CHAPTER 1: THE CALLING
Nam Cực - Năm 1904
Gió rít gào như tiếng linh hồn chết chóc, xé toạc màn đêm trắng xóa không lối thoát của Nam Cực. Thị trấn nhỏ Avalanche, vốn chỉ là một tiền đồn khai thác xa xôi, một vết chấm nhỏ giữa biển băng vô tận, giờ đây chìm ngập trong hỗn loạn và tuyệt vọng. Những căn nhà gỗ xiêu vẹo, những lều trại đổ nát bị tuyết phủ kín, run rẩy dưới sức mạnh cuồng nộ của cơn bão tuyết. Ánh sáng leo lét từ những chiếc đèn bão cầm tay, yếu ớt như đốm lửa tàn, chẳng thể xuyên thủng màn sương mù dày đặc và những bông tuyết lớn như những ngón tay băng giá đang tạt thẳng vào mặt.
Họ không còn chạy theo kế hoạch sơ tán hay bất kỳ mệnh lệnh nào. Họ chạy – chạy theo bản năng sinh tồn trần trụi nhất. Bất cứ ai còn đứng vững, với đôi chân đã tê dại vì lạnh cóng và phổi bỏng rát vì hít thở không khí đóng băng, đều đang dốc sức thoát khỏi một thứ gì đó vô hình, một bóng ma kinh hoàng len lỏi giữa những cơn gió. Tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập trên mặt đất phủ băng tuyết, tiếng thở dốc đứt quãng đến nghẹt thở, tiếng cào cấu tuyệt vọng lên những cánh cửa đóng băng vô ích—tất cả hòa vào bản giao hưởng của sự hoảng loạn tột cùng. Không ai dám quay đầu lại nhìn, vì nỗi kinh hoàng đã găm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào thần kinh của họ, mách bảo rằng bất cứ ai nán lại dù chỉ một giây cũng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy ánh bình minh.
Một người đàn ông trong thị trấn, vốn đã quen với sự khắc nghiệt của vùng cực, nhưng giờ đây đôi mắt anh ta đầy rẫy sự kinh hãi. Anh trượt chân trên một lớp băng trơn trượt, ngã chúi dụi xuống nền tuyết lạnh buốt. Chiếc đèn bão văng ra xa, lăn lông lốc trong màn đêm trắng, để lại anh trong bóng tối thăm thẳm. Hơi thở anh ta phả ra thành từng làn khói trắng xóa, quyện vào không khí lạnh giá. Anh ta cố gắng chống tay, bò dậy, hô hấp khó nhọc, từng hơi thở rít lên như tiếng còi báo động trong lồng ngực, ánh mắt liếc nhìn quanh, vô vọng tìm kiếm những người bạn đồng hành đã bỏ lại anh phía sau, những bóng người giờ chỉ còn là những chấm đen đang chạy xa dần.
Rồi, một cảm giác lạnh buốt đến rợn người bao trùm lấy anh, không phải cái lạnh của Nam Cực, mà là cái lạnh của cái chết. Một bóng đen khổng lồ, cao lớn hơn bất kỳ sinh vật nào anh từng thấy, đột ngột xuất hiện ngay sau lưng anh. Không một tiếng động, không một tiếng bước chân, như thể nó được tạo nên từ chính màn đêm và sự tĩnh lặng tuyệt đối của băng giá. Anh ta cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào gáy, và một mùi hương lạ lẫm, cay nồng, như mùi kim loại cháy pha lẫn máu tươi, xộc thẳng vào mũi anh, khiến dạ dày anh co thắt lại.
Từ cổ tay của sinh vật đó, một lưỡi dao hình móng vuốt dài và sắc lạnh như băng tuyết Nam Cực bật ra với một tiếng "XOẸT!" nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy trong tiếng gió rít. Ánh sáng xanh lờ mờ chớp lóe lên từ lưỡi dao, chiếu rọi khuôn mặt đầy hoảng sợ của người đàn ông trẻ, vẽ lên đó một khoảnh khắc kinh hoàng vĩnh cửu. Anh ta cố hét lên, nhưng tiếng hét tắt nghẹn trong họng, bị cắt đứt đột ngột.
"XOẸT!"
Một nhát chém chí mạng, nhanh đến mức không kịp nhận ra. Mùi máu tanh nồng, ấm nóng lan tỏa trong không khí đóng băng, nhưng nó nhanh chóng bị tuyết trắng xóa cuồng nộ vùi lấp, hút đi hơi ấm cuối cùng. Người đàn ông đổ gục xuống, thân xác to lớn của anh ta chìm dần vào lớp tuyết dày. Thứ sinh vật đó không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài vệt máu đen thẫm, lạnh lẽo và nhanh chóng đông cứng trên nền tuyết trắng tinh khôi, như một nét vẽ nguệch ngoạc của tử thần giữa sự tinh khiết tuyệt đối của Nam Cực. Và rồi, nó tan biến vào màn đêm, như chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại tiếng gió rít, những bông tuyết rơi và những bóng người tuyệt vọng vẫn đang chạy, mang theo nỗi ám ảnh không thể gọi tên.
Nhiều năm sau...
Tại một trạm vệ tinh thuộc sở hữu của Weyland Industries chuỗi dữ liệu đang di chuyển như mạch sống trên màn hình giám sát.
Ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo chiếu rọi xuống những dãy máy tính chằng chịt dây điện và màn hình hiển thị dữ liệu. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng quạt tản nhiệt và tiếng gõ bàn phím lách cách phá vỡ sự tĩnh lặng. Đây là một trong những tiền đồn khoa học tiên tiến nhất của loài người, được thiết lập để theo dõi những hiện tượng bất thường trên khắp hành tinh.
Đột nhiên, một tiếng "BÍP! BÍP! BÍP!" chói tai vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh. Trên màn hình chính, những ký hiệu cảnh báo màu đỏ bắt đầu nhấp nháy điên cuồng. Kỹ thuật viên trưởng, một người đàn ông với mái tóc đã bạc đi nhiều phần vì những đêm dài làm việc không ngừng nghỉ, lập tức đứng bật dậy, đôi mắt mệt mỏi nhưng sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Cái gì thế kia?!" – Ông ta lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ hoài nghi và kinh ngạc.
Trên màn hình, giữa vùng tuyết trắng mênh mông của Nam Cực – một trong những nơi lạnh lẽo và hoang vu nhất Trái Đất – một điểm phát nhiệt khổng lồ, rực sáng như một mặt trời nhỏ, đột nhiên xuất hiện. Nó không chỉ bất thường; nó hoàn toàn không thể tồn tại ở nơi đó, với nhiệt độ âm hàng chục, thậm chí hàng trăm độ C. Đó là một sự bất thường không thể giải thích bằng bất kỳ hiện tượng địa chất hay khí tượng nào đã biết.
"Phóng to tín hiệu! Chuyển đổi sang chế độ quét xuyên băng!" – Một giọng nói khác vang lên. Đó là người phụ trách chính của trạm, một phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn toát lên sự quyết đoán.
Màn hình nhấp nháy, rồi hình ảnh hiển thị khiến toàn bộ căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Bên dưới lớp băng dày hàng trăm mét, sâu hơn bất kỳ công trình nào của con người, một cấu trúc khổng lồ hiện lên rõ nét: một kim tự tháp. Không phải một cấu trúc tự nhiên, mà là một kiến trúc nhân tạo, với những đường nét sắc sảo, hoàn hảo đến phi lý, như thể nó đã ngủ yên hàng thiên niên kỷ dưới lớp băng vĩnh cửu.
"Không thể nào..." – Một kỹ thuật viên khác thì thầm, đôi mắt trợn tròn.
Không ai trong số họ hiểu tại sao nó lại ở đó. Nó không thuộc về bất kỳ nền văn minh nhân loại nào đã được biết đến trong lịch sử. Nó là một bí ẩn, một lời mời gọi đến từ vực sâu của thời gian và không gian. Nhưng liệu đó có phải là một lời mời gọi đến tri thức, hay đến sự hủy diệt? Tiếng "BÍP! BÍP! BÍP!" của hệ thống cảnh báo vẫn vang vọng, như một hồi chuông báo động cho một kỷ nguyên mới của nhân loại.
Đỉnh núi tuyết ở Nepal
Một trong những ngọn núi hiểm trở nhất thế giới, bầu trời xám chì nặng trĩu như sắp đổ sập xuống những rặng băng sắc như dao. Gió rít lên từng hồi, lạnh thấu da, mang theo bông tuyết xoáy tung như những lưỡi dao trắng lặng lẽ.
Giữa vách đá dựng đứng, Alexa Woods treo lơ lửng bằng một sợi dây leo dày chuyên dụng, bám chặt lấy những mấu đá gồ ghề bằng đôi găng da đen đã tróc mép vì quá nhiều lần chinh chiến với thiên nhiên.
Cô là một phụ nữ khoảng gần ba mươi, vóc dáng săn chắc và cân đối, chiều cao khoảng 1m72, thân hình không hề mảnh mai yếu ớt như hình mẫu phụ nữ thông thường - mà là rắn rỏi, dẻo dai, đầy năng lượng cơ bắp, đúng chất một chuyên gia sinh tồn.
Mái tóc đen dài được tết gọn gàng, vắt sang một bên dưới lớp mũ trùm phủ đầy tuyết, một vài lọn tóc đã cứng vì băng giá. Gò má cao, làn da màu bánh mật rám nắng - dấu vết của hàng nghìn giờ dưới mặt trời sa mạc, rừng rậm và tuyết trắng. Đôi mắt nâu đậm như đất núi, ánh lên vẻ cứng rắn nhưng không hề lạnh lùng - đó là ánh mắt của người đã nhiều lần nhìn thẳng vào cái chết, và sống sót bước tiếp.
Khuôn mặt cô góc cạnh, đôi môi hơi khô nhưng kiên nghị. Ở đuôi mắt trái có một vết sẹo mảnh, gần như ẩn sau lớp da rám nắng - dấu tích từ một lần sinh tử với một con gấu xám Alaska khi cô mới vào nghề. Thay vì che giấu, cô giữ lại nó như một lời nhắc nhở: sự sống không được ban cho, mà phải giành lấy.
Chiếc áo khoác dày màu xám bạc với lớp da bên trong lót lông nhân tạo, dây đai buộc chéo hông giữ chắc chiếc dao sinh tồn lộ ra nửa vỏ - mọi thứ trên người cô đều là công cụ, không phải để trang trí. Một chiếc đồng hồ định vị sáng đèn lấp ló dưới găng tay, cùng với móc khóa giữ bản đồ địa hình giấy gập, tất cả được sắp xếp hợp lý đến từng chi tiết - đúng kiểu người đã quá quen với việc không được phép mắc lỗi dù là nhỏ nhất.
Alexa Woods không đơn thuần là một người leo núi.
Cô từng là người dẫn đường cho những tỷ phú muốn chinh phục rừng rậm Amazon, là người phụ trách những đoàn thám hiểm địa chất ở Siberia, là người từng sống sót sau một trận tuyết lở 3 năm trước mà chỉ mình cô đi ra được.
Và hôm nay, trên vách đá trắng xóa ở Nepal, cô sắp bước vào hành trình không thể tưởng tượng nổi - không phải vì tự nhiên, mà vì một thứ còn bí ẩn hơn gấp vạn lần.
Một âm thanh lạ vang lên - tiếng chuông điện thoại rung lên, dường như đến từ một thế giới khác, lạc lõng giữa sự tĩnh mịch của băng giá.
"Thật không đúng lúc..." - cô lẩm bẩm, suýt làm rơi chiếc máy xuống khe núi sâu thẳm. Cô tặc lưỡi, nhét chiếc điện thoại vào trong lớp áo khoác dày, cố gắng tiếp tục leo lên đỉnh. Nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì reo, một tín hiệu khẩn cấp không thể bỏ qua.
Cô thở dài, dừng lại, cẩn thận rút điện thoại ra. Áp điện thoại vào tai, cô nghe một giọng nam vang lên, lịch thiệp nhưng ẩn chứa sự cứng rắn, gần như không cho phép từ chối.
"Xin chào cô Woods. Tôi là Maxwell Stafford, đại diện của Tập đoàn Weyland Industries."
Alexa nhướn mày. Weyland Industries? Một tập đoàn công nghệ khổng lồ, nổi tiếng với những dự án táo bạo và đôi khi gây tranh cãi. Cô không nhớ mình từng có liên hệ gì với họ.
"Tôi đang ở cách xa thế giới hàng ngàn mét rồi đây, thưa ông Stafford," - Alexa trả lời, giọng có chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. - "Nơi đây không có đường bay trực thăng. Cơ hội gì thì cũng phải đợi. Tôi cần ít nhất một tuần để trở lại thế giới, thậm chí có thể lâu hơn nếu thời tiết xấu."
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi giọng nói trở nên kiên quyết hơn, dường như đã lường trước được sự từ chối của cô.
"Ngài Charles Bishop Weyland không có một tuần, cô Woods. Không phải ông ấy, mà là cả thế giới không có một tuần."
Alexa cau mày. Nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng cô đã quá quen với những lời kêu gọi khẩn cấp.
"Thế thì tôi càng không hiểu. Tôi là một chuyên gia sinh tồn và hướng dẫn viên, không phải là... lính đánh thuê. Tôi không liên quan gì đến những vấn đề toàn cầu của tập đoàn các ông."
"Chính xác là vì kỹ năng của cô, cô Woods. Chúng tôi đang thực hiện một dự án tại Nam Cực. Một phát hiện... phi thường. Nó đòi hỏi những người giỏi nhất trong lĩnh vực sinh tồn và thám hiểm ở điều kiện khắc nghiệt."
"Nam Cực ư?" — Alexa hỏi lại, trong lòng dấy lên một sự tò mò khó tả. - "Ở đó có gì mà gấp gáp đến vậy?"
"Chúng tôi đã phát hiện một cấu trúc... không tưởng, chôn sâu dưới lớp băng hàng trăm mét," - Max trả lời, giọng nói đầy vẻ bí ẩn, như thể đang nói về một điều cấm kỵ. - "Ngài Weyland muốn cô cùng một nhóm chuyên gia hàng đầu thế giới đến đó ngay lập tức. Đây không chỉ là một công việc, cô Woods. Đây là một cơ hội để cô chứng kiến một điều chưa từng có trong lịch sử nhân loại."
Alexa suy nghĩ nhanh. Một phát hiện phi thường ở Nam Cực, lại liên quan đến một tập đoàn lớn như Weyland Industries, và sự vội vã đến mức họ liên lạc với cô ở tận nơi "khỉ ho cò gáy" này... Nó không phải là một chuyến đi bình thường. Nó có thể rất nguy hiểm, nhưng cũng là một thử thách mà bản năng của một nhà thám hiểm như cô khó có thể bỏ qua.
"Nghe có vẻ thú vị đấy, thưa ông Stafford," - Alexa cuối cùng cũng nói, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn. - "Nhưng tôi cần biết chi tiết. Rất nhiều chi tiết. Và một khoản thù lao xứng đáng cho việc phải bỏ dở chuyến leo núi này."
"Tất nhiên rồi, cô Woods. Một chiếc trực thăng sẽ đến đón cô trong vòng hai giờ tới. Ngài Weyland sẽ giải thích mọi thứ với khi cô đến nơi. Ông ấy rất muốn gặp cô."
Cuộc gọi kết thúc, để lại Alexa đứng giữa đỉnh núi phủ tuyết, tiếng gió rít qua tai cô như một lời thì thầm của số phận. Cô nhìn xuống khe núi sâu thẳm, rồi nhìn lên bầu trời xám xịt. Một cuộc phiêu lưu mới, lớn hơn rất nhiều so với những gì cô từng trải qua, đang chờ đợi cô.
Bên trong một căn phòng nào đó, Charles Bishop Weyland không hề chớp mắt khỏi màn hình hiển thị vệ tinh. Trên đó là hình ảnh ba chiều của kim tự tháp, được chiếu sáng bằng ánh sáng xanh lạnh lẽo, nổi bật giữa lớp băng dày tưởng chừng như vô tận. Cấu trúc cổ kính đó, không thuộc về bất kỳ nền văn minh nhân loại nào đã biết, là bằng chứng cho điều mà ông luôn tin tưởng: nhân loại không đơn độc.
Một người đàn ông thận trọng bước đến. "Thưa ngài Weyland, chiếc trực thăng đón cô Woods đã xác nhận vị trí. Cô ấy sẽ có mặt trong vài giờ tới."
Weyland gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào kim tự tháp. "Tốt. Đảm bảo cô ấy được cung cấp mọi thông tin cần thiết. Tôi muốn cô Woods nắm rõ tầm quan trọng của chuyến đi này." Ông quay sang nhìn người đàn ông trẻ tuổi , vẻ mặt nghiêm nghị. "Đây không phải là một chuyến khảo sát địa chất thông thường, Max. Đây là một chuyến thám hiểm lịch sử, một bước nhảy vọt cho khoa học... và có thể cho cả nhân loại."
Maxwell Stafford, người đã đích thân liên lạc với Alexa, hiểu rõ sự ám ảnh của ông chủ. Weyland là một thiên tài, một tỷ phú tự thân, người đã xây dựng đế chế từ hai bàn tay trắng và chưa bao giờ chấp nhận giới hạn. Ông ta đã bỏ ra hàng tỷ đô la để theo đuổi những giả thuyết điên rồ nhất, những tin đồn về công nghệ ngoài hành tinh, về những bí mật bị chôn vùi. Và giờ đây, mọi thứ dường như đang hội tụ tại một điểm duy nhất, dưới lòng Nam Cực lạnh giá.
"Thưa ngài, về đội ngũ khoa học..." Maxwell Stafford bắt đầu, nhưng Weyland cắt ngang.
"Họ đã sẵn sàng. Những bộ óc xuất chúng nhất trong các lĩnh vực khảo cổ, ngôn ngữ học, địa chất. Tất cả đều phải có mặt trên tàu phá băng." Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, nơi hình ảnh kim tự tháp lờ mờ hiện lên. "Chúng ta sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc này. Không ai có thể ngăn cản chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro