CHAPTER 3: THE EXPEDITION GATHERS
Tiếng bánh máy bay rít lên trên đường băng băng giá, lớp tuyết mỏng bắn tung dưới sức ép hạ cánh. Trong khoang máy bay, những ánh mắt rời rạc dõi qua cửa sổ tròn, phản chiếu bầu trời xám chì của Nam Cực. Khi máy bay dừng hẳn, một người đàn ông mặc đồng phục màu xám nhạt bước ra từ phía trước, cất giọng ấm áp nhưng trang trọng:
"Chào mừng các vị đã đến. Mời lên tàu. Các vị có thể tham quan thoải mái khi ở trên đây"
Cánh cửa mở ra, để lộ khung cảnh trắng xóa của băng tuyết, nơi con tàu phá băng đang đợi. Một hàng người lần lượt bước xuống. Cảnh quay chuyển sang bên trong con tàu, tất cả ngồi quanh một phòng họp, ánh đèn vàng chiếu rọi từng khuôn mặt – căng thẳng, tò mò, có cả phấn khích lẫn nghi ngại.
Sebastian, một học giả trẻ tuổi, đang kiểm tra bản đồ và tài liệu với trợ lý của mình. Trợ lý ghé sát vào tai anh nói trong khi chỉ vào máy tính bảng:
Tất cả đã được kiểm tra. Thiết bị, nhân sự, hậu cần – mọi thứ đều ổn.
Sebastian gật đầu, ánh mắt anh nhìn lên "Tốt lắm. Anh biết không, Angelo, đôi khi chúng ta phải làm những gì người khác muốn để đạt được điều chúng ta thực sự muốn."
Anh ta hơi nghiêng đầu. "Ý anh là..."
"Chúng ta sẽ lấy tiền, làm những gì Weyland cần, và sau đó quay về Mexico. Với những gì chúng ta tìm thấy ở đây, chúng ta sẽ có đủ tiền tài trợ để thực hiện những dự án nghiên cứu của riêng mình mà không cần sự can thiệp của bất kỳ tập đoàn nào," Sebastian nói, ánh mắt anh lóe lên một tia quyết tâm. Đó là một thỏa thuận, một sự đánh đổi. Anh chấp nhận đi theo Weyland đến nơi tận cùng thế giới này, miễn là anh có thể tiếp cận được những bí mật cổ đại, những thứ mà tiền bạc không thể mua được.
Người trợ lí hiểu ra, gật đầu đồng tình. "Vâng, Giáo sư. Một khi chúng ta có được những gì mình cần, chúng ta sẽ quay lại Mexico và làm mọi thứ theo cách của mình."
Cuộc nói chuyện của họ, tưởng chừng chỉ là những lời thì thầm giữa hai người, lại vô tình lọt vào tai một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đối diện. Rousseau là kiểu người mà chỉ cần nhìn một lần, bạn sẽ lập tức cảm nhận được rằng đây không phải là người nên đụng vào.
Cô có mái tóc ngắn tém, ôm sát đầu, được cắt gọn theo kiểu pixie cut cá tính, hơi lệch một bên, màu đen ánh thép như chính khí chất của cô. Khuôn mặt góc cạnh, cằm nhọn, với làn da trắng lạnh như tuyết, tương phản với đôi mắt xám bạc sắc sảo, luôn ánh lên vẻ cảnh giác và tính toán.
Cô cao khoảng 1m70, vóc dáng thon gọn nhưng rắn chắc, được huấn luyện để sinh tồn và chiến đấu. Trang phục tác chiến ôm sát cơ thể, với giáp mềm phủ ngực và vai, đi kèm bao đạn dắt bên đùi — gọn gàng, không thừa bất cứ thứ gì Cô gái có mái tóc ngắn cá tính, đôi mắt sắc sảo và một vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ. Cô chỉ khẽ mỉm cười, không nói một lời, như thể đã quá quen thuộc với những cuộc "đánh đổi" trong thế giới này.
Ở một khoang bộ phận khác của tàu.
Graeme Miller đang loay hoay với một thiết bị lạ, trông giống như một máy khoan địa chất cầm tay với nhiều cảm biến phức tạp. Anh là kỹ sư, và bản năng của anh là khám phá cách mọi thứ hoạt động. Anh bật công tắc, thiết bị kêu ro ro, đèn tín hiệu nhấp nháy.
Đúng lúc đó, một người đàn ông to lớn, với khuôn mặt có một vết sẹo lớn chạy dọc từ lông mày xuống gò má, bước đến gần. Hắn ta có vẻ ngoài cộc cằn và không mấy thân thiện. Stone là người mà bất cứ ai nhìn thấy lần đầu cũng đều tránh nhìn thẳng vào mắt.
Hắn là một gã đàn ông to lớn như cột điện, cao gần 1m90, thân hình vạm vỡ như lính đánh thuê, vai rộng, ngực nở, mặc bộ đồ chiến thuật màu đen phủ đầy vết xước và dầu máy. Gương mặt hắn từng là một thứ dễ nhìn, cho đến khi một vết sẹo dài xé đôi từ lông mày trái qua gò má phải, làm méo nhẹ một bên miệng — như thể đang nở một nụ cười khinh bỉ vĩnh viễn.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, với một màu nâu tối đặc quánh, thường nhìn người khác như đang đánh giá xem giết họ có tốn sức không. Râu quai nón lởm chởm, tóc cắt ngắn, và trên cổ có xăm một dòng chữ Latinh mà chỉ dân lính đánh thuê kỳ cựu mới hiểu được.
Hắn nói năng thô ráp, châm chọc, và không cần gào thét vẫn khiến người ta thấy áp lực như bị đè nén bằng cả tấn sắt. Với hắn, mọi thứ là nhiệm vụ, và nếu có ai khiến hắn mất thời gian, người đó sẽ phải gánh hậu quả.
"Có vẻ anh đang vui vẻ nhỉ, tiến sĩ ?" người đàn ông hỏi, giọng điệu đầy mỉa mai.
Miller cười tươi, vẻ mặt hồn nhiên của một nhà kỹ sư. "Chà, thật tuyệt, cái này sẽ mang lại cả một núi tiền cho Weyland đấy!" Anh ta hào hứng chỉ vào thiết bị. "Nghe này, những đứa trẻ của tôi sẽ không thể tin được rằng tôi đang ngồi trên một thiết bị như thế này. Anh có thể chụp cho tôi một tấm hình được không? Chỉ một cái thôi."
Stone bật cười và nói lớn. "Anh đùa tôi đấy à? Cút ra khỏi đây ngay. Đây không phải chỗ cho mấy trò hề của anh!"
Miller giật mình, vẻ mặt thoáng chút ngượng nghịu. "Được rồi... Được rồi." Anh lẩm bẩm một câu tục tĩu rồi thu dọn thiết bị.
Alexa Woods, người vừa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, bước tới. Cô nhìn gã đàn ông mặt sẹo, ánh mắt không hề nao núng. "Tinh thần đồng đội tốt đấy." Cô nói, giọng điệu đầy châm biếm.
Người đàn ông mặt sẹo quay sang cô, ánh mắt sắc như dao cạo. "Giữ những tên khốn đó khỏi những thiết bị này đi, cô Woods. Họ không biết giới hạn của mình là ở đâu." Hắn ta nói rồi bỏ đi, để lại một không khí căng thẳng trong khoang.
Alexa thở dài. Cô biết những người như hắn ta. Luôn cứng nhắc, luôn nghi ngờ. Cô đã quen với việc phải tự mình xoay sở trong môi trường khắc nghiệt, nơi sự tin tưởng là một thứ xa xỉ. Cô tự hỏi, liệu mình có thể tin tưởng những người này trong một nhiệm vụ nguy hiểm đến vậy không?
Ít phút sau, cả đội ngũ tinh hoa được tập hợp trong một phòng họp rộng rãi, được trang bị công nghệ hiện đại bậc hết. Alexa ngồi cạnh Miller, còn Sebastian và Angelo ngồi ở một góc khác. Cô quét mắt nhìn một lượt những gương mặt xung quanh. Có những nhà khoa học uyên bác, những kỹ sư tài năng, và cả những người đàn ông vạm vỡ với vẻ ngoài của lính đánh thuê. Tất cả đều là những người giỏi nhất trong lĩnh vực của họ, nhưng cô cảm thấy một sự xa cách, một sự lo lắng tiềm ẩn trong không khí.
Người đàn ông khi nãy – Maxwell Stafford – đứng phía trước, tay khoanh lại, cất tiếng nói:
"Có thể một số quý vị đang tự hỏi tại sao chúng ta lại được tập hợp ở đây. Câu trả lời sẽ được vị chủ nhân của chuyến đi này trực tiếp trình bày."
Đèn mờ dần, màn hình lớn bật sáng. Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Mọi người quay đầu.
Ông là Charles Bishop Weyland. Người đàn ông đã xây dựng một đế chế từ không khí, và giờ đây, ông ta đang đứng trước một khám phá có thể thay đổi lịch sử. Ông ta bước tới bục giảng, ánh sáng màn hình chiếu rọi vào gương mặt cương nghị. Charles Bishop Weyland là hiện thân của quyền lực trầm lặng. Ông khoảng 60 tuổi, nhưng vóc dáng vẫn còn rất vững chãi, phong thái không chút lụi tàn của thời gian. Tóc ông muối tiêu, được chải gọn ra sau đầu, vầng trán cao, lông mày rậm và đôi mắt xám sâu, ánh lên vẻ sắc sảo của một bộ óc luôn vận động.
Nét mặt ông cương nghị, xương hàm vuông vức, gương mặt có những nếp nhăn tuổi tác nhưng đều ngay ngắn và đầy sự từng trải. Ông mặc một bộ vest tối màu, cắt may hoàn hảo, không một nếp gấp thừa, kết hợp với cà vạt xám nhạt, đeo một chiếc đồng hồ cổ điển ở tay trái — một chi tiết nhỏ nhưng thể hiện đẳng cấp của một người xây dựng đế chế bằng tư duy và chiến lược.
Cử chỉ của ông chậm rãi, dứt khoát, mỗi bước đi đều như tính toán trước từng centimet. Khi ông đứng trước đám đông, ông không cần nói to — chỉ cần ánh mắt và khí chất của ông đã đủ để mọi người im lặng lắng nghe. Charles Weyland không đơn thuần là một doanh nhân, ông là biểu tượng sống của sự tham vọng – một con người không chấp nhận giới hạn của nhân loại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro