4.

Không quá lâu sau, Dottore lại thực hiện một chuyến viếng thăm bất ngờ. Lần này địa điểm vẫn ở phòng thư viện nhỏ.
Anh ta mang theo một con vật rất nhỏ, ở trong một hộp kính nhỏ và cho bạn xem nó.
"Đây là một tác phẩm của ta từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi ta không thể nhớ. Nhưng ta nhớ được đó là lần đầu tiên ta ghép những bộ phận từ những con vật sống với nhau, và giờ "chúng" vẫn sống."
Bạn thử nhìn "chúng". Bạn nhận ra sinh vật này có hình thù rất ghê tởm, khuôn mặt giống như một con thằn lằn nhưng lại có thân của loài dơi. Dottore cười sảng khoái khi anh ta nhìn thấy vẻ ghê tởm trên khuôn mặt bạn.
"Thật kỳ lạ đúng không. Khoa học và giả kim thật sự có thể tạo ra những "sự sống" mới. Chỉ khác nhau rằng "sự sống" đó đẹp hay xấu."
Trước khi rời đi, Dottore để lại cho bạn một cuốn sách nghiên cứu về những thí nghiệm cấy ghép cơ thể sống của động vật
"Nhưng Albedo của cô thật sự là một thiên tài trong những lĩnh vực này đấy."

Tần suất đau đầu của bạn ngày một nhiều hơn. Có những lúc bạn không thể phân biệt được thực tại hay quá khứ. Bạn tưởng mình vẫn còn là đứa nhỏ lăn lộn trên thảm cỏ. Như mê sảng, bạn loạng choạng đứng dậy, trông ngu ngốc như những con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng, mò mẫm tới trước phòng Albedo. Bạn nóng vội đập cửa phòng anh mà không hiểu vì điều gì. Khoảng nửa phút sau, bạn thấy cánh cửa hé mở. Albedo chưa ngủ, chiếc đèn bàn đọc sách của anh vẫn còn sáng.
"Cho em vào, Albedo!"
Không đợi sự đồng ý của anh, bạn nóng nảy chen vào. Albedo nhặt tấm khăn choàng quanh người của bạn đánh rơi dưới đất lên và đi đến bên cạnh giường, nơi bạn đang cuộn mình như muốn vùi thật sâu trong tấm chăn tràn đầy mùi hương của anh. Bạn cảm nhận được một phần đệm giường lún xuống, Albedo ôm lấy bạn từ phía sau.
"Tại sao anh không để em ra ngoài?" - Bạn thì thầm.
Albedo nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu bạn với tất cả sự dịu dàng lẫn thành kính.
"Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, anh không thể."
Bạn quay người lại đối diện với Albedo vùi đầu vào ngực anh. Rồi bạn ngước lên hỏi anh.
"Chúng ta có phải là gia đình không?"
Bạn biết câu hỏi này là không nên đối với những đứa trẻ mồ côi. Bọn chúng đã bị vứt bỏ, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Các bạn không phải máu mủ, các bạn không bao giờ có thể là "gia đình" của nhau.
"Đến giờ phải đi ngủ rồi."
Bạn thấy màu xanh ngọc trong đôi mắt anh lạnh lùng, nhưng cũng là nỗi buồn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro