Lòng
Mỗi người một cảnh. TCO có lẽ là thảm nhất, anh nằm dài trên sàn, hướng ánh nhìn hờ hững lên trần nhà.
Anh lo quá, lo cho TSC, vì anh đã kéo nó vào vụ này. Anh lo cho Alan, nếu Victim tìm thấy y thì nó thật sự là thảm họa đối với Color gang.
Trong cái không gian màu trắng đó, bóng người màu đen càng trở nên nổi bật. Chưa bao giờ anh ghét màu trắng đến mức này, nó làm mấy vết thương, vết bỏng trên người anh hiện rõ hơn.
Trên cổ có vết hằn do bị Victim siết cổ. Hắn ta ác lắm, hắn siết đến mức anh sắp ngất vì thiếu khí, rồi lại thả ra. Cho anh biết cảm giác sống với chết đều như nhau.
Hắn là ai, anh không biết. Tại sao lại biết đến Alan và tại sao muốn giết y.
Có lẽ sẽ không bao giờ biết đâu.
Cũng không khác mấy, tháng ngày đen tối của anh, một quãng thời gian dài cực kì khó khăn. Anh vẫn còn hơi bối rối và do dự khi nghĩ về nó.
Alan chưa hề xin lỗi anh, y càng không cho y một cái nhìn ấm áp như cách y nhìn TSC. Y chỉ nhìn anh như nhìn một người bạn cũ thôi, chỉ có sự tử tế và lịch sự khi giao tiếp. Anh không biết rõ lí do mình cố chấp bảo vệ y là gì, vì một chút ân tình y đã giúp anh chống lại TDL.
...
TDL à, càng nghĩ càng thấy đau. Người bạn duy nhất của anh, anh lại tự tay cắt đứt. Hối hận có, tiếc nuối và nhớ thương cũng có.
Người bạn duy nhất của anh, người đã làm mọi thứ cho anh. Thế mà chỉ vì một chút bất đồng quan điểm đã làm cả hai rẽ hướng.
Giá mà lúc đó bản thân có thể thuyết phục TDL một chút, ít nhất thì anh sẽ không thấy luyến tiếc đến nhường này. Khi mà người sống còn khổ sở hơn người chết.
Ôi Dark à
chết rồi mà vẫn có người thương
còn tao phải sống quằn quại thế này
mày chết rồi, chết từ lâu rồi
rõ ràng là vậy mà
tại sao tao lại đau tới thế này
Anh chắc rằng TDL sẽ muốn sống lại, nhưng anh, một người đang sống lại tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ
Buồn cười thật, người sống muốn chết đi, kẻ chết lại muốn quay lại xuân thì.
A... nhớ thật chứ.
Nỗi đau dằn xé thể xác lẫn tâm can, cảm giác như bị nhấn chìm. Trong cái lạnh lẽo và ảm đạm.
Mi mắt nặng trĩu, lờ đờ nhìn lên trần nhà. Chỉ mong sao khi mình tỉnh dậy lần nữa thì nó sẽ là một bầu trời cao rộng.
Ước mơ của anh, chỉ có sự tự do. Nhưng nếu tự do cho bản thân còn không có được, thì đừng đòi hỏi gì người khác phải xót thương cho mình.
Chỉ một điều đơn giản thế thôi mà sao lại xa vời quá. Mà thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, lo lắng làm gì cho nặng lòng.
" Làm gì mà cái mặt buồn thiu thế? "
" ...Ai vậy? " _ TCO
Người đàn ông khoác trên mình một lớp áo khoác dài. Làn da trắng, mái tóc cùng màu, khuôn mặt bị che dưới cái mũ áo.
TCO có thể nhận ra đó là áo của TDL nhưng người mặc nó là ai thì anh không biết. Trông không giống nhân viên của tổ chức lắm.
Đi theo người đàn ông đó còn có một người khác, là một nhân viên. Anh ta đang kiểm tra lại cơ sở vật chất.
" ...Ngươi là ai? " _ TCO
" Người quen của cậu đấy "
Người đàn ông trông không có ý xấu, anh chỉ thắc mắc là ông ta được phép vào đây à? Anh tưởng không có nhân viên nào được vào cái hộp mà không có sự cho phép.
Ông ta nhìn anh chằm chằm rồi lấy trong túi áo ra một hộp đựng thuốc. Ông lấy vài viên ra, đưa cho anh rồi bảo anh uống nó.
" Thuốc giảm đau đấy, uống đi "
" Không " _ TCO
Anh hất tay người đàn ông ra, khiến cho những viên thuốc rơi vương vãi trên sàn. Người nhân viên đi theo đã vội bước vào cái hộp để dọn mấy viên thuốc rồi lại đi ra.
Còn ông ta thì đăm chiêu nhìn những viên thuốc rồi lại lấy những viên khác ra, đưa cho anh.
" Tôi không có ý xấu "
" Lí do gì ta phải tin ngươi " _ TCO
" ...Đừng như vậy nữa "
" Ngươi là ai? " _ TCO
" Không nên biết đâu "
Thế thì khỏi, anh chẳng có lí do để tin người đàn ông này, lỡ ổng cho anh uống thuốc độc thì s-
Anh hơi khựng lại, rốt cuộc thì người này là ai. Ông ta là ai mà lại có vẻ mặt đó, đôi co ngươi trông như đang xót xa cho anh.
Anh không biết ông ta, càng không thể hiểu nổi sự quan tâm lạ lùng này,
" Victim "
Ông hơi ngập ngừng rồi nói tiếp.
" Có phải cậu đã bị tra tấn bởi hắn không? "
" ... " _ TCO
" Vì sao? "
" Hắn muốn tìm giết một người " _ TCO
" Là ai? "
" Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? " _ TCO
" Tôi sẽ bảo vệ người đó "
TCO thực sự không biết. Ông ta nói bảo vệ người mà anh đang che giấu. Nhưng Alan không hề có mặt ở Outernet, vậy nên có biết thì cũng chẳng làm gì được nếu anh không nói cách để gặp y. Người này có biết cũng sẽ không làm được gì.
Còn nữa, việc ông dám gọi thẳng tên Victim mà nói như cách mình chẳng kiêng dè gì hắn cho thấy người đàn ông này không phải cấp dưới của hắn.
Không biết điều gì đã làm anh buộc miệng nói ra cái tên nhạy cảm đó.
" Alan, Alan Becker " _ TCO
" ... "
Sự im lặng kéo dài, anh có thể nhận thấy thoáng qua trên gương mặt ấy là một biểu cảm phức tạp, có chút gượng gạo.
" Vậy à... tôi sẽ giúp cậu "
Rối bời lắm. Anh không biết nói gì cả
Cầm lấy hai viên thuốc trên tay ông ta rồi uống hết. Nếu nó thực sự là thuốc giảm đau thì chẳng sao cả, còn nếu nó là thuốc độc thì coi như anh đã đặt niềm tin sai chỗ đi.
Anh không bị lừa, đó thực sự là thuốc giảm đau (nhóm Opioid)
Lúc này, người nhân viên đi cùng bỗng lên tiếng.
" Đi thôi, mọi thứ xong xuôi cả rồi "
" Ờ "
Người đàn ông đứng dậy rời đi, đột ngột biến mất như cách họ đến đây. Rõ ràng là có camera nhưng trông họ không có gì là lo lắng.
Anh ngồi dậy, nhìn không gian xung quanh mình. Có lẽ nó không lạnh như anh nghĩ. Thở một hơi dài rồi nhìn lên camera.
Không biết khoảng khắc vừa rồi có ai nhìn thấy không.
Không biết có phải do mình mệt không, anh thấy hơi mơ hồ khi nhìn vào camera. Một chút coi thường nổi lên, hai người kia chắc chắn phải có kế hoạch rõ ràng rồi mới có thể vào đây mà không e dè gì.
Cứ đợi thôi, cho đến ngày mà mọi thứ hoàn toàn ổn định.
_______________
Cám ơn vì đã đọc
Sau hơn một năm thì cái trình miêu tả tâm lý nhân vật của tôi vẫn éo lên được miếng nào. Nhưng cái quan trọng hơn là tôi mém bị bay tài khoản :')
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro