5 - Xúc cảm

Alice và Rhinedottir đã luôn tin rằng một ngày nào đó, Albedo - một người nhân tạo sẽ có thứ 'cảm xúc' như một con người bình thường. Và có lẽ ngày đó cuối cùng cũng đã đến rồi...
____________________

Đã một tuần kể từ khi Aether say tí bỉ mà hàn huyên đủ thứ chuyện với Aebedo trong Quán Rượu Đuôi Mèo. Từ đó, gã cứ luôn thơ thẩn về bóng hình của Con Rối xinh đẹp ấy. Tên Aether thì say quá mà quên luôn rằng hắn đã kể về Scaramouche cho gã biết mất rồi...

Gã luôn muốn biết thêm về nó, muốn được tìm hiểu nó nhiều hơn... Nhưng Nhà Lữ Hành đã tiếp tục cuộc hành trình của mình, gã cũng không còn 'nguồn cung cấp thông tin' nữa... Nếu gã đột nhiên hỏi về nó thì hắn có nghi ngờ không nhỉ?...

"Haizz... Phải làm sao đây?... Nhưng mình muốn biết... Thực sự rất muốn..."

...

Dạo gần đây, Klee cảm thấy anh trai mình thật kì lạ. Anh ấy luôn nhốt mình trong phòng, đắm đuối nhìn vào bức ảnh nhỏ được kẹp trong cuốn sổ của ảnh và cứ lẩm bẩm một mình như người mất hồn. Tiếc rằng Klee không thể nhìn được người trong bức hình là ai...

Klee đã kể chuyện này với mẹ, nhưng bà ấy chỉ che miệng khúc khích cười. Ôi, đứa trẻ này... Alice và Rhinedottir đã luôn tin rằng một ngày nào đó, Albedo - một người nhân tạo sẽ có thứ 'cảm xúc' như một con người bình thường. Và có lẽ ngày đó cuối cùng cũng đã đến rồi...

"Albedo sẽ không sao đâu con yêu, anh ấy chỉ đang mắc 'bệnh tương tư' thôi." Bà ôm Klee vào lòng, thủ thỉ nói với cô. Klee có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ từ mẹ của mình.

"N-nhưng mà..." Klee không hiểu, 'bệnh tương tư' là gì vậy? Cô bé chưa từng nghe tới...

"Albedo sẽ tự giải quyết vấn đề của mình, chỉ có chính anh ấy mới có thể 'chữa khỏi bệnh' cho ảnh thôi, con không cần lo lắng con yêu."

"Vâng..." Thanh âm nhỏ nhắn được phát ra từ đôi môi hơi mím chặt lại. Được rồi, ngày mai Klee sẽ nói cho cô Lisa biết! Cô ấy rất giỏi nên chắc sẽ biết cách chữa 'bệnh' cho anh Albedo!
__________

Hôm sau, người con trai tóc màu nắng ấy vẫn cứ thơ thơ thẩn thẩn ngắm nhìn bức ảnh chụp trộm. Cuốn sổ tay tự khi nào đã lấp đầy bằng hình ảnh người con trai trong bức hình ấy...

"Anh Albedo hôm nay lại như vậy nữa rồi..." Klee bí mật dòm gã sau khe cửa khép hờ. "Được rồi, triển khai kế hoạch thôi!"

Cô bé gọi Albedo ra phòng khách, gã nghe vậy cũng liền lờ đờ đi ra. {Không biết Klee cần gì vậy nhỉ?}

"Anh đây Klee, em cần gì à—" Albedo giẫm phải một quả bom đồ chơi của Klee, chưa nói xong câu đã ngã lăn quay ra sàn.

"Ôi anh Albedo, anh có sao không vậy?"
"A-anh không sao đâu..."
"Để em đưa anh đến chỗ cô Lisa khám nhé?"
"Cô ..Lisa?....Cô Lisa! Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ!..."

Albedo như nhận ra điều gì đó, cả cơ thể như lấy lại được sức sống, nơi khoé môi còn hơi nhẹ nhếch lên.

"Cảm ơn em nhé Klee, anh biết phải làm gì rồi. Em đúng là vị cứu tinh mà!"

"Huh?.. V-vâng! Klee rất vui khi giúp được anh." Klee chẳng hiểu gì cả, ai giải thích cho Klee vớiii...
__________

Cô Lisa trước kia đã từng là học viên của Học viện Sumeru - Học viện hàng đầu về lịch sử và nghệ thuật huyền bí nơi vùng đất Tri Thức ấy. Cô còn được mệnh danh là 'Học viên xuất sắc nhất trong hai trăm năm qua'. Một pháp sư tài giỏi và am hiểu sâu rộng như cô ấy chắc sẽ có cách giúp được cho gã...

Albedo muốn cô Lisa chỉ dạy cho mình tất cả những kiến thức mà cô biết khi còn học tập ở Sumeru - nơi Thảo Thần ngự trị, vùng đất của trí tuệ.

Và lẽ đương nhiên, Lisa từ chối thẳng thừng yêu cầu ấy của gã...

"Không, không... Albedo à."

"Nhưng... Làm ơn đấy, chỉ có cô mới có thể giúp được tôi thôi..."

"Tôi không biết vì sao cậu lại có hứng thú với thứ tri thức ấy. Nhưng tôi cam đoan rằng nó không hề an toàn và còn có thể gây tổn hại tinh thần của con người..." Lisa nhẹ rùng mình khi nhớ lại hình ảnh của các học giả điên cuồng theo đuổi kiến thức đến mức loạn trí... cô quay người và tránh ánh nhìn của gã.

"Sẽ có giới hạn. Tôi biết cô đang nghĩ gì, vậy nên sẽ có giới hạn và cũng sẽ có kiểm soát..."

Albedo không biết vì sao cô Lisa lại kích động như vậy. Nhưng từ đầu, gã vẫn luôn nhìn Lisa với ánh mắt kiên định và đầy quyết tâm. Cô cảm thấy như gã có thể nhìn thấu luôn sâu thẳm tâm can của mình vậy, ánh nhìn ấy khiến cô không còn lựa chọn nào khác...

"Nhưng mà... T-Thôi được rồi... Tôi sẽ dạy cho cậu những điều mà tôi biết. Cậu vẫn phải nên nhớ, tri thức là một thứ càng theo đuổi thì hậu quả cũng càng to lớn..." Cô quay người về phía Albedo, khoanh tay và nhìn gã với ánh mắt khó nói lên lời...

Từ đó, Albedo chăm chỉ học tập, chẳng mấy chốc mà Lisa đã không còn gì để dạy gã nữa. Cô chỉ gã mọi thứ cô biết, ma thuật, nghệ thuật huyền bí,... Giờ đây, thuật giả kim của Albedo lại tăng thêm một bậc nữa. Gã có lẽ cũng đã tiến gần đến 'bản chất thật sự của giả kim thuật'...

Trong suốt thời gian học hỏi, Quán Rượu Đuôi Mèo đã trở thành điểm đến quen thuộc của gã tự khi nào không hay. Đến nỗi giờ đây, gã đã trở thành khách quen của quán luôn rồi.

...

"Ồ, hôm nay anh Albedo cũng đến hả? Vẫn như cũ nhé?" Cô mèo nhỏ Diona đang lau mặt bàn của quầy pha chế nói vọng ra khi thấy mái tóc vàng vàng quen thuộc.

Albedo nhẹ gật đầu, đi đến bên một chiếc bàn nơi góc khuất và bày biện ra đống tài liệu học của mình.

{Hmm... hôm nay có vẻ đông hơn mọi ngày, không biết là vì sao nhỉ?...} Gã thầm nghĩ rồi cũng nhanh chóng vùi đầu vào đống giấy tờ.

Nhẹ liếc mắt, gã bắt gặp một thân ảnh nhỏ, thân ảnh của người mà gã ngày đêm thổn thức...

Nơi mà gã lần đầu biết về nó cũng là nơi mà gã lần đầu được gặp nó...

Liệu đây có phải là 'định mệnh'?...

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro