Chương 1 - Part 3

Author: あらうみ

Nguồn: Pixiv

Edit: Đông Ly

Beta: Alice

Truyện được edit chưa có sự đồng ý của tác giả và chỉ đăng ở wattpad của mình, vui lòng không mang đi đâu mà chưa có sự cho phép của mình.

————————————————————————————-

Cảnh báo:

Không gian và thời gian giả tưởng, không có trong lịch sử. Với một số thiết lập khác.

Đây là một tác phẩm BL

Akaza có máu S, Rengoku số phận hơi thảm.

Có mô tả về hành vi tình dục không tình nguyện (Rape) 

Bản edit chỉ đảm bảo độ chính xác từ 70%-80%

————————————————————————————-

Trở lại hai năm trước.

Kyojuro lúc đó vừa tròn mười tám tuổi, y vừa được nhận vào trường học trên Hoàng thành và được một người bạn lớn lên ở đó mời đi chơi lần đầu tiên. Họ đã đến một nơi được gọi là "Thị Trấn Phía Bắc" – đối diện với hoàng cung, là một nơi chuyên dùng để giải trí ở Hoàng thành này. Nó có một quán rượu lớn được bằng đá sa thạch chật cứng những thực khách say xỉn, một sòng bạc karuta (một loại bài của Nhật) được phê duyệt đầy náo nhiệt và một vũ công quán rượu luôn phô trương làn da của họ để phù hợp với những con chip mà khách hàng thảy vào.

"Bất ngờ quá, thật không ngờ sẽ tồn tại một nơi được xây với kiến trúc này ở Montreal, dù ta chưa từng đến đó, nhưng có vẻ nó giống như khu giải trí ở các quốc gia phương Tây đấy nhỉ."

"Không sai, ngươi có vẻ biết nhiều đấy. Ta nghe nói nơi đây được lấy cảm hứng từ những khu giải trí của các quốc gia kia. Dù ở đâu trên thế giới, thú vui của những người lính vẫn không đổi, luôn là phụ nữ và rượu."

Người bạn đó là con của một samurai quý tộc; nháy mắt với y, cười nói.

"Thật tuyệt. Mọi người trông thật vui vẻ. Hóa ra ở đây cũng tồn tại những thứ này..."

Lần đầu tiên được thấy những điều mới lạ, Kyojuro có phần hồi hộp và tò mò nhìn qua những ô cửa sổ màu đỏ phía trên. Khi y nhìn lên, phía sau những ô cửa mắt lưới, một số người phụ nữ hé mắt qua, vẫy tay với bọn họ và cố tình gửi một nụ hôn gió đến Kyojuro. "Công tử thật dễ thương nha, có muốn vào đây vui vẻ một chút không?"

Kyojuro bất ngờ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, xấu hổ quay đi không dám nhìn lên trên nữa.

"Kyojuro có vẻ rất được yêu thích ở đây đó. Có muốn..."

"Không đời nào, tương lai ta muốn trở thành một quan viên. Đi dạo một vòng để học thêm kiến thức về xã hội là đủ rồi, chúng ta cần phải trở về trường trước lệnh giới nghiêm."

"Đừng cứng nhắc thế, dù sao chúng ta cũng mười tám tuổi rồi mà."

Người bạn của y cười đầy xấu xa.

"Ở đây tuyệt thật đấy, nhưng Kyojuro à, đó chưa phải tất cả đâu. Những nơi ngươi nhìn thấy này đều đã được chính phủ cấp phép rồi. Nếu muốn hiểu rõ hơn về xã hội, chúng ta nên đến con hẻm nhỏ sau nơi này."

"Con hẻm nhỏ? Ở đó có gì khác sao?"

"Tất cả, tất cả đều có ở đó. Từ các tiệm mại dâm không có giấy phép. Thậm khí có cả nơi dành cho mại dâm nam. Những cơ sở sản xuất chất cấm, mua bán động vật quý hiếm, chợ đen, nơi người khuyết tật làm xiếc,... Có thể nói, đó là nơi ngươi có thể tìm được bất cứ thứ gì ngươi muốn, miễn là ngươi có tiền. Thế nào, đi xem chứ?"

Chẳng đợi Kyojuro trả lời, người bạn đã kéo tay y chạy về hướng đó. Một lúc sau, con đường đá sạch sẽ đã không còn mà thay thế bằng đất đỏ ẩm ướt. Rẽ phải, rẽ trái, những con đường rối rắm, được cố ý xây dựng như mê cung, chỉ đủ cho hai người đi chồng chéo nối tiếp. Hai người chỉ có thể dựa vào ánh sáng leo lắt của những cây đèn dầu trên đường để xác định hướng đi, nhưng xem chừng chúng chẳng đáng tin cậy chút nào. Nhưng người bạn của Kyojuro dường như đã quá quen thuộc với nơi này. Vừa đi, cậu ta vừa chỉ cho Kyojuro thấy những thứ mới lạ.

"Đây là cửa hàng nơi chúng ta có thể mua đồ của nước khác, còn đây là nơi đánh bạc bất hợp pháp. Tuy nhiên đừng vào đó, bất hợp pháp nên có những trò gian lận rất khủng khiếp, chúng ta sẽ mất trắng nếu không cẩn thận."

Kyojuro chăm chú nghe người bạn của mình nói, tuy rằng y không thể phân biệt rõ ràng điểm khác nhau giữa chúng.

"Kyojuro, nếu ta không nhớ nhầm, có phải ngươi là quán quân các giải đấu Tangal theo nhóm tuổi khi mười năm, mười sáu và mười bảy đúng không?"

"Ừm, và ta nghĩ mình sẽ lại tham gia nó trong năm nay."

Tiền thưởng của mỗi giải đấu này sẽ tăng dần theo độ tuổi của người tham gia, nó là một khoản tiền quý giá để giúp đỡ học phí của Kyojuro và đệ đệ y. Không giống như các trường học mà bất kỳ ai cũng có thể theo học miễn phí, học phí ở Gimnazie (giáo dục tiểu học và trung học) và Academie (giáo dục đại học) rất đắt đỏ, nơi chỉ những người thuộc tầng lớp samurai hoặc quý tộc mới được phép vào học. Đặc biệt, học viện của y nằm trong một góc hoàng cung với các trường và ký túc, là nơi các ứng viên ưu tú cống hiến bản thân mình cho các vị trí trọng yếu của quốc gia, như quân sư, quan viên, các nhà tư vấn, học giả... trong tương lai. Nhiều sự kiện khác nhau được tổ chức hằng năm, và mỗi lần đều có những khoản đóng góp không hề rẻ ngoài học phí.

"Đại hội võ thuật Tangal từ 18 tuổi trở lên là sẽ không giới hạn độ tuổi tham gia nữa, nên ta nghĩ mình không thể dễ dàng chiến thắng được. Nhưng tiền thưởng giải đấu này rất hấp dẫn, ta cũng muốn giúp đỡ gia đình mình."

"Thật đáng khâm phục, tinh thần của một võ sĩ nghèo... à không, xin lỗi. Nhưng có một nơi hoàn hảo cho ngươi đấy, đây này."

Họ dừng lại trước một cánh cửa sắt nặng nề, người bạn của Kyojuro đưa tay gõ lên đó bằng một thứ nhịp điệu kỳ lạ.

"Đây là nơi dùng để cá cược cho các trận đấu Tangal."

Kyojuro thoáng giật mình, y nhìn chằm chằm vào bạn mình và cánh cửa trước mặt.

"Cá cược Tangal !? Dự đoán kết quả trước trận đấu của Đạo, điều này... Nếu bị phát hiện, đây là tội ác nghiêm trọng, thậm chí người tham gia có thể bị chặt mất cánh tay đấy!?"

"Haha, ai cũng có phản ứng như ngươi khi nghe đến đấy Kyojuro ạ. Tuy nhiên, những đấu trường Tangal như vậy có khắp mọi nơi, và đôi khi những vị "Vua" xuất thân từ chính những đấu trường này. Nói cách khác, đây là một bí mật mở (Ý nói bí mật tuỳ theo cách suy nghĩ tư duy của từng người thì sẽ cho ra một suy luận khác nhau)."

"Hả?"

"Vì nó là môn võ của quốc gia này, ai cũng thích nó, nên việc có những sòng bạc cá cược cũng là điều hiển nhiên thôi mà? Hơn nữa, những vị 'Vua' thường là những người đến từ tầng lớp thấp, đó là những người phải dùng cơ thể của họ để kiếm tiền và sống sót. ...Kyojuro, ngươi sẽ đối đầu với những người như vậy trong giải đấu Tangal dành cho người từ 18 tuổi trở lên. Nó khác với cuộc đấu mà những người dưới mười bảy tuổi có thể tham gia, nơi này là nơi tổ chức những cuộc đấu như thế, ngươi nên xem thử một lần."

"...."

Cánh cửa sắt chậm rãi hé ra, một người đàn ông có khuôn mặt xấu xí đứng sau nhìn hai người họ. Bạn của Kyojuro đưa cho ông ta một đồng bạc và chỉ vào y. Sau khi cắn đồng bạc đấy bằng răng để kiểm tra chất lượng, ông ta đã mở cửa cho hai người.

"Quán quân hiện tại là một thằng nhóc 16 tuổi, và nó mạnh hơn bất kể kẻ nào ta từng gặp. Ở đây bọn họ gọi thằng nhóc đó là 'ác quỷ.' Với mái tóc màu hồng và đôi mắt có đồng tử đặc biệt, thằng nhóc đó trông khá xinh đẹp. Ta đã mê mẩn nó trong một thời gian dài, và ta sẵn lòng trả bất cứ giá nào để có một đêm với thằng nhóc đó. Nhưng thằng nhóc đó, nó dường như chẳng hứng thú với bất cứ đề nghị nào của ta. "

"Việc mua dâm với một đứa trẻ mười sáu tuổi đúng là một tội ác."

"Nói điều đó trong con hẻm này là một điều ngớ ngẩn đấy, Kyojuro."

Kyojuro ngẩn người mất mấy giây khi nhìn người bạn của mình đi qua cánh cửa sắt này. Mắt thấy cánh cửa sắp đóng lại, và nhờ có cậu ta kéo, Kyojuro mới vừa kịp đi vào bên trong. Khi vừa bước vào, y đã ngay lập tức nhăn mày khó chịu bởi đống mùi ở đây, thật hỗn độn, và hôi thối.

Những trận đấu Tangal đang được tổ chức ở một nơi như này sao? Đáng lẽ nó nên được tổ chức dưới bầu trời xanh, khi những cơn gió trên đồng cỏ thổi qua, trên vòng tròn Đạo đầy thiêng liêng và sau khi người đấu nhận lời chúc phúc của thần Daya mới đúng.

Ở chính giữa trung tâm của căn phòng, có hai người đàn ông trung niên đang đánh nhau trong khi không tiếc lời chửi rủa đối phương. Xung quanh toàn là những con dã thú bẩn thỉu, không hề có cách cư xử của một người thi đấu Tangal đúng nghĩa nào cả. Với những điều vượt qua sự hiểu biết của mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Kyojuro cảm thấy chóng mặt, và y đã nhanh chóng cụp mắt xuống.

Như là đang chờ đợi khoảnh khắc đó, có một cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào vùng eo của Kyojuro. Kyojuro giật mình mở to mắt trước cảm giác mờ nhạt mà người bình thường sẽ không nhận ra, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh đang thản nhiên trò chuyện với vài người và vặn nó.. "Á" tiếng hét chói tai vang lên. Trên cánh tay chằng chịt hình xăm của người đàn ông là một cái bọc màu trắng làm bằng da trâu.

"Đây là đồ của ta, làm ơn hãy trả lại."

"Đau, mau buông ra, mẹ kiếp!"

"Ngươi mới là người nên buông tay khỏi đồ của ta. Là thứ trên tay của ngươi đấy."

"Có gì chứng minh đó là của ngươi chứ, khốn nạn."

"Trên nó có khắc gia huy của gia đình ta, đó là bằng chứng."

"Nơi này không phải là nơi dành cho những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu như ngươi, ta chẳng biết có cái gia huy nào ở đây cả."

"Nghe này tên kia." Gã đàn ông bên cạnh cười, lộ ra hàm răng ố vàng. "Ở đây không dành cho những kẻ như ngươi đâu, mặc bộ đồ đó đến đây cũng vô dụng thôi? Coi như đây là tiền trả cho lần vào cửa vừa rồi đi." Những kẻ xung quanh bắt đầu ồ lên cười.

"Vậy hãy trả lại đồ cho ta trước đi đã." Kyojuro cương quyết vặn cổ tay của gã, chiếc túi trắng rơi xuống rồi được y đoạt lại ngay, để vào trong người mình và quay lại nói với người bên cạnh. "Giờ chúng ta có thể ra khỏi đây được rồi."

Nhưng khi y đang nói chuyện với bạn mình, một cú đấm như xé gió từ phía sau xuyên tới. May mắn, Kyojuro đã kịp né được nó. Người bạn của y trước tình thế này trở nên hoảng loạn và chạy mất.

"Ngươi đánh lén ta!?"

"Đây là hình phạt dành cho tên nhóc hư đốn như ngươi khi dám vu khống ta."

"Vu khống?! Nó vốn là đồ của ta, ngươi đã lấy nó, đó không phải vu khống."

"Im ngay, nếu là thứ ta chạm vào thì nó đã trở thành đồ của ta."

Cuộc xung đột ngoài trận đấu đã thu hút nhiều kẻ côn đồ ở trong căn phòng này, nó khiến không khí xung quanh trở lên náo nhiệt. Một quý tộc và một kẻ cướp chuyên đánh bạc, nó thú vị gấp trăm lần so với trận đấu tẻ nhạt ở trên sàn.

Mỗi lần Kyojuro tránh được một cú đấm từ gã đó, những tiếng huýt sáo cùng những lời hùa reo lại vang lên bốn phía. Rồi những đồng tiền bay phất phới, kèm theo là lời cá cược từ chúng. "Ta cá 80 lurepia cho thằng nhóc quý tộc", và "Không, 100 lurepia cho tên trộm Giz."

"Các người..., hãy dừng việc đánh nhau và đặt cược lại! Điều luật thứ 24 của quốc gia là cấm hoàn toàn cá cược tư nhân! Theo điều khoản bổ sung số 2, cá cược qua các trận đấu võ thuật bị xem là tội phạm nghiêm trọng hơn cả cá cược gà chọi hay chó chiến, ví dụ như theo tiền lệ ở Hinhbara thuộc Tây Đô cách đây mười hai năm..."

"Kyo...Kyojuro, đây không phải là lúc nói mấy điều như thế đâu..."

Đằng sau đám đông, cậu bạn đi cùng Kyojuro đang sợ hãi đến độ không ngừng cho những ngón tay của mình lên miệng cắn. Sự hài hước của quý tộc trẻ trong việc thuyết phục người xung quanh khi bản thân đang tránh những cú đấm và đá khiến bọn chúng cười phá lên. "Đánh lại đi, đừng tránh né nữa thằng nhóc. Hãy thể hiện mình là một thằng đàn ông. Giz, mau hạ thằng nhóc đó đi." Không khí xung quanh đang dần trở lên nóng hơn.

"Thằng nhóc khốn khiếp, ngươi chỉ biết tránh né thế này thôi à?"

Tên móc túi bắt đầu trở nên tức tối sau mỗi cú đánh trượt của mình, gã dần đuối sức, hít thở nhanh hơn. Gã nhận ra mình đã đánh giá quá thấp đối thủ của mình. Y thật sự rất khéo léo trong việc tránh từng đòn đánh của gã. Kế hoạch ban đầu mà gã tính toán đơn giản là tung một cú đấm, cướp tiền và chạy mất. Nhưng tình hình hiện tại thật hỗn độn.

"Ta không có ý định dùng nó cho một thằng nhóc nhưng mà..."

Gã đàn ông bỗng rống lên một tiếng và cúi thấp cơ thể, giống như một con thú bốn chân. Tiếng huýt sáo càng trở nên cao hơn: "Giz đang nghiêm túc đấy!" Quan sát tư thế kỳ quặc của gã, Kyojuro cũng cúi thấp hông xuống.

Với tốc độ như một mũi tên, gã đàn ông lao về phía Kyojuro trong tư thế đó, như thể cả người gã dán lên mặt đất. Kyojuro bình tĩnh, khi gã lao về phía y, Kyojuro đã kịp tóm được vào tay gã. Gã thuận theo đó giữ chặt lấy tay Kyojuro, đẩy vai mình lên. Tiếng hò reo xung quanh ngày một ồn ào hơn.

Thành công rồi, đó là một đòn đánh hiểm trong Tangal.

Tuy nhiên, Kyojuro không bị gã quật ngã như mọi người nghĩ, y nhẹ nhàng xoay tay chống xuống mặt đất theo cú quật. Sau đó, Kyojuro xoay nhẹ một vòng rồi đứng vững trên mặt đất bằng đôi chân mình, còn gã đàn ông đã được y ban cho một cú đá khiến gã bị hất văng ra xa.

"Cậu ta đã phá được đòn tấn công chết người của Giz, khó mà tin được. Đây là lần đầu tiên có người làm được khi ông ta đã chạm được vào người đấy."

Tiếng cổ vũ đã to hơn.

Sự khác biệt về thực lực rõ ràng có thể thấy bằng mắt thường. Trước sự ngỡ ngàng của tên trộm, Kyojuro lau đi vết bẩn trên tay mình rồi tiến về phía cậu bạn.

"Về thôi, hôm nay vậy là đủ rồi."

Và lần này cậu bạn của y đồng ý ngay tắp lự.

"Đúng, đúng, chúng ta nên về. Ta đã rót tiền vào đây nên không sao, nhưng còn ngươi, Kyo...Kyojuro, tiếp tục ở đây có thể khiến ngươi lâm vào nguy hiểm, chúng ta..."

"Nhưng đây cũng coi là một bài học quý giá về xã hội! Có thể có những trận đấu Tangal bất ngờ thế này, giống như việc đối phó với lợn rừng và chó hoang. Ta cần phải luyện tập và học hỏi nhiều hơn nữa. Dù sao cũng cảm ơn ngươi."

"Được rồi mà, Kyo...Kyojuro!!!"

Trong ánh mắt đầy hoảng sợ của cậu bạn mình, Kyojuro có thể thấy tên trộm mình vừa đánh bại đã đứng lên, và trong tay gã là một con dao lớn.

"Không thể, nếu thua thế này, địa vị của ta sẽ..."

Mọi sự chú ý của tên trộm đó đều tập trung vào Kyojuro, y nhăn mày đầy nghiêm túc khi gã tiếp tục lao về phía này. Nếu hiện tại y tránh đi, người phía sau y có thể gặp nguy hiểm. Tước con dao bằng cách đá lên cũng tương tự, những người xung quanh ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.

Kyojuro hít một hơi sâu và theo dõi chuyển động của kẻ đang lao tới tiếng la hét. Chỉ một vài giây trước khi con dao đó chạm vào người y, Kyojuro đã xoay lưng mình về phía nó một cách đột ngột.

Trong tiếng la hét cùng giận dữ của những người xung quanh, Kyojuro tung mình và thực hiện một cú đá từ trên xuống, nhắm thẳng vào cổ tay của tên ăn trộm. Một tiếng "Rắc" giòn tan vang lên, con dao gã cầm theo lực bị cắm thẳng xuống dưới sàn, đâm sâu đến nửa lưỡi dao.

"Chết tiệt!"

Gã đàn ông chửi một tiếng, mặc kệ cánh tay đã gãy gập của mình, dứt khoát cầm vào con dao dưới sàn bằng tay kia. "Ai đó, mau giúp ta kéo con dao này lên...Khốn khiếp!"

"Khó coi thật đấy."

Giọng nói có phần trẻ con và trong trẻo vang lên, nó như đang gột rửa không khí nặng nề của nơi này.

"Ai cũng biết người quý tộc đó đã thắng ngươi, Giz. Vậy nên, hãy cút khỏi nơi này trong một khoảng thời gian đi. Ta không muốn nhìn thấy một kẻ mang dao vào sàn đấu Tangal này đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro