Ngoài ý muốn
Agent từ ngày bắt được TCO thì anh gần như phải túc trực, quan sát và phân tích kĩ càng người này. Chưa kể việc khai thác kí ức của anh ta nữa.
Gần đây có vụ Primal thất bại trong việc thực hiện nhiệm vụ chuyển giao TSC. Điều này làm đội trưởng của nhóm lính đánh thuê như anh cũng bị vạ lây. Victim đã đe dọa rằng sẽ hủy hợp đồng làm việc giữa nhóm với hắn nếu anh còn phạm lỗi trong công việc.
Phân công cho Primal mà cô làm hỏng việc thì không phải do anh không lựa chọn kĩ sao.
Khá khó chịu đấy. Trên danh nghĩa là cùng làm việc và hợp tác nhưng thực tế thì anh chỉ muốn tiền thôi.
Hỏi anh giữa lương tháng hay lương tâm thì đáp án là lương tháng. Chắc chắn là lương tháng.
Còn về TCO, phải nói là kí ức của người này rất bão dông, cứ một đoạn là hai vụ việc. Hầu hết không đáng chú ý gì.
Chỉ là anh để ý đến một tên người que khác xuất hiện trong kí ức của TCO. Một gã người que màu đỏ. Một ngoại hình tương đương với TCO, TSC và Victim.
Người này tên là The Dark Lord, đã chết rồi, bị TSC tiêu diệt. Anh đã thấy được cuộc ẩu đả giữa hắn và TCO. Không có mối quan hệ tốt đẹp, là kẻ thù.
Trước khi cuộc ẩu đả xảy ra thì TCO từng có mối quan hệ rất tốt với hắn, khi tra cứu về người này thì anh mới thấy rằng TCO từng có những năm phạm pháp.
Trong mấy năm phạm pháp đó, TDL là đồng phạm và luôn cổ xúy cho những hành vi cực đoan. Rất dễ để nhận ra TDL sẽ là một mối nguy hiểm lớn nếu hắn còn tồn tại.
Nhưng cái đáng nói không phải là TDL, mà là những đoạn kí ức bị nhiễu của TCO. Nó diễn ra hai lần, khi TCO bay lên bầu trời ở khu vực ngoại ô, nơi mà Agent đã bắt anh. Đó cũng là nơi mà anh có ẩu đả với TDL.
Vì một chút thắc mắc nên Agent đã thông báo cho Victim biết và yêu cầu được sử dụng phương tiện di chuyển của tổ chức.
Nó là tài sản của tổ chức chứ không phải của anh. Vậy nên muốn sử dụng thì phải xin phép.
Hắn đồng ý cho mượn nhưng có hơi khá so với suy nghĩ của anh.
" ...Boss, ngài không nhất thiết phải đi theo đâu " _ Agent Smith
" Không, ta chỉ muốn xem coi TCO và TSC đã đến đây bằng cách nào thôi " _ Victim
Nhìn Victim cả ngày ngồi bàn giấy thế chứ đừng tưởng rằng hắn ta không biết cách sử dụng sản phẩm mà mình tạo ra. Vậy nên không có vụ Agent phải chở hắn đâu.
Dù vậy thì anh có chút để ý đến câu từ của hắn, đã đến đây bằng cách nào? Nó có nghĩa gì?
Họ di chuyển đến khu vực ngoại ô, một bầu trời xanh ngắt. Anh nhớ rằng nhóm lính đánh thuê đã mất dấu TCO khi anh ta bay lên bầu trời.
Lần đó còn bị một tảng băng lớn cản nên anh không lên được. Lần này không ai cản trở nên cái khúc mắc sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Khi cả hai cùng hướng lên bầu trời, bay xuyên qua một tầng mây thì Victim đột nhiên chặn đầu anh, người sếp đáng kính này ra lệnh cho anh phải quay trở lại, không được đi lên.
" Quay về chỗ cũ đợi ta " _ Victim
" Boss, nhiệm vụ hiện tại của tôi là hộ tống ngài, tôi không thể làm thế được " _ Agent Smith
" Ngươi không có phận sự gì ở đây, mau quay trở lại đi " _ Victim
" Nhưng còn ngà- " _ Agent Smith
" Ngươi luôn nhiều lời thế này à? " _ Victim
" ...Tôi thành thật xin lỗi ạ " _ Agent Smith
Mang theo sự khó chịu quay về mặt đất, tự nhiên muốn đi theo rồi lại đuổi người ta đi. Tên sếp này bị dở à.
Không phận sự là sao? Công việc của anh là làm mấy thứ này chứ còn gì đâu.
Nhưng Victim ấy, thành thật mà nói thì hắn không tin một kẻ chỉ nghe lời mình khi nhận được lợi ích.
Với lại, những chuyện sắp tới là cội nguồn của hắn. Một việc mà người khác không được biết. Nguồn gốc của Victim, TCO, TSC.
Hắn hiểu rằng cái Outernet này không phải là duy nhất, nó nhỏ bé thế nào khi so sánh với nơi mà Alan sinh sống.
Bầu trời đó không phải vô tận, có những tấm chắn ngăn cách với các địa chỉ máy tính. Trong số đó có một cái lỗ, ở ALANSPC.
Hắn điều khiển phương tiện của mình tiến vào đường truyền mạng dẫn đến ALANSPC.
Chỉ là đang đi thì đập mảnh vào một bức màn trắng khác ngăn cách giữa đường truyền mạng và máy tính.
Làm cách nào cũng không thể xuyên qua được. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm màn trắng, phía bên kia chính là PC. Trông thì rất gần thì hắn không thể đến được.
Như thể khẳng định rằng Victim sẽ không bao giờ có thể chạm tới nơi này, khi mà hắn bị xóa cũng là lúc mà hắn với Alan không còn liên hệ gì rồi.
Phải hiểu rõ một điều, Alan đã quên Victim từ rất lâu rồi. Y không nhớ gì về một người que chỉ tồn tại đúng hai phút của 18 năm về nước. Chỉ có hai phút ngắn ngủi và không để lại ấn tượng gì.
Còn với Victim, hai phút đó lại là bắt đầu của hận thù, nguồn cơn của sự việc hiện tại.
Chỉ có hắn nhớ y chứ y có nhớ gì về hắn đâu. Tự hắn đơn phương muốn trả thù, không gì hơn là một kẻ thảm hại bám víu lấy quá khứ.
Hắn rời khỏi đường truyền mạng, trở lại mặt đất thì không thấy Agent Smith ở đâu. Đi về rồi à, anh ta cũng có nhiều việc, chắc là bỏ qua được.
Victim không quan tâm gì thêm mà quay về trụ sở. Cùng lúc đó thì Agent đang phi đến chỗ của Primal nhanh nhất có thể. Có chuyện không ổn xảy ra.
Cô đột nhiên nhắn cho anh một địa chỉ. Phải mất một lúc Agent mới nhận ra. Cô gấp đến mức chỉ có thể nhắn địa chỉ thay vì một lời cầu cứu đàng hoàng.
Lúc mà anh đến nơi, đó là góc của một khu phố vắng vẻ. Primal đang có xung đột với một người có làn da đỏ, là Red.
Tình hình không ổn lắm, rõ ràng lần trước anh dễ dàng khiến cậu nằm đo ván, nhưng lần này cậu lại có thể ép Primal - một lính đánh thuê chuyên nghiệp đến mức phải cầu cứu. Cậu có chút lạ thường.
" Smith! Tên điên này muốn giết tôi! " _ Primal
" Từ Alan? " _ Agent Smith
" Mày bị điếc hay đéo gì mà nghe không hiểu tiếng người hả? Tao nói là tao không nghe lệnh từ Alan! "
Giọng nói cao vút và lanh lảnh dễ gây khó chịu cho người nghe. Nhưng Alan? Sáng nay đã có báo cáo rằng Alan đã bị bắt rồi, đích thân Ballista giám sát. Bọn nhóc đó hẳn biết việc Alan bị bắt rồi. Thế mà Red lại ở đây giao tranh với cô, thay vì làm một việc gì đó liên quan đến chuyện giải cứu. Nhắm tới một người mới bị đình chỉ công việc.
Chuyện này có thể là do Alan sắp đặt. Để chuyện đó sau đi, bây giờ phải đàn áp Red trước đã.
Anh tạo ra một cây gậy dài rồi quật mạnh vào người nó. Nó nhảy lên tránh được một cú nhưng không né được cú thứ hai. Bị va đập mạnh với bức tường. Chuyển từ Line sang Lassco, dùng sợi dây đó để trói nó lại, Red vẫn vậy, không có phản ứng gì.
Đàn áp nó dễ lắm, chỉ là anh vẫn chưa hiểu tại sao Primal lại gặp khó khăn nữa.
Anh lại gần chỗ Primal để kiểm tra tình hình, lúc này anh mới thấy trên người cô có vài vết cắt nông, sâu khác nhau.
" Thấy thế nào? " _ Agent Smith
" Còn thở, anh nên cẩn thận với nó đi " _ Primal
Cẩn thận gì một thằng oắt như Red? Nó thậm chí còn không khiến anh phải đổ mồ hôi nữa là.
Đó là vì họ không biết thôi, người ở đằng kia không phải Red mà là TDL. Sự việc lần này là hắn muốn thủ tiêu Primal vì... hắn đang ngứa tay.
Nhưng đứng ở góc nhìn của Agent Smith thì tất nhiên là anh sẽ nghĩ đó là Red thôi.
Roẹt.
Một tiếng động vang lên làm Agent phải quay lại nhìn, trước mắt anh là "Red" đã thoát khỏi sợi dây trói. Nó đứng đó rồi nở một nụ cười trông khá phản diện. Trên tay nó xuất hiện hai thanh kiếm màu đen viền đỏ.
Hai thanh kiếm đó xuất hiện từ chiếc vòng tay mà nó đang đeo, sự khác biệt đầu tiên. Anh cũng lờ mờ đoán được những vết cắt trên người Primal là do thứ gì gây nên.
Nó lao nhanh tới, dùng thanh kiếm của mình chém vào vai anh rồi lùi lại đằng sau
Nó lại lao đến lần nữa, anh nhanh chóng tạo qua một cây gậy dài để chặn mũi kiếm. Khi hai món đồ va chạm thì cây gậy trên tay anh bị ăn mòn rồi biến mất. Nó nhảy lên, xoay người rồi đá mạnh vào đầu anh. Còn may khi anh kịp chặn lại.
Việc này thành công khiến anh phải liệt nó vào danh sách thành phần nguy hiểm.
Lần này xong rồi. Vì chỉ định đến vùng ngoại ô nên anh không đem vũ khí theo, đây hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.
"Red" có gì đó lạ lắm. Nó hình như hiếu chiến và bạo lực hơn. À không, phải là mọi thứ thay đổi hoàn toàn, nó như người khác vậy. Lúc trước thì phong cách chiến đấu của Red là cầm mọi thứ mình có trên tay để phang người khác. Còn bây giờ thì nó phóng khoáng, tự do hơn, chủ yếu là các vết cắt sâu.
Agent dùng Rectangle tạo ra những tấm khiên chắn để chặn mũi kiếm của nó chạm vào người mình.
Nó lách người ra đằng sau cho anh một nhát vào lưng, nó đá mạnh vào khuỷu chân làm anh chao đảo. Tay nó ấn đầu anh xuống đất, giữ chặt. Giơ cao thanh kiếm định làm một nhát kết thúc thì Primal đã hất nó ra xa.
Cô kéo Agent ra đằng sau, cầm ngọn giáo phóng về phía nó.
Red dễ dàng né được, tiện thể xóa luôn. Thanh kiếm trên tay nó ăn mòn ngọn giáo, mục tiêu của nó là gì, phải xác định rõ.
Vũ khí của nó chưa hoàn thiện lắm, nhưng nó sẽ cải tiến sau. Ít nhất là sau khi xử lí được Primal.
" Đừng tưởng một mình ngươi có giáo "
Trên không trung xuất hiện những chiếc gai nhọn và dài, cùng màu với thanh kiếm. Chúng lơ lửng rồi cùng hướng về Primal, nó phẩy tay một cái, toàn bộ lao đến chỗ cô. Gần như không né được.
Cô biết không thể né nên đưa tay đỡ, chuẩn bị sẵn tinh thần bị găm vài cái. Nhưng trước khi mấy cái gai đó chạm đến người cô thì Agent đã tạo ra những tấm khiên chắn, bảo vệ cả hai khỏi đám gai nhọn đó.
"Red" có chút không vui, vốn dĩ chỉ cần xử lí Primal thôi, nào ngờ cô đã gửi địa chỉ cho Agent để anh tới đây phá đám.
Mà một mình nó thì không ăn được cả hai, đùa hoài. Chỉ cần kết thúc một người thôi.
Nó điều khiển cho mấy cái gai bay loạn lên, ép hai tên lính đánh thuê xích lại gần nhau hơn để phòng thủ. Số gai ngày càng nhiều, tạo thành một mái vòm bao quanh họ, hễ có bất cứ cái gai nào nhắm vào người đều bị chặn lại.
Ngay lúc họ đang cảnh giác cao độ thì nó lại hủy bỏ toàn bộ gai đã tạo ra. Ném một tảng đá lớn đến, Primal đã dùng tay không để đỡ lấy hòn đá. Trong lúc đó thì nó đã biến đâu mất rồi.
Agent tiến gần hơn để quan sát, anh đã bật sẵn Pause rồi, TDL mà lú cái mặt ra là xác định thua.
Nó biết anh đang cảnh giác, như vậy thì khó tiếp cận lắm. Mà Agent còn không phải mục tiêu ban đầu của nó nữa.
Giá mà bay được thì hay, tại sao cái xác này lại không biết bay cơ chứ.
Nó triệu hồi một cái gai, hướng nó về phía chân Agent và phóng. Anh né được, khi thấy nó thì định áp Pause lên, nhưng nó đã phòng thêm một cái gai khác găm vào bàn tay anh.
Anh rút chiếc gai ra, ngay lập tức có cảm giác đau tới tận xương, da thịt như bị đổ nước sôi vậy. Nó không để anh làm gì khác thì đã phóng thêm vài cái nữa vào người Primal. Cô không tránh được, hứng trọn những chiếc gai.
Nó áp sát lại gần Primal, dùng thanh kiếm của mình đâm vào người cô, không dừng lại ở đó. Nó còn xoáy mạnh và vết cắt, khiến cô đau càng thêm đau. Rồi nắm đầu cô liên tục đập xuống nền đất.
"Red" không lo lắng gì việc có người chết đâu.
Còn Agent, lúc anh nhìn lên lần nữa. Primal đã nằm im trong vũng máu đỏ, hòa cùng với màu da của kẻ điên.
" Ta cũng muốn tiễn ngươi lên bàn thờ lắm đấy, nhưng sẽ có thêm phiền phức nên thôi "
" ...Các ngươi đã lên kế hoạch trong bao lâu rồi? " _ Agent Smith
" Nếu là việc ta tấn công các ngươi thì mới được lên hai giờ trước"
Mà thực tế là nó tự ý làm chứ chẳng có ai yêu cầu, Alan không biết gì về việc này, KO cũng không.
Đây còn chẳng phải là kế hoạch gì nữa, tất cả những gì nó làm là đi tìm Primal để đấm cô sau khi chợt nghĩ bản thân có nên tìm ai để làm bao cát không.
Từng lời nói của "Red" dường như đều ám chỉ rằng Alan là người chủ mưu cho việc này. Vì không ghét Alan nên nó sẽ ụp cho y cái mũ này, để y cuốn vào rắc rối cho đã cái nư.
" Ta không ưa gì Alan đâu, nhưng vì vài lí do nên đành phải làm thôi "
" ... " _ Agent Smith
" Nói chung thì ta sẽ để cho người khác xử lí ngươi, ngày tới nhớ cẩn thận đi nhá "
Nó nói xong liền thả một bình nước lạ xuống chỗ nó đứng, dưới chân nó xuất hiện một cái lỗ, theo đó mà rơi xuống, cái lỗ khép lại sau khi nó rơi xuống.
Hiện trường chỉ còn có Agent và Primal, anh đưa cô đến một bệnh viện. Thật may khi cô không chết, nhưng cô sẽ không tỉnh dậy liền, với thương tích như thế thì khó để cô có thể vận động mạnh liền. Nhiều khả năng sẽ phải làm một người bình thường thay vì là một lính đánh thuê.
Nghĩa là tiếp tục nghỉ việc để hồi phục.
Còn Agent thì không có gì quá nghiêm trọng xảy ra, nếu có thì chắc là bàn tay. Anh sẽ khá khó khăn trong việc viết chữ, nét chữ sẽ khá run. Nói gì đến việc anh còn là một người giỏi đánh tầm gần đâu.
Sau vụ này, anh có lẽ nên Alan (người hoàn toàn không biết gì về vụ Red tấn công Primal) để nhận được câu trả lời, còn nếu không thì ép buộc trả lời là được.
_______________
Cám ơn vì đã đọc
Nói thật là tôi vốn định để TDL comeback theo cách này nhưng tôi đổi ý, cho hắn xuất hiện nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nể bản thân thật chứ, mấy đoạn đánh nhau viết được gần hai ngàn chữ :>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro