng.

​Tóm lại, cuối cùng nguy cơ đã được giải quyết nhờ sự hợp lực của ba người. Conan thực sự là một đứa trẻ đáng kinh ngạc, còn về Akai… anh ta cũng không tệ đến thế, bình tĩnh bắn ra đòn chí mạng vào chiếc máy bay của Gin.

​Cuối cùng Furuya mệt lả, trốn vào xe muốn thở dốc một chút rồi mới rời khỏi hiện trường. Không xa tầm mắt, Conan cuối cùng cũng hội họp với những đứa trẻ khác, các nữ sinh trung học thường xuất hiện bên cạnh cậu bé cũng an toàn vô sự. Kazami gửi tin nhắn đến, báo cáo tin Curacao đã tử vong.

​Cốc cốc, có người gõ cửa kính xe cậu. Cậu hạ cửa sổ xuống, thấy Conan đang lo lắng nhìn mình.

​“Anh Amuro, anh không sao chứ?”

​“Anh khỏe lắm.” Furuya cười nói, “Còn em, vừa rồi bị ném đi xa như vậy, không có vấn đề gì chứ?”

​“Đối với em thì không sao cả.” Conan đảo mắt, “Anh Akai cũng đã quay lại với các đặc vụ FBI khác rồi, anh không cần lo lắng cho anh ấy đâu.”

​“Tôi mới không lo lắng cho hắn ta!”

​Ánh mắt cậu nhóc có chút lảng tránh, do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy hỏi ra câu đó: “Anh Amuro, anh có thể nói cho em biết, chuyện… anh và anh Akai kết hôn, rốt cuộc là sao không?”

​“Hả?”

​“Anh Akai đã đeo micrô khi đến cứu anh, nên… những gì anh ấy nghe thấy trong nhà kho, chúng em đều đã nghe thấy.”

​Furuya kinh hoàng nhìn cậu bé, lúc này mới nhận ra, vở kịch hợp tác hoang đường này đã không còn là bí mật nữa rồi.




​“Furuya, tuy lần trước gây ra động tĩnh hơi lớn, nhưng danh sách nội gián của Tổ chức vẫn được bảo vệ, làm tốt lắm.”

​“…Vâng, cảm ơn ngài Giám đốc.”

​“Lúc đó không chỉ có một mình cậu phải không?”

​“Vâng, người đó… cũng có mặt.”

​“Người đó?”

​“Akai Shuichi, đặc vụ FBI đó. Xin lỗi, đã để hắn ta nhúng tay vào.”

​“Thực ra đây chính là điều tôi muốn nói với cậu. Tình hình bây giờ rất tồi tệ. Thân phận của Bourbon đã bị nghi ngờ nhiều lần, chỉ cần Gin không thể tin tưởng Bourbon, công việc của cậu rất khó để tiếp tục.”

​“Xin lỗi.”

​“Không cần xin lỗi, cục diện hiện tại không phải do cậu gây ra. Tuy nhiên, sau nhiều năm hy sinh và đầu tư, chúng ta cũng đã có tiến triển lớn, hoạt động nằm vùng không phải càng lâu càng tốt, chúng ta cần tìm thời điểm thích hợp để kết thúc, chuẩn bị tấn công.”

​“Vâng, tôi biết.”

​“Nhưng trước đó, tôi càng hy vọng có thể đảm bảo an toàn cho cá nhân cậu.”

​“Tôi có vài phương án đối phó, bằng chứng để tự chứng minh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.”

​“Không, không phải ý đó. Furuya, đã đến lúc hợp tác với cảnh sát quốc tế rồi, chúng ta cần sự giúp đỡ, để giúp chúng ta tung ra đòn cuối cùng.”

​“Ngài muốn nói… hợp tác điều tra với FBI sao?”

​“Đúng vậy. E rằng sau này cậu sẽ phải thường xuyên hợp tác với Akai Shuichi.”

​“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

​Thời gian trôi qua rất nhanh. Furuya gần như không có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện ngoài công việc.

​Kazami trao cho cậu một xấp tài liệu đã được đóng dấu, anh ta nói đây là thủ tục hợp tác điều tra giữa FBI và Công an, vừa mới được phê duyệt, còn nóng hổi. Furuya máy móc lật giở các trang giấy, trên trang cuối cùng là chữ ký tay của tất cả các đặc vụ FBI và nhân viên Công an tham gia hợp tác, trong đó bốn chữ “Akai Shuichi” vô cùng chói mắt.

​“Chỉ còn thiếu chữ ký của ngài thôi.” Kazami nói nhỏ, chỉ vào chỗ trống sau tên của chính mình, “Ông Kuroda yêu cầu ngài nhất định phải ký xong và nộp lên hôm nay, như vậy, mọi thứ sẽ hoàn tất…”

​Furuya cầm lấy bút ký.

​Bây giờ, cậu buộc phải đối mặt với Akai, với tư cách là một đối tác.

​Nhưng trước đó, cậu còn một số chuyện muốn làm rõ.

​Furuya đã sử dụng một vài thủ đoạn để lấy được chìa khóa nhà Kudo, rồi lẻn vào dinh thự. Cậu có hai mục đích, một là làm rõ chuyện của Kudo Shinichi, hai là tìm ra sơ hở của Okiya Subaru, đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Ai ngờ, người đã đợi sẵn ở cửa ra vào lại là Akai không hề ngụy trang.

​Anh giới thiệu Furuya với vợ chồng Kudo, rồi họ ngồi xuống, lần lượt giải đáp những nghi vấn trong lòng Furuya.

​Có những thứ không thể nói rõ ràng như vậy, mà cần Công an ra mặt công chứng hoặc thu thập lời khai của những người liên quan, Furuya rất rõ quy trình, nên cũng không truy cứu đến cùng. Nhưng cậu không nhịn được vừa vung vẩy bộ tóc giả màu hồng đặt trên ghế sofa vừa nói những lời thiếu lịch sự với Akai, tất cả đều bị vợ chồng Kudo nhìn thấy, nhưng cô Yukiko lại thấy cách họ đối xử với nhau rất thú vị, còn ông Yusaku thì cứ trầm ngâm, dường như đang tại chỗ phác thảo nội dung cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình.

​Rất nhiều thứ, đã được nói ra, đã được thẳng thắn, trái tim đã được moi ra, phơi bày rõ ràng.

​Kim đồng hồ quả lắc quay được vài vòng, trà đỏ được rót thêm hết ly này đến ly khác. Akai nháy mắt với ông Yusaku, hai vợ chồng liền lấy cớ đi nghỉ ngơi mà rời đi. Bây giờ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Akai và Furuya, hai tách trà, một khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi không có rượu. Sau khi thiếu vắng tiếng cười nhẹ nhàng của cô Yukiko, toàn bộ không gian lập tức trở nên tĩnh lặng, thêm phần u ám, nặng trĩu đè lên vai.

​Môi Akai hé mở, Furuya lập tức hiểu anh muốn nói gì.

​“Tôi biết cậu vẫn luôn hận tôi, vì chuyện của Scotch.”

​Furuya không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào tách trà trên mặt bàn.

​“Xin lỗi, lẽ ra tôi đã có thể cứu cậu ấy.”

​Lời xin lỗi đến muộn màng sau nhiều năm, nhưng bản thân lời xin lỗi đó đã mất đi ý nghĩa. “Nói cho tôi biết, lúc đó rốt cuộc là tình cảnh như thế nào.” Furuya siết chặt nắm đấm, “Tôi chỉ muốn biết điều này.”

​“Cậu ấy giằng lấy khẩu súng của tôi, tôi nắm lấy ổ đạn quay để ngăn cậu ấy, nhưng lại không tập trung được.”

​“Là vì tôi, đúng không?” Furuya nói, phát hiện giọng mình khàn đi đến khó nghe, “Các người đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi, đúng không?”

​Khoảnh khắc đó đột nhiên từ từ mở ra trước mắt cậu như một bức tranh phai màu, Scotch muốn bảo vệ Bourbon, Rye muốn ngăn cản Scotch, và Bourbon muốn cứu Scotch, ba người trở thành những quân cờ được số phận chọn lựa, bị đặt sai vị trí trên bàn cờ. Thật là một cuộc đời vừa đáng cười vừa bi ai.

​“Furuya-kun, đây không phải lỗi của bất kỳ ai.”

​“Câm… câm miệng! Anh hiểu gì chứ, Akai? Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi, là một cảnh sát ưu tú—”

​Furuya đã nói rất nhiều lời quá đáng nữa, cậu không kìm được, những câu đó cứ thế bật ra, mang theo cảm xúc cần được giải tỏa như một cơn lũ. Cậu chỉ đang trút bỏ cảm xúc tiêu cực lên người Akai, làm vậy thật tồi tệ, rõ ràng Akai cũng đã mất đi người quan trọng, cũng đang chịu đựng nỗi đau tương tự. Cậu nghĩ rằng làm tổn thương Akai, người cậu ghét nhất, sẽ khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng sự thật lại ngược lại, mỗi từ tàn nhẫn cậu thốt ra, cơ thể lại càng nặng trĩu.

​“Xin… xin lỗi! Xin hãy quên những gì tôi vừa nói, tôi không cố ý nói những điều đó, chỉ là…”

​Furuya ôm mặt, cậu rất muốn khóc, nhưng đôi mắt lại khô khốc, như thể nước mắt đã cạn từ lâu; bị đánh trúng bia, rồi từ trong ra ngoài vỡ vụn từng mảnh, cảm giác đại khái là như vậy.

​Akai chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu gối chạm vào đầu gối, cơ thể là sự ấm áp đầy mời gọi. “Bây giờ cậu không còn một mình nữa, Furuya-kun.” Anh nói khẽ, “Cậu có thể dựa vào tôi, muốn dựa bao lâu cũng được.”

​Đầu Furuya gục xuống, tựa vào bờ vai vững chắc của anh. Lần này, cậu cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc nức nở.

​Furuya kiên quyết từ chối lời đề nghị đưa cậu về nhà của Akai. Mặc dù đã quá nửa đêm, nhưng cậu cần hạn chế tần suất ra ngoài mà không ngụy trang. Mặc dù Akai và Yukiko đã phàn nàn về việc da giả khó thở đến mức nào—điều này Furuya cũng hoàn toàn đồng cảm.

​Cậu ngồi vào xe hít một hơi thật sâu, vẫn chưa bật đèn pha. Trên cửa sổ tầng hai nhà Kudo, một bóng đen đứng im ở đó, dường như muốn tiễn cậu rời đi.

​Ánh mắt rơi vào gương chiếu hậu, Furuya nhìn thấy chính mình với đôi mắt sưng húp, mái tóc rối bù, như thể vừa bị một bàn tay lớn xoa.

​“Thật đáng ghét, con người này…” Cậu tự lẩm bẩm, “Ghét chết anh, sao lúc nào cũng khiến người ta bực bội thế chứ.”

​Furuya bỗng khựng lại.



​Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn, hiểu lầm về Scotch đã được giải tỏa, bản kế hoạch hợp tác chung để tấn công Tổ chức cũng đã được vạch ra, bây giờ Furuya đã không còn bất kỳ lý do nào để tiếp tục căm ghét Akai, nhưng giọng nói, mùi hương, hơi ấm cơ thể của người đó, lại thực sự được ghi nhớ trong tâm trí, cố chấp đến mức không thể quên được. Sau khi sự thật được phơi bày, người ở lại bên cạnh cậu lại là Akai, người chứng kiến cậu khóc cũng là Akai. Cậu giơ một tay lên, chỗ ngón tay vừa bị Akai chạm vào vẫn còn cảm giác nóng rát.

​Chuyện gì đang xảy ra vậy? Furuya lo lắng hét lên trong lòng, khi nào anh mới có thể tạm thời cút ra khỏi đầu tôi một lúc đây, Akai Shuichi?

...

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro