16.

*Cốc cốc cốc*

Tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài phòng AlanJeff vang lên. Trong phòng, Jeff do mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ sâu, mà không nghe thấy tiếng gõ cửa. Alan vẫn còn thức dậy, đôi mắt chỉ nhắm mà không thể tìm được giấc ngủ, vì vẫn còn lo lắng về con gái đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Khi nghe tiếng gõ cửa, Alan mở mắt và dậy từ giường, cảm thấy trực giác lo lắng khi không thể bỏ qua bất kỳ âm thanh nào liên quan đến con gái. Anh bước xuống giường một cách cẩn thận, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cửa, và mở cửa ra.

Trước mắt anh là cảnh tượng cô con gái nhỏ của mình đang đứng đó, bé con đứng đó với đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ, gương mặt trông rất mếu máo và cô bé ôm một con cá mập bông ưa thích của mình trong tay.

Alan cảm thấy xót xa cho cô con gái nhỏ của mình, nhìn thấy nước mắt rơi từ đôi mắt đáng yêu của cô bé, anh không thể nào chịu đựng được nỗi đau trong lòng. Anh bế cô bé lên và đặt cô xuống lòng, để tình tự bao bọc và an ủi từ ôm của bố.

"Ôi con gái yêu của bố, có chuyện gì vậy?" Alan hỏi nhẹ nhàng, giọng điệu trầm ấm và quan tâm của anh làm dịu đi tâm trạng sợ hãi cô bé.

Cô con gái nhỏ nhìn vào đôi mắt của bố, gương mặt vẫn còn đầy nước mắt và lo lắng. "Con mắc tè... Mà con sợ bóng tối nên không dám đi... " Cô bé thì thào, giọng nói nhỏ nhẹ như là một lời thú tội của một đứa trẻ yếu đuối.

Alan ôm chặt con gái vào lòng, ôn tồn và che chở. "Rồi vậy bố dắt con đi tè nha." Anh lờ đi những lo lắng của riêng mình, tập trung vào việc an ủi và động viên cho cô bé.

Alan dắt cô con gái nhỏ đi đến nhà vệ sinh, bàn tay ấm áp của anh là nguồn an ủi lớn lao cho cô bé. Bước chân nhỏ của cô bé nhẹ nhàng bước vào bên trong, cảm thấy an tâm hơn với sự hiện diện của bố. Alan đứng ở phía bên ngoài cửa nhà vệ sinh, canh chừng để đảm bảo rằng cô bé cảm thấy an toàn và được bảo vệ.

Sau khi xong, Alan dẫn cô bé trở lại phòng. Khi bước đến cửa phòng ngủ của cô bé, anh nhẹ nhàng hỏi: "Con muốn ngủ với bố hay ngủ một mình?"

Cô bé suy tư một chút trước khi trả lời: "Con muốn ngủ với bố." Rồi sà vào lòng mà ôn lấy anh.

Alan mỉm cười và ôm cô bé vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của con gái. Ôm cô bé thật chặt, anh đưa cô bé vào phòng ngủ của hai vợ chồng, đặt lên giường và nằm bên cạnh.

Alan biết rằng việc cho cô bé ngủ cùng mình có thể sẽ khiến cho Jeff mắng anh, nhưng trái tim của anh vẫn muốn đảm bảo rằng con gái được bảo vệ và an toàn. Anh biết rằng Jeff có thể không đồng ý với quyết định của anh. Dẫu vậy nhưng Alan vẫn quyết định làm điều đúng đắn với niềm tin và trách nhiệm của một người cha.

Việc quan trọng nhất là đảm bảo rằng con gái được bảo vệ và an toàn, và Alan sẵn lòng chấp nhận mọi hậu quả để làm điều đó.

...

Sáng sớm tinh mơ, khi bình minh ôm những đám mây mà đi lên. Ánh nắng từ mặt trời chiếu vào mọi ngóc ngách trong căn nhà, làm dịu đi không khí và mang lại sự tươi mới cho mỗi góc phòng.

Những tia nắng vàng ấm áp vỗ về bề mặt của đồ đạc, tạo ra những bóng dáng mênh mông và phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Trong căn nhà yên bình, tiếng chim hót và tiếng gió thì thào tạo nên âm nhạc dịu dàng của buổi sáng.

Lại thêm một ngày mới nữa được bắt đầu, với hứa hẹn của những cơ hội mới và những trải nghiệm đầy hứng khởi. Dưới ánh nắng sáng rực, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới, sẵn sàng đối mặt với những thứ mới mẻ của cuộc sống này mang lại.

-6:00-

Là người thức sớm nhất trong nhà, Jeff tỉnh dậy trong một trạng thái cực kỳ dễ chịu và đã sẵn sàng cho một ngày mới đầy hứng khởi. Những giọt nước mắt của ánh sáng bình minh chạm vào khuôn mặt của cậu, làm dịu đi không khí và tạo ra một không gian yên bình trong phòng ngủ.

Sau khi vệ sinh cá nhân cho bản thân xong, Jeff lặng lẽ đi gọi Alan dậy. Bước chân nhẹ nhàng của cậu vang lên trên sàn nhà, không gây ra tiếng ồn lớn để không làm phiền giấc ngủ của cả nhà. Cậu cảm thấy hạnh phúc và đầy năng lượng khi chuẩn bị đón chào một ngày mới, bên cạnh người thân yêu của mình.

"Chú! Dậy đi, trời sáng rồi, còn đưa con đi học nữa." Jeff đánh nhẹ vào đùi Alan, gọi anh dậy.

Alan vẫn đang ngáy ngủ, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy theo lời của nóc nhà dù mắt mở không lên. Anh dụi mắt vài cái rồi nhìn xung quanh, chợt anh giật bắn mình khi không nhìn thấy cô con gái nhỏ đâu hết.

"Đâu rồi? Con bé đâu rồi!?" Anh nhấc từng chiếc gói một lên vẫn không thấy, lật tung cả cái chăn lên vẫn không thấy con gái nằm đâu.

Anh bắt đầu hoảng loạn, cảm giác lo sợ bao trùm lấy tâm trí khi anh không thể tìm thấy con gái. Mọi suy nghĩ và hình ảnh tiêu cực về sự mất mát đột ngột của cô bé đều xen lẫn trong tâm trí của anh, khiến anh hoảng loạn và mất kiểm soát.

"Anh tìm gì thế? Con gái mình ngủ ở phòng bên kia mà." Jeff không hiểu mà nói với anh.

"Không! Con bé tối qua ngủ ở phòng mình mà, tối qua con bé gõ cửa phòng mình, nói là mắc tè nhưng sợ bóng tối nên không dám đi, rồi anh dẫn con bé đi sau đó cả hai quay về phòng này ngủ luôn." Alan giải thích ngắn gọn cho Jeff hiểu.

"Xong rồi giờ đây anh lại chẳng thấy con bé đâu nữa hết!" Anh nói tiếp, bội phần lo sợ và bất an. Cả hai cha vừa kinh ngạc vừa lo lắng, vội vàng lục lọi khắp nơi trong căn phòng để tìm kiếm con gái của mình. Sự mất mát đột ngột và bí ẩn của tình huống khiến họ cảm thấy hoang mang và bất lực.

Alan chạy ra ngoài tìm Dexter sau khi không tìm thấy bé con trong phòng ngủ. Anh chạy vòng quanh nhà, với trái tim lo sợ đập nhanh và suy nghĩ tràn ngập trong đầu về những khả năng xấu nhất. Anh gọi tên cô bé trong tiếng hét đầy lo lắng, hy vọng rằng sẽ nghe thấy tiếng đáp lại từ đứa con gái yêu quý của mình. Bước chân của anh vội vàng, mỗi giây trôi qua đều là một trọng lượng cảm xúc khổng lồ, khi anh hy vọng tìm thấy cô bé ngay lập tức.

Bên trong phong thì Jeff vẫn tìm, vì cậu biết chắc rằng con bé sẽ không đi đâu xa đâu.

Bỗng dưng, Jeff để ý thấy một cái đuôi cá màu xanh đậm, cậu biết chắc rằng đó là con cá mập bằng bông của cô bé. Một nửa người của nó nằm bên dưới gầm giường, còn phần còn lại thì nhô ra ngoài.

Cậu rút con cá mập ra và gập người quỳ xuống nhìn dưới gầm giường. Thì hóa ra, cô bé đã ngủ ở dưới gầm giường từ lúc nào không một ai hay biết gì hết.

Jeff kéo cô bé ra khỏi gầm giường và bế con lên đặt trên giường cùng con cá mập.

Cậu định đi ra khỏi phòng để gọi Alan, nhưng thấy anh đang tiến về phía mình.

"Em thấy con chưa!?" Alan hỏi, ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng.

Jeff tránh người sang một bên và chỉ vào giường bên trong.

Alan thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con mình. "Con bé ở đâu vậy?"

"Nằm dưới gầm giường ấy, chắc tối qua ngủ lăn rớt xuống dưới." Jeff nói.

Alan như trút bỏ được gánh nặng, đi vào giường và thả người xuống nằm cạnh cô con gái. "Ôi mệt cái thân già này quá."

"Rồi... Giờ tới lượt em xử lý anh nè."

"Hở?"





_______________________End Chap 16.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro