1 - Gió nổi

"Tôi biết có một người cũng không phải con người! Có lẽ sẽ giúp được Mochi đó!"
____________________

"Mochi!" Thảo Thần Nahida quát lên, có vẻ như cô ấy đang rất giận dữ. Vậy mà cái người khiến cô như vậy vẫn còn đang dỗi ngược lại cô.

"Haizzz... Mochi à?..."

"Hứ!" Nó hếch cằm, nhắm tịt mắt và quay mặt ra hướng khác. Nó biết lỗi là do nó nhưng cô ấy không nên quát to như vậy chứ!
__________

Chả là lúc nãy, khi nó đang dạo bay khắp nơi quanh Thành Sumeru thì chẳng may gặp được bọn Fatui cấp khá cao đang bàn chuyện gì đó có vẻ quan trọng.

Hmmm... có vẻ nên nói là bọn Fatui chẳng may bàn chuyện đại trọng trong khi Scara bay ngang qua mới đúng. Vì sau đó, nó đã đập ra bã bọn chúng sau khi nghe được tất cả kế hoạch của chúng.

Nghĩ thầm rằng sau khi phá hỏng kế hoạch của chúng, Nahida sẽ khen nó trong khi nó vênh mặt tự mãn. Nó đã không thông báo với cô mà bay thẳng đến sào huyệt của Fatui.

Ồ, giờ thì nó chẳng may thật rồi. Trong khi đang dần bọn Fatui con, Scara bỗng nhận thấy bóng dáng quen thuộc... À thì đó là người mà cả đời này nó sẽ không bao giờ quên nhờ tất cả mọi 'công ơn sâu đậm' mà hắn đã làm với nó... Tên bác sĩ tâm thần, điên khùng, dở người nhất mà nó từng thấy trên Teyvat - Dottore.

Hắn, bằng một cách thần kì nào đó đã làm Scara cảm thấy choáng váng và nó đã bị con khỉ đột khổng lồ Pierro oánh cho hai phát.

{Ai ui... Tên khỉ đột đó đánh đau vãi lúa ạ, lủng mất khớp tay phải và chân trái rồi...Quả này chơi ngu ăn đau rồi...Chuồn thôi.} Nó nghĩ và vội bay thật nhanh đi mất.

Đột nhiên, vẫn có một Fatui con gượng dậy được và bắn đạn lửa về phía nó. Nó dễ dàng lượn người tránh đi, đen mặt thét lớn...

"Đm mày, thằng Fatui quèn rẻ rách kia, suýt thì cháy mất cái áo hàng hiệu của tao. Tin tao lột da mày vá lại không thằng lương không nổi 1 Jack?" Nó nói với giọng đầy khing bỉ, nhìn hắn như nhìn một con sâu bọ bẩn thỉu... À mà đúng là vậy mà.

Này nhé!... Dù hắn có là một Fatui con quèn, làm còng lưng như tó mà vẫn không đủ ăn đi chăng nữa.. thì.. thì hắn vẫn là con người mà, vẫn bị tổn thương chứ bộ... bộ nó không phải con người sao mà lại nặng lời với đồng loại như vậy chứ? - nỗi lòng của một Fatui con nào đó.

À thì xin lỗi nhé, vì nó đúng không phải con người thật mà!

Rồi nó bay thật nhanh về Thành và gặp cảnh tượng này đây...
__________

"Thật là hết nói nổi với con mà...Haizz... Được rồi, để ta xem có thể sửa lại cho con như thế nào..." Nahida nói với giọng điệu thở dài. {Đứa trẻ này thật là...}

"Người mà thở dài như vậy là nhanh già lắm đó!" Nó trêu chọc cô.

Nahida liền cốc nhẹ đầu nó, đen mặt nhẹ mà nói: "Ta cũng mong vậy lắm đó Mochi à..."

"Xin chào! Nhà Lữ Hành yêu quý mà mọi người mong chờ đây!" Bất ngờ Aether đẩy cửa bước vào, vừa nói vừa cười híp cả mắt. Nó chỉ mong gì hắn sẽ ngã sấp mặt cho đã cái lư.

"Và Paimon nữa!" Con 'thú cưng' của Nhà Lữ Hành thét lên, nhắc mọi người về sự hiện diện của mình.

Nahida vội quay ra đón tiếp hắn và sinh vật kia. "Ồ, đúng là ta đang mong chờ cậu đấy!"
Nhà Lữ Hành bất ngờ: "Có chuyện gì sao Thảo Thần?".
"Có vẻ là một chuyện rấttt quan trọng đó!" Paimon tiếp lời.

"Ừm thì..." Nahida kể lại mọi chuyện cho Nhà Lữ Hành và Paimon nghe...

"Hmm, có vẻ là một ca khó đây... Vì người hiểu rõ nhất về cơ thể Mochi là 'cô ấy' mà... Tôi chắc chắn Mochi sẽ không muốn gặp cô ấy đâu..." Nhà Lữ Hành nói nhỏ với Nahida, tránh để nó nghe thấy. Nếu không, nó sẽ sửng cồ lên mà đấm vào mồm hắn mất... Hắn không muốn 'được ăn trọn' lần nữa đâu...

"Cậu còn nghĩ ra được ai nữa không?" Nahida hơi lo lắng hỏi.

"À đúng rồi!" Aether đập hai tay vào nhau. "Tôi biết có một người cũng không phải con người! Có lẽ sẽ giúp được Mochi đó!"

"À, ý bạn có phải là..." Paimon nói, có vẻ cô ấy cũng nhận ra 'người' đó là ai rồi.

"Ồ, thật tuyệt!" Thảo Thần lộ rõ vẻ vui vẻ. Vì cô cũng có biết sửa chữa cho Mochi đâu, nếu đẩy được việc đó cho ai khác thì chẳng phải cô sẽ được rảnh sao? Hihi.. "Vậy thì nhờ cậu nhé Nhà Lữ Hành!"

"Và Paimon nữa!!" Paimon lại một lần nữa tức giận hét lên.
__________

Và đó, nó phải cùng với Nhà Lữ Hành và con động vật của hắn ta đi đến tận Mondstadt xa xôi để một ai đó không phải con người giống nó sửa cho.

Nó bay một mình thì chắc cũng tầm 3-4 ngày là tới thôi... Nhưng tên Aether kia không thể bay mà chỉ đi bộ được nên nó phải theo hắn đi bộ, à không chỉ có hắn đi thôi vì nó bị gãy khớp chân cơ mà, sao đi được. Chưa kể còn bị bọn quái rừng, Hilichurl, Fatui con... gì gì đó tấn công nữa chứ! Tên Aether và con sinh vật ấy còn không mang đủ đồ ăn mà đòi ăn nấm độc và xác Hilichurl,...trong cơn đói, may là nó ngăn được trước khi quá muộn. Phiền chết đi được!

Sau khoảng một tuần gì đó kiên trì đi bộ thì cuối cùng họ cũng đến được thành Mondstadt. Aether liền chạy ngay đến quán 'Đuôi Mèo' hay gì gì đó mà gọi ngay cốc nước mát để giải khát cho hắn và con sinh vật ấy.

Hắn dắt nó đến chỗ một chiếc ghế, cẩn thận đặt nó ngồi vào. "Mochi có muốn uống nước không nè?" Aether hỏi trong khi đang xem ví mình còn bao nhiêu mora...

"Ngươi quên mất ta là gì à? Làm sao có thể biết mệt, biết khát được chứ! Đừng đánh đồng ta với lũ nhân loại thấp kém như ngươi!" Nó quát, cố tỏ ra vẻ rằng mình khó chịu, nó không muốn bị coi như một con người thấp kém!... Chắc vậy...

Aether biết tính nó quá mà. Hắn liền cười haha, vuốt nhẹ má nó và chạy đi gọi cho nó một cốc trà Nhật Lạc...
____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro